1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 204: Mạc danh kì diệu [1]
      Editor:✩MạnNhi✩



      Trong cơn mơ màng hỗn độn, dường như Lan Khê bị tiếng quát nghiêm nghị này đánh thức trong nháy mắt.

      chống người ngồi dậy, cảm giác lạnh lẽo lập tức xuyên qua chăn mỏng vào bên trong.

      Lan Khê thèm bận tâm, trực tiếp cúp điện thoại rồi rời giường, ánh mắt quét vòng quanh căn phòng trống trải, đột nhiên ý thức được thực là Mộ Yến Thần rời , tức khắc trong lòng có chút thất vọng, ánh mắt ngơ ngác lưu luyến nhìn về vị trí để valy hành lý ở bên giường.

      còn thời gian để nghĩ loạn nữa rồi.

      Chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua loa, xương cốt người đau nhức, giữa hai chân còn có chất lỏng màu trắng đục chảy xuống, rất sắc tình, mặt hồng tim đập, đưa tay lau sạch gương trong phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch khoác khăn tắm ra.


      Lúc chạy dến công ty, còn chút nữa là đến chín giờ.

      Dưới bậc thềm công ty có sẵn chiếc xe đợi , từ con đường phía đối diện Lan Khê trực tiếp lên xe luôn, sau khi lên xe mới đột nhiên sửng sốt khi thấy Kiều Khải Dương cũng ở đây.

      Hình như là ta ngủ ngon, ngón tay dài chống mi tâm nhíu lại, sắc mặt rất kém.

      Nghe thấy động tĩnh Kiều Khải Dương ngẩng đầu lên, tầm mắt thản nhiên rơi mặt .

      " cần nhìn tôi như vậy, mẹ tôi có thời gian, tôi thay bà ấy, hoặc có thể là thay mặt công ty ." lạnh lùng phun ra câu.

      Trái tim Lan Khê lại nhảy lên trong thoáng chốc!

      Sắc mặt trắng bệch, ngồi trong xe cẩn thận nghĩ ngợi, rốt cuộc là chuyện gì mà còn kinh động đến cả chủ tịch hội đồng quản trị.

      Branda lên xe cuối cùng, sắc mặt cực kì nghiêm túc.

      "Rầm!" tiếng rồi đóng cửa xe lại, ấy nghiêng đầu sang hỏi: "Trước đó em bàn bạc với bộ phận kỹ thuật bên phía đối phương về việc đảm bảo tính bảo mật chưa?"

      Lan Khê gật đầu: "Em với họ rồi, bọn họ cũng xét duyệt cho thông qua."

      Sau đó Branda gật đầu: "Vậy tốt. . . . . ."

      "Tốt cái gì?" Từ chỗ ngồi phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, ở bên trong buồng xe u, Kiều Khải Dương từ từ ngồi thẳng người dậy, trong đôi mắt lạnh lẽo hẹp dài lộ ra vẻ lo lắng, "Thiết kế lần này phải mặt bằng mà là khối lập thể, còn có số người tham dự, cầu chuyên môn cao như vậy, thiết kế trong thời gian ngắn rồi lập tức đưa vào thi công, có lỗi, vậy quá ly kỳ rồi."

      Đáy lòng Lan Khê run lên, khuôn mặt nhắn khẽ trắng vặn vặn ngón tay: "Chẳng lẽ có người xảy ra chuyện sao? Là ngoài ý muốn hay do thiết kế có vấn đề?"

      Ánh mắt u ám của Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm, đôi mắt thoáng mềm xuống, khàn khàn : "đúng vậy."

      Ngón tay Lan Khê bấm xuống chỗ ngồi, trong đầu vang lên mấy tiếng rầm rầm.

      Gần đây cảm xúc của có phần ổn định, đối với công việc cũng có chút lơ là, nhưng mà vẫn luôn cảnh cáo bản thân phải cẩn thận chút, dù sao Nhan Mục Nhiễm cũng nhấn mạnh rất nhiều lần về tính an toàn của hạng mục này, vậy mà vẫn có thể mắc lỗi.

      Lúc này, Branda nhíu mày quay đầu lại: "Chuyện này nực cười? Sau khi bọn họ xét duyệt kế hoạch mới được đưa vào thực , nhân tố tự nhiên là chuyện bất khả kháng, tại sao có thể đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta? ! !"

      Kiều Khải Dương cười lạnh tiếng: "Sao chị cũng bắt đầu loạn rồi? Giống như việc sau khi đưa ra sản phẩm thị trường xảy ra vấn đề, bên kiểm tra chất lượng khó thoát khỏi trách nhiệm, chẳng lẽ xưởng sản xuất có thể miễn trách nhiệm hả ?"

      Branda lập tức bị nghẹn đến nghẹt thở! Suy nghĩ quỷ tha ma bắt mà Kiều Khải Dương cũng đúng!

      Lan Khê cũng bình tĩnh lại, ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, run giọng với tài xế lái xe ở phía trước: "Chú Đổng, phiền chú lái nhanh chút."

      Nếu như chuyện này có vấn đề còn dính đến mạng người, như vậy chắc chắn bọn họ ngã dậy nổi.

      . . . . . .

      Cùng lúc đó, tất cả văn phòng cùng tầng lầu với Nhan Mục Nhiễm cũng rối thành nùi.

      Chuông điện thoại thay nhau vang lên, nghe có chút chói tai, Nhan Mục Nhiễm vừa tiếp điện thoại vừa chau mày bàn bạc với những thành viên ở bên cạnh xem nên bắt đầu làm cái gì bây giờ, mắt thấy đoàn người của Branda sắp tới đây ba mặt lời, ánh mắt ta càng lạnh lùng hơn.


      "Đặt cho tôi vé máy bay chuyến gần nhất, bây giờ tôi chạy đến sân bay ngay lập tức." Nhan Mục Nhiễm Bàn dặn dò xong, trực tiếp lướt qua người bọn họ.

      Sắc mặt Branda u, khẽ trầm xuống, tới: "Nhan tiểu thư. . . . . ."

      " tại tôi rảnh để đếm xỉa đến các người, " Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm lạnh lẽo, xoay người, cầm lên tờ giấy mỏng, " xảy ra chuyện nên tôi muốn đến đó để kiểm tra ngay lập tức, bây giờ phải thời gian để thảo luận trách nhiệm, chờ tôi xử lý tốt tất cả mọi chuyện, chúng tôi căn cứ vào nguyên nhân cụ thể để xử lý, còn nếu như tôikhông về được, tôi thông báo cho luật sư gửi đơn kiện cho các người."

      Luật sư gửi đơn kiện.

      Cả đoàn người nghe xong mấy câu đó ngay lập tức đổi sắc mặt.
      Vi VanGấu's thích bài này.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      truyên này tui phải chui qua lequidon đọc đây...hya chi la:yoyo17::yoyo17::yoyo17:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 204: Mạc danh kì diệu
      Editor:✩MạnNhi✩

      Lan Khê cũng bị chấn động , cả người cứng đờ, nhìn thấy Nhan Mục Nhiễm xoay người ra ngoài liền vội vàng đuổi theo, kìm nén nhịp tim dồn dập trong lồng ngực, : "Nhan tiểu thư xin đợi chút...! Hợp tác là chuyện giữa hai bên chúng ta, hạng mục sau khi được xét duyệt mới được đưa vào thi công, luận về trách nhiệm chúng tôi cũng muốn trốn tránh, nhưng mà chúng tôi cũng muốn biết hậu quả và nguyên nhân cụ thể của tai nạn lần này!"

      Bước chân của Nhan Mục Nhiễm đột nhiên ngừng lại lát.


      Lan Khê tiếp tục bổ sung thêm câu, trong mắt lên vài tia máu: “Tôi muốn biết trong thiết kế của tôi có vấn đề ở đâu, nếu Los Angeles cách nơi này xa như vậy, chúng tôi cũng chân tướng, cũng thể gánh vác trách nhiệm cách minh bạch.”

      Trong nhu nhược của lộ ra vẻ kiên quyết cứng rắn, làm cho mí mắt Nhan Mục Nhiễm bỗng nhảy lên!

      Tiết tấu của cả tầng lầu làm việc đột nhiên chậm nhịp, nhân viên vội vàng ngước mắt lên nhìn hai mỗi người có vẻ khác nhau, bầu khí được gọi là “Giằng co” đột nhiên lan tỏa ra xung quanh.

      Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm mềm xuống chút, cười lạnh: “Được. Vậy cùng thôi.”

      xong ta giẫm lên giày cao gót rời khỏi tầng lầu.

      Lan Khê cũng tạm thời thở phào nhõm, bàn tay bé lạnh buốt nhanh chóng nắm chặt quai túi xách, vừa định quay đầu lại cùng với Branda là muốn Los Angeles để xem xét cụ thể, nhưng đột nhiên ánh sáng sau lưng lại bị bóng người ngăn trở, hai cánh tay của rũ xuống bên người.

      Bàn tay bị người kia nắm lấy, bên tai vang lên câu trầm thấp: “Tôi với .”

      Lan Khê dừng lại chút, nhìn Kiều Khải Dương lại có chút giật mình.

      còn chưa phản ứng kịp bị ta dắt về phía trước, Lan Khê khẽ chau mày “Kiều Khải Dương, chuyện này cần ….”

      “Nếu như tôi công ty họ cũng cấp cho trợ lý, cảm thấy cái nào tốt hơn?” Kiều Khải Dương lạnh lùng , cũng quay đầu lại, bàn tay nắm lấy tay của lại cực kỳ kiên định.

      Lan Khê cứng họng.

      việc phát sinh quá đột ngột, hề có chuẩn bị, giờ phút này nếu như thay thế Kiều Khải Dương thành người khác ở bên cạnh , có lẽ càng lo lắng hơn. Khi còn suy nghĩ, hai người ra khỏi tầng lầu, Lan Khê quay đầu lại nhìn Branda, hình như chị ấy bắt đầu đặt vé máy bay giúp bọn họ rồi.

      Los Angeles.

      Trước khi bước vào thang máy, Lan Khê vẫn chưa có phản ứng, chỉ cảm thấy tất cả việc xảy ra được có phần đột ngột, mà lúc này Mộ Yến Thần cũng ở bên cạnh .

      Khi máy bay sắp cất cánh, ở phía trước, cách hàng ghế Nhan Mục Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Mới mấy giờ ngắn ngủi vậy thôi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

      Lan Khê hơi đau đầu, ánh mắt mơ màng quét ra ngoài cửa sổ, sau đó, chỗ bên cạnh huyên náo hồi, cỗ áp suất thấp trầm xuống, giọng lạnh lùng giễu cợt của Kiều Khải Dương vang lên: “ phải nhìn, nhìn nữa cũng chỉ có tôi và cùng . Sao vậy, ra hy vọng người bên cạnh đổi thành người khác à?”

      Từng câu từng chữ như có gai, Lan Khê bỗng bị đâm tỉnh.

      đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy vẻ giễu cợt và lạnh lùng trong mắt Kiều Khải Dương.

      biết có phải do đấu quá nhiều lần hay , nên có phần muốn lúc nào cũng đối chọi với ta, dùng ánh mắt trong sáng như nước nhìn ta.

      cứ nhìn như vậy, cuối cùng lại khiến Kiều Khải Dương bắt đầu lúng túng.

      ta lạnh lùng liếc nhìn cái, dùng bàn tay che đôi mắt của , còn bản thân chán nản ngồi vào chỗ.

      Lan Khê tránh né khỏi bàn tay của ta, khẽ : “ có cảm thấy những người làm kinh doanh ai cũng có hai mặt hay ? Lấy lợi ích làm đầu, thời điểm thuận lợi là bạn bè, khi bị tổn thất bỗng trở thành kẻ địch.”

      Kiều Khải Dương nhắm mắt lại cười lạnh: “Giờ mới biết à.”

      Lan Khê chau mày: “Tôi cảm thấy thiết kế của tôi có vấn đề, lúc ấy là tôi kiểm tra cẩn thận, nếu như hợp lý với chuyên nghiệp của bọn họ cũng có thể chỉ ra cho chúng ta? Nhưng vì sao lại ?”

      Kiều Khải Dương đưa tay ra vỗ vỗ đầu của : “ đến ràng thôi.”

      Chuyện này rất kỳ lạ, có ngàn vạn khả năng, đợi đến khi đến nơi bọn họ mới có thể biết cách chính xác.

      Lan Khê cũng có chút mệt mỏi, tối hôm qua hiểu sao ngủ lại bị Mộ Yến Thần giày vò phen, trong tiếng gầm rú của máy bay, dần chìm vào giấc ngủ sâu.

      Kiều Khải Dương mở mắt ra, nhìn chăm chú tỉ mỉ dáng vẻ ngọt ngào khi say ngủ của .

      Bàn tay khẽ vén lọn tóc mặt ra, khàn giọng hỏi câu: “Mấy ngày nay, em có nhớ tới tôi hay ?”

      Vốn chỉ muốn thầm mình, lại nghĩ rằng vẫn chưa ngủ say, ánh mắt mơ màng mở to, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào , khàn giọng hỏi: “ cái gì vậy?”

      Mới vừa rồi nghe .

      Sắc mặt Kiều Khải Dương thay đổi, trong nháy mắt lúng túng.

      Thu tay cũng được, để yên lại càng được, dứt khoát vỗ vỗ mặt của : “ có muốn gối lên vai tôi ngủ ?”

      Lan Khê nhìn bằng ánh mắt mơ màng, lắc đầu cái, thay đổi tư thế quay mặt : “….Tôi chỉ gối lên bả vai của ấy thôi.”
      Last edited by a moderator: 23/1/15
      Vi Van thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 205: Mưa gió kéo tới

      Edit: Rei

      Kiều Khải Dương nghe được như vậy trong lòng liền cảm thấy nhứt nhói.

      Chỉ

      Khóe mắt cụp lại, nở ra nụ cười lạnh, ngang nhiên xông qua, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy, ta tốt hơn chỗ nào? Lan Khê, so về tuổi tác, bối cảnh gia
      Đình chúng ta cũng khác nhau mấy, nếu em, em cảm thấy, ta có chỗ nào tốt hơn hà?”

      Việc ta có thể làm, có gì mà thể làm được? “Chỉ” sao?

      Lan Khê bị đau nhàng xoa xoa mi tâm:” có bạn rồi.”

      chia tay rồi.”

      “Vậy, có phải trước đó với ấy việc tôi sinh non phải ? muốn để cho ấy vì chuyện đó mà quan tâm đến tôi?” Hai mắt của sắc bén mang theo khí lạnh, quay đầu lại, “Kiều Khải Dương, đủ chính trực, việc này có được tính ?”

      Kiều Khải Dương cứng họng.

      Ánh mắt đầy phức tạp, đưa mắt nhìn hồi lâu, cho đến khi lần nữa xoay lưng về phía mà ngủ, Kiều Khải Dương mới dần dần định thần lại, trong lồng ngực tràn đầy cảm xúc gọi là “May mắn.”

      Lòng tràn ngập chua xót, nên cảm thấy may vì còn chừa cho con đường sống, nó đáng giá.

      Nằm đợi hồi, Kiều Khải Dương mới vươn cảnh tay tới nhàng ôm lấy từ phía sau, cúi đầu nhàng đặt môi lên mái tóc mềm mại của , khàn giọng : “ thay đổi.”

      Có phải chỉ cần sửa đổi, sau này có đủ tư cách để tranh giành với ta ?

      Kiều Khải Dương quyết tâm, nhất định chờ được đến lúc ấy.

      Chờ đến lúc bọn họ nhận ra được rằng bọn họ hề có tương lai, trái tim có thể vì mà mở ra lần nữa.

      Có người ngang qua chỗ bọn họ liền dừng lại, đỏ mặt nhàng túm lấy cánh tay của ta: “Tiên sinh, phiền ngài gài lại dây an toàn có được ?”

      máy bay, phải nơi để ta có thể chuyện đương.

      Cách đó ba ghế, Nhan Mục Nhiễm khéo léo lấy gương ra nhìn lại mình, trán vẫn còn tia u sầu, tại cũng tan bớt, nhìn chằm chằm hai người ở phía sau, quả nhiên đúng như dự đoán, bọn họ lại quấn lấy nhau nữa, trong bụng bình tĩnh, “bộp” cái khép hộp trang điểm lại.

      Lúc này, chuyến cũng vừa khởi hành.

      ***

      Sau khi đến Los Angeles, Nhan Mục Nhiễm hầu như hề nghỉ ngơi, ngồi xe của công ty thẳng đến trường.

      Mệt mỏi quá, cả người đều cảm thấy thoải mái, nhưng Lan Khê vẫn kiên trì cùng với ta, Nhan Mục Nhiễm nhìn bằng ánh mắt lạnh bạc, cũng lạnh lùng mà đáp trả lại.

      Kiểu Khải Dương theo ở phía sau , ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nhan Mục Nhiễm, bên ôm lấy hông Lan Khê, : “Em cẩn thận chút.”

      Mặc dù tinh thần cũng được tốt cho lắm, nhưng giờ phút này cho dù có dùng hết 12 nghìn phần tinh thần cũng phải coi chừng .

      Bây giờ là ban đêm, bọn họ cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm người bị thương.

      Do chưa quen với cuộc sống ở Los Angeles, nên cẩn thận chút vẫn hơn.

      Ở bên trong bệnh viện, hai tai tràn đầy những câu bằng tiếng , Lan Khê phải định thần hồi mới thích ứng được với việc này, chung quanh có rất nhiều nhân viên của Digland York, hơn phân nửa là người Mỹ, bọn nọ nhanh hcongs bỏ qua hữu của . Kiều Khải Dương mặt lạnh để cho ở ngoài chờ, dù có vào cũng biết làm gì, sau lúc lâu mới ra ngoài cùng với Nhan Mục Nhiễm.

      “Bây giờ cũng muộn rồi, cũng còn nhiều thời gian nữa, nên ngày mai chúng ta quay lại giải quyết việc này sau, tối nay cứ về khách sạn trước, lấy giấy chứng nhận , tôi nhờ người dẫn .” Kiểu Khải Dương vừa vừa dặn dò.

      Lan Khê ngớ ngẩn, đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh: “Người đó có bị thương nặng ?”

      Kiều Khải Dương liếc nhìn cái, mím môi lại lời nào, hồi lâu sau mới : “Nặng, nhưng phải do em gây ra.”

      Trong lòng Lan Khê căng thẳng.

      theo bản năng vuốt ve cái điện thoại màu đen ở trong tay, lo sợ bất an.

      Kiều Khải Dương dừng chút, hồi lâu sau mới lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho : “Em có muốn gọi điện thoại để ta yên tâm ? Điện thoại của còn pin, em cầm .”

      Lan Khê khẽ giật mình.

      nhìn chằm chằm điện thoại của Kiều Khải Dương nhưng lại dám nhận, lắc đầu cái đứng dậy tới chỗ hộ sĩ trực ban vài câu tiếng , nhưng lại phát thể thực cuộc gọi Quốc tế được.

      Kiều Khải Dương mím môi cười lạnh, cơ thể to lớn dựa vào tường.

      Bộ dạng hứng thú nhìn gặp nạn.

      “Chúng ta thôi, về khách sạn nào, Khách sạn nhất định có thể gọi được.” Lan Khê nhàng hít hơi, tới .

      Ánh mắt Kiều Khải Dương vẫn sắc bén, lạnh lạnh như trước.

      cảm thấy sức chịu đựng của mình quá lớn, nếu , đổi lại trước kia nếu có người phụ nữ nào cự tuyệt mình ràng như vậy, Kiều Khải Dương thể nghe hiểu, cũng mặt dày mà bám dính như vậy.

      Nhưng lại cách nào thoát khỏi tình được.

      Tình là thứ duy nhất có thể làm cho con người ta cam tâm tình nguyện bị coi thường.
      Last edited by a moderator: 25/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 205 (tt)
      edit: Rei

      Trong khách sạn, lan Khê nhanh chóng về phòng để gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.

      —— Bây giờ ở Manchester là mấy giờ nhỉ?

      Tự nhiên ngẩn ra, che ống nghe lại, sợ mình gọi đến đúng lúc, nhưng điện thoại lại đột nhiên được kết nối.

      "Alo?" giọng nhàn nhạt, trầm tĩnh truyền đến.

      Trong lòng Lan Khê tự nhiên cảm thấy ấm áp, biết nên mở miệng như thế nào, rồi lại đột ngột : "Mộ Yến Thần, là em."

      "Em là ai?" Giọng phía bên kia có chút lười biếng, chậm rãi hỏi.

      Gần như ngay lúc đó, Lan Khê hiểu được ý trong câu của . trêu chọc , trong nháy mắt mặt liền đỏ: ". . . . . . Em là bạn của ."

      "Cái gì?" Giọng trầm thấp nhàng vang lên, mị hoặc bốn phía, "Em cái gì nghe , lại lần nữa ."

      Mặt Lan Khê đỏ lên như muốn vỡ tung ra, dịu dàng quở : "Mộ Yến Thần!"

      cần

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :