CHƯƠNG 252.2: HÉ LỘ BÍ CỦA THÂN THẾ (tiếp theo)
Lúc xế chiều.
Khi Mộ Yến Thần vào quán cà phê lộ thiên Tô Nhiễm Tâm ngồi chờ được hai giờ rồi.
Cảm giác thấy bóng người trước mắt nhoáng lên cái, bàn tay cầm ly cà phê của Tô Nhiễm Tâm chợt cứng đờ, cần ngẩng đầu cũng cảm giác được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần phóng tới .
"Tôi nhớ với bà rất ràng mọi việc rồi, bà còn muốn cái gì nữa đây?"
Chịu đựng ánh mắt lạnh lùng mang theo chút địch ý kia, Tô Nhiễm Tâm hít sâu hơi ngước mắt, giọng khàn khàn: "Chẳng phải là cậu muốn biết về thân thế của Lan Khê hay sao? Cậu hãy ngồi ở chỗ này khoảng mười phút, tôi cho cậu nghe."
Mấy chữ cuối cùng, giống như mặt hồ nước phẳng lặng chợt nổ tung dậy sóng, khiến cả người Mộ Yến Thần bị kích động, run lên, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao, chăm chú nhìn thẳng vào người bà, mãi lâu sau mới cảm thấy nhịp thở của mình mới được thông thuận chút.
Tôi cho cậu.
Mấy chữ này, chờ đợi vất vả, nghĩ lại mà sợ.
Kéo chiếc ghế dựa ở bên cạnh chiếc bàn thủy tinh ra, Mộ Yến Thần ngồi xuống, nhếch cặp môi mỏng phun ra mấy chữ thế này: "Bà ."
Tô Nhiễm Tâm cười lạnh: "Cậu... ngay chút cũng hề thấy kỳ lạ vì sao tôi lại cho cậu biết về thân thế của Lan Khê hay sao? mặt là bởi vì nguyên nhân của chị tôi, mặt khác, chắc chắn cậu cũng sao đoán được?"
"Bà !" vẫn như trước chỉ nhàn nhạt buông ra mấy chữ.
Khẽ hít hơi, Tô Nhiễm Tâm nhẫn nại cũng còn, giọng : "Tôi biết cậu định làm cái gì, trừ bỏ chuyện về thanh danh của chị tôi đến, hai người cho dù cùng huyết thống cũng là quan hệ em, ở cùng với nhau danh chính, ngôn thuận. Chẳng qua là cậu muốn tìm được cha đẻ của Lan Khê, vạch mối quan hệ, khiến ông ta nhận lại Lan Khê, như vậy giữa hai người hoàn toàn còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho dù chỉ là quan hệ huyết thống danh nghĩa, việc trấn an hai vị đứng đầu dòng họ đều là thứ yếu, cái quan trọng nhất ở đây chính là, hai người có thể ở cùng nhau, thậm chí muốn kết hôn sinh con cũng có vấn đề gì, tôi đoán có đúng hay ?"
Người đàn bà trước mắt đầu óc cũng đến nỗi trì độn quá, vẫn như trước, rất thông minh nhạy bén.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bà, thân hình to lớn tao nhã dựa vào ghế, chờ lời tiếp theo của bà.
Tô Nhiễm Tâm cười thê lương, trong mắt ngân ngấn lệ: "Bây giờ, nếu như tôi cho cậu biết, việc khiến cho cha đẻ của Lan Khê nhận lại con mình, chấp nhận con bé là con của ông ta, khả năng này tuyệt đối có, vậy cậu có thể tiếp tục kéo dài nữa hay ?"
Mí mắt của Mộ Yến Thần chợt giật giật! !
suy nghĩ về tình của mình có thể gặp chút nguy hiểm chợt lóe lên. nhắm mắt lại, ngón tay dài khẽ xoa nơi mi tâm giọng khàn khàn: "Vì sao vậy?"
"Người đàn ông kia ngay từ đầu cũng hề hay biết mình có đứa con này."
Ngay từ đầu ông ta cũng hề hay biết.
nỗi đau đớn như vật sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim , đau nhói, Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt lên, cố che giấu đè nén vào trong vẻ mặt bi thương, tiếp tục hỏi: "Làm sao có thể như vậy chứ?"
Tô Nhiễm Tâm tiếp tục cười lạnh: "Trước hết cậu hãy nghe tôi xong ... Ông ta chỉ hề hay biết, hơn nữa cho dù tại ông ta có biết cũng thể thừa nhận Lan Khê là con của mình. thế giới này có loại gia đình được gọi là gia tộc Hoàng thất, cũng có loại đứa con khi sinh ra được hưởng vinh quang, mà chỉ mang tiếng gièm pha."
từ ngữ đầy xa cách chút quen thuộc xói vào trong óc, lúc này nghe qua chân thực. Cho dù Mộ Yến Thần có ngu dốt chăng nữa, chỉ nghe qua cũng có thể hiểu được, hiểu được tình hình tại của Lan Khê, càng nghe lại càng hiểu được đây chính là cái được gọi là bí về thân thế có nhiều chuyện thực đáng sợ.
"Cha đẻ của em ấy là người của Hoàng thất sao? Người nước nào vậy?" nhắm mắt lại khàn giọng hỏi, mi tâm nhíu chặt.
"Nước ." Tô Nhiễm Tâm đáp, "Chỉ có điều huyết thống Hoàng thất lại có trong người ông ta, ông ta là người Trung Quốc, nhưng vợ của ông ta lại có dính dáng với huyết mạch của Hoàng thất, coi như là chi thứ trong gia đình. Bọn họ có đứa con, sống ở Luân Đôn."
nụ cười có chút khổ sở lên khóe miệng, Tô Nhiễm Tâm ngụm uống hết sạch ly cà phê nguội lạnh, trong miệng đầy vị chát. Bà cười yếu ớt, : "Ở đất nước Trung Quốc chúng ta, loại hình thức hôn nhân này đối với đàn ông mà , được gọi là ở rể. Mộ Yến Thần, cậu cảm thấy có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng của mình, ở rể nơi Hoàng thất mà còn có con riêng ở ngoài ? cần đến việc nhận tổ quy tông, chỉ sợ rằng, nếu như cậu muốn ông ta chấp nhận điều này, ông ta chấp nhận sao?"
Hết chương 252
**************
Chương 253: phải em ruột.
Cho dù cậu chỉ muốn ông ta biết điều này, liệu ông ta có chấp nhận ?
Nỗi đau đớn như vật sắc nhọn đâm vào tim đau nhói, lan tỏa đến nơi sâu nhất, biến đổi hóa thành nỗi đau nặng nề và chua xót nhất, chiếm trọn cả trái tim .
có thể tưởng tượng cảnh ngộ của Lan Khê khi được sinh ra. sinh ra gặp thời, vô tội đáng thương, thậm chí khi Tô Nhiễm Nguyệt qua đời trong nháy mắt, lai lịch của liền được định bị giấu giếm suốt đời.
Sinh ra ở nhà họ Mộ, có Mộ Minh Thăng chờ đợi và hy vọng, người nào hoài nghi phải con nhà họ Mộ?
"Chị của dì làm sao quen biết người đàn ông kia?" Ngón tay thon dài chống đỡ mi tâm nhíu chặt, khàn giọng hỏi.
Tô Nhiễm Tâm cố nén bỏ qua chua xót trong lòng, trong chớp mắt đem dịu dàng ở đáy mắt nuốt trở về,*lqd* bà nhìn nơi khác : "Hơn hai mươi năm trước chị tôi gả cho Mộ Minh Thăng, quân chính ( quân đội và chính phủ) kết thân, chuyện vui việc. Chị tôi trời sanh tính tình rất ôn hòa, là điển hình tiểu thư khuê các, hề có tâm địa gian giảo. Trước khi gả nghĩ tới mình thích tuýp người đàn ông như thế nào, chẳng qua là cảm thấy đối phương cũng được, gia thế, xuất thân tốt, mặc dù tánh tình nóng nảy chút nhưng mà đối với chị ấy tệ, nên cũng đồng ý gả , làm gì có ý kiến gì khác?"
"Kết hôn nhiều năm, nhưng chị ấy vẫn có con, nhà họ Mộ bắt đầu sốt ruột, Mộ Minh Thăng cũng bắt đầu an phận. . . " Tô Nhiễm Tâm ngước mắt, lạnh lẽo nhìn : "Hoặc là vừa mới bắt đầu ta cũng an phận, nếu tại sao chưa kết hôn mà cùng với Mạc Như Khanh sinh ra cậu trước?"
Thu hồi ánh mắt, bà tiếp tục : "Sau khi rể ra khỏi quân đội, người trong nhà an bài bọn họ ra nước ngoài du lịch giải sầu, bồi dưỡng tình cảm chút, sau khi trở về chị tôi có con. Chị ấy cụ thể, nhưng nghĩ cũng biết chắc là thời điểm đó quen người đàn ông kia. Từ đó về sau, Mộ Minh Thăng đối đãi chị tôi và Lan Khê cũng tệ, chị ấy cũng im lặng dấu diếm thân thế Lan Khê suốt mười mấy năm. Sau này chị ấy bị bệnh trầm cảm, người nào gì với chị, chị ấy cũng để ý tới, thỉnh thoảng nghe chị ấy chút: chị. . .chị, từ những lời đứt quãng trong miệng chị ấy mới biết chuyện này, ra thời điểm chị ấy quen người đàn ông kia, ngay cả con người đàn ông đó cũng có, chị ấy vì đau buồn mười mấy năm tích tụ lại mới thành bệnh."
Hít khẽ hơi, Tô Nhiễm Tâm khàn giọng cảm khái: "Sau chị tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, tôi vốn định nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bí mật này tôi chôn giấu suốt cả đời, chuyện này đối với ai cũng đều tốt. Mộ Minh Thăng hoài nghi và thống hận chị tôi chung thủy, nhà họ Tô lấy làm hổ thẹn nhục nhã vì chị tôi, Lan Khê cũng cần đối mặt với người cha ruột ích kỷ đáng hận đó. . . . . . Nhưng ai có thể nghĩ đến chuyện tình của hai người các cậu? ?" Trong hốc mắt vằn lên tia máu đỏ thắm: "Mộ Yến Thần, bây giờ cậu hiểu chưa? Bây giờ cậu có thể hiểu tại sao lúc đầu tôi , thiên hạ rộng lớn, có nhiều phụ nữ như vậy, cậu thích ai cũng tốt tại sao lại cố tình thích Lan Khê? ! Tôi muốn , tôi muốn đem vết thương chị tôi dấu diếm mười mấy năm đào lên lần nữa, là cậu ép tôi, là các người ép tôi đấy! !"
Tô Nhiễm Tâm hơi kích động, cà phê trong ly bắn tung tóe ra ngoài.
Bà cố gắng đè ép tâm tình, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lan Khê trong bụng có liên hệ với người đàn ông này, trong đầu chỉ ra hai chữ "làm bậy".
“Chị của dì là tiểu thư khuê các, sao lại dễ dàng có cảm tình với người đàn ông khác ngoài hôn nhân? Điểm này bà ấy với dì sao?" Nhướng cặp mắt lạnh bạc lên, lạnh giọng hỏi, đáy mắt lắng đọng xót thương nặng nề.
Tô Nhiễm Tâm cười lạnh tự giễu, lắc đầu : "Tôi biết, có lần tôi hỏi, chị với tôi, chị . Chị cứ khăng khăng. . . . . . Hừ, mực người đàn ông kia."
Nụ cười cay đắng mà lạnh lẽo dần nở ra khóe môi tuấn dật của Mộ Yến Thần.
Mị hoặc chớp lóe rồi mất, giống như ánh sao sáng chói khó nắm bắt, ngón tay dài của Mộ Yến Thần nắm lại, môi mỏng giọng nhấn từng chữ: ". . . . . . Vậy được rồi. Tô Nhiễm Tâm, nếu dì có thể tha thứ cho chị của dì kềm lòng mà vượt ra ngoài hôn nhân, tại sao, thể dễ dàng tha thứ cho chuyện tôi em ấy? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải bị tách ra, thành toàn cho những sắp đặt của dì?"
Trong ánh mắt thâm thúy thoáng lên tia đỏ tươi, thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đứng dậy.
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi rồi.
Bà nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần đứng dậy ra ngoài, khi ngang qua quầy rượu thuận đường tính tiền, thoáng chốc nỗi lo sợ ở trong lòng dâng lên: "Mộ Yến Thần, cậu muốn làm gì? ! !"
Mộ Yến Thần lạnh lùng bước quay đầu lại.
. . . muốn làm cái gì?
. . . Chuyện có thể làm, quá ít.
Thậm chí thể để cho người có đường lui.
đó quá mức tàn nhẫn, muốn, cũng thể để cho đối mặt.
***
Hành lang bệnh viện an tĩnh khiến người ta hơi bỡ ngỡ.
Vừa tới trong nháy mắt Mộ Yến Thần cảm thấy có cái gì đúng, cảnh tượng trước mắt ràng vẫn giống như khi mới vừa , nhưng cỗ dự cảm xấu cũng nảy sinh trong lòng, quả nhiên, khi tới khe khẽ đẩy cửa trong nháy mắt, liền thấy giường . . .
có ai.
giường trống trơn.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trong nháy mắt liền trắng bệch.
Môi mỏng mân rất chặt, thoáng chốc trái tim trong lồng ngực giống như bị người hung hăng khoét mất, ánh mắt của nhanh như chớp quan sát khắp phòng bệnh chừa góc , nhưng có. . . . . . Chỗ nào cũng có bóng dáng của .
. . . . . . nơi nào?
Tựa như bị tảng đá nặng đập vào đầu, ông ông tác hưởng, Mộ Yến Thần lui ra bước, tiếp đó sải bước ra ngoài phòng bệnh tới hành lang, vừa thô bạo nắm tay y tá hỏi tung tích Lan Khê, nhìn y tá kinh ngạc mà vô tội lắc đầu, suýt nữa bóp vỡ xương của đối phương, vừa lúc điện thoại di động trong túi quần tây reo dồn dập chấn động .
Lạnh lùng thả tay y tá, Mộ Yến Thần lôi điện thoại di động ra.
" ở đâu?" lạnh lùng khàn giọng hỏi, trước khi ra ngoài nhớ phái người để ý kỹ nơi này để lung tung, nhớ !
" ấy ở phòng lưu sản* bên này, Mộ tiên sinh . . . " Giọng của đối phương cứng nhắc lại hơi có vẻ khẩn trương, " ấy lấy số chờ ở chỗ này, chúng tôi có cần ngăn ấy lại ?"
*Phòng lưu sản: là phòng chờ sanh, chờ phá thai, tất cả các trường hợp lấy thai ra ngoài.
lấy số chờ ở phòng lưu sản.
Nhắm mắt, cỗ đau nhức giống như sóng thần ập vào lòng, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
". . . . . . Trông chừng ấy, tôi qua bên đó liền." Môi mỏng của khàn khàn khạc ra mấy chữ.
Cúp điện thoại di động, tới phòng lưu sản.
Nghe , phòng lưu sản đó cũng phải bẩn nhất bệnh viện, nhưng nó là nơi tàn nhẫn nhất. Trong phòng đó, giỏ rác thậm chí bên trong đường cống ngầm cũng có những bào thai chưa hình thành cùng với những thi thể bé .
Sao lại tuyệt vọng đến mức phải thừa dịp khi có ở đây, mình tới nơi này. . . . . .
Sao có thể cam lòng đem huyết nhục của mình đến nơi này bỏ ? ! !
Last edited by a moderator: 8/11/15