1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn tuyệt luyến: Tổng giám đốc không yêu vẫn cưỡng ép - Lạc Du (156/165)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 111: Nghỉ làm ở chỗ Thẩm Lạc Du

      "Thi tiểu thư, bao lâu rồi khám tổng thể?" Bác sĩ đông y già nhìn tờ kết quả tay, ánh mắt tràn đầy quan tâm, trầm giọng . Trong giọng tia nghiêm khắc.

      Lời của bác sĩ khiến Thi Tĩnh có chút lúng túng. "Bác sĩ, ông hỏi vậy là có ý gì? Cơ thể tôi có vấn đề gì hay sao?" nén nổi siết chặt tay.

      Nhìn trước mắt qua cặp kính dày, bác sĩ đông y già trầm ngâm chốc lát, "Thi tiểu thư, vậy tôi cũng thẳng luôn nhé! Có thể là trước đây làm việc quá lao lực, mệt nhọc đến ốm bệnh, nên bây giờ cơ thể so với những người cùng tuổi đến khám, cũng tốt lắm!"

      "Nhưng sức khỏe của tôi vẫn tốt lắm, cũng chưa từng nhiễm bệnh gì lớn phải dùng thuốc!" Thi Tĩnh nhanh chóng giải thích.

      "Cơ thể con người chứ đâu phải máy móc, hỏng rồi sao có thể hoạt động bình thường được. Căn bệnh này, là được tích tụ từng chút trong cơ thể từ ngày này qua ngày khác!" Bác sĩ già từ từ giải thích. Thanh niên bây giờ nhiều người lo chú trọng chăm sóc bản thân. Tuổi còn trẻ mắc đống bệnh.

      Lời của bác sĩ khiến vẻ mặt Thi Tĩnh lạnh . "Bác sĩ, sức khỏe của tôi..."

      Bác sĩ già lại rơi vào trầm ngâm trong chốc lát, "Thi tiểu thư, gia đình có tiền sử bệnh gì ?"

      "Mẹ tôi mất vì mắc bệnh ung thư!" Thi Tĩnh nhanh chóng trả lời.

      "Tôi đến bệnh sử!"

      "Cái này..." bệnh sử? Thi Tĩnh hiểu.

      "Thi tiểu thư. Tim của có phần được khỏe lắm!" Bác sĩ già thản nhiên .

      " thể nào!" Thi Tĩnh quả quyết , "Tôi chưa từng có cảm giác tim được khỏe!"

      "Tôi là bệnh tim mà là tim có vấn đề, có lẽ là vấn đề ở các mao mạch xung quanh tim . Dựa theo kết quả xét nghiệm của , quả thực tim có chút ổn, tốt nhất là nên về nhà hỏi lại xem trong nhà có phải có loại bệnh di truyền này hay ."

      "Bệnh của tôi thế nào?!"

      "Tôi thể trước được. Bệnh của mỗi người ai giống ai. ai có thể đoán trước được chuyện gì xảy ra. Tôi đề nghị, lần sau khi đến đây khám lại nên dẫn theo người thân tới!" Bác sĩ già từ từ . Cuối cùng ông còn cằn nhằm thêm hai câu, "Người trẻ tuổi bình thường nên chiếu cố đến bản thân chút, tuổi còn trẻ mà để cho sức khỏe bản thân khác gì người bốn mươi tuổi."

      Câu cuối cùng của bác sĩ già, chút Thi Tĩnh cũng để lọt vào tai, trong đầu bây giờ chỉ còn câu kia của bác sĩ, trái tim của khỏe!"

      Trầm mặc hồi, ngập ngừng , "Bác sĩ, tim của tôi, còn trụ được bao lâu nữa?"

      " đến mức khoa trương như vậy, chỉ cần chịu chú ý chút. Thời hạn đến khi nào tôi cũng khó có thể trước, có lẽ là cả đời này cũng có lẽ chỉ trong giây phút tới." Trái tim khi nào đột nhiên phát bệnh, ông làm sao có thể xác định được.

      Là vậy sao...

      Thi Tĩnh biết trở về cửa hàng của Thẩm Lạc Du bằng cách nào. Nhưng lúc trở lại cửa hàng cũng quyết định.

      "Lạc Du!" Thi Tĩnh lên tiếng gọi Thẩm Lạc Du bận rộn với công việc.

      "Chị Tĩnh, có chuyện gì vậy?" Thẩm Lạc Du dừng bước quay đầu lại.

      "Ngại quá! Hôm nay sau khi hết giờ làm, chị muốn xin nghỉ việc!" Thi Tĩnh bình tĩnh .

      "Nghỉ việc? Tại sao vậy? Ở đây có gì tốt sao?" Thẩm Lạc Du trở nên căng thẳng, trời sinh phụ nữ có tính mẫn cảm nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vội vàng hỏi, "Chị Tĩnh xảy ra chuyện gì sao?"

      " có! Chị nghĩ chị nên tìm công việc khác để làm thêm, chủ nhật rảnh chị đến giúp em! Chị cũng cần phải ổn định cuộc sống chứ!" Thi Tĩnh cười yếu ớt nhàng .

      Cũng phải, tiền lương trả cho chị Tĩnh cũng đủ để trang trải cho cuộc sống, Thẩm Lạc Du đành phải gật gật đầu, "Cũng đúng, chị Tĩnh ngại quá, em thể trả cho chị tiền lương thỏa đáng!"

      " phải vậy, em còn phải nuôi con mà! Chủ nhật được nghỉ chị đến phụ em!" Thi Tĩnh bận tâm , "Mặt khác, em cũng cần phải thuê thêm người, tìm thêm học sinh vừa học vừa làm thêm ngoài giờ đến giúp em. Như vậy tốn nhiều tiền mà còn có thể giúp cho người khác nữa!" đưa ra chủ ý.

      "Được!" Thẩm Lạc Du gật gật đầu. chưa từng nghĩ đến cách này.

      Sau khi thương lượng với Thẩm Lạc Du xong, chiều đến có người tới cửa tìm.

      Dương Chi La nghiêm túc đánh giá cửa hàng hoa này cũng được coi là lớn, tuy là , nhưng lại rất đẹp. Bước chân tự tin tiến vào trong nhà kính trồng hoa, "Thi Tĩnh!" lên tiếng gọi.

      Nghe thấy có người gọi tên mình, Thi Tĩnh đứng thẳng dậy, khi bắt gặp người vừa tới ngẩn người, "Dương tiểu thư!"

      "Nếu phải là Linh Linh cho tôi biết, tôi cũng đoán ra được làm việc ở chỗ này đấy? Tôi nhiều lần đến tìm Dật Bạch, vậy mà cũng hề với tôi." Dương Chi La dùng vẻ mặt chất vấn nhìn , " nơi tốt như vậy, sao lại với tôi?!"

      Tiểu thư, hình như tôi với cũng phải là quá thân thiết?! Thi Tĩnh giật giật khóe môi, " cần thiết phải . Dương tiểu thư có việc gì sao?"

      "Phải có việc gì mới được chuyện với sao?" Dương Chi La nghiêng đầu nháy mắt mấy cái rất khả ái. Đương nhiên, nếu như vẻ bên ngoài, tự nhiên có phần khả ái.

      "Đương nhiên phải!" ấy muốn gì ở đây.

      "Tôi có thể chuyện riêng với ?" Dương Chi La ra mục đích của mình. Quan sát Thẩm Lạc Du lén lút nhìn bọn họ.

      Thi Tĩnh quay đầu nhìn lại, "Lạc Du, như vậy có được ?"

      "Chị Tĩnh chị có việc cứ !" Thẩm Lạc Du cười gật đầu. Trong lòng có vài phần lo lắng.

      Người phụ nữ đó thoạt nhìn rất cao ngạo, ở bên người như vậy ổn chút nào, nhất là khi vừa đưa lời đáp ứng ta để lộ ra nụ cười châm biếm. Trong lòng Thẩm Lạc Du thấy bất an, liệu có xảy ra chuyện gì hay ?

      Gần đây hình như rất dễ bị người khác kiếm đến chuyện! Thi Tĩnh chua sót giật giật khóe miệng, nhìn Dương Chi La đằng trước dường như muốn gì.

      "Dương tiểu thư, có việc gì vậy?"

      "Tôi rất thích ấy!" Ánh mắt Dương Chi La khẩn cầu nhìn Thi Tĩnh, "Tôi biết bây giờ hai người ở cùng chỗ. Nhưng tôi rất thích ấy. có biết ? Chúng tôi quen biết nhau được hơn ba mươi năm, từ lúc sinh ra đến giờ tôi và ấy vốn xa rời. Hoài bão của ấy cũng như những gì ấy có đều có giúp đỡ của tôi. Nhưng, là tôi làm sai. ấy tức giận. Vì giận dỗi nên ấy mới đến với , điều này đối với công bằng, ràng là vẫn còn trẻ còn nhiều thời gian để hưởng thụ. Tiểu Tĩnh, hiểu chứ?"

      Vừa mở miệng nhắc đến kỷ niệm cũng như những lời ảo tưởng. Thi Tĩnh có chút giật mình. Tiếp đó chậm rãi gật đầu.

      biết, có thể hiểu được. Mặc dù Vân Dật Bạch lúc nào cũng lạnh lùng, cũng có nghĩa ta cất giữ trong lòng đoạn ký ức tốt đẹp giữa họ.

      Hai mắt Dương Chi La sáng ngời, " có thể hiểu được là tốt! Bây giờ người nhà ép tôi gặp gỡ người khác, mà trong lòng tôi lại chỉ có ấy, liệu có thể giúp tôi chuyện với ấy ?" Hai tay tạo thành hình chữ thập khẩn cầu nhìn người bên cạnh. "Tôi cầu xin đấy!"

      Bảo chuyện?

      Thi Tĩnh hiểu nhìn lại ta, "Tôi?"

      "Đúng vậy, quan hệ của hai người giờ tốt như vậy, nếu chịu đến với ấy nhất định ấy nghe, giúp tôi !" Dương Chi La khẩn cầu chớp chớp mắt.

      Thi Tĩnh hơi giật mình nhìn Dương Chi La, trong lòng có chút dở khóc dở cười, biết ta lòng hay là giả vờ nữa? ta biết và Vân Dật Bạch ở cùng chỗ, lại còn nhờ giúp nữa là sao?!

      Thu lại tia sáng trong mắt, Thi Tĩnh giật giật khóe miệng, "Tôi !" Đúng vậy, nhất định . Nhất định!

      " vậy sao? Cảm ơn tiểu Tĩnh! đúng là người tốt! Người tốt nhất định gặp phúc!" Dương Chi La nắm cổ tay vui vẻ lắc lắc.

      Thi Tĩnh giật giật môi, muốn cần khách sáo. Nhưng lại phát mình thể cất lời được. Chỉ có thể chua chát cười cười.

      " ngoài dự tính, công trình này về tay chúng ta!" Lăng Thiếu Dương bất ngờ xông vào phòng làm việc của Vân Dật Bạch hứng khởi phe phẩy hợp đồng trúng thầu trong tay.

      Vân Dật Bạch chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống nhíu mày, "Đến lúc nào cậu mới bỏ được cái tính lỗ mãng đấy!" Cậu ta nhớ mình là bố đứa trẻ rồi hay sao?

      "Nhất thời cao hứng nên quên mất!" Lăng Thiếu Dương cào cào tóc, "Nhìn bộ dạng cậu thế nào vẫn thấy vui vậy?"

      "Có sao?" Vân Dật Bạch sờ sờ mặt.

      "Có, mặt cậu bây giờ ba chữ 'chớ lại gần'!"

      " phải cậu đến rồi đấy thôi!"

      "Tớ phải người lạ! Nhắc đến vụ đấu thầu trước cậu thấy việc này rất đáng mừng sao? Đây chính là mất rồi vẫn có lại được!" Còn là con số doanh thu lớn nữa.

      Đứng lên vận động phần cổ có chút tê mỏi, Vân Dật Bạch lạnh lùng , "Tớ mở công ty vốn là để kiếm tiền." Cái này có gì mà cao hứng.

      như vậy cũng sai.

      Lăng Thiếu Dương tự làm mình mất mặt, sờ sờ mũi, chợt như nhớ ra điều gì. hỏi, "Cậu và Thi Tĩnh tính chuyện kia sao rồi?" Nhớ đến chuyện lần trước hai người họ có qua. quyết định chút chuyện riêng.

      Xoa xoa cổ tay, Vân Dật Bạch xoay người liếc mắt, "Hình như cậu rất có hứng với chuyện của tớ?"

      "Đây là tớ quan tâm đến cậu, trách nhiệm bạn bè mà!" Lăng Thiếu Dương vội vàng giải thích.

      Hừ tiếng, Vân Dật Bạch lên tiếng.

      Xem xét lại? , có! Căn bản là có cơ hội. mấy ngày nay hề gặp . Căn bản là có cơ hội để đến chuyện này.

      "Chuyện đó..." Giọng của Lăng Thiếu Dương ngừng lại vài giây rồi lại vang lên, Vân Dật Bạch hề nghe thấy.

      "Tông Chính chuyển ngành rồi cậu có biết ?" Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên .

      "Chuyển ngành?"

      "Phải!"

      " phải cậu ta làm quân nhân sao? Sao có thể chuyển ngành được chứ?" Tông Chính phải trước giờ luôn coi bản thân là quân nhân sao, cậu ta chưa từng có ý định muốn chuyển ngành, vậy sao bây giờ lại...

      "Cậu biết à?" Lăng Thiếu Dương miễn cưỡng liếc mắt nhìn cậu ta.

      Cái nhìn này khiến Vân Dật Bạch cảm thấy thoải mái, nhíu mày, "Tớ biết cái gì?"

      "Cậu ta vì Thi Tĩnh nên mới chuyển ngành!"

      Lời của bạn vừa dứt, Vân Dật Bạch lập tức chau mày, " hươu vượn!"

      "Lần trước trước khi chính cậu ta với tớ như vậy!" Lăng Thiếu Dương thản nhiên . Đó cũng là lý do khuyên bạn nên bàn lại chuyện kia với Thi Tĩnh. Thi Tĩnh là tốt điều này phải người khác biết được. Nếu cứ tiếp tục với bạn như vậy kết cục cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương(cả hai bên đều chịu thiệt hại). Nếu người tốt nguyện ý che chở cho ấy, có thể coi đấy là chuyện tốt ?

      "Sao cậu với tớ?" Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn cậu ta.

      "Tại sao tớ phải với cậu? Cậu có liên quan gì đến bọn họ chứ?" Lăng Thiếu Dương thản nhiên . Sau đó yên lặng thở dài, chẳng lẽ Dật Bạch hề nhận ra? Bây giờ phải là cậu ta muốn đối mặt với vấn đề đấy, mà là có người buộc cậu ta phải đối mặt với vấn đề từ Thi Tĩnh.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Tôi đồng ý cầu của

      Lẳng lặng ngồi ở phòng chờ Vân thị, Thi Tĩnh trực tiếp đến tìm Vân Dật Bạch, ngược lại lẳng lặng đợi xuất .

      Từng tốp người đến rồi cũng để mắt đến xuất của ở đây. Mặc dù trong số họ cũng có người từng gặp qua .

      Cùng với đám người ngay ngắn rời khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối . Lúc này Thi Tĩnh mới từ từ ngẩng đầu lên vừa đúng lúc bắt gặp nụ cười ấm áp, là từ xa lạ.

      "Tiểu thư, chúng tôi sắp hết giờ làm rồi, muốn tìm ai, tôi giúp thử liên lạc xem sao!"

      Lúc này Thi Tĩnh mới quay đầu lại nhìn sắc trời dần u ám, nhưng vẫn thấy Vân Dật Bạch xuất .

      "Tổng giám đốc của các có còn ở đây ?"

      "Tổng giám đốc vẫn ở đây. muốn tìm tổng giám đốc sao? Ngại quá, nếu có lịch hẹn trước tổng giám đốc của chúng tôi gặp đâu!" Xem ra đây là dịu dàng, sau khi tan việc nên đến chuyện với chăng?

      Thấy vẻ mặt Thi Tĩnh như vẫn muốn đợi, cười cười, "Vậy , tôi lén gọi điện hỏi tổng giám đốc giúp , tên là gì?"

      Hiếm khi gặp được người dịu dàng như vậy, Thi Tĩnh hé môi, "Tôi họ Thi."

      "Được, đợi chút!" nhanh chân trở về gọi điện thoại. Điện thoại vừa nối được nhất thời ánh mắt quái dị liếc nhìn Thi Tĩnh, bước đến trước mặt Thi Tĩnh, "Thi tiểu thư, xin lỗi, tôi biết... tôi... tổng giám đốc cho mời lên!"

      Thi Tĩnh thản nhiên cười cười đứng lên. Nhưng biết hành động hôm nay của lại để lại ấn tượng tốt cho người khác. Đương nhiên cái này sau này mới đến.

      Nhìn thang máy chút mới cất bước tiến vào, Thi Tĩnh nắm chặt bàn tay càng cảm thấy căng thẳng hơn. Trong lòng bàn tay bắt đầu xuất những giọt mồ hôi .

      Đinh tiếng.

      Cửa thang máy mở ra, Thi Tĩnh vẫn bước ra. Ánh mắt trong suốt dừng lại người Vân Dật Bạch đứng cách đó xa, vài ngày gặp, giờ trông thấy , lại như lâu lắm rồi.

      Kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch tuấn bất phàm trước mặt, khuôn mặt trắng nhắn của Thi Tĩnh nhất thời phiếm hồng.

      Thấy đứng bất động, Vân Dật Bạch nhíu mày khẽ , "Nhìn cái gì? Còn vào đây!" từ từ tiến tới nắm cổ tay kéo cả người ra khỏi thang máy.

      đờ đẫn mặc kéo vào trong văn phòng, đồng thời đóng cửa lại, bỗng nhiên Thi Tĩnh phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Cất tiếng , "Vân Dật Bạch, có thể đối xử tốt với đứa bé ?"

      Buông cổ tay ra, Vân Dật Bạch có chút kinh ngạc quay đầu nhìn , " vậy là có ý gì?"

      " đối xử tốt với đứa bé chứ? để nó bị ai ức hiếp, để nó phải chịu oan ức, nếu có ngày phải kết hôn, cũng để ý đến cảm nhận của nó trước chứ?!" Thi Tĩnh hết những lời trong lòng.

      Mỗi người làm mẹ đều rất ích kỷ. Kỳ sau khi nghe những lời của bác sĩ già kia, trong lòng Thi Tĩnh hiểu . rời khỏi đây ba năm, tuy rằng tháng nào cũng gửi tiền về cho bố , nhưng ở đâu, cũng ai biết.

      Ba năm, vì để chuộc lỗi, người đàn ông lạ ở Sơn Tây tìm mỏ than khai thác để kiếm sống. ai chịu thuê , phải cố gắng nhún mình. Ba năm qua, mệt nhọc và cực khổ, cho là bản thân được rèn luyện tốt hơn người bình thường, nhưng lại biết rằng nó càng ngày càng kém.

      (Sơn Tây là tỉnh nằm ở phía bắc Trung Quốc, giữa Hà Bắc và Thiểm Tây)

      phải vốn thích người khác nhắc đến chuyện này sao? Vì sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này? Giọng điệu của giống như nhất định phải nghe được câu trả lời của . Vân Dật Bạch ôm hai tay trước ngực nghiêm túc đánh giá nét mặt của Thi Tĩnh, vẫn thản nhiên trả lời câu hỏi, "Nó là con của tôi, tôi tuyệt đối để ai ức hiếp."

      "Như vậy tốt!" Thi Tĩnh , "Như vậy là tốt rồi!"

      Vân Dật Bạch tiếng nào lạnh lùng nhìn Thi Tĩnh, muốn nhìn xem rốt cuộc muốn gì.

      Chà xát lòng bàn tay, Thi Tĩnh từ tốn , "Vân Dật Bạch, tôi đồng ý cầu của mẹ !"

      Vân Dật Bạch kinh ngạc nhướng mi, nhưng lên tiếng. Hình như còn muốn gì nữa!

      Quả nhiên, Thi Tĩnh tiếp, "Nhưng, tôi có điều kiện!"

      "Điều kiện gì?" Vân Dật Bạch trầm giọng .

      "Tôi muốn có công việc, việc gì cũng được. Nhưng tôi muốn được ở bên cạnh ! Còn nữa, tôi hy vọng có thể đưa bố tôi ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Còn những cái khác... hết rồi!" Bố là người duy nhất thể bỏ được.

      " sao?" Lời vừa ra khỏi miệng Vân Dật Bạch cũng vì chính mình mà nhíu mày. Vì sao lại hỏi như vậy chứ?

      Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ra, sau đó mơ hồ nở nụ cười, "Tôi có công việc! Tôi có thể làm việc tốt..."

      "Vì sao lại muốn ở bên cạnh tôi?"

      biết lấy dũng khí từ đâu, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , "Tôi muốn được nhìn thấy !"

      Đáp án này khiến hai người rơi vào trầm mặc.

      Vân Dật Bạch lạnh lùng quay mặt , "Bên cạnh tôi có vị trí nào thích hợp cho , nhưng tôi có thể thu xếp cho chỗ trong công ty!" xong bỗng nhiên quay lại nghiêm túc, " đồng ý rồi, sau này có cơ hội để thay đổi đâu!"

      nhàng nâng nâng khóe miệng, vẽ ra đường cong mặt, Thi Tĩnh gượng cười, " Được!"

      Ông trời ơi, hãy để ích kỷ lần này!

      Thái độ của tự nhiên như vậy có chút tâm khiến Vân Dật Bạch cau mày gắt gao hỏi, "Thi Tĩnh, hôm nay làm sao vậy?" kìm lòng nổi đưa tay áp lên trán .

      Lần đầu tiên, Thi Tĩnh né tránh tay , ngược lại để tùy ý chạm vào. Đột nhiên bước nhanh tới nhào vào ngực , dùng đôi tay bé yếu ớt ôm lấy thắt lưng . Khuôn mặt vùi vào giữa bờ vai rộng của .

      Bỗng nhiên có thân thể mềm mại nhào vào ngực , Vân Dật Bạch nhất thời ngẩn người hiểu nhìn Thi Tĩnh trong lòng. Hành động bất ngờ này của càng khiến cảm thấy có phần kỳ lạ.

      Vân Dật Bạch nhẫn lại đẩy cơ thể mềm mại trong lòng ra, giữ chặt lấy người thăm dò, " xảy ra chuyện gì rồi?"

      Khuôn mặt nhắn tay lắc lắc đầu, " có!" cố thoát khỏi tay rồi lại vùi mặt vào ngực lần nữa.

      muốn phóng túng bản thân để được ôm như vậy, muốn hít vào từng tấc hơi thở người , muốn ích kỷ níu giữ lại cho mình hơi ấm xung quanh, muốn nắm giữ dịu dàng nhất thời này.

      (tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

      Cánh tay vòng ôm lấy thắt lưng khẽ nắm chặt lấy áo , Thi Tĩnh tự với bản thân, mặc kệ, cái gì cũng muốn bận tâm nữa.

      thể hiểu được thay đổi khác thường của người trong lòng, Thi Tĩnh như vậy khiến cảm thấy bất an. chưa bao giờ trông thấy Thi Tĩnh như vậy, vẻ mặt như phủ thêm tầng sa mỏng. ràng có thể nhìn thấy khuôn mặt sau lớp sa mỏng, lại dường như chẳng thấy gì cả. Trong nụ cười cũng có gì đó chân thực. Trong lời dường như muốn an bài mọi thứ có được ổn thỏa, sau đó cũng như vậy biết muốn đâu.

      nhàng nâng mặt lên, cái gì cũng , ngay đó đặt môi mình lên cánh môi , đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc. chút khách khí công thành đoạt đất.

      thuần thục nạy mở hàm răng , đầu lưỡi tê dại chui vào trong miệng trêu chọc khiêu khích, mang theo dục vọng nóng bỏng.

      Bàn tay cũng hề nhàn rỗi, đưa lên mơn trớn nơi đẫy đà trước ngực . Vội vã vuốt ve phần da trắng trẻo nõn nà, môi lưỡi hút lấy hương vị ngất ngây từ .

      Hô hấp của Thi Tĩnh càng thêm dồn dập rối loạn, phần da thịt trước ngực cũng trở nên khá mẫn cảm, có thể cảm nhận được ràng từng động tác của , cảm nhận được bàn tay lướt qua nơi mẫn cảm đẫy đà của ra sao, ngón tay thô ráp của du tuần người như thế nào...

      Bàn tay càng thêm càn rỡ làm loạn người , ánh mắt cuồng dã gắt gao khóa chặt gò má phiếm hồng của .

      bị khiêu khích. Chọc cho ý loạn tình mê, cả người nóng lên. hoảng sợ kêu lên muốn kháng cự. Lại cho cơ hội thăm dò vào khoang miệng ngọt ngào. Đầu lưỡi bá đạo lướt qua hàm răng trong miệng , nhàng quét qua từng cái từng cái . muốn dùng đầu lưỡi đẩy đầu lưỡi ra ngoài. Lại cho cơ hội tiến vào sâu hơn.

      Bỗng nhiên mút mạnh cái, Thi Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi tê rần. Toàn bộ linh hồn dường như bị hút hết. Cảm giác này kéo dài từ đầu lưỡi đến toàn thân khiến cơ thể kìm được khẽ run lên.

      bàn tay che lên đôi mắt mở lớn của , hơi hơi nghiêng người linh hoạt dùng đầu lưỡi vẽ lên cánh môi .

      Cánh môi cảm thấy ngưa ngứa, run run, giống như muốn dụ dỗ tiếp tục. Đương nhiên, khách khí. Tiếp tục phủ lên cánh môi bị làm cho sưng đỏ. Khơi dậy dục vọng bên trong.

      Cũng như lúc trước, bỗng nhiên dừng lại khiến người khác cảm thấy hít thở thông, Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn bộ dáng dựa vào người thở gấp, khom người bế lên đặt ở bàn. Nhìn thẳng vào .

      Sắc mặt Thi Tĩnh đỏ bừng dám đáp lại ánh mắt của .

      Nghiêm túc đánh giá nửa ngày, bỗng nhiên ánh mắt Vân Dật Bạch lạnh , lửa giận bất ngờ tràn lên khóe mắt. Mấy ngày trước còn thẳng thắn với đồng ý, vậy mà bây giờ lại gật đầu đồng ý. Đột nhiên thay đổi khiến cảm thấy khó hiểu. Nhưng lại đoán được là đúng ở chỗ nào.

      Nhớ tới điều kiện của , ánh mắt sáng lên, nụ cười tà mị lên mặt , ánh mắt lạnh lùng trầm nhìn Thi Tĩnh. bỗng nhiên mở miệng, "Cởi quần áo ra?!"

      Chợt ngẩng đầu, trong mắt Thi Tĩnh vụt qua tia kinh ngạc, đôi môi run run mở miệng, "Cởi quần áo?!"

      "Đúng! phải đồng ý rồi sao? Nếu muốn có đứa bé như , cũng biết là phải làm gì rồi chứ? Bây giờ, tôi muốn cởi quần áo ra!" Vân Dật Bạch lạnh lùng , "Hãy để tôi thấy thành ý của !"

      Vì sao lại muốn dùng thái độ đấy để đối đãi với ?!

      cắn chặt môi dưới, run run , "Vân Dật Bạch, cần phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!" ràng giây trước còn đối xử với rất dịu dàng, vậy mà bây giờ lại lạnh lùng như vậy.

      "Tàn nhẫn?! Thi Tĩnh, điều kiện đưa ra tôi đều đáp ứng hết rồi, tin rằng với điều kiện này cũng đủ để làm cho tôi thấy vui vẻ chứ!" Vân Dật Bạch cười có chút lãnh khốc.

      "Tất cả những thứ đấy đều là tôi dùng đứa bé để đổi lấy!" Thi Tĩnh buột miệng .

      Thần sắc Vân Dật Bạch nhất thời lạnh , " có thể dùng đứa bé để đổi lấy những thứ đó, chẳng lẽ chỉ như vậy thôi mà cũng làm được sao?"

      "Tôi..."

      "Cởi quần áo ra!" lạnh lùng .

      lâu sau. Hai tay Thi Tĩnh run run đưa đến trước ngực, cởi ra từng cái cúc .

      Ánh mắt sâu thẳm nhìn theo từng động tác của , Vân Dật Bạch lạnh lùng cắt ngang, "Đủ rồi!"

      Thi Tĩnh nức nở nhìn .

      Vân Dật Bạch lạnh lùng vẫy tay, " trở về !"

      "Vậy đáp ứng cầu của tôi..."

      "Tôi xử lý! Đêm mai ở khách sạn Quang Hoa chờ tôi! Tôi gửi số phòng cho sau!"

      Khách sạn?!

      Sắc mặt Thi Tĩnh tái nhợt giống như bị người ta cho bạt tai, xuống khỏi bàn đưa mắt liếc nhìn sau đó từ từ về hướng cửa.

      Khi cửa văn phòng đóng lại, bỗng nhiên Vân Dật Bạch đập mạnh lên mặt bàn. Tia sáng thâm trầm trong đôi mắt khiến người nhìn ra cảm xúc.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 113: cứ vậy mà bán đứa bé sao?

      Trong căn phòng xa hoa của khách sạn Quang Hoa, Thi Tĩnh đứng thẳng người, ngay khi lên lầu, như bị những ánh mắt nóng bỏng xung quanh vây xem. gần như chạy trốn vào trong phòng.

      Căn phòng xa xỉ được bố trí xa hoa tương đối ấm áp, đèn trong phòng lờ mờ chiếu sáng, đó là điều duy nhất trong phòng khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Nhất là khi đến căn phòng này còn đặc biệt chuẩn bị ít hoa tươi vì chuyện của bọn họ. Thi Tĩnh chẳng những cảm nhận được hơi ấm ngược lại còn cảm thấy mình giống người phụ nữ bị gọi đến để thỏa mãn dục vọng.

      Xem ra, cũng chẳng khác gì điếm!

      Thời gian chờ đợi của chậm rãi qua .

      Đồ ăn sớm được người đưa vào phòng, đồ ăn tinh xảo, đồ trang trí xa hoa. Khung cảnh lộng lẫy, phục vụ cẩn thận, nếu có người đàn ông nguyện ý chuẩn bị những thứ này vì bạn. Chứng tỏ ta rất có lòng.

      Nhưng bây giờ lại như vậy, những thứ này đúng là do người đàn ông chuẩn bị cho , nhưng lại thể cảm nhận chút ấm áp hay thân thiết nào.

      chỉ biết rằng, mình bị coi như công cụ để sinh con. Mà ở đây, lại cho điều kiện rất tốt.

      biết mình rất ích kỷ, hoặc nên , từ khi nghe bác sĩ già liền quyết định việc này.

      đồng ý cầu của mẹ Vân, đồng ý cầu sinh con cùng Vân Dật Bạch. ích kỷ cũng được, cam lòng cũng thế. chợt rất muốn lưu lại thứ gì đó cho bọn họ.

      Ông bác sĩ từng , bệnh của tuy rằng chắc chắn, nhưng rất dễ gặp chuyện may. khi vậy, hãy để giấc mộng đẹp !

      Đồng ý cầu, lập ra bản hợp đồng. nghĩ kỹ, mặc kệ là trong năm này có làm sao hay , để cho Vân gia và bố gặp lại nhau. năm sau, cho dù thế nào, cũng... biến mất chút dấu vết!

      Tiếng cửa phòng bật mở khiến cơ thể Thi Tĩnh căng thẳng. Vốn dĩ hít thở sâu để đỡ căng thẳng nhưng lúc đó lại chợt dấy lên trong lòng.

      Khuôn mặt do căng thẳng mà trở nên tái nhợt.

      Vân Dật Bạch vừa vào cửa liền nhìn thấy Thi Tĩnh nhu thuận ngồi sofa giống như đứa trẻ, chỉ để lại chỗ cho . Cơ thể căng cứng ngồi đó giống như món đồ trang trí vậy.

      cũng phủ nhận, chọn nơi này, là cố ý. Dường như chỉ có vậy mới có thể tự nhắc nhở mình, người phụ nữ này và ngoài lợi dụng lẫn nhau vĩnh viễn cũng chỉ có lợi dụng.

      nhàng bước thảm dày đến phía sau , dường như Thi Tĩnh cũng nhận ra đến, đôi tay bé bị chính mình làm cho đỏ lên.

      Lặng lẽ thở dài.

      Hơi thở trầm mạnh truyền đến từ phía sau , Thi Tĩnh chợt quay đầu chống lại đôi mắt thâm sâu khó lường của , khuôn mặt chút huyết sắc của bỗng chốc đỏ bừng.

      lại bắt đầu căng thẳng!

      Vân Dật Bạch phát , chỉ cần Thi Tĩnh căng thẳng, tự chủ mà nắm chặt tay, có đôi khi khiến ngón tay mình đỏ lên mà cũng biết.

      Nhìn những món ăn tinh xảo bên cạnh, xoay người, "Ăn chút gì !"

      Hai người đều giữ im lặng cho đến khi dùng xong bữa. Sau đó cùng thưởng thức nhạc và múa hát.

      biết có phải do suy nghĩ trong lòng, khi Thi Tĩnh nhìn thấy Vân Dật Bạch cởi bỏ âu phục, vốn dĩ khuôn mặt nhắn ửng hồng, lại giống như có thể ra máu vậy.

      Vân Dật Bạch cảm thấy hứng thú. Giữa hai người sớm phát sinh quan hệ. Bây giờ mới cảm thấy thẹn thùng phải quá muộn hay sao? Tuy là nghĩ vậy, nhưng lại nhận ra, ngón tay cởi quần áo của mình chính vì vẻ mặt ửng hồng của mà chậm rãi hạ xuống.

      Giống như giày vò nhau vậy, rốt cuộc khi cởi quần áo, khuôn mặt Thi Tĩnh lại hồng lên giống như tôm luộc.

      trực tiếp cởi áo sơ mi người, Vân Dật Bạch cố ý tháo từng chiếc cúc áo sơ mi lộ ra phần ngực lõa lồ, vạt áo sơ mi được rút ra từ trong quần âu, lúc này uể oải giơ tay cào lên mái tóc được xử lý gọn gàng, khiến nó có chút hỗn loạn.

      Từ chiếc áo sơ mi màu trắng có thể nhìn thấy được vòm ngực lõa lồ cùng với những sợi tóc hỗn loạn, khiến thoạt nhìn gợi cảm chết người.

      Thi Tĩnh theo bản năng liếm liếm cánh môi khô khốc nuốt nước miếng.

      Nhìn rất gợi cảm...

      "Đẹp lắm sao?" Vân Dật Bạch nở nụ cười nhìn giễu cợt.

      "Đẹp lắm! A..." Sau khi ý thức được mình vừa gì, Thi Tĩnh vội vàng che miệng khuôn mặt đỏ bừng nhìn Vân Dật Bạch. Hung hăng cắn chặt.

      Tiếng cười trầm mạnh phát ra từ khóe môi , Vân Dật Bạch nhàn nhã ôm ngực nhìn , "Đẹp sao?"

      " có thể đừng đến chuyện này nữa được !" Thi Tĩnh đỏ mặt thẹn thùng dám nhìn .

      "Thế mà cũng đỏ mặt? Đợi đến khi chúng ta làm chuyện đó, phải tự khiến mạch máu của mình nổ tung đấy chứ?!" Vân Dật Bạch nhìn giễu cợt. Nhìn vẻ mặt hận có cái lỗ để chui vào của là rất vui.

      " có!" Thi Tĩnh dịu dàng , xoay người đưa lưng về phía chịu mở miệng.

      vòm ngực ấm áp dễ chịu áp vào sau lưng , đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của . Chiếc cằm cương nghị đặt lên đỉnh đầu . Chiều cao mét sáu của Thi Tĩnh khi đứng bên Vân Dật Bạch vừa vặn đến cằm . Cánh tay rắn chắc đem cả người ôm vào lòng. Nếu lúc này nhìn từ đằng sau, căn bản phát ra trong lòng Vân Dật Bạch có người.

      Bàn tay to lớn cách lớp vải mỏng vuốt ve hông , ngón tay thô ráp từng tấc từng tấc di dộng lên phía , cũng khiến cả người run lên nhè .

      Hơi thở cứng lại, có thể cảm nhận được thứ dán chặt lưng mình, cảm giác nóng bỏng tê dại nhất thời khiến cơ thể mềm mại của Thi Tĩnh khẽ run, cắn chặt môi dưới tránh để mình phát ra tiếng khiến người ta đỏ mặt.

      Đôi môi nóng rực nhàng hạ xuống đỉnh đầu , động tác nhàng, khiến lòng Thi Tĩnh thiếu chút nữa rơi lệ.

      Cánh tay cứng rắn nhàng vòng qua, đem vòng eo mảnh khảnh của gắt gao dán vào trong lòng kề sát bụng dưới chính mình. Cánh tay đặt sau lưng chậm rãi tiến về cổ , bàn tay to lớn giữ lấy gáy , khiến phải ngẩng đầu nhìn .

      Vừa nhìn, liền gặp phải đầm nước đen sâu. Đôi mắt thâm sâu bởi vì cơ thể gần sát của hai người mà có thêm tia kỳ dị. Khiến người ta cảm thấy mờ ám.

      kìm lòng được mà đưa tay sờ lên khuôn mặt như khắc của khóe mắt Thi Tĩnh có hơi ẩm ướt. biết lấy dũng khí từ đâu, kiễng mũi chân chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.

      Trợn tròn mắt kinh ngạc, Vân Dật Bạch có chút kinh ngạc trước chủ động của , bất quá cũng rất nhanh liền biến từ bị động thành chủ động, chủ động ngậm lấy cánh môi của dùng sức mút liếm dây dưa.

      biết có phải ảnh hưởng từ trong lòng , Thi Tĩnh vòng tay ôm chặt cổ , chủ động đem mình dâng lên.

      Hô hấp của càng ngày càng trở nên nặng nề, càng ngày càng dùng sức ngậm lấy đôi môi, từ liếm môi dần biến thành gặm cắn. Khiến dần chìm đắm trong nụ hôn của .

      Hai chân bẫng, Thi Tĩnh kinh ngạc ôm chặt Vân Dật Bạch.

      Đôi mắt đen của thu lại theo tiếng hô của mà tiến vào thăm dò, gót chân xoay vòng sải bước tiến đến chiếc giường lớn trong phòng.

      Cả người bị ném lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp ngồi dậy, Thi Tĩnh bị thân hình nóng bỏng của đè ở dưới.

      để có cơ hội chuyện, đôi môi nóng rực chặt chẽ phủ lên của triền miên hồi lâu, sau đó mới chậm rãi di chuyển đôi môi đến mi tâm, chóp mũi của !

      Nụ hôn dịu dàng của , như cọng lông chim, nhàng lướt qua trái tim .

      Nụ hôn nóng bỏng chậm rãi rơi xuống cổ, đến xương quai xanh duyên dáng của . Hàm răng chỉnh tề nhàng cắn lên xương quai xanh của . Sau đó mút mạnh cái, dấu hôn hồng hồng lên chiếc cổ tuyết trắng của .

      Cảm giác tê dại nhất thời khiến Thi Tĩnh nhịn được mà thở gấp.

      Khóe môi tà mị cong lên, đôi môi tà tứ cắn lên từng chiếc cúc áo sơ mi của , từng chiếc từng chiếc như thưởng thức món ăn ngon vậy.

      cảm thấy mình giống như đồ ăn bị đặt bàn, đôi môi giống như con dao từng chút cắt mở quần áo người , chờ mở ra để thưởng thức.

      Cơ thể mềm mại run run trong con mắt tà tứ của , đôi mắt mờ hơi nước lóe sáng, cánh tay mảnh khảnh giữ lấy bả vai khát cầu, "Vân Dật Bạch..." khẽ run rẩy.

      "Hả?" Hơi thở của lướt qua da , ngón tay thô ráp bỏ xuống từng thứ từng thứ người , khí lạnh lẽo lại lần nữa chiếm cứ lấy .

      "Van xin ..."

      Tiếng cầu xin, tiếng ngọt ngào nhàng, khiến Vân Dật Bạch hung hăng hít vào hơi.

      Cánh tay cứng rắn dùng sức đem cơ thể tuyết trắng của kéo đến trước người mình, Vân Dật Bạch như con sử tử bạo phát cắn cắn lên từng tấc từng tấc da thịt .

      Bàn tay to nhanh nhẹn xé rách quần áo người , rất nhanh liền giống như đứa bé mới sinh xuất trong đáy mắt .

      vừa lòng với bộ dáng tại do mình tạo thành của . Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, giọng ám muội mê hoặc , " cho tôi biết, muốn gì?"

      "!" Thi Tĩnh cố gắng khiến mình quên ngượng ngùng, run giọng lên từ.

      rung động là thể, dục vọng dưới thân theo tiếng thầm của mà càng thêm nóng bỏng. Để trả lời cho , càng dùng sức ôm chặt lấy cơ thể tuyết trắng mềm mại.

      Đàn ông cùng phụ nữ trời sinh có lực hấp dẫn khiến hai người càng gắt gao ôm chặt nhau. Ngăm đen kết hợp cùng trắng tuyết, nam cùng nữ dây dưa, độ ấm trong khí càng ngày càng tăng, ngọn đèn mờ ảo càng làm nổi bật đôi nam nữ dây dưa, thế nhưng lại thêm mấy phần mềm mại.

      Tiếng thở gấp của người đàn ông, cùng với tiếng thở gấp của người phụ nữ phiêu đãng trong khí.

      đêm này, căn phòng kiều diễm. Tràn dầy sắc xuân.

      Đợi đến khi Thi Tĩnh tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống . Nếu phải cơ thể đau nhức nhắc điên cuồng đêm qua, còn chậm chạp chưa chịu hồi hồn.

      Ôm góc chăn màu trắng, nhìn lên trần phòng của khách sạn, lâu sau vẫn chưa hồi hồn.

      cứ vậy mà đem bán đứa con của mình sao?!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 114: Sắp xếp công việc

      "Thi tiểu thư, tổng giám đốc dặn dò. Công việc của chính là thu xếp lại những văn kiện cũ của công ty, đem những văn kiện đó sắp xếp lại cho ngay ngắn, để bất cứ lúc nào có người cần cũng đều có thể tìm được." trợ lý chỉ vào mấy gian phòng phủ đầy bụi bặm đối diện Thi Tĩnh .

      Thi Tĩnh gật gật đầu, đây là công việc mà Vân Dật Bạch sắp xếp cho . Nghiêm túc mà , công việc này rất thoải mái, người quản lý vài gian phòng, bị ai quấy rầy, ngay cả khi lười biếng cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

      xem qua mức lương, cho cũng ít, xem như công việc ở Vân thị. Rốt cuộc ta cũng hoàn thành điều kiện đưa ra.

      "Cám ơn !" Thi Tĩnh khiêm tốn .

      "Đứng khách khí, nếu cần gì có thể xuống dưới tìm tôi!" trợ lý khỏi lo lắng, ai cũng biết quan hệ giữa Thi Tĩnh và tổng giám đốc, tuy rằng tổng giám đốc , nhưng có thể để đích thân tổng giám đốc phải dặn xuống, nhất định phải trả lời cẩn thận.

      "Cám ơn!" Thi Tĩnh vẫn hai từ này.

      "Nếu như còn vấn đề gì, tôi làm việc đây. Thi tiểu thư, sau này hợp tác vui vẻ!" trợ lý chìa tay về phía .

      Thi Tĩnh nắm tay mỉm cười.

      Sau khi trợ lý rời , Thi Tĩnh nghiêm túc đánh giá mấy gian phòng, Vân thị thành lập cũng được mấy chục năm, thế nhưng toàn bộ tư liệu về công ty và tài liệu kế hoạch, tăng giảm nhân viên, báo cáo hàng năm, báo cáo hiệu quả và lợi ích hàng năm cũng ít!

      Nhìn quanh bốn phía, Thi Tĩnh nhàng cong khóe miệng.

      Nơi này, sau này là chỗ làm việc của ?!

      Đôi mắt sưng đỏ hơi đau, ở trong phòng của khách sạn hung hăng khóc lóc hồi, khóc đến khi có điện thoại của phục vụ phòng hỏi có cần mang đồ ăn lên mới bình tĩnh trở lại.

      Ra khỏi khách sạn liền nhận được tin của Vân Dật Bạch. Công việc được sắp xếp ổn thỏa bất cứ lúc nào cũng có thể đến xem.

      Cho nên, đến đây!

      Tất cả đều được bố trí vô cùng thỏa đáng, biết là cố ý hay là gì. Xung quanh nơi làm việc chỉ có mình , ta sợ mình với đồng nghiệp khác điều gì sao?

      Thi Tĩnh nhướng môi, xoay người về nơi làm việc của , hoàn toàn biết nhất cử nhất động của đều rơi vào đáy mắt của người khác.

      Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Vân Dật Bạch mở máy giám sát ở tầng hai mươi nhìn nhìn Thi Tĩnh. Biết được đến công ty, chủ quản bộ phận hành chính cố ý gọi điện hỏi ý kiến , cũng chẳng gì chỉ bảo bọn họ giao cho công việc.

      Đồng hồ sinh lý đánh thức dậy từ sớm, nhưng so với mọi ngày lại dành nhiều thời gian giường để ngắm người bên cạnh.

      Trước kia cũng từng ở trong khách sạn, nhưng lại có được xúc cảm như sáng nay.

      Cơ thể trắng mịn của người phụ nữ trong lòng khiến nhịn được lưu luyến hơi ấm giường. Thi Tĩnh đồng ý chuyện này, Vân Dật Bạch cũng với mẹ. Nếu ai hỏi vì sao lại làm vậy, cũng , chỉ là tạm thời định chuyện này với mẹ.

      Có lẽ, muốn đợi đến khi Thi Tĩnh mang thai rồi sau đó mới !

      Từ trước đến giờ khuôn mặt nhắn này đều mang theo nét cười, hơn nữa rất ít khi mở miệng chuyện, điều này khiến Vân Dật Bạch cau chặt mày.

      "Nhìn gì vậy?" quả dưa chuột lướt qua trước máy tính của , Vân Dật Bạch gập máy lại, bực mình nhìn Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên xuất , "Mình phát dường như cậu rất rảnh? Mỗi ngày đều có thể đến chỗ của mình dạo?"

      " phải mình dạo. Mình đến để tặng đồ!" Lăng Thiếu Dương trả lời rất nhanh. cũng vui khi nghe Vân Dật Bạch rảnh.

      Lần trước khi nghe được câu đó lượng công việc của tăng lên ít! Giờ đây dám!

      Nhìn lướt qua thứ cậu ta mang đến, Vân Dật Bạch thêm gì. Khi mở ra kiểm tra thờ ơ hỏi, "Việc ấy thế nào?"

      "Rất tốt!" Lăng Thiếu Dương giọng trả lời, có chút khó hiểu nhìn người lãnh đạo kiêm bạn thân của mình, "Gần đây dường như cậu rất quan tâm đến chuyện của mình!"

      "Ừ!" Vân Dật Bạch cũng ngẩng đầu.

      Thấy cậu ta có vẻ muốn trả lời, Lăng Thiếu Dương chợt vỗ trán, "Đúng rồi, cậu có biết xảy ra chuyện gì với Thi Tĩnh ?"

      Dừng việc kiểm tra lại Vân Dật Bạch ngẩng đầu, "Sao vậy?"

      "Lạc Du Thi Tĩnh bỗng nhiên xin nghỉ, biết là đâu!" Thực ra vốn dĩ Thẩm Lạc Du là Thi Tĩnh muốn tìm công việc phù hợp còn muốn bắt đầu công việc.

      cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

      từng điều tra về con người Thi Tĩnh, trình độ học vấn và năng lực của Thi Tĩnh ít nhiều gì cũng biết. Trước đây làm là vì Dật Bạch, vì Dật Thanh. Mà bây giờ bỗng nhiên muốn làm, chẳng lẽ Vân Dật Bạch ngăn cản sao?

      "Ồ!" Vốn dĩ là có kế hoạch sao!

      Nhớ đến chủ động của tối qua, nghi hoặc trong lòng Vân Dật Bạch càng tăng thêm.

      "Cậu muốn biết sao?" Thái độ của bạn thân càng khiến thấy kỳ lạ. Căn cứ vào ham muốn khống chế Thi Tĩnh của cậu ta, Thi Tĩnh muốn làm cái gì, cậu ấy nhất định biết.

      "Nếu cậu tò mò như vậy, cậu tự mà tìm hiểu, đừng có mà lải nhải về người phụ nữ ở đây!" giấu giếm cậu ta chuyện giao ước với Thi Tĩnh. Đó là vì biết nếu , bạn thân nhất định khuyên .

      muốn lấy Dương Chi La, trong chuyện lựa chọn giữa đứa bé và Dương Chi La. càng nghiêng về người trước hơn.

      Thiếu Dương đồng ý cách làm của .

      Trước đó hai người cũng từng qua.

      Thiếu Dương cho rằng, bọn họ nên biến người phụ nữ và đứa trẻ thành điều kiện giữa và mẹ. cũng cho rằng, Dật Thanh là do Thi Tĩnh mới chết, nhưng tất cả đều là do Dật Thanh tự nguyện. Thi Tĩnh có thể ở bên chăm sóc mẹ khi bà cần nhất , vì mẹ mà thậm chí tiếc gãy xương phải nằm viện. Nếu người muốn được thứ lỗi, từng đó chắc cũng đủ rồi. Trong suy nghĩ của Thiếu Dương, lỗi lầm của Thi Tĩnh sớm được giải quyết.

      Cho nên, mới che giấu, cho Thiếu Dương biết giao ước giữa và Thi Tĩnh.

      Chẳng qua Vân Dật Bạch biết rằng, thái độ vân đạm phong khinh của càng khiến cho Lăng Thiếu Dương thêm hoài nghi.

      "Mình đây!" Cậu ta ung dung thản nhiên rời .

      Sững sờ hồi, Vân Dật Bạch lại lần nữa bận rộn với công việc, đợi đến khi ngẩng đầu lên là hơn hai giờ trưa. Bữa trưa mà thư ký chuẩn bị cho sớm nguội lạnh, Vân Dật Bạch lại giám sát thêm lần nữa, bắt đầu từ hôm nay, hành động này dường như trở thành thói quen của .

      Nếu về sau nơi này chính là nơi làm việc của mình, đương nhiên Thi Tĩnh để cho nó bị phủ kín đầy bụi như trước, mang đến chậu nước và giẻ lau, phân loại mọi thứ trong phòng đem những thứ rửa sạch đặt bên, dùng miếng vải trong tay lau sạch bụi bẩn từng tập tài liệu. Cứ vậy mà bận rộn đến tận giữa trưa.

      Trong nháy mắt khi đứng lên, trước mắt Thi Tĩnh liền tối sầm, lúc đó liền vội vàng bắt lấy giá sách bên cạnh lúc này mới ổn định được cơ thể.

      Bóng tối trước mắt liền sáng trở lại. Thi Tĩnh hơi hơi thở gấp, xác định trước mắt tối sầm lại nữa mới mang chậu nước ra ngoài.

      Vừa ra ngoài cửa liền đâm vào người.

      Rầm tiếng.

      Nước trong chậu liền hắt hết lên người người đó.

      Đợi đến khi nhìn xem người đó là ai, cả người đều sợ đến choáng váng!

      Sao ấy lại có thể đến đây?!

      Vân Dật Bạch đen mặt nhìn khuôn mặt nhắn bẩn thỉu, " làm gì vậy?"

      Đứng luống cuống tại chỗ, Thi Tĩnh lo lắng vặn vặn ngón tay, "Tôi muốn quét dọn chút!"

      "Quét dọn?"

      "Đúng vậy! Khắp nơi đều là bụi bẩn, tôi muốn..."

      " ai giúp sao?" nhìn lướt qua bốn phía, nơi này thế nhưng lại có ba bốn gian phòng vậy mà ai giúp để mình làm sao?

      " cần giúp, tự tôi làm là được rồi!"

      Thời gian ngắn như vậy! Vân Dật Bạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay, từ lúc đến công ty đến giờ chưa đến ba tiếng. cách khác, từ khi bắt đầu tắt máy giám sát, ấy chưa từng nghỉ ngơi?!

      Bây giờ hơn hai giờ, chưa từng nghỉ ngơi nghĩa là...

      " ăn cơm chưa?" Vân Dật Bạch chút suy nghĩ bật thốt lên.

      nghĩ đến được quan tâm, Thi Tĩnh theo bản năng mà lắc đầu, như nhận ra điều gì lại vội vàng gật đầu.

      Lông mày Vân Dật Bạch nhíu chặt, " ăn gì hay chưa?"

      "Tôi..."

      " !" vừa mở miệng là biết suy nghĩ nên lừa thế nào.

      "Chưa!" Thi Tĩnh mếu máo.

      Vân Dật Bạch nghe vậy, gì nhìn lâu lâu. Khi Thi Tĩnh nghĩ rằng tức giận lại mở miệng, " rửa mặt!"

      "Vâng!" Giống như đứa bé ngoan, Thi Tĩnh cấp tốc rửa mặt, sau đó lại xuất trước mặt .

      Nhìn giọt nước khuôn mặt nhắn trước mặt, Vân Dật Bạch liền lộ vẻ xem thường. Rút ra chiếc khăn tay đưa cho , "Lau khô nước !" Dây thần kinh nào của bình thường vậy!

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, Thi Tĩnh vội vàng nhận lấy khăn tay lau nước mặt. Hành động vừa rồi hoàn toàn là nghe theo mệnh lệnh cũng thèm lau mặt mà vội chạy ra.

      Chẳng qua, như thế càng khiến Thi Tĩnh cảm thấy có chỗ đúng, dường như trải qua việc tối qua, có hơi kỳ lạ. mà cũng vô cùng kỳ lạ.

      Chờ đến khi chậm rãi hoàn hồn phát Vân Dật Bạch đứng trước cửa nhìn . nhìn với ánh mắt lo lắng, "Sao vậy?" phải rửa mặt rồi sao?

      " thôi!" Vân Dật Bạch quay đầu ra phía cửa, ý bảo Thi Tĩnh ra .

      Bàn chân tự chủ mà bước , bước được bước lại dừng lại. khó hiểu nhìn , "Nhưng mà... tôi còn phải làm việc!" thể chỉ vì đó là công việc sắp xếp mà lười biếng được.

      Vân Dật Bạch chậm rãi nheo mắt lại, đôi mắt uy nghiêm trừng nhìn , mở miệng , "Lại đây!" Nội dung công việc này đương nhiên hiểu rất , sắp xếp cho ở đây cũng là vì muốn để đối mặt với những thành phần tri thức ở đây mà gây gổ với nhau, để mình yên tĩnh chút. Nội dung công việc như thế nào đương nhiên biết.

      "Cho dù có là ông chủ, cũng thể đâu cũng gióng trống! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm, muốn hại tôi à?" Thi Tĩnh nhịn được mà thầm .

      " cũng biết tôi là ông chủ. Tôi là ông chủ lời tôi đều đúng!" Vân Dật Bạch kiên nhẫn bước đến, chờ đến, bằng tự mình tiến lên.

      Nắm chặt cổ tay kéo người ra khỏi tầng hai mươi.

      " làm thế nhân viên cười đó!"

      "Để cho bọn họ cười, tôi cũng chẳng thiệt hại gì cả!"

      "Nhưng mà..."

      " câm miệng cho tôi, trước khi tôi cho phép được !" Phiền chết được!

      "..."

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 115: Người sống sót sau tai nạn xe

      nghĩ đến Vân Dật Bạch đưa ra ngoài ăn cơm.

      cứ vậy mà ngồi vào bàn trong nhà hàng quá sang trọng. kinh ngạc hiểu.

      bát mỳ bốc khói thơm phức được đặt trước mặt , nháy nháy mắt nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Vân Dật Bạch phía đối diện, khó hiểu , " ăn à?"

      "Tôi ăn rồi!" Vân Dật Bạch thản nhiên trả lời.

      Vậy sao còn đưa đến đây ăn?!

      Ánh mắt hoang mang hoài nghi của nhất thời khiến Vân Dật Bạch hơi mất tự nhiên, ho tiếng, hừ lạnh tiếng, "Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn nữa tôi trừ tiền lương của !"

      Nhìn nhìn những sợi mỳ trong bát, quay đầu gọi người bán hàng mang thêm cái bát , chia bát mỳ thành hai phần, đặt bát trước mặt mình, đẩy bát lớn đến trước mặt Vân Dật Bạch, rồi cúi đầu ăn.

      Nhìn hơn phân nửa bát mỳ trước mặt, ánh mắt Vân Dật Bạch sáng quắc ngước nhìn Thi Tĩnh cúi đầu ăn mỳ, trái tim băng lạnh vì hành động này của mà tan chảy ít.

      "Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn nữa tôi trừ tiền lương của !" dùng lời của đáp trả lại nguyên vẹn. xong, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

      Thổi phù tiếng, Thi Tĩnh nhịn được bật cười.

      Hiếm khi Vân Dật Bạch châm chọc khi cười, im lặng cúi đầu hưởng thụ bát mỳ trước mặt.

      Thời gian ăn trưa yên bình kết thúc.

      Trở lại nơi làm việc, Thi Tĩnh mới biết, việc rời khỏi đây hề gây ảnh hưởng đến bất kỳ ai, hay cách khác là ai hay biết. Điều này ràng là, có chút thời gian để lười biếng đây mà.

      Khóe miệng cong lên cách nào kiềm chế nổi. Mỉm cười, cũng là nụ cười ấm áp vui vẻ. Suy nghĩ của bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, dãy số xa lạ khiến hoài nghi nhận máy.

      "Tiểu Tĩnh, là tôi!"

      Dương Chi La? Sao ta biết được số điện thoại của ? Sau hồi suy nghĩ, Thi Tĩnh cười khổ hai tiếng, ấy là đại tiểu thư, bản thân ấy muốn biết điều gì, làm sao có thể biết được chứ?

      Sau khi xác định mọi chuyện, Thi Tĩnh bình tĩnh , "Dương tiểu thư, có việc gì sao?"

      Dương Chi La nằm giường SPA sắc mặt đổi, miệng ra những lời ngọt ngào, "Cũng có chuyện gì, lần trước tôi có nhờ giúp mấy câu, biết có..." cố ý dừng ở đấy, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

      xong...

      Thi Tĩnh thầm kêu ổn!

      hoàn toàn quên mất chuyện này. Mặc dù mấy ngày nay ở cùng Vân Dật Bạch cũng coi như hòa hợp. cũng hề nhớ đến chuyện này.

      Trầm ngâm chốc lát, trầm giọng , "Tôi còn chưa gặp được ấy!"

      Dương Chi La nắm chặt điện thoại trong tay, chợt vẽ lên nụ cười xán lạn, "Là như vậy à? Chẳng qua là tôi hơi sốt ruột. Cũng sao, khi nào gặp được ấy rồi , cần phải vội!"

      "... được!"

      cần phải vội sao? Nếu phải vội như vừa , cũng cần gọi đến thúc giục.

      "Vậy cứ làm việc tiếp !" Dương Chi La cúp điện thoại tiện tay ném ra ngoài. Lúc này mới thả lỏng cơ thể nằm giường.

      Nhân viên làm đẹp đứng bên thấy vậy nhất thời run rẩy. Nhưng cũng có ai dám lên tiếng.

      Hai mắt Dương Chi La lạnh nhạt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày cũng mở miệng gì!

      Thi Tĩnh lừa ! biết, bởi vì ba mươi phút trước còn thấy ta ở cùng chỗ với Vân Dật Bạch. Vậy mà ta lại , ta chưa hề gặp ấy!

      Ánh mắt hung tợn mang nét lo lắng nhìn xa xăm, lẽ Thi Tĩnh muốn độc chiếm Vân Dật Bạch?

      Dương Chi La nắm chặt tay đứng lên, khắp người tràn đầy hơi thở lạnh lẽo dữ tợn. Phút chốc, dường như khắp người tràn đầy tức giận khiến người khác thể đến gần. lát sau lại trở nên trầm mặc, giống như vốn dĩ chưa từng tức giận vậy.

      Trái lại Thi Tĩnh cũng sững sờ tại chỗ nhìn điện thoại như muốn nghiền nát nó vậy.

      quên từng đồng ý giúp đỡ Dương Chi La. Nhưng khi ở cùng chỗ với Vân Dật Bạch, lúc đấy, chẳng nhớ bất kỳ điều gì.

      Thu lại ánh mắt thất thần. Thi Tĩnh lặng lẽ bước tới nằm gục ra bàn.

      Toàn thân Thi Vĩnh Thành run run ngồi trong phòng chờ ở sân bay, xung quanh ông là bốn người đàn ông mặc âu phục giày da, giám sát từng hành động của ông.

      Ba mươi phút trước, bọn cho vay nặng lãi xông vào nhà ông, thúc ép ông trả nợ. Ngay lúc ông bị người ta bắt , lại có nhóm người khác xông vào trong nhà, khi ông còn chưa kịp hoàn hồn bị người ta đưa khỏi đấy.

      Chỉ còn bốn người này ở lại trông trừng ông, từ lúc đấy cho đến giờ.

      Ông muốn toilet, nhưng lại dám !

      Vào lúc ông tưởng mình thể nhịn thêm được nữa, cửa chính phòng chờ được mở ra.

      Vân Dật Bạch thân âu phục trắng xuất trong tầm mắt ông. Màu trắng cũng khiến cho Vân Dật Bạch nhìn qua có vài phần hiền lành tốt bụng, ngược lại màu trắng khiến càng thêm lạnh lùng thâm sâu.

      Sải bước tiến tới trước mặt Thi Vĩnh Thành, tự tay chỉnh sửa lại quần áo cho người trước mặt, sắc mặt đổi ngồi xuống phía đối diện. Khóe miệng khẽ nhếch lên lưu lại nụ cười trong đáy mắt.

      Nụ cười này càng khiến Thi Vĩnh Thành nhịn được run run đứng lên. Tuy rằng ông hơn năm mươi tuổi, trước mặt người mới ba mươi như Vân Dật Bạch, ông vẫn nhịn được run run đứng dậy.

      Có đôi khi, những lời cay nghiệt cũng đáng sợ như nỗi sợ do cảm giác yên lặng mang đến.

      Đó là điều lúc này Thi Vĩnh Thành nghĩ đến!

      Vân Dật Bạch dời tầm mắt người Thi Vĩnh Thành, khí tức dọa người quanh khiến người đàn ông năm mươi tuổi run rẩy đứng vội lên.

      Giống như khá vừa lòng với cảnh tượng này, nhếch khóe môi, cười giễu cợt, "Ông sợ tôi sao?"

      Ngay khi vừa xong, nhất thời Thi Vĩnh Thành thở phào nhõm. Hành động nín thở vừa rồi khiến cảm giác khó chịu trong ngực ông tăng lên.

      Từ từ rút vé máy bay và hộ chiếu trong ngực ra, Vân Dật Bạch đưa tới trước người Thi Vĩnh Thành vẫn run run. "Sydney. Có vẻ thành phố này rất hợp để dưỡng lão. Đây là vé máy bay! Sau khi máy bay hạ cánh, có người đến đón ông." Ngừng lại, Vân Dật Bạch trầm ngâm chốc lát rồi tiếp, "Quan trọng nhất là, ông gây thêm phiền phức cho tôi! Tôi có thời gian để dọn dẹp cho ông!"

      Dứt lời, cũng quay đầu lại mà rời . Đây là điều kiện cuối cùng đồng ý với Thi Tĩnh. làm xong. Từ nay về sau, giữa , chỉ còn chuyện về đứa bé!

      Vân Dật Bạch thể hiểu được. Vì sao mỗi lần nghĩ đến Thi Tĩnh, trong đầu vĩnh viễn nhớ đến bát mỳ kia. Cùng với nụ cười rạng rỡ của .

      Từ từ khép đôi mắt lại, Vân Dật Bạch càng ngày càng thể khống chế được cảm xúc bản thân.

      Sống trong thành phố này, có đủ mọi hạng người. Có người vì sinh tồn của bản thân mà ngại bán rẻ lương tâm. Có người vì sinh tồn mà bán trí lực, có người vì sinh tồn mà bán thể lực. Cũng có người vì sinh tồn mà bán rẻ những thứ quan trọng.

      ai biết được những thứ này họ lấy được như thế nào. Cũng từng có người muốn tìm những người này. Nhưng đều có kết quả gì. Những người này, lẫn vào giữa đám đông, nhanh chóng mất dạng. thể tìm ra được. Nhưng những người này lại dễ dàng nắm giữ mọi hướng của người khác.

      Sắc mặt đổi lật giở từng trang giấy, bóng hình xuất trong tầm mắt . Kế đó, đứng thẳng dậy.

      Trải qua nhiều vấn đề khó khăn phức tạp, rốt cuộc đều nhanh chóng tìm được cách giải quyết, hẳn là rất cao hứng, vậy mà biểu bên ngoài vẫn là vẻ tức giận.

      Châm bật lửa lên, nhanh chóng đem đốt những trang giấy đó, vẻ mặt Vân Dật Bạch vẫn là vẻ lãnh khốc vô tình. Thậm chí còn có thêm chút cay nghiệt.

      Sau vụ tai nạn xe vẫn còn người sống sót!

      Đây là thông tin thu được từ hàng chữ đó!

      Năm đó chính tay xử lý tất cả mọi việc có liên quan đến cái chết của em mình, chiếc xe gây ra tai nạn là của gia đình ba người. Cả gia đình ba người đó đến cuối cùng đều ai qua được, còn Dật Thanh được quan tâm cứu chữa hơn tháng vẫn qua khỏi.

      Cũng vì lo lắng cho phẫu thuật của em trai, cũng để ý xác minh xem cả nhà ba người kia có phải chết hay .

      thực tế, ba năm qua vẫn hề hoài nghi trong cái chết của em trai có tình gì. Cho đến khi nghe thấy đoạn đối thoại trong yến tiệc ở nhà họ Dương.

      Trong tay Dật Thanh dường như có thứ khiến họ phải kiêng dè. Cho nên bọn họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến mọi chuyện như bây giờ.

      qua ba năm, lại được nghe cái tên Dật Thanh từ miệng người khác, khiến lòng nảy sinh nghi vấn từ đấy.

      Thế nhưng, đến khi mọi việc được bày ra trước mắt, lại thấy rất cao hứng.

      ngụm lại ngụm rượu mạnh tràn vào cổ họng , khiến cảm thấy bớt mệt mỏi và cũng để khống chế lửa giận trong lòng.

      "Mượn rượu giải sầu trước giờ phải là tác phong của cậu!" Văn Thiếu Giác lặng lẽ xuất trước bàn làm việc của . Vân Dật Bạch cũng quan tâm sao cậu ta lại có mặt ở đây.

      Vấn đề này vốn cần phải hỏi đến. Cậu ta cũng với , sao cậu ta lại đến đây!

      ly rượu đặt đến trước mặt Văn Thiếu Giác, Vân Dật Bạch nhíu mày, "Tra ra rồi sao?"

      "Đương nhiên! Người đó, chúng ta đều quen!" Văn Thiếu Giác nhướng mày. "Mình cũng chắc, cậu cứ xem tiếp !"

      "Hửm?!" Vân Dật Bạch nhướng mày.

      Nhìn vẻ mặt của cậu ta, chỉ thấy cậu ta vẫn tiếp tục xem. Văn Thiếu Giác cũng làm gì từ từ đặt đồ xuống trước mặt cậu ta. Cuối cùng lời từ tận đáy lòng, "Mình nghĩ, cậu đừng xem nữa tốt hơn đấy!"

      Bàn tay vừa định buông xuống lại dừng lại, Vân Dật Bạch nghi hoặc nhìn cậu ta, "Là ai?" Bàn tay gắt gao nắm chặt sấp giấy trong tay.

      Văn Thiếu Giác trầm ngâm chốc lát. Từ từ , ", mình cho cậu biết đó là ai. Đáp án này, chỉ có thể để tự cậu xem lấy."

      Nhanh chóng lật mở đến cuối, cuối cùng cũng mở đến tập tài liệu da.

      Khi thấy hành động tiếp theo của cậu ta, Văn Thiếu Giác liền xoay người rời . Khi có tập tài liệu này, quyết định làm đến cùng!

      muốn ở lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta. tin rằng, dù thế nào, Vân Dật Bạch nhất định cũng muốn bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :