Chương 214 (2)
Ăn cái gì.
Mấy chữ này kích thích dây thần kinh của Lan Khê, ngạc nhiên ngước lên nhìn Mộ Yến Thần, môi đỏ mọng hé mở nhưng lại thốt nên lời, Mộ Yến Thần nhàn nhạt nhìn , lúc này mới lấy hết dũng khí với : "Trong bữa cơm lúc trưa bọn em gọi—— có vấn đề."
"Vấn đề gì?" Mộ Yến Thần nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê cắn môi, ra miệng, sắc mặt đỏ lên gay gắt, nhớ tới việc đó làm khỏi xấu hổ.
Mộ Yến Thần thấy vậy đau lòng, ôm chặt lấy , nhìn sắc mặt của mè nheo mà : "Yên tâm , có sao, giải quyết xong hết rồi."
Lan Khê nheo mắt, ngước mắt nhìn : "Kia, mới vừa cùng em. . . . . . Người cùng em làm cái đó, là ?"
"Em hy vọng là ?" chậm rãi hỏi.
Lan Khê nhất thời cảm thấy khó chịu, tay bé đưa tay luồng vào bên trong tây trang muốn bấm vào hông của cái, nhưng ánh mắt run lên hai cái, nhất thời cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy tâm tình may mắn và uất ức, rút vào trong cổ của gì.
Mộ Yến Thần cũng biết nghĩ gì, ánh mắt dịu dàng như nước, mang theo thương mãnh liệt, cúi đầu nhàng hôn lên gò má của , bàn tay ấm áp vuốt ve , để trấn an .
cũng khó mà tưởng tượng, nếu như quả vì chuyện ngoài ý muốn này mà cùng những người đàn ông khác***, như thế nào.
"Em vẫn còn việc lắm, phải là ở Manchester sao? Tại sao mới chớp mắt cái ở đây?" Lan Khê tựa vào ngực hỏi.
Mộ Yến Thần trả lời.
Trong ánh mắt của Lan Khê thoáng qua tia sáng: "Chẳng Chẳng lẽ tin tức lại truyền đến tận bên đó? Chuyện công ty M&T kiện hạng mục quản cáo của chúng ta, cũng biết rồi hả ?"
muốn suy nghĩ quá nhiều, Mộ Yến Thần nhàn nhạt gật đầu, coi như là thừa nhận.
Mặt Lan Khê đỏ lên, giải thích: "Mộ Yến Thần, phải em muốn việc đó cho biết, mà là —— ngay cả em cũng biết chuyện gì xảy ra nữa, em nghĩ đến vấn đề an toàn, cũng sao chép của ai hết, em ——"
tới chỗ này thể mở miệng được nữa, sắc mặt trắng bệch, có chút tuyệt vọng.
phải sợ Mộ Yến Thần tin mình, mà là cảm thấy mình thể làm cái nghề này được nữa, vừa muốn rửa sạch tất cả tội danh, nhưng lại muốn Mộ Yến Thần vì mối quan hệ đặc thù của hai người mà che dấu, bao che, để gở tội cho .
—— Tại sao lại có cách nào vẹn cả đôi đường? Người làm trời nhìn, tại sao ông trời lại phái người nào nó đứng ra cam đoan hề làm sai?
Mộ Yến Thần nhàng hôn lên trán của , vô cùng dịu dàng.
"Được rồi, " lạnh nhạt , "Tạm thời đừng quan tâm đến những việc này nữa."
vừa gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ, còn bị công kích từ bên ngoài làm cho phiền lòng, áp lực thực quá lớn.
"Còn mệt ? Nếu buồn ngủ cứ ngủ tiếp , còn nếu muốn , dẫn em ra ngoài dạo, " Mộ Yến Thần nhàng vuốt ve khuôn mặt của , ánh mắt ngưng lại nhìn , "Chúng ta đến Los Angeles lần thứ hai rồi, phải có rất nhiều chỗ em muốn tới sao ?"
Lan Khê ngớ ngẩn, đột nhiên nhớ tới, lần bọn họ cùng nhau tới Los Angeles, là chuyện của bốn năm về trước rồi.
Bốn năm trước, chỉ câu, Lan Khê, chúng ta rời thôi. Los Angeles là nơi bọn họ dùng để tránh gió tạm thời.
đầu sóng ngọn gió này, suýt nữa quên mất chuyện này.
"Nghĩ gì vậy?" Mộ Yến Thần dịu dàng hỏi .
Lan Khê mềm lòng, hai mắt khẽ run run, nhớ tới cơn mưa phùn lúc đêm ở Los Angeles, giống như có bàn tay dịu dàng vuốt ve trong lòng, hốc mắt hơi ẩm ướt, cất giọng khan khan : "Muốn."
Mộ Yến Thần vỗ nhè lên má : "Ừ. Vậy dậy ."
Lan Khê khó khăn rời giường, đến trong phòng tắm rửa mặt bằng nước nóng sau đó mới mệt mỏi từ từ cởi đồ xuống, rất thoải mái và bình tĩnh. mơ màng nhìn mình trong gương, lấy tay bôi mở cho mình, thoáng chốc cảm thấy như Mộ Yến Thần ở đây, tất cả làm cho cảm thấy an lòng .
Last edited by a moderator: 25/3/15
xuxubungbu thích bài này.