1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 21: Bàn tay trong mộng.

      Cỗ cường lực to lớn, mạnh mẽ đến mức khiến Mộ Minh Thăng – người sống nửa đời trong quân ngũ cũng phải kinh hãi. Tia giận dữ trong ánh mắt Mộ Minh Thăng dần dần tan bới . Mỗi khi đối mặt với người con trai này, lòng ông vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt .

      Mang theo cơn giận còn sót lại, ông trừng mắt quay sang Lan Khê, hai tay run run chỉ về phía , lắc lắc đầu lại bỏ tay xuống.

      "Hôm nay tạm tha cho mày, về sau nhớ trước khi gì phải uốn lưỡi bảy lần, suy nghĩ cho kĩ càng, tránh tự mình rước họa vào thân nghe chưa?!" Giọng lạnh lùng, chứa đầy đe dọa , cảnh cáo.

      Mạc Như Khanh vẫn dứng yên chỗ chứng kiến mọi việc, từ đầu đến cuối lời..

      Lan Khê tay ôm gò má, đôi mắt vô hồn, chỉ còn lạnh lẽo đến thấu xương.

      "A Phúc, gọi người dọn dẹp lại chỗ này, dẫn con này lên lầu!" Mộ Minh Thăng nhíu mày, cộc cằn ra lệnh cho quản gia.

      ***

      Thân hình mảnh mai nằm dài chiếc giường lớn.

      Người giúp việc gõ cửa phòng Lan Khê: "Mộ tiểu thư, xuống dùng cơm , lão gia nhắc nhở mấy lần rồi đó."

      "Tôi đói bụng."

      "Tiểu thư, hay ra ngoài này để tôi băng bó vết thương cho." Người giúp việc tốt bụng năn nỉ .

      "Tôi thích giữ lại, nhìn cho nó ngầu đời, được ?" cau mày, tức giận trả lời.

      Người giúp việc kêu thêm vài tiếng , có ai đáp trả, đành từ bỏ, xuống dưới nhà làm công việc khác.

      Lan Khê ngửa mặt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt ánh lên đau thương, hồi tưởng lại những việc vừa mới xảy ra. Đầu càng nhớ trái tim lại càng đau, đau đến thở nỗi. nhắm mắt, cố gắng mang những hình ảnh khuất nhục, thống khổ ấy đá bay ra xa. Bổng nhiên gương mặt mơ hồ xuất trong tâm trí .

      người đàn ông có đôi mắt sáng, sâu hun hút, người duy nhất ra tay giúp đỡ, bảo vệ ..

      Gò má như được điêu khắc, góc cạnh ràng mang lại cho người ta cảm giác sắc lạnh, xa vời thể nào chạm tới. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát lên phong tình vô hạn. nhớ tới dáng người cao ngất đáng ngưỡng mộ của , tư thế ngồi tao nhã cùng vô số vẻ mặt của : có trầm tĩnh, có lạnh lùng, có xa cách, còn có vẻ mặt lúc cáu giận…..

      "Bắt máy , bắt máy , bắt máy ngươi chết với ta . . . . ." Chương điện thoại vang lên, đưa Lan khê trở về với thực, làm phen hoảng hốt .

      Giọng Kỉ Diệu vẫng mang theo vui vẻ, có chút tùy tiện hỏi .

      "Hôm qua cậu về nhà có bị gì ? Thứ bảy này tập trung dã ngoại, được cưng?"

      " được rồi. . . . . ." trả lời, giọng điệu rất chi là đáng thương.

      "Sao thê? Ba cậu tức giận cho ?"

      "Ừ."

      “ Đáng đời cậu " Kỷ Diêu tỏ ra ghét bỏ , "Ai biểu hôm qua cậu uống say thành cái đức hạnh đấy cơ mà”

      Hai hàng lông mày lá liễu của Lan Khê nhíu lại, cắn môi, lấy hai tay chống thân, chồm lên: "Tớ thành dạng đức hạnh gì?"

      "Cậu say mà còn khôn lắm nhá, ra sức ôm chặt tuyệt thế mỹ nam có dáng dấp của “cường công”, còn khóc lóc đến lê hoa đái vũ nữa cơ. Tớ nhìn mà xém nữa muốn phun cả máu mũi! Mà nè, người đàn ông đó ruốt cuộc là ai thế? Có là người nhà của cậu ?"

      Lan Khê ngửa đầu hấp khí, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung ra, biết hôm qua mình say làm ra chuyện mất mặt, nhưng ngờ mức độ lại khủng như vậy.

      ". . . . . . hai tớ." lần đầu tiên gọi hai chữ “ hai” nên có chút xấu hổ.

      "Hả? !" Lần này đến lượt Kỉ Diêu há to miệng.

      Khuôn mặt Lan Khê có chút tái nhợt, nhíu mày, khoát khoát tay: "Tớ thể với cậu được, chuyện tương đối phức tạp, dài dòng. Thứ bảy này tớ chắc chắn bị giam trong nhà rồi, thôi chúc các cậu chơi vui vẻ nha, nhớ mua quà về an ủi tớ."

      Mơ mơ màng màng cúp điện thoại, lại leo lên giường, cuộn tròn người trong chiếc chăn.

      tưởng tượng nỗi cảnh tượng lúc mình ôm Mộ yến Thần mà kêu gào, khóc lóc. Quá sức mất mặt! Nhưng Mộ Yến Thần, con người này khiến thể hiểu nỗi. bình thường đối với lạnh lùng, ghét bỏ nhưng lại ra tay giúp đỡ khi thấy gặp khó khăn. Mộ Yến Thần ơi! Sao mâu thuẫn thế?

      Lan Khê càng nghĩ càng nhức đầu. mê mang chìm vào giấc ngủ lúc nào hay.

      Đến nửa đêm, Lan Khê cảm thấy vô cùng khó chịu, cả người như bị thiêu cháy , mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm toàn thân. cứ trằn trọc, tài nào yên giấc, cứ như có đám sương mù bao vây lấy mình. Trong cơn mê mang, cảm giác có bàn tay ấm áp nhàng vén những sợi tróc mai trán mình qua bên tai, rồi bàn tay ấy dịu dàng sờ lên trán , còn có giọng trầm thấp liên tục gọi tên

      Nhưng ………… thể tỉnh lại.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 22: Khát vọng thể che giấu


      "Bác sĩ vì đau dạ dày nên dẫn đến sốt cao, vết thương mặt của tiểu thư cũng băng lại" Cố Tử Nghiêu từ hành lang phía bên kia đến, vừa báo cáo vừa đưa phiếu khám bệnh của Lan Khê cho Mộ Yến Thần, "Mọi việc xử lí xong rồi ạ!."

      Đưa di dộng từ bên tai dời , ánh mắt Mộ Yến Thần liếc nhìn sổ khám bệnh, nhưng đón lấy.

      "Tôi về công ty… " tạm yên tâm, trầm giọng giao phó, "Đợi ấy tỉnh lại, cậu giúp ấy xuất viện."

      Dặn dò xong, đôi chân Mộ Yến Thần liền lướt qua Cố Tử Nghiêu hướng về phía cửa phòng, được hai bước bị ngăn lại. ngước mắt, thấy Cố Tử Nghiêu lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười cười rồi hất cẳm chỉ về hướng giường bệnh. đưa mắt theo hướng của Cố Tử Nghiêu ra hiệu, liền thấy giường bệnh, Lan Khê ngồi dậy, dùng ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nhìn hai người bọn họ.

      thở dài hơi, quay sang bảo Cố Tử Nghiêu: "Cậu chờ chút."

      Thấy Mộ Yến Thần từ từ tiến tới, Lan Khê lấy tay sờ trán, cả người vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, liền đoán mình bị sốt rồi.

      "Còn khó chịu ?" cúi người, tay chống đỡ thành giường, lạnh nhạt hỏi.

      "Còn chút." Giọng yếu ớt như đứa trẻ .

      khẽ gật đầu: "Nằm xuống nghỉ ngơi thêm ."

      "Là đưa tôi tới sao?"

      hơi khựng lại, lông mày khẽ vặn lên: "Ba thân thể tốt, tiện ra ngoài, tôi thuận đường nên chở tới bệnh viện."

      Hàng lông mi dài của Lan Khê khẽ rủ xuống, muốn suy đoán mức độ giả trong lời của Mộ Yến Thần. Nhưng hiểu , kể từ khi Mạc Như Khanh bước vào nhà họ Mộ, còn bất cứ địa vị gì, bất kể là ở trong lòng ba hay trong mắt của những người sống trong căn biệt thự ấy .

      "Uhm." Ánh mắt bình thản, cố làm ra vẻ thoải mái.

      Nhìn tinh thần có chút ổn định, Mộ Yến Thần nhấc người, chuẩn bị đến công ty.

      bàn tay mềm mại vội nắm chặt ống tay áo . Ánh mắt Lan Khê lúc này có chút phức tạp: vừa có hoảng hốt, vừa có mất mác và hơn hết là cầu xin chân thành. Bàn tay trượt xuống theo ống tay áo, rụt rè bao lấy bàn tay to lớn của Mộ Yến Thần

      Thân hình chợt cứng đờ.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê đỏ bừng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay . may gạt tay ra hay bỏ mà vẫn đứng bất động tại chỗ. thở sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh mới ngước mắt, giọng có chút thẹn thùng: "Mộ Yến Thần. . . . . . cám ơn ."

      Cám ơn .

      Ngay lúc cả thế giới ruồng bỏ tôi, chán ghét tôi xuất . Tai thời điểm tôi đơn, lạc lõng nhất, lại mang ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho tôi.

      Hàng mi dài như cánh bướm xinh đẹp, khẽ run lên lại hạ xuống, mặt Lan Khê đỏ thẫm, khẽ cắn môi dưới: "Trước đây……..vì mẹ nên tôi ghét lây sang cả . Nhưng giờ tôi hiểu , như thế là “giận cá chém thớt”, tốt chút nào, mẹ là mẹ , , là hai người hoàn toàn khác biệt."

      " bỏ qua cho vô lễ lúc trước của tôi nha?"

      "Giờ tôi biết là người rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi trước giờ chịu gọi trai…. là vì tôi có chút quen. Hay cho tôi thêm chút thời gian nha, tôi cố mau thích ứng, được ?"

      xong mới dám ngẩng lên nhìn , ánh mắt cười hề che dấu ấm áp cùng khát khao. giờ như con trai trong suốt, lặng lẽ mở ra mọi phòng bị, hoàn toàn tin tưởng hướng về . Bàn tay mềm mại vẫn cuốn chặt lấy ta .

      Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh nhìn , ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại rất chặt. cố dùng lạnh lùng để duy trì chút thanh tỉnh còn sót lại. cảm nhận ràng lí trí của mình từng bước, từng bước tan ra truớc đôi mắt nóng bỏng và bàn tay mềm mại của Lan Khê.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 23: “ Sủng ái” .


      Nhiệt độ từ lòng bàn tay bé truyền thẳng vào lòng Mộ yến Thần, đâm thẳng vào trái tim băng giá của . Nóng bỏng đụng phải giá băng, cảm giác này rất khó chịu, rất thoải mái. Mọi thứ dường như bị chệch đường ray, muốn phản kháng nhưng phí công vô ích.

      Mộ Yến Thần cảm thấy mình thất bại. giọng mềm mại mang theo chút làm nũng đánh bại hoàn toàn. Lí trí bền vững, cứng rắn như thép trước đây giờ như núi ngã xuống đất, còn lại chút gì. Với nhóc này, chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

      Mộ Yến Thần cúi đầu, hàng mi dày rộng phủ xuống, che lấp tất cả những biểu phức tạp, rút tay ra, lạnh lùng : "Nghỉ ngơi ."

      Giọng vẫn lạnh như ngày thường làm Lan khê có chút khẩn trương.

      Khuôn mặt nhắn thoáng qua tia hoang mang —— chẳng lẽ, những gì nãy giờ đều vô dụng với sao?

      Lan Khê trong lòng quýnh lên, khi thấy Mộ Yến Thần đứng lên, vội vàng nhổm dậy nắm lấy ngón tay , nắm rất chặt như sợ chỉ buông tay, biến mất. Đôi mắt sáng như sao trời, khẩn khoản cầu xin, dịu dàng gọi: " hai."

      Giọng ngây ngô, đáng lần nữa lại có sức công phá vô cùng lớn. Mộ Yến Thần cứng đờ như có dòng điện nóng chạy khắp toàn thân, len lỏi vào tận xương sống.

      đứng chết trân chỗ , hồi lâu mới dám ngoảnh mặt nhìn .

      Bộ dáng vô cùng đáng thương, y như con mèo sợ chủ nhân bỏ rơi mình. Đầu yếu ớt dựa vào thành giường, nhưng tay vẫn nắm chặt ngón tay , lẳng lặng nhìn , hề lên tiếng, chỉ có van xin trong im lặng.

      Mộ Yến Thần đành phải thở dài, trầm giọng hỏi: "Em muốn nhờ vả gì đây?"

      —— chưa bao giờ là người dây dưa, khó dứt như thế này. Hôm nay chắc chắn có mục đích riêng nên mới hành động như thế.

      Nháy cái, gương mặt Lan Khê đỏ bừng lên.

      Người đàn ông này thông minh ghê! Hoàn toàn nhìn thấu con người . Đáng nể quá!.

      Chuyện như vậy, thôi cứ thẳng, vòng vo tam quốc chỉ thêm tốn nước bọt, nhàng : "Thứ bảy này lớp em tổ chức cắm trại……nhưng…. Chắc ba em đồng ý cho em ……"

      Mục đích chính của nhóc là đây.

      nhóc này trong lúc hôn mê, đau đớn đến cắn chặt môi mình, nhưng vẫn nghĩ đến việc cắm trại cùng cả lớp. Giờ đây vừa mới thanh tỉnh, lại vội vàng dùng mưu kế, bày ra chút tiểu xảo định dụ dỗ đây mà.

      Trong mắt khát vọng to lớn, nhìn thấy được điều đó.

      Mộ Yến Thần gật đầu, tỏ vẻ hiểu, thân hình to lớn ưu nhã đứng lên.

      Lan Khê có chút nóng nảy, vội vàng giải thích: "Mộ Yến Thần.. à… hai, đừng hiểu lầm nha, em phải vì muốn chơi nên mới những điều đó với đâu. Là em tự cảm thấy có lỗi, cảm thấy rất tốt mới hướng bày tỏ nỗi lòng. đừng tức giận mà!......"

      Việc này rất quan trọng đó. thừa nhận muốn ra ngoài mấy ngày cùng bạn bè. chán ghết mỗi khi ở nhà phải thấy vẻ mặt nặng như chì của Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh. Nhưng hoàn toàn vì mục đích này mới chủ động làm hòa với đâu.

      đợi hết, bàn tay to lớn bất ngờ nâng cằm lên, gương mặt Mộ Yến Thần gần sát mặt .

      áp bức cùng nguy hiểm đột ngột ập đến, bao vây lấy Lan Khê, nhất thời kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn chớp mắt.

      "Về sau cấm được dùng ánh mắt này để chuyện với đàn ông, bất kể là người nào cũng được, nhớ chưa?" ra lệnh.

      còn quá, hoàn toàn biết những nguy họa khi mình dùng ánh mắt ấy nhìn người khác, đặc biệt là đối với phái nam. Ánh mắt ấy sâu thẳm, lấp lánh, mị hoặc như thôi miên dẫn dụ người khác làm họ cách nào cưỡng lại. Như thế khác nào tự dẫn lửa thiêu rụi bản thân mình?

      Lan Khê vẫn hiểu, đôi mắt to tròn như hạt đào vẫn si ngốc nhìn Mộ Yến Thần. Về sau, thấy dần mất kiên nhẫn mà nổi lên sát khí, đánh liều, nửa hiểu nửa , nhắm mắt gật đầu mạnh!

      Thấy đáp ứng Mộ Yến Thần mới thu lại sát khí, buông tay đứng lên..

      "Còn việc cắm trại. . . . . ." Si ngốc si ngốc nhưng chính thể bỏ lỡ nha.

      " tranh thủ với ông ta."

      chỉ cảm thấy nhóc này còn quá , còn quá đơn thuần. Hành động chủ yếu dựa theo bản năng, theo ý thích, gây họa nhiều nhưng lại chưa biết cách giải quyết cho thỏa đáng. Đúng là khác biệt của thập niên! Khoảng cách này quả quá lớn!

      biết đôi khi mình đối với quá nghiêm khắc. Nếu như là bậc bề có thể thoải mái phê bình, quản thúc . Nhưng với tư cách là người trai, chỉ có thể cho “sủng ái” mà thôi!

      “Sủng ái” Nghĩ đến hai chữ này, hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần lại vặn ngược lên..
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 24: Hai em cùng nhau !

      Sau khi đạt được mục đích, nàng lém lỉnh nào đó thoải mái nằm vật ra giường, cười híp mắt thấy Tổ quốc, vô cùng khoái chí, thỉnh thoảng đầu lưỡi hồng còn liếm liếm khóe miệng, giống như tiểu hồ ly gian xảo vừa trộm được thức ăn ngon .

      Mộ Yến Thần dường như hít thở thông khi chứng kiến cảnh tượng này.

      chớp chớp mắt, ngón tay nâng lên kéo lỏng chiếc cavat cổ áo, cau mày : " khỏe rồi mau xuất viện, được ở chỗ này ăn vạ nữa." xong quay gót, mạch ra khỏi phòng bệnh.

      Sau đó ít lần Mộ Yến Thần luôn suy tư tới vấn đề máu mủ ruột thịt này, có hay liên kết giữa hai người cùng chảy chung dòng máu? Nhưng tìm ra lời giải, chỉ biết điều là mình dân dần chấp nhận nhóc này vào cuộc sống của bản thân, luôn bao dung với , thậm chí có đôi lúc còn hơi……phóng túng.

      ***

      Khi Mộ Yến Thần đề cập tới vấn đề này bàn ăn, vẻ mặt Mộ Minh Thăng từ tươi cười như xuân về trở nên lạnh lẽo như đông sang.

      Ông vui mừng vì Mộ yến Thần cuối cùng cũng chấp nhận ở lại dùng cơm với gia đình, điều trước giờ chưa từng xảy ra.

      Lan Khê rất khẩn trương, dám ngẩng đầu, chỉ vùi mặt xuống chén cơm.

      " mấy ngày?" Mộ Minh Thăng lại bắt đầu giở giọng điệu của quân trưởng mà tra hỏi.

      Lan Khê vội vàng thẳng người: "Dạ ba ngày hai đêm ạ."

      Còn "tận" ba ngày hai đêm?

      Mộ quân trưởng sắc mặt trở nên khó coi, nhưng khi thấy vẻ mặt thả lỏng của Mộ Yến Thần, ông liền hòa hoãn lại.

      Ngón tay già nua vung lên: “Yến thần, con thu xếp nghỉ ngơi vài ngày, dẫn em nó ."

      "—— Hả? !" Lan Khê kinh ngạc, đôi đũa trong tay cũng nắm vững, rơi xuống dưới đất.

      Môi Mộ yến Thần mím lại chỉ còn đường mỏng, hàng chân mày nhíu chặt thể muốn, nhưng khi thấy ánh mắt khích lệ của Mạc NHư Khanh, cũng lên tiếng phản đối.

      "Ba, tự con có thể. . . . . ." Lan Khê cố tranh thủ bàn lại với Mộ Minh Thăng.

      "Có con theo cùng, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, có gì tốt nào?".

      Lan Khê cắn môi, tình nguyên : ". . . . . . Được ạ."

      "Mấy ngày nghỉ ngơi, con có thể nhờ chú hai trông chừng công ty. Yến Thần, con cứ yên tâm giao phó việc cho chú ấy, chú ấy dốc sức vì công ty hơn chục năm , cũng tường tận công việc lắm”

      Mộ Yến Thần gật đầu, dùng khăn ăn lau sạch tay, đứng dậy lễ phép : "Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa."

      ***

      Nếu như Lan Khê có năng lực đoán trước tương lai, biết trước được chuyến này gặp phải người nào, gặp phải chuyện cực kì lúng túng gì, dù có bị đánh gãy chân, cũng quyết tâm bước ra khỏi nhà.

      Khi thấy bóng dáng nho , mờ mờ phía trước, Lan Khê chỉ muốn lập tức căn lưỡi. Ông trời muốn chơi sao? Tại sao cái kẻ có khuôn mặt hiền lành như thiên thần, nhưng tâm địa độc như ác quỷ lại xuất trong chuyến này?

      "Lớp chúng ta đâu có mời ấy tới, tự ấy theo tụi mình đó, đúng là chủ nhiệm có hai mà !" Kỷ Diêu đeo túi xách vai, bĩu môi, cách nào lí giải được con người này.

      —— chủ nhiệm này họ Vương, được đặt ngoại hiệu"Vương tiện tiện" , là người chả tí “máu thân thiện”, nhưng lúc nào cũng làm chuyện vô bổ, thích tiếp cận hòa hợp với học sinh nhưng công sức toàn như muốn bỏ biển.

      Lan Khê rủ mắt xuống lời nào, mạch chạy đến xe lấy túi xách.

      "Nè, cậu mất hứng hả??"

      " có, chỉ có chút ngại vì ấy ở đây, ấy thích tớ, cậu cũng biết điều đó mà!"

      "Mộ Lan Khê, đó là do cậu tự chuốc lấy thôi, ai bảo cậu thích ấy trước, còn cố ý làm bài thi môn ấy phụ trách tệ. Giờ cậu còn có than thân trách phận cái chi, đánh chết cậu bây giờ” Kỷ Diêu làm bộ ghét bỏ lên án .

      Lan Khê bị trúng tim đen, giận dỗi bỏ nước.

      Mở cửa xe ra, Lan Khê liền ngây dại, lại quên mất Mộ Yến Thần cùng với mình. Lúc này, ngồi trong xe, hai bàn tay lưu loát khiêu vũ bàn phím laptop. Thấy và Kỉ Diêu đến cũng ngẩng đầu. Ành sáng len vào xe, chiếu lên thân người , làm nổi lên sáng chói mà lạnh lùng bức người của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 25: hai, em muốn!

      Mười ngón tay thon dài vẫn tiếp tục lả lướt, gõ cạch cạch bàn phím, sau lúc lâu mới chịu dừng.

      Lan Khê nín thở, tựa vào cửa xe ngoan ngoãn chờ . Đứng sau lưng, Kỷ Diêu vô cùng tò mò, sao con bé đột nhiên yên tĩnh, e thẹn tựa như “nàng dâu ” thế này? nàng cố nhón chân lên để xem tình hình trong xe. Vừa mới thấy người đàn ông khí thế bức người, hô hấp như bị tầng khí lạnh đóng băng. Hoảng hồn, Kỉ Diêu nhanh chóng nhảy về phía sau, nhìn Lan Khê với ánh mắt “cậu hãy tự cầu phúc cho mình nhiều nhé”, vỗ vỗ mấy cái vào vai bạn cho có lệ, rồi cong đuôi chạy biến.

      Đem laptop đặt ở ghế bên cạnh, biểu tình nghiêm túc, căng thẳng mới thoáng dịu , lúc này Mộ Yến Thần mới bước xuống xe.

      Lan Khê ba chân bốn cẳng vội vàng lấy túi xách, loay hoay tìm cách đeo vào lưng. Khốn ! túi xách gì đâu mà dây dợ chằng chịt, chả biết gài như thế nào nữa đây? gấp đến độ gần như muốn khóc, nước dâng tràn nơi khóe mắt Còn mải mê chiến đấu, túi bị người khác cầm .

      " ấy dạy môn gì?" nhàn nhạt hỏi.

      Lan Khê ngẩng đầu, biểu tình càng thêm chật vật, nghe hiểu.

      " chủ nhiệm của lớp em " Mộ Yến Thần ngước mắt quét qua mặt của , "Dạy em môn gì?"

      Khuôn mặt nhắn thoáng chốc trắng bệt.

      ". . . . . . ngữ." cắn môi.

      Mộ Yến Thần thản nhiên hít hơi, tiếp tục hỏi: "Tại sao thích ấy?"

      Lan Khê vốn muốn trả lời, nhưng cứ đừng gần thế này, chắc chết ngạt mất. suy tư hồi lâu, cố tìm lí do thích hợp, rồi giở giọng oán than: " ấy dạy lúc nào cũng xức nước hoa!"

      " ràng mùi nước hoa rất nồng, làm nhiều người muốn sặc, nhưng ấy cứ làm như mình thơm lắm, càng ngày xức càng nhiều."

      "Nghiện điểm danh, mê trả bài học sinh."

      "Thích mặc quần short ngắn còn mang tất chân đen bên trong, quái dị lắm đó!"

      Uhm, lí do nhiêu đây là đủ để ghét rồi nhỉ?

      Mộ Yến Thần vẫn lẳng lặng lắng nghe , đôi mắt thâm thúy giống như soi thấu bên trong .

      Lan Khê cúi thấp đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng.

      "Cho nên em mới lơ là môn học của ấy, còn cố làm loạn kì thi, thèm quan tâm đến thành tích của bản thân, đúng ?" .

      ". . . . . ."

      "Lan Khê, em học là vì ai?" tiếp tục duy trì ngữ điệu bình tĩnh.

      ". . . . . ."

      Mộ Yến Thần nhìn hồi lâu, hạ mắt xuống, vươn tay túm chặt bàn tay của người bên cạnh. Bàn tay bé, nằm trong tay cứ như chú cá yếu ớt, thể phản kháng. Mộ Yến Thần mặt đổi sắc, kéo Lan Khê thẳng hướng tới nơi chủ niệm đứng.

      Thông minh như Lan Khê, tự nhiên trong nháy mắt hiểu được ý tứ của .

      ". . . . . . . . . . . ." nhíu mày, yếu ớt kháng cự.

      " hai, em muốn đâu. . . . . ." lên tiếng cầu xin

      Mộ Yến Thần đột nhiên buông lỏng tay, Lan Khê liền lảo đảo, xém té ngửa ra sau. Bàn tay to lớn của đúng lúc kéo lại, trói buộc trong ngực. Mặc kệ tỏ ánh mắt đáng thương cũng cho nhúc nhích.

      Mộ Yến Thần cúi xuống, chăm chú nhìn Lan Khê, cằm nhàng cọ vào những sợi tóc mềm mại của .

      "Nghe lời ." ra lệnh, giọng lạnh lùng như băng.

      Ở phía trước, “Vương tiện tiện” mải mê trò chuyện cùng các học sinh, đột nhiên cảm thấy có người tiến về phía mình. Quay đầu lại, liền thấy con bé ngỗ ngược trong lớp cùng người đàn ông đến, chắc là người lớn trong nhà con bé. Mà người đàn ông này trông rất phong độ nha, ta bỗng cảm thấy hơi bồn chồn lo lắng.

      Lan Khê lúc này giống như hớp phải ruồi, vô cùng miễn cưỡng đứng chết trân nghe Mộ Yến Thần cùng “bà già mê trai” đàm đạo.

      Sau lúc, bàn tay bị bóp chặt lại, ra dấu cho phải lên tiếng.

      Lan Khê ngẩng lên, kìm nén bực tức, nhìn vào mắt chủ nhiệm: " ơi, em sai rồi."
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :