1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 288: Nên tới tới

      Hai đứa con của mình có cái gì mà phải theo dõi? Lại còn tự mình nữa?

      Chú Lưu nghĩ mãi mà ra.

      "Vâng, tiên sinh." Vừa nhận lệnh, chú Lưu vừa cho xe quay đầu theo hướng chiếc xe kia rồi lẽo đẽo chạy theo sau. Trong kính chiếu hậu có thể thấy sắc mặt Mộ Minh Thăng xanh mét, tựa như gặp phải chuyện gì bị đả kích nặng nề, rồi lại phảng phất vẻ thể tin được như cũ tựa như muốn theo để tìm hiểu.

      Mà giờ khắc này trong xe phía trước...

      Mộ Yến Thần cầm tay lái, ánh mắt lạnh nhạt quét qua kính xe cái, khóe mắt giống như trong lúc lơ đãng đảo qua nhìn thấy thứ gì đó. Mi tâm của hơi nhíu lại chút rồi thoáng buông lỏng, sau khi nhìn thấy ràng, ánh mắt dịu lại vẻ thư thái.

      Thậm chí còn cố ý cho xe chạy chậm lại, là sợ ở đường gặp chuyện may, hai là để xe ở phía sau dễ dàng theo kịp.

      "Bây giờ chúng ta lượn qua Walmart chuyến, sau khi mua vài món đồ rồi trở về, em còn có gì cần mua ?" nhàng hỏi.

      Lan Khê lắc đầu cái: ", muốn mua cái gì vậy? Nóng ruột sao?"

      "Là nguyên liêu nấu ăn thôi, còn phải mua thêm chút đồ dùng cần thiết hàng ngày nữa, rất nhiều thứ đấy, em phải chú ý, ghi thành danh sách để ở trong túi bên trái, em đọc qua chút xem còn thiếu cái gì nữa ."

      Lan Khê giật mình, trong tròng mắt trong veo thoáng gợn sóng, nhàng nhoài người về phía tìm tờ danh sách mà . diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lái xe nên động tác của dám quá mạnh mẽ, cánh tay mềm mại vòng sang đó, sờ vào túi trái bên trong tây trang quả nhiên thấy tờ giấy.

      lấy ra nhìn, thầm đọc nhớ kỹ những thứ ghi ở phía , những thứ đó hoàn toàn đúng là những thứ tại cần.

      " liệt kê gần như hết toàn bộ rồi, ngoài những thứ đó ra bây giờ nhất thời em cũng chưa nghĩ ra. " Lan Khê có chút đỏ mặt, gấp tờ giấy lại"... Mua những thứ này trước , chờ sau này em nghĩ ra rồi mua thêm."

      Mộ Yến Thần nheo mắt lại nhìn phía trước mặt, : "Em cảm thấy có chỗ nào chưa đúng sao?"

      Lan Khê kinh ngạc, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại chút, nhưng vẫn lắc đầu.

      " ra phòng ở hơi , " ngữ điệu của trầm thấp mà êm ái, giống như tự nhủ hoặc như chỉ cho chính mình nghe: "Ban đầu lựa chọn nhà trọ là người ở, nên trước mắt cần diện tích lớn như vậy, mặc dù có nhiều phòng nhưng bố cục được thông thoáng ... Cho nên vẫn cần phải chọn lại cái mới. Mấy ngày này em ở nhà có thể xem xét tin tức nhà cửa của thành phố C này chút, hoặc nếu như em thích sống ở đây, chúng ta trở về thành phố A để chọn phòng cũng được ."

      Lần này trong lòng Lan Khê kinh hãi , kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng của , trong ngực dâng trào loại cảm giác thành lời.

      Rất nhanh đến siêu thị.

      Cỡi dây nịt an toàn ra, cặp mắt sâu của Mộ Yến Thần đầy vẻ dửng dưng, nhoài người thuận tay kéo từ ghế lái phụ lên, cúi đầu trực tiếp nhàng hôn lên môi , hơi thở ấm áp mập mờ, trằn trọc môi, khàn khàn : "Còn nữa... em phải sửa đổi chút tật xấu hay đỏ mặt của mình , sau này làm những chuyện thế này em đều phải thích ứng. Em phải tập cho mình thói quen sống cùng với , đó cũng là cách sống hoà nhập với nhau trong cuộc sống chung, em hiểu ?

      Kiểu tư thế thầm dính sát ở môi như thế khiến Lan Khê phát đỏ mặt, lời của giống như liều thuốc kích thích thâm nhập vào trong mạch máu làm vừa hưng phấn lại vừa kích động. cùng dây dưa giống như dây leo quấn quít sống nương nhờ vào nhau ở chung chỗ. Nhưng tin ở nơi này dám ngang nhiên mạnh mẽ tấn công với những hành động thân mật hơn nữa với ,

      xong nhàng vuốt ve mái tóc của , mở giúp cửa xe bên kia.

      Lúc lúc xuống xe, ánh mắt Mộ Yến Thần hờ hững quét về phía sau chút. tin rằng người ở phía sau có thể tinh tường nhìn thấy hình ảnh thò người sang bên kia để hôn .

      Vào siêu thị, Lan Khê cầm danh sách đẩy xe mua đồ vào trong, Mộ Yến Thần từ phía sau tới, ôm vào trong ngực, tay nắm chặt tay cầm chiếc xe mua đồ.

      Ở bên ngoài, chiếc xe của nhà họ Mộ cũng dừng ở cửa siêu thị, cánh cửa xe mở ra.

      Lần này chú Lưu cũng nhìn thấy , lòng bàn tay nắm tay lái cũng tràn đầy mồ hôi lạnh. Lúc vừa rồi vì mải chú ý quá, thiếu chút nữa bị va chạm vào xe ở trước mặt, nhưng qua cơn khiếp sợ, chú vẫn mực ngồi phía sau chút động tĩnh.

      Chú Lưu lấy hết can đảm thoáng nhìn vào kính chiếu hậu. Gương mặt Mộ Minh Thăng lạnh băng, vẻ mặt như mê muội, nhưng thực chất trong cặp mắt kia lại dường như đau nhức, ông im lặng ngồi đó nhìn chằm chằm thẳng vào cửa siêu thị.

      "Tiên sinh..." Chú Lưu khàn giọng gọi ông.

      " Tiếp tục chờ cho tôi!" Giọng Mộ Minh Thăng trầm thấp nghiêm túc, ánh mắt lộ ra cái nhìn thê lương u tối nên lời.

      "... Dạ." Chú Lưu khốn khổ vâng lệnh

      Lúc Lan Khê từ trong siêu thị ra, ngoài ý muốn, cảm thấy có chút vui, ngày thường luôn có thói quen ham thích những thứ nho , nên len lén cầm chút những thứ mình thích bỏ vào, nhưng đến khi tính tiền mới phát toàn bộ thứ đó bị mất. Mộ Yến Thần theo ở phía sau nhìn thấy, nếu thấy được thích hợp, liền dửng dưng nhặt lại những thứ đó trả về.

      Thời gian mang thai vốn nên có những tức giận nho , nhưng Lan Khê vẫn có chút buồn bực, mặt hơi đỏ lên, cảm giác mình có bí mật nho lại bị người khác phơi bày chút lưu tình.

      tay xách túi đựng đồ mua to, tay ôm chặt ở trong ngực. Vốn là người nhiều, nhưng Mộ Yến Thần cũng phải mất khá nhiều thời gian, hết sức kiên nhẫn nhàng tìm mọi cách để dỗ dành , làm như nhìn nổi phải chịu chút xíu uất ức hay phải cau mày chút xíu.

      Lằng nhằng mãi hồi mới bọn họ lên xe chạy trở về hướng nhà trọ ở khu Vân Sơn.

      Cách đó khoảng cách, Mộ Minh Thăng mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ thân mật, có cảm giác bệnh tim sắp bị bộc phát. Ông lấy từ trong ngực ra hai viên thuốc, sau khi nuốt xuống bàn tay nắm quải trượng cũng bắt đầu run rẩy.

      Mười phút sau, đến khu nhà trọ Vân Sơn.

      Chú Lưu gọi mấy tiếng Mộ Minh Thăng mới nghe thấy. Ông cố gắng đè ép khí huyết dâng trào xuống xe, liếc mắt nhìn dãy nhà trọ, chống quải trượng tới trước cửa khu nhà trọ.

      An ninh cho là bọn họ muốn vào liền nhấc barie lên, nhưng nhận ra bọn họ cũng có ý định vào.

      "Xin chào hai vị, xin hỏi ngài muốn tìm ai? Người ở nơi này muốn vào phải ghi tên lại."

      Mộ Minh Thăng gật đầu cái, giữa hai lông mày nhíu chặt lại, khí nặng nề khiến an ninh dám chậm trễ, cầm cuốn sổ ghi tên tới, ghi số thẻ căn cước sau đó mới yên tâm để cho ông vào, nhưng ngờ Mộ Minh Thăng lại hỏi cái vấn đề khác.

      "Những ngươi ở đây đều biết hết chứ?"

      An ninh ngẩn ra, cười xoà: "Cũng phải đều biết hết, chẳng qua là do tôi làm được vài năm rồi nên cũng biết được khá nhiều."

      Mộ Minh Thăng gật đầu cái: "Vậy chiếc xe vừa mới vào đây sao? Đừng với tôi là nhận ra nhé, loại xe kia đoán chừng cả tiểu khu này cũng chỉ có rất ít thôi, người ở bên trong xe là ai vậy?"

      "Ngài người đó?" An ninh hồi tưởng lại: "Người đó cũng phải hộ gia đình thường xuyên ở đây, bọn họ cách khoảng thời gian mới lại trở về sống ở đây lần. Nếu như tôi nhớ lầm hơn nửa năm trước bọn họ mới trở về, căn phòng ở nơi này để trống nhiều năm ai ở, tôi còn tưởng rằng bọn họ trả lại phòng rồi, hoá ra phải."

      nhiều năm? ?

      Bên ngực trái của Mộ Minh Thăng lại đập mạnh mẽ, nhíu mi lại : " như vậy, mấy năm trước bọn họ cũng sớm ở cùng với nhau ở chỗ này sao?"

      An ninh nghe vậy ngượng ngùng cười cười, cân nhắc lúc rồi mới : "Vâng, cũng phải vài năm, nhưng ra, lúc bắt đầu tới ở cũng chỉ có vị tiên sinh kia thôi, kia mãi sau này mới đến ở. khó nghe chút kia còn quá , lúc đầu tôi còn cho rằng bọn họ là em chú cháu gì đó. Mãi những năm sau này mới biết ra bọn họ là bạn bè trai ... A, tại hình như là sắp kết hôn, sau này phải gọi là Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân mới đúng."

      Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân? Sắc mặt Mộ Minh Thăng trắng bệch, thân hình thoáng lảo đảo, làm cho an ninh ở trước mặt và chú Lưu ở phía sau bị dọa cùng vội vàng đỡ lấy.

      ra nhiều năm như vậy rồi.

      Nhớ lại lời của người này , đó là thời kỳ lúc Lan Khê học năm thứ hai trung học, khi đó thực vẫn còn ở nhà.

      Trong mấy năm học đại học, cũng vẫn hề trở lại.

      ra là sớm như vậy...

      Sớm như vậy...

      "Tiên sinh, mọi chuyện cũng ràng rồi, nếu chúng ta về nhà trước được ?" Chú Lưu đỡ ông tiếp: "Dù sao công tử và tiểu thư cũng ngày mai bọn họ trở về mà, cứ chờ bọn họ trở về rồi hãy ..."

      Mộ Minh Thăng chậm rãi gạt tay chú Lưu, lưng giống như cõng nặng ngàn cân, ngẩng gương mặt trắng bệch lên : "Phiền cung cấp cho tôi số tầng và số phòng bọn chúng ở, cứ ghi tên tôi, tôi muốn vào thăm nhà này."

      "Tiên sinh..." Chú Lưu kêu lên tiếng, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên.

      "Ghi tên !" Mộ Minh Thăng gầm tiếng.

      Khí thế của ông già làm cho người ta nhìn mà sợ.

      An ninh dám chậm trễ, ghi tên của họ lại, sau đó để cho bọn họ vào, nhìn bóng lưng của ông già kia đột nhiên có loại dự cảm rất xấu.

      Trong nhà ...

      Lan Khê xếp đồ mới mua vào trong tủ lạnh chưa xong tiếng chuông của máy điện thoại di động vang lên. Mộ Yến Thần vừa mới từ trong phòng tắm ra ngoài, ánh mắt đen sẫm, tới nhận điện thoại.

      Lan Khê tò mò lui về phía sau nhìn chút, biết là ai gọi tới, nhưng nhìn vẻ mặt của dường như có chút nặng nề.

      "Làm sao vậy?" đoán quá nửa điện thoại gọi đến là của nhân viên an ninh tiểu khu gọi đến: "Chúng ta thiếu tiền điện nước sao?"

      Mộ Yến Thần môi mỏng hơi mím lại thành đường thẳng, cặp mắt đen sâu thẳm như biển, vào điện thoại: "Tôi biết rồi."

      ngẫm nghĩ, cái nên tới cuối cùng tới.

      Điện thoại còn chưa đặt xuống, chuông cửa vang lên.

      Lan Khê vẫn nghĩ rằng thiếu tiền điện nước nên nhân viên nghiệp vụ mới tìm tới cửa, đôi mắt trong veo như nước thoáng vẻ oán trách liếc nhìn Mộ Yến Thần cái, rồi chạy tới mở cửa. Vừa định mở miệng giải thích với người ta liền giật mình đứng ngây ra đó, cả người chấn động, tay chân toàn thân lạnh như băng.

      vạn vạn lần cũng ngờ rằng người tới là Mộ Minh Thăng.

      cứng người, sững sờ, trong đầu vang lên tiếng ong ong, mặt mũi tái nhợt thất thần hồi lâu mới mở miệng: "Cha..."

      ... Sao ông lại có thể tới nơi này? !
      Last edited: 29/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 289: Cú đánh trí mạng

      Tay chân Lan Khê lạnh như băng vẫn cứng đờ đứng nguyên tại chỗ. Cánh cửa phòng bị Mộ Minh Thăng cưỡng chế chậm rãi mở ra. biết nên làm gì, lảo đảo cái rồi đứng tại chỗ, ánh mắt mở rất lớn nhìn cha mình, tựa như điều bí mật mà vẫn luôn yếu ớt che dấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng giờ đây bị xé toạc ra, tất cả trơ trẽn của cũng bại lộ ở trong mắt người mà kính nhất.

      Mộ Minh Thăng gắt gao nhìn chằm chằm, nhìn lâu, sau đó mới dời mắt hướng về phía Mộ Yến Thần ở đằng sau. Nhưng bóng dáng tuấn bất phàm kia lại hề có chút khiếp đảm hay tránh né, cặp mắt lạnh lùng chống lại ông, môi mỏng lạnh nhạt mím lại thành đường thẳng.

      "Cha, ngài tới." nhàn nhạt gọi tiếng, hết sức lễ phép và kính trọng.

      Trái tim Mộ Minh Thăng lại bị từ này bức đến điên loạn ngừng, vẻ mặt già nua trắng bệch giật giật, tơ máu trong mắt từ từ nổi lên. Tay ông run rẩy nắm chặc cây quải trượng bằng gỗ đàn hương, nặng nề giơ lên hung hăng đập vào lưng Lan Khê ... !

      "Bịch!" tiếng vang lên lớn, Lan Khê bị đau kêu lên thê thảm. Cú đánh nện trúng bả vai ngay phía cổ của , bóng dáng mảnh khảnh của lảo đảo cái suýt nữa ngã nhào vào bên tủ giày.

      Vẻ mặt của Mộ Yến Thần chợt biến sắc.

      sải bước tới, để ý đến chiếc quải trượng lại lần nữa hung hăng nặng nề đập xuống, tay ôm lấy Lan Khê xoay người đỡ đòn cho !"Bịch!" Lại tiếng đánh nữa vang lên lớn, cú đánh nện ở vị trí đầu xương, ngay cả xương cũng phát ra tiếng kêu lách cách nho .Hai cánh tay Mộ Yến Thần vẫn ôm chặt người trong ngực, quay người lại ôm gọn vào trong ngực mình, bàn tay che kín đầu và cổ của , để cho cây quải trượng hung hăng hạ xuống nện trúng, gây thương tổn cho !

      Chú Lưu ở phía sau lưng bị dọa sợ, thoáng chốc biến đổi sắc mặt, liền chạy vào ngăn cản: "Tiên sinh! Tiên sinh ngài đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, xảy ra án mạng đấy, tiên sinh, đừng nóng ! "

      Thế nhưng lúc này Mộ Minh Thăng giống như nổi cơn điên, giận dữ và xấu hổ bị đè nén chất chứa nơi đáy lòng bị bật tung ra ngoài... Ông sao tin nổi mình lại có đứa con biết liêm sỉ như vậy... tin được tất cả hoang đường sao chịu nổi lúc này xảy ra ở trước mắt ông. Ông nhất định phải đánh chết nó, đánh chết đứa con xấu xa đến tận xương cùng với đồ nghiệt chủng dị dạng ở trong bụng của nó nữa! !

      Lực đánh của ông rất lớn, tiếng cây quải trượng vung lên ở trung thành gió kêu vù vù, tạo thành những cú đánh xuống trí mạng! Mộ Yến Thần lời đỡ cho tất cả những cú đánh khiến có thể tổn thương tính mạng. Chú Lưu ở bên cạnh kêu đến tê tâm liệt phế, than thở khóc lóc khuyên nhủ, nhưng vẫn ngăn cản được trận đòn tàn nhẫn lúc này đổ ập xuống kia. . .

      Máu ở vai Mộ Yến Thần, máu ở vết thương do kiếm đâm ở lưng bị đánh toác ra, thấm qua áo sơ mi, chảy ra ngoài thành dòng màu đỏ rực nhìn rất đáng sợ. . .

      Cú đánh xuống nặng nhất vừa đáng sợ nhất, lại hung hăng đập vào sau gáy của , "Bịch!" sau tiếng động lớn vang lên, Mộ Yến Thần liều chết giữ chặt thân thể mềm mại trong ngực, dòng máu đỏ tươi đặc sệt từ trán chảy ra nhìn đáng sợ. . .

      Kèm theo trong đầu vang lên tiếng ong ong, đau đớn lan ra khắp toàn thân. . .

      Khắp cả người đều là máu, nhưng vẫn ôm chặt lấy . Lan Khê bị siết chặt cứng đến thể nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng chôn ở cổ . ấp úng thét lên, khóc xin cha đừng đánh nữa, dưới chân biết có vật gì bị dẫm nát, vỡ vụn mặt đất. vùi ở trong ngực của Mộ Yến Thần, lúc này ngửi thấy rất mùi máu tươi nồng nặc. . .

      Mộ Minh Thăng cũng bị chấn động bởi dòng máu đỏ tươi sềnh sệch chảy từ trán của Mộ Yến Thần xuống dưới. Ông biết mình dùng bao nhiêu nhiều sức lực đánh con tàn nhẫn, nhưng con trai ông tránh, cũng buông người ở trong ngực nó ra. Mộ Minh Thăng biết nếu còn đánh tiếp thêm vài cái nữa, vậy nhất định xảy ra án mạng.

      "Tiên sinh! Tiên sinh..." Chú Lưu than thở khóc lóc van xin, trợn to hai mắt nhìn Mộ Minh Thăng vẻ mặt biết làm thế nào. Động tác vừa chậm lại, chú vội vàng chạy rút quải trượng trong tay Mộ Minh Thăng ra, ném về phía xa!

      Mộ Minh Thăng lảo đảo cái, chú Lưu vội vàng đỡ ông, run giọng : "Tiên sinh ngài đừng như vậy, chúng ta dùng lời tốt hơn, đừng động tay chân làm gì! Cả hai đều là cốt nhục của nhà họ Mộ, ngài đập đứa nào mà đau lòng..."

      Đau nhức và choáng váng cứ quanh quẩn ở trong đầu, Mộ Yến Thần mím chặt đôi môi mỏng lại để cho mình giữ được tỉnh táo. Đôi tròng mắt sâu thẳm trong suốt tràn đầy tỉnh táo, ôm chặt người trong ngực thất thanh khóc thút thít, đầu máu phun đầy mặt nhìn về phía cha của mình, nhàn nhạt : "Có chuyện gì ngài cứ việc đập vào con... Trong bụng của em ấy còn có đứa , đừng đánh em ấy."

      ". . ." Mộ Minh Thăng thở hổn hển dữ dội, mắt mở to, tay run rẩy chỉ vào Lan Khê: "Mày... đừng có chuyện với tao. . . Mộ Minh Thăng này có đứa con như vậy. . . tao có đứa con có giáo dục như vậy ... dám loạn luân với trai của mình, tạo ra nghiệt chủng, còn dám quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Mộ này mà gọi tao tiếng cha!"

      "Tao dạy mày thế nào..." Mộ Minh Thăng mà tim như bị khoét ra tràn ngập đau đớn, giống như vật quý giá được bảo vệ giữ gìn trong tim giờ đây bị đào lên đầy dơ bẩn. Trong lòng ông nỗi thất vọng lên đến cực độ, quá đau lòng vượt qua cả nỗi tức giận, nhưng ông lại chỉ có thể sử dụng phẫn nộ để giải quyết vấn đề. Tay ông lục tìm quải trượng, sờ thấy, tiện tay cầm chiếc giày lên, hung hăng đập về phía bọn họ: "Tao dạy mày thế nào! ! ! !"

      Lan Khê nghẹn ngào nức lên tiếng, cảm giác nơi thắt lưng và hô hấp lần nữa bị giữ chặt, bàn tay che sẵn ở nơi gáy áp chặt vào cổ. Cả người run rẩy kịch liệt, chỉ cảm thấy cảm giác đau lòng làm cho hô hấp cũng bị đứt đoạn, nhưng vẫn thể nhúc nhích.

      Tay kéo tưởng như sắp xé rách cả áo sơ mi của Mộ Yến Thần.

      Trái tim ông đau nhói bởi con làm tổn thương, đôi mắt đẫm nước mắt của Mộ Minh Thăng chớp chớp kịch liệt, nhưng cũng che giấu được đau đớn trong ánh mắt già nua. Ông lảo đảo bước lui lại mấy bước, thở hào hển kịch liệt, nhưng cảm giác xấu hổ đến cùng cực ở trong lòng lại xông lên bao phủ, ông nghiến răng tựa như gầm ra hai chữ: "Hoang đường... Hai đứa quả rất hoang đường! !"

      Người ở trong ngực run lên mạnh mẽ, Mộ Yến Thần nhắm mắt, vuốt ve mái tóc mềm mại của , môi mỏng hôn lên trán , cho an ủi ấm áp nhất sâu đậm nhất, tiếp đó : "Trước hết để đưa em vào trong phòng nghỉ ngơi chút , nơi này cứ để mình ứng phó là được."

      Thân thể Lan Khê run lên cái.

      phải là người điếc, có thể cảm nhận được trong đánh chửi của cha lộ vẻ đau lòng, có thể tưởng tượng cha lo lắng cho con bị mất tích chỉ trong vòng mấy ngày mà tóc bạc quá nửa. tại con trở về, tìm được, nhưng... ông lại bị chấn động đến đau nhức trái tim, quá mức bi thương, tất cả những thứ đó đều do tay tạo thành. . .

      "Ba ba..." Đẩy cái ôm trong ngực của Mộ Yến Thần ra, Lan Khê vừa khóc vừa : "Con có lỗi, nhưng con biết nên giải thích thế nào. . . con nghĩ muốn sớm cho ba biết, nếu con cho ba biết con cũng cần phải dấu diếm đến thống khổ như thế này! Nhưng con dám với ba, con dám , con sợ rằng cũng bởi vì như vậy mà ba cũng cần con nữa. . ."

      Nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống, cúi đầu run rẩy giống như chiếc lá khô trong gió, Mộ Minh Thăng nghe mà cả người chấn động.

      "Cha. . ."

      Mộ Yến Thần cau mày, kéo trở lại trong ngực, giữ chặt lấy hông của : ". . . Ngoan, nghe lời , nghỉ ngơi, trước ."

      xong liền cúi người ôm lấy , cho có nửa điểm kháng cự, sải bước về phía phòng ngủ. Lan Khê muốn, chảy nước mắt cầu xin Mộ Yến Thần hãy để cho với cha vài câu. Nhưng Mộ Yến Thần vẫn giữ thái độ cương quyết, nhàng dỗ dành mấy câu để cho nằm xuống giường, hôn sâu, lúc này mới khiến ổn định lại tâm tình hốt hoảng kích động.

      ra ngoài đóng cửa lại, Mộ Yến Thần để cho cặp mắt sẫm mầu lạnh lẽo của mình trấn định lại, lúc này mới chậm rãi ra phòng khách. Trong phòng khách là cảnh hỗn độn, đồ vừa mới mua bị Mộ Minh Thăng đánh làm hỏng ít, nhưng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, đóng cửa phòng lại, tiếp đó rót chén nước đặt ở trước mặt Mộ Minh Thăng.

      Khắp người đầy máu, áo sơ mi đầy vết máu loang lổ, thêm nữa dòng máu nóng sềnh sệch vẫn theo gò má tuấn dật chảy xuống bên dưới.

      Nhưng cả người vẫn toả ra khí thế bức người, bình tĩnh nhã nhặn.

      "Cha, xin bớt người bớt giận." ngước mắt nhàn nhạt .

      Nghe được câu này Mộ Minh Thăng chỉ cảm thấy buồn cười, ông lạnh lùng ngước mắt chăm chú nhìn người trước mắt, giọng khàn khàn: "Bớt giận sao? Khi hai đứa làm ra loại chuyện hoang đường này sao nghĩ đến chuyện ta nổi giận? Yến Thần, giỏi lắm. . . Chuyện này hai đứa dấu diếm ta bao lâu rồi, hả?"

      Mắt thấy con trai mình người đầy máu, nhất là vết thương trí mạng trán, Mộ Minh Thăng chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng lại thể biểu ra, nét mặt già nua đầy căng thẳng. Ông muốn nghe xem rốt cuộc con trai mình giải thích thế nào!

      Mộ Yến Thần bình thản mím chặt cặp môi mỏng, cũng tránh né ánh mắt của ông, xoay người tới ngồi ở ghế sa lon, hai khuỷu tay vòng lại tỳ lên đầu gối, bộ dáng muốn chuyện thẳng thắn với ông.

      "Chuyện này vốn cũng thể xác định được, nếu như muốn xác định hai chúng con từ khi nào bắt đầu ở chung chỗ cũng chưa được bao lâu." Trong tròng mắt sâu thẳm của tràn đầy vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt, điều này làm cho Mộ Minh Thăng có tức cũng thể tức lên được.

      " còn dám láo! !" Sắc mặt Mộ Minh Thăng đỏ lên, đập mạnh cái lên bàn trà, tiếng động dường như cũng có thể phá hủy cả phòng này.

      Mộ Yến Thần dừng chút, thản nhiên nhìn ông, khàn khàn : "Nếu như là ưa thích, chuyện này từ năm năm trước, con gặp em ấy bao lâu bắt đầu thích rồi, cho đến bây giờ, vẫn thay đổi."

      " như vậy, lần ta bắt đầu phát bệnh năm năm trước, hai đứa ở cùng chỗ?"

      "Là từng có lần cùng nhau thôi, chẳng qua cũng bởi vì năm đó ba bị bệnh, chúng con còn tiếp tục."

      "Hừ, vậy bây giờ sao? Ta nghe an ninh ở lầu dưới , hai đứa còn sắp kết hôn?"

      ". . . Phải" do dự chốc lát mới thừa nhận.

      Mộ Minh Thăng chăm chú nhìn chằm chằm, ánh mắt thể tin nổi trong cái nhìn của ông càng ngày càng mãnh liệt, hồi lâu sau ông giọng khàn khàn: "Yến Thần, rốt cuộc là điên rồi hay là giả vờ hồ đồ với ta đây? Hai đứa lại còn muốn kết hôn? còn muốn để cho Lan Khê sinh con của hai đứa nữa sao? Chẳng lẽ biết. . ."

      "Cha, " Mộ Yến Thần cắt ngang lời ông, ánh mắt nhìn sâu: "Cha, con khẳng định tại cha phải biết nguyên nhân rồi chứ?"
      Last edited: 29/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 290.1 : Khao khát dâng trào

      Sắc mặt Mộ Minh Thăng cũng thay đổi theo: " vậy là có ý gì?"

      trầm lặng.

      hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới , giọng khàn khàn: "Cha, người cũng từng có người ... Đối với Lan Khê, cho tới bây giờ tình cảm của con chỉ có vậy. Con em ấy, làm sao con có thể dễ dàng bỏ qua việc em ấy có danh phận gì, theo con ở chung chỗ cho được, tránh lúc nhưng thể tránh cả đời người! Làm sao con có thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu em ấy hạnh phúc, sinh ra đứa con có thể bị dị dạng hoặc bị tàn phế được chứ?"

      Khi nhàng ra những lời này, môi mỏng thoáng lộ chút tái nhợt, dòng máu đỏ tươi trán vẫn chảy xuôi xuống, mùi màu làm cho người ta cảm thấy có chút thê lương. Dường như lâu lắm rồi cũng chưa từng như móc tim móc phổi ra với người khác như vậy, ngay cả đối với bậc trưởng bối thân thiết mà kính nhất.

      Mắt Mộ Minh Thăng lần nữa lại trợn to, sắc mặt cũng tái nhợt.

      Ông lẳng lặng nghe Mộ Yến Thần , dám hỏi lại, cũng dám suy đoán, thậm chí ngay cả ngồi ông cũng có chút yên.

      "Cha, ngài hãy hiểu rằng, con và Lan Khê hoàn toàn có máu mủ với nhau..." chậm rãi, ràng.

      " câm miệng lại cho ta! !" Mộ Minh Thăng gầm , vẻ mặt xấu hổ tới cực điểm.

      Ông muốn nghe.

      muốn nghe .

      Ông muốn nghe chính miệng Mộ Yến Thần cho ông biết điều đó. Cả hai đứa con ông, có đứa nào phải là ruột thịt của ông... chúng phải là ruột thịt của ông còn có thể là ruột thịt của ai được đây... Nếu như tiếp tục bới móc quá khứ có lẽ còn tìm ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ khác nữa mà chính ông cũng dám nghĩ.

      Hôm nay ông được nghe quá nhiều chuyện, vượt quá cả sức chịu đựng của trái tim.

      Mộ Yến Thần thấy ông có vẻ như muốn hết sức trốn tránh, cũng cưỡng ép, lập tức hàng lông mi dày cụp xuống: "Cũng được! Trước mắt ngài có thể đón nhận này chậm lại hai ngày cũng sao. Con biết trong lòng ngài tức giận... Con và Lan Khê cùng nhau làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại còn lừa gạt ngài nhiều năm như vậy... Cha, thực xin lỗi."

      Nghe lời này trong lòng Mộ Minh Thăng cảm thấy chán nản, cười tiếng đầy lạnh lùng: “ ra cũng biết xin lỗi? Ta còn tưởng rằng hôm nay ta ra tay quá nặng, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ nặng lắm, đây là thiếu ta, thiếu Lan Khê! !"

      Mộ Yến Thần lạnh nhạt gật đầu thừa nhận: "Con biết... con đáng bị như vậy, con cũng cam tâm tình nguyện."

      Tơ máu trong mắt Mộ Minh Thăng dần dần rút : "Thời gian trước, Luân Đôn có việc, chẳng lẽ là để làm chuyện này? có điều tra được chuyện gì , điều tra xong chưa?"

      "Coi như là ràng, " trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn vẻ được ràng lắm: "Nếu như ngài muốn biết, bất kể lúc nào con cũng có thể với ngài."

      ư?

      cái gì đây?

      cho ông biết tin tức giống như thùng thuốc nổ kia hay sao, thừa nhận chính mình phải là cốt nhục của nhà họ Mộ ư, mình là con do mẹ của mình và người đàn ông khác bên ngoài sinh ra sao; sau đó bắt đầu đẩy tội ác đó sang cho Nhiễm Nguyệt qua đời sao?

      Mộ Minh Thăng muốn nghe.

      Cả hai loại khả năng này, bất kỳ với bên nào, đối với ông mà đều là đả kích trí mạng.

      Lúc đầu ông cũng nghĩ mình già rồi, già rồi... Chuyện gì cũng lui lại chút, chuyện gì cũng nghĩ thoáng hơn chút, là có thể hưởng phúc tuổi già ... nghĩ lại được nhận được chuyện khiến trong lòng ông muốn nổ tung, tưởng chừng như sắp phá hủy toàn bộ tất cả những gì mà ông hết lòng giữ gìn bảo vệ.

      "Cha, ngài có muốn ngồi lại ở chỗ này thêm chút nữa hay muốn trở về? Để con pha chút trà nhé!" Mộ Yến Thần rãi .

      Cười khổ tiếng, Mộ Minh Thăng : "Uống trà ư?"

      "Khi từ Los Angeles trở về, Lan Khê mua, thứ trà này từ hai năm trước cũng còn xuất khẩu, chỉ có thể mua mang về, em ấy biết ngài thích uống loại này."

      Lan Khê mua về ư?

      Ánh mắt Mộ Minh Thăng bị kích thích thành ẩm ướt, suy nghĩ chút, mới vừa rồi mình thình lình có chút điên cuồng, ra sức đánh con , trong lòng ông chợt thấy run rẩy.

      "Hôm nay ta bị hai em nhà làm cho tức chết... nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng tức giận như vậy, có biết ..." Mộ Minh Thăng xoa đầu gối, giọng run run mang theo oán hận, ngước mắt lên quan sát con trai mình: "Con trai của Mộ Minh Thăng ta rất kém cỏi sao? Yến Thần? Điều kiện của tốt như vậy, muốn dạng phụ nữ nào mà được, tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải tìm đến Lan Khê?"

      Đôi môi mỏng như dao hơi mấp máy, lạnh nhạt đáp lại: "... Ngài sao? Nếu như ngài gặp mẹ con, sau này khi ngài có hôn ước rồi, vậy tại sao lại còn có con?

      có kết quả.

      Nếu muốn truy cứu, thế gian này cũng có rất nhiều chuyện cũng cần truy cứu mà ra được kết quả.

      "Ta lại ..." Mộ Minh Thăng khắp người mệt mỏi, đứng lên, ngay cả nhìn ông cũng muốn liếc con trai cái, khoát khoát tay, "Các người hãy tránh xa ta chút... Các người làm những chuyện vô sỉ này..."

      Ông cúi đầu, nhìn dường như thất vọng cực độ, nhưng nước mắt nóng bỏng trong mắt lại lừa được người.

      " hãy chăm sóc con ta tốt..."

      Ông khàn giọng câu rồi bỏ , chú Lưu đuổi theo sát đằng sau.

      Mộ Yến Thần đứng dậy đưa bọn họ vào thang máy, sau đó mới dừng bước lại, quay người trở về phòng.
      Last edited: 29/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 290.2 (tiếp theo)

      Đóng cửa lại, đất bừa bãi giống như vừa bị trận gió mùa vừa càn quét qua chút lưu tình, nhưng trong lòng Mộ Yến Thần nhõm và bình thản. Nghe thấy có tiếng động ở nơi cửa, ngước mắt lên, thấy Lan Khê đứng ở cửa, đau lòng nhìn .

      chạy tới, kéo tay, xắn tay áo sơ mi của lên nhìn chút. Nhìn thấy máu từ bả vai vẫn chảy xuống cánh tay, lúc này tay phát run lên, định kéo về phòng để băng bó vết thương, ngờ Mộ Yến Thần lại dùng sức túm kéo ngược trở lại, ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn liếc nhìn cái sâu, cúi người chặn ngang ôm lên mang đến phòng nghỉ.

      Lan Khê kinh ngạc nhìn , ánh mắt nhìn vừa đau lòng vừa cảm động.

      Vừa đặt lên giường, nụ hôn của Mộ Yến Thần liền ập đến, thậm chí cũng kịp phản ứng bị hôn sâu. cạy kẽ răng của , điên cuồng múa trong khoang miệng , so với thường ngày kích động hơn, khao khát thoáng dâng trào, mạnh mẽ mút lấy lưỡi của tựa như muốn nuốt vào bụng mình vậy.

      " đầu chảy rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng băng lại." Trong lúc bị hôn đến điên cuồng, mắt rưng lệ, Lan Khê vẫn câu dù tiếng.

      Lúc này tấn công mãnh liệt của Mộ Yến Thần mới chậm lại chút, ngậm hai cánh môi nhàng trằn trọc, giọng khàn khàn: " sao đâu. Những thứ này đáng phải nhận... chờ đợi ngày này quá lâu rồi..."

      Bây giờ tất cả mọi chuyện đều bị xé toạc ra, để cho mọi tội ác cũng như trừng phạt đều được phơi ra dưới ánh mặt trời!

      Nếu như nhất định phải có trận ầm ĩ đến vỡ đầu chảy máu này, mới có thể được ở chung chỗ với chút kiêng kỵ, vậy lẽ ra phải nên chùn bước, mạnh mẽ liều lĩnh lần từ lâu rồi, để cho ngày này tới sớm hơn chút, sớm hơn chút nữa.

      Cho đến khi nhận ra người ở trong ngực bị hôn đến run rẩy sắp hít thở thông, lực ôm của Mộ Yến Thần mới lỏng ra chút. Ánh mắt chăm chú nhìn đôi mắt rưng lệ của sâu, dùng đầu lưỡi nhàng vẽ quanh làn môi của . để tay quàng lên vai của mình, hai người lại quấn quít, cảm giác giống như ở trong nụ hôn đẫm máu.

      Hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới buông ra, để lấy hộp thuốc, còn bản thân mình tới ngồi ở chiếc ghế kê ở cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại, từ từ vắt tay lên cái trán.

      Chỉ chốc lát sau nghe thấy bên cạnh có tiếng động, hộp thuốc được mở ra, bàn tay nhắn, mềm mại cởi cúc áo nơi cổ áo ra, tiếp đó miếng bông tẩm cồn khử trùng lành lạnh lau sạch tất cả máu ở vết thương cho ... Mộ Yến Thần mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt dịu dàng xinh đẹp ở trước mặt mình.

      Nhìn những vết thương, Lan Khê cảm thấy người run lên vì sợ hãi, trong lòng nhói lên nỗi đau đớn.

      Sau khi kiểm tra kỹ càng lại, Lan Khê mới đặt miếng gạc lên trán sát bên trong mái tóc, dùng băng dính dán chặt lại. Thậm chí sợ nơi bị gậy đập vào đó biết rốt cuộc có bị ảnh hưởng hay . suy nghĩ chắc phải đưa bệnh viện kiểm tra chút xem não có bị chấn động có hay .

      "Em trải chiếc thảm mỏng giường rồi, đến ngồi ở giường , ngồi thế này em nhìn được vết thương sau lưng." dịu dàng ." sao đâu." vẻ thờ ơ.

      " lên giường !." nắm bàn tay giật giật, ra lệnh lần nữa.

      Bất đắc dĩ Mộ Yến Thần đành đứng dậy về phía chiếc giường, nhưng lại ngồi như cũ mà dứt khoát nằm lỳ ở giường, nhìn chiếc thảm mà trải ra, cánh tay dài thò qua hông của , dứt khoát kéo ngã xuống giường cùng với mình, ôm thân thể ấm áp mềm mại kia vào ngực, thấy tốt hơn so với bất kỳ dùng loại thuốc nào. Lan Khê muốn giãy giụa, nhưng bị cánh tay của giữ chặt: "Ngoan nào, để ôm em lúc."

      Lúc này Lan Khê mới nằm yên lại.

      Ngửi mái tóc thơm ngát của , Mộ Yến Thần sực nhớ vừa rồi cũng bị đánh gậy, tay liền nâng cằm của lên, tiếp đó cởi chiếc cúc rất chặt nơi cổ áo kia ra, kéo chiếc áo dệt kim của xuống đến nửa ngực, nhìn vào gáy của ... quả nhiên cũng có vết sưng đỏ, nơi đầu xương bị gậy đập vào tím bầm lại.

      Ánh mắt sẫm lại đầy buồn bã, Mộ Yến Thần lật người lại, thân thể to lớn đè lên , môi mỏng hôn lên cục sưng đỏ nơi gáy kia. để nụ hôn triền miên rơi vào nơi nào đó, chọc cho người phía dưới xao động trận, thân thể run rẩy.

      "Lúc nãy ở bên ngoài, tất cả với ba ba rồi sao?" Lan Khê khẽ hỏi .

      " đâu, chỉ những gì cần thiết, ông ấy vẫn chưa thể chấp nhận nổi hai chúng ta phải là em ruột, muốn nghe đến thân thế của em," nhắm mắt lại , môi mỏng ở lướt dạo chơi da thịt : "Nhưng nghĩ ông ấy cũng đoán được, cũng tự mình thăm dò... Ông ấy cần có chút thời gian để chuẩn bị đón nhận này. . ."

      Lan Khê nghẹn lời im lặng, nhớ lại vẻ đau lòng và điên cuồng hôm nay của cha, nhắm hai mắt lại.

      "Ngày mai em vẫn muốn trở về nhà họ Mộ." nức nở.

      Lực hôn của Mộ Yến Thần dần sâu hơn, hơi thở có chút nặng nề: " cùng em."

      Lan Khê nằm ngửa ra, con ngươi giống như được tắm ánh sao, ánh sáng hy vọng dường như bừng lên sáng ngời. cũng chờ đợi ngày này lâu, lưới rách cá chết, còn đường lui nữa rồi, là đao là kiếm, sống hay chết, bọn họ cũng cùng nhau xông pha.

      Ham muốn của Mộ Yến Thần bắt đầu nổi dậy, môi mỏng nhàn nhạt mím lại, cầm bàn tay bé của đặt lên đầu, cúi đầu hôn triền miên vào bên tai , khàn khàn hỏi: "... Khi nào thai ổn định chút? Ba tháng đủ chưa?"


      Hết chương 290
      Last edited: 29/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 291: lâu gặp.
      .

      Thai ổn định?


      chút kinh ngạc trong lòng Lan Khê từ từ nhộn nhạo lên, giống như gợn sóng lăn tăn giữa hồ. Hàng mi dài run run, lúc này mới cảm nhận được thân hình người đàn ông ôm mình thay đổi khác thường chút, cánh tay to lớn của ôm chặt lấy , bừng bừng phấn chấn sức mạnh cùng nhiệt độ nóng bỏng hun nóng da thịt , nụ hôn của cũng mang theo hương vị khát vọng cực độ.


      "Em... biết..." Lan Khê mê muội phen, bị mút mạnh vào cổ làm cho toàn thân run rẩy, mê ly tê dại, năm ngón tay quấn quýt nhịn được nhàng đan xen bàn tay , "Bác sĩ sau ba tháng mới tương đối ổn định, em biết em phải có thể..."


      Còn chưa dứt lời, thốt ra tiếng ngâm khẽ, bắt đầu co rúm lại, cảm nhận được bị cắn vào vành tai của mình, hơi thở nặng nề nóng bỏng của làm như sắp bị phỏng, bàn tay lách vào bên trong thăm dò nơi mềm mại dưới lớp áo len của , chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi nơi đó, nhào nặn, vuốt ve mãnh liệt
      .

      khí mát mẻ, kích thích uốn cong phần eo mềm mại.


      Mộ Yến Thần hôn môi , có chút khống chế được luồn tay ra sau tấm lưng thanh mảnh của cởi móc khóa áo ngực, tiếp theo bàn tay như lửa nóng di chuyển lên nơi mềm mại đẫy đà phía trước, thoắt nặng thoắt vuốt ve nắn bóp, sắc hồng nhạt bởi bàn tay lưu lại ngực khiến hai nụ hồng đỏ bừng động tình dựng thẳng đứng lên, Mộ Yến Thần buông môi ra, cúi đầu vùi vào trước ngực .


      "..." Kích thích mãnh liệt khiến cho Lan Khê suýt nữa nghẹn thở, tròng mắt trong suốt như nước tràn đầy mê ly, ngón tay trắng trẻo của luống cuống luồn sâu vào tóc , sau đó lại cảm thấy đột biến như lửa nóng tiến về giữa hai chân mình tìm kiếm, chưa kịp cự tuyệt, cạnh quần bị đẩy ra, bàn tay ấm áp như nước của mạnh mẽ bao phủ lại.


      "Yến Thần..." Lan Khê mang theo chút nức nở hô tiếng, biết trong thời gian mang thai khuây khoả mà lại mãnh liệt như vậy, nghĩ muốn kẹp chặt tay để dịu phen trêu chọc trí mạng kia, lại bị cường thế trấn áp, ngón tay đè lên điểm kia khiến cho điên cuồng khống chế được, trùng trùng điệp điệp đè nén vuốt ve, mơn trớn.


      Ngước mặt lên, trong ánh mắt sâu thẳm Mộ Yến Thần mê ly mang theo chút rung động, cúi đầu chăm chú nhìn người trong lòng mất khống chế sợ hãi kêu thành tiếng, khàn giọng hỏi: "Em vừa mới bảo cái gì?"


      xác định tiếng vừa mới kia là vô ý thức khẽ gọi, cũng nhất định là thanh chôn sâu trong đáy lòng.


      Lực đạo ngón tay vẫn giảm, dán sát vào bên tai ép hỏi: "Bảo cái gì?"

      Liên tiếp mất hồn, Lan Khê nào đâu nghe được hỏi cái gì, mắt bay lên hoa đào hồng, kiều diễm ướt át, hai tay vẫn bám chặt bờ vai của , khẽ cắn môi dùng ánh mắt trong suốt im lặng xin tha.

      Thấy ánh mắt này, trong lòng Mộ Yến Thần đại loạn, mím môi trong lúc đó, *** đặc hơn tràn ngập con ngươi.


      cũng hỏi lại nữa, cúi đầu hung hăng hôn môi của , bàn tay dùng sức tăng thêm chút, giống như là cố ý muốn ép mất khống chế, tiếp xúc, trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của , từng chút đưa lên đến tột cùng *** đỉnh.


      Dáng người nằm dưới thân dần dần chịu nổi, cảm giác khó chịu muốn hét lên thành tiếng, nhịn được cả người bắt đầu co thắt, cuộn lại trong lòng .


      Bụng dưới căng thẳng đến phát đau, cứng rắn như sắt, Mộ Yến Thần cố gắng chịu đựng, chợt nhớ khi ở Los Angeles, bác sĩ chẩn đoán tình trạng thể chất của , việc có thai trong hoàn cảnh đó còn tệ hơn so với người bình thường khác rất nhiều, giờ phút này thể mạo hiểm như vậy.


      môi ngừng ngân nga thương ấy, trầm giọng : "Thân thể em tạm thời còn chưa ổn... Qua thời gian ngắn lại muốn em."


      Ngừng trận làm ầm ĩ để người bớt những giọt mồ hôi tinh tế, khuôn mặt nhắn hơi nóng, cực kì đáng .

      Trong lòng Lan Khê khỏi cảm động, vươn cánh tay vòng qua cổ ôm chặt lấy.


      Mộ Yến Thần cũng ôm chặt thân hình , mặc dù cả hai người đều bị thương sao thoải mái, nhưng chung quy mọi chuyện bị xé toạc ra tất cả. Nên hay nên , cũng hết thảy ra miệng, ngay cả khi trời sập vào phút này, cũng quang minh chính đại ôm chặt , đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết).

      ...

      Khi Mạc Như Khanh về đến nhà, cảm thấy bầu khí có chút khác thường.


      Hỏi người hầu Mộ Minh Thăng đâu, người hầu ông ở trong thư phòng, từ sau bữa cơm chiều vẫn ngồi đờ ra ở trong đó.


      . . .Trong thư phòng? Luyện chữ hay là nghe ca kịch?


      Mạc Như Khanh mặc kệ, chỉ là bôn ba ngày hơi mệt, ngồi xuống sô pha, lấy từ trong túi xách ra danh sách đưa cho người hầu: "Cầm lấy mang lên cho tiên sinh nhìn xem, đây là danh sách quà tặng ngày hôm nay ta ra ngoài chọn, đưa cho ông ấy tuyển chọn lại ta lập tức đặt trước, đợi đến khi đại thọ của ông cụ Tô nhà bên kia đưa đến."

      Người hầu đáp ứng, định xoay người lên lầu.


      “Đợi , " Mạc Như Khanh nhíu mày hỏi tiếp: "Yến Thần đâu?"


      "Dạ..., thiếu gia và tiểu thư ra ngoài, là ngày mai trở về." Người hầu thành trả lời, "Còn có, buổi chiều tiên sinh cũng ra ngoài chuyến, sau khi trở về cơm chiều cũng chưa ăn, chỉ gì đó với chú Lưu hồi lâu, bây giờ mới kêu chị Trương lên rồi."


      Nghe người hầu xong, càng lúc Mạc Như Khanh càng cảm thấy kỳ quái.


      Ngoài kỳ quái còn có chút hận ý, bà cũng vừa ý khi tại Yến Thần lại mang theo Lan Khê ra ngoài, nghĩ đến bây giờ hai người lại ở chung chỗ bà liền oán giận, trong lòng thoải mái chút nào.

      Bất quá cũng bao lâu nữa...


      Bà nghĩ tới đại thọ ông cụ nhà họ Tô vào ngày mốt, bà đưa tặng phần lễ vật "lớn nhất, nặng nhất"! !

      ...

      Tại cửa tiệm thời trang, sau khi Lan Khê thử đến bộ lễ phục thứ ba hơi chán nản, thấy bán hàng vẫn còn muốn dẫn thử bộ thứ tư, lập tức lắc đầu, ánh mắt trong như nước có chút cảm giác mất mác: "Tôi thử nữa, cất lại trước ."


      Sau đó nhìn nhìn bốn phía: " có thấy vị tiên sinh cùng tôi đến đây ?"


      bán hàng cười: "Dạ có thấy, ấy ở bên kia."


      Nhìn theo hướng ngón tay bán hàng chỉ, Lan Khê khẽ cắn môi, biết trong đại sảnh đó còn có loại váy lễ phục gì nữa, nhấc váy lên về phía đại sảnh, tiếng giày cao gót thanh thúy vang vọng hành lang trống trải làm mọi người giật mình, vào gian đại sảnh kia trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, kinh ngạc vịn vào cửa, ngay cả thở cũng quên mất.


      . . . Trong đại sảnh to gần trăm thước vuông như vậy, tràn ngập trong toàn căn phòng đều là màu trắng áo cưới, lễ phục kiểu nam chỉ chiếm phần , lọt vào trong tầm mắt là mảnh thuần khiết như tuyết trắng, làm nổi bật số ít màu đen, mà giờ đây làm loá mắt bức người là bóng dáng đứng trước bộ áo cưới, lạnh lùng tìm tòi chút gì đó.


      Lan Khê cảm thấy khuôn mặt nhắn nóng bỏng.


      Gõ gõ cánh cửa gổ của đại sảnh, giọng hỏi: " ở trong này nhìn cái gì?"


      Mộ Yến Thần chân mày nhảy lên, mũi chân xoay tròn, bóng dáng cao ngất lúc này mới nhìn qua phía tới, thấy người vẫn mặc bộ lễ phục khi tránh ra, dịu dàng hỏi: "Như thế nào, thích bộ nào cả à?"


      Lan Khê ngẩn ra, nhất thời lúng túng: "Tất cả đều là thắt chặt ngay eo, bây giờ em mặc vô thấy ngấn , thích hợp."


      Mộ Yến Thần nhìn lướt qua vòng bụng của , ánh mắt như thể tin nổi, qua ôm vào trong ngực, hôn lên tóc : "Để chọn giúp em."


      Bị kéo ra, Lan Khê vẫn quên vấn đề vừa hỏi khi nãy: " còn chưa cho em biết, sao đột nhiên lại đến chỗ này?"


      "Em nhất định muốn sao?" nhàn nhạt hỏi lại, ánh mắt mị hoặc chống lại khuôn mặt hơi phiếm hồng của , "Sớm hay muộn chuyện cũng tới, tại sao tận dụng cơ hội này chuẩn bị lo trước tính sau?"


      muốn kết hôn, nhưng muốn kết hôn lén lút, nếu làm tất nhiên muốn làm cách oanh oanh liệt liệt khiến cho suốt đời khó quên.


      Đương nhiên, vừa mới nãy là qua xem chút, coi có bộ nào thích hợp với hay , còn tưởng tượng dáng vẻ khi mặc vào.


      Gương mặt Lan Khê lại đỏ bừng, tuy biết chuyện này chắc chắn phát sinh, nhưng mỗi lần nhắc đến gương mặt vẫn đỏ bừng, cảm thấy tất cả việc tới quá mức đột nhiên.


      nghĩ tới vừa ra phía đối diện có người đẩy cửa tiến vào, tiếng chuông gió vang lên, người đàn ông dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi lôi cuốn, mặt mũi nhìn cũng ôn hoà hiền hậu nhu hòa, nhưng toàn thân tỏa ra hàn khí giống như băng tuyết sương lạnh như muốn đông lạnh .


      "Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?" bán hàng nhiệt tình nghênh tiếp.


      cười nhàn nhạt, vừa muốn mở miệng đột nhiên thấy cách mình khoảng vài thước có hai bóng người ôm nhau, nụ cười của nhất thời đông cứng lại, ánh mắt trong veo hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh.


      Lâu lắm gặp, Lan Khê cơ hồ có chút ra lời, sau lúc lâu mới mở miệng kêu cùng lúc với .


      "Học trưởng?"


      "Lan Khê."


      Vừa lên tiếng, hai người đều nhịn được khẽ bật cười, nghĩ tới ở chỗ này lại đụng mặt nhau.


      "Sao lại đến chổ này? phải bây giờ làm việc sao?" Lan Khê cực kỳ nghi hoặc hỏi.


      "Hai ngày trước mẹ tái phát bệnh cũ phải nhập viện, xin nghỉ hai ngày về đây, ngày hôm qua mới vừa qua bệnh viện thăm bà ấy, cũng may chỉ là do bà sợ bóng sợ gió hồi, " Kỷ Hằng giải thích , "Vừa đúng dịp đại thọ ông ngoại em, ông ấy là chính giới lão nhân( người kỳ cựu trong giới chính trị), quan hệ giao thiệp rất rộng, ba phải ở lại bệnh viện để săn sóc mẹ thể tới dự được nên để cho đại diện tham dự thay."


      xong nhìn Mộ Yến Thần đứng phía sau Lan Khê cười cười: "Xin chào, lâu gặp."


      Mộ Yến Thần nhàn nhạt gật gật đầu.


      Nhất thời nghẹn lời, Lan Khê cũng biết nên cái gì, hơn nữa giờ phút này để Kỷ Hằng nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ thân mật ôm nhau, có phần xấu hổ, nhưng cũng buông tay Mộ Yến Thần ra.
      Last edited: 29/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :