1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147: Kẻ điên như Dương Chi La

      Từ từ mở mắt, Thi Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, thể đoán được đây là chỗ nào!

      Lúc ở đảo của Bùi Lăng phát có chỗ bất thường ngay sau đó bị người ta bắt , tiếp đấy chìm trong hôn mê, cho đến khi tỉnh lại ... ở chỗ này rồi. Nơi này là ốc đảo, là ốc đảo do khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bốn phía xung quanh là cây cối rậm rạp, đây là suy đoán của .

      biết đây là chỗ nào, cũng biết người bắt đến đây có mục đích gì.

      Người bắt đến đây cứ đến giờ cho ăn, nhưng lại gì. , bây giờ ngay cả người đấy là ai cũng biết!

      Trước đó còn kêu la, sau lại phát ra ngoại trừ tiếng gió ngoài cửa đáp lại lời ra, còn gì hết. Lúc này mới từ bỏ.

      Rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn bắt , trong lòng lúc này tràn đầy nghi hoặc.

      Đến lúc bữa sáng được đưa đến, rất thịnh soạn cũng rất bổ dưỡng, mà cũng chưa bao giờ bị trùng lặp, như là cố ý sắp đặt vậy!

      Trong lòng nghĩ đến người, khỏi nghi ngờ, có đúng là vậy ?

      Ở trong này, ngoại trừ được tự do ra ngoài, những cái khác đều rất ổn. Loại cảm giác này giống như có người muốn đưa đến đây để dưỡng thai cho tốt vậy.

      Dưới tình hình lúc này, thể nghĩ rằng hết thảy những chuyện này đều là do Vân Dật Bạch sai bảo.

      Cho dù là vậy, sao phải làm thế này chứ? phải nếu ngày nào đó muốn rời nhất định cho biết rồi sao? Vì sao lại chịu tin tưởng ?

      Trong đầu Vân Dật Bạch nhanh chóng nghĩ đến nơi Thi Tĩnh có khả năng đến.

      đảo toàn là người của Bùi Lăng, ấy muốn rời khỏi đó nhất định phải có người giúp đỡ. Từ khi nhận được tin của Bùi Lăng cũng cho người của mình đến đó tìm qua.

      thể có chuyện mình, ở chỗ đấy, thân mình rời nhất định phải có phương tiện lại, - người am hiểu đường biển căn bản được. Trừ khi muốn chết!

      Kẻ phản bội chỉ có thể là tên điếc kia, chỉ có thể là gã!

      Muốn đưa người để bất kỳ người nào biết, trường hợp này chiếm tỷ lệ rất ...

      cách khác...

      Người vẫn còn đảo này!

      Nghĩ thông suốt điều này, Vân Dật Bạch lớn tiếng hét, "Bùi Lăng!"

      "Cậu nghĩ ra cái gì rồi sao?" vẫn theo sau cậu ta, thấy cậu ta mải suy nghĩ nên làm phiền. Nghe được tiếng cậu vội đáp lại!

      "Vẫn ở đảo, nhất định vẫn còn đảo!" Vân Dật Bạch vội quay đầu lại . " ấy thể rời khỏi đây được. ấy có thai. Cho dù muốn ấy cũng để đứa bé gặp nguy hiểm! ấy đứa bé này đến vậy, nhất định tự ý rời khỏi đây!"

      như vậy tức là lời của cũng chỉ là suy đoán.

      "Bây giờ ấy bị giam ở nơi nào đó đảo!" Bùi Lăng nhanh chóng đáp lại. Mặc dù hòn đảo này là của , nhưng thể đảm bảo mỗi tấc đất hòn đảo này đều có dấu chân , vậy rất có thể đảo này, có nơi giam giữ Thi Tĩnh!

      "Đúng!" Vân Dật Bạch cảm giác trong lòng bắt đầu nóng lên. Rất có thể ấy vẫn còn đảo! , nhất định ở nơi nào đó!

      Sau khi kết luận như vậy hai người Bùi Lăng và Thiếu Kỳ nhanh chóng gọi máy bay. Nửa giờ sau, ba người hạ cánh đảo Sicilia.

      (Sicilia (tiếng Ý và tiếng Sicilia: Sicilia) là vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có nhiều đảo hơn bao quanh thuộc về vùng này. Các hòn đảo hơn như Aeolian về phía bắc, Egadi về phía tây và Pelagie và Pantelleria về phía nam.

      Trong lịch sử, vùng Sicilia đóng vai trò quan trọng về mặt chiến lược do tầm quan trọng của nó đối với tuyến thương mại Địa Trung Hải)

      "Người đâu?"

      Khi Thi Tĩnh nghe thấy câu như vậy truyền từ ngoài cửa vào cả người bật ngồi dậy.

      Giọng này rất quen!

      Đợi cho đến khi có người mở cửa ra Thi Tĩnh vội nằm xuống nhắm mắt lại chờ người vừa đến.

      Cửa két tiếng từ ngoài mở ra, cả người Thi Tĩnh căng lên lắng nghe mọi động tĩnh từ người vừa đến.

      Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến trước giường nhìn cái sau đó lại chậm rãi rời . Giống như tới chỗ trong phòng ngồi xuống. Tiếp đấy lại rơi vào trầm mặc.

      Trầm mặc lúc lâu

      Lâu đến mức Thi Tĩnh cho rằng người vừa đến phát ra giả vờ ngủ, người nọ lên tiếng!

      " ta vẫn như vậy sao?"

      "Phải, ngày nào cũng như vậy!"

      " ta có thai?"

      "Phải!"

      "Là của Vân Dật Bạch?"

      "Đúng vậy!"

      "Tốt lắm!" người nọ hình như vừa cười.

      Mà Thi Tĩnh sau khi biết được người vừa đến là ai toàn thân cũng trở nên rét lạnh, dù thế nào cũng nghĩ đến người ấy lại là....

      Từ từ ngồi dậy, dám tin , "Dương Chi La!"

      Dường như biết trước tỉnh, Dương Chi La nở nụ cười thản nhiên quay người lại, " tỉnh rồi sao?" Nụ cười mặt giống với nụ cười nhã nhặn dịu dàng thường ngày, nhưng lại khiến cho người khác rét mà run.

      "Sao lại bắt tôi?" Ánh mắt Thi Tĩnh di chuyển từ người ấy về phía người đàn ông đứng lẳng lặng bên, người đàn ông này thoạt nhìn chưa đến ba mươi, cũng chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng cặp mắt của gã lại khiến cảm thấy rất quen.

      thể khẳng định mình có quen biết người này hay , bây giờ ngay cả Dương Chi La cũng cảm thấy xa lạ. ràng vẫn là khuôn mặt đấy, lại khiến người ta cảm thấy xa lạ.

      Dương Chi La chưa hề động đến , chỉ là nụ cười nhạt khiến người khác rét mà run.

      lúc lâu sau ta bỗng mở miệng hướng người đàn ông bên cạnh , "Thả ta ra!"

      Người đàn ông có chút kinh ngạc, "Vì sao? có biết để bắt ta đến đây tôi tốn rất nhiều công sức ?" Người đàn ông dường như rất bất mãn.

      " tin tôi?" Dương Chi La tức giận nhíu mày. Giống như thích có người nghi ngờ quyết định mình đưa ra.

      "Nếu muốn thả ta ra, vì sao còn kêu tôi bắt làm gì?" Người đàn ông khó chịu .

      Dương Chi La mất kiên nhẫn , " có biết quanh đây là đâu . cho rằng sau khi ta ra ngoài còn có thể sống được hay sao?"

      "Nếu muốn ta chết, sao trực tiếp ra tay?" Người đàn ông hiểu người phụ nữ này muốn gì.

      Nghe vậy, Dương Chi La tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Thi Tĩnh sau đó chậm rãi , "Thế còn gì thú vị chứ!"

      Chẳng biết tại sao, Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân rét run, tự chủ lùi về sau từng bước.

      Mà hành động này rơi vào tầm mắt Dương Chi La, ta phá lên cười, "Chết như vậy quá đơn giản, tôi muốn cho Vân Dật Bạch nhìn thấy, ta thể bảo vệ được cho con mình khi để lạc mất mẹ của nó, người phụ nữ ta quan tâm chết vì cái tính tự phụ của mình khi tìm cho nhà giam an toàn! Như vậy phải càng khiến người khác thấy hưng phấn hơn sao? Ha ha ha!"

      " điên rồi!" Theo phản xạ lấy tay chắn lấy bụng mình, dám tin .

      "Ha ha! sợ rồi sao?" Dương Chi La điên khùng .

      " điên rồi, sao có thể làm như vậy được?" phải ấy rất Vân Dật Bạch sao? Tại sao lại làm ra những việc gây tổn thương đến Vân Dật Bạch chứ? phải là ích kỷ khi được đáp lại! Vì sao ấy phải làm vậy?

      "Vì sao?" Dương Chi La ha ha cười lớn. " muốn biết tại sao? Được, tôi cho biết."

      ta bỗng nhiên đứng dậy bước nhanh đến chỗ Thi Tĩnh, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai , đôi mắt đỏ sậm hung tợn trừng Thi Tĩnh.

      "Vì sao? Vì tôi thể để kẻ từ đâu xuất hớt tay . Vì tôi thể để người đàn ông của mình bao bọc che chở cho kẻ khác? Bất kỳ ai gây tổn hại đến tôi đều phải chịu trừng phạt!"

      " điên rồi. thích ấy đến vậy, sao còn muốn khiến ấy chịu tổn thương chứ?" Đau đớn từ vai truyền đến khiến Thi Tĩnh thở mạnh, nhịn đau hỏi.

      " biết cái gì? Tôi ấy, suốt ba mươi năm. Nhưng khi tôi muốn gả cho ấy, ấy lại cự tuyệt tôi! ấy là của tôi, là của tôi!" Dương Chi La điên cuồng lay lay bả vai .

      "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà người phụ nữ như vừa xuất được ấy để ý đến? Tôi thể để sống được!" Dương Chi La mặc sức .

      Đầu óc quay cuồng!

      Thi Tĩnh chịu đựng cơn đau quằn quại từ bụng , "Đấy phải là !"

      "Dù sao tôi cũng cho phép bất kì ai đối xử với tôi như vậy! cho phép!" Dương Chi La cười lớn, đột nhiên lúc đó như bình tĩnh trở lại, ta nghiêm mặt . "Cho biết bí mật!"

      "Cái gì?"

      " luôn tự trách về cái chết của Dật Thanh?" Dương Chi La cười .

      Thi Tĩnh trầm mặc.

      " có biết lúc trước ai là người đâm chết Dật Thanh ?" Dương Chi La đắc ý .

      Vẻ mặt ta khiến lòng Thi Tĩnh rét lạnh, nhất thời cảm thấy bất an, "Là ai?"

      "Ha ha ha ha! Cả đời này chắc cũng nghĩ ra đấy là ai?" Dương Chi La dường như điều tra ràng tất cả mọi chuyện, cả người trở nên hưng phấn.

      "Là ai?" Thi Tĩnh bất an hỏi.

      Thu lại nụ cười, Dương Chi La lại khôi phục dáng vẻ người phụ nữ hòa nhã dịu dàng, ta nở nụ cười, còn là nụ cười điên cuồng lạnh lùng, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã khiến người ta hoài nghi biết bộ dạng điên cuồng trước đó có phải là hay .

      "Rốt cuộc đó là ai?" Thi Tĩnh giữ lại tay ta hỏi.

      "Tôi cho biết đâu, vấn đề này hãy để Vân Dật Bạch tự trả lời cho ! Tôi nghĩ, ta cũng biết rồi. Dù sao trong khoảng thời gian này, đấy cũng là chuyện khiến ta thoải mái!"

      Lời này vừa , hiểu vì sao, trong đầu Thi Tĩnh lên hình ảnh Vân Dật Bạch điên cuồng trở về biệt thự đêm đó.

      Là lúc đấy sao? Đấy là lúc biết được đó là ai sao? thể chấp nhận được điều đấy, cho nên mới trở nên điên dại như vậy?

      Điều này cho thấy, đấy là người biết!

      Chợt buông cánh tay Dương Chi La ra, " thể nào!"

      " đoán là ai?" Dương Chi La nở nụ cười, "Sao lại thể?"

      "Tuyệt đối thể!" Thi Tĩnh khăng khăng .

      "Cái thể có khi lại là có thể!" Dương Chi La đẩy ra, "Bây giờ tôi thả , thấy vui ?" ta lôi kéo tay đẩy ra khỏi phòng, trước mặt Thi Tĩnh sập cửa phòng cạch tiếng.

      Thi Tĩnh hiểu, rốt cuộc Dương Chi La muốn làm gì!

      Bắt lại, bây giờ lại thả ra.

      ấy muốn để mặc tự sinh tự diệt sao?

      Mục đích của ấy là gì?

      Người đàn ông kia là ai?

      Vì sao lại chăm lo bữa ăn nước uống cho ?

      Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?

      Nghi hoặc trong lòng Thi Tĩnh cũng giống với nghi hoặc trong lòng người đàn ông trong phòng. Sau khi Thi Tĩnh bị đẩy ra ngoài cửa, gã tức giận gầm , "Sao lại thả ấy ra?"

      "Tôi làm việc trước giờ cần nhiều lời!" Dương Chi La lạnh giọng , "Tôi cứu , phải nghe theo lệnh của tôi, cách khác... tôi chẳng ngại giết thêm mạng người nữa đâu!"

      Người đàn ông nghe thấy vậy nhất thời trầm mặc.

      Lần đầu tiên gặp người phụ nữ hiểm độc như vậy, ta căn bản phải là người!

      ta căn bản phải là phụ nữ! Cho dù là người thân cận nhất, ta cũng dám ra tay!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148: sống mong manh

      Tình cảnh trước mắt khiến cho Thi Tĩnh khỏi cười khổ, chỉ biết chuyện này hề đơn giản như vậy.

      Giữ chặt lấy cánh tay bị thương đồng thời bước từng bước tới gần chỗ người phụ nữ, Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh kiểm soát mọi chuyện.

      " muốn sao?" , Dương Chi La sao có thể dễ dàng buông tha cho như vậy chứ?

      Thực chất ta muốn hưởng thụ cảm giác nhìn con mồi chạy trốn! Chưa bao giờ thấy người phụ nữ này lại điên cuồng đến vậy!

      Sắc mặt Dương Chi La đổi cười, "Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, chỉ là do tôi muốn được sống mà thôi." ta rút con dao găm từ bên hông ra ngắm nghía trong tay, tất cả mọi hành động đều nằm trong khống chế của ta.

      Trong lòng Thi Tĩnh cả kinh, nơi này bóng người, căn bản thể chạy đâu được, ôm chặt lấy hai tay lãnh nịnh , "Giết tôi có lợi gì cho chứ?"

      "Cái này quan trọng, chỉ cần chết, tất cả mọi chuyện đều coi như kết thúc." Đôi mắt Dương Chi La lạnh nhạt nhìn Thi Tĩnh, giống như trong mắt ta coi như mạng người, chẳng qua trước kia từng trải nghiệm qua rồi.

      Thi Tĩnh giống như hiểu , mọi việc đều muốn nhằm vào .

      Thi Tĩnh nhìn Dương Chi La trước mắt. nghĩ đến ta đối với Vân Dật Bạch lại có oán hận sâu đến vậy, sâu đến mức toàn thân đều thay đổi đến đáng sợ!

      Vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ Vân Dật Bạch, dù thế nào cũng nghĩ đến lại bị Dương Chi La bắt giam, đúng là xui xẻo.

      " muốn lấy mạng của tôi?" Thi Tĩnh dùng sức thở mạnh.

      " sợ khi Vân Dật Bạch phát ra chuyện này để yên cho sao?" thích ỷ lại vào Vân Dật Bạch, nhưng trong tình cảnh này, vẫn muốn được sống. Vậy nên chỉ có thể lôi Vân Dật Bạch ra.

      Dương Chi La cười lạnh tiếng, " cho tôi là con ngốc sao? Tôi để thoát đâu! Tôi dùng cách nhanh nhất để giải quyết !" muốn giết ta nguyên nhân phải chỉ vì người đàn ông. Mà vì cả đời này chưa từng thua bất kỳ ai.

      "Tin tôi , Vân Dật Bạch nhất định ở rất gần đây, nếu tôi xảy ra mệnh hệ gì, cũng thể toàn mạng mà rời khỏi đây." Thi Tĩnh hiểu rất , khi Vân Dật Bạch phát ra ở đấy lập tức tìm , việc bây giờ cần làm là cố gắng kéo dài thời gian.

      ", , tôi rời khỏi đây, nhất định là vậy, chỉ cần chết, tôi rời khỏi đây." Dương Chi La thản nhiên cười, đối với lời của Thi Tĩnh chút lay động.

      "Vậy sao?" Thi Tĩnh đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cố gắng hồi tưởng lại trong đầu mỗi nơi qua đảo này, đột nhiên. xoay người về phía sau.

      Loại trang viên sang trọng như này đều được xây ở gần vách núi hoặc là ở dưới chân núi, cho nên Dương Chi La nhìn thấy hành động này của , ta lập tức tiến lên vài bước, " muốn làm gì?"

      Thi Tĩnh xoay người, "Nếu tôi nhảy từ đây xuống, thể giết tôi được, vậy mãi mãi vẫn chỉ là kẻ thua cuộc, vẫn chưa quên mùi vị này chứ? Như vậy tức là, cả đời này cũng thể thắng được tôi." nở nụ cười, "Nếu bị Vân Dật Bạch phát ra như , phải chết theo tôi thôi." Đối với Vân Dật Bạch, vẫn có chút tin tưởng.

      Nghe vậy sắc mặt Dương Chi La thay đổi, hiểu , Thi Tĩnh đúng, khi Thi Tĩnh chết thể thắng được ta, vậy khác nào trước mặt ta vĩnh viễn là kẻ thất bại!

      hiểu Vân Dật Bạch rất , nhất định vì việc này mà giết hết tất cả những người ở đây. tiến lên, " đừng có động! nghĩ cho đứa trong bụng sao, nếu nhảy xuống, con của ra sao?" muốn dùng đứa bé trong bụng Thi Tĩnh để khiến cho Thi Tĩnh tỉnh táo trở lại!

      Núi xanh còn đó sợ gì có củi đốt. Thi Tĩnh sao lại nghĩ đến chuyện này chứ. sống chẳng được bao lâu nữa, nhưng muốn khiến cho đứa bé phải chôn cùng mình, nhảy xuống dưới, bên dưới là biển. vẫn còn có khả năng sống sót. Còn nếu ở trong tay Dương Chi La, khó mà thoát được.

      Thi Tĩnh nhìn Dương Chi La rơi vào suy tư, hai tay đưa ra sau lưng nhìn sang bên cạnh bước từng bước lùi về sau. lấy tay đè chặt lấy ngực nhìn người phụ nữ, hi vọng ta nghĩ càng lâu càng tốt, như vậy càng có nhiều thời gian.

      Đúng lúc Thi Tĩnh cách xa hơn trăm mét, Dương Chi La chậm rãi ngẩng đầu lên, "Tôi cho thời gian, cho chạy trốn, nhưng lại nắm lấy cơ hội! Bây giờ, còn có gì để chứ."

      ta cố ý, cố ý thả . Gần như ngay lúc đấy.

      Thi Tĩnh tức thời hiểu hàm ý của người phụ nữ trước mắt. ta cho cơ hội để rời khỏi đây.

      thở phào hơi, Thi Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, " ra tay ." Cả thân mình chút do dự ngã về sau, sau lưng là vách núi bên dưới là nước biển, Thi Tĩnh hiểu rất . Nếu muốn sống sót, chỉ còn cách này thôi.

      Dương Chi La nhanh mắt phát ý đồ của , vội tiến lên vài bước, tiện tay ném con dao găm trong tay ra, đúng lúc đâm vào cánh tay Thi Tĩnh.

      Kêu đau tiếng, cả người Thi Tĩnh ngã về phía sau, bịch tiếng, rơi xuống giữa dòng nước biển.

      Dương Chi La nhanh bước tiến lên nhìn mặt nước phẳng lặng, cả bóng dáng Thi Tĩnh cũng thấy đâu. ta tức giận nắm chặt bàn tay.

      Sau khi xác định Thi Tĩnh có khả năng vẫn còn ở chỗ này, Vân Dật Bạch lập tức ra lệnh cho người dưới tản ra tìm kiếm khắp xung quanh trang viên. Giờ phút này trong đầu toàn là hình ảnh Thi Tĩnh toàn thân đầy thương tích, trong lòng giống như bị ai đó hung hăng gặm cắn. Ôm chặt lấy cánh tay, khắp người tản ra sát khí bức người, khiến cho người khác rét mà
      run, dám đến gần.

      Toàn thân Bùi Lăng lạnh lẽo mang theo hơi thở lãnh ngồi bắt hai chân gác bàn trà, lặng lẽ quan sát tên thuộc hạ quỳ mặt đất. Tên thuộc hạ run rẩy quỳ mặt sàn lạnh lẽo dám ngẩng mặt lên nhìn Bùi Lăng.

      Cũng thể trách lại tức giận đến vậy, nếu người vẫn còn đảo, những người này lại thể tìm được, tức giận là đương nhiên.

      "Người đâu? Người tôi bảo các cậu tìm đâu, sao lại thấy?" Bùi Lăng lạnh nhạt .

      "Là... là Thi tiểu thư..."

      "Ngay cả người phụ nữ mang thai mà các cậu cũng trông được, các cậu còn muốn giải thích gì nữa?" điệu lạnh lẽo, Bùi Lăng buông hai chân xuống lạnh lùng nhìn người đàn ông quỳ mặt đất.

      "Bọn em biết sai rồi!" Tên thuộc hạ cúi đầu trả lời, từ lúc được thu nhận biết, người đàn ông trước mặt này chỉ quan tâm đến những biến đổi xung quanh, trong mắt ta bất luận là ai cũng quan trọng, có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Bùi Lăng hừ lạnh tiếng, ném con dao Thụy Sĩ xuống dưới chân, Bùi Lăng lạnh lùng đứng lên, "Để lại thứ gì đó người chú. Rồi tự mình biến khỏi đây." cần nhiều lời, lạnh lùng rời khỏi phòng khách. về căn biệt thự bên cạnh.

      Tên thuộc hạ nhìn con dao găm sàn, theo bản năng đưa mắt nhìn Thiếu Kỳ đứng bên. Cậu ta biết phải làm sao hai tay run run nhặt con dao lên nghiến răng đưa tay trái của mình ra.

      Vân Dật Bạch ôm chặt tay lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, người phụ nữ mang thai như nhất định thể đâu xa được. Nhất định ở gần đây. Nhất định là vậy!

      Chậm rãi nhắm mắt lại, Vân Dật Bạch cho rằng nếu bị thương tự mình tìm kiếm chỗ an toàn để trú. Nơi đây rất ít người mà gần đây chỉ có trang viên. Chỗ đấy ở gần bờ biển, được xây lên ở gần vách núi.

      Nếu là người bị thương, muốn tìm nơi để trốn, đây chính là nơi trú tốt nhất! Tức , Vân Dật Bạch vội mở trừng hai mắt bước nhanh về hướng bờ biển.

      Bùi Lăng thấy vậy lập tức đuổi theo. "Dật Bạch, cậu định làm gì?"

      "Đừng làm phiền tớ!" Vân Dật Bạch cư nhiên gầm tiếng. Dựa theo tình hình sức khỏe của Thi Tĩnh mà , tại quãng đường được nhất định xa , dọc theo con đường đều gặp bất kỳ ai cũng phát ra manh mối gì, điều này cho thấy nhất định là bị người khác bắt .

      có khả năng bị đưa xa, như vậy dễ bị người của phát ra, cho nên người nhất định ở rất gần đây.

      Mẹ kiếp, rốt cuộc người ở đâu? Vân Dật Bạch cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. Nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy đến từ các manh mối thu được.

      Bùi Lăng làm phiền Vân Dật Bạch, biết bây giờ cậu ta cố gắng đặt mình vào vị trí của Thi Tĩnh để xem xét việc này. Bỗng nhiên miễn cưỡng quay đầu lại nhìn Bùi Lăng. "Tình hình thế nào rồi?"

      Bùi Lăng bên này do dự. "Vẫn chưa tìm được Thi Tĩnh." Bùi Lăng ngắn gọn, "Tớ cho người lặn xuống dưới biển tìm, nếu ấy ở dưới đấy nhất định tìm được."

      Vân Dật Bạch lên tiếng, trang viên này gần biển. Có thể có đá ngầm nhô ra, theo kết quả trắc địa của các chuyên gia hòn đảo này trong vòng trăm năm nữa bị nước biển bao phủ, cho nên Bùi Lăng mới có thể xây biệt thự ở đây.

      Mấy năm trước, nơi này được phát mỏ kim cương khổng lồ. Cho nên có thể ở đây có những chỗ bọn họ chưa thăm dò đến.

      Bùi Lăng nghe vậy đứng dậy, "Chờ chút." lập tức từ biệt thự bên kia mang sang tập văn kiện. Đưa cho Vân Dật Bạch, "Đây cậu xem , đây là bản đồ trang viên mà tớ tìm được. Trong đấy cũng từng có người đến thăm dò và vẽ lại, ở khoảng cách này có thể thấy cách ven biển vài cây số có cái sa mạc."

      "Vân Dật Bạch nhíu mày nhận lấy, "Sa mạc?"

      "Phải, sa mạc. Sa mạc này cách chỗ chúng ta vài cây số, nhưng nếu thuận theo dòng nước mà đến vài trăm mét, hơn nữa càng đến gần sa mạc trong nước có lốc xoáy." Trong lời của Bùi Lăng mang theo chút lo lắng.

      Cậu ta đúng, cho dù Thi Tĩnh được dòng nước đưa đến vùng sa mạc, xoáy nước kia chính là vấn đề lớn nhất. Nghĩ đến đây, Vân Dật Bạch đứng lên, "." tiện tay vơ áo khoác ra ngoài.

      đường gặp Lãnh Thiếu Kỳ, Bùi Lăng kể lại mọi chuyện, Thiếu Kỳ hiếm khi nghiêm mặt , "Bây giờ các cậu muốn đến đấy do thám?"

      Bùi Lăng ừ tiếng chỉ chỉ Vân Dật Bạch phía trước, hai người Thiếu Kỳ trầm mặc theo sau Vân Dật Bạch.

      đến ven biển, từng đợt nước đập vào bờ rồi rút xuống để lộ ra con dao găm ven bờ biển. Vân Dật Bạch chậm rãi ngồi mặt đất, lưỡi dao có vết máu khô.

      tại cơ thể Thi Tĩnh sắp thể cầm cự được lâu nữa.

      Hai người Bùi Lăng và Thiếu Kỳ nhanh chóng đứng lên quan sát bốn phía, bên này Bùi Lăng tìm được mặt cát số dấu chân, do gió biển thổi qua nhìn còn . Bên kia Thiếu Kỳ phát thấy cái đồng hồ, đặt vào tay Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nắm chặt đồng hồ đứng lên, "Cho vệ tinh tìm kiếm, tớ có gắn người ấy thiết bị định vị, chỉ cần ấy chưa ra ngoài phạm vi nhất định tìm được." Đúng vậy, nhất định tìm được. điệu lạnh lẽo, Bùi Lăng buông hai chân xuống lạnh lùng nhìn người đàn ông quỳ mặt đất.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Mảnh chỉ treo chuông

      "Khởi động vệ tinh tìm kiếm, tớ gắn máy định vị tất cả quần áo của ấy, chỉ cần ấy vượt ra khỏi phạm vi nhất định có thể tìm được."

      Đúng vậy, nhất định có thể tìm được.

      Bùi Lăng gật đầu, lập tức quay lại tiến hành các hành động. Thiếu Kỳ theo bên cạnh Vân Dật Bạch, nhìn bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ của cậu ta bắt đầu từng giọt máu xuống mặt cát.

      Xem ra người phụ nữ tên Thi Tĩnh này sớm mọc rễ trong lòng Vân Dật Bạch, nếu tìm thấy người phụ nữ này, vậy, Thi Tĩnh mất...

      Lúc này Thi Tĩnh ôm chặt khối đá ngầm nửa người ngâm trong nước biển, hai tay dần mất cảm giác do duy trì tư thế này gần giờ. Nếu sớm nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này thể được. Chân rơi vào nước xoáy, chỉ có thể ôm chặt lấy đá ngầm mới có thể giữ cho mình bị cuốn vào vòng xoáy. biết nếu cứ tiếp tục thế này bao lâu nữa cũng chịu được.

      Vân Dật Bạch nhìn chấm đỏ máy, liền nhíu mày, "Ở gần đây?" Đưa tay về phía Bùi Lăng, "Các cậu tìm kiếm xung quanh rồi sao?"

      Bùi Lăng gật đầu, "Đúng vậy, tìm xung quanh trang viên nhưng phát hình bóng Thi tiểu thư."

      đúng, Vân Dật Bạch nhìn Bùi Lăng chỉ vào chỗ, "Đây là chỗ nào?" Tên Bùi Lăng này có rất nhiều công dụng, như cuốn bách khoa toàn thư sống, có việc gì cứ tìm cậu ta là được.

      Giương mắt nhìn thoáng qua, Bùi Lăng nhanh chóng lục lọi trong đầu. Tìm chỗ đó trong đầu, nghi hoặc lắc đầu, " biết. Đợi chút..."

      nghĩ lại chút, "Có nơi là vùng đất nguy hiểm, tớ nhìn thấy ở đâu đó được đặt vật cản, rất có thể bên đó là nơi có nước xoáy." Khi chuyện, Bùi Lăng đứng dậy, ", chắc là nơi đó."

      Lập tức đứng lên, Vân Dật Bạch theo Bùi Lăng, lúc mới bắt đầu cũng quá nhiều, chính là chờ đáp án chính xác của cậu ta. Bùi Lăng mở chiếc Hummer trước mắt rồi dừng lại, "Lên xe!" Khoảng cách từ nơi này đến đó nếu bộ cũng mất nửa ngày đường. Nếu xe cũng phải mất mười phút.

      Lên xe chút do dự, Vân Dật Bạch vỗ vỗ Bùi Lăng ngồi chỗ lái xe, lúc hai người thay đổi vị trí xe, Bùi Lăng biết, Vân Dật Bạch từng tham gia đua xe bãi biển, chiếc xe này trong tay cậu ta chỉ có thể càng lúc càng nhanh.

      cần đến mười phút, hai người nhảy khỏi xe, trước mắt là bãi đá ngầm, xem ra, để đắp đê ngăn nước biển, nhiều đá ngầm bị phá.

      "Ngay phía sau." Bùi Lăng vừa dứt lời, Vân Dật Bạch chút do dự nhảy vào bãi đá ngầm, đến nơi gần bãi biển nhất. Hai tay đặt mặt đá ngầm bị cứa rách, cũng quan tâm.

      Càng đến gần bờ biển gió càng lớn. Vân Dật Bạch hứng lấy từng đợt gió biển mà tiến lên, ở khe hẹp giữa đá ngầm trông thấy Thi Tĩnh ôm đá ngầm nửa người ngâm trong nước, bộ dáng chật vật.

      Ngay lập tức, trái tim treo lơ lửng. Bịch tiếng liền rơi xuống đất!

      chút nghĩ ngợi Vân Dật Bạch lập tức tiến lên, dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy Thi Tĩnh, nhảy bề mặt đá ngầm bước đến gần Thi Tĩnh.

      Đau đớn cánh tay bị gió biển thổi qua càng ngày càng đau, Thi Tĩnh nhịn được mà nới lỏng cánh tay. Nước biển mặn, bây giờ chính là cả người ngâm trong nước biển mằn mặn, vết thương người càng thêm đau. Đột nhiên đợt hải triều lớn đập đến, nước xoáy bên dưới càng kéo cơ thể xuống chút, cánh tay tê rần, rốt cuộc Thi Tĩnh kiên rì nổi mà buông lỏng hai tay.

      Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, Vân Dật Bạch vươn cánh tay ra giữ lấy cánh tay bị thương của Thi Tĩnh.

      Ý thức gần như còn tỉnh táo Thi Tĩnh chợt ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt Vân Dật Bạch. cong khóe miệng. Sau đó chỉ nghe rắc tiếng, ràng là tiếng xương cánh tay gãy nhất thời khiến Thi Tĩnh rơi vào hôn mê. phối hợp của , tay của Vân Dật Bạch căn bản thể kéo được Thi Tĩnh hôn mê.

      Khi Bùi Lăng chạy đến vừa vặn thấy cơ thể Vân Dật Bạch bị Thi Tĩnh ép nằm sát xuống. rút dây lưng buộc chặt đầu cổ tay, đầu kia buộc cánh tay Vân Dật Bạch, quay người về phía trước, đường gọi cho đám thuộc hạ đưa bác sĩ đến, chắc phải đến rồi chứ.

      Vân Dật Bạch phân tâm quay đầu nhìn nhìn cậu ta, cảm kích cười, tức khắc chuyển toàn bộ tâm trí người Thi Tĩnh.

      được, cơ thể người hôn mê đặc biệt nặng nề, lại thể sử dụng đồng thời cả hai tay, bởi vậy chỉ có thể giao lại hết mọi việc cho Bùi Lăng.

      Chờ đến khi Vân Dật Bạch đưa được Thi Tĩnh lên, hai người cũng sức cùng lực kiệt, ba người họ coi như vừa trải qua sóng to gió lớn, đúng lúc vô lực ngồi đá ngầm, trận sóng biển đánh tới, ngoại trừ Thi Tĩnh được Vân Dật Bạch ôm vào ngực, những người còn lại đều uống ngụm nước biển lớn.

      "Phi phi phi, mặn chết được." Bùi Lăng oa oa kêu lớn.

      Nghỉ ngơi lát, Vân Dật Bạch ôm lấy Thi Tĩnh hôn mê rời khỏi bãi đá ngầm. Bùi Lăng và Thiếu Kỳ theo phía sau , Bùi Lăng bất mãn khẽ than, "Hai người các cậu bắt nạt tớ."

      "Cánh tay bị trật khớp, phần còn có vết thương do dao gây ra. Toàn thân duy trì tư thế lâu nên có chút cứng ngắc, cơ thể cũng mất chút nước. Toàn bộ phía sau lưng đều là vết thương ngoài da, chẳng qua thời gian ngâm trong nước quá lâu, cần đặc biệt chú ý chăm sóc." Bác sĩ vừa , vừa bắt tay vào nối xương. Tay chân ông bủn rủn cố định cánh tay bị thương của Thi Tĩnh, lúc này mới run run , "Được rồi, có vấn đề gì lớn. Đêm nay có thể ấy phát sốt, tôi cố định cánh tay này lại, tìm người đến chăm sóc cho ấy là được." Ông run rẩy xong rồi vội vàng rời .

      Ánh mắt nhìn người phía trước khắc cũng rời.

      Ra hiệu bảo mọi người lui xuống, Vân Dật Bạch đưa tay ấn lên công tắc ở đầu giường, trong phòng ngủ lập tức xuất bức tường ngăn cách giữa sô pha và giường ngủ, chia thành hai gian. đôi tay lớn nhàng lau mồ hôi trán .

      Ngay cả khi coi mình ra gì, ấy vẫn gây tổn thương sâu đến như vậy, bàn tay nắm chặt của Vân Dật Bạch run run.

      Sau hồi khẽ lẩm bẩm, Vân Dật Bạch lập tức thu hồi suy nghĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt . Chỉ thấy hai mắt nhắm chặt, cái trán đầm đìa mồ hôi, cẩn thận lấy chiếc khăn lụa người nhàng lau mồ hôi cho . Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh chìm trong hôn mê khỏi nghĩ đến, nếu như kiên trì muốn ở cùng chỗ với , nếu như có cái nếu như đó. Lúc này khẳng định vẫn lao vào nước sôi lửa bỏng ngừng tàn sát.

      Toàn thân Thi Tĩnh chìm giữa lớp sương dày, thể thấy phương hướng chỉ có thể lần mò tiến lên. Trong thoáng chốc bóng người xuất trước mặt .

      Là Vân Dật Bạch? tiến lên từng bước, vươn tay ra gọi người, "Vân Dật Bạch?"

      Cả người Vân Dật Bạch đột nhiên xuất trước mặt , nụ cười mặt Vân Dật Bạch lúc này khiến Thi Tĩnh mừng rỡ, tiến lên từng bước, lại kinh ngạc phát nụ cười mặt Vân Dật Bạch biến mất, bắt đầu trở nên hung ác.

      Máu chảy ra từ tứ chi , từ mắt, từ miệng, từ mũi...

      Thi Tĩnh hoảng sợ bắt đầu lui về phía sau, đây phải là Vân Dật Bạch, hai chân Thi Tĩnh dường như bị thứ gì đó giữ chặt thể nhúc nhích. thấy đứng trước mặt nhìn tới nhìn lui rời khỏi cơ thể mình. nghĩ... muốn hét lớn lên nhưng bất luận thế nào cũng thể phát ra tiếng.

      Vân Dật Bạch nhìn bộ dáng nắm chặt tay đầy thống khổ của Thi Tĩnh, lại thể làm được gì. Bị ép đến đường cùng, xoay người lên giường, đưa tay kéo Thi Tĩnh vào trong ngực mình, khẽ bên tai , " sao rồi, còn gì nữa cả. Đừng sợ đừng sợ. Có ở đây..."

      Sau lúc, lông mày từ từ giãn ra, còn rên rỉ thống khổ, lời vô nghĩa. Thoáng thả lỏng cơ thể, chỉ trong chốc lát, Vân Dật Bạch lập tức phát nhiệt độ cơ thể Thi Tĩnh bên cạnh ràng hạ xuống. Ở bên cạnh càng ngày càng cảm thấy lạnh.

      Trong lòng cả kinh, lập tức đứng dậy, cước đá tỉnh bác sĩ bên cạnh, thét lên chói tai rồi kéo người đó đến trước giường.

      Bác sĩ mở đôi mắt còn mơ ngủ, nhìn Thi Tĩnh run rẩy đưa tay sờ sờ lên trán . Trong phút chốc lập tức tỉnh táo trở lại.

      "Sao lại thế này?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, nếu phải bây giờ còn cần đến ông ta, nhất định đánh cho quyền.

      Sắc mặt của bác sĩ cũng trắng bệch. Chết tiệt, sao ông lại nhận ra con dao có độc, loại độc này hại đến mạng người, nhưng có thể khiến người đó tỉnh táo, cách khác khi tỉnh táo, cũng biết được mình làm gì, cho đến khi mình chết mới thôi.

      Khuôn mặt nghiêm nghị của Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn theo hành động của bác sĩ, "!" Trong giọng của mang theo cảnh cáo.

      Quay đầu lại nhìn thoáng qua, vị bác sĩ run giọng mở miệng, "... dao găm có độc. Là lỗi của thuộc hạ! Nhanh, đến bệnh viện." Lỗi của ông khi quay về ông bù đắp, nhưng giờ phút này, mọi suy nghĩ của ông đều là phải cứu người.

      Có độc?!

      Nghe vậy khuôn mặt Vân Dật Bạch trở nên xanh mét, đôi chân dài đá vào cơ thể mềm nhũn dưới chân, " qua đêm, mày mới với tao là có độc?!"

      Vị bác sĩ dám nhiều, là lỗi của , người có rất nhiều vết thương, ông cũng để ý xem thế nào. Chỉ biết đưa cho thuốc tự bôi vết thương, lại xem khả năng có độc.

      "Cút ngay!" Chân dài của Vân Dật Bạch đá vị bác sĩ ra ôm lấy cơ thể Thi Tĩnh chạy về phía cửa. nghĩ xảy ra chuyện như vậy.

      Bùi Lăng đau đầu nhìn Thi Tĩnh hôn mê, trước hành động của Vân Dật Bạch muốn tóm vị bác sĩ để hỏi cho rồi.

      "Trước hết phải đảm bảo nhiệt độ cơ thể ấy giảm xuống, như vậy mới có thể chữa được, nếu ..."

      " được thể." Thiếu Kỳ mở miệng, khuôn mặt nghiêm túc lóe chút tự tin, "Nếu trong thời gian ngắn thể trở về, chờ bị Vân Dật Bạch quẳng xuống biển sâu " Vừa , vừa làm động tác, rất nhanh liền lấy rượu lau lên tay lên chân Thi Tĩnh.

      Bùi Lăng nghe vậy lập tức gật đầu, điều này hoàn toàn tin. May mà trước đó khi dùng máy bay chiến đấu nghĩ rằng vẫn còn dùng đến, cho nên chưa để người rời . Giấy thông hành này vẫn còn công dụng.

      Giây tiếp theo Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh ngồi lên máy bay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Lăng, Bùi Lăng cố gắng giải thích, " ấy trúng độc, rất xin lỗi, lúc trước là do sơ sót của thuộc hạ mình. Giờ bọn tớ cam đoan nhiệt độ cơ thể ấy giảm xuống để tiện cho việc trị liệu."

      Trầm mặc hồi lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Muốn làm gì?"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 150: Đưa Thi Tĩnh

      Trầm mặc hồi lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Muốn làm gì?"

      "Đảm bảo nhiệt độ cơ thể ấy giảm xuống, như vậy là thích hợp nhất cho việc trị liệu." Bùi Lăng .

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch lời nào, Thi Tĩnh trong lòng càng ngày càng lạnh, cánh tay tự chủ mà siết chặt lại. "Bao lâu!"

      "Cái gì?"

      "Cần bao lâu mới đến?" Khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch căng cứng lạnh lùng nhìn những người khác.

      "Dật Bạch, cậu đừng sốt ruột, giờ hãy còn có bác sĩ, trước tiên cậu..." Bùi Lăng còn chưa xong, bị Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm , "Cút!"

      Bùi Lăng kinh ngạc nhìn bạn, "Dật Bạch?"

      "Cút ngay!" Vân Dật Bạch siết chặt cánh tay, ôm Thi Tĩnh trong lòng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn theo bước chân của Bùi Lăng, "Đừng đến gần tớ!"

      Bùi Lăng đứng lại cách Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh ba bước, "Dật Bạch..."

      "Rất xin lỗi, Lăng, tại mình tin bất kỳ kẻ nào!" Thuộc hạ của mình nhiều lần gây ra chuyện như vậy, tại Vân Dật Bạch rất khó để với mình nên tin người bên cạnh.

      Nghe vậy, Bùi Lăng có chút kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch, đáy lòng rung động khó có thể dùng lời nào để diễn tả. biết, sức ảnh hưởng của Thi Tĩnh lại đủ để khiến Vân Dật Bạch làm ra những hành động như vậy! Cậu ta bắt đầu hoài nghi những người bên cạnh.

      Tuy rằng lần này gặp chuyện may là do sơ suất của người bên cạnh, Bùi Lăng vẫn khá kinh ngạc. Chưa từng xảy ra, cho dù có làm gì Vân Dật Bạch cũng hoài nghi . Thế nhưng bây giờ, ngay cả mình cậu ấy cũng tin!

      Từ từ dừng bước lại, Bùi Lăng dời mắt nhìn Thiếu Kỳ cùng những người khác, đồng loạt tạo thành vòng tròn vây lấy Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh, đem hai người bảo vệ vô cùng tốt.

      Bùi Lăng nhìn sâu vào Vân Dật Bạch ở bên trong, thở dài.

      Khi trở lại đảo nhanh hơn so với khi , điều khiến Bùi Lăng cảm thấy ngoài ý muốn là, đảo của lại có thêm đám người chuyên nghiệp khác đến chiếm giữ.

      Ở đây, chỉ mong nhận ra là Tông Chính. thực tế, khi thấy Tông Chính xuất Vân Dật Bạch cũng biết, trước đó nhờ cậu ấy chuyện, cậu ấy đồng ý!

      Tông Chính chậm rãi tiến lên đưa tay tiếp nhận Thi Tĩnh trong lòng Vân Dật Bạch, nhìn cậu ta lâu sau đó xoay người vào trong biệt thự.

      Đám người Bùi Lăng nhìn nhau, đều những người này rốt cuộc là ai? Khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là Vân Dật Bạch lại buông lỏng cánh tay ôm Thi Tĩnh.

      Cơ bắp toàn thân căng cứng nhìn rời mắt theo động tác của Tông Chính. Bước nhanh đuổi theo. Trước cửa của biệt thự, thấy Tông Chính đưa người đến, đôi mắt trầm dừng lại lâu khuôn mặt nhắn trong lòng Tông Chính.

      Trong thoáng chốc khi lên máy bay Tông Chính chợt quay đầu nặng nề nhìn Vân Dật Bạch, "Tớ đây!"

      Vân Dật Bạch nhìn dời mắt theo ánh mắt của cậu ấy, như muốn tìm được đáp án từ ánh mắt của cậu ấy.

      lâu sau, đợi đến khi mọi người đều thấy Tông Chính gật gật đầu, lúc này Vân Dật Bạch mới hơi gật đầu , " !"

      Đến lúc này, Tông Chính quay lại nữa, máy bay quân dụng nhanh chóng chuyển động. Mà thân mình Vân Dật Bạch vẫn thẳng tắp đứng yên tại chỗ nhúc nhích, đám người Bùi Lăng cũng ai dám quấy rầy .

      nhìn cũng hiểu Vân Dật Bạch làm vậy là có ý gì?

      Tông Chính gặp qua người này vài lần, thái độ của Tông Chính đối với Thi Tĩnh quá mức khẩn trương, đối với người đàn ông mà , Bùi Lăng hiểu rất ý nghĩa sâu xa trong đó. nghĩ Vân Dật Bạch biết, nhưng bây giờ cậu ta lại đem Thi Tĩnh giao cho Tông Chính.

      Điều này khiến Bùi Lăng khó hiểu!

      biết Vân Dật Bạch đứng bao lâu, chợt xoay người nhìn Bùi Lăng , "Tìm được những người khác chưa?"

      Rất hiển nhiên Bùi Lăng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, vội , "Chưa!"

      "Xung quanh nơi tìm được Thi Tĩnh, nhất định còn có thể tìm được người khác!" Vân Dật Bạch khăng khăng . Lúc này đây Vân Dật Bạch nổi giận.

      sơ qua, điện thoại trong người Bùi Lăng vang lên, sau vài giây nhận máy, Bùi Lăng kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Dật Bạch cái. Ngắt liên lạc, hơi hơi gật đầu, "Cậu đúng. Tìm được tên điếc kia rồi!"

      "!" Vân Dật Bạch xoay người trước.

      Cách nơi tìm được Thi Tĩnh xa có ngôi nhà gỗ, Bùi Lăng cùng Vân Dật Bạch và đám người Thiếu Kỳ nhìn đến thi thể nằm dưới đất.

      người đàn ông rất trẻ tuổi, khi khuôn mặt kia xuất trong tầm mắt Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch nặng nề nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn vào người nằm bên trong vũng máu.

      Khuôn mặt này, từng gặp, tuy rằng chỉ có lần, nhưng lại đem khuôn mặt này khắc sâu trong lòng.

      Người này... lúc trước là tình nhân của mẹ!

      Trong phút chốc, cả người Vân Dật Bạch lao ra ngoài như đầu bánh xe lửa.

      ta, vậy mà là ta!

      Điều này khỏi khiến hoài nghi chuyện này có liên quan đến mẹ .

      Trong những thông tin mà Văn Thiếu Giác đưa cho , người đàn ông này ba năm rồi liên lạc với mẹ . Nhưng bao lâu sau khi Thi Tĩnh khăng khăng muốn đưa mẹ ra khỏi viện điều dưỡng, hai người lại lần nữa liên lạc trở lại.

      Là như thế sao? giống như trong suy nghĩ của mình sao?

      Gần như ngay lúc đó, Vân Dật Bạch khó có thể chấp nhận được chuyện này.

      Trước mặt trở nên trống rỗng, Vân Dật Bạch đưa tay chống lên cửa gỗ, lẳng lặng nhìn ra bãi biển mênh mông ngoài kia, cho đến khi Bùi Lăng đến phía sau , "Cậu quen ta?"

      Vân Dật Bạch khẽ gật đầu. Có khả năng người này có liên quan đến vụ nổ trước đó của . Điều này cũng chứng minh, mẹ cũng tham gia vào chuyện này sao?

      , thể nào! Mẹ làm hại , điều này hết sức khẳng định, như vậy chỉ còn lời giải thích, trong cuộc sống của mẹ, còn tồn tại người khác.

      "Lăng, có thể tìm được dấu vết tồn tại của người thứ ba ?" cần lý do, để chứng minh, chuyện này có chút liên quan nào đến mẹ !

      "Ngoài dấu vết của Thi Tĩnh và người đó, phát người thứ ba, nhưng ở bên ngoài ngôi nhà lại phát có dấu vết của người thứ ba, dường như là cùng Thi Tĩnh!" Đám thủ hạ của Bùi Lăng cũng được coi là chuyên nghiệp có số việc cần phân phó cũng chủ động tìm hiểu, cũng bởi vậy, mới biết được, có thể coi như điều đó sai!

      " tìm được người?"

      " hề!" Bùi Lăng cũng rất tiếc!

      " ?" Vân Dật Bạch mỉm cười, thản nhiên mở miệng. Nhưng cũng khẽ thở dài hơi.

      Sau đó, Vân Dật Bạch chợt quay đầu, "Nếu cậu muốn thản nhiên rời khỏi đây, mà lại bị phát , vậy cậu chọn cách gì để rời khỏi nơi này?" hỏi Bùi Lăng.

      "Đầu tiên, tớ trốn, cũng lén lút rời khỏi nơi này! Ngược lại, nếu như là tớ. Tớ chọn lặn xuống biển để rời khỏi đây, chỉ cần có chuyến tàu chở khách định kỳ dừng lại ở nơi cố định, sau khi lặn xuống biển, rất đơn giản!" Bùi Lăng về thân phận của mình đồng thời cũng quên đưa ra đề xuất.

      "Cho nên?" Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.

      "Tớ đương nhiên hiểu cậu gì. Chẳng qua, vùng biển này cũng phải của mình tớ, cho dù có người mới đến tớ cũng thể tra được gì!" Bùi Lăng thản nhiên gật đầu.

      "Thế nhưng, tớ có thể điều tra từ những người bên cạnh tớ!" Vân Dật Bạch lạnh lùng .

      Nghe vậy Bùi Lăng khỏi nhướng cao lông mày. Đúng vậy, chỉ cần tìm được du thuyền của người bên cạnh Vân Dật Bạch ở đây ngày rời bến lâu mà chưa trở về, đó trong những kẻ bị tình nghi!

      "Cậu định để cảnh sát nhúng tay vào à?" Bùi Lăng biết, sống trong đất nước này, Vân Dật Bạch nếu muốn làm gì rất khó để thực .

      Vân Dật Bạch gì, chỉ thản nhiên nở nụ cười.

      Nụ cười này khỏi khiến Bùi Lăng có chút hứng thú, nhưng cũng , sau khi rời khỏi đây, Vân Dật Bạch muốn làm gì, cũng nhúng tay vào!

      Xác định được mình muốn gì, Vân Dật Bạch cũng nghỉ lại, đêm đó liền rời khỏi đảo.

      Nhìn thấy xuất của , Lăng Thiếu Dương khỏi đưa tay gắt gao ôm chặt bạn thân vào ngực. Vân Dật Bạch dịu dàng cười, "Cám ơn!"

      Nếu như có người bạn thân đáng tin ở đằng sau, rời như vậy, chừng có chuyện xảy ra!

      " phải cậu tìm được Thi Tĩnh rồi sao? Người đâu?" Lăng Thiếu Dương ngó xem phía sau , cũng phát người mình muốn tìm.

      chỉ , mà ngay cả Thẩm Lạc Du cũng vì lo cho Thi Tĩnh mà nhiều lần hỏi thăm . rất vui vì mình có được chú ý của , nhưng lại cũng vô cùng lo lắng, cũng khiến rất bối rối.

      " rồi!" Vân Dật Bạch trầm mặt, sang chuyện khác, "Công ty có vấn đề gì à?"

      "Về cơ bản có vấn đề, mọi rắc rối bàn làm việc của cậu đều làm!" Lăng Thiếu Dương nhướng mày cười, "Tớ muốn được thưởng!"

      "Xong việc !" Vân Dật Bạch cũng phản đối, "Yên tâm, tớ cho cậu thời gian theo đuổi Thẩm Lạc Du!" đùa. Thuận tay đóng cửa văn phòng lại.

      Lăng Thiếu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt khỏi thở dài, rồi? Với ai? Đây là đáp án gì vậy?!

      Điều duy nhất có thể khẳng định là, tình trạng của Thi Tĩnh có vấn đề gì. Cái này xem như tin lớn. Như vậy, phải lý do vô cùng tốt liên lạc với Lạc Du sao?

      Để cơ thể mình chìm vào chiếc ghế rộng thùng thình, Vân Dật Bạch thèm nhìn đến đống văn kiện chất cao như núi. Hai tay chống bên má.

      để Tông Chính đưa Thi Tĩnh . và Tông Chính từng có cuộc chuyện trong thời gian dài. Tông Chính biết mọi chuyện của sót chữ.

      Trái tim cậu ấy, lý do cậu ấy động lòng với Thi Tĩnh, còn có cầu của nhờ cậu ấy đưa Thi Tĩnh tất cả mọi hành động! Đều được sắp xếp từ trước!

      Lý do cho cậu ấy biết, cho làm thế là đúng, trong tình huống như vậy, người có thể bảo vệ ấy và đứa trẻ chỉ có Tông Chính! biết Tông Chính đối xử tốt với ấy. nghiêm túc chờ ấy và đứa trẻ! Điều này, cho đến bây giờ cũng chưa từng lo lắng.

      Tông Chính cũng cho biết, đưa người đâu, cũng đuổi theo hỏi.

      Có lẽ, tất cả mọi thứ giữa , Thi Tĩnh và Dật Thanh, lúc này đều kết thúc rồi?!

      Từ từ mở mắt, đôi mắt ưng của Vân Dật Bạch nhìn về vùng tối của văn phòng. Sau lúc lâu, bắt đầu với công việc nặng nề của mình!

      Làm cho tất cả mọi việc nhanh chóng kết thúc. Khi đó, có thể...

      phải đợi, chờ cho tất cả chấm dứt.





      Chương 151: Để bắt cóc thêm lần nữa sao

      Nó biết. Cái gì nó cũng biết!

      Nó hiểu mẹ mình cũng như em trai mình! Nó trở về nhà, chịu gặp bà. Tất cả mọi thứ đều là nó trừng phạt bà.

      Mẹ Vân cuộn mình giường trong phòng ngủ, để mặc bác Hoàng cùng đám người dưới thuyết phục thế nào nữa. Bà cũng chịu ra ngoài gặp ai.

      Bất đắc dĩ, bác Hoàng chỉ đành tìm Vân Dật Bạch. Thế nhưng khi Vân Dật Bạch biết tin, chỉ bảo là cho người qua đó sau, gần như chẳng có bất cứ tin tức gì!

      Bác Hoàng khỏi lo lắng, giữa hai mẹ con rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

      Người Vân Dật Bạch dặn đến còn chưa thấy, mà lại có vị khách bất ngờ đến thăm.

      "Dương tiểu thư!" Bác Hoàng thấp giọng mở miệng, cũng cho rằng tại thích hợp để chủ nhân gặp khách. "Phu nhân có nhà!"

      Dương Chi La mỉm cười, dịu dàng mở miệng, "Bác Hoàng, từ khi nào bác cũng học được dối vậy?"

      "Dương tiểu thư!" Bác Hoàng mặt đổi sắc, "Nếu Dương tiểu thư khẳng định phu nhân có nhà, vậy nên biết, tại phu nhân muốn gặp khách!"

      "Cháu phải là khách!" Dương Chi La thấp giọng , "Bác Hoàng, từ cháu lớn lên ở đây, bác cũng xem như là người nhìn cháu lớn lên, sao có thể cháu là khách chứ! Điều này khiến cháu rất đau lòng!" ủy khuất .

      Chẳng biết tại sao tại khi bác Hoàng nhìn Dương Chi La, nhất thời có cảm giác xa lạ, này, tựa hồ còn là vui tươi ông thấy lúc trước. người có thêm trầm.

      Bác Hoàng cũng phải người thần bí khó lường gì, nhưng ông cũng từng trải cũng có thể nhìn được mặt khác của người.

      " xin lỗi Dương tiểu thư!" Bác Hoàng định thay đổi ý định.

      "Cháu chỉ muốn gặp mẹ Vân. Là Vân bảo cháu đến!" Dương Chi La cười khẽ mở miệng.

      Nghe vậy, bác Hoàng trầm mặc lúc, đại thiếu gia có người đến, là Dương tiểu thư sao? Ông khẳng định, nhưng cũng thể từ chối.

      Đưa Dương Chi La đến trước cửa phòng phu nhân, Dương Chi La dịu dàng cười nhìn bác Hoàng , "Để tự cháu vào xem bác được chứ?"

      Sau nhiều lần xác nhận, lúc này bác Hoàng mới gật gật đầu.

      Ông nghĩ, tốt nhất ông vẫn nên báo trước cho đại thiếu gia chút!

      Dương Chi La từ từ đẩy cửa phòng của mẹ Vân, khí trong phòng vì bị nén lưu thông mà có chút nặng nề. Nhưng Dương Chi La cũng để ý, mặt khác, rất thích mùi vị này, nó khiến nhớ đến chút ấn tượng khá sâu sắc.

      Đưa tay đóng cửa phòng, cũng bước tiếp, ngước lại tựa vào cánh cửa nhìn vào mẹ Vân thanh nhã cao quý ung dung cuộn mình chiếc giường lớn kia.

      Sắc đẹp của phụ nữ phai tàn theo năm tháng, sau khi dung nhan của họ mất , cần nhất chính là những thứ đồ trang điểm cùng mỹ phẩm xa xỉ để bảo vệ, có những thứ đó, cho dù là người luôn được chiều chuộng, cũng biến thành bộ dáng cực kỳ cằn cỗi sa sút!

      Mẹ Vân bây giờ chính là như vậy, lâu trang điểm khiến bà thoạt nhìn như già rất nhiều. Nghe được tiếng cửa mở, giọng già yếu vô lực truyền đến, "Tôi rồi tôi muốn gặp bất kỳ kẻ nào!" Tiếng khàn khàn, giống như tiếng của người đàn ông.

      "Việc mẹ Vân làm bị Vân biết rồi sao?" Dương Chi La mở miệng , đồng thời cũng khiến mẹ Vân nằm giường phải ngồi thẳng dậy.

      "Là ai?!"

      Dương Chi La bình thản đứng trước cửa, đưa tay bật đèn trong phòng, ánh sáng chói mắt khiến mẹ Vân khó có thể tiếp nhận ngay lập tức, đợi đến khi bà thích ứng được với ánh sáng, mới nhìn được người đến.

      "Chi La?" Mẹ Vân có chút ngoài ý muốn.

      "Rất bất ngờ sao?" Dương Chi La cong môi cười, "Mẹ Vân ở đây tự trách sao?"

      Mẹ Vân biến sắc, "Bác hiểu cháu gì!"

      "Bà biết!" Dương Chi La ha ha cười, "Việc sai duy nhất của mẹ Vân, sao bà có thể hiểu chứ?" tựa tiếu phi tiếu .

      "..." Mẹ Vân nghẹn họng kinh ngạc nhìn Dương Chi La.

      Sao ta có thể biết? Đó là sai lầm duy nhất bà phạm phải!

      "Quá bất ngờ?" Dương Chi La chầm chậm đến, đưa tay kéo ghế dựa ngồi xuống, " trừng phạt ba năm cũng nghiêm trọng bằng trừng phạt của đứa con trai khi biết chuyện. Nhìn bộ dạng bà bây giờ, e rằng Vân Dật Bạch biết rồi?!"

      Bà chưa từng thấy Dương Chi La như thế này, vui tươi trong ấn tượng, bây giờ lại khiến người ta cảm thấy đáng sợ. đôi mắt thấu bà, giống như cái gì ta cũng biết vậy.

      ", thể biết! thế giới này người biết chuyện chỉ có ba người!"

      "Bốn!" Dương Chi La chợt đưa ra năm ngón tay.

      " giơ ra năm!"

      "Bây giờ vẫn là bốn!" Dương Chi La trầm cười, "Đó là bởi vì, người trong đó chết rồi!"

      Trong lòng mẹ Vân chợt lạnh, "..."

      "Bà, Vân Dật Bạch, còn có ta, và còn có tôi!" Dương Chi La đưa ngón tay chỉ ngược vào chóp mũi mình, "Bất ngờ chứ?!"

      "Chi La, rốt cuộc muốn gì?" Mẹ Vân trầm giọng mở miệng hỏi.

      Bất chợt, truyền đến loạt tiếng bước chân, Dương Chi La đến bên cạnh mẹ Vân, phát bắt lấy cổ tay bà cúi đầu mỉm cười, "Tôi muốn để cho Vân Dật Bạch biết, cái giá ta bỏ rơi tôi là gì?"

      Lời vừa dứt, cửa phòng bị người dùng sức đá văng ra, Vân Dật Bạch dẫn đầu tiến vào, nhìn thấy tình huống trong phòng, trong nháy mắt cả người trầm bước chân trầm ổn tiến lên, "Dương Chi La, dám!"

      ra tay, Dương Chi La chìa tay cười vô tội, "Cái gì tôi cũng chưa làm!"

      " cho rằng tôi tin sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng .

      "A, xem ra biết cũng ít chuyện!" Sắc mặt Dương Chi La biến đổi nắm chặt lấy cổ tay mẹ Vân, hung tợn mở miệng, "Thi Tĩnh ở đâu?"

      Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, " muốn tìm Thi Tĩnh, sao đến nhà ấy mà tìm?"

      " đưa ấy !" Dương Chi La mất khống chế hét lớn, "Là đưa ấy . ấy ở đâu?"

      "Sao lại khẳng định tôi biết đáp án!" Vân Dật Bạch bình tĩnh mở miệng.

      "Cuộc sống của Thi Tĩnh chỉ có hạn trong phạm vi, trừ ra, ai có thể đưa ấy !"

      "Dường như rất hiểu về cuộc sống của Thi Tĩnh?"

      " phải với ấy, mà là với , mỗi người bên cạnh tôi đều để ý!"

      " sao? khiến phải nhọc lòng! Phiền phức như vậy!" Vân Dật Bạch nâng giọng cười, "Nếu vậy, có thể cho tôi biết muốn làm gì chứ?"

      "Tôi muốn cũng rất đơn giản!" Dương Chi La híp mắt, "Tôi muốn , muốn Thi Tĩnh!"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhún nhún vai, " muốn tôi, tôi còn có thể hiểu, muốn Thi Tĩnh làm cái gì?"

      "Tôi muốn thắng ấy! Để chứng minh Dương Chi La tôi chưa bao giờ thất bại, chỉ cần tôi muốn cái gì, người khác đều được động đến!"

      " chỉ ai?"

      "!" Dương Chi La chợt cười ha ha, " tại nên giống như ba năm trước khi tôi rời , coi phụ nữ như đồ chơi, thích chạm vào! Cho đến khi tôi về!"

      "Nên?!" Vân Dật Bạch cảm thấy từ này rất nực cười.

      "Đúng! là của tôi! Của tôi..."

      "Là nhắc tôi, là tự chạy kết hôn!"

      " phải! phải tôi!" Dương Chi La tức giận lên tiếng, "Là lão già kia cường bạo tôi! Nếu ông ta làm, tôi bắt ông ta bồi thường tất cả. Thế nhưng, nghĩ đến ông ta chỉ là người đại diện, có chút tài sản gì! Cho nên, khi ông ta còn tác dụng gì..."

      " giết ông ta!" Vân Dật Bạch tiếp thay , "Nếu như vậy, giết người đàn ông ở căn nhà gỗ cũng vì vậy!"

      Dương Chi La có chút giật mình, chợt nở nụ cười sung sướng, "Sao? Tôi thay giết hung thủ hại chết em trai, nên vui mới đúng!"

      " sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhạt mở miệng, "Nếu vậy năm mạng người trước đó đâu?"

      "Năm mạng người cái gì?" Dương Chi La tỏ vẻ khó hiểu.

      "Cần tôi nhắc sao? Trong căn nhà xưởng ở ngoại ô, năm người đàn ông khỏe mạnh bị chết cháy. Đó là lần muốn để Thi Tĩnh phải gánh hết tất cả mọi tội lỗi, cuối cùng lại để Lam Đình gánh hết năm mạng người kia!" Vân Dật Bạch ra từng chữ.

      Lời vừa dứt, chợt nghe thấy ít người bên cạnh hung hăng thở gấp vì kinh ngạc.

      Sau thời gian trầm mặc, Dương Chi La mím môi , "Sao ta có thể biết? Chuyện này hề có ai biết!"

      Nhìn Dương Chi La lâu, đến lúc này Vân Dật Bạch vẫn có chút khó tin chuyện này là . Cho dù vì tình cảm bất hòa giữa hai người, thể đến với nhau, nhưng dù sao hai người vẫn còn có đoạn ký ức hơn hai mươi năm.

      "Khi nộp tiền bảo lãnh cho Lam Đình, nên để ấy phát ra nhiều việc!"

      "Tôi hề cho ta biết về chuyện này!"

      " cho là ta hề nhận ra, cho rằng chỉ muốn nộp tiền bảo lãnh cho ta sao?" Trước khi Lam Đình lại bị giải gặp ấy lần.

      Khi đó Lam Đình vẫn luôn mồm kiên trì mình giết người. Mà sau khi nhìn thấy người đàn ông trong căn nhà , lời của Lam Đình cứ luẩn quẩn trong đầu .

      Giờ, nhìn vẻ mặt của , coi như được chứng thực!

      " tôi nên nộp tiền bảo lãnh cho ta sao?" Dương Chi La cười châm chọc, " phải các người cũng có chứng cứ chứng mình tôi làm sao?"

      "Bây giờ có!" Vân Dật Bạch giơ giơ bút ghi trong tay.

      Dương Chi La nghe vậy cười nhạo tiếng, "Mẹ vẫn còn trong tay của tôi!"

      "Để bắt cóc thêm lần nữa sao?" Vân Dật Bạch khí định thần nhàn .

      Dương Chi La hiểu rất Vân Dật Bạch, , phải hiểu Vân Dật Bạch của ba năm trước. Mà phải Vân Dật Bạch của bây giờ. Nhưng có thể khẳng định điều, Vân Dật Bạch là người con có hiếu. mặc kệ mẹ mình.

      Chỉ cần mẹ Vân còn trong tay ...

      Dương Chi La vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiếng cửa kính bị phá vỡ từ đằng sau, tiếp theo lưng bị người ta đá mạnh, cả người bổ nhào vào trong, giây tiếp theo, Vân Dật Bạch đưa tay chế trụ cổ

      Khác với bộ dạng ung dung nhàn nhã khi nãy, lúc này khắp người Vân Dật bạch tràn ngập khí tiêu điều đẫm máu, trầm lạnh lùng mở miệng, "Lúc này đây, để phải đền mạng cho những người đấy!"

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152: Vật đổi sao dời

      Bước ra khỏi tòa án, Vân Dật Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cơn gió lạnh thổi đến mặt , hơi mím môi, giữ chặt chiếc áo khoác người đứng yên bất động.

      Sau khi làm nhân chứng biết từ khi nào Văn Thiếu Giác đứng sau lưng lẳng lặng mở miệng, "Cậu có thể tìm Thi Tĩnh!"

      Thân hình đứng thẳng hơi giật mình, lâu sau Vân Dật Bạch mới lên tiếng, "Tớ biết ấy ở đâu!"

      Lúc trước khi Tông Chính đưa ấy rời từng , cần cho biết chỗ ở. Bởi vậy, bây giờ cho dù muốn tìm , cũng biết chỗ nào.

      Đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Dật Bạch, Văn Thiếu Giác trầm giọng mở miệng, "Tất cả đều kết thúc!"

      Vân Dật Bạch cười cười, "Đúng vậy, kết thúc!" Rốt cuộc tất cả cũng kết thúc!

      "Chỗ mẹ cậu chỉ cần nộp tiền phạt còn chuyện gì!" Văn Thiếu Giác . Đây là trừng phạt vì năm đó bà biết chuyện mà báo, vì Vân Dật Bạch định khởi tố, giờ chỉ cần nộp tiền phạt là được!

      "Tớ biết!" , cũng vì chờ mẹ!

      Cứ gặp như vậy cũng biết nên gì. Văn Thiếu Giác mím môi cười lặng lẽ rời khỏi.

      Bác Hoàng đưa mẹ Vân đến dừng xe lại, Vân Dật Bạch lặng lẽ lên xe. Trước sau đều mở miệng câu.

      Mẹ Vân lẳng lặng nhìn Vân Dật Bạch, vài lần muốn lại thôi cuối cùng chỉ có thể trầm mặc…

      Vân Dật Bạch chưa định về nhà, để xe đưa đến trước cửa công ty rồi dừng lại. Chỉ câu đưa phu nhân về nhà cũng quay đầu lại.

      Khi xe khởi động, bên trong truyền đến từng tiếng khóc thầm. Bác Hoàng lặng lẽ thở dài lại biết nên khuyên điều gì!

      Ba tháng sau, mẹ Vân mình rời khỏi thành phố này, chọn thành phố thích hợp ở nước ngoài ở lại để dưỡng lão. Mà khi nghe được tin này Vân Dật Bạch cũng có chút ý kiến gì. Chấp nhận này, từ đó về sau, còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

      Thời gian thoáng cái năm năm.

      Thành tựu của Vân thị trong tay Vân Dật Bạch tăng lên mỗi năm. giờ Vân thị còn giao thiệp trong phạm vi , còn cả phần thị trường quảng cáo cũng trong phạm vi của Vân thị, mà địa vị xã hội của Vân Dật Bạch cũng ngừng tăng. Giờ trở thành người đàn ông vàng độc thân khiến các tiểu thư danh gia người sau tiếp người trước muốn được lấy.

      Thế nhưng lại hề có chút tin đồn nào về chuyện giữa Vân Dật Bạch và phụ nữ được truyền ra. Điều này cũng trở thành trong những bí mà giới truyền thông tranh nhau muốn có được đáp án trước.

      "Thiếu Dương, lên đây lát!" Vân Dật Bạch nhấn điện thoại nội bộ gọi Lăng Thiếu Dương.

      lát sau, Lăng Thiếu Dương cầm mấy phong thư huýt sáo đẩy cửa vào, "Chuyện gì?"

      Vân Dật Bạch nâng mi , " phải được huýt sáo trong công ty sao?"

      Lăng Thiếu Dương mím mím môi, "Được rồi!" Ai bảo tâm tình của tốt cơ chứ.

      Về phần vì sao lại tốt, đương nhiên là có liên quan đến Thẩm Lạc Du!

      "Gọi tớ lên đây có chuyện gì à?!" Lăng Thiếu Dương cười hì hì . Người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái thôi!

      "Tối nay là đại thọ bảy mươi của tổng giám đốc Bách Dương, thiệp mời ở trong này, cậu thay tớ !" Vân Dật Bạch tiện tay ném ra tấm thiệp mời.

      "Sao lại là tớ?" Lăng Thiếu Dương oa oa kêu lớn, "Người ta mời cậu mà!"

      "Tớ rảnh!" Vân Dật Bạch từ chối chút nghĩ ngợi, "Cậu có thể đưa Thẩm tiểu thư của cậu cùng, chi phí do công ty trả!"

      Nghe vậy, mắt Lăng Thiếu Dương lóe sáng "Có thể sao?"

      "Ừ! tay cậu cầm gì vậy?"Vân Dật Bạch nhìn đống thư tay cậu ta, "Của tớ à?" hỏi.

      Lăng Thiếu Dương cúi đầu nhìn nhìn, "Ừ, đúng rồi! Đều là của cậu! Các nàng quản lý vất vả nhờ tớ mang lên."

      Vân Dật Bạch đưa tay nhận lấy, " còn việc gì. Cậu xuống !" vẫy vẫy tay tỏ vẻ tiễn. Lăng Thiếu Dương cũng gì, cười hì hì xoay người rời .

      Bỏ qua đống văn kiện xem dở, Vân Dật Bạch quyết định cho mình thời gian thư giãn, chậm rãi mở thư, đọc phong rồi phong!

      Khi nhìn đến phong thư cuối cùng, ngón tay khẽ run, giây tiếp theo tờ giấy theo kẽ ngón tay rơi xuống, chậm rãi bay xuống sàn nhà!

      , lâu vẫn chưa định thần lại! Nếu như nhìn kỹ, phát cả người đều run run! Trong nháy mắt lại như có chuyện gì cả!

      ... .....

      Trong căn nhà ấm áp, trong căn phòng lớn có hai người, hai người lúc này, chính xác mà phải là người đàn ông và người phụ nữ. Bất quá, lúc này tức giận nhìn người đàn ông.
      ,
      "Thi Thánh Thần, mẹ cảnh cáo con, nếu con còn tự tiện lật xem đồ của mẹ, mẹ ..."

      "Mẹ định làm gì?" Giọng của người đàn ông có phần trẻ con, hơn nữa trong giọng lại có phần hờ hững.

      "Thi Thánh Thần, con đừng có mà dùng cái giọng điệu đó với mẹ." Người phụ nữ nổi giận, tiến lên nhéo tai người đàn ông. À, , là tai của cậu nhóc.

      Cậu nhóc, Thi Thánh Thần nhìn người phụ nữ tức giận trước mặt, hết cách người phụ nữ này là mẹ của cậu. Cho dù cậu muốn thừa nhận cũng chẳng còn cách nào.

      Ngay lúc này, người đàn ông bước vào phòng, người đàn ông đầu tiên là sờ sờ lên đầu cậu nhóc, sau đó chuyển sang nhìn người phụ nữ trong phòng, "Em lại làm sao vậy?" nhìn người phụ nữ vẻ cưng chiều.

      Nhìn đến người đàn ông, người phụ nữ hai tay chống hông xoay người thèm nhắc lại.

      Người đàn ông bất đắc dĩ ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ nhắn của cậu bé, đáng tiếc khuôn mặt nhắn này lại hề cười. "Thi tiên sinh, tự con ." đau đầu nhìn cậu nhóc và người phụ nữ, hai người kia ai, việc gì có thể làm cho.

      Cậu nhóc nhún nhún vai, cậu nhìn người đàn ông là bố cậu ở trước mặt, "Chú mà hỏi người phụ nữ đó ấy." Thản nhiên đẩy tay ra, Thi Thánh Thần cũng cần tình cảm của người đàn ông này.

      Cảm giác rất kỳ lạ, ràng là người này nuôi lớn cậu, nhưng cậu lại có hảo cảm mấy!

      Người đàn ông cũng chính là Tông Chính đứng lên, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, "Thi Tĩnh, , sao lại thế này?" thay đổi của năm năm cũng để lại chút dấu vết nào khuôn mặt Tông Chính, ngược lại thoạt nhìn càng có thêm hương vị đàn ông.

      " có chuyện gì!" Tiểu tử thối, trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy tức giận sớm rời khỏi phòng của tên nhóc, lửa giận trong lòng những giảm mà càng mãnh liệt hơn.

      Thời gian năm năm, năm năm biến từ người phụ nữ trở thành người mẹ. Tuy rằng vẫn chưa thể đủ tư cách với chức vị này.

      Đối với chuyện khó giải quyết giữa hai mẹ con này, Tông Chính gãi gãi đầu, "Nó làm chuyện gì khiến em tức giận à?" Hỏi được đành phải quan sát theo góc độ khác vậy.

      đến chuyện này, lửa giận của Thi Tĩnh lại tăng lên, cầm lấy còng tay vẫn luôn mang theo người, "Tên nhóc này động đến đồ của em."

      Chính Thi Tĩnh cũng nghĩ đến, cuối cùng mình lại trở thành cảnh sát, đương nhiên đó cũng là nhờ hướng dẫn của Tông Chính.

      Chỉ vậy sao?

      Tông Chính thấy hết cách với hai người này. người mẹ ra mẹ, người lại chẳng giống như con. Người nào biết còn nghĩ là do người giúp việc lén giấu , làm hại phải bồi thường ít tiền. Tên nhóc kia lấy đồ tay cũng rất bình thường. Ai, đột nhiên cảm thấy mình già rất nhiều.

      " vậy có thể giận . Đó là đồ của em, thế nhưng tên nhóc đó lại đó là đồ chơi của nó. Đừng có đùa, nhà ai lại có đồ chơi như vậy?" Trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy tức giận, nắm lấy tay Tông Chính, vẻ mặt tức giận .

      Còn có nhà . Tên nhóc kia hề sai, trước đây từng đùa với nó rằng đó là đồ chơi, hơn nữa còn ngay trước mặt người phụ nữ mà đưa cho cậu con trai.

      Tông Chính biết nếu lúc này cho biết suy nghĩ của mình cũng bị mắng. liền đứng lên gì sải bước ra khỏi phòng. Để lại Thi Tĩnh với vẻ mặt hoang mang.

      " muốn trút giận thay em phải ?" đứng lên theo sau Tông Chính.

      Tông Chính xoay người lại đặt hai tay lên bả vai đẩy người đến bên sofa, sau đó lặng lẽ đứng dậy rời . gì, đứa thế nào người mẹ cũng như thế, trời ạ!

      Ra khỏi phòng nhìn thấy Thi Thánh Thần đứng trước cửa phòng mình thờ ơ nhìn về phòng của mẹ, cậu lạnh nhạt mở miệng, "Chú Tông."

      Tông Chính dừng bước, "Con biết?" ràng danh nghĩa tên nhóc này là con của .

      "Cháu biết. Hơn nữa mẹ thích chú." Cái gì cậu cũng đều nhìn ra, tuy rằng chính cậu cũng thấy lạ vì sao mỗi người trong nhà này đều có tính cách riêng, cậu cảm thấy những người này rất nhàm chán.

      Tên nhóc này có cần phải trực tiếp ra như vậy hay ?

      biết rốt cuộc tên nhóc này giống ai? Tông Chính vuốt lên mặt, thờ ơ của mấy năm qua sớm tiêu tan theo trưởng thành của tên nhóc.

      "Con muốn gì với chú?"

      "Chú phải bố cháu. Mẹ phải là của chú." Mắt lạnh nhìn , "Cháu biết bố là ai." Cậu sớm điều tra. Chẳng qua cho mẹ mà thôi.

      Vẻ mặt Tông Chính ngẩn ra, "Cháu biết đó là ai sao?" giữ lấy Thi Thánh Thần. Sao thằng bé có thể biết?

      Thi Thánh Thần thản nhiên nhìn , " liên quan đến chú."

      "Nhóc con cháu..."

      "Cháu , liên quan đến chú." Thi Thánh Thần tỏ vẻ người lớn đẩy bàn tay của ra, "Chú đừng lợi dụng mẹ"

      Tông Chính kinh hãi phát tâm tư của mình lại bị đứa trẻ nhìn thấu. chậm rãi buông tay Thi Thánh Thần ra, Thi Thánh Thần nhìn , "Tên cháu là Thi Thánh Thần mục dích cũng là để cho chú, cháu và chú có quan hệ gì." xong câu đó, cậu xoay người vào phòng.

      sửng sốt, đứa mà lại có thể nhìn thấu tâm tư che dấu năm năm.

      Đúng vậy, Vân Dật Bạch để đưa Thi Tĩnh . Cũng cho biết vì sao khi gặp Thi Tĩnh lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, trái tim của lại mãnh liệt đến vậy.

      Biết nên, vẫn cứ kiên trì, cho rằng chỉ cần có lòng nhìn thấy!

      Nhưng lại như vậy, đứa bé được sinh ra. Mặc dù danh nghĩa, là con trai của , nhưng lại kiên trì để đứa bé theo họ của .

      , nếu có ngày nhận ra ai đó. Vậy đứa bé cũng trở thành gánh nặng của !

      rất nhiều lần suy nghĩ trong lòng, thể nào có người đó. Mà lại luôn cười, chẳng gì cả!

      Cho dù Thi Tĩnh chưa từng đề cập đến, cũng biết, năm năm qua, chưa bao giờ quên Vân Dật Bạch. Bởi vì, khuôn mặt đó của Thi Thánh Thần cũng đủ để mỗi ngày đều nhớ đến.

      ai biết, bí mật. bí mật chưa từng cho bất kỳ kẻ nào.

      Có lẽ vẫn chờ, có lẽ, ngày nào đó cũng đến!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :