Chương 301.2 (tiếp theo)
Lời này nghe giống như chào tạm biệt bà vậy.
Trong lòng Mạc Như Khanh co rút lại hồi đau đớn.
"Thời điểm lễ mừng năm mới hai đứa cũng trở lại sao?" Bà cố nén lại tiếng nghẹn ngào, hỏi câu đầy ngóng đợi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn khác thường: "Giao thừa năm nay vừa vặn trùng hợp với sinh nhật của Lan Khê. rất nhiều năm nay em ấy cũng chưa từng được hưởng lễ mừng sinh nhật. Năm nay con muốn bù đắp lại. Đến lúc đó để xem em ấy muốn thế nào ."
Sinh nhật.
Nhắc tới ngày này, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn trong lòng Mạc Như Khanh liền dậy lên giá lạnh. Bà cúi đầu nhớ lại ràng sinh nhật của Lan Khê năm năm về trước, khi ấy mình sắp xếp vụ bắt cóc làm cho Lan Khê suýt nữa bị cường bạo, sau đó dường như lại chạy đâu đó mất tích đêm... mà bà cũng quản chuyện lúc ấy sống hay chết.
tại, đến lúc báo ứng.
Cả nước vui mừng chờ đón thời gian vạn gia đoàn viên,mà bà lại lẻ loi, hiu quạnh mình, nếm thử xem chút mùi vị của hậu quả xấu năm đó mình gieo xuống ra sao.
Suốt dọc đường bà chỉ im lặng.
Lúc xuống xe Mạc Như Khanh thấy tuyết rơi xuống bả vai . Bà ngây ngẩn nhìn, sau đí theo bản năng tiến lên định phủi tuyết giúp . Khi bà vỗ vỗ mấy cái thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ, ngẩng đầu, nhưng lại dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn bà.
Gương mặt Mạc Như Khanh tái , lúng ta lúng túng thu tay về.
Bất quá những động tác này của người mẹ đối với con mình là việc rất tự nhiên, nhưng khi bà làm sao lại lúng túng như vậy, mà cũng cảm thấy ràng như vậy.
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có chút buồn bực.
Lấy hành lý từ trong cốp sau của xe ra, sau xách lên rồi lên phía trước, cũng để ý tới nữa.
“Yến Thần, con ngồi lại thêm lúc nữa sao?” Thấy lên tiếng chào hỏi ông nội như muốn ra , lòng Mạc Như Khanh đầy chua xót hỏi lại.
“Con còn có việc,” nhàn nhạt giải thích câu, nhìn về phía bà, “Mẹ còn có điều gì muốn dặn lại nữa ?”
Nếu , còn có cơ hội nào nữa.
Mạc Như Khanh cố nhịn lại nước mắt lệ, khẽ hít hơi chậm rãi : “Yến Thần, mẹ biết lúc này con chỉ cần nhìn về phía mẹ thôi trong lòng cũng thấy thoải mái. Mẹ biết con chán ghét mẹ, so với lúc thời gian con vừa mới trở về nước có khi còn thấy chán ghét hơn...”
“ phải là con chán ghét,” lại thản nhiên cắt ngang lời của bà, trong tròng mắt sâu thẳm kia vừa có cảm xúc lãnh đạm vừa lo bị tổn thương: “Con chỉ có thất vọng, sau đó vẫn thất vọng, thất vọng rồi rốt cuộc về sau con hề ôm hy vọng gì nữa.”
Chẳng phải từng có lần cầu xin mong đợi bà đó sau? Nếu như có, cũng đánh cược với việc buông tay với nghiệp, mà mình mất nhiều năm để gây dựng ở nước ngoài như thế để trở về nước, theo ý nguyện của bà, giúp bà hoàn thành chuyện mà bà muốn làm, chỉ để hy vọng cũng có thể giống như người khác, được cảm nhận chút hương vị tình thương “Mẹ” có thể cho mình xem như thế nào.
Nhưng có. Trước sau vẫn có.
Trái tim Mạc Như Khanh đau đớn lợi hại. Bà cố nén nghẹn ngào siết chặt vạt áo tiếp tục : “Hai ngày trước, khi chào từ biệt phu nhân nhà họ Tần, bà ấy tán gẫu với mẹ về chuyện con trai mình học lên bậc cấp hai trung học... Bà ấy kể rằng con trai nhà mình gây rất nhiều chuyện phiền phức làm cho người ta phải quan tâm, kêu rằng mỗi ngày bà ấy đều bị con trai mình nghịch ngợm đến mức phát giận ngay cả ăn cũng thấy ngon... Yến Thần, sau đó mẹ nhớ lại khoảng thời gian mà con học, nhưng mẹ chợt nhận ra khoảng hồi ức ấy lại trống , bao gồm cả chuyện con học hành thế nào, mình lớn lên như thế nào, mẹ cũng sao nhớ ra được, mẹ. . .”
Bà nghẹn ngào cái rồi tiếp: “Mẹ phải là người mẹ tốt, ngoại trừ mẹ cho con cuộc sống, ngoài ra mẹ cho con chút gì cả, thậm chí lúc mẹ sinh ra con, con cũng có cha, có nhà, nếu như con hận mẹ, ngay cả chính mẹ cũng thể tin rồi. . .”
“Yến Thần, mẹ có lỗi vớ con.”
Môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại thành đường thẳng, lẳng lặng nghe bà kể chuyện, nỗi chua chát trong lòng bà cũng từ từ cứng lại.
nhớ rằng, mình hận mẹ nhiều năm, cho đến sau này phát ra oán hận chỉ có thể làm cho mình đau khổ hơn. Cho nên bắt đầu hi vọng cách xa xỉ rằng có ngày mẹ có thể tỉnh ngộ lại để nhìn mình lâu hơn chút, cho dù chỉ tiếng xin lỗi thôi, cũng so đo nữa.
Chỉ có điều mong đợi nhiều năm như thế, nhưng được như mong đợi.
Hôm nay được nghe, nhưng cảm giác trong lòng lại thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả nổi, chữ thể ghép được thành câu, miệng thể được thành lời.
Thời gian trôi qua khá dài, tựa như qua cả đời vậy, buông mắt, mở miệng : “Mẹ hãy chăm sóc mình tốt.”
Tay đút túi quần, lạnh nhạt xoay người, bóng dáng cao ngất về hướng ra bên ngoài, mở cửa, biến mất trong ánh sáng phản quan của cả bầu trời tuyết ở bên ngoài.
. . .
Sắc trời lạnh lẽo.
Dọc đường , tâm tình của Mộ Yến Thần cứ phập phồng, nhưng càng vào trong cảnh vui vẻ của thành phố lòng lại càng khoáng đạt. chợt nhớ đến hôn lễ mà trước kia mình bắt đầu chuẩn bị từ lâu, nghĩ lại hết thảy những gì sắp tới, nỗi lo lắng trong lòng lại chầm chậm ùa tới.
Người vẫn còn chờ .
Gọi cú điện thoại hỏi thăm thời gian món đồ được gửi tới bằng đường hàng xong xuôi, Mộ Yến chậm rãi dừng xe ở cửa.
Chương 302: Kết thúc (phần )
Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác dám làm hỏng.
bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía , lúc này nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong ra rất . Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được uốn tạo thành sóng màu nâu nhìn rất tự nhiên. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào hơi, vừa vẹt đôi tay che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che , làm gì có ai nhìn thấy được. vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên đường vòng cung tí tẹo!
Lan Khê cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh.
Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của người, còn đụng phải ngực của người ta nữa.
Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại xin lỗi, lại lảo đảo cái, người ở phía sau ôm lấy vai kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này mới nhận thấy Mộ Yến Thần tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho hơi sợ hãi choáng váng.
"Này, trai, nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót ngừng luôn mồm: "Xinh đẹp chưa? trai họ Mộ, khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, phải thuê em để em bảo quản cho dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"
Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng ánh nhìn nóng rực. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Đây thực là lần đầu tiên được nhìn bộ dạng mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến dừng mắt nhìn lâu cũng dời mắt nổi, tựa như thể tin được đây chính là dâu ấm áp của mình.
Ngón tay dài nhàng giữ chặt lấy cái ót của , rất muốn ôm hôn , nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Buổi tối trở về nhà của cha được , thím Trương nấu bàn đồ ăn chờ em đấy! Lát nữa chúng ta nhé, có thứ này cho em xem." Giọng mềm mỏng, trầm trầm thoáng chút khàn khàn, xong Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn Kỷ Diêu, "Nếu em ngại, cùng về nhà với bọn được ?"
Mặt Kỷ Diêu nhất thời đỏ lên, hai ngón tay giơ lên: "Vậy sao? Em nhất định phải tới xem hai người ở cùng nhà ngọt ngào như thế nào! Bác Mộ tốt phúc, gả con , hoá ra lại gả trở về nhà mình, lại còn khiến cho dư luận xôn xao huyên náo oanh oanh liệt liệt hồi! Nhưng như vậy cũng rất tốt, mặc dù ở bên ngoài có vài ba lời đồn đại những chuyện nhảm nhí gì đó, nhưng chỉ cần bác Mộ nhà mình được mừng rỡ vui vẻ là tốt rồi. Được rồi, em cùng!"
Khóe miệng tuấn dật thoáng nở nụ cười yếu ớt, chậm rãi : "Còn có chút thời gian, bằng em chọn lấy bộ lễ phục phù dâu ?"
Lần này Kỷ Diêu ỉu xìu, sờ sờ lỗ mũi quay mặt : "Ý của là muốn nhắc nhở rằng so với em, Lan Khê sớm được gả trước bước rồi sao? Em cho biết nhé em đây còn rất trẻ tuổi lớp chúng em những người chưa gả còn đến đại đội nữa cơ! Cũng chỉ có như vậy mà thôi, “gần nước nhà phải cao”, được tiện nghi mà còn khoe mã! !"
... nhớ năm đó khi các học lớp mười hai, nhiều lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, trai là người gần như là niềm mơ ước của hai người, nhưng nghĩ rằng Mộ Yến Thần lại có thể chút kiệng kỵ mà xuống tay với Lan Khê, Chậc chậc. . . đầu độc trái tim thiếu nữ!
ánh nhìn sắc bén thoáng qua trong mắt , tựa như chứa đựng ý định ước lượng cái gì đó. Mộ Yến Thần so đo nhiều với lời của Kỷ Diêu, ngược lại, nơi khóe miệng lại thoáng ý cười thoải mái mê người, ánh mắt rơi vào bộ lễ phục treo giá ở sau lưng Lan Khê.
Nơi đó có bộ lễ phục dành cho phù dâu thu hút chú ý của .
Ánh cúi đầu ở bên tai Lan Khê câu gì đó, ánh mắt Lan Khê sáng lên, chạy đến lấy bộ y phục kia xuống, nhìn chút, cười cười rồi kéo tay Kỷ Diêu, ầm ĩ đẩy mạnh bạn tốt vào trong phòng thử áo.
Trong tiệm áo cưới máy sưởi mở rất ấm, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà bị quét sạch . Mộ Yến Thần ngồi xuống, cảm thấy cảm giác chịu cảnh ngồi yên lặng chỗ mà chờ đợi thế này rất tốt. Bao nhiêu năm qua, chịu mọi gian nan vất vả cũng chỉ vì giờ khắc này mà thôi.
Sau lưng có tiếng động.
vòng tay mềm mại như ngọc lúc này quấn quít vào , Lan Khê ghé vào bên tai , tựa như trêu chọc nhàng gọi tiếng: “ trai.”
Mộ Yến Thần vẫn nhắm mắt mở ra, chỉ tìm bàn tay của cầm lấy, : “Gọi là cái gì?”
“Em gọi là trai nhé,” Lan Khê càng áp sát vào chặt hơn, “Dù sau nhiều năm qua em cũng gọi như vậy rồi, sắp sửa thể còn được gọi như vậy nữa, em phải trở về đúng vị trí.”
Mộ Yến Thần ngừng vuốt ve những ngón tay của , cái vuốt ve thân thiết, thoáng nhớ lại những gì trải qua, giữa bọn họ có bao biến hóa to lớn như thế, chỉ duy nhất có điều thay đổi, đó chính là tình của đối với , suốt nhiều năm qua dường như chỉ tăng mà giảm.
Cách xưng hô này, lúc nào được nghe cũng đều khiến lòng xúc động.
nhịn được, liền nắm lấy tay của đưa lên miệng khẽ đặt nụ hôn: “Cách gọi ấy cả đời nay em chỉ được gọi cho mình nghe.”
Cách vài cái ghế dựa, túi xách của Lan Khê rung lên, bên trong truyền ra tiếng nhạc chuông nhàng.
Lan Khê ngẩn người, rút tay ra chạy tới nhận điện thoại, nhưng khi màn hình sáng lên Mộ Yến Thần lại thấy vẻ mặt chợt biến đổi, dịu dàng mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Lan Khê nhíu mày lại, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền cực điểm.
Mộ Yến Thần đứng dậy tới, quét mắt vòng nhìn lên màn hình điện thoại, nhìn thấy phía hiển thị dãy số điện thoại gọi đến từ nước ngoài. Phía trước dãy số là số 44, cuộc gọi đến từ nước .
Hai người bọn họ đều ở trong nước, William cũng thể nào dùng số điện thoại này để gọi tới đây, như vậy chỉ có khả năng...
Lan Khê nhận cuộc gọi, chào hỏi giọng có chút lãnh đạm.
Mộ Yến Thần ôm lấy , cúi đầu khẽ ngửi mùi hương người , cũng nghe được cặn kẽ những lời trong điện thoại vọng ra, nghe giống như là tiếng của Phó Minh Lãng, bởi vì bình thường Phó Ngôn Bác dùng tiếng Trung để chuyện với người khác.
Cúp điện thoại, sắc mặt Lan Khê khẽ biến đổi, giống như là vừa trải qua trận phong ba bão táp vậy.
Tay đặt ở ngang lưng khiến bất giác dựa vào người , hai tay quấn lấy ôm chặt lấy , thở dài giọng : “Phó Minh Lãng gọi điện thoại , trong nhà ầm ỹ đến sắp sập rồi. Lúc này vụ xì căng đan con riêng vốn ầm ĩ đến sôi sùng sục có người giải thích ràng, đè xuống rồi, nhưng biết từ đâu mà mẹ của công chúa Isha biết được chuyện này, còn đặc biệt phái người góp nhặt lại toàn bộ tài liều về em, chứng minh giữa mẹ em và Phó Ngôn Bác có gian tình. . .”
Hai cánh tay ở ngang hông đột nhiên thu chặt lại chút.
Lan Khê cắn môi, bàn tay vỗ lưng của như muốn an ủi, nghe tiếp tục : “Gia tộc Laurie coi đây là điều sỉ nhục, cảm thấy công chúa Isha phải chịu uất ức quá lớn, ép buộc Phó Ngôn Bác phải thề đoạn tuyệt hết thảy mọi quan hệ huyết thống với em, cả đời này bao giờ trở về nước nữa.”
Trong tròng mắt trong veo thoáng qua vẻ tâm tình yếu đuối khác thường pha lẫn chua xót, “Nhưng đại khái là ông ấy chấp nhận... Trước đây lâu, trong buổi họp báo ông ấy chứng tin tức đề nghị được ly hôn với công chúa Isha, rời bỏ khỏi công việc chính ở nước , trả lại toàn bộ danh hiệu và tài sản thuộc về gia tộc Laurie, rời khỏi nước ... tại hình như về tới Trung Quốc rồi.”
Tin tức này giống như vụ nổ lớn, lúc đầu Lan Khê nghe thấy cũng sửng sờ.
Chương 302.2
ngờ chuyện này lại phát triển trở thành như vậy. Trong ấn của , Phó Ngôn Bác là người giẫm dưới chân mình toàn bộ cả tôn nghiêm lẫn tình cảm để giữ được đẳng cấp cao quý của mình. Ông ta rằng, im hơi lặng tiếng tựa như cũng chỉ là vì muốn có địa vị và của cải lớn hơn. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nhưng chẳng lẽ con người khi bị ép buộc tới mức độ nhất định, cũng vứt tất cả mà cũng thèm để ý gì nữa hay sao? Gia tộc Laurie ép ông phải lên lời cam kết kia chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của ông rồi sao? Để cho ông dù thế nào nữa cũng thể nhẫn nại mà bỏ xuống được?
"Phó Minh Lãng tại ở đâu?" Mộ Yến Thần lạnh giọng hỏi.
Lan Khê ngẩn ra,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn " mới vừa từ Los Angeles trở lại... là bảo Los Angeles xử lý chuyện gì sao? Vừa rồi trong điện thoại đối với vẫn cắn răng nghiến lợi như cũ, chỉ có điều nghe giống như mệt chết ." "Đó là trách nhiệm mà nên gánh, " lạnh lùng đáp lại, ánh mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , " còn cái gì nữa?"
" còn tại ở chợ trung tâm, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn vừa mới trở về nước có chỗ ở cũng còn người đón , người có nhiều tiền lắm, cũng sắp đến bước đầu đường xó chợ rồi."
"Vậy trước tiên hãy để cho ở đầu đường xó chợ mấy ngày nữa rồi hãy ." Lời của chút lưu tình.
Lan Khê há miệng, như định cái gì đó nhưng rồi lại ra, chẳng qua cảm thấy nếu Mộ Yến Thần muốn xử lý như thế cũng tốt.
Bên kia, Kỷ Diêu mặc quần áo tử tế hướng về phía chiếc gương lúc lâu, vẻ rất đắc ý,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on thể thừa nhận ánh mắt của Mộ Yến Thần đúng là tuyệt đỉnh, bộ lễ phục này được thiết kế vừa phải, che hết tất cả khuyết điểm, những chỗ da thịt dư thừa ở người tuyệt đối nhìn ra được chút gì.
" về được chưa?" Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở nhàng ùa vào bên tai , dịu dàng hỏi ý kiến của .
Lan Khê đứng quay lưng với cánh cửa vòm, hé miệng cười cười, gật đầu cái.
***
Ven đường.
Chợ trung tâm ở thành phố C thể là sầm uất lắm, nhưng dòng xe chạy cũng thường hay bị tắc nghẽn, đường dành riêng cho người bộ nhốn nháo toàn đầu người.
Giờ phút này bóng dáng với dáng vẻ hào sảng ngồi ở ven đường.
Tóc đầu có chút rối bời, trong tròng mắt cùng màu tóc nổi lên vài tia máu đỏ kè, mắng vài câu gì đó rồi cúp điện thoại, chỉ cảm thấy lòng người dễ thay đổi. Ban đầu biết Mộ Yến Thần và cha mình đạt được thoả thuận gì đó, mà khiến cha trực tiếp phái người trói lại, lôi đến Los Angeles, bị cái người đàn ông tên gọi "William" chết tiệt đó, giám sát nhốt ở trong ngôi nhà bỏ hoang bị nổ mìn ở Los Angeles để “nghỉ ngơi” hơn nửa tháng.
Mấy ngày đó phải làm công việc vất vả nhất đó là đào móc. Hàng ngày bị buộc phải canh giữ ở trường, nhìn những thi thể người đầy máu và những đoạn tay chân được mang ra, làm người ta phát nôn mửa.
Đầy trời toàn tiếng khóc thảm thiết, tiếng kêu rên của thân nhân người chết, quyết tử thủ ở trường chịu , nhất định cầu phải tìm cách đưa ra người chịu trách nhiệm.
William thản nhiên đẩy Phó Minh Lãng ra ngoài để thu dọn mọi chuyện, chỉ bảo đảm để cho thân nhân người chết bởi kích động mà giết chết , còn những chuyện khác thích làm thế nào làm. Suốt mấy ngày đó Phó Minh Lãng gần như bị làm cho đến mức gần như phát điên lên rồi. trơ mắt nhìn những thân nhân người chết trút hết toàn bộ nỗi căm hận vào người . Đoạn thời gian đó tựa như tựa như điên vậy, tựa như chỉ muốn trả thù Mộ Yến Thần.
Nhưng mà cũng giống nhau.
từng có lúc cảm thấy Mộ Yến Thần phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với cái chết của Rella, cho dù có thể phải Mộ Yến Thần tự mình lái xe cố ý đụng chết Rella. Nhưng ở nơi phế tích này, trong chốc lát chính bản thân phải chịu trách nhiệm để cho thân nhân người chết trút cơn giận dữ bùng phát. Lúc đó chỉ muốn tìm chút chuyện nào đó để gây với Mộ Yến Thần, hoàn toàn hề muốn tạo ra quy mô tử vong lớn như vậy.
Lúc này nếu so sánh căm phẫn và đau đớn bởi những đau thương này, hận thù của bắt đầu trở thành có nghĩa lý gì.
Khi thân nhân người chết chộp lấy gậy sắt, cọc gỗ đập vào người , hay chỉ tay xông lên dùng quyền đấm cước đá, lúc ấy ngay cả lý do để tránh né cũng có.
William : "Thoải mái ? Chẳng phải mày rất thích trả thù người khác sao? tại hãy nếm thử chút mùi vị bị người khác trả thù , giờ nơi này xác nhận số người tử vong gần đến số 27 rồi đó, chờ đến lúc mày cảm thấy mày bồi thường ràng đầy đủ cho các mạng người này rồi, mày có thể lại tìm Tổng giám đốc Mộ để báo thù cho người phụ nữ mến của mình, thế nào, được ?"
Đôi môi cực kỳ khô khốc, Phó Minh Lãng nheo mắt lại nhìn vào chiếc đồng hồ lớn ở cuối con đường dành riêng cho người bộ,nhớ lúc rời khỏi Los Angeles, William chỉ cung cấp cho tấm vé máy bay bay Trung Quốc, còn dư lại cũng chỉ có mấy trăm Đô-la.
Điện thoại di động cũng sắp hết điện.
gọi điện thoại cho Lan Khê, chung quy trong lòng cảm thấy đây là người ở Trung Quốc duy nhất mà mình có thể liên lạc với.
Nhưng ngay cả cũng để ý đến , cứ như vậy trực tiếp cúp điện thoại luôn.
... khó có thể được tâm tình của trong giờ phút này, cha mẹ ly dị, trời nam đất bắc, cũng có chút mờ mịt biết nên về hướng nào, có nên trở về Trung Quốc ? nửa huyết thống của là của Trung Quốc! Trở về nước sao? E rằng có theo mẹ, người cũng vĩnh viễn phải là dòng máu quý tộc thuần khuyết.
Phó Minh Lãng, mày đáng phải chịu như thế.
Trong tròng mắt cùng màu đen, tia máu đỏ xuất nhiều hơn chút, Phó Minh Lãng đứng dậy, người mặc quần tay với áo sơ mi hàng hiệu của nước , chiếc áo khoác ngoài đính chút máu tươi và bụi bậm được màu xnh sẫm của áo che lấp , đẩy cửa bước vào tiệm bán đồ trang sức.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng là trẻ tuổi, cẩn thận quan sát từ xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ lạ lùng.
“Người ở trong nước các khi kết hôn, tặng nhau cái gì?” Ánh mắt nhuốm màu đỏ kè nhìn lướt qua quầy hàng bầy rất nhiều đồ trang sức quý giá, khàn khàn giọng hỏi.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng kinh ngạc hồi!
“Đưa. . . Phong bì tiền lì xì. . .” Cái này còn phải hỏi sao?
“ phải vậy,” Phó Minh Lãng nuốt xuống cục nghẹn, lúng túng , “Tôi muốn là quà tặng kia.”
“... À,” Nhân viên hướng dẫn mua hàng lúc này mới hiểu ra, “Điều này còn phải xem người kết hôn có quan hệ như thế nào với , ai kết hôn vậy?”
Phó Minh Lãng gắt gao mím môi lại, tia máu trong mắt nặng hơn chút, tay đè suýt nữa làm vỡ nát mặt bàn quầy bằng thủy tinh của người ta, mãi lâu sau mới khạc từ trong miệng ra mấy từ cực xa lạ mà, cho tới bây giờ chưa từng bao giờ lần: “Em tôi.”
“Em của à?” Nhân viên hướng dẫn mua hàng lại quan sát từ xuống dưới rồi tiếp: “Việc này phải xem năng lực kinh tế của thế nào , là trai, có thể tặng được nhà cửa tốt nhất nên tặng nhà cửa, có thể tặng được xe hơi tặng xe, bằng tặng đồ dùng gia đình cũng được, muốn có danh tiếng bây giờ gì bằng cho người ta tiền để sửa sang nhà cửa...”
Phó Minh Lãng đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, lúng túng tới cực điểm.
“Được rồi có cần nữa,” có chút nghiến răng cắt ngang lời của , cúi đầu nắm chặt tay lại: “ người tôi giờ đây có hơn bảy trăm Đô-la, xem có thể giúp tôi chọn thứ đồ gì đó để làm quà tặng .”
Tình hình của bây giờ, có tặng cái gì cũng nổi.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng mi tâm nhíu lại: “Đô-la à... Vậy cũng được tới đây... Đúng rồi em của thích gì?”
... thích gì ư?
Sắc mặt của Phó Minh Lãng lúc đỏ lúc trắng, siết chặt quả đấm lại, có chết cũng nghĩ được ra mà , thể làm gì khác hơn đành giọng khàn khàn: “Tôi biết.”
Nhân viên hướng dẫn mua hàng mắt mở to, giống như nuốt phải cái trứng gà sống.
“Người kết hôn này có phải là em , tại sao lại biết? Vậy làm trai như thế nào vậy hả?”
... làm trai như thế nào ư?
làm bất cứ điều gì hết, chuyện duy nhất mà làm chính là bắt cóc , thiếu chút nữa giết , còn cả đứa bé trong bụng của nữa.
“ đừng hỏi dài dòng nữa, chọn cho tôi !” Trong lòng Phó Minh Lãng đầy buồn bực, gay gắt.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng bĩu môi, cuối cùng chọn giúp thứ quà tặng mà phần lớn các cũng thích với giá cả tương đối, lúc cầm hộp quà tặng lên đưa cho , liền thấy động tác trả tiền của , quả nhiên là mua xong quà tặng này, ngay cả tiên thuê xe cũng còn.
Người lái xe taxi cũng muốn nhân Đô-la, phiền phức.
Lúc cầm hộp quà tặng ra cửa, lần đầu tiên trong bao năm qua, lúc này trong lòng Phó Minh Lãng mới cảm thấy có thư thái hiếm thấy như vậy. Trong giới quý tộc, quan hệ ruột thịt luôn bị trói buộc bởi các loại lễ tiết quy tắc và tranh giành quyền lợi. Do vậy tình thân sớm trở nên lãnh đạm, có nửa điểm tình người, chưa từng được nếm thử loại cảm giác nghĩ đến người khác rất đơn thuần, vì bất cứ điều gì khác lại có thể tuyệt vời. Cũng bởi vì thế giới này lớn như vậy, mà coi như là người thân có cùng huyết mạch tương liên với .
Nếu như bây giờ với câu chúc mừng tân hôn vui vẻ, hay lời xin lỗi, liệu còn có kịp hay ? Xe chậm rãi dừng ở cửa nhà họ Mộ, cùng lúc đó tựa như có đèn xe chói mắt từ phía đối diện thoáng vụt qua, ngay sát cạnh chạy về hướng phía sau, lo vào trong bóng đêm mịt mờ.
Lan Khê vẫn ngủ yên như cũ, giọng dỗ dành mấy lần mới tình nguyện mở mắt thức dậy, bắt đầu cầu nguyện cho trong ngày hôn lễ đó mình có thể chống đỡ được từ sớm đến tối muốn, ngã gục xuống bởi vì quá mệt mỏi.
Khi vào phòng khách, bỗng thoáng kinh ngạc.
Trong phòng giống như vừa mới có cuộc chiêu đãi khách đến chơi phải, chị Trương dọn dẹp đồ, Mộ Minh Thăng chống quải trượng ngồi xuất thần ở ghế sa lon, nghe tiếng động mới ngẩng đầu lên, thấy con duyên dáng kiều của mình đứng ở trước mặt, liền nở nụ cười đôn hậu ôn hòa hiền lành.
“Ba, đây là cái gì vậy?” Lan Khê tới, nhìn hai hộp quà tặng để ở bàn.
Mộ Yến Thần giao áo khoác cho chị Trương, trong tròng mắt sâu thẳm ánh lên cái nhìn ý vị, cũng quét qua hai hộp quà tặng được đưa tới đột ngột.
“À, cái này... Cái này là... hôm nay có người đưa tới, phía để lại tên cũng như lời chúc mừng gì hết, chừng đó là quà tặng của bạn bè các con mừng lễ kết hôn, nếu con hãy mở ra xem chút?”
Quà tặng ư?
Lan Khê sao đoán được có ai lại tặng quà trước buổi hôn lễ.
nghiêng đầu định hỏi ý kiến của Mộ Yến Thần, chỉ nhận thấy trong con ngươi của chợt lóe lên cái nhìn chăm chú mải miết. Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn lại vào mặt cha mình, giọng hỏi: “Ba kiểm tra chưa?”
Hết chương 302
Last edited by a moderator: 30/4/16