1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 281.1: có muốn nhận em ?

      Khi Lan Khê ra cửa phòng bệnh, khuôn mặt nhắn nhịn được liếc liếc.

      phải lần đầu tiên mới thấy trường hợp cảnh hai bên cùng rút súng hướng về nhau, trong họng súng đen ngòm tràn đầy sát khí, phảng phất nháy mắt tiếp theo đổ máu tươi tại chỗ. Nhưng lúc này đây, đối diện họng súng đen ngòm kia là Phó Ngôn Bác.

      Nghe người đàn ông này là cha ruột .

      Hơi thở hơi yếu ớt, chớp mắt tiếp theo bị cánh tay to lớn kéo lại ôm chặt vào trong ngực. Lan Khê ngẩn ngơ nhìn qua , trong con ngươi có ánh sáng dịu dàng, Mộ Yến Thần cúi đầu nhàng hôn lên mắt của , cảm giác được lông mi của càng ngừng run rẩy, trầm giọng : "Để súng xuống."

      Giọng trầm thấp tuy lạnh nhạt nhưng lại có lực uy hiếp mười phần, trong nháy mắt tiếng súng thu "rắc rắc " vang lên bên tai.

      Toàn thân Phó Ngôn Bác thân trang phục cao quý, khuôn mặt hiền lành trầm tĩnh ôn hoà của ông lên nét mặt phức tạp.

      "Tôi tới là muốn. . . . . ." Giọng khàn khàn sâu sắc của ông còn chưa hết, bị Mộ Yến Thần lạnh lùng cắt ngang.

      " ấy cũng có mấy câu muốn hỏi ông, cho nên nếu như ông cũng có ý định như thế, vậy chúng ta tìm chỗ khác mà chuyện . . . Vé máy bay trở về nước tôi đặt xong, nhưng nếu ông muốn như vậy, muốn đòi lại công lý cho con trai ông . . . bằng chúng ta có thể tiếp tục giải quyết tại nơi này.”

      Lời bén nhọn tràn đầy địch ý kia, khiến sắc mặt Phó Ngôn Bác tái nhợt, thân hình chấn động!

      Đôi mắt đen của ông nhìn chằm chằm vào hai người ôm nhau chặt, tư thế giống như dây leo. Trong đầu như có viên đạn nổ tung, rất khó tưởng tượng khi nhìn thấy hai người bọn họ "danh nghĩa" là em lại có thể ôm nhau thân mật như vậy.

      Tác động này đối với ông là quá lớn.

      Nhắm mắt lại, Phó Ngôn Bác hồi tưởng lại màn sống chết mới vừa xảy ra boong thuyền kia, trong lòng vô cùng đau đớn, gật đầu cái giọng khàn khàn: ". . . . . . Được, chúng ta chuyện chút."

      ***

      Hai bên bàn vuông dài mét, cặp cha và con bởi vì duyên phận cùng ngồi xuống, Lan Khê tựa sát Mộ Yến Thần, tay khoác lên trong khuỷu tay của , liếc mắt nhìn , giống như có thể tiếp thêm cho mình can đảm.

      "Con muốn. . . . . . Muốn với ba chuyện gì?" Trong mắt Phó Ngôn Bác tràn đầy đau xót và từ ái, chậm rãi hỏi .

      Hàng mi dài rũ xuống, khi ngước lên ánh mắt thanh thản, Lan Khê khẽ hỏi: "Tôi muốn biết năm đó, ông và mẹ tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Thân hình Phó Ngôn Bác cứng đờ.

      Do dự mất lúc sau, ông gỡ mắt kính sống mũi xuống, giống như muốn cho mình nhìn càng thêm ràng chút, bàn tay loay hoay với gọng kiếng khàn giọng mở miệng, trong tiếng thấm bi thương: " Khi đó mẹ con. . . . . . Hẳn là với ba con tới quốc du lịch, ngày hôm đó khi bà ấy bước ra khách sạn Thiên Tòng lạc mất ba con, ở đường phố Luân Đôn bà ấy lòng vòng hai giờ cũng tìm được đường. Bà ấy muốn tìm cảnh sát, thậm chí muốn giao tiếp với người khác, ngồi mình ở quảng trường nhìn suối phun đến khi mặt trời lặn. . . . . . Sau đó gặp được ta. Chúng ta chưa tính là vừa thấy , chỉ là hôm đó ngẫu nhiên rảnh rỗi, ta hàn huyên với bà ấy hồi lâu, cho đến khi hoàng hôn trời tối mới phát bà ấy nhà để về. Ta. . . . . ."

      Câu kế tiếp Phó Ngôn Bác được, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn cố gắng nhớ lại tình hình năm đó, hốc mắt ửng đỏ.

      Ông giơ tay vuốt sống mũi, tiếp: "Khi đó có lẽ ta điên rồi, hỏi lai lịch xuất xứ của bà ấy, mang theo bà ấy ở Luân Đôn chơi quên cả đất trời hai ngày, cho đến ngày thứ ba qua báo chí địa phương mới biết tin ba con tìm kiếm bà ấy khắp nơi. Ta biết đời sống hôn nhân của bà ấy cũng vui vẻ, ta cũng giống vậy. Bà ấy hỏi ta bà ấy có thể ở lại Luân Đôn với ta hay , bà ấy trở về Trung Quốc nữa, ta suy tính lâu còn cự tuyệt. . . . . . Lúc ấy ta có gia đình và con trai, muốn từ bỏ cũng thể từ bỏ, ta bảo bà ấy theo cha con trở về nước tiếp tục cuộc sống tốt đẹp trước đây, bà ấy lại ta."

      Lau mắt kiếng thêm lần nữa rồi đeo lên, trong mắt Phó Ngôn Bác lộ ra tơ máu, nhìn Lan Khê, tuy cách hơn hai mươi năm nhưng ông vẫn nhớ, khuôn mặt và Tô Nhiễm Nguyệt cơ hồ giống nhau như đúc, ông giọng khàn khàn: "Quá thể nào tiếp tục, ta vẫn luôn cảm thấy như vậy, cho nên lúc đó cho dù ta cũng rất thích bà ấy, nhưng ta vẫn để bà ấy . Ta tự mình đưa bà ấy về khách sạn, ta với cha con là ta thấy bà ấy ở dưới cầu đá, nhắc cha con sau này nhớ chăm sóc bà ấy tốt. . . . . . Ta hoàn toàn biết lúc đó bà ấy có thai, cho đến đoạn thời gian trước ta( Mộ Yến Thần) tìm đến. . . " Ông liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Yến Thần, tiếp, "Chuyện này ta biết quá muộn, cũng cách nào làm tròn trách nhiệm của người cha, còn có. . . . . . Ta rất xin lỗi khiến Kerr làm con bị thương, ta ở đây thay nó xin lỗi với con, nó phải cố ý, nó chỉ là Rella quá sâu đậm mà thôi."

      tới chỗ này trong con ngươi Phó Ngôn Bác lóe lên tia đau đớn, đưa tay muốn vịn Lan Khê.

      "Con có thể tha thứ cho nó ? kiện năm đó đả kích đối với nó quá lớn, nó tiếp thu nổi chuyện mình phải vĩnh viễn xa cách người mình nhất," Giọng của ông run run, trong mắt mơ hồ có lệ, "Mấy năm nay, mỗi lần ta và mẹ nó đề cập đến chuyện muốn nó tìm đối tượng khác để kết hôn nó đều giận dữ, nó giống như con. . . . . . Con hãy bỏ qua cho nó, nó là ruột con. . . . . ."

      ruột.

      tựa vào ngực Mộ Yến Thần, nghe đến từ này, bóng dáng Lan Khê bỗng lung lay, đôi mắt trong veo thoáng qua tia yếu ớt.

      ngẩng đầu lên , giọng khàn khàn: " ta biết chuyện bản thân phải xa cách vĩnh viễn với người là thống khổ, vậy Phó tiên sinh, ngài có biết ?" giọt lệ rớt xuống, Lan Khê nhìn ông chằm chằm: " qua nhiều năm như vậy, ngài có lúc nào nghĩ tới mẹ tôi hay ?"

      Nỗi đau lan tràn trong lòng, Phó Ngôn Bác cúi đầu, cổ họng cũng bị chua xót ngăn lại.

      Mộ Yến Thần ôm chặt người trong ngực, trong mắt ánh sâu thẳm cuồn cuộn cảm xúc sâu sắc, cúi xuống hôn lên trán , như muốn để ấm áp bản thân sưởi ấm trái tim lạnh giá của .

      "Phó tiên sinh, người xem," Lan Khê cố nén để cho nước mắt rơi xuống, tiếp, "Người đàn ông này cũng là người của tôi, đúng là tại Trung Quốc, quan hệ đặc thù của chúng tôi cho phép chúng tôi được ở cùng nhau khắp nơi, ấy Luân Đôn tìm ông phải muốn ông phải nhận lại tôi, ấy chỉ muốn khi tôi biết chúng tôi phải em ruột, đồng thời ấy biết ở đời này tôi vốn là nhi ai muốn phải khổ sở. . . Phó tiên sinh ngài xem, đây chính là ấy cho tôi, nhưng ông sao, ông luôn miệng mẹ tôi, vậy ông cho mẹ tôi được cái gì?"



      "Bây giờ tôi cũng quan tâm ông có muốn nhận lại tôi hay , lo lắng nay của tôi là chờ khi tôi trở về, tôi tất cả mọi chuyện với ba tôi, làm như thế nào để bào chữa cho mẹ tôi. Khi tôi đưa Mộ Yến Thần đến viếng mộ phần của mẹ tôi, tôi thấy ông, nhưng cũng chỉ là gặp qua ông mà thôi, từ đó về sau chân trời cách biệt gặp lại nhau! Tôi vô cùng sợ mẹ tôi thương tâm! !"

      Nước mắt tuôn xuống, thân hình bởi vì kích động mà run rẩy kịch liệt, những giọt nước mắt trong suốt rơi đầy gò má.

      Trong lòng đau khổ thể thành lời, chỉ có thể níu chặt cánh tay Mộ Yến Thần .

      "Có điều tôi vẫn cám ơn ông, " Lan Khê nghẹn ngào , "Cám ơn vì của ông, để chúng ta có thể gặp nhau. Tuy rằng đau khổ chút, nhưng tổng so với chúng ta thể ở chung chỗ vẫn tốt hơn nhiều lắm."

      nhàng đứng lên, kéo tay Mộ Yến Thần, run giọng : “Phó tiên sinh chúng tôi phải rồi, sau khi chúng tôi rời khỏi Luân Đôn có lẽ cơ hội gặp mặt cũng nhiều, cho nên. . . . . . Từ biệt ở đây thôi."

      khẽ thốt mấy chữ, nghe trong lòng Phó Ngôn Bác chấn động! !

      Lan Khê lui về phía sau, bàn tay của Phó Ngôn Bác trông giống như biết số mệnh chui vào ngực ông, như muốn chặn lại nỗi đau bị xé toang trong lòng. . .

      Ông đột nhiên đứng lên, run giọng hô: "Con , con chờ chút, đợi nào...! !"
      Last edited: 29/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 281.2:

      tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, cửa phòng lại đột nhiên bị người đẩy ra, "Ầm!" thanh rất là kinh người!

      bóng dáng cao quý váy bằng tơ lụa rườm rà bước vào, kèm theo tiếng gót giày cao gót ưu nhã vang lên, mặt của Isha được bao phủ bởi tầng lạnh như băng tới, l«e。qu»y。d«on# ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả bên trong phòng.

      Phó Ngôn Bác lại chấn động! nghĩ tới Isha đột nhiên chạy đến nơi đây.

      Từ cao nhìn lướt qua Lan Khê, đôi môi đỏ thắm của bà lạnh lùng khẽ mở: "Người nào làm cho Kerr bị thương? Mấy người ở chỗ này nghiên cứu thảo luận vấn đề gì?"

      chờ bọn họ trả lời,mặt của Phó Ngôn Bác liền sa sầm, trầm giọng : "Isha bà đừng nhiều lời, nếu trước đó bà từng phái cấm quân trợ giúp nó ở Los Angeles hẳn bà nên lường trước hậu quả, là Kerr đúng trước, nếu quả như bàn về luật pháp, nó thể tránh khỏi cái chết!"

      "Cấm quân tôi phái qua vừa mới đến bị người ta đồng loạt chém tay chân gởi trả lại tôi rồi ! !" Isha giận dữ, hô tiếng, mắt đẹp trợn tròn, nhìn về phía Mộ Yến Thần, "là cậu làm phải ? Cậu cảm thấy hôm nay tôi để cậu còn sống mà ra khỏi nơi này sao?"

      Mộ Yến Thần kéo Lan Khê qua che chở chặt vào trong ngực, con mắt lạnh lùng nâng lên quét về phía Isha, mở miệng trầm thấp : "Người thể hoàn hảo, tổn hao gì ra khỏi nơi này, chính là bà."

      Sắc mặt công chúa Isha nhất thời thay đổi lớn.

      " tại nhóm truyền thông vây ở trong bệnh viện chờ phỏng vấn người bị con trai của bà làm bị thương vừa tỉnh lại, nhóm khác ở lầu dưới, chẳng lẽ khi bà lên đây nhìn thấy sao?"

      Sắc mặt Isha tái mét, nhấc váy tới tới bên cửa sổ đẩy ra, lập tức bị tiếng đèn flash "Rắc rắc" chớp lóa liên tục bên ngoài dọa lùi đóng lại cửa sổ.

      Lồng ngực bà phập phồng, giống như là đè nén chuyện gì cực độ, sau đó khi xoay người lại con mắt đầy hận ý, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.

      "Được, chuyện của Kerr tôi so đo," bà nhíu mày nhìn Phó Ngôn Bác, "Vậy ông ở đây làm gì? Laurie Tư, ông đừng nghĩ muốn dối gạt tôi, tùy tùng bảo vệ ông có người của tôi trong đó, ông làm cái gì đều ở dưới mi mắt tôi!"

      Mắt đẹp chuyển cái nhìn về phía Lan Khê: "Đây là con riêng của ông? Thế nào, đầu tiên là trêu chọc Kerr, bây giờ tới trêu chọc chồng ta?"

      Ống tay áo đảo qua, Isha ngồi xuống bàn bên cạnh, mở cây quạt cầm tay phe phẩy mặt, dịu dàng : " dự tính làm cái gì đấy? Tất cả những gì Laurie Tư có đều là của ta cho, nếu như phải ta kiên trì, cho rằng ông ấy có thể ở trong gia đình hoàng thất ngây ngốc lâu như vậy, còn cùng ta sinh con đẻ cháu ư? cũng chỉ là đứa con người Trung quốc bình thường, tới nơi này xét nghiệm máu xác nhận cha con cho rằng chồng ta nhận lại sao?"

      Khép lại cây quạt, Isha ngẩng đầu nhìn qua Phó Ngôn Bác, dịu dàng hỏi: "Ông à, đây là con của ông phải ?"

      Toàn thân Phó Ngôn Bác như đóng băng tại chỗ, hai cánh tay tuy nắm chặt nhưng vẫn run rẩy.

      Khi đối mặt với vợ mình, lúc nào ông cũng phong độ dịu dàng, luôn luôn ưu nhã quý khí, dưới thân phận quý tộc của vợ ông, thường ngày hai người chung đụng cũng che giấu mối quan hệ tế nhị này, đây là lần đầu tiên Isha chút lưu tình xé toạc mặt mũi chồng mình buộc ông ra đáp án của vấn đề này.

      Sắc mặt Lan Khê cũng trắng bệch, nằm trong ngực Mộ Yến Thần, hơi thở cũng bắt đầu yên.

      Trầm mặc.

      Trầm mặc khiến người ta hít thở thông.

      Công chúa Isha có ý tốt chờ, đôi mắt đẹp rất là vô tội nhìn chằm chằm chồng mình, rốt cuộc Phó Ngôn Bác ngước khuôn mặt xám xịt như tro tàn, lúng túng mở miệng : " ấy phải. . . . . ."

      tiếng sấm rền nổ vang trong lòng, chấn động màng nhĩ ông ông tác hưởng, trong tâm nguội lạnh . . .

      Lan Khê khép lông mi dài, khẽ chống vào lồng ngực của , khàn giọng nhàng : ". . . . . . Em mệt quá. Chúng ta thôi. . . . . . Chúng ta nghe nữa."

      Bàn tay Mộ Yến Thần ôm vào trong ngực, hôn lên má , ôm lấy eo , hai mắt lạnh lẽo lúc này mới mang theo khí lạnh khắc nghiệt liếc mắt nhìn Isha và Phó Ngôn Bác, đếm xỉa đến hai người họ dắt ra ngoài.

      Los Angeles, mưa lại nổi lên.

      Mưa lạnh cũng ảnh hưởng đến các phóng viên chờ ở lầu dưới, bọn họ vẫn điên cuồng ngồi chờ, canh phía lầu để chụp ảnh. ai chú ý tới phía sau tầng lầu mở ra cánh cửa , người đàn ông cực kỳ tuấn ôm người phụ nữ ra ngoài, lên chiếc xe hơi màu đen.

      Hơi ấm lan tỏa trong xe, người phía trước tự động chỉnh lại kính chiếu hậu, nhìn tới người ngồi ghế sau làm gì.

      Lan Khê vùi chặt vào ngực Mộ Yến Thần, sau hồi lâu cánh tay nắm chặt bên hông của mới chậm rãi buông ra, khuôn mặt nhắn trắng bệch của từ cổ dời xuống, đột nhiên nghĩ tới vết thương của .

      đưa tay qua sờ, quả nhiên lưng lại là khoảng ươn ướt ấm áp.

      bả vai cũng có vết thương, xuyên qua băng gạc thấp thoáng nhìn thấy màu hồng của máu.

      bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần, trong mắt dâng lên tầng hơi nước ươn ướt.

      "Thế nào? Em lạnh à?" Mộ Yến Thần ôm ngồi lên đùi, nhắm mắt cúi đầu chống vào trán dịu dàng hỏi.

      Ôn hòa như vậy khiến Lan Khê cảm động, cố nén nước mắt tràn mi, gật đầu cái, lại lắc đầu, tiếp tục mở miệng hỏi: "Mộ Yến Thần, bọn họ chịu nhận em. . . . . . có muốn nhận em ?"

      "Muốn."

      Hết chương 281
      Last edited: 29/4/16
      laula thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 282.1: Em ở trong lòng

      "Muốn."

      nâng mặt của lên, cúi đầu .

      "Em vốn dĩ thuộc về nhà họ Mộ, mẹ em cũng nên được mai táng ở trong đất của nhà họ Mộ... Đợi khi trở về, ba ba cũng đuổi em ra ngoài, e rằng em còn nhà để về..."

      " cần em!" . cắt ngang lời , giọng khàn khàn khô khốc.

      Lan Khê giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của , dường như đây là lần cuối cùng tay có thể được chạm vào chút ấm áp trong cuộc đời mình. rất lưu luyến ấm áp của , muốn buông ra, cho đến khi Mộ Yến Thần đặt nụ hôn xuống đôi môi nghẹn ngào hòa lẫn những giọt nước mắt nóng bỏng mặn chát của .

      "Em có cái gì để tặng cho , Mộ Yến Thần..." Trong nụ hôn giao hòa Lan Khê rơi lệ, chua xót làm trái tim như quặn thắt lại: "Em có cái gì cả, em biết có thể lấy cái gì để ..."

      "Hãy tặng chính bản thân em!" khàn khàn ra lệnh, hai cánh tay thoáng run rẩy ôm chặt lấy , cạy kẽ răng ra.

      chua xót trong lòng Lan Khê giống như cơn sóng thần hung mãnh ập tới rồi lại rút . nhắm mắt lại cảm nhận vòm ngực kiên cố như núi của , khàn giọng hỏi: "Mộ Yến Thần, em ở chỗ nào?"

      Ngón tay thon dài của gạt những sợi tóc ướt nhẹp nước mắt ở mặt ra, khẽ thầm: "... Em ở trong lòng ."

      xong, dùng nụ hôn che kín đôi môi , hôn cho đến khi tất cả những quá khứ trong bị cơn mưa lạnh như băng ở Los Angeles xối sạch hoàn toàn.

      ...

      Xe tiếp tục chạy về phía trước, biết được bao lâu.

      Lan Khê có cảm giác dường như mình vừa thiếp trong giấc ngủ trưa dài... Khi tỉnh lại thấy đôi cánh tay to lớn ôm chặc vào trong ngực, cánh tay vừa hơi động đậy đột nhiên liền bị giữ chặt lại. chậm rãi ngẩng đầu nhìn , cách khoảng gần như vậy, nhìn thấy rất gương mặt tuấn lãng của , cũng nhắm hai mắt lại.

      Từ năm 17 tuổi, gương mặt này in sâu vào trong trí nhớ của , được cất giấu nhiều năm.

      Nếu như phải khóe mắt khô khốc căng thẳng, gần như cho rằng đây là trong giấc mơ mà muốn tỉnh lại.

      đưa tay nhàng chạm vào mặt của , giống như là chạm tới vật báu mà mình trân quý nhất. Từng chi tiết đều muốn bỏ qua... Hình như là tỉnh, theo bản năng chuyên tâm hưởng thụ cử chỉ thân mật của .

      "Tỉnh rồi hả?" khẽ thầm, môi mỏng cong lên mấy từ ngữ điệu đầy cuốn hút.

      Lan Khê thoáng lúng túng, hồi tưởng lại việc mất khống chế mà khóc rống lên cảm thấy buồn phiền. Nhưng bởi vì đối tượng là nên dường như cũng đến nỗi lúng túng khó chịu lắm. níu chặt lấy áo của , chôn mặt vào trong vòm ngực ấm áp của .

      Mộ Yến Thần mở mắt ra, đôi mắt trầm tĩnh sâu như biển thoáng ánh lên vẻ dịu dàng.

      đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc mềm mại của , giọng hỏi: "Em còn nhớ khi lần đầu tiên vừa tới nhà họ Mộ, em từng với điều gì ?"

      Lan Khê ngẩn người, có chút nhớ nổi, từ trong ngực , ngẩng đầu lên nhìn .

      " em ngây thơ cũng đúng, đơn thuần cũng được. Khi đó gần như tất cả mọi người, bao gồm cả chính cũng hoài nghi liệu có phải thực là cốt nhục của nhà họ Mộ . Mỗi ngày ở Mộ thị nắm trong tay toàn cục, phát ra những mệnh lệnh, trong lòng khỏi cảm thấy thiếu tự tin. Vài chục năm nay thực cũng chưa từng được cảm nhận cảm giác có “gia đình” là thế nào. Nhưng khi liều mạng lần vì chút ước vọng ấy, cũng có thể liều lĩnh đánh cược lần, dù có thể vứt bỏ sản nghiệp dốc sức mười mấy năm ở Los Angeles, ngay cả chính mình cũng biết việc ấy là đúng hay sai nữa."

      Dường như cảm thấy rất thoải mái, bàn tay vuốt ve lên mặt của , nhắm mắt lại, đặt trán mình lên trán , giọng khàn khàn: "Nhưng khi đó em lại cho biết, em tin trai ruột thịt của em. Cho dù về sau, làm tổn thương em, kéo em cùng xuống địa ngục, cho dù trong lòng em oán hận, sợ hãi, giãy giụa, cũng nỡ làm tổn thương ... Lan Khê, khi đó nghĩ, sau này nhất định phải làm cho em được hạnh phúc. Cho dù sau này chúng ta ở chung chỗ, cũng nhất định phải cho em cuộc sống dễ chịu."

      Nước mắt nóng bỏng dâng tràn ở trong vành mắt, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

      nụ cười yếu ớt thoáng ra ở bên mép, mang theo vẻ chua xót nhưng đầy kiên định, Mộ Yến Thần : "Nếu như em gặp , có lẽ tất cả mọi việc hôm nay cũng xảy ra. Em vĩnh viễn biết rốt cuộc em là con của ai, em theo quỹ đạo cuộc sống của mình, gặp người em, kết hôn sinh con, sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại... Cho nên Lan Khê, muốn chịu trách nhiệm với em."

      "Là do phá hủy tất cả mọi thứ của em, ngang ngược mang đến cho em thực tế tàn nhẫn sao chịu nổi như thế... Vì thế, hãy để chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của em!"

      xong mấy chữ cuối cùng khẽ thở dài, nghe trong lòng vô cùng chua xót.

      Lan Khê lắc đầu, nước mắt nóng bỏng cuống quít rớt xuống, nóng ẩm áo . ngồi quỳ, tay quấn lấy cổ chặt, nức nở : "Nhưng cũng có thể... Nếu như em gặp được , em biết em còn có thể người như vậy hay , đến mức biết là sai mà vẫn muốn tiếp tục, sao ngừng được. Sau này em gặp nhiều người như thế, nhưng trong số họ người nào, ai tên là “Mộ Yến Thần”, bọn họ người nào, ai như ..."



      Chương 282.2 (tiếp theo)

      Trái tim dường như bị bàn tay mềm mại níu chặt, bên khoang ngực trái đột nhiên run rẩy dữ dội! Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt giống như bị thương nặng. Tiếp theo, thoáng cái đột nhiên ôm chặt vào trong ngực, nhắm mắt lại, vùi đầu vào giữa cổ .

      Cho rằng tròng mắt mình ướt át, giờ phút này cũng bị kích thích đến độ mắt trào ra màn nước ấm áp.

      Hồi lâu sau, khi ôm chặt đến mức làm người ta hít thở thông, mới chậm rãi buông ra.

      Mộ Yến Thần ôm ngồi ở đùi, từng chút từng chút hôn khô nước mắt mặt . muốn cử động, dùng bàn tay mình giữ lại cách ngang ngược, tay đặt ở gáy, giữ ngồi yên ở đó để chịu đựng đối xử dịu dàng ấm áp tràn đầy trời đất của mình.

      "Mộ tiên sinh, chúng ta đến nơi." Người tài xế phía trước lễ phép tiếng.

      Lúc này Lan Khê mới nhận ra, xe của bọn họ dừng lại ở khu đất vắng vẻ yên tĩnh. Bên trong là khu tưởng niệm được xây dựng khá rộng lớn, lặng lẽ trang nghiêm đứng dưới bầu trời lạnh lẽo đầy mưa bụi..

      Đoạn đường này, quá ngắn.

      Mộ Yến Thần ôm vào trong ngực chặt, thuận thế nhàng hôn vào bên vành tai , khẽ : " xuống làm chút chuyện, trời quá lạnh em ngồi ở đây chờ lát nhé, chút rồi trở lại."

      Lan Khê hơi ngẩn người, hai cánh tay mềm mại quấn chặt lấy cái eo cường tráng của , tựa như thề bao giờ chịu rời xa vậy.

      Mộ Yến Thần biết sao cúi đầu thở dài hơi, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. hôn lên khóe miệng của , cầm lấy chiếc ô ở bên cạnh chỗ ngồi, mở cửa xe bước xuống.

      cơn gió u lạnh lẽo chợt thổi tới.

      Lan Khê run lên cái, lạnh cóng. Còn chưa kịp phản ứng thấy tán ô xoè ra ở đầu, luồng ấm áp từ bốn phương tám hướng vây quanh người ... ra Mộ Yến Thần dùng áo khoác bao lấy chặt, sau đó ôm vào trong ngực.

      Trước mắt tòa giáo đường rộng lớn, đẹp đẽ.

      Cây thánh giá đứng yên lặng ở trong mưa. Nóc nhà màu đỏ được rửa sạch bụi bậm, trở nên sáng bóng lộ màu sắc giữa bầu trời lạnh giá. Bởi thời tiết mưa dầm nên Giáo đường yên tĩnh lạ lùng, người lui tới cũng rất ít. Khi Mộ Yến Thần đưa Lan Khê tới, nhìn thấy bốn bức tường treo đầy các bức tranh màu sắc rực rỡ, hề giống với phong cách nơi này. Chiếc ô được đặt ở bên cạnh chiếc ghế, theo đến cái cửa trong giáo đường xuống bên dưới. gian dưới đất ra trước mắt , bên trong có nhà mồ to được xây dựng giống như cung điện.

      Lan Khê ngơ ngẩn cả người.

      tới nhàng quét chút bụi bậm phía phiến đá, đọc thành lời cái tên đó. ngờ cái tên được khắc ở đó lại là "Rella • Mudd".

      Đôi mắt trong veo chớp chớp, giọng hỏi : "Mộ của Rella lẽ ra là phải nằm ở khu nghĩa địa hoàng gia ở Luân Đôn mới đúng chứ? Tại sao lại nằm ở chỗ này?" Mộ Yến Thần cầm bó hoa nhàng đặt ở bên cạnh, ngước mắt nhìn , ánh mắt thoáng lay động: "Di thể của ấy đúng là ở bên kia, toà giáo đường này có lẽ là di nguyện của ấy, chỉ có điều ở bên trong có chôn số vật tùy thân gì đó, cũng biết."

      Lan Khê hiểu.

      nhìn ngôi mộ hồi lâu, gật đầu cái: " ấy cho người xây dựng tòa giáo đường mang tên mình ở nơi này, chắc là muốn được ở gần chút."

      "Vốn phải Luân Đôn mới đúng, chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm tốt, thể làm gì khác hơn đành chỉ lượn quanh ở chỗ này vòng rồi trở về nước." Mộ Yến Thần tới, ánh mắt sâu thẳm, ôm vào trong ngực, .

      Lan Khê kinh ngạc nhìn mộ bia nơi này, có thể hiểu được tâm tình của Mộ Yến Thần. “Ta giết người, nhưng có người lại chết vì ta”, với tính cách của Mộ Yến Thần, hoàn toàn sao bỏ xuống được. Chỉ có điều, khi còn sống thể cho thứ ấy muốn, nên sau khi ấy chết, điều có thể làm được chỉ là thế này mà thôi.

      "Em suy nghĩ gì vậy?" có chút bận tâm, môi mỏng cong lên phà hơi ở bên tai , xiết chặt lấy vòng eo của tựa như muốn khảm vào trong thân thể mình vậy.

      Những giọt lệ dường như sắp sửa chảy ra từ trong mắt Lan Khê. gì chỉ lắc đầu cái, xoay người chôn sâu vào trong ngực .

      "Chúng ta trở về thôi." khàn khàn câu, tựa như trong đầu ra hình ảnh gì đó tốt, ôm rất chặt.

      Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn lại ngôi mộ lần nữa, gật đầu cái, đặt cái hôn thắm thiết lên mái tóc .

      ***

      Ở lại Los Angeles ngày để nghỉ ngơi và hồi phục, cũng đến lúc phải xuất phát, hai người lên xe đến sân bay.

      Mộ Yến Thần rất lo lắng cho sức khoẻ của . Lúc trước, vốn cũng nghĩ đưa bệnh viện kiểm tra chút xem cái thai có ổn hay ! Nhưng tưởng tượng phải trải qua mấy ngày đầy vất vả cộng thêm nỗi kinh sợ thường trực trong lòng làm mệt chết được, liền mời bác sĩ tới chỗ ở.

      Sau khi kiểm tra bác sĩ cũng thông báo ngay tình hình trước mặt Lan Khê, ngược lại, hai người lại ra bên ngoài thầm với nhau hồi.

      Lan Khê hơi lo lắng.

      công nhận kinh sợ cũng có kinh sợ, đau lòng cũng có đau lòng. Nhưng bụng đặc biệt che chở, cho nên vẫn thấy có cảm giác gì khó chịu. Thậm chí sợ ảnh hưởng tốt đến trí óc của thai nhi, nên tận lực thèm nghĩ đến những chuyện đau khổ kia nữa, cố gắng để tư tưởng của mình được thăng bằng. . .

      Chẳng lẽ là có chuyện gì hay sao?

      Vuốt ve cái bụng hơi đội lên thành đường vòng cung, khi được nửa đường đến sân bay, rốt cục Lan Khê nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hỏi : "Bác sĩ gì với ? Có phải là em bảo vệ tốt cho cục cưng hay ?"
      Last edited: 29/4/16
      laula thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 283: Thế giới đảo điên

      Mộ Yến Thần cúi đầu vuốt ve mặt của , khẽ thầm: " có gì tốt, chỉ có điều tháng này xảy ra nhiều biến động lớn, em phải tới chạy lui qua bao nhiêu nơi, ăn uống kham khổ, tâm trạng lên xuống thất thường, cho nên tình trạng của thai nhi khó tránh khỏi bất ổn."

      Môi mỏng in nụ hôn nóng bỏng trán , khàn khàn : "Nhưng quan trọng lắm, sau khi trở về nước bồi bổ lại cho em tốt, bù đắp lại tất cả những tổn thương mà em phải chịu suốt mấy ngày qua."

      Trở về nước?

      Sắc mặt Lan Khê tái nhợt.

      Sau khi trở về nước liệu bọn họ có thể êm đẹp được sao? khi chuyện mang thai phải kết hôn được ra, cả nhà họ Mộ biến thành cái dạng gì? Thời gian về nhà, khí trong nhà cũng như “giương cung bạt kiếm” rồi (ý tình hình căng thẳng). Bây giờ trở về, quan hệ gia đình vốn dĩ rất căng thẳng rồi, liệu có thể lại giống như được bổ sung thêm nhát dao nữa hay ?

      dám nghĩ.

      Nụ hôn nóng bỏng của Mộ Yến Thần xuôi theo từ lông mày xuống đến đôi mắt vẻ ưu sầu của , ngón tay dài của khẽ gợi lên gò má nhàng an ủi: "Em cần phải quá lo lắng chuyện sau khi về nhà. Dì của em xin phép Hội Đồng Quản Trị bên kia để nghỉ tháng, chờ ở thành phố C rồi. Xuống máy bay dì đến đón chúng ta. Mấy ngày qua cha vẫn luôn lo lắng vì chuyện của em, như vậy ít nhất khi trở về, trước mắt ông ấy giận dữ với em đâu... Yên tâm, tất cả ở đây, có bất kỳ người nào có thể gây khó dễ với em được đâu!"

      Trái tim Lan Khê bị nhéo chặc đến lúc này mới để thả lỏng ra ít, nhàng nhìn về phía cổ áo của , nơi ấy có ba cái cúc áo được cỡi ra. Ở giữa cảnh đêm đầy màu sắc rực rỡ của Los Angeles, hình ảnh ấy đậm vẻ mê hoặc đầy thoải mái.

      Đột nhiên vươn tay, nhàng mở những cúc áo ở phía dưới ra.

      Thân thể Mộ Yến Thần cứng đờ.

      Bao lâu tới nay hai người cũng chưa từng tiếp xúc da thịt thân mật. Hành động ấy của làm cho Mộ Yến Thần ngẩn ra, tròng mắt sâu tràn ngập tình cảm. Ở nơi đầu ngón tay mềm mại, mát lạnh của đụng vào, trong nháy mắt lửa nóng bốc lên cuồn cuộn trong lồng ngực. đưa tay nhàng nắm lấy tay của kéo ra.

      "Em muốn làm cái gì?" khàn khàn hỏi.

      Lan Khê đỏ mặt, nhưng môi vẫn khẽ cắn lại, lời nào, tránh ra khỏi bàn tay của , tiếp tục cởi cúc áo của ra, tiếp đó nhàng mở phanh ra. Ở nơi ngực hình xăm nhìn rất nét ...

      giữa lớp băng gạc, nét xăm của hai chữ kia vẫn còn sắc nét dường như vừa mới được khắc hôm qua.

      " Kỹ thuật của tiệm này tốt, " khẽ , đôi mắt trong veo như nước ánh lên vẻ cảm động, "Chờ sau này, em cũng muốn tìm ông chủ của tiệm này, bảo ông ấy cũng xăm cho em mấy chữ, cả đời tẩy sạch được."

      Ngực chấn động cái, từ đỉnh đầu tiếng cười trầm ấm khe khẽ vang lên, tiếp đó rất nhanh lòng bàn nắm chặt lấy tay của : ". . .Em biết đùa, bây giờ em mang thai, cũng thể làm bất cứ việc gì, cũng thể tùy tiện ăn các đồ lung tung, em còn muốn xăm hình sao?"

      "Em là chờ sau khi em sinh cục cưng cơ mà...” Lan Khê giọng giải thích.

      Trong ánh mắt sáng rực khát vọng đến ngưỡng mộ. Giờ phút này ngửa đầu lên nhìn người đàn ông có gương mặt tuấn dật phi phàm kia, tựa như thiên thần giúp chống đỡ với toàn bộ thế giới. Trong lòng có chút xao động đầy chua chát, nhịn được, ngửa đầu chủ động hôn lên môi của .

      Mộ Yến Thần chợt cứng ngắc.

      Trong tròng mắt sâu lấp lánh vẻ khó tin, chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp chủ động đến gần.

      Bàn tay giữ chặt lấy gáy , rất nhanh liền thay đổi tình thế bị động, xoay chuyển góc độ hôn sâu. khí ấm áp tràn ngập cả buồng xe, *** khẽ nhúc nhích, rất nhanh tay của bị ép chặt vào vòm ngực để trần của . xiết chặt lấy eo của , cuốn vào cơn cuồng phong mạnh mẽ.

      Nụ hôn mãnh liệt khiến đầu óc trống rỗng, người mềm nhũn ngã vào trong ngực .

      "Mộ Yến Thần, trước kia em cảm thấy lớn hơn em mười tuổi, có rất nhiều chuyện mà em hiểu hết, chênh lệch giữa hai chúng ta là xa..." ngón tay trắng nõn của Lan Khê nhàng chạm vào mặt , khẽ thầm.

      Mộ Yến Thần nhắm mắt khẽ cắn vào môi dưới của , hờ hững khẽ hỏi: "Thế còn bây giờ?"

      Lan Khê rưng rưng, khẽ nhoẻn cười cái, " tại em cảm thấy, chưa bao giờ chúng ta lại gần nhau như thế..."

      ngẩng đầu lên, cùng hoà vào trong nụ hôn ấm áp triền miên.

      Cuộc đời này, khi ôm nhau mới chính thức hiểu hết được ý nghĩa của từ "bạn đời" Đó là loại cảm giác hận thể khảm đối phương vào tận trong xương thịt của mình. hiểu suy nghĩ của , cũng hiểu nhất cử nhất động của mình cũng có liên hệ chặt chẽ với trái tim của . điên cuồng vì , cũng giống như chìm đắm vào trong đêm khuya khoắt vậy.

      Chương 283 (tiếp theo)

      Cũng giờ khắc này ở Luân Đôn ...

      Khi Phó Minh Lãng tỉnh lại, cảm thấy ở bên trong lồng ngực trái trái tim đau nhức, cảm giác bứt rứt yên chỉ muốn chém giết.

      nhìn chung quanh chút, cơn giận ngút trời bộc phát, tay có thể đụng vào cái gì liền gạt rơi thất linh bát lạc (rơi bừa bãi tung tóe). Đơn giản là do mẹ chưa được đồng ý của , ngay trong đem đưa về Luân Đôn, cho chút xíu quyền phản đối!

      "Mẹ của ta đâu?" Mắt đỏ đọc, hướng về phía người giúp việc nghiến răng khẽ hỏi.

      "Phu nhân ở Los Angeles để xử lý chuyện bên đó." Người giúp việc căng thẳng, run rẩy trả lời, đặt chiếc khay có bát canh lên bàn: "Công tử xin người uống ít canh để bồi bổ cho thân thể, đây là do phu nhân dặn lại."

      "Sao bà ấy lại hỏi ta có đồng ý trở lại hay ?" Mắt Phó Minh Lãng ngày càng nhiều tia máu hơn, nhịn nổi, nghiến răng khẽ gầm lên,"Ta còn chưa báo thù được cho Rella, tại sao bà ấy lại cho ta trở về, ta tin con bé kia là em ruột thịt gì đó của ta!"

      "Xoảng” tiếng khay, mâm gì cũng bị quét rơi xuống đất. Người giúp việc hét lên tiếng vội vàng lui ra.

      Lòng đầy buồn bực, hơn nữa buồn bực này lại sắp sửa muốn nổ tung.

      Phó Minh Lãng siết chặt quả đấm, nhắm mắt lại nhớ lại khoảng thời gian ở thuyền... đôi mắt sáng ngời, lại còn trong nháy mắt đó, thấy mặt mũi của kia có cảm giác quen thuộc, thể tưởng tượng nổi bọn họ vậy mà lại là em ruột thịt.

      bắt cóc em ruột thịt của mình, suýt nữa giết em , suýt nữa đánh mất cốt nhục ruột thịt của mình.

      Đời này, , Phó Minh Lãng này, ở trong hoàng gia chuyên hành động ngang ngược, độc đoán, chưa bao giờ biết loại cảm giác có chị em là như thế nào.

      "Damnit!( câu chửi thề)" phát giận đến mức lại phất tay quét bàn lần nữa, nhưng nhận ra bàn hoàn toàn có đồ cho quét. Nhìn hoa và bình cắm hoa bị ném vỡ vụn mặt đất, như chớp giật, trong đầu Phó Minh Lãng lóe ra cái ý nghĩ!

      chợt nhớ tới lời mà Mộ Yến Thần khi đó, "Mày dám động vào ấy chút, giây sau phần mộ của Rella ở Mudd cũng bị cạy ra đào lên. Mày hiểu thành ngữ, nên biết câu thành ngữ của Trung Quốc “tỏa cốt dương hôi” nghĩa là gì... Mày cứ thử hạ lưỡi dao kia xem, tao khiến cho người của mày ngay cả khi chết rồi cũng được yên ổn."

      "..." Sắc mặt Phó Minh Lãng tái nhợt còn giọt máu, bị ý nghĩ trong lòng làm kinh hãi đến mức miệng thể thốt thành lời.

      ", thể như vậy! !" hiểu tính tình Mộ Yến Thần, đó là người đàn ông ra, tuyệt đối làm được!

      Phó Minh Lãng xuống giường, vết thương đạn bắn đùi chưa kín miệng làm cho khẽ kêu tiếng "A...” rồi ngã lăn xuống dưới giường, nhưng cố gắng bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía cửa ra vào.

      Người giúp việc bị dọa sợ: "Công tử... Công tử, ngài muốn làm cái gì! Ngài thể ra ngoài!"

      Phó Minh Lãng đẩy người giúp việc ra, lòng tràn đầy kinh hãi chạy về phía trước.

      canh giờ sau ...

      Phó Minh Lãng được hộ vệ dìu đỡ tới khu nghĩa địa hoàng gia.

      Mặt tái nhợt, chỉ có đôi tròng mắt là có thần thái, tỏa ra sát khí lạnh như băng. Đến nơi, lập tức xuống xe, tự mình mở cửa ra, đẩy những người đỡ mình ra! Nơi cửa có cấm quân canh gác, sau khi làm thân phận mới có thể vào.

      "Hai ngày trước có người vào nơi này hay ?" Phó Minh Lãng nghiến răng hỏi. Lính canh ngẩn ra, lập tức chào cái trả lời: "Thưa tiên sinh! Có người vào! Chỉ có điều bọn họ có giấy phép được đóng con dấu của hoàng gia, họ đứng lặng ở chỗ này mấy giờ sau đó mới , chúng tôi có hệ thống giám sát bảo vệ tối tân nhất thế giới theo dõi, có thể bảo đảm bọn họ thể làm gì được !"

      "Các ngươi là đồ giá áo túi cơm!" Phó Minh Lãng chửi rủa tàn nhẫn.

      Lính canh bị đẩy lảo đảo cái, giận mà dám , đứng thẳng tiếp tục : "Tiên sinh, chúng tôi có hệ thống giám sát bảo vệ, có thể đảm bảo đối phương cũng thể làm gì được!"

      "Có phải bọn họ tới phần mộ của nữ bá tước đời thứ mười chín Rella • Mudd hay ?"

      "Đúng vậy, tiên sinh!"

      "Đồ ngu!" Phó Minh Lãng giận đến đỏ mắt, giật súng của người bên cạnh, lấy báng súng đập lính canh ngã mặt đất! Lính canh bịt lại vết máu chảy đầu ngập tràn sợ hãi, cũng hiểu mình làm sai điều gì, vẫn đứng nghiêm nhìn .

      " dám cam đoan người bọn họ mang theo bất kỳ vật nguy hiểm gì ? Nếu như kết quả ngày đó phải như vậy, Mộ Yến Thần, nhất định cho nổ tung mộ của Rella để trút hận! !" Phó Minh Lãng quát, cơn giận trong lòng bốc lên tận đỉnh đầu.

      Lính canh hơi ngẩn người.

      ta buông tay che đầu ra đứng nghiêm, cặp mắt lạnh lùng, giọng : "Tiên sinh, ngài muốn vị tiên sinh họ Mộ kia sao, phải chỉ có năm nay ông ta mới đến, trước kia năm nào ông ấy cũng tới đây. Hàng năm ông ấy bỏ ra thời gian để tới nơi này thăm tiểu thư Rella • Mudd, chỉ có năm nay biết xảy ra chuyện gì, tuy tự mình đến, nhưng ông ấy cũng sai người tới. Chúng tôi nghe hai ngày trước người tới nghĩa trang chính là người thân tín của Mộ tiên sinh."

      Phó Minh Lãng ngẩn người tại chỗ.

      Hồi lâu mới như hoàn hồn, nghiến lợi : " đùa gì thế..."

      "Tiên sinh, chúng tôi ghi chép những người đến thăm nghĩa trang suốt mấy năm qua, nơi này được bảo vệ nghiêm mật, người ngoài hoàn toàn thể vào được! Tiên sinh, xin mời ngài kiểm tra!" Lính canh làm động tác “mời”, ánh mắt rất khiêm nhường.

      "Việc này thể nào!" Phó Minh Lãng kêu lên tiếng, biết tại sao trong mắt lại nổi lên vẻ nóng nảy cam lòng, con ngươi lóe sáng, nghiến lợi : "Chính hại chết người phụ nữ mến của ta... sao có thể hàng năm còn đến thăm ấy được ... dám láo với ta hả! ! !"

      Lính canh biết sao, môi mấp máy rồi lựa chọn yên lặng.

      Phó Minh Lãng nhìn vẻ mặt của lính canh, cả người giống như bị thương nặng.

      "Ta tin..." giọng khàn khàn, trong đáy mắt chứa đầy hận ý: " hãy giúp ta vào xem chút... Ta phải mau chóng đến thăm ấy!"

      Khu nghĩa trang này, mấy năm trước mai táng người phụ nữ quý của .

      quá đau thương phẫn nộ nên nhất định cũng cam lòng. Do chưa báo thù được cho người , trước đây thậm chí cho tới tận bây giờ cũng dám tới nghĩa trang này để thăm ! Mà ngược lại, nhiều năm qua, chuyện lẽ ra nên làm lại đều do những người khác làm thay ! !
      Last edited: 29/4/16
      laula thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 283 (tiếp theo)

      Phó Minh Lãng cảm thấy toàn bộ thế giới như bị đảo lộn. thừa nhận phải là người có cảm xúc, bởi hận thù mà đến đây... Cũng trong khoảnh khắc này, có lẽ mọi hận thù cũng bị lật đổ rồi

      ...

      Máy bay sắp cất cánh !

      Vĩnh biệt Los Angeles, khi tới đây tất cả đều ràng và bất ngờ. Lan Khê chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời của Los Ange-les bớt tối tăm khi ánh sáng lộng lẫy của ánh trăng sớm từng bước sáng lên, chợt nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.

      giật mình hướng cái nhìn sang phía bên kia nơi Mộ Yến Thần cởi tây trang.

      Lần trước, chỉ vì chuyện muốn nối lại tình thân đâu mà làm cái việc mất công vô ích... Ngón tay thon của Lan Khê lấy điện thoại di động ra.

      Đây là chiếc điện thoại mới, chiếc điện thoại lúc trước của biết vì sao lại bị hỏng.

      khẽ thở dài tiếng, đôi mắt trong veo như nước ánh lên ấm áp, khóe miệng cong lên thoáng ý cười. Đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có lúc có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng chút bạo lực đó lại có chút đáng .

      Số điện thoại gọi đến rất xa lạ.

      "A lô? Xin chào!" dùng tiếng chào hỏi đối phương.

      Người ở bên kia chợt sững lại, lên tiếng, nghe thấy giọng của trong nháy mắt gần như muốn cúp điện thoại ngay lập tức.

      cảm giác xấu hổ nổi lên, nhanh chóng bao phủ khắp người .

      "A lô!" Rốt cục cố nén kích động muốn cúp máy, khàn giọng .

      Lan Khê chợt ngẩn ra.

      Từ trước đến nay, phải là người từng nghe qua tai quên người, nhưng giọng này, nhớ rất kỹ, ở xe khi ở thành phố C, ở du thuyền ở đại dương. Đây là giọng của con người làm bị tổn thương giống như khoan tim thấu xương.

      Cặp mắt trong veo của rất thờ ơ, đổi sang dùng tiếng Trung giọng gọi : "Phó Minh Lãng, còn muốn gì nữa?"

      Cặp mắt của Phó Minh Lãng chứa đầy sát khí, khi chuyện nghĩ đằng lại nẻo: "Tao cảnh cáo chúng mày, tao đây còn chưa chết, đừng tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong."

      Lan Khê gật đầu cái, khuôn mặt nhắn rất lạnh nhạt mềm mỏng : "Ông trời có mắt, ngờ lại để thoát chết."

      "Mày..."

      "Tôi câu này biết có phải là độc ác ?" Lan Khê hỏi ngược lại, trong tròng mắt ướt lộ ra ánh sáng trong suốt: "Phó Minh Lãng, tôi vẫn luôn cho rằng tôi phải là người ác độc, nhưng lại có thể với những lời như thế, lý do vì sao nên hiểu, chuyện tôi đối xử với còn nhân từ gấp trăm lần so với những chuyện mà làm đối với tôi. có tư cách gì mà với tôi chuyện này chưa kết thúc? Nếu như tôi muốn kết thúc chuyện này, cảm thấy mình có thể toàn vẹn chút tổn hao mà trở về Luân Đôn gọi điện thoại cho tôi hay sao?"

      Phó Minh Lãng bị câu chặn ngang cũng biết năng gì, gương mặt tuấn tú tái nhợt đáng sợ.

      Siết chặt điện thoại di động, giọng khàn khàn: " cần mang những lời suông này để dọa tao... người chết là Rella, người đau khổ là tao... cho dù tao có nghìn, vạn cái sai, cũng là do lúc trước trai Mộ Yến Thần của mày đối xử với ấy ra gì! !"

      " tôi có từng thẹn với ấy sao?" Lan Khê tiếp tục hỏi ngược lại, ngữ điệu bộc phát êm ái như nước, cũng như đôi mắt trong veo của vậy, hề lẫn chút tạp chất. " ấy biết Rella của chết là do ấy. Cho nên, hàng năm ấy đến để cúng tế cho ấy. Thậm chí ấy còn từng lấy danh nghĩa của Rella để quyên góp tiền cho các trường tiểu học, giáo đường, còn cả các điểm chữa bệnh khắp nơi trong nước. Những chuyện này mà cũng biết hay sao? ấy thương Rella, thể mang tình để đền đáp lại cho ấy. Việc gì có thể làm ấy cũng làm, nhưng làm gì? Tình của đáng giá đồng! Sau này, cũng đừng có lấy danh nghĩa Rella mà đến làm tổn thương trai của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, dù có phải chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng phải đuổi giết ! !"

      vẫn luôn luôn điềm tĩnh như nước, vậy mà khi xong câu cuối cùng giọng lại mang theo chút sát khí kinh người! !

      Phó Minh Lãng bị chẹn ngang, ở đầu bên kia bắt đầu thở gấp, chỉ có thể yên lặng.

      "Mộ Lan Khê..." gọi cái tên xa lạ kia, dường như mệt mỏi cố gắng biện giải, khàn giọng gầm : "Mày đừng có quên, mày là em tao! !"

      tiếng cười nhạo lạnh lùng, xuyên qua sóng điện truyền đến.

      "Ngay cả người gọi là cha ruột đó còn chịu nhận tôi, gì đến cái người gọi là trai ở rất xa kia chứ?" Lan Khê xong cười lạnh. nhớ lại những lời của Phó Ngôn Bác ra khiến người khác bị tổn thương thấu lòng, tay níu chặt lấy chỗ ngồi.

      Từ phía xa, bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần chậm rãi về phía bên này. Thấy cầm điện thoại di động trong mắt hơi vương lệ, mi tâm của hơi cau lại. cúi người xuống, tay nhàng vỗ về lên gương mặt của .

      Cặp mắt ướt nước của Lan Khê run lên, nhìn về phía Mộ Yến Thần.

      "Đời này tôi chỉ có trai, trừ ấy ra ai có đủ tư cách này... hãy quay trở về cho cha biết, tôi sống ở nơi khác rất tốt, lần này tới Los Angeles chuyến lại gây ra phiền toái cho ông ấy, xin lỗi."

      xong, cúp điện thoại di động luôn."Điện thoại của ai vậy?" khẽ hỏi.

      Lan Khê nén nước mắt, lắc lắc đầu: " con thú."

      Người đàn ông kia làm những chuyện tưởng chừng như bị phát rồ. Đó là từ duy nhất mà có thể nghĩ ra để hình dung về , nhưng từ này vẫn còn hời cho .

      Cặp mắt của Mộ Yến Thần đầy thương xót, cầm điện thoại di động vứt xuống bên cạnh, ôm vào ngực.

      "Vết thương của còn đau ?" Lan Khê tự ra lệnh cho mình thèm nghĩ gì đến những chuyện lộn xộn kia nữa, rúc vào trong ngực khẽ hỏi.

      "Em ở bên cạnh hết đau." Mộ Yến Thần ôm chặt lấy , hôn cái vào trán .

      Tiếng gầm rú rất lớn từ từ vang lên ở bên tai, máy bay bắt đầu cất cánh.

      Lan Khê chôn mặt vào trong cổ của , cảm thấy như được ôm toàn bộ thế giới.

      ***

      Thành phố C ở Trung Quốc.

      Tô Nhiễm Tâm thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ tay ánh mắt đầy trông đợi, gương mặt biểu lộ vô cùng lo lắng, nhìn vào bảng thông báo: chuyến bay tối nay, máy bay hạ cánh chậm nửa giờ .
      Last edited: 29/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :