Chương 279.2
Bọn họ muốn sống nữa mới chuyện như vậy ngay trước mặt Lan Khê.
Sau hồi lâu Lan Khê ngẩng đầu lên, gió biển thổi tán loạn mái tóc trán , nhìn kỹ người nắm chặt mình, thiếu chút nữa giết chết và đứa con trogn bụng.
Người này, lại là ruột .
Đau điếng người .....lan khắp toàn thân.
Khi ngước khuôn mặt nhắn lên, mặt Lan Khê là vẻ mặt tái nhợt mà tuyệt vọng, tuyệt vọng tựa như tiết sương xuống ba ngày *, cả vùng đất đai lạnh giá, tất cả cơ hội sống trong nháy mắt bị huỷ diệt.
* Tiết sương giá, vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10
"Mọi người khôgn cần ở đây thảo luận chuyện sống chết của tôi...." khẽ, ánh mắt trogn veo thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Phó Ngôn Bác, từng câu từng chữ êm ái giống như phiêu trong gió, "Các người vừa sánh tới, nuôi dưỡng tôi, thậm chí cũng thương tôi...Các người có tư cách gì, lập trường gì, ở chỗ này thảo luận tôi đáng chết hay nên sống?"
Từng câu từng chữ này, xuyên qua khoảng cách xa đánh vào trong lòng Phó Ngôn Bác, khiến ông chấn động bước lùi lại mấy bước, nét mặt kinh hoảng nhìn đứa con ruột thịt lần đầu tiên mình gặp mặt.
xong, Lan Khê hít khẽ hơi, dùng làm bàn tay mỏng manh đột nhiên nắm chặt dao găm kề sát vào cổ mình! Sau lưng , Phó Minh Lãng hoảng hốt, hoàn toàn nghĩ đến sao có thể làm như vậy! Con dao sắc bén trong nháy mắt cắt vào bàn tay , khảm sâu vào tận bên trong, liều chết vùng vẫy cùng Phó Minh Lãng cách ra được ít khoảng cách, tiếp đó mạnh mẽ đạp lên bắp chân nơi vết thương đạn bắn của !!
"...." Phó Minh Lãng bị đòn nghiêm trọng, hơi vận lên được, cơn đau khiến mất hô hấp cùng tất cả lực chèo chống, đỡ vách thuyền tuột xuống, Lan Khê từ trong ngực thoát ra, trước mắt bao người phấn đấu cố hết sức chạy về phía Mộ Yến Thần đứng cách đấy vài mét!!!
Mộ Yến Thần kịp phản ứng, gương mặt tuấn tú của căng thẳng cực độ, bước bước dài xong lên muốn ôm , thời điểm này chugn quanh cũng vang lên tiếng súng nổ rung trời.
Mộ Yến Thần biết chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ này phía xếp chồng chất là hàng hoá gì, toàn bộ rượu cồn có thể bị đốt cháy!! Động tác thứ nhát khi tiếp được Lan Khê là ôm thặt chặt vào lòng!! Sức ép của vụ nổ đập vào ngực mạnh khiến đau đớn, sau đó kéo vào giấy bạc bên cạnh dành để bao trùm hàng hoá qua đắp ở thân hai người -----
Cùng lúc đó, sau tiếng súng mạnh, du thuyền chất đống hàng hoá bị đạn bắn xuyên thấu vào trogn đó, tiếng nổ mạnh ầm ầm từ đất bằng mà lên, liên tiếp từ boong thuyền và bờ biển lan tràn ra....
Lan Khê biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên xuất tiếng nổ mạnh ầm ầm, ôm chặt người đàn ông trước mắt, cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay ôm chặt của , cho cảm giác chân tồn tại mà quá lâu khôgn cảm nhận được!
giọt nước mắt nóng bỏng trogn tiếng nổ mạnh ầm ầm kia kèm theo choáng váng, theo nhau mà tới....
.......
*****
Cuộc sống của con người trải nghiệm rất nhiều cho dù có thể chịu đựng được hay .
Lan Khê từng nghĩ tới, lần trải nghiệm kia của là cái gì.
Có phải là khi mẹ qua đời, cảm giác đau đớn trời đất như sụp đỏ tương lai mờ mịt, hay là cơn đau khi nuộc phải phá thai, hoặc là nỗi đau tương lai khi người phụ nữ sinh nở hay ?
Nhưng những cái này cũng xa vời bì kịp bằng giây phút này trong từng ngon lửa đầy trời ôm lấy Mộ Yến Thần.
chỉ có loại cảm giác.
Vậy là cuộc đời này của , có thể cảm giác được nơi ấm áp duy nhất.
..........
Khi tỉnh lại, Lan Khê thấy trần nhà trắng bóng đỉnh đầu.
hơi sợ sệt cảm giác khoé mắt căng thẳng gat gắt, giống nhứ bởi vì khóc. Nhưng bây giờ tỉnh lại dòng chua xót mãnh liệt vẫn tồn tại trong lòng, nhắm mắt lại muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng tay mới vừa động, liền đau đến muốn rớt nước mắt.
Tay trái bị băng bó chặt chẽ, vô cùng đau đớn như muốn rớt ra. Cách cánh cửa kiếng người đàn ông dáng người mạnh mẽ kiên cường đứng ngoài cửa nhìn thấy động tĩnh bên trong khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc thay đổi, ngay cả hơi cũng hỏi người đứng chuyện ở đó, trực tiếp đẩy cửa phòng ra, sải bước về phía .
Chương 280.1: Nhớ em lâu như vậy
Dường như xác định được, sải bước đến trước mặt , nhàng chạm tới mặt , như là muốn cảm nhận chút có tồn tại hay . còn cách mấy ngàn dặm xa, ở đây giơ tay là có thể đụng tay đến.
"Lan Khê." Đôi mắt sâu thẩm của Mộ Yến Thần chăm chú nhìn , khàn khàn mà kêu tiếng.
tiếng kêu này, gọi mà khôgn xác định chút nào.
Ánh mắt trong suốt của Lan Khê tràn ngập chất lỏng ấm áp, nhàng dán vào bàn tay ấm áp của , tay vẫn truyển nước biển nhàng êm áu níu chặt lấy cổ áo của , kéo cúi xuống.
Hơi thở êm ái lòng người kia, cành dựa vào càng gần hơn.
Mãnh liệt chua xót cùng rung động va chạm trong lòng, tay Mộ Yến Thần run rẫy, dường như thể tin được dựa vào mình gần như thế, cho đến khi cảnh môi kề nhay, cảm giác chân giống như dòng điện lan khắp toàn thân, bóng dáng to lớn mạnh mẽ rắn rỏi của mới đột nhiên rung động cái!
Ngón tay thon dài hơi run rẫy năng mặt lên, nụ hôn nhàng mang tinh chất thăm dò, cảm giác mùi hương dịu ngọt quen thuộc kia càng lúc càng lớn, căng thẳng trong lòng Mộ Yến Thần như sợi dây đột nhiên đứt đoạn!!
Trong cổ họng phát ra tiếng kêu khát vọng mà vui mừng, trong lòng tràn ngập kích điên cuồng hôn mạnh!
Cánh tay dài nâng người gường bệnh lên rất nhanh ôm vào trong ngực, khớp xương trắng bệch, giống như là muốn dịu mặt vào trong thân thể, cạy hàm răng ra xen lẫn nước mắt mằn mặn chảy xuống, bị mạnh mẽ cắn nuốt! khôgn nhớ bao lâu gặp , mười ngày, thâng, hoặc là lâu hơn.... chỉ biết nhớ đến tận xướng tuỷ, nó dày vò bức sắp phát điên!! Hơn lúc nào hết, giờ phút này càng nghĩ đến nhiều hơn, muốn nhào nặn xương thịt ròi từng miếng từng miếng nuốt xuống, cùng hoà thành thể bao giờ chia lìa!!
Ở boong tàu, nhìn cả người đầy máu.
nhìn họng súng đen ngòm chĩa vào huyệt Thái Dương của .
nhìn tay nắm chặt lưỡi dao loé ánh lạnh, thoát khỏi khốn cảnh khôgn chùm bước chạy về phía !
khắc kia, trong lòng đau muốn tê liệt, đau đến cực hạn.
Giữa răng môi giao hoà mang theo chút mùi máu tười biết là môi ai bị cắn, hay là khi hôn đùng quá sức, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy máu tươi nhàn nhạt kia tràn đầy đau lòng, hung hăng đau lòng.... nhớ , lâu như vậy.
Cánh tay cảu suýt nữa siết đến hít thở khôgn thông.
Lan Khê cũng ôm lấy , hai cánh tay mềm mại quấn chặt cổ của , mặt chảy đầy nước mắt.
"...." Tiếng thở dốc kịch liệt truyền đến từ phần môi tách ra, Mộ Yến Thần hôn lên trán , rồi mất khống chế hôn vào lông mày, mắt, gương mặt, khoé môi của ...Tràn đầy trời đất.
Lan Khê 'ưm' tiếng, đau nhức người nhắc nhớ đến miệng vết thương bị nứt ra chút.
Hàng mi dài ướt nhẹp nước mắt mở ra, run run nhìn chút, trói chặt cổ của khàn giọng nhàng : " đừng cử động... người cũng đầy vết thương, em nhìn thấy ...."
bên tay bị thương của len vào trong áo sơn mi màu đen của , chạm tới vai phải của ràng băng bó đeo băng quấn chặt xung quanh, còn có phía sau lưng, ngực, toàn bộ đều có vết thương.
Thậm chí có thể sờ tới bới vì mới vừa ôm kịch liệt trong khi hôn hít, vết thương lại toạc ra thấm đầy máu tươi ẩm nóng lần nữa.
Khoé mắt Lan Khê lại ướt đẫm.
Mộ Yến Thần sao lại thấy, bàn tay giữ chặt gáy , trán chạm vào giọng khàn khàn: " xin lỗi, về trễ....Trách sao?"
Thân hình Lan Khê cứng chút.
nhìn gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch của dường như gầy nhiều khiến cho gương mặt của góc cạnh lạnh lùng lộ ra ràng, nhớ lại những lời trước khi , trong lòng đột nhien như bị gai nhọn đâm vào!
Tâm trạng đột nhiên vui mừng khôn xiết từ lúc gặp lại rồi được cứu biến thành nỗi đau lòng.
còn nhớ boong thuyền trước khi nổ tung gặp người đàn ông kia, nhớ rành mạch phải là mộng. nàh muốn ở đó, nhà từ chối đưa về, hết thảy chân tướng đều tàn nhẫn như vậy.
Mộ Yến Thần mi lạnh cau lại, buông hai cánh tay mêm mại ra khỏi cổ , trong đáy mắt ôm chặt eo , trán chưa vào trán nhìn khuôn mặt gần của , cho phép kháng cự lùi bước.
"Mấy ngày qua phân thân ra trở về nước được cũng là bởi vì chuyện này...Sau khi tới nơi này hiểu tất cả đều gạt được, ngày nào đó em biết, cho nên khôgn bằng đối mặt. Chỉ là khôgn nghĩ dùng loại phương thức này để cho em biết..." Hơi thở của tiến tới gần, dịu dàng mà bá đạo quấn vòng quanh khoé miệng của , khàn khàn , " tình nguyện chính miêng cho em biết cũng khôgn muốn để em nhìn sắc mặt bọn họ."
Nhưng tất cả, tất cả đều thành kết cục định, khôgn thể nào lặp lại nữa.
Trong giọng của Mộ Yến Thần đều tràn ngập đau khổ khoan tim thấu xương.
"Khi em muốn phá bỏ đứa bé, ngăn em lại, có phải lúc đó biết thân thế của em....Nhưng sợ em mới từ trogn vực sâu bò dậy rơi đến trong vực sâu khác, mới gạt em khôgn phải con nhà họ Mộ?" Đôi mắt Lan Khê tràn đầy nước mắt, ngước mắt giọng hỏi .
"Phải" Mộ Yến Thần khàn giọng trả lời, hơi thở của giao hoà cùng với hơi thở của .
Last edited by a moderator: 4/3/16