1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 292: Khó khăn cũng phụ thâm tình.


      "Em mang giày cao gót đứng nãy giờ chắc mệt mỏi, giúp em chọn vài kiểu váy, em ngồi nghĩ mệt tí rồi lạị thử nhé." Ánh mắt thờ ơ của rời khỏi mặt Kỷ Hằng, ôm chặt eo người trong lòng, cúi đầu giọng với .


      Lan Khê ngẩn ra, nhìn về phía .


      Nghe như vậy, nỗi xấu hổ chịu nổi trong lòng nhất thời giảm ít, xem ra người đàn ông này biết tâm tư của , cũng đủ tự tin đại lượng, biết lâu gặp lại bạn củ muốn ngồi xuống hàn huyên chút, mà nếu cứ ở bên cạnh tất nhiên ngại ngùng.


      Thấy gật đầu, Mộ Yến Thần hôn lên trán , sau đó ra.


      Ánh mắt Lan Khê nhìn theo bóng lâu, trong mắt lộ ra thương và quyến luyến mà hề biết.


      "Lan Khê, " Kỷ Hằng giọng kêu tên , cười yếu ớt hỏi: "Em sắp kết hôn rồi à?"

      Nhìn như là câu hỏi, nhưng giọng của thản nhiên mà chắc chắn.


      Lan Khê ngẩn ra, sau đó gương mặt nhất thời đỏ lên, lắc đầu: " phải, nhìn lầm rồi, hôm nay phải em tới chọn áo cưới, chỉ là cũng biết sắp tới đại thọ của ông ngoại em, em thể thất lễ, cho nên đến đây chọn bộ lễ phục."


      Kỷ Hằng vẫn cười yếu ớt như cũ, đáp lời, sau lúc lâu mới ngước mắt lên : "Hay là em giúp chọn vài món, chúng ta vừa vừa tâm chút?"


      Lan Khê do dự chút rồi gật đầu đáp ứng.


      Đủ chủng loại đá quý có phong cách cùng giá cả, Kỷ Hằng nhìn như nhìn, nhưng ánh mắt chưa hề dừng lại chổ nào, khi học đại học Lan Khê cũng từng ở chung với nên quen rồi cảm thấy có gì ổn, mở miệng hỏi: "Học trưởng, gần đây thế nào? Công ty làm ăn có tốt , có được thăng chức tăng lương hay ?"


      Kỷ Hằng cười tươi, bên môi tạo nên má lúm đồng tiền sâu: "Thăng chức , còn tăng lương có tăng thêm, bây giờ là Tổng giám đốc, còn có thể thăng tới đâu nữa?"


      " cũng có thể bỏ mà, nhảy sang công ty 4A*, đãi ngộ khẳng định so với tại tốt hơn." Lan Khê thoải mái .

      *Công ty 4A:

      4A là từ viết tắt của The American Association of Advertising Agencies, tạm dịch là "Hiệp hội các Công ty Quảng cáo Mỹ", vì tên quá dài này mà lại có 4 từ đơn bắt đầu bằng chữ A cho nên mới gọi tắt là 4A. Sau này khắp nơi thế giới đều coi đây là tiêu chuẩn trong ngành công nghiệp quảng cáo, có trình độ, quy tắc cốt lõi tổ chức, sau đó thay đổi tên gọi của nước Mỹ thành tên gọi của quốc gia hoặc khu vực của quốc gia đó, hình thành công ty quảng cáo 4A tại khu vực. Thỏa thuận của khách hàng chính của tổ chức này là về chi phí truyền thông ước tính (17,65%) để tránh cạnh tranh lành mạnh. Kể từ đó, các công ty quảng cáo tập trung vào sáng tạo và dịch vụ khách hàng, tạo ra loạt các sáng tạo tuyệt vời. Do đó, công ty quảng cáo 4A trở thành mục tiêu mà các tổ chức muốn tham gia.


      "Em đây là oán giận phải ?" Kỷ Hằng gõ lên đầu cái, cười , "Bản thân vì hiểu lầm nên bị sa thải, cho nên muốn ở lại đó?”


      Lan Khê giơ tay che trán, cũng nhịn được cười: "Em đùa với đấy, thế mà cũng hiểu."


      Sau lúc lâu nụ cười của biến mất, tay nhè loay hoay kệ y phục, " ra em cũng oán trách ai, trường hợp của em lúc trước chủ tịch Hội Đồng Quản Trị sa thải là đúng, đổi lại là người khác cũng làm như vậy thôi, em để ở trong lòng." xong nhìn lắc đầu, "Thôi xong rồi, lâu lắm gặp , ngay cả ăn ý trước kia, bây giờ có rồi."


      Kỷ Hằng chỉ cười lời nào, trong lòng suy nghĩ, ra tha thiết ước mơ được gặp lại , nhưng ra mà thôi.


      "Hôn lễ của em dự định khi nào tổ chức? Năm nay hay là năm sau? cho biết, xin phép nghỉ trở về tham dự, giờ cấp cũng xem trọng , nên có xin nghỉ phép vài ngày vẫn được.” thầm chân thành.


      Lần này Lan Khê cũng thể lại giả bộ ngớ ngẩn để gạt , mặt hơi hơi đỏ lên, ánh mắt xuyên qua giá áo, len lén liếc nhìn Mộ Yến Thần đứng ở phía xa "Cái này em biết, chuyện trong nhà còn chưa giải quyết xong, ba em vẫn chưa chấp nhận, nên tụi em cũng thể xác định thời gian," khẽ cắn môi, trong mắt lóe lên chút xấu hổ, "... Tất cả để ấy sắp xếp, mọi chuyện em đều nghe theo ấy."


      Nương theo ánh sáng phát ra từ cửa sổ cao, Kỷ Hằng nhìn vào khuôn mặt đẹp ngọt ngào, mặt lên vầng sáng mê ly của , trong khoảnh khắc hoảng hốt, hai tay nắm chặt bộ lễ phục hồi lâu vẫn buông, mãi đến khi lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.


      mới giật mình buông tay ra.


      Vốn chỉ định hỏi thăm chút, dù sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng ra.


      Nhưng bây giờ nghe được, cũng nhìn thấy, trong lòng lại hơi chịu nổi.


      Cố gắng để cười, muốn treo nụ cười lên khóe miệng như ngày xưa nhưng làm cách nào cũng thể phác thảo đúng độ cong, Kỷ Hằng cảm giác cực kỳ suy sụp, trong lòng cực kỳ khó chịu... Khó chịu đến muốn bùng nổ luôn.


      "Lan Khê, em... Tại sao em lại chọn ta..." nhìn , giọng khàn khàn, nhìn , "Ý của là, em có nhiều lựa chọn như vậy, cũng có nhiều người theo đuổi như vậy, vì sao lại cứ chọn người có khả năng nhất?"


      Vì cái gì quá trình gian nan như thế, thống khổ như thế, hay là vẫn muốn như vậy?


      Trong thời gian học đại học, quá gian nan sao? Khi bỏ đứa bé kia, đau khổ sao? Nếu khi đó biết dễ dàng, nếu khi đó cũng nếm qua mùi vị bị thương tổn, vậy tại sao phải ngần ngại?


      Lan Khê giật mình, lòng bàn tay nắm quần áo cũng hơi hơi xuất mồ hôi.


      có thể lý giải tại vì sao Kỷ Hằng lại hỏi như vậy, vẫn biết tâm tư của , vào thời điểm này e là khỏi nghĩ muốn biết đáp án ràng.


      Đưa tay lên sờ vào cổ, chạm đến sợi dây chuyền.


      Lan Khê hạ mí mắt, tháo sợi dây chuyền ra, nhàng mở tay, lộ ra chữ bên trong đưa cho xem.


      Kỷ Hằng ngớ ra, nhìn sợi dây chuyền kia chút, bên trong có khắc mấy chữ tinh xảo, trong lòng cực kỳ đau đớn, cũng biết là có ý tứ gì.


      "Học trưởng, đoán xem, ấy tặng cho em sợi dây chuyền này khi nào?" Lan Khê cười yếu ớt hỏi.


      Đầu óc Kỷ Hằng nhất thời theo kịp, sau lúc lâu lắc đầu đoán được, nên đại: "Khi sinh nhật em?"


      "Năm em mười bảy tuổi năm, ấy tặng quà Giáng Sinh cho em." Lan Khê cười giải thích, "Học trưởng, có nhớ ấy hơn em bao nhiêu tuổi ? Khi đó em còn như vậy, quan hệ của tụi em mẫn cảm như vậy, , ấy làm sao dám?"


      Trong ánh mắt trong trẻo như nước của , tỏa ra ánh sáng chói mắt.


      "Lúc đó em bắt đầu thương ấy rồi."


      "Học trưởng, em thể tại sao lại lựa chọn như vậy, nhưng lúc tụi em tách ra thời gian dài như thế, em gặp cũng ít người, nhưng ai có thể thay thế được ấy, ai trong số họ tên là Mộ Yến Thần, cũng ai có thể khiến cho em như thế."


      Dù cho lúc đó hai người họ hiểu lầm nặng nề, hận tận xương tủy, nhưng có cách nào chống cự lại dần xâm lấn vào trong cuộc đời mình, đoán chừng là cắm ghép thuốc phiện vào xương tủy , làm cho muốn phòng ngừa cũng xong, trốn cũng thoát.


      Kỷ Hằng lẳng lặng nghe, sắc mặt dần dần trắng bệch, hơi nở nụ cười yếu ớt, gật đầu tỏ vẻ bản thân hiểu.


      Tuy chỉ là nguyên nhân đơn giản như vậy, nhưng vẫn muốn hỏi ra, tự tìm thương tổn sau khi nghe .


      ta tiện tay chọn bộ y phục, vào thử.


      Lan Khê lúng ta lúng túng, biết vừa nãy mình có nặng quá , đến ghế tựa bên cạnh ngồi xuống chờ ta.


      Mấy phút sau Kỷ Hằng tới, toàn thân tmàu xám nhạt tinh xảo tôn lên khí chất tao nhã của ta, quần áo được cắt khéo, dáng người ta cũng là hạng nhất, thấy Lan Khê giật mình, Kỷ Hằng liếc trong gương hỏi : "Trông thế nào?"


      Lan Khê gật đầu: "Rất đẹp mắt."


      Kỷ Hằng cười yếu ớt chút, soi gương chỉnh lại nơ cài, thản nhiên : "Mẹ em qua đời năm em mười bảy tuổi, quan hệ giữa em và người trong nhà khi đó rất tệ. nhớ có đêm vào mùa đông, em mặc áo ngủ từ trong nhà chạy ra đường lớn, hai giờ khuya thấy em đứng trước cửa nhà ."


      Lan Khê ngẩn ra, biết tại sao ta lại nhắc tới chuyện này.


      " Ngày đó biết em tới cùng gặp chuyện gì, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cảm xúc thay đổi rất nhiều, Kỷ Diêu rất lo lắng cho em, thậm chí mẹ cũng đợi giải thích còn quát lớn tưởng rằng quát lớn bắt nạt em," ta cười cười, trong mắt như có thể phản chiếu ra bóng dáng người thiếu niên năm đó, "Lúc đó lại có ảo giác, trong tương lai nhất định em ở trong nhà , cả nhà đương nhiên coi em như báu vật đối xử tốt với em, bao gồm cả cũng thế…. Tất nhiên, cách đối xử này liền với loại thân phận đặc biệt. Mẹ rất lợi hại, khi đó bà cũng nhìn ra được, hỏi có đúng là thích em ? là….Em và các khác, chỉ là khi nhìn thấy nghĩ muốn được che chở, bảo vệ em, để em phải khóc nữa. Em có thể bị mọi người trân thế giới này ủy khuất nhưng ít nhất ở nơi đây em được thoải mái, vui vẻ.” Lan Khê nghĩ tới ta lại trắng ra những lời này, chua xót trong tim càng lúc càng bị lấp kín, chỉ nhìn ta lời nào.


      ta chậm rãi qua, hai tay chống mặt bàn, nhìn vào mắt : "Về sau có ngày… Chính là lúc này, em cho biết, về sau cần che chở cho em rồi."


      Bởi vì, Lan Khê, bên cạnh em người em, ta có thể bảo vệ và cho em ấm áp.


      Kỷ Hằng cười cười, khuôn mặt hơi trắng bệch, để tay lên vị trí ngực giọng khàn khàn: "Lan Khê, phải thừa nhận chỗ này của hơi thoải mái, nhưng vẫn vui mừng, em hiểu ?"

      Em có thể hiểu tâm tình của bây giờ ?

      Nước mắt nóng bỏng tràn ngập đôi mắt, Lan Khê nên lời, câu cũng thành lời, nhớ những tổn thương phải chịu khi còn trẻ của mình, cũng biết vai trò của Kỷ Hằng ở trong đó, thế giới này thiếu tình cảm chính đáng, nhưng tình cảm này, lại thể báo đáp.


      "Đừng khóc..." thầm, tay đặt mặt , cười yếu ớt : "Đừng khóc ... Hôm nay tình cờ gặp em, chủ ý những lời này với em. cũng muốn đánh nhau ở trong này đâu, nếu để ấy nhìn thấy lại tưởng rằng ức hiếp em.”


      "Học trưởng, em nhớ đến ." Lan Khê nghẹn ngào thốt ra câu.



      "Đừng như vậy, còn chưa chết đấy..." cười rôm rả.


      Lan Khê nhịn được đẩy tay ta ra, ánh mắt u oán nhìn , cảm giác trong nụ cười của chứa đầy nỗi đau, nhất thời hoảng hốt liếc mắt cái, nhưng xoay mặt chỗ khác nhìn nữa.
      Last edited: 29/4/16
      AnAn thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 293.1: Cường thế trừng phạt.

      phải cố ý muốn chạy đến những lời này với .

      Chẳng qua là cảm thấy, cho tới nay chuyện muốn kiên trì cần kiên trì nữa, về sau mọi chuyện vui, buồn, giận, hờn của còn liên quan đến mình, phải thối lui ra xa, lấy góc độ người đứng xem cười chiêm ngưỡng hạnh phúc của , viên mãn của .

      Trong lòng rất buồn.

      Buồn đến ngăn được cảm xúc, ra tất cả tâm tình trước đây của mình cho nghe, ngay cả khi cuối cùng chẳng thay đổi được gì, nhưng vẫn muốn cho nghe.

      Nếu phải trả giá mấy năm sau khi moi tim móc phổi ra, tất cả cũng đáng giá.

      uổng phí, cũng vô ích khi .

      . . . Đây xem như là loại tâm lý gì?

      Kỷ Hằng cười cười, cười bản thân nông cạn, đứng dậy, cảm thấy bộ y phục này mắc kẹt chỗ phía sau gáy hơi thoải mái, quay trở lại phòng thử đồ lần nữa thay đồ ra.

      Trong lòng Lan Khê hơi buồn rầu, thời tiết đầu mùa đông se lạnh, ôm lấy hai vai, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng lại.

      " còn phải qua tiệm khác , chỉ tới nơi đây chọn kiểu dáng. Dì của ở đường Phúc Lâm bên kia cũng mở cửa tiệm thời trang, chỉ mặt gọi tên muốn qua đó cổ vũ cho dì ấy," Kỷ Hằng nhìn bên ngoài, cười , " phải rồi."

      Lan Khê lúng ta lúng túng gật đầu, đứng dậy định theo ta ra ngoài.

      Chỉ vài bước , suy nghĩ của bay loạn.

      Kỷ Hằng quay đầu lại: "Em còn chuyện gì khác muốn hỏi sao?"

      Lan Khê cúi đầu, lọn tóc bên vành tai trắng nõn tự nhiên buông thõng xuống, ánh đèn bên ngoài tỏa ra màu vàng óng ánh chiếu vào đẹp sao tả xiết. Rốt cuộc vẫn ngước mắt lên, hỏi câu vừa chợt nhớ tới, cũng là vấn đề xoáy ở trong lòng từ lâu: "Học trưởng, gần đây có biết tình hình của Kiều Khải Dương ? ấy ở gần thành phố A... làm cái gì? Tay có tốt lên được chút nào chưa?"

      Kỷ Hằng ngẩn người.

      Nhưng lập tức gật đầu: " biết, bây giờ ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty."

      Lan Khê nín thở.

      "Bất quá thân phận tại của ta hơi khác chút," Kỷ Hằng suy nghĩ chút mới , "Bà Chủ tịch sau khi trở lại thành phố bệnh nặng, bệnh viện chẩn đoán nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ gây ra, có gì đáng ngại nhưng phải nằm giường nghỉ ngơi. Cho nên bà ấy chủ động từ chức về hưu, nhường vị trí đó lại cho con trai mình, Kiều Khải Dương bây giờ là Quyền giám đốc của công ty... Về phần tay của ta, tiếp xúc với ta nhiều cho lắm nên cũng ."

      Lan Khê sáng tỏ.

      có thể tưởng tượng, trong gia đình ta chỉ có hai người, mẹ con nương tựa vào nhau, Kiều Khải Dương hoảng sợ ra sao khi Tống Mẫn Tuệ ngã xuống, cho nên bây giờ cho dù có bị bà ép buộc như thế nào cũng cam nguyện.

      "Nhưng mà trong công ty cũng nghe họ cũng đồn" Kỷ Hằng cười cười , " bà Chủ tịch giả vờ bệnh phải nằm bệnh viện, chỉ vì muốn cột lại tâm con trai mình, để ta chạy ra ngoài tìm hồ ly tinh."

      Lan Khê cứng người mất vài giây mới phản ứng kịp ý tứ của , khuôn mặt nhắn lúc đỏ lúc trắng, "À? !"

      Kỷ Hằng ý cười càng đậm, nâng tay vuốt chóp mũi cái, như là an ủi vừa mới này câu "hồ ly tinh", sau đó đẩy cửa ra, đón ánh mặt trời mỏng manh bên ngoài, bước ra: " trước, chúng ta gặp lại sau."

      Tiếng chuông gió vang vọng trong khí, lâu mới bình thường lại.

      Sau lúc lâu Lan Khê mới lấy lại tinh thần, cảm thấy người kia cách xa , ngoài việc hy vọng ta có thể trôi qua tốt chút cũng thể làm gì khác hơn, nợ quá nhiều khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng mọi người khó vãn hồi.

      Quay lại, khi vào bên trong mới giật mình kinh ngạc nhìn tình hình bên trong . . .

      Mộ Yến Thần ngồi ghế sofa, tay chống lên trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn bán hàng trước mắt chân tay luống cuống, gương mặt bán hàng đỏ bừng, có người tới thử, ta đành phải cầm lễ phục ướm người mình khoa tay múa chân, nhưng mà. . . . Vóc dáng của ta hơi mập có được , lại nữa vóc dáng của vị tiểu thư cùng vào đây với ta giống với ta, cái này làm sao thử được đây? !

      bán hàng khẩn trương cực độ chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

      Bởi vì ánh mắt người đàn ông này từ đầu tới đuôi đều lạnh như hàn băng, giống như ta càng khoa tay múa chân ta càng vừa lòng.

      Nhìn thấy Lan Khê quay lại, ta thở hơi dài, vừa định kêu Lan Khê bên tai giọng lạnh lùng trầm thấp: "Đứng yên đừng nhúc nhích."

      Biểu cảm mặt bán hàng cứng nhắc, nên lời, đành phải chậm rãi chuyển trở về, tiếp tục cầm lễ phục ướm người mình, để xem hiệu quả.

      Lan Khê hồ nghi nhìn hai người chút, sau lúc lâu rốt cục cũng hiểu.

      . . . Vừa nãy trò chuyện với Kỷ Hằng rất lâu, người đàn ông này dường như có vẻ hơi. . .Hơi. . . Ghen? !

      Nhìn chút dáng ngồi này, ánh mắt này, này... Dường như muốn ” người lạ chớ tới gần” hiểu.

      Ánh mắt mang theo chút đồng tình nhìn về phía bán hàng, trong lòng Lan Khê hiểu sao dâng lên chút cảm giác buồn cười, chậm rãi bước tới nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của , cúi đầu dịu dàng hỏi: " chờ lâu lắm hả?"
      Last edited: 29/4/16
      AnAn thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 293.2:

      Mộ Yến Thần lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng như điêu khắc khiến người xem trong lòng e ngại.

      Lan Khê cũng chưa đối phó qua loại tình huống này, bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay to của , ghé vào tai nhàng phun khí, giọng : "Quần áo của em cho em chọn à... Sao lại muốn để cho người khác thử giùm?"

      Cảm giác *** ngứa tê dại này đánh tới, ánh mắt lạnh như băng của Mộ Yến Thần thay đổi.

      Tiếng của mềm mại ngọt ngào, nghe như là oán trách lại như làm nũng khiến Mộ Yến Thần bị choáng ngợp, n vuốt ve bàn tay bé mềm mại nằm trong lòng bàn tay mình, sau đó lòng bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy, như muốn tỏ quyền sở hữu của riêng .

      hơi dùng sức kéo đến trước mặt mình.

      Lan Khê ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp đứng dậy, kéo lại gần ngực mình, cánh tay cứng rắn như sắt vòng qua eo ôm chặt lấy kề sát vào ngực .

      ***Ánh mắt thâm thúy nhìn , lạnh giọng với bán hàng: “Đưa quần áo qua đây."

      bán hàng như được đại xá (tha bổng), vội vàng cầm quần áo đưa tới, Mộ Yến Thần tay bắt lấy, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc của Lan Khê, dắt vào phòng thử đồ. Trong phòng hơi tối, dùng mũi chân đóng cửa phòng lại, siết chặt eo, đẩy sát vào vách tường.

      bán hàng hơi choáng váng, nhất thời phản ứng kịp, ấy muốn thử quần áo, người đàn ông này theo ấy vào trong đó làm gì? ta biết tốt xấu qua gõ cửa, lại chợt nhớ tới, dường như hiểu ra, gương mặt sung huyết đỏ bừng, chạy nhanh lui ra phía sau hai bước cách phòng thử đồ xa chút, dám tới gần.

      Trong ánh sáng mờ ảo, đột nhiên Lan Khê cảm thấy bị dồn ép đến thở nổi, còn chưa phản ứng kịp nụ hôn của Mộ Yến Thần rơi xuống, nóng rẩy, nụ hôn mang theo chút trừng phạt và ý chiếm hữu khắc môi , giống như muốn nuốt sống vào bụng.


      "..." Lan Khê run lên dữ dội, trước mặt từng trận mê ly, cảm thấy nụ hôn nóng rẩy của quá mức và đột ngột, hoàn toàn có chuẩn bị, chỉ có thể run giọng mở miệng " phải ... Muốn em vào thay quần áo sao..."


      Nụ hôn của Mộ Yến Thần thuận thế rơi liên tiếp vào trong cổ , ép phải ngửa đầu thừa nhận, khiến toàn thân run rẩy tê dại, tăng thêm lực đạo mút mạnh chút: " giúp em thay đồ."

      ... Giúp thay đồ? !


      Lan Khê kinh sợ, tê dại trong nụ hôn ước chừng có thể biết được ghen tuông của chưa tiêu, cho nên mặc dù khuôn mặt sung huyết đỏ bừng vẫn kháng cự, hai cánh tay mềm mại còn quấn lên cổ như an ủi. Mộ Yến Thần đè chặt cổ tay tường, cái tay khác quả từ phía sau lưng kéo bộ lễ phục trễ ngực vừa mới mặc lên người xuống!


      tiếng thét chói tai chưa ra khỏi miệng bị nuốt lấy, bàn tay Mộ Yến Thần chế trụ gáy , nụ hôn sâu càng lúc càng cường thế hung mãnh, như muốn những suy nghĩ miên man trong đầu vừa mới nãy gột rửa sạch hết thảy, để trong đầu chỉ có mỗi mình !

      Trong lòng Lan Khê kích động, nên lời là cảm giác gì, ngoại trừ việc làm, tất cả tỉnh táo của đều sụp đổ trong lửa nóng áp chế của , bây giờ trong tâm trí, trong tim chỉ có mỗi hình bóng người đàn ông mạnh mẽ này, người đàn ông mà thương


      thương của làm cho nhịn được run rẩy sa vào.


      Giữa lúc mê ly đó, nghe tiếng lạnh lùng khàn khàn của : "Mấy năm qua nên để em ở bên cạnh ... Khiến người nhiều có cơ hội lợi dụng, cũng nên để em nợ nhiều ân tình như vậy!"


      Toàn thân Lan Khê như tan chảy, nghe trách móc gương mặt nóng rực, nhưng trong lòng ê ẩm nhịn được khàn giọng phản bác: "Em cố ý trêu chọc người .. Nhưng dám có người phụ nữ nào đối xử thâm tình với sao... có Nhan Mục Nhiễm, và cả Rella..."


      Giọng của như sũng nước, trêu chọc dục vọng của con người.


      nụ hôn mãnh liệt rơi vào chỗ nhạy cảm nơi cổ, Lan Khê run lên, chịu nổi thấp giọng khẽ ngân tiếng.


      "Em muốn tính chuyện này với ?" Mộ Yến Thần cúi đầu lạnh giọng .


      Lần này Lan Khê ngậm miệng, bám bờ vai của chữ cũng dám , trong đầu tràn ngập chuyện cũ. muốn tính toán những chuyện này, lại càng nghĩ tới phải so đo, chỉ mơ hồ cảm giác hạnh phúc tràn đầy trái tim tới dễ, hai cánh tay run rẩy quàng chặt cổ , để ý toàn thân mình gần như trần trụi, dính sát vào ngực , khóe mắt rưng rưng hôn lên môi .


      Mộ Yến Thần cứng người trong thoáng chốc.


      bao lâu, sắc mặt lạnh lùng của dịu khi thấy im lặng. Trong con ngươi của thoáng qua chút mê ly, đoạt lại quyền chủ động hôn ngược lại, hai tay quấn chặt thân thể làm đệm lót sau lưng nàng, để thân thể tiếp xúc trực tiếp với vách tường lạnh lẽo. Ham muốn độc chiếm của mạnh mẽ hung mãnh tới như thế, giây sau cùng hóa thành triền miên quấn quýt triền miện, hận thể nhét vào trong lòng để thương.

      ...

      Khi về đến nhà, sắc trời dần tối.


      Lan Khê vừa định xuống xe, nhưng bị Mộ Yến Thần ôm trở lại, quấn khăn choàng cổ kỹ lưỡng, mang bao tay dày cho , lúc này mới để bước xuống.


      Cách đó xa, trong nhà họ Mộ đèn đuốc sáng trưng.


      Mộ Yến Thần khóa xe, từ phía sau ôm eo thẳng lên bậc thang.


      . . . Trong thư phòng ở lầu hai, chị Trương ở bên trong cả nửa buổi chiều, thoạt đầu sắc mặt của chị Trương đầy lúng túng sau nhõm, nhưng vẫn cố nhịn rơi nước mắt, sau hồi lâu cuối cùng cũng mọi chuyện với Mộ Minh Thăng.


      Giờ phút này chị Trương lo sợ yên nhìn biểu tình Mộ Minh Thăng, sợ ông nổi giận lần nữa, nhưng càng sợ ông nhất thời chịu nổi mà phát bệnh.


      "... Tiên sinh, " chị Trương đưa tay đẩy đẩy ông, "Tiên sinh."


      Mộ Minh Thăng ngồi ghế mây chợt mở hai mắt ra, trong mắt hằn đầy tơ máu, ông ngồi đây nghe kể chuyện cũ thoáng cái hết cả buổi chiều, càng nghe càng cảm thấy giống như chuyện của chính mình, nhưng khi nghe đến sau cùng ông hồi tưởng lại, nguyên nhân và lý do mọi chuyện, mỗi chi tiết đều thực ăn khớp với năm đó.


      "Tiên sinh, người muốn gì, có gì bất mãn cũng có thể trút hết lên người tôi," chị Trương nước mắt rưng rưng, "Vợ ngài qua đời, có quá nhiều lời bà ấy thể giáp mặt giải thích với ngài, trong lòng bà ấy cũng rất đau khổ... Cho nên ngài muốn gì, cứ với tôi, tôi lắng nghe thay thế vợ ngài."


      Mộ Minh Thăng càng nên lời.


      Thận trọng căng thẳng, sắc mặt ông khó coi, ràng là đau khổ hay là thất vọng, nên câu cũng nên lời.


      Người hầu bên ngoài kêu to giọng.


      Chị Trương hơi kinh ngạc, đứng dậy nghe ngóng, sau khi nghe trong lòng run lên, bà quay đầu do dự : "Tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư trở lại."


      Bóng lưng Mộ Minh Thăng vẫn nhúc nhích.


      Chị Trương mở cửa ra nhìn, lại thêm: " Mạc phu nhân xuống, tiên sinh người..."


      Sau lúc lâu, rốt cục Mộ Minh Thăng cũng có động tĩnh.


      Ông từ từ chậm rãi đứng dậy, cố gắng nháy mắt mấy cái để tơ máu kia bớt , giọng khàn khàn: "Chị Trương, chị nhớ kỹ... Về sau trong nhà này chỉ có phu nhân, trước mặt Như Khanh đừng nhắc đến Nhiễm Nguyệt, bà ấy nghe được thoải mái. thôi, chúng ta xuống ăn cơm rồi."


      Chị Trương kinh ngạc, chần chờ đỡ tay ông, ngơ ngẩn hỏi: "Vậy lát nữa đối mặt với thiếu gia và tiểu thư..."


      "Vẫn bình thường như mọi khi, " Mộ Minh Thăng trầm giọng , hỏi ngược lại câu, "Hai đứa nó phải là con ta sao? Ta phải người thân của chúng nó sao? Hay chúng nó phải người thân của ta?"


      Chị Trương kinh ngạc, hồi lâu sau mới bình thường trở lại hiểu ông có ý gì, quá xúc động nước mắt dâng lên trong đôi mắt già nua, Chị Trương vội vàng gật đầu đáp lời, đỡ ông xuống dưới.


      Dưới lầu ánh sáng lóng lánh phát ra từ ngọn đèn chùm chiếu sáng hai người đứng nơi đó, giống bức tranh đẹp.



      Hết chương 293
      Last edited: 29/4/16
      AnAn thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 294.1: Tình hình chuyển biến rất xấu.

      Mộ Minh Thăng nhìn chằm chằm Lan Khê hồi lâu, nước mắt dường như sắp chảy ra, ông chớp chớp mắt mấy cái ép trở lại rồi xuống lầu.

      "Yến Thần, vết thương đầu con là thế nào vậy?" Mạc Như Khanh cau mày hỏi.

      " việc gì đâu, do cẩn thận nên vị va chạm chút." thản nhiên giải thích, nhường Lan Khê ngồi xuống trước, ngờ chịu ngồi, mà lại giật tay áo nhắc nhở chú ý lầu.

      Mộ Minh Thăng xuống, trong lòng Lan Khê thấp thỏm, khẽ gọi: "Cha."

      Bóng dáng già nua lại cao ngất khi nghe thấy tiếng gọi này, thoáng còng xuống khẽ run lên cái khó nhận ra nhìn , thẳng về phía phòng ăn. Lúc ngang qua bên chỉ đáp lại tiếng đượm vẻ trầm tư: "Ừm! "

      Lan Khê giật mình! !

      Đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Mộ Yến Thần, mang theo nỗi khiếp sợ mà khó tin, tựa như cho rằng mình nghe lầm, dường như muốn được xác nhận.

      Mộ Yến Thần kéo lại, liếc mắt nhìn Mộ Minh Thăng, cũng khẳng định vừa rồi mình cũng hề nghe lầm.

      Mà Mạc Như Khanh đứng ở bên cạnh lại có biểu cảm rất kỳ lạ, kiểu như bị cái gì đó đè nén tiện bộc phát ra, nhưng lúc qua bên cạnh Lan Khê lại lạnh lùng : " xem Yến Thần ở cùng với giúp ích gì được đây? Từ xưa tới nay những khi ở cùng với tôi cũng chưa từng thấy nó gặp được chuyện gì tốt đẹp, phải bị mất gia sản cũng là bị thương khắp người, là sao chổi cũng có gì quá đáng? Nó nhất thời hồ đồ nên biết gì, tôi là mẹ đẻ của nó chẳng lẽ cũng nhìn ra hay sao?"

      Lan Khê nhất thời cứng họng.

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn của chợt đỏ rực lên giống như bị lửa cháy giống, nóng hừng hực. Nhưng nhất thời lại tìm ra được lời nào đểi phản bác lại Mạc Như Khanh, thậm chí cẩn thận suy nghĩ chút, mỗi câu của bà ta cũng có phần đúng.

      Mạc Như Khanh nhìn lướt qua bụng của , sâu xa: " đến chuyện sinh con, là phụ nữ ai cũng có thể sinh được, tại sao hết lần này tới lần khác nhất định thể là ai khác mà cứ phải là ? Nếu như có thể cút ra khỏi nhà họ Mộ sớm chút, chừng tiền đồ của Yến Thần so với tại còn tốt hơn bao nhiêu lần ấy chứ, có cảm thấy thế ?"

      người thông minh như Mộ Yến Thần, nhìn thấy tình thế trước mắt rốt cuộc cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. thản nhiên mím môi , thậm chí còn nhếch môi lên thoáng nở nụ cười đầy giễu cợt, bàn tay nắm lấy tay Lan Khê về phía phòng ăn, cũng buồn liếc nhìn bà cái!

      Lan Khê vốn bị khó xử lại bị lôi như thế, bộ dạng giống như người vô trách nhiệm vậy.

      Mạc Như Khanh giận đến run người, định phun ra câu gì đó nhưng lại bị nuốt nghẹn trở lại, khó chịu muốn chết!

      bàn ăn tất cả mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Lan Khê muốn để ý tới Mạc Như Khanh, vẫn cứ bới cơm bưng canh cho Mộ Minh Thăng giống như thường ngày. Ông cũng hề cự tuyệt, điều này làm cho Lan Khê trong lòng thấy rất cảm động, nhưng lại dám khẳng định, biết liệu cha mình còn tức giận nữa, tha thứ cho rồi hay !

      Suốt bữa ăn, Mộ Minh Thăng rất ít, cũng chỉ bàn bạc với Mạc Như Khanh về chuyện bữa tiệc của ông cụ nhà họ Tô ngày mai. Cuối cùng, ông cúi đầu gọi tên hai đứa con mình, trầm giọng : "Hai đứa nghe cho đây... Lan Khê, sức khỏe của ông ngoại con thể so được với ta. Cả đời ông ấy là lãnh đạo chỉ ngồi trong phòng làm việc bán mạng, bây giờ tuổi cao, sức chịu đựng rất kém, nhiều bệnh nhiều tai họa, cho nên đừng có để chuyện gì làm ông ấy quá kích động, nhất là tại buổi lễ nay mai, hai đứa biết ?"

      Câu này ra, phảng phất có ý chỉ.

      Mộ Yến Thần nắm lấy bàn tay Lan Khê ở dưới gầm bàn, đáp lại tiếng "Vâng" với cha mình.

      Lan Khê nửa hiểu nửa , cũng gật đầu theo, ngược lại, sắc mặt của Mạc Như Khanh lại biến đổi, lửa giận trong mắt lại thoáng bừng lên sao tan được, giống như hoàn toàn muốn ghi nhận lời nhắc nhở kia của Mộ Minh Thăng ở trong lòng.

      "Được rồi ta ăn no, mọi người cứ từ từ ăn, " Mộ Minh Thăng đứng dậy, hất cánh tay của Mạc Như Khanh định đỡ mình ra: "Bà cứ ngồi lại , suy nghĩ kỹ, để chị Trương đỡ tôi cũng được."

      Mạc Như Khanh khỏi kinh ngạc lúc, trong lòng đầy căm hận, đành chỉ lườm Lan Khê cái đầy hung tợn.

      Lan Khê cũng làm ra vẻ như nhìn thấy, tâm tình đầy vui sướng kích động, đứng dậy cười với dì Tôn: "Để tôi tới giúp dì cùng dọn dẹp nhé..."

      "Làm thế này sao được? Tiểu thư, cứ ngồi , tôi làm được tôi làm được mà..."

      "Tôi chỉ giúp tay, dì cứ để cho tôi làm chút ..."

      Bên tai tràn ngập tiếng cười vui vẻ, nhưng Mạc Như Khanh lại cực kỳ chút tán thưởng. Ánh mắt bà lạnh lẽo thoáng nhìn bóng dáng Lan Khê, quyết định chỉ để cho được vui sướng ngây ngốc ở trong nhà này ngày, bắt đầu từ ngày mai, thấy mình còn có gì tư cách được sống ở nhà họ Mộ này nữa ! !

      Nghĩ như vậy bà liền thoải mái rất nhiều, cuối cùng liếc qua cái, Mạc Như Khanh phẩy tay áo bỏ !

      Ánh mắt sẫm màu của Mộ Yến Thần nhìn sâu xa, ý định, vứt chiếc khăn giấy vo chặt lại thành cục trong tay , đứng dậy vào trong phòng bếp tìm thành chạy loạn kia.

      ***

      Bữa tiệc ở Thịnh Đại làm chấn động cả thành phố C.

      Tám rưỡi tối, Tô Nhiễm Tâm gọi xe từ Thành Tây chạy tới. Khi lái đến cửa đại sảnh cũng sao chen vào nổi, bên trong xe của các nhà hào phú đỗ san sát, sao tìm được lối để vào.

      Dừng xe lại, bước xuống, Tô Nhiễm Tâm ngẩng đầu ưỡn ngực vào, nhìn kiểu cách của nhị tiểu thư của nhà họ Tô ra vào nơi này, quả rất có thể diện.

      mạch để tìm , tìm vòng giữa đám người náo nhiệt cũng có đành phải lên lầu hai. Ở trong phòng khách lầu hai bà mới tìm được Lan Khê.

      Liếc nhìn sang Tô Nhiễm Tâm cái liền bị vẻ xinh đẹp của bà làm kinh ngạc. ngờ bộ lễ phục này có thể được thiết kế khéo léo tinh xảo đến thế. Từ đường hông bắt đầu rẽ ra thành tà váy, giống như thác nước màu bạc từ phía sau lưng vòng vòng qua sau đó thu hẹp đến bên nơi mắt cá chân. Lớp lót bên trong chồng chất mà bị rườm rà, đường vòng cung chia ra dọc theo "thác nước", sau đó mới họp lại nơi bắp chân mảnh khảnh trắng trẻo, làm cho người ta nhìn mà thể dời mắt.
      Last edited: 29/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 294.2 (tiếp theo)

      Tô Nhiễm Tâm hơi hốt hoảng chút, nhưng phản ứng kịp. chú ý của bà phải ở bộ lễ phục mình mặc.

      "Lan Khê, mẹ ghẻ của cháu đâu?" Bà cau mày tới hỏi.

      Mẹ ghẻ?

      Lan Khê ngơ ngẩn lúc mới hiểu ra dì hỏi về Mạc Như Khanh.

      "Bà ấy cùng cha cháu ở trong phòng khách chính chuyện với ông ngoại. Cháu và trai cũng vừa mới thăm ông ngoại," Lan Khê hạ giọng khẽ hỏi lại: "Dì , dì tìm bà ấy sao?"

      Tô Nhiễm Tâm cười lạnh tiếng: "Cho dù dì va chạm gì với bà ta, hôm nay bà ta cũng tìm đến cả nhà chúng ta... Cháu cho rằng dì biết hôm nay bà ta định làm cái gì sao? Đây là bữa tiệc của ông, nếu bà ta dám làm gì đó, hôm nay dì để cho bà ta còn đường để trở về!"

      Hàng lông mi dài run rẩy ở dưới ánh đèn, Lan Khê khép mắt lại gì...

      Tô Nhiễm Tâm cảm thấy kỳ quái: " đúng. Nếu như dì có thể nghĩ ra được Mạc Như Khanh muốn làm cái gì đó, vậy người thông minh như Mộ Yến Thần cũng nhất định có thể nghĩ đến. Chẳng lẽ hôm nay nó định trơ mắt ra nhìn chuyện của mẹ con bị moi ra ở thời khắc này, trong trường hợp này sao? ! đến chuyện danh dự của mẹ cháu bị phá hủy, danh dự của nhà họ Tô và mạng sống của ông sợ rằng cũng bị phá hủy theo! !"

      Lan Khê nhàng gật đầu, cặp mắt trong như nước nhìn Tô Nhiễm Tâm vẻ thản nhiên: "Cháu biết, những điều này ấy với cháu rồi, bảo cháu cần phải lo lắng, chỉ cần quan sát là được."

      "Quan sát thôi ư?" Tô Nhiễm Tâm cất cao giọng, mặt căng ra đến đỏ bừng, "Quan sát ở đây là có ý gì? !"

      "Dì , trai cháu thể nào để mặc cho mẹ của mình phá hỏng buổi tiệc mừng sinh nhật của ông ngoại đâu. ấy với cháu như vậy nhất định là có lý do, bao giờ ấy làm chuyện gì mà chưa nắm chắc." Lan Khê tiếp tục giải thích với dì .

      "Cháu..." Tô Nhiễm Tâm giận đến mức chỉ thốt lên được câu. Mặt bà thoáng đỏ lên, tức giận dùng ngón tay chọc chọc vào trán Lan Khê: "Trong tình , tất cả mọi người đều trở nên đần độn, câu này rất đúng với cháu đấy!"

      ... tại sao lúc này lại chỉ có thể quan sát thôi nhỉ?

      ... tại sao có thể cứu giúp mà lúc này lại chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra đây?! !

      Lan Khê che trán cười , mặc dù lúc này trong lòng cũng co rút lại vì quá lo lắng, nhưng vẫn tin tưởng vào Mộ Yến Thần. sao, nhất định tối nay có chuyện gì.

      Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm ở bên ngoài dừng lại, bữa tiệc chợt xôn xao hồi, tựa như có chuyện gì đó xảy ra.

      Lan Khê và Tô Nhiễm Tâm liếc nhau cái, nhất tề ra khỏi phòng, từ hành lang lầu hai nhìn xuống, nhìn về phía trung tâm sân khấu hình bầu dục.

      Mộ Minh Thăng tay chống quải trượng, mặc bộ tây trang mầu tím làm nổi bật lên tinh thần quắc thước, ngay cả mái tóc hơi bạc cũng được ông nhuộm đen lại, ánh mắt ông ngời sáng cầm lấy micro hướng về phía mọi người tựa như muốn mấy lời gì đó.

      "Thưa toàn thể quý vị... các thân bằng hảo hữu, các quý khách tới dự buổi lễ, tối nay chúng ta đến đây để ăn mừng đại thọ Tô lão tiên sinh tròn 70 tuổi. Nhân cơ hội này, tôi có mấy câu muốn với mọi người, tôi sợ rằng nếu như chuyện này tôi ra, cuối cùng lại bị người nào đó có thiện ý mang rêu rao, bóng gió. Đến lúc đó tôi có muốn giải thích cũng thể giải thích được ." Gương mặt hiền hậu của ông nở nụ cười.

      Lời này vừa ra làm cho rất nhiều người trong hội trường đều thấy khó hiểu, tiếng bàn luận xôn xao lan tràn khắp nơi.

      "Mọi người đều biết người vợ cả trước đây của tôi là con lớn của Tô lão tiên sinh. Hai chúng tôi có con tên là Lan Khê, tại cũng lớn. Tôi bây giờ cũng có tuổi rồi, ra trong nhà có chuyện gì khác cần phải quan tâm. Chỉ duy nhất có chuyện cần phải quan tâm đó là chuyện lập gia đình của con . Cha mẹ thể quyết định thay con cái đường của chúng sau này, cũng như thể giúp đỡ cho hạnh phúc của con cái... Nhưng ít ra có chút việc tôi vẫn còn có thể làm được, đó chính là đừng để cho con mình phải chịu khổ, phải lâm vào tình thế khó xử bởi những nghiệp chướng mà ở đời trước chúng ta tạo ra. Cho nên hôm nay, ở nơi đây, tôi muốn trước chuyện này với quý vị để tránh sau này các cháu lại bị người khác gây khó dễ ..."

      Dưới sân khấu, sắc mặt Mạc Như Khanh chợt thay đổi.

      đúng.

      Chuyện nên phát triển như vậy.

      sớm định ra kế hoạch, vào giữa buổi tiệc mừng thọ của lão già kia, khi phát lại những hình ảnh về thành tích của lão, bà động tay chân ở bên trong, lôi ra, công khai ràng toàn bộ chuyện quân hôn năm đó của Tô Nhiễm Nguyệt và Mộ Minh Thăng, chuyện Tô Nhiễm Nguyệt ngoại tình sinh con... đến lúc đó nhất định tất cả sảnh đường phải kinh ngạc!! Bà bất kể người của nhà họ Tô ra sao, bà chỉ muốn cho Mộ Minh Thăng, chồng của bà thấy rằng, người vợ trước của ông, Tô Nhiễm Nguyệt kia, là phụ nữ tuân thủ đạo đức đến cỡ nào ***! Cho dù bà, Mạc Như Khanh này, có xuất thân thấp hèn, chỉ cần điểm này thôi cũng mạnh hơn ta, bà xứng đáng làm vợ của Mộ Minh Thăng hơn ta!

      Nhưng mà thể dưới dạng thế này. . .

      Mộ Minh Thăng cố gắng chớp mắt mấy cái, nén lại kích động trong lòng, tròng mắt ông đầy tơ máu, giọng khàn khàn: "Năm đó tôi và Nhiễm Nguyệt kết hôn, nhưng nhiều năm có con. Năm Tô Nhiễm Nguyệt 28 tuổi, đột nhiên có Lan Khê, cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ. Đây là cốt nhục của nhà họ Mộ chúng tôi, là bảo bối của nhà chúng tôi vẫn luôn thương hơn hai mươi năm qua. Nhưng bây giờ bởi vì chuyện, nên nhất định con tôi phải được biết ràng thân thế của mình, bởi vì nó liên quan đến hạnh phúc chung thân sau này của cháu. Vì vậy tôi, thân là người làm cha nhất định phải đứng ra cho con biết, ra cháu phải là con của tôi và Nhiễm Nguyệt. Lúc trước vì để cho trong nhà an tâm, chúng tôi đón cháu từ tay người ngoài và nuôi cháu cho tới bây giờ."

      "Ầm" tiếng tựa như tiếng sấm nổ tung, tiếng thảo luận của tất cả mọi người trong bữa tiệc bắt đầu bùng nổ ầm ĩ, cũng có người bị tin tức bất chợt xuất này làm cho chấn động trở nên thẫn thờ.

      Điều này cũng bao gồm cả Lan Khê và Tô Nhiễm Tâm ở lầu hai, còn có cả Tô lão tiên sinh ngồi xe lăn ở bên cạnh.

      Ông cụ Tô miệng há to, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, bàn tay nắm vào cạnh xe lăn kịch liệt run rẩy, tựa như thể tin được. Ông cụ quay đầu lại nhìn phu nhân của mình, nhưng chỉ nhìn thấy trong mắt Tô lão phu nhân lệ nóng doanh tròng, biết suy nghĩ gì, bà chỉ cầm tay của ông lão nhà mình, ý bảo ông nên kích động.

      sân khấu, tiếng Mộ Minh Thăng vẫn tiếp tục giải thích. Tiếng bàn luận ở xung quanh sắp lấp cả tiếng của ông.

      Dưới sân khấu, Mạc Như Khanh chợt hiểu ra.

      Rốt cuộc bà hiểu rồi.

      Mộ Minh Thăng như vậy, làm như vậy, chẳng qua là vì bảo toàn danh tiếng cho nhà họ Tô và Tô Nhiễm Nguyệt, bảo toàn cho Tô lão gia được bình yên vô .

      Khi ông biết Lan Khê phải là con ruột thịt của mình, nhất định biết Lan Khê là con riêng của Tô Nhiễm Nguyệt, hơn nữa còn là đứa con được sinh ra cùng với người đàn ông khác! Còn nữa, nhất định ông cũng biết tối nay bà làm cái gì, cho nên mới đoạt cơ hội trước, giãi bày câu chuyện ở trước mặt mọi người như thế! !

      "..." Mạc Như Khanh sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau.

      " phải như thế. . ."

      Tất cả mọi chuyện mà bà tỉ mỉ sắp xếp cứ như vậy bị hủy hoại, bị phá hủy hoàn toàn... Người chồng của bà biết rất vợ trước của mình ngoại tình... ông biết rất ràng, nhưng lúc này ông vẫn nhất định phải bỏ qua thể diện của nhà họ Mộ, bảo vệ cho vợ trước và con của ta! !

      " phải như thế! !" Mạc Như Khanh hét lên tiếng xé lòng!

      đố kỵ hoàn toàn tràn ngập trong ngực của bà. Cả người bà cũng vì vậy mà run lẩy bẩy, nắm đấm cũng sao siết chặt được. Bà giống như bị điên, xô đẩy mọi người ở chung quanh, theo bậc thang phía sau leo lên sân khấu cao kia, trong tiếng kinh hô của mọi người, bà xông về Mộ Minh Thăng!

      Tiếng của Mộ Minh Thăng buộc phải dừng lại.

      Thần sắc mặt ông đông cứng lại, xanh mét. Ông bỏ cây quải trượng, có chút khẩn trương dùng hai tay che micro, để cho tiếng của bà xuyên thấu vào micro khuếch tán ra. Vì thế thanh phía sau lưng bắt đầu vang lên những tiếng u u sắc nhọn chói tai.
      Last edited: 29/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :