1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Đau quá!

      Từ khi thỏa thuận giữa và Vân Dật Bạch có hiệu lực, tất cả cuộc sống của đều thay đổi!

      tin rằng Vân Dật Bạch là người giữ lời. Vì vậy khi làm về nhìn thấy trong nhà là mảnh hỗn độn, giật mình trong lòng. Vừa muốn nhờ giúp đỡ nhận được tin của Vân Dật Bạch, đưa bố ra nước ngoài. Hoàn thành điều kiện cuối cùng của . Từ giờ phút này, thỏa thuận giữa bọn họ có hiệu lực.

      Bố . Thi Tĩnh cũng muốn ở lại trong căn biệt thự này. Nơi này phải của , định trả lại cho Vân Dật Bạch.

      Vửa mới dọn sạch đống hỗn độn trong nhà, lại nghe thấy tiếng phanh xe bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa. Nghi hoặc bước ra mở cửa, cửa vừa mở bị lực lớn ôm chặt lấy.

      Hơi thở ấm nóng quen thuộc nhất thời bao vây khắp người , chỉ lúc Thi Tĩnh biết người vừa đến là ai. Trong lòng nhịn được mà run run lay động, Thi Tĩnh hơi nhướng khóe môi. nhịn được mà thấp giọng kháng nghị, "Đau..." Sức của như muốn bóp nát eo vậy.

      Chẳng qua lời kháng nghị của cũng lọt vào tai Vân Dật Bạch. Hơi thở mềm mại trong lòng lấp đầy chóp mũi , bất quá cũng bằng đau đớn như kim châm trong ngực .

      Giây tiếp theo, nhàng há mồm cắn lên bả vai gầy yếu của .

      "A..." hét lên tiếng, thể tin được Vân Dật Bạch lại chạy đến nơi xa như vậy để cắn cái. Bị ôm chặt trong lòng Thi Tĩnh nhịn được mà giãy dụa, "Đau, đau... Vân Dật Bạch, rất đau!"

      Cách lớp vải mỏng cắn lên làn da non mềm, tiếng kinh hô của khiến Vân Dật Bạch buông lỏng ngược lại miệng càng tăng thêm lực.

      Cho đến khi mùi máu tươi truyền vào trong miệng , buồn bực trong lòng mới giảm mấy phần. Lực bên miệng cũng chậm rãi lơi ra.

      Thi Tĩnh đau quá hai mắt rưng rưng, bộ dáng như muốn khóc rơi vào đáy mắt .

      Đôi mắt đen sâu thẳm chứa chút áy náy, Vân Dật Bạch ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng, chiếc mũi tuấn hơi chua xót, ôm chặt người con trong lòng, Vân Dật Bạch gần như mở miệng đòi hỏi, "Đau..."

      Khi nghe thấy lời này trong lòng Thi Tĩnh khỏi tràn đầy lửa giận. Cơ thể vừa muốn giãy dụa lại bị chút ẩm ướt ở đầu vai dọa đến cứng người.

      đôi tay cứng rắn gắt gao siết lấy Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch bất lực dựa lên bả vai , đôi môi mỏng chậm rãi lên tiếng, "Đau... đau quá!"

      Lời gần như van xin của khiến Thi Tĩnh cảm thấy thoải mái. chưa từng thấy Vân Dật Bạch như vậy. Từ trước đến giờ luôn là kẻ tự cao tự đại đứng cao lạnh lùng giễu cợt người khác, bây giờ lại bất lực giống như đứa bé ôm cầu xin rồi kêu đau.

      Mỗi khi mở miệng kêu đau trái tim lại như bị từng mũi dao đâm vào đau đớn.

      Cánh tay mảnh khảnh chậm rãi dừng đầu vai, bất giác lên tiếng khẽ , " làm sao vậy? Vân Dật Bạch, rốt cuộc làm sao vậy?!"

      Vân Dật Bạch chỉ cảm thấy như ngực bị vô số mũi kim đâm vào đau đớn, khó chịu như bị hung hăng đánh quyền. muốn nổi giận, muốn mở miệng, nhưng câu khi lên đến miệng, chỉ còn lại từ đau!

      Đôi môi nóng rực dùng sức ma sát lên làn da non mềm ở cổ , nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt hâm nóng da thịt . dùng giọng chỉ hai người nghe được mở miệng, "Thi Tĩnh... tôi đau quá!"

      " buông ra, sao lại đau? Để tôi xem xem! Vân Dật Bạch, buông tôi ra trước được ?" Nghe được tiếng khó chịu của , Thi Tĩnh nhịn được đỏ cả hốc mắt. Rốt cuộc ấy làm sao vậy? Sao lại đau chứ!

      "Đau quá, đau quá..." Đôi môi nóng bỏng dùng sức cắn lên vành tai khéo léo của , dường như chỉ có làm vậy mới có thể an ủi cơn đau trong lòng .

      Miệng theo vành tai tìm đến bên môi , sau đó chặt chẽ phủ lên đôi môi , đôi môi non mềm dường như có thể lấp đầy cho , như con thú bị thương dùng sức mà cắn xé liếm mút.

      "Ưm... Vân... đợi ..." Chưa kịp gì, đôi môi bị hung hăng cắn cái. kinh hô tiếng, nước mắt nơi khóe mắt mới rơi xuống.

      Đau quá!

      Rốt cuộc hôm nay Vân Dật Bạch làm sao vậy? Đột nhiên đến đây, như con sư tử cắn . xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cái gì biến thành ra thế này?!

      Thi Tĩnh biết, cũng hiểu. Bây giờ chỉ có thể dùng mềm mại vô lực của mình, mà bao dung tất cả những hành động cắn cắn của mà ôm lấy Vân Dật Bạch.

      Cơ thể mềm mại của người phụ nữ cùng với mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ khiến Vân Dật Bạch trỗng rống trong đầu nhất thời nổi lên tia khát vọng. Dùng sức đá lên chiếc cửa ở phía sau, ôm lấy cơ thể Thi Tĩnh, sải bước đến phòng khách trong nháy mắt đem cả người đặt lên thảm.

      "Vân Dật Bạch, rốt cuộc làm sao vậy?" Rốt cuộc khi thở được Thi Tĩnh dùng sức hét lên, đánh lên tay Vân Dật Bạch, nhưng nhận được câu trả lời của .

      để có cơ hội chuyện, đôi môi rời chưa bao lâu của Vân Dật Bạch lại lần nữa phủ lên của . Nuốt hết tiếng kêu và kháng nghị của .

      "Ưm ưm..." Thi Tĩnh dùng sức giãy dụa

      Lúc này Vân Dật Bạch giống như con hổ bị người tấn công, chỉ cần ai chạm vào , dồn toàn lực vào tay cho người đó. Bàn tay dày rộng thô ráp dao động khắp người Thi Tĩnh. Bàn tay to đến mức quần áo người Thi Tĩnh cái nào biến thành mảnh vụn.

      Bởi vì giãy dụa cơ thể tuyết trắng của Thi Tĩnh phủ tầng mồ hôi, dưới chiếu sáng của ngọn đèn lại vô cùng mê người.

      Buông đôi môi gặm cắn, đôi môi mỏng của theo cổ đến xương quai xanh trước ngực của , sau đó là bụng, rồi đến rốn...

      "Đừng..." Thi Tĩnh run rẩy giống như chiếc lá rụng mùa thu run rẩy càng thêm dữ dội, "Vân Dật Bạch, cầu xin ... đừng!"

      Đầu ngẩng lên từ bụng Thi Tĩnh, đôi mắt đen bởi vì dục vọng mà hằn đỏ, khiến Thi Tĩnh cảm thấy mình giống như món ngon trong miệng . Đôi môi nóng bỏng lại thở ra khiến cơ thể Thi Tĩnh phiếm hồng.

      "Tôi muốn... cho tôi!"

      Vân Dật Bạch chưa từng đòi hỏi Thi Tĩnh thẳng thừng như vậy. Khi hai người đối mặt với chuyện đó chung đều là do Vân Dật Bạch chủ động, cũng chưa bao giờ từng hỏi qua ý !

      Bây giờ...

      Thi Tĩnh đỏ mặt, cắn môi lâu .

      Đem chính mình đặt ở hạ thể , Vân Dật Bạch phủ lên cơ thể tuyết trắng của , lên tiếng khẩn cầu mê hoặc , "Cho tôi. Cho tôi..." Động tác của theo lời nhàng va chạm.

      Động tác này sớm khiến Thi Tĩnh mềm lòng, đôi môi ngừng tràn ra từng tiếng ngâm khẽ. Mà lại giống như muốn đợi được câu trả lời của , lần lại lần hỏi.

      "Cho tôi..."

      Rốt cuộc nhịn được nữa Thi Tĩnh nặng nề gật đầu, "Được..."

      Nháy mắt khi , liền tiến vào trong cơ thể . Cảm giác kết hợp khiến hai người đều thỏa mãn lên lời.

      Va chạm kịch liệt hồi Vân Dật Bạch chậm rãi tiến công!

      Kịch liệt vận động hồi, cho đến khi hai người đều kiệt sức.

      Đến khi Thi Tĩnh tỉnh lại nằm giường trong phòng. Vân Dật Bạch nằm bên cạnh im lặng như ngủ rồi. chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay mảnh khảnh vuốt lên trán .

      trách Vân Dật Bạch đêm nay vội vàng thô lỗ! Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay đều quá nhanh quá mau. Căn bản có thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì kết thúc. câu đau của khiến đau lòng thôi. Nhất là ánh mắt khẩn cầu của khiến cảm thấy cần mình giúp. Cần mình bao dung.

      "Rốt cuộc làm sao vậy?!" Thi Tĩnh nhịn được khẽ lẩm bẩm thành tiếng, đầu ngón tay từ mắt rời xuống chóp mũi cùng đôi môi mỏng.

      Có người từng , người môi mỏng nhất định rất vô tình. Mà cũng tin như vậy. Vân Dật Bạch vô tình đêm nay lại xuất vẻ yếu ớt trước nay chưa từng có. Yếu ớt khiến người ta đau lòng.

      nhịn được mà nghiêng người ngậm lấy ngón tay bên môi, Thi Tĩnh nhàng hôn lên khóe môi Vân Dật Bạch, " xảy ra chuyện gì?"

      Khóe môi băng lãnh bỗng nhiên đáp lại nụ hôn của , khi chưa kịp dứt ra, chặn lại đem người giữ chặt người mình. Khuôn mặt nhắn của Thi Tĩnh ửng hồng, giãy dụa muốn đứng lên. Lại bị xoay người đặt dưới thân.

      Đưa tay chống lấy cơ thể mình, ánh mắt nóng rực của Vân Dật Bạch hững hờ nhìn Thi Tĩnh. Giống như muốn ăn vậy.

      "..." Thi Tĩnh há mồm muốn . bị áp sát dưới thân, liên tục hôn lên đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, lại lần nữa dây dưa.

      "Đau..." Thi Tĩnh hơi đau nhíu mày. Sau đó lại cảm nhận được nụ hôn nhàng hơn.

      Dường như khi đó, Thi Tĩnh lại hiểu ra. Vân Dật Bạch dùng phương thức của mình để lời xin lỗi trước thô lỗ của .

      nhàng cong khóe môi, Thi Tĩnh nở nụ cười. Hai tay ôm đầu nghiêng người gắt gao đặt bả vai , " sao! sao!"

      Cơ thể Vân Dật Bạch chấn động, càng thêm dùng sức ôm chặt Thi Tĩnh trong lòng, Vân Dật Bạch nhàng , "Thi Tĩnh..."

      "Ừ?!" dịu dàng đáp lại.

      Nhưng Vân Dật Bạch lại tiếp tục mở miệng nữa. Dùng sức ôm chặt cơ thể , cơ thể cùng mùi hương của người phụ nữ trong lòng sớm khiến Vân Dật Bạch thỏa mãn. Bàn tay to trêu chọc Thi Tĩnh trong lòng, Vân Dật Bạch cười tà mị, "Lúc này đây, cho vui sướng nhất!"

      Khi chuyện, chậm rãi tiếp cận cơ thể .

      Chầm chậm mà dây dưa khiến Thi Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Vân Dật Bạch thở gấp, "Trời ạ..."

      nhàng bao dung cứng rắn của mình, Vân Dật Bạch tà mị nở nụ cười. Dựa vào bên tai nhàng , " vội, từ từ đến!"

      "Vân Dật Bạch..." Đau đớn do bị những ngón tay mảnh khảnh bấu vào cũng ảnh hưởng gì đến Vân Dật Bạch. Ôm sát người đẹp trong lòng, nhàng mà hữu lực tiến lên.

      Lần lượt rút ra rồi tiến vào, khiến Thi Tĩnh lạc hồn, thét chói tai gọi tên Vân Dật Bạch.

      Vân Dật Bạch nặng nề thở gấp, thời điểm cần được phát tiết, là người phụ nữ này vào lúc cần nhất mà bao dung .

      bất chấp bao dung .

      Là, Thi Tĩnh!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Ấm áp qua !

      Sau khi Thi Tĩnh tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh rời . Vị trí bên cạnh lạnh ngắt, Thi Tĩnh biết rốt cuộc trong lòng mình bây giờ là lạnh giá, hay có chút may mắn nữa?

      Giật giật khóe miệng, nhìn mảnh hỗn độn trong phòng. Kích tình đêm qua nháy mắt ùa về trong đầu. Thi Tĩnh vùi mặt vào gối đầu khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Bọn họ dây dưa từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó là chiếc giường rộng lớn này, vật lộn nhiều lần, cuối cùng vô lực hôn mê giường.

      Trời ơi, chưa từng điên cuồng đến như vậy!

      Chịu đựng đau nhức bên eo, Thi Tĩnh xoay người xuống giường thu dọn chăn đệm và khăn trải giường hai người từng lăn lộn sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.

      Nhìn chiếc thảm trong phòng khách, kích tình đột nhiên lại ùa về trong đầu, hai tay ôm mặt ngồi xổm xuống, sau đó chạy vội vào toilet rửa sạch mọi dấu vết hai người lưu lại tối qua.

      vất vả mới đứng lên được, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Thi Tĩnh đứng dậy cảnh giác nhìn cánh cửa tiện tay lấy cái chày trong nhà bếp. Chờ đến khi có người xuất giáng gậy vào đầu người đó.

      Cánh cửa chậm rãi mở ra. tay Vân Dật Bạch cầm theo bữa sáng sau khi vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh đó. Trong phút chốc sắc mặt đen lại, " làm gì vậy?"

      Nhìn thấy là ! Thi Tĩnh nhìn nhìn cái chày trong tay, theo bản năng giấu ra sau lưng, cười gượng, " chưa sao?" này khiến tâm trạng buồn bực của thoáng chốc vui hẳn lên, lời cũng dịu dàng hơn nhiều.

      " hy vọng tôi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nhìn cái. Hai người đều nhắc lại chuyện tối qua mất khống chế mà thay đổi.

      Đặt đồ ăn sáng trong tay xuống, cũng ngẩng đầu lên , "Lại đây, ăn !"

      "À!" Thả đồ tay về chỗ cũ, rửa sạch tay rồi trở lại phòng ăn. Căn biệt thự này tuy rằng lâu có người ở, nhưng khi Thi Tĩnh và Thi Vĩnh Thành đến đây chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Vì vậy Vân Dật Bạch cũng cần phải tốn nhiều sức để tìm thứ cần dùng.

      " cũng rất tự giác đấy nhỉ!" Nhìn bộ dáng quen thuộc của nhịn được mà lên tiếng. Người này có phần rất tự giác!

      Vân Dật Bạch tức giận liếc mắt nhìn , " phải quên rồi chứ, vốn dĩ nơi này là nhà tôi?!"

      Buồn bực lên tiếng ngồi xuống, Thi Tĩnh nhìn đồ ăn sáng được bày ra, nhìn vẻ mong chờ.

      Ánh mắt chờ mong đó giống như của con chó khiến Vân Dật Bạch bất lực lắc đầu, "Ăn !" xoay người vào trong phòng ngủ mặc lại bộ đồ ngày hôm qua.

      Nhìn mặc xong, Thi Tĩnh tò mò hỏi, " ăn à?"

      "Tôi đến công ty, thay quần áo!" Quần áo người thể mặc lại, vẫn nên thay quần áo tốt hơn.

      Nghe vậy, Thi Tĩnh cắn miếng hơn nửa cái bánh bao chạy đến nhìn bộ dáng mặc quần áo nhăn nhúm nhịn được lên tiếng, " chờ lát!" Chạy vào phòng của bố lấy ra bộ đồ. Đưa cho .

      "Cái này, là quần áo của bố tôi, tuy rằng vừa với , nhưng so với việc mặc bộ cũ trở về vẫn tốt hơn?! Đến công ty rồi thay ra là được!" .

      xong nhét nốt chiếc bánh bao vào miệng, đem quần áo nhét vào trong lòng xoay người tiếp tục xử lý bữa sáng.

      Trầm mặc nhìn bộ quần áo trong tay, Vân Dật Bạch lại lần nữa xoay người trở về phòng thay quần áo.

      Tương đối mà màu bộ quần áo của Thi Vĩnh Thành hơi u ám, bất quá khi mặc lên người Vân Dật Bạch thoạt nhìn lại thêm vài phần buồn cười.

      Thi Tĩnh miễn cưỡng nhìn qua, phì cười tiếng.

      để ý đến nụ cười của Vân Dật Bạch mặt biểu cảm ngồi xuống ăn chút đồ bàn. Nhân lúc này, Thi Tĩnh rửa mặt thay quần áo. Nhìn thấy Vân Dật Bạch vẫn ăn lặng lẽ về phía cửa.

      Dù sao cũng chẳng sợ trộm thứ gì, nơi này vốn dĩ là chỗ của , có đồ gì có khi còn hiểu hơn !

      "Đứng lại!" Tiếng của Vân Dật Bạch truyền đến từ sau lưng. cũng quay lại, nhưng lại khiến bước chân của Thi Tĩnh phải ngừng lại.

      Phẫn nộ xoay người, Thi Tĩnh quay lại, "Còn chuyện gì sao?"

      "Chờ !" chậm rãi . Miệng ngừng nhai đồ ăn .

      "Tôi muốn làm!" Thi Tĩnh kháng nghị!

      Vân Dật Bạch tiếp, ăn xong chậm rãi thu dọn đồ bàn. Sau đó mới đến bên cạnh người vẫn đứng chờ, " thôi!"

      Nhân lúc Vân Dật Bạch lấy xe, Thi Tĩnh vội chạy nhanh!

      cũng đủ dũng khí để người khác biêt, và tổng giám đốc cùng xe đến công ty. Trước đây để người ta biết là chuyện, bây giờ làm việc ở Vân thị, đương nhiên muốn trở thành đối tượng để người khác chú ý, vì vậy, quyết định trước.

      Bất quá hai chân cũng thể bằng bốn bánh xe, tuy rằng Thi Tĩnh chạy trước nhưng vẫn tránh được bị Vân Dật Bạch lái xe đuổi theo. Hạ cửa kính xuống, Vân Dật Bạch đeo kính vẻ mặt ung dung thoải mái liếc nhìn Thi Tĩnh chạy như điên. Bộ dáng nhanh chậm khiến người ta phải nghiến răng.

      Dừng lại thở hổn hển, Thi Tĩnh trừng mắt nhìn vẻ mặt hứng thú của Vân Dật Bạch, "Sao lại theo tôi?"

      "Nhìn chạy rồi thở hổn hển rất thú vị. Có mệt ?" mặt điều khiển tay lái mặt liếc nhìn , Vân Dật Bạch tựa tiếu phi tiếu .

      Tên khốn, nhìn có chỗ nào mà tốt chứ! Thi Tĩnh trừng mắt nhìn, hai tay ôm ngực , " !"

      "Lên xe!"

      " cần!" Thi Tĩnh chút suy nghĩ mà từ chối.

      Nheo con mắt vẻ nguy hiểm, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Lên xe!"

      "Tôi đến công ty cùng !" Thi Tĩnh giọng .

      "Vì sao?" Vân Dật Bạch nhíu mày hỏi. Xoay người mở cửa xuống xe đứng trước mặt .

      "Tôi muốn người ở công ty nhìn thấy tôi ở cùng chỗ với !"

      " cho là bọn họ biết sao?" Người phụ nữ này chẳng lẽ biết, trước đó hai người bọn họ ở cùng chỗ liên tiếp gây ra lời đồn rồi.

      "Khi đó giống bây giờ!" Thi Tĩnh mím môi, "Trước kia tôi có thể để ý, nhưng bây giờ thể! Nếu để người khác biết được..."

      "Ở cùng chỗ với tôi khiến thấy mất thể diện vậy à?" Vân Dật Bạch nén nổi bắt đầu suy xét xem hình ảnh của trong lòng Thi Tĩnh rốt cuộc là thế nào, ra lại bị ghét bỏ thành như vậy.

      phải là mất thể diện! Mà là có cách nào để với mọi người! Thi Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.

      "Tôi muốn mấy tháng sau mọi người đều tôi bị ruồng bỏ. Như vậy có được ?" bình tĩnh . hề quên giao hẹn trước đó của bọn họ. Sau khi mang thai sinh con cho , rời khỏi đây, điều này lúc nào quên, mà còn phải luôn luôn ghi nhớ.

      Vân Dật Bạch im lặng , ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm vào Thi Tĩnh, "Lên xe! Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!"

      "Tôi... định làm gì?"

      vừa lên tiếng Vân Dật Bạch liền đưa tay xắn tay áo lên, khiến Thi Tĩnh sợ hãi kêu lên.

      " , vậy để tôi giúp !" khom người ôm lấy cả người Thi Tĩnh nhét vào trong xe.

      Bị ép vào xe, Thi Tĩnh cũng giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên đợi Vân Dật Bạch ngồi vào. Đến khi hai người đều ổn định chỗ ngồi của mình vội vàng lên tiếng, "Quan hệ của chúng ta thể để người trong công ty biết được!"

      "Được rồi!" Vân Dật Bạch bực mình . muốn có bất kỳ dính líu gì với sao?

      "Chúng ta nên tránh gặp nhau!" Thi Tĩnh nghiêm mặt gật đầu, "Khi ở công ty được đến chuyện cùng tôi!"

      "Rốt cuộc là ông chủ hay tôi là ông chủ đây?" Vân Dật Bạch hừ lạnh. Dường như người phụ nữ này càng ngày càng còn biết sợ.

      "Vân Dật Bạch, tôi muốn để người trong công ty để ý đến!"

      " nghĩ là ai, là con khỉ trong vườn thú để cho người khác đến xem hay sao?" Vân Dật Bạch lạnh lùng châm chọc, khởi động xe hướng về phía công ty rời .

      " mới là khỉ!" Thi Tĩnh mắng.

      Vân Dật Bạch giật giật khóe miệng thèm để ý tới lái xe rời . Người phụ nữ này càng ngày càng to gan, lại còn dám mắng nữa chứ!

      Dọc theo đường dưới uy hiếp và dọa nạt của Thi Tĩnh, cuối cùng Vân Dật Bạch cũng đồng ý dừng xe cách công ty mấy chục mét để cho xuống.

      Cởi bộ đồ thể thao người, Vân Dật Bạch thay bộ âu phục cất trong phòng nghỉ rồi đưa mắt nhìn bộ đồ thể thao vứt giường lúc lâu.

      Chính cũng nhớ tối hôm qua làm thế nào mà đến được chỗ Thi Tĩnh. Thậm chí cũng nhớ những lời . Đến khi tỉnh táo trở lại trải qua cuộc lăn lộn với . nên cảm thấy mình may mắn, lúc đấy mới xảy ra chuyện xấu gì.

      Chẳng lẽ, lúc giữ được tỉnh táo, thân thể này thay lựa chọn đến tìm ! cũng thắc mắc chống lại mà để tùy ý làm càn.

      dùng chính dịu dàng của mình để bao dung toàn bộ cơn phẫn nộ của , sau khi tỉnh lại nhìn thấy người mê man trong lòng, lúc đấy trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ.

      Ngón tay mảnh khảnh nhân lúc hôn mê mà lặng lẽ an ủi cơn giận trong , khiến trong lòng Vân Dật Bạch rung động.

      Buổi sáng tỉnh lại, hỏi, cũng cố tìm hiểu bất thường của tối qua. Đổi lại là người phụ nữ khác, ngừng truy hỏi đến cùng.

      Có lẽ là hề quan tâm đến, nhưng hành động này của lại khiến khó mở miệng. biết phải mở lời thế nào.

      thừa nhận, tối hôm qua sau khi xem xong tài liệu Văn Thiếu Giác đưa tới, mất khống chế! , phải thể khống chế được, mà là đau lòng. Đó là đáp án khiến bi thương thể chấp nhận nổi.

      Tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Dật Bạch, sửa sang lại quần áo chút, xoay người ra ngoài. Bỏ lại bộ quần áo thể thao đưa trong phòng nghỉ. Bắt đầu ngày làm việc.

      Hôm nay Vân Dật Bạch khiến cho cả tập đoàn Vân thị lâm vào hố băng. ai biết nguyên nhân, nhưng mọi người đều thấp thỏm lo sợ thận trọng làm việc.

      Thần kinh có vấn đề hay sao?! Lửa giận hôm qua vẫn còn chưa tiêu tan hết sao?

      Người thứ ba đến phòng tư liệu đứng lại trước mặt Thi Tĩnh để lộ ra chút thông tin như vậy, Thi Tĩnh xoa xoa chỗ thắt lưng đau nhức kìm được tự hỏi.

      Ăn nhầm phải thuốc súng sao?!

      Mặc dù vậy, cũng hiếu kỳ mà an phận làm tốt việc của mình.

      Tự nhiên có cái gì lướt qua đầu , đột nhiên như nghĩ đến điều gì, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc.

      Nguy rồi, lại quên hỏi Vân Dật Bạch!

      Thế nhưng, chuyện này làm thế nào có thể mở miệng đây!

      Thu lại ánh mắt, Thi Tĩnh cúi đầu !









    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Ai cho tư cách đó

      Người đến tìm ta ta liền tìm người.

      Dương Chi La chờ đợi vài ngày rốt cuộc nhịn được đành mượn danh nghĩa công việc đến tìm Vân Dật Bạch. cũng quên Vân Dật Bạch từng , việc hợp tác trực tiếp tìm , tuy rằng hợp đồng hợp tác được định, đây cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

      Hôm nay nhất định phải nghe được lời chấp nhận của Vân Dật Bạch.

      Nhận được cuộc điện thoại Dương Chi La muốn gặp , Vân Dật Bạch liền tạm buông công việc xuống châm điếu thuốc chờ Dương Chi La xuất .

      Vừa mở cửa ngửi thấy mùi thuốc ở trong phòng, Dương Chi La theo bản năng nhíu mày chút kiên nhẫn đưa tay che miệng. nhàng mở miệng, "Dật Bạch, học được hút thuốc từ khi nào vậy?!"

      "Có liên quan đến sao?" Vân Dật Bạch cong khóe môi giễu cợt, "Có chuyện gì thẳng!"

      Thái độ lạnh lùng của khiến Dương Chi La có chút cam lòng, "Vì sao luôn đối xử với em như vậy?"

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch nở nụ cười châm chọc, "Lời này của Dương tiểu thư là kỳ lạ, và Vân Dật Bạch tôi có quan hệ gì chứ? Đừng luôn dùng loại thái độ khóc lóc kể lể đó với tôi, tôi phải gã đàn ông bị mê hoặc, có việc cứ !" Lười phải tiếp kẻ giả dối như ta Vân Dật Bạch lạnh lùng mở miệng.

      Bị những câu châm chọc, khuôn mặt cao ngạo của Dương Chi La nhiễm chút lãnh ý, "Vân Dật Bạch, vì sao mỗi lần em khẩn cầu cùng chung sống với em, lại cho rằng Dương Chi La em là loại người ai muốn chứ?"

      "Nếu như vậy Dương tiểu thư hãy tìm người nào thích ! Vân Dật Bạch tôi có phúc để hưởng!" Vân Dật Bạch xoay người lại sắc mặt đổi .

      "Vân Dật Bạch. Vì sao lại đối xử với em như vậy? Em phạm lỗi em nhận sai, giờ lại là người đàn ông có phong độ thế sao?"

      " muốn tôi phải có phong độ như thế nào chứ? Khi thấy xuất phải mỉm cười hỏi em có khỏe hay sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh tiếng, ý cười tràn đến đáy mắt.

      tiếp, "Dương Chi La, đến tìm tôi đơn giản chỉ muốn chứng minh cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau, đối với tôi luôn có ảnh hưởng có phải ? Trong lòng đơn giản cũng chỉ do lòng tự trọng của chính mình làm hại, muốn thừa nhận rằng thua, muốn thừa nhận đối với Vân Dật Bạch tôi... chẳng có chút ảnh hưởng nào, muốn thừa nhận thua Thi Tĩnh, tất cả đều là do bị khống chế bởi chính kiêu ngạo tức cười của mình?"

      Lúc này Vân Dật Bạch nhìn Dương Chi La giống như lũ tôm tép nhãi nhép vậy!

      Dương Chi La cũng nghĩ đến ra những lời như vậy, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, "..."

      "Tôi làm sao? hiểu vì sao tôi lại đối xử với như vậy? Phải ?" Vân Dật Bạch nở nụ cười châm biếm, "Hôm nay, nghe kỹ cho tôi, tôi thích , thích. phải là do ba năm trước, mà là vẻ mặt của hôm nay khiến người ta thấy chán ghét!"

      Toàn thân Dương Chi La run run giống như lá rụng mùa thu, kích động đến mức tìm được giọng của mình.

      Thấy thế Vân Dật Bạch cười đắc ý, " chấp nhận được? Có phải chưa ai từng với như vậy?"

      Kỳ rất vui, xuất của Dương Chi La khiến tìm được chỗ để trút giận, có thể tùy ý trút hết lửa giận trong lòng. Nếu phải , còn có cơ hội để trút hết cơn tức trong lòng.

      "Vân Dật Bạch. Hôm nay Dương Chi La tôi đến phải để cho châm chọc!" Rốt cuộc cũng tìm lại được giọng của mình, Dương Chi La hét lớn thành tiếng.

      Vân Dật Bạch lạnh lùng cười .

      " dựa vào cái gì mà tôi như vậy? Tôi là Dương Chi La, chỉ cần tôi muốn làm gì bất luận là kẻ nào cũng thể ngăn cản tôi. Tôi muốn có được vĩnh viễn người đó cũng chạy thoát." cao ngạo lên tiếng.

      "Có liên quan gì đến tôi chứ?" Vân Dật Bạch giễu cợt, nhìn ánh mắt của giống như kẻ ngốc mê vậy.

      "Tôi muốn sống cùng với tôi!" khiêu khích.

      " muốn, tôi phải đồng ý sao?" Vân Dật Bạch giễu cợt, "Dương tiểu thư biết đùa!"

      "Tôi muốn, nhất định phải sống chung với tôi."

      " là nực cười!" Vân Dật Bạch vung bàn tay lên cất bước đến trước mặt , " mơ đấy à!"

      Dương Chi La thấy thái độ kiên quyết của , nháy mắt khuôn mặt nhu hòa, có chút khát cầu nhìn Vân Dật Bạch, "Dật Bạch, em cầu xin . Em biết sai rồi!" ôm cánh tay , "Em chỉ muốn sống chung với . đừng lo về Thi Tĩnh. ấy đồng ý với em, ấy giúp em khuyên bảo , nhưng em kịp chờ, em muốn sống chung với . Những năm gần đây, bên cạnh em xuất rất nhiều đàn ông, bọn họ cũng bằng . Em biết, vẫn còn em, chúng ta có ký ức gần ba mươi năm, tình cảm của chúng ta khi đó rất thân thiết, thể quên em đúng ?"

      " cái gì?" Vừa giữ chặt cánh tay của vừa cúi đầu sát gần mặt , Vân Dật bạch càng tăng thêm lực ở cánh tay, " Thi Tĩnh đồng ý với ?!"

      "Phải, ấy đồng ý với em giúp em khuyên bảo , phải lo lắng cho ta chứ? Bây giờ ấy đồng ý cho chúng ta sống cùng nhau, còn điều gì phải băn khoăn, Dật Bạch, chúng ta mới là đôi trời sinh!" Dương Chi La thong thả . Tuyệt để ý đến đau đớn cánh tay.

      Thi Tĩnh chết tiệt!

      Đẩy Dương Chi La ra, Vân Dật Bạch sải bước ra ngoài.

      Nhìn theo bóng lưng tức giận rời của Vân Dật Bạch, Dương Chi La nhàng cong khóe môi. Xoay người lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, mỉm cười chầm chậm rời .

      Nơi này, sớm muộn gì có ngày cũng là của mình!

      Công việc của nhàm chán đến mức có thể khiến người mốc meo, mà công việc bận rộn cũng khiến người ta điên khùng. dùng thời gian cả ngày đem đồ vật phân loại rồi sau đó cất , để bản thân quen thuộc với chỗ để tài liệu.

      Ngay khi đầu đầy mồ hôi ôm đống tài liệu cần sửa lại cho tốt chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên ánh sáng tối sầm lại. Phía sau bỗng nhiên lại có bóng người. Hung hăng thở gấp vì kinh ngạc. Tài liệu trong tay cũng bị bàn tay lớn hung hăng đập lên. Nháy mắt rơi lả tả xuống dưới chân.

      "Ai da..." tức giận ngẩng đầu định mắng. Lại bị ngăn bên miệng bởi sắc mặt người vừa đến. Vẻ mặt bất mãn chậm rãi lên tiếng, " lên cơn điên gì vậy?" Thần kinh à!

      khom người muốn nhặt đồ, giây tiếp theo lại bị người ôm ngang, nháy mắt cả người bị đặt giá đồ.

      Đôi mắt Vân Dật Bạch đen lại vẻ mặt trầm lo lắng liếc nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thi Tĩnh. Đôi môi mỏng của hé mở, từng từ từng từ đều lạnh như băng, " đồng ý Dương Chi La giúp ấy thuyết phục tôi chấp nhận ấy?!"

      Sau khi xong câu đó, Thi Tĩnh có thể khẳng định nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.

      "Làm sao biết?" Thi Tĩnh theo bản năng bật thốt.

      Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận!

      Mà khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch càng đen!

      " đáp ứng sao?" nhẫn nhịn xúc động muốn đưa tay bóp chết , hung tợn hỏi câu.

      "Tôi... tôi có ... nhưng mà... ưm..." ấp úng vừa xong câu, nháy mắt bị đôi tay to gắt gao bóp cổ.

      Nháy mắt hô hấp bị người ngăn lại, Thi Tĩnh nắm chặt cổ tay kiễng mũi chân muốn có thể hô hấp được nhiều hơn! Huyết sắc mặt cũng dần dần mất .

      "Ưm... buông!" Khuôn mặt Thi Tĩnh tái nhợt nắm chặt lấy bàn tay . Khóe mắt lộ ra giọt nước thoạt nhìn rất đáng thương.

      Chiếc cổ mảnh khảnh bên dưới lòng bàn tay cùng với lời cầu xin của chủ nhân chiếc cổ cũng khiến Vân Dật Bạch mềm lòng, càng tăng thêm lực ở cánh tay, trầm lạnh lùng nhìn , "Dám làm, cố mà nhận lấy hậu quả!"

      "Tôi..." Thi Tĩnh muốn ngụy biện nhưng hô hấp lại bị người chặn gây đau tức trong ngực rốt cuộc khiến thể mở miệng!

      Trời ơi, ta muốn giết sao? Trong nháy mắt đó, Thi Tĩnh cho là như vậy.

      Đôi mắt phẫn hận hung tợn nhìn xuống khuôn mặt mất hết huyết sắc dưới lòng bàn tay. Khuôn mặt nhắn lộ ra trắng bệch như tờ giấy, cố gắng để có được khí trong lành.

      Đau... cảm thấy mình bị bóp nát dưới cánh tay này, lông mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, lồng ngực đau tức, đau do tay bóp chặt. Đôi mắt đẹp gắt gao dừng ở ánh mắt Vân Dật Bạch.

      Lửa giận trong ánh mắt càng khiến trong lòng thêm buồn bực, buông cánh tay khỏi , hung ác mở miệng, " cũng dám gật đầu đồng ý? Ai cho tư cách đó?!"

      Đột nhiên bị người chặn hô hấp khiến toàn thân Thi Tĩnh căng thẳng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, huyết sắc khuôn mặt xinh đẹp của dần dần mất , chỉ biết, trong thời gian này mọi dịu dàng đều là giả dối! Vân Dật Bạch sao có thể dịu dàng với người ngoài chứ?

      Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thấy chết sợ của , Vân Dật Bạch lạnh lùng buông ra. Cơ thể gầy yếu như diều đứt dây ngồi phịch xuống nền nhà.

      "Khụ khụ khụ..." Hô hấp bị mất bỗng nhiên có lại, trong thời gian dài thiếu dưỡng khí đột nhiên lại có khí ùa vào liền ho khan mãnh liệt.

      Vân Dật Bạch tỉnh táo lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thi Tĩnh nhìn . Bên tai vang lên tiếng kịch liệt ho khan.

      "Khụ khụ khụ..."

      Bỗng nhiên xoay người đưa lưng về phía , Vân Dật Bạch đứng trong góc tối của căn phòng lạnh lùng mở miệng, " có đồng ý hay ?"

      "Tôi... khụ, đồng ý rồi!" thẳng.

      "Thi Tĩnh!" Nghe vậy khuôn mặt Vân Dật Bạch càng lạnh hơn, nháy mắt cả người liền dừng lại trước mặt , bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy cánh tay , "Nếu như muốn chết, cho tôi tiếng, tôi thành toàn cho !"

      "Tôi làm sai điều gì?" vất vả mới bình ổn lại hô hấp Thi Tĩnh ngồi bên đống tài liệu sàn nhà dịu dàng hỏi.

      " còn dám hỏi sao? Ai cho tư cách để đồng ý chuyện của tôi?" Đôi tay Vân Dật Bạch nắm chặt thành quyền trầm trừng mắt nhìn .

      "Chẳng ai cho tôi tư cách. Tôi cũng hỏi phải sao?" Thi Tĩnh nhàng cong khóe miệng, "Tôi có hỏi sao?"

      hề!

      Trước mặt chưa bao giờ nhắc đến người khác, hoặc nên , bọn họ khi đó chưa từng nhắc đến người khác, cái tên Dương Chi La lại càng chưa bao giờ được nhắc đến.

      Vân Dật Bạch mím môi .

      Hai tay chống lấy cơ thể, Thi Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người. chiếc cổ mảnh khảnh còn in dấu tay, sắc mặt còn vô cùng tái nhợt. Bỗng nhiên, nở nụ cười. Rồi nghiêm túc nhìn Vân Dật Bạch, " trách tôi sớm cho biết sao? Nếu như muốn gì, mong lần sau hãy , tôi nhất định làm theo những gì sai bảo!"

      là ai? chỉ là công cụ để sinh con do mua về. Chẳng là cái gì cả!

      Chẳng là cái gì cả!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 119: Về nhà uống thuốc nào

      Quan hệ giữa và Vân Dật Bạch, dường như lúc nào cũng ôn hòa trong chốc lát sau đó trở nên gay gắt.

      Giống như bây giờ.

      tay ôm chặt ngực vì nhất thời hụt hơi mà cảm thấy đau đớn khó chịu, hai tay nắm chặt khẽ vỗ, tựa như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn trong ngực.

      Đây là cảm giác của cái chết sao? Quá trình này quả thực rất đau đớn!

      Bám vào bên cánh cửa Thi Tĩnh thở gấp, chờ đợi cảm giác đau đớn ở ngực dần dần tan biến.

      Vân Dật Bạch rời tầm mắt khỏi bộ dáng thở gấp của , vết tay hồng in cần cổ khiến nhíu mày, bất giác nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay tựa hồ vẫn cảm nhận được cảm giác mềm mại nơi cổ .

      kìm được lòng muốn tiến đến đỡ lấy thân thể lay động lảo đảo của lại bị đẩy ra, "Đừng động vào tôi!" Thi Tĩnh gầm tiếng. Giống như con thú bị thương.

      Bàn tay cứng ngắc khẽ nắm chặt thành quyền, vội vượt qua bên người Thi Tĩnh nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt .

      Mệt mỏi dựa vào bên cánh cửa, trong lòng Thi Tĩnh có chút lạnh lẽo, lạnh phải vì hối hận với Vân Dật Bạch chuyện của Dương Chi La, mà là do thấy được thái độ của đối với .

      Có lẽ đúng. Rốt cuộc là ai cho tư cách đấy. Chuyện tình của Vân Dật Bạch trước giờ đâu cho phép ai được nhúng tay vào huống chi đấy là ? rất tự tin, tự tin cho rằng đến bây giờ hai người họ có thể yên ổn sống với nhau.

      sai rồi, nên vì dịu dàng nhất thời của Vân Dật Bạch mà tự huyễn hoặc bản thân. thể có chuyện Vân Dật Bạch đối xử dịu dàng với . phải nhắc nhở bản thân phải luôn luôn ghi nhớ thời khắc này.

      Chợt giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Thi Tĩnh đờ đẫn nhìn giọt nước mắt mu bàn tay qua làn sương mỏng. giương giương khóe miệng. Chống đỡ thân mình về vị trí làm việc, hai tay bám chặt nhắm mắt .

      Đứng cách bức tường Vân Dật Bạch lặng yên nhìn Thi Tĩnh, đứng yên hồi lâu. lát sau xoay người rời .

      Cơn bão giữa hai người ràng đến lúc tan làm vẫn chưa kết thúc. Tiếng chuông điện thoại trước giờ chưa từng đổ chuông bỗng vang lên, Thi Tĩnh thuận tay nhận máy, "Phòng tư liệu xin nghe."

      "Sau khi tan làm chờ tôi!" câu băng lãnh vang lên chưa đợi kịp phản ứng cúp máy.

      Nhìn điện thoại trong tay, Thi Tĩnh mắng thầm trong lòng tiêng thần kinh, cũng nghĩ nhiều!

      Hôm nay là thứ sáu vội đến xem Lạc Du bên kia có cần giúp đỡ gì hay .

      Đợi đến khi Vân Dật Bạch xong việc cũng là tám giờ tối! Đến lúc ngẩng đầu rời mắt khỏi tập tài liệu, thầm kêu tiếng ổn, quên mất Thi Tĩnh.

      Vội vàng vơ lấy áo xuống lầu. Phát vị trí của trống , người sớm rời khỏi đây rồi. Điều này khiến Vân Dật Bạch đen mặt.

      cố ý. hiểu.

      chống cự lại hành động hôm nay của sao?

      Vân Dật Bạch cau mày , lái xe qua nhà kính trồng hoa của Thẩm Lạc Du, ngoài dự liệu trông thấy bóng dáng bận rộn, nhíu mày chậm rãi xuống xe.

      Tiếng chuông mở cửa vang lên, Thẩm Lạc Du và Thi Tĩnh trăm miệng lời , "Chào mừng quý khách, mua hoa... sao?" Chữ cuối cùng được Thi Tĩnh nuốt lại, có phần kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch bỗng nhiên xuất .

      Đứng lại trước cánh cửa kính sắp đóng lại, Vân Dật Bạch vòng hai tay trước ngực đưa mắt nhìn Thẩm Lạc Du nhìn mình, rồi nhíu mày nhìn Thi Tĩnh, "Tôi bảo chờ tôi, vì sao lại bỏ ?"

      "Có sao?"

      "Tôi gọi điện thoại cho !"

      Điện thoại...

      "A! Cú điện thoại đó là gọi cho tôi?!" Thi Tĩnh giật mình hiểu ra. biết là kẻ thần kinh nào? Bỏ qua tiếp tục làm xong công việc. ra đấy là !

      Cái này phải vấn đề chính, vấn đề chính là "Làm sao biết tôi ở đây?" Thi Tĩnh tò mò hỏi.

      Hiển nhiên Vân Dật Bạch với ngang qua đây. Chẳng qua là đưa mắt rời đến người Thẩm Lạc Du, "Thiếu Dương có ở đây sao?" còn tưởng rằng tiểu tử kia nếu có việc gì mò đến đây.

      " ấy, ở đây!" Thanh của Thẩm Lạc Du gần như càng lúc càng dần, nghe vào tai Thi Tĩnh dường như có chút đơn.

      Thi Tĩnh khẽ nhắm mắt lại lên tiếng.

      Tiếp đó ba người ai lên tiếng. Vân Dật Bạch thân cao lớn đứng ở trong phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy bất tiện. Thi Tĩnh nhíu mày, "Này!"

      Vân Dật Bạch quay đầu nhìn lại, xác định được người gọi là mình. lạnh lùng lên tiếng, "Tôi có tên! Có chuyện gì?"

      " muốn mua hoa à?" Tôi quan tâm tên gì à. Thi Tĩnh chống nạnh hỏi.

      " mua!" Vân Dật Bạch lắc đầu. Mua hoa? Để tạo cảm giác tốt.

      "Vậy đứng đây làm gì? Cửa tiệm của chúng tôi lớn, rảnh để tiếp đãi ." Thi Tĩnh tay chỉ về hướng cửa chính mặt với suy nghĩ của mình, người cao mét tám đứng ở chỗ này quả thực khác gì cây cột, nhưng lại làm gì.

      Lúc này Vân Dật Bạch mới hiểu ý tứ trong lời của Thi Tĩnh, " đuổi tôi đấy à?"

      "Tôi mở cửa hàng để buôn bán, mua đồ đứng ở đây làm gì?" Thi Tĩnh hừ hai tiếng.

      Trầm ngâm lúc lâu, Vân Dật Bạch lúc này mới khẽ , "Tôi mua hoa!"

      Thẩm Lạc Du kinh ngạc nhướng mày. thấy sắc mặt chị Tĩnh nhất thời thay đổi, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Quan hệ của hai người này khó hiểu, tuy rằng thoạt nhìn Thi Tĩnh là người nắm được toàn cục, nhưng thực tế lại bị câu của Vân Dật Bạch áp đảo hoàn toàn. từ sau quầy bước ra đứng giữa hai người họ, Thẩm Lạc Du giọng hỏi, " muốn mua hoa gì? Để tặng cho ai?"

      "Hoa gì cũng được. Tặng cho người phụ nữ!" Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh bình tĩnh . Quả nhiên thấy Thi Tĩnh khẽ cau mày. vừa lòng câu môi.

      "Người phụ nữ như thế nào? Là mẹ, hay bạn ? Hay là bạn?" Thẩm Lạc Du xoay người tìm kiếm loại hoa thích hợp cho , bên hỏi.

      Ánh mắt rời khỏi Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch chậm rãi câu môi, nhả ra mấy chữ, " người phụ nữ quen!"

      Trong lòng chợt thấy căng thẳng, Thi Tĩnh dằn mọi xúc động trong lòng nhìn về phía Vân Dật Bạch, xoay người đưa lưng về phía chỉ quan tâm đến công việc.

      "Lần đầu gặp mặt sao? Vậy tốt nhất là tặng tulip hoặc bách hợp!" Thẩm Lạc Du nhanh chóng chọn ra hai loại hoa thích hợp xoay người đưa cho Vân Dật Bạch xem, " xem thử xem, như vậy có được ?"

      Vân Dật Bạch nhìn lướt qua hoa, khẽ gật đầu, "Vậy chọn bách hợp !"

      "Được!" Thẩm Lạc Du xoay người bó hoa cũng lúc đấy Thi Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, "Lạc Du, xong việc rồi, chị đây! Mai chị lại đến giúp em!" Dứt lời đợi hai người họ có phản ứng cầm lấy túi xách ra khỏi cửa.

      Vừa cúi đầu xuống gói hoa Thẩm Lạc Du bỗng nhiên , " đuổi theo à?"

      Nghe vậy Vân Dật Bạch quay đầu nhìn Thẩm Lạc Du cúi đầu, đây là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá này.

      Tuổi còn trẻ vậy, nhưng người lại tản ra loại khí chất dịu dàng dễ khiến cho đàn ông thích. chính là bé lúc trước mang trong mình đứa con của tên kia!

      Vân Dật Bạch hơi hơi cúi người trước mặt viết lại tên địa chỉ, "Hoa gói xong mang đến địa chỉ này!"

      Thẩm Lạc Du bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tôi coi như hoa này là để tặng cho chị Tĩnh!"

      Vân Dật Bạch cười nhưng . Xoay người ra ngoài.

      Cửa hàng vốn chật chội, lập tức dần trở nên vắng vẻ, Thẩm Lạc Du ngơ ngác nhìn cửa hàng vắng vẻ, trong lòng trống rỗng biết nghĩ gì.

      Vừa lòng nhìn nhà kính trồng hoa, trong lòng Thẩm Lạc Du vui nhưng khi nhìn những cánh hoa nở trong lòng lại thoáng lên ý cười. Đó cũng là lý do vì sao lúc trước lại chọn mở cửa hàng như vậy.

      Bởi vì khi mỗi người mỗi đôi tình nhân bước ra khỏi đây, luôn có thể nhìn thấy mặt họ tràn đầy ấm áp và hài lòng. Đấy là cái mà thể có được. Có đôi khi nhìn người khác, dường như cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp.

      Nhanh tay nhanh chân thu dọn hoa trong tay, Thẩm Lạc Du khẽ ngửi hương thơm từ hoa bách hợp. nở nụ cười!

      Bách hợp và tulip đều là hoa chị Tĩnh thích. Nhưng phỏng theo lời của hai người họ, chị Tĩnh lại thích bách hợp hơn, biết là cố ý hay vô tình, đoán được tâm tư của Vân Dật Bạch.

      Chẳng lẽ phải tặng cho chị Tĩnh sao? nhặt tờ địa chỉ lên, hồi lâu gì.

      Cúi đầu nhìn hòn đá đường, Thi Tĩnh cúi đầu . Bộ dáng chuyên tâm khiến người khác thoạt nhìn càng thêm nhàm chán.

      biết vì sao mình lại kích động bỏ , cũng biết vì sao mình lại như vậy. Chẳng qua là trong lòng có chút kỳ lạ.

      ràng cũng đâu cần. Nhưng khi nghe thấy những lời của trong lòng vẫn cảm thấy mất hứng.

      người phụ nữ quen?

      Đúng là nhanh tay, Dương Chi La còn thấy chưa đủ, hơn nữa còn có , còn muốn có bao nhiêu phụ nữ nữa đây?

      Bỗng nhiên dùng sức đá cục đá dưới chân bay ra xa. mạch hướng về phía trước nơi có đôi nam nữ dắt tay nhau, hai người họ mặt đối mặt tựa như chuẩn bị hôn môi. Lại bị cục đá đánh trúng đầu người đàn ông.

      "Mẹ kiếp, là kẻ nào? Là đáp tôi phải ?" Người đàn ông tức giận xoay người hung tợn nhìn Thi Tĩnh.

      Ngạch...

      Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh nhìn lại ánh mắt tức giận của ta, chẳng qua là do xung quanh có ai khác, cho dù Thi Tĩnh giả vờ phải do làm, cũng bị người ta coi như mục tiêu để nhằm đến.

      "Là đáp tôi phải ?" Người đàn ông tức giận nhanh chóng tiến tới gần bên người Thi Tĩnh, " bị thần kinh à! Sao lại đáp tôi?"

      "Tôi... Tôi..." Thi Tĩnh ấp a ấp úng nửa ngày trời mà ra được nguyên do.

      Chợt từ đằng sau lưng bàn tay lướt qua đầu bưng kín miệng vừa định mở ra muốn , cả người được ôm vào vòm ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến cho Thi Tĩnh cứng họng, nhưng ngay sau đó lại hung tợn cắn cái.

      Người đàn ông phía sau cười nhạt hướng người đàn ông bị đáp đá , " đúng, ấy đúng là bị thần kinh. ngại quá, hôm nay vẫn chưa được uống thuốc! đánh phải , xin lỗi!" Thi Tĩnh trong lòng nghe vậy dùng sức khẽ giãy dụa, lại bị thô bạo giữ chặt. Đè ép.

      Người đàn ông may nghe vậy nhất thời nhổ ngụm nước miếng, "Đúng là bị thần kinh à?"

      "Đúng vậy! thần kinh ra đường làm loạn đánh người như vậy sao?" Vân Dật Bạch cười hỏi lại.

      "Mẹ kiếp. là xui xẻo!" Cho dù cậu ta còn muốn thêm gì. Nhưng vì đối phương là bệnh nhân tâm thần, nên phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Cậu ta chỉ có thể bỏ qua. Xoay người đưa bạn rời .

      Lúc này Vân Dật Bạch mới có thể buông người phụ nữ trong lòng ra.

      Miệng vừa được tự do, Thi Tĩnh xoay người tức giận quát, " mới bị tâm thần, cả nhà đều bị tâm thần!"

      Nụ cười thản nhiên treo bên khóe miệng, Vân Dật Bạch cũng vì lời lúc giận của mà tức giận, ngược lại thích ý , "Nếu phải có bệnh, sao lại ở đường mà đánh loạn người khác chứ? , về nhà uống thuốc nào!" Nắm lấy tay hướng về phía xe vẫn còn sáng đèn tới.









    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Người mua muốn, cho sao

      Khốn khiếp chết tiệt, dám bị bệnh thần kinh à?!

      mới bị thần kinh!

      Bị Vân Dật Bạch cứng rắn nhét vào trong xe Thi Tĩnh căm tức nhìn Vân Dật Bạch bên cạnh, cơn tức khiến khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, "Sao dám xúc phạm tôi?!"

      Gần như để ý mà giương giương khóe miệng, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Xúc phạm ?"

      "Đúng vậy, tôi bị thần kinh!"

      " phải sao?" tới đây Vân Dật Bạch lạnh mặt, " cũng biết vừa rồi nếu nhờ có tôi, có bị người ta đánh chết cũng chẳng có ai thèm giúp !" Dùng sức đóng sầm cửa xe, quay đầu căm tức nhìn , "Thi Tĩnh, lá gan của càng ngày càng lớn? Cũng dám thân mình gây ra chuyện như vậy, nếu có tôi, xem làm thế nào mà trở về được!"

      Thi Tĩnh tự biết mình đuối lý giọng , "Cũng phải là tôi cố ý!"

      "Người khác có quan tâm xem có cố ý hay à?" Vân Dật Bạch gầm tiếng, " có đầu óc hay vậy!"

      "Tôi có vậy có được chưa! Lái xe lái xe , tôi muốn về nhà!" muốn lại tiếp tục nghe lải nhải nữa, Thi Tĩnh lấy hai tay che lỗ tai, "Lái xe lái xe !"

      Người phụ nữ này coi là lái xe của sao?! Vân Dật Bạch hung tợn trừng mắt liếc nhìn , vẫn theo lời lái xe .

      Bên tai rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Thi Tĩnh nhịn được cúi đầu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Dật Bạch lúc lái xe, "Này, hoa của đâu rồi?"

      "Hoa nào?" Vân Dật Bạch vội vàng nhìn cái, bỗng nhiên nở nụ cười, "À, hoa đó à!"

      "Đúng vậy! tự tay đem tặng thể thể được thành ý đâu!" Thi Tĩnh nghĩ đằng nẻo.

      " rất đúng!" Vân Dật Bạch cười cười, "Phụ nữ đều thích vậy!"

      "Đúng vậy! cũng hiểu phụ nữ nhỉ!" Thi Tĩnh chua chát .

      " ghen đấy à?" Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cái, đầy ý.

      "Tôi có!" Thi Tĩnh lập tức phủ nhận, "Vì sao tôi phải ghen chứ? Tôi chỉ muốn nhắc nhở thôi, người phụ nữ nào..." thế nào, dù là người phụ nữ nào cũng có tư cách gì để hỏi chứ?

      Câu có tư cách gì của Vân Dật Bạch lại lần nữa ùa về trong đầu , Thi Tĩnh nhất thời trầm mặc.

      bỗng nhiên im lặng khiến Vân Dật Bạch khó hiểu ngoảnh đầu lại, "Tại sao nữa?"

      "Tôi có tư cách hỏi việc này!" Thi Tĩnh thản nhiên . Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe từng cái từng cái lướt qua mà gì.

      Trong nhất thời, khí trong xe rơi vào trầm mặc. Vân Dật Bạch cho rằng nhắc lại chuyện chiều nay nữa. Hơi hơi nghiêng đầu ngoảnh lại nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Thi Tĩnh, vệt hồng ở cổ dường như nhạt dần. Nhưng vẫn có thể nhìn ra.

      muốn nhắc lại chuyện ngày hôm nay. cũng . Giống như chuyện này vốn dĩ chưa hề phát sinh. Mà cũng thấy vui vẻ thoải mái khi cần phải lo giải quyết rắc rối này.

      Nhưng, phụ nữ vẫn là phụ nữ. Làm sao có thể quên được đây?

      Vân Dật Bạch mấp máy môi ho tiếng, "Cổ của ..."

      "Tôi sao!" Thi Tĩnh quay đầu, suy tư chốc lát, như vừa quyết định việc gì liền .

      "Vân Dật Bạch. Tôi nghĩ có số việc chúng ta nên với nhau!" muốn cùng Vân Dật Bạch cứ ràng như vậy.

      Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm ngâm chốc lát, "Chuyện gì?"

      "Dương Chi La đúng là có đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Nhưng trong lòng tôi hiểu , lời của tôi đối với cũng chả có tác dụng gì cả. Cho nên tôi . Tôi cũng định nhúng tay vào chuyện tình cảm của . Tôi xin lỗi, khiến phải tức giận như vậy! yên tâm, về sau tôi bao giờ tùy tiện đồng ý những việc có liên quan đến chuyện tình cảm của , tôi nhớ thân phận của mình!" hơi dài như vậy, Thi Tĩnh cười cười, "Đến khi sinh xong đứa tôi và coi như còn liên quan!"

      Chẳng biết tại sao, sau khi Vân Dật Bạch nghe xong những lời , bàn tay chợt nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay nổi hẳn lên.

      Ý của là, sau này dù có làm gì cũng quan tâm.

      Đây vốn dĩ là kết quả mà vẫn mong đợi, cũng chính sớm với Thi Tĩnh như vậy, nay lại bình tĩnh nhắc lại với chính .

      Loại cảm giác này, khiến thấy thoải mái, vui vẻ!

      "Hử? cũng nhìn nhận quan hệ giữa chúng ta nhỉ!" Vân Dật Bạch trào phúng châm biếm.

      "Chẳng lẽ đúng hay sao?" Thi Tĩnh quay đầu hỏi lại, "Giờ tôi còn chưa làm gì suýt bị bóp chết. Sau này, mạng của tôi có còn... hay ? Con người tôi rất luyến tiếc cái mạng này, bởi vậy, tôi cần cân nhắc cẩn thận vì mạng của mình." cười vô cùng xán lạn, khiến người khác thấy lóa mắt.

      "Vẫn còn để bụng chuyện hồi chiều sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên .

      " phải tôi để bụng, mà là tôi muốn làm chuyện gì tôi nên làm, chuyện gì tôi nên làm!"

      " tại ràng rồi chứ?"

      "Phải!"

      "Vậy được!" Dưới chân nhấn ga tăng tốc, chiếc xe Mercedes - Benz vững vàng phóng đường. Thi Tĩnh vội vành dùng hai tay ổn định thân thể của mình, có chút hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch, " muốn làm gì?"

      Cằm Vân Dật Bạch nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt tay cầm nhanh chóng quay tròn vô lăng, tốc độ xe hề chậm lại.

      Tốc độ xe quá nhanh khiến Thi Tĩnh hít thở thông, trái tim chịu kinh hãi có phần đau đớn, mấp máy cánh môi. Rời tầm mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Két tiếng.

      Cùng lúc xe tăng tốc bỗng nhiên dừng lại, theo quán tính cả người Thi Tĩnh lao về phía trước, được dây an toàn kéo lại.

      Tiếp đó gáy bị dùng sức đè ép lại, sau đấy, cánh môi đỏ mọng của bị nuốt hết trong miệng .

      Cánh môi mỏng hơi lạnh hung tợn cắn môi , cho đến khi trong miệng hai người có vị máu tanh mới buông ra.

      Che cánh môi bị thương chảy máu, Thi Tĩnh nhíu mày, " cầm tinh con chó à? Lại cắn người như vậy!"

      Cánh môi vương tia máu, Vân Dật Bạch thu lại ánh mắt thâm trầm mang theo sắc nhọn, giơ tay lên lau vết máu bên khóe miệng, nở nụ cười, " phải cũng biết thân phận của mình rồi sao? Thế nào? Chỉ hôn cái mà cũng chịu được sao?"

      "Vân Dật bạch, là đồ khốn khiếp!" Thi Tĩnh tức giận mắng.

      Tiếng kêu gào của nhất thời im bặt, bởi vì cánh tay của lại biết xấu hổ trượt vào trong áo sơ mi của , chậm rãi vuốt ve lưng ... ...

      " quá đáng!" Cảm giác vừa kích thích vừa cuồng dã khiến toàn thân bất giác lùi lại, muốn giữ tỉnh táo, muốn thoát ra, nhưng càng vặn vẹo hai người lại càng dán vào nhau trông càng mập mờ.

      Cơ thể theo khống chế của hoàn toàn chịu kích thích của . Cảm giác cơ thể còn do mình làm chủ nữa khiến hốc mắt kìm được đỏ lên...

      Nước mắt nóng hổi rơi xuống lưng bàn tay . Bàn tay đưa vào trong áo sơ mi tùy tiện trêu đùa đột nhiên dừng lại, khí mỵ hoặc trong xe phút chốc tiêu tan. Vân Dật Bạch tức giận chậm rãi thu hồi bàn tay phía trong áo sơ mi ra. Liếc nhìn Thi Tĩnh gần như cuộn mình lại chỗ.

      đụng chạm của khiến cảm thấy khó chịu như vậy sao? Vậy mà lại vì đụng chạm của mà khóc khổ sở như vậy. Vân Dật Bạch nắm chặt bàn tay, trừng mắt đưa lưng về phía người phụ nữ của mình nuốt giận trong lòng.

      phải Thi Tĩnh thừa nhận bản thân rất nhớ , nhớ nụ hôn nhàng của , nhớ cái ôm ấm áp của , nhớ cái nắm tay của , nhớ cả mùi hương người .

      hận chính mình, hận bản thân ràng muốn chống cự lại nhưng lại thể làm gì được. hận chính mình, hận cơ thể mình khi tiếp xúc với đụng chạm của lại sinh ra phản ứng thể khống chế được.

      mạnh mẽ lấy tay gạt nước mắt, nức nở , " quá đáng, có biết ?" Tiếng mang theo nước mắt nên có chút nghẹn ngào.

      "Quá đáng?! Tôi bỏ tiền ra, chẳng lẽ lại được phép động vào ?!" Vân Dật Bạch nhẫn tâm . "Muốn làm liệt nữ trinh tiết, hãy nhìn lại xem bây giờ có tư cách để chống cự lại hay !"

      đúng. Bây giờ chỉ là người phụ nữ dùng chính thân thể của mình để trao đổi mà thôi! có tư cách gì để chống cự lại đây?! chỉ là món hàng hóa có giá trị ngàn vạn, hàng hóa có mạng sống cũng có quyền để phản kháng. có tư cách gì đây?

      Trầm mặc lúc lâu, Thi Tĩnh từ từ xoay người cởi bỏ dây an toàn. Dưới ánh mắt khó hiểu của Vân Dật Bạch, từ từ đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của mình.

      " làm cái gì vậy?" Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn động tác của chút tức giận hỏi.

      Thi Tĩnh câu cũng ngẩng đầu lên. Động tác tay cũng ngừng lại, cho đến khi cúc áo sơ mi hoàn toàn được tháo ra.

      Dưới ánh mắt chút cảm xúc của Vân Dật Bạch, áo sơ mi chậm rãi trượt xuống từ bờ vai trơn bóng mịn màng của , người Thi Tĩnh chỉ còn nội y gần như xích lõa đứng trước mặt , sắc mặt đổi nhìn .

      Ánh mắt nóng bỏng nhìn từng đường nét duyên dáng từ cần cổ trắng dời xuống, đến bộ ngực vểnh cao của , cái eo nhắn mảnh khảnh, cái mông vểnh cao, đường kéo đến đường cong cân xứng từ đôi chân , ánh mắt người đàn ông thoáng nét xuân sắc.

      gian hẹp trong xe khiến thể duỗi thẳng chân ra, chỉ có thể cuộn mình ghế, nhưng cũng khiến người khác bị mê hoặc.

      "Mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng liệt nữ trinh tiết, vậy mà bây giờ chủ động dâng mình. Thi Tĩnh, có chút bất đồng. Khiến tôi phải nhìn lại bằng con mắt khác!" lạnh lùng châm chọc.

      Thi Tĩnh tự với mình phải cố gắng quên những lời châm chọc của , " dừng xe lại ở đây, phải là vì muốn sao? Nếu muốn, phải biết nắm bắt thời gian!" bình tĩnh .

      "Có ý gì?" Vân Dật Bạch lúc này mới phát , nơi dừng xe đúng là ít người qua lại nhưng lại cách biệt thự xa.

      "Mua người phụ nữ mà chạm vào sao có thể được chứ?" cười giễu cợt.

      Giây tiếp theo, Vân Dật Bạch nheo hai mắt lại, " cần biết người đàn ông hôm nay mua là ai. cũng đều làm vậy sao?" Chết tiệt.

      "Phải! Chỉ cần người mua tôi muốn!" nhắm mắt .

      Tiến lên bước lớn, Vân Dật Bạch tức giận túm lấy cánh tay dùng sức lôi . Thi Tĩnh chỉ mặc nội y ngã nhào vào lòng . "Người khác muốn, đều cho sao?!" phải rất kiên cường sao? phải rất mạnh mẽ sao?

      Đây phải do sao? Từ trong mắt Thi Tĩnh nhìn thấy ý tứ như vậy.

      Vân Dật Bạch nham hiểm nheo mắt lại, "Nếu vậy, tôi đây thỏa mãn cho !" Đột nhiên cúi đầu phủ lên môi , thuần thục cạy mở hàm răng , đầu lưỡi ấm nóng chui vào trêu chọc khiêu khích trong miệng , mang theo ham muốn nóng bỏng.

      Bàn tay cũng nhàn rỗi, âu yếm vuốt ve nơi đẫy đà trước ngực . Vội vã âu yếm làn da nõn nà đẹp đẽ, môi lưỡi cuồng vọng hút lấy hương vị ngất ngây từ .

      Bàn tay càng thêm càn rỡ người , ánh mắt cuồng dã gắt gao dán lại hai gò má phiếm hồng của .

      Hô hấp của càng thêm dồn dập hỗn loạn, phần da thịt trước ngực cũng dần trở nên mẫn cảm, có thể cảm nhận ràng hơn mỗi động tác của , cảm nhận được ràng bàn tay lướt qua nơi mẫn cảm đẫy đà của thế nào, ngón tay du ngoạn người ra sao...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :