1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 265.1: Cha của đứa bé.

      Tiếng nhạc chuông này, chỉ dành riêng cho người.

      Nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, sát khí trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhất thời giảm , tới lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là cuộc gọi quốc tế đường dài, bây giờ ở thành phố C là mấy giờ rồi ? , Tại sao còn chưa ngủ?

      "A lô?"

      " ở đâu?" nét mặt mệt mỏi của Lan Khê thoáng nét vui mừng, tinh thần lập tức tỉnh táo, “ giờ làm việc à, có bận lắm ?"

      Mộ Yến Thần đổi tay cầm điện thoại di động, cầm quần áo lên: " bận, em ."

      William lách qua đám đông xông lại, ánh mắt cũng lạnh lùng, ta cầm lấy bộ đồ của Mộ Yến Thần chờ xuống, ai để ý đến Phó Minh Lãng bên cạnh theo dõi bóng lưng , nhìn gọi điện thoại, giọng kia chợt trở nên mềm mại, làm tổn thương đến ký ức đau đớn nhất của ta.

      Đoạt lấy kiếm trong tay trọng tài, nhân lúc mọi người ai chú ý đến, mắt Phó Minh Lãng hằn sợi tơ máu, từng bước tới sau lưng Mộ Yến Thần.

      "Minh Lãng, ba muốn chúng ta đầu xuân sang năm thành hôn!"

      "Minh Lãng, thích em? biết cảm giác thích ra sao?"

      "Minh Lãng, em thích nghe giảng đạo, mau tới giáo đường đón em thôi! !"

      "Minh Lãng!" "Minh Lãng!"

      . . . . . .

      Từng giọng thanh thúy mang theo tiếng cười vang vọng ở bên tai, thế nhưng lần chuyện cuối cùng, ấy lại giống như con chim gãy cánh, nhảy nhót nữa.

      ". . . . . ."

      "Minh Lãng, em người đàn ông, là phải thích. . . . . . Nhưng ấy em."

      Nhưng ấy em.

      Giọng của Rella rất mà tuyệt vọng, cúp điện thoại chạy ra xe đến phi trường Luân Đôn, làm việc nghĩa được chùn bước!

      Sau đó. . . . . .

      Sau đó bao giờ có "Sau đó" nữa .

      Phó Minh Lãng từng bước đến gần Mộ Yến Thần,con mắt hằn tia máu, cách nhau khoảng vài mét, lần đầu tiên ta thấy người đàn ông lạnh lùng khuôn cằm lộ ra đường vòng cung kiên nghị này trầm tĩnh lại, trở nên mềm mại, thậm chí lộ ra tia nồng tình, nghĩ cũng biết là ta chuyện với người nào.

      Giọng êm ái mềm dịu, khiến cho ai cũng muốn nghe.

      . . . Có vài người dù cách cả đại dương, vẫn có thể chuyện ấm lòng lẫn nhau.

      . . .Lại có số người dương cách biệt, ai có thể trả lại chút ấm áp kia cho ta?

      Mộ Yến Thần, đền mạng người tôi , có được ?

      Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Mộ Yến Thần, nhìn động tác của ung dung bình thản giống như thiên thần, nhất thời người nào dám tiến lên, duy chỉ có Isha người quan tâm thắng thua, chỉ muốn con trai của mình việc gì, ánh mắt bà dõi tìm bóng dáng của Phó Minh Lãng, qua bóng dáng hơi nghiêng vai của Mộ Yến Thần, bà thấy ánh thép sắc bén! !

      Gương mặt của Isha nhất thời trở nên lạnh lùng trắng bệch! !

      "Kerr ——! !" Gần như bi ai bà hô lớn tiếng! !

      Nháy mắt tiếp theo, ánh thép sắc bén đột nhiên mãnh liệt kia đâm vào ngực phải Mộ Yến Thần !

      ". . . . . ." thanh tiếng la đau thương vẫn còn ong ong ở bên tai, cơn đau nhói bén nhọn đột nhiên từ phía sau xỏ xuyên qua! Toàn thân Mộ Yến Thần run rẩy, thân hình to lớn chợt cứng ngắc, gương mặt tuấn tú trắng bệch.

      Đau nhức, thổi quét qua toàn thân.

      Phó Minh Lãng nghe thanh của thanh kiếm đâm xuyên qua da thịt, trong thống khổ như tê liệt mang theo khuây khoả, thậm chí ta còn muốn rút ra rồi đâm vào lần nữa, nhưng giây kế tiếp bị William vượt lên sàn đấu giận dữ đá văng thanh kiếm trong tay ta, thanh "rào rào" thanh thúy kèm theo Phó Minh Lãng ngã xuống đất! trường nhất thời hỗn loạn phen! !

      Tiếng thét chói tai, tiếng huyên náo ầm ĩ, hoang mang sợ hãi của mọi người vang lên chung quanh.

      "Tổng giám đốc Mộ. . . . . . Tổng giám đốc Mộ. . . . . ." Dù là trải qua lịch luyện( kinh nghiệm lão luyện) nhưng William cũng hoảng sợ tới mức lời lắp bắp thốt thành câu, , khi Mộ Yến Thần sắp ngã xuống, muốn đỡ lại nhưng hai cánh tay ta phát run rẩy chút sức lực.

      Mộ Yến Thần khom lưng, quỳ chân xuống đất, động tác đầu tiên của là run rẩy nắm chặt điện thoại di động, nhanh chóng cúp điện thoại để kịp hỏi thăm gì, thanh "Tút tút tút" nhanh chóng vang lên chứng tỏ chưa nghe được gì.

      thể để cho nghe được.

      Sau đó để tay lên ngực phía bên trái tim, nhắm mắt lại cảm nhận trái tim vẫn còn nhảy phù phù phù phù, thoáng chốc cảm thấy trong lòng yên tĩnh, sắc mặt trắng bệch căng thẳng như trang giấy của từ từ thoải mái, bàn tay dính máu nắm chặt quần áo William, khàn giọng khạc ra mấy chữ: ". . . . . . Đừng để ấy biết. . . . . ."

      Đừng để Lan Khê biết.

      ấy chịu nổi.

      William nâng cánh tay trái bị thương của lên, run giọng đáp lại: "Dạ, Tổng giám đốc Mộ. . . . . . Tôi nhớ kỹ rồi. . . . . ."

      Mộ Yến Thần lúc này mới lạnh lùng nhắm mắt, bên ngực phải ồ ồ chảy máu màu đỏ tươi, rồi ngã xuống vang dội.

      ***

      Đêm khuya ở nhà họ Mộ.

      Sau khi điện thoại bị cắt ngang, Lan Khê hoảng kinh hồn vía cả người toát mồ hôi lạnh.

      điện thoại di động lên thời gian cuộc trò chuyện cuối cùng, ràng cũng cảm thấy vài thanh nghe được cuối cùng kia phải là mộng, tiếng thét chói tai, tiếng đánh nhau, tiếng ngã xuống đất ầm ầm. . . . . . Thậm chí có cả tiếng súng, thế nhưng riêng Mộ Yến Thần lại phát ra tiếng động nào, tiếng cũng có.

      bất chợt cắt ngang cuộc gọi.

      thoáng chua xót nồng nồng dâng lên chóp mũi, run rẩy bấm số gọi điện thoại lại, nhưng màn hình điện thoại di động sáng lên cái rồi lại tắt, đợi cả đêm, điện thoại di động vẫn im lìm.

      Vén chăn lên, Lan Khê xuống giường xuống lầu dưới.

      Cái quần dài bằng bông quét mắt cá chân của , đôi chân trần tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng nhưng cũng để ý, chạy xuống cầu thang xông thẳng tới cái bàn thấp đặt điện thoại của nhà, quỳ gối trước bàn thấp run rẩy bấm số.

      Dường như đụng phải cái bàn, bộ trà cụ khay trà va vào nhau kêu "loảng xoảng" tiếng toàn bộ rớt xuống sàn nhà văng vỡ tứ tung.

      "Tút tút tút. . . . . ." thanh dài giống như có tận cùng.

      Nhưng đúng .

      Mới khi nãy cuộc gọi còn thông suốt.

      Ngón tay thon dài của Lan Khê càng lúc càng phát run, tín hiệu vẫn vậy, gọi nữa gọi nữa, nhưng đối phương vẫn đáp lại. Điện thoại bị hư cũng có tắt máy, càng phải là có tín hiệu, tại sao nhận cuộc gọi?

      Trong phòng ngủ ở lầu , thím Trương bị kinh động khiến bà tỉnh giấc.
      Last edited by a moderator: 11/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 265.2:

      Mờ mịt dưới ánh đèn mất hồi lâu, sau khi thấy tư thế ngồi của Lan Khê, bà mới thấy được là ai, bà thầm la lên tiếng "Ông trời của tôi ơi", lật đật cầm tấm thảm chạy mau tới khoác lên người Lan Khê.

      "Tiểu thư . . . . . . thể cứ quỳ gối nơi này như vậy, bây giờ là mùa đông, sàn nhà rất lạnh!" Thím Trương túm cánh tay của , "Tiểu thư, mau nghe lời tôi."

      Lan Khê dường như bị mất hồn, ngước mắt lên nhìn bà, ánh mắt trống rỗng .

      "Tôi chuyện điện thoại với trai của tôi, đột nhiên điện thoại bị cắt ngang, lúc đó tôi nghe có tiếng người thét chói tai từ phía bên đấy. . . . . . Luân Đôn bị động đất sao? Thím Trương, thím mau mở ti vi xem tin tức chút, mở cả máy vi tính lên xem thử, có phải Luân Đôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi hay . . . . . ."

      Trước tiên chỉ có thể nghĩ tới, đó chính là thiên tai có tránh cũng thể tránh.

      Tay của nắm chặt lấy tay thím Trương khiến bà hơi nhói đau. Thím Trương cũng vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, nắm lại tay : "Tiểu thư, bình tĩnh lại chớ tự hù dọa mình, ở nơi đó cũng có thể xảy ra động đất, chừng phải động đất mà là chuyện khác, hoặc là sóng điện thoại nơi đó chập chờn nên thiếu gia nghe được . . . ."

      "Thím mau xem chút! !" Trong con ngươi Lan Khê lóe lên nước mắt, gào lớn tiếng.

      Thím Trương bị chấn động đứng nguyên tại chỗ.

      Bà run rẩy buông Lan Khê ra, lại dám đỡ : ". . . . . . Được, được, tôi xem chút, thím Trương ngay lập tức, tiểu thư đừng có gấp, đừng có gấp. . . . . ."

      Trong bóng tối, dáng vẻ khốn khổ của giống Tô Nhiễm Nguyệt chút nào, nhưng bà hiểu tại sao vẫn muốn nghe theo lời ..., cái gì cũng nghe.

      Thím Trương đứng dậy chạy .

      Lan Khê siết chặt ống nghe, cố nhịn chua xót trong lòng xuống, hoảng hốt run sợ hồi lâu, xác định mới vừa nãy mình có nghe lầm cũng phải cơn ác mộng, run rẩy cầm ống nghe, tiếp tục ấn dãy số.

      Giờ phút này bên kia bờ Đại dương. . .

      . . . . . .

      Bác sĩ dành riêng cho đoàn hoàng gia Luân Đôn nước Đức hội họp chưa trở lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đưa đến trong bệnh viện gần đây.

      Phó Ngôn Bác ở cuối cùng, theo bạn Isha giải quyết hậu quả do Phó Minh Lãng gây nên.

      ". . . . . ." chuỗi tiếng nhạc dịu dàng truyền đến, điện thoại di động màu xanh lam phiên bản hạn chế nằm đài đấu kiếm kia vẫn reo mãi ngừng.

      "Laurie ông thể ! Đây là bệnh viện công, coi như là lỗi của Kerr, thân phận của tôi và ông giờ phút này cũng thể xuất ở trong bệnh viện!" Isha nghĩa chánh ngôn từ , tiếp đó vịn vai Phó Minh Lãng, "Chỉ là Kerr con phải tránh mặt chút, chuyện ngày hôm nay rất nhiều người nhìn thấy, mẹ muốn bảo vệ con thành vấn đề, nhưng con phải biến mất thời gian để mẹ giải quyết mọi chuyện, biết ?"

      Phó Minh Lãng vẫn chưa bình tĩnh lại.

      nhìn tay mình chút, tơ máu trong con ngươi vẫn chưa tan hết.

      "Kiếm quá . . . . . . kiếm như vậy đâm ta chết thế nào được. . . . . ." khàn giọng thầm.

      "Bốp!" thanh giòn vang vung mạnh vào mặt của , mắt hạnh Isha trừng trừng: "Con nghe chưa! !"

      Phó Minh Lãng dường như nghe thấy, chỉ lạnh lùng đưa tay sờ sờ gò má của mình.

      Toàn thân Phó Ngôn Bác khẽ run, giọng khàn khàn: "Giải quyết? Bà giải quyết như thế nào? Chuyện này là Kerr đúng, bà muốn đè mọi chuyện xuống, để cho nó nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?"

      Isha cười lạnh: "Đây là con trai của tôi, tôi có thể giải quyết là có thể, đâu tới phiên người nào ? Người đâu! Các người trông thiếu gia, dẫn nó trước, sau đó tôi an bài. . . . . ."

      " cần," Phó Minh Lãng cười nhạt, xoa xoa khóe miệng khi nãy cởi ngựa té bị thương, màu máu vẫn nồng nặc, "Tự tôi . . . . . . Tôi trả thù sai người rồi, sao tôi lại nghĩ muốn ta đền mạng chứ, phải để người của ta đền mạng mới đúng. . . . . . ta nên nếm thử mùi vị đau khổ giống như tôi chút, mới có thể biết được đau đến muốn sống ra sao."

      bằng tiếng Trung, công chúa Isha trừng mắt nghe cũng .

      Phó Ngôn Bác lại run rẩy, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, sàn đấu thanh "Ong ong" của điện thoại vẫn tiếp tục reo, ông di chuyển nhàng để ai chú ý tới nhặt điện thoại di động lên, nắm trong lòng bàn tay rồi nhấn vào phím tắt thanh, giọng khàn khàn: "Các người muốn giải quyết như thế nào cứ làm , tôi đến bệnh viện xem chút. . . . . . Yên tâm, tôi cẩn thận để lộ thân phận."

      Isha hiểu tại sao ông lại quyết định như thế, bà cau mày, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng ông, kéo con trai ra ngoài.

      Bên trong chiếc xe Lincoln xa hoa, cuối cùng Phó Ngôn Bác cũng lấy điện thoại ra xem.

      Phía dính máu lấm tấm.

      Mã số cuộc gọi đường dài vẫn còn đó, Phó Ngôn Bác vuốt ve dãy số kia, sau hồi lâu rốt cuộc hít hơi lấy can đảm, run rẩy đè xuống nút nghe, áp điện thoại vào bên tai . . .

      "A lô?"

      Trong nhà họ Mộ yên tĩnh, Lan Khê nghe ràng tiếng đầu dây bên kia hơi có vẻ già nua "A lô?"

      Bàn tay lạnh lẽo bé của đột nhiên nắm chặt ống nghe, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng duy nhất, giọng khàn khàn: ". . . . . . Xin chào."

      Phó Ngôn Bác giật mình, nghe hai chữ kia ông ngỡ như ở trước mặt chứ phải cách cả vạn dặm, ông kìm lòng được đưa tay ra sờ sờ, cho đến khi sờ vào vỏ máy lạnh lẽo mới ngộ ra rằng ở đây.

      ". . . . . . , là. . . . . ." Giọng già nua của ông kéo dài, ông khẩn trương đến nỗi thể hỏi tiếp.

      "Điện thoại di động này phải của ông. . . . . ." Lan Khê kinh ngạc, giọt lệ trong chảy xuống gương mặt, run giọng , "Điện thoại di động này phải của ông, ông hãy trả lại điện thoại cho ấy. . . . . . Tôi muốn chuyện với ấy. . . . . ."

      Phó Ngôn Bác chuyện trước mặt tài xế, ta cũng nghe, giống như toàn bộ thế giới đều tồn tại, ông dùng hai tay cầm chặt điện thoại giọng khàn khàn: " ta là trai ?"

      Lan Khê nghẹn lời.

      Mùi vị chua xót dâng trào chìm ngập trong lòng, quỳ gối sàn nhà giọng mà kiên quyết phủ định : ". . . . . . ấy phải là trai, ấy là người của tôi. . . . . . Là ba của đứa bé trong bụng tôi."

      ấy phải là trai, ấy là người của tôi.

      . Là ba của đứa bé trong bụng tôi.

      Chỉ câu cách mấy ngàn km lộ trình khiến Phó Ngôn Bác chấn động ra lời, hơi thở ông đứt quãng, cảm giác như thể hô hấp, ánh mắt kịch liệt run rẩy, ông đưa tay che miệng để mình phát ra thanh, mãi hồi lâu mới dịu lại.

      Ông đưa điện thoại lên tai lần nữa, đôi môi run rẩy muốn gọi tiếng "Nhiễm Nguyệt", thế nhưng mãi ông vẫn thể thốt ra khỏi miệng.

      Tinh thần suy sụp, ông run rẩy cúp điện thoại.

      Tài xế ở phía trước biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tiên sinh khom lưng rũ người xuống, dáng vẻ nom rất khó chịu, điện thoại bên tay của ông réo vang lần nữa, thế nhưng ông lại dám nhận.

      "A lô?" Lan Khê nghe được thanh nào.

      "Xin ông đừng cúp máy. . . . . ." run rẩy giọng cầu xin, trong con ngươi nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn tuôn ra, "Ông đừng cúp máy! Ông hỏi gì tôi đều trả lời mà, tại sao cho tôi biết ấy như thế nào, ở đâu! Ông là ai? ! Đừng cúp máy. . . . . ."

      lần nữa nhào tới điện thoại kêu gào điên cuồng.

      Thím Trương đứng ngay cửa phòng, ánh đèn che khuất cả người, cho đến khi nhìn thấy hình người mất khống chế trong phòng khách mới phản ứng lại, từ trong cơn chấn kinh khôi phục lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch chạy tới.

      Bà vừa nghe chính miệng "Là ba của đứa bé trong bụng tôi " khi đó cả người thím Trương mê muội, trong lòng đau xót đứng tại chỗ.

      ra đều là .

      thể tránh khỏi. . . . . . Đều là .

      “Cạch” tiếng, đèn lầu hai bật lên, Mộ Minh Thăng nghiêm mặt tới, ông định hỏi hai người họ khuya rồi ngủ còn ở đấy la hét ầm ĩ cái gì, nhưng nhìn thấy Lan Khê quỳ gối trong phòng khách lệ rơi đầy mặt, bấy giờ mới luống cuống.

      "Có chuyện gì thế. . . . . . xảy ra chuyện gì? Con ngoan mau qua đây, chớ quỳ ở đó. . . . . ."

      Thím Trương vô cùng xấu hổ, vội vàng ôm vai Lan Khê dụ dỗ , giọng : " có động đất, Luân Đôn có động đất, tiểu thư, đừng có đoán mò biết . . . . . ."

      Thím Trương chết cũng nghĩ tới, Lan Khê vừa nghiêng đầu với Mộ Minh Thăng câu nên nhất.

      "Ba. . . . . ." nghiêng đầu, nước mắt tràn khắp mặt, "Nếu như phải con của người, chúng con có quan hệ huyết thống gì, vậy tụi con có thể ở cùng nhau ?"

      Lời vừa dứt, Mộ Minh Thăng dường như bị sét đánh giật mình đứng nguyên tại chỗ.

      Bất thình lình ông phản ứng kịp, sau hồi lâu mới hiểu từ “” trong miệng con Mộ Yến Thần, con của ông đặt giả thuyết, hỏi nếu như Yến Thần phải con trai ông, bọn họ có thể ở chung chỗ hay .

      "Bọn họ", ở chung chỗ?

      Thím Trương sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng ôm vai Lan Khê lay : "Tiểu thư, gì thế? nhìn đây là lão gia, phải là người khác, có phải ban đêm mùa đông lạnh lẽo bị cảm nên mới lung tung ?"

      “Ồ!" Thím Trương kêu khẽ tiếng, "Nóng quá!"

      "Lão gia người xem, trán tiểu thư nóng hổi, chắc là buổi tối thấy ác mộng chạy xuống lại bị cảm lạnh đây mà, người bảo nên cho tiểu thư uống thuốc hay là đưa đến bệnh viện tốt hơn? Dù sao trời lúc này cũng mau sáng."

      Sắc mặt Mộ Minh Thăng tái xanh, mơ hồ trố mắt xuôi tai nghe thím Trương kêu to, theo bản năng tới sờ thử vào đầu Lan Khê chút, quả ông cũng cảm thấy nóng hổi.

      "Con thấy ác mộng à?" Ông cúi người, giọng già nua dịu dàng hỏi .

      Dịu dàng này, giống như lưỡi dao, khoét sâu vào trong lòng Lan Khê.

      nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặc cho nước mắt nóng bỏng rớt xuống, gật đầu cái.

      Hết chương 265
      Last edited: 11/1/16
      AnAn thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 266.1 : Từ chối ông ấy bảo vệ.

      nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặc cho nước mắt nóng bỏng rớt xuống, gật đầu.

      "Ba tự hỏi sao con lại vớ vẩn gì thế. . . . . ." Mộ Minh Thăng cười thoải mái, tiếp đó nét mặt sa sầm lại, "Thím Trương, bà nấu chút nước gừng mang lên đây, tiết trời đông lạnh, sau này nếu nửa đêm con bé muốn chạy xuống làm chuyện gì cứ để cho nó chạy xuống, máy điều hòa trong phòng khách buổi tối cần tắt, tránh cho con bé lại bị cảm lạnh nữa, phải tôi đủ tiền trả."

      Tuy diện tích mỗi tầng hề , muốn cả phòng đều ấm áp quả dễ dàng, thế nhưng Mộ Minh Thăng vẫn tiếc.

      Đầu Lan Khê càng cúi càng thấp, bàn tay siết chặt ống nghe buông ra.

      "Được rồi, bây giờ con mau lên lầu, chắc là thấy Yến Thần mấy ngày nên con nhớ , phải ? Bây giờ tâm tình con tốt, ngày mai rồi gọi lại cũng được, kêu con bé nhà họ Kỷ kia tới đây bầu bạn với con, tình cảm hai đứa phải rất tốt sao? Tới đây, ba dẫn con lên lầu."

      Lan Khê đưa tay cho ông, lòng bàn tay cha già rất ấm, rất ấm.

      Hơn nửa đêm, quả cũng cảm giác hình như mình bị sốt, nằm ngủ mơ mơ màng màng mơ thấy chiến loạn chiến trường thời cổ, vũ khí bằng sắt va chạm kêu leng keng, cờ chiến bay phần phật, trong gió kiếm mưa máu có người đàn ông biết là ai tới trước mặt , nét mặt mơ hồ , ông ta nhìn , đột nhiên xông tới kiếm đâm chết người đàn ông chắn phía trước người .

      giật mình tỉnh lại!

      Cả người nóng bừng tuôn đầy mồ hôi, khiến bộ đồ phong phanh của cũng ướt đẫm.

      Ngồi dậy, mờ mịt ngỡ ngàng nhìn về phía nơi xa, bóng dáng ngồi xỗm trước kệ CD của , khóe miệng cong liếc nhìn đống đĩa CD mà sưu tầm, thậm chí ngay cả đĩa đội tiểu Hổ năm xưa cũng có, Kỷ Diêu chọn cái “The Sound of Music” bỏ vào máy, thanh du dương êm dịu bay ra, tới quét vòng bàn mở nắp chai tinh dầu, ngửi được mùi hương cỏ Lavender thoải mái.

      "Chà chà, cậu đúng là kiểu cách," cầm chiếc bình kia lên nhìn chút, Kỷ Diêu bĩu môi, "Lavender hương cỏ có tác dụng an thần, ba cậu cũng biết cái này sao? Thay đổi lớn đấy, cậu xem, mới có mấy năm, ông ấy thay đổi cách đối xử với cậu từ lúc nào vậy?"

      tới bên giường Lan Khê chống hai cánh tay xuống giường: "Cậu làm sao vậy? Sáng sớm ba cậu gọi điện thoại cho tớ muốn tớ tới đây ở cùng với cậu, cũng bởi vì cậu nằm mơ thấy ác mộng? ?"

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trắng bệch có chút hơi mờ mịt.

      lắc đầu: "Đó phải là mơ."

      nhớ ràng tối hôm qua khi điện thoại của Mộ Yến Thần kết nối, còn nghe được giọng của người đàn ông trung niên mà biết là ai, tất cả đều phải nằm mơ. Lan Khê vén chăn bước xuống giường, cầm điện thoại được sạc đầy pin, lần nữa nhấn phím gọi.

      Kỷ Diêu lắc đầu, ngồi xuống mép giường nhìn .

      Điện thoại vang lên mấy tiếng sau đó kết nối.

      "A lô?" giọng khàn khàn trầm tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến.

      Nhất thời Lan Khê thốt ra được tiếng nào, bởi vì nghe tiếng đầu bên kia phải là giọng của Mộ Yến Thần.

      "Mộ tiểu thư?" William cau mày khẽ kêu lên.

      Bấy giờ Lan Khê mới phản ứng kịp: ". . . . . . Là tôi. là William? Tối hôm qua tôi chuyện điện thoại với ấy, nhưng đột nhiên. . . . . ."

      " muốn tìm Tổng giám đốc Mộ bây giờ sao?" William cắt ngang lời .

      "Tôi. . . . . ." Nét mặt Lan Khê đỏ lên, " tại ấy có rảnh ?"

      "Chiều hôm qua khi Mộ tiên sinh qua khu vực náo nhiệt, gặp phải tên côn đồ làm loạn, xảy ra chút chuyện, cũng may chỉ ngang qua, ấy sợ lo lắng nên mới tắt điện thoại, bây giờ cùng đại biểu phía Luân Đôn họp . . ." William dối , ánh mắt lo âu nhìn về phía phòng bệnh chút, "Sợ rằng rất trễ ấy mới có thể gọi lại."

      Tên côn đồ? Làm loạn?

      Lan Khê nghe mà hiểu gì cả, nhưng theo bản năng biết rằng Mộ Yến Thần việc gì.

      "Thế nhưng tối hôm qua khi tôi gọi lại, có người bắt máy, nghe giọng dường như là ngưới đàn ông trung niên, ông ấy chuyện với tôi, tiếng Trung rất thuần thục, ông ấy. . . . . ."

      "Vậy sao?" Ánh mắt William nhàn nhạt quét qua, lạnh lẽo như băng, sắc bén đọng lại người Phó Ngôn Bác đứng cách đó xa, , "Tôi lắm, chắc chỉ là người đường, Mộ tiểu thư, cần lo lắng."

      Đứng ở đàng xa, cả người Phó Ngôn Bác chấn động, hai tay đưa ra sau lưng nắm chặt lấy nhau, sắc mặt hơi xanh mét.

      Hỏi tới hỏi lui cũng có gì khác ngoài ý muốn, Lan Khê cảm thấy mình lo lắng vô ích.

      Sau khi cúp điện thoại, nằm ngửa mặt giường, cảm giác mệt mỏi và kinh hãi sót lại từ toàn thân truyền ra, quấn chặt lấy .

      "Cái người này, nằm cái kiểu gì thế biết? Nhớ chồng à?" Kỷ Diêu chọt chọt hông của .

      Lan Khê sợ nhột, rụt người lại cái mở hàng mi dài như cánh bướm lên, nét mặt lúng túng phản ứng kịp: "Kỷ Diêu, cậu đừng cười tớ."

      "Tớ cười cậu?" Kỷ Diêu bật cười, "Nếu cười cậu tớ tới đây bầu bạn với cậu. Tớ cứ nghĩ mãi từ khi Mộ Lan Khê cậu thừa nhận có bạn trai, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể đối với cậu tốt hơn so với trai của tớ? ? Nhưng bây giờ tớ hiểu rồi, ta chỉ là bì kịp, so với tớ, ta đối với cậu tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần. Thế nhưng trọng điểm phải cái này, trọng điểm là ta cậu, đến sợ chết sống, giống như cậu ta vậy."
      Last edited: 11/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 266.2:

      đến sợ chết sống.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê nóng lên, biết ý Kỷ Diêu muốn gì, chuyện tình của bọn họ quả quá kinh thế hãi tục ( ý như khiến mọi người phải khiếp sợ).

      "Được rồi, cậu nhanh lên chút, đừng quên chuyện phải làm ngày hôm nay, cậu phải đến bệnh viện đấy." Kỷ Diêu đẩy đẩy .

      Trong mắt Lan Khê lộ ra tia mờ mịt.

      "Kiểm tra theo thông lệ trước khi cưới. . .” Kỷ Diêu tức giận từ giá áo lấy áo khoác ngoài xuống cho , "Mang thai ba tháng đầu phài cẩn thận, sức khỏe cậu tốt, trước khi cậu dặn dò định kỳ phải dẫn cậu làm kiểm tra, nhanh lên chút, nếu tớ đánh cậu đấy."

      Lan Khê ngồi dậy, nheo mắt lại nhìn : "Cái người này, mẹ nuôi gì mà bạo lực thế biết?"

      "Hừ hừ, tớ chỉ bạo lực với cậu thôi, đối với con trai nuôi, tớ tốt lắm!"

      "Làm sao cậu biết là con trai chứ?"

      "Tớ cần biết là con trai hay con , cậu có sinh ra là quả bóng cũng phải kêu tớ là mẹ nuôi."

      "Miệng quạ đen!" Lan Khê bị chọc cười, giơ tay giận dỗi phát cái.

      Tuy là cười nhưng lo lắng trong lòng vẫn bớt, vì lo sợ bất an nên tinh thần hơi mất tập trung, khi xuống cầu thang cũng hoảng hốt, vừa nghĩ tới phải bệnh viện, cảm thấy sợ hãi suýt nữa bước hụt chân té xuống.

      mảnh trắng bệch, mảnh máu tươi.

      Xuống nhà chào hỏi Mộ Minh Thăng, luôn miệng từ chối ông phái người theo, hai người song song ra khỏi nhà họ Mộ.

      "Cậu lên xe chú ý nhìn kính chiếu hậu, " Kỷ Diêu dặn dò, "Tớ cảm thấy hôm nay tụi mình ra cửa, ba cậu nhất định phái người theo bảo vệ cậu, bình thường có thể, nhưng hôm nay được, bây giờ cậu cũng đâu muốn cho ông ấy biết cậu mang thai đến bệnh viện làm kiểm tra phải ?"

      Lan Khê lúng túng, suy nghĩ chút sau đó gật đầu.

      Kỷ Diêu nhảy lên xe: "Có thế chứ, cậu trông chừng phía sau xe, chỉ đường, tớ phụ trách bỏ rơi bọn họ, bất đắc dĩ nếu tránh được chúng ta đến chỗ Tô Noãn, xe chúng ta đậu ở đấy rồi từ cửa sau nhà ấy chúng ta ra ngoài, đám người này nhiều lắm canh giữ trước cửa nhà họ Tô, thể truy đuổi theo chúng ta được."

      Lan Khê gật đầu, lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

      . . . Cố ý tránh người bảo vệ do ba mình phái theo, chỉ vì muốn giấu giếm tồn tại của đứa con, như vậy có được ?

      Tay khẽ vuốt vuốt bụng, muốn tâm trạng mình yên tĩnh nhưng lại thể tĩnh, chỉ có thể ngồi nhắm mắt, giọng thầm kêu tên Mộ Yến Thần, lúc này mới ổn định lại.

      ***

      Cửa bệnh viện, chiếc xe ô tô kiểu cũ có rèm che màu đen ngừng lại.

      Người hầu ngồi phía trước xuống xe, chạy tới cửa sau mở của ra, mở miệng : "Phu nhân, chúng ta đến bệnh viện, ngài muốn kiểm tra cũng nhanh chút, trước khi trời tối chúng ta còn phải quay trở về đấy."

      đôi giày cao gót màu đen bước xuống, người phụ nữ cao quý quấn khăn trùm đầu, đôi mắt ý lạnh mười phần.

      "Tôi đến khám bệnh, phải làm chuyện khác, có thể gấp sao?"

      Người hầu nghiêng người : "Lão Thái gia trong nhà có bác sĩ Trung y đức cao trọng vọng xem bệnh, ngài chịu khám, nhất định phải khám Tây y, bây giờ đến bệnh viện, cũng gấp vào sao?"

      Sắc mặt người phụ nữ thoáng chốc khó coi mấy phần.

      Bà vẫn chưa ly hôn với Mộ Minh Thăng, người ở trong tổ trạch nhà họ Mộ vẫn theo lề thói xưa cũ “mẹ vinh nhờ con, phụ nữ nhờ chồng mới có địa vị cao quý”, tư tưởng này bén rể ăn sâu vào lòng người, nên mọi người ở trong tổ trạch này đối xử với bà cũng như vậy, thiếu chút nữa ngay cả tam tòng tứ đức cũng muốn dạy lại từ đầu cho bà lần nữa.

      Mạc Như Khanh lạnh lùng liếc cái, hai người hầu cũng xuống xe sát phía sau.

      . . . Ra cửa còn phải lấy khăn trùm đầu? ! quản bà như phạm nhân rồi hả? ! !

      tới nghe có tiếng cười trước mặt, nhìn thấy ba trang điểm xinh đẹp phía trước, người đứng tại chổ, hai người còn lại vây quanh vui cười đùa giỡn, đứng giữa nụ cười sáng rỡ, đâm sâu vào mắt của bà!

      Đột nhiên Mạc Như Khanh cúi đầu, hết sức tránh .

      Đợi khi các tiến vào, Mạc Như Khanh mới ngẩng đầu, mi tâm chau thành đoàn . . . con bé tới nơi này làm gì?

      Bệnh viện! ! !

      . . . Người đến xem bệnh đều là vẻ mặt đau khổ vào, còn tươi cười vào có thể là chuyện gì?

      "Phu nhân." Người hầu đứng phía sau thúc giục.

      Mạc Như Khanh lườm cái, nhấc chân vào, men theo thanh kia.

      "Phu nhân, phải ngài muốn đến khám dạ dày sao. . . . . ."

      "Dài dòng!" Bà lạnh giọng quát lớn, "Tôi muốn khám phụ khoa cũng phải xin phép với phải ? có gan cho Lão Thái gia biết, xem thử ông ấy có cần quản rộng như thế !"

      Người hầu bị hù sợ, im thin thít dám lên tiếng.
      Last edited: 11/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 267: CÒN LIÊN QUAN

      Ba người phía trước nối đuôi nhau vào phòng khám chuyên khoa của bác sĩ để khám bệnh.

      Mạc Như Khanh cầm số thứ tự đứng ở bên ngoài kiên nhẫn đợi, mãi hơn nửa giờ sau người xếp hàng trước mặt gần vãn, chỉ còn lại vài người, Mạc Như Khanh mới vào theo, thuận miệng mấy câu về bệnh tình của mình, đợi lúc bác sĩ xoay người tìm thuốc bà đưa tay lật lật mấy tờ bệnh án ghi lúc trước, rốt cục tìm thấy tờ ghi ba chữ "Mộ Lan Khê".

      Bà giật mình nhíu mày! Ngón tay dài cầm tờ giấy chặt, ánh mắt lướt qua ...

      Khi bà đọc hết trang giấy, sắc mặt của hoàn toàn tái nhợt, thể tin được, cứ nhìn chằm chằm vào mấy trang giấy như bị sét đánh.

      "Bà làm cái gì vậy?" Bác sĩ cau mày bước nhanh tới, "Đây là bệnh án của bệnh nhân **, bà xem trộm dự định làm chuyện gì vậy? !"

      Tiếng quát mắng vang lên ở bên tai, nhưng đầu óc Mạc Như Khanh lại kêu ong ong nghe thấy gì hết.

      Mãi lâu sau bà mới hoảng hốt hỏi câu: " này muốn giữ thai lại sao?"

      Bác sĩ tức giận: "Đứa con quý của người ta, đương nhiên người ta phải giữ thai chứ sao!♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Bà có bệnh trong người à? Mắc mớ gì tới bà chứ!"

      Sắc mặt của Mạc Như Khanh càng tái nhợt hơn nữa!

      ... em cùng cha khác mẹ loạn luân, nếu mang thai chẳng phải là bị quái thai dị dạng hay sao, sao con bé lại muốn giữ thai? ! !

      Mạc Như Khanh có cảm giác như trời muốn sụp xuống.

      Mãi cho đến lúc ra khỏi bệnh viện bà vẫn sao nghĩ ra, chân bước có chủ định, suýt nữa nhầm đường. Yên lặng suy nghĩ, trong nháy mắt chợt ý nghĩ vụt đến nhanh như tia chớp. Bà siết chặt chiếc túi, ánh mắt kỳ quái hỏi người giúp việc: "Thời gian đầu khi Tô Nhiễm Nguyệt sinh Lan Khê từng sống ở nhà tổ phải ? Trong nhà tổ chắc chắn vẫn còn có người giúp việc từng phục vụ bà ấy chứ hả?"

      Người giúp việc ngước cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lướt nhìn qua bà cái, hiểu tại sao bà lại nhắc tới Tô phu nhân, có thể tính tình của Tô phu nhân tốt hơn bà ta nhiều.

      Bà ta mà bằng nửa của Tô phu nhân, làm sao có thể bị ông chủ đưa về nhà tổ để tưởng niệm tổ tiên chứ!

      "Đúng vậy, sức khỏe của Tô phu nhân tốt, lúc sinh ra tôn tiểu thư vẫn chưa phục hồi lại được, tại bà vú vẫn còn sống ở trong nhà tổ đấy ạ!"

      Sắc mặt Mạc Như Khanh vẫn trắng bệch, những cũng thở phào nhõm.

      ... Hừ! Tô Nhiễm Nguyệt, khi sinh Mộ Lan Khê rốt cuộc có chuyện gì mờ ám đây? Đừng để cho tôi phát ra... Nếu đừng trách tôi, cho dù phải đào bới mộ phần của lên, tôi cũng quyết moi ra bằng được những chuyện ghê tởm mà làm, để cho Minh Thăng xem, rốt cuộc người vợ “hiền lương” của ông ta “đức hạnh” thế nào!

      . . .

      Gió lạnh thổi suốt ngày, khi Mạc Như Khanh trở lại nhà tổ sắc trời tối.

      Ngày mùa đông, bữa cơm tối ở nhà tổ thường ăn muộn, Mạc Như Khanh quanh quẩn ở trong phòng mà lòng yên. Nhìn thấy bóng mình trong gương đến mức mi tâm cũng xoắn chặt lại, rốt cục bà cũng sao chịu nổi nữa rồi.

      "Mấy người có ai quen đường đến nghĩa trang của nhà họ Mộ ? Đưa tôi tới đó thăm nom chút, trước bữa cơm tối tôi trở về." Bà vớ lấy cái túi ra phòng khách, giọng nhàng nhưng đầy lạnh lẽo.

      Cụ cố nhà họ Mộ ngồi ở xe lăn, dù răng còn chiếc nào, nhưng cũng thể lên tiếng, lạnh lùng liếc bà cái, tay xoay xoay mấy quả hạch đào, nóng lạnh : "Người làm vợ ở nhà họ Mộ ta từ trước đến nay đều hiểu quy củ, có ai suốt ngày chạy lung tung ở bên ngoài như thế, Nhiễm Nguyệt cũng chưa bao giờ làm chuyện thế này."

      Mạc Như Khanh nghe thấy mà trong lòng bốc hỏa.

      Cố nhẫn nhịn, bà lại quay sang người giúp việc: "Tôi lúc thôi rồi trở lại ngay, chỉ bái lạy mộ của Tô phu nhân chút, các người thức thời nhanh chóng lấy xe !"

      Mấy người hầu đứng trông chừng ở bên cạnh cũng len lén nhìn sắc mặt cụ cố.

      Mộ lão thái gia hừ lạnh tiếng xoay đầu ngoái nhìn nơi khác.

      Mạc Như Khanh cười lạnh, gật đầu cái: "Được, tôi tự !"

      "Cốc cốc cốc" tiếng giày cao gót liền ra bên ngoài. Trong lòng Mạc Như Khanh lạnh lùng suy nghĩ, đợi bà moi ra được chút dấu vết của Tô Nhiễm Nguyệt năm đó, rồi xem lão già còn răng kia còn chỉ trích được bà chuyện gì đây!

      Mộ lão thái gia cau mày lại, giận đến mức nhất thời suýt nghẹn thở.

      người giúp việc vội vàng tiến lên đỡ cánh tay của cụ, an ủi: "Lão Thái Gia ngài đừng nóng giận! Xem ra phu nhân cũng còn ý gì khác đâu, bây giờ con lái xe đưa phu nhân , nhanh hơn bộ nhiều, nhất định trước cơm tối trở lại!"

      Mộ lão thái gia giận đến mức ngực phập phồng: " người vợ như vậy, sớm muộn phải bảo Minh Thăng ly hôn thôi! !"

      Người giúp việc khoác chiếc áo dầy vào, cầm chìa khóa đuổi theo.

      Xe từ từ trong màn đêm ảm đạm buông xuống. Đến khu nghĩa trang chỉ mất 20', nhưng kỳ lạ là ở cửa khu nghĩa trang cũng có chiếc xe đỗ ở đó, dường như là mới đỗ lâu. Mạc Như Khanh thoáng chốc đề phòng.

      Xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo của bà nhìn lướt qua đỉnh núi, quay lại lạnh giọng : " lái xe đến nơi kín đáo chút dừng ở đó, rồi tắt đèn chờ tôi, tôi mang điện thoại di động, khi xuống đến nơi đương nhiên liên lạc với ."

      Người giúp việc hiểu ra sao, nhưng cũng đành chỉ có thể làm theo lời .

      Mạc Như Khanh nghi ngờ lại thoáng nhìn lên đỉnh núi lần nữa, biết vào lúc này còn có ai tới đây nhỉ? Bà xách váy lên, về hướng núi, bên đường tràn ngập các bụi cây cỏ hoa lá. Sắc trời càng ngày càng mờ. Khi bà lên đến nơi chỉ thấy có bóng dáng đứng ở trước mộ Tô Nhiễm Nguyệt, lẩm bẩm những gì đó. Bóng người kia nhắn cao gầy, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái có chút cao quý.

      Mạc Như Khanh núp ở sau tấm mộ bia, ánh mắt lạnh lẽo vụng trộm nhìn sang ...

      bông hoa cúc tươi đặt ở trước mộ.

      "Lúc đầuem định tới thăm chị vào ban ngày, nhưng do ra ngoài lại có chút việc nên em chưa tới được, thể làm gì khác hơn nên đành để buổi tối mới vội vàng đến thăm chị chút... Lát nữa thôi, sau vài giờ nữa, đến nửa đêm em lên máy bay rồi..." Tô Nhiễm Tâm thầm, ngước mắt nhìn lên gương mặt trong tấm ảnh mộ bia phai màu chút, ánh mắt ướt lệ , "Chị, em xin lỗi... Chị muốn em giấu mọi chuyện, nhưng em lại giấu nổi."

      Đưa ngón tay lên lau dòng lệ, bà nghẹn ngào : "Thường , hàng ngày người này làm gì cũng có người khác quan sát theo... có số việc em chị cũng biết xảy ra chuyện gì... chuyện như vậy, hỏi ai có thể có cách nào khác đây? Mắt nhìn thấy hai đứa chúng nó bị điều bí mật này hành hạ đến mức phải trời nam đất bắc, lại còn có sinh mạng vô tội kia nữa. Cho dù em có là người máu lạnh cũng thể tự tay mình phá hủy xương thịt của nhà họ Tô chúng ta ... Đó cũng cháu ngoại của chị mà, có phải ?"

      "Hôm nay em liên lạc với Yến Thần. giờ nó ở Luân Đôn, ở cái nơi mà trước kia chị quen biết người đàn ông đó."

      Tô Nhiễm Tâm nở nụ cười lạnh tự giễu, hai bàn tay siết chặt vào nhau nhưng thể át được đau đớn: "Chị, chị đoán xem nó gì với em? Nếu đoán được, nhất định chị hối hận năm đó sao lại gặp , lại còn tặng thứ quý giá nhất của người con cho ."

      "Người ta trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ, là thuần khiết, là lớp màng kia mỏng manh đến mức đáng kể kia... Nhưng với chị, em biết cái quý giá nhất là trái tim của chị... Nếu chị tặng cho trái tim, cuộc đời này bất cứ cái gì chị cũng làm vì , cho dù có bị liên lụy đến tính mạng của mình cũng sao... Chị, Phó Ngôn Bác, đáng giá, chị vì người đàn ông bạc tình như vậy đáng giá! !"
      Last edited: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :