Chương 210: Sát khí dày đặc
"Mộ tiên sinh!"
Trong tiếng gọi đó, mang theo vài phần hốt hoảng!
Mộ Yến Thần chậm rãi dựa vào ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay dài nhàng xoa trán, nhưng sau khi người đàn ông kia đến vào tai mấy câu, ánh mắt lạnh lùng của đột nhiên mở ra! Rất đáng sợ, y như con quỷ vậy, gương mặt tuấn tú đột nhiên biến trắng! Cả người cứng đờ.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Giọng của khô khốc, khó khăn hỏi.
" tiếng trước." trán người đàn ông toát mồ hôi lạnh, chận lại : "William tiên sinh canh giữ ở nơi đó ngài phải lo lắng, chỉ muốn thông báo cho ngài tiếng, chuyện này ta có thể giải quyết được."
Giải quyết?
Nụ cười lạnh im lặng nở rộ ở khóe miệng, Mộ Yến Thần lật người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi sải bước ra bên ngoài, lạnh giọng ra lệnh: "Chuẩn bị máy bay xong chưa?"
" có đường bay riêng, lúc nào cũng có thể được!" người đàn ông mặc đồng phục màu đen đuổi theo phía sau .
"Lấy máy bay trực thăng , như vậy nhanh hơn." hời hợt , trong mắt đầy sát khí lại dẫn theo mùi máu tanh.
Mà ở trong phòng khách, Tô Nhiễm hai mắt đầy khiếp sợ, biết rốt cuộc gặp chuyện gì, lại gấp gáp đến như vậy.
Quản gia cuống quít chạy đến mở cửa cho bọn họ.
Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn bóng lưng của quản gia, phản ứng này là do vừa rồi bị sốc và tức giận mà hình thành, mới nhận thấy được mình vừa mới làm gì, chậm rãi xoay người lại nhìn Tô Nhiễm, giọng khàn khàn: "Hôm nay, tôi đến thăm hỏi vậy thôi, những thứ khác tôi chưa có thời gian để hỏi, chỉ là lần sau, tôi hy vọng mình tiếp tục tay về -- Còn nữa..., vừa rồi tôi gọi tiếng dì là gọi thay cho ấy, bà là người thân của ấy, bà cũng hy vọng ấy được sống tốt, phải hay ?"
xong, lấy tay mở cửa, rồi bước ra ngoài, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi mang theo tia lạnh lùng như băng biến mất ở cửa!
hồi lâu sau Tô Nhiễm vẫn còn cảm thấy tức giận.
Đợi sau khi Mộ Yến Thần gương mặt tái nhợt của bà mới có lại chút máu, nhưng tay vẫn còn run run. bị chôn giấu suốt hai mươi năm nay, đột nhiên bây giờ bị moi ra, hơn nữa còn bị lý do vô cùng hoang đường mà lôi ra ngoài nữa!! Bà cam lòng....
Nhưng Lan Khê.....
Lan Khê sao? Chẳng lẽ nó cũng muốn biết thân thế của mình, là do -- muốn ở cùng chỗ với tên đàn ông chói mắt này? Bọn họ.... nhau đến vậy?!!
, được.
Cái ý nghĩ này vừa lên liền bị Tô Nhiễm bóp chết ngay! Lại đến chuyện này hoang đường đến cỡ nào, bà căn bản cũng tin tưởng đến cuối cùng bọn họ có thể ở cùng nhau! Còn có chị của bà....Chuyện này nếu bị moi ra, Mộ gia cùng Tô gia đều bị hủy diệt!! Danh dự của chị, còn có thân phận quân nhân đặc thù của Mộ Minh Thăng nữa, chắc chắn vì chuyện này mà hổ thẹn!!
Bà tuyệt đối thể làm như vậy!
***
Gió lớn ngừng gào thét ở bên tai.
"Tình hình bây giờ như thế nào?" ghế sau sắc mặt của Mộ Yến Thần lạnh đến cực điểm, môi mỏng chậm rãi nhả ra mấy chữ, tay nắm chặt thành quyền ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Người đàn ông phía trước ngớ ngẩn, mở miệng đáp: "William tiên sinh vừa điện thoại chỉ tin tức này đả kích rất lớn đến Mộ tiểu thư, bọn họ ngừng tranh chấp ở tổng bộ, đến tiếng thanh minh trước truyền thông, cho nên bây giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía chúng ta, Mộ tiểu thư cũng rất khổ sở..."
"Tôi hỏi cậu tình huống như thế nào!!" thô bạo khiển trách, con ngươi giống như lưỡi kiếm sắc bén có thể đâm thủng người!
Tay cầm lái của người đàn ông run lên cái, sắc mặt trắng nhợt, trán rỉ ra mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Nhan tiểu thư và người ở khách sạn cũng có gặp qua, cũng có thể bí mật an bài mọi chuyện, chỉ là chúng tôi cũng biết ấy muốn làm cái gì, nhưng William tiên sinh vẫn luôn theo chỉ thị của ngài dừng lại ở Los Angeles..."
ra phía sau vẫn còn câu nữa là "Cho nên cũng có chuyện gì may", nhưng bây giờ có cho trăm cái lá gan cũng dám .
Ánh mắt của Mộ Yến Thần giống y như thanh kiếm, ánh lạnh phát ra bốn phía.
A....
Last edited by a moderator: 9/2/15