1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197: Sao cho tôi biết sớm!
      Editor:⊱✿MạnNhi✿⊰


      Trong phòng làm việc to như vậy, màn hình màu đen, những đường gấp khúc nhiều màu sắc thay đổi liên tục, cách mấy phút lại đổi mới lần, khí trong phòng họp nghiêm trang nghiêm cẩn, khiến thần kinh người ta khẩn trương, cả người đổ mồ hôi lạnh.

      William đến, cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn quyết định chờ thêm lúc.

      Hai mươi phút sau, rốt cuộc cửa phòng họp cũng mở ra, nhóm người tinh nối đuôi nhau ra ngoài.

      Điện thoại di động rung rung, William bắt máy, còn chưa kịp chuyện nghe thấy giọng ở bên trong: " vào đây."

      Trong lòng William run lên, vội vàng đứng dậy lướt qua mọi người rồi vào trong.

      "Vừa rồi cậu đứng ở bên ngoài lâu như vậy muốn cái gì? Có quan trọng hay ?" Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần nhìn chăm chú vào đường cong trong máy vi tính, môi mỏng thản nhiên thốt ra mấy chữ.

      Từ khi bắt đầu nhìn thấy William chần chừ ở bên ngoài, do dự nghĩ có nên quấy rầy hay , chắc chắc đây phải chuyện vặt vãnh.

      William dừng lại chút, vừa vừa trì hoãn: "Ngài có nhớ , lần trước tôi từng với ngài chuyện Nhan tiểu thư trở về nước?"

      Ngay từ lúc và Lan Khê cùng trở về thành phố C, William từng gọi điện thoại thông báo cho , Nhan Mục Nhiễm tự mình trở về nước giao toàn bộ hạng mục bờ biển đưa vào hoạt động giao cho trợ lý, bản thân ở lại Trung Quốc làm việc, nhưng mà bởi vì hành động của làm trái với nội quy làm việc trong công ty, bộ phận nhân e ngại quan hệ giữa và Mộ Yến Thần nên cũng chưa truy cứu, khi William cho biết chuyện này chỉ nhận được câu thản nhiên của : "Tôi với ta có quan hệ như thế nào?"

      Câu này khiến bộ phận nhân còn lời nào để , còn William cũng là khá hiểu nguyên nhân trong đó.

      Có vài người phụ nữ, giống như Nhan Mục Nhiễm, luôn có bản lĩnh khiến chuyện giả dối biến thành giống như , chuyện mập mờ như vậy bản thân có cũng ràng, để ý tới càng khiến ta phóng túng hơn, tùy ý thêm dầu thêm mỡ.

      "Sao thế?" Mộ Yến Thần cũng để ở trong lòng.

      William liếc cái, trái tim hơi căng thẳng: "Mấy ngày nay do quá bận rộn cho nên tôi để ý đến hành tung cụ thể của ấy, nhưng mà buổi sáng trợ lý quản lý hạng mục bờ biển gọi điện thoại tới đây tôi mới biết, Nhan tiểu thư lựa chọn công ty Mộ tiểu thư để tiến hành ký hợp đồng hợp tác, hợp đồng được định vào buổi trưa ngày hôm nay."

      Quả nhiên những câu này, khiến lông mày Mộ Yến Thần lạnh lùng nhíu lại .

      Ngón tay gõ chữ bàn phím cũng ngừng lại.

      "Buổi trưa?" lạnh giọng hỏi.

      William gật đầu: "Tôi biết buổi trưa ngài vội vàng họp còn chưa có dùng cơm, cho nên buổi trưa ta lấy danh nghĩa của ngài để gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư, cho ấy biết xét duyệt cuối cùng của dự phải bàn giao lên để thi hành."

      Mộ Yến Thần cười lạnh, khép cặp hồ sơ lại: " như vậy là ta chạm mặt Lan Khê?"

      "Nếu có gì bất ngờ xảy ra, là như vậy." William quan sát cẩn thận vẻ mặt của .

      "Làm sao cậu cho tôi biết từ sớm." giọng phun ra mấy chữ này, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy lạnh lùng như những mảnh băng vụn, đứng dậy đẩy cái ghế ra rồi sải bước ra ngoài.

      William nghe thấy mấy chữ nhàng như có gì kia, cả người đổ mồ hôi lạnh.

      theo Mộ Yến Thần nhiều năm như vậy, chuyện khiến sợ rất ít, điều duy nhất khiến sợ hãi chính là Mộ Yến Thần chuyện với lạnh nhạt như vậy.

      "Tôi phái người theo Mộ tiểu thư rồi, nếu như tại ngài muốn tìm được vị trí của ấy có thể tìm được ngay lập tức." Chịu đựng mồ hôi lạnh người, William sải bước đuổi theo , vội vàng .

      "Gửi đến điện thoại di động cho tôi." Mộ Yến Thần bước nhanh đến trước thang máy, ấn nút bàn phím.

      "Vâng" William trả lời ngắn gọn.

      Ngước mắt lên, thấy Mộ Yến Thần vào, thang máy liền chậm rãi xuống, William nhịn được tò mò trong đáy lòng, giọng hỏi: "Mộ tổng tôi rất muốn hỏi chút, tiểu thư Lan Khê, ấy phải là em của ngài sao?"

      Làm việc cho ông chủ, có thể hỏi ít nên hỏi ít, có thể câm tuyệt đối nên nhảm.

      Nhưng mà William nhịn được nữa rồi. Trong bốn năm qua, bên cạnh Mộ Yến Thần có rất ít phụ nữ, nhưng cách thức phục vụ vị Mộ tiểu thư này, lúc nào cũng khiến cảm thấy bản thân phục vụ bà chủ của mình, thậm chí, so với phục vụ bà chủ còn phải cẩn thận hơn.

      Mộ Yến Thần ngước mắt, trước khi thang máy khép lại lạnh nhạt quét mắt nhìn ta.

      "Cậu chỉ cần nhớ, là của tôi là được." Giọng lạnh nhạt, sau đó "đinh" được tiếng, cửa thang máy đóng lại, xuống dưới.

      Ssắc mặt William khẽ biến thành trắng bệch, đứng đờ ở chỗ lúc lâu, mới xoa dịu được cơn rung động này.

      ***

      Nhận được tin nhắn, cho biết vị trí là tuyến xe điện ngầm ở đoạn đường phồn hoa nhất thành phố A.

      mình đến đây để làm gì?

      Mộ Yến Thần hơi mất kiên nhẫn.

      Buổi sáng lúc , vẫn ngủ rất say, nhẫn tâm đánh thức , máy bay của thương nhân nước ngoài rạng sáng đến Trung Quốc, trước buổi trưa lại muốn quay về, nếu như phải do thời gian quá gấp ở lại với .

      Mà buổi trưa, khi và Nhan Mục Nhiễm gặp nhau, ai biết được xảy ra chuyện gì?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197 [2]
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀

      Tốc độ lái xe rất nhanh, cánh tay Mộ Yến Thần chống lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài lạnh lùng nhàng gõ lên mặt kính, trong lòng càng lúc càng phiền não.

      Đúng vậy, sợ.

      Sợ dù chỉ là câu đúng, ai cũng có thể khiến bị thương.

      . . . . . .

      Khi Kiều Khải Dương chạy về công ty, tất cả người của bộ phận lập kế hoạch vẫn bận rộn như trước.

      vọt tới vị trí của Lan Khê liền phát tất cả mọi thứ vẫn hề thay đổi.

      Khuôn mặt đen lại khẽ nguyền rủa tiếng, Kiều Khải Dương vừa ấn số điện thoại của vừa muốn tiếp tục ra ngoài tìm, lại bị Branda gọi lại, nhíu mày : "Cậu tìm Lan Khê sao? Nếu đúng như vậy cần tìm đâu, ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, về nhà rồi."

      Kiều Khải Dương nhíu mày, cười lạnh: " lấy cái gì để gọi điện thoại? Điện thoại di động của cũng
      hết pin tắt máy..."

      "Hình như là điện thoại của trai ấy." Ánh mắt Branda nhìn tài liệu lần nữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn , "Cậu có ý kiến sao?"

      Kiều Khải Dương: "...."

      Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác buồn như đưa đám, mất mát, áy náy, cùng nhau xuất , thế nhưng cùng lúc đó, lại thấy may mắn, may mà xảy ra chuyện gì.

      Hơi mệt mỏi, rũ mắt, kéo cái ghế Lan Khê qua rồi ngồi lên , nhắm mắt dưỡng thần.

      chuỗi thanh giày cao gót, truyền từ xa đến gần,

      Kiều Khải Dương ngẩng đầu lên, ngược lại Tiểu Kha ở trước mặt lại nhịn được mà nhìn chút, oa, lại là nàng "36D" nổi tiếng của bộ phận quan hệ công chúng.

      mặc bộ quần áo tàn lộ vẻ tức giận, dừng lại trước mặt Kiều Khải Dương, giọng nũng nịu: "Tại sao lại ngồi ở vị trí của người phu nữ khác?"

      Kiều Khải Dương ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy ta.

      Mặc kệ, tiếp tục nghiêng đầu sang nghỉ ngơi.

      nóng nảy, cầm đồ đạc bàn Lan Khê lên khẽ ném lung tung, gào: " phải với em là đá ta rồi sao? Tại sao còn chạy đến bộ phận lập kế hoạch tìm ta?"

      Kiều Khải Dương bị quấy nhiễu đến mức bình tĩnh nổi.

      Tâm tình vốn hậm hực, ngước mắt nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ, giọng khàn khàn lạnh lùng: " cút ra xa chút cho tôi. Còn nữa...đừng có động đến đồ đạc bàn của ấy, bằng đợi tôi cho biết thế nào là đau khổ."

      Trong nháy mắt, khuôn mặt của giận dữ đến đỏ lên!!

      Cắn môi, nàng 36D kìm nén bộ ngực phập phồng kịch liệt, định dùng tay quét đồ đạc của Lan Khê ở bàn xuống đất: "Tại sao muốn em đau khổ?! Kiều Khải Dương, khốn kiếp... Mới vừa rồi còn gặp khách hàng cùng ta, đừng cho rằng em biết! ràng , tại sao người phụ nữ bẩn như vậy mà cũng muốn! ràng ngày đó với em muốn gặp lại ta, ràng từng như vậy!"

      Bị náo loạn như vậy, sắc mặt của Kiều Khải Dương hoàn toàn đen lại.

      Cười lạnh, sâu xa : " nhặt lên cho tôi."

      Người xung quanh rối rít đánh hơi được mùi vị nguy hiểm, nhân viên nữ ở bên cạnh Kiều Khải Dương vội vàng đứng lên đến bên cạnh khuyên lơn bảo ấy đừng kích động, khiến Kiều Khải Dương tức giận cũng phải là chuyện đơn giản.

      " phải muốn biết xảy ra chuyện gì sao? Vậy tôi cho biết..." Kiều Khải Dương tiếp tục trầm giọng . "Từ trước tới giờ, có lúc nào Kiều Khải Dương tôi đây theo đuổi phụ nữ mà đến tay . Mộ Lan Khê, ấy là người đầu tiên, tôi cam lòng cũng được sao? Tôi thích bị ấy coi thường cũng được à?"

      Tay nâng lên chĩa vào ngực, trong mắt kìm nén cơn đau đớn, giọng khàn khàn: "Ngày đó, khi tôi tới tìm chỗ này thoải mái, cho nên mấy câu khốn kiếp đó cũng đừng cho là đúng, hơn nữa tôi chưa từng hứa hẹn với điều gì, cũng đừng cho rằng ngồi xe của tôi lần là có thể trở thành Kiều thiếu phu nhân, nằm mơ mới có thể như vậy!"

      bị làm cho nhục nhã trước mặt tất cả mọi người, kìm chế nổi, che miệng khóc òa lên.

      Kiều Khải Dương giật cà vạt, cười lạnh, lẩm bẩm: "..... Ngày đó tôi cũng là khốn kiếp."

      Lúc cho người phụ nữ này ra khỏi công ty, thấy Mộ Yến Thần dựa vào bên cạnh xe đợi , trong lòng biết tại sao lại lỗ mãng xông lên những lời đó với Mộ Yến Thần, rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ còn biết duy trì tình cảm như vậy đủ khổ? còn thêm dầu, thêm dấm vào làm gì cơ chứ?

      Khoát khoát tay để mấy người vây xem tản ra, Kiều Khải Dương sa sút tinh thần, mười ngón tay đan vào nhau chống lên trán, trong lòng ê ẩm mà nghĩ ngợi, Lan Khê, xin lỗi.

      xin lỗi, coi như đầu óc bị hôn mê, coi như là lỗi của , có được ?

      .............

      Cửa xoát vé của tàu điện ngầm nhanh chóng ra ngay trước mặt, mang theo cơn gió mạnh.

      Lan Khê kinh ngạc nhìn xem đây là trạm nào, đợi đến khi cửa tàu điện ngầm mở ra liền vào trong, khí lạnh lẽo đánh tới, khi chưa kịp phản ứng bị người ta kéo cổ tay, cỗ sức lực mạnh mẽ kéo ra rồi kéo vào trong ngực!

      ngỡ ngàng, mờ mịt nhìn về phía người đó, ánh mắt từ sợ hãi trở nên kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành nghi ngờ.

      "..."

      ra lời, hồi lâu mới tìm được thanh của mình: ".......Mộ Yến Thần, sao lại ở đây?"

      Hết chương 197
      Last edited: 30/12/14
      AnAn thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 198: ra là em !!
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      " ở đây, còn có thể ở đâu?" Mộ Yến Thần thản nhiên ra câu, ôm vào trong ngực để bảo vệ , chuyển hướng, mặc cho xe điện ngầm ầm ầm qua sau lưng , mặt chôn trong lồng ngực của gió lạnh thổi đến.

      nhàng vỗ lưng của : "Em muốn ra ngoài ngồi xe về với , hay là chúng ta cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà?"
      Giọng hơi trầm của tràn đầy từ tính, Lan Khê vẫn kinh ngạc nên phản ứng kịp.

      Mộ Yến Thần liếc nhìn cái, vỗ vỗ gáy của , dắt tay của tới trạm xe điện ngầm ở phía đối diện, rồi cùng chờ xe.

      Mí mắt Lan Khê đột nhiên giật mạnh.

      nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu của trạm dừng, lúc này mới phát ra nếu như vừa rồi ngồi chuyến xe kia, vừa đúng là phương hướng ngược lại với nhà .

      Trong nháy mắt, khuôn mặt liền đỏ bừng.

      Nhưng mà vẫn cực kì tò mò, tại sao Mộ Yến Thần lại xuất ở chỗ này, bấm bấm tay của , muốn cho mình đáp án.

      Mộ Yến Thần hờ hững cụp mi, ôm lấy cổ của rồi hôn lên môi nụ hơn như trừng phạt: " có con mắt thứ ba, cho nên về sau đừng có tùy tùy tiện tiện làm trò mất tích với , em tới chỗ nào cũng có thể tìm được em, biết chưa?"

      Lan Khê chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, biết hay giả.

      Mộ Yến Thần khẽ cười yếu ớt, dịu dàng ôm , nhàng hôn lên môi của lần nữa.

      . . . . . .

      Điều hòa khí trong xe điện ngầm mở hơi thấp, có chỗ ngồi, nên Mộ Yến Thần dùng áo khoác bọc lấy rồi đứng lên ôm ở trước ngực, tay nắm chặt tay vịn.

      Người ngồi chen chúc ở xung quanh đó rối rít quay sang nhìn hai người.

      Lan Khê đỏ mặt, vùi sâu vào trong lồng ngực của , hỏi với giọng buồn bực: " náo loạn với , cho em biết làm thế nào mà có thể tìm được đến đây ?"


      Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt như nước, chậm rãi hỏi: "Em gặp Nhan Mục Nhiễm rồi hả?"

      Lan Khê ngẩn ra, nghĩ tới cũng nắm chuyện này.

      "Dạ." rầu rĩ trả lời.

      Cúi đầu, nhàng dựa vào trán của , khàn khàn hỏi: "chịu uất ức à?"

      Hàng lông mi dài của Lan Khê run lên, hiểu sao lại khẩn trương, hỏi ngược lại: "Chịu uất ức gì? Em chuyện công việc, phải chuyện riêng."

      Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng gợi lên nụ cười, cứ để cứng mồm cứng miệng : "Vậy có có chuyện gì khác muốn hỏi à?"

      Lan Khê cắn môi, hồi lâu mới khàn giọng ra hai chữ: " có."

      Mộ Yến Thần gật đầu cái, nhàng vuốt ve tóc của : "Em chỉ có duy nhất cơ hội, là bản thân em buông tha hỏi."

      Cho nên hãy nhớ, lần sau cũng có tốt như thế này, hăng hái trả lời đâu.

      Trong lòng Lan Khê chợt nguội lạnh, trong ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận nhìn chằm chằm vào , há hốc mồm rồi cũng ra câu nào.

      Tủi thân. . . . . . Đương nhiên là tủi thân rồi.

      tia chua xót ẩm ướt dâng lên trong mắt, bàn tay Lan Khê an phận vươn ra từ trong áo vest của , ôm chặt hông của , độc ác nhéo vào mảng da thịt lưng .

      Thế nhưng thịt người rát cứng, véo lúc lâu vẫn véo nổi, ngược lại còn làm cho tay mình đau.

      Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng đành lòng, cầm bàn tay bé của rồi quấn chặt vào trong áo vest lần nữa, rồi ôm cả người vào trong lòng, cách sợi tóc mềm mại hôn cái lên trán của .

      "Thế này , cũng ép em. . . . . . Nhưng mà hãy nhớ, ấy có cũng đừng tin, nếu như em nghi ngờ có thể trực tiếp tới hỏi , cái gì cũng cho em biết, hoặc nếu em muốn hết tất cả tình cảm trải qua trong bốn năm qua cho em cũng phải là thể, nhưng mà đừng có giấu trong lòng, khiến bản thân chịu tủi thân, biết ?" Giọng của ám ách dịu dàng dụ dỗ .

      Lông mày thanh mảnh của Lan Khê nhàng nhíu lại, khuôn mặt nhắn tràn đầy buồn bã, ngước mắt lên: "Bốn năm? Mộ Yến Thần, nợ nần bốn năm trước của với em còn chưa ràng, cho tới bây giờ em vẫn nhìn thấu , hiểu , huống chi là bốn năm này?"

      Mắt Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn chăm chú, chậm rãi hỏi: "Bốn năm trước em có cái gì hiểu?"

      Nếu như hỏi, biết đâu lúc này trả lời.

      cần kìm nén khổ sở, chịu đựng ở trong lòng như vậy.

      Lan Khê đưa mắt nhìn lúc lâu, cuối cùng vẫn dằn cảm giác chua xót ở trong lòng xuống, khàn giọng khé : "Thôi, em với cũng chỉ ở cùng chỗ cần giao trái tim, là người ở bên cạnh em nên em có gì hay để , tùy như thế nào cũng được."

      Mộ Yến Thần nhịn được, nụ cười thoáng lên khóe miệng, lặng im tiếng động, mị hoặc lan tràn.

      Tiểu bảo bối của , là lợi hại.

      Xe điện ngầm truyền thanh báo đến trạm, cũng có ý định thảo luận chuyện này với ở nơi công cộng, ôm lấy : "Đến trạm rồi. Chúng ta về nhà rồi bàn tiếp."

      Về nhà.

      Hai chữ này lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Lan Khê.
      === ====== ====== ========
      Chúc mừng năm mới, Happy new year! Chúc mọi người năm mới zui zẻ ha ^^! Tạm biệt 2014, sang năm 2015 mình cố gắng làm việc năng suất hơn, edit nhiều hơn ( thế thôi chứ trước bước qua, hị hị )
      [​IMG]


    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 198 [2]:
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀

      Bên trong phòng khách ấm áp, Lan Khê vùi mình vào trong ghế sa lon, lười biếng muốn suy nghĩ tiếp.

      Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm sâu, ném áo khoác sang bên rồi tới ôm , nghĩ tới Lan Khê lại rụt người lại, đề phòng nhìn về phía : " đừng có ôm em."

      Mộ Yến Thần nhướn mày, hiểu, chỉ thấy vừa đỏ mặt vừa : " đừng có dùng cánh tay từng ôm người phụ nữ khác đến ôm em!"

      Lúc này, mi tâm của Mộ Yến Thần mới giãn ra chút, vừa nãy ở tàu điện ngầm nên khó chuyện, lúc này mới đưa tay nắm lấy cằm của , cúi đầu hỏi: "Em uống rượu hả?"

      Bữa tiệc buổi trưa có uống chút rượu, nhưng tửu phẩm của tốt chút nào.

      Lan Khê tủi thân nên muốn quay khuôn mặt nhắn , lại bị nắm chặt hơn, ôn nhu hỏi tiếp: "Em biết từng ôm ai?"

      "Nhan Mục Nhiễm!" tố cáo.

      Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên, khóe môi tuấn dật suýt nữa nhịn được mà cười thành tiếng.

      "Những chuyện này là ấy cho em à?"

      "Hừ. . . . . ." Lan Khê cười lạnh, " ta em cũng đoán được như vậy."

      Đoán?

      đúng là dám đoán!

      Mộ Yến
      Thần ưu nhã đứng dậy, tiếp tục cởi cà vạt vướng víu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chú, hỏi: " còn gì cái gì? với ấy ở cùng chỗ, còn chung ta lên giường, muốn kết hôn?"


      Trong nháy mắt, mặt Lan Khê vừa căng vừa hồng, nghĩ tới lại còn dám suy đoán như vậy, tức giận quá biến thành cười, nghiêng người nằm ghế salon, trong lòng tràn đầy nguội lạnh và sa sút tinh thần: "Đều rồi. Vẻ mặt ta giống như các người là trời sinh đôi vậy! Mộ Yến Thần, có phải muốn với em là chưa từng bày tỏ với ta , người phụ nữ nào có chứng vọng tưởng mãnh liệt như vậy, nếu hề ra ám hiệu, sao ta có thể suy nghĩ ba hoa chích chòe như vậy!"


      Mộ Yến Thần liếc nhìn , chỉ cảm thấy bộ dáng mặc bộ quần áo làm việc nằm ghế salon cả người đầy oán hận rất là mê người.


      Quần áo bó sát, và tư thế nằm nên ngực lộ ra, mềm mại phập phồng, sợi tóc của cũng lượn lờ quấn quanh cổ, vết hôn làn da trắng như tuyết vẫn chưa biến mất.


      "Em cảm thấy phải ra ám hiệu gì với ấy?"


      Trong lòng Lan Khê đau xót, đổi lại tư thế nằm ngửa mặt,, uất ức : "Chắc chắc các người từng ở bên nhau."


      Nếu cho dù ai cũng ràng rành mạch như vậy.


      Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông , vờn qua núi phải mây. câu thơ đẹp như vậy, từng cho rằng chỉ đối với Mộ Yến Thần mới có tâm tình như vậy.


      Khóe mắt xuất nước mắt trong suốt, trong mắt nóng ẩm, dứt khoát nhắm mắt lại muốn để lộ cảm xúc của bản thân.


      Mộ luồng áp suất thấp kéo tới.


      Còn kịp mở mắt, cánh tay cường tráng ôm lấy hông của , vây ở trong lồng ngực, Mộ Yến Thần chậm rãi cúi người xuống, hôn xuống khóe mắt chảy nước mắt của .


      Lan Khê đột nhiên bừng tỉnh, muốn đứng dậy, bàn tay bé đẩy ra: " đừng có tới đây.... Ghế salon nhà tôi , chịu được hai người, đứng lên!"


      Mộ Yến Thần lạnh lùng cầm lấy tay của đặt lên đầu, tiếp ục hôn khóe mắt của .


      Nước mắt của là mặn, hơi chát kích thích vị giác của , cũng trêu chọc đáy lòng mềm mại khiến đau đớn.


      " chưa từng thực ở cùng chỗ với ấy, có lẽ từng mấy câu lập lờ nước đôi, khiến ấy hiểu lầm, nhưng mà tất cả đều có nguyên nhân. Còn về phần tại sao lại để ấy ở lại công ty, có suy nghĩ của , em cũng cần lo lắng về sau có cơ hội ở bên ấy.... Lan Khê, có em ở đây, cho bất kỳ người phụ nữ nào có cơ hội như vậy..."


      Giọng từ tính của phiêu đãng ở trong gian phòng khách, như hứa mãi sánh cùng lâu như trời đất.


      Lan Khê nghe vậy, hốc mắt càng ướt át.


      mặt tràn đầy vẻ ưu thương, nhưng vẫn muốn cười lạnh làm bộ như thèm để ý: "Đàn ông đều là tên lường gạt, cho rằng tôi tin tưởng ?"


      Trong đôi mắt sáng lóng lánh chứa đựng mâu thuẫn, u oán, thậm chí có chút tự ti.


      Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn trong chốc lát.


      Trong tròng mắt thoáng lên tia sáng lạnh lẽo, nâng gáy của lên, đối diện với hô hấp của , khàn giọng khẽ : "Mộ Lan Khê, em có nhớ hay rằng chính miệng em với , chúng ta ở chung chỗ, cần phụ trách, cũng cần thổ lộ tình cảm, đợi đến ngày nào đó muốn ổn định lại để kết hôn, liền rời khỏi nhau, chúng ta ở bên nhau được cũng có lúc chia tay. Lời này, có phải em với hay ?"


      -- như vậy lúc này, đòi hỏi cam kết cái gì? So đo được mất cái gì?


      Lan Khê, ra em , đúng hay ?


      Lan Khê ngẩn ra, ngay sau đó bỗng như có tiếng sét nổ vang ở đầu, bỗng tỉnh táo lại.


      Lời này, có phải em với hay ?"


      Đúng vậy.


      Những lời này đều do chính miệng .


      Giờ phút này, Lan Khê mới chính thức nhận thấy bản thân mình khác người, hoang đường biết bao nhiêu, giống oán phụ trách cứ trượng phu của mình ăn vụng ở bên ngoài biết bao nhiêu, tâm tình đau khổ, chua xót chân như vậy, cứ như bọn họ phải là bạn giường, mà là người .


      vượt qua ranh giới rồi.


      Trong nháy mắt, sắc mặt Lan Khê trắng bệch, lập tức đẩy ra, nhảy xuống ghế salon, thèm giày chạy thẳng vào trong, ánh mắt Mộ Yến Thần trầm xuống, theo bản năng đứng dậy đuổi theo .


      Mắt thấy sắp bị đuổi theo trong lòng Lan Khê đau xót, đột nhiên vặn mở cửa phòng tắm ra, "rầm!" tiếng rồi đóng chặt cửa, khóa lại, cách cánh cửa ngăn Mộ Yến Thần lại.


      Hết chương 198
      Last edited by a moderator: 2/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 199: Chân tướng bị che giấu
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Tiếng đóng cửa vang lên vang dội, giống như thể cách ràng nội tâm sợ hãi của .

      sợ hãi.

      Sợ trong lúc lơ đãng, bản thân giao nộp toàn bộ trái tim ra ngoài, sợ chuyện tình bốn năm trước xảy ra lần nữa. ràng chính phải bảo vệ mình, thế nhưng lúc này tại sao lại nhịn được mà lệ thuộc vào ? Thậm chí còn nhịn được muốn biến thành vật sở hữu riêng?

      Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm thúy, đến cạnh cửa, giơ tay lên gõ cái, dịu dàng : "Lan Khê."

      Lan Khê tựa sát vào cánh cửa, lông mày nhíu thành hàng, vẻ mặt có phần thống khổ: " đừng quan tâm đến tôi . . . . Mộ Yến Thần, đừng chuyện với tôi!"

      Trong đôi mắt Mộ Yến Thần nghiền nát cảm giác đau đớn, ngữ điệu càng thả
      chậm hơn, ôn nhu hơn: "Bảo bối, mở cửa ra."

      " cũng đừng có gọi tôi như vậy!" Tay Lan Khê khẽ run, chỉ cảm thấy càng ngày càng vượt qua ranh giới, " buồn nôn...."

      Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng lên nụ cười, hơi khổ sở.

      biết đoạn đối thoại vừa rồi dọa sợ, cũng chỉ muốn mượn cơ hội này để đối mặt với trái tim của mình mà thôi, lại nghĩ rằng vẫn mâu thuẫn, thế này có lẽ nên cho khoảng thời gian ở mình để tự mình suy nghĩ.

      Nhưng mà.....

      Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt, đặt tay lên tay nắm cửa xoay xoay lại phát khóa lại: "Lan Khê, thời tiết như thế này nên chân sàn nhà, dễ bị lạnh lắm."

      Lan Khê hơi suy sụp dựa sát vào cửa tụt xuống, lòng bàn chân quả rất lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trái tim, nhàng ôm lấy mình nở nụ cười khổ, cắn môi khẽ hỏi: "Mộ Yên Thần cũng buồn cười, chẳng phải muốn cho tôi biết chúng ta chỉ là vui đùa chút thôi sao? hứa hẹn với tôi làm gì? Chẳng lẽ bởi vì muốn dỗ cho tôi vui vẻ?"

      Mộ Yên Thần ngưng mắt nhìn bóng người cửa kính, khóe miệng im lặng lẽ lên nụ cười khổ.

      " muốn dỗ cho em vui vẻ sao nào?" khẽ , " em, đương nhiên muốn nhìn thấy em buồn, dù chỉ là chút. Lan Khê, mặc dù thời gian chúng ta chính thức chung đụng ngắn, nhưng chẳng lẽ em lại cảm thấy, đối đãi với em như thế nào?"

      Những ngày đó đâu chỉ đếm được đầu ngón tay, chẳng lẽ còn đủ để nhận thấy rằng, Mộ Yến Thần chỉ muốn vui đùa chút mà thôi?

      Điện thoại trong phòng khách vang lên ròn giã.

      Vốn muốn để ý, nhưng mà thanh reng reng kéo dài, làm muộn phiền tâm trí người khác.

      Mộ Yến Thần thấy có ý mở cửa, ánh mắt dịu dàng hơi hòa hoãn, dựa sát vào cánh cửa khẽ : "Nghe lời đứng lên, đợi quay lại."

      xong liền tới phòng khách cầm điện thoại di động ở sofa lên.

      nghĩ tới người gọi điện thoại tới lại là Branda.

      "Rất xin lỗi Tổng giám đốc Mộ, tôi.... tôi vốn muốn quấy rầy ngài, nhưng tôi muốn tìm Lan Khê." Branda lúng túng .

      Ánh mắt trong trẻo của Mộ Yến Thần quét vòng đến cánh cửa phòng tắm, lãnh đạm : " ấy tạm thời rảnh, có thể với tôi."

      Branda nhíu mày, lúc lâu sau mới mở miệng : "Là như thế này, hợp đồng mà chúng tôi kí với quý công ty lần trước ở chỗ ấy, bởi vì khác với tài liệu của hạng mục lần này, nên chúng tôi muốn so sánh quy định chi tiết hợp đồng, xem có đồng nhất hay , ngài có thể hay ...."

      Branda nổi nữa, tự mình sai khiến tổng giám đốc của người ta làm chuyện như vậy, ai cũng cảm thấy rất buồn cười.

      Mộ Yến Thần lại gật đầu cái, đáp tiếng rồi cúp điện thoại di động.

      cũng biết thường ngày để tài liệu ở đâu, chỉ nhớ trong phòng ngủ có tủ đầu giường, chắc là ở trong ngăn kéo phía dưới đèn bàn trong phòng khách, tiện tay kéo ra xem chút, toàn là mấy món đồ linh tinh gì đó.

      Phía dưới cùng của hộc tủ có chút cũ kỹ, có khóa lại, kéo ra cũng là đống giấy tờ loạn thất bát tao.

      Phần lớn là giấy chứng nhận.

      Bằng tốt nghiệp, bằng học vị, các loại thư đề cử và chứng minh, thậm chí còn có giấy chứng nhận đoàn viên khi học năm nhất trung học, mở ra xem chút, phía có dán tấm hình vẫn mới tinh, gương mặt non nớt của vẫn chưa nẩy nở, vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ.

      Híp híp mắt, Mộ Yến Thần thả giấy tờ chứng nhận về, cảm thấy chắc có ở đây.

      Nhưng trong nháy mắt khi đóng lại, nhìn thấy cuốn sổ ghi chép màu vàng sẫm, cuốn sổ ghi chép cũ kỹ nhét vào tận trong cùng, lấy ra, hóa ra là quyển bệnh án.

      Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên!

      Lan Khê ở trong phòng tắm ngây người hồi rốt cuộc có phần chịu nổi, cũng nghe thấy tiếng gọi điện thoại theo bản năng nhận thấy được đối phương là ai, mở cửa ra ngoài, nhìn thấy đứng trước tủ đưa lưng về phía mình, lúng ta lúng túng, khẽ hỏi: "Branda tìm tôi có chuyện gì?"

      Mộ Yến Thần hề lên tiếng.

      Hàng lông mày của Lan Khê nhàng nhíu lại, cho rằng nghe thấy, quyết định dép xong rồi tới: "Là tôi nghe lầm sao? phải Branda tìm tôi à?"

      Bờ lưng kiên cường của Mộ Yến Thần cứng đờ, cuối cùng giật giật, giọng lãnh đạm như nước vang lên: " ấy hỏi em về hợp đồng kí lần trước."

      Lan Khê ngẩn ra, phản ứng kịp, gật đầu cái: "Ở chỗ tôi đây, tôi lấy."

      vừa xoay người, cổ tay lại bị nắm chặt.

      ____________

      Bí mật sắp được hé mở với Thần ca =D là đau đớn, là cắn rứt, là hối hận hay là tức giận, là điên cuồng? ^^
      Last edited: 4/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :