1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 295.1: Gắn bó mật thiết

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh của tiệc rượu trở nên hỗn loạn.

      thanh u u sắc nhọn chói tai ngập tràn lỗ tai mọi người. Tuy nhiên ánh mắt sắc bén của mọi người vẫn đồng loạt hướng nhìn lên sân khấu. Mộ Minh Thăng vứt bỏ quải trượng che kín micro, gương mặt vẫn giữ vẻ cứng cỏi và thản nhiên. Mọi người ai nghe được tiếng gì hết, chỉ có thể nhìn vị phu nhân nhà họ Mộ mới vào cửa được mấy năm nổi trận lôi đình ở sân khấu, gương mặt xinh đẹp bị méo mó nhìn rất dữ tợn, lớn tiếng hướng về phía Mộ Minh Thăng cái gì đó...

      "Hoàn toàn phải như vậy! !" Mạc Như Khanh giận đến run cả người, nước mắt đọng ở trong vành mắt run run kịch liệt nhưng vẫn bám chắc ở đó chịu rơi xuống, ". . . Mộ Lan Khê là đứa nguồn gốc, là do người vợ hiền hậu dịu dàng ngày trước của ông ngoại tình với người đàn ông danh tính sinh ra! d Nó phải là cốt nhục của nhà họ Mộ, nó và ông có chút xíu liên quan máu mủ, tại sao ông nhất định phải bảo vệ nó?!"

      ". . . Mộ Minh Thăng ông cũng biết có phải hay ? Những chuyện bẩn thỉu xấu xa kia ông đều biết ràng, tại sao ông ? diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Tại sao ông nhất định phải bảo vệ danh tiếng cho Tô Nhiễm Nguyệt, con đàn bà đê tiện giờ nằm trong quan tài kia, đáng lẽ đồ đê tiện ấy phải chịu nghìn vạn lời chửi rủa của mọi người mới phải! !"

      "Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy. . . Hu "

      Mạc Như Khanh lảo đảo cái, lui về phía sau nửa bước suýt nữa ngã nhào xuống, nước mắt run rẩy kịch liệt nặng nề rơi xuống từng giọt.

      Đấu bao nhiêu năm...

      Thua bấy nhiêu năm.

      Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của bà bị hao mòn hết bởi chờ đợi, đến khi dung mạo già , lại chỉ nhận được ngay thẳng;

      Mà Tô Nhiễm Nguyệt, cả đời ta lại sáng sủa vô cùng, có người chồng quan tâm, có con ấm lòng. . . Cho dù tại chết, vẫn còn được người chồng quý của mình giúp trọn vẹn chuyện về sau, khiến ta dù ngoại tình sau kết hôn, tội ác ngập trời, cũng vẫn có thể an tâm ngủ yên dưới đất.

      . . . dựa vào cái gì mà ta có được tất cả những thứ này?

      Mạc Như Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bóng lưng Mộ Minh Thăng mang theo hận ý dày đặc. Từ đầu tới cuối ông ta cũng chịu câu, chỉ luôn giữ thể diện trước mọi người, chút động đậy.

      Mạc Như Khanh chỉ cảm thấy cuộc đời bà từ trước tới nay, bao nhiêu tình cảm và hy vọng mà bà vẫn khăng khăng gìn giữ đối với ông, trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn .

      Trong tro tàn của tuyệt vọng, ánh mắt của bà lại bùng cháy lên, phát ra ánh sáng sắc bén hoà lẫn căm giận đầy khát máu. Bà run rẩy cố đứng vững đôi chân, gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Minh Thăng. Bị kích thích bởi xúc động nhất thời, bà chạy về phía trước, giành lấy chiếc micro trong tay của ông!

      "Ông đưa cho tôi..." Mạc Như Khanh vứt bỏ tất cả đoan trang cao quý, mắt đỏ ngầu nhìn ông: "Đưa micro cho tôi, tôi muốn để cho tất cả nơi này đều được nghe thấy, nghe thấy Tô Nhiễm Nguyệt kia đê tiện đến mức nào. Đường đường là nhà họ Tô danh giá mà lại nuôi dạy ra đồ dâm phụ vô sỉ kia! Tôi quả muốn phá hủy ta! Phá hủy đồ đàn bà dù chết rồi mà vẫn còn chiếm đoạt trái tim của ông! !"

      Hai người tranh chấp sân khấu tuổi đều năm mươi. Sắc mặt Mộ Minh Thăng căng thẳng đến đỏ bừng, gắt gao giữ chặt lấy micro thả. Trong tròng mắt lạnh lẽo đầy ý tứ sâu xa, giọng khàn khàn: "Mạc Như Khanh, có chuyện gì để khi chúng ta trở về nhà rồi hãy . . ."

      "Tôi muốn trở về nhà rồi mới , ông buông ra! !"

      " Mạc Như Khanh, bà nghe cho đây, tôi làm như vậy phải là vì Nhiễm Nguyệt, tôi đối với ấy cũng phải là . . ."

      "Buông ra! !"

      Giờ phút này Mạc Như Khanh điên rồi, chiếc túi cầm tay để rơi mặt đất, giày cao gót bị đạp gãy chiếc, thậm chí ngay cả chiếc lắc ngọc quý giá cổ tay cũng bị đứt, hạt ngọc rơi xuống loạn xạ, trường đầy hỗn loạn.

      Sắp đến đại sảnh, nhận được điện thoại khẩn cấp của William, Mộ Yến Thần ra ngoài nghe điện. Lát sau khi trở về, từ phía xa nhìn thấy được tình hình sân khấu, vẻ mặt lạnh lùng hơi căng thẳng, tựa như có lẽ cũng từng nghĩ rằng tối nay xảy ra màn kịch này. Nhưng cũng ngờ phản ứng của Mạc Như Khanh lại kịch liệt như thế. tại hai vợ chồng tuổi đời đều năm mươi lại còn tranh chấp ở sân khấu, đúng là chuyện mất mặt. Hơn nữa, giờ phút này xem ra Mạc Như Khanh bị mất lý trí, ngay cả thể diện và hoàn cảnh cũng thèm để ý đến nữa.

      Cánh tay dài lạnh lùng vẹt mọi người ra, Mộ Yến Thần sải bước về phía sân khấu cao đằng kia.

      lầu hai, trong lòng Lan Khê như có lửa đốt, mồ hôi ở trong lòng bàn tay rỉ ra, xa xa nhìn thấy Mộ Yến Thần từ đàng xa tới, nhịp tim của đập loạn cào cào chợt chậm lại chút, mong mỏi nhanh chóng ngăn cản trò hề ầm ĩ kia!

      Nhưng chuyện xảy ra lại nhanh như chớp giật...

      Mộ Minh Thăng gắt gao ôm chặt micro ở trước ngực, chống đỡ lại cánh tay muốn giành giật của vợ mình, lui lại về phía sau. Bước chân của ông lui về phía sau đạp phải chiếc chân của chiếc micro. Ông kinh hãi mở to cặp mắt, hai tay lúc này mới lỏng ra vung lên , người nghiêng tránh khỏi bị ngã nhào từ sân khấu cao gần hai thước xuống dưới đất! !

      "A...!" Mọi người thét lên chói tai, theo bản năng đồng loạt lui về phía sau!

      Ngay cả Mạc Như Khanh cũng phản ứng kịp. Chớp mắt cái, khi chiếc micro bị bà đoạt vào trong tay, bóng dáng già nua kia lại rơi thẳng tắp xuống sân khấu, "rầm!" cái, tiếng người ngã xuống đất vang lên lớn.

      Tai nạn bất ngờ này, ai có thể nghĩ tới.

      Mộ Minh Thăng ngã xuống đất, hai mắt trợn to, khó khăn động đậy được mấy cái, tay chân liền cứng đờ, bất động nằm ở sàn nhà, vị trí dưới đầu ông bị va chạm với mặt đất, máu tươi đỏ sẫm sềnh sệch từ từ chảy ra, nhìn đáng sợ đến hoa mắt chóng mặt. . .

      Cả người Mộ Yến Thần bị chấn động dữ dội, gương mặt tuấn tú tái nhợt gắt gao nhìn theo ông, chợt ra sức gạt đám người ra, phóng tới chỗ đó!

      "Cha...!" lầu hai Lan Khê hét lên tiếng, tay run rẩy kịch liệt, cũng đột ngột rời khỏi lan can, như phát điên, cuồng loạn chạy xuống lầu dưới! !

      trường như có bom nổ.

      Trong hỗn loạn Tô lão gia định thử lăn xe tới, nhưng lại bị Tô lão phu nhân kéo trở về, vẻ mặt sợ hãi kêu người đến cứu. Người giúp việc của nhà họ Tô vẫn cố gắng phân tán đám người. Mộ Yến Thần ra sức chen lấn trong đám người để chạy tới đây, trong tròng mắt lạnh lùng trào lên trận sóng lớn cuồn cuộn điên cuồng đáng sợ. hung hăng đẩy mọi người vây quanh nhìn ngó ra, quỳ xuống khàn giọng kêu mấy tiếng "Cha". Mộ Minh Thăng trả lời, đưa tay bắt lấy cánh tay Mộ Minh Thăng vòng quanh ở cổ mình, đỡ ông lên trước, tiếp đó nhờ những người bên cạnh giúp sức đặt người ông lên lưng!

      Lan Khê cũng sợ hãi, hoàn toàn choáng váng, cùng mọi người đỡ cha mình đặt lên lưng Mộ Yến Thần. tay dính đầy máu tươi ấm nóng, nước mắt to chừng hạt đậu từng giọt run rẩy lăn xuống, chạy theo Mộ Yến Thần ra ngoài!

      sân khấu chỉ còn lại duy nhất Mạc Như Khanh, giờ phút này bà mới phản ứng được. Bà run rẩy buông chiếc micro ra, chiếc micro ra rơi xuống đất phát ra thanh bén nhọn chói tai hơn. Bà nhìn vũng máu ở đất, cả người run rẩy hồi.

      "Minh Thăng. . ." bà khàn giọng kêu lên, "Minh Thăng! !"

      Nhấc làn váy lên, bà lảo đảo chạy xuống khỏi sân khấu, nhanh chóng xông qua khoảng trống của đại sảnh tiệc rượu, đâm đầu lao vào trong bóng tối vô biên.
      Last edited: 29/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 295.2 (tiếp theo)

      Trong bệnh viện.

      Băng ca được đẩy với tốc độ điên cuồng, bánh xe lăn mặt đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn. Máu chủ yếu chảy ra từ phía sau đầu, nhiều lắm nhưng rất đáng sợ. Gương mặt người nằm băng ca tái nhợt, chút huyết sắc, đung đưa theo nhịp bánh xe của băng ca, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

      Lan Khê chậm chạp chạy theo sau, đường bị trẹo chân bởi đôi giày cao gót, chân bên phải bị sưng phù lên, bắt đầu đau nhức. cởi giày ra, cầm trong tay tiếp tục chạy, khi sắp chạy đến phòng cấp cứu cửa phòng đóng sầm lại, bị ngăn lại ở bên ngoài.

      bàn tay, cánh tay, bộ lễ phục của cũng dính lấm tấm vết máu. diễn-Bị bác sĩ đuổi ra, hoảng hốt lùi lại, lùi đột nhiên đụng vào lồng ngực vững chắc. Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Yến Thần, nước mắt nóng bỏng lập tức trào ra lần nữa.

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, tròng mắt liếc nhìn cái, ôm lấy bả vai của . Cánh tay dài thuận tiện siết chặt vào hông của , thuận tiện kéo vào trong ngực! cúi đầu chôn vào cổ , bàn tay to thoáng run nhè giữ chặt lấy gáy .

      Trán Lan Khêtì ở bả vai , nỗi sợ hãi kinh khủng mà chôn dấu trong lòng lúc này chợt vọt ra, bật khóc thành tiếng tức tưởi, thân thể run rẩy kịch liệt, ngón tay dính máu gắt gao níu chặt lấy quần áo của .

      Mộ Yến Thần ôm chặt hơn, lực ôm mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm vào trong thân thể mình! !

      khàn giọng dỗ dành ở bên tai , môi mỏng vuốt ve vành tai lạnh như băng, quấn quít dường như sắp sửa hòa làm với , cảnh tượng vừa mới rồi cũng hoàn toàn hù doạ . vốn cho rằng tình cảmgiữa hai cha con nhiều, đối với Mộ Minh Thăng vốn có tình cảm quá sâu sắc... Nhưng hoá ra cảm giác “huyết nhục tương liên” là thế này đây! Mất ông, chính là thế giới này mất người cha duy nhất của mình .

      "Đừng khóc. . ." khàn giọng với , hơi thở ấm áp của hoà quyện với hơi thở của . thoáng hôn vào chóp mũi đỏ rực vì khóc của : "Lan Khê, đừng khóc... ba sao đâu, vừa rồi ông ấy còn bình yên vô ở trước mặt nhiều người như vậy ... Những năm gần đây ba vẫn luôn chú ý rèn luyện, bồi dưỡng cho cơ thể mình rất tốt. . . Đừng lo lắng nhiều. . ."

      Nhưng những lời an ủi này, cũng sao lừa nổi ngay cả chính bản thân .

      Sân khấu cao như thế...

      Khi ông ngã xuống, đầu lại đập xuống đất...

      Nghe "Rầm" tiếng, dường như cú ngã mạnh mẽ của ông lòng làm chấn động trái tim căng như dây đàn của hai người. Trong con ngươi của Mộ Yến Thần ánh lên màu đỏ kè giống như bị nghiền qua vậy, lòng bàn tay gắt gao gắng sức nắm chặt lại, cũng biết làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.

      Sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp.

      Tất cả người của nhà họ Tô và bạn hữu thân thuộc đều theo, họ đứng sững ở ngay cửa vào hành lang, tròn mắt nhìn những hành động gần như khác thường của đôi " em" ... hình ảnh kia đúng là làm chấn động lòng người. Có lẽ trong thoáng chốc mấy người kia cũng vỡ lẽ được mấy lời khó hiểu mà lúc nãy Mộ Minh Thăng đứng ở sân khấu ra có hàm nghĩa thế nào.

      bóng người khác cũng lảo đảo tới, run rẩy đẩy đám người kia ra.

      mặt Mạc Như Khanh, vẫn còn hai vệt nước mắt khô.
      Last edited: 29/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 296.1: Bị lập hoàn toàn

      Bà giống như người bị mất hồn, ánh mắt vừa vội vã vừa sợ hãi tìm kiếm ở trong hành lang, cuối cùng nhìn chăm chú vào phía cửa phòng cấp cứu.

      Thở dốc dữ dội, có phần rối loạn.

      hận thù, cam lòng của bà cũng đến độ mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức chính mình cũng sao khống chế nổi. Còn tranh chấp, trong nháy mắt, bà tận mắt nhìn thấy hai cánh tay Mộ Minh Thăng vung lên , được ai giúp đỡ địa cứ vậy ngã xuống, tựa như hạnh phúc mình vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay chịu buông, chỉ trong nháy mắt bị chặt đứt.

      Từ nay về sau bà thể tranh chấp, thể oán trách được nữa.

      nỗi đau đớn khiến bà gần như suy sụp xuống, trong nháy mắt làm tê liệt trái tim hoảng hốt lòng của bà.

      Minh Thăng.

      Minh Thăng của bà

      Cách khoảng xa, Mộ Yến Thần nhìn thấy bóng dáng Mạc Như Khanh. Trong nháy mắt, tròng mắt sâu của càng nhiều tơ máu hơn. ôm chặt người trong ngực, vỗ vỗ vào gáy ý bảo phải sợ, kéo người ôm chặt trong lòng đưa ra sau lưng để che chắn, tiếp đó chậm rãi tới trước mặt Mạc Như Khanh .

      " giờ bà hài lòng rồi phải , mẹ?" nhìn bà chằm chằm, khàn giọng hỏi câu.

      Có thể chính câu này làm cho thân thể Mạc Như Khanh đột nhiên chấn động!

      Chống tay vào tường, suýt nữa bà ngã ngồi xuống.

      Trong tròng mắt sâu đầy tia máu lóe ra ánh nhìn đỏ đọc, cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần thoáng chút tái nhợt, chậm rãi : "Rốt cuộc bà còn nghĩ muốn thế nào nữa đây? Muốn ông ấy phải đào phần mộ của Tô Nhiễm Nguyệt chôn ở trong đất của nhà họ Mộ lên sao, muốn ông ấy phải cắt đứt tình cảm trở thành thù địch với đứa con mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm sao, bà muốn tôi và người tôi thương cùng với cốt nhục phải xa cách nhau lần nữa phải ... Bây giờ những điều mà bà muốn thấy đủ rồi đấy, bà hài lòng rồi, có phải ?"

      "Bà cảm thấy làm như vậy ông ấy còn có thể bà được nữa ? Bà cho rằng đến lúc đó tôi còn có thể cam tâm tình nguyện gọi bà tiếng “Mẹ” nữa sao? hận thù của bà còn cần phải bao nhiêu người nữa đủ đây? mình tôi đủ, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến cả người mà bà chờ đợi mấy chục năm mới đến lúc được làm chồng bà nữa sao? !"

      Mạc Như Khanh dựa vào tường, cổ tay run rẩy giống như chiếc lá khô, lại được câu nào.

      "Đó phải là kết quả mà tôi mong muốn..." Bà khàn giọng , sắc mặt tái nhợt chút máu, con ngươi trống rỗng nhìn tiêu điểm, "Tôi rất Minh Thăng... Tôi đẩy ông ấy xuống... Tất cả là tại các người, do các người làm loạn nên mới biến thành như vậy. . ."

      Trong tròng mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần tia máu càng dày hơn, khàn khàn : "Vậy sao?... Vậy rốt cuộc là do chúng tôi căn bản nên ở chung chỗ, hay bởi vì hận thù của bà đối với Tô Nhiễm Nguyệt - có - giới - hạn đây! !"

      Câu chút lưu tình vạch nguồn gốc kia, đâm trúng tâm điểm nỗi đau của Mạc Như Khanh, ngay cả nhìn bà cũng dám nhìn .

      đau đớn trong lồng ngực hành hạ khiến bà mất hết cảm giác, tay bấu mạnh vào tường, đầu ngón tay đỏ rực gần như sắp bật máu.

      Chợt phía sau lưng có người kéo tay áo Mộ Yến Thần, lạnh lùng trong con ngươi của giảm bớt chút. ngoái nhìn lại, hoá ra là Lan Khê.

      "Dì Mạc, dì rất đúng, " nhàng , trong vành mắt vẫn đỏ hồng, "Đúng vậy, là tôi quá tuỳ hứng, tôi nên có tính tuỳ hứng, cứ khăng khăng muốn ở chung chỗ với ấy như vậy... Là lỗi của tôi, nếu như mối hận của dì có thể hướng tất cả về phía tôi, dì có thể cho mọi người biết tôi phải là cốt nhục của nhà họ Mộ, tôi là đứa con nguồn gốc bởi ngoại tình. . . Như vậy, đủ để đổi lại mạng sống cho ba tôi chưa? !"

      Tâm tình Lan Khê vốn bị đè nén chợt dâng trào, có chút kích động, Mộ Yến Thần hơi lo lắng, muốn ôm trở lại nhưng bị tránh ra!

      Ánh mắt chan chứa nước mắt của Lan Khê lóe lên cái nhìn dữ dội. gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Như Khanh giọng khàn khàn: "Tôi so đo với những chuyện mà dì từng làm đối với tôi... Tôi chỉ cho rằng đó chính là cái giá mà tôi đáng phải nhận... Nhưng bà có thế làm thời gian đảo ngược lại được ? Chúng ta có thể trao đổi với nhau hay , tôi chấp nhận để cả hai mẹ con tôi cùng phải chịu lăng nhục để đổi lấy bình an vô cho ba ba của tôi!! Đúng, tôi phải là đứa con của nhà họ Mộ, cho dù ba sinh ra tôi nhưng ông cũng nuôi dưỡng tôi. Nếu như ông ấy gặp chuyện may, cả đời này tôi thể tự tha thứ cho mình, mà cả đời này tôi cũng bỏ qua cho dì! !"

      Tâm tình Lan Khê bị đè nén rốt cục liền bộc phát ra, lảo đảo cái suýt nữa xụi lơ xuống mặt đất, nhưng được người đàn ông có dáng người cao ngất ở sau lưng đưa tay đỡ ôm vào trong ngực! Mộ Yến Thần cảm thấy thân thể của run rẩy, run rẩy đến mức làm cho cực kỳ đau lòng .

      "Đừng kích động..." phủ ở bên tai giọng khàn khàn: "Lan Khê, em nên kích động. . ."

      Mạc Như Khanh gắt gao nhìn Lan Khê chằm chằm, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Bà thể nghĩ tới vẻ mặt trưng ra của lúc này lại thực giống hệt như sắc mặt của Tô Nhiễm Nguyệt ngày xưa. Năm đó ta có dáng vẻ như thế nào mà Mộ Minh Thăng lại để xuất ở bên cạnh mình với tư cách là phu nhân của ông...

      ... Hận thù của bà sai lầm rồi sao?

      ... nhưng nếu như bà hận sai, ngày ấy bà phải chấp nhận áp lực cực lớn từ bên ngoài, lập gia đình, cuộc sống đầy khó khăn, hao phí thời gian mấy chục năm khổ sở chua xót đợi chờ ông, bây giờ ai tính cho bà đây? ! !
      Last edited: 29/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 296.2 (tiếp theo)

      "Lan Khê." Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu gọi tiếng.

      Lan Khê trả lời, hàng lông mi dài của run rẩy nhắm lại, cảm thấy trong thân thể mình tựa như có luồng gì đó hút ra khiến bụng ngập tràn đau đớn, trong lòng quá đau thương... Năm đó, khi giờ phút mẹ qua đời cũng có cảm giác này, cảm thấy nửa bầu trời kia đổ sụp. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com sao giành lại được, bao giờ còn được gặp lại người thương nhất cõi đời này nữa .

      Sắc mặt Mộ Yến Thần biến đổi, nhìn thấy đột nhiên đau đến mức mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy mặt. Trong vòng ngày ngắn ngủn, sao chịu nổi đả kích nặng nề như vậy.

      "Đừng dọa ..." khẽ thầm, xoay người trong ngực lại ôm chặt vào trong ngực. lau mặt cho giọng run run: "Lan Khê, em đừng làm sợ... em đau ở đâu..."

      khuôn mặt nhắn, trắng bệch ra vì đau đớn của Lan Khê tràn đầy mồ hôi, co quắp người lại ngã vào trong lòng ngực của .

      Mạc Như Khanh cũng đột nhiên lui về phía sau môt bước, bị dọa sợ. Bà trơ mắt nhìn nằm trong ngực Mộ Yến Thần lấy tay che bụng buông, sắc mặt nhìn khỏi dọa người. Trong lòng bà chợt dâng lên cảm xúc rung động giống như dây đàn rung lên bởi va chạm.

      dòng cảm xúc kỳ lạ vọt lên khắp toàn thân! !

      ... cái thai ở trong bụng kia là cháu của bà, phải vậy ?

      Bà gần như theo bản năng cúi xuống định đỡ, nhưng người lại chợt bị Mộ Yến Thần ôm chặc vào trong lòng, tiếp đó ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng liền nhìn về phía bà!

      "Mẹ" gương mặt tuấn tú của tái nhợt hẳn , trong tròng mắt sâu thẳm chứa đựng đau đớn đầy xa cách. khàn khàn giọng vẻ lạnh nhạt: "Hôm nay con gọi mẹ lần cuối cùng như vậy. Nếu như Lan Khê xảy ra chuyện gì... Vậy cả đời này... Mẹ cũng bao giờ... còn gặp con nữa."

      Đủ rồi.

      quá đủ rồi.

      Nếu như cuối cùng cũng nhất định phải dày vó nhau đến mức thương tích khắp người như vậy, nếu như mặc dù vậy cũng giành lại được viên mãn, vậy cái nhà này chi bằng trở về nữa; những người chí thân kia chẳng bằng cần gặp lại nữa.

      Buông ánh mắt lạnh lùng xuống, Mộ Yến Thần ôm ngang người , cúi đầu ở bên tai : "Đừng sợ, bảo bối... Rất nhanh thôi, sao đâu..."

      Trong hành lang dài tràn ngập người người qua lại chen chúc, ai bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động đến mức thốt thành lời. sợ hãi quá lớn dường như làm bừng tỉnh kích động của mọi người, mọi chất vấn nghi hoặc lẫn ánh mắt khinh bỉ dồn dập rơi vào người Mạc Như Khanh.

      Khi con trai bà vừa dứt lời, bà bị dọa sợ hoàn toàn.

      Bà cho là mình nghe lầm, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ thể tin được. Bà định đưa tay túm lại vạt áo của con trai, nhưng nó sải bước xa, bà phải dùng cố gắng dùng hết sức lực của toàn thân mới run rẩy thốt ra được tiếng: "Yến Thần..."

      thể ngờ rằng chỉ trong đêm, bà mất tất cả... Bạn bè, người thân đều xa cách...

      ***

      giường bệnh trắng như tuyết, mùi nước khử trùng xa lạ hăng hắc khiến hô hấp của bị nghẹn lại.

      Lan Khê níu chặt Mộ Yến Thần, áo sơ mi của bị túm thành những nếp nhăn, nước mắt nóng bỏng liên tục rơi vào ngực . Mộ Yến Thần ôm chặt lấy , môi mỏng dán tai vào vành tai ngừng trò chuyện, tựa như muốn hết sức cố gắng an ủi . Giờ phút này trái tim của giống như bị người nào đó tàn nhẫn chọc cho đao đau buốt.

      "Nghe lời ..." giọng khàn khàn, môi mỏng hôn lên khóe mắt , từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát, "Đừng tức giận... nên tùy tiện mang con của chúng ta ra để đùa giỡn... Lan Khê..."

      Bác sĩ y tá ở bên cạnh cũng bó tay biết xử trí làm sao, chỉ là bởi vì tâm trạng bị kích động quá mức nên làm cho tử cung bị co rút. Vì thể dùng thuốc an thần với , còn cách nào khác ngoài cách chỉ có thể chờ tự bình tâm lại.

      "Các người làm náo loạn cái gì vậy?" Bác sĩ bỏ ống nghe khám bệnh ra sau đó cau mày giọng , "Tôi nhớ lần trước hai người cũng tới bệnh viện để kiểm tra, khi đó chẳng phải tôi từng tình trạng sức khỏe của ấy tốt, dặn hai người cần chú ý chút, lần này ngược lại quá hay rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến thai phụ bị kích động như vậy chứ?"

      Tròng mắt hẹp dài sẫm màu của Mộ Yến Thần thoáng vẻ lạnh lùng, lời nào chỉ ôm chặt lấy người trong ngực, dịu giọng an ủi . Mắt thấy tâm tình của có chút bình ổn trở lại, lúc này trái tim của tựa như bị ném đến nơi đầu sóng ngọn gió, đau đớn căng thẳng giống như dây đàn mới từ từ được nới lỏng ra, tựa như suýt nữa bị mất rồi.

      Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, chú Lưu chạy vào, kinh hoảng tìm kiếm bóng dáng Mộ Yến Thần.

      "Thiếu gia, thiếu gia, vừa rồi bác sĩ tiên sinh..."

      "Ông ra ngoài trước , chờ tôi chút, " Mộ Yến Thần quay lưng lại về phía ông ta, giọng đầy lạnh lùng cắt ngang lời của chú Lưu: "Tôi theo ra ngoài chuyện với ông."

      Chú Lưu thở hổn hển, lúc này mới nhìn thấy Lan Khê nằm ở giường bệnh, lập tức ngừng lời, nhìn Mộ Yến Thần cúi đầu an ủi đôi câu mới đứng dậy ra ngoài. Đóng cửa phòng bệnh xong, trong nháy mắt mới hỏi: "Cha tôi sao rồi?"

      "Bác sĩ vừa mới ra ngoài là tiên sinh bị xuất huyết não, cũng có thể có máu đọng ở trong đầu, cầu chúng ta nhanh chóng sớm quyết định có muốn làm vi phẫu mở sọ não hay , còn nếu như chậm xử lý có thể sau này để lại di chứng tương đối nghiêm trọng..." Tay của chú Lưu cũng run rẩy, giọng khàn khàn, "Phu nhân cũng ở nơi đó, nhưng khóc đến độ dám ký tên, công tử, cậu xem..."

      Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống tệ hại, nhìn sâu vào người ở bên kia cái, khàn khàn : "Ông chờ tôi phút."

      vào, bóng dáng mảnh khảnh giường bệnh nhìn thấy tim liền đập nhanh hơn nhịp.

      Hết chương 296
      Last edited: 29/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 297.1: Bầu khí kỳ quái.

      Bóng dáng mảnh khảnh của nằm giường bệnh vừa nhìn thấy vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn nhịp.

      Chậm rãi tới gần , cúi người vươn hai tay ôm chặt thân hình gầy yếu nhu nhược của vào trong lòng, vuốt ve sợi tóc và hít sâu hương thơm từ tóc , Mộ Yến Thần giọng khàn khàn mở miệng: " qua bên kia xem rồi... Tình hình của ba bên kia rất nguy kịch, tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng não có thể bị tổn thương, cẩn thận e là có cơ hội tỉnh lại... Cho nên Lan Khê, em ngoan nhé, chăm sóc bản thân và cục cưng tốt, chút trở lại."

      Thân thể mềm mại nằm trong lòng chấn động run lên dữ dội.

      Ngón tay nắm chặt lấy quần áo của buông, sau lúc lâu mới từ từ thả ra, giường bệnh run run chống đỡ thân thể mình, ngước đôi mắt ướt sũng nước lên nhìn , gật gật đầu.

      Mộ Yến Thần đọc hiểu ánh mắt của , giờ phút này trong lòng bất an lo sợ, tim như bị ai giật tung, hi vọng ba mình có việc gì.

      Ấn lên trán nụ hôn, Mộ Yến Thần mới ra ngoài.

      ...

      Cuối hành lang dài, bác sĩ mở khẩu trang ra hơi sốt ruột khuyên giải an ủi người đàn bà trước mắt, ông vài câu đơn giản chỉ rỏ lợi hại khi phẫu thuật hi vọng bà mau chóng ký tên, cuộc giải phẫu mới có thể sớm tiến hành.

      Nhưng người đàn bà này, cầm tờ đơn đồng ý giải phẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

      Cũng bởi vì bác sĩ câu, "tình trạng của người bệnh này, nếu tỉnh lại có thể là người thực vật, ý thức mơ hồ , ngay cả người thân trong gia đình cũng nhận ra."

      biết Mạc Như Khanh bị chạm trúng sợi dây thần kinh nào, bà dám, cũng muốn ký tên lên tờ đơn.

      Tiếng khóc này làm cho trái tim Mộ Yến Thần còng thêm phiền muộn như bị ai bóp nghẹt.

      Bác sĩ thấy có mặt người nhà khác, tranh thủ rút lại tờ đơn đồng ý giải phẫu, đưa tới cho Mộ Yến Thần xem. Sau khi xem xong Mộ Yến Thần chuẩn bị ký tên, nhưng bị bàn tay dính đầy nước mắt gắt gao nắm chặt cổ tay .

      Mạc Như Khanh khóc đến muốn hoa mắt , cả người còn mạnh mẽ cứng cõi như lúc trước, chỉ còn lại đau thương mà thôi.

      " thể ký..." Bà run giọng , "Yến Thần... Mẹ thể chịu nổi... Ngộ nhỡ thất bại... Nếu cuối cùng ông ấy cũng tỉnh lại, hoặc giả như ông ấy tỉnh lại nhận ra mẹ nữa, lúc đó mẹ phải làm sao đây..."

      Bác sĩ đứng bên cạnh gấp đến độ mồ hôi tuôn chảy ròng ròng.

      Con mắt lạnh lùng của hờ hững nhìn vào mặt Mạc Như Khanh, rút tay ra cúi đầu : "Chú Lưu."

      Chú Lưu đứng ở phía sau giật mình, ứng tiếng chăm chú nghe .

      "Kéo mẹ tôi ra."

      tcâu mệnh lệnh nhàn nhạt, chú Lưu đáp ứng, tiếp theo để ý Mạc Như Khanh kêu gào khóc lóc, kiên quyết kéo bà ta qua bên kia.

      ký tên nhanh, bác sĩ vội vàng cầm lấy chạy nhanh chuẩn bị cuộc giải phẫu. Trong hành lang dài tiếng la khóc bên tai vẫn dứt, nhếch cặp môi mỏng tái nhợt lên, Mộ Yến Thần xoay người lại đối diện với bà ta chậm rãi: "Nếu ba nhận ra mẹ thế nào? Mẹ xác định, mẹ hy vọng ba tỉnh lại sao? Nếu ba nhớ lại trong lòng của ba chỉ tràn đầy thù hận đối với mẹ, người mà tay dính biết bao nhiêu máu tanh?"

      câu khiến cho Mạc Như Khanh liều mạng giãy dụa khựng lại ngay lập tức, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt.

      Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn bà cái, thu hồi ánh mắt, xoay người về phía băng ghế.

      Trận đánh ác liệt này đặc biệt chỉ "chờ đợi", chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, chính là cầu nguyện, còn có, chờ đọi.

      ***

      Mộ Minh Thăng cảm thấy mình giấc mơ dài.

      Giấc mơ quay ngược lại hai mươi mấy năm trước.

      Loáng thoáng có thể nhớ lại hôn lễ của mình, hôn lễ hoành tráng nhất trong đời, nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Mộ kinh động cả thành phố. Ngày hôm đó cánh hoa rải đầy khắp bầu trời, trong giáo đường tiếng chuông ngân nga truyền xa.

      Trong mơ, ánh mắt Tô Nhiễm Nguyệt sáng ngời như vì sao.

      Đột nhiên ông nhớ , nét mặt của Nhiễm Nguyệt khi đó như thế nào?

      . . . Ý nghĩa của cuộc hôn lễ này là gì, lúc đó ông cũng biết, ông chỉ nhớ lúc ấy mặt Tô Nhiễm Nguyệt cũng có loại niềm vui ngọt ngào mà ngượng ngùng e thẹn của dâu. Khuôn mặt của Nhiễm Nguyệt nhắn thuần mỹ động lòng người, trong trẻo như nước, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc lẫn lộn, phảng phất như sương mù phía trước, chắc là bà biết vì sao nhất định phải gả cho ông, cũng biết tương lai về sau như thế nào.

      Hẳn lúc đó bà còn chưa biết là như thế nào.

      Nhưng Mộ Minh Thăng ông biết.

      Ông người phụ nữ khác, giây phút đó nắm tay đứa bé trai, đứng chỗ cách xa giáo đường lẳng lặng nhìn ông, nhìn mọi chuyện xảy ra, hề nghĩ biện pháp gì để ngăn chặn.

      Lúc đó trong lòng ông rất đau, nhưng biết bản thân bất lực thể thay đổi tình thế, vì thế, ông mỉm cười chấp nhận.

      Nhưng tất cả mọi sai lầm bắt đầu từ khi đó.
      Last edited: 29/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :