1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 31: Đừng lại gần .


      Ngồi trong xe buồn chán, Lan Khê thiếp lúc nào hay. Đến buổi trưa bị đói bụng mới chịu tỉnh dậy.

      Hàng lông mi dài như cánh bướm rung lên động xuống, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hơi nóng nên quăng ngay cái áo khoác đắp người xuống, úp người lại phía sau, vói lấy thức ăn: " hai, có coca, bánh sođa, muốn dùng cái gì?"

      Mộ Yến Thần nửa người dựa vào cửa sổ, ánh mắt hơi mê mang, tay thon dài chống đỡ bên đôi môi, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt.

      lạnh giọng mở miệng: "Tự chăm sóc cho bản thân , cần để ý tới ."

      Lan Khê ngẩn ngơ.

      Đôi mắt thoảng qua nét u bồn, hàng mi dài cong lên liền rũ xuống, nghĩ có phải bản thân quá đa nghi hay ? Thái độ của vẫn lạnh nhạt như trước, đối với nóng lạnh nên chắc chắn có những hành động vượt mức bình thường đâu nhỉ?.

      Tim đập thót lên cái, nghĩ đến bản thân chỉ giỏi tự mình đa tình, mặt như bị ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy sạch sành sanh.

      Ổn định lại tâm tình, liền cầm miếng bánh, thò người sang phía , giọng êm ái thành khẩn: " hai lái xe có chút bất tiện, em giúp ăn nhá?"

      Tránh tầm mắt lái xe của , đem miếng bánh đưa sát vào mép miệng .

      Mùi thơm béo ngậy của bánh ùn ùn xộc đến bên mũi, xen lẫn còn có mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ: ngọt lành, non nớt và chút phòng bị.


      Mùi hương kéo đến như muốn bức chết , chỉ hơi buông lỏng vạn kiếp bất phục. Gương mặt Mộ Yến Thần càng thêm trắng bệch, cố kìm nén giọng khàn khàn : "Cách xa ra."

      Hai tay vì nắm quá chặt tay lái nổi đầy gân xanh .

      Trái tim Lan Khê phút chốc như rơi xuống vực sâu, che đấu được thất vọng, mất mác, ngượng nghịu thu tay về, ngoan ngoãn ngồi im lặng vào chỗ cũ.

      Nhu tình chỉ thoáng qua trong nháy mắt, chưa kịp vui mừng lại trở về như cũ, luôn bài xích , chán ghét . ( ghét gì mà ghét, thương còn hết đấy chứ ^^)

      Đúng , nhất định là như thế!.

      ***

      Về đến nhà , muốn vào, mang hành lí giao cho quản gia, hững hờ với : “ Em vào , về công ty.”

      Lan Khê ôm trong mình bao lớn bao , cúi mắt gật đầu thèm nhìn , nhưng thể che đâu được đau khổ vây lấy mình.

      Mộ Yến Thần nhíu chặt hai hàng lông mày cho đến khi chúng đụng vào nhau, nhắm mắt quyết tâm lái xe thẳng.

      Lan Khê mệt mỏi vào phòng khách, chào hỏi Mộ Minh Thăng. Ông hỏi vài câu về chuyện cắm trại, qua loa giải thích. Vì muốn nhìn Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vui vẻ bên nhau, nên chỉ ngồi tí rồi lấy lí do hơi mệt nên xin về phòng.

      bước hành lang nghe thấy tiếng ba tiếp điện thoại ——

      "Minh Lộ, nhóm các người lại náo loạn chuyện gì nữa”.

      Là Chú hai.

      Lan Khê bĩu môi, biết chú hai trước giờ là người ham mê lợi ích. Năm xưa khi ông nội giao quyền điều hành công ty vào tay ba , người chú này từng làm ầm ỹ trận. Nhiều năm trôi qua, ông ta vẫn còn chưa chịu an phận thủ thường.

      "Chú tạm thời đừng trách lỗi Mộ Yến thần! !" Mộ Minh Thăng mặt tái xanh gầm lên, "Nó vừa mới đưa Lan Khê về, kịp vào nhà vội vàng tới công ty……. Chú trách nó can thiệp vào quyết định của chú? Việc này như thế nào, chú bình tĩnh giải thích cho hiểu

      Lan Khê ngẩn ra, đứng bất động tại giữa hành lang.

      Mộ Minh Thăng càng càng kích động, Mạc Như Khanh thấy việc ổn, vội vàng về phía sau lưng ông, giọng an ủi, hỏi ông xảy ra vấn đề gì.

      Cúp điện thoại, Mộ Minh Thăng giận đến tím mặt, : "Vụ mua bán đất ở Thành Bắc xảy ra vấn đề, chú hai cùng Mộ Yến Thần có chút tranh chấp mâu thuẫn, phải tới công ty chuyến mới được."
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 32: Có phải là con hoang hay ?


      Mạc Như Khanh vừa nghe ông xong, lập tức phân phó quản gia chuẩn bị.

      "Yến Thần sao rồi? Nó làm sai chuyện gì chứ?" Bà lo lắng hỏi.

      "Em nghĩ già rồi nên hai mắt cũng mù hả? Năng lực của con chúng ta biết. Cái tên Minh Lộ này, ỷ mình là trưởng bối vênh mặt hất hàm, muốn tỏ ra bề sai khiến mà!"

      Ông hấp tấp chuẩn bị nghe tiếng nho cầu xin: "Ba, cho con chung với , được ba?"

      Mộ Minh Thăng ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại lại con đứng hành lang, dùng ánh mắt trong suốt như pha lê cầu xin ông.

      "Con làm gì?" Ông vặn lông mày hỏi.

      "Con cũng muốn xem chút tình hình công ty, ba dặn gì con đều nghe hết, ngoan ngoãn quấy rối mọi người, được ba?" Lan Khê mềm mại .

      Mộ Minh Thăng nheo mắt lặng im quan sát , thấy được biểu tình thành của , mới gật đầu đồng ý .

      ***

      Đến công ty quả nhiên thấy được cục diện giằng co nặng nề.

      Phòng họp ở tầng 37, lúc Mộ Minh Thăng mở cửa phòng tức muốn điên người, phòng họp mà y chang cái chợ, giấy tờ bay tung tóe mặt đất, sắc mặt ai cũng hầm hầm nặng nề dọa người.

      "Chào chủ tịch."

      "Chào chủ tịch!"

      Thấy Mộ Minh Thăng xuất , các nhân viên ríu rít đứng lên chào hỏi.

      Mà ngồi ở vị trí chủ tọa, người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, ánh mắt phun lửa, giơ tay nhấc chân quát tháo: "Giá là 2500 vạn, đây là giá tốt nhất mà tôi cùng bên Ninh thị tính toán tận 3h đồng hồ mới thống nhất được. Giá này có thể mua tận 9 mẫu đất ở thành Z đó, lại còn ở vị trí tốt nữa. Giờ cậu ta mở miệng bác bỏ vì cho rằng giá hợp lí trong khi hợp đồng tôi thảo sẵn hết. Tôi xin hỏi các thành viên trong ban quản trị tính sao đây?"

      Gương mặt Mộ Yến Thần trắng bệch như tờ giậy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên, tay đút trong túi quần, bình thản đối diện với sóng to gió lớn, nhưng trong mắt giăng đầy tia máu làm người ta khiếp sợ xen lẫn đau lòng.

      mặt chảy ra chút máu, là do những tờ giấy bay sượt qua, sắc bén cứa vào mặt .

      Đợi người đàn ông trút giận xong mới : "Giá cả có gì là hợp lí, điều hợp lí là vị trí lô đất kia. Tại sao vẫn còn dư ra hai mảnh trong khi hai mảnh đất ấy chiếm vị trí quan trọng , thuận lợi cho phát triển giao thông sau này?"

      Mộ Minh Lộ sắc mặt đỏ lên: "Tôi , người ta nhất quyết chịu bán hai mảnh đất đó!"

      Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước: "Vậy chú hai cảm thấy vì sao họ chịu bán?"

      "Mày . . . . ."

      "Cứ phải đốp chát vào mặt nhau vậy mới thích hay sao! !" Mộ Minh Thăng rống tiếng, vào phòng làm việc.

      Ở bên cạnh ba mình nhiều năm, Lan Khê cũng chưa từng chứng kiến trường hợp đầy khói súng như thế này. bị khí thế của những người làm việc lớn dọa cho hoảng, lui mình vào góc trong phòng, len lén quan sát Mộ yến Thần, sắc mặt khó coi quá, giống như bệnh rất nặng.

      "Minh Lộ, chú đủ rồi! " Mộ Minh Thăng đứng ra chủ trì công đạo, "Vụ mua bán này tôi mới vừa xem sơ qua, bản thân tôi thấy có vấn đề lớn, nếu chú chịu bỏ công quan sát, đánh giá đúng hơn về vị trí lô đất và những người nắm trong tay quyền sở hữu nó cậu biết Yến Thần nó quyết định đúng!"

      Mộ Minh Lộ nghiến răng: " trai, giờ quá thiên vị người con riêng này nên nó có quyết định sao cũng chiều theo thôi!"

      Câu như sét đánh giữa trời quang, làm kinh hãi mọi người trong phòng họp!

      Gương mặt Mộ Yến Thần lúc này càng thêm tái xanh, lông mi dài cũng mệt mỏi rũ xuống.

      "Chú còn dám thế à?" Mộ Minh Thăng bị chọc tức, cả người muốn bốc lửa, "Nó là cháu ruột của chú đó, đây là những lời mà người chú nên hả? !"

      Mộ Minh Lộ cười lạnh: " trai, cũng nên công bằng tí chứ, chẳng lẽ em phải là em ruột của sao? Mẹ ruột nó khi vào nhà họ Mộ mang theo nó. Nó lại lớn như vậy, sao chút nghi ngờ, sao chịu làm nó có phải là máu mủ của mình hay chỉ là con hoang bên ngoài cùa người phụ nữ kia? !"

      Chương 33: hai, sao thế?



      Người đàn ông rống lên giận dữ làm phòng họp muốn bể tung ra.

      Lan Khê hoảng hồn, cả người run theo tiếng rống, lo lắng nhìn về phía Mộ Yến Thần.

      cảm thấy lòng mình đau quá. ngồi đó, thân hình to lớn nhưng quá độc. Ánh mắt còn thần thái vẫn cố nghênh đón mọi ánh mắt tò mò, khinh bỉ của những người xung quanh. Mỗi ánh mắt như thanh đao bén nhọn trực tiếp đả thương người, đâm vào lòng đau lắm.

      Mộ Minh Thăng đỏ bừng mặt, tay run lên chỉ thẳng vào mặt người em ruột, mấp máy môi nhưng thể phát ra bất cứ thanh nào.

      khắc sau, Mộ Yến Thần lại trầm tĩnh ngẩng lên, ánh mắt trong suốt như đầm nước sâu, tay chống mặt bàn gỗ, đem phần văn kiện đẩy về phía đối diện, giọng thuần hậu : "Ruột thịt cũng tốt, con hoang cũng được, phần hợp đồng này mong chú hai châm chước xem rồi soạn thảo lại. . . . . Mộ thị làm việc mất cả chày lẫn cối, lời mà còn lỗ vốn."

      Lạnh nhạt kết thúc mọi việc, đứng lên, vẫn trầm tĩnh chút sợ hãi đương đầu với những con mắt miệt thị quanh mình.

      "Xin lỗi! Tôi xin phép ra trước." nhàn nhạt câu, đứng dậy rời phòng họp.

      ***

      Lan Khê thấp thỏm, ngước đầu nhìn cánh cửa làm việc phòng tổng giám đốc, cả nửa ngày trời mới dám đưa tay gõ cửa.

      Gõ ba tiếng nhưng nghe tiếng đáp lại, nghi ngờ, lúc lâu mới nghe tiếng khàn khà trả lời: "Vào ."

      Vào phòng thấy được bóng hình quan tâm nhất —— Mộ Yến Thần hai tay chống trán ngã mình ra ghế dựa, mặt tái nhợt nhăn lại giống như rất thống khổ.

      Lan Khê nhàng về phía , tay bé quơ quơ trước mặt , xác định nhắm mắt nên thấy , bối rối rút tay lại, lúng túng gọi tiếng: " hai."

      Hai chữ này làm bừng tỉnh.

      mở mắt ra, tròng mắt đen láy như từ trường hút chặt lấy , chỉ nhìn chút liền đứng dậy dọn dẹp phía mặt bàn, thân hình có chút lảo đảo, lông mày nhíu chặt kìm nổi xúc động: "Sao em lại tới đây?"

      Tiếng vô lực làm Lan Khê đau lòng.

      "Em. . . . . . Thay ba . . . . . . đến xem chút. . . . . ." lui về phía sau.

      Mộ Yến Thần vòng qua bàn làm việc, dùng ngón tay thon dài nới lỏng cavat, giọng khàn khàn: " sao. . . . . ."

      Chưa xong câu hoàn chỉnh, thân hình liền chao đảo, chau mày cố chịu đau đớn kéo đến, mắt hoa lên muốn bất tỉnh.

      Lan Khê sợ ngây người, theo bản năng đưa hai tay lên đỡ , cố dùng hết sức lực bé chống lại sức nặng của : " hai . . . . . làm sao vậy nè?”

      Hốc mắt đỏ lên, giọng liên tục run rẩy.

      quá nặng, thực chịu nổi, thân hình bị đẩy về sau, sống lưng đụng mạnh vào vách tường. Mẹ ơi! Gãy lưng mất rồi!

      Chấn động to lớn khiến Mộ Yến Thần hơi thanh tỉnh chút, khó chịu mở hai mắt, hao hết sức đưa tay chống lên vách tường, cả người nóng ran, liếc mắt nhìn nhóc trong ngực bị đụng vào tường đau đến sắp khóc .

      " . . . . . . đừng sợ, em chạy ra ngoài tìm người vào giúp !" Lan Khê lau hai mắt ngấn lệ, nhấc chân chuẩn bị chạy ra ngoài.

      Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, mặt cũng trở nên an tĩnh hơn, dùng hết khí lực sót lại vòng hai tay ôm chặt trong ngực, để lộn xộn, trấn an : "Ngoan. . . đừng sợ... . . Lại ngăn kéo lấy thuốc dùm ."

      Hơi thở nóng bỏng mang theo khắc chế đau đớn chầm chậm áp tới bao quanh lấy .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 34
      Thuốc.

      Có thuốc.

      Lồng ngực Lan Khê dâng đầy nghẹn ngào chua xót, run run lục tìm trong ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy hộp thuốc nằm trong góc . Chữ hộp thuốc toàn là tiếng , lấy trình độ giờ của chỉ có thể nhận biết được ba chữ là “đau dạ dày”.


      như kẻ điên, hành động theo bản năng, hấp tấp đổ thuốc ra rồi rót nước đem đến cho .

      Tối qua vì chăm sóc ăn, cả ngày hôm nay vì chuyện công ty cũng chưa có gì bỏ bụng. là người chứ đâu phải cái máy, tinh lực của là sao chịu nổi với cường độ làm việc như thế?

      " hai. . . . . ."

      Lan Khê chịu đựng từng lớp mồ hôi tuôn đầy người, đau lòng đưa thuốc đến gần miệng .

      Mộ Yến Thần ngồi dựa vào ghế chậm rãi mở mắt ra.

      Lan Khê cố mỉm cười, dịu dàng an ủi : " hai đừng để bụng những lời bậy của chú hai, vì chú ấy ham mê lợi ích nên mới cố tình gây khó dễ cho . Từ lúc ông giao cho ba quyền quản lí công ty, chú ấy đáng ghét như vậy rồi. Nhưng chú út rất tốt, chú ấy là giảng viên đại học, tranh với đời, cuộc sống rất vui vẻ, hạnh phúc”

      Mộ Yến Thần nuốt thuốc xuống, vẫn trầm tĩnh trả lời .

      " hai, nhất định là con ruột của ba, là ruột của em, em hoàn toàn tin tưởng” cười khoe má lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt sáng như viên pha lê trong suốt.

      Mộ Yến Thần tay cầm ly nước liền khựng lại giữa trung.

      Ánh mắt vẫn phẳng lặng như nước nhưng nhìn kĩ thấy tia lạnh như băng. cúi đầu tiếp tục uống nước. Là ruột cùa sao? Chẳng có cái gì tốt, chút cũng tốt.

      "Hôm nay em học?” khôi phục chút sức lực, con ngươi quét về phía mặt bàn, khàn khàn hỏi.

      Lan Khê ngơ ngác, tay chắp sau lưng khẽ bỏ xuống, lúc lâu mới phản ứng, thanh mềm mại: " phải. . . . . . lát nữa em ."

      "Vậy cùng với ông ta trở về nhà sớm ." ràng muốn trục lệnh đuổi khách, tay bắt đầu bận rộn với đống văn kiện.

      Vậy. . . . . . Cứ như vậy thôi sao? ?

      Lan Khê cảm thấy có điểm thích hợp, lê từng bước tới cửa, tay chậm chạp vặn khóa. Khi cửa phòng mở ra, mang theo chút hi vọng, quay đầu lại nhìn , chờ mong gì đó. Nhưng người ngồi ghế vẫn cúi đầu chìm đắm trong công việc, thất vọng thẳng ra ngoài.

      "Lan Khê." gọi.

      Lan Khê giật mình, khuôn mặt xinh xắn liền vặn ngược ra sau.

      "Chuyện dạ dày tốt, đừng cho ai biết." dặn dò.

      gật đầu thấu hiểu, mạnh giọng cam đoan: "Dạ, em bảo đảm có ai biết đâu."

      Lan Khê vẫn chăm chú nhìn , hi vọng thêm vài câu, nhưng chỉ gật đầu rồi mắt lại chuyển sang đống văn kiện bàn.

      mất mác chạy thẳng lên con tim, lông mi dài rũ xuống, căn chặt môi dưới, lấy tay khép cửa lại.

      "Còn có. . . . . ."

      Mộ Yến Thần ngước mắt, đôi mắt sâu lướt nhìn , giọng : " lại với mẹ , ngày mai chuyển về nhà ở."

      Chuyển về nhà ở.

      Lan Khê kinh ngạc, vừa bắt đầu còn chưa kịp phản ứng nhưng hồi sau hiểu ràng. Gương mặt thanh thuần nhanh chóng đẩy lùi thất vọng ban nãy nhường chỗ cho xúc động, cho niềm vui rạo rực.

      , chuyển về nhà ở.

      Từ nay còn phải chịu đơn, lạnh lẽo trong ngôi nhà xa hoa ấy nữa, có người đồng hành, có người bầu bạn, có người chia sẻ…….

      Trái tim sôi trào, màu đỏ hồng nhảy lên gương mặt, tuân lệnh, vui vẻ đóng cửa, rồi lại chợt nhớ đến đều gì, vội vàng mở cánh cửa ra, thò đầu vào trong, nở nụ cười sáng chói cả vùng trời: “ hai, hoan nghênh về nhà”.

      Giọng rất lớn, những làm kinh động người trong phòng mà còn làm giật mình những người xung quanh.

      Nhớ ngày đầu tiên trở về, nhà họ Mộ tiếng hoan nghênh, cử chỉ chào đón. Nhưng ngày hôm nay, chỉ tiếng hét của mang đến cho vui mừng, ấm áp tột độ.

      Mộ Yến Thần ngước mắt, nụ cười sáng chói cùng gương mặt thiện lương của in sâu vào đôi mắt . ngắm nhìn lâu, môi tự chủ cong lên thành nụ cười yếu ớt nhưng mị hoặc đến điên đảo chúng sinh.

      ấm quá!

      Nụ cười của , ấm. Trái tim băng giá của cứ như thế bị nụ cười ấm áp của quấn lấy, thể thoát được.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 35: Nên biết tự trọng.

      " hai. . . . . . hai?" Lan Khê giọng gọi.

      Mộ Yến Thần rốt cuộc hồi hồn, ánh mắt rơi gương mặt rồi hoảng hốt hạ xuống, giọng hỏi: "Việc gì?"

      " giúp em làm bài tập này với, tí nữa em học phải nộp bài cho giáo viên." chán nản nhíu chặt lông mày, vừa đem bài tập giao cho vừa giọng năn nỉ.

      —— Trở về nhà hơn nửa tháng, thời gian cứ chầm chậm trôi , chút phòng bị, dần trở nên thân thiết, quen thuộc hơn.

      " hai thả hồn đâu vậy? Em gọi liên vài tiếng cũng nghe luôn” Lan Khê tay viết công thức, miệng liên tục .

      Mộ Yến Thần dừng chút, ánh mắt nhìn vào bài tập của , cầm lên xem, đôi môi phát ra thanh từ tính: "Em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Có mùi vị gì?"

      Lan Khê ngẩng đầu: "Hải Phi Ti. Em cũng biết nó có mùi gì." ( cái nhãn hiệu dâu gội này mình cũng biết edit sao cho thuần việt nữa =.:)

      "Còn son môi?"

      "Trái cây . Hình như là có mùi vị của dưa hấu."

      xong câu này đột ngột dừng bút làm đầu bút quệt đường đen mặt giấy trắng nõn, vội vàng nhấc bút lên. Ánh mắt hoang mang khẽ liếc sang , chỉ thấy bên mặt nghiêm túc nhìn bài tập của .

      —— Cảm giác. . . . . . vô cùng kỳ quái.

      —— Ai đâu rãnh rỗi lại thắc mắc mùi vị son môi của con ? có sở thích ngửi son môi hoặc là thích…… ăn son môi?? ( con bé này nghĩ gì vậy trời =.:)

      Lan Khê nghiêng đầu, răng khẽ cắn vào môi để lại đường lằn, cúi đầu giọng bổ sung: "Em bình thường. . . . . . thoa son."

      khí trở nên trầm mặc.

      lúc Lan Khê cảm nhận được luồng khí nóng bỏng dán chặt sau lưng mình, thanh trầm ấm vang lên cùng tia khắc nghiệt, kèm theo vở bài tập bay xuống trước mặt : "34 chứ phải 35, nhìn cho cẩn thận chút, em làm toán kiểu này đó hả?"

      Da đầu tê dại .

      cắn môi, nhanh tay chụp lấy bài tập sửa lại, biết mỗi khi nổi giận như thế nhất định phạm phải những lỗi đáng rồi.

      Sửa xong nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần dựa vào cửa sổ trả lời điện thoại. Khung cảnh có trở nên bừng sáng, bóng dáng to lớn, tuấn bất phàm, khí chất lại cao sang, mị hoặc lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

      "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.

      Lan Khê hồi hồn, mặt đỏ bừng, vội vàng chỉnh lí lại tâm tình treo ngược cành cây: "Vào ."

      Người đến là Mạc Như Khanh.

      Phía sau bà còn người giúp việc, tay người giúp việc bưng hai chén canh mát.

      Mạc Như Khanh bước vào cửa, theo phản xạ liền lướt nhìn bóng dáng đứng trước cửa sổ, ánh mắt tràn đầy tự hào cùng thương , tiếp sau bà mới quay nhìn về chỗ Lan Khê, thấy nhóc cũng vừa quay đầu cười gượng gạo,: "Dì Mạc." cũng đứng dậy.

      Mạc Như Khanh cũng tức giận, cười cười cầm lấy chén canh tới: "Bận ? Dì có nấu canh, là canh hạt sen nấm tuyết, ăn thử xem —— Dì thấy Yến Thần cứ ở trong phòng con suốt ngày cũng muốn quấy rầy, nhưng sợ hai đứa mệt nên nấu chút đồ bổ mang đến cho hai đứa, con mau ăn cho nóng."

      Mặt Lan Khê trắng bệch giống như vừa nuốt phải quả táo xanh..

      —— Gì mà Mộ yến thần suốt ngày ở trong phòng ? là ngại có nhiều vấn đề thắc mắc, liên tục chạy chạy lại tốn thời gian nên ngày nghỉ mới mang công việc qua phòng làm thuận tiện kèm học.

      nâng chén canh lên, cắn môi, lời nào.

      Mạc Như Khanh vẫn ra vẻ tự nhiên, mỉm cười ngồi xuống vị trí khi nãy của Mộ Yến Thần, giọng : "Nhắc mới nhớ……. Lan Khê của chúng ta sắp 18 tuổi rổi nhỉ? Mấy năm trước dì biết sinh nhật con tổ chức thế nào nhưng năm nay ba con giao cho dì chuẩn bị mọi thứ, con yên tâm, dì nhất định tận lực. Haizz…….Con cuối cùng cũng trưởng thành, sau này cũng nên bớt tùy hứng, làm việc gì cũng nên đặt lòng tự trọng của bản thân lên hàng đầu, biết phân biệt giữa việc nên làm và nên làm. Lại , con trưởng thành cũng có những việc thầm kín riêng tư, nên biêt giữ ý tứ, thể lúc nào cũng quấn lấy hai, con có phải ?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 36: Vì em thích hai.

      Lan Khê cảm thấy quả táo ngậm trong họng to thêm gấp 10 lần, ép tới cổ họng hít thở thông

      —— Dì Mạc như vậy là có ý gì? muốn nhắc nhở chuyện nam nữ luôn luôn có khác biệt? Tuy là hai em ruột nhưng nếu quá thân thiết bị hàng xóm láng giềng dị nghị, chê trách hai người làm suy đồi thuần phong mỹ tục?

      Hàng lông mi dài rũ xuống thấp, miệng cắn chặt chiếc muỗng, cố gắng tranh luận với bà, nhưng Mạc Như Khanh lại cố tình được voi đòi tiên ——

      "Đúng rồi Lan Khê, ba con muốn dì hỏi con về chuyện kết bạn kết bè trong trường, đặc biệt là bạn khác phái. Con cũng biết đó, năm sau con thi tốt nghiệp rồi phải thi lên đại học, năm quan trọng như vậy phải cố tập trung vào chuyện học hành, đừng để những việc “tạp thất tạp bát” làm ảnh hưởng, trễ nãi tương lai của mình nha con . . . . ." ( tạp thất tạp bát: những việc tạp nhan, hồ đồ).

      "Dì Mạc." lạnh giọng , cắt đứt lời bà.

      Đáy mắt lắng đọng trong suốt, Lan Khê quay mặt nhìn thẳng bà, gằn từng câu từng chữ: "Dì Mạc, mẹ con nuôi con gần hai mươi năm trời chưa từng con là người biết tự trọng, con cũng tự cảm thấy bản thân mình tuy chưa được tốt nhưng cũng tệ hại đến mức ấy. Còn về phần kết giao với bạn học nam, tự con biết lựa bạn tốt để chơi——"

      "Con hiếm lạ bạn bè đến mức chó mèo gì cũng kết bạn được đâu ạ ." cắn môi, cố nhấn mạnh từng lời.

      Mỗi câu đều cố tình phản kích lại lời Mạc Như Khanh làm bà ta tức muốn bể lồng ngực! !

      ". . . . . ." Mặt bà khi trắng khi đỏ, vò nát bét chiếc khăn trong tay.

      Mộ Yến Thần lúc này vừa nghe điện thoại xong, thân hình cao to tiến về phía hai người. Ánh mắt khi nhìn thấy Mạc Như Khanh vẫn đạm mạc như cũ, tĩnh lặng chút gợn sóng

      Có con trai ở đây, Mạc Như Khanh cũng ngại tiếp tục đề tài nhạy cảm, bà đành đứng dây, hít sâu cố nén giận, dặn dò: "Yến Thần con nên quan tâm đến sức khóe của bản thân chứ, việc trong công ty làm cạn hết sức lực của con mà về nhà cũng thể thanh thản nghỉ ngơi. Người khác biết thông cảm cho con, nhưng mẹ nhìn thấy con vất vả đau lòng lắm, con hiểu ?"

      Vừa châm chích vừa trào phúng, những câu như dao găm ghim thẳng vào nhóc nhắn có mái tóc dài đen tuyền đẹp

      Lan Khê cũng có ngạo khí của riêng mình, đem chén canh đẩy ra xa, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

      Mộ Yến Thần dừng mắt tại làn da trắng nõn lộ ra sau lưng , đáy mắt bắt đầu gợn sóng, hai tay nắm chặt lưng ghế dựa đến mức nổi lên gân xanh, môi mỏng cất giọng lạnh lùng "Con hiểu rồi, mẹ cứ yên tâm ."

      Lúc này Mạc Như Khanh mới cảm thấy lấy được chút mặt mũi, gương mặt liền tươi tỉnh trở lại, tiếp tục hất hàm sai khiến người giúp việc dọn dẹp ra ngoài.

      Lan Khê tiếp tục trầm lặng, cúi đầu làm tiếp bài tập.

      Mộ Yến Thần cũng gì, chỉ đến ngồi xuống cạnh , cầm quyển sách của lên xem.

      Lan Khê lòng buồn bực, mắt ngân ngấn nước. cố tập trung vào bài tập nhưng đầu thể nhét vào chữ. Mà người đàn ông đáng ghét bên cạnh vẫn giữ trạng thái ngồi thiền chút động tĩnh, càng thêm uất ức, cắn chặt môi cố ý lật mạnh vở bài tập, phát ra tiếng kêu “xoành xoạc” chói tai

      ". . . . . . Tức giận?" Giọng trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên, từng bước thăm dò tâm tình .

      Lan Khê gục xuống bàn, giọng lành lạnh : "Mẹ ghét bỏ em, chê em liên lụy , thích em hay làm phiền , càng muốn vào phòng em. Dì ấy cứ làm như là đứa trẻ lên ba, lúc nào cũng cần bảo hộ của mẹ."

      so sánh ngây thơ của làm cảm thấy rất buồn cười.

      vẫn tiếp tục xem sách nhưng hai khóe miệng cong lên rất nhiều.

      "Nhưng nhớ lúc nãy em làm cho bà tức giận đến trắng mặt đó." Giọng dễ nghe vẫn tiếp tục truyền đến như cố tình đối chọi với giọng điệu bất mãn của .

      Lan Khê thẹn quá hóa giận, tính tình ngỗ ngược lại bị kích thích bùng phát ra.

      lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt mang theo kiên quyết, nghiêng đầu mạnh mẽ hướng tuyên bố: "Em làm chuyện gì sai, tại sao dì ấy cứ suốt ngày giáo huấn em? là con ruột dì ấy nhưng cũng là hai của em. Em rất thích hai mình, muốn đeo theo hai có gì sai trái? !"

      Khuôn mặt lúc này trắng hồng trong suốt như tia lửa , giọng mềm mại nhưng đầy khí phách vang dội khắp căn phòng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :