1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Bồi thường cho em cả cuộc đời này [2]

      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀DĐLQĐ


      Giữa hai em bọn họ thân mật chút cũng là gì, lời dối của bị vạch trần.


      "Quản lý Nhan, vậy tôi. . . . . ." Nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh khó xử.


      Nhan Mục Nhiễm phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt yếu ớt liếc ta cái, giọng khàn khàn: " chờ , về bộ phận kỹ thuật đợi lệnh."


      xong ta xoay người rời .


      . . . . . .


      Đến tận khi ra khỏi thang máy, Lan Khê vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn chấn động.


      Mãi cho đến khi có bàn tay dịu dàng vỗ về mặt của ,câu ân cần hơi khàn "Sao sắc mặt lại kém vậy?" được rót vào tai, mới cảm nhận được tồn tại cường thế của người đàn ông ở bên cạnh cách rệt.


      Hơi ngước mắt lên, tránh khỏi vòng tay của ngay lập tức, đề phòng lùi về phía sau bước.


      "Tôi làm việc, sao lại ở đây?" Lan Khê hỏi.


      Ánh mắt Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, hai bàn tay đút trong túi quần: "Có người muốn đuổi ra khỏi nhà, mang chìa khóa, nên vào được."


      Đây là lí do gì vậy? !


      Mặt Lan Khê đỏ bừng lên: " ràng tôi để chìa khóa ở cửa, cũng phải biết!"


      Mộ Yến Thần chau chau mày: " nhớ từng với em được để như vậy, em quên rồi hả?"


      ". . . . . ."


      Lan Khê ra lời, chỉ cảm thấy vừa tủi thân vừa đau lòng, muốn nhìn vào mắt của . khuôn mặt nhắn tràn ngập vẻ khổ sở, khiến trái tim của Mộ Yến Thần đau đớn, ánh mắt lạnh lùng của mềm xuống, khàn khàn : "Làm sao vậy?"


      Lan Khê cười lạnh: "Chẳng phải ngày hôm qua còn ghét bỏ tôi sao? Sao hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy, ghét tôi nữa à?"


      Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn hồi lâu, gì.


      " lại cảm thấy là em ghét bỏ , nếu cũng đuổi ."


      " phải vào nhà được sao? Nếu vào được tại sao biết lại biết tôi thu thập đồ đạc của để ?" Lan Khê ngước khuôn mặt nhắn lên chất vấn, nghe thấy rất ràng là trước sau mâu thuẫn.


      Khóe miệng Mộ Yến Thần gợi lên nụ cười yếu ớt.


      Đằng sau nụ cười có chút đơn, giọng của hơi ám ách: "Tối hôm qua, ngủ mình rất đơn. . . . . ."


      xong bóng dáng cao ngất của về phía lần nữa, thấy vẫn nhíu mày muốn trốn tránh, dùng cánh tay ôm vào trong ngực, : "Đừng cử động. . . . . . Người ở đây ai cũng biết , em biết , em làm loạn với như vậy rất giống người đó? Chẳng lẽ em muốn cho đám đông nhìn thấy chúng ta như vậy à?"


      Lan Khê muốn nổi đóa.


      Người đàn ông này, chẳng lẽ trước mặt mọi người vẫn có gan làm to chuyện sao? !


      Lấy đại cục làm trọng, đành theo sau ra ngoài, sau đó lên xe của .


      Tiết trời đầu thu lạnh thấu xương, bên trong xe sớm mở máy sưởi, Lan Khê có phần ngơ ngẩn, cảm thấy chu đáo khác thường, tay chân dần dần ấm lại, nhưng đúng lúc này bụng vừa bị đông cứng giờ lại quặn đau, càng lúc càng kịch liệt.


      Mộ Yến Thần chợt phát ra điều này.


      Rướn người sang ôm vào lòng, cau mày tựa vào trán của , hỏi: "Sao vậy?"


      Từ lúc mới ra ngoài cảm thấy có phần khá thường, hình như là thân thể rất thoải mái.


      Lan Khê đau đến mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, khẽ ngước mắt nhìn , thấy có vẻ kinh ngạc, cảnh giác dám buông lỏng: "Cái kia của tôi tới, quen thói nên lần nào cũng đau, sao đâu."


      Hàng lông mày của Mộ Yến Thần nhíu chặt hơn: "Chu kì của em lúc nào cũng chuẩn mà? Cũng phải vào thời điểm này trong tháng."


      Lan Khê nhịn được cười, cười vô cùng khổ sở.


      "Mộ Yến Thần, cái nhớ là chu kì của tôi mấy năm về trước à? từng gặp người phụ nữ nào trải qua bao nhiêu năm chu kì hề thay đổi chút xíu nào chưa ? Huống chi tôi từng bị sảy thai, người bình thường sau khi bị như thế thường có thời gian dài ổn định, tôi cho rằng đây là điều bình thường có thể biết."


      ra chuyện này nhàng như nước chảy mây trôi.

      Mộ Yến Thần cứng đờ, đổi lại tư thế ôm chặt , ngón tay thon dài nắm lấy cằm của , đối diện với khuôn mặt .


      " ra là sinh non ngoài ý muốn phải ?

      Lúc ấy em cũng muốn làm như vậy phải ?" trầm giọng ra mấy chữ đơn giản, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú, áp lực bị đè nén ngày đêm từ từ tràn ra.

      Trong đầu Lan Khê như có tia sét vừa nổ tung, thể tưởng tượng nổi nhìn về phía .

      Hô hấp của ổn định, thân thể khẽ run, cẩn thận nghĩ lại nội dung trò chuyện với Kỷ Hằng ngày hôm qua, rằng để lộ ra, nhưng tại sao Mộ Yến Thần lại có vẻ cái gì cũng biết?

      "Lan Khê...." giọng gọi , như muốn gọi linh hồn của vậy, bàn tay ấm áp nhàng vuốt ve gò má của , "Đừng nghĩ đến người khác, em hãy nhìn này, đây là chuyện của chúng ta, liên quan đến những người khác."

      Sắc mặt Lan Khê hoàn toàn trắng bệch, lông mi dài rung động kịch liệt bởi ánh sáng của nước mắt.

      phải chuyện, mà do trong cổ họng tràn đầy nghẹn ngào, sợ khi bản thân mở miệng ra khóc nức nở, dứt khoát ngậm miệng lại nữa.

      "Lan Khê, chỉ muốn hỏi câu thôi..... ra bé con là của chúng ta đúng ?" cúi đầu cất tiếng hỏi ở bên tai .

      Cảm xúc trong lồng ngực Lan Khê căng ra, nổ tung trong nháy mắt.

      Bàn tay của run rẩy kịch liệt, cố gắng nhìn sang hướng khác để phân tán chú ý của mình, xuyên qua dòng nước mắt nóng bỏng chỉ có thể nhìn thấy cổ áo tinh xảo của , lồng ngực và khuỷu tay ấm áp của từng khiến cảm thấy có thể lệ thuộc vào cả đời. Mọi người đều cục hạn của tình chính là đau đớn, hóa ra chỉ là tương đối, chưa bao giờ dành thời gian cẩn thận nhìn xem lúc ấy đối với , tình lệ thuộc của với rốt cuộc sâu đậm như thế nào, nhưng đến khi phải dứt bỏ, đến khi sợi huyết mạch từ trong thân thể chảy ra ngoài, vào thời điểm đó, cuối cùng cũng biết.

      Đau.

      sâu sắc tỷ lệ thuận với đau đớn, nhiều đến mức khiến người ta thể gánh chịu.

      muốn như vậy, cho dù đó chỉ là miếng thịt, quái thai, tồn tại cấm kị.

      cũng chưa từng nghĩ đến tại sao bản thân lại muốn như vậy. Cho tới bây giờ nghe , "Chúng ta".

      , bé con là của chúng ta.

      mới hiểu ra.

      Người đàn ông ở trước mặt là Mộ Yến Thần, là tia sáng cũng là kì tích xuất trong sinh mệnh của , khi 17 tuổi, bọn họ hơn nhau mười tuổi. Bị ngăn cách bởi hàng rào huyết thống, từng cúi người hôn , từng cho khoảnh khắc ấm áp sâu tận xương tủy. Khi cảm thấy tương lai mình là mảnh vô vọng, bọn họ lại chấm dứt.

      Khi đó cũng dám nghĩ đó là thực.

      "Mộ Yến Thần...." Lan Khê khàn giọng gọi tên , khi muốn chuyện giọt nước mắt nóng bỏng liền rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào.

      Nụ hôn nóng bỏng của Mộ Yến Thần cũng theo đó rơi xuống, in khóe mắt của , môi lưỡi làm tan biến cảm giác chua xót, trong lòng lại đau như cắt.

      "Đừng khóc..... Lan Khê đừng khóc......."

      Những chuyện đó đều là lỗi của .

      Nụ hôn nóng ẩm chạy dài xuống, ôm lấy đầu , chuẩn xác hôn lên môi của . Đầu lưỡi của có mùi vị mặn chát, ngừng run rẩy, Mộ Yến Thần hôn sâu, hóa giải cảm xúc chua xót tràn đầy khiến chịu nổi.

      Lan Khê từ từ trở nên tỉnh táo, biết tại sao lại biến thành như vậy.

      Mộ Yến Thần rốt cuộc cũng buông môi của ra, tì vào trán của chậm rãi : " ra cần phải nghĩ tới..... Từ lần đầu tiên nhìn thấy em uống thuốc tránh thai, bắt đầu suy nghĩ, nếu như em là dạng gì....."

      Lan Khê kịp thời ngắt lời , "Mộ Yến Thần, cần nghĩ nhiều."

      Trong đôi mắt vẫn còn những dòng nước mắt ẩm ướt, tâm tình cũng ổn định :"Giữa chúng ta thể có, chỉ có lần đó thôi, đó là sai lầm, nên cảm thấy may mắn vì tôi có thể tự mình giải quyết, nếu như cảm thấy áy náy muốn bồi thường cho tôi vậy có thể bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi, dù sao cũng như vậy rồi, tôi cũng cảm thấy tủi thân."

      Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn chăm chú, khóe miệng nâng lên thành nụ cười lạnh đẹp đẽ nhưng thê lương: "Phí tổn thất tinh thần?"

      Cánh tay to lớn ôm lấy , bờ môi mỏng của đặt lên tai của , với giọng khàn khàn: "Nhưng mà Lan Khê à, muốn cả cuộc đời này để bồi thường cho em, phải làm sao bây giờ...."

      Hết chương 201

      _______________

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 202: Ý trong lời . [1]
      Editor: ✩MạnNhi✩


      Cả đời.

      Hai chữ đơn giản như vậy, khiến Lan Khê đột nhiên run lên!

      Cảm thấy chóp mũi hơi chua xót, vẻ thể tưởng tượng nổi trong đôi mắt của thay thế bằng nụ cười đẹp nhưng thê lương, cuối cùng vụt tắt.

      "Mộ Yến Thần, cần theo tôi làm loạn. . . . . ." hít hơi, khẽ .

      Bàn tay ấm áp của Mộ Yến Thần giữ chặt khuôn mặt của , cái lãnh con mắt ngăn lại ..., đầu ngón tay nhàng vuốt ve bờ môi xinh đẹp của , với giọng khàn khàn: ". . . . . . làm loạn."

      "Lan Khê, nếu như ... là nếu như chúng ta có bé con ngoài ý muốn lần nữa, em hãy nhớ, em đừng cần con nữa nhé."

      Bờ môi mỏng của trở nên trắng bệch, trong tròng mắt lạnh lẽo lại có vẻ cực kì nghiêm túc.

      Lan Khê nghe xong câu này, lại tràn đầy khiếp sợ, chỉ có cảm giác giống như bản thân nghe truyện Nghìn lẻ đêm vậy.

      lại có thể vừa thân mật vừa dễ dàng với hai chữ "bé con" này như vậy, hơn nữa còn là lấy thân phận của trai ruột của , thân mật ôm như vậy, cùng thương lượng chuyện của những người nhau, thậm chí còn là chuyện giữa hai vợ chồng mới có thể thảo luận.

      Những lời đó, vô tình khiến mấy năm bọn họ xa cách như được xóa sạch.

      Lan Khê đỏ mặt, ánh mắt tránh né dám chống lại , bên môi gợi lên nụ cười thê lương: "Tại sao?"

      Mặc dù đó là chuyện rất hoang đường, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi.

      Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy, càng sắc bén, dán ánh nhìn chăm chú vào , nâng khuôn mặt nhắn của lên, từ từ cất giọng: "Lan Khê, em hãy nghe cho kỹ, về sau nếu như chúng ta có con, nó chắc chắn khôn phải quái thai, bởi vì giữa hai chúng ta vốn hề. . . . . ."

      "Cốc... cốc... cốc" , cửa sổ xe vang lên mấy tiếng gõ nặng nề, cắt đứt lời của .

      Cả người Mộ Yến Thần có phần cứng đờ.

      Nhưng Lan Khê lại có vẻ như thở phào nhõm, khí kìm nén như vậy khiến cảm thấy khó chịu.

      chỉ có thân thể khó chịu, trong lòng cũng rất khổ sở.

      ném cho ánh mắt, ý muốn bảo để sau rồi , đưa tay ra chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống. Trong lúc vội vã nhất thời, quên mất tư thế ôm ấp thân mật của hai người lúc này.

      Cho tới khi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy gương mặt đó, bốn mắt chạm nhau, Lan Khê như bị điện giật, nhất thời có cảm giác làm chuyện xấu bị người ta bắt được ! !

      Trong nháy mắt, mí mắt Nhan Mục Nhiễm nảy lên! Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

      Mộ Yến Thần lại lạnh nhạt như nước, ngón tay dài nhàng giữ chặt sau gáy Lan Khê , khẽ dùng sức ấn vào trong ngục , ngước mắt quét vòng nhìn Nhan Mục Nhiễm, hỏi cách hờ hững: "Sao vậy?"

      Nhan Mục Nhiễm nhìn màn kinh tâm động phách ở trước mặt, lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

      Chịu đựng cảm giác khô khốc trong cổ họng, ta với giọng khàn khàn: "Máy bay của thương nhân người Philippines bên kia đến trễ, chín giờ tối mới đến, vừa mới có điện thoại thông báo, điện thoại của em gọi được, thấy xe của ở đây nên em định xuống ròi tự mình cho biết, thế nào, có quấy rầy hay ?"

      Mộ Yến Thần lời, chỉ lạnh lùng thu hồi ánh mắt , sau đó cửa sổ xe chậm chạp lên.

      Nhan Mục Nhiễm vội vàng lùi lại, nếu chỉ chút nữa thôi ngón tay bị kẹp!

      Cửa sổ xe khiến ta nhìn thấy gì, chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, với khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, sau hồi lâu sau chợt có tiếng khởi động động cơ, lại vội vàng lùi về phía sau bước, lúc này bánh xe mới thể nghiền vào chân của ! !

      Làm xong đây tất cả, Nhan Mục Nhiễm tức giận đến mức cả người run lên.

      thể chịu đựng được nữa. . . . . .

      Nhìn thấy những động tác đó của ta, đáy mắt lộ ra vẻ thỏa mãn, cái này được gọi là chán ghét và thờ ơ!

      Mặc dù lúc ở Mỹ cũng có cảm giác này, nhưng so với cảm giác của lúc này, vốn cùng cấp bậc.

      Bởi vì vào giờ phút này, và Lan Khê ở bên nhau.

      Nhưng ta lại biết. . . . . . Bọn họ ở bên cạnh nhau từ khi nào vậy? ! !

      Nhan Mục Nhiễm nhìn chiếc kia xe xa, đáy mắt đau đớn lạnh lùng đến đáng sợ . . . . chẳng lẽ bọn họ thât kiêng dè gì nữa à? Bởi vì đổi thành phố, bởi vì phải đối mặt với cha mẹ, đó là lí do vì sao bọn họ lại trở nên trắng trợn như vậy? ! !

      ***

      Lúc nãy bị gián đoạn , cũng làm cho ý thức Mộ Yến Thần tỉnh táo hơn chút.

      "Tôi còn muốn tiếp tục làm việc với bọn họ, làm sao . . . . . . sao lại lái xe như vậy? !" Lan Khê chợt có phản ứng, khẽ nhíu lông mày, hiểu hỏi.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm tĩnh, giọng hơi trầm: " phải thân thể thoải mái sao? Xin phép nghỉ ngày, ngày mai bàn lại."

      Lan Khê càng nhíu mày chặt hơn.

      "Mộ Yến Thần, tôi với giống nhau, là ông chủ còn tôi chỉ là nhân viên, tháng trước tôi xin nghỉ nhiều nên bị Branda phê bình, tháng này tôi thể như vậy nữa." cố gắng giảng đạo lý với .

      Trong lòng Mộ Yến Thần như tan thành nước.

      Vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của , chậm rãi thốt lên: "Lần sau khi ấy phê bình em cứ gọi đến, chịu thay em."
      xuxubungbu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 202: Ý trong lời . [2]
      Editor: ✩MạnNhi✩


      So sánh với chuyện này, muốn với trạng thái này mà vẫn ngồi trong tòa nhà tràn đầy khí lạnh để chuyện công việc với người ta.

      Sức khỏe của vốn tốt lắm, mỗi khi bị đau bụng kinh cực kì đau đớn.

      Lan Khê cảm thấy lời giải thích của có phần hợp lý, dứt khoát nằm xuống ghế cam chịu số phận, còn hơi sức đâu để tranh luận, mà cũng thoải mái, bụng quặn đau khiến câu thôi cũng khó khăn, sớm toát cả mồ hôi.

      "Mới vừa rồi muốn gì với tôi vậy?" nhịn được mà hỏi. Mới vừa rồi nếu như bọn họ có con cũng là quái thai, câu này nghĩa là gì?

      Mí mắt Mộ Yến Thần giật giật, hề mở miệng.

      nắm chặt tay của lảng sang chuyện khác: "Từ khi em tới đây, có liên lạc với người trong nhà ?"

      Ánh mắt Lan Khê lạnh xuống mấy phần, ngơ ngác nhìn mui xe: " hề. Ba thích dùng điện thoại di động, mấy năm nay, năm đầu tiên khi tôi tới đây có từng gọi lần, về sau cũng gọi nữa, mà cũng chỉ có bác Phúc nhận. Lần quay về với là lần đầu tiên...” Bỗng nhiên, giọng của có phần hơn, "Hình như bọn họ già hơn chút."

      Mộ Yến Thần cũng dừng lại chút, rồi hỏi tiếp: "Em có liên lạc với nhà bà ngoại ở bên kia ?"

      Trong chớp mắt, ánh mắt Lan Khê có phần ảm đạm hơn.

      tựa vào ghế ngồi nhàng lắc đầu: "Cũng nhiều lắm. Ở bên ngoại, mẹ tôi là trưởng nữ, sau khi mẹ qua đời chỉ còn dì ở đây, nhưng dì ấy ở nước ngoài cả năm, rất ít khi liên lạc, trong bốn năm qua, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết là tôi đến thăm hỏi."

      "Vậy em còn liên lạc với bà ấy ?" lạnh nhạt hỏi.

      "Cũng có thể, nhưng mà tôi phải về hỏi người bên nhà bà ngoại ở bên kia mới được."

      Lan Khê có chút ngạc nhiên: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy?"

      Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần khẽ mím thành đường thẳng, chậm rãi cất lời: "Thời gian sắp tới, có lẽ phải công tác, dì ấy ở đâu em cho biết tiếng, biết đâu lại có thể dẫn em thăm dì ấy."

      Lan Khê nghe lời giải thích của , vẫn cảm thấy hiểu gì hết.

      là nhân vật nữ cường nhân điển hình, hôn nhân sắp đổ vỡ, nhưng nghiệp lại lên như diều gặp gió, dưới gối con, tính tình tốt, tật xấu đống.

      Là kiểu phụ nữ hoàn toàn khác với mẹ , và dì cũng thân thiết lắm.

      cũng biết tại sao đột nhiên Mộ Yến Thần lại hỏi đến những chuyện này.

      Chỉ là lòng bàn tay rất ấm, ấm áp khiến muốn nắm mãi thả, tựa vào chỗ ngồi suýt nữa ngủ mất.

      . . . . . .

      Về nhà rồi bật máy điều hòa khí, thay quần áo ngủ nhàng rồi nằm dài giường, chăn đắp kín người, còn bị ép uống bát to nước gừng với đường đỏ vừa mới được nấu xong.

      Mặc dù. . . . . . rất thoải mái, nhưng. . . . . .

      "Mộ Yến Thần, phải làm sao?" Mặt bị hơi nóng hun nên có chút hồng nhuận.

      Mộ Yến Thần cầm ga trải giường được giặt sạch ở trong tay, thản nhiên liếc mắt cái: "Sao nào?"

      ". . . . . ." Lan Khê cứng họng, có chút xấu hổ, "Tôi chỉ cảm thấy, nên rãnh rỗi như vậy mà thôi."

      Có kiểu người thành công nào giống như ?

      Mộ Yến Thần lạnh nhạt thu hồi ánh mắt , ném cái gì đó cầm trong tay vào trong giỏ, sau đó hai tay chống bên người , ngưng mắt nhìn mặt : "Vẫn rất ghét vị gừng à?"

      Hàng lông mi dài của Lan Khê rũ xuống, hô hấp yên. ra vẫn bị nhìn thấu.

      "Nào, uống . Uống xong có kẹo để ăn." dịu dàng dụ dỗ.

      Lan Khê dở khóc dở cười, cảm giác bản thân như trẻ con bị người lớn dỗ dành vậy, khuôn mặt càng lúc càng nóng hơn, hít sâu hơi rồi mở miệng : " ra Mộ Yến Thần à, như thế này, làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu."

      ... , có chút khó chịu.

      biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, thậm chí còn có chút sợ hãi tình trạng bốn năm trước lặp lại, sợ khi trái tim bọn họ còn gì ngăn cách, ở bên nhau, nhau sâu đậm lần nữa, phải làm gì bây giờ?

      Như gần như xa như thế này tốt sao? Tại sao phải chuyện con cái với , về người thân, giống như về sau bọn họ ở bên nhau cả đời, muốn giải quyết tất cả vấn đề khúc mắc, vì tương lai thiên trường địa cửu sau này mà chuẩn bị.

      Hình như đây chỉ là ảo tưởng của , mà cũng định làm như vậy.

      Mộ Yến Thần nhìn chăm chú, nhìn thấu vẻ yếu ớt, lo lắng, dám tiến về phía trước của .

      Bàn tay vuốt ve mặt của , chậm rãi : "Cho chút thời gian."

      Cho chút thời gian, để trải tốt tất cả đường lui, cũng để có thể đảm bảo vào giây phút biết chân tướng, nửa vui mừng, nửa thống khổ, để gia đình trong hồi ức tốt đẹp nhất của hóa thành bọt nước.

      Hết chương 202

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 203: nỡ bỏ phải ?
      EDITOR: Mạn Nhi

      Lan Khê cũng hiểu ý tứ của .

      Mộ Yến Thần lấy lại cái bát cầm trong tay, uống hớp, trong khoảnh khắc khi sững sờ ôm lấy cổ của rồi chặn môi lại.

      Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của Lan Khê trừng lớn.

      ngờ lại làm như vậy để uống nước, cánh môi bị cạy mở trong nháy mắt khiến luống cuống, cho nên trong chớp mắt bị sặc, ít nước theo khóe miệng trợt xuống, động tác tiếp theo của Mộ Yến Thần chậm lại chút, đến lúc này mới thích ứng được, nhắm mắt lại mới có thể nuốt nước gừng xuống.

      Trong cổ họng là chút mùi vị quái dị hơi cay cay, pha lẫn vào nước đường đỏ cùng với hơi thở nhàng khoan khoái của , dường như cũng quá khó để nuốt xuống.

      Mở mắt ra, đột nhiên Lan Khê cảm


      thấy, dưới ánh đèn, dáng vẻ người đàn ông này khẽ khép hờ đôi mắt đúng là đẹp chết người.

      Kìm lòng đậu, tay của chạm vào cổ áo của , cách lớp áo cẩn thận chạm vào người , sau đó, bàn tay vòng qua sau cổ , ôm chặt, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc dày rậm, đen bóng của .

      Mộ Yến Thần đặt bát sang bên cạnh, đè ở trong chăn, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

      Đây đúng là loại hạnh phúc.

      Khóe mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, càng ôm chặt hơn, nỡ buông ra.

      ***

      Buổi tối khi đến khách sạn là bảy giờ đồng hồ.

      “Tan việc đúng giờ cao điểm, nên mình bị kẹt xe!” Lan Khê chạy chậm vào giải thích, hơi thở gấp, “Cậu đợi mình lâu chưa?”

      Kỷ Diêu dựa vào chỗ ngồi xem thực đơn, bĩu môi: “Vừa mới gọi thức ăn ngon rồi, cũng muộn lắm.”

      Đợi Lan Khê ngồi vào chỗ của mình, ấy mới khẽ chau mày, nhìn về phía sau lưng : “Chẳng phải mình bảo với cậu là cậu với bạn trai cậu cùng sao? Sao cậu lại lời mà giữ lấy lời?”

      Khuôn mặt Lan Khê bỗng đỏ lên: “Mình… hề đồng ý nhé, là cậu tự ấy chứ.” giải thích.

      Sắc mặt Kỷ Diêu lạnh xuống, đưa tay ra: “Đưa đây, đưa điện thoại cho mình, mình gọi cho người đàn ông kia, xem ta là ai mà có phong độ như vậy.”

      Lan Khê lùi về phía sau tránh né, bảo vệ túi xách: “Cậu đừng có làm loạn, ấy có thời gian.”

      Mới vừa rồi, Mộ Yến Thần có , buổi tối phải tiếp đãi thương nhân người nước ngoài, Lan Khê cũng biết ý, muốn cùng.

      ngờ khi hai người náo loạn, cửa phòng ăn của khách sạn chợt bị đẩy ra, thoáng chốc bóng người xuất ở cửa phòng ăn xa hoa, áp suất thấp lan tỏa ta ngưỡng cửa, trong nháy mắt khiến người ta hít thở thông.

      Kỷ Diêu nhìn ra cửa, vẻ mặt hơi ngây dại, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

      Mộ Yến Thần tới kéo cái ghế ra, chậm rãi hỏi: “Có hoan nghênh tôi ?”

      Kỷ Diêu cảm thấy đầu óc của sắp nổ tung rồi.

      “… Mộ ca ca? Tại sao … Tại sao lại có mặt ở đây?!” nhớ ta ra nước ngoài nhiều năm, còn cảm thấy ta hề muốn quay trở lại!

      Lan Khê cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt thăm dò .

      “Chuyến bay của đối phương chín giờ mới đến, vẫn còn dư thời gian để ăn với em bữa cơm.” giơ tay lên, nhàng vuốt vuốt tóc của .

      Tư thế này, giữa hai em thân thiết, cũng có gì ổn.

      Trong lòng Lan Khê lại tràn đầy sợ hãi.

      “Mới vừa rồi, hai người chuyện gì vậy?” Mộ Yến Thần cầm khăn ăn lên lau tay lượt.

      Kỷ Diêu còn chưa trở lại bình thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng lại bất ngờ hỏi câu: “Mộ ca ca, kết hôn chưa?”

      Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại, ngước mắt quét qua ấy, thoáng lên nụ cười yếu ớt: “Em cảm thấy tôi nên kết hôn rồi hả?”

      Kỷ Diêu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.

      Vẻ mặt của ấy lúng túng, vội vàng uống ngụm trà: “ phải phải, tôi có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy … Cái đó, dù sao tại những người đàn ông thành công thường kết hôn muộn, chưa kết hôn cũng sao! Chẳng qua hình như tôi nghe người ta con lớn của cục trưởng Nhan ở Mĩ vẫn luôn theo , tại sao hai người…”

      Trước kia hai người chính là người của nhau, tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tu thành chính quả?

      Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, sau đó giọng từ tốn vang lên: “Tôi và ta có quan hệ gì cả.”

      Kỷ Diêu “Ồ” tiếng, có chút xấu hổ sờ sờ sống mũi, sau đó vẫn tiếp tục hăng hái hứng trí bừng bừng, giọng : “Haizzz, vậy cho tôi biết bạn trai của Lan Khê là ai ? Buổi sáng hôm nay khi ấy chuyện với tôi, ấy có bạn trai, có biết vậy? Cao bao nhiêu? Đẹp trai ? So với như thế nào?”

      Lan Khê đỡ trán.

      “Kỷ Diêu, cậu tám chuyện ngày chết à?” Khuôn mặt nhắn của nhăn thành đoàn.

      Kỷ Diêu suy nghĩ chút, “Cũng hẳn, tôi cảm thấy còn kém hơn so với , nhưng mà ánh mắt của Lan Khê nhà chúng ta chắc kém, mau mau…”

      Hai mắt Mộ Yến Thần giật giật, bờ môi mỏng khẽ mím lại, lộ ra chút mùi vị nguy hiểm, cực kỳ trêu người.

      Ánh mắt thâm sâu quét qua khuôn mặt đỏ bừng của người ngồi bên cạnh : “Mạnh mẽ hơn tôi”

      Kỷ Diêu nhất thời há to miệng, ngay cả tiếng “oa” cũng phát ra được.

      Lan Khê lại cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 203: nỡ xa phải ? [2]
      Editor:✩MạnNhi✩DĐ。◕‿◕。


      Ba người ngồi chung bàn, trái lại rất hòa hợp, tranh thủ thời gian toilet Lan Khê nhịn được mà chạy tới cấu véo , ai cho nhiều lời như vậy cơ chứ, ngồi ở bên cạnh nghe vậy, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mộ Yến Thần đứng trước gương sửa sang lại trang phục, rũ mắt nhìn tràn ngập oán khí vùi đầu vào trong lồng ngực mình, ánh mắt chất chứa vẻ dịu dàng, kéo vào lòng rồi cúi đầu tựa vào trán của , đè lên vách tường trong phòng rửa tay.

      "Ngươi cảm thấy mình nên chú ý chút sao? Đây là toilet nam." Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt sâu thẳm của , hỏi với giọng trầm khàn.

      Gò má Lan Khê khẽ đỏ lên: "Chẳng phải với em là buổi tối rảnh sao? Tại sao đột nhiên lại chạy tới đây?"

      "Có chút nhớ em, " Mộ Yến Thần thành ra, cúi đầu phủ lên khóe môi , dịu dàng trằn trọc, "Chắc mấy ngày nữa phải công tác nước ngoài, có nhiều thời gian ở bên cạnh em, em còn chạy đến ăn cơm với người khác."

      Lan Khê kinh ngạc: "Nhanh như vậy à? !"

      "Ừ, " Mộ Yến Thần ôm lấy , nhàng dụi dụi hai cái ở trong cổ , " nỡ xa hả?"

      Trong lúc nhất thời, đầu óc Lan Khê có chút rối loạn .

      ngửa đầu nhìn những ngọn đèn tinh xảo trần phòng rửa tay, ánh đèn mờ ảo, khiến người ta cảm thấy rất chân . Những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay khiến có cảm giác kinh tâm động phách. Mấy ngày trước, vẫn cảm thấy việc mổ xẻ những vấn đề giữa hai bọn họ là chuyện cực kì thống khổ, là người có lòng tự trọng rất cao, tỏ ra yếu thế hơn trước mặt người từng thương tổn mình so giết còn khó chịu hơn, cũng từng vô số lần tưởng tượng ra hậu quả sau khi Mộ Yến Thần biết chuyện này, có thể là cười nhạo, là hờ hững, là thờ ơ lời nào.

      vẫn nhớ năm đó trong Mộ gia, khóe miệng lên nụ cười tàn nhẫn khinh miệt.

      tự tin, có lẽ là kể từ khi dành cho đả kích nặng nề như vậy.

      Bởi vì tin tưởng bị phá hủy, những người thân thiết nhất cho biết, quá ngây thơ khờ khạo. Từ đó về sau cũng dám dễ dàng tin tưởng như vậy nữa.

      Nhưng hoàn toàn ngờ, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả như thế nào.

      che chở , so với trước kia càng cẩn thận hơn.

      Đột nhiên cổ đau nhói, bị cắn cái, sau đó giọng trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên ở bên tai: "Lại thất thần cái gì đó hả?"

      Khuôn mặt Lan Khê ửng đỏ, vẫn còn có phần chưa thích ứng được kiểu liếc mắt đưa tình của những người nhau.

      Cũng có chút ngoài ý muốn, tay của ôm chặt lấy hông của , cũng nghiêng mặt sang bên nhàng cọ cọ vào chút, với giọng khàn khàn: " nhớ chú ý thân thể, xem kỹ tin dự báo thời tiết rồi nghĩ xem nên mang quần áo nào , nếu em giúp chuẩn bị hành lý."

      Thân thể Mộ Yến Thần cũng cứng đờ.

      Đôi mắt thâm sâu ngước lên, ngưng mắt nhìn , trầm giọng hỏi: "Em tới?"

      Ánh nhìn này khiến Lan Khê càng lúc càng đỏ mặt, đẩy ra: "Ah muốn muốn thôi vậy."

      Hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần khẽ nhíu lại, đột nhiên kéo vào trong ngực , "Muốn. . . . . . muốn."{

      Triền miên thân mật như vậy mãi, cho đến khi có người vào phòng rửa tay, nhìn hai người thân thiết ở chỗ này cách quỷ dị, quăng ánh mắt kỳ quái sang, lúc này hai người mới tách ra, lúng túng sửa sang lại quần áo rồi mới ra ngoài.

      ***

      Rạng sáng ba ngày sau, Mộ Yến Thần rời .

      Lan Khê chỉ biết ngày chứ biết thời gian cụ thể, buổi tối ở nhà chờ đến mười giờ cũng thấy về, trong lòng hơi mất mác, gối đầu mình vào giấc ngủ, ai biết tới hơn ba giờ mới mở cửa vào.

      vẫn ngủ say sưa.

      Hành lý được thu thập xong để bên cạnh giường.

      Vốn muốn quấy rầy , định chỉ ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của , Mộ Yến Thần bỗng thấy trong lòng khẽ động, định tới cúi đầu khẽ hôn , biết tại sao tay lại lần vào trong áo ngủ của .

      Hơi lạnh chạm vào da thịt khiến Lan Khê tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, chút nghĩ ngợi liền ôm lấy cổ của rồi kéo xuống.[
      Định lực mà Mộ Yến Thần cố gắng duy trì, bị tan rã trong nháy mắt.

      Cuối cùng dứt khoát vén chăn lên, cả người phủ lên sau đó lột sạch người , chạm vào vùng đất hoàn toàn ướt át của , hung ác xuyên vào đến tận cùng! Cảm giác tầng tầng lớp lớp ẩm ướt chặt chẽ kéo tới, cơn kích thích khiến da đầu da cũng mơ hồ tê dại.

      khẽ rên rỉ, mềm mại quyến rũ, khơi gợi tất cả hỏa khí trong cơ thể , hung hăng đè ép hành hạ tròn hai tiếng đồng hồ mới chịu bỏ qua.

      Sắc trời sáng dần lên, cả người đầm đìa mồ hôi chìm sâu vào giấc ngủ mê mệt, người tràn đầy dấu vết ân ái.

      Mộ Yến Thần xử lý bản thân tốt, khẽ hôn , đứng dậy xách hành lý lên ra khỏi cửa.

      Tảng sáng, Lan Khê bị điện thoại đánh thức.

      Từ lúc tám giờ, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên ngừng, Lan Khê gian nan mở mắt, bò dậy, trong nháy mắt có cảm giác bộ xương người như muốn tan ra, giữa hai chân vô cùng chua xót, chán nản vùi mặt xuống gối đầu nghỉ ngơi thêm hai giây, lúc này mới mò mẫm tìm điện thoại đầu giường.

      Trong điện thoại, giọng của Branda vội vã đáng sợ, thậm chí còn mang theo chút run rẩy.


      "Em tranh thủ thời gian đến đây cho chị," hít sâu hơi, ánh mắt lạnh lẽo như nước, "Ừ, đúng vậy... xảy ra chuyện rồi!"

      Hết chương 203
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :