1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 206: bị hủy diệt

      Edit: Rei

      "Tút Tút" điện thoại vang lên những thanh lạnh lùng.

      hồi lâu sau.

      Khuôn mặt nhắn lành lạnh của Lan Khê chút cảm xúc, chuyển sang tiếng Trung để trò chuyện cùng với người ở đầu bên kia.

      Những người Mỹ ở xung quanh đa số đều biểu môi hiểu khi nghe chuyện bằng tiếng Trung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lần này Lan Khê cực kỳ bức xúc, cầm ống nghe mà tay còn run nhè .

      "Xin ông đừng có láo có
      được ?” Môi mỏng của mím lại nhả ra câu, “Ngày đó ông với tôi những lời như thế này, tại Trung Quốc, DiglandY—ork, có phân khu từng bộ phận, chẳng phải ông như vậy tới tôi sao! Lúc ấy tôi còn cố ý hỏi lại ông lần nữa để xem có vấn đề gì hay , chính miệng ông đảm bảo với tôi rằng cho dù có sóng lớn bảo vệ như vậy cũng đủ rồi! Ông cũng biết đây là hạng mục biển mà phải ? Người thợ lặn ông sai cũng đảm bảo an toàn với tôi, vậy tại sao bây giờ xảy ra chuyện ông lại nhận? Ông có biết vì ông mà có người phải nhập viện rồi, đó là mạng người, vết thương của người đó rất nặng!”

      Bình sinh ghét nhất bị người ta đổ oan cho mình, tâm tình của Lan Khê có chút mất khống chế, điệu cũng thay đổi.

      Đột nhiên Kiều Khải Dương nhíu mày lại, ôm chặt lấy bả vai của , muốn cho điểm tựa, hai mắt lạnh lùng ngước lên, hướng về phía Nhan Mục Nhiễm.

      nghĩ tới ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm thế nhưng lại lạnh lùng giống y như băng.

      Thậm chí, thâm ý còn hơn cả vậy nữa.

      “Tôi phải như vậy!” lần nữa Lan Khê lại hét vào trong điện thoại, nước mắt cũng bắt đầu tràn ngập khóe mắt.

      thể với bất kỳ ai khác được, ràng là bị oan, nhưng đối phương lại cứ giả bộ hồ đồ, biết là hiểu hay là giả quên, bỏ qua những lời nhắc nhở của ông ta, tự thay đổi phương án!

      “Rầm” tiếng động vang lên, Lan Khê nhịn được nữa liền cúp điện thoại ngay.

      chua xót ngừng lan tràn trong khí.

      Tay chân của lạnh như băng.

      Nhan Mục Nhiễm nhìn vài giây, dưới cặp chân mày là đôi mắt lạnh lùng như nước, môi đỏ mọng khẽ mở: “Các người tìm ra được cách giải quyết chung? Lan Khê, hay là tự nhìn lại chút , nếu như thừa nhận đây là sai lầm nhất thời của cũng tốt mà…”

      “Tôi làm sai!” Thái độ của Nhan Mục Nhiễm khỏi làm cho Lan Khê bài xích, cau mày hét lên, tay chân kịch liệt run rẩy: “Những chi tiết khác tôi biết, nhưng những nơi mà bọn họ bảo cần chú ý tôi xem xem lại dưới mười lần, tôi tuyệt đối …”

      “Ngươi tuyệt đối cái gì?” Hai mắt của Nhan Mục Nhiễm lại đột nhiên biến đổi, khóe miệng liền cười lạnh, người cũng ngồi ngay ngắn lại, ngón tay thon dài nắm lấy phần giấy mỏng “Cộp” tiếng vỗ vào mặt bàn, vờ giận để ra uy, trong nháy mắt áp suất liền thấp , lạnh lùng lan tràn ra xung quanh “Lan Khê, nhìn lại cái này chút ---- có cần tôi phải ra ? Lựa chọn công ty của các người, lựa chọn tới đây làm hạng mục tuyên truyền cho bãi biển của tôi, nếu phải vì trai của , cho rằng tôi vì nguyên nhân gì mà phải mạo hiểm chạy đến Trung Quốc để hợp tác với ?!! Nhưng hãy tự xem kỹ chút , làm gì cho chúng tôi!!”

      Đống tài liệu bàn bay tung tóe, Kiều Khải Dương nhanh chóng ôm Lan Khê vào trong lòng! Những mảnh giấy bén nhọn vẫn ngừng tung bay trong khí!

      Khuôn mặt của Lan Khê trắng bệch vì những lời lơ đãng đầy sĩ nhục của ta!

      Kiều Khải Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, cầm mấy tờ giấy bị ta ném lên, phía có mấy hàng chữ tiếng đơn giản, hình con dấu lớn, mà nội dung ở bên trong khỏi làm cho Kiều Khải Dương chấn động!

      Đầu óc của Lan Khê vô cùng hỗn loạn, lại cố gắng để cho mình phải trấn định, ngước mắt lên nhìn ta cái, chịu đựng khuất nhục cầm tờ giấy kia lên xem, đó có viết tội danh rất ràng-----

      “Thiết kế quảng cáo hạng mục ở bờ biển của DiglandY—ork nghi ngờ là sao chép lại nội dung tuyên truyền hàng năm của công ty truyền thông toàn cầu M&R, sau khi kiểm chứng, đại diện của M&R chính thức tố cáo DiglandY—ork, xin người đại diện mau chóng liên lạc với luật sư của M&R…”

      Ngón tay rung lên, sức lực cả người gần như mất trong nháy mắt.

      Sao chép.

      Sao chép?!!

      Phía bên kia, Nhan Mục Nhiễm vẫn chưa hết tức giận, nhưng lại cố gắng kềm nén oán hận trong lòng, giọng hết sức bình tĩnh: “Lan Khê… Tôi nhớ cuộc họp lần trước tôi với , rất có tài tức. Yến Thần chọn chắc chắn phải vì mối quan hệ đặc thù của hai người, tôi cũng ôm tâm tình như vậy mà hợp tác với ! Nhưng làm những gì? có biết sao chép lại sáng ý của người khác là chuyện rất nghiêm trọng trong nghề này! mới còn trẻ mà bắt đầu chỉ vì cái trước mắt, tôi cho là giống như vậy, làm cho tôi quá thất vọng, cũng chính làm cho trai mình thất vọng!” Lan Khê Lan Khê Lan Khê Lan Khê Lan Khê Lan Khê Lan Khê
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      Vi Van thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 206 (tt)

      Edit: Rei

      Lan Khê thể được câu gì.

      Hai mắt kịch liệt run rẩy, quả thực hiểu gì cả.

      Kiều Khải Dương cũng cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vỗ vỗ vai của , rồi lạnh lùng : "Nhan tiểu thư, chuyện này vẫn
      chưa biết được, nên xin tạm thời đừng có dùng loại giọng điệu này để chuyện, nếu ngộ nhỡ biết được cố này phải là trách nhiệm bên chúng tôi, Nhan tiểu thư cũng xuống đài được đâu, phải hay ?”

      Ánh mắt sắc lạnh của Nhan Mục Nhiễm liếc về phía cái!

      Nụ cười lạnh đó, làm cho người ta hít thở thông, đầu ngón tay của của Nhan Mục Nhiễm gõ gõ mặt bàn, dịu dàng : “Tiền có gì, chuyện duy nhất tôi kiêu ngạo, chính là tôi tận tụy làm việc cho DiglandY¬ork suốt bốn năm qua, chưa làm qua bất kỳ chuyện gì khiến Yến Thần thất vọng, chỉ cần điểm này thôi, tôi cho phép mắt mình xuất bụi bẩn.” xong, ta kéo ghế đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lan Khê, mở miệng : “Chúng ta còn vài ngày để suy nghĩ cách giải quyết với luật sư Hàm, trước lúc đó, tôi hy vọng có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn. Hoặc là, Lan Khê--- muốn nhờ ra mặt để làm yên vụ này cũng có vấn đề gì, tôi chờ .”

      Tiếng giày cao gót vang lên, thanh càng lúc càng lạnh lẽo, rồi sau đó mất dần .

      Cả đám người vây xem chuyện huyên náo cũng bắt đầu tản ra.

      Trong lòng Kiều Khải Dương nóng như lửa đốt, chống người xuống mặt bàn, cố gắng nhẫn nhịn, giọng hỏi: “Lan Khê, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      Lan Khê vò nát tờ giấy mỏng kia lại, cố gắng nuốt nước mắt, môi mỏng tái nhợt nhã ra mấy chữ: “… Tôi cũng biết…”

      ******

      Cửa phòng khách sạn mở ra.

      Ngay cả cởi giày Lan Khê cũng kịp cởi, trực tiếp đạp lên tấm thảm vào trong mở Laptop lên, kết nối với mạng của khách sạn rồi bắt đầu tìm tòi các website, tìm hiểu kĩ về lễ kỉ niệm năm ngoái của M&R, quỳ xuống giường bắt đầu tìm kiếm.

      Ừ, thể tin được.

      Những người trong DiglandY¬ork chỉ toàn biết chỉ trích, bọn họ ít nhất cũng phải điều tra ràng chứ!

      Kiều Khải Dương vừa vào đến cửa cau mày lại ngay, suy nghĩ chút rồi cởi giày ra thay dép.

      “Em tra được cái gì sao?”

      “Tôi còn tra.”

      Trong khách sạn mở máy sưởi rất ấm, Kiều Khải Dương cởi áo khoác ra rồi tới ngồi chồm hổm xuống, cau mày ngưng mắt nhìn màn ảnh, trang web ra bản thiết kế rất giống với bản của bọn họ.

      “Em xác định rằng… Trước kia em chưa từng xem qua nó?” Kiều Khải Dương do dự hỏi.

      Lan Khê lạnh lùng quay sang nhìn ta, cười lạnh: “ cũng cảm thấy tôi như vậy sao?”

      Kiều Khải Dương có chút do dự: “ chỉ cảm thấy rất giống, quả quá giống.”

      “Vậy nếu như tôi cho biết cái này chính là sáng ý mà tôi nghĩ ra đầu tiên lúc ở trong văn phòng làm việc của DiglandY¬ork, có tin ?” xoay mặt sang, lạnh lùng nghiêm túc , “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tường trắng đen của bọn họ, làm cho căn phòng trở nên chật hẹp và rất đau mắt, nên bọn họ đổi bức tường thành màu lam, rồi cuối cùng lại chuyển sang màu xám tro pha xanh biếc, như vậy, khi đèn chiếu vào cũng bị làm chói mắt, cho nên tôi mới dùng màu sắc để cho bản thiết kế…” đến đây, trong mắt khỏi lên vẻ thê lương, “Nhưng nếu tôi như trước đó có xem qua thiết kế của M&R tôi nhất định cũng hoài nghi chính mình.”

      Bởi vì rất giống, giống đến mức làm cho người ta tưởng rằng do người làm ra.

      Thần sắc của Kiều Khải Dương cực kỳ phức tạp.

      “Vậy bây giờ em có muốn gọi điện thoại cho Mộ Yên Thần kể việc này ? Có ta ở đây…”

      “Tôi thể.” Lan Khê lắc đầu cái, ánh mắt mang theo chút thê lương, tiếp tục xem website. “ ấy mà ra mặt, bất kể kết quả xử lý như thế nào, cũng làm cho người ta cảm thấy rằng ấy bao che cho tôi. Tôi vốn có sai, cũng muốn vì vậy mà làm ấy cảm thấy khó xử.”

      rất hiểu, cho đến tận bây giờ, Mộ Yến Thần bao che khuyết điểm cho bất kỳ người nào cả.

      Kiều Khải Dương cười lạnh, lạnh lẽo đến mười phần: “Nhưng mà Lan Khê, em muốn thấy cái kết cục như thế này sao? Chuyện này sớm ván đóng thuyền rồi, cái mà DiglandY¬ork thiếu, chính là muốn người bên ngoài đứng ra gánh tội thay mà thôi, tất cả cố đó đều là mánh lới, xảy ra chuyện này, tội danh của em chắc chắn , thậm chí về sau công ty nhất định cũng tha cho em, người trong nghề cũng cần nhà thiết kế như vậy -- Lan Khê, em bị hủy diệt đó, em có biết hay ?”

      Cả người Lan Khê run lên, khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch.

      phải em rất thích nghề này sao? biết em thích nó đến mức gì có thể ngăn cản được, chẳng lẽ em cam tâm nó bị hủy như vậy?” Kiều Khải Dương đến gần , trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng và cam lòng.
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 207: Dục vọng đột nhiên kéo tới


      Lan Khê cố gắng đè nén cơn thống khổ lại, mặt tái nhợt xem ra có chút điềm đạm đáng .

      —— chỉ là phong cách, thậm chí cả màu sắc cũng rất giống, giải thích như thế nào? Trùng hợp? Ngoài ý muốn? Có ai tin chứ? ?

      Tay cầm chụột của run run, buông nó ra, có chút chán nản dựa vào bên giường.
      Cảnh này khỏi làm cho Kiều Khải Dương cảm thấy đau lòng.

      "Lan Khê, " cố làm cho mình bình tĩnh, đưa tay vỗ nhè vào mặt của , "Em đừng tức giận nữa, chẳng lẽ em cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc sao? tin em nhớ nhầm, vậy còn người của bộ phận kỷ thuật tại sao lại
      chối những lời mà mình từng ? Còn nữa, nguồn gốc của ý tưởng này, chẳng lẽ phải là trùng hợp?"

      lát sau, Lan Khê mới thoát khỏi thống khổ, ngước mặt lên, vô dụng nhìn ta cái, lúc này mới bắt đầu cẩn thận suy tư về những chuyện xảy ra.

      "Kiều Khải Dương, tôi hiểu ý của , ý là có người hãm hại tôi sao?" bằng chất giọng yếu đuối, hỏi tiếp câu nữa, "Còn nữa, nếu như đối phương muốn kiện, vụ án này được thẩm ký ở Mỹ hay ở Trung Quốc? Kết quả nghiêm trọng nhất là như thế nào?"

      Về mặt kiến thức vẫn còn thiếu rất nhiều, ra cái mà muốn hỏi nhất chính là, có thể bị phạt ? Có phải về sau khi cõng người cái án này, thể làm nhà thiết kế nữa?

      "Lan Khê!" Kiều Khải Dương cau mày, bưng lấy mặt của , "Em nghĩ theo chiều hướng tốt có được ? hỏi em vấn đề này, để em đề phòng thôi, em đừng có bị những lời trước đó của hù sợ!"

      Mắt Lan Khê run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới nhàng tránh ra khỏi tay của , hai cánh tay quấn vòng ôm chặt mình lại.

      "Tôi nhớ của mình." run rẩy .

      rất muốn Mộ Yến Thần nhất là khi xảy ra chuyện như thế này, trong đầu đều là hình bóng chói lọi của .

      Trong mắt Kiều Khải Dương thoáng qua chút đau đớn, phất cái, lát sau mới khàn giọng hỏi : "Có phải Nhan Mục Nhiễm thích của em ?"

      Cả người Lan Khê cứng lại.

      gật đầu cái: "Ừ."

      "Trước kia bọn họ từng ở cùng chỗ với nhau?" Kiều Khải Dương tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao lại chia tay?"

      Lan Khê gối đầu vào đầu gối giọng : "Bốn năm trước bọn họ từng lấy thân phận vị hôn phu của nhau để xuất , sau này Nhan Mục Nhiễm theo ấy đến Mĩ, tôi cũng biết bốn năm nay bọn họ chung đụng với nhau như thế nào, nhưng Mộ Yến Thần với tôi rằng bọn họ chưa từng sống chung với nhau."

      Kiều Khải Dương chê cười: " ta gì em cũng tin?"

      "Đương nhiên là tôi tin!" Lan Khê ngước mắt, ánh mắt sáng trong.

      Kiều Khải Dương bình tĩnh nhìn thêm mấy giây, cũng lười cùng tranh chấp về vấn đề này, ánh mắt đầy chán nản, sau đó khàn giọng : "Mới sáng sớm là em ra khỏi phòng, vẫn còn chưa có ăn gì, em có muốn gọi ít đồ ăn ?"

      Trong lòng Lan Khê vô cùng phiền muộn, chỉ chốc lát sau lại cam lòng mà xông tới, lần nữa quỳ xuống tìm kiếm cụ thể bản thiết kế của M&R . tin.... tin thành quả khổ cực bấy lâu nay của lại bị người dán lên nỗi nhục này, lại càng cam tâm khi về sau mình phải mang cái tội danh sao chép bản thiết kế, thể tiếp tục làm công việc này được nữa!!

      Kiều Khải Dương nhìn , trong lòng cũng bị làm cho rối loạn, nhưng vì những thứ đó mà bận tâm, gọi điện kêu thức ăn, sau đó tiếp tục dựa vào cái tủ ở đầu giường, cùng tìm với .

      lúc sau có người gõ cửa.

      " mở cửa." Kiều Khải Dương vỗ vỗ đầu của , , "Em cũng đổi chỗ , ngồi lên ghế đừng có quỳ như vậy nữa."

      "Tôi đói bụng."

      "Vậy cũng phải ăn chút."

      Phục vụ đẩy xe thức ăn vào trong xong liền ra ngoài, Kiều Khải Dương đưa tiền boa xong liền cầm lấy chén múc canh, cầm khăn ăn lên vừa lau tay vừa nhìn : "Em có muốn ăn cái gì lót dạ ?"

      Sắc mặt Lan Khê rất trắng, quay sang nhìn ta cảm kích rồi lắc đầu, tiếp tục chú ý vào những trang web.

      ra bụng sớm đói đến nỗi kêu lên, chỉ là muốn ăn gì cả.

      Nhưng tra tới tra lui, kết quả lại làm cho càng ngày càng thất vọng, đến cuối cùng ngay cả cũng thể giải thích được. Điều duy nhất có thể chính là " phải như thế" trong lòng so với ai khác rất ràng, phải như thế!

      Nhưng trừ trong lòng biết mình phải như vậy, còn có ai có thể làm chứng cho đây?!

      Điện thoại di động trong túi xách rung lên.

      Lan Khê đứng dậy nghe điện thoại, lúc này mới cảm thấy đầu gối bởi vì quỳ tê rần lên.

      Kiều Khải Dương nhàn nhạt liếc cái, chú ý đến vẻ mặt của , rất ràng biến hóa khuôn mặt của , lúc mới bắt đầu còn bình tĩnh để chuyện, nhưng đến cuối cùng lại bắt đầu kích động, kích động đến thể ngăn lại được.

      "Ông đủ rồi! Nếu như cảm thấy cần người ngoài đứng ra chịu trách nhiệm ông cứ bảo bọn họ kiện ! Tôi nhìn thấy được bức thư của luật Hàm, tôi cũng tuyệt đối phủ nhận, phải tôi làm đừng có hòng mà vu oan cho tôi! tôi là người sáng lập ra DiglandYork, nếu cần người gánh chịu hậu quả, mà các người lại sợ, tôi gánh!!"
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      Vi Van thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cúp điện thoại, Lan Khê chịu đựng chua xót, nằm lên giường mở TV lên.

      Đây là thời gian phát sóng tin thời , trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên phát ra những tiếng động huyên náo làm cho Kiều Khải Dương khỏi dời lực chú ý lên phía , đó hầu như là tin tức buôn bán trong nước,
      hạng mục bờ biển của DiglandYork xảy ra chuyện ngoài ý muốn khỏi làm cho mọi người gièm pha, mắt thấy hình của Mộ Yến Thần ở tin tức để người ta phê bình, nước mắt Lan Khê như sắp rơi ra, tay run run nắm chặt cái điều khiển TV.

      Kiều Khải Dương cau mày, đoạt cái điều khiển TV lại tắt TV.

      Lan Khê oán hận trừng mắt nhìn ta cái.

      "Những hậu quả mà em nên sớm nghĩ tới, bây giờ nhìn em rất vô dụng." Kiều Khải Dương nhàn nhạt mà , lạnh lùng quét mắt qua cái, "Tới đây ăn chút , nhét đầy bụng rồi em cho biết cách giải quyết vấn đề này, cùng em giải quyết.'

      "Tôi có khẩu vị." lần nữa kiên nhẫn .

      ' có khẩu vị ăn? Mộ Lan Khê, em cảm thấy ở đây phục vụ cho em là đương nhiên sao?" Kiều Khải Dương cười lạnh, "Em phát hỏa với làm gì? Sai lầm phải là do làm ra, coi như em có bị người ta hãm hại cũng là do em đủ thực lực mới bị người ta đùa bỡn, ở chỗ này chỉ có mình Kiều Khải Dương lựa chọn tin tưởng em, em còn bày ra sắc mặt như vậy với ?"

      Mấy câu đó làm cho Lan Khê phải vúi đầu, cả người khẽ run.

      "Tới đây. Ăn cơm." Kiều Khải Dương lạnh giọng ra lệnh.

      Lan Khê cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu, vất vả lắm mới chịu đựng được chua xót, đứng lên vén vài sợi tóc, ngồi ở bên giường cầm cái muỗng lên làm theo lời ta , nhét đầy bụng rồi tiếp.

      Mắt thấy vừa im lặng ngồi ăn vừa khóc, nước mắt nóng bỏng rơi vào trong chén, Kiều Khải Dương cũng bắt đầu đành lòng.

      Mới vừa rồi những lời đó chỉ để công kích thôi, nghĩ tới lại kích thích hơi quá.

      "Em đừng khóc...." Kiều Khải Dương ngang nhiên xông qua, mắt đầu thương tiếc, lúng túng lại tận lực dịu dàng : "Vừa rồi sai có được ? tin em làm những chuyện như vậy? phải là em có để tâm, ra là biết hết."

      Lan Khê nhịn được vừa chảy nước mắt vừa bật cười, khí nóng hùn hụt hung vào mắt , trước mắt càng thêm mơ hồ.

      vẫn còn run run, tận lực kìm nén, cố gắng duy trì để giải quyết vấn đề.

      Có thể nhìn thấy được cả người Kiều Khải Dương lại tự nhiên nóng ran lên, cau mày, cho là do máy điều hòa khí mở cao, cầm điều khiển lên xem. Mới vừa rồi cũng chỉ ăn bát cháo mà thôi, trong thân thể lại giống như có thứ gì đó xao động phập phồng, sôi trào.

      Sau lưng vang lên vài tiếng động như câu dẫn làm cho khát vọng, liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút hoảng hốt, xuyên qua gương cũng nhìn thấy được Lan Khê cũng khẽ nhăn lại mày.

      "Thế nào?" Mở miệng, mới phát ra giọng của mình khàn , thắp đến đáng sợ.

      "Đầu tôi hơi choáng...." Lan Khê nhàng xoa huyệt Thái Dương. " biết có phải là do tối hôm qua ngủ ngon hay nữa."

      Kiều Khải Dương ngưng mắt nhìn mấy sợi tóc vung ra của , nằm ở bên phần tai trắng nõn mềm mại rất là mê người, càng nhìn lại càng phát run, khát vọng ở trong cơ thể càng lúc càng lớn, đột nhiên cảm thấy cư nhiên mình TMD lại phát tình, loại chuyện như vậy lại có loại ý nghĩ này.

      "Vậy em nghỉ lát, nếu buổi chiều bên kia có chuyện gọi em." khàn giọng .

      Vừa dọn dẹp xe thức ăn, vừa ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của .

      Thú tính trong lòng Kiều Khải Dương nhanh chóng lan tràn, nhịn được đưa tay tới nhàng chạm vào mặt của , khàn giọng hỏi: "Nhức đầu?"

      Vừa sờ vào liền phát , mặt của cũng nóng đến đáng sợ!

      Lan Khê đè nén nỗi sợ xuống, trong tròng mắt mang theo tia mê ly ngẩng đầu, giải thích: " có sao....Lát nữa tốt thôi."

      Nhưng lại tốt lên đươc.

      Kiều Khải Dương cảm giác mình nhất định điên rồi, bởi vì lại kéo tay của , cúi người hôn vào mặt của , mặc dù Lan Khê giống như bị chạm điện ngừng trốn ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại như chuồn chuồn lướt nước của : "Lan Khê..."

      Lan Khê cau mày: "Kiều Khải Dương muốn làm cái gì?"

      Kiều Khải Dương nheo mắt lại, nhéo mặt của khàn giọng : " có làm gì cả, Lan Khê em đừng trốn..."

      Tất cả cứ như dâng trào trong trí nhớ của , chỉ mới đụng vào chút là liền né tránh, cho dù có thể ôm hôn , cũng là do lúc đó được tỉnh táo. cam lòng, ngọn lửa nóng ngừng kéo xuống bụng dưới, căng đau đến đáng sợ, tay càng nắm chặt mặt hơn, theo quán tính dùng sức đè xuống giường, cúi đầu cắn lấy cặp môi đỏ mọng của .
      Last edited: 31/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 208 được gọi của em. [1]
      Editor: ❉MạnNhi❉



      Xúc cảm ấm áp.

      Phía môi có mùi thơm của cháo lươn mang theo hấp dẫn mê người thu hút người ta thưởng thức, môi của mềm mại thể tin được, trong nháy mắt Kiều Khải Dương tỉnh táo lại, trong cái chớp mắt sau đó lại bị cảm giác mềm mại kia câu mất lý trí, cánh tay dài ôm chặt lấy thân thể cúi đầu hôn càng thêm cuồng dã, dù cảm thấy trong bờ môi đỏ của khẽ tràn ra tiếng thét sợ hãi đến chói tai nhưng ta vẫn dừng lại!

      Lan Khê hoàn toàn bị dọa sợ.

      Đột nhiên xuất cảm giác chới với khiến sợ hãi, sau đó môi liền truyền đến cảm giác bị lửa nóng giày xéo, trong cơn sương mù thấy khuôn mặt của Kiều Khải Dương, tiếng thét chói tai lại bị ta chặn lại, quả sắp bị màn trước mắt kích thích đến điên rồi, đưa tay liều mạng muốn đẩy ta ra! !

      "Kiều Khải Dương. . . . . . tỉnh táo lại ! !"


      Dùng hết tất cả sức lực người, rốt cuộc Lan Khê cũng đẩy được ta ra, ta lảo đảo cái suýt chút nữa làm đổ đèn bàn tủ đầu giường!

      Lan Khê thở hổn hển bò dậy, những giọt nước mắt nhanh chóng xuất , che miệng lại, cảm thấy môi mình có hơi thở xa lạ, vừa ra sức lau vừa ra cửa, hiểu sao huyệt thái dương càng lúc càng đập mạnh, trong cơn đau đớn mang theo cảm giác cực kì choáng váng, mới chỉ bước bước mà cũng choáng váng phen.

      Đứng tại chỗ, trong mắt Kiều Khải Dương tràn đầy tơ máu, cánh tay vội vàng đưa ra kéo vào lòng, mới ngã xuống.

      ". . . . . ." Cả người Lan Khê tê dại, mềm nhũn suýt chút nữa đứng vững, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.

      bị vây trong lồng ngực cứng rắn, cảm thấy ràng bản thân bị cánh tay kiềm chặt.

      Tại thời khắc bất lực như thế này, bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm như vậy, biết nên cảm động hay sợ hãi, nhưng mà trong đầu tràn đầy bóng dáng của Mộ Yến Thần , nhưng tia lí trí duy nhất còn tồn tại cho biết, phải !

      "Lan Khê. . . . . ." Kiều Khải Dương hít hơi, cố gắng kìm nén khát vọng trong thân thể , gân xanh trán nổi lên, hơi thở nóng bỏng, cúi đầu khàn giọng , "Em có cảm thấy lạ ở đâu ? Tôi cảm thấy. . . . . . Tôi có phần kiềm chế nổi. . . . . ."

      Từ trước tới nay, khi cần giải quyết dục vọng, ta mới tìm phụ nữ, nhưng kì lạ là vào giờ phút này lại muốn ôm vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của tràn đầy sắc hồng mơ màng, nhịn được liền giữ chặt gáy của rồi sáp lại gần, muốn ăn vào bụng.

      Bụng dưới đột nhiên căng cứng, thậm chí còn có cảm giác trướng đến phát đau, quả khiến thẹn quá hóa giận, nhưng có cách nào tự động kiềm chế!

      Lan Khê chau mày, dùng tia lý trí cuối cùng khống chế bản thân, đẩy bả vai Kiều Khải Dương về phía sau.

      Người đàn ông này dựa vào quá gần, dường như hơi thở của hòa tan trong hô hấp của ta.

      "Kiều Khải Dương, đừng có dựa vào tôi như thế này. . . . . ." Giọng của cũng trở lên khàn khàn mê ly, trong mắt là vẻ kháng cự, mặt vì xấu hổ mà đỏ lên mảng, " kiềm chế nổi ra mau, trở về phòng của mà nghỉ ngơi tốt !"

      Kiều Khải Dương gắt gao nhìn chằm chằm , trong mắt sắp ra máu.

      " phải ?" Lan Khê cắn môi, cảm giác cả người sắp nóng lên như bị thiêu cháy, nếu ta chút nữa kiềm chế được mà chủ động hôn ta, dùng hết hơi sức run rẩy gạt cánh tay ta ra, "Vậy tôi ra ngoài!"

      lảo đảo ra cửa.

      Nóng quá. . . . . .

      Nóng đến mức muốn tắm nước lạnh, dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong thân thể!

      Kiều Khải Dương chán nản ngồi giường xoa mi tâm, cánh tay cũng tê dại run rẩy, khó khăn ngước mắt liếc nhìn đồ ăn chiếc xe thức ăn mà bọn họ vừa ăn, trong mắt tràn đầy tơ máu, trong tiềm thức bỗng lóe lên ý nghĩ như sét đánh giữa trời quang!

      ". . . . . ." tiếng kêu đau đớn vang lên ngay ở cửa ra vào.

      Lan Khê ra sức xoay tay nắm cửa nhưng lại phát bị khóa, run rẩy cầm thẻ mở cửa phòng lên quẹt, nhưng nó lại hề phản ứng, chỗ tay nắm cửa lạnh như băng khiến muốn đến gần để giải nhiệt, nhưng mà đủ. . . . . . vĩnh viễn đủ. . . . . .

      bất lực sắp khóc thành tiếng rồi.

      Sau lưng có bóng dáng cao ngất cũng đến gần.

      Hai cánh tay Kiều Khải Dương chống lên cửa, cúi đầu hôn lên mái tóc của .
      xuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :