1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 38: Như em mong muốn!



      Cách ngày xảy ra việc hơn tuần lễ, Mạc Như Khanh cảm thấy vô cùng hài lòng vì cuộc “ chuyện” ngày hôm ấy có tác dụng rất lớn.

      Con nhóc kiêu ngạo khó chịu nào đó rốt cuộc biết kiếm chế tính xấu lại ít. Tuy vẫn gọi bà là “dì Mạc” nhưng rất tiếp thu những lời bà răn đe, luôn tận lực tránh xa Yến Thần.

      Lan Khê xem như loài rắn rết, bò cạp nguy hiểm, tránh như tránh tà.

      Khi thấy bóng dáng tuấn của xuất trong tầm mắt của mình, liền trắng mặt, vội vàng chào hỏi qua loa, rồi cong đuôi chạy biến vào phòng, còn cẩn thận khóa cửa kĩ.

      Mộ Yến Thần lại trở về con người của ngày xưa: đạm mạc, lạnh lùng, quan tâm đến bất kì điều gì. Chỉ là khí thế của càng ngày càng chèn ép khiến người xung quanh ngộp thở, ai dám đến gần tiếp cận.

      Thời gian vô tình ai mà dừng lại, đảo mắt kì nghỉ hè chấm dứt, học sinh lớp mười hai bắt đầu quay lại trường học chuẩn bị kháng chiến dài kì cho năm sóng gió. bàn cơm, Mộ Minh Thăng nhíu mày vẻ vui, hỏi: “Con muốn ở lại trong kí túc xá của trường?”

      Lan Khê cắn chiếc đũa, giọng : "Dạ. . . . . . Trường học có thông báo, học sinh lớp 12 nên ở kí túc xá."

      "Nhưng nhà chúng ta rất gần trường. . . . . ."

      "Ba. . . . . ." Lan Khê cắt đứt lời ông, cầu khẩn, "Con muốn mình đặc biệt hơn các bạn."

      Mộ Minh Thăng tuy có chút muốn nhưng vẫn tôn trọng quyết định của , ngón tay giữa gõ gõ mặt bàn: " tuần trở về nhà lần, nghe ?"

      Lan Khê khéo léo gật đầu: "Dạ!"

      thở phào nhõm, chuẩn bị cầm chén lên ăn tiếp nghe tràng tiếng bước chân cùng thông báo của người giúp việc: "Thiếu gia trở về ạ."

      Mí mắt lập tức giật giật, hàng mi dài theo chuyển động cũng run lên hạ xuống, cả người căng lên y như sắp phải ra trận chiến đấu với kẻ địch.

      Mộ Yến Thần thân tây trang nghiêm chỉnh, ngược ánh sáng chầm chậm bước đến, gương mặt đầy đơn, mệt mỏi. Mạc Như Khanh từ xa thấy con trai vui mừng đứng dậy, giọng kích động lại xen lẫn đau lòng: "Yến Thần, con lại làm thâu đêm nữa rồi! Mau mau lại đây ăn sáng với cả nhà con. Hôm nay, Lan khê trở lại trường học nên thím Trương làm điểm tâm từ sớm. . . . . ."

      "Con lên lầu trước " cắt đứt lời bà, giọng trầm thấp như sương đêm:"Tắm rửa xong xuống”.

      "Ăn xong hãy tắm con, để lát thức ăn nguội lạnh, lại làm phiền thím Trương mất công hâm nóng lại " Mạc Như Khanh tiếp tục khuyên, "Nào mau ngồi xuống ."

      Mộ Yến Thần khẽ liếc mắt qua người nào đó, nín thở sâu, cự tuyệt nữa mà giao túi xách cho người giúp việc bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống.

      "Con thu thập đồ đạc xong hết chưa?" Mộ Minh Thăng tiếp tục trò chuyện cùng con .

      "Dạ." Lan Khê phục hồi lại tinh thần.

      "Đến trường học có ai giúp con mang hành lí vào kí túc xá rồi sắp xếp cho ngăn nắp lại ?"

      "Kỷ Diêu và Kỷ Hằng giúp đỡ cho con."

      "Vậy con lên lầu mang hành lí xuống, ba kêu chú Lưu. . . . . ." ông tiếp tục phân phó.

      "Lão gia " thím Trương vội xen vào nhắc nhở, "Ngài quên rồi sao, hôm nay trong nhà lão Lưu có chút việc, ông ta xin nghỉ phép rồi”.

      "À đúng rồi. . . . . ." Mộ Minh Thăng lại chuyển hướng nhìn sang người đàn ông đối diện, "Vậy Yến Thần, con. . . . . ."

      "Đừng " Mạc Như Khanh vội cầm chặt tay ông, "Yến Thần vì vụ mua bán đất ở thành Bắc liên tục mấy đêm ngủ được. Hôm nay con nó mới có chút thời gian về nhà tranh thủ nghỉ ngơi, đừng bắt con phải lái xe chạy chạy lại nữa. . . . . ."

      "Vậy gọi chú Lưu quay lại tí. . . . . ." Mộ Minh Thăng bực bội, mày nhíu càng chặt.

      "Thôi. . . . . . Ba, " Lan Khê khẩn trương , "Con có thể tự mình. . . . . ."

      "Buổi tối con còn phải chủ trì cuộc hội nghị thông qua video ——" giọng lạnh lùng truyền đến mang theo tràng khí rét buốt: "Con có thời gian đưa em , nhưng để nó mình an toàn, con gọi điện bảo Cố Tử Nghiêu đến đưa nó ."

      Lời này ra đem mọi thứ an bài cách thỏa đáng, mọi người lại tiếp tục thoải mái dùng cơm.

      Lan Khê chẳng những yên lòng mà còn bất an hơn nhiều, việc của luôn phải có nhúng tay sắp xếp của mới ổn thỏa, cảm thấy điều này rất tốt, chỉ càng ngày càng làm lệ thuộc vào .

      Mộ Yến Thần là người đứng lên đầu tiên, dùng khăn ăn lau sạch khóe miệng. Đôi môi sau lớp khăn ăn phát ra thanh vừa đủ cho người bên cạnh nghe được ——

      ". . . . . . Như em mong muốn."
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 39: Vì sao hôn em?

      Nếu tìm mọi cách để tránh xa nguyện chiều theo ý .

      Ngữ điệu rét thấu xương đâm vào trong lòng, mặt Lan khê lúc nóng lúc lạnh, sống lưng dựng thẳng lên, dám động đậy nhúc nhích.

      len lén dõi theo từng bước chân dần biến mất hành lang của , hàng mi dài buông xuống, hốc mắt hằn lên mất mác và đau khổ. Chính cũng hiểu vì sao lại thế?.

      Đúng sáu giờ, Lan Khê mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, do dự đưa tay gõ cửa phòng .

      " hai."

      Lâu sau bên trong truyền ra giọng : "Vào ."

      Lan Khê nín thở sâu, lấy hết can đảm vặn khóa mở cửa vào. Mộ Yến Thần thả mình bên chiếc giường to lớn, y phục cũng thay, cổ áo sơ mi cài lộ ra hàng xương quai xanh gợi cảm. cánh tay to lớn gác lên trán, gương mặt tái nhợt đanh lại vẻ mệt mỏi cùng cực.

      —— Bệnh đau dạ dày của phải lại tái phát chứ?

      Lan Khê nheo mắt, trái tim như bị bóp chặt lại.

      " chuyện ." Chờ hồi lâu vẫn thấy người vào có phản ứng gì, Mộ Yến Thần có chút bực mình, giọng lạnh lùng nhắc nhở.

      Lan Khê tìm lại được hồn phách, giọng : " hai, em có để quên hai quyển sách trong phòng , em muốn vào tìm chút."

      Trong phòng yên tĩnh có tiếng trả lời.

      Hồi lâu sau, giọng lạnh băng lúc nãy mềm mại hẳn xuống, chỉ : "Em tìm "

      Lan Khê tới trước bàn đọc sách, thấy có khuynh hướng muốn đứng lên, mới lòng tập trung tìm kiếm. mặt bàn có, cúi xuống định lục trong ngăn khéo. Thời điểm ngăn kéo mở ra, xấu hổ đến mức muốn độn thổ vì trong ngăn kéo của chất đầy những tờ giấy nháp lúc trước vứt lại. Lan Khê thầm chửi bản thân ẩu tả, chút chú ý người giường đứng lên về phía .

      Cho đến khi bóng bao trùm lên toàn thân, Lan Khê rùng mình, mắt đẹp trợn to lên, từ từ quay lại nhìn .

      "Đưa điện thoại cho ." Mộ Yến Thần ngồi xổm xuống trước mặt , dịu dàng cầu.

      Lan Khê còn chưa hiểu được ý định của nhưng vẫn theo phản xạ nghe theo lời vô điều kiện, nhanh chóng móc di động trong túi đưa .

      Mộ Yến Thần nhận lấy mở màn hình lên, tay nhanh chóng bấm vào dãy số: "Số của , phải nhớ cho kĩ. Sau này trong trường xảy ra chuyện gì phải nhanh chóng liên lạc cho biết, cần làm phiền đến ba em, biết ?"

      Lan Khê hoang mang, lòng ngậm ngùi, tiếp điện thoại về.

      đỉnh đầu mềm mại đột ngột xuất bàn tay, hơi ấm từ lòng bàn tay áp xuống, len vào từng sợt tóc dính chặt vào da đầu khiến hơi run rẩy. Giọng nhu hòa cũng theo đỉnh đầu truyền vào tai: “ Trong trường được xử tùy hứng nữa, ai theo bảo hộ, dọn dẹp giúp em như ở ngoài đâu. được ghét giáo viên mà buông thả luôn việc học, lớp 12 rất quan trong, nó ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của em đó. Quan trọng là phải chăm sóc sức khỏe bản thân cho tốt, biết ?”

      Từ “biết ” liên tục được lặp lập lại hai lần làm tâm Lan khê cảm động, chóp mũi lại đỏ lên vì chua xót.

      cắn môi, nhàng hấp khí rồi quay mặt nhìn , câu hỏi nằm sâu tận đáy lòng mấy ngày qua cuối cùng cũng được thốt ra: " hai. . . . . ."

      "Ngày đó, vì sao lại hôn em?"

      Mộ Yến Thần nhìn , gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Bầu khí trở nên ngượng ngùng , tế nhị. phiền não lại dâng ngùn ngụt, Mộ Yến Thần cách nào kìm nén nó lại. Gương mặt nhanh chóng đổi thành lạnh nhạt , xa cách hạ lệch đuổi khách: “Em tìm xong mau ra ngoài để nghỉ ngơi ”.

      xong quay trở về giường.

      Lan Khê như bị tay giáng xuống mặt cũng trở nên nóng nảy.

      lại bắt đầu.

      Lại bắt đầu như vậy.

      Mỗi lần khó chịu hay phiền não điều gì đều dùng lạnh lùng, xa cách để tự phong bế bản thân, cách ngăn với người bên ngoài. dọa nạt , to tiếng với …. Lan Khê đếm được đây là lần thứ bao nhiêu dùng cách này để xua đuổi .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 40: muốn biết.

      Khuôn mặt nhắn nâng lên, chút sợ hãi : "Em lúc đầu cho đó là lễ tiết bình thương ở nước ngoài, hai ở Mỹ gần 20 năm nên bị ảnh hưởng là điều dễ hiểu. Nhưng sau em tự tìm hiểu từ rất nhiều nguồn, hôn thân mật thăm hỏi giữa những người thân là hôn ở mặt, ai lại hôn môi cả. . . . . ."

      " ra ngoài! !" Mộ Yến Thần lại càng quát to lớn, sắc mặt đen kịt rất dọa người.

      Lan Khê nhìn bóng lưng lâu lâu, đôi con ngươi ngập trong nước, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Em chưa từng cùng ai hôn như thế."

      Đó là lần đầu tiên.

      giữ gìn nụ hôn đầu tiên suốt 17 năm trời.

      Lúc còn tự mình uất ức thương tiếc đưa tiễn nụ hôn đầu, bóng lưng phía trước xoay ngược lại tiến về phía mình. Tay đột ngột bị nắm kéo mạnh lên, hai quyển sách ôm trong ngực cũng rơi xuống đất. sợ hãi, đau đớn hét lớn lên nhưng ngoảnh mặt ngó lơ, tiếp tục đẩy mạnh lưng vào tường, tay trái chống lên phía đỉnh đầu , cúi người thấp xuống cho đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau.

      "Em nhất quyết phải nghe câu trả lời?"

      Lan Khê có dự cảm tốt, mặt trắng như sương đêm.

      đáng sợ quá, Lan Khê dám nhìn vào ánh mắt đỏ rực kia, thống khổ nghiêng đầu : "Em. . . . . . em muốn nghe nữa. . . . . ."

      dùng hai ngón cái và trỏ bấm vào khuôn mặt , ép phải nhìn vào mắt mình: "Vậy em đoán thử xem, đoán vì sao lại hôn em như thế, đoán xong rồi cho nghe với, được ?"

      Nước mắt dâng trào, ba hồn bảy vía như bay sạch lên chín tầng mây, thở hổn hển cầu xin: " hai đừng gì hết, em muốn nghe gì nữa, xin !"

      dùng hết sức lực giơ tay đẩy mạnh ngực ra, nhào người chạy về phía cửa, cả sách cũng cần.

      Trong phòng lại trở về an tĩnh vốn có, tay chống tường của Mộ Yến Thần co mạnh lại thành nắm đấm, rồi đấm liên tục lên tường cho đến khi máu tươi phun trào ra. Lồng ngực đau quá, nó hình như mất trái tim chỉ còn mênh mông trống trải và dâng đầy cảm giác tội lỗi.

      Cảm giác ấy như từng đợt sóng ùn ùn kéo đến, liên tục nhấn chìm , giam cầm làm sắp chết ngạt trong vùng nước lớn ấy.

      ***

      Lúc Lan Khê vừa đến kí túc xá trường trời đổ mưa rất lớn.

      Thời tiết tháng bảy luôn luôn biến đổi thất thường, Lan Khê và Kỉ Diêu ôm đống sách từ lớp chạy về kí túc xá, khi đến nơi hai đều ướt như chuột lột.

      " có thang máy, phòng chúng ta lại tận lầu năm, leo lên tới nơi chắc tớ thành cái xác mất." Kỷ Diêu thầm câu.

      Lan Khê vẫn ngắm nhìn cơn mưa, lúc này mới hồi hồn, cảm thấy hai tay có chút mỏi, vẫy vẫy tay : "Cố lên thôi."

      " ai giúp cậu mang lên sao? cậu hôm nay tới."

      " ấy bận." cẩn thận nhìn từng bậc thang dưới chân, gương mặt được nước mưa tưới qua càng thêm trắng hồng diễm lệ.

      "Tiếc quá! " Kỷ Diêu tiếp tục dán sát vào người : " hai cậu đối với cậu rất tốt đó nhá, lần trước thấy cậu bị đau bụng vì tới tháng lo lắng chăm sóc cậu cả đêm. Giờ vào năm học, tuần hai em mới gặp nhau được lần, hai người có nhớ nhau ?"

      Lan Khê cảm thấy khó chịu vì tóc ướt dính bệt cả vào mặt, nhưng hai tay bận nên đành lấy hai bả vai cọ cọ, giọng trong trẻo: "Cậu hâm mộ tớ tặng hai cho cậu đó nhưng hình như cậu cũng có ông ở nhà mà."

      "Xì, đừng nhắc tới Kỉ Hằng, suốt ngày chỉ biết trách mắng tớ thôi."

      Lan Khê run lên, mắt liếc nhìn Kỉ Diêu, tinh thần lại có chút sa sút.

      ——Giữa Kỉ Diêu và Kỷ Hằng bao giờ xuất những việc hoang đừng như thế và những cặp em khác cũng vậy. Nhưng và Mộ Yến Thần lại……….

      Kỷ Diêu quay đầu nhìn : "Cậu làm sao thế? Đứng đây cho gió thổi khô y phục hả?"

      Lan Khê tiếp tục gằn hỏi: "Kỷ Diêu, cậu với cậu bình thường có những hành động thân thiết , có khi nào ôm nhau hay hôn nhau ?"

      Biểu tình của Kỉ Diêu nhất thời như nuốt phải quả trứng gà còn vỏ.

      nàng đen mặt, hồi lâu nghiêm túc trả lời: " bao giờ có việc đó đâu vì tớ bảo tớ nhìn giống như con heo."

      Lan Khê ngẩn ra kịp phản ứng với lời của nàng.

      "Cậu cảm thấy ấy chủ động hôn cái đầu heo ?" Kỉ Diêu bĩu môi .

      Giờ Lan Khê hiểu.

      Hàng chân mày nhíu lên, làm ra vẻ ghê tởm, đẩy đẩy khuôn mặt Kỉ Diêu: "Cậu đúng là giống heo thiệt đó!"

      "Mẹ nó, cậu mới. . . . . ." Còn chưa xong, chân giữ được thăng bằng làm sách tay rơi xuống đất, Kỉ Diêu níu lấy thang gác để khỏi ngã, mở miệng hét lên "Mộ, Lan, Khê! !"
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 41: Chuyện phiền toái tìm tới

      Thời điểm vào phòng, hai nhóc phát mình chung phòng với nữ sinh lạ.

      Năm nay xếp lại lớp mới nên có nhiều bạn học còn chưa kịp quen mặt. Lúc này nữ sinh kia ngồi thong thả giường, cẩn thẩn tỉa lại bộ móng tay cho đẹp. Lan Khê mang đống đồ thả lên giường mình, định quay đầu chào hỏi làm quen nghe giọng Kỷ Diêu từ phía sau.

      "Bạn ơi ——" Kỷ Diêu ôm sách cau mày, hỏi ta: "Tầng dưới này là của tớ mà?"

      nữ sinh buồn ngẩng đầu, tiếp tục tỉa tỉa mười móng tay xong mới ngước mắt: "Thế à? Thế tên của đâu?"

      Mặt Kỷ Diêu nghẹn đỏ: "Tớ dùng liên tiếp hai học kì! Còn cần phải viết tên sao? !"

      ta nghe xong gật đầu cái, cất giọng lớn nhưng gằn từng chữ: " nhảm xong cút lên tầng mà ngủ , đừng làm phiền tôi nữa. Tầng này tôi muốn chính là của tôi. Sẵn tiện nhắc chút, buổi tối khi ngủ cấm ngáy cũng được lật người. Nếu làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi để ba tôi biết được kí túc xá này còn chỗ cho đâu, hiểu ?"

      Lới ra vẻ phách lối, khinh người khiến mọi người có mặt trong phòng đều ngước lên, vừa đề phòng vừa xem thường nhìn chăm chú ta.

      Lửa cháy phừng phừng đỉnh đầu Kỷ Diêu.

      "Ồ, ba lợi hại thế cơ à? Xem ra là người rất “trâu bò” nha! Cơ mà, ba “trâu bò” sao lại sinh ra con là cún, để phải ngày mớm cho nó c**" Kỷ Diêu cười lạnh.

      nữ sinh cứng ngắc người, mặt mày xanh lét.

      "Mày ——" ngón tay chỉ vào mặt Kỷ Diêu "Giờ mày mau tát mạnh vào mặt mình , nếu thế tao xem như chưa từng nghe những lời vừa rồi!"

      "Mẹ nó, sao mày tự tát chính mình . . . . . ."

      Kỷ Diêu còn chưa mắng xong, tay nhất thời bị người khác nắm, kéo về phía sau. Lan Khê bình tĩnh đứng trước mặt Kỷ Diêu, cất giọng hỏi nữ sinh kia: "Cậu ấy tát sao nào?"

      Nữ sinh mặt nghẹn đến đỏ hồng: "Định bênh vực nó hả? Tốt nhất mau tránh xa ra, nếu cả mày cũng phải chịu họa, tao ba tao đuổi hết hai chúng mày!"

      "Cậu thích gọi điện lắm à?” Lan Khê hỏi xong, móc điện thoại của mình đưa cho ta: "Cho cậu mượn gọi luôn nè, nếu gọi xong mà đuổi bọn tớ được làm phiền trả lại chỗ mà cậu mặt dày cướp nhá."

      "Lan Khê, đừng đùa dại, cậu biết cha ta là . . . . ." nữ sinh lo lắng lên tiếng.

      "Cậu hành động cho nhanh !" Hai con ngươi trong mắt Lan Khê lạnh như băng , "Hai giờ sau nếu bọn tôi bị đuổi cậu mau cút !"

      Giọng đầy khí phách, đầy hào sảng làm chấn động cả căn phòng .

      Nữ sinh cười nhạo ra tiếng, vừa cười vừa lấy tay run run chỉ vào Lan Khê: "Tốt.. tốt lắm…..những lời mày , nhớ kĩ cho tao đó! !" ta hăm dọa xong bắt đầu nhấn bàn phím, bộ dạng như đao phủ tiễn đưa tử tù.

      Kỷ Diêu cũng hơi lo lắng, nếu đụng vào người nên đụng, gây ra chuyện lớn ít nhiều cũng chịu tổn thất. nàng liền giơ tay định giựt lại điện thoại. Nào ngờ may, móng tay xẹt qua khuôn mặt nữ sinh kia, ta đau đớn hét lên rồi nhào vào Kỷ Diêu. Kỷ Diêu cũng chả vừa, bị đánh liền ra tay đánh trả lại, nhào qua nhào lại thành nắm đầu giựt tóc nhau.

      Hình ảnh bàn ghế ngã đổ đất làm Lan Khê chóang váng, sợ hãi.

      Nhưng thể nhìn Kỷ Diêu bị người khác ăn hiếp. là bạn thân của Kỉ Diêu nên chỉ cho phép mình ăn hiếp bạn, còn những kẻ khác có cửa đâu. Mắt thấy bạn mình ở thế bị động, Lan Khê vội vàng xông vào ngăn cản. Ba người giằng co nhau thành đống rồi nùi, trong lúc lộn xộn cỗ tay Lan Khê bị lực mạnh mẽ kéo ra sau lưng, giãy dụa đau đớn, cả người té nhào xuống đất. Vì té hơi bị hoành tráng nên kết quả………….bất tỉnh!

      ***

      Nữ sinh khi đánh nhau….… là oanh liệt quá !.

      Lan Khê vì cả người đau nhức nên tỉnh lại. Hình ảnh xông vào thị giác đầu tiên là trần nhà trắng xóa. Có thứ gì dán sát vào trán làm hơi khó chịu, cứ như con sâu làm tổ trán mình, lấy tay sờ lên phát đó là miếng băng gạc.

      Quả nhiên là. . . . . . gây họa nữa rồi.

      Trong phòng bệnh cũng an tĩnh, ngoài kia người người vội vàng tới lui, nhao nhao như hóng chuyện vui.

      Lan Khê tính cũng bà tám nên vội vàng vén chăn lên, người vừa nhổm dậy trước ngực nhói lên làm đau đến nhíu chặt chân mày, lấy tay xoa xoa lên xương sườn, chân tiếp tục mang dép hướng ra cửa phòng.

      Cửa phòng vừa mở ra, thành nhốn nháo ồn ào lan tới.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 42: Giải quyết công bằng.


      Kỷ Diêu ôm gối ngồi xổm mặt đất, mặt đỏ bừng,cổ ngưỡng cao lên như chú gà trống ngẩng đầu gáy sáng, cùng tranh luận với người phụ nữ trung niên. Thỉnh thoảng mất khống chế, bị Kỷ Hằng kí đầu chút thương tiếc, nàng tủi thân cúi đầu xuống qua lúc lại ngẩng lên cãi tiếp.

      Còn có …… bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc đưa lưng về phía Lan Khê, cùng Kỷ Diêu chuyện với người phụ nữ kia.

      "Các người còn mở miệng đến kiện cáo hay sao? Kiện quái gì mà kiện? Đóa Đóa đáng thương của tôi cũng bị hai con này đánh dã man, đánh đến cả người con bé toàn là máu ....! !" Người phụ nữ la hết ầm ỹ,khí thế phách lối, kiêu ngạo y như con của bà ta.

      Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn bà ta, đợi bà ta gào thét xong, mới mở miệng, giọng vẫn bình thản: "Chắc ?"

      "Hay chúng ta cứ đến thẳng bệnh viện trung tâm, trực tiếp làm kiểm tra giám định vết thương của cả hai bên, rồi đem kết quả báo cáo lên tòa án để họ dựa vào đó mà phán xét? Luật sư của tôi thông qua Kỷ Diêu cùng những nữ sinh có mặt tại đó làm cho nguyên nhân khởi nguồn của vụ việc. Bà thấy như vậy có công bằng chưa?"

      bình tĩnh phân tích mọi việc, vẫn giữ thái độ lịch , lễ phép nhưng vô cùng xa cách và….. khoan nhượng.

      Người phụ nữ liếc mắt khinh thường: "Phải làm như thế mới được hả? Cậu còn muốn lăn lộn thương trường nữa à? Ba của Đóa Đóa chính là cục trưởng giáo dục nay đó. Cậu nên suy nghĩ cho kĩ, đừng trách tôi cảnh cáo trước!"

      Mộ Yến Thần nhướng mày cao lên, chớp chớp vài cái rồi cười tà, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Đây là cách thương bảo vệ con cái của những quan chức có quyền sao? Mộ Yến Thần xin được cúi đầu học hỏi!"

      Tiếp cúi người, thong thả cầm áo khoác đặt ghế, con ngươi trầm tĩnh như nước dừng ở cái bóng in mặt tường mấy giây rồi mở miệng kết luận: "Ngày mai các mặt báo in tải vấn đề này, các người có thắc mắc gì cứ trực tiếp tìm luật sư của tôi…Nếu việc này được giải quyết cách công bằng nhất…. Tôi, Mộ Yến Thần thề bao giờ bước chân vào thương giới nữa"

      Tôi, Mộ Yến Thần thề bao giờ bước chân vào thương giới nữa.

      Giọng trầm bổng nhàng, trái ngược hoàn toàn với huyên náo diễn ra, nhưng có sức công phá kinh người. Nó như mang theo nguy hiểm, mùi vị của máu tươi lan tràn ra khiến người xung quanh kinh hãi.

      Cũng bao gồm…….bóng dáng mỏng manh yếu ớt núp sau cánh cửa.

      Người phụ nữ há to mồm, nghe việc bị đăng báo hơi chột dạ, đôi môi run rẩy tái nhợt. Thấy Kỷ Diêu lấy điện thoại định chụp lại hình ảnh tệ hại này của mình, bà ta mất bình tĩnh hét chói tai: “ được chụp….quăng cái thứ chết tiệt ấy ngay cho tao”.

      Kỷ Diêu định xông lên tiếp lời bà ta nhưng bị Kỷ Hằng mực ngăn cản, ánh mắt cậu sắc bén nghiêm túc cảnh cáo nàng được gây thêm chuyện.


      Lan Khê bị những lời hù cho sợ, tay nắm cửa đổ đầy mồ hôi. theo bản năng lui vội ra sau, đôi dép ma sát với mặt đất gây ra ít tiếng vang.

      Nhiếp Minh Hiên lẫn vào đám đông hóng chuyện, nghe tiếng động vội vàng quay sang.

      màn vừa rồi cũng làm ta chấn động, nhưng với tu luyện lâu năm, ta vẫn giữ được bình tĩnh gương mặt. ta quét nhìn về phía sau, thấy ngây ngô, khiếp sợ, liền cười trấn an: " tỉnh rồi hả ?"

      Lan Khê giờ phút này như người câm, cứ ngơ ngác chữ cũng phát ra nổi, trong mắt chỉ có bóng hình Mộ Yến Thần.

      vẫn đứng sừng sững như núi, tròng mắt nổi đầy tia máu, môi mỏng mím chặt, nhìn liêu và có chút xơ xác.


      Bối rối nhất vẫn là người phụ nữ kia, tay chân bà ta trở nên luống cuống, cố nén nước mắt lục tìm điện thoại trong túi xách, lui về góc gọi điện cho chồng bà ta đến viện trợ. Giọng bà ta oang oang kể khổ, tố cáo mình bị ức hiếp với chồng, lúc lâu liền phẫn nộ mắng nhiếc, chửi chồng là kẻ hèn nhát.

      Từ trong mảnh hỗn loạn ấy, Lan Khê bắt gặp dáng người tuấn tú phi phàm từng bước tiến về phia . Khuôn mặt vội vàng nép sát vào cánh cửa dám ngước lên nhìn . Khi còn cách khoảng sải tay Mộ Yến Thần dừng bước, bàn tay to lớn khẽ vuốt đỉnh đầu , như thương xót, an ủi và truyền độ ấm cho .

      "Bị thương phải lên giường nghỉ ngơi chứ . . . . ."Giọng mệt mỏi đến cùng cực, khàn đặc trong cổ họng, "Đừng ra ngoài, nhớ ?"

      Dặn dò xong, im lặng nhìn như muốn nghe phản hồi từ nhưng vẫn là im lặng đáp trả lại . thất vọng, cười tự giễu, ánh mắt lại nổi lên những tia máu tươi, mày nhướng tận cao như cố khắc chế điều gì đó. Lâu sau, bàn tay xoa vài sợt tóc của , rồi chậm rãi buông ra, xoay người hướng hành lang mà .

      Nhiếp Minh Hiên cười tạm biệt với Lan Khê nhưng ánh mắt nhìn lại đầy khó hiểu, sau vội vàng đuổi theo Mộ Yến Thần.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :