1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 276.1 : ta tới



      Bóng đêm lạnh giá.

      Cách trọn đại dương, thời điểm Nhiếp Minh Hiên nhận được điện thoại của Mộ Yến Thần bữa dạ tiệc chánh trị lúc cao trào. Khắp người ám đầy toàn mùi rượu và thuốc lá, nhìn thấy nơi nơi toàn những bóng dáng mỹ nữ lượn vòng, cảm thấy chán ghét. Nhìn thấy mấy chữ tên của người kia lóe lên màn hình, mí mắt của chợt giựt giựt! Đột nhiên nhớ tới hôm nay nhà họ Nhiếp mở dạ tiệc, và Tô Noãn đều ở đây, ai chú ý tới nhà họ Mộ bên kia.

      Giờ phút này Mộ Yến Thần bận rộn đến mù trời đất ở Los Angeles, sao có thể gọi điện thoại cách vô ích cho đây?

      Sắc mặt của Nhiếp Minh Hiên tái nhợt.

      cần đoán cũng biết là xảy ra chuyện gì. có chút hung dữ gạt đám người đứng chặn đường ở trước mắt ra, đứng tránh sang bên để nhận điện thoại. Nghe xong lời sau cùng của Mộ Yến Thần, trong đầu như có tiếng sét nổ bùng cái!

      "... Chuyện này xảy ra từ khi nào?" trợn to hai mắt, giọng , hơi thở mong manh.

      "Hai giờ trước." Đầu điện thoại đằng kia nghe tiếng gió lạnh gào thét càn quét, giọng khàn khàn của Mộ Yến Thần cũng tràn ngập u ám kinh khủng.

      Nhiếp Minh Hiên hít hơi dài, sải chân bước ra bên ngoài, ngay cả chào tạm biệt cũng bỏ qua, vội vã rời khỏi buổi dạ tiệc: "Tôi biết rồi, giờ tôi lập tức tới sân bay và nhà ga xe lửa, tất cả những nơi có thể phong tỏa để điều tra tìm phương hướng, chỗ cũng bỏ sót! Cậu bố trí sắp xếp xong xuôi ở Los Angeles rồi có phải hay , chuẩn bị tiếp ứng rồi chứ hả?"

      "Khả năng ở sân bay và nhà ga xe lửa lớn..." giọng Mộ Yến Thần vẫn u lạnh lùng : "Phó Minh Lãng mang theo Lan Khê dễ qua những nơi kiểm tra giấy chứng nhận rất nghiêm ngặt ấy. Cậu hãy lưu ý tìm theo lối đường thủy chút, tôi tìm cách liên hệ được với người, có cách liên lạc với cậu, giúp cậu tìm ra những tàu thuyền biển định kỳ, chở khách lâu mới chạy trong vòng mấy canh giờ qua, cậu cho tôi biết đường hàng là được”.

      Trong lòng Nhiếp Minh Hiên tràn đầy kinh hãi.

      “Biết rồi, tôi lập tức luôn... Yến Thần tôi biết bây giờ cậu rất nóng ruột... chuyện này là do tôi đúng... tôi hứa thay cậu bảo vệ tốt cho Lan Khê và đứa , nhưng bây giờ lại để cho hai mẹ con ấy gặp chuyện may, mất tích ngay dưới mắt của mình...” vừa xin lỗi vừa ra ngoài, trong con ngươi trầm tĩnh tràn ngập tia máu đỏ tươi và áy náy sâu sắc.

      Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lúc này tay nắm lấy tay lái càng chặt hơn.

      “Tôi để cho em ấy gặp chuyện may. Trừ phi tôi chết”.

      cúi đầu khạc ra mấy chữ này, đưa tay đóng cửa sườn xe, chuẩn bị đầy đu trang thiết bị đàm thoại qua hệ thống vệ tinh.

      Bên kia Nhiếp Minh Hiên chạy ta khỏi buổi dạ tiệc, dưới cơn gió còn càn quét khắp thành phố C, về hướng nhà để xe. Giờ phút này mới thực cảm thấy cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng! từng hài hước gọi là “em lâm vào cảnh nguy hiểm, sống chết chưa biết. Đây là do sơ sót của tạo thành, nếu gặp chuyện may, nhất định tha thứ cho mình.

      ...

      Chạy ròng rã ở đường suốt mấy giờ xe, cuối cùng có thể loáng thoáng ngửi thấy hương vị tanh mặn của nước biển.

      Hoặc giả cũng có thể, hương vị tanh mặn này là từ vết thương ở vai phải của bị phá vỡ.

      Nhưng vết thương này quá nguy hiểm.

      Mộ Yến Thần biết mình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, liên lạc với bao nhiêu người, nhưng ít nhất khi sắp đến bến cảng, đường càng ngày càng rộng rãi. Khi đến nơi gần rạng sáng, giao lộ phía trước đột nhiên có mấy chước xe chạy ra, chậm rãi chạy về phía xe của , ánh sáng đèn xe dần dần yếu , dường như để nghênh đón .

      Tốc đọ xe của Mộ Yến Thần cũng giảm, lao thẳng qua.

      Mâc hiếc xe ở tiếp tục theo sát phía sau.

      Thời điểm xuống xe, đồng hồ điện tử trong xe lóe lên chỉ bốn giờ. Trong xe, có tin nhắn truyền đến từ hệ thống vệ tinh, Nhiếp Minh Hiên phối hợp thành công với người bên kia, điều tra được số hiệu của tàu biển tư nhân chở khách chạy định kỳ chở Phó Minh Lãng. Dự đoán khoảng lúc rạng sáng đến Los Angeles, nhưng cụ thể ở nơi nào .

      “Mộ tiên sinh”, phía trước có người ra đón, hé ra gương mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh, nhưng ở dưới cằm có mấy vết sẹo dài do bị dao chém nên có vẻ hơi dữ tợn: “Chúng tôi điều tra được chút tình hình, trước buổi sáng sớm hôm nay quân cận vệ của hoàng gia đáp chuyến bay đến Los Angeles, đoán chừng sau đó trực tiếp tới bến cảng để thi hành mệnh lệnh...”

      “Tôi đoán sai đó là do công chúa Isha, Hoàng thất điều quân đội tới, tuy ít người nhưng đều rất tinh , mục đích là vì bảo vệ người kia được an toàn, người này có phải là Laure Kerr, nhười đàn ông ngài muốn tìm ?”

      Phó Minh Lãng.

      Mộ Yến Thần vừa vào trong vừa nghe, cả khuôn mặt lạnh kẽo như băng. vừa nghe biết ngay chuyện này là do quyết định riêng của công chúa Isha, bởi vì lần này Phó Minh Lãng chuyến tới Trung Quốc rồi trở lại, mục đích tuyệt đối phải là về nhà

      ... khổ cực tự mình bắt cóc Lan Khê như vậy, mục đích chẳng qua cũng muốn tìm trả nợ máu mối thù hận lúc trước.

      Rất nhanh bàn tay ở bên cạnh nắm chặt lai thành quả đấm, khớp xương trắng bệch van lên tiếng lách cách.

      “Phái người giữ chặt sân bay ở phía bên kia, làm cho những thứ gọi là quân cận vệ đường tới kia, trực tiếp biến mất luôn, mang những thi thể đưa đến phủ công chúa Isha... cho bà ta biết đâu là báo ứng do con trai bà ta đặt bom của hãng Los Angeles”.

      Giọng u này, khiến mọi người theo sát ở phía sau run lên cái!

      “Dạ! Mộ tiên sinh”. chỉ có thể tuân lệnh, nhưng nhịn được liền hỏi câu: “Nhất định phải giết hết toàn bộ sao?”

      Cặp mắt rét lạnh của Mộ Yến Thần lạnh lùng quét về người phía sau.

      Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, đáp lại: “Dù sao cũng là cấm quân hoàng gia, đều là người vô tội, chúng ta nhất định phải làm vậy sao?”

      “Những người này ở trong quân đội vô cùng xa xỉ, dựa vào che chở của quốc gia mà làm nhũng chuyện ác. Làm quý tộc mà lại dùng súng đối với người bình thường... nhưng đến lúc thực cần hiến dâng sinh mạnh có ai lên ? Sao hỏi xem, những người bị chết trọng vụ hãng bị nổ tung có ai vô tội ?”
      Last edited by a moderator: 19/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 276. 2
      Sắc mặt người đàn ông rét lạnh, rốt cuộc người kia hiểu nguyên nhân sắc mặt kia là do đâu.

      “Tôi hiểu, Mộ tiên sinh?” Trong đáy mắt của trong nháy mắt mà cũng bốc lên chút sát khí đỏ tươi.

      Những người này chết chưa hết tội.

      “Vậy lần này chúng ta cần phải làm gì? Nếu như chẳng qua chỉ là chặn lại chiếc thuyền này, chúng ta bày thiên la địa võng cũng có thể tìm được , để cho xác chìm xuống đáy biển cũng có vấn đề gì!” Lại có người tiến lên .

      tay có con tin...” Mộ Yến Thần cắt đứt lời của , sâu kín.

      Trong tròng mắt thoáng qua chút đau đớn: “Mọi người cũng cần lo lắng tìm được , chủ động tới tìm tôi. phải là lẩn trốn mà là muốn trả thù”.

      “Phái con thuyền ra ngoài, theo chỉ dẫn của hệ thống thông tin vệ tinh, chặn lại ở giữa đường”. lạnh giọng ra lệnh.

      Mấy người sau lưng thoáng đổi sắc mặt: “Mộ tiên sinh...”

      chuẩn bị thuyền!” khàn giọng cương quyết ra lệnh lần nữa!

      Lần này có ai còn dám chữ , chỉ thấy mọi người chuẩn bị kỹ càng để cùng theo . Đêm khuya biển rộng hay biến hóa khôn lường, muốn bí mật xuất tại bến tàu phải dễ. Việc tiếp cận gần tùa biển chở khách định kỳ ở biển cướp người mà thần biết quỷ hau, lại là việc vô cùng nguy hiểm!

      Giờ phút này có điện thoại vang lên, người phía sau cùng lền nhận, hồi lâu sau đột nhiên cau mày.

      Người nọ vừa đưa điện thoại di động vừa đưa tới chỗ Mộ Yến Thần, thấp giọng : “Mộ tiên sinh, điện thoại của ngài trợ lý đặc biệt Wiliam gọi cho tiên sinh”.

      Mộ Yến Thần nheo mắt nhận điện thoại.

      “Mấy giờ trước Phó Ngôn Bác đến Los Angeles,, ông ta cầu xin khi ngài trở về Trung Quốc hãy đưa ông ta cùng, ông ta chỉ muốn tới để gặp tiểu thứ Lan Khê chút”.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần chợt biến đổi.

      Hai tay căng rộng tấm hải đồ (bản đồ đường biển) ở bàn, vẫn nhìn chằm chằm vào lớp sóng lăn tăn mặt biển dưới màn đêm đầy nguy hiểm, hơi thở đầy sát khí giọng khàn khàn: “... Vậy hãy bảo ông ta tới bờ biển. cho ông ta biết, nếu ông ta còn đến chậm bước, đời này cũng đừng mong nhìn thấy con ruột thịt của ông ta nữa”.

      Wiliam dừng chút,gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc Mộ”.

      Trễ bước, hết thảy kịp nữa rồi!

      Mộ Yến Thần đẩu mặt bàn ra, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng vẻ rét lạnh, xoay người sải bước nhanh ra phía bên ngoài.

      ***

      Đêm khuya như ngưng đọng trong ướt át.

      chuỗi tiếng bước chân hỗn loạn tới bên này khoang thuyền.

      Ở nơi giá lạnh, trong giấc ngủ chập chờn, Lan Khê cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, trán nóng đến tệ hại. Tay lạnh như băng xòe ra mặt đất giật giật, lúc nghe thấy thanh, trong lòng tràn đầy cảnh giác. bò dậy ngồi lên, cả người đau nhức khiến cảm thấy choáng váng.

      Tiếng chửi khe khẽ vang lên theo tiếng bước chân vọng đến!

      “Rầm!” tiếng động lớn, cánh cửa bị đá văng! Mấy bóng dáng màu đen xuất trước mặt . Lan Khê cảm thấy đôi môi mình khô nứt, phát ra được tiếng nào,, nhưng đôi mắt trong trẻo lại gắt gao nhìn bọn chằm chằm, bên trong ánh mắt chứa đựng kiên điịnh lẫn đề phòng.

      Phó Minh Lãng chậm rãi vào, qua ánh sáng mờ tối, nhìn thấy sắc mặt của trầm khác thường.

      thích Mộ Yến Thần có phải hay ?” hỏi có vẻ lạnh lẽo , cho đến khi đôi giày da sáng bóng chậm rãi đến gần , lại nổi lên nụ cười rét lạnh: “Mẹ nó chứ! Có phải cố thích thông minh này của hay hả?”

      Lan Khê hiểu ra sao, lui về phía sau, hai cánh tay chống vững, để cho mình bị ngã xuống.

      Nụ cười lạnh biến mất, Phó Minh Lãng nghiến răng nghiến lợi : “Quả , rất lợi hại... ngờ nhanh như vậy mà có thể điều tra được tồi phượng vị nào biển, lại còn có thể tìm được tôi, còn định dừng ở nửa đường để cướp nữa chứ?”

      Đôi mắt trong trẻo của Lan Khê nhất thời mở to!

      ...Mười mấy dặm đường biển.

      ... Mộ Yến Thần tới, cách gần như ,vậy rồi.

      nghiêng đầu nhình về phía cửa sổ ở mái nhà mở ra ở bên canh khoang thuyền, muốn nhìn cho chút nhưng chỉ thấy màu đen. Bên stai vang lên tiếng giày da đến gần lạnh như băng, thần kinh của căng thẳng, cảm giác bàn tay to kéo dạy chút lưu tình, cũng quan tâm đến việc còn choáng váng, đứng vững, trực tiếp lấu cật trong ngực ra bịt chặt lấy miệng của !

      ...” Lan Khê giằng co, túm chặt bàn tay của , cố hết sức kéo bàn tay đó ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      Vi Van thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 277: Bây giờ moi ra





      Tưởng rằng tuyến lệ khô cạn, nhưng dòng nước mắt nóng bỏng lại tuôn trào ra, trong lòng mừng rỡ như điên hồi. muốn kêu to, muốn phát ra thành tiếng to cho Mộ Yến Thần biết ở chỗ này, mau lại đây cứu !

      Phó Minh Lãng gắt gao nhìn chằm chằm, trong cái nhìn thâm thúy lạnh lùng tràn đầy sát khí: “ cho rằng tôi để cho dễ dàng tìm được như vậy sao? Mộ Lan Khê có biết quá tự tin mà cũng quá ngây thơ hay ?”

      Cả người mềm nhũn, muốn túm chặt cũng cần mất sức, chỉ có điều, nhờ ánh trăng nhàn nhạt rọi qua cửa sổ mái nhà, Phó Minh Lãng có thể loáng thoáng nhìn thấy gò má và mái tóc mềm mại, chọt nhìn thấy hàng mi cong mềm này dường như có chút quen thuộc, làm cho cũng có chút hoảng rồi!

      “...” Cố hết sức đẩy bàn tay của ra, Lan Khê há miệng to ra để thở, dôi nắt trong veo mang theo vẻ kiên định nhìn lên cửa sổ ở mái nhà, dòng cảm xúc chua xót mạnh mẽ xông lên dầu. nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau, : “Tôi tự tin là có lỗi sao?... tại ấy tới tìm tôi, có mang tôi đến chân trời góc bể nào nữa, ấy cũng tìm được tôi, tôi nhất định ấy tới!... Còn ? làm chuyện này là vì ngườ phụ nữa sao?”

      Trong con ngươi của Phó Minh Lãng thoáng ánh nhìn khát máu, lực tay bóp cổ nặng thêm chút.

      phải vậy...” Lan Khê lắc đầu cái, giọt nước mắt nóng bỏng chứa đựng căm thù sâu sắc, nhìn chằm chằm: “Vì ấy mà giết người,, bắt cóc, vì ấy mà bàn tay dính máu... ấy thương là đúng, đôi lại là tôi, tôi cũng ...”

      Phó Minh Lãng bị chọc vào nơi đau nhất ở trong lòng, ánh mắt đổ đọc giống như dã thú, bóp chặt cổ như muốn bóp chết ! giọt nước nóng bỏng rơi xuống. Lan Khê cậy bàn tay củ dùng chút sức lực cuối cùng kêu to: “...!”

      “Cứu em... Em ở đây... ưm...”

      lần nữa hô hấp lại bị Phó Minh Lãng hung hãn bịt chặt. giận đến phát run, có thể tay bóp chết người, nhưng từ đầu tới cuối bỗng trì hoãn lại. Thấy lúc này làm ầm ĩ đến lợi hại, tay liền bổ tới cần cổ !

      Lan Khi chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, cơn choáng váng ập tới, đứng vững, cố gắng kéo cánh tay của Phó Minh Lãng ra, tiếp đo ngã xuống.

      Cánh tay bị cắt ngang, máu tuôn xối xả trong khí. Lúc ngã xuống, trong nháy mắt vẫn bảo tồn ý thức sau cùng, ôm lấy bụng mình.

      Phó Minh Lãng ồ ồ thở dốc, cả người đằng đằng sát khí.

      bông thuyền có tiếng động truyền đến, giọng dùng tiếng nghiêm túc nhắc nhở , chiếc thuyền kia cách bọn họ chưa đến 10 km nữa.

      “Đưa ta ”. lạnh giọng phân phó.

      Vừa định nhấc chân trong nhát mắt nhìn thấy tư thế của , đưa chân cước đá văng người bên cạnh, ánh nhìn mang theo vẻ nguy hiểm, tò mò túm tay lại nhưng vẫn bất động. Phó Minh Lãng nghi ngờ nhìn bụng chút, ý nghĩ nhanh như tia chớp vụt qua đầu !

      Nơi này của ... có cái gì?

      ...

      chiếc thuyền biển chở khách chạy định kỳ vẫn còn ánh đèn, trước sau chưa tắt!

      Khi chiếc tàu biển chở khách chạy có phương hướng dường như đụng vào hải đăng, thời điểm tiếng động to lớn vang lên ầm ầm vọng xa mấy cây số, sắc mặt Mộ Yến Thần mới hoàn toàn thay đổi.

      Người bên cạnh nhao nhao nóng lòng muốn tỷ thí, từ phía sau chui lên phía sau chiếc tàu biển chở khách, chỉ có Mộ Yến Thần đứng yên động đậy!

      Ánh đèn tắt, căn ứ vào tính tình của Phó Minh Lãng,, tuyệt đối thể nào chờ bọn họ đến gần nhue thế mà có động tĩnh gì!

      QUả nhiên, vừa nhảy lên boong thuyền tìm người ở bên tròn, nhưng hề phát ra người. Nhưng ở trong khoang thuyền có vũng máu lớn, bên trong vũng máu có cái dây chuyền, có người cầm trở lại, chạy đế bào Mộ Yến Thần!

      “Chúng ta tới chậm... Bọn họ có thể thừa dịp bóng đêm cho thuyền về phia s phương hướng khác. Phía có gì cả”, chúng tôi chỉ phát tái nhợt, về phía Mộ Yến Thần .

      Trong bóng đêm lạnh lẽo, vết máy chiếc dây chuyền rất ràng, tay của người đàn ông cũng do căng thẳng mà phát run.

      Mộ Yến Thần đón lấy chiếc day chuyền kia giơ lên xem.

      Chiếc dây chuyền mảnh và dài vốn nhìn ra được sắc gì, nhưng mặt dây chuyền hình trái tim được chạm rỗng treo phía dưới dây chuyền lại quá quen thuộc.. nhàng mở ra xem,, hai mặt dưới tách ra, trong lòng trái tim có khắc chữ tinh xảo nhưng do bị dính máu mà trở nên mờ .

      Ngón tau lau sạch vết máu lạnh ở đó, rốt cuộc có thể nhìn thấy được hàng chữ khắc ở phía



      “Lan Khê”.
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      Vi Van thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 277.2 (tiếp theo)

      chút khát máu nóng rực chợt thoáng qua trong con ngươi, đau như bị mũi dao bén nhọn chọc vào buồng tim!

      Bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần trở nên cứng ngắc. "Sập!" tiếng, rất nhanh khép lại trái tim đó lại ở trong lòng bàn tay, khớp xương trắng bệch vang lên lách cách, người run rẩy đến còn thần sắc.

      ấy ở đây!

      Ít nhất khoảng mười mấy phút trước, vẫn còn ở chỗ này mà.

      đợi .

      Nhắm lại mắt, cố đè nén nỗi đau cuộn lên như sóng biển gào thét, Mộ Yến Thần chậm rãi mở mắt ra : "Đổi lại hướng của thuyền, lái chiếc du thuyền này vào bờ bên kia. Bọn chúng cũng lựa chọn lượn quanh vòng xa, sau đó cặp bờ từ hướng khác, báo cho toàn bộ đường ven biển chuẩn bị đề phòng, tiếp tục đuổi theo."

      "Vâng, Mộ tiên sinh!"

      Người lái thuyền xoay tay lái cho thuyền quay lại, bắt đầu chạy về hướng trở lại. Trong bóng đêm nặng nề, Mộ Yến Thần cảm thấy khoảng cách giữa càng ngày càng gần, thậm chí phảng phất có thể nghe giọng của ... hận tại chưa được tìm được chiếc thuyền kia, hận tại thể biết được bị thương như thế nào, sau đó ôm chặt vào trong ngực! !

      ***

      Khi Lan Khê tỉnh lại, cả sắc trời sáng choang.

      Gió biển thổi mái tóc của bay phần phật, quét ở mặt hơi ngưa ngứa. Nhưng tiếng động lớn ở bên tai quá mức chói tai, muốn nghe cũng được. Cố run rẩy bò dậy, cơn choáng váng vẫn quanh quẩn ở trong đầu như cũ... nghe thấy tiếng rút súng, nghe thấy tiếng gầm của người đàn ông và tiếng uy hiếp đầy thô bạo, ngay sau đó thấy cái ống lạnh như băng chống vào đầu của mình...

      Los Angeles, qua lạnh lẽo.

      mở hàng mi dính máu, làm cho lúc nhìn thế giới toàn màu đỏ của máu. có thể nhìn thấy mơ hồ mình ở boong tàu, mà người bờ giơ súng bao vây nơi này! !

      Trong tai vang vọng tiếng gầm thét của người đàn ông đối diện, dùng tiếng thét to bảo Phó Minh Lãng bỏ con tin xuống!

      nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng lại thấy rất con thuyền khác ở bên cạnh, có người đàn ông, hốc mắt đỏ kè và mệt mỏi vì bôn ba cả đêm. Cả người Lan Khê run rẩy! chăm chú nhìn mãi, cái bóng dáng quen thuộc cao ngất đó cả đời này cũng quên được.

      để ý đến đầu mình nòng súng lạnh băng chĩa vào, Lan Khê từ dưới đất bò dậy, dường như muốn nhảy qua nước biển chạy về phía !

      Nhưng bàn tay từ phía sau túm lại cánh tay của , tay túm lấy xoay lại kéo về bên cạnh, bàn tay nắm chặt vào cổ của ! Lan Khê liều mạng giùng giằng muốn tránh thoát, Phó Minh Lãng gầm lên tiếng ở bên tai : "Hãy đàng hoàng chút cho tôi!"

      Lan Khê sao tin được đây là .

      suýt nữa cho rằng mình là nằm mộng, biết mình ở chỗ nào, Trung Quốc cũng tốt, Los Angeles cũng được. Nhưng thực là nhìn thấy Mộ Yến Thần , nhìn thấy bóng dáng cao ngất của đầy căng thẳng di chuyển về phía bên này.

      " muốn tử tế phải ?" Phó Minh Lãng ở bên tai : " còn nhớ hay , tôi với rồi, súng bắn phát vào bên ngang hông bị thương, nhưng chết người. Nhưng đạn lại có thể xuyên qua bụng, phá nát thứ bên trong tử cung."

      Tròng mắt Lan Khê nhất thời trợn to!

      Thân thể nhất thời căng thẳng lên, đôi mắt trong veo như nước đầy hoảng sợ, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Phó Minh Lãng vẻ tin nổi!

      "Xem ra bị tôi đúng, phải ?" nhếch môi cười lạnh tiếng, cái chờ chính là cái vẻ mặt này! Ngay sau đó Phó Minh Lãng ngước mắt, cầm súng nhắm ngay về phía Mộ Yến Thần tới ở phía đối diện: "Mày đứng lại đó cho tao! !"

      tiếng giống như dã thú rít gào, làm Mộ Yến Thần dừng bước chân lại.

      Đôi mắt nhìn sâu xa, bộ tây trang màu đen mặc người dính vết máu, dính bụi bậm, vẻ phong trần mệt mỏi, gương mặt tuấn tú tái nhợt đầy căng thẳng. Ánh mắt sít sao chỉ nhìn chằm chằm vào người ở trong ngực Phó Minh Lãng.

      đối diện với ánh mắt của .

      Môi mỏng khẽ nhếch lên, dùng khẩu hình nhàng hai chữ thành tiếng, truyền đạt với .

      Lan Khê nhìn hiểu ngay.

      ..., "Đừng sợ" .

      "Mày được lắm, Mộ Yến Thần, đuổi theo tao ở biển suốt nửa đêm, muốn cho tao trực tiếp táng thân ở đáy biển phải ?" Phó Minh Lãng nghiến răng : "Đáng tiếc mày tính toán lầm rồi, tao lại mực cứ muốn lên bờ cùng với mày kia. Tao từ Trung Quốc đến Los Angeles, chính là vì muốn làm chuyện này ở trước mặt mày, để cho mày nhìn thấy tao tự tay giết người phụ nữ mến của mày như thế nào... Còn có cả đồ nghiệt chủng của hai chúng mày vẫn chưa được sinh ra nữa! !"

      Nhất thời tiếng sét nổ vang ở trong đầu Mộ Yến Thần.

      Gương mặt tuấn tú của tái nhợt, giương cặp mắt lạnh lùng như băng lên nhìn Phó Minh Lãng chằm chằm. hiểu lắm vì sao Phó Minh Lãng biết được chuyện này, nhưng cũng có việc mà , Phó Minh Lãng vẫn chưa biết được.

      "Nơi này cũng có rất nhiều người nhìn như vậy, chỉ sợ rằng hôm nay được như ý thôi, dù là hôm nay thực có người chết ở tay ... sợ cuộc đời này của bị phá hủy hay sao? Hơn nữa lại còn bị phá hủy ở trong tay tôi?" nhàn nhạt hỏi.

      "Tính mạng của Rella cũng bị phá hủy bởi tay của mày rồi! !" Phó Minh Lãng nghiến răng gầm lên câu, cố nén lại cơn giận dữ đầy kích động, giọng khàn khàn: "Vì thế tao quan tâm... Mộ Yến Thần, hôm nay cái tao muốn chính là muốn xem vẻ mặt của mày chút, khi người phụ nữ mà mày mến bị giết, tao muốn mày nhìn mà khắc cốt minh tâm!"

      Như vậy, mới có thể bù lại được với nỗi đau đớn đến tan nát cõi lòng của khi mất Rella!

      "Chúng ta nhàng với nhau chút trước có được hay ?" cười lạnh, gương mặt tuấn tú bởi vì kích động đến cực độ mà trở nên méo mó: "Hai người chúng mày là em ruột, sao lại còn có thể muốn sinh con? Hắc... Mày sợ bị dị dạng sao? sợ chỉ là cục thịt sao? bằng lúc này tao moi nó ra để cho chúng mày xem chút, tránh đến lúc sinh ra lại bị kích thích... Mày cảm thấy thế nào?"
      Last edited: 29/4/16
      laula thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 278: Lựa chọn giữa sống chết

      Như tiếng sét nổ vang làm vỡ tung ở cả vùng trời đất ven biển.

      Mộ Yến Thần có cảm giác ngay cả nhịp thở của mình cũng còn.

      lạnh lùng mím môi chặt. n Cặp môi mỏng giống như hai lưỡi dao mỏng sắc bén lạnh như băng, trong con ngươi thâm thúy của con sóng cực lớn cuồn cuộn bốc lên, tưởng như thuyền bè chỉ có thể trôi nổi lênh đênh ở biển mà thể cặp bến được, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh bị hủy diệt! !

      "Đừng động đến ấy."

      Từ môi mỏng của nhàng phun ra mấy chữ.

      Giờ phút này Phó Minh Lãng trở nên điên cuồng. nghe thấy lạnh lẽo và đầy đe dọa trong lời đó. cười lạnh, thuận tay kéo Lan Khê lại, chĩa súng vào ngực . tay khác với lại sau, giật lấy con dao của tên thuộc hạ cầm trong tay, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao lóe lên nhìn đáng sợ!

      "Mộ Yến Thần, tao chờ nhiều năm như vậy chính là vì chờ đến giờ khắc này... Năm đó ở Luân Đôn, tao nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ đó... tao thấy chiếc xe bị nổ tung, sau đó bốc cháy làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của Rella...die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bây giờ, mày hãy cảm nhận đầy đủ chút, thấy trong lòng như thế nào..." Mũi dao của chống vào bụng Lan Khê, nghiến răng nghiến lợi đầy khát máu: "Bây giờ tới lượt mày trả nợ ! !"

      tiếng gầm dữ dội vọng lại, tiếng của Mộ Yến Thần đáp lại đầy lạnh lẽo...

      "Mày dám động vào ấy chút, giây sau phần mộ của Rella ở Mudd cũng bị cạy ra đào lên. dღđ☆L☆qღđ Mày hiểu thành ngữ, nên biết câu thành ngữ của Trung Quốc “tỏa cốt dương hôi” nghĩa là gì... Mày cứ thử hạ lưỡi dao kia xem, tao khiến cho người của mày ngay cả khi chết rồi cũng được yên ổn."

      Phó Minh Lãng nghe vậy, hai tròng mắt liền trừng lớn!

      Cả người đầy bối rối.

      Bàn tay nắm chuôi dao run lẩy bẩy, bị lời của Mộ Yến Thần dọa cho sợ đến mức ba hồn rớt mất hai hồn rưỡi.

      Nhưng sau khi hết cơn khiếp sợ lớn kia, trong lòng lại dâng lên nỗi hận tới khoan tim thấu xương.

      "Mày dám..." Con ngươi của cũng sắp bị vọt khỏi vành mắt mở trừng kia mà bắn ra ngoài. Lưỡi dao run rẩy kịch liệt chỉ về phía Mộ Yến Thần, nghiến răng nhả ra từng chữ : "Mộ - Yến - Thần, mày - dám ... ! ! !"

      Màu đen ướt át ngưng đọng trong tròng mắt sâu của Mộ Yến Thần cuối cùng cũng tan ra được chút.

      Lưỡi dao thoáng máu, tựa như thần chết vừa lượn qua lần.

      tao nhã lui lại từng bước, cởi bộ tây trang ở người ra, vứt sang bên, ngước đôi mắt lạnh lùng lên giọng khàn khàn: "Nếu người hại ấy bị đâm xe nổ tung đường là tao, cũng cần phải mang những người có liên quan gì với tao ra để chuyện... Mày có xông vào tao thế nào, tao cũng né tránh, việc tao làm tao chịu trách nhiệm. Nếu như mày cảm thấy kiếm kia đủ, tùy ý làm tiếp thế nào nữa cũng được, cho đến lúc mày có thể giải hận mới thôi ... "

      Cặp môi mỏng trắng bệch của nhàng khạc ra câu sau cùng: "Điều kiện đầu tiên phải là thả Lan Khê ra."

      Phó Minh Lãng cứng người, đứng nguyên tại chỗ.

      Trong tròng mắt lạnh lùng của tràn đầy vằn đỏ đáng sợ, phảng phất cảnh tượng ngày đó như ra ở trước mặt. hận thể cho người đàn ông trước mắt này “thiên đao vạn quả”... Đúng, kiếm kia đâm đủ, hung hăng đâm vào trong trái tim của gã đó mới được, hung hăng xuyên vào đó trăm vết đâm! !

      Cánh tay sắt sắp siết chết người phụ nữ trong ngực, Phó Minh Lãng dùng súng đặt vào huyệt Thái Dương của , nắm chặt lấy hung hăng ném cho người phía sau giữ!

      Lan Khê lảo đảo cái suýt nữa đứng vững. Đôi mắt xinh đẹp trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm vào màu đỏ tươi tràn ngập vai phải của Mộ Yến Thần. nghe được lời vừa mới : " kiếm", ý tứ này có phải là trước khi gặp lại , vết thương này là do Phó Minh Lãng dùng kiếm hung hăng xuyên thủng qua thân thể của , mà đối với toàn bộ chuyện này lại hoàn toàn hề hay biết?

      "..." Hơi thở mong manh, giọng khàn khàn thốt lên câu, Lan Khê hoảng hốt thất thần chăm chú quan sát tình cảnh trước mắt. Những giọt nước mắt nóng bỏng lớn bằng hạt đậu ngưng tụ ở trong vành mắt, lớn tiếng gào thét : "Phó Minh Lãng, mà dám động thủ với trai của tôi, tôi bỏ qua cho , có chết tôi cũng bỏ qua cho ! !"

      Phó Minh Lãng quay lưng về phía , nụ cười lạnh lẽo đầy khát máu. Rất nhanh chuôi dao trong tay chỉ về phía Mộ Yến Thần: "Mày ấy như vậy, muốn chết thay cho ấy có phải hay ? ... Tốt lắm Mộ Yến Thần, mày hãy tới đây, chúng ta dùng cách của đàn ông để giải quyết vấn đề. Nếu như mày bị tao đâm chết, tao thả ấy ra, trả lại cho mày... Còn nếu như do mày cẩn thận bị chết, tao đưa hai đứa chúng mày xuống địa ngục làm đôi vợ chồng quỷ! !"

      Mấy chữ cuối cùng, nghiến răng cắn từng chữ, nhả từ trong miệng ra ngoài!

      Làn gió biển mằn mạn thổi áo quần mỏng manh của Mộ Yến Thần bay phần phật. nheo mắt lại nhìn ở phía xa xa mà mình chân thành, gương mặt của nét như vậy, giọng cũng ràng như vậy. Lời của Phó Minh Lãng mặc dù tàn nhẫn, nhưng hai chữ "vợ chồng" cuối cùng kia làm xúc động sâu sắc.

      từng cho là mình có nhiều ham muốn, quan tâm nhiều đến việc thế gian tranh giành những danh phận tầm thường.

      Nhưng hóa ra trước sau cũng thoát khỏi được.

      ra cũng như vậy, cũng muốn được như vậy... Trong cuộc sống này, cũng muốn quang minh chính đại mang về cho danh phận, muốn được sống cùng với .

      Nhắm mắt lại, Mộ Yến Thần gật đầu, đón nhận ánh mắt tràn đầy sát khí của Phó Minh Lãng!

      boong thuyền gian được mở ra, hai bên rút súng chĩa về phía nhau. Hai người đàn ông về hai phía có điểm giống nhau là hai dáng người cao ngất, trầm tĩnh, giận dữ. Phó Minh Lãng nắm chuôi dao vấy máu trong tay, còn Mộ Yến Thần tay tấc sắt.

      Cổ họng Lan Khê khản đặc, mấy ngày vất vả vừa qua chỗ nương tựa, làm cho cả người mệt lả, giờ phút này lại càng muốn , đành phải trơ mắt nhìn người đàn ông mà mến chém giết với người đàn ông hoàn toàn đánh mất lý trí! !
      Last edited: 29/4/16
      laula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :