CHƯƠNG 221.4: (TIẾP THEO)
Đôi mắt rét lạnh như băng mang theo sát khí nhìn quét bốn phía, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chưa từng bao giờ mong muốn gặp được Mộ Lan Khê như giờ phút tại. biết vì sao trong đầu lại bắt đầu lên hình ảnh khi gặp vài năm trước... Thời điểm ấy, ở giữa hắc ám vẫn giữ nguyên vẻ trong trẻo như nước, đôi mắt vẫn như vậy, trong đó mang theo vẻ kiên định tuyệt đối. Có lẽ đó là tất cả nguyên nhân làm động tâm với .
***
Trong phòng họp lớn của Digland York ...
khí từ lúc xế chiều bắt đầu trở nên xơ xác tiêu điều.
William nhận được thông báo sớm của văn phòng tổng giám đốc gửi đến ở bàn làm việc. Khi Mộ Yến Thần được thông báo cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí ngay cả cũng ngờ được động tác của M&R lại nhanh như vậy, bọn họ vừa mới chân trước đến Trung Quốc, bọn tiếp bước sau lưng chạy đến. Thế là lúc này, “trung đội” mang theo hơi thở quý tộc đầy người tới, mí mắt William liền nhảy lên!
Đối phương tới cũng ít người, nhưng quan trọng nhất là người trung gian kia.
Người đàn ông này mắt và tóc đều màu đen, dáng dấp cường tráng giống như người châu Âu châu vậy, thực ra ông ta là người mang dòng máu pha trộn giữa Âu Mỹ với châu Á. đúng ra William có quen biết người này, vài năm trước từng gặp. Về nghiệp vụ, truyền thông M&R và DiglanYork cũng kết giao với nhau nhiều lắm. Nhưng hai năm qua, những cuộc gặp gỡ xuất càng ngày càng nhiều, thậm chí ở chút lĩnh vực nào đấy bắt đầu đối địch, cũng phải có nguyên nhân. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Còn về phần nguyên nhân, William cảm thấy thực buồn cười, cũng hề muốn ra.
William đón tiếp rồi đưa những người này vào phòng họp, khi chạm vào ánh mắt của người đàn ông có mắt và tóc đều màu đen kia, chỉ gợi lên nét cười lạnh nhạt, lễ phép gật đầu.
ra khỏi cửa phòng họp, William biết ngay, hôm nay là trận chiến đấu ác liệt.
Cực kỳ may mắn mũi nhọn M&R lại chỉ hướng vào Digland York, mà phải chĩa thẳng vào Mộ Lan Khê, thậm chí có thể , trước sau tất cả chuyện này là người vô tội bị hại. Sở dĩ thái độ của M&R trở nên cường ngạnh như vậy, nguyên nhân phải ở chuyện sao chép ý sáng tạo, mà là do nguyên nhân khác gây ra.
"Tổng giám đốc Mộ, người đến rồi." William vào, chậm rãi lên tiếng báo.
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua tập tài liệu hạng mục được xếp gọn gàng trong tay mình, ánh mắt lạnh nhạt dời , ném chúng ở mặt bàn phun ra câu ngắn gọn: "Thay đổi."
Mí mắt William nhảy lên, thu hồi lại tập văn kiện, chờ lát nữa trở về thông báo lại cho người phụ trách hạng mục.
"Tổng giám đốc Mộ, vẫn còn việc nữa. . ." William thấy đứng dậy, toàn thân rét lạnh nhanh chóng muốn ra , vội vàng với ở phía sau .
"Cái gì?" Mộ Yến Thần mở cửa mạnh mẽ vang dội, cặp mắt sắc lạnh như băng giá.
"Bạn của ngài, Nhiếp tiên sinh hai ngày trước dặn, tiên sinh ở tại thành phố A, ngày mai ... Vì hai ngày trước ngài công tác tại Los Angeles nên tối thông báo với ngài, biết hôm nay ngài có thời gian để gặp tiên sinh hay ?"
Mộ Yến Thần ngừng bước, nhíu mi.
"Vậy tại sao ngay cả điện thoại của cũng lại gọi tới chỗ của vậy?" thấy kỳ quái, sao Nhiếp Minh Hiên lại gọi điện thoại cho chính chứ?
Vẻ mặt William gượng gạo: "Lần trước ngài đổi lại số điện thoại riêng, sau đó ngài dặn chỉ có Mộ tiểu thư và tôi mới có thể gọi vào, cho nên..."
Lúc này Mộ Yến Thần mới giật mình nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.
"Được rồi, tôi liên hệ lại với ." Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần lên tia nhu hòa, tiếp tục về phía phòng họp.
William theo sát ngay đằng sau.
"Tổng giám đốc Mộ, " William trầm giọng có ý nhắc nhở , "Phó Minh Lãng cũng ở trong đó... là người của M&R, Thái Tử Gia là cổ đông sau lưng, lẽ ra nên nhúng tay vào những chuyện bên ngoài công ty, lần này sợ rằng là muốn nhằm về phía ngài."
câu giống như nhắc nhở Mộ Yến Thần, chút chuyện xưa cũng từ từ lên trong đầu.
Cặp mắt đen thâm thúy thoáng vẻ rét lạnh, khiến người ta hít thở thông, ánh mắt Mộ Yến Thần hờ hững quay , đẩy cửa phòng họp.
. . .
"Kỳ muốn hòa đàm cũng phải là thể được, " người đàn ông có mắt và tóc màu đen ôm lấy môi cười cười, trong ánh mắt rét lạnh lộ vẻ hung ác của chim ưng, cầm phần hiệp nghị thư đẩy qua ". Tổng giám đốc Mộ nhìn qua cái này, nếu đồng ý hãy ký chữ ở mặt , đúng ba giờ sau M&R lập tức triệt án, ngài cảm thấy thế thế nào?"
Bầu khí trận chiến thoáng căng thẳng.
Người hai bên đều ngồi ung dung bất động, William cầm lấy phần hiệp nghị kia nhìn qua, thay đổi sắc mặt.
theo bên người Mộ Yến Thần mười năm, sóng to gió lớn đến chừng nào cũng từng gặp qua, nhưng chưa từng thấy bản hiệp nghị nào giống như thế này, hung hãn hoang đường... khỏi nhếch khóe miệng cười lạnh phen. "Bộp" tiếng, cầm bản hiệp nghị vứt quăng trở lại!
... Bảo Mộ Yến Thần đưa ra cổ quyền 50% sản nghiệp DiglandYork tại Los Angeles, hành vi cưỡng bức để giành lợi thế này, sao cút mà tìm chỗ chết???
Người đàn ông làm càn nhíu nhíu mày, cười lớn hơn nữa: "Thế nào, Tổng giám đốc Mộ muốn? A. . . Tôi đây cần phải hoài nghi thành ý hoà đàm của đối phương... Mộ tiên sinh, muốn tôi rút đơn kiện để giữ gìn danh dự của DiglandYork cùng bình an của vị nữ thiết kế trẻ tuổi kia, điều kiện này có cần phải tính toán nhiều nhỉ, ngài thử xem?"
Mộ Yến Thần vẫn bất động thanh sắc, tao nhã ngồi tựa vào ghế, như nhìn vai thể diễn xuất trong vở kịch.
Người đàn ông có đôi mắt đen liếm liếm môi, càng phát ra tiếng cười kỳ quái, suồng sã: " Tổng giám đốc Mộ, ra chuyện này cũng rất đơn giản, dù sao người có lỗi cũng phải là người có địa vị cao quý, công ty bên này đưa ra ý kiến, ngài chỉ cần bảo bên hợp tác với ngài chịu trách nhiệm đưa ra người để gánh vác hậu quả, như vậy là đủ rồi. Ở nước Mỹ, những người phạm phải tội danh thế này, cũng phải , nặng cũng nặng, vừa vặn để cho người trẻ tuổi mua được bài học kinh nghiệm, lần sau thể mắc lại loại hành động xấu xa, ghê tởm này nữa, chẳng phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên hay sao? Thế nào, Tổng giám đốc Mộ muốn sao?"
"A.... . . Hình như tôi có nghe ... " người đàn ông như đột nhiên tỉnh ngộ vậy, liền gật gật đầu, nở nụ cười kỳ quái: " thiết kế bản đồ án kia hình như là người của tổng giám đốc Mộ phải ?"
Last edited by a moderator: 26/9/15