1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 252.2: HÉ LỘ BÍ CỦA THÂN THẾ (tiếp theo)

      Lúc xế chiều.

      Khi Mộ Yến Thần vào quán cà phê lộ thiên Tô Nhiễm Tâm ngồi chờ được hai giờ rồi.

      Cảm giác thấy bóng người trước mắt nhoáng lên cái, bàn tay cầm ly cà phê của Tô Nhiễm Tâm chợt cứng đờ, cần ngẩng đầu cũng cảm giác được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần phóng tới .

      "Tôi nhớ với bà rất ràng mọi việc rồi, bà còn muốn cái gì nữa đây?"

      Chịu đựng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút địch ý kia, Tô Nhiễm Tâm hít sâu hơi ngước mắt, giọng khàn khàn: "Chẳng phải là cậu muốn biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Cậu hãy ngồi ở chỗ này khoảng mười phút, tôi cho cậu nghe."

      Mấy chữ cuối cùng, giống như mặt hồ nước phẳng lặng chợt nổ tung dậy sóng, khiến cả người Mộ Yến Thần bị kích động, run lên, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao, chăm chú nhìn thẳng vào người bà, mãi lâu sau mới cảm thấy nhịp thở của mình mới được thông thuận chút.

      Tôi cho cậu.

      Mấy chữ này, chờ đợi vất vả, nghĩ lại mà sợ.

      Kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh chiếc bàn thủy tinh ra, Mộ Yến Thần ngồi xuống, nhếch cặp môi mỏng phun ra mấy chữ thế này: "Bà ."

      Tô Nhiễm Tâm cười lạnh: "Cậu... ngay chút cũng hề thấy kỳ lạ vì sao tôi lại cho cậu biết về thân thế của Lan Khê hay sao? mặt là bởi vì nguyên nhân của chị tôi, mặt khác, chắc chắn cậu cũng sao đoán được?"

      "Bà !" vẫn như trước chỉ nhàn nhạt buông ra mấy chữ.

      Khẽ hít hơi, Tô Nhiễm Tâm nhẫn nại cũng còn, giọng : "Tôi biết cậu định làm cái gì, trừ bỏ chuyện về thanh danh của chị tôi đến, hai người cho dù cùng huyết thống cũng là quan hệ em, ở cùng với nhau danh chính, ngôn thuận. Chẳng qua là cậu muốn tìm được cha đẻ của Lan Khê, vạch mối quan hệ, khiến ông ta nhận lại Lan Khê, như vậy giữa hai người hoàn toàn còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho dù chỉ là quan hệ huyết thống danh nghĩa, việc trấn an hai vị đứng đầu dòng họ đều là thứ yếu, cái quan trọng nhất ở đây chính là, hai người có thể ở cùng nhau, thậm chí muốn kết hôn sinh con cũng có vấn đề gì, tôi đoán có đúng hay ?"

      Người đàn bà trước mắt đầu óc cũng đến nỗi trì độn quá, vẫn như trước, rất thông minh nhạy bén.

      Mộ Yến Thần nheo mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bà, thân hình to lớn tao nhã dựa vào ghế, chờ lời tiếp theo của bà.

      Tô Nhiễm Tâm cười thê lương, trong mắt ngân ngấn lệ: "Bây giờ, nếu như tôi cho cậu biết, việc khiến cho cha đẻ của Lan Khê nhận lại con mình, chấp nhận con bé là con của ông ta, khả năng này tuyệt đối có, vậy cậu có thể tiếp tục kéo dài nữa hay ?"

      Mí mắt của Mộ Yến Thần chợt giật giật! !

      suy nghĩ về tình của mình có thể gặp chút nguy hiểm chợt lóe lên. nhắm mắt lại, ngón tay dài khẽ xoa nơi mi tâm giọng khàn khàn: "Vì sao vậy?"

      "Người đàn ông kia ngay từ đầu cũng hề hay biết mình có đứa con này."

      Ngay từ đầu ông ta cũng hề hay biết.

      nỗi đau đớn như vật sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim , đau nhói, Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, cố che giấu đè nén vào trong vẻ mặt bi thương, tiếp tục hỏi: "Làm sao có thể như vậy chứ?"

      Tô Nhiễm Tâm tiếp tục cười lạnh: "Trước hết cậu hãy nghe tôi xong ... Ông ta chỉ hề hay biết, hơn nữa cho dù tại ông ta có biết cũng thể thừa nhận Lan Khê là con của mình. thế giới này có loại gia đình được gọi là gia tộc Hoàng thất, cũng có loại đứa con khi sinh ra được hưởng vinh quang, mà chỉ mang tiếng gièm pha."

      từ ngữ đầy xa cách chút quen thuộc xói vào trong óc, lúc này nghe qua chân thực. Cho dù Mộ Yến Thần có ngu dốt chăng nữa, chỉ nghe qua cũng có thể hiểu được, hiểu được tình hình tại của Lan Khê, càng nghe lại càng hiểu được đây chính là cái được gọi là bí về thân thế có nhiều chuyện thực đáng sợ.

      "Cha đẻ của em ấy là người của Hoàng thất sao? Người nước nào vậy?" nhắm mắt lại khàn giọng hỏi, mi tâm nhíu chặt.

      "Nước ." Tô Nhiễm Tâm đáp, "Chỉ có điều huyết thống Hoàng thất lại có trong người ông ta, ông ta là người Trung Quốc, nhưng vợ của ông ta lại có dính dáng với huyết mạch của Hoàng thất, coi như là chi thứ trong gia đình. Bọn họ có đứa con, sống ở Luân Đôn."

      nụ cười có chút khổ sở lên khóe miệng, Tô Nhiễm Tâm ngụm uống hết sạch ly cà phê nguội lạnh, trong miệng đầy vị chát. Bà cười yếu ớt, : "Ở đất nước Trung Quốc chúng ta, loại hình thức hôn nhân này đối với đàn ông mà , được gọi là ở rể. Mộ Yến Thần, cậu cảm thấy có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng của mình, ở rể nơi Hoàng thất mà còn có con riêng ở ngoài ? cần đến việc nhận tổ quy tông, chỉ sợ rằng, nếu như cậu muốn ông ta chấp nhận điều này, ông ta chấp nhận sao?"

      Hết chương 252
      **************


      Chương 253: phải em ruột.

      Cho dù cậu chỉ muốn ông ta biết điều này, liệu ông ta có chấp nhận ?

      Nỗi đau đớn như vật sắc nhọn đâm vào tim đau nhói, lan tỏa đến nơi sâu nhất, biến đổi hóa thành nỗi đau nặng nề và chua xót nhất, chiếm trọn cả trái tim .

      có thể tưởng tượng cảnh ngộ của Lan Khê khi được sinh ra. sinh ra gặp thời, vô tội đáng thương, thậm chí khi Tô Nhiễm Nguyệt qua đời trong nháy mắt, lai lịch của liền được định bị giấu giếm suốt đời.

      Sinh ra ở nhà họ Mộ, có Mộ Minh Thăng chờ đợi và hy vọng, người nào hoài nghi phải con nhà họ Mộ?

      "Chị của dì làm sao quen biết người đàn ông kia?" Ngón tay thon dài chống đỡ mi tâm nhíu chặt, khàn giọng hỏi.

      Tô Nhiễm Tâm cố nén bỏ qua chua xót trong lòng, trong chớp mắt đem dịu dàng ở đáy mắt nuốt trở về,*lqd* bà nhìn nơi khác : "Hơn hai mươi năm trước chị tôi gả cho Mộ Minh Thăng, quân chính ( quân đội và chính phủ) kết thân, chuyện vui việc. Chị tôi trời sanh tính tình rất ôn hòa, là điển hình tiểu thư khuê các, hề có tâm địa gian giảo. Trước khi gả nghĩ tới mình thích tuýp người đàn ông như thế nào, chẳng qua là cảm thấy đối phương cũng được, gia thế, xuất thân tốt, mặc dù tánh tình nóng nảy chút nhưng mà đối với chị ấy tệ, nên cũng đồng ý gả , làm gì có ý kiến gì khác?"

      "Kết hôn nhiều năm, nhưng chị ấy vẫn có con, nhà họ Mộ bắt đầu sốt ruột, Mộ Minh Thăng cũng bắt đầu an phận. . . " Tô Nhiễm Tâm ngước mắt, lạnh lẽo nhìn : "Hoặc là vừa mới bắt đầu ta cũng an phận, nếu tại sao chưa kết hôn mà cùng với Mạc Như Khanh sinh ra cậu trước?"

      Thu hồi ánh mắt, bà tiếp tục : "Sau khi rể ra khỏi quân đội, người trong nhà an bài bọn họ ra nước ngoài du lịch giải sầu, bồi dưỡng tình cảm chút, sau khi trở về chị tôi có con. Chị ấy cụ thể, nhưng nghĩ cũng biết chắc là thời điểm đó quen người đàn ông kia. Từ đó về sau, Mộ Minh Thăng đối đãi chị tôi và Lan Khê cũng tệ, chị ấy cũng im lặng dấu diếm thân thế Lan Khê suốt mười mấy năm. Sau này chị ấy bị bệnh trầm cảm, người nào gì với chị, chị ấy cũng để ý tới, thỉnh thoảng nghe chị ấy chút: chị. . .chị, từ những lời đứt quãng trong miệng chị ấy mới biết chuyện này, ra thời điểm chị ấy quen người đàn ông kia, ngay cả con người đàn ông đó cũng có, chị ấy vì đau buồn mười mấy năm tích tụ lại mới thành bệnh."

      Hít khẽ hơi, Tô Nhiễm Tâm khàn giọng cảm khái: "Sau chị tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, tôi vốn định nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bí mật này tôi chôn giấu suốt cả đời, chuyện này đối với ai cũng đều tốt. Mộ Minh Thăng hoài nghi và thống hận chị tôi chung thủy, nhà họ Tô lấy làm hổ thẹn nhục nhã vì chị tôi, Lan Khê cũng cần đối mặt với người cha ruột ích kỷ đáng hận đó. . . . . . Nhưng ai có thể nghĩ đến chuyện tình của hai người các cậu? ?" Trong hốc mắt vằn lên tia máu đỏ thắm: "Mộ Yến Thần, bây giờ cậu hiểu chưa? Bây giờ cậu có thể hiểu tại sao lúc đầu tôi , thiên hạ rộng lớn, có nhiều phụ nữ như vậy, cậu thích ai cũng tốt tại sao lại cố tình thích Lan Khê? ! Tôi muốn , tôi muốn đem vết thương chị tôi dấu diếm mười mấy năm đào lên lần nữa, là cậu ép tôi, là các người ép tôi đấy! !"

      Tô Nhiễm Tâm hơi kích động, cà phê trong ly bắn tung tóe ra ngoài.

      Bà cố gắng đè ép tâm tình, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lan Khê trong bụng có liên hệ với người đàn ông này, trong đầu chỉ ra hai chữ "làm bậy".

      “Chị của dì là tiểu thư khuê các, sao lại dễ dàng có cảm tình với người đàn ông khác ngoài hôn nhân? Điểm này bà ấy với dì sao?" Nhướng cặp mắt lạnh bạc lên, lạnh giọng hỏi, đáy mắt lắng đọng xót thương nặng nề.


      Tô Nhiễm Tâm cười lạnh tự giễu, lắc đầu : "Tôi biết, có lần tôi hỏi, chị với tôi, chị . Chị cứ khăng khăng. . . . . . Hừ, mực người đàn ông kia."

      Nụ cười cay đắng mà lạnh lẽo dần nở ra khóe môi tuấn dật của Mộ Yến Thần.

      Mị hoặc chớp lóe rồi mất, giống như ánh sao sáng chói khó nắm bắt, ngón tay dài của Mộ Yến Thần nắm lại, môi mỏng giọng nhấn từng chữ: ". . . . . . Vậy được rồi. Tô Nhiễm Tâm, nếu dì có thể tha thứ cho chị của dì kềm lòng mà vượt ra ngoài hôn nhân, tại sao, thể dễ dàng tha thứ cho chuyện tôi em ấy? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải bị tách ra, thành toàn cho những sắp đặt của dì?"

      Trong ánh mắt thâm thúy thoáng lên tia đỏ tươi, thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đứng dậy.

      Tô Nhiễm Tâm kinh hãi rồi.

      Bà nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần đứng dậy ra ngoài, khi ngang qua quầy rượu thuận đường tính tiền, thoáng chốc nỗi lo sợ ở trong lòng dâng lên: "Mộ Yến Thần, cậu muốn làm gì? ! !"

      Mộ Yến Thần lạnh lùng bước quay đầu lại.

      . . . muốn làm cái gì?

      . . . Chuyện có thể làm, quá ít.


      Thậm chí thể để cho người có đường lui.

      đó quá mức tàn nhẫn, muốn, cũng thể để cho đối mặt.

      ***

      Hành lang bệnh viện an tĩnh khiến người ta hơi bỡ ngỡ.

      Vừa tới trong nháy mắt Mộ Yến Thần cảm thấy có cái gì đúng, cảnh tượng trước mắt ràng vẫn giống như khi mới vừa , nhưng cỗ dự cảm xấu cũng nảy sinh trong lòng, quả nhiên, khi tới khe khẽ đẩy cửa trong nháy mắt, liền thấy giường . . .

      có ai.

      giường trống trơn.

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trong nháy mắt liền trắng bệch.

      Môi mỏng mân rất chặt, thoáng chốc trái tim trong lồng ngực giống như bị người hung hăng khoét mất, ánh mắt của nhanh như chớp quan sát khắp phòng bệnh chừa góc , nhưng có. . . . . . Chỗ nào cũng có bóng dáng của .

      . . . . . . nơi nào?

      Tựa như bị tảng đá nặng đập vào đầu, ông ông tác hưởng, Mộ Yến Thần lui ra bước, tiếp đó sải bước ra ngoài phòng bệnh tới hành lang, vừa thô bạo nắm tay y tá hỏi tung tích Lan Khê, nhìn y tá kinh ngạc mà vô tội lắc đầu, suýt nữa bóp vỡ xương của đối phương, vừa lúc điện thoại di động trong túi quần tây reo dồn dập chấn động .

      Lạnh lùng thả tay y tá, Mộ Yến Thần lôi điện thoại di động ra.

      " ở đâu?" lạnh lùng khàn giọng hỏi, trước khi ra ngoài nhớ phái người để ý kỹ nơi này để lung tung, nhớ !

      " ấy ở phòng lưu sản* bên này, Mộ tiên sinh . . . " Giọng của đối phương cứng nhắc lại hơi có vẻ khẩn trương, " ấy lấy số chờ ở chỗ này, chúng tôi có cần ngăn ấy lại ?"

      *Phòng lưu sản: là phòng chờ sanh, chờ phá thai, tất cả các trường hợp lấy thai ra ngoài.

      lấy số chờ ở phòng lưu sản.

      Nhắm mắt, cỗ đau nhức giống như sóng thần ập vào lòng, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

      ". . . . . . Trông chừng ấy, tôi qua bên đó liền." Môi mỏng của khàn khàn khạc ra mấy chữ.

      Cúp điện thoại di động, tới phòng lưu sản.

      Nghe , phòng lưu sản đó cũng phải bẩn nhất bệnh viện, nhưng nó là nơi tàn nhẫn nhất. Trong phòng đó, giỏ rác thậm chí bên trong đường cống ngầm cũng có những bào thai chưa hình thành cùng với những thi thể bé .

      Sao lại tuyệt vọng đến mức phải thừa dịp khi có ở đây, mình tới nơi này. . . . . .

      Sao có thể cam lòng đem huyết nhục của mình đến nơi này bỏ ? ! !
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 253.2:

      Lan Khê. . . . . .

      "Ầm! !" tiếng lớn, cửa kính phía ngoài phòng chờ của phòng lưu sản đột nhiên bị đẩy ra, cả người đều run rẩy, Mộ Yến Thần cố nén tới, cái nhìn lạnh như băng quét đến phía trước phòng chờ phẩu thuật, liền thấy bóng dáng của ở chỗ ngồi xếp hàng thứ nhất. người phụ nữ đỡ tường cau mày từ trong phòng ra, y tá cũng theo ra ngoài, lạnh lùng kêu tên người kế tiếp.

      "Người kế tiếp, Mộ Lan Khê! !"

      thanh này quanh quẩn trong gian, giống như địa ngục kêu gọi.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt ngước lên, hàng mi kịch liệt run rẩy, cảm giác có ánh mắt mãnh liệt nóng rực nhìn mình chăm chú, đảo mắt bất chợt thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần.

      Tờ giấy bốc số cầm trong tay nháy mắt trở nên nóng rực, như muốn phỏng tay, chực chờ rớt xuống.

      Mộ Yến Thần từ từ tới, ánh mắt sáng rực như có thể đem hòa tan.

      Hai cánh tay chậm rãi đỡ bên người , môi mỏng mở ra, giọng khàn khàn: ". . . . . . với em rồi, muốn có đứa bé này, cũng muốn có em. . . . . Em dám tổn thương đứa bé dù chút xíu, cũng bỏ qua cho em."

      cỗ chua xót gay gắt xông lên chóp mũi, hai mắt Lan Khê rưng rưng, giọng : ". . . . . . muốn có quái thai làm gì?"

      Toàn thân Mộ Yến Thần chấn động.

      " trai, nếu em sinh đứa bé ra, em phải giải thích với ba như thế nào? Đứa bé em sinh là con của ai? Đứa bé sao lại là cái dạng kia? . . . . . . Em tưởng tượng được, em nghĩ mãi đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra. . . . . . Em thể cả ngày đối mặt với đứa con này, đứa bé nên như vậy. . . . . ."

      "Mộ Lan Khê, có mặt ? Nếu có tôi gọi người kế tiếp!" Y tá cau mày .

      Ánh mắt Lan Khê run lên, giữ chặt tay , cảm giác được cả người căng thẳng như thế nào, gân xanh tay nổi lên đáng sợ. nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng rớt xuống: " buông em ra. . . . . . Em bỏ đứa bé này mọi chuyện có gì nữa, chỉ cần mấy phút, rất nhanh thôi! !"

      muốn đẩy ra để tới phòng phẩu thuật kia.

      Cảm xúc trong lòng Mộ Yến Thần nổ tung, gương mặt lạnh lùng dâng lên tia nhẫn đau nhức, tiếp đó cánh tay dài vươn ra hung hăng xẹt qua ôm vào trong ngực! !

      Trong hoàn cảnh hỗn loạn, chỉ có thể nghe giấu tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ mình, dùng sức lực mạnh mẽ hóa giải tất cả giãy dụa của , cho đến khi y tá kêu người kế tiếp vào phòng phẩu thuật, môi mỏng của mới che ở bên tai , giọng khàn khàn: " cần. . . . . ."

      "Lan Khê, em có nhớ ? Nếu như em có con của chúng ta lần nữa, cần bỏ đứa bé, được bỏ nó . . ." Nhắm mắt lại, run run khẽ ra miệng, "Chúng ta phải em ruột. . . . . . Chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, đứa bé bình thường, con bị tàn tật cũng phải quái thai! ! Lan Khê. . . . . . cho phép bỏ đứa bé, đó là con của chúng ta."

      nức nở nghẹn ngào trong cổ , thoáng chốc cả người Lan Khê cứng đờ, giống như nghe chuyện cổ tích, thể tiếp nhận.

      Đứa bé bị tàn tật cũng phải quái thai.

      Chúng ta phải em ruột.

      Chúng ta cũng có quan hệ huyết thống.

      ". . . . . ." Quá mức khiếp sợ, trong khoảnh khắc giọng Lan Khê ngắc ngứ, chữ cũng thốt ra được, chỉ cảm thấy đây có thể là kế tạm thời khuyên giải ngăn cản mà thôi.

      Ôm chặt người trong ngực vất vả mới an tĩnh lại, trong lòng đau nhức đến cực hạn, Mộ Yến Thần vùi đầu sâu vào cổ , giọng khàn khàn: "Muốn làm giám định DNA ? Chúng ta ngay bây giờ. . . . . . Lúc đó để cho em xem xem chúng ta có quan hệ huyết thống gì hay ! !"

      hung hăng cắn phát vào trong cổ , run rẩy kịch liệt co vai lại, nhưng vẫn ngăn cản được cảm giác đau tê dại này!

      Phát cắn hung hăng kia để cho cảm nhận được.

      hận, oán, tiếc nuối, nhẫn.

      Bọn họ phải em ruột. . . . . .

      Trong ồn ào hỗn loạn ở phòng lưu sản, cánh tay bé của Lan Khê khẽ run leo lên bờ vai , khuôn mặt nhắn tái nhợt hai mắt mở to, thể tưởng tượng nổi, hai mắt nhìn chăm chú, để ý đến mọi người chung quanh.

      "Vì sao?" Mặt trắng bệch, trong miệng nhắn khàn giọng phun ra mấy chữ.

      Vì sao bọn họ phải em ruột?

      Trong tròng mắt lạnh lùng thâm thúy của Mộ Yến Thần hằn lên tia máu đỏ thắm, môi mỏng còn chút máu, giữ chặt sau cổ khàn khàn : "Là . phải con trai nhà họ Mộ, đương nhiên có quan hệ huyết thống gì với em. Đừng quên là theo mẹ đến nhà họ Mộ, hai người họ kết hôn khi lớn tuổi rồi, ai có thể bảo đảm trong mấy chục năm qua xảy ra chuyện gì?"

      Ánh mắt run lên cái, thản nhiên: " Khi đó Tử Minh và chú Hai đúng rồi, là tạp chủng sai, cho nên Lan Khê, chúng ta ở chung chỗ sao hết. Em có hiểu ? Bất kể về sau ở chung chỗ, hay là muốn kết hôn sống chết cũng quan hệ. . . . . . Huyết thống gì đó cho tới bây giờ phải là vấn đề của chúng ta."

      Lan Khê nghe , hoàn toàn bối rối.

      Tiếng huyên náo bên cạnh muốn ù tai, thế nhưng lại nghe được dù là chút, Mộ Yến Thần mấy câu đó đơn giản, lại nghe giống như là chuyện xưa rất dài rất dài, phá vỡ toàn bộ nhận thức, thế giới quan của , những kiên trì và e ngại từ trước cho tới nay tất cả đều ầm ầm sụp đổ.

      Tay nhè chạm vào bờ vai , nhịn được, vuốt ve thêm chút xíu nữa, dường như muốn xác nhận tồn tại.

      Mộ Yến Thần cúi đầu che ánh mắt lạnh lùng, nhàng hôn lên môi : "Em vẫn còn nghi ngờ sao? Nếu như em cảm thấy chỉ là dụ dỗ em, bây giờ chúng ta làm giám định DNA. . . . .."

      cỗ chua xót mãnh liệt, xông lên chóp mũi.

      Lan Khê lắc đầu, nước mắt như chực tràn trong hốc mắt, đôi tay leo lên bờ vai , ôm lấy cổ của , trong giọng mang theo nức nở: " phải. . . . . . phải em tin tưởng. . . . . . Nhưng mà quá đột ngột, em hoàn toàn cũng biết là như vậy. . . . . . Mộ Yến Thần đừng gạt em, chuyện này được gạt em, biết ?"




      Chương 254.1: Em kêu là gì?

      Nỗi vui mừng như điên nổ tung trong lòng đồng thời cũng lo sợ nhiều, sợ đây chỉ là giấc mộng. phải là tin, chỉ hận được giám định chuyến, dùng số liệu ràng nhất cùng báo cáo dễ hiểu khiến có thể tin tưởng hơn! ! Tất cả mọi chuyện tới quá đột ngột, sợ mình đột nhiên vừa buông tay, mọi chuyện có trở lại như lúc ban đầu hay ?.

      " gạt em. . . . . . Sao có thể lấy chuyện con của mình ra giỡn!"

      Nước mắt giọt xuống, lại bị cắn nuốt sạch, nụ hôn nồng nhiệt mà tinh tế của thoáng chốc rơi đầy cả mặt và gáy của .

      để ý đến người chung quanh, hai người ôm nhau hôn thắm thiết khiến cho người khác liên tiếp nghiêng mắt nhìn.

      Từng dấu ấn nóng bỏng da thịt vây quanh giống như muốn tiến vào linh hồn của , đôi mắt Lan Khê đẫm lệ mông lung, linh hồn cũng bị rút phiêu đãng trung, cho đến khi cảm giác cánh tay to lớn cứng như thép của siết chặt làm eo đau nhói mới thanh tỉnh chút,xuyên qua đôi mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn bảng tên phòng lưu sản. Sau hồi sợ hãi, có vấn đề khó có thể ức chế cứ xoáy mãi trong đầu .

      Bàn tay nhàng chống đỡ ngực , Lan Khê run giọng : "Chúng ta có liên hệ huyết thống, chuyện này. . . . . . biết từ khi nào?"

      Tại sao đợi đến thời điểm này mới cho biết?

      Thân hình Mộ Yến Thần cứng đờ.

      Cánh tay dài ôm chặt , nhắm mắt hôn bị nước mắt ướt nhẹp che khuất tầm mắt, : "Mới vừa biết."

      Lan Khê nhất thời kinh ngạc.

      "Khi nãy vừa rời lúc, chẳng lẽ là về nhà sao? Là chính miệng mẹ cho biết?" hỏi.

      " làm sao biết cần gấp gáp, quan trọng là . . . tại em cũng biết rồi, vậy đừng cái gì đại loại như cần đứa con này, " cắn phát vào vành tai , "Em có biết ngày đó khi thấy kết luận tờ xét nghiệm rằng là em có thai, kích động hay ? Chưa bao giờ lại cảm thấy cuộc sống cư nhiên cũng có thể hạnh phúc trọn vẹn như vậy, sao em có thể cần là cần. . . . . ."

      Lan Khê nghe sợ hết hồn hết vía, nhìn lại ba chữ phòng lưu sản bảng hiệu chút, trong lòng nghĩ lại mà hoảng hồn.


      hoảng sợ, quấn chặt cổ của nép sát vào trong ngực , mặc muốn làm gì làm.

      Mà ở trong phòng người xung quanh và y tá chần chừ được bước nào, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn dật giống như thiên thần, nét mặt ta hoàn mỹ như điêu khắc, mọi cử động đều như bị câu mất hồn phách, các thiếu nữ nhìn thấy mắt cũng đờ đẫn ra.

      vất vả trấn an tâm tình mới ổn định lại, nóng bỏng trong ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần rút , tay ấn vào cổ, tay ôm ngang eo , trở lại phòng bệnh.

      . . . . . .

      Vốn là lần đơn giản ngoài ý muốn, nghĩ tới kéo ra nhiều chuyện như vậy.

      Mộ Yến Thần ôm người trong ngực, chợt cảm giác tất cả đều trở nên giống nhau.

      Khi buông xuống, bàn tay mềm mại của quấn chặt cổ tay , liền thay đổi buông ra nữa, trở tay qua quấn chặt lấy , tiếp đó cúi đầu chế trụ thân thể mỏng manh của chặt, áp xuống dưới thân trận kích tình hôn sâu.

      Môi lưỡi giao hòa, lần đầu tiên quấn chặt lấy chịu buông ra, dường như hôn bao nhiêu cũng đủ.

      có huyết thống ràng buộc, bọn họ cũng chỉ là thanh niên và thiếu nữ bình thường nhất trong thế giới này, tham luyến cảm giác hề cấm kỵ như thế này, nếm mùi vị của trong miệng, muốn hòa làm thể với .

      Mộ Yến Thần đưa ngón tay lên, lau giọt nước mắt nóng bỏng rỉ ra từ khóe mắt .

      Sau hồi khá lâu vẫn hôn đến khi lưỡi tê dại đau nhức, mới từ từ thả ra.

      "Đêm nay ở đây với em, cần quấn chặt như thế. . . . . . rời . . . . . ." Mộ Yến Thần khàn giọng ở bên tai dụ dỗ , triền miên hôn vào sau vành tai nhạy cảm của .

      luồng tê dại lướt qua toàn thân, Lan Khê ôm chặt, vẫn như cũ chịu buông tay.

      nhắm mắt cẩn thận nghĩ tới cả quá trình, tất cả tất cả đều trở nên thể tưởng tượng nổi như vậy, nhớ tới quá trình Mạc Như Khanh vào nhà họ Mộ, nghĩ đến tình cảnh khi Mộ Yến Thần mới vừa tiếp nhận Mộ thị, bị chú Hai phỉ nhổ nhục mạ, khó có thể tưởng tượng, Mộ Yến Thần phải là con trai của ba .

      Hai cánh tay mềm mại đột nhiên quấn chặt lần nữa, Lan Khê ngước lên, trong mắt toát ra tia sáng, khàn giọng hỏi: "Mộ Yến Thần, vậy có biết cha ruột là ai ?"

      Nếu như Mạc Như Khanh bên ngoài cùng với người đàn ông khác sanh ra , vậy tại sao ở chung chỗ với cha ruột ?

      Ánh mắt Mộ Yến Thần thay đổi.

      Khẽ vuốt tóc mình, giọng : " cần thiết phải biết. . . . . . nghe mẹ nhắc qua, tại cũng cần bào gốc bới rể làm gì."

      Lan Khê khẽ cười, nụ cười buồn bã, gằn từng chữ từng câu, giọng ràng: “Làm sao có thể như vậy được? Mộ Yến Thần, từng với em Mạc Như Khanh ném ở nước ngoài vài chục năm, thăm nom cũng hỏi han, dì ấy đối với tốt, cha đối với cũng tốt. Bây giờ ở nhà họ Mộ, ba em đối với tốt là bởi vì ông ấy vẫn cảm thấy là con trai ruột của ông ấy, là được trời cao ân tứ cho ông ấy, nếu như ông ấy biết phải sao đây? Ông ấy còn có thể đối xử tốt với sao? Ba em cảm thấy bị lừa gạt, ông ấy khó chịu, càng tốt, lại càng thể ông ấy chấp nhận và em ở chung chỗ. . . . . ."

      Vươn tay ra, nhàng chạm vào mặt : " cần phải nhàng thản nhiên tựa như chuyện chẳng có gì quan trọng, có được hay ? Em hiểu trong lòng thoải mái, người là động vật có cảm tình, phải là cây cỏ, tình của cha mẹ phải tình cảm tùy tiện gì cũng có thể thay thế. Khi đó chú Hai mắng là tạp chủng, cái gì cũng , chắc chắn trong lòng rất đau, tại thế nào? Mộ Yến Thần, em muốn người nào cũng mắng , em cho phép."
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 254.2:

      Lời , làm Mộ Yến Thần cảm thấy chua xót trong lòng.

      ra là cái gì cũng đều nghĩ đến.

      may là hoàn hảo. . . . . . Hoàn hảo những vấn đề làm người ta đau nhói khó chịu rơi vào người , chứ để phải đối mặt.

      nhàng kéo lại sát bên người, cúi đầu ở bên tai giọng khàn khàn: "Em kêu cái gì?"

      Thân hình Lan Khê đột nhiên cứng đờ.

      Nhất thời phản ứng kịp.

      Chờ phản ứng kịp, khi đó mới phát chuyển đề tài, trố mắt nghĩ chút định trả lời, lại phát mình vẫn thường kêu cả tên lẫn họ của , thời gian sau này đều như vậy, kêu mãi thành thói quen.

      Hay là, tiếp tục kêu là “ trai”?

      Kêu như vậy sai, dầu gì Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vẫn là vợ chồng, danh nghĩa bọn họ thế nào cũng là em, nhưng ý tứ của ràng phải cái này.

      là. . . . . . Kêu như thế nào bây giờ?

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê bị trêu chọc làm cho nóng bừng: "Em thay đổi cách kêu."

      Mộ Yến Thần thuận tay ôm eo của kéo vào trong ngực chặt hơn, môi mỏng dán sát vào vành tai nhạy cảm của , mở miệng : "Xóa bỏ họ kêu thử chút xem."

      Xóa bỏ họ, kêu "Yến Thần" ?

      Kêu tên thân mật như thế cũng phải thể, nhưng mà đột nhiên Lan Khê nhớ tới Mạc Như Khanh và Nhan Mục Nhiễm đều kêu như vậy, có tia cam lòng, cắn môi : ". . . . . . Cách kêu này cũng bị người khác kêu muốn nát rồi."

      Lời còn chưa hết cổ liền bị người nào đó cắn khẽ hớp, hơi thở Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước truyền đến: "Em giống mấy người đó sao? kêu như vậy cũng có thể, nhưng mà từ bây giờ phải nhớ kỹ em phải là người khác, em là mẹ của con ."

      Mẹ của con .

      Nghe quan hệ như vậy, khuôn mặt Lan Khê đỏ tới mang tai, hiểu tại sao thình lình lại đến đề tài này.

      chịu nghĩ, lại càng chịu kêu.

      Tô Nhiễm Tâm từ bên ngoài về đến, qua lớp kính của cánh cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng thân mật bên trong khiến người ta đỏ mặt, nhịn được bà quay mặt qua chỗ khác, đôi mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi, biết xảy ra chuyện gì.

      Nhìn dáng vẻ này của Mộ Yến Thần dường như dỗ dành Lan Khê tốt lắm, ít nhất còn là dáng vẻ lo lắng trùng trùng, đau khổ đến tuyệt vọng trước kia nữa, nhưng cậu ta như thế nào để dỗ con bé?

      Nếu như đúng tất cả ra, Lan Khê sao lại có thể là bộ dáng này?

      Xoa xoa mi tâm, bà nghĩ ra, tim nhảy từng cái kịch liệt mà hỗn loạn, bà quyết định ngồi xuống băng ghế dài phía ngoài đợi.

      . . . . . .

      Màn đêm lạnh lẽo.

      Tô Nhiễm Tâm vì bị đói nên tỉnh, cũng là bị lạnh đến đông cứng nên tỉnh.

      Cách khoảng vài bước chân, ngoài ý muốn bà thấy Mộ Yến Thần đứng ở phía trước, thân lạnh lùng cao ngất, trong tay cầm túi ny lon ở siêu thị hai mươi bốn giờ tiện ích, xa xa nhìn bà.

      Tô Nhiễm Tâm vội vàng ngồi thẳng dậy, muốn nhưng rồi lại biết gì, gân cốt có hơi đau nhức.

      Ánh mắt hờ hững, Mộ Yến Thần tới đem bữa ăn tối mới vừa mua về thả lên ghế dài, lạnh nhạt : "Mệt mỏi vào trong phòng nghỉ ngơi, nhàng chút làm phiền đến em ấy là tốt rồi, đây là bữa ăn tối, nên để bụng đói."

      Tô Nhiễm Tâm khẽ kinh ngạc.

      "Mộ Yến Thần, rốt cuộc cậu với con bé cái gì?" Đôi mày thanh tú của bà nhíu lên, bất an hỏi.

      " cái gì quan trọng, chuyện gì cũng thay đổi, an tâm diễn tốt thân phận dì của bà là được, " đem đôi đũa duy nhất tách ra đưa cho bà, Mộ Yến Thần ưu nhã ngước mắt, con mắt sắc lạnh nhạt, "Những thứ khác cần phải để ý đến."

      Bà muốn giấu giếm, cũng muốn mọi chuyện bị tiết lộ dù là nửa điểm.

      Tô Nhiễm Tâm nghe sợ hết hồn hết vía, nhận lấy đôi đũa lại muốn ăn, hồi lâu mới : “ Cậu chỉ muốn với tôi những thứ này, , cậu còn muốn tôi làm cái gì?"

      Rốt cuộc biết cậu ta dùng biện pháp gì để dỗ được Lan Khê, nhưng Tô Nhiễm Tâm xác định, chuyện có đơn giản như vậy.

      "Đưa địa chỉ cùng phương thức liên lạc của cha ruột em ấy ở quốc cho tôi, những thứ khác bà cần làm gì cả."

      Quả nhiên.

      Tô Nhiễm Tâm thở phào cái, nâng món ăn Quảng Đông nóng hổi kia lên, tâm cũng buông xuống chút, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt: "Tôi có thể đưa cho cậu, nhưng mà cậu cảm thấy chỉ bằng cậu, có thể khiến cho đối phương thay đổi chủ ý? Vậy đơn giản chính là hủy người, danh dự bị tổn thương, nghiệp chính trị bị bế tắc, ngay cả gia đình cũng loạn trong giặc ngoài(ý là trong gia đình xào xáo bị người chia rẽ), Mộ Yến Thần, cậu đừng quá ngây thơ."

      Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn nơi khác , bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng lên, "Dì ăn trước, tôi còn có chút việc phải làm."

      "Chuyện gì?"

      quay lại nhìn bà, lạnh nhạt sâu xa: ". . . . . . Hậu của số người."

      Hết chương 254
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      laulaNguyễn Thị Luyện thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 255.1: HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO

      Khi lên đến tầng bảy, tiếng chuông di động trong túi điên cuồng rung lên vang dội.

      Bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần trở nên chậm chạp, thờ ơ cúi xuống xem xét, màn hình số máy của nhà riêng ở thành phố C, cho thấy ràng là số máy của nhà họ Mộ. Trong con ngươi chợt lóe lên tia nặng nề u ám, nhấn phím cắt đứt cuộc điện thoại.

      Mấy ngày nay, điện thoại của nhà họ Mộ thường xuyên liên tục lặp lặp lại gọi đến cho , nhưng hề tiếp nhận cuộc gọi nào.

      Mộ Minh Thăng sốt ruột tìm , tất nhiên biết lý do vì sao ... tai nạn xảy ra làm cho Mộ Minh Thăng sợ tới mức hồn bay phách tán, nhất là khi vụ tai nạn xe cộ này được điều tra ra là do con của nhà họ Nhan gây nên. Giờ phút này nhà họ Nhan sớm vô cùng hỗn loạn. Khi Mộ Minh Thăng nghe được tin tức kia liền kinh hồn táng đảm, bởi vậy nên ở nhà ông ầm ĩ to tiếng với Mạc Như Khanh trận, nhưng từ đó về sau, ngay cả việc liên hệ với Mộ Yến Thần cũng được.

      mặt, Lan Khê cũng trở về nhà nên Mộ Minh Thăng càng sốt ruột với tình hình của con ...

      Mặt khác, ông tức giận với việc Mạc Như Khanh nhìn nhầm người, dám để cho người có tinh thần thất thường như Nhan Mục Nhiễm kia làm bạn của con trai mình suốt bốn năm, còn suýt nữa đâm bị thương con của mình, nghĩ lại Mộ Minh Thăng vẫn còn rùng mình ớn lạnh cả người.

      Nhưng dù thế nào, người nhà họ Nhan cũng bị báo ứng.

      ... Cha Nhan bị cách chức điều tra, toàn bộ chứng cứ tham ô nhận hối lộ đều do tình nhân của ông ta cung cấp; ở bệnh viện Nhan Mục Nhiễm phải chấp nhận cắt chân, mẹ Nhan nhìn thấy con bị đẩy ra khỏi giải phẫu, trong nháy mắt liền ngất , tim bị tắc nghẽn suýt nữa bị chết.

      Đương nhiên, là bà ta thể chết, bởi vì còn có tờ đơn kiện của Tống Mẫn Tuệ chờ hai mẹ con bà, nhất định tha thứ.

      Bước chân đầy lạnh lùng, thẳng đến bên ngoài cửa phòng bệnh mới dừng lại.

      Cách lớp kính vẫn có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên trong, hình như có tiếng vật gì đó ném vào người. y tá ở bên trong nhanh chóng né tránh, nhưng tránh thoát, bị bình hoa ném vào, mảnh vỡ bắn tung lên làm xước vài đường nơi cổ tay, suýt nữa còn bị bắn tung tóe lên mặt! !

      Sắc mặt của y tá thoáng chốc liền thay đổi.

      Xoa vết xước rất cổ tay, tức giận đến cười lạnh, nhìn chằm chằm vào bệnh nhân còn nằm giường : " ném tôi để làm gì? Chân của chẳng lẽ là do tôi cưa hay sao? Tôi cho biết để mà kiềm chế chút, tại người nhà của người mà đâm vào đó đến rồi, cẩn thận đấy, đừng có đập bất cứ những dụng cụ của bệnh viện, có bồi thường cũng bồi thường nổi đâu! ! Ai chẳng biết chuyện cha của bị điều tra ràng, còn sắp ngồi tù nữa kia? Ở nơi này còn tính khí tiểu thư mà làm ầm ĩ cái gì, ai hầu hạ đâu? ! !"

      " cút ra ngoài cho tôi! !" chiếc bình hoa khác lại được ném về phía y tá.

      "Rầm rầm" tiếng động lớn, bình hoa bị đập nát ở vách tường, y tá sợ tới mức run lên cái, trong lòng tức giận liền mắng: " quả thực là người đàn bà chanh chua! ... đâm vào người khác còn chưa đủ hay sao, bị cảnh sát túm được mà còn dám kiêu ngạo như vậy, ... cứ chờ mà xem! Tôi chờ nhìn thấy phải lên ngồi hầu tòa, cũng bị đụng xe sao chứ? Hình phạt cũng vẫn là ngồi tù thôi! Cả nhà các người đều có chung số mệnh ngồi tù! !"

      Ngay lập tức có vài ba thứ gì đó lại bị ném, y tá né tránh, nhưng cũng nhếch miệng mắng lại, rồi vội vàng chạy . Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, suýt nữa đâm vào người khác, lảo đảo cái ngã xuống giữa cửa, đầu gối liền bị đập mạnh vào cánh cửa phòng bệnh!

      Y tá kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, nhìn gối đầu mình quỳ ở mặt đất, rồi lại nhìn vào Mộ Yến Thần, cũng kịp đỏ mặt, run run buông cái chốt cửa ra chạy : " tới nơi này làm cái gì... Bên trong đó là người điên đấy, chớ có chọc vào ta!"

      Trong phòng bệnh, tiếng la mắng vẫn còn vọng lại theo tiếng bước chân chạy : "Các người đều cút cho tôi! ! Tôi hề phạm pháp... Tôi phạm pháp, cho phép sỉ nhục tôi, dựa vào cái gì mà các người bắt tôi! Tôi cũng bị đụng đây này, dựa vào cái gì mà các người cắt mất chân của tôi, sau này tôi bao giờ có thể lại được nữa, tôi bị tàn phế rồi...! ! Các người hãy cút hết ... "

      Tiếng bén nhọn vang khắp các phòng tầng, bác sĩ, y tá lại sắc mặt vẫn bình thường, dường như họ sớm quá quen nhìn những cảnh như thế này rồi.

      Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, sau khi tỉnh lại, có cái hình dáng bộ dạng thế này đây, liệu có ai còn để ý đến đây?

      Mộ Yến Thần nâng cặp mắt lạnh lùng lên, tao nhã đạm mạc đẩy cửa phòng bệnh ra.

      đầu Nhan Mục Nhiễm quấn đầy băng , trong mắt ngập tràn tơ máu, chăn giường cũng bị ném rơi ở đất, chân bị bó chặt giống như chiếc bánh tét, còn đoạn ngắn ngủn...

      Nghe thấy có tiếng người vào, còn định ném, nhưng khi nhìn thấy là Mộ Yến Thần, trong nháy mắt, chợt ngừng lại.

      Tay run lên, cái cốc rơi xuống mặt đất vỡ vụn.

      Trong mắt của Nhan Mục Nhiễm lóe ra tia sợ hãi, theo bản năng lui về sau, nhưng do chân bị thương, chỉ cử động chút cũng đau đến tê tâm liệt phế.

      Mộ Yến Thần tới, dẫm lên nền đất đầy mảnh vỡ của bình hoa lẫn mảnh vỡ của thủy tinh, đôi mắt đen ánh lên lạnh lẽo cùng cực.

      cúi người nhặt cành hoa chưa bị dẫm nát còn sót lại, cắm vào chiếc bình còn lại ở trước mặt, thản nhiên : " làm, là ai làm nữa đây?"

      Giọng mạnh mẽ đầy u ấy khiến Nhan Mục Nhiễm lại phảng phất nhớ tới buổi tối giống như bị mộng yểm ngày hôm ấy.

      sợ hãi nhìn Mộ Yến Thần, câu cũng nên lời, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, túm lấy tóc của mình, vùi đầu nức nở, giống như nếu có hỏi lại câu, thét lên tiếng chói tai vậy. Đôi mắt chứa đầy nước mắt nóng bỏng , ngoài sợ hãi, còn có đau đớn đến tê liệt, cục diện long trời lở đất trước mắt này là do Mộ Yến Thần tạo thành.

      Đây là người đàn ông mà sâu sắc, cũng là người đẩy rơi xuống vực sâu, làm cho phải nhận lấy dày vò của địa ngục.

      "Vừa mới phải là vẫn còn mắng chửi rất hăng say, tại còn sức nữa sao?" Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn , hai tay lạnh lùng chống vào ở hai bên người , "Còn tháng nữa mở phiên toà thẩm tra xử lý, dự tính muốn giải thích để giải vây chút hay sao?"

      Giải thích để giải vây?

      tia chua chát bén nhọn dâng trào lên trong lòng . Trong hốc mắt của Nhan Mục Nhiễm, dòng nước mắt vẫn cố nén rốt cuộc ngăn được nữa: "Vậy còn ... chẳng lẽ cũng muốn giải thích để giải vây với em điều gì hay sao, Mộ Yến Thần, chính tự tay đâm em đến mức tàn phế thế này...! ! Chính ...! !"

      nhiều năm như vậy, lại chỉ đổi lấy tàn nhẫn phá hủy đẫm máu như thế này sao?...

      Đau lòng thôi, muốn thét lên tiếng chói tai, muốn gào thét, muốn lên án vận mệnh bất công lẫn hoang đường kia!

      nét cười lạnh chút ấm áp lên ở khóe miệng, hờ hững : "Hay là hãy tố cáo tôi ! Nhan Mục Nhiễm, chúng ta cùng nhau tiến vào toà án, chứng kiến tội trạng của , tôi như thế nào đây nhỉ, ?"
      Last edited by a moderator: 8/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 255.2: HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (tiếp theo)

      ?

      Chỉ muốn nhìn thấy sống bằng chết, hai tay dính đầy máu, có còn có thể như thế nào đây?

      Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú , giữ chặt lấy cằm của , quay lại, cúi đầu : "Hôm nay tôi đến đây định bụng là muốn hỏi chuyện, tai nạn xe cộ ấy có là do tự bày ra ? , Nhan Mục Nhiễm phải là người có đầu óc, chuyện này rơi đến người , chẳng lẽ định gánh vác mình hay sao?"

      Cả người Nhan Mục Nhiễm đều run hết cả lên.

      Mấy ngày qua , cha mẹ đều lần lượt ngã xuống, tất cả đều vì , trong lòng , áy náy lẫn thống khổ lời nào có thể diễn tả được. Cuối cùng, dường như ngay chính bản thân cũng chịu nổi nữa rồi, tại lúc này chân cũng bị cắt mất, đến ngay cả cái chết cũng từng nghĩ qua ! !

      Nhưng giờ phút này, Mộ Yến Thần câu nhắc nhở, khiến lần nữa lại nhớ tới tình hình của ngày hôm đó.

      thừa nhận bản thân làm điều ác gây nghiệp chướng, thừa nhận bản thân nên phải chịu trừng phạt, nhưng mà việc này phải là có người biết chuyện, thậm chí, còn luôn luôn bị người ta ở bên giựt giây kích động nữa, ngay cả lúc tai nạn xe cộ xảy ra, người ta cũng biết trước tiên, còn với phải làm sạch chút, đừng có để lại dấu vết! !

      Thấy chuyện, Mộ Yến Thần lạnh lùng bứt ra, nhìn cái, nở nụ cười lạnh lẽo, xoay người định .

      muốn chuyện, vậy hãy để cho ta mình gánh chịu trách nhiệm thôi.

      " đứng lại! !" Nhan Mục Nhiễm run giọng gọi giật lại, bàn tay gắt gao níu chặt lấy drap giường, trong con ngươi đẫm lệ chợt lóe lên tia sáng lợi hại, "Em biết hình phạt lần này em thể trốn tránh được rồi... Nhưng phải em muốn làm như vậy, em từng nghĩ muốn muốn thu tay lại, mặc kệ tất cả... Nhưng mà ép em, tất cả mọi người đều ép em! Mộ Yến Thần, vì sao lại cứ gắt gao níu chặt lấy em mà chịu buông tha như vậy chứ? Vì sao cứ muốn làm cho nhà em phải cửa nát nhà tan mới cam tâm? ! Sao lại nhìn cho xem, người có diện mạo đen tối ở trong nhà của với lòng dạ rắn rết kia, đến cùng là ai! Bà ta biết rành rành em muốn như vậy, bà ấy dung túng em mà cũng giật dây sai khiến em! Là bà ta muốn mượn tay của em để trừ bỏ Mộ Lan Khê, vì sao lại tìm bà ấy mà tính sổ? ! !"

      Rốt cục bị buộc đến mức phải gào thét ra.

      luồng ánh sáng lạnh lẽo thoáng lướt qua con ngươi, Mộ Yến Thần biết được tin tức mà muốn biết.

      Khuôn mặt tuấn tú liếc nhìn qua, nghe thấy là chuyện, việc xác nhận lại là chuyện khác. xoay người nhìn Nhan Mục Nhiễm : " rằng, chuyện này, bà ta biết, nhưng vẫn dung túng cho làm như vậy sao?"

      Mí mắt của Nhan Mục Nhiễm giật giật, phảng phất biết được rằng, người mà bọn họ đến kia chính là cùng người.

      Cười lạnh, cười lạnh dần dần biến thành cười khổ, trong nụ cười có những giọt lệ nóng bỏng rớt xuống: "... Là do em đần độn, là do em quá ngu ngốc nên mới bị người ta lợi dụng, là do em ngu xuẩn tới cực điểm nên mới có thể gọi bà ta tiếng là bác ! ! Năm đó khi em quen biết , sau đó chỉ vì động lòng với , mà sinh lòng ác cảm với ấy, cũng ưa thích ấy... Nhưng bà ta biết em nắm được điểm yếu của , nên mới dung túng em từ thủ đoạn để theo đuổi ! ! Nhiều năm qua, em sớm biết bà ta vốn là chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, nhưng cũng vì em cứ khăng khăng , nên cam tâm tình nguyện để cho bà ấy lợi dụng! ! !

      "... Bà ấy hai người là em ***, rằng em phải gây xích mích; bà ấy để hai người phải cắt đứt, em mới có cơ hội thừa dịp đó mà xen vào; Bà ấy phải về Los Angeles, em làm ầm ĩ như muốn lật chuyển cả nhà đòi được theo ... Bà ấy cái gì em cũng làm theo... Em còn cho rằng, cuối cùng bà ấy giúp em có được tình của ! ! Nhưng phải vậy... Lúc này, khi mọi chuyện bại lộ, bà ta cũng chưa hề lần ngó ngàng đến em. Em nghe hết những điều mà bà ấy nhắn lại trong di động của em. Bà ấy còn mắng em rất ngu xuẩn, nên để lại nhược điểm để cho người khác tóm được như thế! tại bộ dạng của em thế này, em tàn phế rồi... cả đời này em còn gả cho ai được nữa... Nhưng bà ấy cũng hề thực lời hứa lúc trước với em... Bà ấy muốn đem em, người lúc này trở thành vô dụng mà đá văng ra xa rồi ! !"

      Cho đến lúc cùng đường, mới nghĩ ra được phải mang hết thảy nỗi đau đớn ở trong lòng mình mà ra!

      Cặp mắt lạnh của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào lúc lâu, chỉ cảm thấy việc hít thở dường như cũng từ từ ngừng lại.

      Toàn bộ câu chuyện, suốt cả quá trình, Mạc Như Khanh đều nấp ở sau lưng, im hơi lặng tiếng mà khống chế hết toàn cục.

      Bà ta biết Nhan Mục Nhiễm có hành động điên cuồng...

      Thậm chí, bà ta còn xúi giục...

      Nếu bốn năm trước, bà ta chỉ muốn Lan Khê xa rời khỏi , giờ đây, bốn năm sau, cái bà ta muốn là cái chết của Lan Khê.

      người mẹ máu lạnh vô tình như thế, lại là mẹ đẻ của .

      lúc sau, Mộ Yến Thần mới thu hồi lại ánh mắt, giọng khàn khàn: "... hãy nghỉ ngơi cho khỏe ."

      Dứt lời liền xoay người ra khỏi phòng bệnh. Ở phia sau, Nhan Mục Nhiễm tuyệt vọng gọi tên của , nhưng cũng xoay người lại. Cuối cùng nghe thấy tiếng thét của , giọng giống như bị tê liệt vọng đến... "Mạc Như Khanh, tôi hận bà! ! !"

      ra phòng bệnh, Mộ Yến Thần rút từ trong túi áo ra máy ghi chuẩn bị trước, ngón tay dài nhàng ấn xuống cái phím, đèn đỏ lóe lên rồi tắt. Ánh sáng le lói của tia hi vọng cuối cùng trong mắt cũng vỡ tan, lạnh lẽo như dưới địa ngục... xoay người rời .

      ***

      Kiểm tra cơ thể việc gì, nên có thể xuất viện.

      Điện thoại của nhà họ Mộ lại bất chợt gọi cho Mộ Yến Thần, nhận cuộc gọi, đồng ý đến khuya về nhà.

      Trong điện thoại lửa giận của Mộ Minh Thăng vẫn là chưa tan, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe được giọng của Mach Như Khanh vẫn luôn dịu êm tai, nhẫn nại chờ ông tan hỏa khí. Cũng ngờ, vợ chồng ân ái ước chừng cũng mấy năm, đây là lần đầu tiên hai người tranh cãi ầm ĩ, dĩ nhiên là bởi vì chuyện con của ông. Mộ Minh Thăng nhìn tưởng chừng như hề thương gì Lan Khê, nhưng nếu như gặp chuyện, đương nhiên ông thể để cho con của mình bị người khác bắt nạt.

      Sau giấc ngủ đến đần độn cả người, sau khi tỉnh lại Lan Khê hỏi ngay: "Dì đâu rồi?"

      "Bà ngoại bên kia gọi điện thoại đến gọi dì trở về. Dì từ mấy ngày trước, mấy ngày nay cũng thấy qua nữa." thản nhiên giải thích.

      Đôi mày của Lan Khê nhíu lại: "Dì phản đối ở cùng với em nữa sao? Có phải lúc đưa em đến bệnh viện gì với dì điều gì , dì cũng biết là em mang thai rồi hả ?"

      " có cùng huyết thống, dì có thể phản đối điều gì?" Mộ Yến Thần ngước mắt liếc nhìn cái, ánh mắt trở nên mềm mại, cúi đầu hôn vào nơi mi tâm của , vừa hôn, vừa khẽ, "Buổi tối chúng ta về nhà chuyến nhé!"

      Về nhà.

      Cơ thể Lan Khê nhất thời thoáng run lên cái, trong đôi mắt ướt nước thoáng qua chút hoảng loạn.

      Sau chút hoảng loạn, lại cảm thấy cảm xúc của mình trở nên ràng, chuyện này còn là tội ác còn sợ gì nữa? Nhưng nếu giờ phút này ngả bài với cha mẹ, chỉ sợ trong nhà lại xảy ra trận chiến lớn

      Muốn ra chân tướng nhất định phải vạch trần chuyện Mộ Yến Thần phải là cốt nhục của nhà họ Mộ là chuyện thực Chuyện này với , khỏi quá mức tàn nhẫn.

      nhàng ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của , Lan Khê ôn nhu : "Chúng ta thăm dò ý tứ trước , sau đó mới với bọn họ được ? Em sợ ba ba nhất thời chấp nhận được chuyện này, sợ đến lúc đó ba ba rất kích động. Chúng ta phá hủy tình cảm vợ chồng vốn tốt đẹp của bọn họ, sợ rằng chuyện ấy làm ba nổi cơn tức giận rồi đuổi hai người ra khỏi nhà ... "

      Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc dài của , con ngươi thâm thúy hàm chứa ý tứ cảm xúc ràng... Sau khi đặt nụ hôn rất sâu tóc lúc lâu, cúi đầu : "Được!"
      Last edited by a moderator: 8/11/15
      Nguyễn Thị Luyện thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :