1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 046: Bọn họ quen nhau?

      Cơ thể suy nhược run rẩy dần đứng vững. Môi hai người vẫn dán chặt. Lưỡi Vân Dật Bạch linh hoạt dời khỏi lưỡi . Đầu lưỡi trêu đùa vờn quanh môi , khiến đôi môi đỏ mọng run rẩy.

      Vân Dật Bạch để trán dựa vào người mình, hai người thở , hô hấp dần dần bình tĩnh trở lại.

      Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Thi Tĩnh chợt ửng hồng, dựa vào vai Vân Dật Bạch nhúc nhích. Lần đầu tiên, Vân Dật Bạch né tránh khi tới gần.

      Qua vai Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh thấy ánh mắt của Phong Linh.

      Cơ thể mềm mại khẽ chấn động, vội đẩy Vân Dật Bạch ra, bước vội về sau bước, nếu đụng phải cái ghế có khi dừng lại.

      thay đổi của khiến Vân Dật Bạch hơi nhíu mày, ánh mắt vui nhìn , " làm sao vậy?" có chút mất hứng như vừa mất thứ gì vậy.

      Cúi đầu nhìn mũi giầy, Thi Tĩnh gì.

      Cảm nhận có gì khác thường ở sau lưng, Vân Dật Bạch chậm rãi xoay người, trong khoảnh khắc, người cứng lại, được gì.

      Phong Linh nhận thấy ánh mắt nóng rực trầm nhìn mình, cảm nhận được căng thẳng từ Vân Dật Bạch. Mất lúc, mới khẽ mở miệng, "... Vân, lâu gặp!"

      Khuôn mặt lạnh lùng, nghe vậy, Vân Dật Bạch tiến về trước bước, Phong Linh chợt lùi về sau. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thi Tĩnh.

      Lúc nghe thấy giọng Phong Linh, Thi Tĩnh liền ngẩng đầu lên, đến khi thấy hành động tiếp sau của Vân Dật Bạch, kịp suy nghĩ tiến lên trước, dang rộng đôi tay ngăn cản giữa hai người, đôi mắt đẹp tức giận nhìn chằm chằm, " định làm gì?"

      Ánh mắt khinh miệt nhìn , Vân Dật Bạch cười lạnh, "Chân còn mất sức nữa à?"

      Mắt cá chân Thi Tĩnh khẽ run, khẽ , "Mềm! Thế nhưng, định làm gì Phong Linh?"

      Ánh mắt giễu cợt hướng về Phong Linh đằng sau lưng , Vân Dật Bạch có chút bất ngờ, "Hai người biết nhau à?" Câu này là hỏi Phong Linh.

      "Bọn tôi là bạn học cùng cấp hai!" Thi Tĩnh trả lời thay.

      "Tôi hỏi , còn việc gì ! Tôi muốn chuyện riêng với ấy!"

      câu trước mặt Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch tiến tới nắm cổ tay Phong Linh kéo ra cửa.

      Thi Tĩnh đứng yên nhìn theo bóng lưng hai người họ tay trong tay rời . Tầm mắt vẫn hướng tới bàn tay nắm tay Phong Linh của Vân Dật Bạch. Trong lòng trở lên rối rắm.

      Vân Dật Bạch chỉ biết Phong Linh. Quan hệ giữa họ có điều gì đó bình thường?

      Bỗng nhiên, nhớ đến tấm ảnh Vân Dật Bạch thân mật với khác. Lúc này, biết trong ảnh và Phong Linh có mấy phần giống nhau? Đó là Phong Linh?! Hay là...

      Suy nghĩ của bị Tiểu Cạn cắt đứt.

      "Chị Thi, chị sao chứ? Chị làm em sợ muốn chết, may mà chị sao!" Tiểu Cạn thở hổn hển qua. Thấy này lâu vậy mà xuống, khỏi có chút lo lắng.

      " có việc gì!" Thi Tĩnh khẽ lắc đầu, "Chị xin lỗi, để em phải lo lắng rồi!"

      " sao ạ... , bình thường phải chị Thi cũng chăm sóc cho em hay sao?" Trong lòng được thả lỏng, Tiểu Cạn lại trở nên hoạt bát như trước, "Chị, chị biết chứ, lúc thấy chị đó, tim em cũng như ngừng đập luôn."

      "Xin lỗi!" Ngoài xin lỗi, Thi Tĩnh biết phải gì.

      "Chị cần phải xin lỗi đâu.... Đây cũng phải lỗi của chị!"

      "Mẹ Vân thế nào rồi?" Thi Tĩnh chợt nhớ tới mẹ Vân, vội vàng hỏi.

      Tiểu Cạn thở dài , " dây dưa với bác sĩ ở dưới lầu, biết vì sao bà chịu lên xe cứu thương!" chuyện, hai người tới phòng khách liền nghe thấy những tiếng ồn ào.

      "Tôi muốn , muốn , tôi muốn ngồi xe này! Đừng!" Mẹ Vân hét lớn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi

      Chương 047: Sợ hãi xe cứu thương

      Giữa đám đông cảnh sát và y tá, mẹ Vân bị bao vây. Sắc mặt suy nhược yếu ớt sau khi bị chấn kinh vẫn kiên định như cũ cẩn thận nhìn đám người xa lạ xung quanh. Dùng sức giơ nắm đấm kêu to, “Ta muốn , !”

      Đẩy đám người ra Thi Tĩnh nắm lấy bàn tay vung lên của mẹ Vân, thấy người quen, mẹ Vân yên tĩnh lại, ôm chặt lấy Thi Tĩnh, run rẩy khẽ , “Ta muốn , Thi tiểu thư đừng lên xe, đừng!”

      Viên cảnh sát là trong những người lên lầu giải cứu biết Thi Tĩnh, thấy mẹ Vân kiên trì như vậy. thể làm gì hơn là hướng về phía Thi Tĩnh, “Vị tiểu thư này, cũng nên kiểm tra chút, lên xe trước !”

      Cảnh sát vừa dứt, Thi Tĩnh chưa kịp phản ứng liền bị mẹ Vân sau lưng dùng sức kéo lại, khuôn mặt tái nhợt thoáng hoảng sợ lôi cánh tay Thi Tĩnh, cánh tay dùng sức quơ quơ trước mặt . Trong miệng ngừng lẩm bẩm, “ được , được . Đừng tới gần đây. được !” Dáng vẻ cẩn thận đó khiến người xung quanh khỏi xúc động.

      rảnh suy nghĩ về hành động kỳ lạ của mẹ Vân, Thi Tĩnh nắm lấy tay mẹ Vân vội vàng trấn an, “ , . Chúng ta đâu hết!”

      Dứt lời, xoay người nhìn nhân viên cứu hộ cùng với cảnh sát áy náy mở miệng, “ thể kiểm tra ở nhà sao? Tôi sao. Chỉ cần xem cho mẹ Vân là được!” cũng bị thương, chỉ là cánh tay vừa mới lành có hơi tê.

      “Chúng tôi chỉ là cứu thương. Vẫn nên bệnh viện kiểm tra cặn kẽ chút!” Nhân viên cứu hộ quan tâm .

      Cái này Thi Tĩnh cũng hiểu , nhưng mẹ Vân sống chết chịu lên xe cứu thương, cũng hết cách.

      “Chúng tôi tự mình đưa bà , cám ơn các !” chỉ có thể vậy.

      đâu?” thanh của Vân Dật Bạch từ lầu truyền đến. Theo sau lưng còn có Phong Linh.

      Mắt Thi Tĩnh khẽ động, vội quay mặt .

      xuất của giống như sấm vang kích động mẹ Vân bên cạnh Thi Tĩnh. chút lý trí, mẹ Vân chạy nhanh đến trước mặt Vân Dật Bạch ôm cánh tay , dùng sức kéo trở lại.

      Trong miệng ngừng khẽ , “ nên , nên , giấu . Đem Dật Thanh giấu . Nhất định nên !” xong quan sát cẩn thận xung quanh, dường như rất sợ có người tranh giành cùng bà.

      Mà Vân Dật Bạch chút giãy giụa mặc cho mẹ lôi kéo né tránh tầm mắt mọi người. Sâu trong đáy mắt thoáng qua tia khổ sở.

      Lời của mẹ Vân giống như cây gậy hung hăng đập vào lòng Thi Tĩnh. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu .

      Tại sao mẹ Vân lại kháng cự nhân viên cứu hộ đến gần như vậy.

      Tại sao mẹ Vân lại kháng cự lên xe cứu thương.

      Tại sao khi nghe nhân viên cứu hộ để cùng tới bệnh viện bà lại muốn . cho đến gần!

      Đây tất cả là bởi vì, năm đó Vân Dật Thanh được xe cứu thương đưa ngay trước mặt mẹ Vân. Hơn nữa từ đó trở cũng quay lại.

      Khi ngã bệnh mặc dù mẹ Vân ý thức có lúc tỉnh táo, nhưng kháng cự đối với xe cứu thương và nhân viên cứu hộ ăn sâu vào trong lòng bà.

      Cho nên, vừa nãy mới có thể lôi kéo kháng cự.

      Mà bây giờ, bà lôi kéo Vân Dật Bạch, nhất định lại lầm tưởng Vân Dật Bạch là Vân Dật Thanh rồi. Thấy xe cứu thương phải mang Dật Thanh giấu , lúc này mới trở lại.

      Mà Vân Dật Bạch chút biểu lộ gì, cho thấy đây cũng phải lần đầu tiên!

      Nhìn mẹ Vân cách đó xa cố gắng đem thân hình cao lớn của Vân Dật Bạch giấu sau ghế sa lon. Nước mắt Thi Tĩnh cứ như vậy rơi xuống từ hốc mắt. Tầm mắt mờ .

      Chương 48: khổ sở như vậy, tại sao cùng nó

      Ánh mắt mẹ Vân phòng bị cho đến khi Vân Dật Bạch bảo bác Hoàng đưa cảnh sát và nhân viên y tế xuống dưới mới được thả lỏng. Thần kinh căng thẳng vì lo lắng tới khi những người đó khỏi, người mẹ Vân mềm nhũn, ngã vào lòng Vân Dật Bạch ở ngay đấy.

      Khom người ôm lấy mẹ, Vân Dật Bạch mặt biểu cảm ra lệnh, “Gọi điện cho Jean Louis tới đây!”

      Bác Hoàng nghe lệnh rời . Phong Linh luống cuống tới trước mặt Thi Tĩnh cẩn thận lau nước mắt mặt .

      “Thi Tĩnh, sao cậu lại khóc?”

      Ánh mắt mờ mịt nhìn bạn mình, nước mắt rơi. Suy nghĩ của cũng trở về với thực tại.

      Lấy mu bàn tay gạt nước mắt, Thi Tĩnh nghẹn ngào, “Mình sao!”

      Phong Linh cẩn thận quan sát bóng lưng Vân Dật Bạch rời rồi nhìn Thi Tĩnh, cuối cùng giọng , “Để khi khác tớ đến thăm cậu sau!” Bây giờ về nhà!

      “Ừ!” Trong lòng có nghi vấn muốn hỏi, tại điều quan tâm là mẹ Vân.

      Nhìn bước chân chạy nhanh lên lầu, lòng Phong Linh trầm xuống.

      Vân tìm chuyện, có thể hiểu được, dù sao việc năm đó cũng có tham gia. Nhưng thể cho Vân biết. Lập tức muốn tìm người...

      Quan hệ giữa Thi Tĩnh và Vân khiến cảm thấy hoang mang. Trời ạ, là phiền phức. nên làm gì bây giờ?

      Nhanh chóng đặt mẹ Vân nằm lên giường, Vân Dật Bạch quay lại liền thấy Thi Tĩnh chạy theo sau. Khuôn mặt bình thường vốn trầm chợt trở nên tàn khốc lạnh lẽo.

      vài bước tới trước mặt , hơi thở bức người khiến Thi Tĩnh tự chủ lùi dần về sau.

      ...”

      “Câm miệng!” Vân Dật Bạch lớn tiếng quát. Gân xanh trán nổi lên, hai mắt đỏ ngầu hung tợn trừng , “Từ giờ trở , được để tôi nghe thấy giọng của ! Thi Tĩnh, cũng thấy đấy, mọi chuyện xảy ra tất cả đều là lỗi của !”

      quay đầu chỉ vào mẹ nằm giường, khẽ quát, “ vừa lòng chưa? thấy vui chưa? Vì , người hoạt bát vui vẻ như Dật Thanh phải chết! Vì , người mẹ vốn khỏe mạnh của tôi trở thành kẻ có vấn đề thần kinh hễ thấy xe cứu thương và nhân viên y tế đều sợ!"

      , dì mắc bệnh thần kinh, dì vẫn ổn mà!” Thi Tĩnh nức nở giải thích.

      Tiếng của càng khiến Vân Dật Bạch thêm giận dữ, hai tay giữ chặt lấy bả vai gắt gao lắc mạnh khiến loạng choạng, “Tại sao trả lời nó? Tại sao nó? khổ sở như vậy, tại sao cùng nó? cùng nó , !” điên cuồng gầm .

      Qua làn nước mắt mơ hồ thấy giận dữ của Vân Dật Bạch. Lúc này còn quan tâm tới vẻ mặt nổi giận cũng như tiếng gầm của , trong đầu lúc này trống rỗng chỉ còn lại câu.

      khổ như vậy, tại sao cùng nó?!

      có biết , vì , ngay cả cha mẹ đẻ nó cũng được gặp, đều là vì chờ !

      Trong đầu ầm tiếng nổ tung. Áp lực luôn buộc chặt thần kinh ba tiếng, chặt đứt...

      “A...” tại , tại , tất cả đều là do !

      Chợt tiếng hét chói tai vang lên. Tay Vân Dật Bạch giữ Thi Tĩnh bỗng nhiên buông ra.

      Tiếng thét chói tai kéo dài, cho đến khi tiếng hét phát ra nghe còn ràng nữa, Vân Dật Bạch vẫn như cũ giữ chặt lấy bả vai .

      Cho dù sắc mặt trở nên trắng bệch tiếng hét vẫn ngừng. Tuy rằng, thanh còn nghe !

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 049: Tỉnh táo nhất thời

      Tiếng thét chói tai của kẻ muốn sống này khiến ý thức Vân Dật Bạch trở nên thanh tỉnh, vội nắm lấy cánh tay giãy giụa lấy tay bịt miệng cố gắng gào thét của .

      Lòng bàn tay đau xót, Vân Dật Bạch bỗng đen mặt nhưng rút tay về. Để tùy Thi Tĩnh hung hăng cắn. Răng nanh bén nhọn hung hăng đâm vào da thịt , dòng máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống mui giày .

      La hét trong im lặng khiến cả người Thi Tĩnh thấy choáng váng, trong nháy mắt người cũng thiếu dưỡng…

      Cảm thấy sức lực cắn bàn tay dần buông lỏng, cùng lúc đỡ lấy thân thể mềm mại của .

      khuôn mặt nhắn chút huyết sắc, bởi vì thiếu dưỡng khi la hét mà cau mày khổ sở. đôi môi đỏ còn dính máu tươi của mình, mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở của , gay mũi khó ngửi.

      tự chủ sờ lên khuôn mặt thiếu huyết sắc. Trong lòng Vân Dật Bạch lạnh nhạt có chút cảm xúc khác thường. Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, khom người ôm lấy thân thể Thi Tĩnh đưa tới căn phòng bên cạnh.

      Chờ trở lại phòng của mẹ, đúng lúc Lộ Dịch Nhiên thu hồi ống nghe bệnh đứng thẳng người.

      Nhận thấy xuất của , Lộ Dịch Nhiên nghiêm nghị mở miệng, “ Vân, yên tâm, mẹ Vân có chuyện gì. Nghỉ ngơi tốt là được!”

      “Ừm. Còn gì ?” Vân Dật Bạch hỏi.

      Lộ Dịch Nhiên đưa ra bộ mặt khó xử nhìn , “ Vân, chuyện ngày hôm nay tôi nghe qua. Tôi cảm thấy…”

      “Tôi biết cậu muốn gì.” Vân Dật Bạch đánh gãy lời cậu ta, “Tôi cân nhắc!” Trong nhà có người tinh thần ổn định quả thực chăm sóc dễ. Chuyện hôm nay có thể sau này lại tái diễn. Vân Dật Bạch thể lo lắng về những lời Lộ Dịch Nhiên .

      “Như vậy tuy rằng có chút ủy khuất với dì, nhưng cuối cùng vẫn bảo đảm an toàn cho !” Lộ Dịch Nhiên thẳng.

      “Ừm. Dịch Nhiên, còn có người cần cậu xem chút! Ở bên cạnh, tự cậu !” Vân Dật Bạch lên tiếng.

      Muốn lại thôi nhìn Vân Dật Bạch chút, Lộ Dịch Nhiên đành phải rời .

      Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Vân Dật bạch từ từ tới bên cạnh người mẹ, quỳ gối xuống bên giường nhìn bộ dáng yếu ớt của mẹ.

      Cảm nhận được có người bên cạnh mẹ Vân mở mắt, trấn tĩnh trong mắt khiến ai cảm thấy bà là người thần kinh thất thường. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đứa con lớn, mẹ Vân yếu ớt nở nụ cười, “Dật Bạch”

      “Mẹ!” Vân Dật Bạch thấp giọng trả lời.

      Mẹ Vân chậm rãi cầm lấy bàn tay Vân Dật Bạch, dịu dàng , “Dật Bạch, có phải mẹ lại gây chuyện gì hay ?” Lúc tỉnh lại, bà biết mình có bệnh.

      đâu!” Vân Dật Bạch phủ nhận.

      "Con luôn là vậy, em trai gây chuyện con phải giải quyết. Mẹ có bệnh, lại gây phiền hà cho con! Mẹ xin lỗi!” tới đây, mẹ Vân khỏi rơi lệ.

      Mấy năm nay, bà luôn mê mê tỉnh tỉnh, mỗi lần tỉnh lại đều là đứa con duy nhất này ngồi bên người. Có đôi khi bà thậm chí còn nghĩ cứ vậy kết liễu chính mình làm tăng thêm đau khổ cho đứa này nữa.

      thực tế bà cũng từng làm vậy, bất quá ấn tượng lần ấy khắc quá sâu. Bà dám có ý nghĩ liều lĩnh như vậy nữa.

      quan trọng đâu mẹ, chỉ cần mẹ tốt. Con làm cái gì cũng được!” Mẹ là người thân duy nhất đời của . Bất luận như thế nào đều phải chăm sóc người thân duy nhất này.

      khổ cho con!” Bà rất ích kỷ. người luôn đắm chìm trong cái chết của Dật Thanh, đem tất cả đau khổ để lại cho con lớn, bà rất ích kỷ.

      Có lẽ do hiệu quả của thuốc, mẹ Vân tỉnh táo được lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Vân Dạt Bạch hiểu . Có lẽ đến ngày mai, mẹ lại quên hết mọi thứ.

      Ba năm qua, quen rồi!


      Chương 050: Mất trí nhớ sau khi tỉnh lại

      Cũng như mọi ngày, Thi Tĩnh thấy được cử chỉ ưu nhã của mẹ Vân, dường như những kinh sợ hôm qua chỉ trong đêm biến mất, còn dấu vết.

      Từ từ bước xuống cầu thang, theo quán tính Thi Tĩnh đến trước mặt mẹ Vân, êm ái hỏi, "Mẹ Vân. Khí sắc của bác hôm nay tệ!"

      Khi dứt lời, nhận thấy dịu dàng đáp lại như mọi lần mà thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc. Mẹ Vân vốn xinh đẹp, điều này phải nghi ngờ gì, mà lúc này Thi Tĩnh mới để ý thấy, hình như hôm nay mẹ Vân có trang điểm qua, khiến bà càng thêm phần quý phái.

      Lúc này, ánh mắt nghi hoặc của bà rơi người , trong mắt bà là xa lạ khiến Thi Tĩnh khó hiểu. Trong lúc Thi Tĩnh định hỏi mẹ Vân lên tiếng.

      "Này , là ai?"

      Chỉ mấy từ ngắn ngủi lại giống như đạo sấm sét vang lên. Nháy mắt, Thi Tĩnh sững sờ tại chỗ. Trong lòng có hàng ngàn nghi vấn.

      Bỗng chốc, Thi Tĩng gọi to tiếng, "Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch!" hốt hoảng kêu to. Vẻ mặt luống cuống của khiến người khác khỏi lo lắng.

      Bác Hoàng nghe thấy vội chạy tới, nhìn thấy cảnh này khỏi ngạc nhiên, biết phải làm sao.

      Cùng lúc đấy, Vân Dật Bạch nghe thấy cũng vội vàng chạy từ lầu xuống. Khung cảnh bình tĩnh dưới lầu khiến có chút tức giận, lớn tiếng mắng, "Thi Tĩnh. kêu cái gì vậy?"

      đầu bây giờ đầy bọt, người đầy nước. Áo choàng tắm rộng thùng giắt người, nếu phải lúc này đầu đầy bọt xà phòng và mặt tức giận đây đúng là hình ảnh rất đẹp mắt.

      Thi Tĩnh để ý tới tức giận của , tiến lên trước, run rẩy chỉ về phía mẹ Vân. Giọng lắp bắp, "Mẹ... Mẹ..."

      "Câm miệng, dễ nghe chút!"

      "Mẹ Vân ổn rồi!"

      " mới ổn!" Vân Dật Bạch nhìn chằm chằm, đợi xem gì.

      "Mẹ Vân vừa hỏi tôi là ai? Bác... Bác nhận ra tôi! Đây phải chuyện lạ sao?" Hít sâu hơi, Thi Tĩnh cố gắng mọi chuyện.

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch lúc này mới nhìn mẹ mình. Đôi mắt sắc bén híp lại. phát mẹ có chút khác thường. Nhận lấy khăn bông từ tay bác Hoàng để lau đầu. chậm rãi tới trước mặt mẹ, giọng gọi, "Mẹ!"

      "Dật Bạch à. Mẹ xin lỗi, mẹ làm ấy sợ rồi. ấy là ai vậy?" Nhận thấy con trai lớn đứng trước mặt, mẹ Vân cười ôn hoà. Ba năm qua, đây là lần đâu tiên ở trước mặt mọi người, mẹ nhận ra , mà phải là Dật Thanh! Cảm giác này khiến trong lòng Vân Dật Bạch chấn động. Theo phản xạ, quay lại nhìn Thi Tĩnh, thấy như muốn hỏi.

      Mẹ, sao chứ?!

      Sắc mặt đổi nhìn mẹ, Vân Dật Bạch cười nhạt, "Mẹ. Hôm nay mẹ có thấy chỗ nào được khoẻ ?"

      "Con đừng lo cho mẹ, tang của Dật Thanh xử lý sao rồi?" Đáy mắt mẹ Vân thoáng chút bi thương lại mạnh dắt khoé miệng hỏi. Đôi tay bà tự chủ đưa lên xoa mặt Vân Dật Bạch.

      Mặt Dật Thanh cũng giống như vậy!

      Con mắt đen loé lên, Vân Dật Bạch khẽ , " xử lý xong rồi. Mẹ, mẹ có biết hôm nay là ngày nào ?" Giọng êm ái.

      "Dật Bạch, con cho là mẹ hồ đồ rồi à! Mặc dù Dật Thanh vừa mất nhưng mẹ vẫn kiên cường!" Mẹ Vân dịu dàng trả lời.

      Đáp án ràng!

      Mẹ Vân trở lại bình thường rồi. Nhưng bà lại quên mất khoảng thời gian qua. Trở lại khoảng thời gian khi Dật Thanh mất.

      kiềm chế được, ôm lấy mẹ mình. Vân Dật Bạch nhận thấy cánh tay mình run rẩy.

      Mà Thi Tĩnh sớm chết lặng tại chỗ, nhúc nhích!



      Chương 051: Người bố thảm hại

      Dưới kiên trì của Vân Dật Bạch, mẹ được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra cặn kẽ. Kết quả kiểm tra cho biết trí nhớ trong mấy năm nay đều mất hết, ngoài ra có bất kỳ vấn đề gì. Điều này khiến Vân Dật Bạch thở phào nhõm.

      “Liệu tinh thần có bất thường trở lại ?” Đây là vấn đề Vân Dật Bạch quan tâm nhất.

      “Tôi thể bảo đảm. Trước mắt có vấn đề gì!” Lộ Dịch Nhiên xem qua báo cáo rồi , “Chẳng qua về trí nhớ, còn phải xem sau này!”

      “Tôi biết rồi!”

      ai từng nghĩ. Sau hồi khiếp sợ, bệnh tình của mẹ lại có chuyển biến tốt như vậy. Vân Dật Bạch biết mình nên quá tham lam. Đối với si ngốc cùng chấp nhất ba năm qua, tình trạng bây giờ của mẹ là rất tốt rồi. nên đòi hỏi quá nhiều đối với bình phục của mẹ.

      Vân, thực ra tình trạng của dì giờ tốt lắm rồi. Còn cần điều trị nữa à?”

      cần!” Vân Dật Bạch từ chối, “Cám ơn cậu, Dịch Nhiên. Tôi trước!”

      Nhìn theo hướng rời , mặt Lộ Dịch Nhiên cảm xúc, con ngươi chợt lóe trong nhất thời rồi biến mất.

      Từ bệnh viện về đến nhà, Thi Tĩnh vẫn lên tiếng. phải nên thấy vui mừng sao? Tại sao bây giờ, lại biết nên làm gì?

      Đờ đẫn ngồi xe chờ Vân Dật Bạch, chợt bên cửa xe truyền đến từng đợt tiếng gõ, nhìn về hướng phát ra thanh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

      Giọng mẹ Vân ôn hòa xa cách, “ này, là Thi tiểu thư có phải ?”

      Thi Tĩnh gật đầu cái.

      “Thi tiểu thư, mời xuống cho! Biết đâu ông ấy có chuyện quan trọng gì?”

      “Cảm ơn!” Thi Tĩnh khẽ cảm ơn. Bây giờ đối với mẹ Vân luôn lạnh nhạt xa cách như vậy. Khí chất cao quý của bà khiến cảm thấy khó lại gần.

      Mở cửa xe hai chân đứng lại, giây kế tiếp Thi Tĩnh liền bị lôi xuống, dưới chân lảo đảo rồi nhanh chóng ổn định lại. Ngước mắt nhìn người vừa tới, đôi môi đỏ hé mở, “Ba!”

      sai, người vừa gõ cửa xe ai khác chính là bố của Thi Tĩnh. đến, cũng mấy tháng gặp lại bố mình. Ông có phần chật vật hơn trước! Bố của Thi Tĩnh, Thi Vĩnh Thành mặt nhếch nhác chứa đầy mệt mỏi, cặp mắt chứa tia máu giống như lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.

      “Ba, ba làm sao vậy…”

      “Tiểu Tĩnh à, con nhất định phải giúp ba.” Giữ chặt lấy tay con , lời của Thi Vĩnh Thành có chút kích động.

      “Ba, ba đừng vội, trước tiên hãy cho con biết có chuyện gì xảy ra.” vội vàng hỏi.

      “Tiểu Tĩnh, ba… ba nghĩ…”

      “Nghĩ cái gì?” thanh trầm thấp từ sau lưng Thi Tĩnh vang lên. biết Vân Dật Bạch đứng sau lưng Thi Tĩnh từ lúc nào, nhìn ra lo lắng của Thi Vĩnh Thành.

      Mới nhìn thấy Vân Dật Bạch, trong nháy mắt sắc mặt Thi Vĩnh Thành tràn đầy băn khoăn lo lắng. Thi Tĩnh quay đầu lại, “Tôi muốn chuyện riêng với ba được sao?”

      gì? ông ta hôm nay thua bao nhiêu à? Bị người ta đòi nợ thế nào? Hay là hôm nay có đủ tiền. Hay để ta cho ông ít?” Vân Dật Bạch giễu cợt nhìn Thi Vĩnh Thành.

      Sắc mặt người đứng sau tái nhợt vô sắc.

      Ngược lại, Thi Tĩnh trợn to hai mắt, “Ba? Ba đánh bạc à? Ba lấy tiền ở đâu ra?”

      “Là… là…”

      “Là tôi cho!” Vân Dật Bạch lạnh giọng trả lời.

      “Là ? Tại sao lại cho ba tôi tiền?” Thi Tĩnh hiểu.

      Vân Dật Bạch liền trợn trắng mắt. Người phụ nữ này thực cho rằng, là kẻ máu lạnh dùng người bố để buộc ký vào bản hợp đồng hay sao? Sau đó, cũng đưa cho Thi Vĩnh Thành khoản tiền đấy thôi.

      khoản tiền từ trời rơi xuống khiến người đàng hoàng như Thi Vĩnh Thành hoa mắt trở thành kẻ dính vào cờ bạc!



      Chương 052: Bây giờ, còn cái gì để bán cho tôi?

      Đối với Thi Vĩnh Thành mà , món tiền từ trời rơi xuống khiến cho thần kinh ông khó tiếp nhận được. Do đó ông dễ bị người khác dụ dỗ. Bị lừa đánh bạc. Đến khi ông muốn thoát ra còn kịp nữa. Ông bị người ta giữ lại ở chỗ đánh bạc thoát ra được, cho tới khi cả thể xác và tinh thần ông đều trở nên cạn kiệt mới được thả ra.

      Sau khi được thả ra, ông biết phải đâu, chỉ còn cách nhặt đồ thừa ngoài đường để sống qua ngày, nếu hôm nay gặp được Thi Tĩnh con ông, ông biết cuộc sống của mình sau này ra sao nữa.

      Ánh mắt bất an dám đối diện với con mắt đầy khiếp sợ của con , Thi Vĩnh Thành dám ngẩng đầu giọng tràn đầy xin lỗi, “Tiểu Tĩnh, xin lỗi, ba …”

      Khiếp sợ, thất vọng và dám tin đồng thời xuất trong mắt Thi Tĩnh. Lúc này mới hiểu, khi đặt bút ký vào bản hợp đồng kia, cũng là lúc bị đem bán. Tuy rằng điều đó được , xong việc đấy với việc bán khác gì nhau?! Nhưng mà, bất kể thế nào, người đó vẫn là bố của , cắn cắn cánh môi khô nứt, “Ba muốn con làm gì?”

      “Tiểu Tĩnh, ba cam đoan như vậy nữa.” Thi Vĩnh Thành cam đoan, ông vốn cũng phải người an phận, chẳng qua là tự nhiên xuất khoản hậu đãi khiến ông còn là chính mình nữa.

      “Sau đó sao?” Thi Tĩnh biết giọng điệu của tốt. Nhưng bây giờ ai còn để ý tới chứ? Khi biết mình bị bán trở nên như vậy thôi!

      “Ba nghĩ, con có thể cầu xin cậu ta cho ba công việc, ba nhất định cố gắng làm việc tốt!” Thi Vĩnh Thành biết, ông khiến cho con mình phải thất vọng rồi, ông cũng dám hy vọng con giúp mình.

      Nghe vậy, Thi Tĩnh chỉ còn biết cười khổ. Tại sao bố có thể cho là làm được điều đó? tại, phải cũng phụ thuộc vào người khác sao? lắc đầu, Thi Tĩnh khẽ nuốt nước miếng, ngước nhìn Vân Dật Bạch nhờ giúp đỡ.

      khinh thường đáp lại ánh mắt của .

      Lời chưa ra tới miệng bị ngăn lại, mặt Vân Dật Bạch đanh lại gì.

      Sau lúc lâu, nghiêng người ôm lấy eo , tựa vào bên tai , “Bây giờ, còn có gì để bán cho tôi?” thanh trầm khàn và hơi thở ấm nóng phả vào cổ . Nếu phải trong giọng chứa đựng lạnh nhạt. Thi Tĩnh cho rằng đùa với .

      Giọng châm chọc và tiếng cười cợt nhả khiến Thi Tĩnh chịu được phải né tránh ánh mắt của . Giờ khắc này, mới nhìn thấy, trong mắt Vân Dật Bạch, giống như món hàng, muốn nhận được từ cái gì tự bản thân phải đưa ra cái giá tương tự.

      chịu thiệt, chịu thiệt!

      “Cái gì tôi cũng có!” Thi Tĩnh thản nhiên nhìn , khóe miệng tràn đầy ý cười thê thảm, “ còn muốn cái gì nữa?”

      Khóe miệng chứa tà ý khẽ nhếch, con ngươi Vân Dật Bạch nhìn xuống. Ánh mắt nóng rực nhìn dọc theo cần cổ trắng noãn xuống đến áo lót chỗ ngực . Lôi kéo qua lại làm xuân quang lộ ra khiến người khác phải thèm thuồng.

      “Tôi muốn gì, đồng ý sao?” Con ngươi sâu thêm vài phần, tiếng của càng trầm hơn. Bàn tay đặt sau lưng khẽ vuốt xuống.

      Toàn thân Thi Tĩnh cứng đờ. Nhiệt độ truyền từ tay khiến eo và toàn thân nóng lên. run run cắn môi, hô hấp ổn định.

      Bên trong xe, mẹ Vân đưa mắt nhìn con trai và lạ ở bên ngoài. Tầm mắt bà nhìn theo hướng tay của con trai mình. Là bà hoa mắt ư? Vì sao bà luôn cảm thấy giữa Dật Bạch và này có chút kì lạ?

      Bọn họ có quan hệ gì? Nhìn qua phải là hòa hợp. Hành động lúc này lại khiến cho người khác phải nghi ngờ.
      Last edited: 8/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 053: chuyện cùng mẹ Vân

      biết Vân Dật Bạch gì cùng bố, Thi Tĩnh chỉ thấy bóng lưng hài lòng rời của ông, nhất thời lại quên hỏi, bây giờ ba sống ở đâu!

      "Lên xe!" ghế lái Vân Dật Bạch lạnh lùng liếc nhìn Thi Tĩnh đứng bên ngoài cửa xe.

      Luống cuống tay chân leo lên xe, Thi Tĩnh cẩn trọng ngồi tại chỗ dám thở mạnh. Thỉnh thoảng lại nhìn mẹ Vân ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Mỗi lần như vậy lại chạm phải ánh mắt nhìn mình của mẹ Vân.

      Xe cứ trầm mặc như vậy đến khi về đến Vân gia. Vì mẹ nên công việc sáng nay đều phải tạm ngừng, sau khi đưa người về nhà Vân Dật Bạch liền trực tiếp đến công ty.

      Đối mặt với vẻ bình thản của mẹ Vân, Thi Tĩnh thấy luống cuống tay chân. Nhất thời biết mình nên làm gì.

      "Thi tiểu thư!" Giọng ôn hòa khiến Thi Tĩnh phục hồi lại tinh thần từ mạch suy nghĩ.

      vội vàng , "Mẹ... À, phu nhân, có chuyện gì vậy?"

      "Chúng ta chuyện chút được ?" Hôm nay bà thấy được quan hệ thân mật cùng cử chỉ mờ ám của con cả và Thi Tĩnh này.

      Sau khi trở về từ bệnh viện, bà liền hỏi bác Hoàng mục đích Thi Tĩnh ở lại Vân gia. Bác Hoàng trả lời cách mập mờ khiến bà càng thêm nghi ngờ. tại bà muốn chuyện với Thi Tĩnh.

      "Dĩ nhiên là được!" Thi Tĩnh vội .

      "Vậy, ra vườn hoa được chứ!" Dứt lời, đợi Thi Tĩnh phản ứng, mẹ Vân xoay người rời . Thi Tĩnh vội vàng đuổi theo.

      tới trong hoa viên, Thi Tĩnh khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước cũng tại đây còn cùng mẹ Vân tâm chuyện phiếm. Vậy mà bây giờ, lại giống như ... đàm phán!

      Bất kể là trước hay sau khi mắc bệnh, cử chỉ của mẹ Vân đều rất tao nhã. Động tác từ tốn vội, để cho người khác cảm thấy nôn nóng, nhưng cũng để cho người ta cảm thấy chậm chạp. Để có được phong thái như vậy phải chỉ trong sớm chiều có thể học được.

      Ưu nhã nhấp ngụm trà hoa, lúc này mẹ Vân mới lên tiếng, "Thi tiểu thư, thứ cho tôi thẳng. Xin hỏi quan hệ giữa và Dật Bạch là thế nào?"

      Thi Tĩnh hơi ngạc nhiên nhìn mẹ Vân, tại sao bà lại hỏi vấn đề kỳ lạ như vậy? Quan hệ giữa và Vân Dật Bạch dễ khiến người ta hiểu nhầm sao? phải chỉ là quan hệ giữa chủ cũ và nhân viên tạm thời thôi sao?

      Thi Tĩnh vội , "Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, tôi và đại thiếu gia có quan hệ gì!"

      "Thi tiểu thư, cần giấu giếm, tôi nhìn ra được! Điều này cũng rất bình thường!" Thi Tĩnh có ý đối với con trai bà, đó là điều rất bình thường.

      Con trai bà mọi mặt đều tương đối xuất sắc. Thu hút phụ nữ cũng là chuyện bình thường. Bà coi Thi Tĩnh và những người phụ nữ khác đều như nhau.

      " phải là giấu giếm. đấy, tôi và Vân Dật Bạch có quan hệ như phu nhân nghĩ!" Rốt cuộc là sai lầm ở đâu. Tại sao mẹ Vân lại cho rằng và Vân Dật Bạch có quan hệ đó?

      "Trong lòng tôi nghĩ sao? Thi tiểu thư, nếu có, vậy làm sao biết ta muốn tới quan hệ như thế nào?" Mẹ Vân nhàn nhạt hỏi ngược lại.

      Nghe vậy, Thi Tĩnh lặng . sợ vừa rồi mình sai, khiến trong lòng mẹ Vân thoải mái, Vân Dật Bạch lại nổi giận.

      "Chỉ là, những thứ này đều quan trọng! Thi tiểu thư, điều tôi muốn với chính là, người làm trong nhà đều đủ, tôi thấy còn trẻ như vậy, nên tìm công việc tốt mà làm. Hãy để cuộc sống của mình càng thêm phong phú!"

      "Cám ơn phu nhân quan tâm!" Trừ vậy, Thi Tĩnh biết nên gì cho phải.

      "Đợi lát nữa tới chỗ bác Hoàng lấy tiền. Vân gia về sau làm phiền Thi tiểu thư nữa!" Mẹ Vân ra những lời này rất nhu hòa nhưng cũng rất thẳng thắn. lời đơn giản, đúng Thi Tĩnh bị bà đuổi .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 054: Vẫn còn nhiều người tốt

      Khi màn đêm bao trùm bầu trời, Thi Tĩnh xách theo hành lý nhàng ra khỏi cửa chính Vân gia. Yên lặng rời chút tiếng động.

      Dưới bầu trời đêm, ngoảnh lại nhìn căn nhà mình từng ở trong mấy tháng qua, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác chua xót.

      với bất kỳ ai, báo cho bất luận người nào, sau cuộc trò chuyện giữa và mẹ Vân, liền quyết định rời như vậy. Nếu đây là mong muốn của mẹ Vân, nhất định làm được.

      thể tưởng tượng được khi biết được việc này khuôn mặt của Vân Dật Bạch như thế nào. Thi Tĩnh nghĩ, cùng lắm cũng chỉ tức giận và cam lòng mà thôi. cũng còn cơ hội để tiếp tục hành hạ nữa.

      Men theo ánh trăng bước con đường vắng người qua lại này. Nơi này là khu nhà cao cấp, cứ cách năm mươi mét mới lại có căn biệt thự. Đây là khu biệt thự, tất nhiên có taxi ngang qua. Liệu quyết định đưa ra có đúng hay !

      Chợt có vệt sáng truyền đến chiếu lên người từ sau lưng, theo bản năng Thi Tĩnh nghiêng người nhường đường, lại phát xe dừng lại ngay bên cạnh mình!

      xui xẻo như vậy chứ?! lẽ vừa ra cửa đụng phải Vân Dật Bạch rồi sao!

      thể, nghe , hôm nay Vân Dật Bạch có xã giao, thể xuất vào lúc này.

      Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài xuất , tiếp đến là bóng dáng người phụ nữ cao gầy tiến tới trước mặt .

      xa lạ đến gần khiến Thi Tĩnh có chút khẩn trương! Vì ta đưa lưng về phía ánh sáng, nên nhìn mặt ta.

      "Có cần giúp gì ?"

      Giọng của lạ truyền tới khiến Thi Tĩnh lúc này mới nhận ra, ta chuyện với mình.

      Khẽ mỉm cười, lắc đầu, " cần!"

      "Đừng sợ, tôi là người sống gần đây, thấy đứng đây mình, có phải gặp khó khăn gì ?" nhìn thấy xách theo đồ nên mới đến hỏi.

      Nghe vậy, Thi Tĩnh cẩn thận quan sát trước mặt, "Cám ơn, cần!" tin thế giới này vẫn còn người tốt, nhưng vẫn nên cẩn thận chút hơn. xong lại bước tiếp.

      "Tôi phải người xấu!" có chút bất đắc dĩ. " có thể cùng chị em tôi, nhà tôi ở gần đây, nếu ..."

      "Chị, chị chuyện với ai vậy?"

      giọng quen thuộc chen vào. Thi Tĩnh nhịn được dừng bước quay đầu lại.

      Ánh đèn từ xe chiếu thẳng vào mặt Thi Tĩnh, vừa quay đầu lại, liền thấy người đứng cạnh xe.

      "Thi Tĩnh?"

      thanh quen thuộc và gương mặt ngày càng ra ràng khiến Thi Tĩnh thêm khẳng định người vừa xuất chính là Phong Linh. Lại nghe lời trước đó, ra này là chị của Phong Linh?

      Nghe được lời của hai người, kia nhịn được mở miệng hỏi, "Hai người quen nhau?" Đây là hỏi em mình.

      "Sao hai người lại ..." được nửa Phong Linh lập tức ngậm miệng.

      Phát tầm mắt của hai người họ rơi người mình, mặt Phong Linh liền biến sắc, tự nhiên hắng giọng, "Chị, phải chị vừa mới về sao? Chị về trước , cho em mượn xe dùng chút." Dứt lời, đợi hai người có phản ứng đẩy Thi Tĩnh vào trong xe.

      " Phong Linh, cậu ..." Thi Tĩnh muốn liền bị ánh mắt hung tợn của Phong Linh chặn lại. Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Phong Linh.

      Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!

      Vấn đề về chiếc xe của mình, trong lòng chị Phong Linh có chút suy nghĩ. Nhìn cửa nhà cách váu bước đường, quyết định trở về.

      được mấy bước, chợt dừng bước, quay đầu lại suy xét.

      vừa nãy phải ra từ ... nhà họ Vân chứ?!

      Chương 055: Như thế nào lại vô tình gặp gỡ

      Lần đầu tiên đến chỗ khắp nơi đều huyên náo khiến Thi Tĩnh khỏi nhíu mày. Đưa tay ra kéo cánh tay Phong Linh, nâng giọng mở miệng , “Chúng ta thể tìm nơi nào yên tĩnh hơn sao?”

      nơi như quán bar này, đối với Thi Tĩnh mà , quả thực quá xa vời.

      Phong Linh quay đầu lại trả lời với giọng tương tự, “Mình tới nơi này có chuyện, xong ngay thôi!” cũng nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút việc, cho nên mới tới nơi này.

      Trong lúc này, trong quán bar mọi người đều trở nên hưng phấn, bọn họ đều là vai người này đụng vai người kia. Thi Tĩnh cẩn thận tránh va vào họ. Đáng tiếc đều tốn công vô ích. Chịu đựng bất an trong lòng, bám sát bước chân người bạn thân chỉ lo lạc mất.

      Phong Linh xác định mục tiêu, trực tiếp đến trước mặt đối tượng đó.

      Dưới ánh đèn mờ ảo hoa mỹ, Thi Tĩnh nhìn tới chiếc bàn vuông cách đó xa, có ít người cùng vây quanh. Trong đám người đó có nhìn qua uống ít rượu.

      Phong Linh tiến lên đẩy mọi người xung quanh ra, kéo rời . Lại bị ít người cản lại.

      “Tránh ra!” Phong Linh nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đứng chặn trước mặt .

      Ba tên xem ra uống ít, có chút ngấm rượu động tác giống lưu manh. Bọn chúng mở miệng đầy mùi rượu hướng Phong Linh , “Người đẹp, đến đây rồi ở lại cùng chơi!” xong đến gần chạm vào Phong Linh.

      Thi Tĩnh muốn đến gần do chú ý nên đụng phải người khác, từ từ xin lỗi sau đó chạy về phía hỗn loạn bảo vệ Phong Linh và bên cạnh.

      “Các người làm cái gì đấy?”

      “Ây da, lại người nữa tới. Mấy à hôm nay chúng ta có diễm phúc! Người đẹp đưa đến ngừng!” Gã vừa trong ba người kéo Thi Tĩnh lại. Lại bị Thi Tĩnh khéo léo nhàng trốn thoát.

      biết từ đâu vớ được chai bia, Phong Linh giơ tay hướng về gã giáng mạnh xuống. Lập tức tay gã xuất vết thương lớn, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong khí.

      Gã đó nghĩ ra tay, nhất thời sửng sốt, to tiếng quát lớn, “Con đàn bà thối!” xong liền ra tay.

      Bàn tay giơ cao chưa kịp vung xuống, bị cản lại giữa trung.

      “***, thằng nào?” Gã ta mắng to rồi quay lại liếc nhìn người vừa tới. Muốn rút tay về nhưng được.

      Nhìn theo hướng phát ra thanh, Thi Tĩnh và Phong Linh đều ngây người.

      Lăng Thiếu Dương mặt trầm liếc nhìn gã ta, bàn tay khẽ dùng sức liền nghe thấy tiếng gào thét của gã đàn ông.

      Hừ lạnh tiếng, lạnh lùng buông bàn tay gã, “ đấng mày râu lại ra tay với phụ nữ. Có phải quá mất mặt hay ?”

      “Mẹ kiếp, mày thấy ta mới là người ra tay trước hay sao?”

      kẻ như ngươi bị phụ nữ đánh, cũng đáng!” Lăng Thiếu Dương cười lạnh tiếng, chút lưu tình.

      Lời này khiến mấy gã cùng phục, cầm chai rượu vây Lăng Thiếu Dương lại, lớn tiếng quát, “Thằng nhãi, mày là ai? Sao mày dám lớn tiếng ở đây?”

      Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương thong thả chỉnh sửa tây trang của mình, cử chỉ ưu nhã khiến mấy tên đàn ông càng thêm tức giận.

      Giây kế tiếp, quả đấm giáng xuống khuôn mặt gã ta, cánh tay vừa bị thương, giờ đến khuôn mặt cũng bị thương nặng.

      Sau cú đấm này, tình hình trở nên căng thẳng, chờ lâu thấy Lăng Thiếu Dương quay lại bạn theo tiếng động tìm đến, chứng kiến Lăng Thiếu Dương đánh nhau, chút do dự lập tức xen vào.

      Mấy kẻ mặc đồ Tây động thủ chút nương tay. người hai quyền đấm xuống. Ba kẻ kia đều ngã xuống.

      Cùng lúc đó Thi Tĩnh nhìn lên bắt gặp ánh mắt thịnh nộ.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 056: À? Tôi quen

      Tiếng rên rỉ của ba gã dưới chân bị lấn áp trong tiếng nhạc huyên náo.

      Theo bản năng, Thi Tĩnh co người lại trốn sau lưng Phong Linh, trong lòng có chút ảo não.

      Tại sao Vân Dật Bạch lại ở chỗ này? phải ta xã giao sao?

      Bộ dạng trốn trốn tránh tránh của thoát được ánh mắt của Vân Dật Bạch, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Linh. Người phía trước dịch người sang, khiến bóng dáng Thi Tĩnh lọt vào tầm mắt của mọi người.

      giống như đứa trẻ làm gì sai, tay chân trở nên luống cuống, lo lắng, đứng tại chỗ dám nhìn thẳng vào mắt Vân Dật Bạch.

      Vân Dật Bạch tức giận, nhưng biết tức giận này đến từ đâu. Khi thấy bạn mình ra tay, rời khỏi chỗ họp đến giúp tay, khi đến trung tâm đám đông nhìn thấy người đứng ở đấy khiến cảm thấy kinh ngạc.

      Lúc này, gương mặt tuấn tú trở nên bình tĩnh như sắp có bão, thanh lạnh nhạt vang lên, “Lại đây!”

      thanh lớn, đủ để Thi Tĩnh đứng cách mấy bước nghe từng chữ.

      Đôi mắt to nhìn xung quanh, tìm kiếm đường để chạy trốn. Đáng tiếc ở đây vừa có xung đột, mọi người kéo đến, căn bản là có đường để chạy.

      Ngước nhìn Vân Dật Bạch đứng gần đấy, biết lúc này mình rời liệu có được hay .

      dám!” Hai chữ ràng vang lên bên tai.

      Theo bản năng, Thi Tĩnh ngẩng đầu lên sau đó xoay người .

      Kế hoạch thành, lực từ bên kia kéo lại, cứ như vậy va phải bức tường thịt. Cảm giác căng thẳng bên eo, cánh tay cứng rắn giữ eo , nháy mắt toàn thân Thi Tĩnh căng thẳng nhìn Vân Dật Bạch bên cạnh.

      “À? Tôi quen !” Những lời này, kịp suy nghĩ thốt lên.

      Lời vừa xong, trong nháy mắt mặt Vân Dật Bạch xám ngắt, thiếu chút nữa Thi Tĩnh khóc trước mặt .

      thử lại lần nữa xem?” Vân Dật Bạch trầm giọng gằn từng chữ.

      Toàn thân Thi Tĩnh run lên như có trận gió lạnh truyền tới từ sau lưng, khóe miệng giật giật. Được rồi, có gan, dám lại!

      “Làm thế nào biết tôi ở chỗ này?”

      trợn mắt nhìn , tay giữ chặt ở bên cạnh, lướt nhìn qua Phong Linh.

      ... Vân, em...” Đôi mắt lạnh hướng tới , Phong Linh lắp ba lắp bắp thành lời.

      trách Phong Linh, nhận thấy ánh mắt của Lăng Thiếu Dương, ra dấu cho biết mình vẫn ổn. Sau đó Vân Dật Bạch liền lôi kéo Thi Tĩnh về hướng khác.

      Quán rượu chỉ là chỗ để cho mọi người thư giãn giải trí mà còn là nơi được nhiều người thích đến để bàn chuyện công cách thoải mái. Vân Dật Bạch phải người thích vậy. Nhưng, đối với khách hàng, là thương nhân lúc cần thiết vẫn phải chiều theo.

      Hôm nay khách hàng muốn tới đây thư giãn, liền lôi kéo Lăng Thiếu Dương đến cùng. ngờ lại gặp người mà đáng lẽ nên xuất ở đây.

      Cho đến khi bị Vân Dật Bạch lôi Thi Tĩnh cũng biết tại sao Lăng Thiếu Dương lại phát ra bọn họ. Chợt nhớ đến cuộc chuyện giữa và mẹ Vân, giùng giằng muốn rút tay ra khỏi tay , lại thấy càng giữ chặt hơn, mặt lạnh nhìn chằm chằm vào mắt , “Ngồi yên ở đây, được nhúc nhích!” Đợi giải quyết nốt công việc.

      Thi Tĩnh mấp máy môi như muốn thấy quay sang chuyện với người khác nên đành thôi.

      Sao có thể xui xẻo như vậy, sao có thể gặp như vậy!

      Nghe Vân Dật Bạch chuyện với người kia, được mấy câu Thi Tĩnh liền hiểu được. Căn bản người kia muốn chuyện công việc với Vân Dật Bạch, ánh mắt ông ta dán lên người sàn nhảy. Ánh mắt thể thèm thuồng rành rành.

      Chương 057: Nếu Trần đổng thể tự quản lý tay mình, để Vân mỗ giúp ông được chứ?

      Vân Dật Bạch đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là nhìn ra. Chỉ vì hợp đồng lần này còn cần con dấu và chữ ký mới có thể hoàn thành. Trần đổng ràng chỉ muốn đến đây vui đùa, hề có ý định muốn ký hợp đồng.

      Vân Dật Bạch trầm mặt nhìn ánh mắt thèm thuồng của lão già năm mươi ngừng hướng về những người phụ nữ sàn nhảy phía quầy rượu. Áp chế lửa giận trong lòng xoay người tránh nhìn ông ta.

      Theo lời Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh cẩn thận ngồi yên tại chỗ, đến khi ...

      “A ... ông làm gì vậy?”

      đùi truyền đến cảm giác khiến Thi Tĩnh rợn cả tóc gáy, khi thấy nguyên nhân khiến mình có cảm giác đó đùi có nhiều hơn cánh tay.

      Nghe tiếng động quay đầu lại trong nháy mắt Vân Dật Bạch liền đen mặt.

      Vốn nhìn người đẹp biết vì sao Trần đổng lại quay đầu tiến đến gần Thi Tĩnh ngoan ngoãn đợi, đôi tay già chút kiêng dè ngừng di chuyển đùi .

      Tiến đến bước, tay chặn trước bàn tay đầy nếp nhăn, tay Vân Dật Bạch dùng thêm lực, lạnh lùng , “Trần đổng, tay của ông, để nhầm chỗ rồi!”

      Đau nhức tay khiến mặt Trần đổng biến sắc, run giọng mở miệng, “Vân tổng, tay của cậu ...”

      Hừ lạnh tiếng, buông tay nắm tay Trần đổng, Vân Dật Bạch lạnh giọng khéo, “Nếu Trần đổng thể tự quản lý tay mình, để Vân mỗ giúp ông được chứ?” Ánh mắt trầm khiến người lớn tuổi như Trần đổng khỏi run lên.

      , cần!” Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống hai má Trần đổng. nên trực tiếp đối mặt với khí vũ hiên ngang của người đàn ông trẻ tuổi này.

      chút dấu vết bảo Thi Tĩnh tạo khoảng cách giữa hai người, duy trì tư thái nhưng bỏ qua ánh mắt của Trần đổng.

      Ông cười mở miệng, “Thứ cho tôi mạo muội, vị tiểu thư này và Vân tổng ...” từng nghe danh Vân Dật Bạch gần nữ sắc, mỗi lần bàn chuyện về hợp đồng, cũng chưa từng mang đàn bà theo bên người, người phụ nữ bỗng dưng xuất này là ai?

      “Nếu biết là mạo muội, Trần đổng hỏi vậy Dật Bạch nên trả lời thế nào?” Vân Dật Bạch lãnh giọng mở miệng.

      Bị chặn họng như vậy, mặt Trần đổng nén nổi giận. Ho tiếng cười gượng, “Xem ra vị tiểu thư này và những người phụ nữ bên cạnh Vân tổng giống nhau, Trần mỗ nhịn được mới hỏi mấy câu!”

      “Bên cạnh Vân mỗ có bao nhiêu phụ nữ, Trần đổng hiểu !” Nhàn nhạt mỉa mai câu, Vân Dật Bạch cười lạnh.
      “Ha ha! Vân tổng biết đùa!” muốn dây dưa cùng Vân Dật Bạch, ông tự động tránh Vân Dật Bạch hỏi Thi Tĩnh, “ biết nên gọi tiểu thư đây thế nào?”

      Theo bản năng nhìn về phía Vân Dật Bạch, thấy có ý định mở miệng, Thi Tĩnh mím môi, “Tôi là Thi Tĩnh! Trần đổng chào ông!” Chắc hẳn Vân Dật Bạch cũng muốn làm mất bản hợp đồng này.

      “Chào , chào !” Đưa tay vuốt ve bàn tay Thi Tĩnh, mặt Trần đổng thèm thuồng, đôi mắt vẩn đục nhìn tràn đầy dục vọng.

      buồn nôn! Thi Tĩnh lúng túng muốn rút tay về lại phát đều uổng công vô ích. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Dật Bạch, nhưng dường như có ý định giúp tay.

      “Trần đổng ông ...” Bỏ qua cảm giác xấu hổ, cắn răng chịu đựng cảm giác khiến người ta buồn nôn. Mà Trần đổng cũng nhìn ra, Vân Dật Bạch định lên tiếng, động tác của ông càng thêm càn rỡ.

      Xác định Vân Dật Bạch ra tay, Thi Tĩnh dùng sức đẩy Trần đổng ngừng tiến lại gần, từng bước đẩy ngã người sofa, khuôn mặt thanh tú bởi vì tức giận mà đỏ bừng, “Ông làm gì vậy?”

      Trần đổng vì đứng vững mà ngã ngồi sofa, khuôn mặt già nua vì bị cự tuyệt mà đen lại. Ông cả giận , “Ông đây coi trọng chính là phúc phận của . Hôm nay tới đây rồi còn muốn ?” Ông khẳng định Thi Tĩnh là do Vân Dật Bạch mang đến cho ông chơi.

      Vì Vân Dật Bạch chỉ đứng ngoài mở miệng. Đây là ngầm thừa nhận cách làm của ông. Vừa nghĩ như vậy động tác của Trần đổng chút lo ngại.

      lạnh lùng của Vân Dật Bạch khiến toàn thân Thi Tĩnh chợt lạnh, xem như món đồ chơi sao? Có thể để mặc người tùy ý đùa giỡn?

      Chương 058: Tôi phải là đồ vật, phải thứ để thích đùa bỡn

      Cuối cùng, Vân Dật Bạch cũng ra tay giúp đỡ. Sau khi Thi Tĩnh tặng cho đầu heo Trần đổng cái tát, nghe tiếng chửi từ người bên cạnh rồi chạy ra ngoài. mình rời khỏi quán rượu ra ngoài đường, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng đóng. Ngồi bậc thang đưa mắt nhìn con đường tấp nập người qua.

      Hơi cúi đầu nhìn mũi giầy, giọt nước mắt ấm nóng rơi mu bàn tay . Hơi ấm như muốn làm phỏng da . Giống như nhận ra mình khóc, Thi Tĩnh duy trì tư thế như vậy lúc lâu nhúc nhích.

      Bên cạnh ngừng có từng cặp nam nữ qua, ánh sáng từ đèn nê ông, dòng xe qua lại đường cũng có mặt của mà dừng lại.

      đôi giày da đen xuất trong tầm mắt , người trở nên cứng ngắc, Thi Tĩnh vẫn nhúc nhích như là nhìn thấy . Ngồi lâu thấy mỏi, đứng dậy lên vài bước. Sau đó lại tiếp tục ngồi nghỉ. Vừa vừa nghỉ như vậy, vẫn hề hay biết, người phía sau vẫn luôn theo cách mười bước chân.

      Bước chân lảo đảo vững, đôi tay rắn chắc thận trọng đỡ lấy cơ thể yếu đuối như sắp ngã, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào bờ ngực ấm áp.

      Giống như vừa nghĩ ra cái gì, biết lấy sức lực từ đâu, Thi Tĩnh dùng sức vùng thoát khỏi bàn tay giữ eo , lớn tiếng quát to, “Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

      Cánh tay vững chắc vẫn giữ người nhúc nhích, thân hình cường tráng vì chút kháng cự của mà buông lỏng.

      Hơi thở ấm áp, mùi hương quen thuộc, khiến lạnh nhạt trong lòng Thi Tĩnh hoàn toàn sụp đổ. Cánh tay trắng nắm thành quyền đánh vào ngực người giữ vai .

      “Tôi phải là đồ vật, phải thứ để thích đùa giỡn! có hiểu , có hiểu hay ?”

      Vân Dật Bạch nhìn gương mặt tức giận của Thi Tĩnh trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận nên đỏ bừng. Lực đánh vào lồng ngực cũng dần yếu . Dần dần chuyển thành túm chặt vạt áo trước ngực .

      “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” tựa vào trước ngực nức nở. Tay càng túm chặt vạt áo trước ngực . Hai mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào mắt , “Rốt cuộc tôi làm sai điều gì?”

      Ánh mắt rời người trước ngực dần mất khống chế, trán Vân Dật Bạch nhăn lại từ đầu đến cuối có dấu hiệu dãn ra, chậm rãi giữ chặt cơ thể mềm mại của .

      “Vân Dật Bạch, hãy cho tôi biết, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”

      Bàn tay khẽ dùng lực vỗ vào gáy , cả người Thi Tĩnh liền mềm nhũn ra.

      lời, cúi người ôm lấy Thi Tĩnh về chỗ để xe.

      “Dật Bạch, cậu đối xử với ấy như vậy là công bằng!” Lăng Thiếu Dương giữ tay lái, biết câu này bao nhiêu lần rồi.

      Đưa người vào trong xe, ánh mắt Vân Dật Bạch dừng người Thi Tĩnh, gương mặt tuấn tú trầm , “Có công bằng hay là do tớ quyết định!”

      lòng mà , ấy hề làm gì sai, nhận lời Dật Thanh là do ấy tự ti, tự ti phải là lỗi lớn. Trong chuyện tình cảm, thể có chuyện cứ cho được nhận lại!” Lăng Thiếu Dương chậm rãi .

      “Nếu cái giá của nó là mạng người ta phải chịu trách nhiệm về chính tự ti của mình!” Vân Dật Bạch lạnh giọng .

      “Vậy tại sao cậu lại ra tay với Trần đổng? Ông ta là khách hàng lớn của chúng ta đấy!” Qua gương chiếu hậu nhìn người bạn của mình, Lăng Thiếu Dương giật giật khóe miệng, chuyện vừa rồi ở quán rượu điều thấy hết, tất cả đều là vì Dật Thanh sao? bắt đầu thấy hoài nghi.

      “Tớ ghét những gã tự làm chủ được tay của mình!” Vân Dật Bạch cả giận .

      “Cậu đừng tự ngụy biện!” Lăng Thiếu Dương .

      “Tùy cậu thích sao ! Lái xe, về nhà!” Vân Dật Bạch ra lệnh. tại có rất nhiều điều muốn hỏi , muốn hỏi tại sao lại có mặt ở quán rượu? Sao ở nhà?!

      “Cậu coi tớ là tài xế đấy à! Lăng Thiếu Dương dở khóc kêu to từ từ khởi động xe, tiến về Vân gia.

      Chương 059: Con và Thi tiểu thư thể như thế!

      Xe vững vàng dừng lại trước cửa lớn Vân gia, bên phía tay lái Lăng Thiếu Dương chống tay quay đầu nhìn người con nằm đùi Vân Dật Bạch, giọng , “Làm sao bây giờ? Đánh thức ấy?”

      cần!” Nâng đầu lên, Vân Dật Bạch cũng nhận ra mình nhàng ôm lấy thân thể , chậm rãi xuống xe.

      Bên trong xe Lăng Thiếu Dương kinh ngạc nhướng mày, chống lên tay lái nhìn bạn tốt với ý cười châm biếm.

      “Cậu quay về !” Đưa tay đóng cửa xe, Vân Dật Bạch nhìn Lăng Thiếu Dương .

      Lăng Thiếu Dương nhướng cằm nhìn Thi Tĩnh trong ngực , “Cậu định vào như vậy?”

      sao? lẽ vứt đường?” Vân Dật Bạch tức giận .

      “Mẹ cậu thấy được nghĩ gì?” Lăng Thiếu Dương nhắc nhở .

      “Lúc này mẹ sớm nghỉ rồi! Đừng có nhảm, muốn ở lại!” Vân Dật Bạch lạnh nhạt lườm cậu ta.

      Lăng Thiếu Dương nháy mắt tinh quái, trêu tức , “Cảm giác được người đàn ông giữ lại qua đêm tốt! Mình lên trở về hơn!” Ở nhà vẫn còn vợ tức giận chờ về dỗ dành đây.

      “Chú ý an toàn!” Vân Dật Bạch giữ người, ôm Thi Tĩnh vào trong nhà.

      Khi tầm mắt Vân Dật Bạch dừng lại người mẹ ngồi trong phòng khách, kinh ngạc lên tiếng, “Mẹ?”

      Trầm lặng chờ con trai về mẹ Vân kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong lòng con, khuôn mặt dịu dàng thoáng qua nét kinh ngạc rồi biến mất, sắc mặt đổi mở miệng, “Thi tiểu thư sao vậy?”

      có việc gì! Mẹ, mẹ chờ con lát, con lập tức xuống ngay!” Trước tiên cần đưa người trong ngực lên phòng.

      “Được! Mẹ vội!” Mẹ Vân ôn hòa .

      Rời khỏi tầm mắt của mẹ, Vân Dật Bạch sải bước tiến tới phòng của Thi Tĩnh.

      Mở cửa phòng, trong phòng ngăn nắp cách khác thường khiến khẽ nhíu mày, tất cả băn khoăn đều dồn vào Thi Tĩnh trong ngực, đặt lên giường sau đó bước ra ngoài.

      Tiếng đóng cửa khiến Thi Tĩnh mê man ngủ liền mở mắt, đáy mắt tràn đầy lo âu.
      Vân Dật Bạch trực tiếp xuống lầu tìm mẹ, ngược lại tìm bác Hoàng.

      “Đại thiếu gia!” Chủ còn chưa nghỉ tất nhiên ông cũng chưa nghỉ, rất nhanh bác Hoàng xuất trước mặt .

      xảy ra chuyện gì?” Vân Dật Bạch điên cuồng mở miệng.

      “Đại thiếu gia?”

      “Tôi hỏi bác xảy ra chuyện gì? Tại sao trong phòng ấy lại có thứ gì?”

      ấy là ai, điều này, cậu chủ hoàn toàn .

      Đối với tức giận của cậu chủ, mặt bác Hoàng khổ sở , “Đại thiếu gia, đây là lệnh của phu nhân, bà về sau Thi tiểu thư ở lại đây nữa!” Ông cũng cảm thấy kỳ lạ. Có điều chuyện này ông dám hỏi.

      Là ý của mẹ?!

      Vân Dật Bạch càng nhíu chặt mày, quay gót chân bước xuống dưới lầu.

      Mẹ Vân vẫn đoan trang ngồi ở phòng khách chờ con trai xuống. Như lời bà , bà vội.

      Chậm rãi bước tới ngồi đối diện với mẹ, ba năm chưa từng thấy mẹ như vậy khiến Vân Dật Bạch sững sờ giây lát. Ba năm bệnh tật mơ mơ màng màng khiến mẹ mất tao nhã vốn có.

      “Mẹ, sao mẹ còn chưa nghỉ?”

      “Chờ con! Mẹ có lời cần với con!” Mẹ Vân ưu nhã buông đồ ăn khuya trong tay, nhàng .

      “Có chuyện gì ạ?”

      “Dật Bạch, con quên mình có hôn ước rồi sao?” Mẹ Vân thẳng.

      Sắc mặt Vân Dật Bạch khẽ biến, nhưng phát tác, giọng , “ ạ.”

      “Con và Thi tiểu thư thể như thế!” lời chỉ trích, câu vũ nhục. Mẹ Vân chỉ nhàn nhạt chỉ ra thích hợp ở lại đây.









      Chương 060: Đây là nhà của tôi, tôi ngủ ở đâu liên quan gì đến ?

      Lời mẹ khiến Vân Dật Bạch khẽ cau mày, “Con và Thi Tĩnh... có gì ổn?”

      Thi Tĩnh phải là vấn đề mà mẹ lo lắng.

      Mẹ Vân nghe vậy, lông mày thanh tú khẽ cau lại, “Chả lẽ con cảm thấy... con và Thi tiểu thư quá thân mật sao?”

      “Con và ta? thể nào?” Vân Dật Bạch suy nghĩ gầm , “Mẹ, có phải mẹ hiểu nhầm chuyện gì ?”

      “Mẹ hy vọng là mẹ hiểu nhầm! Dật Bạch, con là người có hôn thê, mẹ hy vọng nghe thấy người khác con có quan hệ với khác. Chuyện này đối với con là được!”

      “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi! Giữa con và Thi Tĩnh phải là quan hệ đó!” cau mày giọng. hiểu tại sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy.

      “Liệu có đúng là như vậy hay ?” Hiển nhiên mẹ Vân tin, nhưng bà vẫn , “Nếu chuyện phải như vậy tốt! Mẹ với Thi tiểu thư, nơi này cần giúp đỡ của ấy. Ngày mai khi ấy tỉnh lại, hãy đưa ấy rời !” Dứt lời, đợi Vân Dật Bạch trả lời, bà đứng dậy rời .

      Quả nhiên mẹ có quan tâm tới! Vân Dật Bạch nghĩ trong lòng.

      Cứ như vậy để ta à? , cam lòng! ràng chưa làm được gì, bây giờ lại muốn rời sao? có chuyện đó đâu! Cả đời Thi Tĩnh phải dốc lòng vì nhà họ Vân. Chưa lấy được cái gì từ , sao có thể để dễ dàng như vậy được?

      Ánh sáng ban mai như bao chùm cả căn phòng, tia nắng xua tan sương sớm, mặt đất vẫn còn lưu lại tầng sương nhàn nhạt.

      Vẫn bộ dạng như tối hôm qua, Thi Tĩnh rón rén đóng cửa phòng, xách theo đôi giày của mình, nhón chân bước xuống cầu thang về hướng cửa chính. Lúc này mọi người trong Vân gia vẫn còn chưa dậy, chính là thời điểm tốt để rời .

      Nhón chân nhanh nhẹn hướng về phía cửa, Thi Tĩnh hoàn toàn biết từng cử chỉ của đều rơi vào tầm mắt của ai đó nằm ghế.

      tay đưa lên cửa, đưa mắt nhìn thành công ngay phía trước, giây sau toàn thân Thi Tĩnh bất động.

      định đâu?”

      Giọng cao thấp lại thành công kéo lại bước chân .

      Vân Dật Bạch thậm chí cũng thèm đứng dậy, chỉ đưa mắt nhìn người phụ nữ muốn trốn nhàn nhạt mở miệng. Tối hôm qua do có uống chút rượu lại khuya nên ngủ luôn ghế sa lon, ngờ vừa mở mắt ra liền thấy muốn trốn .

      Ảo não nhắm mắt lại, Thi Tĩnh dám tin quay người lại, hỏi, “Sao lại ngủ ở đây?”

      “Đây là nhà của tôi, tôi ngủ ở đâu liên quan gì đến ? vẫn chưa trả lời tôi, muốn đâu?” Vân Dật Bạch lạnh lẽo ngồi dậy. Ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm, giễu cợt nhếch miệng, “ muốn ?”

      “Tôi có!” Thi Tĩnh khẽ cắn môi dưới, phủ nhận.

      có?!” Châm chọc nhìn đôi tay xách giày và bộ dạng lén lút của , cười nhạt , “ phải định với tôi, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng chứ?”

      BT như . Sớm như vậy rời giường thể dục buổi sáng.

      “Thôi được, nếu biết rồi hãy để cho tôi !” Đúng, muốn rời khỏi đây.

      Lười biếng đứng dậy, từng bước tới chỗ , hơi thở từ người Vân Dật Bạch phả ra bao chùm lấy Thi Tĩnh. phát , bây giờ chỉ cần Vân Dật Bạch tiến tới gần , toàn thân tự khắc run rẩy. Theo bản năng lùi về sau bước cho tới khi lưng chạm vào cửa mới dừng lại.

      “Đừng, đứng có bước tới đây!” Đưa hai tay lên chắn tạo khoảng cách giữa hai người, Thi Tĩnh run giọng .

      Ánh mắt khinh miệt nhìn cánh tay ngăn giữa hai người, Vân Dật Bạch tiếp tục tiến lên, trầm lãnh nịnh , “Thi Tĩnh, có phải gần đây tôi đối với quá nhân nhượng. Khiến cho quên mất, cả đời này của phải gắn chặt với nhà họ Vân?”

      “Tôi có!”

      muốn !” Mọi việc bày ra trước mắt, còn muốn chối?

      “Tôi là...”

      là cái gì tôi quan tâm, tốt nhất nên nhớ, hợp đồng ký. Tôi cũng hề bạc đãi người nhà . Nếu thể thực những gì đặt ra, chắc cũng biết là tôi có thể làm gì!” Giữ chặt cằm , Vân Dật Bạch nhìn thẳng vào mắt , những lời lãnh khốc.

      thể làm như vậy.”

      biết rất là tôi có thể hay mà! Cũng phải tôi chưa hề làm qua!” hề để ý nhún vai.

      uy hiếp . Mặc dù , nhưng đúng là uy hiếp !

      Chương 061: Vị hôn thê xuất

      Đứng trước cửa phòng mẹ Vân, Thi Tĩnh hít sâu hơi đưa tay muốn gõ cửa. Cửa lại tự động mở ra từ bên trong.

      Bị Thi Tĩnh bên ngoài cửa dọa sợ, mẹ Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, “Thi tiểu thư, có chuyện gì à?” Bà cũng nhắc lại chuyện hôm qua.

      “Phu nhân, hôm qua con ...”

      “Là Dật Bạch đưa về.” Mẹ Vân tiếp lời.

      xin lỗi!” biết mình nên gì.

      “Thi tiểu thư gì vậy, giữa chúng ta có gì mà cần xin lỗi đây! Chuyện giữa những người trẻ tuổi như tôi vốn nên tham gia, nhưng theo tôi thấy người xuất sắc như Thi tiểu thư chắc cũng nguyện ý chen vào giữa hôn của người khác!” Mẹ Vân nhu hòa nhắc nhở.

      Bà là người mẹ ích kỷ. cần biết Dật Bạch và Thi Tĩnh có quan hệ gì hay . Bà thể để mất danh dự của Vân gia. Cũng thể để Dật Bạch làm mất thể diện của Vân gia được. Con trai bà xuất sắc như vậy, thể có vết nhơ nào được.

      Nặng nề gật đầu, Thi Tĩnh giọng, “Con hiểu rồi.”

      “Thi tiểu thư hiểu là tốt! Nếu như Dật Bạch có hỏi, cứ đẩy hết trách nhiệm cho tôi là được rồi!” Con trai bà nổi giận với bà.

      đâu!” Thi Tĩnh vội vàng giải thích, “Con lập tức ngay!”

      Lần này, mẹ Vân chuyện nữa, lướt qua bước thẳng xuống lầu. Trong hành lang trống rỗng, chỉ còn lại Thi Tĩnh đối mặt với cánh cửa khép chặt, lâu nhúc nhích.

      biết qua bao lâu, Tiểu Cạn tới bên cạnh , đưa tay đẩy Thi Tĩnh cái, lẩm bẩm , “Chị Thi!”

      Im lặng lắc đầu, “Chị sao!” Thi Tĩnh xoay người lại bị Tiểu Cạn giữ lại.

      Tiểu Cạn giải thích, “Chị Thi, phu nhân gọi chị xuống. là muốn giới thiệu người với chị!” biết vì sao phu nhân lại làm vậy, nhưng vị khách kia, chưa từng gặp qua.

      “Là ?!”

      Thi Tĩnh vừa ngừng bước liền nghe thấy giọng . Trước mặt xuất bóng dáng cao gầy.

      Hoang mang ngước mắt lên, giây tiếp theo mở to mắt nhìn người con cao gầy trước mặt. Gương mặt này phải là ... người con trong ví tiền của Vân Dật Bạch!

      ngốc lăng nhìn trước mặt, nhất thời cũng biết phải gì.

      đôi tay thon dài quơ quơ trước mặt , đó khẽ cười nhìn , “À? nhớ tôi sao? Tôi là chị của Phong Linh, tối qua chúng ta gặp nhau rồi!”

      ta vừa vậy, Thi Tĩnh lại nhớ tới hôm qua muốn giúp , chị Phong Linh!

      Thấy nghĩ ra, đó liền giơ tay đầy thiện ý, nụ cười xinh đẹp tràn tới khóe mắt, “Xin chào, xin chính thức được giới thiệu. Chị là Dương Chi La.”

      Đờ đẫn bắt tay, Thi Tĩnh nhàng mở miệng, “Em là Thi Tĩnh!”

      “Em là bạn thân của tiểu Linh cũng chính là em của chị! Chị biết là em ở Vân gia, nếu , tối qua cũng ...” Dương Chi La dịu dàng khẽ .

      sao, dù sao em ...”

      “Chi La là hôn thê đính hôn với Dật Bạch ba năm trước, chuẩn bị kết hôn vào cuối năm.” Mẹ Vân vốn yên lặng chợt lên tiếng. Ánh mắt bà dịu dàng nhìn về phía Thi Tĩnh, “Đến lúc đó nhất định Thi tiểu thư phải đến uống rượu mừng!”

      Trong lòng xuất cảm xúc khó hiểu biết từ đâu ập tới, Thi Tĩnh chậm chạp gật đầu. Cũng hiểu ra được, mình nên đến. ra, Vân Dật Bạch phải kẻ vô tình, dịu dàng, nhưng chỉ với người muốn.

      Hai người phía trước nhìn qua như mẹ con, mẹ Vân mặc dù quên hết ba năm điên dại, thậm chí chấp nhận cái chết của Dật Thanh. Tất cả mọi thứ bây giờ, đều có cách giải quyết của nó. Mà tồn tại của , lại ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ Vân.

      Nghĩ đến đây, Thi Tĩnh nhàng rời khỏi phòng khách.

      cần chuyện cùng Vân Dật Bạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :