1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 153: Con trai tìm đến cửa

      Ding dong ding dong ding dong...

      Tiếng chuông kêu liên tục như muốn đòi mạng buộc Vân Dật Bạch phải đứng lên mở cửa. Tất cả những người quấy rầy giấc ngủ của đều đáng chết, mở cửa nhìn thấy ai. dùng sức đóng cửa lại.

      Ding dong ding dong...

      Tiếng chuông trêu ngươi lại vang lên, quay lại mở cửa, đợi mở miệng, truyền đến giọng hững hờ, "Tôi ở đây."

      Cúi đầu nhìn theo tiếng , khuôn mặt nhắn xuất trong tầm mắt của , nhíu mày nhìn thằng bé, hừ lạnh tiếng, đóng cửa lại.

      Thi Thánh Thần cũng ngại phiền tiếp tục nhấn chuông, lúc này đây, qua lúc lâu cũng có ai ra mở cửa. Bất đắc dĩ, cậu đành dùng chân đá cửa. Rất hiển nhiên, người trong phòng có tính nhẫn nại tốt như đứa bé.

      Hai đôi mắt tương tự nhau cùng nhìn nhau, Thi Thánh Thần mở miệng, "Tôi là con trai của chú, giờ đến gọi chú cứu người phụ nữ của chú." Cậu đẩy người đàn ông trước mặt ra tự mình vào trong phòng, lạnh lùng nhìn .

      Trong đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng của Vân Dật Bạch mang thêm chút do dự mờ mịt mà nghi hoặc. Ngay sau đó, giữ lấy đứa bé trước mặt mình, cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng.

      Lần đầu tiên Thi Thánh Thần có suy nghĩ muốn tránh né, cậu nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, "Tôi phải phụ nữ, đừng có nhìn tôi như vậy." Cậu né tránh ánh mắt của .

      Vân Dật Bạch nhìn thằng bé trước mặt, bỗng nhiên lại xuất điều khó có thể diễn tả bằng lời, lại còn mùi hương thân quen người nó. Nắm lấy áo của thằng bé, để ý đến tiếng gọi ở bên ngoài.

      Thời điểm Thi Thánh Thần nhìn thấy nhiều người xuất bên cạnh Vân Dật Bạch, cậu vuốt vuốt lên phần cổ đau nhức mới phát cậu bị Vân Dật Bạch ôm vào trong lòng, mà Vân Dật Bạch lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.

      "Ai đây? Từ bao giờ cậu lại có con rơi vậy? Thằng nhóc này giống cậu." Lăng Thiếu Dương ngẩng đầu nghiêm túc . Thằng nhóc này quả rất giống Vân Dật Bạch, bất quá chỉ là khi còn thôi!

      Thi Thánh Thần đem ánh mắt đặt người Lăng Thiếu Dương, đôi mắt trong trẻo nhìn , mở miệng hỏi, "Đây là chỗ nào?"

      "Ai nha, đến giọng cũng giống nhau." Thẩm Lạc Du bị Lăng Thiếu Dương kéo đến kinh ngạc nhìn Thi Thánh Thần, "Bất quá, thoạt nhìn thằng bé có chút quen mắt!"

      "Giống Dật Bạch như đúc!" Lăng Thiếu Dương ở bên cạnh chen vào. Nháy mắt nhìn lâu vào Thi Thánh Thần, "Nhóc con, cháu bao nhiêu rồi?"

      "Bốn tuổi rưỡi!" Giọng non nớt khiến người nghe được vô cùng thích.

      "Cháu tên là gì?" Thẩm Lạc Du vội vàng mở miệng hỏi.

      "Thi Thánh Thần!" Sau khi trả lời, cậu xoay người dừng ở Vân Dật Bạch, , "Mẹ tôi tên là Thi Tĩnh!"

      Lời vừa ra, ba người trong phòng khi đó đều trầm mặc. Mà Thẩm Lạc Du sau khi hoàn hồn bỗng nhiên rơi lệ.

      Rốt cuộc cũng biết quen thuộc ở chỗ nào? Đứa bé này có đôi mắt giống Thi Tĩnh như đúc!

      "Trời ạ! Đây là đứa bé của Thi Tĩnh!" Thẩm Lạc Du xoay người úp mặt vào ngực Lăng thiếu Dương khóc rống lên.

      Năm năm, năm năm có tin của Thi Tĩnh, bỗng nhiên lại biết được tin có liên quan đến chị Tĩnh. nghĩ đến bất ngờ như vậy!

      Đối với kinh ngạc của hai người, Vân Dật Bạch tựa như biết từ trước. Khuôn mặt hơi trầm xuống nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần. Mọi người đều nhìn rời mắt vào hai khuôn mặt lớn thoạt nhìn giống nhau đó.

      Hồi lâu sau, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Mẹ cháu đâu?" Chắc ấy ở gần đây đấy chứ?!

      "Mẹ biết tôi đến đây!" Khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần tuy non nớt nhưng cũng có phần hờ hững.

      "Sao cháu biết chú ở đây?" Nghi vấn thứ hai.

      "Cháu tìm được!"

      " mình cháu?"

      "Phải!" Thằng nhóc nhướng cằm.

      Điều này khiến Lăng Thiếu Dương đứng bên cạnh khỏi sờ sờ mũi, bộ dạng của tên nhóc đó, rất giống bộ dạng kia của Vân Dật Bạch!

      "Cháu ở đâu?" Vân Dật Bạch lập tức nghĩ đến vấn đề.

      "Trường học!" Thi Thánh Thần trừng lớn mắt. "Tôi còn phải đến trường điểm danh! Tôi lại đến tìm chú sau!" xong cậu bé xoay người muốn !

      Vân Dật bạch cất bước tiến lên bắt lấy cánh tay Thi Thánh Thần, "Chú đưa cháu !"

      Cái ôm bất ngờ khiến Thi Thánh Thần ngây ngốc hồi, sau đó rụt rè ôm lấy cổ Vân Dật Bạch. hề phản kháng.

      Nhìn hai người ra khỏi văn phòng, lúc này Lăng Thiếu Dương mới thấy chuyện này có điểm kỳ lạ.

      "Sao bỗng nhiên tên nhóc này lại xuất ? Chẳng lẽ Thi Tĩnh gặp chuyện gì sao?"

      " thể nào?!" Thẩm Lạc Du chợt nắm chặt cánh tay Lăng Thiếu Dương, "Chị Tĩnh có chuyện gì!"

      "Vì sao đứa bé kia bỗng nhiên xuất ?! Tông Chính đâu?" Sau đó thời gian, Lăng Thiếu Dương nghe được ít chuyện của Thi Tĩnh từ miệng của Vân Dật Bạch. Là Tông Chính đưa ấy . Giờ đứa trẻ lại xuất , vậy Tông Chính đâu?

      "Cái này, ai biết được!" Thẩm Lạc Du cũng lo lắng.

      ......

      Trong phòng, Thi Tĩnh nhận được điện thoại của giáo viên khỏi hoảng sợ, " cái gì? Tiểu Thánh xuống xe sau đó thấy đâu? Cái gì gọi là thấy chứ? Tôi gửi đứa trẻ cho các người, các người trông kiểu gì vậy?" nổi giận trước điện thoại.

      "Tôi muốn nghe các người gì cả, bây giờ các người hãy cho tôi biết, con trai tôi ở đâu? biết? Các người còn có mặt mũi mà biết? thừa, đương nhiên tôi bỏ qua!" Ném mạnh điện thoại xuống Thi Tĩnh liền xông ra ngoài.

      Đầu đập vào Tông Chính bước vào cửa, đưa tay giữ lấy bả vai của , Tông Chính cười , "Sao vậy, sao lại hốt ha hốt hoảng như vậy?" Tay gắt gao nắm chặt cái thiệp mời.

      "Sau khi tiểu Thánh đến trường nó xuống xe rồi thấy đâu nữa. Em phải quay lại tìm nó!" Vội xong, Thi Tĩnh xoay người tiếp tục lao ra ngoài.

      "Chờ lát!" Tông Chính lại lần nữa giữ lấy , hai tay đặt bả vai , "Đừng vội, có chuyện gì!"

      "Sao lại khẳng định như vậy?!" Thi Tĩnh ý của . Trong tình cảnh này, việc tìm tiểu Thánh còn sốt ruột hơn . Hôm nay, sao lại bình tĩnh đến vậy?

      "Là để nó tìm người!" Tông Chính thâm trầm mở miệng .

      "Tìm ai?" Bỗng nhiên lúc đó Thi Tĩnh khẩn trương.

      Dừng lại ở ánh mắt lâu. Tông Chính thản nhiên nở nụ cười, "Em biết mà. phải sao?"

      Thi Tĩnh càng thêm hoang mang, "Em biết cái gì?"

      "Thi Tĩnh. Năm năm. Đủ rồi! nghĩ, tất cả cũng nên chấm dứt!" Thong thả câu đó, Tông Chính nắm lấy tay đặt thiệp mời lên sau đó chậm rãi xoay người rời .

      Vẻ mặt Thi Tĩnh nghi hoặc nhì tấm thiệp trong tay, nhìn đến bóng lưng rời của Tông Chính, nghi hoặc trong lòng càng lớn!

      Mở thiệp mời ra, đây là thư mời xem biểu diễn. Sao lại mời chứ? Hơn nữa địa chỉ lại là...

      Sau khi gấp thiệp mời lại, vẫn nên đến xem con trai có tốt !

      Dựa theo lời về trường học của Thi Thánh Thần, Vân Dật Bạch phải hỏi thăm mãi mới tìm được địa chỉ. Trong thời gian ngắn ngồi xe. quên mở lời hỏi, "Mẹ con... sống cùng ai?"

      "Chú Tông!" Thi Thánh Thần trầm giọng , "Tôi muốn gọi chú là bố. Vì chú quan tâm đến mẹ của tôi!" Cậu bé cúi đầu .

      Bàn tay giữ lái của Vân Dật Bạch nắm chặt cũng phản bác gì. Chỉ là hỏi thẳng, "Vậy vì sao con lại đến tìm bố?"

      Nghe vậy, Thi Thánh Thần hơi nhắm mắt, "Tôi muốn biết bố mình là ai?"

      "Tông Chính... đối xử với con tốt sao?"

      ", chú Tông đối xử rất tốt với tôi! Chú ấy thích mẹ!" Thi Thánh Thần nhàng ."Mẹ , muốn chú Tông để lỡ."

      biết vì sao sau khi nghe câu đó Vân Dật Bạch tự giác mà thở ra hơi. hỏi tiếp, "Sao con biết bố ở đâu?"

      "Chú Tông cho tôi biết! Chú Tông bảo tôi đến tìm chú! Chú... thích nhìn thấy tôi sao?" Rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, Thi Thánh Thần có chút lo lắng nhìn Vân Dật Bạch.

      Đối với câu hỏi này, Vân Dật Bạch mở miệng gì.

      Trầm mặc này khiến cho cậu bé có chút khổ sở, rầu rĩ mở miệng, "Chú... biết đến tồn tại của tôi chứ?"

      Nhân lúc đèn đỏ, Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cậu cái, khẽ gật đầu, "Bố biết!"

      "Vậy vì sao chú..."

      "Bố rất tiếc!" Vân Dật Bạch nhún nhún vai, "Đổi lại nếu là tại bố vẫn làm như vậy!"

      "Nguyên nhân là gì?" Cậu bé sốt ruột nhìn , khuôn mặt non nớt nét tươi cười, "Tôi biết, chú quan tâm đến tôi và mẹ!"

      Theo bản năng Vân Dật Bạch đưa tay sờ sờ lên đầu của cậu, khẽ cười tiếng!

      Hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay dài rộng khiến Thi Thánh Thần sửng sốt lát, tiếp đó khuôn mặt nhắn non nớt đỏ lên. Cậu bé thẳng, "Tôi thích chú!"

      Vân Dật Bạch kinh ngạc nhướng mày, "Bố rất vui!"

      "Mẹ chưa bao giờ về chú, nhưng trái lại chú Tông tương đối nhiều. Chú khiến mẹ đau lòng à? Vì sao chưa bao giờ mẹ nhắc đến chú?" Cậu rất hoang mang, nhưng lại thể hỏi mẹ.

      " có bố, có phải có người bắt nạt con ?" Vân Dật Bạch .

      " hề! Mẹ tôi là cảnh sát, có ai bắt nạt tôi!" Thi Thánh Thần kiêu ngạo .

      Cảnh sát?! Điều đó khiến Vân Dật Bạch rất bất ngờ. nghĩ đến dưới hướng dẫn của Tông Chính Thi Tĩnh lại có thể vào được cục cảnh sát. Bất quá Tông Chính có khả năng này!

      "Con..." Vân Dật Bạch nuốt nuốt nước miếng, lần đầu tiên ở trước mặt con mình cũng có chút khẩn trương. Điều này khiến rất luống cuống.

      "Sao?"

      " có chuyện gì!" Vân Dật Bạch cười cười. Trong nháy mắt đến trường học. xuống xe vòng qua bên kia bế cậu xuống sải bước về phía trường học.

      Hôm nay liên tục bị ôm, Thi Thánh Thần có chút ngượng, "Chú có thể để tôi xuống hay ?"

      Vân Dật Bạch cười nhạt lên tiếng, " việc gì! Bố có thể!"

      Ôm Thi Thánh Thần đến trước công trường học, sau khi Thi Thánh Thần điểm danh xong, giáo viên chờ ngoài cổng lập tức thở dài nhõm, "Thi Thánh Thần, em khiến lo gần chết. Em đâu vậy?"

      " xin lỗi !" Thi Thánh Thần thấp giọng .

      " việc gì việc gì! Chỉ cần người gặp chuyện gì là tốt rồi!" giáo cười , "Bất quá gọi điện cho người nhà của em rồi." xong lúc này giáo mới để ý đến Vân Dật Bạch ở bên cạnh.

      Người đàn ông xuất sắc thế này đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người, giáo trẻ hơi đỏ mặt mở miệng, "Vị này là?"

      "Chú ấy là..."

      "Tôi là bố của em ấy!" Vân Dật Bạch ngắt lời Thi Thánh Thần, trực tiếp sảng khoái mở miệng.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 154: Mẹ, chú ấy là bố con sao?

      Bố?

      Cái từ xa lạ này khiến Thi Thánh Thần mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, khi cậu bốn tuổi rưỡi luôn nuôi hy vọng trong lòng! Có được người bố chắc quá khó?!

      Trường của Thi Thánh Thần cùng ngôi trường này trao đổi học sinh trong hai tuần, ăn ở đều ở trong trường, nhưng cậu lại ngờ rằng sau khi tham quan, cậu lại thấy Vân Dật Bạch đứng trước cổng trường chờ cậu.

      Được giáo dắt tay đưa đến sau lưng bóng dáng cao lớn đó, cậu có chút sững sờ, sau đó chạy vài bước đến trước mặt Vân Dật Bạch, "Chú đến đón cháu?"

      Vân Dật Bạch khẽ gật đầu, "Đúng vậy, bố đến đón con! Trong khoảng thời gian này, hãy đến sống cùng bố!"

      "Có thể sao?" Thi Thánh Thần kinh ngạc trừng lớn mắt, "Cháu có thể sống cùng chú sao?"

      "Đương nhiên có thể!" Vân Dật Bạch nở nụ cười, "Chỉ cần con bằng lòng, ở bao lâu cũng thành vấn đề!"

      " tốt quá!" Nét cười lan khắp khuôn mặt nhắn của cậu, sau đó lại nhíu mày, "Nhưng mà, giáo , mẹ đến ngay lập tức! Cháu thể tự tiện rời khỏi đây!"

      Nụ cười khuôn mặt Vân Dật Bạch vì câu của cậu trong nháy mắt trở nên cứng lại. Bàn tay cũng nắm chặt.

      Cuối cùng trầm giọng mở miệng, "Biết khi nào đến ?"

      Lời vừa dứt, chợt nghe được tiếng gọi.

      "Tiểu Thánh..."

      Bỗng chốc, giọng sắc nhọn truyền đến, mang theo đó là tiếng khóc nức nở, Thi Thánh Thần xoay mặt nhìn về nơi phát ra thanh.

      Thi Tĩnh thở hổn hển chạy lên phía trước, Thi Thánh Thần tránh khỏi vòng ôm của Vân Dật Bạch chạy về phía mẹ.

      "Mẹ..."

      Gắt gao ôm lấy con trai, tiểu Thánh chưa từng rời khỏi mình lâu như vậy. Mải ôm con trai Thi Tĩnh hoàn toàn chú ý đến người đàn ông nhìn mình.

      Tông Chính cùng Thi Tĩnh lại thấy được Vân Dật Bạch. khuôn mặt tuấn lãng của lên chút bất ngờ, nhưng trong lòng lại như vậy.

      Ánh mắt sáng quắc của Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh ôm Thi Thánh Thần. Bỗng chốc, tiến lên từng bước.

      "Thi Tĩnh!"

      Phút chốc, Thi Tĩnh bị giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng này dọa sợ, ôm Thi Thánh Thần xoay người lại. Rơi vào mắt là khuôn mặt gầy gò tuấn dật. Chỉ mới liếc mắt cái, chợt mở lớn mắt ra nhìn.

      Ký ức năm năm trước nháy mắt ùa về, quên sáng sớm ngày ấy khi mở mắt. Rốt cuộc lại nhìn thấy khuôn mặt ấy!

      Vân Dật Bạch cũng càn rỡ đánh giá người trước mặt.

      Chậm rãi đứng lên, Thi Tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, "..."

      còn chưa xong, chỉ thấy Vân Dật Bạch tiến dài bước, ôm Thi Thánh Thần vào trong lòng, đồng thời lạnh lùng nhìn .

      Thi Tĩnh kinh ngạc. Ánh mắt liếc nhìn về phía Tông Chính đằng sau, sau đó nhìn sang con trai.

      Ánh mắt Vân Dật Bạch dừng người Tông Chính, lạnh giọng , "Muốn đứa bé, tự mình đến gặp tôi!" xong ôm Thi Thánh Thần rời .

      Thi Tĩnh ngây ngốc nhìn Vân Dật Bạch ôm con mình rời , mà lòng hoàn toàn bị chấn động vì xuất bất ngờ của .

      Tông Chính tiến lên từng bước nắm lấy bả vai , "Thi Tĩnh, tiểu Thánh bị đưa rồi."

      Nháy mắt hoàn hồn, Thi Tĩnh xoay người chạy về phía Vân Dật Bạch biến mất, dừng trước mặt thở hổn hển, dang hai tay ra, "Đứng lại. Trả lại con cho tôi." chỉ vào Thi Thanh Thần.

      Vân Dật Bạch thản nhiên nắm lấy bàn tay trước mặt, "Con trai ? có tôi, làm sao có được con trai?"

      Thi Tĩnh bỏ qua câu cuối cùng của , "Đúng vậy, tại ôm con trai tôi." gật mạnh đầu tuyên bố.

      Nhìn Thi Tĩnh ngăn cản trước mặt mình, Vân Dật Bạch xoay người vòng qua người đồng thời hờ hững mở miệng, "Tự mình đến tìm tôi!"

      "Tôi . chỉ cần trả con lại cho tôi là được rồi." Thi Tĩnh vội . Năm năm qua, gần như hể thay đổi.

      Nghiêng người, Vân Dật Bạch lui về sau từng bước, "Nó là con tôi." nghiêm mặt . " muốn nó, tìm tôi!" Ánh mắt nhìn nhìn Tông Chính, trầm giọng nhấn mạnh, " mình!"

      Nghe vậy, Thi Tĩnh hơi tức giận, tiến lên từng bước, chuẩn bị đoạt lại con trai. Lại để Vân Dật Bạch tránh được. Hơn nữa, cái nghiêng người, Vân Dật Bạch kéo khoảng cách ra thành ba bước.

      "Này, mau trả con trai lại cho tôi." hét lớn trước bóng lưng của . Nhận lấy ánh mắt của ít người. Tông Chính vẫn trầm mặc nhìn mọi biến đổi, gì.

      Nhìn bộ dáng hét lớn đến kiệt sức của Thi Tĩnh, giữ lấy bả vai , "Thi Tĩnh, tiểu Thánh ko sao đâu."

      Vân Dật Bạch thay đổi, đấy là điều duy nhất có thể cảm nhận được người Vân Dật Bạch.

      Qua đầu vai Vân Dật Bạch, Thi Thánh Thần nhìn thấy chú Tông ôm mẹ biết những gì. khuôn mặt nhắn lộ vẻ vui, cậu quay đầu nhìn Vân Dật Bạch ôm mình, "Vì sao chú đưa mẹ cháu cùng?"

      "Chúng ta về nhà chờ mẹ!" Vân Dật Bạch ngừng bước, thản nhiên .

      ấy về, nhất định!

      Khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần lạnh . Cậu cho phép có người dám bắt nạt mẹ.

      Vân Dật Bạch dừng bước, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của cậu, nhíu mày, mở miệng , "Con vui?"

      Cậu quay mặt thèm nhìn . Biểu lộ ý tứ vô cùng ràng.

      Thấy thế, Vân Dật Bạch nhìn kỹ khuôn mặt nhắn của cậu. thích nhìn thấy biểu cảm tại của nó. tại con vui. thích. Bố con hai người hai mặt nhìn nhau. Bỗng nhiên, Vân Dật Bạch ôm Thi Thánh Thần xoay người về phía Thi Tĩnh.

      đôi chân đứng trước tầm mắt Thi Tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu. Rơi vào đáy mắt là hình ảnh Vân Dật Bạch xuất trước mắt , "Các người..."

      "Me, bộ dáng của mẹ rất khó coi." Thi Thánh Thần thản nhiên , vươn tay ra trước mặt Thi Tĩnh.

      Theo bản năng ôm lấy con trai, Thi Tĩnh cẩn thận đánh giá bộ mặt chút thay đổi của Vân Dật Bạch, động tác tiếp theo của chính là ôm lấy con trai xoay người bỏ chạy.

      Thế nhưng, chỉ cái xoay người, hành động của lại bị người cản lại. Vân Dật bạch lạnh lùng giữ lấy cánh tay , sức quá mạnh khiến Thi Tĩnh nhíu mày, "Đau."

      Tông Chính thấy thế vội bước nhanh đến, nắm lấy tay Vân Dật Bạch.

      "Dật Bạch!" Rốt cuộc cũng mở miệng gọi tên bạn!

      Vân Dật Bạch liếc mắt nhìn Tông Chính lâu, "Năm năm qua, cám ơn cậu!" thấp giọng .

      Ngay sau đó, khi ai để ý, Thi Thánh Thần bị Vân Dật Bạch bế lên. Lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt, Vân Dật Bạch tức giận nhíu mày, "Thi Tĩnh, chúng ta hãy cùng chuyện!" quả quyết .

      đợi Thi Tĩnh trả lời, Tông Chính che trước mặt , "Dật Bạch, tớ nghĩ chắc cậu hiểu mình định làm gì!"

      " liên quan đến cậu." lướt qua Tông Chính, tay Vân Dật Bạch kéo cổ tay Thi Tĩnh, xoay người bước . ghét nhìn thấy cảnh bọn họ ở cùng chỗ.

      Tông Chính bước đến, "Đứng lại." Nắm lấy bàn tay còn lại của Thi Tĩnh. "Năm năm qua người ở bên cạnh ấy là tớ!" lạnh lùng mở miệng chất vấn.

      "Kết quả cũng vậy thôi!" Vân Dật Bạch lạnh giọng .

      Bị hai người đàn ông nắm cổ tay mình khiến đau, Thi Tĩnh nhíu mày, "Các buông ra." Đáng tiếc hai người đàn ông này đều nghe thấy lời của .

      Thi Thánh Thần nhìn vẻ khó chịu lóe lên trong mắt mẹ, giọng non nớt của cậu truyền đến, "Chú Tông, mẹ đau."

      Giọng của cậu trong nháy mắt khiến Tông Chính hoàn hồn, theo bản năng buông tay. Cơ thể Thi Tĩnh ngã thẳng về phía Vân Dật Bạch.

      tay kéo lấy , Vân Dật Bạch hề mở miệng, thản nhiên xoay người rời . Tông Chính nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ nhìn người bị mang .

      , cứ buông tay đơn giản như vậy?! muốn. Thế nhưng, còn có thể thế nào?

      Bàn tay nắm chặt, trong mắt Tông Chính lóe lên tiếc nuối.

      Cảm giác bị người kéo mạnh tốt. Đôi chân của mình so với sải bước của người đàn ông này đúng là quá chậm. Thi Tĩnh cố sức đuổi theo bước chân , sau khi ra khỏi cổng trường, lại bị nhét vào trong chiếc xe.

      Giây tiếp theo, trong lòng lại có thêm cục thịt. Nhìn đến khuôn mặt nhắn lạnh lùng của con mình, Thi Tĩnh vô tình chạm vào đầu cậu, "Tiểu Thánh, mẹ rất nhớ con." xong hôn lên trán con trai.

      Chán nản trong lòng, Thi Thánh Thần lạnh mặt, "Đừng dây nước miếng của mẹ lên người con."

      "Tên nhóc này, con còn giận mẹ sao?" Thi Tĩnh cười hồi. Sau khi cười, lại nhìn đến người đàn ông ngồi nhắm mắt bên cạnh.

      Năm năm, rốt cuộc lại nhìn thấy ! Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, vì sao lại để Tông Chính đưa ? Vì sao đem giao cho Tông Chính? Vì sao tìm ? Vì sao? Vì sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của , lại cảm thấy đau lòng chứ?!

      Nhìn Vân Dật Bạch nhắm mắt, cẩn thận tiến đến trước mặt Vân Dật Bạch. Chậm rãi đưa tay đến trước mặt thăm dò. Bỗng chốc, Vân Dật Bạch chợt mở mắt, đôi mắt híp lại, lạnh nhạt nhìn .

      Cả kinh trong lòng, thẫn thờ chạm vào mi tâm của , Thi Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, giơ tay dám động đậy. Nhiều năm rồi gặp, sao lại thấy người này lạnh lùng hơn chứ?

      Thản nhiên nhìn lướt qua , sau khi xác định người có nguy hiểm gì, Vân Dật Bạch tiếp tục nhắm mắt để ý đến .Trầm giọng , " xin lỗi, thói quen thôi!" quen việc có ai xuất bên cạnh! khi có người xâm phạm vào phạm vi của mình liền nhịn được mà cảnh giác!

      Thở ra hơi dài, Thi Tĩnh vuốt lên ngực mình, nhìn đến vẻ mặt cười trộm của con trai, tức giận đưa tay đánh sau gáy con.

      "Đau quá."

      Ngay khi con trai há mồm, đôi mắt Vân Dật Bạch lại lần nữa mở ra, ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn đến tay , tựa như muốn chém tay ra vậy. Thi Tĩnh nhất thời cảm thấy giông như mình làm việc gì đáng bị chém ngàn đao vậy.

      Khẽ mở miệng, "Nó là con tôi!"

      "Cũng là con của tôi!"

      "Là quan tâm đến chúng tôi!" chút suy nghĩ, Thi Tĩnh bật thốt!

      Nghe vậy, trong nhất thời hai người trong xe nháy mắt đều trầm mặc. Vân Dật Bạch mở miệng. Mà Thi Tĩnh vì nhắc đến chuyện trước kia mà dám mở miệng.

      Khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần nhìn qua nhìn lại người bố mẹ mình, người đàn ông này là bố mình sao? Vì sao bọn họ sống chung với nhau lại như tranh giành đồ vậy?

      Nhìn khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt của mẹ, Thi Thánh Thần nghiêm mặt nhìn Vân Dật Bạch, "Mẹ, chú ấy là bố con sao?"

      Nghe thấy tiếng của con trai, Thi Tĩnh đem ánh mắt nhìn về phía cậu, "Sao con biết?"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 155: Liếc mắt nhìn cái mà còn cần trả tiền

      Thi Tĩnh chưa từng cho con trai biết thân thế của nó, mọi giấy tờ hộ khẩu của con đều là nhờ Tông Chính giúp hẳn là thằng bé biết bố nó là ai chứ? Vì sao lại hỏi như vậy?

      đợi Thi Tĩnh trả lời, Vân Dật Bạch liền nhìn , "Vì sao trả lời câu hỏi của thằng bé? Quá khó để giải thích sao?"

      Nhìn khuôn mặt nhắn thở hổn hển của mẹ, Thi Thánh Thần nghiêm mặt nhìn Vân Dật Bạch, "Chú được chuyện với mẹ như vậy."

      Nghe thấy giọng của con trai, Vân Dật Bạch đem ánh mắt nhìn sang con, "Vì sao?"

      "Bởi vì đó là mẹ con. Là người sinh ra và nuôi con năm năm. Chú chưa từng nuôi dưỡng con, cho nên, công của mẹ là lớn nhất." Hai tay cậu chống hông nghiêm túc .

      Mẹ cậu chỉ có thể để cậu bắt nạt, cho dù đó là người bố mà cậu quý cũng được.

      Nghe thấy con trai bênh vực cho mình, hốc mắt Thi Tĩnh dần đỏ lên, đưa tay ôm chặt con nghẹn ngào , "Tiểu Thần, nghĩ đến con lại mẹ như vậy." Ngày thường khiến người tức chết được, giờ lại những lời cảm động lòng người như vậy.

      Khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần nhăn lại nhìn mẹ ôm mình. Khuôn mặt nhắn ửng đỏ, "Mẹ, mẹ đừng lau mũi lên người con, ghê tởm."

      "Thằng bé này." Biết tính cách của cậu, đôi mắt Thi Tĩnh rưng rưng nhìn cậu.

      Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn hai mẹ con, nụ cười nở rộ mặt bọn họ khiến mắt tia hoang mang. Nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của Thi Thánh Thần và Thi Tĩnh, đôi môi mỏng của mím lại thành đường thẳng tắp, tiếp tục nhắm mắt lại.

      Giờ bình yên vô xuất trước mặt . khỏi thở phào nhõm. Năm năm qua, Tông Chính cho chút tin tức nào. Trong những giấc mơ về đêm, cũng suy nghĩ, bọn họ có ổn !

      Bây giờ giống vậy. xuất ? Đưa đến cửa! Làm sao có thể buông tha chứ?!

      Chiếc xe cao cấp dừng lại trước biệt thự, ngay khi vừa dừng xe, Vân Dật Bạch vẫn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra. Bất ngờ xuống xe.

      Ôm Thi Thánh Thần mệt mỏi muốn ngủ xuống xe. Ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự được thiết kế tao nhã rất khác biệt xuất trước mặt. Thi Tĩnh giật mình nhìn người đàn ông định rời , trong lòng thầm nghĩ, ta, còn ở đây sao?

      Nơi này là căn biệt thự cho , giờ Vân Dật Bạch còn ở đây sao?

      "Nhanh lên!" Đứng lại trước cửa Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn người phụ nữ đằng sau.

      "A." Thi Tĩnh vội đuổi theo. vì sao bọn họ phải dừng xe trước cửa. Mà phải trực tiếp lái thẳng xe vào.

      Thắc mắc của rất nhanh có được câu trả lời, chỉ thấy bác tài đem hành lý của Vân Dật Bạch đặt trước cửa rồi xoay người rời . Càng khiến Thi Tĩnh ngạc nhiên chính là, Vân Dật Bạch xoay người tay nhấc hành lý lên vào trong biệt thự.

      Trong lòng bỗng dấy lên chút thất vọng, ra, phải ta ở đây!

      Ôm con trai ngủ say bước vào trong biệt thự. Rơi vào tầm mắt là sàn nhà trơn bóng, đưa mắt ra xa, Thi Tĩnh trừng lớn mắt ngây ngốc nhìn bên trong phòng khách.

      Sau lúc chần chừ, Thi Tĩnh mới tìm lai được giọng của mình, "Đây là?"

      "Sao vậy? biết?" Đặt hành lý xuống Vân Dật Bạch thản nhiên . Lặng lẽ nhìn Thi Thánh Thần nằm sấp bên đầu vai nhắn của . Vươn tay đỡ lấy con trai đặt thứ duy nhất được bày biện trong phòng khách, sofa.

      hề nhìn nhầm, trong phòng khách to như vậy, nhìn ra xung quanh có thể thấy được sàn nhà trơn bóng cùng cánh cửa dẫn đến phòng bếp. Đồ duy nhất có thể nhìn thấy, chính là cái sofa màu trắng kia.

      Ánh mắt khó hiểu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú chút biểu cảm của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh đặt tay lên ngực thầm nghĩ, nơi này ngoại trừ vẻ hoa lệ bên ngoài, kết cấu bên trong chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung.

      Rốt cuộc là Vân Dật Bạch muốn làm gì chứ?

      Bởi vì muốn con trai nghe được nội dung cuộc chuyện giữa hai người, cho nên Thi Tĩnh để cậu tiếp tục ngủ ở phòng khách, còn hai người lên thư phòng lầu chuyện.

      Cho dù ngừng hít sâu, vẫn khó có thể khống chế nhịp tim đập hỗn loạn.

      Vì sao? Vì sao lại xuất trước mặt , thậm chí còn xuất bên cạnh con trai?

      Hơn nữa, lại biết tiểu Thần là con trai của !

      Cách chiếc bàn , lúc này Vân Dật Bạch mới dỡ bỏ vẻ lạnh lùng ánh mắt chút kiêng nể đánh giá .

      Thượng đế sủng ái , năm năm trôi qua khiến càng thêm ngọt ngào quyến rũ. Cho dù làm mẹ, bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo mảnh khảnh vẫn làm khuynh đảo mọi gã đàn ông như trước. Có lẽ vì kinh hãi trước xuất đột ngột của , khuôn mặt nhắn của có chút tái nhợt, lại càng thêm điềm đạm đáng .

      Tính cách nhu nhược xen lẫn kiên nghị càng thêm mê hoặc .

      kinh ngạc phát , chỉ cần xuất trước mặt khơi dậy thú tính trong , giờ phút này thầm nghĩ muốn .

      Nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của , bộ dáng ngừng hít sâu, Vân Dật Bạch rất có phong độ đến bên bình nước rót cho cốc, đem đến trước mặt , "Có lẽ cần uống cốc nước."

      Tay như vô tình chạm vào bàn tay mềm mại tuyết trắng của , tuy chỉ là động tác , nhưng cũng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa giữa hai người.

      "Đừng!" Thi Tĩnh kinh ngạc nhảy dựng lên, giống như bàn tay có độc vậy. biết phản ứng của mình có hơi quá. Nhưng lúc này có người khác, giờ chỉ có hai người cùng ở chung.

      Sau khi lui lại hai bước, bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn hỏi, "Vì sao? Là tiễn chúng tôi ra , giờ lại ở đây trêu chọc tôi, vẫn chịu buông tha cho tôi sao?"

      "Vì sao?" Vân Dật Bạch lười biếng ngồi ghế duỗi thẳng hai chân, ánh mắt lại vô cùng tinh nhuệ. "Tôi để . Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến trở về! Tông Chính đối xử với tốt lắm đúng ? Khiến nỡ quay về?"

      Quả Thi Tĩnh thể tin được lại có người ngang ngược đến mức này, vừa gặp mặt muốn khống chế hành động của .

      Vân Dật Bạch chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt chút quan tâm, thay vào đó là vẻ chuyên chế uy quyền, tuyên bố, "Vì tôi muốn con trai tôi họ Vân, tên nó hẳn phải là Vân Thánh Thần chứ phải là Thi Thánh Thần!"

      Trong đầu Thi Tĩnh khẽ oành tiếng, phải lúc lâu mới miễn cưỡng xua được, điềm tĩnh , "Là cần con. Tôi dẫn con có gì được chứ? quên rồi à? Là tiễn chúng tôi ? giao tôi cho người đàn ông khác! Người bạn tốt nhất của !" tiến bước dài giữ lấy áo Vân Dật Bạch, gầm , "Tôi là cái gì của chứ? Là hàng hóa chắc? Để có thể tùy ý đem cho người ta?"

      Trong lòng Thi Tĩnh vô cùng hoảng loạn, lo lắng...

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch chỉ chậm rãi đưa tay sờ lên khuôn mặt của , hơi ấm nháy mắt khiến lửa giận trong Thi Tĩnh tiêu tan. nghe được Vân Dật Bạch thầm , "Thằng bé, lớn lên giống tôi!"

      Đúng vậy, diện mạo chính là bằng chứng tốt nhất! Nghĩ lại khi ở bệnh viện đau mất ba ngày ba đêm, vất vả mới sinh được tiểu Thần ở bên ngoài Tông Chính liền kinh hô khi được thấy đứa bé lần đầu, "Thằng bé lớn lên rất giống Vân Dật Bạch!"

      Trong ba năm qua, càng hiểu sao ban đêm lại đứng trước giường con trai đến ngẩn người, nhìn chớp mắt lấy cái vào khuôn mặt thừa hưởng từ người bố của nó.

      Tất cả mọi thứ đều điều tra ràng rồi sao? Trong lòng Thi Tĩnh hơi trầm xuống.

      "Đủ rồi, đừng có mở miệng ngậm miệng lại nó là con trai !" hét lớn, nỗi tuyệt vọng của năm năm trước lại lần nữa xuất trước mắt , đuổi . Khi cần nhất xuất , khi trải qua lúc khó khăn nhất lại thấy đâu! Vết thương trước ngực năm năm trước còn ỷ đau, thể tha thứ việc từng tàn nhẫn làm tổn thương như vậy.

      " cố tình chọc giận tôi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên mỉm cười.

      "Nếu cho rằng có thể dùng chiêu này để đuổi tôi , xin lỗi, khiến phải thất vọng rồi. Tôi bị cướp mất quyền làm bố năm năm, tôi thả , lại càng để mặc cốt nhục của mình phải lưu lạc ở bên ngoài, phải đưa con trở về bên cạnh tôi"

      " dựa vào cái gì mà đòi ra lệnh cho tôi? dựa vào cái gì mà cho rằng tôi đồng ý chứ? cho rằng tôi vẫn là Thi Tĩnh của năm năm trước luôn chịu uy hiếp của sao?" Thi Tĩnh kịch liệt hét lớn, "Vân Dật Bạch, tôi cảnh cáo đừng có mà tiếp cận con trai tôi, nó là con tôi phải của , là của mình tôi!"

      " mình ?" nhếch môi cười, mang theo ba phần tà khí, ép đến sát tường, bàn tay to xoa lên mặt , giọng trầm thấp như cưng nựng.

      "Tiểu Tĩnh, chuyện tiếu lâm kể thú vị, con trai đương nhiên là của , nhưng phải là chỉ mình . có tôi giúp, tin chắc dù có bản lĩnh phi thường cỡ nào cũng thể sinh ra nó được, phải sao?"

      gần như vậy, dáng vẻ bức người bao phủ lấy , hơi thở nóng bỏng qua tay giống như dòng điện lưu truyền khắp toàn thân . Cảm giác phủ bụi năm năm lại thức tỉnh, kinh ngạc phát trong cơ thể mình có điểm hỗn loạn kỳ lạ...

      Đáng chết! thở dốc vì kinh ngạc.

      " cứ tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ , nhưng tiểu Thần vĩnh viễn chỉ có thể gọi là Thi Thánh Thần, nó với có quan hệ huyết thống, nó là con của tôi. Nếu như biết điều, hy vọng đừng xuất trước mặt mẹ con chúng tôi nữa!"

      Hét xong Thi Tĩnh vừa muốn xoay người rời lại bị người hung hăng giữ tay lại.

      Chờ đến khi Thi Tĩnh kịp thời phản ứng, bị người ném lên chiếc giường lớn. Đưa tay vén tóc mặt vừa muốn ngồi dậy, liền thấy cánh tay của Vân Dật Bạch đè cả người mình xuống.

      Kêu lên sợ hãi, hai tay bị kéo lên đỉnh đầu, ngay sau đó cổ tay của nhói đau, biết bị cái gì gắt gao ghìm lại, sau đó cả người hoàn toàn thể cử động.

      Đạt được kết quả như mình muốn, Vân Dật Bạch chậm rãi đứng lên, nhìn kiệt tác của mình. Lúc này hai tay Thi Tĩnh giơ cao quá đỉnh đầu, hai tay bị chói tạo thành hình chữ thập, mà thứ trói cũng phải cái gì khác, đúng lúc Vân Dật Bạch tìm thấy cái gì, liền tháo dây lưng người mình xuống. Vừa vặn ngay khi Vân Dật Bạch đứng lên, quần của cũng rớt xuống bên chân.

      Vốn dĩ Thi Tĩnh muốn phản kháng nhưng khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn quần Vân Dật Bạch rớt xuống, ngay sau đó là tiếng hét như chọc tiết lợn.

      "Vân Dật Bạch, cho dù có phơi bày tật xấu ra tôi cũng muốn nhìn . mau mặc quần vào."

      Tiếng hét chói tai của Thi Tĩnh dường như khiến Vân Dật Bạch rất hưởng thụ. Nhìn quần của mình rớt xuống, lặng lẽ nhặt lên mặc vào, lấy ra từ bên trong tủ chiếc thắt lưng khác.

      Nhìn bộ dáng nhắm chặt mắt của , Vân Dật Bạch mở miệng giễu cợt, " phải tôi muốn để lộ tật xấu, tôi cũng đâu cho nhìn ."

      Nghe vậy, Thi Tĩnh ngây ngốc mở mắt, đâu cho nhìn là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn phải trả tiền sao?! Cũng đâu phải muốn xem.

      "Tôi có tiền, liếc nhìn cái còn cần trả tiền, cho là có giá sao." Thi Tĩnh tức giận . Hoàn toàn quên mất lúc này mình hẳn nên tức giận vì bị trói lại mới đúng.

      Chương 156: Tôi cần tiền. Tôi cũng bán

      "Tôi cần tiền. Tôi cũng bán." chậm rãi bước đến trước mặt .

      Cảm giác nguy hiểm tập kích đầu gối, hai tay bị người trói lại Thi Tĩnh thể tự do vận động chỉ có thể nhìn Vân Dật Bạch chậm rãi nhích đến gần mình, nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh run giọng mở miệng, " muốn làm gì?"

      "Tôi để nhìn ." Vân Dật Bạch thản nhiên , dừng chút, đích thân dò xét ngực Thi Tĩnh, "Tôi muốn nhìn lại, như vậy chịu thiệt."

      Nghe vậy, Thi Tĩnh rất muốn phun hai ngụm máu tươi lên mặt Vân Dật Bạch.

      " phải tôi cố tình nhìn , cho nên tính." Khi tay cởi chiếc cúc đầu tiên người mình, Thi Tĩnh vội .

      Vân Dật Bạch ngừng tay, ánh mắt thản nhiên chú tâm khuôn mặt , ngay khi Thi Tĩnh cho rằng mình sao, Vân Dật Bạch lại mở miệng, "Bất kể quá trình là thế nào, cũng nhìn thấy cơ thể của tôi. Giờ tôi muốn nhìn lại." Vậy mới chịu thiệt.

      Thi Tĩnh ngây ngốc há to mồm nhìn , nhịn được mở miệng gầm , " từ hành tinh khác đến à?! Nghe hiểu tiếng người sao?"

      Đối với lời của Vân Dật Bạch coi như mắt điếc tai ngơ, bàn tay cởi áo cũng ngừng lại. Tuy rằng hai người từng tiếp xúc thân mật, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước. tại, vẻ mặt chút thay đổi cởi quần áo của mình, phải vì cái gì, mà vì trước đó vô tình nhìn thấy nơi nên nhìn người . Lý do này, dù thế nào cũng thể thản nhiên được.

      Nhưng đúng lúc này, giọng của Thi Thánh Thần truyền đến từ ngoài cửa, "Mẹ."

      "Hả? Tiểu Thần?!" Thi Tĩnh kinh hỷ nhìn con mình, biết con trai chính là vị cứu tinh của .

      "Cảm phiền mẹ lần sau nếu làm chuyện như vậy đóng cửa vào được chứ?" Thản nhiên xong, Thi Thánh Thần đưa tay đóng cửa thay bọn họ.

      "..."

      Thi tĩnh gì, nó là con ai vậy?!

      Trong lúc suy nghĩ, trước ngực Thi Tĩnh chợt lạnh, ngây ngốc nhìn vẻ mặt chút thay đổi như trước của Vân Dật Bạch, bên tai vang lên lời của con, ngay sau đó, Thi Tĩnh ngất .

      Hai tay Vân Dật Bạch ngừng lại, từ trước ngực chậm rãi di chuyển đến mặt , cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến khỏi có chút lưu luyến. Thậm chí có chút hoài niệm thời gian tươi đẹp mà hai người từng có.

      có thể cảm nhận được mềm mại mà tinh tế của thân thể bên dưới. có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phụ nữ bên dưới lớp quần áo, từng có những trải nghiệm tuyệt vời khiến yết hầu khỏi lên xuống. Nghiêng người giúp cởi trói cổ tay. nhàng kéo chăn đắp lên người . Lúc này mới chậm rãi đứng dậy rời .

      Chậm rãi xuống lầu, Thi Thánh Thần ngồi ngay ngắn sofa, tò mò đánh giá nơi được xem là phòng khách.

      Chầm chậm bước xuống lầu, Vân Dật Bạch hơi nhếch môi, đây là, con !

      Loại huyết thống này vô tình khiến bắt đầu cảm thấy hải lòng. đứa bé có dòng máu của , coi như nó là người thừa kế của , loại cảm giác này Vân Dật Bạch chưa từng cảm nhận được. cũng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng đến vậy.

      Ngay cả khi đứng ở đỉnh cao của nghiệp, ngay cả khi hưởng thụ cuộc sống người khác luôn mong chờ. trống trải và tịch mịch cũng theo đó mà đến với .

      Người khác có lẽ rất khó để lý giải cảm giác này. Cũng có thể gọi đó là cao xử bất thắng hàn!

      (cao xử bất thắng hàn: chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh. Nghĩa là con người khi chưa có mong đạt được cái mình muốn, đến lúc đánh đổi mọi thứ để đạt được rồi lại nhận ra mình làm chuyện quá vô nghĩa.)

      Đứng càng cao, người có thể chuyện có thể tâm cũng càng ít. Người để những lời lòng cũng càng ngày càng ít, đây là mặt tiêu cực mà thành công mang lại.

      Có người ngưỡng mộ có mọi thứ, cũng ngưỡng mộ người ta có thể hưởng thụ những thứ giản đơn!

      Giờ hoàn toàn khác, giờ cũng có thể hưởng thụ những thứ đó phải sao?!

      Nghe thấy tiếng động cậu bé xoay người lại, tò mò mở miệng, "Vì sao chỗ này chẳng có gì cả?"

      Vân Dật Bạch lộ ra vẻ mặt nhu hòa, "Con mua cùng bố chứ?" Đứa này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy biết là bố của nó, nhưng lại chưa từng gọi .

      "Được chứ?" Vân Dật Bạch thấp giọng hỏi cậu.

      "Có thể có thể!" Cậu còn chưa kịp dạo xung quanh đây, "Nhưng, còn mẹ..."

      "Mẹ con ngủ! Chúng ta quay lại nhanh thôi!" Khom người ôm lấy cậu nhóc đặt tay mình, Vân Dật Bạch cảm thấy, tại rất thích hành động này, điều này khiến rất hài lòng!

      Thử nghiêng người cái, Thi Thánh Thần khẽ động sau đó lại giãy dụa nữa để mặc bế ra khỏi biệt thự.

      Lúc này Vân Dật Bach tự mình mở cửa xe, đưa theo con trai mình dạo phố, đây là thể nghiệm rất mới mẻ.

      Tổng giám đốc bỗng nhiên hạ cố đến thăm, điểu này khiến cửa hàng trưởng vô cùng kinh ngạc, cũng chưa hề nghe được tin tổng giám đốc muốn đến.

      Cửa hàng trưởng lập tức xuống lầu tự mình nghênh đón, "Tổng giám đốc, sao cậu lại đến đây?"

      "Ông cứ lo việc của ông !" Vân Dật Bạch tiện tay vẫy vẫy, ôm con trai chịu buông.

      "Tổng giám đốc..."

      "Để mặc tôi dạo!" xong cũng quay đầu lại xoay người vào trong cửa hàng. thèm để ý ánh mắt của những người đó.

      Cửa hàng trưởng ngây ngốc nhìn cậu bé trong lòng tổng giám đốc, cùng với dịu dàng chưa từng có mặt tổng giám đốc.

      Sau khi tỉnh lại Thi Tĩnh ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng tinh, nơi này phải bệnh viện, mà là phòng của Vân Dật Bạch. Sau khi chậm rãi hoàn hồn, màn trước khi ngất bỗng ùa về, oành tiếng trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh trở nên ửng hồng.

      ... thế mà lại làm ra cái chuyện đó trước mặt con trai mình. Trời ạ, muốn sống nữa.

      Đưa tay muốn ôm lấy mặt mình, lại phát hai tay mình còn bị cột đỉnh đầu. Chửi thầm tiếng, dùng sức giãy dụa, "Vân Dật Bạch, tên khốn khếp này thả tôi ra."

      Giọng của gọi được Vân Dật Bạch, nhưng lại gọi được con của mình. Mở cửa, cậu bé nhìn mẹ, "Mẹ." Cuối cùng cậu cũng hiểu, trước khi vì sao bố cậu lại trói mẹ cậu lại! Tuy rằng cậu cảm thấy mẹ thoải mái, nhưng vẫn còn may, bố dự kiến trước.

      Nhìn thấy tiểu Thần, Thi Tĩnh vui mừng nhìn cậu, "Tiểu Thần, đến đây cởi trói cho mẹ." giật giật cổ tay.

      Tiểu Thần gật gật đầu, nhưng lại về phía chiếc giường, ngược lại lại về phía mình vừa đến. Vừa mở ra, cậu kiễng chân rút ra chiếc áo sơ mi, khuôn mặt cậu chút thay đổi cầm cái áo đặt lên người Thi Tĩnh, "Mẹ. Lộ hết rồi."

      Kinh hô tiếng, Thi Tĩnh đỏ mặt nhìn con trai vì mà đắp chiếc áo lên người, nhất thời có loại kích động muốn chết.

      Sau lúc do dự, Thi Tĩnh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vân Dật Bạch, "Người đàn ông kia ở nhà sao?"

      "Có, chỉ là chú , cho con thả mẹ ra." Thi Thánh Thần đem những lời Vân Dật Bạch ra ngay cả giọng cũng bắt chước y hệt.

      "Mẹ là mẹ của con, vì sao con nghe lời của mẹ?" Thi Tĩnh nghiến răng nghiến lợi .

      Thi Thánh Thần trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ, chờ đến bao giờ mẹ được tự do hãy điều đó với con." Sau khi xong, cậu xoay người rời .

      Cậu rất thích mẹ như bây giờ, điều này khiến cậu cảm thấy mẹ sống. Khi sống cùng chú Tông mẹ cũng cười, nhưng chưa bao giờ tức giận.

      Thi Tĩnh giật mình, gầm , "Thi Thánh Thần, các người, con cứ chờ đấy, mẹ nhất định dạy dỗ con tốt."

      Cánh cửa bỗng chốc được mở ra, khuôn mặt nhắn của Thi Thánh Thần lại lần nữa xuất , "Mẹ, dựa vào những lời này của mẹ, con bảo chú ấy đừng thả mẹ ra." xong đột nhiên làm mặt quỷ trước mặt rồi đóng cửa lại.

      Thi Tĩnh tức giận, hét lớn, "Vân Dật Bạch, mau thả tôi ra, tôi muốn vệ sinh."

      "Tôi đâu có cấm vệ sinh." Giọng thản nhiên của Vân Dật Bạch truyền đến, Thi Thánh Thần theo bên cạnh , nhíu mày, "Đây là muốn dạy trẻ con điều xấu à!"

      " chết , ai khiến quản, mau thả tôi ra." Vốn dĩ muốn vệ sinh là vì muốn gọi đến, nhưng sau khi nhìn thấy , Thi Tĩnh xúc động muốn vệ sinh.

      Vân Dật Bạch khẽ cười, chậm rãi đến bên cạnh đưa tay cởi dây lưng cột đầu giường, rốt cuộc cũng giành được tự do Thi Tĩnh hít vào hơi, duỗi thẳng hai tay thở dài thư thái.

      " phải muốn vệ sinh sao? nhanh , tôi chờ ở đây." Vân Dật Bạch thản nhiên .

      mặt Thi Tĩnh đầy vạch đen, " vẫn còn muốn trói tôi lại?" muốn thế nào đây.

      "Phải, tôi chờ ở đây, nêu , giờ quay lại." làm bộ muốn quay lại.

      Thi Tĩnh quay người về cuối giường, nhìn chằm chằm, "Tôi muốn."

      " do quyết." Vân Dật Bạch tiến lên từng bước.

      Thi Tĩnh lập tức kêu to, "Tôi , tôi !" Người đàn ông này, muốn trói mình đến già. Lập tức, Thi Tĩnh bước dài bước chạy về phía nhà vệ sinh.

      Bịch tiếng đóng cửa lại, Thi Tĩnh phát việc có vẻ rối rắm, hai tay của bị trói, cởi quần vệ sinh cũng là cả vấn đề.

      Thi Tĩnh chưa từng có ý nghĩ mãnh liệt muốn ở lại trong nhà vệ sinh đến vậy. Đừng hỏi vì sao, nếu ra ngoài mà bị trói lại giường, tình nguyện ở trong này ngửi mùi còn hơn.

      Bịch tiếng.

      Cửa phòng rửa tay bị người mở ra từ bên ngoài, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn Thi Tĩnh ngồi bồn cầu, "Sao vẫn còn chưa xong? Tôi còn tưởng rằng rơi vào trong bồn cầu rồi chứ!"

      Kinh hô tiếng, Thi Tĩnh cảm thấy dường như hôm nay mình có chút gian nào để thở. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch, bất tri bất giác phát ra tư thế lúc này của mình.

      "A a a a..." há to miệng hét chói tai.

      Vân Dật Bạch nhíu mày, "Câm miệng." Ầm ĩ chết được.

      Thi Tĩnh ngừng hét chói tai nhìn bộ dáng của , "Vân Dật Bạch chỉ có bệnh mà còn có tật xấu thích rình trộm, thấy tôi vệ sinh sao?"

      Nhíu mày nhìn bộ dáng tức giận của , Vân Dật Bạch liếc nhìn cái, xoay người, "Có thấy."

      khi mắng chửi, đột nhiên câu như vậy, trong lúc nhất thời Thi Tĩnh kịp hoàn hồn, "Cái gì?"

      Vân Dật Bạch liếc nhìn vẻ ghét bỏ, "Mặc quần áo tử tế vào rồi ra đây."

      Thi Tĩnh sửng sốt khoảng nửa tiếng đồng hồ lúc này mới hiểu được lời Vân Dật Bạch . Trong nháy mắt, cảm thấy trời như sập xuống. Cả ngày hôm nay, cảm thấy như bị hù dọa.

      Chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, Thi Tĩnh cúi đầu gì tiêu sái bước ra. Thong thả bước đến trước mặt giơ tay đặt bên trán, " đến."

      Lúc này đây, Vân Dật Bạch hề cử động, sau lúc lâu, nhìn thoáng qua Thi Tĩnh, cũng làm gì, lặng lẽ tiếng động xoay người rời .

      Sao?! trói ?! Thi Tĩnh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại. Miệng nhàng cong lên, ngây ngốc nở nụ cười.

      Thi Thánh Thần ở bên cạnh nhìn nụ cười mặt , bất ngờ , "Mẹ, đừng cười ngây ngô nữa."

      "Tên nhóc này, con thể những lời dễ nghe được à." Thi Tĩnh tức giận .

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 157: Quan tâm sớm trở thành thói quen
      đếm xỉa đến những lời mẹ vừa , Thi Thánh Thần nhắc nhở. "Mẹ, mẹ báo để chú Tông Chính an tâm sao?"

      A tiếng, Thi Tĩnh xoay người rời giường, "Nhanh, lấy cho mẹ chiếc túi."

      Thi Thánh Thần xoay người vơ lấy chiếc túi, đưa cho Thi Tĩnh, "Mẹ, mẹ cứ như vậy sao có thể khiến con yên tâm được đây?"

      Hộc máu.

      Thi Tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thi Thánh Thần, "Con nên dùng thái độ bình thường để chuyện với mẹ." Nuôi đứa con trai khác gì ông bố vậy. Điều này khiến rất thương tâm.

      "Con lo cho mẹ thành thói quen rồi." Thi Thánh Thần thản nhiên , biểu tình mặt cậu lúc này so với Vân Dật Bạch đúng là giống hệt nhau. "Mẹ, bố gọi mẹ xuống lầu."

      "Ừ." Thi Tĩnh gật gật đầu, nằm ở giường, khom người dùng răng nanh cởi dây thắt lưng tay. giật giật cổ tay lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Bỗng nhiên, như nhớ đến điều gì, ngẩng đầu , "Vì sao khi đứng trước mặt ấy, con chưa bao giờ gọi tiếng bố?"

      "Mẹ, con là muốn tốt cho mẹ!" Thi Thánh Thần tức giận , "Nếu con muốn ngay bây giờ có thể nhận, vậy mẹ lấy gì để đặt điều kiện với bố?"

      Thi Tĩnh hoang mang nháy mắt mấy cái, sau đó bỗng nhiên bật cười, dùng sức ôm lấy con trai bảo bối, hôn cái mạnh lên má, lúc này Thi Tĩnh mới buông con trai cưng ra. "Đúng là con ngoan của mẹ, cũng biết thương mẹ rồi!"

      "Mẹ!" Gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng khẽ lên tiếng.

      Thi Tĩnh cười cười, để ý đến con trai mắc cỡ, đưa tay bấm điện thoại.

      Lúc chuông điện thoại vừa vang lên, Tông Chính nắm chặt điện thoại vội bắt máy, "A lô?" Nghe được tiếng thở phào của ở đầu bên kia, "Thi Tĩnh, sao em vẫn chưa về?"

      Nhất thời Thi Tĩnh gì, sau đấy áy náy , "Xin lỗi!"

      " sao, Thi Tĩnh, bao giờ em về? Tiểu Thần có ở cùng em ? Thằng bé ở cạnh em chứ? tại hai người ở đâu?" Tông Chính vội hỏi. Lời vừa xong lại trở nên trầm mặc.

      Năm năm qua dần tạo nên thói quen, cũng thể chỉ trong sớm chiều là có thể thay đổi. có thói quen bắt đầu quan tâm đến mẹ con họ.

      Lời của Tông Chính khiến hốc mắt Thi Tĩnh đỏ hoe. Mấy năm nay, gần như trở thành gánh nặng cho Tông Chính. Sao lại tâm tư của Tông Chính chứ, chẳng qua, làm phiền Tông Chính lâu như vậy. đành lòng làm nỡ dở người đàn ông xuất sắc như vậy.

      Khịt khịt mũi, Thi Tĩnh , "Em sao, thằng bé cũng có việc gì, em để nó chuyện với ." Dứt lời, đưa điện thoại cho Thi Thánh Thần, xoay người xuống lầu tìm Vân Dật Bạch.

      Nhận điện thoại, Thi Thánh Thần nhìn theo bóng lưng mẹ, sau đấy hướng về phía điện thoại , "Chú Tông, cháu sao..."

      Nghe thấy giọng người ở đầu bên kia, Tông Chính nắm chặt điện thoại trong tay, thấp giọng , "Tiểu Thần, chú rất tò mò, vì sao cháu lại thích chú, chú đối với cháu tốt hay sao? Đối với mẹ cháu tốt sao? Chú, thể làm bố của cháu được hay sao?"

      "Chú Tông, nếu chú muốn làm bố cháu, phải cũng nên hiểu nếu phải của mình nên giữ sao? Chỉ cần mẹ cháu đồng ý, cháu cũng phản đối. Đến lúc đấy ..."

      Câu trả lời ngoài dự liệu của thằng bé nhất thời khiến Tông Chính trầm mặc.

      lúc lâu sau, Tông Chính mới nở nụ cười, "Cháu đúng! Cậu bé, đừng quên những gì chú cháu ta hôm nay!"

      "Cháu nhớ! Chú Tông cảm ơn chú!"

      Tông Chính khẽ lắc đầu, cái muốn nghe nhất chính là câu cảm ơn này!

      Ngoài hiên, Thi Tĩnh tìm được Vân Dật Bạch nhắm mắt dưỡng thần dưới lầu, nghi hoặc nhìn , " tìm tôi?"

      "Tôi có thể để , nhưng thể đưa con của tôi ." Giọng Vân Dật Bạch thản nhiên truyền đến.

      Sớm muộn gì cũng phải về việc này, nghĩ đến lại là lúc này.

      Than tiếng, " rất có hứng với việc này, thế nhưng nếu có con, tôi rời khỏi đây." Thi Tĩnh cương quyết. bây giờ còn là Thi Tĩnh của năm năm trước nữa, phải bảo vệ mình, phải bảo vệ con trai . để cho Vân Dật Bạch tùy ý quyết định số mệnh của mình.

      "Vậy cứ ở lại !" Vân Dật Bạch gì nữa. Nháy mắt, bỗng hiểu ra, cái cần phải là như vậy hay sao?

      Nhiều lần, nghĩ, sao cả, chỉ cần muốn là được.

      Theo lý mà , căn biệt thự sang trọng như vậy ở thêm hai căn phòng cũng có là gì?!

      Nhưng, Thi Tĩnh lại cố tình muốn ngủ sô pha. vì nguyên nhân gì, chỉ bởi vì bên trong căn biệt thự rộng lớn này ngoại trừ chiếc giường lớn và chiếc sô pha này ra, còn bất cứ cái gì. Đừng đến giường, dường như ngay cả chỗ để nghỉ ngơi cũng có.

      Đây là nơi năm năm trước họ từng ở, vậy mà lại có chút xa lạ. Tất cả mọi thứ bên trong đều còn như trước. , có lẽ nên mọi thứ được thay đổi. Dường như Vân Dật Bạch cố tình thay đổi mọi thứ ở đây, cái gì cũng còn như trước.

      Duỗi duỗi thân mình có chút nhức mỏi, Thi Tĩnh đứng dậy, nhìn sàn nhà trống trơn than tiếng, nhìn thế nào cũng thấy nơi này giống với ngôi nhà, lạnh lẽo như vậy khiến cũng phải nghi ngờ biết nơi này có lắp điều hòa hay .

      Bắt đầu bước lên lầu, Thi Tĩnh dừng lại trước cửa phòng nhìn từng bộ quần áo rơi mặt đất, dù sao việc này nhìn cũng thấy quen rồi, khác biệt là trong đống quần áo người lớn còn có thêm quần áo trẻ con. Đây là thói quen của con trai được di truyền từ Vân Dật Bạch khác điểm nào.

      Thích vứt quần áo bừa bãi...

      Nhặt tất cả mấy bộ quần áo lên, Thi Tĩnh ngồi xuống bậc thang chống hai tay lên má ngồi chờ, đừng hỏi sao lại vào phòng lúc này, ngày hôm qua khiến đủ mất mặt rồi. Đợi nửa tiếng sau, hai người bên trong hình như có ý rời khỏi giường.

      Nghi hoặc xoay người bước vào phòng, Thi Tĩnh sửng sốt.

      Trong căn phòng đó sao lại có người?! Vốn vẫn ở trong phòng, vậy hai người lớn sao lại thấy?!

      Thi Tĩnh tức trở nên hoảng hốt.

      Người đàn ông đấy thừa dịp ngủ mà lén đưa con chứ?!

      Nghĩ đến khả năng đấy, hai chân Thi Tĩnh dần trở nên mềm nhũn. Cả người dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, Thi Tĩnh cảm thấy sức lực bản thân dần bị rút sạch. Đầu óc trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn căn biệt thự trống , hai tay đè mạnh lên ngực, loại cảm giác lo lắng bất an tràn ngập trong lòng . Lúc này trong đầu chỉ có suy nghĩ.

      Con trai bị người ta bắt . Hơn nữa lại còn ở ngay trước mắt . khí trong căn biệt thự như loãng dần, dùng sức đè mạnh lên ngực, Thi Tĩnh hề biết rằng lúc này mình ngừng thở, cho đến khi từ ngực truyền đến từng trận đau dớn mới dần hoàn hồn. Ngẩn ngơ lầm bầm, "Tiểu Thần của tôi đâu? Tiểu Thần của tôi đâu?" Những lời này dường như phải lấy hết sức lực mới ra được.

      Cố hết sức bám lấy cánh cửa đứng lên, Thi Tĩnh đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã nhào ra sàn.

      Khi Thi Thánh Thần tỉnh lại nhìn thấy căn phòng nghỉ , bày biện trang hoàng hơn nữa toàn là đồ cao cấp, nhất thời khiến cậu ngây cả người. Nhìn về hướng cửa ra vào, cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông đưa lưng về phía mình, lúc này người đàn ông đó cúi đầu chuyện cùng hai người đàn ông khác cậu từng gặp qua.

      Người đầu tiên thấy cậu là Lăng Thiếu Dương, ta huých tay chạm vào bên người Vân Dật Bạch, Thi Thánh Thần nhìn sau đó , "Chào." Cậu thể mở miệng gọi người đó là bố được.

      Lạnh nhạt nhìn người bạn, Vân Dật Bạch ừ tiếng rồi đứng dậy, "Chào. Đói bụng ? Nơi này có bữa sáng!"

      Đưa mắt nhìn vòng thấy Thi Tĩnh đâu, Thi Thánh Thần mở miệng hỏi, "Mẹ đâu?"

      Vân Dật Bạch nghe vậy quay sang, trầm giọng , " đến cùng." Lúc bọn họ rời , hẳn vẫn còn ngủ.

      "Ồ." Thằng bé gật gật đầu, xoay người về phía bàn làm việc, đứng ghế cầm lấy điện thoại.

      lúc lâu sau, Thi Thánh Thần chau mày lại, "Này..."

      Quay đầu, "Chuyện gì?" Vân Dật Bạch biết, đứa trẻ này tuy rằng biết là bố nó, nhưng lại chịu mở miệng gọi tiếng. biết con trai muốn làm cái gì. Hiển nhiên, thằng bé này muốn ra điều kiện với .

      "Mẹ nhận điện thoại."

      "Ồ." biết cái đấy có gì quan trọng. Thi Tĩnh ra ngoài mang theo điện thoại thành thói quen, chỉ sợ đến giờ thói quen này vẫn chưa sửa được!

      Lại lúc sau.

      "Này..." Đứa bé chợt phát bất kỳ người nào, tìm được cách xưng hô quả thực rất phiền phức, kết quả là cậu tìm được cái tên xưng hô có vẻ thích hợp, "Vân tiên sinh!"

      Phốc...

      Lăng Thiếu Dương nhịn được phun ra ngụm cà phê, vội rút khăn tay ra lau, "Xin lỗi, xin lỗi, các người cứ coi như tôi ở đây!" Đối với bố con nhà này, đúng là kết hợp kỳ lạ!

      Đến phiên Vân Dật Bạch nhướng mày, khẽ cười , "Sao?"

      "Mẹ vẫn nhận điện thoại." Bộ dạng nhíu mày của thằng bé giống hệt Vân Dật Bạch.

      "Ừm."

      "Vân tiên sinh, cháu muốn gặp mẹ." Cậu hiểu vì sao mỗi lần nhắc đến mẹ bố lại luôn dùng giọng điệu vân đạm phong khinh (điềm nhiên) như vậy, nhưng, khi mẹ thức dậy mà thấy cậu, mẹ rất lo lắng.

      Lăng Thiếu Dương nín cười nhìn cặp phụ tử chuyện với nhau, hiển nhiên Thi Thánh Thần được thừa hưởng vẻ lạnh nhạt từ Vân Dật Bạch, nhưng lớn lên so với Vân Dật Bạch lại ấm áp hơn!

      Trầm mặc nửa khắc, Vân Dật Bạch hướng Lăng Thiếu Dương , "Cậu đón ấy đến đây."

      Lăng Thiếu Dương chỉ vào mình, mặt lên vẻ dám tin, "Mình?" Từ khi nào trở thành tài xế vậy?

      " phải cậu rảnh sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên , "Tớ đường đường là phó tổng giám đốc tập đoàn Vân thị Lăng Thiếu Dương, vậy mà lại bảo tớ đón người phụ nữ là sao?!"

      Sau khi xuống xe, Lăng Thiếu Dương giậm giậm chân về phía biệt thự của Vân Dật Bạch phía trước.

      Nhìn lướt qua, Lăng Thiếu Dương cảm thán, "Mỗi lần đến đây đều như bước vào nhà ma vậy." Ai mà biết chỗ ở này của Vân Dật Bạch chả có cái gì, đứng ở cửa cũng có thể cảm nhận được từng đợt gió lạnh thấu xương.

      rất hiểu, cậu ta ràng ở đây, vậy sao lại muốn biến chỗ này trở nên thậm tệ đến vậy?

      Bàn tay đặt lên bức tường trước cửa ấn cái, đinh tiếng cánh cửa từ từ mở ra. Lăng Thiếu Dương xoay người bước vào trong xe, "Lần sau nhất định phải nhắc nhở Vân Dật Bạch, chuẩn bị cái điều khiển từ xa." Bằng mỗi lần đến đây, vào mùa đông nhất định rất lạnh!

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 158: Cậu có nhận được thứ tớ gửi cho ?
      Xe dừng lại trước cửa căn biệt thự cao cấp, Lăng Thiếu Dương tắt máy xuống xe, nhất thời khi vừa mở cửa, cơn gió lạnh thổi đến, kìm được run lên, "Đây là nhà ma hay sao?!"

      Đưa mắt nhìn vòng trong phòng khách nhưng thấy người cần tìm, đành phải bước lên lầu, ngay khi bước đến góc rẽ nhìn thấy Thi Tĩnh nằm ngã đất.

      Ngay sau đấy, Lăng Thiếu Dương bước vội lên , ánh mắt sắc bén quét vòng trong phòng, cảm giác còn người nào khác ở đây, xác định có gì bất thường, khom người nâng Thi Tĩnh hôn mê dậy, tay lôi điện thoại ra bấm số.

      "Dật Bạch, xảy ra chuyện rồi!" Lăng Thiếu Dương vội .

      Ở bên này, Vân Dật Bạch ngồi chơi bài cùng Thi Thánh Thần nháy mắt ngồi thẳng lên, " xảy ra chuyện gì?" Lập tức đứng dậy về phía cửa, bên túm lấy áo mặc vào! Lớn tiếng hỏi.

      Thi Thánh Thần nhìn thấy Vân Dật Bạch trở nên nghiêm túc, trong lòng cậu cũng thấy bất an.

      đường đưa xe đến tập đoàn Vân thị, Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh bước thẳng vào thang máy chuyên dụng lên phòng làm việc của mình. Trong phòng nghỉ bên trong văn phòng của Vân Dật Bạch, Lộ Dịch Nhiên sớm chuẩn bị xong mọi thứ. Đấy là do liên hệ trước lúc đường!

      Ôm chặt cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng, lòng Vân Dật Bạch dần nặng trĩu!

      Đến khi Thi Thánh Thần thấy người nằm giường, sắc mặt thằng bé nhíu lại, buông cánh tay Vân Dật Bạch ra bước về phía trước. Lăng Thiếu Dương dự liệu trước thằng bé khóc rống lên. Ai ngờ, chuyện xảy ra lại khiến bọn họ kinh ngạc, Thi Thánh Thần nắm lấy tay Thi Tĩnh, thản nhiên nhìn Lăng Thiếu Dương, "Chú Lăng, mẹ cháu làm sao vậy?"

      Trấn tĩnh lại, Lăng Thiếu Dương đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch, dường như sớm biết được phản ứng của con trai, Vân Dật Bạch trầm giọng , "Để bác sĩ xem xem!"

      Nhìn thấy Thi Tĩnh, Lộ Dịch Nhiên cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, bất quá cũng nhanh chóng che giấu kinh ngạc này! Nhanh chóng đến kiểm tra chút, nhún nhún vai, cười , "Mẹ cháu có việc gì đâu, lúc sau tỉnh thôi." bên ra hiệu bảo Lăng Thiếu Dương đưa thằng bé ra ngoài.

      "Cháu muốn , cháu muốn ở với mẹ!" Giọng Thi Thánh Thần buồn bực kiên quyết .

      Bất đắc dĩ, Lăng Thiếu Dương đành phải bảo Vân Dật Bạch mấy người đàn ông bọn họ ra ngoài, để Thi Thánh Thần ở lại với Thi Tĩnh.

      Sau khi ra ngoài văn phòng, Lộ Dịch Nhiên mở rộng bàn tay ra bên trong có con chíp điện tử .

      Vân Dật Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhíu lại nhìn cậu ta, "Đấy là cái gì?"

      Lộ Dịch Nhiên trầm ngâm chốc lát, "Hãy nhìn con chíp này, khi được gắn vào cơ thể con người bình thường khó bị phát , hơn nữa nó cũng gây ảnh hưởng gì đến cơ thể." Nó cũng là vật có ích.

      "Cậu lấy cái này ở đâu?" Lăng Thiếu Dương mở miệng hỏi. Cậu ta chỉ là bác sĩ bình thường, sao lại có hứng thú với cái thứ này chứ?

      " cánh tay Thi Tĩnh." Nếu phải trước đây có nghiên cứu qua về cái này, rất khó mà phát ra nó. Cái này phần cũng phải kể đến công của Dật Thanh, cậu ta thích mấy thứ này, liền lôi nghiên cứu cùng, vừa rồi trong lúc tiêm mới vô tình đụng phải.

      "Cậu vậy là ý gì?" Lúc này Vân Dật Bạch mới mở miệng . chỉ quan tâm tại sao cái này lại có người người phụ nữ kia, nhưng biết Lộ Dịch Nhiên nghiêm túc như vậy ắt là còn có chuyện khác.

      Nhìn cậu ta cái, Lộ Dịch Nhiên chậm rãi , "Cái này ít nhất cũng được gắn tay ấy từ năm năm trước, nếu như đến ấy cũng biết, vậy người con trai ấy chắc cũng có cái." đương nhiên hiểu rằng Vân Dật Bạch phải quan tâm đến sống chết của Thi Tĩnh, mấy năm này nhìn biểu và thái độ của Vân Dật Bạch, khiến cho thể hoài nghi, đối với cậu ta Thi Tĩnh quan trọng đến cỡ nào.

      khỏi bắt đầu nhớ lại câu trước kia.

      Lời vừa dứt quả nhiên, toàn thân Vân Dật Bạch tỏa ra hơi lạnh bức người, khiến cho mọi người nhịn được khẽ rùng mình! Lăng Thiếu Dương và Lộ Dịch Nhiên kìm được nhìn nhau.

      ổn, Dật Bạch tức giận. Hai người như hiểu ý lùi về sau từng bước.

      "Có biết là kẻ nào ?" Vân Dật Bạch trầm mặc lúc sau đó thản nhiên . Toàn thân tản ra sát khí khiến hai người đàn ông cũng phải rùng mình cái.

      Lăng Thiếu Dương và Lộ Dịch Nhiên bất giác nuốt nuốt nước miếng, năm năm trước Vân Dật Bạch có dáng vẻ ôn hòa, ôn hòa đến mức bất lực, nhưng mấy năm nay những người thân bên cạnh cậu ấy đều được thu xếp ổn thỏa, bên cạnh cậu ấy còn người nào có thể trở thành điểm yếu nữa, tại Vân Dật Bạch nương tay với bất kỳ kẻ nào.

      Ánh mắt Lộ Dịch Nhiên vô tội nhìn cậu ta, " biết, nhưng cái này có thể hỏi con trai cậu." Theo những gì đoán, thể có chuyện Thi Tĩnh gắn cái loại máy móc này lên người Thi Thánh Thần.

      đến ngày, Bùi Lăng cầm con chíp đưa đến trước mặt Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn thứ trong tay Bùi Lăng, sốt ruột, nếu Bùi Lăng tra được cái gì đến tìm .

      Hít mạnh hơi, Bùi Lăng dời ánh mắt nhìn thẳng Thi Thánh Thần vốn là lấy ra vật trong ngực đưa cho thằng bé, sau đó chậm rãi hỏi, "Thi Vĩnh Thành có quan hệ gì với cháu?"

      "Cháu biết!" Tuy rằng biết vì sao chú ấy lại hỏi vậy, Thi Thánh Thần vẫn ngoan ngoãn trả lời.

      ngày có mấy người đàn ông lạ đến, nhưng mẹ hề cho cậu biết đó là ai!

      Nghe vậy, ánh mắt Bùi Lăng chuyển sang nhìn Vân Dật Bạch! Sắc mặt người này quá thâm trầm, "Thi Vĩnh Thành là bố của Thi Tĩnh." Vân Dật Bạch trầm giọng . Cái tên này từ lâu được nhắc đến. Từ sau khi đồng ý với điều kiện của Thi Tĩnh, Thi Vĩnh Thành lâu hề xuất .

      "Cái đấy bọn tớ biết, cậu hãy hơn , rốt cuộc cậu muốn gì?" Vân Dật Bạch thong thả . ra nghi vấn trong lòng.

      Bùi Lăng nhìn nhìn con chíp trong tay, "Thông tin tớ tìm được đều có liên quan đến Thi Vĩnh Thành! Giữa Thi Tĩnh và ông ta từng xảy ra chuyện gì hay sao?"

      Nghe thấy câu này Vân Dật Bạch đột nhiên trừng lớn mắt, "Cậu vừa gì?"

      "Cậu có biết loại chíp này khi bán đều phải có chữ ký, Thi Vĩnh Thành có thể làm được đến mức này sao?" Bùi Lăng thấp giọng .

      Ngoại trừ Vân Dật Bạch, những người khác đều biết Thi Vĩnh Thành là loại người như thế nào! Bởi vậy cũng chỉ có Vân Dật Bạch mới có thể trả lời câu hỏi này của Bùi Lăng! Nếu đúng là như vậy, vậy tại sao Thi Vĩnh Thành lại làm vậy? Sau lưng ông ta là kẻ nào?

      Đúng lúc này, điện thoại nội bộ bàn làm việc của Vân Dật Bạch reo lên, giọng thư ký dịu dàng truyền đến, "Tổng giám đốc, dưới sảnh có vị Tông tiên sinh muốn gặp , còn bảo là bạn của !"

      "Đưa cậu ta lên đây." Thanh Vân Dật Bạch truyền ra, cùng lúc đấy Bùi Lăng ôm Thi Thánh Thần xoay người rời . Sau đấy ngoại trừ Lăng Thiếu Dương, những người khác cũng lần lượt ra ngoài.

      câu nào, Bùi Lăng xoay người vào phòng nghỉ, chờ cho đến khi quay lại, trong lòng ôm theo Thi Tĩnh còn hôn mê và Thi Thánh Thần ngoan ngoãn theo. Hai người vòng lên căn phòng Vân Dật Bạch ở mấy năm qua tầng cao nhất.

      Xa cách năm năm lúc này Tông Chính mới thực quan sát người đàn ông ở trước mặt, giống với lần gặp mặt thoáng qua trước đó, lúc này đây và Vân Dật Bạch hai người đối mặt nhìn nhau, họ từng là bạn thân, nay nhìn thế nào cũng giống như hai người xa lạ.

      "Dật Bạch, lâu gặp!" Tông Chính là người phá vỡ trầm mặc giữa hai người.

      Nghênh đón Tông Chính lại là nắm đấm mạnh.

      Kêu đau tiếng, Tông Chính liên tục lui về sau mấy bước. Mà Vân Dật Bạch lại túm lấy áo cậu ta, "Tông Chính. Tớ nhờ cậu chăm sóc cho họ, rốt cuộc cậu làm gì?" từng chữ từng chữ .


      Nghe vậy, Tông Chính cầm cổ tay cậu ta, muốn hất cánh tay Vân Dật Bạch ra, lại phát sức thể hất cổ tay cậu ta ra được. Hít sâu hơi cả giận , "Đúng là cậu giao bọn họ cho mình. Nhưng còn cậu sao? Cậu làm cái gì? Cậu dựa vào cái gì để chất vấn tớ vậy chứ?"

      tức giận khiến vung tay đánh cú lên mặt Vân Dật Bạch, "Năm năm. Dựa vào cái gì mà tớ cố gắng năm năm, đều thể hơn được cậu?!"

      Hai người đàn ông lúc đấy đánh tôi đấm giáng xuống.

      ai ngăn cản, ai quan tâm, cho đến khi cả hai đều kiệt sức.

      Hai người ồ ồ thở dốc có chút mệt mỏi, lâu sau mới thấy tiếng Vân Dật Bạch truyền đến, " cho tớ biết, vài năm này, các cậu ở đâu?"

      Tông Chính chớp chớp mắt, "Cậu có nhận được thứ tớ gửi cho ?"

      Vân Dật Bạch gật gật đầu, "Vì sao lại ở đấy?"

      Tông Chính cười khẽ, "Cậu giao thứ quan trọng nhất cho tớ, cái gì cũng giao hết cho tớ! Vân Dật Bạch, tớ muốn giao nó cho cậu!" chớp chớp mắt, tiếp, "Thế nhưng, tớ biết, tớ thể làm vậy."

      Cậu ấy từng cho thời gian là mười năm, tưởng rằng có thể tạo dựng được cuộc sống mà luôn mong muốn, nhưng cuối cùng năm năm, ngay cả người phụ nữ cũng thể có được.

      có cơ hội ư? , cơ hội rất nhiều! Mang trong mình trái tim của Dật Thanh, mang cùng cảm xúc với Dật Thanh khiến mãi đứng yên chỗ thể tiến lên được!

      Vân Dật Bạch trở nên trầm mặc. Năm năm trôi qua, phải chưa từng nghĩ đến cuộc sống của mẹ con Thi Tĩnh trong vài năm này. Nhưng có điều có thể chắc chắn, chưa bao giờ quên Thi Tĩnh và đứa bé.

      Nhiều năm qua, ngay cả những lần đến thăm mẹ mình cũng có thể đếm được đầu ngón tay, thế nhưng những mong nhớ đối với mẹ con họ trở thành thói quen của . biết bao lần đêm khuya tỉnh dậy, trong đầu chỉ toàn ánh mắt ngập nước đầy bất mãn của . Mặc dù bây giờ, vẫn như trước biết phải đối diện với xuất đột ngột của mẹ con họ thế nào.

      "Vì sao tự nhiên lại trở về?" còn tưởng rằng bọn họ đợi đến ngày bản thân thể chịu đựng được quạnh tịch mịch phải chủ động tìm bọn họ.

      Vừa lúc đó, bọn họ lại xuất . Chủ động xuất trước mắt . muốn nắm lấy cơ hội này!

      lúc suy nghĩ, cái đầu của Thi Thánh Thần xuất trong tầm mắt hai người.

      Tông Chính xoay người ngồi dậy nhìn Thi Thánh Thần, "Tiểu Thần, sao cháu lại ở đây? Mẹ cháu đâu?"

      "Chào chú Tông!" Thi Thánh Thần chào hỏi Tông Chính, đưa tay kéo Vân Dật Bạch còn nằm mặt đất, "Mẹ cháu tỉnh rồi!" Những lời này là với Vân Dật Bạch. Hoàn toàn chú ý tới nét mặt bất giác sa sầm của Tông Chính.

      Nghe vậy, cánh tay Vân Dật Bạch chống đỡ thân mình ngồi dậy, để lại mình Tông Chính, xoay người rời !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :