1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 263.1: CÓ DÁM TỚI ?

      Phó Ngôn Bác kịp ra câu giải thích.

      Chiếc cúc áo kiểu cung đình tinh xảo gài ở cổ áo hình như bị kéo căng làm ông ta khó chịu, nhịp thở sao thông thuận nổi, sắc mặt ông ta xanh mét cúi đầu xuống tiếp: dfienddn lieqiudoon... "Tiên sinh Mộ Yến Thần, ngài có biết hoàng gia ở Luân Đôn vị trí thế nào ?"

      Mộ Yến Thần lạnh nhạt gì.

      Phó Ngôn Bác cười cười, tao nhã lạnh lùng : "Ở Los Angeles có lẽ tôi biết nên làm thế nào với ngài, nhưng ở đây, ở mảnh đất này ngài đấu nổi với tôi đâu. Điều kiện tôi đưa ra ngàì tùy ý lựa chọn, chúng ta dùng tiếng Trung Quốc chuyện với nhau, rượu mời hay là rượu phạt, ngài hãy lựa chọn , thế nào?"

      Lúc này tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.

      "Sớm nghe là có khách ở quê nhà của ông lạc bước đến chơi, vừa mới từ giáo đường trở về nên tôi thuận đường đến thăm, vị này xưng hô thế nào đây?" Công chúa Isha Laurie mặc trang phục kiểu cung đình rất nặng nề tới, làn váy tầng tầng lớp lớp rườm rà lướt qua lớp thảm trải đất màu xanh thẫm, lộ ra hương vị tao nhã, ngay cách nhìn người khác cũng theo kiểu bề ngẩng cao đầu liếc nhìn người dưới, ánh mắt đảo qua Mộ Yến Thần liền dừng lại chút, rồi lại dời , dừng lại ở chỗ chồng mình.

      Phó Ngôn Bác cười yếu ớt, trước hết qua nắm lấy bàn tay của bà ta khẽ đặt nụ hôn sau đó đỡ bà ta ngồi xuống, giới thiệu lai lịch Mộ Yến Thần.

      Isha gật gật đầu, quay người ngồi xuống rồi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông cao to mang theo chút khủng bố, đứng ở trong phòng khách, ý tứ hàm xúc: "Kerr đâu rồi? Lúc ta vừa đến đây nhìn thấy con xuống xe, hôm nay con cũng đến thăm cha con sao?"

      So với bà, con trai lẽ ra phải đến sớm hơn bước mới đúng.

      Mà lúc này, trong nháy mắt, ánh mắt như chớp giật của người đàn ông dường như muốn chống đỡ lại ánh mắt của Mộ Yến Thần khiến bầu khí trong phòng khách bắt đầu tỏa ra luồng sát khí đầy nguy hiểm

      Phó Minh Lãng đứng ở trong phòng khách mắt nheo lại, khóe môi tuấn dật thả ra tiếng cười mang theo sát khí lạnh lẽo!

      .

      Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, nhớ tới tên họ của .

      trách được lúc đầu ở nghe thấy cái tên Phó Ngôn Bác cảm thấy quen quen... nhớ tới trận chiến qua với M&R, nhớ tới Phó Minh Lãng từng mang thân phận hoàng tộc dẫn đầu tập đoàn tài chính dứt khoát tham gia vụ án muốn đưa Lan Khê vào chỗ chết. lại liên tưởng đến... toàn bộ địa giới của Hoàng thất phải lớn đến đâu mới có thể cùng lúc dung nạp được hai người đàn ông họ Phó này?

      Hóa ra...

      Hóa ra là thế!

      Phó Minh Lãng chậm rãi bước qua, cánh tay chống ở phía trước chỗ ngồi của Mộ Yến Thần, trong nụ cười tươi lộ ra mùi vị khát máu: " đường đuổi theo, tôi nghĩ rằng lại được gặp cố nhân (người quen cũ) ở tại ngưỡng cửa nhà này ... Tôi còn rất hiếu kỳ vì sao lại có thể chạy tới nơi này. muốn đến chuyện làm ăn với gia tộc nhà tôi sao? Cha, người đồng ý rồi hả ?"

      Ánh mắt phóng đến giống như mũi tên, Phó Ngôn Bác lạnh nhạt ngồi xuống, cười cười: "Còn thương thuyết."

      "Vậy ngài biết rằng nguyên nhân mà M&R của con khi tiến quân vào Los Angeles, mỗi bước bước gian nan nối tiếp, cũng bởi vì có tồn tại DiglandYork do lãnh đạo hay sao? tại ngài còn muốn con hợp tác với hả?"

      Phó Minh Lãng quay đầu lại gắt gao nhìn Mộ Yến Thần chằm chằm: “... Chẳng bằng để cho và con liều chết trận, ngươi chết ta sống."

      "Kerr, con có chuyện gì vậy?" Isha sa sầm mặt xuống.

      "Mẹ, ngài biết nguyên nhân mà Rella xảy ra tai nạn xe cộ ở Luân Đôn năm đó sao? Đó là vì người đàn ông này... Chính là người này, là - - làm." nghiến răng , bàn tay nắm chặt lại vang lên tiếng lạch cạch.

      Sắc mặt Isha cũng thoáng chốc thay đổi.

      "Kerr, trước tiên con hãy ngồi xuống ." Bà duy trì phong độ khuyên giải an ủi.

      ", " Phó Minh Lãng cự tuyệt cắt ngang lời , trong con ngươi vằn lên tia máu đỏ tươi, cái nhìn đầy vẻ khát máu, môi mỏng khẽ mở, "Hôm nay đừng hòng nghĩ ra khỏi nơi này, trừ phi lưu mạng sống lại."

      "Kerr!" Phó Ngôn Bác chợt gầm , quát lớn tiếng, vẻ mặt chứa đựng nghiêm khắc nặng nề.

      Mặc dù cha đối xử với người khác luôn luôn hiền lành, nổi tiếng là người quân tử trong giới quý tộc nước , nhưng cũng bởi vì cha rất ít khi tức giận nên mới được người khác kính trọng. Phó Minh Lãng thường xuyên chọc cho mẹ mình tức giận, nhưng rất ít chọc để cho cha bị tức giận.

      Bàn tay nắm chặt, liền lạnh lùng buông lỏng ra, trở về chỗ ngồi bên mẹ mình, ngồi xuống.

      "Thời gian đến bữa tối chỉ còn lúc nữa, bằng mọi ân oán cá nhân trước đây chúng ta bỏ qua hết, ngài đến đây, để tôi đưa ngài dạo khắp trong trang viên chút, có được ?" Phó Ngôn Bác cười hỏi.

      Có thể để bản thân sống cùng với hoàng tộc chút huyết thống cách thành thạo như thế, cũng vang danh làm cho người khác phải kính trọng, mấy năm nay Phó Ngôn Bác phả rất vất vả, dè dặt, cẩn thận, cũng đến nỗi bị công toi, từ khi kết hôn cho tới tận bây giờ, đúng là dễ dàng gì.

      Last edited by a moderator: 22/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 263.2: MÀY CÓ DÁM TỚI ? (tiếp theo)

      Ân oán cá nhân, nghe có vẻ như là với Phó Minh Lãng, thực ra là đến chuyện dây dưa của ông ta và Tô Nhiễm Nguyệt ngày ấy.

      Nhắm mắt lại, Mộ Yến Thần lạnh lùng dời ánh mắt chỗ khác: "Được."

      . . .

      Sau cơn mưa, trời lạnh thấu xương.

      Phó Ngôn Bác cười yếu ớt đưa Mộ Yến Thần dạo, ... giống như lúc trước hoàn toàn hề phát sinh cuộc tranh luận với vợ con mình vậy. Ông ta ra sức giới thiệu tất cả mọi thứ ở trong trang viên với vẻ kiêu ngạo. Ngồi ở bên trong chiếc xe ngựa ẩm ướt, đắp chiếc thảm dầy, Phó Ngôn Bác để lộ cao quý của tầng lớp quý tộc, sau khi hết quãng đường xóc nảy ấy Mộ Yến Thần hiểu ràng, Phó Ngôn Bác chỉ muốn hỏi điều, có hài lòng với trang viên này hay .

      Ngón tay thon dài cứng đờ của Mộ Yến Thần khẽ chống vào nơi huyệt Thái Dương.

      " hài lòng lắm." Mộ Yến Thần hờ hững khạc ra câu , xuống xe ngựa.

      Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch ra...

      xuống xe theo , lần nữa ông ta khôi phục lại nụ cười yếu ớt: "Ở vùng ngoại thành tôi còn có hơn ngàn mẫu đất lúc này cho thuê làm nông trường, chuyên sản xuất các loại nông sản phẩm trồng trọt chăn nuôi, năm số lượng thu được cũng rất khả quan, so với việc ngài và Kerr dốc sức buôn bán ở thương trường cũng hề kém, ngài có thích thú với điều này ?"

      Mộ Yến Thần cười lạnh, ngoái đầu nhìn lại khen: "Phó tiên sinh hào phóng."

      Phó Ngôn Bác thoáng lúng túng.

      "Lúc đầu tôi cũng từng hỏi Nhiễm Nguyệt muốn gì... Nhưng bà ấy cũng muốn cái gì hết, tôi cũng chỉ có thể đưa bà ấy xa khỏi quê hương mà thôi." Phó Ngôn Bác buông thõng đôi tay.

      " phải là bà ấy muốn, mà là thứ bà ấy muốn ngài thể cho nổi."

      Phó Ngôn Bác cũng cười lạnh: "Cũng vậy thôi, thứ đó bà ấy cũng cho nổi hay sao? Nếu như tôi nhớ lầm, chồng của bà ấy là quân nhân, kết hôn với quân nhân... trừng phạt việc ngoại tình theo quân hôn làm cho cả gia tộc của bà ấy phải hổ thẹn, liệu bà ấy có bằng lòng bỏ hay ?"

      "Ông hỏi chưa?" Mộ Yến Thần nheo mắt lại.

      Phó Ngôn Bác lúng túng quay mặt , sắc mặt rất mất tự nhiên.

      "Ông chưa từng hỏi, làm sao biết được bà ấy cho nổi? Ông chưa từng thử qua, làm sao biết được kết quả lựa chọn của bà ấy tốt hơn hay là còn kém hơn tại?"

      Phó Ngôn Bác ngắm nghía quả óc chó trong tay, chợt nắm chặt lại phát ra tiếng lách cách, tay khẽ run.

      Hồi lâu ông ta mới : "Mộ tiên sinh, tôi lần cuối cùng, tôi biết người phụ nữ họ Tô mà ngài ra đó là ai, ngoại trừ Kerr, ngoài ra tôi cũng có con ... Nhiều năm trôi qua như thế, đến cả lần liên lạc giữa hai chúng tôi cũng hề có, đứa con kia chừng có khi là của người đàn ông nào đó... Ngài thử xem...?"

      Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt.

      Gật đầu cái, dường như định xoay người rời , Phó Ngôn Bác cau mày, ông ta còn chưa nghe được đáp án từ trong miệng , định đuổi theo sau đó chỉ cảm thấy trận gió lạnh ập tới, bóng người to lớn cao ngất trước mặt đột nhiên xoay lại, "Bụp!" tiếng, quả đấm hung dữ nện vào cằm của ông ta! !

      ". . ." Gương mặt Phó Ngôn Bác bị thương nặng, ông ta bụm mặt lui về phía sau mấy bước lảo đảo ngã ở bên cạnh xe ngựa! Nước bùn bắn tung tóe lên quần áo, đau nhức khiến ông ta che miệng run rẩy phát ra được tiếng nào.

      "Lan Khê phải thứ đồ gì đó, phải là người để cho nhà các người, bất cứ ai muốn ném cho người đàn ông nào đó. . . người phụ nữ từng ông, thế mà trong mắt ông bà ấy lại có thể hèn hạ đến như vậy hay sao? Ông đê tiện, ngay cả con ruột thịt của mình ông cũng nhục mạ như vậy sao?"

      xoay người lại, vừa chậm rãi hết câu.

      Phó Ngôn Bác nằm rạp mặt đất, hai cánh tay run rẩy, nhưng vẫn duy trì tư thế cao quý ưu nhã như cũ. Ông ta bò dậy từ mặt cỏ tràn đầy nước bùn, lau khóe miệng.

      Mộ Yến Thần cười lạnh: "Tôi phải là người quá coi trọng thân phận, nhưng cũng xem như còn biết chừng mực... Chảy máu cũng nhiều, chỉ có điều ông bị đau mất mấy ngày. nhận cũng được... Người trong nhà của ông mà chịu để yên cho ấy... Tôi, Mộ Yến Thần này nhanh chóng đến ngay."

      lạnh lùng xoay người rời .

      ". . . Cậu chờ chút." Phó Ngôn Bác khàn giọng .

      Ông ta thở hổn hển, dường như bị nứt xương nên đau nhức kinh khủng, hai hàm răng cắn chặt làm cũng thể át được cái đau, rung giọng : "Cậu họ Mộ. . . Cậu là con trai của Mộ Minh Thăng, chồng của bà ấy. . . Cậu. . ."

      Ngón tay giơ lên trong khí chỉ vào Mộ Yến Thần hồi lâu, theo đó ánh mắt cũng trở nên nhấp nháy dữ dội, lúc này cần cũng hiểu.

      Khi vừa mới thốt ra miệng cái tên "Lan Khê" này, cái kiểu thân mật đó sao hình dung nổi.

      Ánh mắt Phó Ngôn Bác càng mở lớn, tựa như hiểu vì sao Mộ Yến Thần kể đường xa vạn dặm chạy tới Luân Đôn tìm ông ta. Ông ta biết, với tư tưởng tuân thủ nghiêm ngặt nghiêm cẩn ở Trung Quốc, loại hành vi kia bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, có bao nhiêu đại nghịch bất đạo.

      Nhiễm Nguyệt. . .

      Con của Nhiễm Nguyệt và ông ta. . .

      Tiếng giục ngựa nhàng truyền đến, đạp sân cỏ ướt át hướng về phía bên này càng ngày càng gần. Phó Minh Lãng hung hăng dùng roi ngựa vụt vào người giúp việc theo sát bên cạnh, "Chát!" tiếng thét thê lương vang lên, cú đánh xé rách quần áo của người đó!

      "Lúc này mà mày còn muốn sao?" giục ngựa vòng quanh bên cạnh Mộ Yến Thần mấy vòng.

      nụ cười lạnh khát máu giống như quỷ Satan tràn ra môi, đôi mắt mang theo sát khí gắt gao nhìn Mộ Yến Thần, : "Mẹ tao được động thủ giết người, để tay dính máu ở vùng đất của cha tao, câu này tao nghe. Nhưng bà ấy cũng tao thể làm việc gì khác. Mộ Yến Thần, so với nhà tao rốt cuộc mày có chỗ nào hơn người, mà có thể làm cho người phụ nữ suốt mấy năm qua tao nâng niu thương ở trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt thích mày..."

      Phó Minh Lãng cầm roi ngựa chỉ vào chóp mũi Mộ Yến Thần, càn rỡ cười lạnh: "Mày có dám tới hay ?"
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      laula thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 264: HÃY ĐỂ MẠNG CỦA MÀY Ở LẠI

      Thấy Mộ Yến Thần chỉ đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua mà có bất cứ lời nào đáp lại, Phó Minh Lãng có chút xấu hổ, nghiến răng gằn từng tiếng : "Mày - có - dám - hay - , hả?"

      giơ chiếc roi ngựa lên chỉ chỉ, ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn chiếc khuy nơi tay áo bằng kim loại theo đó lướt qua lấp lánh đến chói mắt. Mộ Yến Thần hất chiếc roi ra, giọng bình thản như nước nhưng lạnh như băng: "Tôi thích bị người khác chỉ chỏ, lại càng thích bị người thiếu hiểu biết khiêu khích... Người trong Hoàng thất vốn nên được dạy dỗ đầy đủ, biết cha mẹ dạy dỗ thế nào vậy?

      Kết thúc chữ cuối cùng đầy lạnh lẽo mà như lông chim, dáng người cao ngất của liền xoay lại lạnh lùng bỏ .

      Phó Minh Lãng thẹn quá hóa giận, "Chát!" tiếng, tiếng roi tàn bạo quật vào thân ngựa vang lên. Con ngựa bị kinh động, vô cùng đau đớn hí lên tiếng chạy như điên hướng phía trước. Mộ Yến Thần ở phía trước, nghe thấy tiếng vó ngựa cách mình càng ngày càng gần, cặp mắt sắc bén của dần trở nên lạnh lẽo, khả năng con ngựa cường tráng kia có thể nghiền nát người thành bùn hoàn toàn là chuyên cần bàn cãi.

      "Kerr! !" Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch ra, hét to lên tiếng, nhưng cũng thể kìm nổi tình thế của con ngựa.

      "Rella là tốt như vậy mà mày lại cần ấy, để cho ấy bị chết thảm ở trong tai nạn xe. Mày muốn đảo mắt để tìm đứa em miệng còn hôi sữa kia sao? Mộ Yến Thần mày xứng với Rella... Tư tưởng của mày đúng là dị dạng, mày đúng là đồ phong tình đến tận xương, cả con em của mày nữa, cũng là đồ biến thái dị dạng! !" Con ngươi của Phó Minh Lãng vằn lên tơ máu, nghiến răng vào nhau hầm hừ...

      Mộ Yến Thần vẫn chậm rãi , trong con ngươi lạnh lẽo bắt đầu nổi lên sát khí.

      vốn chỉ muốn tránh , nhưng câu sau cùng của Phó Minh Lãng kích động sâu sắc. Trong mắt màn sương mù dày đặc ngưng tụ, sát khí tỏa ra bốn phía quanh người.

      Mắt nhìn thấy vó ngựa tung lên trời sắp sửa đạp vào mặt của mình, nghiêng người, cánh tay dài nhanh như chớp mạnh mẽ tóm được cây roi, bất thình lình dùng lực, mạnh mẽ kéo ngược Phó Minh Lãng lưng ngựa về phía sau! Phó Minh Lãng bị bất ngờ kịp trở tay, câu cuối cùng chợt nghẹn lại ở trong cổ họng, cố sức giằng lại chiếc roi ngựa chịu buông, cả người liền ngã ngửa về phía sau!

      "Bịch!" tiếng động lớn vang lên. Phó Minh Lãng bị ngã từ lưng ngựa xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, con ngựa cuồng chân bị giật mình, bỏ chạy về phía trước rất xa.

      Người giúp việc từ dưới đất bò dậy, chạy vòng lớn đuổi theo con ngựa

      Phó Minh Lãng ngã xuống, cả người gân cốt gần như bị gãy lìa.

      "Kerr! !" Phó Ngôn Bác bị dọa sợ hãi đến thất sắc, lảo đảo chạy về phía bên này.

      Chiếc roi ngựa xiết vào tay Mộ Yến Thần thành đường máu, da cũng bị mài rách đôi chút. Cả người tản ra sát khí khát máu, cầm chiếc roi tay, nhàng bước từng bước giống như quỷ Satan nơi địa ngục, về phía Phó Minh Lãng.

      "Vốn dĩ tôi cũng muốn so đo với , tại , muốn so cái gì? Có lẽ trước hết hãy bò dậy xem xét chút bị gẫy mấy cái xương, hôm nay nội lực của chắc đủ khả năng để so với tôi đâu?" Ngồi xổm xuống, lạnh giọng .

      "Kerr. . . Kerr. . ." Phó Ngôn Bác chạy tới quỳ gối bên con trai mình, xem xét vết thương người của , chỉ sợ sau cú ngã kia xảy ra vấn đề gì đó.

      Phó Minh Lãng bị làm nhục đành cắn răng nghiến lợi, chịu đựng đau nhức trong người, ngước mắt lên, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần, hung hăng đẩy cha mình ra, chống chân lên, từng bước lảo đảo đứng dậy, khàn khàn : "So thuật cưỡi ngựa và đấu kiếm... Mộ Yến Thần, nếu tao thua, tao thả cho mày ; nhưng nếu mày thua ... hãy để lại cái mạng của mày...”

      Ngón tay dính đầy bùn đất máu tanh, lần nữa Phó Minh Lãng lại chỉ vào Mộ Yến Thần, trong mắt ngập tràn sát khí.

      Mấy chữ cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi lại như muốn uống máu.

      " được!" Phó Ngôn Bác nghe thấy vậy khuôn mặt trở nên sợ hãi, ông ta cảm thấy mỗi điều khoản đều nguy hiểm đến chết người, "Trời đất thiên địa. . . Kerr, con thể so đo như thế, đây là mạng sống đấy, con thể mang ra đùa được đâu! !"

      Phó Minh Lãng lần nữa lại hung hăng đẩy tay cha mình ra! Hốc mắt vằn lên đỏ tươi, như con dã thú bị bao vây xung quanh.

      Mộ Yến Thần ngẩng cặp mắt lạnh lẽo lên nhìn , môi mỏng chỉ khạc ra chữ lạnh như băng: "Được."
      Last edited by a moderator: 22/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 264.1: HÃY ĐỂ MẠNG CỦA MÀY Ở LẠI (tiếp theo)

      William mấy lần muốn rời khỏi trường đấu ngựa để đến nhà để xe, nhưng đường liền bị ngăn cản.

      Lông mày nhíu chặt lại! Liếc mắt nhìn những người mặc chế phục tinh xảo, mang giáp trụ, mặt lạnh như đá, thậm chí đàn ông còn mang súng, trong đầu chỉ lên từ.

      " Cấm quân Hoàng gia."

      "Chết tiệt”..." Sắc mặt William tái xanh, khẽ nguyền rủa, xoay người trở lại, tức tốc bị theo dõi.

      Trước khi vào đến nơi, toàn thân đều bị lục soát, điện thoại di động và các thiết bị thông tin vệ tinh cất giấu cũng bị sờ lấy , vừa định kháng nghị lúc này bên ngoài có đội quân tới vây kín lấy trường đấu ngựa, tưởng như giọt nước cũng chảy lọt ra ngoài.

      Trước kia từng nghe qua chuyện lớp trẻ của hoàng tộc có tính nết rất ngang ngược, nhưng chưa từng thấy trận thi đấu lớn đến mức độ như thế. Đến ngay cả cấm quân hoàng gia cũng được Phó Minh Lãng điều tới, trận đấu này giống như cuộc so tài,d mà giống như muốn giết người.

      Lúc này bọn họ đều bị vây chặt.

      phải là chuyện chết tôi sống, mà là được phép ra.

      William gắt gao nắm lấy lan can ở phía trước, phóng tầm mắt nhìn sang nơi khán đài trước sau cũng chẳng có mấy người. Phía xa, vợ chồng Phó Ngôn Bác thân thiết đứng bên nhau. Sắc mặt công chúa Isha bình tĩnh lạnh nhạt, ngược lại, cả người Phó Ngôn Bác đều căng thẳng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

      ... Nên làm cái gì bây giờ?

      Mộ Yến Thần thực muốn mình phải nạp mạng ở chỗ này! cũng biết ở nơi này sắp sẵn ít cửa tử, Phó Minh Lãng tuyệt đối nhất định để cho còn sống mà ra ngoài! Bất kể là thắng hay thua, cũng rất khó bảo toàn mạng sống của mình mà ra về!

      Tổng giám đốc Mộ. . .

      Lòng bàn tay William càng nắm chặt hơn, trong con ngươi của rực lên tơ máu đỏ tươi. , nhớ ở người mình còn giấu rất kỹ thiết bị thông tin dự phòng, khi nếu gặp chuyện may, cho dù thể bảo đảm tính mạng khi rút lui, ít nhất cũng có thể yểm trợ cho an toàn của Mộ Yến Thần, nhưng mấu chốt lại ở tại nơi này ... mà

      Mấu chốt lại người Mộ Yến Thần.

      và Phó Minh Lãng tiếp xúc với nhau gần như thế, làm sao có thể bảo toàn tính mạng để trở ra đây?

      Cơn mưa phùn lạnh như băng lại bắt đầu loạt xoạt rơi xuống. Cả trường đấu ngựa lộ thiên được mở rộng ra, vó ngựa đạp trong trường đấu ngựa toàn bùn lầy lại rất khó khăn, chốc chốc lại trượt cái. Lúc ra, ánh mắt Phó Minh Lãng gắt gao nhìn chằm chằm về phía người đối diện

      Khóe miệng người đàn ông thoáng gợi lên nụ cười khát máu.

      Con ngựa mà cưỡi kia, là con ngựa khỏe nhất trong cả chuồng ngựa.

      Trong ngày thường nó dễ dàng bị người khác khống chế, gặp trời mưa nó càng muốn ra ngoài, còn chưa xuất , tiếng ngựa hý vang dội cả sân quần ngựa.

      ... Mười đội quân kiểm soát lượn qua lượn lại tám vòng quanh khúc cua có đám trúc mọc lâu năm, cố ý bị vót nhọn làm hàng rào. khi ở lượn cua quá nhanh bị trượt đến, ngựa rơi vào bên trong "hàng rào chết" này, vạn mũi tên xuyên thân máu đổ ngay tại chỗ. Người cũng may mắn thoát khỏi.

      William gắt gao nhìn chằm chằm vào khúc cua tử thần đó, bàn tay gần như bóp nát lan can.

      Phần thi đấu chính là kỹ thuật và tốc độ, nhưng lúc này tốc độ nhanh nhất cũng bị kìm hãm lại, muốn thắng cũng rất khó khăn. Chưa đến thắng, chạy tám vòng ở trong cái nơi mà nhặt được mạng sống để mang về cũng cực kỳ khó khăn rồi. sợ Mộ Yến Thần qua được, cái sợ chính là tên khốn Phó Minh Lãng kia giở trò lừa bịp ở giữa chừng.

      Cái muốn cũng phải là chiến thắng.

      Cái muốn chính là mạng sống của Mộ Yến Thần kia.

      Lúc này con ngựa màu trắng khỏe mạnh rốt cục chạy ra. Người đàn ông lưng ngựa siết chặt dây cương, ban đầu mặc cho nó chạy, lúc chạy về hướng sai đích, trong chớp mắt, cặp mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, rút chặt dây cương kéo nó về. Con ngựa sống chết cũng chịu nghe, mấy lần nhấc bổng hai chân trước lên, ngửa đầu gào thét, suýt nữa bay cả người, sau đó lại đột nhiên xông tới nơi toàn cây cối. Cả bàn tay của Mộ Yến Thần dường như sắp bị cắt đứt, nhưng vẻ mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh. Con ngựa lần nữa lại vọt tới nơi cây cối như muốn hất mạnh xuống. Lúc vừa tới nơi buông lỏng dây cương chút để cho nó tự ầm ầm xô vào!

      Con ngựa bị đau, hí lên thảm thiết lui về phía sau, lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

      Mộ Yến Thần cho nó thời gian, dẫn dắt nó chạy trở lại điểm xuất phát. Lúc đầu con ngựa vẫn còn chịu nghe lời, cứ nhìn trước ngó sau, mãi lâu sau bị ăn mấy roi ngựa, cuối cùng mới chịu đàng hoàng, vui vẻ chạy về phía nên chạy.

      Phó Minh Lãng thoáng đổi sắc mặt.

      Giờ phút này người Mộ Yến Thần đầy lá khô và nước mưa từ cây rơi xuống, mang theo chút bùn đất. Trong nhếch nhác lại lộ ra khí chất hùng mê người, môi mỏng tuấn dật trầm trầm lên tiếng: "Là phụ nữ mới thích trò đùa bỡn mọn, cũng giống như các ấy sao?"

      Phó Minh Lãng lửa giận bốc lên đầu, kéo căng dây cương : "Hôm nay tiết trời được tốt, mày hãy cẩn thận, coi chừng các hồn trong ngục tới cửa tìm mày đấy!"

      xong đợi phát hiệu lệnh liền đá vào bụng ngựa vọt ra ngoài!

      Người đàn ông hói đầu đứng bên cạnh nhún nhún vai, lười biếng cầm súng lên phát lệnh, "Pằng!" tiếng súng nổ ở trong khí.

      Cặp mắt lạnh của Mộ Yến Thần thản nhiên thoáng nhìn qua , túm lấy dây cương, đá vào bụng ngựa chạy về phía trước.

      Ngồi quan sát trong chiếc dù che mưa, sắc mặt Phó Ngôn Bác tái nhợt đến đáng sợ, bàn tay vịn vào lan can dính đầy nước mưa. Ngược lại Isha nheo mắt nhìn quanh, lười biếng, bình tĩnh đưa tay về phía người giúp việc tới tay bưng chiếc khay để ly nước trái cây.

      Sau bốn vòng chạy đầu tiên, hai người cũng lần đụng phải nhau, chỉ ở khoảng giữa chừng mới đối mặt nhau. Phó Minh Lãng chạy đến phía trước hàng rào tử vong vẫn giảm tốc độ, do mấy lần bị trượt đến phía trước hàng rào Trúc nên đùi ngựa bị cắt rách ra, phun đầy máu. Đôi mắt của phát ra tia nhìn đầy ác độc, hề thương tiếc, tiếp tục chạy như điên! !

      Tốc độ của ngựa chạy càng ngày càng chậm, hơn nữa lúc chạy tới trước hàng rào liền bộc lộ bước chân nhát gan khiếp sợ.

      Mộ Yến Thần từ từ chạy tới.

      "Shit. . ." Phó Minh Lãng để ý tới những gọt nước mưa lạnh thấu xương như cạo mặt, quất roi ngựa đầy tàn nhẫn về phía đằng sau, Mộ Yến Thần nghiêng người lách qua, trong khí phát ra tiếng rít xé gió! !
      Last edited by a moderator: 22/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 264.2: HÃY ĐỂ MẠNG CỦA MÀY Ở LẠI (tiếp theo)

      đánh trúng, nhưng chiếc roi da cũng vút qua, để lại gương mặt tuấn tú và mu bàn tay hai đường roi bỏng rát, đỏ rực!

      Mộ Yến Thần nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét trở lại, đôi bàn tay lạnh cóng lần nữa lại siết chặt dây cương, kéo đầu ngựa nhảy cái, băng lên ngang hàng với , xoay vòng 90 độ vuông góc với cửa lan can, sau đó thuận tiện vượt qua . Ánh mắt của Phó Minh Lãng lạnh lẽo đến đáng sợ, tự giác tránh sang bên nhường đường cho Mộ Yến Thần!

      cố ý, bởi vì biết ở nơi hàng rào tử vong, chỉ cần hung hăng đạp vào bụng ngựa cái, là đẩy Mộ Yến Thần vào trong cánh cửa địa ngục đầy máu tanh! !

      Khoảng cách với hàng rào tử vong càng ngày càng gần. . .

      khán đài, William ngửi thấy hơi thở của thần chết.

      ". . ." Sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

      thể tiếp tục như vậy được. . . thể để cho Phó Minh Lãng cứ đắc ý như vậy được, thể cứ chờ chết như vậy!

      phi người nhảy qua lan can như muốn bay về phía trường đấu ngựa, cấm quân hoàng gia ở phía sau đột nhiên bị kinh động, trùng trùng điệp điệp vác súng chạy về phía bên này chặn lại. William bước như bay, trong con ngươi lạnh lẽo như băng giá ngàn năm đầy khí chất lẫm liệt, giống như kiểu "gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật", cũng thèm nhìn đến trọng tài ra lệnh, cứ xoay người vào, nhóm cấm quân xông lại chặn ngang con đường của .

      ghế sôpha Phó Ngôn Bác đứng bật dậy, hướng về phía trường đấu ngựa quát to lên để cho con trai của mình dừng tay! !

      William và cấm quân bắt đầu đánh nhau, trong quá trình đó bất ngờ rút súng ra, "Pằng” tiếng súng nổ vang lên, thanh vang động khắp cả tòa trang viên, cả trường đấu ngựa cũng rung lên bần bật!

      Phó Minh Lãng nôn nóng đến mù quáng, hàng rào tử vong ở trước mắt rồi.

      Mộ Yến Thần tăng tốc độ, cũng tăng tốc theo. Rốt cục ở trước khúc quanh, rất nhanh kéo dây cương liều mạng vượt qua Mộ Yến Thần, muốn sử dụng toàn bộ sức lực để đẩy con ngựa của Mộ Yến Thần vào hàng rào, sau đó mượn phản lực để giữ cho mình bình an vô . Nhưng lại nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt, Mộ Yến Thần chợt nắm chặt dây cương thắng con ngựa chạy đường lại, lôi đầu ngựa trệch với hướng ban đầu! Khoảng cách giữa hai con ngựa thoáng chốc cách xa ...

      Phó Minh Lãng kịp phản ứng.

      mở trừng cặp mắt lớn.

      cú đạp đá con ngựa bị thương ngã ra ngoài về phía nơi hàng rào, cũng xoay người, trước mắt, cây trúc được vót nhọn trong hàng rào rất có thể xuyên cú trí mạng vào , trong chớp mắt, tiếp đó cả người bao gồm cả gương mặt này nữa cũng bị đâm thành vô số lỗ máu.

      xong đời rồi.

      Đột nhiên con ngựa hí lên tiếng như tê liệt, thân ngựa ầm ầm ngã xuống, còn Phó Minh Lãng chợt nhận thấy thắt lưng mình được lực rất lớn kéo mạnh lại phía sau, sau đó thân thể của rơi vào thân ngựa rồi đột ngột bị lôi ra xa hàng rào, lần nữa bị quăng xuống đất!

      "Khụ, khụ, khụ..." Phó Minh Lãng bị quăng xuống, nằm lăn mặt đất, ho ra máu tươi.

      Con ngựa bị ngã vật xuống đất sao đứng dậy nổi, cất tiếng hí bi thương vang dội bầu trời, nghe vô cùng kinh sợ. cây cọc ngầm đáng sợ đâm xuyên qua cái đùi của con ngựa, dòng máu ấm nóng đỏ tươi chảy ngập hàng rào tràn ra ngoài,

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, rút lại chiếc roi da trói ngang hông của Phó Minh Lãng, giục ngựa vòng qua hàng rào, dùng tốc độ từ tốn, nhàn nhã chạy xong mười vòng, trở lại nơi xuất phát.

      nhàng xuống ngựa, để ý mặt, người mình đầy nước bùn và máu, ném chiếc roi , cởi nút áo lạnh lùng : "Còn thi đấu gì nữa ?"

      Cả trường đấu kinh hãi! !

      Mãi lâu sau tất cả mọi người mới phản ứng được, ra sức hò hét chạy hướng về phía Phó Minh Lãng nằm. Cả khán đài trở nên rối loạn. đánh nhau với cấm quân hoàng gia, William giật mình, trái tim đập mạnh đến sắp vọt ra khỏi cổ họng liền trở về chỗ cũ, dừng đập đến mấy giây. Phó Ngôn Bác và Isha ngồi khán đài tinh thần bị hoảng sợ đến sững sờ. Công chúa Isha xốc váy lên định chạy vào xem con trai thế nào, nhưng lại để ý nên giẫm phải váy của mình, bị ngã lăn từ khán đài xuống dưới.

      Mọi người trở nên hỗn loạn, tiếng huyên náo hòa cùng tiếng mưa rơi bao phủ khắp đấu trường.

      Phó Minh Lãng bò dậy từ trong đám người, cái chân bị ngã ngựa bị tê rần, nhưng vẫn còn có thể được, chưa hoàn hồn nhìn Mộ Yến Thần, chợt giận dữ gào thét lên câu: "TM , ai khiến mày cứu tao !"

      Tiếng mưa rơi cùng tiếng người quá lớn, che lấp tiếng rít gào của .

      . . .

      giờ sau, tình hình trong phòng đấu kiếm cũng căng thẳng y như vậy, khiến người ta vã mồ hôi hột.

      Lúc mới bắt đầu công chúa Isha cũng từng chạy tới ngăn cản Phó Minh Lãng, thuyết phục nên ra sân nữa, nhưng Phó Minh Lãng hết lần này tới lần khác chịu nghe, đẩy mẹ mình ra kiên quyết muốn ra trận! Đầu đội mũ bảo hiểm cẩn thận để kiếm đâm vào mặt, nhưng Phó Minh Lãng lại cầu được mặc đồ bảo hộ, hai người cứ để trần như vậy để đấu kiếm với nhau!

      Kiếm có mắt, đâm ra nhát chính là phải chết.

      Cuối cùng Mộ Yến Thần hiểu, loại người thường bị gọi là thua cuộc luôn nóng mắt, gỡ lại được chịu bỏ qua.

      gương mặt tuấn của , dấu roi rướm máu vẫn bỏng rát, nhưng lại làm nổi bật lên khí phách hùng, bộc phát đầy đủ vẻ trầm tĩnh mê người. lặng lẽ đội mũ bảo hiểm lên đầu, cầm kiếm lên tay. Phó Ngôn Bác ở dưới rất to, nhắc nhở "Chấm vào nhau là dừng kiếm nhé!!" Isha hiểu chuyện là thế nào, chỉ biết trận đấu này lại càng đậm chất “ngươi chết ta sống” hơn. Nhưng chết nỗi bà lại thể khuyên nhủ, làm lay động nổi con trai mình. Mấy lần bà phải hét lên, sai cấm quân hoàng gia kéo hai người bọn họ ra, nhưng Phó Minh Lãng lại ngăn cản! tuyên bố đòi lại công bằng cho Rella chịu.

      Trong lòng Phó Ngôn Bác như có trống gõ thùng thùng. Ông ta biết, nếu như Mộ Yến Thần có ý định gây tổn thương như lời của con trai mình, vừa rồi trường đấu ngựa cũng cứu Phó Minh Lãng, cho nên ông ta lo lắng.

      Ông ta chỉ lo lắng cho con trai mình chịu nổi bị thua làm những chuyện quá phận.

      Chỉ có vẻn vẹn trận so kiếm, Phó Minh Lãng cũng biết, chỉ cần để cho bắt được cơ hội, kiếm của chắc là dừng.

      Quần thể thao mỏng manh và áo sơ mi, hoàn toàn ngăn nổi đường kiếm này.

      Nhưng hết thảy đều ngoài dự liệu của .

      Sau mấy hiệp hung mãnh, "Keng!" thanh giòn giã vang lên, mọi người kinh sợ thét lên, dạt ra, kiếm trong tay Phó Minh Lãng bị hất tung lên, rơi vào giữa đám người, tay trống , khắp người đầy mồ hôi, nhìn Mộ Yến Thần qua lớp lưới của mũ bảo hiểm...

      ...Thở dốc ngừng.

      ". . ." Phó Minh Lãng thoáng kinh hãi, biết vừa rồi chẳng qua là do mình có chút ngẩn ngơ, bởi vì đây là nơi từng dạy Rella đấu kiếm, rất thông minh vừa học biết ngay, nhưng bao lâu, hóa thành nấm đất.

      Mồ hôi thấm ướt đầu tóc.

      Mộ Yến Thần vứt kiếm, chính xác là cầm chuôi kiếm, ném xuóng bên cạnh trọng tài còn sững sờ.

      Tháo mũ bảo hiểm xuống, tuyệt đối cần Phó Minh Lãng nhận thua, lạnh lùng xoay người xuống dưới đài đấu, mà giờ khắc này trong quần áo của vắt lan can, vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Tiếng nhạc êm ái làm thay đổi bầu khí trong phòng đấu kiếm rộng lớn.

      Tiếng nhạc chuông này, chỉ dành riêng cho người.
      Last edited by a moderator: 22/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :