1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cậu ta cười đến mức hài hước, giống như tình của này có bao nhiêu bẩn thỉu, bao nhiêu buồn cười: “ ra như vậy cũng có gì là tốt, thích cứ giữ lại, dù sao ta cũng cần tôi”

      Mộ Yến Thần kéo xuống lớp lá chắn cuối cùng của , ở trong xe vào người !

      Cả người nhanh chóng sảng khoái. Kèm theo cảm giác bên trong ấm nóng, như quấn chặt lấy , đầu óc trở nên trống rỗng, bắp thịt của Mộ Yến Thần căng lên, hồi lâu sau, cố nén để mình phun trào *** nặng nề tiến thẳng vào trong người , giống như muốn xé toạt cơ thể của ra, ràng nằm dưới thân mà rên rỉ này, là người mà sớm khắc sâu vào trong tim.

      Theo như ý cậu ta, phụ nữ qua tay Kiều Khải Dương phải là ít, cậu ta được, liền thẳng tay bôi đen danh dự của .

      Trong lòng tự nhiên thoáng qua ý cười, Mộ Yến Thần bỏ qua suy nghĩ trong đầu, hoàn toàn tập trung sức lực vào việc mây mưa này.

      ***

      cà nhắc, muốn với lên lấy văn kiện nóc tủ, lại với tới.

      Lan Khê đổ mồ hôi, có chút tuyệt vọng.

      Muốn tìm cái ghế, lại thấy cánh tay cầm văn kiện đưa cho , Lan Khê hoảng hốt, ngước lên nhìn.

      “Kiều tổng.” ngừng chút rồi lên tiếng.

      Cho tới tận bây giờ chưa từng gọi thẳng tên của Kiều Khải Dương, mà cũng có thói quen này, đúng là sau này phải tập quen dần mới được, giống như lại tìm được mùa xuân, bắt đầu tình mới, làm sao lại còn ân cần, nhiệt tình với người trước như vậy.

      Quả nhiên, sắc mặt Kiều Khải Dương lạnh như băng. Tay vẫn còn băng lại, chẳng qua là để ở phía trong áo khoát.

      Lan Khê nheo mắt, đột nhiên cau mày giọng hỏi: “ phải gãy xương sao? Sao lại phải là thạch cao?”

      Kiều Khải Dương ngoắc ngoắc khóe miệng, cười lạnh: “Bị thương là bị thương, tôi có gãy xương sao? cho rằng mình có mị lực lớn đến như vậy?”

      hồi ý lạnh đánh tới, suýt nữa Lan Khê bị ta làm cho đông cứng.

      Khuôn mặt nhắn tái xanh, lúc này Lan Khê mới nhận ra gai nhọn trong lời của ta, cũng cảm giác được ý bất đồng của ta, bất quá cũng sao, sớm biết, hoa hoa công tử như ta, có thể nghiêm túc trong bao lâu chứ?

      Lan Khê xoay người, quyết định bình tĩnh để ý đến ta.

      Kiều Khải Dương lại giống như muốn buông tha cho , chống tay lên cái tủ, tiếp tục cười lạnh: “ ta vẫn bình thường? thay đổi?”

      “Kiều tổng là muốn đến cái gì?” cũng khách khí rất nhiều.

      “Ví dụ như ta ở bên ngoài có, có gọi điện thoại cho người phụ nữ khác , phản ứng với nhiệt tình của , hoặc là tự nhiên lại trở nên lạnh lùng?”

      Lan Khê cau mày.

      vốn định mở miệng phản bác, lại chợt nhớ đến lúc sáng Mộ Yến Thần có ở nhà, chỉ để lại tờ giấy có chuyện gấp trước, nhưng lại làm bữa sáng để ở bàn.

      -- Có gì kỳ quái đâu?

      “Nhờ phúc của , nên có, chút cũng có.” Lan Khê nhìn , ánh mắt trở nên mênh mông.

      Mặt Kiều Khải Dương cứng đờ, sau đó ánh mắt lóe lên qua tia sáng biết là cảm xúc may mắn hay là áy náy, mím môi mỏng, giọng khàn khàn : “ nhanh lên , xe của công ty đợi chúng ta ở bên dưới, đối phương muốn gặp mặt để chuyện về bản hợp đồng lần trước, điểm này nhất.”

      Lan Khê biết những điều này.

      Chỉ là nghĩ đến việc hôm nay phải gặp mặt Nhan Mục Nhiễm, trong lòng tự dưng trở nên lạnh lẽo, nửa điểm khuyến khích cũng có.

      Cắn môi, quên phản bác: “Tôi hiểu , đúng là tôi cầm phần tài liệu cuối cùng, nếu phải do đến gần tôi sớm làm xong.”

      Kiều Khải Dương nhăn mày lại: “ ai đến gần?”

      Lan Khê để ý tới ta, xoay người rời .
      Last edited: 22/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ✭Chương 195: Bạn trai kiểm tra à? [1]
      Editor: ✭Mạn Nhi✭


      Trong nháy mắt khi lướt qua, sợi tóc mềm mại của quét cổ áo tinh xảo của .

      Kiều Khải Dương đột nhiên hoảng hốt.

      Ánh mắt thâm thúy của lộ ra vẻ lạnh lùng hung ác, liếc mắt nhìn về phía bóng dáng ở phía xa kia, cảm thấy lực hấp dẫn của vẫn còn nguyên.

      ràng phải là xinh đẹp diễm lệ, càng có vẻ quyến rũ phong tình, nhưng hết lần này đến lần khác đều hấp dẫn .

      Nhìn thời điểm, mắt giống như là hận được sinh trưởng ở phía , hút ra.

      Gương mặt tuấn tú của Kiều Khải Dương trắng còn chút máu, kìm nén cảm giác đau đớn ở trong mắt, nín thở đè nén cảm xúc sôi trào muốn đuổi theo xuống đáy lòng.

      Dọc đường , Lan Khê đều nhìn ra bên ngoài.

      "Đẹp lắm à?" Kiều Khải Dương lạnh giọng hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê quay lại, biết tại sao hôm nay luôn muốn gây khó dễ cho mình, dứt khoát im lặng gật đầu: "Đúng vậy, rất đẹp mắt."

      "Ánh mắt của là đặc biệt."

      " cũng rất đặc biệt, nghe mới tìm được nàng cỡ 36D, Nhất Chi Hoa ở bộ phận quan hệ xã hội, tổng giám Kiều, chúc mừng ."

      Kiều Khải Dương kinh ngạc nhìn khuôn mặt của , xinh đẹp động lòng người, bắt buộc bản thân dời tầm mắt , quét vòng xuống phía dưới , gợi lên nụ cười lạnh: "Đúng là nên chúc mừng, có vẻ như đến cup C còn có ấy chứ?"

      Hàm nghĩa được che dấu chính là ... tôi làm sao phải coi trọng cơ chứ?

      Lan Khê bị kích động nên khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, ở bên trong xe ngoài Branda ra còn có ba nữ đồng nghiệp, giờ phút này có hai người nhịn được mà nghiêng đầu hé miệng cười, Branda ngước mắt quét qua hai người kia cái, sau đó nhàng gõ gõ vào tấm vách xe rồi mở miệng : "Đừng nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi, Kiều tổng giám, đừng quên là chỉ theo xe đến đây, ra ở đây có chuyện của ."

      Bộ phận tài vụ làm dự toán đánh giá để ký kết hợp đồng, đó là giai đoạn sau.

      Lần này, đến phiên mặt của Kiều Khải Dương lúc đỏ lúc trắng, lạnh lùng mà lúng túng xoay mặt , im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ
      Lan Khê dựa vào chỗ ngồi, sắc mặt dần trở nên ủ dột, càng ngày càng gần chỗ hẹn, càng lúc càng thấp thỏm.

      Kiều Khải Dương nhìn vào kính chiếu hậu thấy nét mặt của , lại cho rằng bản thân mình vừa mới chuyện quá đáng quá, dù sao cũng nên làm tổn thương như vậy, cho dù hẹp hòi, cũng nên dùng loại tiêu chuẩn nông cạn như vậy để phán xét .

      "Đúng rồi, chị bảo em liên lạc với người quản lý hạng mục, em liên lạc chưa?" Lúc xuống xe Bran¬da hỏi .

      Lan Khê im lặng.

      mặt Bran¬da thoáng qua vẻ thất vọng, cũng hỏi nhiều nữa, thẳng về phía trước.

      Trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, họ được thông báo là quản lý Nhan họp, chờ lúc mới tới.

      Lần này chính là nửa giờ đồng hồ.

      "Hình như cũng phách lối như vậy, " Kiều Khải Dương cười lạnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Chính miệng ta thông báo thời gian, vậy mà bản thân lại đến trễ lâu như vậy, nuôi đám phế vật như thế này à?"

      Sắc mặt Branda chuyển thành khó coi, hạ giọng với : "Kiều tổng giám, trợ lý của người ta còn ở bên cạnh đó."

      Nhưng Kiều Khải Dương lại chỉ nhìn thấy mình Lan Khê, có chút xấu xa hứng thú nhìn sắc mặt trắng còn chút máu.

      Nhưng vừa rồi vẫn còn chút ý chí chiến đấu mà, sao bây giờ lại còn chút xíu nào nữa rồi?

      chuỗi thanh của giày cao gót truyền ra từ trong phòng họp, ung dung mà tao nhã, Nhan Mục Nhiễm vừa ra vừa chuyện với cấp dưới Can Tương, khi nhìn thấy bọn họ hơi kinh ngạc, vội vàng kết thúc công việc rồi tới.

      Tóc quăn dài đến eo, mặc lên người bộ đồ công sở màu đen trắng thành thục, tràn đầy nét quyến rũ.

      " xin lỗi, rất xin lỗi, tôi vừa mới họp, chuyên tâm quá nên quên mất thời gian hẹn trước, mọi người chờ lâu lắm rồi phải ? Xin chào, tôi là Nhan Mục Nhiễm. . . . . ."

      Branda đứng dậy, cười yếu ớt bắt tay với : "Cũng may là phải chờ lâu lắm."

      Nhan Mục Nhiễm cười với , sau đó quay mặt sang, đôi mắt trong veo liếc mắt nhìn người trong mấy năm xa cách biến thành xinh đẹp bức người, cười ngọt ngào, đưa tay ra: "Lan Khê, lâu gặp."

      Câu " lâu gặp" này, giống như là việc này nằm ngoài dự đoán, cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
      trai ruột của là tổng giám đốc của công ty này, cấp dưới có thể biết cũng là chuyện bình thường.

      Lan Khê ngẩn ngơ, khuôn mặt nhắn vẫn bình tĩnh, đưa tay ra bắt tay với ta, câu chào hỏi còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Mục Nhiễm bước tới ôm lấy : " là nhớ em, chúng ta hình như hơn bốn năm rồi chưa gặp nhau, em cũng trưởng thành rồi, đúng rồi, em và trai gặp nhau chưa?"

      Lan Khê nghẹn lời.

      ". . . . . . Tôi gặp rồi." khẽ .

      Đâu chỉ mới gặp nhau?

      Nhan Mục Nhiễm vẫn nở nụ cười như cũ: "Cũng nên gặp nhau từ lâu rồi! ấy à, lúc nào cũng thích kín đáo lên kế hoạch làm việc, đáng lẽ kế hoạch đến Đông Nam Á phát triển thị trường được bắt đầu từ nửa năm trước, biết tại sao ấy lại kéo dài tới thời gian này mới về. Khi đó chị cũng nhắc tới chuyện em học ở đại học A tại thành phố này với ấy, ấy lại còn biết rồi.. cũng là, em mình mà ấy cam lòng bỏ mặc bốn năm liền, trai như vậy cũng là đồ vô dụng. . . . . ."
      _________________
      Chúc mọi người giáng sinh an lành, ấm áp và hạnh phúc bên bạn bè và người thân. Dù hôm nay bận chơi nhưng mình vẫn quên nhiệm vụ edit tr cho mọi người nè, mọi người cho t 1 tràng pháo tay nhé ^^! Merry x-mas :clap: :clap:
      Nhận hứng gạch đá các nàng ném NMN nhé :lol: :lol:
      images

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ✭Chương 196: Bạn trai kiểm tra à? [1]
      Editor: ✭Mạn Nhi✭



      "Hôm nay, tôi tới ..." Lan Khê nhịn được khẽ ngắt lời ta, "để thay mặt công ty tới bàn bạc về phương án, trước tiên chúng ta nên chuyện này trước, còn chuyện riêng chúng ta hãy sau , có được ?"

      Khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm cứng đờ, hình như bị ngắt lời nên có chút bất ngờ và lúng lúng túng.

      Nhưng lúc lâu sau ta lại cười cười: "Cũng được, chúng ta đến phòng họp để bàn bạc, ở đó thuận tiện hơn."

      xong liền xoay người về phía trước, bảo trợ lý lấy cho mình phần tài liệu rồi mang vào phòng họp, theo sát phía sau là hai nữ nhân viên của bộ phận lập kế hoạch mà Nhan Mục Nhiễm dẫn theo để cùng bàn bạc, trang sức và quần áo rất tương xứng, đúng vậy, nghĩ tới phần lớn nhân viên ở DiglandYork lại có thể là người Trung Quốc, còn nhiệt tình và xinh đẹp như vậy.

      Branda xoa xoa mi tâm, nhịn được đến bên cạnh Lan Khê, khẽ : "Rốt cuộc em có hiểu nhân tình thế thái hay ? tại chúng ta ở thế bị động, đối phương thân thiết với em như vậy, thế mà em lại giữ mặt mũi cho người ta là có ý gì? Chẳng lẽ giống như em hy vọng dựa vào quan hệ của em với trai em, muốn dựa vào thực lực để đánh liều à? Bây giờ em có con át chủ bài nào rồi?"

      Lan Khê bị giáo huấn khiến đầu óc cũng choáng váng, cũng biết mình sai ở đâu, cặp hồ sơ bị ôm trong ngực cũng trở lên lạnh lẽo.

      Branda mặc kệ khuyên nữa, biết rằng hiểu làm thế nào để lấy lòng người người ta, lát nữa cũng đành phải tùy cơ ứng biến thôi.

      Kiều Khải Dương theo ở phía sau, khẽ híp mắt nhìn thành thục ở trước mặt, bước đến bên cạnh Lan Khê, thu hồi ánh mắt : " sợ ta à?"

      Cả người Lan Khê run lên, ánh mắt có ý đề phòng nhìn về phía Kiều Khải Dương.

      Khóe miệng Kiều Khải Dương giật giật, cần đáp án, nhìn vẻ mặt này của cũng biết mình đoán trúng được bảy phần.

      Dời ánh mắt lạnh lẽo , nhìn nữa mà đẩy cửa phòng họp ra.

      cho cùng Lan Khê cũng từng làm kế hoạch liên quan đến hạng mục Bờ biển, qua mấy tiếng trình bày đơn giản những ý tưởng, Nhan Mục Nhiễm gật đầu liên tiếp, trong quá trình ngước mắt nhìn về phía bé kia, bốn năm gặp, dường như bé càng mê người hơn rồi.

      Khóe mắt đuôi mày cũng có chút mùi vị của phụ nữ, đồ trang sức trang nhã, đường kẻ mắt đơn giản cũng vẽ lên vẻ quyến rũ phong tình, giống hàng ngày phải soi gương hóa trang lúc lâu mới có thể che kín được nếp nhăn lên nơi khóe mắt.

      Da dẻ săn chắc như trước, có sức sống như thời còn trẻ nữa rồi.

      Móng tay Nhan Mục Nhiễm được sơn màu hồng hoa mộc lan nhàng siết chặt trang giấy, lông mi nhàng buông xuống dưới theo hơi thở trong lồng ngực, tự với mình đây vốn phải là khác biệt, phụ nữ có những thứ này rồi cũng mất , phụ nữ ai cũng phải già , đợi đến khi ấy giống mình, chẳng lẽ Mộ Yến Thần vẫn còn có thể ấy?

      .. đáng tiếc, mình thể đợi đến lúc đó.
      [

      "Nhan tiểu thư, đây là những ý tưởng cơ bản của chúng tôi, xin hỏi ngài có chỗ nào hài lòng?" Lan Khê trình bày xong, giọng hỏi câu.

      Nhan Mục Nhiễm đắm chìm trong mạch suy nghĩ quay trở lại .

      Nhìn Lan Khê cười cười, mở miệng : "Chẳng trách lúc trước em nhất định muốn học chuyên ngành này. . . . . . Rất có thiên phú!"

      Bị Nhan Mục Nhiễm khen như vậy, Lan Khê hơi đỏ mặt, trong lòng lại có chút cảm giác quỷ dị.

      "Mặc dù việc tuyên truyền hạng mục bờ biển này có tính chất rất quan trọng, nhưng mà tính an toàn cũng cần phải cao, đổi sang góc độ khác mà chúng tôi cho phép vượt quá giới hạn dự toán, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo xuất bất cứ mối nguy hiểm nào cả. Những chuyện này đến lúc đó có người chuyên bàn bạc với các người, cho nên tại tôi có vấn đề gì cả." Nhan Mục Nhiễm khẽ .

      Cùng lúc đó, Branda ngồi ở bên cạnh dường như cũng thở phào nhõm.

      Dây cung căng thẳng ở trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng, bên môi Branda lên nụ cười, đưa tay ra: "Vậy hợp tác vui vẻ, Nhan tiểu thư."

      Nhan Mục Nhiễm hé miệng cười bắt tay với .

      "Cũng đến buổi trưa rồi, ở lại cùng ăn với nhau bữa cơm ."

      chủ động mở miệng mời.

      ***

      Trước khi ngồi vào bàn cơm, điện thoại di động cá nhân của Nhan Mục Nhiễm vang lên, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lên, chào hỏi với mọi người rồi sang bên cạnh nghe điện thoại.

      Lan Khê ngưng mắt nhìn ta lúc lâu, thản nhiên cụp mắt xuống.

      "Chao ôi, cậu có nhìn thấy hay , cái nhẫn của ấy đấy? Oa mình biết đó là kiểu dáng mới nhất của Cartier đấy! là đẹp, có phải chồng của ấy mua cho ấy hay . . . . . ."

      "Còn có phong cách trang điểm của ấy! là đẹp, mình cũng cảm thấy tuổi của ấy cũng xấp xỉ tuổi chúng ta, nhưng mà khuôn cách thể lại giống nhau. . . . . ."

      "Trang điểm đẹp như vậy là bởi vì ấy vốn có khuôn mặt dễ nhìn, cậu có thể lớn lên như vậy à. . . . . ."

      Hai viên chức líu ríu chuyện ngừng.

      " ấy kết hôn rồi à?" Kiều Khải Dương dùng khăn ăn lau tay, lạnh nhạt hỏi câu.

      Lan Khê ngẩn ra, nhàng lắc đầu: "Chắc là chưa."
      {

      Kiều Khải Dương cười nhạt: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy để cho ai nhìn? Sắc lang đầy đường sao . . . . ."

      Viên chức vui, giải thích: "Vậy chừng người ta cũng có bạn trai rồi."

      Kiều Khải Dương cầm cái muỗng gõ gõ vào thành cốc: "Nếu chờ ấy quay về hỏi chút nhé?"

      Viên chức : ". . . . . ."

      Hết c

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 196: và nhà của [1]
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Nhan Mục Nhiễm cúp điện thoại rồi về bên này, hé miệng cười: "Mọi người tán gẫu gì đấy? Sao tôi vừa đến lại im lặng tiếng động thế này?"

      Kiều Khải Dương cười như cười: "Nhan tiểu thư bạn trai vừa mới kiểm tra à?"

      Mặt Nhan Mục Nhiễm nhất thời cứng đờ.

      Kéo cái ghế ra, cười thản nhiên: ", là ông chủ kiểm tra."

      Câu này lộ vẻ mập mờ, Lan Khê nghe vậy càng thấy châm chọc, có chút dám tin mới vừa rồi người gọi điện thoại cho ấy là Mộ Yến Thần.

      "Oa, ông chủ kiểm tra à. . . . . ." Viên chức giáp đột nhiên nhớ tới người đàn ông tuấn từng tới công ty, cao lớn rắn rỏi, dáng vẻ thâm thúy, làm cho các nhàng quét mắt xuống dưới lầu vòng bị câu hồn phách, trong lòng vui mừng đến cực điểm, mắt lấp lánh nhìn Nhan Mục Nhiễm, "Nhan tỷ tỷ, chẳng lẽ bạn trai chị chính là ông chủ của DiglandYork?!!"

      Điều này thực có sức công phá! ! Đối với hiểu biết của hai viên chức , phong cách lẳng lơ của như Nhan Mục Nhiễm mới xứng với người đàn ông kim cương, ưu tú xuất sắc như Mộ Yến Thần!
      Sắc mặt của Nhan Mục Nhiễm lại trầm xuống.

      Bờ môi đỏ tươi mấp máy, biết nên thế nào, cười yếu ớt với mọi người, dịu dàng : "Bí mật."

      Bất kì công ty nào đứng đầu trong thương giới cũng cho phép ông chủ và cấp dưới chuyện đương, dù là mập, dù là tình cảm sớm tuôn trào.

      "A. . . . . ." mặt hai viên chức lộ ra cảm xúc vô cùng thất vọng .

      Nhan Mục Nhiễm nhếch nhếch khóe miệng, đẩy thực đơn đến trước mặt Lan Khê: "Muốn ăn cái gì, cứ việc gọi ."

      Lan Khê nhàng lật quyển thực đơn, ánh mắt yếu ớt nhàng lướt qua những cái tên đó, suy nghĩ lại hề đặt đó, lúc lâu giọng mở miệng, giọng ôn như ở bàn cơm nghe qua có phần đột ngột: "Hạng mục bờ biển này muốn tôi đại diện cho công ty để làm, chuyện này trai tôi biết ?"

      Câu hỏi này được đặt ra, trong nháy mắt khí bàn ăn căng thẳng đến cực hạn!

      Mi tâm của Nhan Mục Nhiễm nảy lên, sắc mặt tái nhợt, cười hỏi: "Em có ý gì?"

      Lan Khê khép thực đơn lại, tiếp tục dịu dàng : "Tôi chỉ là muốn biết các hạng mục bên trong Diglandork có được phân công độc lập hay mà thôi, chúng tôi cố gắng hết sức để hoàn thành hạng mục bờ biển, điều này ngài cần lo lắng."

      Móng tay Nhan Mục Nhiễm nhàng nắm chặt chiếc ly thủy tinh.

      " trai em biết. Là tôi lén lút quyết định." lạnh nhạt liếc mắt, thản nhiên ra.

      Lan Khê gật đầu cái, khóe miệng gợi lên nụ cười yếu ớt, tiếp tục mở thực đơn ra xem.

      Sau khúc nhạc đệm, bàn cơm lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

      Cũng biết tại sao, trong nội tâm Nhan Mục Nhiễm lại cực kỳ buồn bực.

      Tính sai rồi.

      Hóa ra xem thường Mộ Lan Khê rồi, bốn năm trước ấy có chút đơn thuần thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, mà bây giờ, học được cách nhẫn nhịn, biết đợi đến lúc chính mình chịu đựng nổi, còn bằng toạc hết ra.

      Cảm giác này là tồi tệ.

      Kiều Khải Dương ở bên cạnh quan sát, trong tròng mắt cũng thoáng qua chút tán thưởng, ánh mắt sáng quắc.

      "Giúp tôi gọi cá với hạt thông." thản nhiên ra lệnh.

      Lan Khê ngước mắt liếc ta cái, dường như tâm tình có vẻ tốt, con ngươi tràn ngập những tia sáng vụn: " gọi, là tầm thường."

      Kiều Khải Dương thưởng trà nhíu mày lại, đầu lưỡi bị nước trà làm nóng, " gì?"[

      Nha đầu này, mới cho chút ánh mặt trời là kiêu ngạo rồi.

      Nhan Mục Nhiễm nhìn bọn họ chút, cười : "Lan Khê đương rồi hả? Tôi biết vị này, con trai độc nhất của Chủ tịch hội đồng quản trị Tống, Kiều Khải Dương đúng ? là bạn trai của Lan Khê?"

      Câu này, khiến ngụm nước nghẹn lại trong cổ họng Kiều Khải Dương.

      Cầm lấy khăn giấy lau qua loa, cười, cánh tay dài giữ chặt thành ghế của Lan Khê giống như ôm vào trong ngực, mở miệng : "Bạn trai cũng đến nỗi, ấy vẫn còn , tôi đợi ấy lớn lên rồi bàn lại."

      ta cái gì vậy?

      Lan Khê lạnh lùng quét mắt, đập cùi chỏ vào cái ý bảo ta thu cánh tay lại.

      Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm run rẩy, dựa vào thành ghế: " ra cũng còn , dù sao cũng tốt nghiệp, sống mình ở thành phố lớn cũng dễ dàng, hãy tìm người đàn ông để dựa vào, nếu trai em lo lắng ."

      Kiều Khải Dương cười lạnh: "Vậy Nhan tiểu thư cũng còn nữa nhỉ, tại sao vẫn chưa vội vàng kết hôn vậy?"

      Nhan Mục Nhiễm cười cười: " từng nghe câu này chưa, từng gặp biển xanh muốn làm sông , vờn qua núi phải mây?"

      "Vậy thế nào?"

      Nhan Mục Nhiễm nghịch sợi tóc vành tai, mặt lộ ra vẻ đơn: "Tôi từng người đàn ông cực kì tốt, thế nên sau này dù gặp ai, cũng cảm thấy bằng ấy, thua kém hơn ấy, cho nên tôi tình nguyện độc cả đời cũng muốn chấp nhận người khác, mặc dù giống như các người vẫn còn tuổi xuân để mà tiêu phí, nhưng đối với tôi tiêu phí vì ấy, cũng rất đáng giá."
      ________________

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 196: Nhà của ! [2]
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀

      Nghe đến đó, trong lòng Lan Khê có chút sợ hãi, ngồi thẳng dậy, đúng lúc nhân viên phục vụ tới đưa thực đơn cho , tính toán phân tán lực chú ý nghe câu kế tiếp của Nhan Mục Nhiễm.

      " bạn trai cũ của ?" Kiều Khải Dương nheo mắt lại, tùy ý hỏi.

      Nhan Mục
      Nhan Mục Nhiễm cười cười, từ chối cho ý kiến, nhàng cách dịu dàng: “Tôi Mộ Yến Thần.”

      Nghe ta hề trì hoãn ra tất cả như vậy bàn tay đặt bàn ăn của Lan Khê trong nháy mắt run lên cái.

      Kiều Khải Dương cũng có phần khiếp sợ, nghĩ tới lại thẳng ra như vậy.

      phải vừa rồi còn là bí mật cơ mà?” cười lạnh, cảm thấy Nhan Mục Nhiễm như vậy là cố ý cho hai người bọn họ nghe, chắc chắn là cố ý.

      Nhan Mục Nhiễm theo bản năng mò mẫm thuốc là trong túi xách, hộp thuốc lá tinh xỏ dành cho phụ nữ, rất đẹp, thaanh điếu thuốc thon dài tinh tế, ta sờ sờ nó rồi lại để xuống.

      “Đối với người khác đương nhiên chỉ có thể như vậy, nhưng mà đối với các người, tôi còn giấu giếm cái gì.?” Khóe đuôi mày ta đều là vẻ quyến rũ, cũng có chút đơn đầy lôi cuốn.

      Khuôn mặt nhỉ nhắn của Lan Khê dần dần trắng bệch, bắt được trọng điểm, giọng : “ ra cũng chỉ là từng ở chung chỗ, bây giờ tách ra, phải sao?”

      Nhan Mục Nhiễm khẽ cười, tràn đầy vẻ mị hoặc, lúc lâu sau hỏi ngược lại : “em là tinh thần, hay về phương diện tình dục?”

      Những câu này, khiến đầu óc Lan Khê hoàn toàn nổ tung.

      …….

      Lúc trở về Lan Kê dưới chân hơi chao đảo, ràng chỉ uống ly, bắt đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt rồi.

      Kiều Hải Dương đỡ lấy , nhíu mày , “Rốt cuộc có thể hay ?”

      Trong dại dày Lan Khê khó chịu muốn chết, cắn răng chịu đựng cảm giác cuộn trào như dời núi lắp biển, từ trong ngực uốn éo đứng thẳng dậy, tay vụng về, mò mẫm điện thoại di dộng ở trong túi, muốn gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.

      Kiều Hải Dương cầm lấy túi xách của lần nữa, cười lạnh hỏi: “ muốn làm cái gì? Chẳng lẽ trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi ta có lên giường với Nhan Mục Nhiễm hay à? Mộ Lan Khê, thực tế gọi điện thoại đến hỏi ta có lên giường với Nhan Mục Nhiễm hay à? Mộ Lan Khê, thực tế chút , là đàn ông chứ phải thánh nhân, bên cạnh nhất định phải cấm dục à?! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

      Trái tim đột nhiên đau đớn, Lan Khê kìm nén nóng ẩm trong hốc mắt gào to với ta: “ biến mất, Mộ Yến Thần cũng phải là ! là ngựa đực còn ấy phải!”

      xong liền giành lấy cái túi xách.

      Kiều Khải Dương đưa cái túi xách lên cao, cười lạnh : “ làm cái gì vậy? coi các người như tình nhân sao? Hai người vốn chỉ ở chung chỗ chơi đùa chút, chẳng lẽ sau này còn xin đối phương trung trinh bất khuất, có đáng cười cơ chứ?!”

      Lan Khê khập khiễng tới, làm thế nào cũng với tới cuối cùng trong lòng đau xót cũng tiêu hao hết sức lực toàn thân.

      Những tia sáng vụn lắp lánh trong đáy mắt , tranh giành nữa.

      Branda đứng bên cạnh xe, nhíu mày: “Rốt cuộc hai người có định lên xe ? Xe sắp khởi hành rồi.”

      Kiều Khải Dương kéo cổ tay của , dỡ lấy , ngoái đầu sang, lạnh nhạt nhìn Branda: “ ấy thoải mái nên xin nghĩ buổi chiều, tôi đưa ấy trở về trước.”

      Branda cũng hơi lo lắng, nhưng có Kiều Khải Dương nênh cạnh ấy nên cũng yên tâm chút, tự mình lên xe.

      cho tôi biết ở đâu để tôi đưa về.” trong lòng Kiều Khải Dương đau đớn từng đợt, ôm lấy khẽ : “Đó là nhà của tôi và ấy, tại sao muốn đến? tránh xa chút .”

      Sắc mặt Kiều Khải Dương biến thành đen xì, trực tiếp vứt túi xách của xuống đất. “Được, gỏi lắm, chạy nhà của các người .”

      Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Kiều Khải Dương tức giận xoay người rời , chặn chiếc tãi vội vàng mở cửa ngồi vào.

      Lan Khê cắn cắn môi, hốc mắt bị những giọt nước mắt ẩm ướt chiếm giữ, trong lồng ngực cực kì đau đớn.

      Nhà.

      và Mộ Yến Thần có nhà ở đâu?

      Sau hồi lâu mới cố kiềm nén chua xót dâng lên trong lòng, vén sợi tóc ra sau tai, nhặt túi xách bị vứt ở đường lên nhìn thoáng qua, tìm được phương hướng liền đứng dậy rời .

      Xe Taxi chyaj nhanh như gió về phía trước, tay Kiều Khải Dương chống lên trán kìm nén cơn đau nhức, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, thể nhịn được nữa, khan giọng với tài xế: “Dừng xe, dừng xe.”

      thể ném mình ở đó.

      Ném tiền cho tài xế, Kiều Khải Dương xuống xe nhanh chóng chạy về chỗ vừa nã, mắt thấy phía dưới bảng chỉ đường có bóng dáng của , vẫn chạy như điên đến đó, thở hổn hển nhìn xung quanh, nghĩ đến phương hướng có thể .

      Nhưng dường xe cộ qua lại dứt, thế nhưng lại tìm thấy nữa.

      Hết chương 196.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :