1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      dừng ngay khúc hay........cuối cùng chị có bị thịt hok z
      :yoyo25::yoyo25::yoyo25:

    2. Chilly09

      Chilly09 Active Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      32
      :yoyo67::yoyo63:cam on ban nhieu

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 211: bạo lực

      Đầu ướt đẫm, xốc xếch bả vai, áo bị xé từ cổ áo đến ngực, cổ còn có mấy dấu vết mờ mờ. Mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm, nhìn đến rớt nước mắt, còn tưởng rằng mình nằm mơ!!

      "Mộ Yến Thần.......... phải em cố ý....." Giọng nức nở khàn khàn đầy nhẫn, phát ra từ miệng của !

      màn đá văng cửa kia, giống như trong ngày mùa hè khốc nhiệt chợt dội tới vũng băng tuyết! theo bản năng biết mình tỉnh táo, hôn nóng bỏng rơi đầy vai mà lại thể kháng cự, mà ngước mắt đón nhận ánh mắt khiếp sợ cùng phức tạp cảu William lại có cảm giác giống như mình bị lột sạch quần áo, xuất trước mặt biết bao công chúng!!

      Sau lúc sững sờ rốt cuộc Lan Khê cũng biết chuyện gì xảy ra.

      mơ hồ nghe được thanh dây dưa, cũng thèm bận tâm, ngón tay gắt gao xoắn lấy tóc của mình, hận kéo đứt được, William bị làm cho giật mình, vội vàng kéo Kiều Khải Dương ra ngoài, rồi lui ra bên ngoài, khàn giọng : "Mộ tiểu thư đừng kích động...Mộ tiên sinh lập tức tới ngay!"

      xong cửa liền "Rầm!" tiếng đóng lại.

      Khoảng 10' sau, Lan Khê nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh hỗn loạn, cảm thấy mình sắp bị thiêu chết rồi.

      Mặc dù bấm chân mình bầm xanh mấy cục, đau đớn kích thích tất cả đều thử qua, nhưng vẫn cách nào ngăn được cơ thể mình dậy sóng! bò vào phòng tắm xối nước, nước lạnh thấu xương rơi vào người làm vết thương nhói lên, nhưng ít nhất nó cũng dễ chịu hơn....

      Giờ phút này thấy Mộ yến Thần, cũng lúc này trong mắt chắc chắn là rất nhếch nhác, Lan Khê mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của , tự nhiên cảm thấy sợ, cảm thấy như vậy đáng sợ!!

      Ánh mắt kia, giống như là biết hết mọi chuyện vậy.

      Biết vừa rồi làm gì, dấu vết người là do ai làm ra, ngay cả cũng biết ra cũng có thể phóng đãng đến mức chẳng biết liêm sỉ là gì như vậy!!

      lạnh lùng mím môi giống như là ..., mối quan hệ mỏng manh giữa bọn họ, vì vậy mà băng liệt.

      "Em biết xảy ra chuyện gì...Em cảm thấy thoải mái..." Lan Khê yếu ớt lấy hai tay chống lấy thân thể, rưng rưng nắm lấy tay . "Mộ Yến Thần..."

      Trái tim của giống như bị con dao đâm vào, rất nhanh chết .

      Bàn tay bé lạnh buốt chạm được bàn tay của , toàn thân của Mộ Yến Thần liền chấn động!!

      Cho đến giờ phút này trái tim gần như mới được hồi phục, hề đóng băng như lúc nãy nữa, ánh mắt của Mộ Yến Thần bắt đầu run rẩy kịch liệt, tay ôm lấy , tràn đầy thương tiếc mà ôm vào trong lòng, nâng mặt lên, mới phát cắn nát đôi môi của mình, cơ thể vẫn chưa mất khí lạnh, run lẩy bẩy, cúi đầu hôn lên môi của , liền bị nhiệt độ lạnh cóng đó làm cho lòng đau thắt lại!!

      trằn trọc, đổi lại góc độ khác mà hôn , thể nghiệm và quan sát từng tổn thương, uất ức của , xương ngón tay bởi vì dùng sức mà khẽ trắng bệch, hận thể dụi vào trong cơ thể của mình!

      Hai mắt Lan Khê lại tràn đầy nước mắt, dựa vào cơ thể ấm áp của , quay mặt : " cần....."

      cảm thấy mình rất bẩn, tắm nước lạnh lâu như vậy, mà vẫn cảm thấy mình rất bẩn!!

      Ngón tay dài của Mộ Yến Thần giữ chặt cái ót của , hôn sâu hơn, cắn nuốt sạch tiếng rưng rưng nức nở nghẹn ngào của .

      "....." Lan Khê phát cơ thể bắt đầu rục rịch, thuốc lại bắt đầu phát tác, bắt đầu tự chủ được mà nghênh hợp với , thậm chí cảm thấy đủ, hai tầng lửa và băng hành hạ đến nỗi sắp điên lên rồi!!
      Last edited: 12/2/15
      xuxubungbu thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hai mắt Lan Khê lại tràn đầy nước mắt, dựa vào cơ thể ấm áp của , quay mặt : " cần. . . . . ."

      cảm thấy mình rất bẩn, tắm nước lạnh lâu như vậy, mà vẫn cảm thấy mình rất bẩn! !

      Ngón tay dài của Mộ Yến Thần giữ chặt cái ót của , hôn sâu hơn, cắn nuốt sạch tiếng rưng rưng nức nở nghẹn ngào của .

      ". . . . . ." Lan Khê phát cơ thể bắt đầu rục rịch, thuốc lại bắt đầu phát tác, bắt đầu tự chủ được mà nghênh hợp với , thậm chí cảm thấy đủ, hai tầng lửa và băng hành hạ đến nỗi sắp điên lên rồi! !

      Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn lên, nhận thấy biến hóa của .

      Cảm thấy chủ động leo lên, gần như nghĩ đến việc giúp giải thuốc, nhưng trong con ngươi thoáng qua tia sáng, khống chế được vận động cơ thể của , giọng mang theo tia khàn khàn lạnh lùng : "Đợi chút."

      "Ở đây chờ chút." Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh, nhưng lại nhìn rất dịu dàng, đè ép nội tâm cuồng phong mưa rền gió dữ lại, kéo chăn đắp kín lại, sâu sắc nhìn cái, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ra ngoài.

      Ngoài cửa, William nghe thấy tiếng động vội vàng đứng thẳng, lại thấy Mộ Yến Thần quần áo chỉnh tề ra.

      ngớ ngẩn, còn tưởng rằng ta ở bên trong. . . . . .

      "Cậu ta ở trong đó?" Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn về phía vách cửa.

      William nheo mắt, gật đầu đáp: "Vâng"

      đương nhiên biết Mộ Yến Thần hỏi về Kiều Khải Dương.

      Mộ Yến Thần gật đầu cái, tới vặn khóa mở cửa phòng ra ——

      Mấy mấy dưới trung thành cau mày, theo bản năng muốn vào cùng nhưng lại bị William ngăn lại, loại chuyện như vậy hãy để cho chính ta giải quyết hay hơn.

      Mà ở bên trong phòng, phía dưới của Kiều Khải Dương nhô lên thành hình cái lều, sắc mặt ta vừa lạnh lại vừa thối, từng trận mê ly cùng ngọn lửa bùng cháy như thiêu đốt lý trí của ! Mọi đồ vật trong phòng đều bị hất tung xuống đất, tủ ở đầu giường cũng bị hất ngã, dây điện thoại quấn quanh đèn bàn, mảnh hỗn độn.

      biết đây là lần thứ mấy mình nhếch nhác chậm chạp bò dậy từ mặt đất, từ cổ cho đến mặt đều bị lửa đốt nóng bừng lên, trán nổi đầy gân xanh, thái độ thống khổ đến cực hạn.

      cỗ lạnh lùng chậm rãi tiến tới gần.

      Hơi thở của Kiều Khải Dương y như rồng phun lửa, hai mắt đỏ ngầu, nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần.

      lập tức hiểu, Lan Khê công tác đến nơi xa xôi này, người ở bên cạnh bụng dạ khó lường, người kín đáo như Mộ Yến Thần làm sao có thể chút đề phòng nào được chứ?

      "Mộ Yến Thần, tôi cho biết...." Kiều Khải Dương nghiến răng thầm ra mấy chứ.

      Bốp! tiếng nổ vang lên, Kiều Khải Dương chỉ cảm thấy xương cằm của mình sắp nứt ra, cú đánh quá mạnh làm ngã xuống trúng cái tủ đầu giường, tiếng rầm rầm rào rào vang lên, mùi máu tanh nồng nặc cùng với đau đớn lan tràn khắp miệng!

      Qủa đấm mang theo tàn độc, rơi xuống mặt .

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh đến đáng sợ, nắm đấm buông lỏng chút, hòa hoãn giảm bớt chút lực, xương y như bị vỡ thành từng mảnh, khàn giọng hỏi: ".....Tỉnh táo lại chưa?"

      Kiều Khải Dương từ tủ đầu nhếch nhác bò dậy, xộc xệch nửa quỳ nửa đứng, căn bản ra lời.

      Nhưng Mộ Yến Thần gần như đợi chuyện, bước đến lạnh lùng : "Nếu tỉnh táo lại tôi hỏi cậu, cậu chạm vào chỗ nào người ấy?"

      Kiều Khải Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào .

      Thấy ta lời nào, môi mỏng sắc bén như đao của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại, tới níu chặt lấy cổ áo kéo lên, ánh mắt của hai người đàn ông này mang theo sát khí chạm vào nhau, trong khí ngay lập tức sinh điện: "Tôi có thể cho cậu biết, tôi biết chuyện gì xảy ra. Theo lý thuyết có lẽ chuyện như vậy cũng nên đổ lên đầu cậu được, cho nên chờ cậu tỉnh táo lại, tùy ý cậu đánh lại như thế nào cũng được -- nhưng Kiều Khải Dương, chúng ta trước nên tính món nợ này cái --"

      cuối của rất thấp, thấp giống như khói mù lượn lờ, lộ ra sát khí đầy máu tanh.

      "Cậu lấy tay nào chạm vào ấy? Hay là cả hai tay đều chạm, hả?" Hai mắt Mộ Yến Thần nhàn nhạt nhìn ta, chậm rãi hỏi.

      Đây là lần đầu tiên Kiều Khải Dương chân chính cảm nhận được cái người gọi là Mộ Yến Thần nguy hiểm đến cỡ nào.

      tiếng cười nhạo lại tràn ra khóe miệng.

      "Tôi đụng thế nào? Mộ Yến Thần, ấy là gì của ? Bạn của ? Vợ của ? Trong lòng của biết rất , vì cái tình dị dạng này mà muốn ấy vì mà thủ thân như ngọc sao? Đừng lần này là ngoài ý muốn, cho dù có xảy ra, chỉ bằng thân phận trai của , con mẹ nó có thể làm gì tôi......"

      "Bốp!" cú đấm ngoan độc đánh tới, Kiều Khải Dương bị nện đến choáng váng ngã mặt đất, ho ra máu.

      trán của Mộ Yến Thần, nổi đầy gân xanh! Môi mỏng của lạnh lùng mím lại, hận thể giết chết tên này ngay lập tức!!

      Kiều Khải Dương ho khan bò dậy, khóe miệng giễu cợt cười càng lúc càng lớn.

      "A.....Tôi còn tưởng là thần thánh, Mộ Yến Thần, phải là thẹn quá hóa giận đó chứ...."Kiều Khải Dương đứng lên, thò tay vào ngực, " biết tôi có thể cho ấy cái gì ? Tôi có thể cho phụ nữ tất cả những gì họ muốn! có bản lãnh giống tôi, đừng để cho tôi cảm thấy ấy theo chính là chịu uất ức!!"

      Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn , bộ dáng giận đến cực điểm làm cho người ta cảm thấy giây kế tiếp bộc phát.

      ngờ đến chỉ là lẳng lặng nhìn Kiều Khải Dương hội, hờ hững sửa sang lại cổ áo rồi ra cửa --

      Kiều Khải Dương cắn răng nghiến lợi, cam tâm tiến lên vỗ vào vai !

      Mộ Yến Thần đột nhiên xoay người, giữ chặt cổ tay của vặn cái! Chỉ nghe thấy tiếng xương giòn tan vang lên, Kiều Khải Dương vội vàng nên kịp chuẩn bị nên cổ tay nhanh chóng bị khống chế!!

      "....." Kiều Khải Dương gắt gao cắn răng, chịu đựng đau nhất từ tay truyền đến!

      "Cậu đúng." Mộ Yến Thần cũng khẽ thở dốc, nhưng ngay cả hô hấp cũng lạnh như băng, "Bây giờ ấy ở cùng tôi chính là chịu uất ức -- nhưng những lời này cũng đến lượt cậu , dù sao tình cảm là chuyện của hai người, bởi vì cậu quơ tay múa chân nhiều lần có phần của cậu, cậu cậu có thứ mà tôi thể cho sao? Vậy chúng ta cứ nhìn xem -- tôi có cho nổi hay ."
      Last edited: 13/2/15
      Vi Vanxuxubungbu thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 212 Bị ép đến hỏng mất
      Editor: ✿MạnNhi✿


      xong hung hăng buông Kiều Khải Dương ra!

      Kiều Khải Dương bị tác dụng của thuốc và cảm giác đau đớn hành hạ đến hỏng mất, còn chút hơi sức nào để phản kháng, đây cũng là lần đầu tiên trong đời này bị người khác chỉnh đến mức chật vật như vậy! Xấu hổ tràn đầy lồng ngực của , nhưng lại thể làm gì được, chỉ có thể ở trằn trọc khổ sở mặt thảm.

      Thấp thoáng trong đầu, là câu kia của Mộ Yến Thần. . .

      Vậy chúng ta cứ nhìn xem, tôi có cho nổi hay !!

      ***
      Phía mặt biển xanh ngắt là bầu trời bao la mù mịt, gió biển lạnh lùng thổi mặt biển, người đàn ông bất chấp gió lạnh chạy về phía chỗ làm việc tạm thời xây dựng bên bờ biển, để ý những ánh nhìn từ bốn phía bận rộn xử lý đống đổ nát hỗn loạn ở trường cố, mặt là vẻ khủng hoảng tới bên cạnh toàn thân cao quý ưu nhã, che ở bên tai ta mấy câu.

      Gió biển thổi mạnh khiến câu cũng bắt đầu vỡ vụn, trong tay Nhan Mục Nhiễm nắm cây bút đột nhiên run lên, rơi xuống lớp bùn cát ở dưới chân!

      ta cũng có thời gian để quan tâm, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt!

      Khuôn mặt xinh đẹp của ta bị cảm giác hít thở thông làm cho tái nhợt, như bị cái gì đó nghiền qua.

      "William? người chạy tới là William?" Dường như ta tin, run giọng hỏi.

      Người đàn ông lui về sau bước, khuôn mặt xám như tro tàn: "Đúng vậy, sau đó tôi hỏi những người ở tổng bộ, bọn họ ngay sau khi ngài và những người của Mộ tiểu thư đến Los Angeles, trong ngày hôm ấy, William tiên sinh đến, về sau, khi việc kia xảy ra bọn họ cũng theo dõi, nhưng mà có bất cứ động tĩnh gì tỏ ra muốn nhúng tay kiểm soát!"

      Động tĩnh?

      mặt Nhan Mục Nhiễm thoáng lên nụ cười khó coi, trong lòng lạnh thành băng!


      Trước khi việc kia xảy ra dự đoán trước, cho dù bùng nổ ra ngoài cũng nhất định kinh động đến Mộ Yến Thần, tỉnh táo như vậy có khả năng vì chuyện này mà phân tâm, hơn nữa, khoảng cách giữa nơi này và Manchester xa như vậy, dù muốn động tay động chân chút cũng ngoài tầm tay của !

      Nhưng mà nghĩ tới. . . . . .

      ngờ lại phái người theo bên cạnh hơn mười năm - William tới đây theo Mộ Lan Khê!

      Chẳng lẽ phát ra cái gì đó? Hay William tới Los Angeles chẳng qua là đúng lúc có việc gì đó?

      Nhan Mục Nhiễm đứng vững.

      Ném tài liệu của dự án bờ biển vào trong công trường ta xoay người rời , dùng giọng run rẩy hỏi: "Vậy rốt cuộc bọn họ có xảy ra quan hệ hay ?"

      Sắc mặt người đàn ông cứng đờ.

      "Tôi chuyện với đó! Chẳng lẽ có ai nhìn ràng rốt cuộc tình huống bên trong như thế nào sao? !" ta tức giận gào to.

      Người đàn ông nhấc chân đuổi theo ta, lúng túng : "Chúng tôi thể tới kịp để xem. . . . . . Cả khách sạn cũng bị Mộ tiên sinh khống chế, giờ trước, ta cũng đến Los Angeles. . . . . ."

      Gió biển gào thét ở bên tai, đầu óc Nhan Mục Nhiễm lại ong ong, cái gì cũng nghe thấy.

      bờ cát, ngay cả hạt cát dưới chân cũng kịp phủi sạch, đạp lên giày cao gót tới bãi đậu xe.

      Mỗi bước đều có cảm giác như kim châm, giống như việc Mộ Yến Thần mấy năm nay vậy, trong lòng lúc nào cũng đau đớn như bị xé rách, dường như làm thế nào cũng thể lay chuyển chút nào, cho tới bây giờ, cũng muốn làm cho bản thân trở nên xấu xa như vậy, cũng là do ép. . . . . . Là ép đến chút đường lui cũng có! !

      . . . . . .

      Gió lạnh rít gào, thổi mạnh khiến đầu Nhan Mục Nhiễm đau như muốn nứt ra.

      chạy đến nhà khách bên cạnh khách sạn, bên trong có người giúp theo dõi toàn bộ quá trình của việc vừa mới xảy ra, vào liền có người trầm giọng gọi : " Nhan!"

      Nhan Mục Nhiễm lạnh lùng ném găng tay , đẩy những người vây trước máy theo dõi ra, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình.

      Đoạn băng được tua lại, thấp thoáng có thể nhìn ra mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, còn nhìn thấy cảnh Mộ Yến Thần vung tay với Kiều Khải Dương, màn hình lại trở về tại, nhìn thấy Mộ Yến Thần vào phòng của Lan Khê! !

      Bầu khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.


      " ra ngoài. . . . . ." Trong chớp mắt, Nhan Mục Nhiễm ý thức được tiếp theo sắp xảy ra chuyện gì, bờ môi đỏ trở nên trắng bệch phun ra hai chữ.

      Ánh mắt trở lên lạnh lùng và khắc nghiệt, hướng về phía sau quát lớn tiếng: "Tất cả đều ra ngoài cho tôi! !"

      Mấy người đàn ông hai mắt nhìn nhau, rối rít bỏ lại máy theo dõi và công cụ ở bên cạnh, ra ngoài.

      Nhan Mục Nhiễm chán nản ngã ngồi ở ghế, trong đôi mắt xinh đẹp là cảm giác đau đớn như có cái gì đó bị nghiền nát, cảm giác chua xót dâng trào, gắt gao nhìn chằm chằm xuất hình ảnh màn hình. . .

      Mộ Yến Thần chậm rãi về phía giường lớn, cởi caravat và áo khoác ra, cúi đầu dịu dàng ôm lấy người khổ sở nằm giường, hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ của , cuốn lấy chặt, hình như cũng vui vẻ chịu đựng, vừa dịu dàng dụ dỗ vừa trằn trọc hôn, bàn tay thăm dò vào trong chăn mạnh mẽ xoa nắn ấy.

      Nhan Mục Nhiễm đỏ mặt, cũng phải là xấu hổ, cũng phải là tức giận, mà là đau đớn.

      Nhìn cảnh tượng trước mắt . . . . . . Trái tim đau đớn như bị lăng trì, như bị dao cắt! ! !

      chưa từng bắt gặp Mộ Yến Thần như vậy.

      Chưa từng có.

      Bốn năm trước ở thành phố C, lần đầu tiên gặp Lan Khê ở trong nhà họ Mộ, nhìn thấy bọn họ cùng xuất , cùng lắm là cảm thấy có chút quỷ dị, cho dù là nhận thấy giữa bọn họ có tình cảm vượt quá mức tình em, cũng chỉ là dừng lại trong suy nghĩ của chính mà thôi!

      Mà lần này sau bốn năm, vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Yến Thần, nhìn thương trường uy phong cõi, nhìn bàn mưu tính kế, nhìn máu lạnh vô tình hung hăng đánh bại đối thủ! Khiến đối thủ hề có sức kháng cự!

      Đối với phụ nữ tỏ ra hứng thú cho lắm, cho rằng những lời này là để ám chỉ tất cả mọi người!

      Nhưng ra phải cần tình , mà chỉ muốn Nhan Mục Nhiễm thôi! Đối với , lạnh lùng vô tình biết bao nhiêu, đối với Mộ Lan Khê lại từng ấy dịu dàng thân mật!

      tương phản mãnh liệt này kích thích thần kinh của , Nhan Mục Nhiễm cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đập thình thịch nhảy, mạch máu sắp vỡ nát.

      . . .

      Trong màn hình giám sát, quần áo của Mộ Yến Thần cởi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy gò má lạnh lùng hề có độ ấm của , trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ dịu dàng và ham muốn, thậm chí còn hề có cảm giác sợ hãi. Chăn mỏng che lại cảnh xuân xinh đẹp của nửa thân dưới, lại làm cho người ta cảm thấy máu nóng sục sôi! Mộ Yến Thần cúi đầu hôn , từ chậm chạp đến kịch liệt bắt đầu tiến lên.

      Trong đôi mắt Nhan Mục Nhiễm tràn đầy tia máu sắp vỡ tung, bàn tay để bên cạnh cũng bắt đầu phát run, trơ mắt nhìn em bọn họ làm tình, khiêu chiến điểm mấu chốt về đạo đức và luân lý yếu ớt của ta, rốt cuộc ta chịu đựng nổi nữa hét lên tiếng, điên cuồng hất tất cả thiết bị giám sát xuống đất! ! cầm tất cả đồ đạc ở bên cạnh có thể đập được ném vào màn hình! ! Người ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy người ở bên trong nổi điên cùng tiếng thét chói tai, sợ hãi thôi, nhưng biết xảy ra chuyện gì.

      "Cút . . .! !" ôm đầu gào thét.

      "Mộ Lan Khê cút cho tôi . . .! ! đáng ghét! ! Khốn kiếp! ! !" Bàn tay run rẩy dùng sức, làn da bả vai cũng bị cào xước mảng lớn.

      Tại sao tôi?

      . . . . . . Mộ Yến Thần, tại sao tôi? ! ! !

      ***

      Tác dụng của thuốc rất mạnh, xem ra người bỏ thuốc tiếc lòng tăng thêm liều lượng.

      cảm giác khoan khoái đồng thời kéo tới, chạy qua sống lưng, kích thích đại não trống rỗng, Mộ Yến Thần cuốn chặt lấy người run rẩy nức nở ở phía dưới, mạnh mẽ hôn lên bờ môi run lên của .

      Liên tục mấy lần, rốt cuộc Lan Khê mệt đến mức ngủ mê mệt, nhưng dù ngủ cũng chau mày, dấu vết đỏ tươi và mồ hôi đầm đìa khắp người khiến người ta nhìn thấy mà động lòng dứt, Mộ Yến Thần nhịn được đau lòng cúi đầu hôn lên gò má của , giờ phút này sợ hãi và lo lắng ở trong lòng mới chậm chạp tràn ra.

      Đúng vậy, nghĩ mà sợ.

      Dù chuyện này cũng có thể giải quyết, cho dù về sau đề phòng nhiều hơn, nhưng lúc này đây cảm giác sợ hãi và hoang mang vẫn còn tồn tại.

      Ở trong phòng tắm, sau khi tắm rửa qua loa rồi ra ngoài, William vẫn đứng ở đó như trước. ta tiếp điện thoại, thấy Mộ Yến Thần ra giật mình, với người ở trong điện thoại hai ba câu liền cúp máy, nhấc chân về phía Mộ Yến Thần.

      "Giới truyền thông bên Los Angeles biết ngài đến, cho nên tại ở bên ngoài khách sạn toàn bộ đều là ký giả, rất rối loạn, người phụ trách của khách sạn bên kia cũng bị khống chế, nhưng tôi cảm thấy ngăn cản được bao lâu, nếu có họ quá phải báo cảnh sát, nhưng mà tôi cảm thấy tất cả chứng cứ ngài muốn kiểm tra chắc chắn bị hủy rồi."

      " hỏi qua người phụ trách ăn uống ở bên kia rồi hả?" Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn cửa phòng khách sạn, cưỡng ép bản thân mình thu hồi ánh mắt, lạnh giọng hỏi.

      " hỏi rồi, nhưng mà ai chịu thừa nhận, màn hình giám sát bên trong hành lang khách sạn có bất kỳ điều gì bất thường, xe thức ăn cũng bị phá hủy từ trước đó nên chúng tôi cũng tra được cái gì."

      "Vậy bắt người đền tội . . ." Ánh mắt Mộ Yến Thần thoáng lạnh lẽo, chậm rãi tới thang máy, người phía sau lập tức tới ấn xuống nút khóa, "Phía chính phủ giải quyết."

      Sắc mặt William thoáng chốc trắng bệch.

      theo Mộ Yến Thần lâu như vậy thể nào biết câu này có ý gì, do dự chút rồi mới giọng : "Nhưng mà Mộ tổng, tùy tiện buộc tội người ta có thể xử oan người tốt, hơn nữa, ngành ăn uống khách sạn và ngành nghề của Mộ tiểu thư ra cũng có nét tương đồng, nếu dính dáng đến vấn đề an toàn thực phẩm, thế nào nghiệp của người đầu bếp thể vực dậy nổi, cũng giống như bị phá hủy vậy!"

      . . . như vậy có phải quá tàn nhẫn hay ? Trong ấn tượng của William, Mộ Yến Thần phải người có chừng mực như vậy.

      " làm ." Mộ Yến Thần lạnh giọng ra lệnh.

      "Mộ tổng . . ." William chau mày chặt hơn, nhưng nửa chữ cũng ra được.

      Nhìn hồi lâu vẫn quyết định tin tưởng Mộ Yến Thần, vào thang máy cùng ấy, nhưng mà đoán ra, rốt cuộc Mộ Yến Thần muốn làm cái gì.

      Hết chương 212
      ____________

      Vi Vanxuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :