Chương 200: từng có đứa con?
Editor:❀MạnNhi❀
Giọng điệu của khá chậm, cho nên sắc mặt Mộ Yến Thần trắng bệch lúc lâu mới nghe xong rồi có phản ứng, trong nháy mắt như có quả bom nổ vang trong đầu, hai lỗ tai ong ong, ở trong lòng nhắc nhắc lại khoảng thời gian đó, hết lần này đến lần khác, trước đó hai tháng, đó là thời gian rời Mộ gia và ở thành phố C.
Sáng sớm ngày đó, tỉnh lại trong ngực , dọn dẹp hành lý, trong nắng sớm, rời khỏi Mộ trạch.
Sáng sớm ngày đó, sau khi xuống lầu, mình về phía nhà ăn trống rỗng đơn ăn sáng, sau đó đáp chuyến bay Los Angeles .
.....Vậy rốt cuộc tất cả mọi chuyện phát sinh như thế nào vậy?
Mộ Yến Thần cảm giác, hình như nghe câu chuyện nghìn lẻ đêm, vừa hấp dẫn lại vừa tàn khốc.
Kỷ Hằng cười yếu ớt tựa lưng vào ghế ngồi, trầm ngâm nhìn phản ứng của , vốn cảm thấy bản thân nên hài lòng ... nhìn ta đau lòng, áy náy, khiếp sợ, kích động, còn có cái gì hài lòng? Nhưng trái tim lại đau dữ dội.
" có biết ? Mộ Yến Thần, " ngón tay dài khe khẽ đẩy cái bên mắt kính, động tác tao nhã nhưng đầy vẻ ưu thương, Kỷ Hằng ngước mắt nhìn rồi chầm chậm, "Trong tình người thua cuộc vốn nên gì cả, cùng lắm bản thân ấy tôi, có lẽ vĩnh viễn cũng tôi, đối với này tôi sớm tạo thành thói quen rồi, dù sao cũng chỉ cần ấy hạnh phúc là được."
Tận sâu trong đáy mắt có cảm giác đau nhức như có cái gì đó bị nghiền nát, khẽ mím bờ môi mỏng lại, giọng vẫn trầm tĩnh như nước, hơi khàn khàn: "Nhưng mà tôi cảm thấy, có vài chỗ, vĩnh viễn kém cỏi hơn so với tôi."
Người đàn ông dịu dàng ưu nhã nhàng tiến tới gần, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, lại từ từ tiếp: "Có số việc ấy tình nguyện cho tôi biết, để tôi đứng ngoài quan sát, để tôi giúp ấy giữ bí mật, bởi vì ấy biết thế giới này, có người gọi là Kỷ Hằng - người vĩnh viễn làm tổn thương ấy.. " tay của chỉ vào vị trí ngực trái của mình, "Tôi có thể làm cho ấy cảm thấy nơi này của tôi rất an toàn."
Đây là điều mà Kỷ Hằng tôi đây có thể cho ấy, cảm giác độc nhất vô nhị.
Những lời này được ra, có lẽ giống như lời trách móc nặng nề, có lẽ như muốn thức tỉnh người đàn ông ở phía đối diện, đừng tổn thương ấy nữa, đừng để cho ấy cảm thấy khổ sở khó chịu nữa. Có lẽ những lời này chưa hẳn có tác dụng, nhưng Kỷ Hằng vẫn muốn ra.
Mộ Yến Thần lẳng lặng lắng nghe,
môi mỏng khẽ mím thành đường thẳng, cảm giác lạnh lẽo trong con ngươi chưa từng suy giảm.
Thân hình cao ngất ấy đứng dậy, thả chậm giọng : “Cám ơn.”
Sau đó cũng quay đầu lại mà rời luôn, xoải bước chạy ra bên ngoài vỉa hè, dưới ánh mặt trời, bóng lưng kia lộ ra vẻ cực kì kích động, thậm chí còn lộ ra chút cảm giác đáng sợ.
……
Chiếc xe bay nhanh đường.
Mộ Yến Thần, mày hết thuốc chữa, mày có biết ?
Bàn tay siết chặt tay lái, ngừng di chuyển vị trí, khớp xương càng lúc càng trắng bệch, kêu lên kẽo kẹt. Dường như chỉ có cách này mới có thể hóa giải hoang mang như cơn sóng dữ và cơn chấn động trong lòng cách nhanh chóng, bị này bức đến mức thở nổi.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, lần ân ái trước khi rời đó xảy ra chuyện gì.
Con.
Bọn họ từng có đứa con.
Khi nghe Kỷ Hằng bị tai nạn xe cộ, trong nháy mắt trái tim như bị co rúm lại cách đau đớn, thậm chí sau khi nghe xong lời của ta, trong thời gian khoảng giây đồng hồ từng oán hận, oán hận tại sao lại do dự? Tại sao lại cần đứa bé?
Nhưng mà có tư cách để oán hận.
Lúc ấy, mới 18 tuổi, mới lên đại học năm thứ nhất, lúc đó cuộc đời của mới bắt đầu.
vốn chẳng hề biết quan hệ huyết thống giữa bọn họ, khi biết đứa con mà mang thai có thể là quái thai của bản thân và trai ruột loạn luân mà có khi đó trong lòng cảm thấy như thế nào?
Mộ Yến Thần, tất cả chuyện này đều do mày tự tay tạo thành, rốt cuộc mày cho ấy khoảng thời gian độc và đau đớn như thế nào?
Tốc độ xe trong nháy mắt lại tăng lên bậc, gió ngoài cửa sổ gào rít thành tiếng.
……
Khi trở về “nhà”, cửa bị khóa chặt.
Lúc này Mộ Yến Thần mới phát ra bản thân mình cũng hề mang theo chìa khóa.
Lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của , là trạng thái tắt máy.
Gõ cửa, cũng có ai lên tiếng trả lời.
Ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lẽo, lùi lại phía sau bước, bàn tay sờ sờ phía cánh cửa, quả nhiên là chạm vào hai món đồ bằng kim loại, ánh mắt của chợt lóe lên, lấy xuống quả nhiên là chìa khóa cửa.
… làm cái gì vậy?
Có chút thấp thỏm mở cửa vào, phát phòng khách rất yên tĩnh, cùng lúc trước khác là mấy.
Kỳ quái là ghế sa lon có túi đồ, là đồ dùng hàng ngày và quần áo hay mặc mà từng mang đến đây, sắp xếp chỉnh tề đặt ở bên trong túi, xem ra là để lại cho .
Đây là…, muốn đuổi ra ngoài sao?
cho rằng hai người cứ như vậy mà đoạn tuyệt à, coi như quay lại cũng phải thu thập đồ đạc rồi dọn hay sao?
Sắc mặt Mộ Yến Thần rất đen sì, rất khó coi.
Tầm mắt của rơi vào cái ngăn kéo bị đóng chặt lại, Mộ Yến Thần đau đớn trong lòng, đến đó lần nữa rồi mở ra xem chút, đồ vật bên trong vẫn thay đổi, mở cuốn sổ ghi chép ố vàng kia ra lần nữa, ngày tháng ghi đó khiến hai mắt của đau nhói, vừa rồi, lại chú ý đến điểm này.
Ngón tay dài xoa xoa mi tâm, nhắm mắt chau mày.
… Vậy giờ đâu rồi?
vào trong phòng ngủ, phát để lại tờ giấy ở giường.
“Diêu Diêu công tác tới đây, tôi ra ngoài với ấy, buổi tối về, đồ đạc của ở ghế sofa lúc nào cũng có thể lấy . Lan Khê.”
Bên trong nét chữ thanh tú này, rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu tủi thân mà muốn người khác biết?
Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, nhàng nắm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy nếu như tối nay có ở đây, có lẽ phải gối đầu mình khó ngủ rồi.
Thoáng gợi lên nụ cười, khổ sở nở rộ khóe môi.
Cũng ngủ mình ròng rã bốn năm rồi, tại sao đêm nay lại chịu đựng nổi?
Chẳng lẽ bởi vì lần nữa dễ để có được, cho nên dù chỉ mất chút xíu cũng cảm thấy đau đớn hơn so với lần trước, càng khó buông bỏ hơn?
***
Sáng sớm tinh mơ, Lan Khê mê man tỉnh lại, nhịn được, vẫn khởi động máy nhìn chút.
-- lăn qua lộn lại giường khách sạn, Kỷ Diêu vừa ngủ vừa nằm xoay ngang có đức hạnh, lâu gặp nhau nên tối hôm qua hai người huyên náo điên khùng đến rất muộn mới ngủ, hôm nay liền dậy nổi. Kỷ Diêu vốn muốn đến chỗ ngủ, nhưng Lan Khê dám, ở đó còn có rất nhiều đồ đạc của Mộ Yến Thần, cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào, bị Kỷ Diêu mà phát liền xong đời.
Hết chương 200
Last edited by a moderator: 7/1/15