1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 26: dám trêu đùa nữa


      "Vương tiện tiện" cười tươi khoe lúm đồng tiền: "Vậy sao? Em có lỗi gì mà nhận sai?"

      Lỗi em á. . . . . .

      Lan Khê rủa thầm trong lòng, , trừng mắt liếc đám quỷ đứng sau lưng “Vương tiện tiện” che miệng cười trộm, giọng khéo léo : "Em về sau chăm chỉ học bài, cố gắng hết sức làm bài thi, gây rắc rối nữa đâu ạ."

      "Vương tiện tiện" cười sâu thêm, tiến lên nắm tay , vỗ nhè : "Biết sai nhận lỗi là tốt, trẻ hiểu chuyện có thể thông cảm. May mà em được người lớn trong nhà chỉ bảo tốt. Mà Mộ tiên sinh là….. chú của em Lan Khê ư?"

      ". . . . . ."

      Giống như bị cơn gió độc thổi qua người, Lan Khê trở nên choáng váng như bị trúng gió.

      biết điều này cũng dễ hiểu. Mộ Yến Thần lớn hơn những 10 tuổi, vẻ ngoài của lại khá nghiêm túc, đạo mạo đem lại cảm giác của người từng trải. Nhưng khi nghe những lời của “Vương tiện tiện” vẫn khỏi cảm thấy quá buồn cười. Gương mặt vì cố nín cười mà trở nên co rút.

      Mộ Yến Thần chỉ hơi bất ngờ, giây sau lại bình tĩnh giải thích mọi việc.

      "Vương tiện tiện" hơi lúng túng nhưng ánh mắt ái mộ vẫn nhìn chăm chú, cố kiếm chuyện hàn huyên, tỉ tê hồi mới chịu rời .

      Sau khi ‘quý nhân” rời , hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần liền trợn ngược lên, sắc mặt vô cùng khó coi.

      Lan Khê tốt bụng hỏi: " hai bị sao vậy?"

      "Quả rất nồng, khiến người ta muốn sặc. . . . . ." ám chỉ mùi nước hoa người của chủ nhiêm.

      Lan Khê liền"Xì" tiếng, bật cười, hai mắt long lanh sáng rỡ, tay bé hướng ngực quạt quạt, mắt mở to, lấy lòng : "Chú ơi chú à! Cháu đâu có sai đâu! Thôi, để cháu quạt cho chú nhá, quạt xong hết sặc ngay . . . . ."

      nhóc tinh nghịch, cố ý bắt chước giọng điệu của “Vương tiện tiện”, gọi bằng “chú”.

      Trong lòng như có cây cung, đột nhiên bị kéo căng ra!

      Mộ Yến Thần nghe câu của liền biến sắc, ánh mắt rơi gương mặt , thình lình bắt lấy bàn tay làm loạn trước ngực mình. đợi phản ứng, trầm giọng hỏi: "Gọi là gì?"

      Lan Khê nhất thời bị dọa cho hoảng!

      Vì bị tấn công đột ngột, mũi chân liền nhón lên, bàn tay bị bẻ ra sau lưng, thân ưỡn lên phía trước nhưng đầu lại ngã ra phía sau. Lúc này gương hai người kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh của đối phương, thậm chí hai luồn hơi thở còn hòa vào nhau.

      ". . . . . . hai." Lan Khê sợ hãi, vành mắt ánh lên khiếp nhược, giọng gọi lên.

      Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại phả vào mặt nhau, làm người ta hít thở thông.

      Nghe tiếng trả lời, Mộ Yến Thần mới buông tay ra. Lan Khê mặc đồng phục học sinh nên tay áo có chút rộng. Lúc tay bị bóp, cảm thấy những khớp xương như vỡ vụn ra. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn nhưng lại dám lên tiếng, đứng nghiêm túc giữ khoảng cách với

      Mộ Yến Thần cũng cảm thấy mình phản ứng có chút hơi quá dọa cho sợ. hơi tự trách, lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài : "Sau này được trêu chọc như vậy nữa, nhớ chưa?"

      kiên nhẫn, “sủng ái” của phải lúc nào cũng có thể cho , nhất là những khi quá giới hạn.

      Lan Khê gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chắp sau lưng, mười ngón tay luồn vào nhau, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi lạnh.

      —— Đùa sao, dọa người như thế, muốn chết mới trêu chọc lần nữa?

      ***

      Gần tới chiều, cả nhóm người mới trèo lên được đỉnh núi. Trời xanh mây trắng chiếu rọi khắp cánh rừng bao la rộng lớn. biết người nào loan tin trong sông có rất nhiều cá làm cả đám người nghỉ ngơi bắt đầu nháo nhào lên.

      Lan Khê phấn khích, len lén quay đầu liếc nhìn Mộ Yến Thần, thấy bị nhóm nam sinh vây quanh để lãnh giáo làm cách nào thổi lửa nhanh hơn. thoáng yên tâm, vội cởi giày, rủ Kỉ Diêu lội xuống sông bắt cá

      Chưa chơi được bao lâu, Lan Khê hét lên tiếng, ngã “oạch” xuống dưới sông làm bọt nước bắn lên tung tóe. Dòng nước lạnh thấm ướt quần áo , len tận vào trong áo lót. Bụng dưới đột ngột đau lên, dòng chất lỏng liền chảy ra, gương mặt thoáng trắng bệch như còn chút máu.

      Mộ Yến Thần lúc này đứng dựa vào cây như có cảm ứng quét nhìn về phía .
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 27: Đừng sợ, đứng lên

      Lan Khê ngồi yên bất động dưới nước, vẻ mặt túng quẫn, ánh mắt vô cùng não nề.

      Lan Khê ngốc, dĩ nhiên biết dòng chất lỏng chảy ra từ bụng dưới biểu cho cái gì.

      Kỷ Diêu lội nước tới: "Lan Khê, sao đứng lên, bị cá sấu ăn mất chân rồi hả?"

      Lan Khê dở khóc dở cười, đỏ mặt, giọng : "Quần áo ướt hết rồi, tớ dám đứng lên. . . . . ." ngửa đầu, cắn môi giọng càng thêm hơn, "Kỷ Diêu, cậu có mang . . . . cái đó . . hay . . . . . ."

      Kỷ Diêu hai mắt trợn ngược, quan sát hồi, thấy nhức cả đầu.

      "Cái đó. . . . . . cái đó hả. . . . ." Kỉ Diêu đề phòng liếc nhìn đám nam sinh tò mò quan sát Lan Khê, mặt càng ngày càng đỏ, vò đầu bức tai, biết giải quyết sao cho tốt nữa. Mẹ nó chứ, giờ mà con nhóc này đứng lên làm trò hề cho khắp thiên hạ mất.

      Đồng phục của họ là màu lam phối cùng trắng. hai màu này dùng làm nền cho cái “màu đỏ” kia là vô cùng “chuẩn” đấy nhá!

      Nơi xa, Mộ yến thần trông thấy tình hình, cúi người vội buộc cho xong những sợi dây dựng lều, dặn dò đám nam sinh mấy câu, xong cầm áo khoác treo cây về phía hai nhóc.

      Lan Khê nghe tiếng nước chảy, còn chưa kịp phản ứng cảm nhận được luồn khí ấm áp bao trùm xung quanh. Hai cánh tay to lớn, nóng bỏng vớt cả người ra khỏi dòng nước lạnh, hơi thở quen thuộc nỉ non bên tai: “Đứng lên”.

      Tình hình đột ngột xảy ra làm Lan Khê trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

      Đây phải là lần đầu tiên nhìn với khoảng cách gần như thế. Nhưng dưới ánh mặt trời, tuấn tú của như được nâng lên tầm mới: Hàng lông mày dày rậm, lông mi dài cong vút, gương mặt lập thể tinh tế, sống mũi cao thẳng….tất cả hòa quyện lại tạo nên gương mặt hoàn mỹ.

      "Đừng sợ, đứng lên ." vội trấn an.

      Như bị mê hoặc , hai cánh tay ướt đẫm của chầm chậm vòng lên cổ , ôm chặt.

      Nước chảy “ào” tiếng, đem áo khoác của mình bao lấy , bế ngang người lên, để đầu tựa vào lồng ngực rộng rãi.

      Giống như ôm nàng công chúa.

      Kỷ Diêu hỏi tìm trong đám nữ sinh, ruốt cuộc cũng có được cái bvs. nàng vội vàng chạy tới, khi thấy gương mặt lạnh nhạt của Mộ yến thần liền nhanh chân thắng lại, mặt đỏ bừng, hai tay nhanh như chớp giấu ra sau lưng, biết làm cách nào đưa bvs cho Lan Khê trong tình trạng này. ( bvs là cái gì, chúng mình tự hiểu ngầm với nhau nha^^)

      "Giúp việc."

      nàng còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông băng giá đứng trước mặt, bình tĩnh cầu.

      "Dạ?" Kỷ Diêu cả kinh, giật mình hồi hồn.

      "Nhanh chóng chuẩn bị cái lều sạch ."

      ***

      Lan Khê cảm thấy vận xui mãi bám theo mình.

      Vất vả lắm mới có thể ra ngoài cắm trại, nào ngờ “bà dì’ cũng ham hố theo giúp vui là sao?.

      vậy, cả ngày hôm nay dùng sức leo lên núi, rồi còn ngâm mình trong nước sông. Giờ “số hưởng” luôn, bụng đau quặn thắt, cả người chảy đầy mồ hôi, gió đêm lại còn tràn vào, hành hạ cả người lúc lạnh lúc nóng.

      Bọn Kỉ Diêu nấu cháo bên ngoài, còn bày ra xung quanh biết bao đồ ăn vặt ngon miệng.

      Lan Khê nằm lăn lộn trong lều, nghe tiếng ồn ào của đám bạn, cảm thấy rất uất ức, tức giận vò nát tay áo của mình .

      —— bà nó, ông trời muốn đùa chết mà!.

      Mộ Yến Thần ngồi dựa vào góc trong lều, dùng laptop xử lí công việc, thỉnh thoảng ngước mắt trông chừng . Lúc thấy dáng vẻ thống khổ của , cau mày rồi mang laptop để sang bên.

      đến sờ trán , đột nhiên hỏi: "Quần áo em ướt rồi, tại sao chịu thay."
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 28: Giận giận mà thương thương.

      Lan Khê lườm cái, ngoảnh mặt sang bên, thèm trả lời câu hỏi cực kì “thiếu iot” này.

      "Mộ Lan Khê." Bị cho ăn quả lơ, ai đó đột nhiên “nổi khùng”..

      Trong bụng lại quặn đau, mồ hôi xuất ra đầy mặt, khí lực dường như bị rút sạch, Lan Khê vừa đau vừa tức, ấm ức : "Sao mà thay được. . . . . . ngồi lù lù chỗ này. . . . . . Em có khùng mới thay. . . . . ."

      Kỷ Diêu vào lều xem xét vài lần, nàng ra sức nháy mắt bảo Lan Khê nhanh chóng thay quần áo ướt. Nhưng “cái toà băng sơn” khổng lồ này cứ ngồi bất động, biết ý mà tránh ra. Kỷ Diêu sợ dám lên tiếng nhắc nhở, đồng thời trong lòng khinh bỉ Lan Khê cả triệu lần, con nhóc này bình thường “đầu gấu” cho cố, lại khúm núm , khiếp nhược trước hai mình .

      Mộ Yến Thần mặt “đực” ra ngay và luôn.

      Hôm nay là ngày mất mặt nhất trong 27 năm làm người của , cơn tức giận căng tràn lồng ngực, muốn phát đập cho con nhóc này chết tươi tại chỗ. Giận giận lắm nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của lại vô cùng đau xót, thương . Hai cảm giác trái ngược đồng thời dâng lên trong lòng , nhưng chúng xung đột mà cách tầng thủy tinh mong manh cùng nhau tồn tại, khi gần khi xa.

      Kỷ Diêu đúng lúc xuất , hóa giải tình thế khó xử, chỉ cái túi trong tay: " trai Mộ, Mộ thiếu gia, em có đường đỏ, hỏi xem Lan Khê có cần hay ?"

      Từ góc độ đứng nhìn sang, nàng bắt gặp gò má sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng của Mộ yến Thần chăm chú hướng về thân hình mệt mỏi, rũ rượi của Lan Khê . Mặc dù thần thái của có chút dọa người nhưng mà…. . . .

      Kỷ Diêu nuốt nước miếng, cảm thấy người này rất suất nha. giống soái ca trong ngôn tình! !

      Còn chưa thoát khỏi cơn mơ, bóng dáng to cao, rắn rỏi của Mộ Yến Thần lướt qua nàng, lạnh lùng bỏ lại câu: "Vào xem em ấy chút ."

      vào trong lều , Kỉ Diêu kéo khóa lại, hai bé lui vào góc trò chuyện.

      " Mộ Lan Khê, xin cho tôi hỏi câu, khi hai Mộ tự tay bế ra khỏi nước, lúc màu đỏ đặc trưng hàng tháng của dính mờ mờ vào cái áo trắng tinh của ấy, cảm thấy như thế nào ạ?"

      "Kỷ Diêu, cậu đập đầu vào gối chết cho đời nó đẹp. . . . . ." Tay bé đẩy cái đầu tò mò dán mình, tiếp đó lại che bụng, "Đau quá. . . . . ."

      "Sao vậy? Lực chiến đấu giảm đáng kể rồi nha?"

      "Chứ sao nữa. . . . . ."

      "Đau lắm hả?"

      "Tào lao! Mình muốn chết rồi nè. . . . . ." Lan Khê viền mắt đỏ lên, nước mắt muốn trào ra.

      Mộ Yến Thần vẫn đứng canh ngoài lều, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng vẫn cảm thấy nóng ran, nhất là khi nghe tiếng than thở của Lan Khê bên trong, phải cởi bỏ hai cúc áo trước cổ mới thấy thoáng hơn.

      Lúc sau, khóa kéo chiếc lều mở ra, Kỉ Diêu hơi kinh ngạc.

      "Em ấy tốt hơn chút nào chưa?" Giọng trầm ổn, nhưng ánh mắt bức người đâm thẳng vào sống lưng người đối diện.

      Kỷ Diêu vội gật đầu: "Dạ, ổn hơn nhiều. . . . . ."

      nàng nhanh chóng thu thập đồ đạc trong lều, chân vắt cổ chạy vội ra ngoài, thời điểm tới chỗ các bạn học nữ mới phát ra việc rất nghiêm trong….. nàng bị cướp chỗ ngủ các trắng trợn đó.

      Đêm hè núi lạnh đến thấu xương, mặc dù có trải thảm đất nhưng khi ngủ vẫn lạnh run người.

      Lan Khê mơ mơ màng cố trải qua đêm bi thương này. Theo bản năng hướng về phía ấm áp, từng bước dựa sát vào lòng , hai tay vịn chặt bờ vai , áp cả gương mặt lúc nóng lúc lạnh của mình vào bên trong cổ .

      Ôm trong người cơ thể nhắn, tâm Mộ Yến Thần cảm thấy ấm áp như xuân về.

      Mộ Yến Thần ôm ngồi dậy, bàn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại, kéo sát vào ngực. Mắt sáng như ngọc , lấp lánh như sao trời, tay dán vào trán , quan tâm hỏi: "Em đau lắm hả?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 29: Nụ hôn bất ngờ.

      Nhiệt độ thân thể nóng bỏng sưởi ấm cả người .

      Lan Khê thấy thoải mái hơn, càng có xu hướng rúc vào lòng .

      Mộ Yến Thần cúi nhìn người trong lòng, sau duỗi thẳng tay xuống, cách lớp áo, cẩn thận xoa bụng . Xoa hồi lâu nghe được tiếng khẽ rên lên, người cũng có chút thanh tỉnh, khuôn mặt được lớp mồ hôi rửa qua càng thêm phần đáng .

      "Xoa như vậy đỡ đau hơn ?" Hơi thở nóng bỏng áp xuống mặt .

      Lan Khê tỉnh cả người, mắt mở to chớp.

      Trước đây cũng từng có nam sinh ôm , nhưng ai có được vòm ngực nở nang, vững chãi như . Cả người bị nhốt chặt trong luồn hơi thở mãnh liệt, cảm thấy có gì đó đúng? Nhưng lúc này bụng lại đau đến quặn thắt, nhíu chặt hai hàng lông mày, nức nở nghẹn ngào ép sát vào người như mèo bị khi dễ tìm được người chở che cho mình.

      Hai tay nắm chặt cổ áo , dày vò, nhào nặn trong vô thức.

      Ngồi bất động hàng giờ nên Mộ Yến Thần có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhúc nhích. Đáy mắt lắng đọng suốt đêm, mải mê trông chừng bé yếu ớt nằm trong ngực. nhắn này bất chợt xông vào của sống của , nhiều lần khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của , và kết quả………. luôn giành thắng lợi, liên tục buộc phải thỏa hiệp.

      bất chợt nhớ đế ngày hôm ấy, khi đỏ mặt, hướng thầm." Mộ yến Thần……….Em cảm ơn

      —— rất muốn hỏi vì sao lại dễ dàng tin tưởng và lệ thuộc vào ? Trước đây có từng đối với ai như vậy ?

      —— Lan Khê, em có biết nếu đối với như thế tuyệt đối được cư xử tương tự với người khác nữa. Người duy nhất khiến em lòng tin tưởng, thoải mái dự dẫm chỉ có thể là thôi!

      Dưới tầng ánh sáng mê ly của chiếc đèn ngủ, Mộ Yến Thần chầm chậm giơ tay vòng ra sau gáy Lan Khê, nâng khuôn mặt lên, hai mắt nhắm lại, môi mỏng dần hạ xuống, dừng tại mi tâm của .

      Da thịt tiếp xúc nóng bỏng, thân mật còn kẽ hở! chợt hận vì sao giờ phút này tỉnh táo để có thể cảm nhận trọn vẹn nụ hôn của .

      Nụ hôn này đầy nâng niu, chiều chuộng và cũng………… lâu!

      Lâu đến mức gáy Lan Khê mỏi nhừ, bất an giãy dụa, mới chịu kết thúc nụ hôn này. Mộ Yến Thần cảm thấy nhiệt độ của làn da vẫn còn dán bên môi rất khít khao, có lau cũng biến mất.

      " cắm trại gì nữa, sáng mai lái xe đưa em trở về." Đôi môi rời mi tâm lại dán vào tai khẽ dặn dò.

      Lan Khê theo bản năng nhíu mày, tuy nghe những điều nhưng hiểu sao lại cảm thấy cam lòng.

      " ‘ Vâng ’." Giọng đột ngột chuyển giá lạnh ngăn cản phản đối.

      Gáy càng ngày càng đau, thể cự tuyệt, chỉ có thể tủi thân cúi đầu đồng ý. Lúc này, Mộ Yến Thần mới chịu buông gáy ra, bụng vẫn còn đau ỉ, giơ hai tay quấn lấy cổ , tiếp tục rúc vào lòng .

      ***

      Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn tư thế hai người, Lan Khê nghẹn ngào, chẳng biết tư vị gì.

      còn non nớt, chưa trải đời nhiều, nên trước tình cảnh này, dây thần kinh phản ứng tạm thời bị đình công. Mắt Mộ Yến Thần giăng đầy tia máu vì trắng đêm ngủ, môi tái nhợt, bình thản : "Đứng lên , chân tê hết rồi."

      Lan Khê hít hơi khí lạnh, mặt đỏ thẫm, hai tay chống đất ngồi xuống, ngửa đầu nhìn hình dáng hoàn mỹ như tượng đứng lên, chậm rãi thả lỏng gân cốt.

      —— ôm cả đêm, mà chân chỉ bị tê thôi sao???

      bị chính suy nghĩ của mình dọa hoảng , mặt cúi sát đất, hai tay chống đất cũng run lên.

      Ngoài lều, biết Mộ Yến Thần gì với đám bạn học, lát sau Kỉ Diêu hấp tấp chạy đến, kéo lều lên : "Hai người về trước sao? Tội chưa kìa. Thôi, ráng về phục vụ “bà dì” của cậu , đừng thương nhớ tớ"

      Phải về á? Y như có tảng đá to bổ đầu khiến não tạm thời ngưng hoạt động, vừa tức vừa tủi, Lan Khê đưa ánh mắt vô dụng nhìn Kỉ Diêu.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 30: Tại sao mất khống chế?



      Dọn dẹp xong xuôi, Lan Khê lấy túi xách quăng ra ghế phía sau, liếc mắt nhìn người trước mặt. Mộ yến Thần tây trang chỉnh tề, tay gác trán dựa vào ghế lái chợp mắt tí, xem ra rất mệt mỏi.

      Thức trắng đêm là việc quá bình thường với , nhưng lần này hiểu sao lại mệt mỏi như thế, rã rời từ thể xác đến tinh thần. Xúc cảm từ nụ hôn và cảm giác tội lỗi như dòng nước thủy triều lẳng lặng lan tràn, từ lúc nào nhấn chìm bản thân .

      —— hiểu, tại sao hôm qua mình lại có hành động ấy?

      Chẳng lẽ tịch quá lâu sao? Thế giới của cho tới bây giờ đều trước sau như : lạnh như băng. Mục tiêu duy nhất của là tìm kiếm lợi ích từ thương trường đen tối, nhuốm đầy máu tanh, là bạn chỉ có thù. Tình trường ư? Gặp dịp chơi thôi, miễn là thỏa mãn được nhu cầu sinh lí cho nhau. Còn cái gì là , thôi thôi nhường cho người khác vậy, với nó quá tầm thường cũng quá xa vời, đến mẹ ruột còn có thể nhẫn tâm vứt bỏ mình lấy đâu ra người mình đây?

      Lúc vừa quen biết, chỉ thấy con nhím thân mọc đầy gai, sẵn sàng dùng những gai nhọn ấy đâm về phía những người ưa, nhưng vẫn chỉ là con nhóc đơn thuần, cũng lười chấp nhặt. Rồi dần len lỏi vào cuộc sống của , chủ động đưa bàn tay về phía , cảm giác được dựa dẫm vào tuyệt!

      càng tiếp cận, càng mâu thuẫn. rất sợ kiểm soát được lí trí, nếu làm bị thương chắc chắn rất khổ sở.

      Loại cấm kị này đầy tội ác ở bên trong như muốn bóp ngạt rồi.

      Bên tai truyền đến tiếng mở cửa xe.

      Lan Khê do dự lúc , cố nén những suy đoán của bản thân ngồi vào vị trí phó lái

      " hai mệt lắm hả?" quay sang hỏi .

      Mộ Yến Thần bỏ tay gác trán xuống, chậm rãi mở mắt, vẫn duy trì dáng vẻ bình thản.

      "Thu dọn đồ đạc xong hết chưa?"

      "Dạ rồi."

      "Tạm biệt bạn bè xong rồi?"

      " tạm biệt ạ."

      Ngón tay thon dài nâng lên, đặt ở tay lái, tay khác chuẩn bị phát động xe.

      Lan Khê nhìn động tác của , vội vàng lục trong ba lô, cầm trong tay vật đưa đến trước mặt : "dầu cù là nè hai, bạn em cho đó , thức đêm nên mệt mỏi, hay là sứt tí dầu rồi hãy lái xe."

      Xe chậm rãi phát động , Mộ Yến Thần nhìn chai dầu trong tay lúc lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhận.

      Tay vươn ra nhất thời lúng túng, Lan Khê cảm thấy tự mình chuốc lấy mất mặt.

      " hai lúc ở nước ngoài, những khi làm việc hay làm những gì?” cố gắng tìm đề tài.

      "Công việc." lạnh nhạt trả lời.

      ". . . . . ." Hiểu câu hỏi vậy trời? Suốt ngày công với chả việc, chán chết.

      "Vậy chơi với bạn sao? Ai làm bạn chắc phải buồn chán, tủi thân lắm đó?"

      Mộ Yến Thần trầm mặc.

      Lan Khê hai bàn tay trắng nõn cuộn tròn lại, đè mạnh xuống ghế ngồi, cắn môi : "Em năm nay 17 tuổi, lúc hai 17 tuổi giống em làm gì vậy?"

      Con người trầm xuống, mở miệng : "Bận rộn thu mua án, học cách nào để nghiền nát công ty, hút sạch giọt máu cuối cùng của nó."

      Bên cạnh còn truyền đến thanh , Mộ Yến Thần liếc nhìn , thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước: "Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"

      —— Trong lòng có chuyện, tuyệt đối che dấu được ánh mắt của .

      Đôi môi tái nhợt nhưng trong lòng lại hi vọng trực tiếp hỏi thẳng, vì nếu thắc mắc buộc phải nghiêm túc suy nghĩ cho ra lí do tại sao bản thân mất khống chế.

      Lan Khê vuốt vuốt mái tóc, hít sâu mấy hơi cũng cách nào hỏi được, sa sút tinh thần , lắc đầu: " có gì."

      nên hỏi như thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi thẳng chuyện ôm suốt đêm có bình thường hay ?

      Nhưng nếu việc ấy là bình thường giữa 2 ruột, vậy tại sao ấm áp, nóng bỏng hôm qua mang đến lại y như lúc nằm mộng xuân, đêm qua biết có điều gì đó thích hợp nhưng cố tình muốn tỉnh táo lại.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :