1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 009: Dám gác điện thoại


      biết trải qua bao lâu, đường dây điện thoại bàn vang lên. Giọng thư ký dịu dàng truyền đến, "Tổng giám đốc, có chút Thi tiểu thư tìm ngài?"

      Ngòi bút vàng ký tên dừng lại chút, Vân Dật Bạch trả lời.

      Là Thi Tĩnh? ! ta tìm mình làm cái gì? tuần lễ trôi qua, rốt cuộc lại ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi chăm sóc bệnh nhân sao? Vân Dật Bạch trong lòng thầm nghĩ. Bàn tay nắm ngòi bút vàng dần dần chặt.

      nghe được tổng giám đốc trả lời, thư ký hồ nghi hỏi tới "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?"

      Đột nhiên hồi hồn, Vân Dật Bạch ấn lên điện thoại "Nhận!"

      "Dạ, tổng giám đốc!" Thư ký nhanh chóng hiểu.

      Điện thoại sau khi kết nối, Vân Dật Bạch có mở miệng chuyện tính toán. Cho đến khi trong điện thoại truyền đến thanh của thi tĩnh có chút khiếp đảm.

      "Là tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn cho . . . . . . có thể hay tới chuyến?" có nghe được giọng Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh có chút khẩn trương.

      "Có chuyện gì ? Tôi rất bận, có thể trong điện thoại!" Vân Dật Bạch lạnh lùng mở miệng.

      "Chuyện Vân Mẫu, tôi muốn. . . . . ."

      "Mẹ tôi thế nào?" Vân Dật Bạch thả ra bút ngòi vàng trong tay , nhìn điện thoại bàn.

      Điện thoại đối phương Thi Tĩnh, hai tay nắm điện thoại, có chút khẩn trương. Nhưng là cũng biết, chuyện này ở trong điện thoại ra lời, chắc chắn đồng ý. Cho nên, Thi Tĩnh suy nghĩ chút, đột nhiên cúp điện thoại.

      Tiếp đố cầm điện thoại di động trầm mặc chốc lát, vẫn là đem điện thoại cho tắt máy.

      Bên này

      Vân Dật Bạch dám tin nhìn chằm chằm đèn điện thoại bàn sáng .

      kia cúp điện thoại của ? Khi còn chưa hết lời , ta cúp điện thoại? ! ta lại dám. . . . . .

      Bỗng chốc đứng lên, Vân Dật Bạch chút suy nghĩ để điện thoại trở về. Lấy được thanh cũng là lạnh lẽo máy vi tính cơ khí thanh.

      Tức giận vứt bỏ ống nghe tay, Vân Dật Bạch hung hăng nhìn chằm chằm điện thoại, hình như muốn đem nó nhìn thấu. giây kế tiếp, xoay người cầm quần áo lên hướng cửa tới. Nổi giận kéo ra cửa chính phòng làm việc , động tác Vân Dật Bạch dừng lại.

      Do dự chốc lát, Vân Dật Bạch xoay người chính mình trở lại vị trí, đem thân thể cao lớn quăng vào cái ghế to lớn bên trong.

      Mới vừa trong nháy mắt kia, trước nay lửa giận chưa từng có khống chế tâm trí của , tâm tình của thế mà lại bị Thi Tĩnh khống chế.

      Ngắm nhìn phong cảnh rơi ngoài cửa sổ , chưa từng có, từ xưa tới nay chưa từng có ai khơi lên lửa giận của mình dễ dàng như vậy , mất khống chế! Vân Dật Bạch lặng yên nghĩ tới.

      " ngờ cậu cũng có lúc ưu sầu như vậy à?" thanh hài hước truyền đến, Vân Dật Bạch cần nghĩ cũng biết người đến là ai.

      Có thể tiến vào phòng làm việc của cũng cần người thông báo ở bên trong Vân thị rất ít. Mà người đàn ông, chính là người trong đó!

      Người này phải là ai khác, chính là Tổng giám đốc Lăng Thiếu Dương của tập đoàn Vân thị! và Vân Dật Bạch là huynh đệ từ cùng nhau lớn lên, chỉ nhưng mà so Vân Dật Bạch may mắn điểm là, ở trong nhà Lăng Thiếu Dương , có ba huynh trưởng. Công ty nhà hoàn toàn cần tới quan tâm, cho nên Vân Dật Bạch rất khách khí đem vị huynh đệ này lôi kéo đến bên người.

      Nghe được giọng bạn tốt, Vân Dật Bạch quay đầu liếc nhìn "Xem ra tôi cấp công việc của cậu quá ít! Cậu còn lang thang vô ích."

      Lăng Thiếu Dương hoàn toàn đem mắt lạnh của để ở trong mắt, giơ giơ tài liệu trong tay lên "Tôi là tới vì công việc a! Chỉ là xem hình như cậu có phiền não. Tôi cũng ngại làm người trai tri kỷ. cho nghe, em có cái gì lo lắng?"

      Vòng qua bàn làm việc giơ mông ngồi xuống bàn, ánh mắt của Lăng Thiếu Dương tự chủ nhìn vào bức hình bàn làm việc . Thấy thế, ánh mắt hơi thu lại lại, ba năm, vẫn thay đổi!

      Chương 009: Dám gác điện thoại

      biết trải qua bao lâu, đường dây điện thoại bàn vang lên. Giọng thư ký dịu dàng truyền đến, "Tổng giám đốc, có chút Thi tiểu thư tìm ngài?"

      Ngòi bút vàng ký tên dừng lại chút, Vân Dật Bạch trả lời.

      Là Thi Tĩnh? ! ta tìm mình làm cái gì? tuần lễ trôi qua, rốt cuộc lại ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi chăm sóc bệnh nhân sao? Vân Dật Bạch trong lòng thầm nghĩ. Bàn tay nắm ngòi bút vàng dần dần chặt.

      nghe được tổng giám đốc trả lời, thư ký hồ nghi hỏi tới "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?"

      Đột nhiên hồi hồn, Vân Dật Bạch ấn lên điện thoại "Nhận!"

      "Dạ, tổng giám đốc!" Thư ký nhanh chóng hiểu.

      Điện thoại sau khi kết nối, Vân Dật Bạch có mở miệng chuyện tính toán. Cho đến khi trong điện thoại truyền đến thanh của thi tĩnh có chút khiếp đảm.

      "Là tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi muốn cho . . . . . . có thể hay tới chuyến?" có nghe được giọng Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh có chút khẩn trương.

      "Có chuyện gì ? Tôi rất bận, có thể trong điện thoại!" Vân Dật Bạch lạnh lùng mở miệng.

      "Chuyện Vân Mẫu, tôi muốn. . . . . ."

      "Mẹ tôi thế nào?" Vân Dật Bạch thả ra bút ngòi vàng trong tay , nhìn điện thoại bàn.

      Điện thoại đối phương Thi Tĩnh, hai tay nắm điện thoại, có chút khẩn trương. Nhưng là cũng biết, chuyện này ở trong điện thoại ra lời, chắc chắn đồng ý. Cho nên, Thi Tĩnh suy nghĩ chút, đột nhiên cúp điện thoại.

      Tiếp đố cầm điện thoại di động trầm mặc chốc lát, vẫn là đem điện thoại cho tắt máy.

      Bên này

      Vân Dật Bạch dám tin nhìn chằm chằm đèn điện thoại bàn sáng .

      kia cúp điện thoại của ? Khi còn chưa hết lời , ta cúp điện thoại? ! ta lại dám. . . . . .

      Bỗng chốc đứng lên, Vân Dật Bạch chút suy nghĩ để điện thoại trở về. Lấy được thanh cũng là lạnh lẽo máy vi tính cơ khí thanh.

      Tức giận vứt bỏ ống nghe tay, Vân Dật Bạch hung hăng nhìn chằm chằm điện thoại, hình như muốn đem nó nhìn thấu. giây kế tiếp, xoay người cầm quần áo lên hướng cửa tới. Nổi giận kéo ra cửa chính phòng làm việc , động tác Vân Dật Bạch dừng lại.

      Do dự chốc lát, Vân Dật Bạch xoay người chính mình trở lại vị trí, đem thân thể cao lớn quăng vào cái ghế to lớn bên trong.

      Mới vừa trong nháy mắt kia, trước nay lửa giận chưa từng có khống chế tâm trí của , tâm tình của thế mà lại bị Thi Tĩnh khống chế.

      Ngắm nhìn phong cảnh rơi ngoài cửa sổ , chưa từng có, từ xưa tới nay chưa từng có ai khơi lên lửa giận của mình dễ dàng như vậy , mất khống chế! Vân Dật Bạch lặng yên nghĩ tới.

      " ngờ cậu cũng có lúc ưu sầu như vậy à?" thanh hài hước truyền đến, Vân Dật Bạch cần nghĩ cũng biết người đến là ai.

      Có thể tiến vào phòng làm việc của cũng cần người thông báo ở bên trong Vân thị rất ít. Mà người đàn ông, chính là người trong đó!

      Người này phải là ai khác, chính là Tổng giám đốc Lăng Thiếu Dương của tập đoàn Vân thị! và Vân Dật Bạch là huynh đệ từ cùng nhau lớn lên, chỉ nhưng mà so Vân Dật Bạch may mắn điểm là, ở trong nhà Lăng Thiếu Dương , có ba huynh trưởng. Công ty nhà hoàn toàn cần tới quan tâm, cho nên Vân Dật Bạch rất khách khí đem vị huynh đệ này lôi kéo đến bên người.

      Nghe được giọng bạn tốt, Vân Dật Bạch quay đầu liếc nhìn "Xem ra tôi cấp công việc của cậu quá ít! Cậu còn lang thang vô ích."

      Lăng Thiếu Dương hoàn toàn đem mắt lạnh của để ở trong mắt, giơ giơ tài liệu trong tay lên "Tôi là tới vì công việc a! Chỉ là xem hình như cậu có phiền não. Tôi cũng ngại làm người trai tri kỷ. cho nghe, em có cái gì lo lắng?"

      Vòng qua bàn làm việc đặt mông ngồi xuống bàn, ánh mắt của Lăng Thiếu Dương tự chủ nhìn vào bức hình bàn làm việc . Thấy thế, ánh mắt hơi thu lại lại, ba năm, vẫn thay đổi!


      Chương 010: ta phải người phụ nữ của tôi

      Nhìn lướt qua động tác của bạn tốt . Vân Dật Bạch hơi mím môi, "Bây giờ là giờ làm việc!"

      "Mười mấy hai mươi phút ảnh hưởng gì cả! Cậu ở đây buồn cái gì?" Lăng Thiếu Dương hứng thú hỏi.

      Thành , cần thiết gì cho bạn tốt. Nhưng tại cũng xác thực cần người tâm . Quay đầu liếc nhìn bạn tốt, Vân Dật Bạch mở miệng, "Buổi tối uống chén?"

      "Tốt!" Lăng Thiếu Dương đứng lên, nụ cười dỡ xuống, hai người bắt đầu đầu nhập công việc.

      Xúc động cúp điện thoại của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh suốt cả ngày đều ở đây nín thở chờ. Chỉ sợ Vân Dật Bạch đột nhiên xuất ra. Cho nên, căng thẳng suốt cả ngày. gặp Vân Dật Bạch, điều này làm cho thở hơi. thể làm gì khác hơn là toàn tâm chăm sóc Vân Mẫu.

      Có nên tới hay chứ? ! Thi Tĩnh đơn nghĩ tới.

      Đêm hoa mới lên, xa hoa truỵ lạc dưới đèn neon, bên trong quầy rượu các loại nam nữ theo nhạc chập chờn bản lĩnh.

      Buông lỏng cà vạt chút cổ. Vân Dật Bạch tay cầm ly rượu. chút để ý lướt qua nam nữ trong sàn nhảy .

      "Tôi cậu tới cùng tôi uống rượu, cậu lại chịu mở miệng chuyện? Cậu có biết ở bên cạnh cậu có bao nhiêu nữ nhân lắc lư ? Nhưng bộ dạng cậu như đống phân làm cho các nàng dám tiến lên!" Lăng Thiếu Dương hào khí ngửa đầu uống vào ly rượu, mở miệng chuyện.

      Vân Dật Bạch khẽ nhướng mày, "Đây phải là cho cậu cơ hội sao? Nhân cơ hội an ủi những người đó. Để cho cậu hôm nay mang !" nhấp miếng ly rượu, lạnh nhạt .

      "Cái người này rất có thú vị. , cậu rốt cuộc là lạ ở chỗ nào? Là công việc sao? đúng, cái người này luôn luôn đem áp lực công việc làm động lực. Có áp lực thời điểm, cậu rất vui vẻ! Rốt cuộc chuyện gì?" Lăng Thiếu Dương thấy thế khỏi có chút lo lắng.

      phải công vậy cũng chỉ có thể là chuyện riêng rồi ! Mấy năm qua này đối với chuyện riêng bạn tốt mà , vậy cũng chỉ có Vân Mẫu rồi. Nhưng có chuyện cũng ở chỗ này uống rượu, như vậy nam nhân phiền não chỉ có rồi !

      Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . . Đàn bà? !

      Nghĩ tới đây, Lăng Thiếu Dương mắt trước sáng lên, nụ cười hài hước trong nháy mắt lan vào trong mắt của , "Hắc hắc, hắc hắc. . . . . ."

      Vân Dật Bạch có chút kỳ quái nhìn bạn tốt nụ cười, thoải mái giật giật thân thể, "Làm gì? Tôi phải phụ nữ của cậu!"

      "Ai nha, đừng hẹp hòi như vậy chứ! cho mình biết, là ai, là ai ?" Lăng Thiếu Dương chợt ôm Vân Dật Bạch cười nhàng .

      "Nụ cười mặt cậu làm cho người khác cảm thấy buồn nôn!" Vân Dật Bạch run run người,lùi ra bước, "Làm gì cười như vậy?"

      "Thành , cậu là bởi vì phụ nữ mà phiền não chứ gì ? !" Lăng Thiếu Dương mặt đoán nụ cười tiến lên trước, tặc hề hề cười cười.

      Nghe lời bạn tốt, Vân Dật Bạch có chút ngoài ý muốn nhìn cái. Trong đầu cảm giác bị người khác thẳng ra , loại trải nghiệm quá vui vẻ.

      Xoay mặt để ý ánh mắt hài hước tới bạn tốt, Vân Dật Bạch cúi đầu uống rượu .

      Động tác này trực tiếp cho Lăng Thiếu Dương, đoán lầm! Cái nhận thức này khiến Lăng Thiếu Dương nhịn được kích động chút. thể trách cứ cậu ta, mặc dù bạn tốt là chủ tịch tập đoàn được người người ca ngợi. Nhưng mà đối với với nữ nhân, cậu ta luôn là có cố chấp.

      Mỗi người đàn ông bình thường, đều có rung động. Vân Dật Bạch cũng ngoài ý muốn. Chỉ là, muốn những nữ nhân kia, cho tới bây giờ cũng có xuất qua lần thứ hai. Có lúc cho là, nam nhân như vậy rốt cuộc có hay cùng nữ nhân xảy ra qua quan hệ. Nhưng là lại giống như là bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.

      "Là ai ? Là ai ? cho tôi biết a, cho tôi biết nhanh lên là ai ? Người phụ nữ như thế nào nào có thể may mắn để cho cậu coi trọng?" Lăng Thiếu Dương có chút hưng phấn.

      Nghe vậy, động tác uống rượu Vân Dật Bạch dừng chút. Trong đầu lập tức thoáng khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh . Sau khắc tiếng động lắc đầu cái, muốn thừa nhận là vì mà ảnh hưởng tâm tình của mình.

      "Làm gì lời nào? muốn cho tôi biết? Tôi từng gặp sao?" Lăng Thiếu Dương hứng thú .

      " ta phải người phụ nữ của tôi!" Vân Dật Bạch mặt lạnh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 011: Dật Thanh chết

      " là phụ nữ? phải của cậu? Chẳng lẽ cậu lại coi trọng người phụ nữ của người khác. Trong tâm cam lòng quyết định hạ độc thủ, tận dụng mọi thứ, sau đó chết cũng muốn đem người đội lên bên cạnh, như vậy cậu liền cùng ấy ở cùng nhau rồi !" Lăng Thiếu Dương khỏi có chút bội phục ý nghĩ mình, câu chuyện tình .

      Vân Dật Bạch tức giận nhìn bạn tốt "Cậu có thể đổi nghề viết tiểu thuyết rồi đó!"

      "Ai nha, ai cho tôi biết ! Rốt cuộc là người phụ nữ nào có thể để cho tổng giám đốc Vân thị buồn nghiêm mặt như vậy. Tôi nhịn được nghĩ muốn gặp mặt rồi !" Lăng Thiếu Dương hứng thú ngẩng cao .

      Thấy Thi Tĩnh? ! Vân Dật Bạch ở trong lòng suy nghĩ lúc sau đứng lên "Cậu có cơ hội!" Xoay người hướng cửa tới.

      Lăng Thiếu Dương nghe được lời như vậy. quên tính tiền đuổi theo, oa oa kêu to "Cậu đây là ý tứ gì? Cái gì gọi là tôi có cơ hội?" phải cũng là người đàn ông tốt sao?

      Ra khỏi quầy rượu mặc vào áo khoác giắt cánh tay. Vân Dật Bạch ngón tay cầm cái chìa khóa vòng chậm rãi hướng xe mình tới. Lăng Thiếu Dương tiến lên vài bước ôm bả vai bạn tốt " cho tôi biết! Rốt cuộc là ai?"

      Quay đầu liếc nhìn Lăng Thiếu Dương cái. Vân Dật Bạch chậm rãi nhếch môi, khạc ra năm chữ " Người Dật Thanh!"

      giây kế tiếp, câu của Vân Dật Bạch làm Lăng Thiếu Dương giật mình.

      "Cậu là, kia năm đó Dật Thanh thích, hôm nay trở lại?" theo Vân Dật Bạch trở lại chỗ của , Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm hỏi.

      Vân Dật Bạch khẽ gật đầu.

      "Cái này cùng cậu có quan hệ gì?" Lăng Thiếu Dương hiểu hỏi. Dật Thanh chết, kia cũng có thể có quan hệ gì cùng Vân gia. Mặc dù cũng biết ràng cách nhìn Vân gia đối với kia. Nhưng tin tưởng bạn tốt phải là cái loại người tìm người khác gây phiền toái.

      "Dật Thanh để cho tôi chăm sóc ấy!" Lông mày Vân Dật Bạch hơi thu lại lại.

      "Thế nào là chăm sóc? Cho ta tiền, cho ta điều kiện cuộc sống tốt nhất?" Lăng Thiếu Dương nhướng mày, " ta đưa ra điều kiện gì với cậu sao?" Lúc lời này, giọng điệu của lạnh lẽo, điệu cũng tăng vài lần.

      Người phụ nữ Dật Thanh coi trọng lại là người có lòng tham như vậy sao?

      Phát giọng của bạn tốt trở nên lạnh, Vân Dật Bạch biết là bạn tốt hiểu lầm. biết vì sao sao cũng có mở miệng giải thích thỏa thuận giữa Thi Tĩnh và mình. Chỉ là trầm mặc nhìn bộ dáng bạn tốt giận dữ .

      "Làm sao cậu lời nào?" Lăng Thiếu Dương tức giận mở miệng "Cái loại phụ nữ kia cậu muốn giúp đỡ? Dật Thanh năm đó là mắt bị mù sao?"

      "Lăng Thiếu Dương, cho phép cậu nào Dật Thanh như vậy!" Vân Dật Bạch lạnh mặt . Bất luận kẻ nào cũng thể em trai như vậy .

      Lăng Thiếu Dương hơi mím môi áy náy nhìn bạn tốt, "Xin lỗi. Nhưng mà tôi vẫn phải , nếu như này người phụ nữ tới cầu cậu cái gì, cho ta chứ?"

      "Tôi còn suy nghĩ!" Vân Dật Bạch lạnh nhạt . tờ khế ước Thi Tĩnh và mình công khai viết. Nửa đời của ta chỉ có thể trung thành với Vân gia. cách khác, thay em trai Vân Dật Thanh, mua quyền sở hữu người người phụ nữ này cả đời.

      " thể cho! Mặc kệ ta muốn cái gì cũng thể cho!" Lăng Thiếu Dương lỗ mãng , "Cậu ngu à!" tại, đối với . Thi Tĩnh chính là người phụ nữ hám lợi.

      "Thiếu Dương, nơi này có rất nhiều chuyện. . . . . ."

      "Tôi biết cậu đồng ý thay Dật Thanh chăm sóc này, nhưng đây là động đáy a. Lúc nào có thể lấp xong? Cậu thể bởi vì ta là người mà Dật Thanh , cứ như vậy phóng túng ta! Dật Thanh chết!" Lăng Thiếu Dương tức giận .

      "Tôi biết !" biết Dật Thanh chết.


      Chương 012: Bạn Dật Thanh

      "Cậu biết cái gì? , tìm ta đến, tôi cho ta. Chỉ cần ta đồng ý điều kiện của tôi, ký hợp đồng sau hai người còn có quan hệ!" Lăng Thiếu Dương giận dữ .

      Bên tai tràn đầy thanh tức giận bất bình của bạn tốt, trong lòng Vân Dật Bạch hiểu ràng, cuộc đối thoại giữa hai người có chút hiểu lầm thế nhưng lại muốn mở miệng giải thích.

      Đừng hỏi tại sao. cũng chỉ là muốn làm cho Thi Tĩnh cùng bạn tốt có bất kỳ quan hệ nào! Làm như vậy, là vì Dật Thanh. Vân Dật Bạch nghĩ như thế.

      "Dật Bạch, cậu rốt cuộc suy nghĩ gì, lời của mình cậu nghe thấy sao?" Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ mặt sao cả của Vân Dật Bạch khỏi đề cao giọng.

      "Chuyện này có quan hệ gì với cậu ! Mình biết nên làm như thế nào!" Vân Dật Bạch .

      "Này, chúng ta là em a! Tại sao mình có thể nhẫn tâm thấy cậu bị lừa?"

      " ra là mình trong lòng cậu vô dụng như vậy sao? Bị người người phụ nữ lừa gạt?" Vân Dật Bạch lườm cái.

      "Mình là quan tâm cậu!" Lăng Thiếu Dương oa oa kêu to, "Mình ôm phụ nữ, cùng cậu tâm . Làm sao cậu có thể mình như vậy?" vẻ mặt như bị thương.

      Vân Dật Bạch tới phòng tắm, thanh xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, "Cậu bây giờ có thể trở về ôm phụ nữ rồi!"

      Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương há hốc mồm. Cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài. Thái độ bạn tốt như vậy, ràng chính là muốn cho tham dự.

      Chỉ là. . . . . .

      Chính bản thân có thể thăm dò a! Đối với Lăng thiếu . Như nụ hôn thôi!

      được làm được, lập tức hành động!

      Sau khi quyết định, Lăng Thiếu Dương lập tức xoay người rời !

      Thi Tĩnh cho là nếu theo tính tình của Vân Dật Bạch. khi bị người khác cúp điện thoại, lập tức chạy tới viện dưỡng lão tức giận chất vấn. Như vậy có cơ hội với bệnh tình Vân Mẫu. Nhưng kết quả là đợi cả ngày, Vân Dật Bạch căn bản cũng có xuất .

      Ngơ ngác nhìn điện thoại di động, suy nghĩ có nên hay lại lần nữa làm lại hành động theo ngày hôm qua.

      "Thi tiểu thư, có người tìm!" Y tá viện dưỡng lão ghé đầu vào cửa, cười khanh khách , "Là người rất tuấn tú !" Viện dưỡng lão này thiết bị an toàn rất tốt, phải là người thân, là căn bản thể nào vào cửa thăm bệnh nhân . Đây cũng là nguyên nhân Vân Dật Bạch yên tâm đem mẹ ở lại chỗ này .

      Nếu là Vân Dật Bạch người nơi này cũng biết biết . Xem thái độ của y tá, người tới nhất định là người lạ. Người lạ tìm ? có người nào biết mình ở nơi này.

      Nhờ y tá hỗ trợ trông nom vân mẹ, Thi Tĩnh mang theo vẻ mặt hồ nghi ra viện dưỡng lão. Ở cửa viện dưỡng lão thấy người đàn ông đeo kính đen hai tay ôm ngực chờ cái gì.

      Quan sát bốn phía cái cũng có người nào khác. Đó chính là ta? ! Thi Tĩnh hồ nghi tiến lên.

      "Xin chào, xin hỏi là tìm tôi sao?"

      Ngay từ lúc thấy xuất tại cửa. Người đó liền đứng thẳng người, cúi đầu nhìn vẻ mặt trắng trong thuần khiết của Thi Tĩnh " là Thi Tĩnh? !"

      "Là tôi! xin lỗi, tôi nhận ra , xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ?"

      Người đàn ông bỏ cặp kính mát ra. Sau cặp kính râm lộ ra gương mặt khôi ngô, Lăng thiếu Dương có chút ngoài ý muốn nhìn dáng vẻ trang điểm của Thi Tĩnh. Trong tưởng tượng của đối với Thi Tĩnh, người con này phải là người trang điểm đầy mặt quyến rũ mê người chứ !

      Thế nào bây giờ lại là . . . . . . Người đẹp thanh tú?

      nhờ bạn bè điều tra nơi Thi Tĩnh ở nhưng nghĩ đến ở viện dưỡng lão chỗ Vân Mẫu . Nhưng mà bởi vì ấn tượng lúc trước, cho rằng đây là nữ nhân có thủ đoạn vô cùng cao. Cũng có hoài nghi.

      Bây giờ lúc thấy được, nhịn được bắt đầu thầm, có lầm sao?

      "Thi Tĩnh, chúng ta có thể tìm chỗ chuyện chút ?" Lăng Thiếu Dương chợt giữa thay đổi ý định trước của mình là lên cầu. Đối diện với nét mặt nghi hoặc của Thi Tĩnh, chợt nhếch môi cười, đưa tay đưa danh thiếp của mình, "Xin lỗi, quên tự giới thiệu mình! Tôi là Lăng Thiếu Dương, bạn của Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh!"


      Chương 013: Ai cho cậu tìm ta?

      "Dật Thanh . . . . . . Bạn bè ?" Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Chức danh để cho nàng treo lòng của thoáng hơi. Ít nhất người này phải người xấu.

      "Đúng, bây giờ có rảnh ?" Lăng Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

      " xin lỗi, tôi rảnh!" Thi Tĩnh lắc đầu, mặc dù rất vui vẻ có thể tìm được bạn Dật Thanh, nhưng cũng có quên bây giờ chăm sóc bà Vân. Căn bản có thời gian làm chuyện của mình.

      " ở đây chăm sóc mẹ Dật Thanh ?" Lăng Thiếu Dương khẽ nhướng mày.

      " sai, cho nên tôi có thời gian cùng ra ngoài! Lăng tiên sinh, tôi thể ra quá lâu!" Thi Tĩnh khẽ gật đầu "Rất hân hạnh được biết . Hẹn gặp lại!" Dứt lời cũng quay đầu lại xoay người vào trong viện dưỡng lão.
      Nhìn chằm chằm bóng lưng Thi Tĩnh rời , Lăng Thiếu Dương càng ngày càng cảm giác cái nhìn trước của mình sai. người cong như vậy thấy thế nào cũng phải là người hám lợi ? Hơn nữa, Dật Thanh là người hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng người đàn ông hồ đồ. thể nào ngay cả phụ nữ cũng thấy .

      Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào? cư xử nhiệt tình lần, làm sao lại như vậy?

      Lăng Thiếu Dương mang theo nghi vấn lại lần nữa tìm đến phòng làm việc của Vân Dật Bạch. Bên trong phòng làm việc Vân Dật Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày "Làm cái gì?"

      "Hôm nay mình gặp kia!" Lăng Thiếu Dương thẳng.

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch bỗng chốc đứng lên " Lăng Thiếu Dương!" cảnh cáo . muốn giải thích nhiều như vậy chính là vì muốn làm cho bạn tốt tham dự chuyện này. ngờ thế nhưng bí mật tra xét.

      Lăng Thiếu Dương giơ hai tay lên, "Hảo hảo hảo, mình biết cậu , mình nên tìm ta. Nhưng mình cũng là quan tâm a! Cậu thể đối với mình như vậy!" nhịn được nhíu mày nỉ non.

      "Ai cho cậu tự tiện tìm ta?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhướng mày .

      "Mình là quan tâm cậu a, cho nên mình mới tìm người tra chút. Chỉ là làm sao cậu chưa báo cáo cho mình biết ấy là người con như vậy?" Lăng Thiếu Dương tức giận xong, "Mình thiếu chút nữa mắng ấy!"

      Nghe , Vân Dật Bạch xem thường mắt chợt lóe sáng, hừ lạnh tiếng "Chỉ gặp mặt lần, cậu biết ta là hạng người gì?"

      phát bạn tốt kỳ lạ, Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm "Mình đây gì cũng sai a! kia vừa nhìn phải là điên khùng, là cậu gạt mình!"

      "Mình quá ta!" Vân Dật Bạch để cây bút trong tay xuống, "Thấy, cậu có thể rời chứ? !" vẫn có muốn cùng bạn tốt tiếp tục chuyện tính toán trời đất.

      "Mình có câu hỏi, tại sao ấy phải ở cùng bác trong viện dưỡng lão?" Lăng Thiếu Dương hồ nghi mở miện, "Này phải là cậu ra tay chứ?"

      "Mắc mớ gì tới cậu?" Vân Dật Bạch tức giận , "Cậu là cảnh sát à!"

      "Cái gì cảnh sát?"

      "Quản rộng!"

      Ngẩn người, Lăng Thiếu Dương mới phát bạn tốt nhạo báng , lên tiếng giác buồn cười mà "Cậu chừng nào có cảm giác hài hước như vậy rồi hả ?"

      Vân Dật Bạch giương môi kéo ra nhất mạt vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười "Cám ơn khen!"

      "Mình có đùa giỡn với cậu. Giữa cậu và Thi Tĩnh có cái thỏa thuận gì? !" Lăng Thiếu Dương nhạy cảm .

      "Mặc kệ có cái gì? Mình chỉ có thể khẳng định là cậu và ngựa đực có quan hệ!" Vân Dật Bạch thẳng "Mình mời cậu tới là vìcông việc."

      "Tổng giám đốc, tôi bảo đảm tôi làm trễ nãi tiến độ công việc. Nhưng cậu có thể hay cho mình biết, tại sao thời điểm trở thành ngựa đực rồi hả ?" Điểm này cần có lời giải thích.

      Vân Dật Bạch chỉ là quét bạn tốt cái, thong thả ung dung xong, "Mỗi đêm người phụ nữ khác nhau giống ngựa đực là cái gì?"

      Lăng thiếu dương nghe rất tổn thương, mặt bi thương , "Cậu thể bởi vì cậu có phụ nữ ôm mà mình như vậy?”

      "Ân Hừ!"

      "Cậu đừng cho là nét mặt cậu như này mình liền có biện pháp ?" Lăng thiếu dương bĩu môi,"Mình hiểu cậu ghen tỵ với mình!"

      "Mình cùng động vật tranh chấp cái vấn đề này!" Cuối cùng chuyển chủ đề bạn tốt chỗ khác rồi, Vân Dật Bạch thong thả ung dung qua.

      "Cậu là đối với mình kỳ thị!" Lăng Thiếu Dương phẫn nộ .

      "Tùy cậu ! Cậu thích phòng làm việc của mình, mình liền đem nó tặng cho cậu. Ngoài ra, những tài liệu này bàn đồng thời làm phiền cậu!" Vân Dật Bạch đột nhiên đứng dậy cầm lên áo khoác hướng cửa tới.

      Lăng Thiếu Dương lập tức biến sắc mặt "Cậu có ý tứ gì?"

      "Tôi có việc phải xử lý. Tổng giám đốc làm phiền !" Lộ ra nụ cười Vân Dật Bạch biến mất ở phía sau cửa.

      "Này, cậu thể đối với mình như vậy a! Mình. . . . . ." Trơ mắt nhìn bạn tốt rời , Lăng thiếu dương nhịn được nỉ non ra tiếng, "Tại sao bị thương luôn là tôi à!" Tốt bụng quan tâm nhưng bây giờ phải ra sức lao động.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: cần chịu đựng nhưng cũng cần kích động!

      Thi Tĩnh bưng thức trong tay ăn thận trọng nhìn Vân Mẫu, có chút lo lắng mở miệng, "Bác , tại sao bác có thể ăn cơm?" Lúc này nhức đầu làm thế nào để Vân Mẫu ăn cơm.

      "Tôi muốn ăn, nơi này nhàm chán!" Vân Mẫu có phát bệnh liền giống như người bà bình thường, dịu dàng và điềm đạm, nhiều.

      "Ăn xong chúng ta có thể ra cửa chút!" Thi Tĩnh dịu dàng qua.

      "Thi tiểu thư, tôi muốn ăn thức ăn làm trong nhà, có thể hay . . . . . ."

      "Dĩ nhiên có thể! Nhưng mà bây giờ bác ăn xong trước, buổi chiều ta . . . . .." Lời Thi Tĩnh chưa xong liền nghe giọng trầm truyền đến.

      "Thi Tĩnh!" Giọng Vân Dật Bạch giận dữ xuất phía sau của .

      Nghe thanh, cổ tay Thi Tĩnh run lên, còn kịp nữa mở miệng, liền nhìn thấy Vân Dật Bạch mặt đen thui đẩy cửa phòng ra vào.

      Trong nháy mắt đó, đầu óc Thi Tĩnh nhanh chóng chuyển động. Nghĩ tới mấy ngày nay có làm chuyện chọc tới Vân Dật Bạch . Sau khi xác định có, lúc này thở mới hơi.

      "Nghĩ ?" Vân Dật Bạch nhìn chằm chằm Thi Tĩnh.

      Theo bản năng gật đầu cái, động tác đến nửa, Thi Tĩnh bỗng chốc quay đầu trợn mắt nhìn Vân Dật Bạch, ". . . . . ." Muốn làm gì?

      Vân Dật Bạch trầm nhìn , nhìn lại vẻ mặt hồ nghi mẹ của hai người, giật giật môi "Mẹ!" ,

      "Dật Bạch, con thể dễ chuyện hơn sao? Thi tiểu thư đối với mẹ rất tốt!"

      "Con biết ! Mẹ dùng cơm trước, con có việc với ấy!" Khẽ gật đầu, Vân Dật Bạch xoay người lôi kéo Thi Tĩnh mặt bối rối tới cửa.

      "Hả? tìm tôi làm cái gì? Tôi. . . . . . Bác . . . . . ." Thi Tĩnh cố gắng quay đầu lại hi vọng Vân Mẫu ra tay giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người kéo ra ngoài.

      Nhìn con lớn mang thi tiểu thư ra cửa, Vân Mẫu khẽ mỉm cười. Nhìn thức ăn bàn, chân mày lần nữa nhíu lại.

      muốn ăn thức ăn nơi này!

      Thi Tĩnh bị người kéo ra cửa chứng kiến Vân Dật Bạch nghiêm mặt tới xanh đen, theo bản năng mở miệng, "Có người qua các khống chế tức giận như thế nào, biết người nọ thế nào ?"

      Vân Dật Bạch đôi tay ôm ngực khẽ nhướng mày, chờ đáp án của .

      Thi Tĩnh tự động trả lời "Người kia cần nhẫn, nhưng cũng cần kích động!"

      Môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch , lạnh lạnh mở miệng, "Ngươi yên tâm, ta nhẫn cũng kích động!" Chuyện bây giờ muốn chuyện tuyệt đối phải là chuyện thích.

      Thi Tĩnh nghe vậy nuốt nước miếng, " giết người diệt khẩu chứ? !"

      "Cám ơn nhắc nhở tôi, đợi tôi hết lời tôi muốn . Có lẽ y theo ý của là làm!"

      Theo bản năng sờ sờ cổ, Thi Tĩnh hơi mím môi "Tôi cái gì cũng làm." Suy nghĩ nát óc cũng nhớ ra được mình gần đây có chuyện gì. . . . . .

      Bỗng chốc, co mở to hai mắt, có chút chột dạ nhìn vẻ mặt Vân Dật Bạch đầy vạch đen , phải là vì kiện kia chứ? Người đàn ông này vẫn thù rất dai.

      "Nghĩ tới?" Nhìn nét mặt Vân Dật bạch cũng biết nghĩ tới.

      Thi Tĩnh mím môi, " đấng mày râu, tại sao có thể như vậy tính toán chi li, chút người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế cũng có!"

      " cũng phải là người làm chuyện lớn. Làm sao biết người làm chuyện lớn cái gì cần có khí thế?" Vân Dật Bạch tấn công lại.

      "Tôi. . . . . . Tôi đoán đó a. Người làm chuyện lớn khẳng định cùng người bình thường giống nhau. Tuyệt đối tính toán chi li!"

      Vân Dật Bạch cười lạnh tiếng, "Hôm nay tôi liền để cho ngươi xem chút, người làm chuyện lớn cũng tính toán chi li đấy!"

      "Hả?"

      Bây giờ xong đời!

      Chương 015: làm nhiều chuyện như vậy chính là vì muốn gặp tôi?

      Ngưng mắt nhìn bộ dáng ngây ngốc khẽ nhếch môi đỏ mọng , Vân Dật Bạch vào giờ khắc này muốn ôm bụng cười phá lên kích động. Chỉ là chợt nghĩ đến chuyện gây ra , lạnh mặt.

      " nên cúp điện thoại của . Ý như vầy phải ?" Thi Tĩnh nỉ non .

      " dám cúp điện thoại của tôi, chắc hẳn nghĩ tới hậu quả!" Vân Dật Bạch có điều ngụ ý.

      Thi Tĩnh cúi đầu nhìn mũi giày "Điều tôi muốn phải như vậy, cũng tới a!"

      Đột nhiên, ở giữa hai người trầm mặc lại.

      " làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn gặp tôi?" Giọng Vân Dật Bạch xem ra là lạ.

      Chẳng biết tại sao, nghe Vân Dật Bạch Thi Tĩnh chợt đỏ mặt lên.

      "Tôi là có lời muốn với !"

      "Trong điện thoại có thể ." dứt khoát nhìn vào mắt của " muốn gì?"

      Đột nhiên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt chuyên chú của , Thi Tĩnh có chốc mất hồn. Cho tới nay cũng biết Vân Dật Bạch là người đàn ông xuất sắc. gương mặt tính là tuyệt hảo nhưng tuyệt đối có thể hấp dẫn phụ nữ, cộng thêm của cải hùng hậu. Chỉ riêng thân phận tổng giám đốc của công ty Vân thị cũng đủ khiến phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

      Bị ánh mắt chuyên chú của người khác nhìn chằm chằm, Vân Dật Bạcg mặt lúng túng nặng nề ho tiếng "Nhìn đủ chưa?"

      Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh né tránh ánh mắt của của , " xin lỗi, tôi muốn , có thể hay đem Vân mẹ về nhà? !"

      Có chút ngoài ý muốn nhìn , Vân Dật Bạch : " Tại sao?"

      Thi Tĩnh đơn cúi đầu "Vân mẹ cũng có vấn đề gì, thấy bộ dạng bác sĩ bắt bà uống thuốc chích, giống như coi bà là . . . . ."

      "Giống với bộ dạng đối đãi bệnh thần kinh ?" Vân Dật Bạch cười lạnh, " cảm thấy đây là trách nhiệm của ai?"

      Nghe lời này, toàn thân Thi Tĩnh run lên. quả trách cứ .

      "Tôi. . . . . ."

      "Nếu như muốn xin lỗi, vậy chớ ." lạnh lùng cắt đứt lời muốn ra. Thi tĩnh mím môi, lúc này biết gì rồi.

      Nhìn cái bộ dáng khổ sở lại chịu giải thích này, Vân Dật Bạch từ trong lòng dâng lên cỗ phiền muộn,"Tô hỏi , ai cho tự mình gặp Lăng Thiếu Dương?"

      "Lăng thiếu dương? phải bạn bè Dật Thanh sao? Tôi cho là. . . . . ."

      " cho rằng cho rằng, cái gì đều là ngươi cho rằng. Nếu như rời ,trong khoảng thời gian này mẹ tôi có chuyện gì làm sao? chưa từng quên tôi và ký hiệp ước chứ? ! Nửa đời sau thi tĩnh đều là của Vân gia đấy!" lạnh lùng xong " tốt nhất cùng những người đàn ông khác giữ khoảng cách! Nếu để cho tôi biết . . . . . . nên biết tôi làm gì?"

      . . . . . . là lãnh khốc, là tàn nhẫn!

      Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn bộ mặt tức giận của Vân Dật Bạch, trước đây lâu nàng chợt cảm thấy cái nhìn mới biến chuyển đối với , mình sai lầm rồi! Vân Dật Bạch là Vân Dật bạch, phải Dật Thanh, có nụ cười rộng rãi như Dật Thanh vậy.

      Buồn bã cười tiếng, cười mình có phần chút ngây thơ rồi. người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể thay đổi liền thay đổi ngay!

      "Vân tiên sinh, yên tâm, tôi ký gì tôi biết , tôi cũng làm được! Tôi chỉ là muốn cho biết, mẹ của bây giờ ở nơi này rất khổ sở,bà ràng có thể trở về nhà dưỡng bệnh. Tại sao bị giam ở chỗ này? Tôi nghĩ điều tôi muốn chuyển đạt chuyện chuyển đạt, làm sao cũng tùy !" Vẻ mặt lạnh xuống, Thi Tĩnh lần đầu tiên ở trước mặt của Vân Dật Bạch chiến đấu, mặt lạnh lùng nhìn .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 016: Tôi thích đối với rất bối rối sao?


      Nếu như Vân Dật Bạch cảm thấy bất ngờ, đó là thể nào. Thi Tĩnh trước sau như ở trước mặt mình đều là dáng vẻ của kẻ yếu, có lẽ là bởi vì trong lòng mình có cảm giác áy náy, cho tới nay cũng cùng mình cãi cọ cái gì. Chợt ở giữa biến hóa để cho cảm giác nữ nhân trước mắt này có chút giống .

      Hai tay ôm ngực nhíu mày "Đây chính là thái độ của đối với tôi ?"

      "Tôi phải nhân viên của . Mặc dù giữa chúng ta có hiệp ước, nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi có tuân theo hiệp nghị kia? Hay là , tôi ký phần hiệp nghị kia, ngay cả chút tâm tình của mình đều có thể có sao?" Thi Tĩnh ra lời nào cũng như châu ngọc.

      Rất tốt! Người phụ nữ này quả phải là yên lặng trước kia. Nhìn bộ dáng sắc bén lúc này, Vân Dật Bạch thế nhưng cảm thấy, bây giờ so trước kia thêm linh hoạt.

      "Tôi có bá đạo như vậy." dù bận vẫn ung dung .

      " sao?" Điểm này cần làm bất kỳ đánh giá nào. bá đạo sao? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo có thể giải quyết toàn bộ vấn đề khó khăn dưới công ty? bá đạo có thể trà trộn ở trong thương trường đến bây giờ? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo hay , hình như cần tới đánh giá.

      " ở đây hoài nghi tôi!" khẳng định.

      "Cái này cùng tôi có bất cứ quan hệ gì! Tôi chỉ bất quá cùng phần khế ước gò bó thôi! phải tôi!" cũng khẳng định . Trước mắt người đàn ông này, tuyệt đối thích .

      "Tôi có thích hay , đối với có quan trọng ?" Bây giờ Vân Dật bạch tựa hồ tán tỉnh bình thường vừa lòng.

      Khuôn mặt nhắn có tiền đồ đỏ lên, Thi Tĩnh ép buộc mình lạnh mặt "Đây cũng phải là lời của chúng ta bắt đầu!"

      "Điều muốn biểu đạt biểu đạt ràng, tôi nhớ co có bất kỳ điều gì muốn với tôi!" nhún nhún vai.

      sai! Thi Tĩnh thầm nghĩ.

      "Vậy tốt, chúng ta bắt đầu trở lại! Tôi thích , đối với rất bối rối sao?" hỏi tiếp. Chợt, rất muốn biết đáp án này.

      Oanh

      Thi Tĩnh có thể cảm giác máu toàn thân trong nháy mắt xông lên ót mà tạo ở mặt thành mảng đỏ rực. Sức nóng đốt bỏng gò má của .

      "Hả?" Thấy thế, Vân Dật Bạch khó nhịn được mỉm cười liếc nhìn , cổ họng khẽ nhúc nhích hàm chứa chữ mắt nhàng “hả” tiếng.

      Thi Tĩnh luống cuống đứng ở trước mặt của Vân Dật Bạch, khuôn mặt nhắn đỏ bừng giống như con tôm bị nướng đỏ. Trong lòng của tràn đầy lo lắng và bối rối.

      Vân Dật Bạch thế nào? phải hận , đối diện với có vẻ mặt như vậy? Tại sao ——

      "——" lo lắng khuấy bắt tay vào làm chỉ, trái tim lỡ mất nhịp.

      "Tôi thế nào? Tôi hỏi !" Nghiêng người liếc nhìn khuôn mặt nhắn để lộ màu hồng, Vân Dật Bạch hài hước mở miệng.

      biết dũng khí từ đâu tới, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại con mắt đen như mực của "Tại sao hỏi tới nguyên nhân của tôi, là muốn từ trong miệng của tôi nghe được, tôi thích sao?"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch liền giật mình hoàn toàn nghĩ tới hỏi ngược trở lại, trong lúc nhất thời chỉ có thể trước mắt nhìn qua khuôn mặt nhắn đỏ bừng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Đồng thời cũng may mắn rồi.

      Đúng, tại sao muốn hỏi tới cái vấn đề này? thích hay . Hoặc là có thích hay . Đều ảnh hưởng hiệp ước trước hai người ký .

      Mới vừa trong nháy mắt, cứ như vậy thuận theo trong lòng mình suy nghĩ hỏi ra miệng. Ảo não nhìn khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh , đứng thẳng người. Xoay người đưa lưng về phía khôi phục vẻ lạnh lùng lúc mới gặp gỡ.

      "Điều tôi suy nghĩ!" Tiếp cất bước rời .

      "Đợi chút ——"

      Vân Dật Bạch dừng bước lại, chưa có trở mình!

      Thi Tĩnh khẩn trương nhìn bóng lưng của , đôi tay nắm chặt thành quyền, "Ba tôi ông ——" muốn biết ba có an toàn hay .

      "Yên tâm, lời củaVân Dật Bạch tôi , được là làm được!"

      Nghe vậy mặt Thi Tĩnh lộ vẻ vui mừng.

      Như vậy có thể yên tâm!

      Chương 017: Xuất viện về nhà

      Mặc kệ thái độ Vân Dật Bạch đối với Thi Tĩnh là như thế nào, cuối cùng còn quyết định đồng ý ý kiến thi tĩnh, đem mẹ đón về nhà.

      Trước đem mẹ đặt ở viện dưỡng lão thứ nhất là bởi vì lúc trước người bảo hộ nhìn bận với công việc để ý, ngược đãi qua mẹ của . Dĩ nhiên, cái này trông chừng kết quả cuối cùng dĩ nhiên là cũng thể từ chuyện có liên quan chữa bệnh và chăm sóc công việc.

      Thứ hai là, tin tưởng Thi Tĩnh đối với mẹ mình như vậy. Buông hợp đồng ra , chỉ riêng quan hệ và Dật Thanh , cũng đối với mẹ mình tốt. Giao cho Thi Tĩnh, có thể hoàn toàn yên tâm. Về phần nguyên nhân, muốn suy tư nhiều.

      Còn lại là, cũng có thời gian dư thừa mỗi lần gọi về viện dưỡng lão, ở bên cạnh, cũng có thể bất cứ lúc nào nghe ngóng.

      Suy nghĩ nửa tháng sau, liền đem mẹ đón trở về.

      Vân Gia

      Quản gia Hoàng bá nhận được tin tức sau trong lòng cũng rất kích động. Ba năm, sau khi thiếu gia Dật Thanh rời , thần trí phu nhân mơ hồ bị đưa vào viện dưỡng lão. Đại Thiếu Gia vốn ở đây, cả ngôi nhà rộng lớn, trong nháy mắt trống . Lưu ông lại cùng bà nấu cơm với tài xế và quét dọn, những người khác rời rồi.

      Ba năm qua, trong nhà này càng ngày càng vắng lạnh. Nơi này vốn là tràn đầy cười vui trong đại trạch, bởi vì thiếu gia Dật Thanh rời khỏi, hoàn toàn thay đổi.

      Hoàng bá ba năm chưa từng thấy qua Đại Thiếu Gia rồi !

      Hoàng bá nước mắt vui mừng nhìn xe dừng lại phía trước đại trạch. Vân Dật Bạch qua đầu xe mở cửa xe đỡ mẹ xuống xe. Hoàng bá lập tức tiến lên đỡ lâu gặp phu nhân. Giọng của ông có chút run rẩy "Phu nhân ——"

      Vân Mẫu thấy người quen rất vui vẻ, mặc dù rất lâu có gặp nửa đời lão Hoàng vì nhà bọn họ phục vụ, bà rất tự nhiên chào hỏi "Lão Hoàng, thấy ông rất vui vẻ!"

      "Phu nhân —— người sao?" Lão Hoàng kích động . Bây giờ bộ dáng bà thoạt nhìn cùng người bình thường có gì khác nhau.

      Vân Dật Bạch lạnh nhạt liếc mắt lão Hoàng, lên tiếng "Cầm hành lý!"

      Lão Hoàng lập tức kích động lau lau nước mắt giúp Thi Tĩnh mang hành lý.

      Hành lý ba năm cũng ít, Thi Tĩnh và lão Hoàng chạy hai lần lúc này mới cầm xong. Cất xong hành lý, Thi Tĩnh bây giờ mới có cơ hội quan sát cảnh vật nơi này.

      Ba năm chủ nhân chưa từng có về nhà phòng được bao bọc bằng mền, xem ra mới vừa cái đó lão bá quản gia đem người chăm sóc trong nhà tốt.

      vào phòng khách, bàn nho để hình hai em chụp chung, thoạt nhìn là hình khi còn bé.

      Là Vân Dật Bạch và Dật Thanh!

      cong môi cười tiếng, cầm hình lên cúi đầu nhìn, mặt hai bé trai gần như giống nhau như đúc, làm cho người ta phân biệt sở rốt cuộc là ai.

      "Đây là hình Đại Thiếu Gia và Nhị thiếu gia l thời điểm ên cấp 3. Nhị thiếu gia kiên trì muốn bày ra , cậu ấy như vậy mới có mùi nhà!" Bên tai chợt truyền đến giọn g lão Hoàng, Thi Tĩnh vội vàng đem hình buông xuống , khẩn trương nhìn lão nhân này.

      Lão Hoàng khẽ mỉm cười, bày lại hình "Thi tiểu thư, tôi là lão Hoàng, có thể gọi tôi là Hoàng bá. Đại Thiếu Gia phân phó xuống rồi, về sau chăm sóc phu nhân. Có chuyện gì có thể dặn lão Hoàng!"

      "Cám ơn Hoàng bá!" Thi Tĩnh khiêm tốn . Vân Dật Bạch phân phó c ái này xuống rồi hả ?

      "Vân Dật —— Ặc, Đại Thiếu Gia người đâu?" Để cho đối với Vân Dật Bạch gọi Đại Thiếu Gia, thấy vẫn kỳ cục!

      "Đại Thiếu Gia rời rồi." Lão Hoàng sớm quen thuộc. Cũng còn cảm thấy có vấn đề gì.

      Nhanh như vậy? ! Thi Tĩnh mồm có chút há hốc , căn bản có nhìn thấu xuống lầu. Càng làm cho cảm thấy ngoài ý là thấy , hôm nay thế nhưng gì? Này hoàn toàn giống như là phong cách Vân Dật Bạch a!

      Thi Tĩnh thầm thở hơi đồng thời câu Hoàng bá khiến cho lạnh sống lưng cả người.

      "Đại Thiếu Gia , buổi tối chuyển về ở!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 018: bảo tôi?

      "Thi tiểu thư!"

      Tắm xong Thi Tĩnh ôm xấp quần áo hướng lên lầu vừa lúc lão Hoàng ôm ga giường ngăn lại. Lão Hoàng dừng bước lại tiến lên, khiêm tốn mở miệng

      "Hoàng bá, ông gọi cháu là Tiểu Tĩnh là được rồi. Chuyện gì ạ?"

      Khuôn mặt lão Hoàng đầy nếp nhăn lên vui vẻ cười nhợt nhạt. Vị Thi tiểu thư này luôn là khách khí như vậy, tới nơi này tuần lễ, luôn làm việc cẩn thận. Cũng nâng cao tư thái của mình.

      Trong đại trạch người làm nhiều lắm, Đại Thiếu Gia xem ra cũng muốn dự định tăng thêm người lại. Có đôi khi cần Thi Tĩnh giúp tay đều từ chối. Cho nên, mọi người vẫn còn vô cùng thích . đến chăm sóc lão phu nhân rất tốt. Coi như con ruột thịt cũng như thế chứ? !

      "Thi tiểu thư là muốn lên lầu?"

      Thi Tĩnh gật đầu cái, "Dạ! Đem những bộ quần áo này sửa sang chút. Hoàng bá có chuyện gì ?"

      Lão Hoàng nhìn ga giường trong tay chút, áy náy mở miệng, "Thi tiểu thư có ý tứ, Trần mụ bên kia cần tô phải giúp tay. Cái này —— có thể hay làm phiền đem đến phòng của Đại Thiếu Gia?" Ông đem ga giường trong tay đưa tới.

      "Hoàng bá, cháu ——"

      Nghe vậy, Thi Tĩnh có chút khó xử nhìn lão Hoàng. tới Vân gia tuần lễ, thời điểm nghe Hoàng bá Vân Dật Bạch chuyển về ở, đêm đó vội vã cuống cuồng chỉ sợ đụng phải Vân Dật Bạch.

      Mặc dù cũng biết tại sao mình sợ như vậy. may là, đêm đó hình như trở về rất khuya cũng gặp phải .

      May mắn hình như luôn theo . Mấy ngày kế tiếp, cũng tiếp tục nhìn thấy Vân Dật Bạch. Nghe công tác.

      Nếu như có ở đây, cầm vào hẳn có vấn đề chứ? ! Trong lòng Thi Tĩnh nghĩ.

      Chần chờ chút, vẫn gật đầu đồng ý, "Được. Hoàng bá giao cho cháu !"

      Lão Hoàng mỉm cười gật đầu "Làm phiền !"

      "Được!" Thi Tĩnh lên lầu.

      Đứng trước mặt phòng của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh cất bước tiến. ra khỏi nhà, tại vẫn chưa về chứ? Hít hơi sâu, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra thò người vào.

      Vốn cho là phòng của phải chỉnh tề bộ dạng chưa có ai ở qua. Ai ngờ, trong phòng trước mắt hỗn loạn tưng bừng. Nhất là chiếc giường lớn kia, giống như là mấy người ở phía lăn lộn sau tạo thành bừa bãi.

      im lặng bước tới cuối giường, liếc nhìn giường đệm xốc xếch chịu nổi đôi mày thanh tú nhíu chặt. hồi lâu, lúc này mới động thủ xốc hết ga giường giường lên, buồn bực lên tiếng dỡ ga giường xuống.

      Thay xong ga giường Thi Tĩnh hề ở lại, ôm ga giường đổi lại xoay người phải , chạm mặt đối diện với Vân Dật Bạch biết khi nào dựa vào cửa phòng rửa tay.

      ở đây nhìn bao lâu? làm sao để bị chú ý tới đây? Thi Tĩnh ảo não nghĩ tới.

      Cũng may Vân Dật Bạch chỉ liếc cái liền xoay người vào phòng tắm.

      Thi Tĩnh thở hơi, cất bước hướng cửa tới. Thời điểm tay nắm lấy tay cầm cái cửa——

      "Tới đây!"

      Trong phòng tắm truyền đến giọng của Vân Dật bạch .

      Động tác Thi tĩnh dừng lại, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn.

      phải gọi chứ?

      tay kéo cửa phòng ra cước bước ra gian phòng trong nháy mắt, lại lần nữa nghe được giọng Vân Dật Bạch giọng cảnh cáo .

      "Có can đảm cứ !"

      Lần này cuối cùng Thi Tĩnh có thể xác định chuyện cùng mình. Giật giật môi đỏ mọng, hơi nhếch môi , hướng về phía cửa phòng tắm mở giọng hỏi thăm.

      " —— là gọi tôi?"


      Chương 019: Tôi muốn chà lưng cho tôi!


      " —— là gọi tôi?"

      ◕‿◕

      Tiếng hơi rung, Thi Tĩnh liền nghe thấy giọng của Vân Dật Bạch ác ma truyền đến.

      " muốn cho tôi tự mình mời vào sao?"๖ۣۜW ๖ۣۜV ๖ۣۜX ๖ۣۜY ๖ۣۜZ

      " tắm." Thi Tĩnh ra .

      Ai ngờ, Vân Dật Bạch như vậy, " phải nếu tắm lời , tại sao muốn tới giúp tay! Vào !" Hai chữ cuối cùng rất ràng là đè ép giọng .

      Thi Tĩnh nghe đến, cảm thấy!

      Phí thời gian đứng ở cửa hồi lâu lúc này mới mở cửa ra tốc độ bước chân vô cùng chậm rốt cuộc dời được đến cửa phòng tắm.

      có vào cửa, chỉ là đưa lưng về phía phòng tắm lầm bầm mở miệng, "Cần mình làm cái gì?"

      Đưa lưng về phía phòng tắm rộng mở cửa, có thể cảm giác từ trong phòng tắm truyền tới khí nóng ấm áp mờ mịt cả sau lưng .

      "Vào !"

      " tắm!" Thi Tĩnh cắn răng những lời này gằn từng chữ .

      Vân Dật Bạch bị khí nóng mờ mịt bốc khói trắng bao quanh, xuyên thấu qua sương trắng nhìn thấy đưa lưng về phía phòng tắm . chỉ tay chống cằm khẽ mở môi mỏng.

      " hình như —— rất thích phản bác tôi!"

      "Là cầu quá phận!" Thi Tĩnh căm giận mở miệng " rốt cuộc cần gì? thích cầm quần áo, cần tôi giúp sao?" xong, cất bước.

      giây kế tiếp Vân Dật Bạch tà ác nâng lên khóe môi, kéo ra nụ cười nhạt, "Tôi muốn ——"

      Thi Tĩnh đứng yên nín thở bất động. Khẩn trương biết làm sao .

      " Tôi muốn ——" thong thả ung dung lặp lại lần, thời điểm Thi Tĩnh sắp nhịn được, lúc này mới tà nịnh tiếp, " Tôi muốn chà lưng cho tô!"

      Giống như là trải qua cuộc gió lốc, sau khi Thi Tĩnh nghe lời của cả người hư mềm dựa vào bên khung cửa. Khẽ thở hổn hển.

      thể phủ nhận, nghe lời Vân Dật Bạch, lòng của bị co rút cái. Cả người gắng gượng giống là cây cọc gỗ, biết nên làm sao đây.

      Lúc ấy liền suy nghĩ, Vân Dật Bạch hận như vậy làm sao thế. có phải hay nghe lầm. Đợi đến thời điểm trong lòng mình nghĩ xác định, thở hơi đồng thời trong lòng thổi qua tia khác thường.

      "Vân Dật Bạch, ——" Thi Tĩnh tìm được từ muốn mắng .

      " muốn như thế nào?" run giọng thét chói tai.

      Sau khắc cổ tay của nóng lên, bàn tay ẩm ướt giữ lại cánh tay của đem lấy kéo vào phòng tắm.

      Phản ứng kịp nữa, cũng cảm giác sau lưng đụng vào gạch men sứ lạnh lẽo, "—— khụ khụ khụ ——"

      Vừa mới há mồm, từ trời giáng xuống đầy nước nóng đổ miệng , nước ấm ấm áp vừa phải cũng có nóng đến , chỉ là để cho ướt đẫm toàn thân.

      Áo cotton cùng với quần jean bó sát chặt người . Đem dáng người mỹ lệ của lộ hoàn toàn.

      "Vân Dật Bạch!" Thi Tĩnh gào lớn ra tiếng.

      "Ha ha!"

      "——"

      Trò đùa dai y hệt nụ cười cách xa vang lên, lau nước mặt Thi Tĩnh cất bước tiến lên, vừa muốn há mồm tức giận mắng lại bị trước mắt hình ảnh làm cho sợ hãi.

      Nước nóng cọ rửa trong phòng tắm, khí nóng chưng phát dâng lên sương trắng trong cơn mông lung, Vân Dật Bạch mảnh vải che thân ngồi ở trong bồn tắm, người trần trụi lấy tay chống cằm dù bận vẫn ung dung liếc nhìn. ngực tráng kiện bất mãn tất cả giọt nước lớn .

      Nước theo cười khẽ mà chuyển động chậm rãi qua lồng ngực có vào eo, có vào trong bồn tắm. Lưu lại đường làm cho người tưởng là sẹo.

      Vân Dật Bạch cũng khá hơn chút nào.

      Phát ánh mắt của , Vân Dật Bạch cảm giác toàn thân mình dấy lên cỗ xao động. Con mắt thâm thúy sắc chuyển sang ướt nửa người bị ướt của Thi Tĩnh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :