1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 255.3: HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (tiếp theo)

      "Còn có thứ này em hãy cầm lấy."

      Cái gì vậy?

      Lan Khê còn hoảng hốt, chiếc phong bì trong suốt đựng tài liệu được nhét vào trong tay . Định thần nhìn lại, hóa ra đó là bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA ! kinh ngạc chút, mở ra nhìn thấy hai cái tên, dĩ nhiên là tên của bọn họ, nhất thời cũng chưa kịp hiểu.

      "Cầm lấy ... " thản nhiên ra lệnh, hai tay chống đỡ ở bên người " có ích cho em đấy!"

      Lan Khê định điều gì đó, nhưng lại thể thốt thành lời, đành phải giữ bản kết quả đó ở trong tay.

      Giữa lúc đứng dậy làm thủ tục giao nhận giấy tờ, Lan Khê nhịn nổi mở ra xem, những từ ngữ chuyên nghiệp ghi ở bên trong xem hiểu lắm, nhưng ít nhất có thể hiểu được kết quả cuối cùng... biết làm xét nghiệm lúc nào, nhưng mà...

      nhàng nâng mắt nhìn thoáng qua cái bóng dáng cao ngất kia, trong lòng chợt dâng lên chút ngọt ngào khó nén.

      Phải chăng dù có khổ nữa, có vất vả nữa, họ cũng phải có khả năng được ở cùng nhau?

      cũng từng dám nghĩ ngợi đến tương lai, còn bây giờ, phải chăng có thể nghĩ được rồi?

      "Em cười cái gì vậy?" Làm thủ tục xong xuôi, Mộ Yến Thần trở về, nheo mắt lại, đến trước mặt dịu dàng hỏi, ngón tay nhàng nâng chiếc cằm của lên khẽ ve vuốt, "Em nghĩ đến chuyện gì vui vẻ phải ?"

      Lan Khê sờ sờ lên mặt: "Em.. đâu có cười..."

      "Có mà. " chắc chắn, kéo đến gần, môi mỏng khêu gợi phủ xuống bên tai : "Trong lòng em cười, nhìn thấy rồi."

      luồng cảm giác tê dại từ cổ lan truyền ra khắp người . Lan Khê nhất thời ngượng ngùng đứng dậy, nhịn được liền chui vào trong ngực , ôm chặt lấy .

      Ý cười ở khóe miệng, cũng nhịn được nữa, càng lúc càng lớn.

      Sau khi lên xe, di động của liền rung lên, mấy ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời cũng nghĩ ra ai còn có thể gọi điện thoại cho , cầm lên xem mới biết, hóa ra là Kiều Khải Dương.

      Kiều Khải Dương?

      Lúc này Lan Khê mới nhớ ra, cuộc giải phẫu của vừa mới kết thúc được tuần. Mà trong vòng tuần này, bọn họ đều ở tại khu nhà trọ Vân Sơn cùng Tô Nhiễm Tâm. Tất cả những chuyện bên ngoài đều do tay Mộ Yến Thần xử lý. biết giờ Kiều Khải Dương ra sao nhỉ?

      "A lô!" vội vàng nhận điện.

      " tại em cũng xuất viện rồi hả ?" Giọng của Kiều Khải Dương có chút khàn khàn, giống như được truyền đến từ gian xa xôi nào đó vậy.

      "Kiều Khải Dương..." Đôi mắt của Lan Khê ươn ướt, run giọng hỏi , "Mấy ngày nay thế nào rồi? Tôi cũng có chuyện cho nên mới thể liên hệ được với , ... Sao lại biết tôi cũng vừa xuất viện?"

      Đối phương lặng im, hình như là cười yếu ớt. Kiều Khải Dương chuyển để tài chuyện trong điện thoại di động: "Tôi muốn với em tiếng trước khi trở về thành phố A ... tôi và mẹ tôi về cùng với nhau... chờ khi tòa án gọi, bà ấy cũng toàn quyền đại diện thay cho tôi... chắc tôi cũng thể trở về đây nữa. Mấy ngày qua tôi sao, nhưng mà mẹ tôi giống như người theo dõi tôi vậy, dường như theo suốt ngày, lại còn cho phép tôi được liên hệ với em... Tôi cũng có cách nào, giờ chúng tôi ở sân bay, bà ấy toilet nên tôi mới vụng trộm gọi cuộc điện thoại này cho em được..."

      "Lan Khê, tôi sao đâu, quả chỉ cần qua thời gian ngắn thôi là tay tôi có thể trở lại khỏe mạnh... Cũng có vấn đề gì đâu, cuộc sống sau này khẳng định có chuyện gì hết, em cần thiết phải tạo áp lực cho mình. Còn nữa... Tôi làm phiền em nữa, em phải hạnh phúc đấy, biết ?"

      Lan Khê có chút nghẹn ngào, được thành lời.

      Kiều Khải Dương cười cười: "Bà ấy ra rồi , tôi cúp điện thoại đây, sau này chúng ta cũng ít được liên hệ, phỏng chừng có chết mẹ tôi cũng cho phép tôi được liên hệ với em nữa rồi. Nhưng nếu như... tôi gặp được người con cũng khiến tôi động lòng y như em, nhất định tôi gọi điện thoại báo cho em biết, được ?"

      "... thuận buồm xuôi gió." chỉ khàn khàn nhàng ra được mấy chữ.

      "Được rồi!" Kiều Khải Dương giương mắt lên nhìn, thấy Tống Mẫn Tuệ tới vừa định lên tiếng muốn trách mắng, trong nháy mắt liền cúp luôn điện thoại di động, mở ra vẻ mặt có chút tái nhợt, biểu yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú của ý cười từ từ tăng thêm.

      tay ôm lấy bả vai mẹ mình, cúi đầu bắt đầu giọng an ủi.

      Chính là tâm theo miệng. chợt nhớ tới ngày đó... Ngày đó nghe là dì của Lan Khê, đại diện cho đến thăm , mới hàn huyên cùng được vài câu cũng gây cho mẹ chút bài xích lẫn xem thường. Bởi vì trước khi người phụ nữ ấy chỉ câu với ... Bà ta , Lan Khê mang thai, đứa này bọn họ dự định giữ lại... Cậu hãy chú ý dưỡng thương cho tốt , xin lỗi!

      Bà ta xin lỗi?

      Dưỡng thương, nếu như có thể chỉ là dưỡng thương tốt, cũng có thể. Nhưng vết thương tình cảm biết đến khi nào mới có thể tốt đây?

      Có phải cũng giống như tay trái của , cho dù có tốt lắm, nhưng ở trong xương cốt vẫn còn giữ lại sẹo, thời khắc nhắc nhở cầm nổi, mà cũng thể buông xuống được!!!

      Thời gian kéo dài mãi, kéo dài mãi qua đoạn năm tháng, tạm thời cũng biết, phải trôi qua như thế nào đây!!!.

      Chỉ có điều cũng hề hối hận vì gặp được , cũng như chưa từng bao giờ hối hận việc mình bị thương vì đỡ cho ngày hôm ấy.

      ...

      Xe chậm rãi chạy đến cổng lớn nhà họ Mộ.

      Trước gara có chiếc xe xa lạ đỗ ở đó. Lan Khê cũng biết là ai, nhưng Mộ Yến Thần nhìn thoáng qua nhận ra ngay, nhưng cũng , xuống xe dắt tay vào trong.

      được bao bọc bởi hai chiếc áo khoác, bên ngoài còn khoác chiếc tây trang của . vài lần muốn cởi ra đưa cho , lại bị từ chối, ôm chặt hơn. Khi tới cửa thấy quản gia ra đón, Lan Khê mới hoảng hốt, vội vàng khoác trả lại tây trang lên người .

      "Thiếu gia, tiểu thư, công tử nhà họ Nhiếp ở bên trong, là đến đưa thiệp mời kết hôn cho tiên sinh phu nhân, ngồi được lúc rồi. " Quản gia đến gần lên tiếng thông báo: "Mấy ngày nay, lão tiên sinh ngóng trông hai người trở về, nhưng vì sao liên hệ được với hai người, nên lão tiên sinh rất lo lắng, còn có... Còn có..."

      Quản gia có chút ấp a ấp úng.

      "Còn có cái gì? Ba tôi làm sao?" Lan Khê mở miệng hỏi.

      Vẻ mặt của quản gia trở nên sa sút: "Sau khi chuyện của nhà họ Nhan được sáng tỏ, tiên sinh và phu nhân cãi nhau... Tiên sinh phu nhân mắt vụng về, coi trọng người có lòng bất chính, còn định để làm con dâu của nhà họ Mộ, còn thiếu chút nữa làm thương tổn đến tiểu thư... nghĩ mà rùng mình đến mấy ngày. Phu nhân dỗ tiên sinh thế nào ngài ấy cũng hề để ý. Tiểu thư, tới là tốt rồi, mau khuyên nhủ tiên sinh , nhìn thấy sao lão tiên sinh mới có thể an tâm được!"

      Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh cãi nhau?

      Bởi vì chuyện Nhan Mục Nhiễm lái xe đâm sao?

      Điều này xảy ra có chút ngoài ý muốn của Lan Khê. Đôi mắt ướt nước thoáng chút cảm động nhìn vào phía bên trong. Ở bên trong, tiếng , tiếng cười vẫn như trước, chắc là bởi vì có Nhiếp Minh Hiên ở đây, nên hai người dù sao cũng phải thể biểu diễn chút ân ái.

      Mộ Yến Thần nhìn ánh mắt của , trong ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo dần dần dày đặc.

      đối với Mộ Minh Thăng có cảm tình sâu nặng như thế, hẳn là thể dễ dàng dứt bỏ...

      qua ôm sát lấy eo của , đưa tiến vào bên trong.
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 256.1: KHOÁI CẢM CỦA TRẢ THÙ

      Cách vài ngày mới đến nhà họ Mộ lần nữa, nhưng hết thảy phảng phất đều trở nên còn giống nhau nữa rồi.

      "Ba ba, dì Mạc, chúng con trở lại, " Lan Khê nghĩ ngợi vẫn nên kéo bàn tay to ôm bên hông xuống hơn, qua giọng , "Nhiếp Minh Hiên, cũng ở đây sao."

      Mộ Minh Thăng nhìn thấy hai đứa con tới, nhất thời đôi mắt tỏa ánh sáng, nhẫn nại nổi nữa liền đứng dậy, lên lên xuống xuống đánh giá Lan Khê hồi, xác định hề hấn gì mới thở hơi, tiếp theo mi tâm liền nhăn lại: "Con gọi bạn của thế nào vậy? Minh Hiên cùng trai con tuổi tác khác nhau lắm, sao con lại chỉ gọi tên như vậy chứ?"

      câu khiến Nhiếp Minh Hiên nhịn nổi, cong môi thoáng gợi lên ý cười.

      Trong ý cười mang theo vị chát, cũng có chút mất tự nhiên.

      Hai người vừa vào cửa, nhìn thấy tư thế vô cùng thân thiết kia, ít nhiều cũng nghe được chút chuyện của bên nhà họ Nhan. Giờ phút này xem ra Lan Khê cũng kiêng nể gì mà gọi như thế, phá vỡ tất cả như vậy, nghĩ, gọi "Nhiếp Minh Hiên" cũng quá khách khí rồi.

      Về sau nếu như và Yến Thần thực kết hôn, chẳng lẽ còn phải hạ mình gọi tiếng “chị dâu” hay sao?

      Nghĩ đến đây Nhiếp Minh Hiên tựa như nuốt phải con ruồi, rất khó chịu.

      Tay rút tấm thiệp mời ở bàn trà đưa cho : "Khoảng hai tháng sau kết hôn, em và Yến Thần nếu bận việc gì cùng đến nhé, hoặc như nếu có duyên, chúng ta tổ chức kết hôn cùng ngày, được chứ?"

      Câu này chỉ là trêu đùa, nhưng Mạc Như Khanh nghe thấy, mí mắt thoáng chốc giật giật!

      " Kết hôn cùng ngày sao?" Mộ Minh Thăng cất tiếng cười ha hả, "Câu đùa này nghe cũng quá sức, con của tôi mới lớn được bao lâu chứ? Ai muốn cưới nó đây, tôi còn nghĩ, biết nó có muốn lấy chồng hay nữa đấy!"

      Sắc mặt Mạc Như Khanh trở nên trắng bệch, lạnh lùng, nụ cười có chút yếu ớt, : "Giữa hai cha con hiểu biết nhau quá nhỉ, lời khen này ngược lại, tựa như thực rất hiểu nhau vậy. Lan Khê cũng có đối tượng kết hôn rồi hả? Lần trước vẫn còn nghe thấy Lan Khê với con nhà họ Kỉ rằng, chỉ mới là bạn trai thôi, giờ quyết định rồi, nhanh như vậy sao?"

      Mộ Minh Thăng nghe thấy giọng của bà, mặt bỗng chốc trầm xuống.

      "Hừ, con bé quyết định hay quyết định, chuyện gì cũng đều phải nhờ bà lo hay sao? Nếu con của tôi kết hôn, tôi nhất định để cho chính nó tự quyết định, chẳng lẽ còn phải nghe bà nữa chắc? Nếu như bà lại tìm cho nó cái người giống như người của nhà họ Nhan kia, con của tôi liệu còn có mệnh nữa ? !"

      Lời trách móc nghiêm khắc tàn khốc khiến Mạc Như Khanh mất mặt ở trước lớp trẻ, Mộ Minh Thăng cũng kịp nhận ra mình nặng lời rồi.

      Nhưng kỳ quái nhất lại là, tất cả bọn trẻ trong phòng lúc này lại hề có ai đứng ra đỡ cho bà.

      Sắc mặt của Mạc Như Khanh nhìn khó coi đến cực điểm.

      "Lan Khê, con ngồi xuống đây để ba ba nhìn xem, mấy ngày nay con trọ ở nhà Yến Thần cũng được tiện lắm. Ba cũng là nghe từ Nhiễm Tâm thôi... Cũng là, dì con là người lớn như vậy lại còn làm ầm ỹ với con, chen chúc nhau ở trọ nơi nhà trai con, định tính toán chuyện gì vậy?" Mộ Minh Thăng nhíu mày hỏi.

      Cặp mắt của Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước nhìn nhìn , vỗ vỗ lưng của Lan Khê ý bảo bỏ qua.

      Lúc này Lan Khê mới thả lòng ngồi xuống ở bên cạnh cha mình.

      "Dì dì nhớ con, lại lười tìm khách sạn nên dứt khoát ở trọ nơi nhà của trai, như thế ... cũng có gì bất tiện."

      " có gì sao?" Mạc Như Khanh cười lạnh tiếng, phản bác, "Ngày trước khi con còn tuổi, trọ ở chỗ đó dì cũng có ý kiến, nhưng bây giờ con là người lớn , lại còn đưa cả em của mẹ con cùng đến trọ ở đó, chuyện này còn ra làm sao? Con nghĩ các con là đôi vợ chồng sao, chút kiêng kị, có giới hạn à?"

      Lời này tuy khó nghe, nhưng Mộ Minh Thăng cũng cảm thấy có lý.

      "Khoảng thời gian trước, sức khỏe của em ấy được tốt, nơi đó lại gần bệnh viện , trọ ở đó tiện hơn, sao hết..." Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Như Khanh, "Dù sao cũng là bị tai nạn xe cộ, có chút gì ngoài ý muốn đưa đến bệnh viện tốt hơn, bằng nếu xảy ra chuyện gì biết tìm ai để đưa viện đây?"

      Ánh mắt lạnh như băng của nhìn thấy tại Mạc Như Khanh có chút hoảng hốt: "Mẹ cũng muốn quản sao? !"

      "Vậy các con về nhà luôn chứ? trở lại rồi chẳng lẽ còn sao?" Mộ Minh Thăng quỷ dị nhìn thoáng qua Mạc Như Khanh hỏi.

      ", " Mộ Yến Thần thản nhiên phủ nhận, ánh mắt lạnh lùng quay lại nhìn, " ấy chỉ ở thời gian ngắn."

      "Được rồi, bác trai, bác , thiệp mời cháu đưa đến, hai bác lúc đó nhớ đến nhé! Yến Thần, sợ rằng tớ phải rồi, bên cậu có chuyện gì cần cứ việc gọi cho tớ nhé! " Nhiếp Minh Hiên nhíu mày, buông câu chế nhạo, "Dù sao, trước khi chưa kết hôn, tớ vẫn là người tự do."

      Mộ Yến Thần vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, đứng dậy đưa Nhiếp Minh Hiên ra ngoài.

      "Khoảng thời gian trước tớ bị chuyện kết hôn làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng chưa kịp hỏi cậu chuyện bên kia thế nào. Chuyện nhà họ Nhan cậu làm cũng đủ tàn nhẫn, tại vừa lòng chưa hả ?" Ánh mặt trời chiếu vào chói mắt khiến Nhiếp Minh Hiên phải nheo mắt lại, nhíu mày hỏi.

      " Chuyện nhà họ Nhan chỉ là chuyện , chuyện trong nhà mới là chuyện lớn, chuyện tai nạn xe cộ này, khởi mẹ tớ có biết, là bà ấy giựt giây Nhan Mục Nhiễm làm."
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      Nguyễn Thị Luyện thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 256.2:KHOÁI CẢM CỦA TRẢ THÙ (tiếp theo)

      Nhiếp Minh Hiên nhất thời mở to hai mắt! !

      "Mẹ cậu sao? Bà ấy biết tai nạn xe cộ gây chết người, nếu có người đồng nghiệp kia của Lan Khê, tại sớm xảy ra tai nạn chết người rồi! !"

      Ánh mắt trầm tĩnh của Mộ Yến Thần quét tới: "Hai tháng tới này cậu còn bận bịu chắc?"

      "Tớ sao?" Khóe miệng tuấn dật của Nhiếp Minh Hiên giật , đầy chua chát, "Tớ bận gì hết, chỉ có điều là bị giữ ngồi ở nhà, bị người ta bức hôn mà thôi. cha mẹ tớ thầm tìm người quản lý tớ, chỉ cần rời khỏi thành phố, tớ muốn làm thế nào cũng được."

      Bức hôn?

      Mộ Yến Thần nhíu mày lạnh lùng liếc cái, trong đôi mắt sắc bén chứa chút mềm mỏng: " thích, vì sao cậu còn muốn kết hôn?"

      Nụ cười lạnh của Nhiếp Minh Hiên càng sâu: "Như cậu ư? Cậu muốn kết hôn với Lan Khê chẳng phải là giống như tám năm kháng chiến đó sao, nhưng đối với việc đó, cậu có cảm thấy cho dù có chết cậu cũng phải làm bằng được ? Mẹ tớ cũng vậy, bà ấy chỉ chấp nhận Tô Noãn, khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, nếu tớ cưới, cha tớ trực tiếp điều động tớ đến nơi thâm sơn cùng cốc, có thể mài mặt hai năm ở đó, hơn nữa - - "

      Trong con ngươi thâm thúy của có thoáng ý cười trêu tức, "Tớ cũng người mà mình đặc biệt thích, tớ muốn cũng có lý do để từ chối."

      Mộ Yến Thần nhìn bạn hồi: "Tùy cậu thôi."

      "Cậu vừa định với tớ chuyện gì? Có việc cần tớ hỗ trợ à?"

      "Vài ngày tới tớ nước chuyến, chuyện trong nhà phỏng chừng được an lòng, nếu quả thực cậu có thời gian hãy bảo Tô Noãn đến đó nhiều hơn, sợ rằng tớ vừa rời , lại có người an phận, cậu biết ?"

      "Nước sao? Việc làm ăn của cậu phải là ở Los Angeles sao?" Nhiếp Minh Hiên hiểu.

      "Từ dì của ấy tớ biết địa chỉ của cha ấy, có chút khó khăn phải giải quyết, tớ phải tự mình chuyến."

      "Này, cậu định mấy ngày..."

      "Còn nữa..." Mộ Yến Thần nâng cặp mắt thâm thúy lên nhìn ra phía xa, cúi đầu , " ấy mang thai , đợi lâu được, cho nên chuyện này tớ phải xử lý nhanh chút. tay ấy có bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA của hai chúng tớ, khi cần thiết có thể lấy ra, ít nhất có thể tạm thời bảo vệ an toàn cho ấy cùng đứa ."

      Nghe được tin tức này, trong đầu Nhiếp Minh Hiên giống như có tiếng nổ "Ông" tiếng, mãi lúc lâu sau cũng nghe được tiếng gì nữa.

      Mang thai, đứa , những từ vô cùng thân thiết lại xa lạ ấy trói buộc gắt gao bọn họ với nhau rồi.

      "... Được rồi, " Nhiếp Minh Hiên giọng khàn khàn, "Cậu yên tâm . Tô Noãn cũng có quan hệ tốt với ấy, thường xuyên chạy về bên này."

      Mộ Yến Thần chau chau mày, yên tâm chút.

      "Đêm mai tớ làm chủ, tối giới hạn, cậu hãy gọi mọi người đến nơi này tụ họp nhé." từ tốn .

      Nhiếp Minh Hiên cười thành tiếng: "Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ định tề tựu nhóm em kết nghĩa, tuyên bố trước mọi người về tình cảm và niềm vui cậu được làm cha hay sao, Mộ Yến Thần, cái đồ... nhà cậu, cũng có ngày hôm nay..."

      "Cậu đoán mò cái gì vậy?" Mộ Yến Thần lạnh lùng quét mắt cái, "Khoảng thời gian trước, tinh thần của ấy được tốt do bị đè nén, tớ tìm cơ hội để cho ấy thả lỏng chút, thể để việc này tiếp tục làm ấy bị phiền muộn được."

      Nhiếp Minh Hiên cười ôm bờ vai của : "Được được, tớ biết."

      ***

      Vào bữa tối, khí có phần hơi kỳ lạ.

      bàn ăn, lần đầu tiên Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh tiếp tục chiến tranh lạnh chuyện. Lan Khê quan sát, trong lòng khỏi nổi lên chút khoái cảm của trả thù, mới nghĩ như vậy mặt có chút đỏ lên, cảm thấy bản thân có chút hư hỏng.

      Nhưng dưới bàn lại có bàn tay thân thiết lần đến cầm tay chặt, cho ấm áp lẫn sức mạnh.

      Khóe miệng Lan Khê vụng trộm thoáng ý cười quyến rũ động lòng người, cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình nhưng lại bị nhìn thấu.

      Mạc Như Khanh biết chuyện bọn họ thực phải là em ruột thịt, muốn tách bọn họ ra cũng là tâm lý bình thường. Nhưng bốn năm trước bà hành động cứng rắn, thậm chí là cách thực của bà cũng quá phận, gần như phạm tội, hơn nữa thái độ của bà đối với Mộ Yến Thần càng làm cho Lan Khê chán ghét bà.

      "Còn có món canh, giúp tôi bưng lên ..." Nơi cửa phòng bếp, thím Trương bưng đồ ăn ra, vừa vừa dặn người hầu, lúc thím ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên cạnh bàn là đôi bích nhân (đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa), nắm tay nhau ở dưới bàn.

      Đồ ăn khay chợt rung lên cái, sắc mặt thím Trương thoáng chốc thay đổi, bà vòng qua đặt đồ ăn ở trước mặt Mộ Minh Thăng.

      "Tiên sinh mời ngài nếm thử, phu nhân biết ngài thích ăn ruột già, sau bữa trưa bảo phòng bếp bắt đầu chuẩn bị , lần này làm tuyệt đối hợp khẩu vị với ngài, ngài nếm thử xem."

      Sắc mặt Mộ Minh Thăng lúc trước thực khó coi, nghe xong lời này cũng dịu xuống chút, ánh mắt nhìn Mạc Như Khanh bớt lạnh lùng chút.

      Ông động đũa, cũng gắp miếng măng ở bên cạnh ăn vào trong miệng.

      Mạc Như Khanh nhìn cách thức ấy, nét mặt xinh đẹp lộ ra chút ưu thương: "Minh Thăng, ông còn muốn giận tôi tới khi nào nữa đây? Tôi từng sớm với ông, chuyện này tôi hề biết, sở dĩ tôi thích con nhà họ Nhan kia, là vì nhìn thấy ta quá Yến Thần, ngay bản thân ông vài năm nay phải là cũng cảm thấy giống như trước đó sao? tại chuyện xảy ra với Lan Khê ông lại đổ hết lên đầu tôi, ông có công bằng hay đây?"

      Trong mắt bà nổi lên chút lệ ươn ướt, bà đầy xúc động: "Nếu tôi biết Nhan Mục Nhiễm có ý nghĩ muốn hạ độc Lan Khê, tôi có thể ngăn cản lại sao? ! Ngày đó tôi luôn đối xử với chúng nó thế nào, chẳng lẽ tôi lại còn sai khiến hay sao?"

      Hết chương 256.
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 257.1 : Quấn quít, thân mật.

      thanh cái thìa lách cách đụng vào thành chén, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Mạc Như Khanh cố ý tạo nên khí bi tình lại bị phá hư, ánh mắt ôm hận của bà quét qua, phát thanh kia đến từ con trai của mình! !

      Trong ánh mắt thâm trầm sâu sắc tia sắc bén xẹt qua, Mộ Yến Thần ưu nhã tựa vào lưng ghế mở miệng : "Ngày đó ở nhà họ Nhan, bác Nhan bị đưa điều tra, sau đó Nhan Mục Nhiễm mới lái xe gây tai nạn xe cộ. . . . . . Lúc đó mẹ cũng có mặt ở đó, thế mà mẹ biết ta muốn làm cái gì sao?"

      Nhất thời Mạc Như Khanh cảm thấy khó thở, hô hấp thông, trong mắt thoáng sợi tơ máu đỏ tươi.

      Mộ Minh Thăng nhíu mày hỏi: "Yến Thần, lời này của con là có ý gì?"

      Lan Khê cũng hiểu nhìn .

      " có gì, con chỉ hỏi vậy thôi," Mộ Yến Thần vẫn nhìn bà chằm chằm, lạnh lùng , "Chẳng qua là cảm thấy nếu như ngày đó mẹ biết mà trước, tất cả mọi chuyện có thể tránh khỏi. Hay là ngày nào đó rãnh rỗi con đến bệnh viện hỏi Nhan Mục Nhiễm, xem thử ta có phải cũng như vậy hay ?"

      Tay Mạc Như Khanh run run, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

      Sao bà lại có thể quên chứ?

      Quên Nhan Mục Nhiễm mới chỉ tàn phế mà phải chết rồi, giữa hai người còn có chuyện mờ ám kia, ta hoàn toàn có thể tiết lộ ra ngoài!

      Đưa tay qua cầm tay của bà, trong ánh mắt thâm thúy của mang theo tia nhu hòa: "Mẹ bị sao vậy? Mẹ."

      tiếng "Mẹ" này của , càng làm cho Mạc Như Khanh kinh hồn bạt vía hơn.

      "Mẹ cảm thấy thoải mái, đầu đau nhức choáng váng, bữa cơm này mọi người ăn trước , mẹ nghỉ lát." Mạc Như Khanh rút tay về, khoác áo choàng lên lầu.

      Mộ Yến Thần ưu nhã dựa người trở lại ghế: ". . . . . . Được, khi nào đến bệnh viện con báo cho mẹ biết."

      Bóng lưng Mạc Như Khanh lung lay.

      Mộ Minh Thăng ngồi bên trong lòng cũng thoải mái, ngẫm lại mấy ngày qua quả lạnh nhạt với bà, tại tinh thần bà uể oải muốn ăn, cũng do ông là chồng lạnh nhạt với bà gây nên.

      Cũng tới lúc nên kết thúc chiến tranh lạnh . . . Mộ Minh Thăng nghĩ.

      "Tối nay con cũng ở lại đây?" Mộ Minh Thăng bắt được ý tứ trong lời con trai.

      "Dạ."

      Mi tâm khẽ nhíu lên, ông quan sát hai đứa con trước mắt giống như đôi bích nhân do trời đất tạo nên, càng lúc càng cảm thấy bình thường: " em tụi con có tình cảm với nhau tốt, nhưng mà Yến Thần, con đừng quên khi đó con với ba, nền tảng đạo đức ở trong nhà này, con vẫn phải giữ."

      Mộ Yến Thần siết chặt bàn tay mềm mại khẽ né tránh dưới bàn, lạnh nhạt : "Biết."

      . . . . . .

      Cơm nước xong Mộ Yến Thần lên lầu, cũng trở về phòng ngủ lâu trở lại của mình, mà lại tới phòng Lan Khê.

      Lan Khê ngẩn ra, nhìn đóng cửa lại, trong lòng hơi hồi hộp chút.

      ". . . . . . Khóa trái cửa làm gì?"

      "Miễn cho bị người quấy rầy, " Mộ Yến Thần trả lời gọn gàng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi tới tay ôm lấy chặn ngang về phía giường, con mắt thâm thúy buông xuống dưới ánh nhìn chăm chú của , "Cũng tránh cho trong lòng em run sợ, dám thân mật với ở chỗ này."

      Thân mật? Ở chỗ này?

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê đỏ lên, còn chưa kịp kháng cự liền rơi vào giữa giường mềm mại, bóng dáng to lớn của nghiêng xuống, giống như cố ý muốn hù dọa , môi mỏng cường thế mà dịu dàng rơi vào da thịt mẫn cảm nhất cổ . Lan Khê run lên cái, hai tay chống đỡ ở ngực , cách áo sơ mi vẫn cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của .

      ". . . . . ." tiếng ưm ngắn ngủi tràn ra miệng, muốn kháng cự nhưng rồi lại thôi, chỉ có thể mặc cho hôn.

      Mộ Yến Thần được khích lệ, nụ hôn ướt át dịu dàng theo đường từ đường cong cần cổ hôn đến vành tai. Ngậm vào êm ái trêu chọc, thân thể hai người càng dán càng chặt, môi lưỡi cuối cùng cũng giao dung, Lan Khê cảm giác hô hấp cũng bị cắn nuốt cách bá đạo, cả linh hồn như muốn bay theo .

      Tay của thăm dò vào trong y phục của , xoa vòng eo, chạm tới áo ngực của .

      Lan Khê muốn cái gì, đầu lưỡi lại bị mút chặt, ngón tay thon dài nóng bỏng của đẩy áo ngực ra tham tiến vào, bao phủ lên nơi tròn tròn đầy đặn của , thương tạo thành các loại hình dáng, bàn tay nóng bỏng khác từ từ tiến dần xuống bụng dưới, dừng lại chốc lát nơi bộ vị êm ái, lại tiếp tục xuống. . . . . . Đáy nguồn. Trong nháy mắt quần bị vén lên, kẹp chặt hai chân chống lại, ngón tay dài của dịu dàng quét dọc xung quanh nơi rậm rạp, gợi lên lửa dục cả người của .

      "Mộ Yến Thần. . . . . . đừng mà. . . . . ." Giọng Lan Khê ngâm nga, gương mặt đỏ bừng run giọng .

      Mộ Yến Thần hôn lên khóe môi , thanh trầm thấp từ tính : " làm quá đáng, cũng thương hại tới con, chỉ là muốn chạm vào em chút. . . . . . muốn em lắm."

      Nghĩ muốn? Thời gian này mỗi ngày đều ở chung chỗ, còn có thể nghĩ muốn
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 257.2:

      Trong đầu thiên nhân giao chiến (ý như lưỡng lự nửa đồng ý nửa ), hai chân kẹp chặt lại từ từ buông ra, ngón tay nóng bỏng của nhàng thăm dò vào, sờ chút đến tiểu hạch nhạy cảm của , cảm thấy rung động chút liền nhàng kềm giữ lại, dịu dàng nén lại để được khoái hạt.

      Trong phòng máy điều hòa mở vừa phải, hơi nóng, trán Lan Khê thấm ra tầng mồ hôi mịn.

      co rút nhanh ở trong lòng , nhắm mắt lại hưởng thụ tất cả, lại lớn mật nâng mặt lên hôn vào cằm của , bị đám râu ria ngẫu nhiên còn sót lại cằm đâm vào đôi môi đỏ mọng, cảm giác thấy được toàn bộ đều tốt đẹp vô cùng, bàn tay bé luồn vào trong áo sơ mi của , khẽ vuốt ve.

      Cảm nhận được trước ngực nhô lên hạt đậu , nhàng đè lên, đùa bỡn vuốt ve, ràng nghe được bên tai tiếng hấp khí ngắn ngủi căng thẳng, thân thể to lớn của cứng đờ, tiếp đó tấn công ngược lại , hung hăng mút chút nơi phần cổ của .

      Lan Khê kêu khẽ tiếng, chỉ cảm thấy mạnh mẽ như vậy khẳng định lưu vết lại rồi.

      Chớp mắt tiếp theo, thân hình bị lật chuyển lại.

      Giường lớn mềm mại giống như đại dương vô tận, hai cánh tay của lại vây chặt cho nhúc nhích, nụ hôn ùn ùn kéo đến rơi từ đầu xuống, thậm chí lan tràn đến gò má, cổ, bờ vai . . . . . . Cúc áo trước ngực bị cởi ra, phơi bày làn da trắng ngần tiếp xúc với khí những cảm thấy lạnh, mà ngược lại còn phiếm màu hồng phấn nhàn nhạt chờ đợi nụ hôn kịch liệt cùng vuốt ve của . Tay của từ phía dưới tham tiến vào, lần nữa đè xuống giải đất mẫn cảm nhất, sức lực khẽ tăng thêm vân vê lấy .
      .


      Hít vào hơi lạnh, Lan Khê chỉ cảm thấy thoải mái sao tả xiết.

      Thời gian mới bắt đầu mang thai thân thể luôn nhạy cảm gay gắt, náo náo, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí che chở bụng , để cho bị tổn thương dù là chút. Bụng dưới cứng rắn như sắt cũng chỉ dán sát người hung hăng mè nheo hai cái liền thôi, nghe ở dưới thân rên như mèo , trong lòng Mộ Yến Thần thỏa mãn khuây khoả tới cực hạn.

      Cho đến khi kịch liệt run rẩy co rút nhanh ở trong ngực , ngón tay dài của nhuộm đầy chất lỏng trong suốt trơn sềnh sệch, thân thể hai người quấn lấy nhau thấm đẫm mồ hôi mịn, lửa nóng tràn ngập trong khí.

      lâu Lan Khê mới từ trong cao triều nình tĩnh lại, hai mắt mệt mỏi mở ra, chỉ thấy hình ảnh khăn giấy màu trắng quấn vòng quanh ngón tay dài của , sắc mặt nhất thời đỏ bừng như muốn nổ tung, nụ hôn của lại lạc ở mặt : "Thoải mái ?"

      Lan Khê cắn ngụm mạnh vào cánh tay , thấy vẫn cười yếu ớt như cũ, bất động thay đổi mới nhả ra.

      " cũng to gan ghê, ở phòng em cũng dám như vậy. . . . . ."

      " thương người phụ nữ của , có cái gì dám?" Mộ Yến Thần ngậm vành tai , hơi thở như lan quẩn quanh bên tai .

      như bị hòa tan trong hơi thở nóng bỏng này.

      . . . . . . Người phụ nữ . . . . . .

      Lan Khê nhắm mắt thầm nghĩ đến từ này, cảm giác cả người đều thông suốt thoải mái, để ý vết hôn khắp người mình, nâng người lên quay đầu nhàng cắn chặt vào da thịt nơi cổ , cũng học bộ dáng của , dùng sức hôn cái in dấu ấn của mình lên đó.

      Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần khẽ run, cảm nhận được tình có qua có lại của , trong bụng nhất thời thỏa mãn vô cùng, lật người lại ôm chặt. quần áo xốc xếch hòa nhập vào vòng tay , cũng chú tâm ôm hôn người của mình.

      "Khi nãy mới vừa ngày nào đó đến bệnh viện hỏi Nhan Mục Nhiễm chút, rốt cuộc là có ý gì?" Lan Khê nhịn được hỏi , " bàn cơm em nghe mà chưa hiểu , rốt cuộc muốn làm gì?"

      Khẽ nâng cằm của lên, con mắt sắc lạnh nhạt, : "Tuần sau quốc chuyến, trong lúc bên cạnh, em gọi điện thoại cho Kỷ Diêu hay cho Tô Noãn để các ấy đến đây trò chuyện với em, em có giận ?"

      Mí mắt Lan Khê nhất thời giật giật!

      Giận?

      sao giận được.

      Ôm chặt lấy vòng hông mạnh mẽ của , dựa sát vào ngực : " có việc gấp phải xử lý?"

      nhiều ngày cũng trông nom chuyện làm ăn, thậm chí còn cảm giác như bỏ phế quản đến nữa, bây giờ có chuyện rời mới là bình thường.

      "Ừ." Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc dài của , trong ánh mắt sâu thẳm ý tứ hàm xúc.

      "Nhưng trước đó cùng với Minh Hiên bọn họ gặp mặt lần, sau đó dẫn em chơi hai ngày ở thành phố C rồi mới , còn có . . . " giọng bổ sung, "Trong thời gian này trong nhà có lẽ yên ổn, em cần phải sợ, an tâm ở chỗ này dưỡng thai là tốt rồi."

      "Bất an? Có gì yên ổn?" hỏi.

      nụ hôn êm ái rơi xuống mi tâm ( giữa hai chân mày ) của , trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, lạnh nhạt : "Hai ngày nữa em biết."

      Chỉ có bứt dây động rừng, mới có thể chân chính đem chân tướng những thứ núp ở phía sau màn kéo ra. Mà bây giờ thể để cho Mạc Như Khanh biết và Lan Khê phải em ruột, nếu chỉ có hại với Lan Khê mà thôi.

      Cửa"Đương đương đương" vang lên ba tiếng.

      Mộ Yến Thần ngước mắt, ánh mắt quét về phía cửa.

      "Ai đó?"

      Hết chương 257


      Chương 258.1: Đổi lấy nụ cười của người đẹp.

      "Thiếu gia, trong phòng bếp nấu canh, tôi mang lên cho tiểu thư chén." Là giọng của thím Trương.

      Mộ Yến Thần đứng dậy, Lan Khê mặc quần áo tử tế, trong nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt thím Trương đối diện gương mặt trầm tĩnh như nước của Mộ Yến Thần.

      "Ngài bưng vào cho tiểu thư uống nhân lúc còn nóng ." ⊹le⊹quy⊹don⊹Thím Trương từ ái cười yếu ớt .

      "Ba tôi đâu rồi?"

      "Ở phòng ngủ chính, " bà đáp, " Buổi tối phu nhân chưa ăn gì, tiên sinh cũng cảm thấy mình quá mức, bây giờ vào phòng dỗ ngọt phu nhân."

      Tiếng hừ lạnh từ trong hơi thở tràn ra, Mộ Yến Thần bưng chén qua.

      "Thím cũng vất vả rồi." nhìn lướt qua chén canh kia, chắc rằng toàn bộ nguyên liệu đại bổ đều ở cả đây, giọng cũng mềm chút.

      Đóng cửa lại, quay đầu nhìn nhắn đáng của ngoan ngoãn ở giường chờ.

      "Uống chút nhé? nhớ em thể ngửi được mùi dầu tanh quá nặng, chén canh này tệ, thím Trương có lòng rồi."

      "Tất nhiên," Lan Khê nhận lấy cái muỗng đưa tới, "Bà nội em qua đời sớm, khi mẹ mang thai dưỡng thai ở trong tổ trạch, tay thím Trương chăm sóc."

      Nghe lời này lông mày Mộ Yến Thần chợt nhảy lên, lẩm bẩm: "Vậy sao?"

      Cái miệng của Lan Khê phà hơi thổi cho bớt nóng, sau đó cực kỳ thỏa mãn uống từng ngụm, nhìn uống Mộ Yến Thần chợt cảm thấy hạnh phúc vô cùng, muốn cho bến cảng hay tòa thành, để cho chút kiêng kỵ ở bên trong làm những gì muốn làm, lên kế hoạch tương lai cho cả hai.

      Ngồi xuống mép giường, nhàng ôm chặt vào trong ngực.

      Buổi tối chạy về phòng mình tắm rửa qua, chờ Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh ngủ rồi sau đó lại tới phòng , dưới ánh mắt kinh ngạc của , vén chăn lên mạnh mẽ mà dịu dàng kéo qua, ôm vào giấc ngủ.

      Nhà họ Mộ chìm trong bóng đêm bình yên.

      ***

      Thành phố C bắt đầu mùa đông nhiệt độ chợt giảm xuống, ở trong phòng cũng còn đỡ, khi ra ngoài nhất định phải chú ý giữ cho ấm chút. Lan Khê quan sát toàn thân mình chút, ràng thời gian mang thai chưa bao lâu, bụng vẫn hoàn toàn chưa có dấu hiệu đội lên, lại bị Mộ Yến Thần cứng rắn bao kín giống như cái bánh chưng, định cởi ra mặc, bị khẽ giọng quát cho trận đành thành thành mặc vào.

      "Tụi con định ra ngoài?" Mộ Minh Thăng nhìn bọn họ từ lầu xuống, nheo mắt lại hỏi.

      "Minh Hiên mới vừa tiếp nhận sản nghiệp Dạ Vô Cương bên kia, coi như là chúc mừng cậu ấy khai trương," Mộ Yến Thần chỉnh lại cổ áo cho Lan Khê, giọng chậm rãi, "Buổi tối tụi con trở về, mọi người ăn tối trước ."

      "Lại trở về?" Mộ Minh Thăng lãnh mi cau lên.

      Mạc Như Khanh ngồi ở giữa ghế sa lon an tĩnh uống trà, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng khi nghe Mộ Yến Thần buổi tối trở lại trong mắt xẹt qua tia sáng, căng thẳng trong lòng như dây cung thoáng buông lỏng chút ít.

      Mộ Yến Thần khóe miệng ngoắc ngoắc: " phải ba mẹ mới vừa hết chiến tranh lạnh sao? Mấy ngày nay tâm tình của mẹ tốt lắm, buổi tối tụi con trở lại quấy rầy hai người, tốt nhất ba nên bồi dưỡng tình cảm với mẹ nhiều hơn ."

      Mạc Như Khanh lúc này mới lên tiếng, lành lạnh : "Buổi tối tôi hẹn phu nhân Tần cùng tiệm châu báu Lysa xem đồ trang sức, ăn cơm xong phải liền. Mấy người lo chuyện chơi của mấy người, cần đếm xỉa tới tôi."

      thản nhiên, dường như có sơ hở gì.

      "Cũng tốt." Mộ Yến Thần dây dưa nữa, lạnh nhạt câu, kéo tay Lan Khê ra ngoài.

      Sắc trời u lạnh lẽo, nhưng tâm tình Lan Khê ngược lại rất vui vẻ. Ở thành phố A tuyệt đối thấy được cảnh tượng trong trời đông hà hơi liền ngưng kết thành sương, bây giờ ở ngay tại quê nhà bên cạnh còn có người sưởi ấm làm cho cảm thấy vui sướng vô cùng.

      " thấy lạnh sao? Còn dám bỏ bao tay ra?." Hai mắt nghiêm lại.

      " có gặp qua người nào mang bao tay, còn quấn khăn quàng cổ dầy như vậy trong thời tiết như thế này ? nhìn coi em bị bao giống cái bánh chưng quá chừng." Lan Khê phản bác, mặt phiếm hồng nhìn mê người, kéo kéo khăn quàng dày cộp cổ mình.

      "Bảo em mang mang , cảm lạnh rồi em thấy hậu quả. . . . . . Thế nào mãi vẫn giống như còn trẻ ?"

      Lan Khê hừ , quay mặt qua chỗ khác: " phải rất thích dáng vẻ còn đó của em sao?"

      Đôi mắt nguy hiểm của Mộ Yến Thần nheo lại, cúi đầu nhàng chống đỡ trán của : "Em cái gì?"

      Lan Khê đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trong trẻo nhúc nhích đáp lễ , im lặng nhắc nhở những ký ức qua kia, dáng vẻ khi mười bảy tuổi chưa thành thục cũng có thể khiến cho mãnh liệt ham muốn chiếm hữu, huống chi là tại?

      Trong nhà để xe ánh sáng mờ mờ, Mộ Yến Thần ôm chầm lấy eo , trừng phạt lên khóe miệng của . . .bằng nụ hôn.

      Vật này, quả càng ngày càng hấp dẫn người! !


      Chương 258.2:

      Lan Khê sợ bị người trong nhà thấy, vẫn chống đẩy , cho đến khi nghe có ai, mới từ từ buông lỏng cảnh giác, môi lưỡi lửa nóng giao dung, cà nhắc, hoàn toàn hòa tan khi cường thế nồng tình hôn sâu.

      Đợi ngồi vào trong xe, sau đó Mộ Yến Thần gọi cú điện thoại Cách cửa sổ xe, Lan Khê nhìn thần sắc lạnh nhạt của , giống như xử lý chuyện công việc.

      "Nếu như tối nay xảy ra ngoài ý muốn, phái người coi chừng nhà họ Mộ bên này, bất kể bà ấy ra ngoài ngoặt qua bao nhiêu ngã rẻ nữa đều phải theo đến cùng, đừng theo sát xe quá, tôi chỉ muốn theo sát người," nhàn nhạt dặn dò, " khi bà ấy ra khỏi nhà, lập tức gọi điện thoại báo cho tôi biết."

      "Dạ, Mộ tiên sinh."

      "Còn ở bệnh viện bên kia . . . Chú ý chút, đừng để bà ấy xuống tay với Nhan Mục Nhiễm,*lqđ* cẩn thận chút, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra."

      "Biết! Chúng tôi nhất định cẩn thận!"

      Cúp điện thoại xong mới ngồi vào trong xe, Lan Khê lo lắng hỏi: "Có phải William lại thúc giục nhanh về xử lý việc ở công ty? với em giống nhau, tạm thời em chưa có công việc, cũng thể ở đây thời gian dài như vậy mà lo chuyện công ty."

      Mộ Yến Thần đảo tay lái, chuyển chiều xe: "Bọn họ hỏi lúc nào phát bánh kẹo cưới, Tổng giám đốc có chuyện vui nhân viên công ty có phúc lợi gì ."

      Chuyện. . . . . . Chuyện vui? ?

      Lan Khê bị lời làm cho mê muội, tiếp theo cái chớp mắt liền phản ứng kịp, gương mặt nhất thời hồng như tôm bị luộc chín.

      ". . . . . . Tại sao có thể theo chân bọn họ như vậy? ! Cái gì mà chuyện vui, có chuyện vui với ai?"

      "Em thử xem?" Ánh mắt thâm trầm như nước của ném ra tia quyến rũ, ánh mắt quét về trước mặt.

      " có thể đợi được nhưng đứa bé trong bụng em đợi được sao?" Đưa tay ra nắm chặt bàn tay mềm mại của , bảo đảm, "Yên tâm, những chuyện em lo lắng kia xử lý tốt từng cái , cho em và con mái nhà ấm áp."

      "Tin được ?"

      Trong xe máy điều hòa mở vừa phải, trong lòng ấm áp, Lan Khê nhàng cầm ngược lại tay của , trả lời: "Ừ."

      ***

      Lan Khê nghĩ tới Dạ Vô Cương khai trương lần nữa náo nhiệt như thế.

      Tất nhiên nghĩ tới chuyện gì khác.

      Xa xa liền nhìn thấy thảm đỏ được trải từ ngoài phố đến cửa bar, Nhiếp Minh Hiên thân tây trang thẳng thớm có vẻ tuấn dật vô cùng, lẵng hoa chưng đầy bên, có vài người ăn mặc lịch đứng ở cửa cười đùa chuyện phiếm, đột nhiên thấy bóng dáng của Kỷ Diêu ở trong đám người đó.

      Thoáng chốc trong lòng Lan Khê khẽ động, lâu chưa gặp lại ấy, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện thay đổi nhanh như vậy, giờ phút này thấy Kỷ Diêu chen chúc bên cạnh Nhiếp Minh Hiên vô tư cười , hốc mắt liền ươn ướt.

      Mộ Yến Thần dừng xe lại, liền mở cửa chạy ra ngoài.

      muốn dặn dò cẩn thận chút, thấy Kỷ Diêu, tình tình nóng nảy kia cũng hét lớn tiếng xông lên, cười to rồi ôm chầm lấy .

      Đem xe tới bãi đậu xe xong, Nhiếp Minh Hiên sờ lên cằm nhìn : " xem kìa, muốn tụ tập náo nhiệt chút cũng thẳng, tôi tiếp nhận chỗ này cũng tháng mới trở về chúc mừng tôi, còn muốn tôi phải khai trương lại lần nữa. Ngày đó tự , hôm nay làm chủ, tôi bài biện tất cả đều chờ bỏ tiền ra, quà tặng tôi cũng phải chuẩn bị tốt đấy."

      "Cậu còn lo lắng tôi chối bỏ ư?" Mộ Yến Thần nhàn nhạt ném cho cậu ta câu, ánh mắt thâm thúy rơi vào người Lan Khê cùng Kỷ Diêu ôm nhau chặt, .

      "Tôi lo lắng," Nhiếp Minh Hiên cười , trong nụ cười ưu nhã mang theo tia vô lại, "Tôi chỉ là cảm thấy đổi tính rồi, trước kia chưa từng thấy vì người phụ nữ nào làm thành như vậy, đây coi như là ném thiên kim ( nghìn vàng ) đổi lấy nụ cười của người đẹp sao?"

      "Tôi thích thế."

      Mộ Yến Thần nhìn chút phía trong casino lớn nhất, xa hoa nhất của thành phố, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Xem ra ba mẹ cậu quản cậu là phải, ai bảo cậu muốn tham chính (theo đuổi nghiệp chính trị), lại cố tình muốn tham gia vào ngành công nghiệp giải trí này, còn đưa người phụ nữ tới quản được sao?"

      Nhiếp Minh Hiên nhất thời bị nghẹn chút, sắc mặt trầm xuống: "Tôi cũng vui lòng."

      Mộ Yến Thần chỉ cười , đấm bờ vai của cậu ta cái, tới phía Lan Khê.

      " vào bên trong , bên ngoài này quá lạnh, đợi lát nữa vào đến bên trong rồi hai người muốn tán gẫu bao lâu cũng được, được em?" thương kéo eo ôm lại gần, .

      Kỷ Diêu ngẩn ra, nhìn động tác thân mật của bọn họ vượt qua tình cảm em, lúng ta lúng túng : " trai Mộ, nhìn che chở cái người này quá mức, sợ rằng sau này chồng cậu ấy cũng chưa chắc che chở cho cậu ấy được như vậy."

      "Vậy sao?" Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn Kỷ Diêu, "Cám ơn."

      Lời này rất thích nghe.

      Lan Khê đỏ mặt lại lúng túng, nghĩ tới chuyện ở nhà chưa giải quyết xong để cho bạn bè biết quan hệ của bọn họ, khuỷu tay nhàng đụng đụng .

      Hết chương 258
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :