Chương 206 (tt)
Edit: Rei
Lan Khê thể được câu gì.
Hai mắt kịch liệt run rẩy, quả thực hiểu gì cả.
Kiều Khải Dương cũng cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vỗ vỗ vai của , rồi lạnh lùng : "Nhan tiểu thư, chuyện này vẫn
chưa biết được, nên xin tạm thời đừng có dùng loại giọng điệu này để chuyện, nếu ngộ nhỡ biết được cố này phải là trách nhiệm bên chúng tôi, Nhan tiểu thư cũng xuống đài được đâu, phải hay ?”
Ánh mắt sắc lạnh của Nhan Mục Nhiễm liếc về phía cái!
Nụ cười lạnh đó, làm cho người ta hít thở thông, đầu ngón tay của của Nhan Mục Nhiễm gõ gõ mặt bàn, dịu dàng : “Tiền có gì, chuyện duy nhất tôi kiêu ngạo, chính là tôi tận tụy làm việc cho DiglandY¬ork suốt bốn năm qua, chưa làm qua bất kỳ chuyện gì khiến Yến Thần thất vọng, chỉ cần điểm này thôi, tôi cho phép mắt mình xuất bụi bẩn.” xong, ta kéo ghế đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lan Khê, mở miệng : “Chúng ta còn vài ngày để suy nghĩ cách giải quyết với luật sư Hàm, trước lúc đó, tôi hy vọng có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn. Hoặc là, Lan Khê--- muốn nhờ ra mặt để làm yên vụ này cũng có vấn đề gì, tôi chờ .”
Tiếng giày cao gót vang lên, thanh càng lúc càng lạnh lẽo, rồi sau đó mất dần .
Cả đám người vây xem chuyện huyên náo cũng bắt đầu tản ra.
Trong lòng Kiều Khải Dương nóng như lửa đốt, chống người xuống mặt bàn, cố gắng nhẫn nhịn, giọng hỏi: “Lan Khê, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Lan Khê vò nát tờ giấy mỏng kia lại, cố gắng nuốt nước mắt, môi mỏng tái nhợt nhã ra mấy chữ: “… Tôi cũng biết…”
******
Cửa phòng khách sạn mở ra.
Ngay cả cởi giày Lan Khê cũng kịp cởi, trực tiếp đạp lên tấm thảm vào trong mở Laptop lên, kết nối với mạng của khách sạn rồi bắt đầu tìm tòi các website, tìm hiểu kĩ về lễ kỉ niệm năm ngoái của M&R, quỳ xuống giường bắt đầu tìm kiếm.
Ừ, thể tin được.
Những người trong DiglandY¬ork chỉ toàn biết chỉ trích, bọn họ ít nhất cũng phải điều tra ràng chứ!
Kiều Khải Dương vừa vào đến cửa cau mày lại ngay, suy nghĩ chút rồi cởi giày ra thay dép.
“Em tra được cái gì sao?”
“Tôi còn tra.”
Trong khách sạn mở máy sưởi rất ấm, Kiều Khải Dương cởi áo khoác ra rồi tới ngồi chồm hổm xuống, cau mày ngưng mắt nhìn màn ảnh, trang web ra bản thiết kế rất giống với bản của bọn họ.
“Em xác định rằng… Trước kia em chưa từng xem qua nó?” Kiều Khải Dương do dự hỏi.
Lan Khê lạnh lùng quay sang nhìn ta, cười lạnh: “ cũng cảm thấy tôi như vậy sao?”
Kiều Khải Dương có chút do dự: “ chỉ cảm thấy rất giống, quả quá giống.”
“Vậy nếu như tôi cho biết cái này chính là sáng ý mà tôi nghĩ ra đầu tiên lúc ở trong văn phòng làm việc của DiglandY¬ork, có tin ?” xoay mặt sang, lạnh lùng nghiêm túc , “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tường trắng đen của bọn họ, làm cho căn phòng trở nên chật hẹp và rất đau mắt, nên bọn họ đổi bức tường thành màu lam, rồi cuối cùng lại chuyển sang màu xám tro pha xanh biếc, như vậy, khi đèn chiếu vào cũng bị làm chói mắt, cho nên tôi mới dùng màu sắc để cho bản thiết kế…” đến đây, trong mắt khỏi lên vẻ thê lương, “Nhưng nếu tôi như trước đó có xem qua thiết kế của M&R tôi nhất định cũng hoài nghi chính mình.”
Bởi vì rất giống, giống đến mức làm cho người ta tưởng rằng do người làm ra.
Thần sắc của Kiều Khải Dương cực kỳ phức tạp.
“Vậy bây giờ em có muốn gọi điện thoại cho Mộ Yên Thần kể việc này ? Có ta ở đây…”
“Tôi thể.” Lan Khê lắc đầu cái, ánh mắt mang theo chút thê lương, tiếp tục xem website. “ ấy mà ra mặt, bất kể kết quả xử lý như thế nào, cũng làm cho người ta cảm thấy rằng ấy bao che cho tôi. Tôi vốn có sai, cũng muốn vì vậy mà làm ấy cảm thấy khó xử.”
rất hiểu, cho đến tận bây giờ, Mộ Yến Thần bao che khuyết điểm cho bất kỳ người nào cả.
Kiều Khải Dương cười lạnh, lạnh lẽo đến mười phần: “Nhưng mà Lan Khê, em muốn thấy cái kết cục như thế này sao? Chuyện này sớm ván đóng thuyền rồi, cái mà DiglandY¬ork thiếu, chính là muốn người bên ngoài đứng ra gánh tội thay mà thôi, tất cả cố đó đều là mánh lới, xảy ra chuyện này, tội danh của em chắc chắn , thậm chí về sau công ty nhất định cũng tha cho em, người trong nghề cũng cần nhà thiết kế như vậy -- Lan Khê, em bị hủy diệt đó, em có biết hay ?”
Cả người Lan Khê run lên, khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch.
“ phải em rất thích nghề này sao? biết em thích nó đến mức gì có thể ngăn cản được, chẳng lẽ em cam tâm nó bị hủy như vậy?” Kiều Khải Dương đến gần , trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng và cam lòng.
Last edited by a moderator: 27/1/15