1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 159: Cảm ơn chú chăm sóc cho mẹ con cháu nhiều năm qua
      Trong nhất thời cả căn phòng chỉ còn lại mình Thi Thánh Thần và Tông Chính.

      Cái đầu nho của Thi Thánh Thần ngẩng lên nhìn Tông Chính, "Chú Tông, cảm ơn chú chăm sóc cho mẹ con cháu trong nhiều năm qua!"

      Đối mặt với những lời của Thi Thánh Thần, Tông Chính nhíu nhíu mày, "Cái gì?" cần đến lời cảm ơn của bọn họ khi nào chứ?

      "Chú Tông, cháu thích chú." Thi Thánh Thần thản nhiên . Chú ấy cũng thích cậu, vì phải làm cha của đứa bé, mục tiêu của chú Tông chỉ có mẹ.

      Chú ấy thích mẹ, nhưng trong khoảng thời gian năm năm lại chưa từng với mẹ điều đấy. Cậu thích cách giải quyết này của chú ấy. Nhưng cậu vẫn phải cảm ơn chú Tông, chú chăm sóc cho mẹ con cậu nhiều năm như vậy, ân tình này cậu nhất định quên.

      Sắc mặt trầm dần, Tông Chính rời khỏi ánh mắt của cậu ngược lại lại bước đến bên sofa ngồi xuống, "Bố cháu đâu?"

      Mọi chuyện bị lộ rồi sao?

      Tông Chính xoay mặt nhìn thằng bé, "Vì sao? Từ khi cháu bắt đầu biết suy nghĩ, lại thích chú đến gần, rốt cuộc là tại sao?" buồn cười khi lại muốn nghe câu trả lời từ đứa bé mới chỉ có bốn tuổi.

      "Bởi vì chú thích cháu." Thi Thánh Thần thản nhiên . phải cậu chưa từng nghĩ rằng người đàn ông này chính là bố của cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy chú ấy thích mình chỉ vì mẹ lại khiến cậu bắt đầu chán ghét người bố danh nghĩa này.

      "Chú hề thích cháu. Cháu là con trai của Thi Tĩnh." Chính vì điều này, cũng hề ghét gì thằng bé này.

      Thi Thánh Thần cũng phản bác lại, thân hình bé dẫn Tông Chính tới căn phòng ngủ của Vân Dật Bạch tầng thượng, đẩy cánh cửa quen thuộc, đồng thời cất tiếng , "Mẹ, chú Tông đến!"

      Thi Tĩnh sắc mặt tái nhợt ngồi dựa bên giường, nhìn thấy con trai, cả người trở nên kích động, vội thở gấp, kích động nắm chặt lấy tay con trai vẻ mặt cẩn thận nhìn xung quanh.

      Tình cảnh trước mắt khiến cơn giận trong lòng Tông Chính từ đâu kéo đến, cất bước tiến đến trừng mắt nhìn tình cảnh này, bỗng nhiên xoay người túm lấy áo Vân Dật Bạch tức giận , "Chuyện này là sao?"

      Người vừa trở về bên cạnh cậu ta có vài ngày, sao lại mang bộ dạng bệnh tật như vậy được?

      Lạnh lùng đẩy tay cậu ta ra, Vân Dật Bạch để ý đến cậu ta, chuyển hướng nhìn Thi Tĩnh, "Là ai làm?"

      Thi Tĩnh cắn cắn môi , biết phải làm thế nào mới có thể mở miệng giải thích với mọi người chuyện này là tự gây nên!

      Sắc mặt Vân Dật Bạch càng trở nên trầm, "Tôi hỏi , rốt cuộc chuyện này là do ai gây ra?" gầm ra tiếng.

      Ngoài ý muốn, toàn thân Thi Tĩnh run lên, cắn môi .

      Tông Chính nhịn được tiến lên, "Cậu dọa ấy đấy!"

      " ấy có gan khiến mình trở nên như vậy, cũng nên có gan hứng chịu cơn giận này!" Vân Dật Bạch đẩy Tông Chính ra, "Tớ chuyện với ấy, đến lượt cậu quản!"

      "Vân Dật Bạch, tớ có thể đưa ấy đến đây, tớ cũng có thể đưa ấy !" Tông Chính nổi giận.

      "Cậu dám!" Vân Dật Bạch trầm liếc nhìn Tông Chính.

      Tông Chính nhìn thẳng Vân Dật Bạch, "Là tớ đưa ấy đến đây, tớ có thể đưa ấy đến đây, cũng có thể đưa !' Nếu phải thấy năm năm trời vẫn nhớ đến cậu ta thể quên. nhất định đưa ấy về đây!

      "Cậu cho rằng bây giờ cậu vẫn còn cơ hội sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh.

      "Dật Bạch, cậu đừng ép tớ!" Tông Chính trầm giọng .

      Vân Dật Bạch hừ lạnh tiếng, quay mặt chỗ khác. Tiếp tục nhìn chắm chằm Thi Tĩnh.

      bước nhanh đến trước trầm nhìn , ngữ điệu có chút lãnh nịnh , " cho rằng tôi làm gì đứa bé? cho rằng tôi làm tổn thương đến nó sao? cho rằng tôi mang nó , cho vĩnh viễn thể gặp được nó sao?" Lúc những lời này, khóe miệng Vân Dật Bạch nhếch lên.

      tiếp, "Thi Tĩnh, làm sao bây giờ? tại hình như tôi rất muốn khiến những suy nghĩ trong lòng trở thành ? khẳng định, khẳng định muốn tôi làm vậy phải ?"

      "!" Thi Tĩnh hét lên thất thanh, " được cướp con trai tôi ! Nó là con của tôi!"

      Vân Dật Bạch lạnh mặt nở nụ cười, "Nó cũng là con của tôi! hỗ trợ của tôi. mình Thi Tĩnh làm sao mà sinh ra được? Cái này còn cần tôi phải nhắc nhở nữa sao?"

      Thi Tĩnh bừng đỏ mặt, "... nhăng cuội gì đấy?"

      "Tôi sai sao? Tôi tin rằng là người hiểu quá trình chúng ta đắp nặn lên đứa này!" Vân Dật Bạch tà mị cười. quan tâm đến ánh mắt bên cạnh nhìn bọn họ.

      biết lấy sức lực từ đâu, Thi Tĩnh đứng bật dậy chạy vội đến bịt chặt miệng Vân Dật Bạch, tức giận , " câm miệng lại cho tôi!"

      Đôi môi mỏng dưới lòng bàn tay mềm mịn khẽ nhếch lên, Vân Dật Bạch nở nụ cười nhạt, câm miệng!

      Tông Chính nhìn chằm chằm hai người. Hình ảnh Thi Tĩnh vội vàng như vậy chưa bao giờ thấy qua. Ở cùng với luôn là Thi Tĩnh khách sáo, khiêm tốn. chưa bao giờ tức giận với .

      hâm mộ có thể làm nũng với con trai mình. Thậm chí từng hâm mộ có thể tự do tự tại khi ở bên người khác.

      Còn đối với , Thi Tĩnh luôn luôn khách khách khí khí như vậy, giống như đối với chỉ là người khách qua đường. Trước mặt chưa bao giờ bày ra bộ dạng nôn nóng hấp tấp, tức giận, nũng nịu.

      Ánh mắt đơn khẽ nhắm lại, khi Tông Chính xoay người rời , chợt nghe Vân Dật Bạch , "Cậu chờ chút!" Dứt lời, đến bên cạnh Tông Chính, ý bảo cậu ta cùng theo .

      Tông Chính quay đầu nhìn nhìn Thi Tĩnh và Thi Thánh Thần, cuối cùng lặng lẽ thở dài xoay người theo Vân Dật Bạch ra ngoài.

      Vân Dật Bạch và Tông Chính ra chỗ cầu thang thoát hiểm dừng lại, nghe được tiếng bước chân phía sau dừng lại Vân Dật Bạch mới lên tiếng, "Tông Chính, cậu có biết người ấy bị gắn con chíp điện tử ?"

      Tông Chính, người từng có vài năm làm bộ đội đặc chủng nghe vậy cũng hiểu ngay được trong lời còn có ý khác. Sải bước lớn tiến lên phía trước, Tông Chính nhíu mày, "Cậu vừa gì?"

      Nhìn biểu tình của cậu ta, Vân Dật Bạch yên lặng thở dài, "Xem ra, cậu cũng biết gì chuyện này!"

      "Sao lại thế này?" Loại chíp điện tử này vốn thể tồn tại trong cuộc sống của Thi Tĩnh mới phải.

      Vân Dật Bạch xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta, nghiêm túc , "Hãy cho tớ biết, chuyện về tiểu Thần, cậu với những ai rồi?"

      "Tiểu Thần?" Tông Chính nhíu mày khẽ , " thể nào!" Trước mắt lướt qua bóng người!

      "Ai?" Vân Dật Bạch đúng lúc thấy được tia hoang mang và phủ định xuất trong mắt cậu ta.

      Tông Chính vẫn nhíu mày lắc đầu, "Tớ cảm thấy chuyện này là thể!" Sao có thể là người đấy...

      "Hãy cho tớ biết!" Vân Dật Bạch tức giận gầm lên, tiếp đấy ánh mắt híp lại suy đoán, "Cho tớ biết, người đấy chắc phải Thi Vĩnh Thành đấy chứ?"

      Ba chữ Thi Vĩnh Thành vừa thốt ra, khiến Tông Chính có chút kinh ngạc, "Sao cậu biết?"

      "Mẹ kiếp!" Vân Dật Bạch vung tay đánh về trước, " phải tớ với cậu, chỉ cần bảo vệ bọn họ an toàn là được, ai cho các cậu tìm ông ta chứ?" Khốn nạn hơn là người cử lại hề thông báo cho chút gì về việc này!

      Tông Chính như hiểu được ý cậu ta. mở miệng giải thích, "Những người cậu cử đều biết việc này! Tớ có cách của tớ!"

      Điều này Vân Dật Bạch chưa bao giờ phủ nhận. nhắm mắt lại, hít sâu hơi sau đấy mới lên tiếng, "Sau đó sao? Các cậu những đâu đều phải hết cho tớ biết! Thi Tĩnh và Thi Vĩnh Thành có ở riêng với nhau ? Còn cả tiểu Thần nữa. Tớ muốn biết tất cả!"

      Sau khi nghe nhắc đến con chíp trong lòng Tông Chính cũng hiểu sau chuyện này ắt có điều hay, hiển nhiên che giấu điều gì.

      Nghe xong những lời Tông Chính vừa kể, Vân Dật Bạch nhắm mắt lại tái những gì bọn họ trải qua trong đầu, sau đó suy nghĩ lại nhiều lần, thong thả mà cẩn thận tìm kiếm từng điểm bất thường trong đấy.

      Tông Chính quấy rầy cậu ta.

      hiểu , rất nhiều người đều dùng cách này để quay lại trường tìm kiếm manh mối mà bản thân có thể bỏ xót. Trong tình trạng này đáng sợ nhất là lại có người đến làm phiền. Dễ thấy là nơi này cũng khá yên lặng, chỉ cần làm phiền đến Vân Dật Bạch, cậu ta nhất định nhanh chóng có được câu trả lời!

      Đúng vậy.

      Vân Dật Bạch dường như có chút manh mối.

      Phút chốc, cậu ta bỗng nhiên trừng lớn mắt.

      Tông Chính vội vàng tiến lên, " tìm được gì rồi?" Biểu của cậu ta cho biết, cậu ta chắc chắn phát ra được điều gì.

      "Cậu điều động người của tớ rời khỏi chỗ đấy trong khoảng thời gian phải ?" Vân Dật Bạch xác minh!

      "Phải!" Tông Chính vội bước lên trước, "Nhưng từng đấy thời gian vốn đủ! Huống chi chỉ có hai người. Từng ấy thời gian là đủ!" Trong đầu Tông Chính nhanh chóng suy đoán. Lập tức đưa ra nghi vấn.

      Điều này cũng đúng, vẻ mặt Vân Dật Bạch bình tĩnh, có linh cảm, linh cảm là vào khoảng thời gian đấy, còn lúc nào có thể xuống tay tốt hơn!

      Ánh mắt nguy hiểm nhướng lên, vẻ mặt Vân Dật Bạch bình tĩnh, xem ra nhất định phải tự chuyến!

      Mím mím cánh môi, Vân Dật Bạch tiếp tục lên tiếng, "Vì sao nhất định phải vào hôm đấy?"

      Bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác khiến Tông Chính có chút khó hiểu, nháy mắt liền hiểu ra, khẽ gật đầu, trầm giọng , "Cũng phải là đề nghị của tớ! Đấy là do ông ấy đề nghị!"

      Người đàn ông này, sắp đặt mọi chuyện đâu ra đấy, đúng là hoàn hảo! Khiến cho người ta nhịn được phải cười thầm trong lòng!

      "Vậy sao?" Ánh mắt Vân Dật Bạch biết hướng đến đâu, trong lòng cũng biết suy tính điều gì!

      Nhất thời Tông Chính biết biết nên làm gì chỉ đành đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, "Còn ba tháng nữa. Tớ trước điều tra thêm chuyện về con chíp!" Mọi chuyện liên quan đến Thi Tĩnh, cũng muốn tham gia tìm hiểu.

      ngáng đường Vân Dật Bạch, nhưng cũng để mặc chuyện này. có cách của , có con đường riêng của mình. cũng muốn góp phần sức lực.

      Vân Dật Bạch cũng ngăn cản cậu ta.

      Trong cầu thang thoát hiểm lúc này chỉ còn lại người, Vân Dật Bạch châm điếu thuốc. Chậm rãi nhả ra vòng khói trắng. Vòng khói dần tan , sau đấy còn thấy nữa. Vung tay muốn nắm lấy, lại phát ra trong lòng bàn tay chẳng có gì.

      Vân Dật Bạch nhìn từng vòng khói trước mắt này cũng giống như khoảng thời gian năm năm qua dần biến mất qua từng kẽ tay . Nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười lạnh lẽo.

      Mím mím môi, dập tắt điếu thuốc, xoay gót chân rời khỏi cầu thang thoát hiểm.

      Lòng Vân Dật Bạch yên nghỉ suốt năm năm, giờ khắc này như sống lại!

      Lúc này đây cho phép bất kỳ chuyện gì được diễn ra trong tầm tay !

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 160: Mẹ đừng vuốt má con như vậy nữa

      Thi Thánh Thần ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ. Cho đến khi Thi Tĩnh đưa tay vuốt má bé lần thứ n, cậu rốt cuộc cũng nhịn được kêu lên, "Mẹ, mẹ đừng vuốt má con như vậy nữa!"

      Lại nhịn được nhéo nhéo hai má con, Thi Tĩnh bất mãn khẽ than, "Con là do mẹ sinh ra, mẹ vuốt má con thêm mấy cái có sao đâu chứ?"

      "Ngày trước để mẹ chiếm ít tiện nghi! Mẹ muốn sờ, vậy tìm bố ! Sao cứ phải sờ con!" Thằng bé buồn bực .

      Thi Tĩnh bị những lời của con khiến cho gương mặt ửng đỏ, tức giận nhéo thêm cái nữa lên mặt con, "Con như vậy là giống ai hả, sao đáng chút nào cả!"

      Nhịn được cố né tránh bàn tay của mẹ, thằng bé rụt cổ lại, "Mẹ, mẹ đừng đổ hết trách nhiệm cho người khác. Tiện luôn cho mẹ biết, con chính là như vậy đấy!" Thằng bé nhu nhu chóp mũi, động tác này nhìn qua, đáng .

      "Phải, con như vậy là giống ai chứ?" Thi Tĩnh khẽ cười .

      Chính là Vân Dật Bạch, chỉ cần nhìn qua tướng mạo, cũng đủ biết tiểu Thần là con của ai.

      Khuôn mặt của đứa bé này, quả thực giống như khuôn mặt thu của Vân Dật Bạch, nếu hai người họ mà đứng chung chỗ, cần đoán cũng biết họ là bố con.

      Năm năm qua, biết bao nhiêu lần từng nghĩ, đứa bé này rốt cục đáp ứng đúng với mong muốn của mẹ Vân. Nó giống Vân Dật Bạch, hay cách khác nó là đứa bé giống với Dật Thanh!

      Hoàn toàn để ý thấy bất thường từ mẹ, thằng bé nhanh chóng trả lời, "Bố con là Vân Dật Bạch!"

      Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh có chút bất ngờ nhướng mày, "Sao con biết?"

      "Mẹ, con từng thấy!"

      Thi Tĩnh nở nụ cười, "Trước đó con chưa từng gặp người đàn ông đấy!"

      "Chỉ cần nhìn lần là đủ!" Ánh mắt thằng bé vô tội nháy nháy, "Mẹ, cuối cùng con cũng hiểu vì sao mẹ luôn dùng ánh mắt ghê tởm đấy để nhìn con."

      Hai má Thi Tĩnh ửng hồng, "Thằng quỷ, con cái gì đấy?"

      "Mẹ, con bừa. Mỗi lần mẹ nhìn con đều giống như nhìn vị Vân tiên sinh đấy!"

      "Vân tiên sinh? phải con vẫn gọi ấy là bố sao?"

      Thằng bé chớp chớp mắt, "Nếu mẹ muốn, con gọi như vậy!" Cậu quên mục đích của mình là đòi lại cho mẹ chút lợi ích.

      Thi Tĩnh có chút bất ngờ, "Tiểu Thần, nếu con thích bố, con có thể gọi bố." cho rằng Vân Dật Bạch phản đối cách gọi này, hai người họ ở chung mấy ngày qua, Vân Dật Bạch gần như luôn ở bên con trai, hơn nữa đứa bé này dường như cũng rất thích Vân Dật Bạch.

      Khi ở cùng Tông Chính, thằng bé này luôn rất nghiêm túc, nhưng khi đứng trước mặt Vân Dật Bạch, nó lại thành đứa trẻ nghe lời!

      Điều này khiến Thi Tĩnh cảm thấy bất ngờ.

      Trong ấn tượng của Thi Tĩnh, đứa con trai này mỗi lần theo ra ngoài nhất định cũng chịu để người khác được bế, nếu có ra ngoài, nó thà rằng dừng lại để nghỉ cũng muốn cho bế, vậy mà lại phát ra khi Vân Dật Bạch bế nó, nó lại hề có ý muốn phản kháng!

      Cái này gọi là cha con liền tâm sao?

      Thi Thánh Thần nghe thấy lời mẹ , khó hiểu hỏi, "Vậy mẹ sao?"

      "Mẹ?" Thi Tĩnh hoang mang hỏi.

      "Phải! Mẹ ở cùng với bọn con sao?"

      Bọn con?!

      Thi Tĩnh giật giật khóe miệng, "Đấy là bố con, điều này mẹ thể thay đổi được!"

      "Vậy còn mẹ?"

      "Mẹ? Mẹ sao?"

      "Mẹ thích bố sao?" Trong mắt thằng bé có chút hoang mang, "Chẳng lẽ, mẹ thích chú Tông?"

      Tông Chính?!

      Thi Tĩnh nhíu mày trầm mặc. vì mẹ con họ mà phải trả giá quá lớn, năm năm thanh xuân của người đàn ông cũng là để gánh vác vì . Đối với Tông Chính, để phải chịu nhiều thiệt thòi. Về tình mà , đối với như vậy là công bằng, bởi vậy chỉ có thể giả vờ như biết. Hy vọng có thể vì bản thân mà từ bỏ.

      Thi Tĩnh cũng chưa từng nghĩ ngày, này bị con trai bóc trần! đứa bé bốn tuổi đối với tình này, vậy mà lại sáng suốt hơn so với .

      "Tiểu Thần, đối với chú Tông con nên đối xử công bằng chút! Dù sao chú ấy cũng giúp đỡ chúng ta nhiều năm vậy!"

      "Mẹ, nếu như có con, mẹ có đến với chú Tông ?"

      Thi Tĩnh nghe vậy nhíu mày, "Tiểu Thần, sao con lại hỏi vậy?"

      Thi Thánh Thần nghiêm túc nhìn Thi Tĩnh, "Mẹ. Con hỏi chú Bùi rồi!" Mặc dù đấy là lần đầu tiên cậu gặp Bùi Lăng, nhưng dường như Bùi Lăng lại đặc biệt rất quý cậu. Cậu hỏi gì, chú Bùi đều cho cậu biết.

      Bùi Lăng?! Trong đầu Thi Tĩnh lên người đàn ông xuất sắc!

      Nhíu nhíu mày, giọng hỏi, "Chú ấy gì?"

      "Mẹ, mẹ hận bố à? Vì ông ấy để người khác đưa mẹ !" Câu trả lời của thằng bé ngoài dự liệu của mọi người.

      Câu trả lời của Thi Tĩnh là đưa tay giữ lấy bả vai con, kéo cả người bé ôm vào trong lòng, lúc này Thi Tĩnh mới khẽ , "Tiểu Thần, đấy là việc giữa bố mẹ. Con phải vì bố mẹ mà phải vất vả lựa chọn! Bất kể như thế nào, chúng ta cũng là bố mẹ con, điều này thể thay đổi được!"

      Thi Thánh Thần rốt cuộc vẫn là đứa trẻ. Đối với những lời của Thi Tĩnh, cậu vẫn thể hiểu hết được. Cậu là thiên tài, nhưng thiên tài cũng có lúc khó hiểu.

      Cuối cùng thằng bé buồn bã , "Mẹ, con muốn hai người ở chung với nhau!"

      "Hai người?"

      "Là bố và mẹ!"

      Thi Tĩnh nhất thời yên lặng.

      Từ đến lớn tiểu Thần chưa bao giờ nhắc đến những chuyện có liên quan đến bố nó. cũng từng nghĩ, đứa trẻ này thấy người khác có bố, nhưng lại chưa bao giờ hỏi tới. cũng bắt đầu nghĩ đến việc để Tông Chính làm bố đứa bé! Nhưng đến khi thằng bé bắt đầu có hiểu biết còn gọi Tông Chính là bố nữa!

      Lúc đấy chỉ cho rằng tiểu Thần làm vậy là có lý do, nhưng lại nghĩ tới, biết từ lúc nào nó nghi ngờ Tông Chính phải là bố mình?

      "Tiểu Thần, con biết từ lúc nào, chuyện Tông Chính phải là bố của con?"

      "Bố và mẹ thường ở cùng với nhau! Nhưng mẹ và chú Tông lại như vậy!" Thi Thánh Thần nhanh chóng trả lời.

      Thi Tĩnh nghe vậy, cười khổ thành tiếng, "Cũng phải!" Sao có thể quên mất điều này được chứ. và Tông Chính là hai người có bất kỳ quan hệ gì với nhau, làm sao có thể khiến cho đứa trẻ thông minh như vậy tin bọn họ được chứ?

      "Mẹ, mẹ định mọi chuyện với chú Tông sao?"

      Thi Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy, loại chuyện như này vẫn phải để cho con mình nhắc nhở!

      Bất quá những lời con trai cũng đúng! Đúng là cần phải ràng mọi chuyện với Tông Chính. Tuy rằng trước đó có đề cập đến, tuy nhiên lúc đó Tông Chính gần như để tâm, bây giờ... chắc ấy hiểu chứ?

      lúc suy nghĩ, Vân Dật Bạch bước vào.

      " tỉnh!"

      Nghe được tiếng của , Thi Tĩnh đứng bật dậy, tuy rằng mấy năm qua ở cùng Tông Chính có ít nhiều thay đổi, nhưng khi đứng trước mặt Vân Dật Bạch dường như vẫn theo thói quen khiếp nhược run sợ.

      Thấy vậy, Vân Dật Bạch nâng nâng khóe miệng, "Mấy năm nay, và Thi Vĩnh Thành gặp nhau mấy lần?"

      Nghe thấy nhắc đến tên bố mình, Thi Tĩnh bỗng nhiên quay đầu, " lại muốn làm gì?" lại muốn làm gì bố nữa đây?

      Vân Dật Bạch cười lạnh, "! và ông ta gặp nhau mấy lần, các người những gì? Thi Tĩnh, tốt nhất hãy thành thành cho tôi biết, đừng để tôi phải đích thân tìm hiểu!"

      ràng định như vậy, nhưng lời ra lại sắc bén như vậy!

      " phải rất có bản lĩnh hay sao? Sao tự mà tìm hiểu?" Thi Tĩnh tức giận.

      lại muốn làm gì? Sao lại biết lén giấu gặp bố? So với ai khác là người hiểu nhất bản lĩnh của người đàn ông này.

      "Nếu như để tôi tự điều tra, nghĩ Thi Vĩnh Thành còn có thể sống sót được hay sao?" Người đàn bà đáng chết, người khác làm tổn thương , lại còn muốn bảo vệ cho người đàn ông kia!

      Rốt cuộc có đáng hay ?

      "Vân Dật Bạch. Rốt cuộc coi mạng người là thứ gì?" Thi Tĩnh tức giận thét lên thành tiếng.

      Vân Dật Bạch bình tĩnh nhìn khuôn mặt , những lời ra lại lạnh lẽo rợn người, "Từ năm năm trước, theo kế hoạch của tôi, Thi Vĩnh Thành nên trả giá cho những gì ông ta gây ra! Tôi nuôi ông ta bao nhiêu năm? Tôi muốn ông ta là gì ông ta là cái đấy!"

      "Vân Dật Bạch, sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Thi Tĩnh lắc đầu, "Năm năm, vẫn chẳng thay đổi gì cả!"

      "Thay đổi làm gì? Thi Tĩnh, bây giờ chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là đủ! và Thi Vĩnh Thành gặp nhau được mấy lần, các người làm gì? Ông ta có làm gì các người hay ? Mau cho tôi biết!" muốn mất thời gian với , mà muốn có ngay đáp án.

      "Tôi cho biết!" Thi Tĩnh lắc đầu, "Tôi tuyệt đối cho biết, để tiếp tục tìm lý do gây phiền phức cho bố sao? Vân Dật Bạch, hãy từ bỏ , để tôi mang đứa bé thuận lợi sống tiếp, như vậy là đủ rồi. còn muốn gì nữa? Tôi cầu xin được chưa?"

      Vân Dật Bạch mím chặt môi lạnh mặt , "Thi Tĩnh, đừng ép tôi phải tức lên! Ngay bây giờ, mau cho tôi biết!"

      "!"

      "Thi Tĩnh!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên lớn tiếng hét lên.

      Thi Tĩnh và Thi Thánh Thần kịch liệt run sợ, đứa bé ôm chặt lấy Thi Tĩnh, lần đầu tiên cậu thấy Vân Dật Bạch tức giận như vậy.

      Phát thấy đứa bé hoảng sợ, Vân Dật Bạch chậm rãi nhắm mắt lại hít sâu hơi, xác định lửa giận trong lòng dần nguôi, lúc này mới trầm giọng , "Thi Tĩnh, có biết người hai người bị gắn con chíp theo dõi ? có biết mấy năm nay giống như quân cờ để người ta đem ra trao đổi hay ? có biết mọi hành tung của đều nằm trong tầm kiểm soát của kẻ khác ? có biết như vậy rất nguy hiểm ?" xong, trong ánh mắt Vân Dật Bạch có chút tiêu điều.

      Từ những lời của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh vài lần mở miệng muốn gì nhưng lại tìm thấy thanh của mình.

      Trong nhất thời vẫn thể nào tiêu hóa hết những lời Vân Dật Bạch vừa .

      Bị kẻ khác theo dõi sao?

      Bị gắn con chíp theo dõi sao?

      Bị người khác lợi dụng để đem ra trao đổi sao?

      Những lời này là sao?

      "Tôi..."

      Vân Dật Bạch chậm rãi nghiêng người, ánh mắt hướng đến Thi Tĩnh đồng thời lên tiếng từng chữ từng chữ , " mình còn chưa đủ, còn muốn tiểu Thần cũng giống sao, sống cuộc sống mà từng ngày từng giờ đều bị kẻ khác theo dõi sao?"

      Thở mạnh vì kinh ngạc, Thi Tĩnh trừng lớn mắt nhìn , ", thể!"

      "Có thể hay là người nhất! Bây giờ, hãy cho tôi biết, nhất cử nhất động của hai người ở bất kỳ nơi đâu." Vân Dật Bạch trầm giọng .

      Thi Tĩnh lại a tiếng.

      hiểu sao bố lại làm vậy?

      phải ông là bố ruột sao? Sao lại lợi dụng hết lần này đến lần khác chứ?!

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 161: Cho nên ông chút do dự lợi dụng ấy?

      Thi Vĩnh Thành ở trong biết thự riêng đếm tiền nhất thời bị những người từ ngoài xông vào khiến cho hoảng sợ. Vội ôm chặt đống tiền vào lòng. Tức giận nhìn người vừa đến.

      người suốt năm năm qua chưa hề gặp lại nay bỗng nhiên xuất trước mặt ông, Thi Vĩnh Thành nhất thời kìm được run run đứng dậy.

      Sau năm năm gặp lại Vân Dật Bạch, dường như cuộc sống an nhàn sung sướng suốt năm năm qua thể khiến cho lá gan của ông to ra được, ngược lại lại càng . Đối với Vân Dật Bạch, từ đáy lòng ông đều tràn ngập loại cảm giác run sợ.

      Đưa ông ta đến đây, ngoại trừ cấp cho ông ta nơi ăn chốn nghỉ tử tế, Vân Dật Bạch cũng chưa hề cho ông ta chút tiền nào. Cuộc sống an nhàn dưỡng già của ông như vậy cũng được coi là quá thoải mái, nhưng ông lại muốn được nếm thử cảm giác của kẻ có tiền, cuộc sống lại chịu quản chế của người khác, khiến ông có suy nghĩ muốn thoát ra.

      xuất của con chính là cơ hội cho ông! Ông cũng nhanh chóng nắm bắt được cơ hội này. So với ở nước ngoài tiến hành việc này trong nước dễ dàng hơn.

      Mắt thấy tiền dễ kiếm như vậy, tim ông lại bắt đầu rộn lên.

      Cuộc sống thoải mái này kéo dài chưa lâu, thời điểm lại trông thấy Vân Dật Bạch khiến lòng ông trùng xuống, vội xốc lại tinh thần.

      Theo phản xạ ông đứng dậy, run rẩy , "Tổng giám đốc, sao... sao cậu lại đến đây?"

      , Thi Vĩnh Thành thấy lo lắng chút nào. Vân Dật Bạch quan tâm đến ông, lại thấy sau đấy con còn có cháu ngoại nữa, ông liền hiểu rằng tên ngốc Vân Dật Bạch này thoát khỏi tay ông. Chỉ cần ngày nào ông vẫn còn con , cậu ta nhất định dám làm gì ông!

      Vân Dật Bạch sải bước vào, ánh mắt rời khỏi Thi Vĩnh Thành, bước nhanh đến lãnh nịnh nhìn ông ta, hai má ông ta có chút mập ra, thân thể cũng có vẻ đầy đặn hơn. lạnh lùng châm biếm, "Xem ra dạo này ông sống khá là tốt?"

      Từng lời lạnh lẽo khiến Thi Vĩnh Thành có chút kinh hãi, năm năm gặp, phải hôm nay cậu ta đến đây chỉ để xem xem ông sống thế nào chứ?!

      Thi Vĩnh Thành cho là vậy, ông biết Vân Dật Bạch đến đây nhất định còn có mục đích khác!

      Ông cười cười , "Ha ha!"

      Vân Dật Bạch cũng thèm để ý, tìm chỗ ngồi xuống, vắt chéo hai chân lạnh lùng nhìn Thi Vĩnh Thành, trước mặt người kia dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng yên đấy.

      Trầm mặc lúc lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng , "Thi Vĩnh Thành, ông muốn tự , hay là để tôi tự điều tra?"

      Trong lòng nảy lên, Thi Vĩnh Thành run run, sắc mặt đổi , "Tổng giám đốc gì, tôi thực hiểu!"

      Vân Dật Bạch lạnh lùng đưa mắt nhìn lướt qua đống tiền trong phòng, nhếch nhếch khóe môi như cười như , " hiểu?!" Ánh mắt như suy tính điều gì.

      Trong lòng Thi Vĩnh Thành trùng xuống, "Tổng giám đốc, cái này..."

      "Ông làm gì Thi Tĩnh? làm gì tiểu Thần? Còn cần tôi phải nhắc lại từng cái từng cái cho ông nghe nữa sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh, "Ông muốn tự ? Hay là đợi đến khi tôi tự điều tra ra mọi việc rồi đến tìm ông?" muốn cho ông ta cơ hội để lựa chọn!

      "Tổng giám đốc..."

      " đúng ?! Được lắm!" Vân Dật Bạch lạnh lùng gõ gõ mặt bàn, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng lôi lôi kéo kéo, lát sau, mấy người đàn ông lôi theo hai người từ ngoài vào.

      Khi Thi Vĩnh Thành nhìn thấy hai người được lôi đến, nét mặt già nua có chút biến đổi, cả người nhất thời mềm nhũn.

      Hai người bị ép quỳ gối trước mặt Vân Dật Bạch, nhìn cũng thèm nhìn lấy cái, chỉ miễn cưỡng nâng mắt nhìn Thi Vĩnh Thành, "Có hay ?" vẫn muốn cho ông cơ hội!

      Thi Vĩnh Thành mím mím môi .

      Vân Dật Bạch cười càng thêm ghê rợn, thản nhiên đứng dậy lạnh lùng nhìn Thi Vĩnh Thành, bước đến trước mặt ông, "Thi Vĩnh Thành, giờ ông vẫn hiểu sao?" túm chặt áo ông ta, hung tợn đến gần, "Đấy là con ruột của ông, vậy mà ông lại lợi dụng ấy hết lần này đến lần khác sao? Thi Vĩnh Thành, mấy năm nay Thi Tĩnh bị ông lợi dụng chắc cũng ít nhỉ?"

      Sao cậu ta lại biết được?!

      Thi Vĩnh Thành trừng lớn mắt, ràng hề có chút sơ hở nào, vậy sao cậu ta lại biết được?

      "Ông rất khó hiểu đúng ?" Vân Dật Bạch lạnh lùng thả ông ra. Sau đó tiện tay xô Thi Vĩnh Thành, "Ông lợi dụng Thi Tĩnh, nghe ngóng mọi động tĩnh bên ấy, sau đó lợi dụng điểm này để kiếm tiền. Ba năm qua, chắc ông kiếm được ít chứ?!"

      Thi Vĩnh Thành sợ hãi nằm đất, "Sao cậu có thể..." Sao cậu có thể biết được mọi chuyện cơ chứ?! Việc này ông làm rất cẩn thận. thể có người phát ra được!

      Vân Dật Bạch thèm để ý đến lão ta, hướng đến hai người quỳ mặt đất, lạnh lùng cười, "Tôi cho các cậu canh trừng ông ta, các cậu làm việc cũng tồi, ngày nào cũng báo cáo lại mọi chuyện đầy đủ, vậy mà cũng có thể khiến tôi chút bận tâm đến! Xem ra, các cậu vẫn cần được giáo huấn lại cẩn thận?"

      Hai người đàn ông quỳ mặt đất cúi đầu .

      Vân Dật Bạch thấy vậy nhịn được vung chân đá đá lên vai người nọ, “Vài năm nay các cậu được sống an nhàn, lá gan giờ cũng lớn nhỉ?"

      Người đàn ông bị đá vẫn lên tiếng lại tiếp tục quỳ xuống, mà cảnh này rơi vào tầm mắt Thi Vĩnh Thành. Ông ít nhiều cũng hiểu, Vân Dật Bạch làm vậy là để cho ông xem.

      Cậu dám làm gì ông, Thi Vĩnh Thành vẫn cho là vậy.

      Thế nhưng, ông sai rồi!

      Ngay sau đấy, ánh mắt Vân Dật Bạch ý bảo thuộc hạ giữ chặt lấy Thi Vĩnh Thành. Người đàn ông đấy túm chặt Thi Vĩnh Thành, đè chặt Thi Vĩnh Thành lên bàn, mở rộng bàn tay Thi Vĩnh Thành ra, sau đấy con dao gọt hoa quả xuất trước mắt ông.

      Nhất thời trong lòng Thi Vĩnh Thành kinh động, lập tức hét to, "Vân Dật Bạch, cậu làm vậy với tôi chứ? Tiểu Tĩnh bỏ mặc tôi đâu!"

      "Thi Tĩnh liên quan gì đến tôi?" Vân Dật Bạch cười lạnh, " phải ông gặp mẹ con họ rồi sao? Chẳng lẽ ông biết bọn họ sống ra sao?!"

      ", cậu thể! Cậu đồng ý với nó là chăm sóc cho tôi!"

      "Cho nên ông chút do dự lợi dụng ấy?" Vân Dật Bạch nắm chặt bàn tay, kiềm chế đánh cho ông ta trận!

      "Tôi có..." Thi Vĩnh Thành muốn giải thích. Lúc này đây Vân Dật Bạch hề cho ông chút cơ hội nào.

      Lạnh lùng phất phất tay, "Đưa !"

      ... ...

      ba ngày gặp Vân Dật Bạch nay lại xuất .

      Điều này khiến cơn giận của Thi Tĩnh vừa nguôi ngoai lại trỗi dậy, theo bản năng ôm lấy con mình, điều này khiến hai người lớn cảm thấy khó hiểu.

      Hết cách, Vân Vật Bạch đành bắt Lăng Thiếu Dương đưa Thẩm Lạc Du đến.

      Sau năm năm mối quan hệ giữa Lăng Thiếu Dương và Thẩm Lạc Du vẫn căng thẳng như trước, nhưng cũng có thể thấy được giữa họ có chút tiến triển. Trước đó biết Thi Tĩnh trở về nhưng lại vì nhiều nguyên nhân khác nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, lúc này đây nếu phải do Vân Dật Bạch cưỡng ép, biết còn có thể gặp lại người chị em này nữa .

      Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Du khiến lòng Thi Tĩnh dần thả lỏng, vài năm rồi gặp nay được chuyện cùng Thẩm Lạc Du khiến lòng thấy vui hơn. Nhất thời cũng còn nhớ đến chuyện con cái giữa và Vân Dật Bạch.

      Sau khi Thẩm Lạc Du về, lúc này Vân Dật Bạch mới thấy được vẻ mặt Thi Tĩnh dần thả lỏng.

      Thi Tĩnh nghi hoặc ngẩng đầu, gần như lúc đấy cả người Thi Tĩnh từ ghế đứng bật dậy!

      "!" Vẻ mặt giống như trông thấy khủng long vậy. " vào đây bằng cách nào?"

      vội chạy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, khỏi có chút tức giận, đây là nhà ta. Chuyện này...

      " thể đến đây được sao? Đây là nhà !" Bộ dạng Vân Dật Bạch dương dương tự đắc, khóe môi khẽ nhếch khiến người khác khó nắm bắt. "Mẹ của con , đến thăm, được sao?"

      Tầm mắt nhanh chóng rơi chiếc áo ôm sát lấy cơ thể , ánh mắt càng thêm nóng bỏng, đột nhiên cảm thấy rất ghen tị với người bạn được ở cạnh mấy năm qua.

      "Đủ rồi, đừng có bừa." Thi Tĩnh la lên. mặt bất giác ửng hồng.

      Thi Tĩnh vén vén sợi tóc rũ xuống. Thấy vậy nhịn được khẽ mỉm cười, mang theo tà khí đến gần .

      "Đừng có qua đây!" Thi Tĩnh vội lùi lại phía sau, nhưng lại bị bức đến góc tường, rốt cuộc còn đường để lùi nữa.

      “Vân Dật Bạch, tôi kêu được qua đây, sao chịu buông tha cho tôi? Sao lại đến tìm tôi chứ?"

      " ép em, chỉ mong cả nhà có thể đoàn tụ." Toàn thân mang theo chút ngạo mạn, lời ra tuy nhàng nhưng lại cho người khác được cự tuyệt. " biết em , nếu em sinh con cho , Thi Tĩnh, theo về nhà !"

      "Tôi thích ! thích! thích!" Giống như để cho bản thân nghe, Thi Tĩnh tức giận hét lên. "Vân Dật Bạch, từ trước đến giờ tôi vốn ! đúng ? Được, tôi !"

      có đường lùi, đánh liều nhân lúc Vân Dật Bạch để ý đẩy ra chạy về phía cửa.

      Nhanh chóng xoay mình, kéo ôm lại, khiến cơ thể hai người dán vào nhau.

      "Thi Tĩnh!" thở dài, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ . "Em nóng lòng muốn nhào vào lòng vậy sao? Hãy tin , cũng như em luôn nhớ về quãng thời gian tốt đẹp ta từng có!"

      Mọi thứ trong lòng bị phơi bày hết ra khiến đầu có chút hỗn loạn, được ôm chặt trong ngực khiến mặt đỏ tai hồng hét lên, "Đừng đụng đến tôi! buông tay ra!" Hơi thở nam tính phả vào cần cổ , bên tai, cảm giác kích thích tê dại truyền đến...

      Sau đấy, cũng hề có thêm bất kỳ hành động gì!

      phản kháng của có chút tác dụng gì, ngược lại, lại to gan tựa lên cần cổ trắng nõn của , vừa lòng thở dài. "Em đẹp , khiến cho người khác phải khao khát!"

      "Đừng đụng vào tôi! Bỏ tay ra!" Lời của bỗng khựng lại, bởi vì tay an phận tiến vào trong áo , chậm rãi vuốt ve lưng ...

      "Thơm quá..." tiến thêm bước liếm lên vành tai mẫn cảm của , bàn tay tiến đến trước ngực , cách lớp bra vuốt ve đôi bồng đào của .

      "... quá đáng!" Đè nén khát vọng trong người, muốn giữ lại chút tỉnh táo, muốn thoát khỏi tay , nhưng càng giãy dụa khoảng cách giữa hai người lại càng gần.

      " nhớ cảm giác này sao?" hôn lên vành tai , lấy đầu lưỡi khiêu khích. Dụ dỗ , bàn tay rộng lớn thuận lợi tháo bỏ nút cài bra sau lưng , trước ngực chợt lạnh...

      "!" Sắc mặt Thi Tĩnh tái nhợt muốn đưa tay che ngực lại bị ngang ngược đè lên tường, cả người áp sát lên tường. Hai tay cũng bị giữ chặt sau lưng, cả người mềm mại ưỡn thành hình cung dán sát vào người , lột áo ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào thân hình trắng noãn...

      "A, đừng..." thể duy trì được chút lý trí, từng trận sóng tình bao phủ lấy .

      " thể tin đây lại là người phụ nữ từng sinh con." Hai mắt đỏ rực nhìn thân hình ửng hồng mê người, gầm tiếng sau đó hung hăng cắn mút.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 162: Nguyện vọng ngày Giáng sinh

      "Đừng! Đừng..." rất hận bản thân, ràng muốn cự tuyệt , vậy mà chút khí lực để phản đối cũng có, ngược lại lại giống như con mèo khẽ cào cào.

      nâng người lên, hôn lên từng tấc da thịt, lưu luyến rời... Bầu ngực căng tròn no nê khiến dục vọng trong càng lúc càng mãnh liệt.

      Nụ hoa bị cắn mút càng thêm đứng thẳng, lưỡi như tham liếm mật ngọt, si mê hôn liếm nụ hoa căng tràn. Dục vọng sớm thức tỉnh cách lớp vải chống đỡ giữa hai chân , dục vọng thẳng tắp xỏ xuyên qua hai người...

      "Đủ rồi, bỏ ra..." ôn nhu cắn cắn mút mút khiến chân thể đứng vững, tầng áng hồng bao phủ khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

      "Vẫn chưa đủ." cười đầy ham muốn, "Đêm nay còn chưa bắt đầu mà." Xa cách năm năm lại được nếm lại mùi vị xưa, sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy được chứ?

      cởi chiếc váy của xuống, cách lớp quần lót vuốt ve , chỉ chốc lát sau lớp vải mỏng manh trở nên ẩm ướt...

      "Rất thành thực." cười đắc ý. " thích em như vậy."

      " thể..." Lời của còn chưa xong, gọn gàng xé nát vật cản còn lại. Ngón giữa mạnh mẽ xuyên qua khu rừng thần bí, vuốt ve hoa hạch của , kỹ xảo điêu luyện xoa nắn trái phải, ngón tay ngừng chuyển động vòng quanh hoa hạch, chạm đến điểm mân cảm gần đấy...

      "Đừng..." Thanh của vang lên, chỉ cảm thấy cỗ nhiệt lưu giữa hai chân như được phóng thích, khó chịu, khiến rơi vào vực thẳm.

      "Đừng có ngừng sao?" cười phóng túng. "Được, cố gắng!" Lại thêm ngón tay tiến vào thăm dò bên trong dũng đạo căng đầy.

      Đột nhiên tham tiến khiến hét lên, ", thể..."

      " có thể, tin chỉ có tới được nơi này..." tuyên bố, hai ngón tay bên trong dũng đạo càng thêm tham tiến, khiến cho lần lại lần điên cuồng.

      "Thoải mái ? Nhìn em nhiệt tình đến vậy, đáng chết, bỏ đói em năm năm qua!" Nhiệt độ giữa hai người càng lúc càng cao, hô hấp cũng thêm dồn dập hỗn loạn, mắt thấy phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá vỡ.

      "..." Thi Tĩnh khó khăn thở gấp. "Đồ hạ lưu!"

      " hạ lưu? đương nhiên là hạ lưu!" cười đến điên cuồng, tràn đầy mạnh mẽ. "Em rất thích hạ lưu như vậy, phải sao?"

      Giống như muốn xác minh những lời vừa , ngón tay bên trong cơ thể lại thêm sáp nhập, thực muốn khắc sâu vào trong dũng đạo ngọt ngào ấy muốn ra.

      "Thích ?" bên tiến công bên thưởng thức biểu tình hoang mang và vui sướng của . "Vẫn chặt chẽ như vậy, nếu phải tận mắt nhìn thấy tiểu Thần, tin em từng sinh con." xé bỏ lớp quần lót, nhanh chóng cởi quần dài, rốt cuộc thể chịu đựng được nữa, muốn !

      " được, tôi muốn lại trở thành đồ chơi của !" nhục nhã của năm năm trước lên trước mắt , cố gắng đẩy ra.

      " bao giờ coi em như món đồ chơi." , tiếng trầm thấp mà hữu lực, ôm chặt lấy , vứt bộ quần áo chỉnh tề của vách tường.

      "Chúng ta thể..." kinh hoàng nhìn bốn phía, điên rồi sao? Phòng có cửa, lại cứ vậy...

      "Suỵt, đừng gì cả, hãy để thỏa mãn em." xong, mạnh mẽ tiến đến hoa kính, hung hăng đâm vào, giống như con ngựa hoang chút kiêng nể mà tiến tới...

      "Ách.." Vật nóng bỏng tràn ngập trong , gần như vì kết hợp tuyệt vời này mà trở nên choáng váng, mơ hồ ngâm nga.

      "Kêu lên!" lên tiếng ra lệnh. " có ai nghe được, cứ kêu lớn lên!"

      Giấc mộng suốt năm năm như ùa về, vẫn thể quên được , nũng nịu ngâm nga của như thiêu đốt ...

      lại lần nữa tiến đến, lại lần nữa xâm nhập, gốc muốn chạm đến hoa kính, vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn chiếm lấy...

      Gạt người! Trong nhà còn có tiểu Thần... bất qua bây giờ thể quan tâm nhiều đến vấn đề này được.

      "Tôi, tôi được..." mạnh thở dốc, được, của quá lớn!

      "Em có thể, em là người phụ nữ ông trời tạo ra để dành cho ." lại cúi người hướng về nơi tư mật của hút cái sâu, khiến nơi đó càng thêm ẩm ướt, càng thêm mở ra, sau đấy dứt khoát vận động chiếm giữ lấy !

      "A a..." bị những lời kéo lên mây, giờ phút này lại thêm cự vật trừu đưa, càng nhanh chóng đạt tới cao trào! Liên tục vặn vẹo thân mình phối hợp với động tác của , từ xuống dưới, từ xuống dưới...

      "Em khiến kinh hỉ." đắc ý nở nụ cười, càng ôm chặt lấy cái mông tuyết trắng của nhanh chóng luật động, khiến cho cả căn phòng tràn ngập tiếng thét chói tai, dạt dào xuân ý...

      Hai người xa cách năm năm, lại lần nữa thân mật.

      Mặc kệ Thi Tĩnh có kháng cự thế nào, trước đó tự nhắc nhở mình điều quan trọng là được có bất kỳ quan hệ gì với Vân Dật Bạch. Nhưng điều quan trọng này đêm nay bị Vân Dật Bạch phá vỡ.

      Những ngày tiếp theo, giống như trong suy nghĩ của Vân Dật Bạch, yên ả khiến cho người ta lưu luyến!

      Giống như ngày đầu tiên, Thi Tĩnh có nhiều thời gian được ở bên con trai! Phần lớn thời gian, Vân Dật Bạch đâu cũng đưa theo, giống như sợ đột nhiên biến mất vậy.

      Những lời này là nghe được từ chỗ Thẩm Lạc Du, bất quá lúc đấy Thi Tĩnh cảm thấy rất buồn cười, sao có thể thế chứ!

      Ngày hôm đó, khi Vân Dật Bạch đưa Thi Tĩnh đến cao ốc Vân thị, lập tức thu hút ít ánh mắt của mọi người. Ánh mắt nóng rực khiến cho Thi Tĩnh nhất thời có chút kháng cự, theo bản năng nép sát vào người Vân Dật Bạch, trong lòng có chút khẩn trương.

      "Sao họ lại nhìn em như vậy?"

      Vân Dật Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt rời đến người Thi Tĩnh. Bình tĩnh , "Bọn họ ngạc nhiên khi thấy dẫn theo người phụ nữ!" Những lời vân đạm phong khinh, giống như chuyện xảy ra có gì to tát.

      Thi Tĩnh ngạc nhiên trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Sao lại như vậy?"

      "Sao lại thể?" Vân Dật Bạch đưa vào trong thang máy chuyên dụng, "Đây là thực!"

      Trong lòng dằn lại giống như bị người ta gắt gao nhéo lấy, Thi Tĩnh khó nhọc cất tiếng, "Nhưng, vì sao?"

      "Vì sao cái gì?"

      "Vì sao lại có người phụ nữ nào? Vì sao lại như vậy? Với điều kiện của , với thân phận của muốn có người phụ nữ như thế nào là chuyện dễ như trở bàn tay, vì sao lại..."

      " có vì sao!" Vân Dật Bạch thản nhiên , giống như chuyện này vốn phải chuyện lớn.

      Thi Tĩnh theo Vân Dật Bạch vào trong văn phòng, kinh ngạc khi phát thấy thư ký của Vân Dật Bạch lại là người đàn ông!

      Đứng trước cửa văn phòng, Thi Tĩnh kiềm chế được kêu lên, "Vì sao?"

      biết sao mình lại muốn hỏi vậy, nhưng trong lòng lại dấy lên niềm kích động. Vân Dật Bạch vốn phải người giữ mình trong chuyện tình cảm, nhưng cũng phải người thể kiềm nén dục vọng của người đàn ông. làm như vậy, ràng là muốn giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác!

      Trong lòng vang lên giọng nhắc nhở , hỏi hỏi chứ!

      Cửa lớn vừa đóng, Thi Tĩnh liền hỏi, "Tại sao?"

      Vân Dật Bạch từ tốn cởi áo khoác người, ngồi xuống sau bàn làm việc, lúc này mới giương mắt lặng nhìn Thi Tĩnh, "Em xem, là tại sao?"

      Ánh mắt nóng rực của nhất thời khiến Thi Tĩnh có chút hốt hoảng!

      "Em, sao em biết được?"

      "Em biết, vậy sao biết được?" Ánh mắt Vân Dật Bạch đơn nhắm lại. Đến khi mở miệng lại khiến trong lòng Thi Tĩnh trở nên căng thẳng, "Thi Tĩnh, em xem, vì sao lại làm vậy?"

      "Em... em biết!" Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu.

      "Thi Tĩnh, em có muốn nghe câu trả lời ?" Vân Dật Bạch nghiêm túc đáp lại ánh mắt của .

      Thi Tĩnh mím mím môi, muốn! Nhưng dám!

      "Hãy đợi ! Ba tháng sau, em muốn biết cái gì cho em biết!" Vân Dật Bạch nhàng .

      Ba tháng sau? Ba tháng sau phải là Giáng sinh sao? Ngày Giáng sinh có gì đặc biệt hay sao?

      Kỳ hạn ba tháng khiến Thi Tĩnh mong đợi. bắt đầu mong đợi tới ba tháng sau!

      Thời gian trôi qua như nước chảy, chớp mắt cũng đến ngày đấy.

      sớm quên mất mục đích mình lưu lại đây là gì? Cứ như vậy đưa con ở lại đây.

      Trước đêm Giáng sinh, Tông Chính ba tháng gặp nay lại xuất trước mắt . Ba tháng gặp, khi Tông Chính xuất Thi Tĩnh cảm giác có điểm khác biệt.

      Nhưng hỏi gì.

      Trước đêm Giáng sinh, Thi Tĩnh bỗng nhiên nhận được tờ thiếp mời. Khi vừa mở ra, Thi Tĩnh phát đây là thiếp mời được đặt gửi từ ba tháng trước, là chương trình của đài truyền hình mời .

      Thi Tĩnh mang theo nghi vấn gọi cho người của chương trình đấy để xác nhận lại có phải lừa gạt , mang theo nghi hoặc đến đài phát thanh.

      Bắt đầu chương trình, có hai người nam nữ dẫn chương trình, đài phát thanh giống với đài truyền hình, là tiến hành thu thanh để làm chương trình.

      Ngồi trước máy thu thanh, Thi Tĩnh có chút hồi hộp.

      Đối với màn nhạc dạo đầu, Thi Tĩnh yên lặng lắng nghe phát thanh viên những lời mở đầu, sau đó phiếm mấy câu rồi chuyển dần câu chuyện đến .

      Nữ phát thanh viên lên tiếng, "Thi tiểu thư, nhất định bây giờ trong lòng rất thắc mắc muốn biết vì sao chúng tôi lại mời đến đây!"

      Thi Tĩnh khẽ gật đầu, như nhớ ra đây là chương trình phát thanh, lập tức lên tiếng, "Phải! Tôi rất thắc mắc!"

      Nữ phát thanh viên tiếp tục , "Chúng tôi cũng vậy. Chắc Thi tiểu thư cũng biết ngày mai chính là lễ Giáng sinh, tuy rằng đây phải ngày lễ truyền thống của nước ta, nhưng nó cũng được xem như ngày lễ dặc biệt để các bạn trẻ được thể tình cảm của mình!"

      "Đúng vậy!" Thi Tĩnh gật đầu.

      "Bởi vậy, hôm nay chúng tôi mời đến đây là có nhiệm vụ!"

      "Nhiệm vụ?" Thi Tĩnh khó hiểu nhìn hai phát thanh viên.

      Nam nữ phát thanh viên nhìn nhau, nữ phát thanh viên mỉm cười , "Thi tiểu thư có quen Vân Dật Thanh tiên sinh ?"

      Nghe được tên Dật Thanh từ người lạ, Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, "Quen, nhưng..."

      "Thi tiểu thư chắc vẫn chưa hiểu. Để tôi giải thích chút, hôm nay, chúng tôi muốn thay mặt Vân Dật Thanh tiên sinh tặng cho món quà Giáng sinh!"

      Dật Thanh?! Trong lòng Thi Tĩnh càng thêm hoang mang. Nhưng Dật Thanh mất được tám năm rồi! Tiết mục này biết sau tám năm liệu có còn hay ? Sao có thể làm vậy được?

      Nữ phát thanh viên dường như để ý thấy khác thường của Thi Tĩnh, tiếp tục , "Trước đó chúng tôi có nhận được món hàng chuyển phát nhanh. Bên trong có lá thư, lời chúc phúc, và nguyện vọng vào ngày Giáng sinh. Mà mọi thứ trong đấy đều liên quan đến . Những người có liên quan trong đêm nay chúng tôi đều mời đến đây hết." xong phát thanh viên đưa mắt nhìn phía sau Thi Tĩnh.

      Thi Tĩnh trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch từ cửa sau tiến đến, ngồi xuống bên cạnh .

      Nhìn hai người có mặt ở đây, phát thanh viên , "Thi tiểu thư, tôi rất ngưỡng mộ người bạn cũ luôn quan tâm đến !"

      Thi Tĩnh lên tiếng. hiểu sao người ta lại với như vậy?

      "Thi tiểu thư, từng ở bên cạnh Vân Dật Thanh tiên sinh có phải ? Chúng tôi đều biết, Vân Dật Thanh tiên sinh mất được tám năm rồi." tới đây, phát thanh viên ngưng lại trong chốc lát, "Vị tiên sinh này có phải là trai của Vân Dật Thanh tiên sinh ?"

      Vân Dật Bạch hơi hơi gật đầu.

      ai gì khiến phát thanh viên biết phải tiếp tục dẫn chương trình thế nào.

      Cuối cùng đành phải thẳng ra mục đích.

      "Trước đó chúng tôi có nhận được lá thư, nội dung của bức thư này, tôi chuyển cho hai vị từ từ đọc!" Nữ phát thanh viên đưa mắt nhìn đồng nghiệp bên cạnh.

      lát sau, giọng nam phát thanh viên thông qua microphone vang lên.

      "Đặt bút xuống nhưng lại biết phải viết gì. Cũng biết lá thư này là để gửi cho ai đây? Bởi vậy, đành cứ vậy mà bắt đầu. biết đến khi nào lá thư này mới có thể đến được tay em, cũng biết em có thể đọc được lá thư này hay ! Tiểu Tĩnh, hy vọng em có thể sớm nhận được lá thư này. Điều này cho thấy, em cần chút ít thời gian để quên quên chuyện của chúng ta! cũng hy vọng lá thư này đến được tay em, bởi vì như vậy cho thấy, em vẫn còn nhớ đến , hoài niệm về , hề quên !"

      Cố gượng đến lúc này Thi Tĩnh rốt cuộc nhịn được khóc lên thất thanh. Vân Dật Bạch bên cạnh nắm lấy tay , siết chặt, nhưng Thi Tĩnh hoàn toàn cảm thấy đau đớn.

      biết, biết điều gì. Dật Thanh vẫn còn...

      Đợi cho đến khi tâm trạng của Thi Tĩnh dần ổn định phát thanh viên mới tiếp: với ấy, mặc kệ có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải đợi đến Giáng sinh mới được công bố lá thư này! Đây là món quà Giáng sinh cuối cùng muốn tặng cho em. Cũng là nguyện vọng cuối cùng vào lễ giáng sinh mà thấy hài lòng nhất!

      Đầu tiên, hy vọng khi em đọc hết lá thư này, bên cạnh em người có thể vì em mà gánh cả bầu trời.

      Thứ hai, muốn cảm ơn người đó.

      luyến tiếc em, nỡ giao em cho người đó. Bởi biết đời này còn có người nào khiến có thể an tâm giao em lại. Nhưng, còn thời gian nữa rồi. chỉ có thể giao em cho cậu ta.

      muốn cảm ơn cậu ta. Cảm ơn cậu ta trong vạn người được lựa chọn, có thể che chở cho em! Bảo hộ cho em. Sẵn sàng đem hết toàn bộ sức lực để bảo vệ cho em.

      muốn cảm ơn cậu ta, cảm tạ cậu ta đưa em ra khỏi đau thương khi mất .

      muốn cảm tạ cậu ta, cảm ơn cậu ta bao dung cho em, chở che cho em, và thương em!

      Cảm tạ cậu ta có thể dùng hoài bão của bản thân để bao bọc cho em, khiến em vui vẻ, khiến em khó chịu!

      Đồng thời, cũng muốn nhắc nhở cậu ta. Nhắc nhở cậu ta, em yếu đuối cỡ nào, em khiến cho người ta quý trọng, khiến cho người khác mến! Khiến cho người ta thấy luyến tiếc!

      Cuối cùng, vẫn như trước cảm kích cậu ta. Cảm kích cậu ta cho em bến đỗ an toàn. Hoàn thành nốt việc thể làm được.

      tin ngày nào đó, em cùng với cậu ta có thể dắt tay nhau cùng . tới những nơi chúng ta từng muốn đến, từng mơ đến! Nơi chúng ta từng đến! Nơi chúng ta đến!

      cần biết cậu là ai, tôi đều muốn cảm ơn cậu, tôi nghĩ, hôm nay, tôi đem ấy giao cho cậu. Cậu hãy coi ấy như món quà trân quý để thương.

      Tiểu Tĩnh, thay tặng cậu ấy nụ hôn. Cái này là hy vọng cậu ta có thể mau chóng nhận được đáp trả từ em!

      Tiểu Tĩnh, em! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, từ lần đầu tiên khi em cố né tránh . Từ lần đầu khi em tự ti muốn liên lụy đến !

      Tiểu Tĩnh, em có biết, lưu luyến muốn rời xa em thế nào ?

      còn chưa đuổi kịp em!

      còn chưa được hôn em!

      còn chưa cưới được em!

      còn chưa để em được gặp người nhà !

      còn chưa...

      còn rất nhiều, rất nhiều việc chưa làm...

      Tiểu Tĩnh, đừng trách trai , ấy rất thương !

      Tiểu Tĩnh, đừng trách mẹ , bà ấy cũng rất áy náy...

      Tiểu Tĩnh, muốn xa em!

      Thư đến đây, phát thanh viên đọc nữa, mọi người đợi lúc lâu, cậu ta mới tiếp tục lên tiếng, "Hết rồi!" Thoạt nhìn lá thư này giống như còn rất nhiều điều muốn , lá thư còn dang dở, đáng tiếc...

      Lúc này Thi Tĩnh thể khống chế được nữa. Nước mắt ngừng tuôn rơi, khóc nấc lên cho đến khi ngất , mà Vân Dật Bạch ngồi bên cạnh vẫn nắm chặt tay gì.

      Trong nhất thời, toàn bộ phòng thu thanh rơi vào trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc của Thi Tĩnh khiến cho người nghe được hết sức lo lắng.

      Mười phút sau, nữ phát thanh viên lúc này mới từ tốn , thanh của cũng có chút nghẹn ngào, "Đây là bức thư khiến người khác phải đau lòng. Tôi tin rằng lúc này Thi tiểu thư cảm thấy rất khó chịu. Tôi cũng có thể cảm nhận được tiếc nuối của vị Vân tiên sinh này."

      Chỉ cần là phụ nữ, cũng bị cảm động.

      tiếp, "Thi tiểu thư, , ổn chứ?"

      Lúc này Thi Tĩnh thể được gì nữa.

      Phát thanh viên đành chuyển qua hỏi Vân Dật Bạch, " có thể chút gì đó ?"

      Vân Dật Bạch đưa tay nắm lấy vai Thi Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn nam phát thanh viên, đưa tay với lấy bức thư nhìn thoáng qua, sau đó ôm chặt trong lòng.

      " ấy bao giờ quên cậu ấy, ấy cũng mãi là người của nhà họ Vân! Bởi vì, người mà Dật Thanh muốn cảm tạ phải là ai khác. Tôi chính là trai của Dật Thanh, cũng là người sau này chăm sóc cho Thi Tĩnh!" xong câu đấy khom người ôm lấy Thi Tĩnh sải bước ra ngoài.

      Hai phát thanh viên nhất thời ngẩn ra, nhưng đương bỏ , bọn họ phải mau chóng dàn xếp mọi chuyện! Tin rằng, chương trình này trở thành kỷ niệm rất có ý nghĩa!

      Bị Vân Dật Bạch ôm ra ngoài, hai mắt Thi Tĩnh đẫm lệ nhìn Vân Dật Bạch, nghẹn ngào , "Sao lại vậy?"

      "Vì muốn làm vậy!" Trước cửa chính đài phát thanh, Vân Dật Bạch đặt Thi Tĩnh xuống, tay ôm lấy hông , nghiêng người áp lên trán , "Những lời căn dặn của Dật Thanh nghe, em còn muốn hỏi gì nữa?"

      "Vì sao lại là em?"

      "Vì sao lại thể là em?" Vân Dật Bạch hỏi lại, "Nếu em muốn biết, vậy cho em biết! Bởi vì là người đàn ông đầu tiên của em. Bởi vì khi gặp khó khăn nhất em là người ở bên an ủi . Bởi vì em vì mà sinh đứa con trai! Những lý do này đủ chưa?"

      Trong lòng tràn đầy thất vọng, Thi Tĩnh đơn nhắm mắt lại, "Tất cả đều là vì người khác sao?"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch bỗng lớn tiếng cười, bàn tay rộng giữ chặt lấy hông khiến nhìn thẳng vào mắt , sau đấy giọng , "Ngốc ạ!"

      Thi Tĩnh ngạc nhiên nhìn Vân Dật Bạch. lúc lâu sau, khẽ , "Em, có thể chờ mong sao?"

      "Đương nhiên! Đây là mong đợi sau này em nhất định phải cố gắng đạt được! Thi Tĩnh, chờ mong, ở bên để chờ mong! ngày nào đó, em nhất định có được cái em muốn!"

      "Vậy vì sao thẳng cho em biết?" Thi Tĩnh chu môi.

      Hôn mạnh lên cánh môi , Vân Dật Bạch bật cười, "Có mục tiêu mới có được phương hướng để cố gắng, như vậy cảm thấy chán nản!"

      Thi Tĩnh trừng lớn mắt, " ..."

      Lời của bị Vân Dật Bạch nuốt lại. muốn dùng ngôn ngữ để biểu đạt ý nghĩ của mình. có thói quen này, cũng có! Có lẽ có rất nhiều bí mật.

      Ví dụ như điều Thi Tĩnh muốn biết, ví dụ như chuyện có liên quan đến Thi Vĩnh Thành. Ví dụ như chuyện có liên quan đến vụ tai nạn xe năm đó, ví dụ như chuyện liên quan đến đứa bé!

      Về Tông Chính, về Lăng Thiếu Dương, về Thẩm Lạc Du, về Bùi Lăng, về Thiếu Kỳ... v. v

      Bí mật để tìm hiểu từng chút, giải đáp từng cái, cũng đủ khiến Thi Tĩnh bận rộn cả đời!

      Cả đời, là từ đẹp, phải sao?

      Lời tác giả: chính văn xong, tôi nghĩ lại viết rắc rối đến vậy, dừng ở đây, cần thời gian là cả đời để tìm hiểu bí mật của . cũng cần cả đời để chứng minh cho mong đợi của ! Phần ngoại chuyện để viết về Bùi Lăng!









    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :