1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 43: Đừng chuyện.


      Trong phòng bệnh yên tĩnh, Kỷ Diêu lục tìm trong giỏ trái cây , mò được quả chanh liền đem tới trước mặt Lan Khê.

      Lan Khê cúi người đem hai tay ôm lấy gối, mải mê suy nghĩ, thấy có vật đưa tới liền nhận theo phản xạ thèm liếc nhìn. Hồi lâu sau thấy vật tay, mày liền nhíu chặt mang theo oán niệm nhìn bạn lắm trò, đưa gì đưa, đưa quả chanh làm chi? Ăn được, uống cũng xong.

      Kỷ Diêu gặm quả táo, cười cười rồi leo lên giường nằm.

      "Lan Khê, cậu có biết con đánh nhau với bọn mình tên gì ?"

      Lan Khê lắc đầu.

      "Tên là Y Đóa!"

      Vậy….. sao?

      " hiểu? Chẳng lẽ cậu cảm thấy đọc lên rất giống “ đống” thứ gì sao?" ( chỗ này hiểu)

      Lan Khê mặt trầm xuống, cố nín cười.

      "Kỷ Diêu, " Hàng mi dài rung lên, Lan Khê lấy tay vuốt quả chanh, làm bộ vô tình hỏi, "Vụ đánh nhau đó, là cậu gọi điện cho hai tớ đến sao?"

      Kỷ Diêu hào phóng thừa nhận: "Chính xác, lúc đó bộ dạng cậu y chang cái đầu heo thê thảm, tớ dĩ nhiên phải gọi điện cho gia đình cậu. Nhưng dám gọi cho ba cậu, chỉ đành gọi cho trai Mộ thôi."

      Lan Khê cắn môi, hàm răng lưu lại đường lằn ngay làn môi dưới, mí mắt xinh khẽ chớp xuống: "Vậy hai tớ khi ấy thế nào?"

      Kỷ Diêu nhai táo ngon lành bị sặc.

      nàng đỏ mặt, vỗ ngực, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống khi ấy, sau đó lại gần bạn nghiêm túc : " hai cậu rất,rất, rất đáng sợ."

      Lan Khê xoay mặt tò mò nhìn nàng.

      "Khoảnh khắc ấy xuất vô cùng ấn tượng nhá. Cả kí túc xá loạn như đám cào cào khi thấy ấy trở nên im lặng như tờ. Tớ giờ nghĩ lại còn cảm thấy nổi da gà nè. Hic! Người gì mà sát khí nặng nề kinh luôn. Lúc ấy cởi áo khoác đắp vào người cậu, tay ấy run lên bần bật vì đầu cậu dính đầy máu mà. Nhưng ám ảnh tớ nhất vẫn là đôi mắt của trai Mộ, eo ôi ghê lắm, hai mắt toàn màu đỏ, cứ long lên sòng sọc y như mắt loài dã thú"

      đôi mắt của Mộ Yến Thần để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong trí nhớ của Kỷ Diêu, có lẽ cả đời cũng khó có thể quên.

      Lúc nàng nằm lăn quay đất, đau đến mồm miệng méo xệch bên tai vẫn nghe được giọng đầy dịu dàng của Mộ Yến Thần với Lan Khê: “ Đừng sợ, Lan Khê ngoan đừng sợ, hết đau nhanh thôi……”.

      Lúc ấy trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ – Mẹ kiếp, con xấu xa, xấc láo kia, mày chờ chết nhá!

      Con trước giờ ai ngại mình sinh ra thuộc về phái yếu, họ chỉ sợ bản thân tìm vòng tay ấm áp, đáng tin cậy để mình có thể an tâm dựa vào.

      Lan Khê nghe xong cúi mặt, có chút mệt mỏi nên muốn nằm xuống giường từ từ tiêu hóa nhưng việc kinh tâm động phách mà Kỷ Diêu kể nãy giờ. Nhưng chỗ đau xương sườn lại nhói lên, đau đến rợn người, miệng mở to liên tục hấp khí, nhất thời thể nằm được.

      "Cậu có trai lớn như vậy tốt nha. ấy trầm ổn, thành thục, luôn luôn thương, che chở bảo vệ cho cậu " Kỷ Diêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, uất ức, cắn phập quả táo rồi dùng răng nghiến ken két, thầm than, "Nào có như tớ, suốt ngày chỉ biết chê bai, khi dễ tớ!"

      Tay bé xoa xoa chỗ bị đau. hành hạ của vết thương cũng thể làm cho đầu óc quên được những việc phức tạp dạo gần đây. luôn nhớ về nụ hôn mập mờ của hai người, còn có ngày ấy khi bỗng nhiên đáng sợ mà dồn ép vào góc tường, càng nhớ lại càng loạn, mây đen phủ đầy gương mặt, muốn bị Kỉ Diêu phát sắc mặt khó coi, liền cúi đầu xuống thấp.

      ***

      "Hôm nay cậu bị làm sao thế?"

      Vừa vào phòng làm việc, Nhiếp Minh Hiên nhịn được hỏi thẳng:

      "Trước khi đến đó tớ với cậu, chuyện này tương đối đơn giản, chỉ cần dạy họ bài học, bắt bọn họ đền bù chút là xong. Cậu trước giò làm việc gì cũng suy nghĩ chừng mực, cẩn thận, lần này cần gì làm lớn chuyện lên thế? Đánh nhau bị thương là lẽ thường, có cần vì thế mà làm người ta sượng mày mất mặt?"

      "Đừng chuyện."

      câu lạnh nhạt tràn ra nơi khóe miệng , Mộ Yến Thần ngồi phịch xuống ghế salon. Mí mắt phủ xuống che đôi mắt ngập trong những tia máu đỏ, lấy tay giơ lên chống trán che gần nửa khuôn mặt tái nhợt lên mệt mỏi, đau khổ.

      "Minh Hiên, đừng nhiều lời, để tớ yên ." Môi mỏng lười biếng chỉ nhả ra mấy chữ.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 44: có thể đút cho em ?

      Nhiếp Minh Hiên thấy bộ điệu như sắp chết rồi của Mộ Yến Thần kinh ngạc thôi, ta thể thốt lên lời nào nữa, im lăng ngồi bên cạnh bạn mình.

      Thời gian cứ lăng lẽ trôi, Nhiếp Minh Hiên thấy mình ngồi đây cũng vô ích, khóe miệng giương lên, cười yếu ớt : "Cậu ngồi nghỉ , chuyện bệnh viên cứ giao cho tớ, tớ nhờ người quen trông chừng giúp”.

      Khi cửa phòng làm việc khép lại, bầu khi lập tức chìm vào an tĩnh liêu. tịch mịch như thấm vào xương cốt của người đàn ông ngồi lặng lẽ trong phòng.

      Đối tượng tranh chấp lần này chính là cục trưởng cục giáo dục, Mộ Yến Thần cũng tự biết bản thân mình hành động quá giới hạn. Quan trường cùng thương trường có những thứ liên quan, ảnh hưởng vô cùng chặt chẽ, khi gây thù chuốc oán với ai suốt đời phải mang bên mình lá chắn, cố gắng phòng bị cẩn thận.

      Biết là biết thế nhưng thể hành động cách lí trí được.

      Thời đểm vào kí túc xá lí trí cũng hoàn toàn sụp đổ. Lúc nhìn thấy bảo bối luôn nâng niu, che chở dùng hai tay ôm lấy đầu, cả người bé lui vào góc, bị động chịu những cú đánh cú đá liên tục nện vào người đến nỗi đầu chảy đầy máu, lúc nhìn cảnh ấy quả như sắp điên rồi, chỉ muốn lập tức bóp chết kẻ gây ra những thương tổn cho .

      Cho nên lần này, có chết cũng dễ dàng bỏ qua cho họ.

      Đây là lần đầu tiên Mộ Yến Thần bị chạm đến ranh giới nhẫn nại cuối cùng.

      đặt ở trong lòng che chở, tự tay dạy dỗ. Khi rời nhà, vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò, bảo ban, chỉ lòng hi vọng luôn bình an vô . muốn cho được ở bên cạnh , cắn răng chấp nhận, nhưng điều kiện phải luôn khỏe mạnh, vui tươi chứ như bây giờ. liên tục làm lo lắng yên, phải tìm lại tĩnh tâm bằng cách nào đây?
      —— màng để ý đến an toàn, cứ vô tư chơi đêm cùng bạn bè. Khi ở nhà biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nấy, liên tục chọc tức người lớn trong nhà. thích giáo viên nào lơ luôn môn học của người ấy. Giờ còn đánh nhau trong trường nữa. Đánh nhau ư? Con nhóc này đúng là đại ngốc mà! Người ốm yếu mà còn sung cho cố, cứ đưa mặt cho người ta đánh, chả biết tấn công cũng chịu phòng thủ. ràng là 3 người cùng đánh nhưng chỉ có bị thương nặng nhất đến mức phải vào bênh viện ăn cơm luôn.

      Trong lòng Mộ Yến Thần giống như bị người ta lấy cuốc đào cái hố to, máu chảy đầm đìa, vô cùng trống rỗng, vô cùng đau đớn.

      Đôi môi trắng bệch như tờ giấy, dùng sức mím chặt giống như kẻ còn linh hồn.

      phải thừa nhận bản thân rơi vào lưới tình.

      Hai mươi bảy năm sống đời cùng nhưng kinh nghiệm có được cho đáp án chắc chắn: Đó chính là .

      Nhưng hề quên, , hai người chảy chung dòng máu . . . . . Cái gọi là máu mủ ruột thịt từng thời từng điểm luôn luôn nhắc nhở bản thân từng bước dấn thân vào con đường đầy tội lỗi, vi phạm vào những cấm kị của đạo đức, của xã hội.

      nụ cười khổ lên khóe miệng .

      Cho nên tình của thể. . . . . . có tư cách chạm vào tình đó.

      ***

      Khi Kỷ Hằng mang cháo đến phòng bệnh, Kỷ Diêu nằm giường ngủ ngon lành.

      Cậu ngước mắt, ân cần nhìn Lan Khê lúc rồi nhàng đặt cháo xuống, khóe miệng cong cong: "Nó nặng ? Bảo nó thức dậy nha, chứ lát nó ngủ say như chết cách nào lôi nó dậy được đâu."

      Lan Khê sờ sờ đầu Kỷ Diêu, " có sao, nó cũng đè ép em."

      Kỷ Hằng cười, chỉ túi: "Muốn ăn chưa?"

      "Cháo có vị gì thế ?" hơi đói rồi, tha thiết hỏi.

      "Cây tể thái thịt nạc." Kỷ Hằng cười múc chén cho . ( cây tể thái: loại cỏ, khi còn non ăn được, có tác dụng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)

      Lan Khê trong lòng thư thái hơn, khóe miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên trái nổi lên theo nụ cười ấy rồi dần biến mất. vừa ngồi giường bệnh đợi Kỷ Hằng múc cháo vừa lơ đãng quét nhìn về phía cửa phòng bệnh.

      Lông mi dài run lên, dần thấy được dáng hình tuấn bất phàm từng bước đến phòng .

      Tâm, đột nhiên như bị ai xoắn chặt lại.

      Tay bé vội níu chặt ga giường, Lan Khê kinh ngạc xoay gương mặt sang phải thấy cháo được Kỷ Hằng đưa đến trước mặt .

      "Cháo còn hơi nóng, em từ từ ăn nha." Kỷ Hằng dặn dò.

      Trong lòng rối loạn, biết bóng dáng ấy tiến lại rất gần, lúng túng ngước mắt nhìn Kỷ Hằng đầy thâm ý rồi chợt biến đổi dịu dàng, vọt ra câu: " Kỷ Hằng, . . . . . . có thể. . . . . . Đút cho em ?"

      Khóe miệng cười của Kỷ Hằng chợt cứng đơ ra, tay cầm chén cháo cũng run lên.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 45: Ai cũng đừng chọc .

      Đầu óc Kỷ Hằng trong nháy mắt trở nên trống rỗng như bị khoét não.

      Ánh mắt cậu sâu như biển, cố gắng đè nén tiếng tim đập liên hồi trong lồng ngực, múc muỗng cháo nhàng giúp thổi.

      Lan Khê khuôn mặt tái nhợt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi ngực, ánh mắt luôn chú ý tới đôi mắt dần đỏ lên của người đàn ông muốn đẩy cửa vào.

      "Trước kia chưa từng thấy em làm nũng, bây giờ mới thấy được, đúng là có sức đả thương người đó. . . . . ." Kỷ Hằng thầm, miệng vừa thổi cháo vừa lên trêu chọc. Cậu say sưa thổi muỗng cháo bất ngờ bị tấn công. Lan Khê thèm đợi cậu đưa muỗng cháo đến bên miệng vội vàng sấn tới, kéo muỗng cháo về phía miệng mình, hớp nuốt sạch cháo trong muỗng.

      Khoảng cách gần trong gang tấc. Cậu cơ hồ có thể đếm được từng cọng lông mi dài mí mắt của .

      Kỷ Hằng ngây người.

      Mà cách thủy tinh mỏng, ở phía ngoài có thể nhìn thấy được hành động của hai người trong phòng. nhắn trong bộ đồ bệnh nhân chủ động sáp lại gần phía người thanh niên, cắn chặt cái muỗng chịu nhả ra. Còn người thanh niên cười đến dịu dàng, ánh mắt nuông chiều hướng nhìn tha thiết.

      Hình ảnh hai người trẻ tuổi dây dưa với nhau rất đẹp, rất động lòng người nhưng sao lại làm Mộ Yến Thần chướng mắt đến thế?

      đứng ngoài cửa phòng bệnh thu vào mắt tất cả hình ảnh của , từng điểm nhất cũng được ghi nhớ trong đầu. Càng nhìn lại càng đau, cả người rã rời thể nào động đậy, tay đặt nắm cửa lâu mới chịu buông xuống, đè chặt lồng ngực đau đớn, xoay người sải bước .
      .
      y tá bị đụng vào, suýt nữa ngã xuống, cau mày ngước mắt đúng lúc bắt gặp vẻ đáng sợ của .

      "Tiên sinh. . . . . . sắc mặt rất xấu, có sao chứ?" y tá nhịn được đuổi theo bước, ân cần hỏi.

      "Chớ chọc đến tôi." Giọng khàn khàn vang lên, trầm thấp lạnh lùng.

      Giờ khắc này, tốt nhất, ai cũng nên chọc đến .

      ***

      Thứ bảy về nhà, Lan Khê chỉ thấy phòng khách có Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh.

      Chú Lưu chở về, vừa bước vào nhà, quan sát bốn phía trong phòng cùng lầu, ánh mắt rực sáng biến thành bình tĩnh.

      Mạc Như Khanh nhìn lúc rồi uống ngụm trà : " cần tìm, Yến Thần có ở đây."

      Khuôn mặt Lan Khê nháy mắt đỏ lên, vội cúi đầu, thay dép: "Con có tìm hai."

      Mạc Như Khanh vừa định mở miệng gì, lại nhăn mày, tay đặt lên đùi chồng, nghi ngờ : "Nhắc mới , gần đây công ty bận bịu lắm hả ? Yến Thần túc trực ở đó gần như 24/24, mỗi khi về nhà chỉ đáp hai câu rồi lên phòng ngủ, cũng nên sắp xếp lại đừng để con cực quá à”.

      Mộ Minh Thăng cũng chau mày lại, ông cũng đồng ý với vợ mình, cảm thấy thằng con mình làm việc cứ như muốn thí luôn cái mạng.

      Lan Khê lẳng lặng nghe, ngực lại có chút buồn buồn, tay ôm túi sách, giọng : "Ba, dì Mạc, con lên phòng trước."

      ***

      Ban đêm tắm rửa xong, mặc váy ngủ ngồi ghế salon trong phòng khách để đợi cho tóc khô. ngồi mình, lâu lâu lại ngước nhìn đồng hồ treo tường, hơn 11h nhưng Mộ Yến Thần vẫn chưa về nhà.

      Đầu tựa vào thành ghế, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa mảnh.

      Ngồi buồn chán nên kiếm chút chuyện giải sầu, chơi Super mario hồi rồi thiếp lúc nào chẳng hay.

      Hơn nửa đêm, Mộ Yến Thần mới trở về.

      Hôm nay xã giao nên uống hơi nhiều, lúc tàn tiệc cũng do Cố Tử Nghiêu lái xe đưa về . Dưới ánh trăng đêm hé ra gương mặt tuấn tú tái nhợt , mùi rượu từ trong hơi thở tản mát ra, dạ dày cuộn trào lên từng đợt như muốn dời sông lấp biển. nhướng mày, môi mỏng mím chặt, loạng choạng đến ghế salon, vịn vào được tay ghế mới an tâm thả mình nằm xuống, chợt nghe tiếng vang , thân hình to lớn của đè lên vật gì đó, rất mềm mại, rất thơm mát khiến thể tin nổi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 46: Lời tỏ tình đáng sợ.

      Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu chống hai tay lên, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"

      Người trong ngực đau đến phát run, xoa xoa bả vai, áp lực đè lên làm trở nên thanh tỉnh, trái tim trong ngực lại nhảy bang bang từng hồi, ngửi được hơi rượu nồng nặc, sợ hãi kêu lên: “……. . hai."

      Mộ Yến Thần kìm nén xúc động muốn ôm chặt thân thể mềm mại bên dưới, cắn chặt môi đứng lên, đưa tay lên cởi cavat, lạnh lùng chất vấn: "Em ở đây làm gì?"

      Được thả tự do, Lan Khê hấp tấp ngồi dậy, cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn lớn, hồi lâu mới tìm ra được vài chữ: "Em chờ ."

      Trong bóng tối, toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ tại chỗ.

      "Chờ làm gì?" Hai mắt sắc lạnh như băng, đem cavat ném mạnh xuống đất, ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục cởi cúc áo.

      Lan Khê cứng họng.

      Khuôn mặt nhắn phảng phất tầng ánh sáng mê mang, ánh trăng thanh nhã chiếu sáng những lọn tóc đen mượt xõa tung hai cánh vai , nhìn giống như thiên sứ lưu lạc xuống phàm trần. hồi lâu nghiêng đâu, hướng về người phía sau, dịu dàng : "Em nghe ba cùng dì Mạc gần đây rất bận, về nhà rất khuya, cho nên muốn chờ về nhắc nhở tiếng, mong chú ý nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ”.

      Trong lòng rất sợ, sợ chính mình là ngọn nguồn khiến trở nên như vậy. Nên muốn chờ về, tự mình nhắn nhủ với mới yên lòng.

      Sau lưng có chút động tĩnh, Mộ Yến Thần im lặng .

      Hàng mi dài rũ xuống lại nâng lên, gương mặt thanh thuần và bình tĩnh, hai chân xỏ vào đôi dép phía dưới, ngước mắt nhìn : " hai uống rượu, lát nữa nhớ uống chút nước nóng rồi mau nghỉ ngơi . . . . Em về phòng trước."

      đứng dậy muốn .

      Nhưng tay nhất thời bị bàn tay khác bắt lại, nắm chặt đến nỗi xương bàn tay cũng muốn vỡ vụn ra!

      Lan Khê than tiếng, bị kéo đến nghiêng ngã người, tay bé che mu bàn tay , đau đến phát run: ". . . . . ."

      "Chỉ với câu này thôi, đúng ?" Giọng lạnh băng đến phát sợ.

      Lan Khê cắn môi, cảm thấy giờ phút này rất nguy hiểm.

      Nụ cười tà lạnh thoáng qua khóe miệng! Mộ Yến Thần dùng đôi mắt rực lửa nhìn : "Muốn cùng những lời này, đơn giản chỉ cần tin nhắn hay cuộc gọi là xong. Nhưng em ác lắm, hết lần này đến lần khác chịu bố thí cho cuộc điện thoại."

      Mãnh lực lại tăng lên, kéo cả người Lan Khê đổ nhào vào ngực . Mùi rượu nồng đậm bao lấy bốn phía xung quanh, theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh vòm ngực . Hai tay Mộ Yến Thần túm chặt lấy vòng eo nhắn của , đẩy dựa vào lưng ghế, mặt cúi sát vào , nắm chiếc cằm bắt nhìn thẳng vào mắt mình, cất giọng nhàng, nhấn mạnh từng câu chữ: "Mộ Lan Khê, em bị mù hả? thấy được đối với em như thế nào sao? biết rằng vẫn chờ đợi em sao"

      Tiếng khàn khàn gay gắt, nếu nhìn kĩ thấy con ngươi trong mắt lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối.

      Cả người Lan Khê bị chấn động mạnh, thể nào phản ứng lại

      Cằm bị nắm đau quá, muốn làm bể xương luôn sao? Khuôn mặt thấm đầy những lớp mổ hôi cùng những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: " hai đừng như vậy, buông em ra trước . . . . . ."

      "Kích thích vui lắm hả?" Mộ Yến Thần tiếp tục nhìn chằm chằm , , "Em cho rằng ngốc đến mức nhìn thấy những hành động đầy chất kịch rẻ tiền của em. Cho rằng những trò mèo vớ vẫn ấy làm tự biết khó mà lùi?”

      Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt bị kích đỏ lên! khó chịu đánh tới, Lan Khê muốn thoát khỏi giam cầm mạnh mẽ của : "Em hiểu nhảm gì nữa."

      Thấy giãy giụa, mắt Mộ yến Thần càng sắc lạnh hơn, hai tay ôm lấy hông kéo mạnh xuống khiến cả người ngã ngửa ra ghế. nhanh chóng nghiêng người đè phía như con dã thú canh chừng gắt gao con mồi, tay ấn đầu , : "Có nghe hiểu? Cũng sao, vậy để nhắc lại. . . . . . Lan Khê, thích em, phải với cương vị là người trai mà là đứng lập trường của người đàn ông."
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 47: Tại sao cần?

      thổ lộ mang đầy tính trần trụi, Lan Khê như bị sét đánh ngang tai, cả người nổ tung ra.

      Thân thể nhắn run lẩy bẩy đột nhiên yên tĩnh lại.

      Sau cơn giông tố, dần dần lấy lại bình tĩnh. Lan Khê ép mình nhìn thẳng vào Mộ Yến Thần, lúc sau úp mặt xuống dưới ghế, kiên định : " điên rồi nhưng tôi điên theo đâu. mau thả tôi ra!”.

      Mộ Yến Thần lại vặn ngược khuôn mặt trở về: " là kẻ điên sao?"

      " hai của tôi!" hét to lên, cố ngăn những dòng nước mắt muốn rơi xuống, nhìn : "Tôi và có chung người cha, hai chúng ta là máu mủ ruột thịt mà! là người trưởng thành, so với tôi phải hiểu chuyện hơn chứ! Mẹ còn từng bảo tôi phải biết tự trọng giữ mình? Tôi muốn giống điên khùng như vậy đâu!”.

      Giờ phút này, lí trí còn sót lại của ngưng tụ lại thành kết giới ra sức đề phòng, chống cự lại !

      Tình cảm đó là sai trái.

      cần, muốn dùng tình cảm đó đối với .

      Những giọt nước mắt cố chấp của hòa tan lạnh giá trong lòng .

      ". . . . . . Em muốn?" vuốt ve mặt , con ngươi đen ánh lên nghiêm nghị như gấp gáp xác nhận suy nghĩ trong lòng .

      " muốn , vậy em muốn ai quan tâm, chiều chuộng em?" Môi mỏng nhàng buông lơi từng chữ.

      "Tôi người nào cũng muốn! !"

      Khuôn mặt như muốn cháy sạch, như muốn nổ tung ra, bực bội hét lớn với .

      Chóp mũi đỏ lên chua xót, nước mắt sắp khống chế nổi rồi. Lan Khê giờ chỉ mong cơn ác mộng, sáng mai tỉnh mộng có những lời “đại nghịch bất đạo” của hai. cố gắng chống thân thể lên, nghẹn ngào với : "Tôi muốn ngủ, tôi rất mệt. . . . . ."

      Những điều này nhất định là giả.

      Nụ hôn kia là giả , đau đớn giờ cổ tay cũng là giả.

      Ngày mai tỉnh lại chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      Mộ Yến Thần lại lần nữa khống chế thân thể . Khi cả người đều chìm trong hoang mang, sợ hãi cúi đầu, tay nhàng vuốt ve những sợi tóc mai trán : "Em rất đúng , Lan Khê. . . . . . là kẻ trưởng thành, so với em phải càng hiểu chuyện hơn nhiều”.

      "Nhưng nếu như việc gì cũng dùng đầu óc lí trí để hiểu có còn gọi là tình cảm xuất phát từ trái tim?”.

      nghẹn ngào quay mặt hướng khác, cố chấp đuổi theo, mùi rượu từ hơi thở của hòa quyện cùng hơi thở dính đầy chua xót trong : "Em phải nhớ rằng em là người chủ động đến gần , bất kể là vì nguyên nhân gì em vẫn là người trêu chọc trước. . . . . Lan Khê ơi, em biết , thời gian đằng đẵng sống ở nước ngoài, hề có ai lòng quan tâm . Ngay cả mẹ còn nhẫn tâm đem vứt nơi xa, còn có ai lòng thương ?"

      Môi mỏng nhàng in lên vành tai nhạy cảm của như để lại dấu ấn thuộc về riêng .

      Lan Khê run lên, cố gắng giãy giụa nhưng hai tay bị giữ cố định đỉnh đầu.

      "Là em lấy lòng trước. . . . . . Là em hoan nghênh về nhà. Tại Trung Quốc rộng lớn này, chỉ duy nhất mình em với những lời ấm áp ấy. . . . . . Em phải rất thích sao? Vì sao muốn thích em . . . . ."

      Phòng tuyến yếu ớt của Lan Khê giờ đây hoàn toàn ngã rụi.

      nức nở, câu cũng cách nào thốt lên. Giờ đây chỉ biết liều mạng giằng co, muốn chạy trốn xa khỏi người đàn ông điên loạn này!

      Đáy mắt Mộ Yến Thần ngưng tụ lại phong ba bão táp, vì muốn làm đau nên để có chút gian chống cự. Nhưng khi thấy sắp rời khỏi vòm ngực cùng khuỷu tay của mình và có xu hướng đập mặt xuống đất, vội vàng dùng hai tay giữ chặt hông , trầm giọng kêu lên: "Lan Khê. . . . . ."

      "Chát!" thanh nặng nề, giòn vang khắp phòng khách, bị ăn cái tát.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :