1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Các người lấy tôi làm vật giao dịch gì vậy

      Bàn tay của càng thêm càn rỡ muốn làm gì làm người , đôi mắt cuồng dã gắt gao khóa đôi gò má đỏ bừng của .

      "Ưm... a..." bị khiêu khích. Khiến cho ý loạn tình mê, cả người đều nóng lên.

      Lúc lửa nóng bắt đầu nhen lên chợt bàn tay thu lại, đôi má Thi Tĩnh vẫn đỏ bừng chưa kịp bình thường trở lại.

      Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của tà mị cười, "Còn chưa thỏa mãn sao? Hửm?"

      Nụ cười của giống như châm biếm vậy, vòng tay ôm lấy cơ thể mình, Thi Tĩnh nén chịu ánh mắt tà tứ cùng nụ cười giễu cợt của .

      Ném chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu hơi ấm lên đầu , Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn , "Mặc vào!"

      Kéo lại áo sơ mi, Thi Tĩnh mặc lên người.

      , cũng , sau này hai người ai được nhúng tay vào chuyện của người kia. Như vậy cũng tốt!

      Khoảng cách đến biệt thự còn xa, Vân Dật Bạch thong thả lái xe về phía biệt thự.

      Trong quá trình này, Thi Tĩnh cũng mặc lại quần áo người, chờ xe dừng lại xuống.

      Ngoài ý muốn của mọi người chính là, trước cửa biệt thự, chiếc xe con dừng nhìn xe bọn họ dừng lại, người xe cũng mở cửa xuống xe.

      Đôi chân ngừng lại, Thi Tĩnh cùng người chiếc xe con đó đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.

      Thi Tĩnh hơi sửng sốt nhìn người đó, là mẹ Vân?!

      Vân Dật Bạch xuống xe cũng nhìn thấy mẹ mình, mặt chút thay đổi nhìn qua hai người, sau đó cũng quay đầu lại mà vào nhà.

      cứ vậy mà để ở lại cùng mẹ sao? Chắc phải chứ?!

      Thi Tĩnh mím môi, nhìn bộ dáng nhìn mình chằm chằm của mẹ Vân. Bất đắc dĩ giọng , "Bác vào nhà rồi chuyện!"

      Mẹ Vân giương mắt nhìn , theo lời vào cửa.

      Nhìn mẹ Vân trước mặt, Thi Tĩnh nhịn được thầm oán trong lòng nơi này hình như là nhà mình!

      Khi vào trong thấy Vân Dật Bạch nhàn nhã ngồi sofa chờ hai người, mà sau khi mẹ Vân bước vào cũng ưu nhã ngồi xuống bên cạnh con trai, để lại mình Thi Tĩnh đứng trước cửa hai mặt nhìn nhau, có cảm giác như biết nên làm cái gì.

      Thở dài tiếng, Thi Tĩnh xoay người vào bếp bưng ra hai cốc nước đặt trước mặt hai người, lặng lẽ ngồi xuống đối diện hai người.

      Cái cảm giác này, giống như tam đường hội thẩm vậy!

      Bĩu môi, Thi Tĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ Vân, cố gắng để ý đến người đàn ông ung dung nhàn nhã.

      "Bác có chuyện gì sao?"

      Mẹ Vân im lặng nhìn Thi Tĩnh, cũng kiêng dè con trai ngồi bên cạnh, thấp giọng , "Thấy hai người xuất cùng nhau, liệu tôi có thể cho rằng, đồng ý điều kiện của tôi rồi chứ?"

      Nghe vậy, theo bản năng Thi Tĩnh nhìn sang Vân Dật Bạch, chỉ chậm rãi cầm lấy điều khiển bật tivi chọn chương trình mình thích sau đó chăm chú xem chương trình đó.

      Xem ra, có ý định giúp !

      Thi Tĩnh mím môi lặng lẽ gật đầu, thừa nhận.

      "Từ khi nào?" Trong đôi mắt mẹ Vân lên tia sáng khẩn thiết.

      Từ khi nào?!

      Chuyện này, làm sao biết được?!

      Thi Tĩnh lại lần nữa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Dật Bạch, vẫn định mở miệng giúp. Thi Tĩnh liền bực mình, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh ném qua.

      Vân Dật Bạch đưa tay vững vàng bắt lấy gối ôm đặt người, lúc này mới mở miệng, "Mẹ, chuyện này ai cũng thể chính xác được, bọn con đáp ứng điều kiện của mẹ, mẹ cũng nên nhớ mẹ đồng ý điều kiện của con!"

      Ánh mắt mẹ Vân nhanh chóng nhìn tới nhìn lui hai người, ánh mắt lên tia bực mình. mặt lại bình tĩnh chút gợn sóng, "Nếu như vậy, mẹ cũng an tâm!" xong chuyển tầm nhìn về phía Vân Dật Bạch, "Nếu đồng ý vậy điều kiện của con tất nhiên mẹ làm được. Nhưng phải trong trường hợp các người mang thai, mẹ mới chịu đồng ý. Bây giờ con được để quan hệ với Dương Chi La quá căng, nếu nghe lời, con hãy chuẩn bị kết hôn !" Mẹ Vân cũng ra điều kiện của chính mình.

      Nghe vậy Vân Dật Bạch chỉ khẽ run, gật gật đầu. Lúc này mẹ Vân mới đứng dậy rời .

      Thi Tĩnh cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời của mẹ Vân!

      Giao ước trong lời của Vân Dật Bạch và mẹ ta là gì? Hơn nữa nội dung của giao ước đó hình như có liên quan đến . Liên quan đến Dương Chi La. Cũng liên quan đến đứa bé trong bụng!

      Kỳ vẫn luôn cho rằng Vân Dật Bạch chỉ vì hiếu thuận. Cũng nghĩ đến trong đó còn có nghĩa khác.

      Rốt cuộc và mẹ có giao ước và điều kiện gì chứ!

      Hai tay Vân Dật Bạch ôm ngực nhìn bộ dạng xuất thần của Thi Tĩnh, trong lòng nhịn được hơi trầm xuống.

      Ngay khi chuẩn bị xoay người rời , lại truyền đến giọng của Thi Tĩnh, "Các người lấy tôi làm vật giao dịch gì vậy?!"

      Bước chân ngừng lại nhưng cũng quay lại, chờ tiếp tục mở miệng.

      "Bây giờ tôi là cái gì?" Thi Tĩnh giương giương khóe miệng, cười nhạt, "Vân Dật Bạch, tàn nhẫn! Tôi trở nên như vậy rồi. Thế vẫn chưa đủ hay sao? lại lấy đứa trẻ còn chưa chào đời ra để trao đổi! Rốt cuộc có còn là con người ?!" Khi câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng, gần như cả người đều như suy sụp.

      " có tư cách gì mà chỉ trích tôi?" Bỗng nhiên quay người lạnh giọng quát. Hít sâu hơi, sau đó khẽ nhếch môi, " có khác gì tôi chứ? phải cũng như tôi cũng lấy đứa bé ra để trao đổi sao? Cái giá đưa ra thế nào còn cần tôi phải nhắc lại sao?" Giọng từ tốn từng chữ từng chữ băng lãnh.

      Lời từng chữ từng chữ đều giống như lưỡi dao tàn nhẫn đâm vào lòng . Thi Tĩnh ngẩng đầu nước mắt trực rơi.

      "Sao có thể vậy chứ?"

      "Chẳng lẽ đúng hay sao? phải cũng coi đứa bé trong bụng như thứ hàng hóa để đem ra trao đổi sao? Thi Tĩnh, chúng ta đều vì mục đích của bản thân, hà cớ gì phải tự cho mình thanh cao vậy chứ?" Vân Dật Bạch châm chọc cười.

      "Tôi có!" Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, "Tôi có!"

      " có?!" Vân Dật Bạch cười nhạo, " có cần tôi phải nhắc lại cho nhớ chính là người đưa ra điều kiện với tôi ?"

      Mắt ngấn lệ, Thi Tĩnh nhếch môi, nghẹn ngào , " , tôi có!" phải muốn bán đứa con.

      "Thi Tĩnh, cần phải tỏ ra cao thượng, cũng cần tỏ ra ghê tởm người khác như vậy, cũng giống tôi mà thôi!" muốn phải tiếp tục nhìn đôi mắt ngấn lệ của , Vân Dật Bạch phất tay áo rời khỏi phòng khách.

      , phải muốn bán đứa bé, muốn! muốn bán đứa bé!

      Thế nhưng... cũng lấy đứa bé ra để trao đổi!

      Vân Dật Bạch đúng, cũng giống như , có tư cách để chỉ trích , có khác gì cơ chứ?

      khác gì nhau! chút cũng !

      Nhìn hình ảnh cười nhạo của mình phản chiếu tivi, Thi Tĩnh cười buồn.

      Tiếng khóc được kiềm chế trong phòng khách truyền đến lầu khiến Vân Dật Bạch khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đầy phiền muộn khẽ chau mày. Nắm tay tự chủ vung lên, mạnh rơi xuống mặt bàn. Phát ra tiếng 'bịch'.

      Bóng đêm dần dần bao phủ, cả người Thi Tĩnh vẫn duy trì tư thế cuộn tròn sofa nhúc nhích.

      Bước chân vững chắc từ bước xuống, bộ âu phục gò bó được thay ra, chỉ còn áo sơ mi trắng bên trong, Vân Dật Bạch chầm chậm bước xuống lầu. mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu thoáng nét nhàn rỗi.

      Hai cái cúc cổ cài, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, cúc áo bên cổ tay cũng cài ngược lại lại được xắn lên cao, xắn lên tận khuỷu tay, thoạt nhìn trông rạng rỡ hơn nhiều.

      Tiếng bước chân xuống lầu bỗng ngừng lại, nhíu mày nhìn người phụ nữ vẫn ngồi ôm chân như trước. lại cất bước bước xuống thềm đá chậm rãi đến cạnh , đá đá ghế sô pha, "Thi Tĩnh!"

      Thi Tĩnh ngồi sô pha vẫn như trước chút động tĩnh.

      Vân Dật Bạch nhíu chặt mày, "Thi Tĩnh?!" cao giọng gọi.

      Thi Tĩnh vẫn như cũ gì!

      Mày kiếm khẽ chau, khom người lay Thi Tĩnh. Cơ thể giống như có điểm tựa ngã nghiêng về bên.

      Nhìn Thi Tĩnh bỗng nhiên ngã xuống ngay khi vừa chạm tay vào, trong lòng Vân Dật Bạch thấy căng thẳng, căn bản cũng kịp suy xét xem cảm giác đấy trong lòng mình là gì, bàn tay vội đưa ra kéo tựa vào lòng mình.

      lạnh lùng , "Thi Tĩnh, làm sao thế này?!"

      Thi Tĩnh vai mặc nhiên .

      Vân Dật Bạch lúc này mới ý thức được phải dở trò. Đưa tay dò tìm hơi thở của .

      Vẫn còn thở...

      nén được khẽ thở phào. Nắm lấy bả vai Thi Tĩnh, tức giận , "Thi Tĩnh, đủ rồi đấy!"

      Cả người Thi Tĩnh mềm oặt giống như có sức sống, để mặc dùng sức lay động, lộ ra khuôn mặt nhắn bên bao phủ tầng mồ hôi mỏng.

      Cánh tay lay động chợt dừng lại, Vân Dật Bạch ôm chặt lấy Thi Tĩnh, bàn tay lạnh lẽo nhàng vỗ lên mặt . "Thi Tĩnh! Thi Tĩnh!"

      Cơ thể mềm mại trong lòng vẫn như cũ có phản ứng gì. Trong lòng Vân Dật Bạch như hiểu, bàn tay giữ chặt lấy mặt , ngón cái dùng sức ấn mạnh lên mạch nhân trung của .

      "Ưm... khụ khụ, đau!"

      Vội thở gấp, Thi Tĩnh ho khan tỉnh lại, nhịn được chống cự lại đau đớn bên mũi.

      Ngón tay đặt huyệt nhân trung cũng ngừng lại sau khi thấy tỉnh, ngược lại lại thêm dùng sức.

      "A, đau quá!" Thi Tĩnh giọng kháng nghị, chịu được vùng vẫy đứng lên.

      Cơ thể vốn cử động trong lòng bỗng nhiên dùng sức giãy dụa ngồi dậy, lúc này Vân Dật Bạch mới dần bình tĩnh, thu ngón tay lại.

      " làm cái gì vậy? Đau lắm đấy có biết ?" Thi Tĩnh hung dữ trừng Vân Dật Bạch, cảm thấy huyệt nhân trung ở mũi như muốn sưng lên!

      Lần đầu tiên, khi Thi Tĩnh mắng Vân Dật Bạch, câu cũng , chỉ kinh ngạc nhìn Thi Tĩnh mắng chửi. từ từ đưa tay, muốn động vào người . Lại bị Thi Tĩnh tránh qua bên.

      làm sao vậy?" cảnh giác nhìn Vân Dật Bạch.

      Bàn tay dày rộng lớn nhàng đưa ra chạm vào mặt , khẽ vuốt ve, rồi vội buông ra.

      đụng chạm từng chút khiến Thi Tĩnh phải nhíu mày. "Vân Dật Bạch, khỏe à?!" Hiển nhiên hề hay biết mình vừa gặp chuyện gì.

      Vội tiến đến ôm chặt lấy cơ thể bé yếu ớt vào ngực, cánh tay Vân Dật Bạch ôm chặt lấy giống như hận thể đem cả người ép sát vào người mình.

      Thi Tĩnh cảm giác, tất cả xương cốt của đều bị bóp nát, cằm đặt vai , "Vân Dật Bạch?!" hiểu vì sao lại trở nên khó hiểu như vậy!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Miệng tôi đều do ấn mà sưng lên

      Bộ dạng của thoạt nhìn khiến thấy lo lắng. Nhưng xương cốt người cơ hồ đều bị bóp nát khiến nhịn đau được mà kêu lên.

      "Đau!"

      Rốt cuộc làm sao vậy?!

      Tiếng kêu của phút chốc kéo Vân Dật Bạch khỏi dòng suy nghĩ, chợt đẩy ra.

      Lực từ khiến lưng Thi Tĩnh đập mạnh vào sofa, cũng may sofa mềm khiến lực giảm , cũng cảm thấy quá đau!

      " làm sao vậy?" Thi Tĩnh nghĩ ra... Vân Dật Bạch ta!

      Bỗng nhiên hoàn hồn, Vân Dật Bạch chợt đứng thẳng người, nhìn lên huyệt nhân trung sưng đỏ của Thi Tĩnh, tức giận , "Thi Tĩnh!"

      "Sao vậy? Tôi làm gì mà vẻ mặt như muốn ăn thịt tôi vậy!" Thi Tĩnh nghi hoặc hỏi. Từ sau khi vào nhà dường như chưa từng đối mặt trực tiếp, có thể đắc tội gì với chứ?

      Thi Tĩnh càng nghĩ càng thấy mình vô tội!

      Đôi mắt Vân Dật Bạch híp lại trầm trừng mắt nhìn khuôn mặt nhắn vô tội của , "Sao lại giấu tôi?"

      Bộ dạng vừa rồi của là ngất xỉu. Hơn nữa biết kéo dài bao lâu! Vân Dật Bạch dám tưởng tượng, nếu như vừa rồi mình xuống trễ chút nữa, liệu bây giờ còn có thể đứng trước mặt mình tức giận mắng thế này được . Vừa nghĩ như vậy khiến lòng có cảm giác là lạ.

      Chết tiệt, còn chưa muốn kết thúc, đừng mong xảy ra chuyện gì! cho phép, tuyệt đối cho phép!

      Ánh mắt của nóng rực mà sắc bén. Khiến Thi Tĩnh có chút nghi hoặc, " có!"

      " có?" Đôi mắt Vân Dật Bạch híp lại xác nhận, " muốn tự mình cho tôi biết, hay muốn chờ đến khi tự tôi tìm ra?!"

      Nghe vậy, Thi Tĩnh hơi trầm ngâm, như nghĩ đến điều gì, chợt cong khóe miệng, " có!" Chẳng qua trong lời có chút lo lắng.

      "Rốt cuộc có hay !" hét lớn tiếng.

      " có, quả có! làm sao vậy? nguyền rủa tôi có phải ? Tôi có quả có." Chợt đứng lên, Thi Tĩnh nhảy lên sofa căm tức nhìn thẳng Vân Dật Bạch.

      Chưa thấy qua người nào như , có, vậy mà còn có người nguyền rủa có chuyện!

      " có vậy sao lại ngất xỉu? có vậy sao lại lên tiếng? có vậy sao lại nằm hôn mê bất tỉnh sofa! Thi Tĩnh, muốn tôi bóp chết sao? Hả!" Khi đến từ cuối cùng, nháy mắt Vân Dật Bạch nổi cơn thịnh nộ.

      Nghe thế, nháy mắt Thi Tĩnh ngây ngẩn cả người!

      "Tôi ngất xỉu?" hoàn toàn biết!

      " biết?" Vân Dật Bạch càng thêm nghi hoặc nhíu mày, "Vừa rồi làm gì?"

      "Tôi... tại sao tôi phải cho biết?!" Hai tay Thi Tĩnh chống hông vẻ mặt bực mình.

      Trong lòng nổi lên chút bất an. Vừa rồi khóc! Bởi vì lời của và hành động của mình mà khóc, khóc khóc... còn nhớ nữa!

      Bỗng nhiên mở tròn đôi mắt, Thi Tĩnh ôm chặt lấy chính mình, "Miệng tôi đều do ấn sưng lên!" Lúc đầu là ngất xỉu, mới có thể bị Vân Dật Bạch ấn cho tỉnh! hận đến chừng nào, mới khiến nó sưng lên.

      mặc kệ thế nào. Thân hình cao lớn nguy hiểm tiến gần , đôi mắt u ám mở miệng, "Hỏi lại lần nữa, rốt cuộc sao lại giấu tôi?!"

      " có!" Thi Tĩnh vội trả lời.

      " có?!" Vân Dật Bạch cười lạnh, đưa tay giữ chặt cánh tay , kéo về phía cửa, "Theo tôi đến bệnh viện!"

      phải muốn thừa nhận, ngay khi thấy Thi Tĩnh ngất xỉu, trong đầu trống rỗng. nghĩ đến tức giận mình, cho nên mới cố tình để ý đến . nghĩ rằng, vì tranh chấp trước đó giữa hai người mà cố ý. Thế nhưng...

      người khỏe mạnh làm sao có thể bỗng nhiên ngất xỉu mặt đất chứ?

      Nghe thấy phải bệnh viện, Thi Tĩnh liền trừng lớn mắt, " cần, tôi muốn ! Sao phải bệnh viện? Tôi sao! giờ tôi rất khỏe, vì sao tôi phải bệnh viện chứ! !" Ôm chặt lấy cây đèn bên cạnh sofa, Thi Tĩnh ra sức lắc đầu.

      Việc kháng cự muốn đến bệnh viện càng khiến Vân Dật Bạch nghi ngờ, " làm sao, vì sao theo tôi đến bệnh viện?" đến gần .

      "Tôi... thích bệnh viện!" Thi Tĩnh kiếm cái cớ cho mình. Cũng là câu , chẳng ai thích đến bệnh viện cả. tin rằng bây giờ Vân Dật Bạch cũng rất ghét bệnh viện.

      Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn , nhìn lâu, " khẳng định là có chuyện gì?"

      " có chuyện gì!" Thi Tĩnh buông cây đèn ra cố gắng bày ra bộ dáng có việc gì.

      Giây tiếp theo, Vân Dật Bạch nhanh bước tiến đến ôm ngang người . Thi Tĩnh cả kinh hét lớn.

      "A... Tôi muốn bệnh viện, tôi muốn bệnh viện!" Thi Tĩnh hét lớn giãy dụa.

      "Đừng nhúc nhích!" bàn tay đánh vào mông , Vân Dật Bạch khẽ quát tiếng xoay bước lên tầng hai.

      Bàn tay dày rộng của vững vàng đặt ở mông , thân mình Thi Tĩnh căng thẳng dám nhúc nhích bị ôm lên tầng.

      Nghiêng mình đem người thả giường lớn Vân Dật Bạch cũng đứng dậy ngay lập tức, chống cánh tay ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thi Tĩnh.

      Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.. hề di chuyển, Thi Tĩnh có chút gian nan nuốt nuốt nước miếng, "... sao vẫn chưa ?"

      tay chống lấy cơ thể đôi mắt đen của Vân Dật Bạch híp lại, nhướng môi , "Thi Tĩnh!" cố ý hạ thấp cơ thể, khuôn mặt tuấn dật sâu lường được liếc nhìn khuôn mặt nhắn của ngừng đỏ lên. Hơi thở của nhàng phả lên khuôn mặt .

      Cả người Thi Tĩnh căng thẳng giống như chiếc đũa, nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, "... muốn gì?" có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể .

      Tay kia từ từ sờ lên khuôn mặt , Vân Dật Bạch mỉm cười, nhả ra từng từ lạnh đến xương tủy, "Nếu để tôi biết được, có chuyện giấu tôi, nhất định phải chết!"

      Đôi má hồng hồng trong nháy mắt trở nên băng lạnh, người này cứ nhất thiết mỗi lần phải khiến mình chết sống lại như vậy sao?

      Chết sao?! có thể làm gì ?!

      "Tôi nhớ mình làm gì đắc tội với !" Hai tay chống trước ngực , Thi Tĩnh nửa ngồi lên, bắt lấy cái gối ôm đặt trước ngực, dùng cách đó để tạo khoảng cách giữa hai người. Cũng là để tạo gian an toàn cho mình.

      Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, , "Kết quả kiểm tra thân thể của đâu?" cũng quên trước đó từng cố ý đưa kiểm tra.

      Hơi hơi nâng mắt, Thi Tĩnh mím môi, "Ở trong thư phòng, tôi có bệnh!" cố ý nhấn mạnh.

      Đột nhiên đứng lên Vân Dật Bạch xoay người rời . Thi Tĩnh biết tìm bản kiểm tra! hề ngăn cản chỉ ôm cánh tay cuộn mình giường.

      Vừa rồi, ngất xỉu?!

      Thi Tĩnh có hơi nghi ngờ! Nhưng Vân Dật Bạch tức giận khiến thể tin chuyện này là .

      Lời của ông bác sĩ bỗng nhiên lên trong đầu, khuôn mặt nhắn của càng trầm xuống.

      được, phải nắm chặt thời gian.

      Khi Vân Dật Bạch tìm được bản kiểm tra thân thể mà Thi Tĩnh trong thư phòng, xác định bên viết bình thường mới khẽ thở phào.

      Bàn tay gắt gao đặt bản kiểm tra, Vân Dật Bạch chậm rãi nhắm mắt lại. Bộ dạng ngất xỉu tối nay của Thi Tĩnh khiến chấn động.

      Bây giờ nhìn kết quả, chỉ có thể đó là do khóc dẫn đến khó thở. Cho nên mới ngất xỉu.

      Trong bụng kêu lên tiếng, Vân Dật Bạch mở mắt nhìn đồng hồ, mười giờ tối, trách được lại thấy đói bụng.

      Đứng dậy ra khỏi thư phòng, trước nhìn qua Thi Tĩnh, lúc này Vân Dật Bạch mới xoay người xuống tầng.

      Trong khí truyền đến mùi thơm thoang thoảng, Thi Tĩnh xoa cái bụng của mình chậm rãi xuống lầu, ngờ lại thấy thân hình cao lớn của Vân Dật Bạch đưa lưng về phía mình bận rộn trong phòng bếp. Đôi tay thành thạo cũng vì những dụng cụ nhà bếp mà bối rối.

      ta biết nấu ăn?!

      Đây là điều khiến Thi Tĩnh cảm thấy kỳ lạ! Vân Dật Bạch có thể đại thiếu gia sinh ra ngậm khóa vàng, về mặt ăn uống căn bản cần phải quan tâm, sao có thể xuống bếp?! Hơn nữa thoạt nhìn rất thuần thục?! Thoạt nhìn hề giống người từng chịu khổ. Cũng cần phải tự mình xuống bếp.

      Động tác từ đập trứng, đến đặt nồi, cũng vì bị mỡ bắn tung tóe mà né tránh. Người đàn ông khác khi nhìn đến dầu mỡ đều hận thể tránh xa ba thước, mà với dường như đó trở thành thói quen.

      Vô thức đứng trước cửa phòng bếp nhìn đánh trứng. Nguyên liệu rất đơn giản, chính là quả cà chua, hai quả trứng gà chút mỳ sợi, cây hành! Trong phòng bếp có gì Thi Tĩnh đều biết. Vẫn luôn mua cái này cái kia, chẳng qua do chuyện tình với Vân Dật Bạch yên ổn nên ngừng lại. Cho nên vẫn chưa mua sắm, thứ có thể dùng cũng nhiều.

      Cho đến khi bát mỳ thơm lừng đặt trước mặt mình, Thi Tĩnh mới chậm rãi hoàn hồn.

      "Nhìn cái gì? Ăn !" xong đợi phản ứng Vân Dật Bạch cúi đầu ăn mỳ.

      Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn bát mỳ trước mặt. Ba năm qua, lần đầu tiên có người xuống bếp nấu cơm vì , tuy rằng có thể Vân Dật Bạch vô ý nấu cho mình ăn. Những cũng rất hài lòng. Nước mắt lách tách rơi xuống.

      Vân Dật Bạch ngẩng đầu nhìn màn trước mặt khỏi thất vọng, " sợ tôi hạ độc sao? Khóc cái gì?" Buông đũa trong tay xuống, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.

      Ra sức lắc đầu Thi Tĩnh lên tiếng cúi xuống ăn mỳ, câu cũng . Nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt ngừng lạch tạch lạch tạch rơi xuống.

      Liếc mắt nhìn lâu, lúc này Vân Dật Bạch mới tiếp tục ăn. Toàn bộ căn phòng tiếng , chỉ còn tiếng bát đũa va chạm, cùng với tiếng nhai đồ ăn. Lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.

      " rửa bát!" Ngay khi Vân Dật Bạch đứng dậy để lại câu rồi mới xoay người rời .

      Thi Tĩnh vẫn mở miệng. Rầu rĩ đứng dậy thu dọn bát đũa của hai người, trước bồn rửa truyền đến tiếng rửa bát xoạt xoạt, Vân Dật Bạch ngồi sofa khỏi quay lại nhìn cái.

      Nếu lúc này nhìn , nhất định có thể thấy vành tai của Vân Dật Bạch hơi phiếm hồng.

      Đây là lần đầu tiên, Vân Dật Bạch xuống bếp vì người phụ nữ!

      Rất lâu sau đó, giọng của Thi Tĩnh truyền đến từ sau lưng .

      "Trong nhà có nhiều thứ, ngày mai tôi mua thêm!"

      "Ừ!"

      Ừ là có ý gì?

      Thi Tĩnh tiếp, "Công ty cách nơi này khá xa, tôi..."

      "Sáng mai tôi đưa !" Vân Dật Bạch cũng quay lại .

      Khóe miệng chậm rãi lên nụ cười Thi Tĩnh gật mạnh đầu, "Được, cám ơn !"

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 123: Người đàn ông mới tốt hơn

      Nếu là mua sắm ra nó lại giống như hoạt động thể thao mà phụ nữ rất thích, trong quá khứ Vân Dật Bạch là người luôn gọi người đến quét dọn vệ sinh vào những thời gian cố định, nhân tiện mua thêm đồ ăn vào trong tủ lạnh. Bởi vậy, về cơ bản chưa từng phung phí cho các vật dụng đến vậy.

      Cho dù là nhìn đến lần thứ mấy rồi Thi Tĩnh vẫn nhịn được cười. Trong siêu thị bình dân, xuất của Vân Dật Bạch tựa như hạc giữa bầy gà vậy. Cũng chẳng cần người mang bảng hiệu gì, chỉ cần mang khuôn mặt kia ra ngoài cũng đủ khiến mọi người chú ý rồi.

      Lúc này Vân Dật Bạch đẩy xe hàng phía sau Thi Tĩnh, nhìn ở quầy thực phẩm lựa lựa chọn chọn. Từ đầu đến cuối đều câu.

      "Kỳ có thể chờ trong xe!" Thi Tĩnh lo lắng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vân Dật Bạch, liền lên tiếng.

      " cần!" Vân Dật Bạch nhìn vẻ mặt của đại đa số những người phụ nữ xung quanh chăm chú xem giá cả chất lượng và chọn lựa. Những thứ này trong quá khứ chưa từng nhìn thấy. Thậm chí còn có người ôm đứa trẻ chen lấn trong quầy đại giảm giá.

      Những người này đều vì gia đình mình mà cố gắng. Điều này cũng khiến Vân Dật Bạch cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khác lạ.

      " nhìn gì vậy?" Thi Tĩnh đứng bên cạnh quay đầu nhìn lại, nhìn theo ánh mắt của khiến Thi Tĩnh ngây ngẩn cả người.

      , "Cái này rất bình thường! Tôi cũng từng tranh giành! Tuy rằng rất vất vả, nhưng đó là cuộc sống mà!" Khi chuyện cười sáng lạn. "Bình bình đạm đạm, cùng người ta làm gì đó, có thể ở quán ăn ven đường, tranh giành cốc nước. Chia sẻ bát mỳ! Đấy mới là cuộc sống."

      Trong đáy mắt chứa chút chờ mong cùng hy vọng gửi gắm ở bản thân. Vân Dật Bạch bên cạnh nhìn đến thất thần.

      Bỗng nhiên hoàn hồn cười mỉa nhìn Vân Dật Bạch thất thần, Thi Tĩnh ngượng ngùng cười, "A, nghe chút mà đến nơi! Tôi đùa đó!" xong liền tiếp tục mua đồ. Mà bàn tay đẩy xe hàng của Vân Dật Bạch nắm chặt.

      . Bây giờ dường như có thể tưởng tượng ra những hình ảnh mà đến. Tuy rằng tất cả đều giống so với trước mặt, nhưng lại có bầu khí tốt hơn.

      Thi Tĩnh cẩn thận đánh giá Vân Dật Bạch, sợ quen với những hình ảnh như vậy mà mất hứng.

      ngờ, mặt Vân Dật Bạch hề có bất mãn và khó chịu, nhàng thở phào, còn tưởng rằng tình cảnh thế này, Vân Dật Bạch nhất định quen.

      Cũng vì thích ứng của khẽ cong khóe môi. Điều này chứng tỏ, cũng bài xích cuộc sống như vậy.

      Khi ngang qua khu vực rau củ quả, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhìn Thi Tĩnh làm như thấy mà qua. khỏi tò mò mở miệng, " mua thức ăn sao?"

      "Mua!" Thi Tĩnh gật đầu mạnh.

      "Vậy ..." hất hất cằm về khu vực rau củ quả cách đó xa.

      Thi Tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua, rồi , " mua trong siêu thị, nơi này tươi! Chúng ta chợ ở bên ngoài." Thi Tĩnh có dự tính của mình.

      "Chợ?!" Trong đầu Vân Dật Bạch lên nơi dơ bẩn, theo bản năng nhíu mày.

      Nhìn vẻ mặt của Thi Tĩnh biết nghĩ gì. Sau khi xác định xong những thứ mình cần mua, lúc này mới phụ đẩy xe, mở miệng , " bẩn như nghĩ đâu. Quan trọng nhất là cá thịt đều phải tươi sống, rau quả đều mới hái vào sáng sớm. Tươi ngon nhất. Trong siêu thị, ai biết được là để mấy ngày rồi!"

      Lời vừa ra, người xếp hàng tính tiền và người thu tiền đều mở lớn mắt nhìn Thi Tĩnh. đỏ mặt xoay người trừng Vân Dật Bạch, đều là do cả!

      Ánh mắt Vân Dật Bạch hờ hững nhìn lướt qua tầm mắt đến từ bốn phía, ánh mắt lạnh lùng nhất thời khiến mọi người xung quanh đều thu tầm mắt lại. Thi Tĩnh vội kéo Vân Dật Bạch tính tiền rồi rời .

      Đem mọi thứ mua được bỏ vào sau xe, lúc này Thi Tĩnh mới đứng thẳng lên, chỉ vào nơi cách đó xa, "Chợ đằng bên kia, tôi mua chút thức ăn, ..." định bảo ở lại đây chờ .

      Nhưng còn chưa xong, Vân Dật Bạch ngắt lời sau đó trầm giọng mở miệng, "Tôi và cùng ." tay vòng sau lưng cùng bước .

      Thi Tĩnh nghi hoặc nhìn Vân Dật Bạch, há mồm muốn gì đó, cuối cùng vẫn mím môi gì!

      Bước được vài bước Vân Dật Bạch quay lại liếc nhìn người phụ nữ cúi đầu, bộ dạng muốn lại thôi của khiến phải lên tiếng, "Muốn gì?"

      có người hỏi, Thi Tĩnh dừng bước ngẩng đầu nhìn , "Hôm nay rất kỳ lạ!"

      "Có gì kỳ lạ?" Vân Dật Bạch khó hiểu.

      " theo mua đồ ăn cùng tôi, giúp tôi xách cái này cái kia. Còn theo tôi đến khu chợ bừa bãi bẩn thỉu! là Vân Dật Bạch sao, nên mặc âu phục giày da ngồi trong văn phòng mà ra lệnh, chứ phải ở đây chuyện phiếm với tôi!" Thi Tĩnh ra . Vẻ mặt hồ nghi.

      Cúi đầu nhìn bộ đồ thoải mái vận động người, Vân Dật Bạch khẽ cười tiếng, "Tôi như vậy được sao?"

      " phải được! Cảm thấy rất lạ!" Bây giờ ấy cùng mình dạo siêu thị, đường, trong quá khứ chưa từng có chuyện này, cảm giác này cứ khiến trong lòng cảm thấy là lạ.

      "Cũng phải từ tôi sống sung sướng như vậy!" Vân Dật Bạch thản nhiên nâng khóe miệng. phát , trong đám người, tuy rằng vẫn thể hiểu được ánh mắt của mọi người như trước, nhưng có cái loại thèm chảy nước dãi hay cố ý thèm đến dãi, phải ai cũng đều biết . Ánh mắt bọn họ rất bình thường, nhưng lại khiến có thêm chút tự do thoải mái.

      "Làm sao có thể?" Thi Tĩnh tin nhìn .

      " ai giàu ba họ, ai khó ba đời!" Vân Dật Bạch thản nhiên nhún nhún vai.

      Lời này sai! Nhà ai ngoài ba đời, đều cũng có người nghèo.

      Bỗng nhiên nhướng môi cười hung ác, "Bây giờ cố gắng vì sung túc cho đời sau sao?"

      "Hửm?"

      " được làm đời sau giàu có, nên muốn làm bố của đời sau giàu có!" Thi Tĩnh chợt nhớ đến câu như vậy liền cười sáng lạn.

      Còn có câu như vậy sao? Vân Dật Bạch thản nhiên nở nụ cười. "Đúng vậy!"

      Hai từ được ra, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục bước .

      Thi Tĩnh rất thích cảm giác này, ai nhận ra bọn họ, ai cũng đều bận rộn với chuyện của mình, ai cũng đều có mục tiêu của mình. Tình cờ gặp, cũng ai nhận ra, thoải mái như vậy chưa từng có khi ở công ty cũng như ở trong biệt thự.

      Vân Dật Bạch cũng nghĩ như vậy. Có được vị trí như bây giờ, ít người coi như người bình thường. Như thế này thấy vui mà thoải mái.

      Chợ ở bên kia đường, cho nên hai người đều phải qua đường.

      Nhìn xung quanh có xe chạy đến, Thi Tĩnh theo bản năng kéo tay Vân Dật Bạch lao qua, lại bị giữ chặt cổ tay kéo về phía mình, " ai dạy đường phải nhìn đèn xanh đèn đỏ hay sao?"

      "Bây giờ có xe sao đâu!" Thi Tĩnh nghi hoặc mở miệng.

      "Vấn đề ở đây phải là có xe hay , nếu ai cũng đều như , vậy sinh ra đèn xanh đèn đỏ có tác dụng gì?" Vân Dật Bạch thấp giọng khiển trách.

      "Nhưng cũng phải chỉ mình tôi như vậy!" Thi Tĩnh chỉ chỉ người bên cạnh, người ta sớm qua rồi.

      "Người ta là người ta, ! Hễ có người làm, có rất nhiều người làm theo." Vân Dật Bạch chậm rãi , chờ đến khi đèn đỏ mới bước , bàn tay nắm lấy tay chậm rãi tiếp.

      Thi Tĩnh biết Vân Dật Bạch lại giống ông cụ nhiều như vậy, nhảm nhí.

      "Tôi biết rồi!" Thi Tĩnh liên tục xin lỗi, muốn tiếp tục nghe Vân Dật Bạch lải nhải tiếp nữa.

      Vân Dật Bạch gì, nắm cổ tay cũng bởi an toàn mà buông ra, người cao lớn người nhắn, kéo mặt đất cái bóng dài. Thi Tĩnh dừng bước. cúi đầu nhìn bóng hai người. Bỗng nhiên cúi đầu sát sang bên cạnh.

      Kéo theo cái bóng của hai người tựa vào nhau vô cùng thân thiết.

      Thi Tĩnh nghịch vui vẻ mà để ý đến ánh mắt của Vân Dật Bạch chú tâm nhìn , gì nhìn theo cái bóng. Yết hầu khẽ nhúc nhích lên xuống, lại gì cả.

      Chợ chỉ cách trăm mét, trong lúc hai người còn chuyện đến nơi. Nơi này so với siêu thị còn nhiều người hơn, trả giá, la hét, cái gì cũng có.

      Theo bản năng Vân Dật Bạch nhíu mày.

      "Nếu cảm thấy bẩn, có thể chờ ở đây, tôi trở lại nhanh thôi!" Thi Tĩnh hiểu , phải bất mãn, đó hoàn toàn chỉ là hành động theo bản năng.

      "Tôi và cùng !" Vân Dật Bạch vào theo, trong đó có mấy vũng nước, trong khí bốc lên mùi hôi thối của rau củ cùng với mùi tanh của thịt bò, nhưng Vân Dật Bạch thể thừa nhận, những thứ này tươi ngon hơn nhiều, giống như đồ ướp lạnh trong các cửa hàng.

      Từ lúc vào Thi Tĩnh cũng để ý đến . Tự mình lựa chọn mua nhiều chút, rau xanh này cần phải tươi, cá phải còn sống. Hàng loạt thứ tiếp nữa, đợi đến khi hai người ra khỏi chợ, tay hai người cầm rất nhiều. Mà Vân Dật Bạch còn khiến ít phụ nữ ái mộ xin cách liên lạc.

      Thi Tĩnh cười mỉa liếc Vân Dật Bạch mở miệng lấy lòng, "Ha ha, hôm nay cảm ơn !"

      "Cảm ơn tôi?" Vân Dật Bạch đen mặt trừng mắt nhìn vẻ nịnh hót của Thi Tĩnh, người phụ nữ này từ khi phát bà chủ bán hàng để ý , chút do dự mà đẩy về phía trước, thèm để ý đen mặt.

      Vốn dĩ hai người định mua thức ăn trong hai ngày, lần này còn thừa ra ít. Tất cả đều là dùng khuôn mặt của Vân Dật Bạch mà đổi được.

      "Đương nhiên, nếu phải vì , chúng ta cũng mua được rẻ như vậy!" cũng giống như những người phụ nữ bình thường vì có lợi mà nở nụ cười sáng lạn.

      "Hừ!" Vân Dật Bạch hung tợn hừ lạnh tiếng.

      Thi Tĩnh dùng tay đụng vào cánh tay lấy lòng, khẽ cười mở miệng, "Đừng như vậy mà! Trở về tôi nhất định làm bàn ăn ngon mời !" Hứa là vì hôm nay Vân Dật Bạch dịu dàng, tại Thi Tĩnh sợ , ngược lại còn cố ý làm nũng.

      Đôi mắt Vân Dật Bạch nhất thời đen lại, cũng thêm gì nữa.

      Hai người trước sau rời , khóe miệng Thi Tĩnh ngừng cong lên.

      Hôm nay Vân Dật Bạch chỉ gì, hơn nữa rất dịu dàng. Khi tức giận sống chung với Vân Dật Bạch rất vui!

      Như thế thể , quan hệ giữa hai người cũng có thể hòa hợp đến như vậy.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 124: Trở thành giúp việc

      Nếu dùng sắc đẹp của Vân Dật Bạch để đổi lấy thức ăn, trước tiên Thi Tĩnh đem đồ ăn sắp xếp lại bỏ vào tủ lạnh, sau đó mới xắn tay áo lên chuẩn bị làm bữa cơm cho hai người.

      Hiếm khi có ngày chủ nhật Vân Dật Bạch ở trong phòng sách, ngược lại lại ngồi xem tivi trong phòng khách. Thi Tĩnh thò đầu quan sát, kìm được khẽ mấp máy môi. biết nên gì!

      Đường đường là tổng giám đốc Vân thị vậy mà lại ngồi sô pha xem phim hoạt hình! Phim hoạt hình. Hơn nữa còn thấy xem cái đủ, còn đòi thuê về cho thêm mấy cái đĩa nữa, tất cả đều là phim hoạt hình!

      Nhất thời Thi Tĩnh cảm thấy hình tượng Vân Dật Bạch trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.

      Vân Dật Bạch nhớ bản thân mình bao lâu rồi có được cái cảm giác thế này! Ở đây vốn có sẵn mấy bộ phim hoạt hình. Đó là do Dật Thanh để lại.

      Dật Thanh luôn , mỗi ngày đều phải suy nghĩ quá nhiều việc, lâu dần đầu óc cảm thấy mệt mỏi, con người rồi cũng có lúc thấy khó chịu, mỗi lần cậu ấy đến chỗ này đều dẫn đến xem cùng. Lâu dần, chính bản thân tự tạo cho mình thói quen đấy, cứ mỗi lần rảnh rỗi kiếm về ít phim hoạt hình để xem. Để cho đầu óc được thoải mái.

      Ở trong này, có thể tìm lại được những hồi ức về Dật Thanh.

      thanh xào nấu thức ăn từ nhà bếp truyền đến, Vân Dật Bạch chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy Thi Tĩnh trong bếp.

      Toàn bộ đồ dùng trong nhà bếp này cũng đều do Dật Thanh khăng khăng muốn giữ lại.

      Dật Thanh , cậu ấy muốn nhìn thấy dáng vẻ bận bịu từ người lạ. Cậu ấy thích cảm giác có người bận rộn vì mình mỗi khi tỉnh dậy, cái cảm giác này khiến cậu ấy hài lòng.

      Trước đây luôn cười cậu ấy, tại sao lại phải hoạch định nhiều như vậy chứ?

      Cậu ấy , làm người đều có hy vọng và ước mơ, như vậy khiến tinh thần con người cảm thấy phấn chấn.

      Mỗi lúc như vậy Vân Dật Bạch đều chỉ cười . Nhưng bây giờ khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn đưa lưng về phía , cảm giác trong lòng lúc này là gì đây?

      Do chỉ làm cơm cho hai người nên Thi Tĩnh làm nhiều món quá, bốn món ăn và món canh, cho hai người như vậy là đủ rồi. Ngày trước cũng nhiều lần làm cơm cho bố, bây giờ đổi lại là Vân Dật Bạch thấy cũng khác nhau là mấy!

      Đưa mắt nhìn người nào đó vẫn dời ánh mắt khỏi tivi, Thi Tĩnh im lặng thở dài, bưng đồ ăn đặt lên bàn, trước ánh mắt kinh ngạc của Vân Dật Bạch dừng chân ngồi xuống thảm.

      Từ , Vân Dật Bạch được giáo dục kể cả lúc ăn cơm cũng phải để ý đến dáng điệu lúc ăn. Loại trải nghiệm này...

      đưa mắt liếc nhìn Thi Tĩnh.

      Ai ngờ Thi Tĩnh lại hoàn toàn để ý đến , ôm bát đũa chăm chú xem tivi.

      Vân Dật Bạch thấy như vậy cũng gì, khom người cầm lấy bát đũa ăn cơm, hai người cứ vậy ngồi trước tivi thưởng thức bữa ăn cách ngon lành, cho nên khi Lăng Thiếu Dương gọi đến cũng có ai bắt máy, rốt cuộc đến khi tới biệt thự nhìn thấy bộ dạng hai người họ cầm bát đũa ngồi thảm. nhịn được há hốc miệng.

      " ăn gì chưa?" Thi Tĩnh lên tiếng hỏi.

      Lăng Thiếu Dương chỉ có thể chán nản lắc đầu.

      lúc sau, bộ bát đũa khác được mang lên. Lăng Thiếu Dương và Thi Tĩnh cùng nhìn nhau cười ha ha trận.

      Cơm nước xong Thi Tĩnh lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đũa, trong khi đó hai người đàn ông kia hoàn toàn thèm động tay đến, cũng hề muốn giúp đỡ.

      Chẳng qua Lăng Thiếu Dương lại nhìn thấy lúc Thi Tĩnh xoay người vào phòng khách, bạn biết nghĩ điều gì lại đưa mắt nhìn theo bóng lưng , sau đó thu hồi tầm mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt Lăng Thiếu Dương.

      "Thế nào?" thản nhiên . Tùy tiện đáp lại ánh mắt từ bạn .

      Lăng Thiếu Dương dời tầm mắt nhìn cậu ta, "Điện thoại cậu tắt máy!"

      "Vậy sao?" Vân Dật Bạch nhấc ly trà lên nhấp ngụm, chợt nhíu mày nhìn cái bên trong chén, sau đó cũng gì.

      "Trước đây chủ nhật nào cậu cũng đến công ty!" Ánh mắt Lăng Thiếu Dương sáng quắc nhìn bạn, "Hôm nay cậu làm gì?"

      Lại tiếp tục nhấp thêm ngụm trà nữa, chau mày, "Làm người đàn ông tốt!"

      "Hả?" Lần này Lăng Thiếu Dương há hốc miệng.

      Bộ dạng ngây ngốc của cậu ta khiến Vân Dật Bạch mỉm cười.

      Hai người họ đều để ý thấy, Thi Tĩnh đưa lưng về phía họ nghe được câu kia của Vân Dật Bạch khi khóa van nước lại. Yên lặng đứng tại chỗ.

      Sau đó Thi Tĩnh giống như giúp việc qua lại trước mặt hai người họ. Cho đến khi chân tay như nhũn ra lúc đấy chỉ có thể tự cảm thán, đại nhân à cần ngày nào cũng giày vò tôi như vậy chứ, thiếu chút nữa khiến mệt chết rồi!

      Mà hai người đàn ông kia mỗi người cầm ly trà, ngồi xem hoạt hình! rất muốn tiến lên hét lớn tiếng. Nhưng, lại dám!

      Yên lặng thở dài, Thi Tĩnh xoay người ra ngoài sân. Quay đầu nhìn căn biệt thự hai tầng, trước cửa có thảm cỏ lớn, những phải dọn dẹp trong nhà còn cần phải chăm sóc tốt thảm cỏ này.

      lại tiếp tục cảm thán, người có tiền biết cách hưởng thụ!

      Ôm cái vòi nước cỡ cổ tay trẻ đứng ở trong sân tưới nước. Đây là nơi vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể làm việc.

      Cách lớp thủy tinh, Vân Dật Bạch và Lăng Thiếu Dương cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Thi Tĩnh vui cười mình bên ngoài cửa sổ.

      lúc sau, Lăng Thiếu Dương nhịn được lên tiếng cảm thán, " ấy là phụ nữ tồi!"

      Điều này Vân Dật Bạch phản đối, ánh mắt nóng bỏng dừng lại người Thi Tĩnh vui đùa mình.

      "Cậu đồng ý với cầu của mẹ cậu sao?" Lăng Thiếu Dương nén được thở dài.

      "Mình có hứng thú với Dương Chi La!"

      Nghe vậy Lăng Thiếu Dương gật đầu như hiểu, hỏi tiếp, "Vậy cậu có hứng thú với Thi Tĩnh sao?" thử hỏi.

      Vân Dật Bạch bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt trầm xuống gắt gao nhìn Lăng Thiếu Dương, "Cậu có ý gì?"

      Có ý gì? còn có thể có ý gì chứ? Lăng Thiếu Dương tức giận giở giọng xem thường, "Cậu định với tớ, cậu có ý định sau khi Thi Tĩnh sinh đứa bé để ấy rời đấy chứ? từ mà biệt, đứa bé cần có mẹ, bất kể thế nào cũng ai có thể thay thế được mẹ đẻ của đứa bé, cậu định tìm cho đứa bé người mẹ khác sao?"

      "Bất kỳ ai cũng được phép ức hiếp con mình!"

      " phải lúc nào cậu cũng có thể để ý đến nó được. Nếu ngày nào đó nó hỏi cậu mẹ nó đâu sao?" Qua chuyện của Thẩm Lạc Du, khiến cái nhìn của đối với Thi Tĩnh cũng tốt hơn.

      Vân Dật Bạch trở nên trầm mặc, đặt ly trà nguội ngắt tay xuống, bực mình hỏi, "Cậu tới đây làm gì? đến xem con cậu sao?"

      Lăng Thiếu Dương giở giọng xem thường, biết bạn muốn đánh trống lảng. cũng biết thời biết thế, " tuần sau là tròn ba năm ngày mất của Dật Thanh, tớ muốn hỏi cậu, kế hoạch ban đầu cậu tính sao?"

      Kế hoạch ban đầu!

      Vân Dật Bạch nháy mắt hiểu. Yên lặng nhìn ly trà lạnh ngắt bàn. Cuối cùng khẽ thở dài, "Hủy bỏ !"

      Nghe vậy, khóe miệng Lăng Thiếu Dương tràn ra nụ cười, cũng lên tiếng, kỳ cũng chưa hề chẩn bị cái gì!

      Nhìn nụ cười chói mắt mặt cậu ta, Vân Dật Bạch hừ lạnh tiếng, "Còn chuyện gì nữa ?"

      "Có!" Lăng Thiếu Dương nghiêm túc .

      Vân Dật Bạch đưa mắt liếc nhìn Thi Tĩnh ngoài vườn hoa sau đó mới lên tiếng, "Vào phòng sách chuyện !"

      "Được!" Nếu là việc quan trọng hai người họ tạm thời nên ngừng xem phim hoạt hình rồi.

      Đúng lúc này, người đưa hoa đứng trước cửa đến khi trông thấy Thi Tĩnh mới lên tiếng, "Xin hỏi, ở đây có ai tên là Thi Tĩnh ?"

      "Vâng!" Thi Tĩnh thản nhiên bước lại.

      Nghe được câu trả lời của , người đó thở phào, " tốt quá, tôi đến đây ba lần rồi rốt cuộc cũng có người ở nhà! Tiểu thư mời nhận hoa." xong đưa bó hoa bách hợp trong lòng cho Thi Tĩnh.

      Ngây người nhìn bó hoa trong lòng, Thi Tĩnh kìm được nháy nháy mắt, "Hoa này của tôi?"

      "Đúng vậy!"

      "Là của ai tặng?!"

      "Tôi biết! Mời ký xác nhận!" Đưa tờ hóa đơn, theo thói quen người đó đứng im lặng

      Cúi đầu ký xong Thi Tĩnh lúc này mới nhìn bó hoa, bên trong có đến mảnh giấy để lại.

      Bó hoa này... nhìn rất quen mắt!

      Thi Tĩnh nhìn bó hoa trở nên trầm mặc. Bỗng nhiên, quay đầu đưa mắt nhìn vào trong phòng. Trong lòng nảy lên suy nghĩ.

      Chắc phải chứ?!

      Tối đó Lăng Thiếu Dương ở lại cùng dùng cơm, Thi Tĩnh quan tâm hỏi thăm chút tình hình về Lạc Du.

      "Rất tốt!" Lăng Thiếu Dương cho câu trả lời.

      Thi Tĩnh vừa ăn cơm vừa , "Lạc Du là tốt, nhất định phải trân trọng em ấy!"

      "Tôi biết rồi! Thi tiểu thư cũng vậy!" xong đưa mắt nhìn hai người họ.

      Tuy rằng Vân Dật Bạch ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe rất những lời vừa rồi.

      Thi Tĩnh cười cười, muốn lại... tiếp tục nhắc đến vấn đề phức tạp này nữa.

      Sau khi tiễn Lăng Thiếu Dương về, Vân Dật Bạch vào nhà thấy Thi Tĩnh thu dọn mọi thứ xong xuôi.

      Nhìn theo bóng dáng bận rộn ấy, Vân Dật Bạch tự nhiên nhớ đến lời của bạn. giương giương khóe miệng từ từ bước đến.

      Vừa lòng nhìn thành quả lao động của mình, Thi Tĩnh buông giẻ lau xuống vừa định quay người lại, ngay sau đấy bị người khác ôm eo bế lên.

      Kinh hô tiếng vội lấy tay ôm lấy cổ ổn định thân mình, "Đừng, tay tôi có nước!"

      " có vấn đề gì!" Vân Dật Bạch chưa dứt lời, xoay người bước lên lầu.

      "Đèn còn chưa..."

      Ngay sau đấy cả phòng chìm trong bóng tối, Thi Tĩnh kinh ngạc trừng lớn mắt, "Sao có thể làm được như vậy?"

      "Đèn cũng như mọi đồ dùng điện trong căn phòng này đều được điều khiển tự động." Những thứ này là do muốn bảo vệ Dật Thanh nên nhờ Thiếu Giác làm cho.

      "Sao tôi lại biết?!" Trong bóng tối truyền lại giọng nghi hoặc của Thi Tĩnh.

      " cần phải biết!"

      "Vì sao? Nơi này phải là của tôi sao?"

      "Tôi có thể cho , cũng có thể lấy lại!"

      Lúc này Thi Tĩnh cũng hề tức giận, ngược lại khẽ , "Những người làm việc lớn như đều thích đằng làm nẻo như vậy sao?"

      " muốn biết vì sao người làm việc lớn lại đằng làm nẻo như vậy sao?"

      "Phải..."

      "Câm miệng!" chân đá cánh cửa phòng, đồng thời khóa chặt đôi mỏi đỏ mọng tối nay khá nhiều kia.

      lúc lâu sau, Thi Tĩnh hổn hển , " chuyện là tự do của tôi!" muốn kháng nghị.

      "Việc tại cần làm là thực bổn phận của !" yên lặng cử động.

      "Tôi... ưm..."

      Tiếp đấy là hình ảnh trẻ nên thấy.

      Thở dốc, va chạm, tình cảm mãnh liệt, gầm , cuối cùng đều trở thành phòng tràn ngập cảnh xuân kiều diễm.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 125: tức giận

      Lần thứ ba nhìn đến hoa bách hợp bàn, rốt cuộc Thi Tĩnh nhịn được nữa nhìn sang người nào đó vẫn xem phim hoạt hình như trước.

      "Này!"

      "Tôi có tên!" Giọng của Vân Dật Bạch dường như truyền đến ngay lập tức. Giống như chờ mở miệng vậy.

      Đúng là đồ mọn!

      Thi Tĩnh mím môi, "À... Vân Dật Bạch!"

      "Chuyện gì?" cũng ngẩng đầu hỏi.

      "Cái đó... hoa..." Thi Tĩnh giọng hỏi. Giọng thể nghe thấy giống như tiếng muỗi vậy.

      " chuyện cùng muỗi à?" biết từ lúc nào Vân Dật Bạch đứng trước mặt cúi đầu nhìn đôi má ửng hồng của người nào đó mà nhíu mày, đưa tay sờ lên trán , "Sao mặt đỏ vậy? Khó chịu sao?"

      " phải!" lui về sau từng bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

      Vân Dật Bạch xoay người lấy cốc nước ngửa đầu uống sau đó lại mở miệng, " vừa mới cái gì?"

      "Tôi muốn ... bó hoa kia có phải tặng hay ?" hỏi thẳng. cũng muốn phải vòng vo.

      Nhìn theo ánh mắt , Vân Dật Bạch nghi hoặc lắc đầu, " phải!"

      " phải?!" Thi Tĩnh khẽ ho tiếng, cúi đầu có chút thất vọng, " phải à!"

      " phải!" Vân Dật Bạch cong khóe môi, "Thất vọng sao?"

      Chậm rãi lắc đầu, Thi Tĩnh lên tiếng.

      Quá kỳ vọng, thế nhưng cũng sớm biết là thể!

      Dứt lời, Vân Dật Bạch chậm rãi đến chỗ đặt bó hoa, đưa tay ngắt hai cánh hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn , cười nhưng gì.

      Còn có thể là ai? sống ở đây, ngoại trừ Vân Dật Bạch căn bản còn người nào biết!

      Trong khi Thi Tĩnh khó hiểu ai tặng, Vân Dật Bạch trở lại vị trí vừa nãy của mình tiếp tục xem phim hoạt hình!

      phải Vân Dật Bạch?!

      Nhìn chằm chằm vào người nào đó rốt cuộc trong đầu vẫn thể nghĩ ra được người thứ hai.

      Trong khí truyền đến mùi thơm ngát của hoa bách hợp khiến cả căn phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, khiến tinh thần con người thư thái.

      Sau lúc xem phim hoạt hình, Vân Dật Bạch đứng dậy vận động thân mình có chút mệt mỏi, quay đầu gọi, "Thi Tĩnh?!"

      lúc sau vẫn thấy người đến trước mặt mình, nhướng mày. Hóa ra quen khi quay đầu có thể nhìn thấy sao?

      Vừa xoa lên cổ vừa chậm rãi lên lầu, "Thi Tĩnh?!"

      Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thi Tĩnh ngủ quên giường lúc nào biết, Vân Dật Bạch nhíu mày tiến đến. Nhìn đến tư thế nằm giường đầy ủy khuất nhất thời lặng lẽ nở nụ cười.

      Đưa tay kéo cơ thể đem người nằm ngay ngắn, kéo lại chăn người , Vân Dật Bạch liền thuận thế mà ngồi xuống bên cạnh .

      Bàn tay dài rộng từ từ vuốt ve đôi má mềm mịn của , bởi vì ngủ mà khuôn mặt nhắn đỏ bừng nhìn giống quả táo đỏ hồng vậy khiến người ta nhịn được mà muốn cắn miếng.

      Lúc này, bởi vì chạm vào, đôi mày hơi nhíu, tựa như quấy rầy giấc ngủ của khiến ưm lên tiếng.

      Theo bản năng cong môi, Vân Dật Bạch khẽ cười, " giống đứa bé!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười mặt nhất thời cứng lại, ngón tay như bị điện giật vội thu lại. Nắm lại thành quyền đặt đầu gối gì.

      thể thừa nhận, trong hai ngày qua, hai người sống chung vô cùng hòa thuận. Tuy rằng cũng nhiều, thậm chí có đôi khi đến hàng tiếng đồng hồ cũng mở miệng câu, nhưng cũng có được bầu khí ấm áp.

      Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua nghỉ hai ngày cuối tuần, rất thoải mái, rất dễ chịu. rất hài lòng với cuộc sống thế này.

      Thậm chí, còn có chút ảo tưởng, thế nhưng, biết, điều này là thể!

      đôi tay mềm mại đặt lên tay , đồng thời kéo Vân Dật Bạch khỏi dòng suy nghĩ, lật tay nắm lại đôi tay nhắn của nhìn sang chủ nhân của đôi tay đó, "Tỉnh rồi à?!"

      "Ừ, nghĩ gì vậy?"Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng của còn có chút lười nhát, cảm giác giống như trẻ con làm nũng. Khiến sau khi nghe xong trong lòng ai cũng cảm thấy dao động.

      " có gì! Tỉnh rồi đứng lên !" Buông tay ra Vân Dật Bạch đứng lên, "Theo tôi về lấy chút quần áo!"

      Ngồi dậy dụi đôi mắt, Thi Tĩnh nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Của ai?"

      "Tôi!" Vân Dật Bạch quay lại áo người cởi ra, lộ ra cả mảng ngực lớn.

      Khuôn mặt nhắn bỗng đỏ lên, theo bản năng liền ném chiếc gối trong tay, "Sao lại cởi áo?!"

      "Cởi áo?" Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn lại chính mình, chẳng thèm để ý mà tiếp tục cởi ra!

      Vòm ngực lộ ra theo mỗi động tác của mà có thể cảm nhận được từng rung động người , khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh ửng hồng, nhịn được quan sát dáng người trước mắt cơ hồ khiến chảy máu mũi.

      Mỗi động tác đều khiến nhiệt độ mặt tăng lên.

      "Đẹp sao?" Vân Dật Bạch nghiêng người đến trước mặt , chút cũng muốn bị biến thành tác phẩm nghệ thuật để nhìn. Khóe miệng cười tà nháy mắt khiến Thi Tĩnh thất hồn lạc phách.

      "À..." Thi Tĩnh nhất thời phát thể tìm được giọng của mình. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào vòm ngực dày rộng trước mắt, rồi đến xương quai xanh cùng với đôi môi mỏng mê người, trong mắt trở thành món ăn ngon.

      Theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh ngượng ngùng nhìn Vân Dật Bạch.

      "Sao lại thành câm điếc vậy?" Vòm ngực lộ ra lại lần nữa đè xuống phía dưới, cơ thể Thi Tĩnh nhất thời trở nên căng thẳng, theo bản năng đôi tay đặt lên ngực .

      Xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến nhiệt độ mặt Thi Tĩnh tăng cao, nuốt nuốt nước miếng, "Đừng..."

      "Hửm?" Cơ thể to lớn đặt người , trong cổ họng Vân Dật Bạch phát ra từng tiếng trầm thấp.

      Theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay rời xuống trước ngực, bàn tay Thi Tĩnh như có linh tính từ từ vuốt ve. Phút chốc, cảm nhận được cơ thể căng cứng lại.

      kinh ngạc lên khóe môi bởi tiếp xúc nhàng từ Thi Tĩnh người . Dường như rất hài lòng đối với biểu này của .

      Ngón tay mềm mại nhàng dịch chuyển, rời đến hạt đậu trước ngực , móng tay chà lên hai cái, sau đó, cả người bị áp đảo chiếc giường mềm mại.

      "Chết tiệt!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên gầm tiếng, mặt giữ chặt lấy cổ tay . " dám khiêu khích tôi!"

      "Có sao?" Thi Tĩnh ngờ nghệch cười, đáy mắt có chút hoang mang, "Hóa ra, chỗ này của đàn ông cũng rất nhạy cảm?!" giống như đứa bé biết gì, tò mò thăm dò từng vị trí người .

      Bàn tay mềm mại từng chút từng chút vuốt ve trước ngực , hô hấp của cũng dần trở nên nặng nề.

      Bỗng nhiên cúi đầu dùng sức gặm cắn khóe môi tươi cười của , Vân Dật Bạch mút mạnh cái. Giống như muốn hút lấy lưỡi vậy.

      Khẽ rên tiếng, hô hấp của bỗng nhiên bị nuốt hết, Thi Tĩnh kháng cự đánh lên ngực .

      Buông tha cho đầu lưỡi , Vân Dật Bạch như muốn trừng phạt cắn cắn lên môi dưới của , "Tự mình phóng hỏa, tự mình dập tắt!"

      xong kéo hai tay vòng lên ôm lấy cổ mình, chút nhàng mang theo chút bá đạo hôn lên từng tấc quần áo người người phụ nữ dưới thân. bàn tay lớn đưa dọc theo bên hông thăm dò vào bên trong áo sơ mi, đầu ngón tay vuốt ve từng chút .

      đụng chạm từ khiến Thi Tĩnh cảm thấy ngưa ngứa ở bên eo, nhịn được khẽ cựa mình. nhàng lên tiếng, "Đừng, ngứa!"

      "Ngứa? Sao lại ngứa?" Cắn cắn vành tai , hơi thở nóng hổi của phả lên cổ , kịch liệt run rẩy.

      "Ưm!" nhịn được khẽ cựa mình, cánh tay tránh khỏi ôm chặt lấy cổ , kéo cả người vào ngực mình.

      "Này? cho tôi biết, sao lại thấy ngứa?" tay giữ chặt lấy eo kéo vào trong lòng mình khiến khoảng cách giữa họ lúc này hoàn toàn kẽ hở.

      "Vân Dật Bạch..."

      Mở mắt ra, Thi Tĩnh khẩn cầu nhìn Vân Dật Bạch, túm lấy cánh tay giữ chặt.

      "Hửm?" mặt Vân Dật Bạch lóe lên tia gian xảo giống như cười, muốn chính phải mở miệng với .

      "Cầu xin !" Ôm chặt lấy bờ vai cảm nhận được bàn tay như thiêu đốt từng tấc từng tấc người , ánh mắt Thi Tĩnh ướt át nhìn , "Vân Dật Bạch, cầu xin ..."

      Bàn tay dày rộng từ từ đưa đến nơi mềm mại trước ngực , dùng sức nhào lặn nơi mềm mại đó trong tay. Khiến cơ thể mềm mại của kịch liệt run rẩy. "A..."

      nhàng nhếch môi, môi theo vành tai chậm rãi di chuyển đến trước ngực xuống bụng .

      Quần áo người biết được cởi bỏ lúc nào, cuộn mình giường êm, lúc này trong mắt chính là chiếc bánh thơm ngon, chờ từ từ thưởng thức.

      Ánh mắt nóng bỏng khiến Thi Tĩnh nhịn được đứng lên rời khỏi tầm mắt của , kìm được lòng đưa tay phủ lên mắt Vân Dật Bạch, ngượng ngùng , "Đừng nhìn!"

      "Được! Tôi nhìn!" Hơi thở nóng bỏng rời khỏi người . nóng bỏng trước ngực cũng rời khỏi thân thể Thi Tĩnh. Thi Tĩnh căn bản đám nhìn xem Vân Dật Bạch ở phía sau rốt cuộc làm gì.

      Vừa định mở mắt xem, ngay sau đấy lại lần nữa cơ thể bị cơ thể ấm áp khác bao phủ, bàn tay dày rộng tách đôi chân thon dài của ra, sau đó nhàng hôn lên ngón chân . ra là cởi quần áo!

      Theo tiếp xúc của môi cả người như cả ra trước mắt , càng thêm kịch liệt run rẩy.

      Đôi môi mỏng nóng rực theo ngón chân từng chút từng chút tiến dần lên, mỗi nơi môi dừng lại, đều khiến càng thêm run rẩy.

      "Vân Dật Bạch!" chỉ có thể khẽ gọi tên .

      "Tôi đây!" Từng lời đều đáp lại chút phiền hà.

      "Cầu xin , đừng giày vò tôi nữa!"

      "Giày vò? Tôi có giày vò sao?" được chữ lại lưu lại nụ hôn. Điều này khiến cho Thi Tĩnh sớm còn tỉnh táo. Chỉ còn biết ngâm nga thở gấp.

      Khó khăn lắm mới thoát khỏi giày vò đó, rốt cuộc đợi được màn tra tấn khi đôi môi mỏng của phủ lên môi , Thi Tĩnh giống như người lâu ngày khát nước cố dùng sức hút lấy.

      Vội rời khỏi, Vân Dật Bạch tà mị nở nụ cười, " ra, như vậy là cần tôi!"

      Dứt lời, thản nhiên tách hai chân ra đem vật giữa hai chân đặt vào nơi tư mật mềm mại của , cảm nhận được chỗ kia giống như tơ lụa vây lấy, từ từ động thân. Mặc sức tiến vào nơi mềm mại của !

      Chờ đợi lâu rốt cuộc vật nóng rực tiến vào, Thi Tĩnh nhịn được khẽ ngâm thành tiếng!


      Chương 126: Mỹ nữ dâng tận miệng

      "Đủ chưa?!"

      Trong khí truyền đến tiếng thở dốc của Thi Tĩnh, nhịn được đưa tay vô lực chống người đàn ông ngừng vận động lên xuống, nhịn được mà mệt mỏi .

      "Chưa đủ! dụ dỗ tôi. phải có trách nhiệm dập lửa!" Giọng của Vân Dật Bạch bất ngờ truyền đến.

      Nhưng làm hai lần, thấy mệt sao?!

      Gắng sức dám ra điều này, trước đó chỉ vì ra những lời đó mà mới dẫn đến bộ dạng như bây giờ. Bởi vậy, dám mở miệng nữa.

      Cuối cùng, nghĩ đến vấn đề, " phải muốn thu dọn hành lý sao?"

      Người phụ nữ này liệu có thể đừng hỏi đến cái vấn đề chẳng ra sao cả trong thời điểm này hay . Ngay sau đó, Vân Dật Bạch dùng sức che lại đôi môi ngừng mở ra của .

      Thi Tĩnh nhất thời khóc ra nước mắt.

      Đợi đến khi rốt cuộc hai người chịu rời khỏi phòng ngủ, sắc trời tối sầm xuống.

      Buông bát đũa xuống mặt Thi Tĩnh vẫn còn ửng hồng, " vẫn còn muốn thu dọn đồ đạc sao?" Hai người cứ vậy mà lăn lộn giường, lăn qua lăn lại cũng hết cả buổi chiều. Thi Tĩnh nhớ lại vẫn cảm thấy mặt nóng rực.

      "Muốn!" Nhai miếng cơm, Vân Dật Bạch gật đầu, "Ăn nhanh lên, lát nữa về cùng tôi!"

      "Tôi cũng phải về sao?" Thi Tĩnh hơi giật mình. Mình trở về là được rồi, vì sao nhất định phải bắt chứ!

      " ai đến dọn đồ cùng tôi chứ?" Vân Dật Bạch tỏ vẻ đương nhiên .

      Bàn tay cầm bát của Thi Tĩnh nắm chặt thầm nghĩ trong lòng, tôi là người giúp việc nhà chắc? Chẳng những phải hầu ăn cơm, mà còn phải hầu giường.

      "Tôi !"

      Vân Dật Bạch bất ngờ nâng mi nổi giận nhìn Thi Tĩnh. chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng , "Sao vậy? Vừa rồi tôi hầu hạ tốt sao?"

      Oành.

      Máu trong người lập tức dồn lên mặt, nháy mắt khiến cả người giống như tôm bị luộc chín. Bàn tay cầm đũa ngừng run run, " ...''

      "Làm sao? Lời tôi đều là , phải vừa rồi ràng còn khóc cầu tôi muốn , còn ..." còn chưa xong lập tức bị miếng thịt viên chặn miệng. Thành công ngăn những lời định sau đó.

      "Câm miệng!"

      vất vả nuốt xuống miếng thịt trong miệng, Vân Dật Bạch chậm rãi uống ngụm canh để nuốt thịt viên rồi mở miệng, " làm nhiều lần như vậy. Sao vẫn còn thẹn thùng như vậy?"

      "Tôi cũng phải là !" Thi Tĩnh đỏ mặt gầm .

      "Chuyện tình nam nữ, vốn là có thể thẳng, cho rằng giờ là ba mươi năm trước, coi tuân thủ nữ tắc sao?'' Vân Dật Bạch nhanh chậm. Giọng mềm .

      Cái này đương nhiên biết. Chỉ là... trong xã hội này, ai coi trọng chuyện này. Nhưng thể làm được! thể với mà mặt chút thay đổi.

      Dùng sức khuấy khuấy bát cơm, trong miệng Thi Tĩnh đầy đồ ăn. Khuôn mặt nhắn liên tục đỏ bừng

      Cuối cùng, thể lực Thi Tĩnh bằng Vân Dật Bạch, bị người nào đó lừa là ra ngoài tản bộ, kết quả lại đến trước nhà của Vân Dật Bạch.

      "Chẳng lẽ tôi là người giúp việc của sao?!'' Thi Tĩnh vừa bước vào thang máy, nhịn được lẩm bẩm.

      " phải!"

      "Vậy tôi là cái gì?" Thi Tĩnh tức giận phản bác.

      " là nha đầu thông phòng của tôi!" Vân Dật Bạch thản nhiên ném cho câu.

      Nha đầu thông phòng?! Là người hầu giường đúng ? đúng là biết xấu hổ mà!

      Thi Tĩnh nhếch khóe miệng, " vô sỉ!"

      Chính cũng nhận ra, đối với Vân Dật Bạch giọng của có thêm phần bất kính cùng tùy tiện.

      "Đừng tưởng rằng mắng tôi, tôi nghe thấy!" Cửa thang máy đóng lại Vân Dật Bạch nhìn theo những con số tăng lên

      Bĩu môi, Thi Tĩnh mím môi thèm nhắc lại!

      Cửa thang máy lại mở ra. Đợi đến khi tới phòng của Vân Dật Bạch Thi Tĩnh nhịn được mà nghĩ, bỗng nhiên xuất mỹ nhân ra từ trong phòng chứ? Sau đó dụ dỗ Vân Dật Bạch, có thể xoay người rời .

      mải nghĩ đến chuyện cẩu huyết đó để ý đến Vân Dật Bạch ra khỏi thang máy.

      Cửa phòng Vân Dật Bạch cần vân tay làm mật mã mở khóa. Những tổ hợp mật mã phức tạp đó Thi Tĩnh nhớ được, bởi vậy cũng định giấu .

      "Nhanh lên, thu dọn xong sau đó chúng ta có thể trở về!" Vừa nghiêng người để bước vào, Vân Dật Bạch vừa mở miệng chuyện.

      Thi Tĩnh vừa muốn há mồm, chỉ cảm thấy làn gió thơm mát thổi qua trước mặt, giây tiếp theo trước mặt Vân Dật Bạch có thêm người.

      "Dật Bạch, về rồi!" giọng mềm mại khiến toàn thân hai người nhịn được mà run lên. Vân Dật Bạch cũng thấy được người vừa đến là ai!

      Lớp sa mỏng hồng phấn nhàng bay bờ vai non mềm bóng loáng của Dương Chi La, bên trong bộ váy mỏng hề mặc đồ lót. Đẹp như đóa túc. Vòng eo mảnh khảnh lộ ra đường cong duyên dáng. Thảo nguyên um tùm nơi bụng dưới hiển lộ ràng!

      Thi Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối Dương Chi La trước mặt, mỹ nhân dịu dàng bốc lửa như vậy, người phụ nữ mà cũng cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng, Vân Dật Bạch nhất định thờ ơ?!

      cẩn thận đánh giá sắc mặt Vân Dật Bạch, thể thấy được gì trong đôi mắt đó. Ngược lại lại phát có lửa giận khiếp người người . Thi Tĩnh tự chủ mà ngừng bước chân, rất muốn rời khỏi cơn bão này.

      Cổ tay căng thẳng, bị người gắt gao kéo đến bên cạnh tạo khoảng cách giữa và Dương Chi La.

      Dương Chi La mặt đổi sắc nhìn lại đôi mắt tràn đầy sợ hãi. cong môi cười, "Tiểu Tĩnh, có thể để chị chuyện cùng Dật Bạch được chứ?"

      Thi Tĩnh vừa định gật đầu lại bị người cướp lời, " được!" Vân Dật Bạch trả lời ngay. Sau đó cong môi giễu cợt, "Nếu Dương tiểu thư muốn mát mẻ nên về nhà mình. Ở nhà người ta mà như vậy có phần thích hợp?!"

      Thi Tĩnh từng thấy nụ cười đó của , mỗi khi Vân Dật Bạch nhàng cong khóe miệng cũng là lúc bắt đầu châm chọc khiêu khích người khác, bộ dáng ngoài cười nhưng trong cười đó của , thoạt nhìn khiến người ta thấy đáng sợ. cũng nghĩ là, tình huống cẩu huyết nghĩ trong thang máy trước đó lại xảy ra!

      Theo bản năng rùng mình cái, lại ngoài ý muốn khiến Vân Dật Bạch thoáng cười sung sướng. Cánh tay vòng qua nắm chặt lấy bả vai , giọng dịu dàng khác thường, "Lạnh sao? Hay là mở điều hòa!"

      ta cố ý, nhất định là cố ý!

      Thi Tĩnh cứng ngắc cong khóe miệng, giờ chỉ cần nhìn biểu cảm mặt Dương Chi La thấy. ta cố ý!

      chỉ có thể gượng gạo cong khóe môi, "Cám ơn!" Ý định rời lại bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn này.

      "Đừng khách khí!" Dứt lời kéo cả người lướt qua bộ mặt chút thay đổi của Dương Chi La vào phòng khách.

      thực tế, điều hòa trong phòng khách chỉ mở vừa đủ, chút cũng cảm thấy lạnh, hơn nữa tại nhiệt độ cũng quá lạnh?! Thi Tĩnh cười mỉa tiếng, dám nhìn vào ánh mắt của Dương Chi La.

      Bây giờ Dương Chi La nhất định rất hận ?! Trời ơi, là người vô tội mà!

      Đúng như Thi Tĩnh nghĩ, Dương Chi La rất hận , nếu đổi lại là người phụ nữ khác, khi nhìn thấy cảnh này sớm bỏ chạy. Đó cũng là do ta phát trong quan hệ giữa Thi Tĩnh và Vân Dật Bạch có sơ hở.

      Đóng cửa lại Dương Chi La chẳng những tức giận, ngược lại còn dịu dàng cười bước nhanh về phía trước, bộ ngực kiêu ngạo lắc lư theo từng bước của . Thi Tĩnh nhìn khỏi nuốt nuốt nước miếng, có chút tự ti co cánh tay lại.

      So với bánh bao của mình, quả tầm thường!

      Dương Chi La chọn chỗ đối diện Vân Dật Bạch để ngồi, chậm rãi bắt chéo chân, Thi Tĩnh thề, thấy nơi tư mật của ấy, thế nhưng, chính người ta lại quan tâm. khỏi tò mò nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Dật Bạch. Muốn biết suy nghĩ của .

      Đôi mắt Vân Dật Bạch trước sau vẫn chỉ dừng đồ trang trí bàn trà, đối với Dương Chi La gần như lõa thể trước mặt coi như thấy. Điều này khiến Thi Tĩnh khỏi hoài nghi, liệu Vân Dật Bạch có phải Liễu Hạ Huệ hay , ngồi trong lòng mà vẫn loạn. Nhưng trận kích tình mấy giờ trước cũng phải do nằm mơ.

      có thể khẳng định Vân Dật Bạch là người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là người đàn ông có sinh lực vô cùng mạnh mẽ. Cảnh sắc mê người như vậy, chút cũng thèm nhìn sao?

      "Dật Bạch, đưa Thi tiểu thư về đây, sao cho em biết?"

      "Tại sao phải cho biết, nơi này là nhà của tôi! Dương tiểu thư, cũng biết tôi có thể tố cáo tội đột nhập phi pháp!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nghiêm mặt, phun ra từng chữ như lưỡi dao.

      "Là dì bảo em đến tìm ! Thế nhưng ở đây, em chỉ đành chờ mà thôi!" Dương Chi La mếu máo giống như phải chịu oan ức, " cũng về nhà!" giống như người vợ chờ đợi người chồng lâu chưa về.

      Nháy mắt sắc mặt Vân Dật Bạch như rơi vào động băng "Mẹ tôi bảo đến?!"

      "Đúng vậy!"

      Trầm mặc hồi, rốt cuộc Vân Dật Bạch cũng buông cánh tay ôm Thi Tĩnh, dùng giọng chỉ hai người nghe được mở miệng, " thu dọn chút quần áo, còn cả của nữa!" Trước đó từng mua cho ít. muốn nhìn thấy cả ngày chỉ mặc quần bò áo sơ mi.

      Khó hiểu liếc mắt nhìn hai người, Thi Tĩnh đứng dậy, nhà của Vân Dật Bạch là phòng đôi, trước khi lên lầu cố ý quay đầu nhìn thoáng qua hai người, bọn họ vẫn mở miệng chuyện.

      Tìm được hành lý, thu dọn vài bộ quần áo bình thường của mình, sau đó thu dọn mấy bộ quần áo của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh ngồi chiếc giường lớn của lẳng lặng chờ. tiếng sau, Thi Tĩnh khó nhọc kéo hành lý xuống lầu, nháy mắt lại bị cảnh trong phòng khách dọa sợ.

      Hành lý trong tay nháy mắt rơi xuống đất đồng thời cũng quấy rầy đến hai người.

      sofa, vốn dĩ duy trì tình trạng nhìn Vân Dật Bạch biết từ khi nào Dương Chi La đến gần Vân Dật Bạch, thân thể mềm mại chỉ vẻn vẹn lớp vải mỏng đặt người , mà cánh tay Vân Dật Bạch cũng đặt bả vai ấy, lớp vải mỏng hồng phấn rơi khỏi bả vai lộ ra cả mảng da tuyết trắng. Hai người dây dưa, bởi vì Thi Tĩnh chợt buông hành lý trong tay mà kinh hãi buông ra.

      Bỗng nhiên cúi đầu, Thi Tĩnh áy náy mở miệng, "Rất xin lỗi!" xong kéo hành lý chạy về phía cửa.

      Lúc này trong đầu và trong lòng đều trống rỗng, chỉ có suy nghĩ, phải rời khỏi nơi này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :