Chương 215: Làm theo kế cũ [2]
Editor:☼MạnNhi☼
Sau khi ra khỏi phòng bọn họ liền về phía cửa sau, Lan Khê giữa William và đám thủ hạ của khó chịu đến đỏ mặt, Mộ Yến Thần lại hề để ý chút nào, ôm chặt lấy ra ngoài, lúc ngang qua cửa phòng của Kiều Khải Dương nhịn được hỏi : " giờ ta thế nào rồi?"
Thản nhiên lướt mắt qua cái cánh cửa kia cái, Mộ Yến Thần chậm chạp phun ra hai chữ: "Còn sống."
Câu đó vừa được xong Lan Khê kinh hồn bạt vía, dọc theo đường đều quan sát nét mặt của Mộ Yến Thần cách cẩn thận, cũng thấy sát khí nhiều lên, nên chỉ suy đoán rằng vừa mới rồi đùa.
Khi Lan Khê ngồi vào trong taxi trước, ở bên ngoài nhận điện thoại.
". . . . . . Mới vừa rồi có người xảy ra tranh chấp với Nhan tiểu thư ở cửa phòng của ấy, camera của khách sạn có ghi chép những bị tôi chặn lại, vừa rồi hình như là vị đầu bếp, sắc mặt của Nhan tiểu thư rất xấu. . . . . ." William dừng lại chút, rồi lại tiếp tục với giọng chậm rãi, "Còn có, tôi cẩn thận cử người theo."
Trong bầu khí lạnh lẽo, thân hình cao ngất của Mộ Yến Thần bóng thẳng tắp, ánh mắt thâm sâu quét vòng lên bầu trời đêm của Los Angeles, nhớ lại năm đó Mạc Như Khanh đột nhiên từ thành phố C, Trung Quốc đuổi giết đến Los Angeles. Lúc ấy nghĩ tới, cũng để ý lắm, chỉ cảm thấy là giấy thể gói được lửa mà thôi, bây giờ suy nghĩ lại, lại cảm thấy chỉ đơn giản như vậy.
Tại thành phố C xa xôi, nếu như Mạc Như Khanh chịu kích thích nào đó, tại sao lại bất ngờ chạy đến Los Angeles?
" cần phái người theo, tôi tự mình động thủ." Bờ môi mỏng lạnh như băng của Mộ Yến Thần chậm thanh phun ra mấy chữ.
William gật đầu cái, lại tiếp: "Còn có camera trong phòng của Mộ tiểu thư. . ."
"Mới vừa rồi Mộ tiểu thư vẫn ở bên trong suốt cho nên tôi cũng chưa xử lý. . . . . ." William lúng túng , "Nhưng mà ngược lại bây giờ có thể tìm thấy rồi, tín hiệu mà chúng tôi tra được là ở khách sạn bên cạnh, chắc lâu nữa là chúng ta có thể bắt được, nhưng mà Mộ tổng, hình ảnh ở trong đó có lẽ bị đối phương nắm trong tay từ trước đó rồi."
Tài xế dừng xe ở trước cửa khách sạn có phần kiên nhẫn, tốt bụng nhắc nhở ở đây cho phép dừng xe, nếu muốn lên hãy nhanh lên.
Mộ Yến Thần thản nhiên quét mắt cái, môi mỏng dán vào ống nghe lạnh lùng : ". . . . . . Tôi biết rồi, cần phải xen vào đâu."
. . . thích ghi hình như vậy sao?
. . . vậy cứ quay cho tốt , nhìn cho đủ .
Có số việc nếu như nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn đủ để ta tỉnh ngộ, vậy đành dùng hành động thực tế để làm thôi, ta có thể hiểu hơn chút hay ?
Sau khi cúp điện thoại, ngồi vào xe, lạnh nhạt báo nơi muốn .
Lan Khê chú ý nghe , đột nhiên cảm thấy rất giống năm kia, bọn họ cùng nhau ở Los Angeles, vô cùng thân mật phải kiêng kỵ gì cả.
Nhưng mà, lúc này đây, dường như lại có phần giống thế.
Còn suy nghĩ, bên hông liền có bàn tay đặt lên, hơi dùng sức ôm vào trong ngực, bóng tối ở hàng ghế sau bị ánh đèn loang lổ ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, luồng khí nóng ẩm phủ lên tai: " suy nghĩ gì vậy?"
Trong ánh mắt của Lan Khê Thủy lộ ra vẻ mơ màng, hề giãy giụa, ngược lại còn vô cùng thân mật chủ động quấn lên hông của , cọ cọ vào cổ của giống như con mèo , khàn giọng kêu lên: " trai."
Thân thể Mộ Yến Thần đột nhiên cứng đờ.
Lan Khê chỉ cảm thấy thân thể người đàn ông này là hơi thở và mùi vị mà quen thuộc muốn chết, hề có dáng vẻ giống như bốn năm trước nữa, bị động dám đến gần . Mấy ngày nay có quá nhiều việc tàn khốc, rất nhớ .
Qua kính chiếu hậu, trong đôi mắt của Mộ Yến Thần phản chiếu những tia sáng rực rỡ, cúi người, ôm chặt eo của giống như là muốn nhấn vào trong thân thể của mình. Ngoài cửa xe có mưa lất phất, nhưng ban đêm ở Los Angeles im ắng yên tĩnh như vậy.
. . . . . .
bó hoa Thiên Điểu cực kì rực rỡ lại nằm trong tay lần nữa, giờ phút này Mộ Yến Thần mới có cơ hội liếc mắt nhìn tiệm bán hoa nằm ở gần trung tâm chợ, mấy năm rồi mà vẫn chưa đổi chỗ.
Dường như trải qua mấy đời.
"Tại sao lại thích loài này hoa?" cánh tay ôm lấy , thản nhiên hỏi.
Suy cho cùng thời tiết là cuối mùa thu, thế nên ban đêm cũng có những làn sương trắng mờ ảo xuất , nụ cười của Lan Khê sáng chói mà sáng rỡ, đưa hoa đến cạnh rồi : "Chẳng lẽ cảm thấy loài này khi nở rất càn rỡ sao? Nó rất phách lối, rất rực rỡ."
Có những thứ nó luôn làm cho người ta vừa nhìn cảm thấy có năng lượng mạnh mẽ.
tiếng "Rắc rắc" hơi vang lên ở đầu con phố sầm uất, những thanh hỗn tạp dung nhập vào bóng đêm, lưu lại dấu vết.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần hề lộ chút xíu vẻ cảm động nào, chỉ trả tiền rồi dẫn rời , lạnh nhạt quét mắt qua chiếc taxi vừa mới dừng lại kia, bởi vì quá nhiều người nên rất chật chội, chiếc xe kia có cách nào lái vào.
Cánh tay ôm chặt người trong ngực, Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, giọng ở bên tai : "Theo sát nhé."
Hết chương 215
Last edited by a moderator: 28/3/15
Vi Van và xuxubungbu thích bài này.