1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 297.2:

      ...

      "Nhịp tim bao nhiêu?"

      "Năm mươi, vừa mới còn bốn mươi, tại từ từ tăng lên!"

      "Bác sĩ Lam, nhịp tim như vậy có thể bị tuột nữa ?"

      "Đợi thêm chút nữa, xem bệnh nhân..."

      "Bác sĩ Lam! Hình như bệnh nhân tỉnh lại! !" Từ trong miệng y tá bật thốt ra tiếng thét kinh hãi.

      Trong phòng giãi phẫu, thoắt cái mọi người ồn ào, vui mừng.

      "Mọi người ra ngoài thông báo chút cho người nhà bệnh nhân, để bọn họ cảm thấy an tâm,đợi chút nữa, tôi kiểm tra lại xem có phải ông ấy ý thức thanh tỉnh rồi hay ..."

      Đẩy cánh cửa phòng cấp cứu ra, y tá vừa ra ngoài thấy vài người nhà người bệnh ngồi băng ghế.

      ta chợt nghẹn lời, đơn giản là cảm thấy tổ hợp này hơi kỳ quái.

      - - "Mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân Mộ Minh Thăng ? Báo cho mọi người biết là ông ấy tỉnh lại, nhưng bác sĩ của chúng tôi còn phải kiểm tra lần nữa, đợi lát nữa nếu ổn định mới có thể cho mọi người vào thăm."

      Lời vừa dứt, hai người ngồi băng ghế đều chấn động.

      Chú Lưu đứng ở bên cạnh, nét mặt cũng vui mừng khôn xiết, nhìn tiểu thư và phu nhân ngồi băng ghế, trong lòng căng thẳng thoáng chốc buông lỏng ra.

      Mạc Như Khanh kích động, khi bà vừa đứng lên chiếc giày cao gót dưới chân lại trơn trượt cái suýt nữa ngã sấp xuống, Lan Khê theo bản năng đưa tay đỡ lại, bà mới té xuống, khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ngoái đầu lại nhìn , bốn mắt chạm nhau, nhất thời bầu khí quỷ dị lan tràn.

      Ánh mắt Lan Khê run rẩy, sau đó thờ ơ cúi mắt, chậm rãi buông lỏng tay ra.

      Xa xa, Mộ Yến Thần mua vài thứ trở về, giữa chừng chân bước chậm lại, thu hết màn kia vào trong mắt.

      Khi vừa tới y tá lại chạy đến : "Trong mọi người ai là Mạc Như Khanh? Tình trạng bệnh nhân bên trong rất tốt, ý thức rất ràng, ông ấy muốn gặp người này, các người ai tên là Mạc Như Khanh?"

      Tất cả mọi người đứng bên ngoài đều chấn động.

      Mạc Như Khanh hoàn toàn nghĩ tới như vậy, kích động đến quên cả thở, bà lập tức lên tiếng "Là tôi!", quăng túi xách và điện thoại di động qua bên, bà chạy vào phòng.

      Nghe tình trạng bệnh của Mộ Minh Thăng tốt, lời của Mộ Yến Thần thốt ra giữa chừng cũng nuốt xuống.

      Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dần dần có sức sống lại, để túi đồ ở bên cạnh, nắm tay Lan Khê kéo lại gần, cũng e ngại có chú Lưu ở đây, ôm vào lòng ngồi xuống băng ghế, dù sao bây giờ là mùa đông, ngồi băng ghế lạnh lẽo này khí lạnh thấm vào tận xương.

      Chú Lưu tự giác nhìn đến.

      ngày đêm này, đừng là trong nhà, ngay cả bên ngoài đều truyền ồn ào huyên náo, chuyện của nhà họ Mộ sớm thể giấu diếm rồi.

      “Em mệt lắm phải ?" Môi mỏng Mộ Yến Thần lướt qua tóc mai của , , "Nếu em chịu nổi, ôm em vào ngủ lát?"

      ngày đêm Lan Khê ngủ ngon, giờ phút này vành mắt hồng hồng, giọng khàn khàn: " cần... Em muốn ôm chút..." Giờ phút này tất cả mệt mỏi kéo đến, để ý đến sau khi ba tỉnh lại muốn gặp người nào, muốn lời gì, vòng tay quanh cổ Mộ Yến Thần, đáy mắt hàm chứa ấm áp ôm chặt lấy .

      ...

      Cùng lúc đó trong phòng bệnh. . . .

      Tiếng giày cao gót gấp gáp, nghiêng ngả chao đảo truyền đến, tiếp theo đập vào mí mắt ông là gương mặt phụ nữ, tóc tai hỗn độn, bất chấp chải chuốt, chỉ dùng tay hất lung tung đến sau tai, cúi người tới gọi ông: "Minh Thăng."

      Giọng này, so với lúc tuổi còn trẻ tuy rằng già dặn hơn nhiều, nhưng cảm tình bên trong vẫn giống nhau.

      Cả người cắm đầy ống biết tên, động tác của Mộ Minh Thăng được tiện mấy.

      Nâng bàn tay già nua lên, khẽ run cầm tay Mạc Như Khanh, ý bảo bà tháo chụp dưỡng khí ra.

      Mạc Như Khanh dám tự tiện, ngẩng đầu nhìn qua bác sĩ trưng cầu ý kiến, vị bác sĩ hơi nhíu mày, tay đút vào trong túi áo: "Ông ấy còn yếu lắm, đừng chuyện lâu quá."

      Bà gật đầu nhanh, dè dặt cẩn trọng tháo chụp dưỡng khí ra, cầm trong tay, nếu thấy ông thoải mái lập tức chụp vào.

      "Yến Thần, tụi nó..." Tiếng Mộ Minh Thăng khàn khàn như sương mù tràn ra.

      "Ở bên ngoài," Mạc Như Khanh rưng rưng đáp, "Tất cả đều ở bên ngoài, ông có muốn gọi tụi nó vào ? Tôi lập tức gọi..."

      Mộ Minh Thăng cố dùng sức nắm chặt tay bà, chậm rãi lắc đầu, ý bảo bà hãy ngồi xuống.

      Trong phòng bệnh, từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, ngẫu nhiên thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh phát ra từ bình chứa dung dịch, Mạc Như Khanh cúi đầu, nhớ lại tình cảnh ông té từ xuống, bà rưng rưng nước mắt run giọng : "Minh Thăng... xin lỗi, tối hôm đó tôi..."

      Nắm chặt tay bà, Mộ Minh Thăng lắc đầu, mở miệng : "Bà cần phải vậy... Như Khanh, bà sai, bà biết khi nãy tôi vừa mới mơ thấy gì, tôi suy nghĩ rất nhiều, hết thảy mọi chuyện bà đều sai, cũng phải Nhiễm Nguyệt sai... Là tôi, là quyết định ban đầu của tôi hủy hai người, mọi oán hận của hai người đều do tay tôi tạo thành... Hôm nay tôi muốn thừa nhận việc này, là tôi xin lỗi mới phải."

      Toàn thân Mạc Như Khanh cứng đờ, nước mắt rưng rưng, nghĩ tới ông những lời này.
      Last edited: 29/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 298: Bà ấy đổi tính rồi sao ?


      "Minh Thăng, tôi..."


      "Bà có nhớ dáng vẻ của bà khi còn trẻ ?" Trong mắt Mộ Minh Thăng có chút ướt át, nắm lấy tay bà , "Tôi nhớ , lúc đó bà mười tám tuổi. Độ tuổi chín muồi, bà vừa đến bệnh viện thực tập, tôi đưa đồng đội bị thương vào bệnh viện nên mới biết bà, bà còn nhớ ?"


      Chuyện lâu lắm bây giờ ông lại nhắc tới, tác động đến Mạc Như Khanh rất lớn.


      Bà nén lệ ra lời, vì sao ông lại nhắc tới chuyện này, bà cũng muốn nhớ lại chuyện năm xưa, định quay mặt qua chỗ khác.


      "Khi tôi mới gặp bà liền nghĩ, phải tất cả y tá đều dịu dàng ư? Còn bà sao lại khó chịu như vậy? Khi đó bà thích mấy chuyện mờ ám trong bệnh viện, ghét ác như cừu, bà cảm thấy tôi cũng phải loại người tốt lành gì, luôn chống đối tôi ở khắp nơi... Nhưng sau đó vẫn đến với tôi... Bà biết nhà tôi hiển hách, trèo cao tới, còn tôi khi đó lại tùy hứng, biết bản thân có hôn ước mà vẫn trêu chọc bà, kéo bà xuống nước, làm cho bà còn trẻ mang thai Yến Thần, nhưng lại cho bà cuộc hôn nhân, để bà phải làm mẹ đơn thân.”


      Nhắc tới chuyện hoang đường mình làm năm đó, Mộ Minh Thăng vô cùng áy náy.


      Vuốt ve bàn tay Mạc Như Khanh, ông từ từ tiếp tục : "Đại khái bà hận tôi bắt đầu từ khi đó phải ? ... đúng, nếu như bà hận, sao có thể lựa chọn sanh con cho tôi? Bà hận, hẳn là lần con trai được tròn tháng, bà ôm con trai đến cửa nhà tôi cầu khẩn nhận người, tôi vô dụng, để cho ba tôi đuổi bà và con trai ra khỏi nhà... Hẳn là lần đó đúng ?"


      Mạc Như Khanh ra lời, bàn tay run rẩy kịch liệt, muốn nhớ đến chuyện ngày đó, lần đầu tiên trong đời bà quỳ xuống cầu cạnh người, bà cho bà vào cửa nhà họ Mộ cũng xin nhận con trai bà. Nhưng lão gia nhà họ Mộ cần, ông ta phụ nữ nào sinh được con? Cần gì phải nhận đứa con ngoại lai dã chủng (ý là con rơi)? Công việc kinh doanh của gia đình chưa ổn định, để lại mầm tai họa như vậy chẳng lẽ chờ toàn bộ tiền đồ của Mộ Minh Thăng bị hủy sao?!

      Khi đó trước cửa sổ bà ôm con trai lớn tiếng kêu Mộ Minh Thăng, kêu ông ra ngoài chính miệng với bà tiếng cần mẹ con bà, nhưng cánh cửa sổ kia mở ra, ông bỏ chạy, ông tùy ý để cha mình đuổi người phụ nữ mà mình thích và đứa con ruột thịt ra khỏi nhà.


      . . .Những năm đó, bà trãi qua như thế nào?


      "Như Khanh, tôi biết tính tình của bà, tôi luôn cho rằng... Bao gồm cả sau khi vào nhà họ Mộ, bà bí mật làm những chuyện mờ ám gì phải tôi phát , chỉ là tôi cảm thấy về tình có thể tha thứ được. Bà với tôi, bà ghét những người sống ra cái vẻ cao cao tại thượng, những người đó nghĩ rằng có tiền có thế có thể quyết định toàn bộ, cảm thấy những người thấp cổ bé họng giống con kiến xứng với bọn họ, cước có thể giẫm chết triệt để. Bà chỉ có người bị giẫm qua mới biết làm thế nào để đứng lên và tiếp tục sống, mới biết che dấu khiếp sợ của mình ưỡn thẳng sống lưng chịu thua như thế nào, ngày nào đó bọn họ rơi từ cao xuống, khi đó bà leo lên cơ thể bọn họ dẫm xuống! !"


      Mộ Minh Thăng hơi kích động khi câu này, nước mắt trong khóe mắt già nua sáng ngời.


      "Nhưng mà Như Khanh... Bà nên như thế..."


      "Tính tình bà nên như thế này... Bà mạnh mẽ, nhưng bà thiện lương, bà cố chấp, nhưng bà nắm chắc mọi chuyện... Khi bà về nhà họ Mộ, bà cũng câu, bà cho rằng đời này rốt cục đợi được tôi... Nhưng trong lòng bà có hận... Bà hận bọn hạ nhân so sánh bà với Nhiễm Nguyệt, bà thống hận người nhà họ Mộ mắng Yến Thần là dã chủng... Trong lòng bà tích tụ oán hận chỗ phát tiết, cho nên bà hận Nhiễm Nguyệt, hận bà ấy chiếm lấy tôi nhiều năm như vậy..."


      Mộ Minh Thăng cố gắng nâng thân lên, nắm chặt tay bà mở to hai mắt nhìn: "Nhưng người mà bà nên hận phải bà ấy... Như Khanh... Là tôi có lỗi với bà, là tôi tự đại, còn cảm thấy đón bà về nhà họ Mộ là ban ân cho bà... nhiều năm, tôi nợ bà tiếng xin lỗi..."


      Nước mắt Mạc Như Khanh rơi ngừng, lại sợ động tác của ông quá mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương, bà khẩn trương giữ lại thân hình ông cho ông đứng lên: "Tôi biết... Tôi nghe thấy rồi, ông đừng kích động..."


      Mộ Minh Thăng nằm xuống, khóe mắt ẩm ướt.


      "Đời này của tôi, tổng cộng từng có hai người phụ nữ. người tôi , tôi lại để cho người này chịu mọi uất ức, người tôi , tôi lại dùng hôn nhân trói người kia lại cả đời. Nhiễm Nguyệt cũng giống vậy tôi, bản thân bà ấy giao cho cái gia đình này, trái tim giao cho người đàn ông khác... Chuyện bà ấy làm là công bằng."


      "Như Khanh," Mộ Minh Thăng nắm chặt tay bà, ánh mắt mong mỏi nhìn bà, "Chuyện hai đứa con hẳn là bà sớm biết, mấy năm qua chúng nó sống cũng vui vẻ gì, bà cần lấy chuyện oán hận năm xưa của chúng ta trút sang người bọn trẻ, có được hay ? Đời này của tôi duy nhất làm bà thất vọng, đó là thủy chung trước sau như tôi chỉ thay đổi, dù cho tôi và Nhiễm Nguyệt sống với nhau nhiều năm nhưng vẫn tương kính như tân ( đối đãi khách sáo)... Tôi dùng khoảng thời gian còn lại sau cùng để bù đắp những oán hận trong lòng bà, có được ?”


      Trong phòng bệnh yên tĩnh, uất ức năm đó đọng lại trong lòng hai mươi mấy năm qua, sau khi nghe ông xong, trong lòng Mạc Như Khanh như bị lũ quét qua.


      Cách cánh cửa, ai có thể nghe thấy động tĩnh gì bên trong.


      Mãi đến khi tiếng khóc bị đè nén lâu lắm vang lên. . .


      Người bên ngoài cũng run rẩy, biết bên trong xảy ra chuyện gì.


      Mạc Như Khanh che miệng đau khổ khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy khủng khiếp, lần đầu tiên bà nghe chính miệng Mộ Minh Thăng đời này chỉ mỗi bà, lần đầu tiên nghe chính miệng ông có lỗi, cũng là lần đầu tiên nghe ông ông dùng thời gian còn lại để bù đắp lại cho bà.


      Những áp lực năm đó chỗ phát tiết, thể kể có bao nhiêu oán hận, chuyện gì cũng đều có ngọn nguồn, mở ra rồi thể ngừng lại.


      Bà dùng hết tất cả khí lực khóc rống lên.



      Vứt bò cao quý tao nhã của mình, vứt bỏ mặt nạ lạnh lùng kiên cường, để mọi người nhìn thấy mặt bình thường và uất ức trong lòng bà.


      Bà che miệng lắc đầu, bờ vai run rẩy kịch liệt.


      Mộ Minh Thăng nhìn nhưng hiểu, trong đôi mắt vẩn đục tràn ngập đau lòng.


      "Nhưng Minh Thăng, thể nào rồi,..." Mạc Như Khanh nước mắt giàn giụa, khóc rống níu chặt khăn trải giường, "Ông biết tôi làm chuyện gì... Tôi cho rằng những cái này đều do mẹ con họ nợ tôi... Tôi làm quá nhiều chuyện đáng sợ, đáng hận... Tôi cho người bắt cóc con bé, thậm chí có lần tôi còn muốn giết nó... Hai đứa chúng nó vĩnh viễn giống ông tha thứ cho tôi..."


      Trong tiếng khóc rống, Mộ Minh Thăng mở to hai mắt nhìn bà, như nhìn người xa lạ bị năm tháng mài mòn hề giống bà, khóc lóc đau khổ vì những chuyện mình làm. Có số việc làm, cũng thể cứu vãn được.

      ***

      Ba ngày sau.


      Sương mù dầy đặc.


      Đúng là quang cảnh đèn mới lên trông rực rỡ, nhìn đẹp mê ly thế thôi nhưng ánh đèn xe thể xuyên qua màn sương chiếu xa vài thước, tầm nhìn xa chỉ khoảng hơn ba thước, đường tiếng kèn xe bóp inh ỏi. Nhiếp Minh Hiên lái xe cực kỳ cẩn thận, khi rẽ ngoặt ta còn nghe thấy tiếng xe va chạm nhau truyền đến.


      ta quay đầu nhìn lại. Cách đó xa dường như hai chiếc xe cẩn thận đụng vào nhau.


      Cũng may tốc độ xe chậm cực kỳ, nên người có việc gì, sườn xe sượt qua nhau nên chỉ có đèn xe bị đụng bể nát.


      ta càng chạy chậm hơn chút nữa.

      Chạy chậm nên kết quả là hơn nửa tiếng sau ta mới đến bệnh viện.


      Xuống xe vào bệnh viện, thuận tay cầm tờ báo ghế phụ kế bên lên, khi vào tầng trệt mới cảm thấy hơi ấm áp, ta tìm hồi lâu mới nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong hành lang ồn ào nhốn nháo.


      "Yến Thần!" Nhiếp Minh Hiên kêu tiếng.


      Mộ Yến Thần vỗ đầu người trong ngực mình, ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Minh Hiên xa xa.


      "Mấy ngày nay bận đến chóng mặt chuyện kết hôn, nên chưa đến bệnh viện thăm ông cụ," Nhiếp Minh Hiên chỉ chỉ cửa phòng bệnh, "Ba sao rồi?"


      "Tinh thần tồi, ý thức cũng thanh tỉnh, chỉ là tạm thời vẫn chưa thể xuống giường lại." Mộ Yến Thần đáp lại đơn giản.


      Nhiếp Minh Hiên gật gật đầu, nhìn thấy Lan Khê cầm bình thuỷ, khóe miệng gợi lên nụ cười: "A, đây là cái gì?"


      " ít canh bổ dưỡng, tôi hầm ở nhà mang tới đây," Lan Khê nhìn chút mới đáp, " có muốn vào hay ? Tôi với ."


      "Cũng được," Nhiếp Minh Hiên cầm quà trong tay này đổi sang tay kia, lấy tờ báo ra đưa cho Mộ Yến Thần, " ở bên ngoài sẵn tiện xem cái này, ồn ào, cũng giống như kiện sữa bột có độc, gần như lan rộng khắp phố lớn ngõ rồi."


      Mộ Yến Thần mặc kệ cái ví dụ quá tệ trong miệng ta, nhìn theo Lan Khê vào cửa phòng bệnh, lúc này mới run rẩy mở tờ báo trong tay . . . "Phơi bày thân thế của thiên kim nhà họ Mộ, chuyện nhận nuôi con người khác có hơi kỳ quặc."


      nheo mắt, nhìn xuống tờ báo.


      Phóng viên là loại động vật kỳ quái, cho tới bây giờ cũng tin lời của bên, nhưng có thể theo các góc bên cạnh (chuyện bên lề) tự mình suy ra đoán bừa chút ít, nhưng vẫn viết ra có da có thịt, trong đó có mấy suy đoán thiếu lớn mật, cũng có người đoán được có thể hôn nhân của Tô Nhiễm Nguyệt có vấn đề..., nhưng có căn cứ gì.


      Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán.


      Khi nhìn đến câu sau cùng thậm chí còn cảm thấy được thỏa mãn chút. . . "Tin đồn hai em nhà họ Mộ sắp tổ chức đám cưới, hai người này được chứng thực có quan hệ huyết thống, dư luận lại xoay quanh đến chuyện luân lý, chủ yếu xem thái độ của đám đông. Người có quyền lực trong nhà họ Mộ tạm thời chưa tỏ thái độ, nhưng theo suy đoán của truyền thông, cũng kiên quyết phản đối."


      Cảm giác nơi đầu sóng ngọn gió, chưa chắc là xấu.


      Trong phòng bệnh . ..


      Lan Khê múc canh ra cho ba mình, hơi thấy lạ nhìn Mạc Như Khanh đứng bên cửa sổ, nhiều ngày, bà ấy vẫn ăn mặc đơn giản thuần sắc chờ đợi hầu hạ bên giường của ba, lời, biết, còn tưởng rằng bà đổi tính.
      Last edited: 29/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 299.1: loại khả năng khác.

      Nhưng có khả năng đổi tính sao?

      Lan Khê đứng dậy bưng bát canh qua cho ba mình, bất thình lình có ha bàn tay đưa ra muốn cầm lấy bát canh, Lan Khê cả kinh, tự giác rụt tay lại! Nước canh vẩy ra, bắn ít vào tấm chăn.

      Bát canh nóng vẫn tay ,áy mắt trong suốt gợn lên chút cảnh giác. . .

      Sắc mặt Mạc Như Khanh lúc đỏ lúc trắng, động tác gượng gạo, tinh thần suy sụp khựng n gười đứng yên.

      "Tôi... Chỉ muốn đút ông ấy húp chút canh... Tôi có ý định hại ba .." ☀Bà khàn giọng giải thích.

      Ánh mắt Lan Khê bén nhọn lạnh lùng nhìn bà nhưng hề tin tưởng.

      Bên này Nhiếp Minh Hiên chuyện với Mộ Minh Thăng, nhìn tình hình này ta cười tới, thương lượng với Lan Khê: "Hay là để tôi giúp?"

      Lan Khê hơi kinh ngạc, ngước mắt : " được, là khách mà. "

      "Khách với khứa gì? coi tôi như người ngoài sao?" ta cười tươi, trực tiếp cầm lấy bát canh trong tay .

      Lan Khê đỏ mặt, nhìn động tác của ta khẽ: " ngại quá, Nhiếp Minh Hiên, vừa khéo trong nhà tôi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôn lễ của và Noãn Noãn tôi cũng tham dự được, chỉ gởi tặng phần lễ vật, mai này tôi bù lại cho hai người được ?"

      " bù đắp cho chúng tôi hay các người bù đắp cho chúng tôi?" ta cười nhìn về đằng sau hỏi câu.

      Lan Khê hiểu, ngửa đầu nhìn tư thế của ta có hơi kỳ quái, nhưng vẫn đè ép đỏ mặt kiên định : "Là 'Chúng tôi' ."

      Bàn tay Nhiếp Minh Hiên khựng lại giữa trung.

      Khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười hấp dẫn, ta gật đầu: "Ừm, tốt."

      Sau đó Nhiếp Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Mạc Như Khanh đứng ở bên chân tay luống cuống, mặt đơn và áy náy, nghĩ đến trải qua sau chuyện này sợ rằng bà thể tiếp tục ở lại trong nhà đó rồi.

      Đáng thương, nhưng cũng đáng giận.

      Tốt xấu gì cũng là chuyện nhà của người khác, Nhiếp Minh Hiên ta cũng lười quản.

      Nhưng Mộ Minh Thăng nằm ở giường phải là phế nhân, ông uống canh cũng nhìn ra manh mối, nâng tay lên vẫy Mạc Như Khanh lại, khan giọng : "Bà ra ngoài trước, tôi muốn chuyện với con chút."

      mặt Mạc Như Khanh thoáng vẻ khó xử, nhưng bà vẫn gật đầu rồi ra ngoài.

      "Bác trai, ngài nghỉ ngơi cho mau khỏe, cháu ra ngoài tìm Yến Thần." Nhiếp Minh Hiên cũng biết ý bỏ bát xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.

      Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, giờ phút này Lan Khê hơi lo lắng, loáng thoáng còn nhớ chuyện ba theo sau bọn họ đến chung cư Vân Sơn rồi bùng phát cơn giận như thế nào, thế nhưng sau khi trở lại nhà họ Mộ ba lại thản nhiên bình tỉnh, làm đoán ra, chỉ có thể nhìn sắc mặt ông khắp nơi cẩn thận. Khi ba từ đài cao té xuống đất, khoảnh khắc đó tim như bị xé nát, cho nên từ giây phút ba tỉnh lại quyết định, cho dù ba đối đãi với , đứa con ngoại lai này như thế nào, vẫn xem ông là cha ruột của mình.

      thương ông, mãi mãi vẫn thế.

      Mộ Minh Thăng vẫy tay, kêu lại đây ngồi.

      Lan Khê qua, hai bàn tay nắm lấy tay ông, lòng bàn tay truyền đến ấm áp.

      " sợ ba sao ?" Mộ Minh Thăng nhíu mày, hỏi câu.

      Lan Khê giật mình, lập tức nhớ tới cảnh tượng cái ngày ông vung quải trượng trong tay giận dữ đập lên người, thân hình hơi run rẩy, sau đó lắc đầu: " sợ nữa."

      Ánh mắt Mộ Minh Thăng mềm xuống, trong mắt mang theo đau lòng: "Ngày đó, ba có đánh trúng con ?"

      " có, trúng con, trai chỉ bị có chút bầm tím chờ tan máu bầm việc gì, quan trọng."

      "Bây giờ con còn gọi nó là trai?" Mộ Minh Thăng nhíu mày.

      Lan Khê ngỡ ngàng biết ba thế là có ý gì, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cúi đầu khó khăn : "Trước mặt người bên ngoài con vẫn kêu như vậy, biết phải gọi cái gì khác, nhưng khi chỉ có hai tụi con kêu như vậy."

      Mộ Minh Thăng gật gật đầu, nhìn lên trần nhà như nhìn thế giới mới, giọng từ tốn: "Sau này cần kêu như vậy, trước mặt người bên ngoài cũng đừng kêu."

      Đuôi lông mày Lan Khê kịch liệt nhảy dựng! mặt thoáng tái mét.

      "Ba..."

      Rốt cuộc ông như vậy là có ý gì? Ngay cả thân phận của trong nhà họ Mộ cũng gạt bỏ, ông cần nữa sao?
      Last edited: 29/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 299.2:

      Mộ Minh Thăng nghĩ tiếp tục đề tài này, trong đôi mắt già nua tràn đầy bình an nhu hòa, nắm tay chặt: "Khi con ở nước ngoài, gặp ba ruột con rồi phải ?"

      Vốn Lan Khê phập phồng lo sợ bất an, nghe ông hỏi như thế cúi đầu, nỗi mất mát và khổ sở trong lòng từ từ dâng lên.

      "Con có gặp ông ấy, nhưng ông ấy muốn gặp con, thừa nhận con là con của ông ấy, cho nên con cũng dứt khoát cần ông ấy nữa." bình tĩnh như nước qua, trong mắt toát ra chút tự nhiên lắm.

      Mộ Minh Thăng hơi hơi nhíu mày, tiếp theo thương nhìn hơi cong môi : "Nhất định ông ấy có nguyên nhân khác nên thể nhận con, ông ấy có khả năng thích con, con ba xinh đẹp đáng như vậy."

      câu khiến hốc mắt Lan Khê ướt sũng nước, dám ngẩng đầu sợ ba nhìn thấy mình rơi nước mắt, vẫn gắt gao nắm chặt tay ông, hồi tưởng cảnh ở Los Angeles, cảm nhận được tình cha thương con của ông đối với .

      "Lan Khê."

      "Dạ."

      Lan Khê chớp chớp mắt để nước mắt bớt , ngẩng đầu nhìn ông.

      "Con rất thích Yến thần, thích đến muốn tính gả cho nó, kết hôn với nó phải ?"

      "... Vâng, con muốn gả cho ấy." cắn môi, giọng .

      Mộ Minh Thăng gật gật đầu, đảo mắt lại bình tĩnh mà hiền lành vứt cho vấn đề: "Nhưng nếu ba đồng ý sao?"

      Lan Khê cứng đờ, tiếp theo ánh mắt trong như nước của toát ra ánh sáng kiên định, nắm chặt tay ông: "Con chờ, con vẫn chờ, chờ đến ngày được ba đồng ý."

      Mộ Minh Thăng yên lặng nhìn , hốc mắt gợn lên chút màu đỏ ràng.

      "Về sau còn kêu ba là ba ?"

      "Vẫn kêu."

      Giọng Lan Khê chắc chắn mà trầm tĩnh đáp lại.

      Mộ Minh Thăng nhìn chằm chằm lâu rồi gật gật đầu, giọng khàn khàn: "Kêu với thân phận là con dâu của ba?"

      Câu hỏi này khiến Lan Khê hoàn toàn bối rối, trong đầu thanh bén nhọn thoáng qua, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm vấn đề ông hỏi. Sau lúc lâu mới phản ứng kịp, bởi vì thấy được trong ánh mắt Mộ Minh Thăng tiếp nhận và chân thành, cặp mắt già nua mà đầy thương kia, ánh mắt phảng phất như vói , chẳng sợ thể lấy thân phận cha ruột và con ở cùng nhau, tiếp tục làm người nhà, như vậy nhất định còn có loại thân mật khác, thân phận đường đường chính chính... Có thể làm cho tiếp tục kêu ông tiếng “ba”.

      Nước mắt ấm áp cùng xót xa nhanh chóng dâng đầy hốc mắt, cả người Lan Khê khẽ run lên, dám tin.

      mặt Mộ Minh Thăng vì ốm đau mà trở nên tái nhợt có chút máu lên ý cười, trong đôi mắt già nua mông lung cũng mơ hồ có nước mắt, ông giang rộng hai cánh tay: "Nào đến đây, để ba ôm con cái."

      Trong lòng nghẹn ngào thốt thành lời, Lan Khê nén khóc chôn sâu vào vòng tay ông, nước mắt nóng bỏng sớm ướt nhẹp quần áo của ông, vai càng run rẩy dữ dội hơn.

      ...

      Thời gian vào phòng lâu, Mộ Yến Thần khẽ phát có gì đó bình thường.

      Nhiếp Minh Hiên ngồi chuyện đối diện với , nhíu mày lại: "Rốt cuộc có nghiêm túc nghe tôi hay đây?"

      Thu ngón tay thon dài lại, ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng dừng ở cửa phòng, hoàn toàn nghe đến vấn đề ta , rồi đứng dậy, chậm rãi tới cửa phòng bệnh, tay vặn khóa cửa vào. nghĩ tới bên trong, mặt người ràng khóc, vẫn còn vương nước mắt vừa vặn muốn ra.

      Mộ Yến Thần nhướng mày giật giật! !

      Lạnh lùng mím môi, đưa tay kéo từ bên trong phòng ra ngoài, cẩn thận lau mặt xem xét nước mắt mặt , con mắt sâu chợt lạnh, còn tưởng rằng ở bên trong lại bị uất ức, vỗ vỗ gáy của định tự mình vào ràng với Mộ Minh Thăng. Lan Khê phát ý đồ của , nén nước mắt nắm lấy tay , sau đó nhón chân, hai cánh tay mềm mại gắt gao quấn chặt lấy cổ của .

      Mộ Yến Thần cứng người.

      Thân hình người trong ngực run rẩy kịch liệt, biết đến cùng là uất ức khổ sở hay là cảm động, dám hành động thiếu suy nghĩ. Ánh mắt lạnh lùng dần dần mềm lại, ôm chặt , dán vào tai hỏi: "Như thế nào?"

      Lan Khê trả lời, chỉ ôm chặt hơn, nước mắt liên tục rớt xuống.

      Cách vài mét, ánh mắt Nhiếp Minh Hiên nhàn nhạt quét tới bên này, nhìn chăm chú vài giây hai người ôm nhau. Đột nhiên ta nhớ tới vài năm trước, ta cảm thấy tình giữa bọn họ gần như hoang đường, có khả năng ở bên nhau, từ chiều cao, tuổi tác, tư chất... Còn có huyết thống chen ngang giữa bọn họ, tất cả hợp lại khiến cho bọn họ cơ hồ là đôi tình nhân tuyệt vọng, nhưng trãi qua nhiều năm, quanh quẩn lại cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau.

      ta nhớ đầu mùa đông năm ấy, ta đưa Lan Khê đến thành phố Z ở tạm đêm kia, dưới màn đêm ánh đèn trước cửa lớn trông có vẻ buồn tẻ, nét mặt đơn, quay đầu nhìn ta, như là chờ đợi cái gì.

      . . . Rốt cuộc ấy chờ cái gì?

      Nhiếp Minh Hiên nghiêng mặt, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc tiêu trừ phiền não tận đáy lòng dâng lên, nhưng tìm thấy bật lửa, ta chỉ có thể giận dữ vò nát điếu thuốc, ngửi mùi vị thuốc lá nồng đậm ở bên trong.

      Nhưng bây giờ ta biết.

      chờ đợi người, mộtngười đàn ông mà trong những năm tháng tuổi trẻ thương sâu sắc.

      Hoặc có lẽ là, chờ vận mệnh ngẫu nhiên có ý tốt, có thể cho hai người họ có khả năng được ở bên nhau.

      Hết chương 299
      Last edited: 29/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 300.1: em

      Chân khập khiễng, dường như Lan Khê khẽ gì đó ở bên tai Mộ Yến Thần. Sắc mặt của Mộ Yến Thần vẫn luôn trầm tĩnh như nước lúc này cũng thoáng biến đổi, trong tròng mắt sâu lộ ra vẻ có chút dám tin. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt , hiểu dối.
      Tay cầm vào tay nắm cửa vặn mở ra, nhưng lại nhàng đóng lại.

      ... "Ba ba đồng ý cho chúng ta ở cùng chỗ" .

      Lan Khê ghé vào tai chỉ run rẩy khẽ như vậy, trong tròng mắt trong veo tràn đầy những giọt lệ long lanh. xúc động tựa như đợi từ rất lâu giờ đây ầm ầm kéo tới. Khi ôm ông, thân thiết của tình cha con bỗng sôi trào trong lòng, kích động đến độ biết phải làm thế nào mới phải.

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần thoáng tái , nhìn sâu, sau đó nâng mặt lên đột nhiên hôn lên môi của .

      Hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống lăn dài gương mặt.

      Trong nụ hôn nóng bỏng quấn quít đó chứa đựng nỗi xúc động thể thành lời. Vị mặn chát của nước mắt chỉ làm động tác của Mộ Yến Thần mạnh mẽ hơn. Đầu lưỡi xinh xắn ram ráp của bị quấn lấy, mút vào đến tê dại đau nhức. ôm chặt vào hông của đặt dựa vào bên cạnh vách tường để có thể hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Bầu khí nóng bỏng kích thích ánh mắt của người bên cạnh.

      Nhiếp Minh Hiên nheo mắt lại nhìn hồi, trái tim chợt dâng lên cảm xúc kích động khác thường, tựa như có chút buồn bã.

      dứt khoát quay mặt chỗ khác, ép buộc mình được nhìn.

      khoảng thời gian rất lâu, sau đó đột nhiên thấy có thứ gì đó xuất ở trước mặt mình, Nhiếp Minh Hiên chợt giật mình, mi tâm nhíu lại! Nhìn chăm chú thêm chút hoá ra là hộp quẹt bật lửa, nhìn lên chút nữa là gương mặt tuấn dật mà lạnh đạm của Mộ Yến Thần. Chắc là do nhìn thấy có lửa, cứ ngắm nghía điếu thuốc lá trong tay hồi lâu.

      "Quên mất, được hút thuốc " cười cười, vung tay ném điếu thuốc lá còn nguyên hình dạng như ban đầu vào thùng rác, "Trong bệnh viện cần phải chú ý giữ gìn chút."

      "Có lẽ hôn lễ mau chóng được cử hành thôi, đến lúc đó tôi thông báo cụ thể thời gian cho cậu, " Mộ Yến Thần thu tay về, nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh như nước vẫn khó nén nổi ánh sáng rạng rỡ: "Nếu như cậu muốn chờ lễ kết hôn chắc bị chậm lại vài ngày, ngược lại nếu gấp quá cứ trước . Cậu cũng biết đấy, ông già nhà tôi vẫn còn ở giường bệnh, có lời của ông ấy, chuyện này cũng tiện làm."

      Nhiếp Minh Hiên gật đầu: "Tôi hiểu, vừa vặn có thể trả lại tiền mừng mà thời gian trước hai người đưa tới, tôi cũng đỡ phải bóc hồng bao đó ra."

      "Hả?" Lan Khê kinh ngạc kêu lên, tránh ra khỏi ngực Mộ Yến Thần chút, "Chỉ có tiền mừng thôi sao?"

      Nhiếp Minh Hiên nhịn được lập tức bật cười, "Này, nghe ý em hình như còn muốn bắt bí hả? Em mới theo cậu ta lâu, cái khác học, lại chỉ học được bản chất riêng có của nhà tư bản rồi hả? Rồi, em , em còn nghĩ muốn cái gì nữa?"

      Lan Khê nhất thời đỏ mặt, chúi vào trong ngực Mộ Yến Thần: " Ý của em phải như vậy, ý em muốn cần mang tiền cũng vẫn có thể tới, quan trọng là và Noãn Noãn, cả hai người đều phải đến."

      Xem ra ý tứ trong câu vừa rồi của bị Nhiếp Minh Hiên hiểu lầm.

      Tiếng cười cởi mở vang vọng ở bên tai, hai cánh tay Lan Khê càng níu chặt lấy Mộ Yến Thần, dám ngẩng mặt nhìn nữa.

      Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn , gương mặt tràn đầy lưu luyến thương say đắm. giữ chặt lấy gáy của nhàng đặt nụ hôn lên trán, mặc cho ngày càng quấn quít, ôm lấy mình ngày càng chặt hơn.

      Mạc Như Khanh ngồi ở ghế dài phía xa, ngơ ngẩn ngắm nhìn mũi chân của mình, biết qua bao lâu mới từ từ tới, mang hết tất cả dũng khí mới thốt lên được câu: "Yến Thần."

      Mi tâm của Mộ Yến Thần chợt giật cái. Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, xoay người lại.

      Mạc Như Khanh níu chặt vạt áo của mình, sắc mặt kém lợi hại, khàn giọng : "Mấy ngày nay mẹ nghĩ thấu đáo rồi, chờ ba ba con xuất viện mẹ dọn trở lại nhà tổ để ở. Chuyện vui sắp tới của các con chắc cũng muốn nhìn thấy có mặt mẹ ở nhà này, mẹ... mẹ vẫn nên tìm chỗ yên tĩnh để ở, cũng tránh cho các con vì thấy mẹ ở trong nhà, sau khi kết hôn xong cũng muốn trở lại để thăm Minh Thăng, hai đứa xem mẹ thu xếp như vậy có được ?"

      Sống với nhau nhiều năm qua, lần đầu tiên Mộ Yến Thần được nghe mẹ dùng giọng như vậy để chuyện với .

      hơi ngẩn ra, môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại, sắc trắng nhợt.

      "Chính bà tự nghĩ trở về sống ở nhà tổ sao?"

      "Đúng vậy."

      "Chuyện này cha đồng ý ?"

      "... Ông ấy đồng ý," Mạc Như Khanh trước sau vẫn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, tiếp tục , "Những chuyện mẹ từng làm, mẹ cũng kể lại hết cho ông ấy nghe, bao gồm cả chuyện hồi Lan Khê bị bắt cóc mất tích... Ông ấy với mẹ bảo mẹ tự tìm chỗ yên tĩnh, suy nghĩ lại ràng mọi chuyện rồi hãy trở về... Ông ấy cho rằng cho dù có bàn bạc thế nào nữa mẹ cũng hiểu, cũng thể giải thích được... Ông ấy ... cảm thấy chính ông ấy cũng cứu được mẹ. . ."

      Mộ Minh Thăng ông, cũng phải là thánh, thấy lỗi lầm của mình, dốc hết sức còn lại để bồi thường cho đời sau;

      Nhưng đối mặt với những chuyện và tội ác ngập trời mà Mạc Như Khanh làm kia, cho dù ông có là thánh, cũng có sức xoay chuyển nổi.

      Cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần càng thêm tái nhợt, liếc nhìn bà cái, ánh mắt nhìn giống như xa cách vạn năm.

      "Nếu như bà quyết định như thế, vậy hãy trở về nhà để thu dọn đồ đạc, xong xuôi tôi đưa bà , " Lực ôm Lan Khê của lớn hơn chút, khẽ hỏi, "Chỉ có điều bà xác định trở về nhà tổ rồi, liệu bà có thể nghĩ mọi chuyện được thấu đáo hay ?"

      "Mẹ chỉ muốn suy nghĩ cho ràng, nửa đời sau phải làm thế nào để có thể ngẩng đầu lên làm người là được," trong mắt của Mạc Như Khanh rướm lệ, "Ít nhất cũng để cho mẹ nghĩ ra được làm thế nào để bù đắp lại những chuyện mà tự mình làm sai lúc trước, thể để nửa đời còn lại sau này ngay cả khi gặp con trai ruột của mình, là người mẹ mà phải hổ thẹn đến mức cảm thấy dám ngẩng đầu lên để nhìn con mình cái. . ."
      Last edited: 29/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :