1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 218: Bảo bối, em.

      lần nữa trở nên căng thẳng, lần nữa phát ra thanh rên rỉ khi bị chôn vào nơi sâu nhất.

      Thân thể khẽ run lên. Cuộn lại, dừng lại được.

      Mộ Yến Thần nhanh chóng lên đến đỉnh, bị khít khao buộc chặt làm cho đầu óc trống rỗng, đợi đến khi khoây khỏa hơn chút mới bắt đầu động, từ chậm cho đến nhanh, lúc Lan Khê có thể mở cặp mắt sũng nước của mình ra nhìn thấy gương mặt tuấn tú của ở sát bên, nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của , Mộ Yến Thần lại cho phép phân tâm, môi mỏng lạnh nhạt mím lại, cúi đầu túm lấy môi của , mạnh mẽ cuốn lấy cái lưỡi của , cả người Lan Khê run lên, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị đặt sát bên người, đụng vào nhau trở nên rất kịch liệt.

      Đêm khuya lạnh lẽo, nhưng lại bị lửa nóng kích tình này thêu đốt, trong khí cũng tràn đầy mùi vị của tình dục .

      Lan Khê thể suy nghĩ được gì nữa, nhanh chóng bị cuốn vào trong trận sóng to gió lớn này!
      hiểu, ràng lúc ban ngày hao hết tinh lực đàn ông rồi, vậy mà tại sao bây giờ nó lại dồi dào đến như vậy chứ. lúc lăn lộn đến mức mồ hôi thấm ướt cả drap giường, lại bất thình lình đâm mạnh vào cái làm khỏi cả kinh. Xiết chặt lại, muốn khép hai chân lại nhưng lại bị đầu gối của đẩy ra, ngón tay dài nóng bỏng lượn lờ ở chỗ giao hợp. Đùa giởn ở nơi đó, làm cho lý trí của sụp đỗ hoàn toàn, môi mỏng liếm láp vành tai của , sau đó lại in cái dấu đỏ tươi ở ngoài sau gáy của !

      Lan Khê kịch liệt co quắp lại, nức nở níu chặt ga giường!

      Mộ Yến Thần lại biết thoả mãn, lạnh lùng nhớ lại cả giác đơn khắc nghiệt trong suốt bốn năm qua, động tác vô cùng càn rỡ, lấy tay kéo khủy chân của lên, lại đột ngột đâm vào làm vừa đau vừa lại thỏa mãn! khuây khỏa này làm cho hoảng sợ, muốn cự tuyệt nhưng lại bị cảm giác điên cuồng này làm cho kích thích, miệng ngừng phát ra những tiếng rên rĩ càng lúc càng lớn. Vật vô cùng cứng rắn đó làm cho hơi sợ, Mộ Yến Thần nhàng kéo mặt cho qua rồi ngậm lấy đôi môi nhắn của , giống như là an ủi ,nhưng tốc độ ở phía dưới lại giảm chút nào, mà ngược lại càng lúc càng nhanh hơn!

      Bị cảm giác xâm nhập này hành hạ, lửa đốt cháy khắp cả người!

      sắp làm cháy rụi mất rồi.

      Cuối cùng dùng toàn bộ sức lực bắt đầu chạy nước rút, hòa vào , Lan Khê khóc đến khan cả giọng, trong ánh mắt của Mộ Yến Thần nổi lên đầy tơ máu, thú tính trong cơ thể xông ra, giữ chặt mái tóc mềm mại của , rồi ngừng dụ dỗ bên tai của , sau đó đẩy đầu gối của lên để có thể tiến vào được sâu hơn nữa!

      Chỗ đó của trở nên vô cùng ướt át, cái eo nhắn của Lan Khê bị nắm chạt trong lúc điên cuồng chạy nước rút, tiếng thét chói tai hòa cùng tiếng khóc nức nở và động tác kết thúc của ! gắt gao giữ chặt lấy mà bộc phát, cuối cùng người của Lan Khê ướt đẫm mồ hôi, mệt nhọc mà thiếp .

      Ý thức của cũng dần mất , sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy cũng biết mình tắm như thế nào nữa.

      Mộ Yến Thần nằm ở người lúc lâu rồi mới thong thả ngước mặt lên.

      Đưa mắt nhìn vẻ mặt điềm tỉnh khi ngủ say của , nhàng ôm vào trong ngực, cúi đầu chống lên trán của , sau đó nhớ lại câu của lúc nãy, "Mộ Yến Thần, em vẫn còn " .

      Những chữ này, bất luận có bao nhiêu lần chăng nữa, vẫn vì nó mà kích động, và muốn nghe nó nhiều hơn nữa.

      Môi mỏng đặt lên vành tai ướt đẫm mồ hôi của , khàn giọng : ". . . . . . cũng em, bảo bối."

      Lan Khê trong lúc mơ màng nghe được cái gì đó rất muốn tỉnh dậy, nhưng cách nào mở mắt ra được, cơ thể bị vật gì đó đè lên làm cả thấy khó chịu, lưng lại có cảm giác nhồn nhột, nóng bỏng kéo dài đến ngực, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve sống lưng của , thân mật quấn quít, cán nuốt bờ môi hồng hồng quen thuộc, hôn rất sâu, siết lấy rất chặt, giống như muốn đem nuốt vào trong bụng, hòa làm với .

      Nhất thời, lan Khê lại cảm thấy rất an tâm.

      mệt mõi để mình chìm vào trong giấc ngủ, để mặc cho mình lâm vào trong bóng đêm vô tận, cũng như lao vào trong lòng ngực ấm áp của . . . . . .

      ***

      Sáng sớm hôm sau.

      Sau khi Kiều Khải Dương tỉnh lại, xung quanh đều là ánh sáng rất chói mắt.

      Làm cho mắt đau nhói, híp mắt lại , lấy tay che , rồi bắt đầu mở mắt ra.

      CỐ gắng ép mình được nghĩ tới những thanh phức tạp từ phòng bên cạnh nữa, cơ thể rốt cuộc cũng có chút sức lực, lật người đứng dậy tùy ý lấy bộ đồ trong túi rồi vào phòng tắm.

      218.2

      Lúc nhìn thấy mình trong gương, Kiều Khải Dương khỏi nghiến răng ——

      Con mẹ nó. Xuống tay là nặng.

      Khóe miệng vẫn còn ứ đọng máu, lấy tay sờ sờ, đưa mắt nhìn vào trong gương mình, đột nhiên nghĩ lúc chuyện điện thoại với Lan Khê, ấy hai người ở gần nhau, cư nhiên lại có thể ở gần đến như vậy, Kiều Khải Dương phải trơ mắt đứng nhìn hai người họ ở cạnh nhau.

      Nhắm mắt lại, lạnh lùng nhíu mày, trong ánh mắt thoáng qua tia máu đỏ thẫm, vung ngụm nước lạnh băng lên mặt.

      Sau khi rửa mặt xong, vừa bước ra ngoài nghe tiếng điện thoại vang dội.

      —— Bất kể ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải đối mặt.

      ngờ ở đầu điện thoại bên kia lại là Tống Mẫn Tuệ,thằng con trai nhà bà mặc dù bà cho nhưng nó lại nghe lời mà vẫn công tác với nhân viên, sau khi bắt máy Tống Mẫn Tuệ ngừng la mắng, bên trong tiếng la mắng cũng có chút oán trách vì bà thể rèn sắt thành thép được và cũng có chút ân cần! hồi lâu sau Tống Mẫn Tuệ mới chậm lại, lạnh giọng hỏi: "Chuyện hợp đồng thiết kế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hả?"

      "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?" Kiều Khải Dương bị mắng nên cáu kỉnh, xoa xoa mi tâm, khàn giọng tức giận .

      "Lan Khê đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà hai người lại báo cáo với công ty, mẹ phải xem tin tức mới thấy được " Tống Mẫn Tuệ nghiêm giọng : “Đây là kích vô cùng nghiêm trọng, Khải Dương, mẹ cho con đại diện công ty sang đó, nếu như quả nhà thiết kế của chúng ta có vấn đề, nếu như đối phương muốn chúng ta bồi thường tiền hợp đồng, muốn đem chuyện này ra tòa, chắc chắn danh tiếng của công ty cũng bị ta làm ảnh hưởng, con có hiểu ?"

      kích trầm trọng như vậy, công ty quản cảm của bà đảm đương nổi, nếu cẩn thận xử lý khổ tâm của bà nhiều năm nay ở thành phố A tan thành tro bụi hết!

      "Mẹ có ý gì?" Kiều Khải Dương cười lạnh, "Nếu như phải ra tòa, việc đầu tiên là mẹ sa thải ấy, để ấy mình đối mặt với đối phương sao? Như vậy dù tòa án có xử như thế nào cũng ảnh hưởng đến công ty của mẹ phải ?"

      Tống Mẫn Tuệ cau mày: "Khải Dương, mẹ bàn công việc với con, con đừng có đem tình cảm riêng tư vào trong này . . . . ."

      "Con có tình cảm riêng tư gì hết, " cắt ngang lời bà, cười lạnh hơn, "Con chỉ cảm thấy nên làm như vậy, trước khi việc này xảy ra, ấy mang đến bao nhiêu tiền cho mẹ con biết nhưng mẹ đừng nghĩ đạp ấy ra, ấy bị sao hết."

      xong, Kiều Khải Dương liền cúp điện thoại, ném vào giường.

      Trong lồng ngực buồn buồn, hơn nữa lại đau, Kiều Khải Dương chui đầu vào giữa hai cánh tay, cảm giác mình TMD uất ức, ràng ở bên cạnh , ràng là từng đao từng đao cắt vào người , nhưng hễ gặp phải chuyện che chở cho , chỉ sợ xảy ra chuyện. đáng chết.

      Kiều Khải Dương ngồi ngây người hồi rồi mới đứng dậy ra cửa, lại ngờ rằng vừa bước ra khỏi cửa lại gặp phải Mộ yến Thần.

      Bóng dáng của ta cao ngất, bộ dạng vẫn lạnh lùng như trước, trong tay cầm hành lý của Lan Khê, Kiều Khải Dương nhìn cái cũng biết tối hôm qua Lan Khê ngủ ở phòng mình, nhất thời siết tay lại chặt, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Mộ yến Thần.

      William từ đầu khác của khách sạn tới.

      "Tổng giám đốc Mộ, vé máy bay được đặt rồi." ta tôn kính .

      Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn Kiều Khải Dương cái, rồi lạnh nhạt : "Chuẩn bị trở về nước."

      Kiều Khải Dương nhảy dựng lên!

      "Chuyện còn chưa được giải quyết, mà trở về nước cái gì?" lạnh lùng cau mi lên.

      Bóng dáng mạnh mẽ của Mộ Yến Thần thẳng tắp, lạnh lùng có nhìn , ngược lại câu môi cười cười với William, bàn tay ưu nhã đút vào trong túi quần: "Kiều tiên sinh, thời gian bay của cậu là ba giờ chiều ngày mai, điện thoại di động gọi được, nên tôi chỉ có thể đến đây để thông báo."

      Kiều Khải Dương vẫn chau mày lại như trước.

      William vẫn cười nhạt như cũ, đợi đến khi Mộ Yến Thần xa rồi mới từ từ giải thích : " giờ, mọi việc được giải quyết cách thoã đáng, tổng Giám đốc MỘ định về nước mới xử lý chuyện này với luật sư của M&R, đến lúc đó phiên tòa được mở ở trong nước."

      "Thỏa đáng?" nh hơi cong môi, lạnh lùng như băng, "Thế nào thỏa đáng?"

      William nhíu mày: " cố xảy ra vấn đề, đương nhiên là người chịu trách nhiệm phải phụ trách."

      Người chịu trách nhiệm.

      " là Nhan Mục Nhiễm?" Kiều Khải Dương cau mày lại chặt hơn.

      William gật đầu cái.

      tia sáng lạnh lùng toát ra từ sau cặp mắt kính ưu nhã kia, tỏa ra bốn phía, William thấp giọng giống như nước chảy: " cố lần này hề liên quan đến Mộ tiểu thư, đây là tác động thể cản nổi của thời tiết, mà người phụ trách hạng mục lại hề để ý đến chuyện này, đương nhiên phải chịu trách nhiệm —— Bây giờ, Nhan tiểu thư bị DiglandY¬ork cắt chức quản lý hạng mục bờ biển rồi. . . . . ."

      Cuối cùng William nở ra nụ cười nhạt : " ấy bị cắt chức tạm thời, phải ở lại Los Angeles."
      xuxubungbu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 219: triền miên ấm áp

      Kiều Khải Dương nghe xong trợn mắt, gương mặt tuấn tú khẽ trắng bệch.

      Vì chuyện này mà chạy đến đây, lại hề biết về chuyện này.

      Nụ cười lạnh nở khóe môi, khàn giọng : ". . . . . . Là tôi hồ đồ sao? biết chuyện này phải như vậy, đổi trắng thành đen, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Nhan Mục Nhiễm, là chủ ý của ai vậy?"

      William nở nụ cười sâu xa: "Gậy ông đập lưng ông. Tổng giám đốc Mộ với tôi như vậy, hình như là câu danh ngôn của Trung Quốc phải ?"

      Gậy ông đập lưng ông.

      Hai mắt của Kiều Khải Dương giật giật! !

      Gương mặt tuấn tú tái nhợt cố gắng tỏ ra lạnh lùng, cố ép mình tỉnh táo lại, biết nếu truy cú về rủi ro của hạng mục liên quan đến Lan Khê, nhưng dù sao cũng là do bản thiết kế thích hợp mới xảy ra cố, chuyện này, ràng là do Mộ yến Thần lợi dụng quyền thế đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu người quản lý là Nhan Mục Nhiễm mà!

      Như vậy, việc bồi thường cho người bị thương, hoặc là bị khởi tố hình , cũng hướng về phía Nhan Mục Nhiễm! Cho nên ta mới phải ở lại Los Angeles, dọn dẹp hậu .

      Mộ Yến Thần ta lại có lúc biết phân biệt thị phi như vậy. . . . . .

      Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi lại, nắm chặt tay lại, lùi mấy bước trở về phòng, cương quyết đóng cửa lại, "Rầm!" tiếng, đầu vì vậy cũng bị ong ong theo

      Cả người mệt mỏi, ngồi xuống ghế sa lon, hai tay vuốt vuốt mi tâm, cau mày suy tư.

      —— Chẳng lẽ Mộ Yến Thần biết người làm những chuyện ngày hôm qua?
      Mặc dù lúc trước cũng nghi ngờ Nhan Mục Nhiễm là chủ mưu, nhưng cũng dám xác định, mà bây giờ Mộ Yến Thần lại đẩy Nhan Mục Nhiễm ra, ràng dụng ý chính là như thế.

      Vậy là nhân kiện này mà làm lại vụ án?

      Giải quyết như thế nào?

      Kiều Khải Dương cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn. Tên người thiết kế chính là Mộ Lan Khê, cho nên tội danh lần này cho dù Mộ Yến Thần muốn tìm người khác gánh dùm cũng thể được.

      Nghĩ tới đây trong đầu Kiều Khải Dương khỏi châm biếm!

      —— ràng chuyện của cũng là chuyện của , ràng có người đàn ông thương ở bên cạnh suy nghĩ, lo lắng cho , cho dù có khó khăn gấp ngàn lần cũng chấp nhận thay , Kiều Khải Dương, mày còn ở đây xem náo nhiệt cái gì nữa? ?

      Gương mặt tuấn tú tái nhợt do thở nổi mà trở nên đỏ ngầu! !

      Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi, mười đầu ngón tay chậm rãi quấn lại vuốt v echo nhau, vừa cười lạnh lại vừa lo lắng, nhớ lại những lời Tống Mẫn Tuệ , trong đầu đột nhiên thoáng qua suy nghĩ, rất mạo hiểm, lại có thể cứu khỏi nguy nan.

      Nhưng mà. . . . . .

      Trong lòng giống như vừa có lửa lại vừa có băng, đầu óc rối rắm như muốn nổ tung ra.

      Các khớp xương bị nắm chặt phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" , trong con ngươi của đầy máu tươi, cầm lấy điện thoại di động, bấm số phòng của đối phương sau đó lạnh lùng : "Hủy vé máy bay , tôi về trễ ngày."

      William có chút kinh ngạc.

      quá phút William liền phản ứng lại , dù sao Mộ Yến Thần cũng ở đây, theo xem hai người bọn họ ân ái với nhau, đây là việc mà người cao ngạo như Kiều Khải Dương có thể chấp nhận được.

      "Được. Kiều tiên sinh." William cười nhạt lễ phép đáp lại.

      Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê.

      Nhưng cuối cùng chỉ cười lạnh tiếng, từ bỏ ý định đó.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      219.2

      Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê.

      Nhưng cuối cùng chỉ cười lạnh tiếng, từ bỏ ý định đó.

      ***

      Trong sân bay to lớn ngừng phát ra tiếng của ưu nhã, Lan Khê đứng trước cửa kiểm an, khỏi quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của người

      Có mấy khuôn mặt gặp qua, là những nhân viên của DiglandY¬ork theo Nhan Mục Nhiễm, nhưng thấy Nhan Mục Nhiễm đâu, mà càng làm cho có chút kỳ quái chính là Kiều Khải Dương cũng tắt điện thoại luôn, nếu như phải vừa rồi có người cho biết Kiều Khải Dương về trể ngày, cũng biết gì.

      "Mộ tiên sinh còn có chút chuyện ở công ty phải xử lý, lập tức tới đây." William nhìn thấy hết nhìn đông lại đến nhìn tây, tốt bụng .

      Mặt Lan Khê vặn vẹo quay lại nhìn ta, trong ánh mắt thoáng qua vẻ lúng túng.

      "Có phải vì giới truyền thông chịu bỏ qua cho ấy ?" khàn giọng nhàng mà , trong ánh mắt đầy đau lòng, "Việc bịt kín chuyện hạng mục quảng cáo của DiglandY¬ork là sao chép lại là sỉ nhục rất lớn, nếu như tôi đứng ra giải quyết chuyện này ấy gặp khó khăn, phải hay ?"

      William vẫn cười nhạt như cũ, hai tay chậm rãi đút vào túi quần: "Vậy Mộ tiểu thư quyết định đón luật sư Hàm, thừa nhận chuyện này liên quan gì đến DiglandY-ork, mọi việc đều do tự sao chép sao?"

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê đột nhiên biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, trong lồng ngực tràn đầy tâm tình!

      "Mộ tiểu thư cũng muốn làm chuyện đó phải ?" ta tiếp tục hỏi.

      Lông mi dài rũ xuống, run rẩy giống y như cánh bướm, cộng thêm gương mặt trắng nõn làm động lòng người của .

      lúc sau, Lan Khê mới ngước mặt lên, cố kiềm nén cho giọng của mình run rẩy: "William, theo tôi lâu như vậy, phải biết lúc đầu ấy gặp bao nhiêu khó khăn, cây to đón gió, tôi cũng biết những người cạnh tranh với ấy mượn chuyện này để gây khó dễ, bây giờ áp lực của ấy còn nhiều hơn tôi. Cho nên nếu như sau khi trở vẫn tìm được bằng chứng chứng minh tôi trong sạch, Muốn tôi thừa nhận chuyện đó chưa chắc là được."

      Lông mày William nhảy lên!

      nhàng nâng mắt kiếng lên, nhưng vẫn thể nhìn người ở trước mặt được, William nhìn chăm chú thêm lần nữa, lúc này mới có thể nhìn thấy ràng ánh mắt kiên định của .

      Cặp mắt đó là đẹp.

      " phải Mộ tiểu thư rất thích công việc thiết kế này sao?"

      "Thích, nhưng chưa chắc là thể bỏ được."

      William nhìn gương mặt tái nhợt của , khóe miệng nở ra nụ cười lớn, xoa xoa mi tâm : "Vậy Mộ tiểu thư cũng có thể suy nghĩ lại chút, ở trong lòng tổng giám đốc Mộ, danh dự của công ty và , rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?"

      Lan Khê nháy mắt mấy cái, chân tướng.

      William nhìn lướt qua cửa sân bay, rồi dời mắt sang người : "Mộ tiểu thư, đừng dễ dàng quyết định việc làm của mình."

      vẫn tò mò ta vừa nhìn cái gì, nên quay lại nhìn cái, nhìn thấy Mộ Yến Thần bước vào cửa sân bay, thân thể cao ngất của ngừng phát ra những chùm ánh sáng long lánh, mang theo loại cường thế .

      Lan Khê trở nên căng thẳng.

      "Chờ lâu ?" giọng trầm thấp dịu dàng truyền đến, làm chokhong6 khí lạnh lẽo xung quanh chợt biến mất.

      Bàn tay đặt xuống, nhàng chạm được vào tai của , lòng bàn tay ấm áp của tương phản với nhiệt độ lạnh lẽo nơi này, Lan Khê run lên cái, nếu như phải có nhiều người ở đây như vậy, rất muốn dựa sát vào trong ngực của .

      Mộ Yến Thần đảo mắt cái, giống như nhìn thấu suy nghĩ của , cánh tay dài nhàng ôm vào ngực, ôm chặt. Cúi người nhàng chạm lên trán của , vô cùng ấm áp.

      Lan Khê bị hành động này của làm cho hết hồn! !

      Vội đẩy ngực ra, hơi thở của yên rung giọng : "Mộ Yến Thần, ở đây có rất nhiều người. . . . . ."

      "Bọn họ thấy được." chậm rãi .

      Lan Khê kinh ngạc chút, đưa mắt nhìn sang, nhìn người mang mắt kính đen kia, hình như được ra lệnh nên hề nhìn về phía này, ngay cả William cũng quay lưng , theo chân bọn họ tán gẫu.

      kích động trong lòng Lan Khê vẫn cách nào kiềm lại được, lại đỗ vào ấm áp của , muốn tách ra.

      Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.

      Mặt Lan Khê khẽ đỏ lên, khe khẽ đẩy ra lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình lên tin nhắn, là số điện thoại của Kiều Khải Dương, tin nhắn cũng rất đơn giản, phía chỉ có ba chữ ——

      " nhớ em."

      219.3


      Tay Lan Khê khống chế đượckhẽ run lên! !

      nhớ em? ? ?

      Từ trước đến giờ chịu nỗi những việc này. Trêu chọc, mặt nhất thời đỏ bừng lên, rất xấu hổ, nhất là khi biết Mộ yến Thần vẫn nhìn , thể để thấy nội dung của tin nhắn được!

      Cái tên Kiều Khải Dương đáng chết này, rốt cuộc muốn làm cái gì? ! !

      Lan Khê giận đến toàn thân run rẩy, người sau lưng lại ôm chặt lấy , giọng lạnh nhạt dịu dàng bên tai : "Có muốn gọi điện kêu ta về chung ?"

      Giọng này, sao lại nghe được mùi dấm chua ở đây nhỉ.

      Viền tai bị làm cho ngứa ngáy, cũng dám quay đầu lại, giờ phút này trong sân bay lại vang lên giọng nhắc nhở mọi người lên máy bay, người đàn ông ở phía sau buông ra, vẫn ưu nhã mà lạnh lùng về phía trước.

      Nhất thời Lan Khê có chút sợ.

      chạy theo đằng sau, lúc xếp hàng bị hành lý của người khác đẩy đến phía sau, mắt thấy người đàn ông lạnh lùng kia vẫn chịu quay lại nhìn mình, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, đứng trong hàng ngũ bất động, cũng quay đầu, dứt khoát xoay qua chỗ khác tìm chỗ ngồi ngồi xuống, kiên nhẫn đợi.

      hồi lâu sau Mộ Yến Thần có chút khó nhịn.

      trơ mắt nhìn ngoái đầu lại nhìn, khi phát có ở đó lại nhíu mày, người ở phía sau thúc giục, liền ưu nhã ra khỏi hàng, quay về tìm , nhưng tới lui vẫn tìm được.

      mắt lạnh lẽo của trong thoáng chốc đầy kinh hoảng .

      Mộ Yến Thần lạnh lùng mím môi lại, đến hàng khác tiếp tục tìm.

      Nhưng đến lúc này vẫn tìm thấy Mộ Yến Thần mới bắt đầu luống cuống, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, ánh mắt này khiến Lan Khê ngồi ở xa xa nhìn thấy cũng sợ, ngồi ngay ngắn người lại, cất cao giọng khẽ kêu tiếng: "!"

      Mộ Yến Thần quét ánh mắt lôi cuống đầy sát khí của sang ——

      lạnh lùng nhanh chóng biến mất.

      Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được để xuống, xuyên qua đám người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tới, hình như có hơi giận, lại thấy khóe miệng giắt lên nụ cười dão hoạt.

      “Em biết quay đầu lại tìm em?" Giọng trầm thấp từ tính mang theo nguy hiểm cúi người xuống.

      Lan Khê nhịn được liền nở nụ cười quyến rũ bên môi, chỉ chỉ túi của : "Vé và hộ chiếu của em đều ở chỗ , em được, em chỉ đợi trở lại tìm em thôi."

      Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần thay đổi trong nháy mắt.

      hồi lâu sau tự tay vỗ vỗ vào khuôn mặt nhắn của , khàn khàn : " nào."

      sắp nhịn được mà muốn hôn ngay rồi.

      Trong căn phòng chờ, đôi tình nhân Phương Đông đùa giởn với nhau khỏi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Lan Khê bị ôm vào trong ngực gãi nhột, nhịn được cười cầu xin tha thứ, muốn chạy trốn, lại bị hai cánh tay của ôm chặt lại cho trốn. Lan Khê nghĩ đến việc ngày hôm đó mặc dù và Kiều Khải Dương vẫn chưa có gì, nhưng thân mật tuyệt đối có, tức giận cũng là đương nhiên, nên tùy ý làm loạn, lúc chịu được liền cà nhắc ôm chặt cổ của , ghé vào lỗ tai dịu dàng hai câu rất hữu ích, cũng liền yên tĩnh trở lại.

      "Đúng rồi, đến Manchester có gặp dì ? Quản gia địa chỉ của ông ngoại em cho , nên tìm sao? Dì ấy còn ở đó ?" Lan Khê hỏi.

      Mộ Yến Thần hôn khe khẽ trán của , con mắt sắc khẽ biến, : "Gặp lần, chỉ là thời gian quá gấp gáp nên chưa được gì, chỉ chào hỏi mà thôi."

      Lan Khê gật đầu cái: "Có phải dì ấy rất lạnh lùng với ? Tình cảm của dì ấy và mẹ em rất tốt, cho nên thích cũng là chuyện bình thường."

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần càng trở nên lạnh nhạt hơn, ôm chặt gì nữa.

      Vấn đề thiết yếu cần giải quyết trước mắt phải là chuyện này, làn về nước này có rất nhiều khó khăn đội giải quyết, nhưng nhớ lại thái độ úp mở lúc gặp mặt của Tô Nhiễm, ánh mắt của liền biến sắc. Thân thế của biết là gì, mà mặc kệ là cái gì, cũng tìm ra được.

      Tâm tình của lúc này gần như cũng giống với Lan Khê.

      Ánh mắt vui mừng của cũng mất , thay vào đó là mây đennhớ lại vụ việc của M&R, muốn ràng với , cần DiglandY¬ork phải thay chịu lỗi với đối phương, đến ngày ra tòa, muốn tự mình !

      . . . . . .

      Cùng lúc đó ở Los Angeles ——

      Buổi họp báo tại chỗ, Nhan Mục Nhiễm mang giày cao gót vào trong phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, mở túi trng điểm ra, ngước mắt nhìn mình trong gương , cố gắng đánh má hồng, lại đột nhiên ném túi xuống đất! ! Hoa lạp đống đồ nhếch nhác ngồi bệt đất!
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      Vi Van, xuxubungbulaula thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 220: Chuyện xấu bị tố giác

      mở nước, tiếng "Rắc rắc " vang lên, thấm vào trong người.

      Cách nơi này xa vẫn còn vang lên những câu hỏi sắc bén của phóng viên.
      Tay Nhan Mục Nhiễm chống lên mặt đá lạnh lẽo, run dữ dội hơn, Gương mặt xinh đẹp của vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo! !

      —— Tại sao có thể như vậy?

      Tin tức mới bùng nổ vào sáng hôm nay , cả đêm hôm qua ngủ nên đầu ốc được tỉnh táo, khi định thần lại liền hoảng hốt vào nhà vệ sinh, mở TV lên nghe tin thời của Los Angeles , lại nghe được tin làm thể nào tin được! !

      lảo đảo chạy , cũng dám thở mạnh nhìn vào màn ảnh, chỉ nghe giọng đơn điệu của phóng viên TV ——". . . . . . Người sáng lập ra DiglandY¬ork, Mộ Yến Thần tiên sinh đưa ra câu trả lời cho giới truyền thông về nguyên nhân xảy ra cố ở hạng mục bờ biển của DiglandY¬ork lần này, nguyên nhân gây ra cố lần này là do thủy triều và yếu tố thời tiết, bởi vì người phụ trách hạng mục khong tính đến việc này, buổi chiều hôm nay, DiglandY¬ork chấp nhận mở họp báo để với phóng viên, tuyên bố bồi thường cho cố này, người chịu trách nhiệm chính là người phải chịu trách nhiệm bồi thường cho việc này, cũng bị cắt chức. . . . . ."

      Thậm chí lời còn chưa dứt, máy tính bàn “Đinh” Lên tiếng, là thư khẩn cấp của công ty gửi tới! !

      Cả người Nhan Mục Nhiễm lạnh như băng lao tới nhìn, lại nhìn thấy nội dung trong email chính là thư công ty đuổi việc ! Mà văn bản hiệp nghị cùng chính sách đuổi việc, tới ba phút liền được đưa đến trước cửa phòng của ! !

      Trong buổi sáng, Nhan Mục Nhiễm biết mình bị sét đánh biết bao nhiêu lần, việc chấn động này làm cho đầu óc của cơ ong ong.

      gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần, nhưng có tín hiệu.

      gọi điện cho cấp dưới cùng làm hạng mục này, đối phương lại dùng giọng lạnh nhạt cự tuyệt cho nhúng tay vào hạng mục này nữa! !

      Nhan Mục Nhiễm mang theo tức giận cùng sợ hãi đến phòng của Mộ Yến Thần, nhưng lại bị William cản ở ngoài cửa, được đáp lại là ——"Hôm nay, tổng giám đốc Mộ trở về nước nên từ chối quấy rầy, còn chuyện họp báo kia, Tổng giám hành chánh cùng an bài, Nhan tiểu thư, mời tự trọng."

      "An bài cái gì?" Nhan Mục Nhiễm tức giận đến toàn thân phát run, hốc mắt ửng đỏ, "Chuyện khởi tố lần này liên quan đến tôi, phải do tôi làm ra, tại sao Yến Thần phải đổ lên đầu tôi! ! ấy phải là người như vậy, tại sao ấy có thể đối xử với tôi như vậy? ! ! !"

      William chỉ nhàn nhạt cười, để ý tới.

      còn muốn náo loạn nữa, gương mặt luôn ôn hòa lạnh nhạt của William liền lạnh xuống, chậm rãi : "Tại sao phải chịu trách nhiệm về việc này, chẳng lẽ Nhan tiểu thư hiểu sao? Nếu trong sạch, vậy tại sao còn phải táy máy tay chân trong bản thiết kế của Mộ tiểu thư , thông qua thẩm hạch, đợi đến lúc xảy ra cố đến tìm Mộ tiểu thư gây phiền phức?"

      Sắc mặt của Nhan Mục Nhiễm nhất thời trắng bệch! !

      William cười lạnh: "Quản lý Nhan, sợ cố lần này làm chết nhiều người sao, sợ những người chết oan đó đến tìm lúc nữa đêm hả?"

      Chân Nhan Mục Nhiễm mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống! !

      biết rồi. . . . . .

      ra là, cái gì cũng biết! !

      Buổi họp vẫn còn tiếp tục, trợ lý vội vàng chạy tới cuối hành lang, vẻ mặt nghiêm trang : "Nhan tiểu thư, mời nhanh chút, thân nhân người bị hại đến gây chuyện, các ký giả lại điên lên hỏi rất nhiều chuyện, ở ngoài đó rất loạn, nhanh ra ngoài đó !"

      Nhan Mục Nhiễm chống lên bồn rửa tay run rẩy.

      Hốc mắt của hồng đến đáng sợ, giống y như con quỷ, chậm rãi quay đầu lại: "Thân nhân tới, cậu còn để cho tôi ra ngoài? Hả. . . . . ." cười lạnh, "Cậu sợ bọn họ mất khống chế, làm những chuyện quá đáng với tôi sao? !"

      Mặt của trợ lý lúc đỏ lúc trắng.

      tưởng tượng mình có lỗi gì, cười lạnh : "Sao hả? Trách nhiệm cố lần này là do cậu gánh, còn muốn đổ thừa sao? Mục đích mở cuộc họp báo này là để cho cậu xin lỗi! Quá khích cũng bình thường! ! Con trai của người ta vì cố giải thích được mà bị liệt suốt đời, tổng giám đốc Mộ thông báo, nếu như bồi thường đủ, thân nhân muốn đập nát chỗ đó cũng được! Mấy người nắm giữ chức vụ cao, chẳng lẽ muốn ngồi mà hưởng phúc, gặp chuyện giải quyết xong còn dám phải! ! !"

      Lời vang lên, mặt Nhan Mục Nhiễm do kìm nén mà đỏ lên, giận muốn điên lên, lại biết mình nếu thể phát điên lên chỉ có thể thẹn quá hóa giận! !

      Cửa hành lang mở ra, phó tổng giám đốc, người luôn trầm ổn cũng tới đây, gọi tên tiếng của , giọng được xía vào.

      Tay Nhan Mục Nhiễm gắt gao nắm chặt thành bồn rửa tay, ngón tay cũng muốn gãy ra! !

      cắn chặt môi lại đến rướm máu, khàn giọng : "Được. Tôi ra!"

      xong nhặt túi của mình lên, ra ngoài!

      Trong phòng, bởi vì xuất của Nhan Mục Nhiễm mà đột nhiên yên tĩnh lại.

      vén tóc bên tai lên, dù cố đánh má hồng lên nhưng vẫn thấy được khuôn mặt trắng bệch, bởi vì thân nhân của người bị thương gây rối mà sân khấu xém chút cũng sập, bàn ghế ngã lung tung, chỉ còn lại cái đứng duy nhất. lấy hết can đảm tới kéo micro sang, dùng giọng trong trẻo cất ra câu tiếng ——

      "Những câu hỏi lúc nãy của mọi người tôi đều nghe thấy, đối với cố này lần, ta tôi thừa nhận là sai lầm của tôi dẫn tới, mà danh tiếng của DiglandY¬ork mọi người cũng quá ràng, cho nên chuyện lần này tôi thể cụ thể được, còn về việc bồi thường chúng tôi cũng thầm tiến hành, cũng xin thân nhân tỉnh táo lại chút nên tiếp tục gây rối ở đây nữa. . . . . ."

      Nghe đến đó, mọi người vốn yên tĩnh lại bắt đầu náo loạn trở lại.

      Trong đám thân nhân có người đàn ông Mĩ có luyện võ, tức giận bổ nhào tới, tay xách cái thùng rác trong góc phòng lên, bước qua khỏi mấy người phụ nữ la hét, đổ tất cả rác lên người Nhan Mục Nhiễm! !

      Giấy vụn rơi ra, thậm chí còn có cây kem của mấy đứa chưa ăn xong cũng đổ lên người của .

      Ánh mắt của người đàn ông cường tráng nam đầy ưu thương mà lại bình tĩnh, lạnh nhạt : "Chỉ lời xin lỗi cùng tiền bồi thường cũng thể đem lại cuộc sống mới cho người khác, vị tiểu thư này, tôi chỉ ước rằng suốt cuộc đời này đừng gặp lại nữa. Hành động vừa rồi, là để trừng phạt vì che giấu tội của mình trong mấy ngày nay, —— có thể cút khỏi nơi này được rồi."

      trường nhất thời, mảnh xôn xao! !

      Mùi hôi thối của nước ngọt bốc ra từ người của , ngón tay của Nhan Mục Nhiễm nắm lại, trong lòng chua xót! !

      Lúc này mới có thể tỉnh ngộ, đêm hôm đó Mộ Yến Thần từ từ chờ xem, rốt cuộc là có ý gì! !

      ra cũng biết rất .

      ra chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay của , lúc này Nhan Mục Nhiễm biết được biết bao nhiêu chuyện, và có bao nhiêu chuyện còn nghi ngờ, nhưng chờ tự ra hoặc tự chỉa họng sung về phía mình! !

      Trong lòng khủng hoảng, e ngại. . . . . . Lấn át tất cả nhục nhã giờ của !

      Bốn năm qua, Mộ Yến Thần nhiều lắm cũng chỉ lạnh nhạt với mà thôi, muốn cho hy vọng, cũng muốn để tự mình đa tình... nên mới lạnh nhạt! Nhưng chưa từng dùng ánh mắt giống như tối hôm qua để nhìn , chưa từng có cảm thấy Nhan Mục Nhiễm là đồ xấu xa độc ác đến mức chịu nổi, người phụ nữ lòng dạ xấu xa, độc ác. . . . . . Làm sao có thể có tư cách đứng ở bên cạnh ? ! !

      Giọt nước mắt chua xót tràn ra khỏi hốc mắt, nóng bỏng rơi xuống, mặt mảnh hỗn độn.

      "Rắc rắc" "Rắc rắc" tiếng máy chụp hình vang lên, đèn flash ngừng lóe ra, các ký giả nhanh chóng vây kín, chút lưu tình.

      " được chụp. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm đưa tay cản ánh sáng lại, chua xót trong lồng ngực dũng mãnh lao ra, "Tôi bảo các người đừng có chụp nữa ! Dừng lại ngay! !" mất khống chế đem bài phát biểu bàn hất xuống đất, "Những chuyện đó phải là do tôi làm! Tôi có thiết kế ta, có hãm hại ta! ! phải là do tôi làm, tôi phải là người gánh những nhục nhã này! ! Những thứ này phải để tôi gánh chịu! ! Tôi phải . . . . ."

      chịu nổi nữa, nhìn những hành động xấu xí, ghê tỏm của rồi.

      thể chịu nổi cảnh bản thân mình trở nên nhết nhác như vậy, bị người đàn ông mình chút lưu tình mà tố giác! ! bị tình cảnh trước mắt này ép đến mức sắp điên rồi! !

      Trong khách sạn, Kiều Khải Dương sắp xếp hành lý, móc mắt kính ra định đeo lên, lại thấy được màn tin tức kích động đến như vậy.

      Động tác dừng chút, nhìn người phụ nữ mất khống chế này làm trò cười, mới đem mắt kiếng đeo lên.

      Từ trước đến giờ phải người đàn ông lạm tình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Mục Nhiễm, trong lòng lại cảm thấy tội nghiệp, hoặc giả có thể là —— giễu cợt.

      Ngu xuẩn.

      ta , chẳng lẽ làm như vậy, ta quay sang sao?

      Nghĩ tới đây liền cằm túi xách lên, cũng cười lạnh cười nhạo chính mình, vô luận có làm thế nào cũng , có phải hay ?

      Liếm liếm khóe miệng, vết thương vẫn còn rất đau, người phụ nữ đó bây giờ máy bay, vùi vào trong lòng người đàn ông đó phải ?

      Mộ Lan Khê, em vốn ngoan độc,nhưng tại sao lại có thể làm cho người khác bị thương sâu đến như vậy?

      ra cửa, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua kính nhìn phòng ngủ của , nhìn mấy giây, lúc này mới"Rầm!" tiếng xách hành lý lên đóng cửa phòng lại.

      . . . . . .

      đường ngồi taxi đến sân bay, nhận được điện thoại.

      "Kiều Khải Dương, ở đâu?" Đầu bên kia vang lên giọng nữ khàn khàn.

      Da gà của Kiều Khải Dương nỗi hết lên, cương quyết lạnh lùng dựa vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh, hồi lâu cũng có động tĩnh, môi mỏng mân rất chặt.

      " cần im lặng, tôi biết vẫn còn ở Los Angeles chưa có trở về ." Giọng kia lạnh mấy phần, giọng càng khàn thêm.

      thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, Kiều Khải Dương khác ra bốn chữ: "Mắc mớ gì tới ?"

      Đối phương cười lạnh tiếng, có vấn đề gì : "Hôm nay nhìn thấy bộ dạng của tôi trong bản tin rồi hả? thấy vui ? Mộ Lan Khê cần gánh trách nhiệm, ta phải ngồi tù, ta cũng cần phải lấy tiền cực khổ kím được trong bốn năm ra để bồi thường, càng cần đứng trước ống kính mất thể diện như vậy! ! Các người có thấy vui ?"

      Khóe miệng của Kiều Khải Dương nâng lên: ". . . . . . Nhan Mục Nhiễm, gọi được cho Mộ Yến Thần, nên cam lòng, trong lòng thoải mái, muốn gọi điện thoại cho tôi tiết hận phải hay ?"

      Bị ta phá hết tâm tình, Nhan Mục Nhiễm đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệt! ngoái đầu lại nhìn người lao công dọn dẹp —— đây là căn nhà mua ở Los Angeles, muốn lúc nào đó có thể dẫn cha mẹ vòng quanh thế giới rồi ghé đây ở chơi, nhưng bây giờ chỉ vì khoảng tiền bồi thường đó, mà chỉ có thể bán căn phòng này ! !

      Móng tay cấu chặt vào lòng bàn tay mình, đau đến thấu xương, Nhan Mục Nhiễm cố ép mình trấn định lại, thể vì kích động mà làm chuyện bất cẩn thêm nữa

      "Kiều Khải Dương, tôi biết chúng ta quen nhau, mà tôi muốn với vài câu, dù sao tôi cũng hiểu trong lòng nghĩ gì —— cũng biết bọn họ là an hem ruột, cho nên cũng thấy đó, đến ngày nào đó bọn họ chịu nỗi áp lực mà lại chia tay thôi, đến lúc đó nhân úc yếu đuối mà chen vào, nhưng Kiều Khải Dương tôi cho biết. . . . . ."

      " cho tôi biết cái gì?" Kiều Khải Dương cười lạnh, muốn nghe ta thêm gi nữa, cũng muốn hy vọng trong lòng vì câu của ta mà tan biến, "Nhan Mục Nhiễm, biết tôi ác mè lứa với mà, thu lại tâm địa gian xảo của lại , có biết người đàn ông cảm thấy buồn nôn nhất loại phụ nữ nào ? Chính là loại người đầu óc lúc nào cũng suy tính chuyện hại người—— Nhan Mục Nhiễm, Mộ Yến Thần thích , đó là do gây nên."

      Tay Nhan Mục Nhiễm run lên, suýt nữa giận đến mức bóp nát cái điện thoại trong tay! !

      đè nén lửa giận trong lòng lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, run giọng cười lạnh: " đúng đó Kiều Khải Dương, hôm nay tôi gọi điện thoại cho chính là muốn tiết hận, đừng tưởng rằng chuyện này xem như xong, DiglanY¬ork là do Yến Thần tay trắng dựng nghiệp, mà người chống lưng cho M&R lại là tập đoàn hoàng gia , đây chính là vũ nhục đối với nước ! ! cho rằng lần này Yến Thần có thể tìm được người dám đứng ra gánh tội thay ta sao? ! ! ! Tôi biết ta muốn mượn chuyện này vây tôi lại Los Angeles để tôi thể nhúng tay vào, cũng tốt, tôi ở đây chờ xem, xem xem các người có cách gì gở tội cho ta! ! !"
      xuxubungbu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 221: bỏ được lòng thương người

      Kiều Khải Dương nhắm mắt, nhớ tới từng với mình về sáng ý thiết kế quản cáo này, lại càng phát ra được mưu trong đó, mưu khổng lồ.

      Tức giận ngược lại cười, ánh mắt lạnh lùng của Kiều Khải Dương mang theo chút ngoan ý, nghiến răng giọng: " TMD cút xa tôi ra chút. . . . . ."
      Người phụ nữ này này, đê tiện đến độ làm cho phải ghê tỏm.

      xong cúp điện thoại, lạnh lùng nhét vào trong xe.

      Câu cuối cùng đó, làm cho Nhan Mục Nhiễm cảm thấy nhục nhã thêm lần nữa

      run rẩy cúp điện thoại, mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh, hận ý trong lòng càng lúc càng đậm, hy vọng có thể dùng lời để thuyết phục, Kiều Khải Dương cũng đần, ta hoàn toàn có thể nghĩ ra cách để cứu Lan Khê, nhưng mấu chốt lại ở chỗ này, ta có làm vậy .

      Ngón tay run rẩy rất nhấn phím điện thoại, Nhan Mục Nhiễm thê luông nhìn ra ngoài, mặt tràn đầy đau thương.

      thể cứ như vậy mà ở lại Los Angeles mãi.

      Dù là rơi xuống nông nỗi này. . . . . .

      Dù Mộ Yến Thần biết những chuyện hèn hạ độc ác mà làm! !

      Nhưng lại cam tâm. . . . . . cam lòng công sức của mình trong suốt bốn năm qua tan thành mây khói!

      Yến Thần. . . . . .

      Trong lòng gọi thầm cái tên này, đau thể tả.

      . . . . . .

      Mà giờ khắc này xe taxi chạy đến sân bay.

      Kiều Khải Dương mở mắt ra, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt mím chặt lại của mình, đó chính là màu sắc do bị Nhan Mục Nhiễm chọc giận.

      Vừa rồi lúc giả vờ ngủ ở xe, đột nhiên lại nhớ đến năm nào đó ở thành phố C, nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp được Lan Khê.

      Rất kỳ quái, ở trong trí nhớ của giống nhau, cho nên những cảnh này, lâu lắm rồi vẫn chưa nhớ lại.

      Nhưng trong giây lát, liền hiểu , có thể vì những chuyện đó, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí bỏ cả sinh mạng.

      mắt lạnh lùng rũ xuống, móc bóp ra trả tiền: " cần thối."

      Kéo valy xuống xe, thân lạnh lùng cương quyết đứng ở cửa sân bay, trong lòng cũng đưa ra quyết định.

      Mộ Lan Khê, có thể cảm thấy được rằng. . . . . . rất em .

      Nếu .

      Kiều Khải Dương chưa từng vì bất luận kẻ nào mà trở nên điên cuồng như thế này.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :