1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Buông lỏng tay của ra chút, kỷ Hằng đầy ngập nhu tình, ánh mắt thâm thúy nhìn , khàn giọng : "Chúng ta hãy cho xong hết mọi việc, nếu như có ngày em ở cùng chỗ với ta còn cảm thấy vu vẻ nữa, em muốn tách ra, cũng đừng lo lắng em chỉ còn mình vì Ít nhất em vẫn còn có ở đây, em phải đau khổ mình, có biết ?"

      Lan Khê sắp ngồi yên được nữa.

      Ánh mắt của Kỷ Hằng ràng hề nóng, vậy mà lại cảm thấy cả người mình như bị nó thuê đốt , trái tim hơi đau, biết chuyện của mình nếu bị lộ ra ngoài tội ác, bị kỳ thị , cũng có cách nào để mặc cho người khác dùng những lời đó hành hạ mình, trầm luân như vậy, có mặt mũi nào để ra.

      —— Tại sao khi lại ghê tởm cái tội ác đó, mà lại còn tha thứ cho nó?

      —— Tại sao trách , thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị đường lui cho nữa?

      Trong lòng khỏi chua xót, mắt Lan Khê ươn ướt, dám nhìn thẳng vào mắt .

      Khóe miệng nở ra nụ cười tái nhợt, kỷ Hằng rút tay về: "Được rồi, nữa, chúng ta ăn cơm ."

      vô ý khuấy động mọi chuyện làm cũng cách nào ăn ngon miệng được.

      Tiệm ăn cách công ty vài phút bộ, ánh nắng mặt trời vào buổi trưa trải khắp thành phố, đột nhiên Lan Khê cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất im lặng, cả người trắng toát, làm cho thành phố này càng thêm yên tỉnh.

      "Học trưởng, biết từ lúc nào?" nhịn được hỏi câu.

      Kỷ Hằng lạnh nhạt : "Cũng mới gần đây thôi. . . . . . Trước kia chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng có suy nghĩ nhiều, gần đây mới dám xác định."

      xong ngước mắt lên nhìn con đường phía trước, cúi đầu khẽ hỏi: "Đứa kia là của ta?"

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê thoáng qua tia ảm đạm, cũng trả lời.

      Tâm Kỷ Hằng khẽ chấn động, xem ra lại đoán đúng nữa rồi, điều làm kinh ngạc nhất là vì ngờ bọn họ đến với nhau sớm như vậy. Môi mỏng mím chặt, cúi đầu hỏi thêm câu nữa: "Vậy trong hai người ai thích ai trước?"

      Tuổi tác chênh lệch như vậy, lại có quan hệ máu mũ ràng như vậy, sao bọn họ có thể phá hủy được rào cản như vậy?

      Lan Khê dừng lại, ngước mắt giọng : "Cho dù bị động hay chủ động cũng đều là tòng phạm, đều có tội, đều có phần,nếu thiếu người, những chuyện sau đó cũng xảy ra."

      Kỷ Hằng nhìn nàng

      , hồi lâu sau mới gật đầu cái.

      Lúc trở về, tâm tình của Lan Khê vẫn chưa ổn định lại được, thấy đám chị em tụm đầu lại bàn chuyện cũng có tâm trạng để hỏi han, cho đến khi Tiểu Kha chạy tới : “Lan Khê, ngày mai cậu có thăm bệnh ?”

      Thăm bệnh?

      Lan Khê có chút ngạc nhiên: “Ai ngã bệnh?”

      “Chính là đại công tử của chúng ta đó!” Tiểu Kha kinh ngạc la lên, “Cậu biết hả? ta cẩn thận bước hụt cầu thang té xuống nên bị gãy tay, nằm trong bệnh viện, hai ngày làm rồi, vậy mà cậu cũng biết hả?!”

      Đại công tử, chính là Kiều Khải Dương.

      Nghe xong Lan Khê khỏi sững sốt, lúc sau nhịn được liền phì cười, rất thể tưởng tượng được bộ dạng nhếch nhác của ta lúc đó, uất ức trong lòng cũng tự nhiên bay mất.

      Gãy xương, chắc rất đau.

      ngừng cười, cảm thấy xương sườn của mình tự nhiên lại đau, cũng từng bị gãy xương, nên biết cảm giác đó… “Chừng nào mọi người ?”

      “Buổi tối đó! Mọi người đều rảnh.”

      Lan Khê có chút khó xử.

      Do dự sau hồi liền : “Mình có việc nên sợ rằng được, mọi người giúp mình gửi lời thăm hỏi tới ta, chúc ta mau chóng bình phục nha!”

      Mặt mày Tiểu Kha suy sụp: “Vậy hả? Chắc chắn ta đau lòng đến chết cho xem.”

      Lan Khê nhàng cắn môi, gì thêm nữa, chợt nhớ tới câu rất cảm động của Kiều Khải Dương, còn chưa kịp cự tuyệt, chưa kịp cho ta biết hãy tìm khác tốt hơn .

      “Cám ơn nha…” Lan Khê cười cảm kích, lắc lắc tay áo của Tiểu Kha “Lần sau mình mời cậu ăn kem.”

      sao” Tiểu Kha khoát tay với , giơ lên thành nắm đấm, “Mình hoàn thành nhiệm vụ trong hạnh phúc, cũng thuận tiện ăn mừng dùmanh ta, tên này rất hoa tâm, lại thường bỏ rơi các . Lan Khê, good job!”

      Các , câu cuối cùng này có hơi ác ý phải.

      Lan Khê hé miệng cười, gì thêm.

      ……

      Giờ tan việc Lan Khê ra cửa công ty, liền thấy được bóng dáng quen thuộc.

      Sắc trời dần tối, ở đằng xa đèn đường sáng lên, vô cùng rực rỡ, đứng trong gió đêm vô cùng quyến rũ, ánh mắt đặt người , sau đó lại rời .

      Lan Khê bước thêm bước, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.

      chờ có lâu ?” có chút lúng túng, giọng hỏi.

      Lâu rồi chưa chung đụng với , nên có chút luống cuống, ánh mắt cũng biết nên nhìn ở đâu cho đúng, mặt đỏ lên, thể thở nổi.

      Mộ Yến Thần nhìn , rồi đứng lên, ưu nhã lại mở cửa xe.

      Lan Khê ngồi xuống, cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Nhưng khi lên xe, mọi thứ hình như có chút đúng lắm.

      Bóng tối kéo tới, Lan Khê hồi hộp khẩn trương, cảm thấy tay đặt ở hông của . Sau đó cơ thể nóng rực của sáp lại gần, hôn lên môi của , triền miên hồi rồi lần xuống cổ, Lan Khê khẽ run, nhíu mày đẩy vai ra: “Mộ Yến Thần…”

      Tay giữ chặt hông hơn, ánh mắt của sâu, môi mỏng để cạnh tai , khàn giọng an ủi: “Yên tâm… ai nhìn thấy đâu.”

      biết lo lắng điều gì.

      Tim Lan Khê đập thình thịch, để mặc cho hôn cổ rồi hôn tai của , cả người run rẩy, động tác êm ái của lộ ra chút cuồng dã, dường như vẫn ảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn lên khuôn mặt nhắn của , kềm đầu lại, cạy kẽ răng của ra, mút lấy đầu lưỡi của mà triền miên.

      Ham muốn bị kềm hãm suốt ngày của cuối cùng cũng bộc phát.

      Cả người Lan Khê nóng ra, cơ thể cảm thấy kích tình cùng khát vọng, tay của luống cuống níu lấy cánh tay của .

      Tay chạm vào lưng của , dọc theo xương sườn của , giữ chặt lấy gáy của .

      “…” Lan Khê cảm thấy đau xót, ưm lên tiếng, khẽ ngửa đầu, để cho thưởng thức tốt.

      Mộ Yến Thần từ từ mở mắt ra.

      Ngón tay vừa vuốt ve liền nghe thấy giọng ngọt ngào của vang lên, hai ngón tay đè lại, nhàng vào.

      Nhất thời, Lan Khê đau đến run rẩy, biết vì sao xương sống lại rất đau, hai mắt ươn ướt, ở trong lòng đáng thương nức nở nghẹn ngào: “Đau…”

      Mộ Yến Thần nhàng buông môi ra, rồi lại nhanh chóng hôn tiếp cái nữa, lần này dùng lực mạnh hơn chút, giọng trầm thấp nhàng vang bên tai : “Đừng động, vào trước đau đó…”

      Ngồi trong phòng làm việc rất lâu nên thể vận động nhiều, bây giờ hai vai đau nhức, đụng cái cũng cảm thấy rất đau.
      Last edited: 6/12/14
      pink_lee thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 190: Hào môn thừa hoan


      Chương 190: muốn lại có thói quen như thế nữa.


      Ánh mắt của Lan Khê đầy đau thương, cố nén đau đớn, ràng cảm nhận được săn sóc của .


      "Sau này ngày nào cũng phải vân vê như vậy mới được, ít nhất phải 10 phút, nếu sau này xương sống bị đau đó, cho dù làm trong văn phòng cũng đừng nên ngồi quá lâu, biết ?" ôn nhu , khí nóng ngừng lan ra cổ của .


      Lan Khê cắn môi, môi vẫn còn in lại dấu răng, giọng : "Biết rồi, em có nhiều kinh nghiệm sống đến như vậy, nên biết nhiều về dưỡng sinh."


      Dưỡng sinh.


      Mộ Yến Thần hơi hơi nhíu mi, lực đạo đột nhiên mạnh lên, lập tức đau đớn nức nở hơi thở của vô cùng nguy hiểm, bên tai : "Em già rồi hả?"


      Lan Khê lập tức muốn giải thích: " có. Em chỉ thành thục thôi."


      Cái từ này dễ nghe hơn nhiều.


      Mộ Yến Thần lạnh lùng híp mắt lại, mặt cũng trở nên ôn nhu hơn, giận dữ cũng mất rất nhiều, sau đó nắm lấy tay tiếp tục mát xa, chờ từ từ quen với cảm giác hơi đau này, bả vai mỏi nhừ cũng dần khỏe hơn trước.


      "Thoải mái ?"


      Lan Khê nhu thuận giống như chú mèo , gật gật đầu.


      Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần nắm lấy khuôn mặt nhắn của rồi hôn lên đó cái: "Sau khi trở về em nên làm cho thoải mái bù ."


      Câu này như ám chỉ điều gì đó, Lan Khê nghe xong mặt liền đỏ bừng!


      Khi rời , cơ thể như có trận gió lạnh ùa vào, mở máy xe chạy tới nhà trọ của , Lan Khê hiểu tại sao mình lại khẩn trương đến vậy, biết lại muốn làm cái gì.


      ngờ tới, lại chạy đến siêu thụ mua thức ăn về nhà nấu.


      "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn hả? phải còn phải làm nữa sao?" Lan Khê lướt nhìn mấy túi nhựa xe hỏi.


      "Ừ." Mộ Yến Thần nhàn nhạt đáp lại, tự nhiên lại thấy thích từ "chúng ta" của , đảo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy tay , rồi lái xe chạy về nhà.


      Sau khi về tới nhà trọ, Lan Khê mới biết mình sai.


      "Cầm vào bếp ." giao cái túi cho .


      Lan Khê thay dép rồi vào bếp, nhàng nhăn mày: "Tại sao lại mua toàn đồ ăn thanh đạm vậy?"


      nhớ là có khẩu vị này.


      Mộ Yến Thần ở phòng khách cởi áo khoác cùng cà-vạt, cơ thể cao lớn tới: "Hôm nay em là bữa tối."


      - - làm?!!


      Lan Khê mở to hai mắt nhìn, sau lúc lâu mới xoắn xuýt giọng giải thích: " phải em làm đúng ."


      Việc nhà còn có khả năng làm thử, nhưng còn việc nấu ăn chưa từng học qua.


      "Em cứ làm đại , bây giờ bắt đầu học cũng được, chỉ cần là do em nấu, ăn hết." Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, biểu tình lạnh nhạt, "Bắt đầu ."


      Đêm nay, như cố ý gây khó dễ cho phải.


      ra ngoài, Lan Khê cứ nhăn mày thôi, nhìn túi thức ăn bự chảng làm khỏi hoảng loạn, trong đầu như có mấy tia lửa điện xẹt qua, đột nhiên nhớ tới quán cơm Hàn Quốc mà ăn cùng Kỷ Hằng hổi trưa, chẳng lẽ --


      Lan Khê chợt hiểu ra mọi chuyện.


      Đẩy túi lớn vào trong nhà bếp, chạy ra ngoài phòng khách thấy Mộ Yến Thần ngồi ở ghế sofa xem tivi, TV phải tin thời , cũng phải tin quân , mà là quảng cáo giới thiệu xà phòng hương xoài.


      nhịn được, khéo miệng liền run rẩy, thể nào được.


      nhàng bước tới, ôm lấy từ phía sau, bàn tay mềm mại của Lan Khê quấn lấy cổ , ôn nhu hỏi: "Hồi trưa có đến công ty tìm em hả?"


      Mộ Yến Thần lạnh lùng phủ nhận: " có."



      Gạt người.


      Lân Khê bĩu môi, cảm thấy người đàn ông này đáng chút nào, ra là do ghen nên mới dùng cách đổi này.


      "vậy làm sao mà biết được hồi trưa nay em ăn cơm với học trưởng, lẽ là ở trong tiệm ăn?"


      hỏi trực tiếp Mộ Yến Thần cũng giấu diếm, kéo cánh tay quấn cổ mình xuống, đạm mạc : "Hồi trưa trao đổi hạng mục với đối tác, tại công ty của các ngươi đối diện với cái quán đó."


      - - còn cho rằng bữa trưa điều tra nữa chứ?


      ra là như vậy.


      "Là thương nhân?" chuyển đề tài hỏi.


      Mộ Yến Thần nhíu nhiu mày: "Em biết?"
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      pink_lee thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 190.2


      "Đương nhiên, cái nơi sa hoa đó chỉ có thể hấp dẫn những người lãnh đạo thích tiêu tiền tiêu tiền hoang phí mà thôi, chỉ có thể gạt được người ngoài nghề."

      hiểu ít về nó đâu.

      Đề tài này vừa kết thúc lại bắt đầu trầm mặc,mắt nhìn TV nhưng hề để ý đến nội dung bên trong, Lan Khê còn cách nào khác, thèm để ý lần nữa quấn lấy cổ , ánh mắt mềm mại, ghé vào lỗ tai khẽ: " trai, em ..."

      Giọng nhàng thốt lên chữ " trai", làm cho lòng Mộ Yến Thần chấn động thôi! Ngón tay run rẩy, cách xưng hô này lâu lắm rồi chưa được nghe lại lần nào.

      Tivi vẫn

      tiếp tục phát sóng, giống như trở về bốn năm trước, cũng ở độ tuổi ngày đó.

      Khi đó, rất mẫn cảm mà và yếu ớt, hiểu bất cứ chuyện gì. là bảo bối ở trong lòng , chỉ cần nhíu mày hay rơi giọt nước mắt cũng làm cho đau lòng, hận thể cho biết tất cả những gì nghe, chỉ cần muốn, bất cứ thứ gì cũng cho .

      Môi mỏng nhếch lên, lộ ra chút trắng xanh, Mộ Yến Thần nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của , kéo xuống ngồi cạnh mình.

      Đứa trẻ trước mặt này, ràng vẫn có gì thay đổi.

      Trong mắt Mộ Yến Thần xuất tia lửa nóng bỏng, ôm vào trong ngực, mà lại nhưng dám mạnh tay sợ lại làm đau, lòng bàn tay vuốt ve mặt , giọng trầm thấp u lãnh vang lên: “Em tưởng chỉ cần gọi tiếng “ trai” làm khó dễ em nữa sao?”

      Trong lòng Lan Khê hơi chấn động, ngờ chỉ chữ đơn giản như thế lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.

      Động tác ôn nhu của làm cho đề phòng của dần mất , có chút tâm tư tạp niệm nào hết.

      Lan Khê nhàng vòng qua ôm , trong mắt đầy chờ mong: “ tức giận sao?”

      Mộ Yến Thần hừ tiếng, khóe miệng ngoắc ngoắc, từ lạnh lùng trở nên ấm áp hơn.

      - - biết địa vị của mình trong lòng như vậy, tức cái gì chứ?

      Lan Khê hơi yên tâm, ôm chặt lấy : “Nếu muốn ăn em có thể làm phụ, bây giờ có học cũng muộn lắm rồi, lát nữa ăn được đừng trách..”

      Giọng dịu dàng chứa chan biết bao tình cảm của vang lên.

      ôm chặt , vỗ vỗ lên khuôn mặt nhắn của , ngăn lời của lại, Mộ Yến Thần trầm thấp : “Được rồi… Em ngồi ở đây . nấu được chưa.”

      cũng có ý định để cho tự mình nấu ăn.

      Lần này đến lượt Lan Khê khỏi kinh ngạc.

      biết nấu sao?”

      bây giờ học nè.” thản nhiên đáp.

      Lan Khê lập tức muốn theo vào phòng bếp để xem thử.

      Mộ Yến Thần liền dùng ánh mắt ngăn lại, cơ thể to lớn của lần nữa cuối xuống, nhàng hôn lên môi , thoáng chốc Lan Khê dám động đậy, để cho hôn tùy ý, dần dần xâm nhập, cuối cùng ngừng quấn lấy đầu lưỡi của mà ngậm cắn, sau đó phun ra hai chữ: “ tinh!”

      Mặt Lan Khê đỏ bừng, hơi thở ổn định.

      Ánh mắt nóng bỏng của Mộ Yến Thần trở nên ôn nhu hơn, sau khi thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi mới đứng dậy vào bếp.



      Chỉ bữa cơm mà lăn qua lăn lại đến hơn 10 giờ mới ăn xong, sau khi đem chén dĩa bỏ vào trong tủ Lan Khê mới chợt nhớ ra chuyện, ra ngoài phát phòng khách trống trơn, nhưng trong thư phòng lại mở đèn sáng trưng.

      Thư phòng của rất , chỉ có cây treo đồ, giá sách và hai chiếc ghế sofa , dùng để nghỉ ngơi rất tốt, chứ làm việc lại thoải mái chút nào.

      chạy vào phòng quả nhiên thấy Mộ Yến Thần ở trong đó, màn hình máy tính đầy những đường cong tung hoành, xem hiểu.

      Hốc mắt nóng lên, Lan Khê giọng hỏi: “ lại định làm việc suốt đêm nữa hả?”

      nhớ rất , trước kia cũng có thói quen này.

      Mộ Yến Thần nhìn hốc mắt đỏ lên của tâm lại mềm nhũn, giơ tay lên ý bảo lại gần.

      làm việc suốt đêm, chỉ là do lệch múi giờ thôi, ở bên Mĩ có rất nhiều việc cần thông qua, chỉ buổi tối mới xử lý được thôi.” giọng giải thích, kéo ngồi xuống chân mình, “Em tắm trước , ở đây đợi em.”

      Chóp mũi Lan Khê hơi chua xót, mắt trong veo ngước nhìn : “Sau đó lại chờ đến khi em ngủ rồi làm việc tiếp nữa hả? Mộ Yến Thần, em rồi, nếu rảnh đừng có tới, em có thể ở mình được, nghe hiểu sao?”

      Miệng ngừng trách cứ, nếu đổi lại ngày thường Mộ Yến Thần nhất định cho phép với như thế này, nhưng lúc này, rất thỏa mãn, có điểm gì gọi là tức giận. quyết định để bản báo cáo xuống, ôm lấy : “Được rồi, chúng ta bắt đầu…”

      “Mộ Yến Thần, ý em phải như vậy.”

      Thấy vùng vẫy, Mộ Yến Thần kiềm lại cho động đậy nữa, để ngồi lên bàn, nhìn bộ ngực tròn trịa của , trong mắt như có thứ gì đó sáng lên.

      “Em muốn làm chậm trễ công việc của , đại học năm ba em chuyển ra ngoài khỏi ký túc xá, quen ở mình rồi, sau này cần thức đêm nữa, cũng đừng có uống mấy loại thuốc này nữa, tốt cho cơ thể đâu.” Lan Khê cố gắng bình tĩnh .

      Mộ Yến Thần chăm chú nhìn , sau lúc lâu mới khàn giọng mở miệng: “ cũng ở mình lâu rồi. cũng muốn có thói quen này nữa.”

      Bốn năm qua, rất độc.

      Nên muốn có thói quen ở mình nữa.
      Last edited by a moderator: 9/12/14
      pink_lee thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương191: Cũng có ai đau lòng
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Trong con ngươi thâm thúy nghiền nát chút đau nhức bị năm tháng đốt cháy, Mộ Yến Thần nắm lấy cằm của , tiếp tục khàn khàn hỏi: "Em cảm thấy muốn kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?"

      "Chẳng qua nghiệp cũng chỉ là bước khỏi đầu, sau đó dừng lại được, hơn vạn nhân viên phụ thuộc vào công ty để sinh tồn, đổi lại bất kì ai cũng thể buông tay .... Nhưng mà có đôi khi cũng muốn tự hỏi bản thân, " chầm chậm , giọng trầm thấp từ tính lộ ra tia khổ sở, "Lan Khê, bốn năm trước, lúc rời chưa từng nghĩ tới, có ngày lại có thể ở cùng chỗ với em như thế này. Lúc ấy cảm thấy có lẽ cả đời này trải qua như vậy, ai , cũng vậy thương ai hết. . . . . . Cho nên cảm thấy, bây giờ có được em, có bao nhiêu may mắn."

      có bao nhiêu may mắn, mới mất em.

      Ngón tay thon dài nhàng, uyển chuyển vuốt ve cằm của , muốn buông ra, Mộ Yến Thần , giọng càng ngày càng ám ách, ánh mắt lại lấp lánh ánh sáng, "Cho nên công việc gì đó gặp quỷ ... sợ em ở mình rồi hài lòng quay đầu luôn, sợ để ý cái là em lại luôn."

      Môi mỏng dán lên bờ môi đỏ tươi của , triền miên lẩm bẩm.

      Lan Khê lẳng lặng nghe lời , trong hốc mắt ửng hồng tràn đầy nước mắt cố nén lại, cực kì run rẩy.

      lùi về phía sau tựa vào mặt bàn, tiếp nhận nụ hôn êm ái triền miên, tới tấp của , kìm nén cơn nghẹn ngào giọng khàn khàn: "Vậy cứ ở Mi ngây ngốc là tốt rồi, tại sao lại quay về . . . . ."

      Mộ Yến Thần tràn đầy cảm xúc đau đớn và cảm động khi đánh mất mà vẫn tìm lại được, cười lạnh tiếng rồi ôm chặt lấy , giữ chặt eo của dán vào người mình: "Em cứ . . . . . ."

      Lan Khê cố gắng duy trì tỉnh táo khi cường thế đến gần, đôi mắt ngập tràn nước mắt lấp lánh ánh sáng: "Mộ Yến Thần, tại sao có thể chọn thời điểm tốt như vậy, khiến em cả đời này cũng muốn gặp lại ."

      "Vậy quên hết những chuyện tốt kia , nhớ là đủ rồi!" khàn khàn bá đạo tuyên cáo, rốt cuộc cũng nhịn được ham muốn sôi trào ở trong thân thể lại nữa mà ôm lên, triền miên hôn , tách hai chân của ra quấn chặt lấy hông của mình, rồi sải bước vào phòng ngủ.

      Lan Khê chỉ có cảm giác bản thân bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, giữa dòng nước nhấp nhô, cảm thấy ý thức của mình như bị tách rời, khi vùi sâu vào bên trong giường lớn mềm mại, trong nháy mắt mới thanh tỉnh, tiếp theo trong cái chớp mắt lại bị nghiêng người nặng nề đè lên, áo sơ mi và cà vạt của bị cởi ra, cánh tay cường tráng nâng dậy, vững vàng che kín bờ môi đỏ tươi như máu của , bàn tay mạnh mẽ đẩy quần áo ở eo lên, da thịt cận kề, điên cuồng triền miên, dây dưa với .

      Cả người Lan Khê run rẩy, toàn thân lên màu hồng phấn xinh đẹp, ngón tay Mộ Yến Thần thăm dò vào lưng quần của , ngang ngược chiếm giữ, mạnh dạn trêu chọc, Lan Khê run rẩy ngừng, thanh nức nở nghẹn ngào tràn ra từ môi lưỡi, Mộ Yến Thần chờ đến khi trêu chọc đủ rồi mới cởi quần của ra, chờ khi toàn thân bị lột sạch , lông mi dài của rung động, trong con ngươi tràn đầy vẻ mơ màng, thân thể trắng nõn cùng những sợi tóc đen nhánh xinh đẹp dây dưa giữa giường lớn, đầu độc tâm trí của con người ta, Mộ Yến Thần nâng hông của lên để cho ánh mắt mê ly của đối diện với mình, nhắm vào nơi đủ ướt át của , hoàn toàn đâm vào!

      ở dưới người uốn éo rồi bị hòa tan thành dòng nước mùa xuân.

      Suốt đêm Mộ Yến Thần cũng từ chậm chạp đến kịch liệt làm qua loa, mà là chín cạn sâu tỉ mỉ vẽ lên ham muốn của , nghe từng tiếng rên rỉ êm tai của tràn ra cánh môi, cả người run rẩy dâng lên màu hồng phấn, ở phía dưới người muốn sống cũng được muốn chết cũng xong.

      Cả người Lan Khê cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cả đêm nghe thanh của lượn lờ ở bên tai, say đắm lòng người.

      Sau nửa đêm, khi thể lực của hết chịu nổi, nghẹn ngào cầu xin nhanh nhanh kết thúc, Mộ Yến Thần khẽ hôn lên khóe miệng , kéo vào trong khuỷu tay, nhắm chuẩn góc độ rồi vào từ chậm đến nhanh, trong khí , đến hạt bụi cũng sôi trào, tiếng kêu làm người ta mặt đỏ tới mang tai lại lần nữa thể kiềm chế mà tuôn ra.

      Khi tất cả đều lúc kết thúc, Lan Khê như chết sống lại, khoái cảm trong thân thể như nổ tung. Cảm giác giống như có ngọn lửa muốn bùng cháy khiến khó chịu, nức nở nghẹn ngào lâu mới cảm thấy cơn sóng kia rút , còn chút hơi sức nào, người đàn ông này sắp ép khô rồi.

      Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Lan Khê mới phát , cả căn phòng tối đen.

      Trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp của mở to, trong bóng đêm cũng dám thở mạnh, hồi lâu sau, hơi sức của toàn thân tập trung cánh tay, muốn đưa tay ra bật đèn bàn.

      Giữa khoảng Mộ Yến Thần bắt được cổ tay trắng nõn của , nhàng đặt xuống bên gối, cắn vành tai của khàn khàn: "Đừng sợ, ở đây. . . . . . Mệt ? dẫn em tắm rồi ngủ tiếp. . . . . ."

      Lan Khê vẫn dám thở mạnh như cũ, trong vành mắt xinh đẹp bắt đầu có nước mắt chua xót chảy ra.

      sợ bóng tối, nỗi sợ hãi lớn đến mức thể tưởng tượng nổi.

      Mộ Yến Thần chấm dứt cơn triền miên, ôm vào lòng, trực tiếp mang vào phòng tắm.

      Trong phòng tắm, dòng nước nóng hổi phun xuống Lan Khê mới khôi phục tri giác, nhắm mắt ngừng thở, đưa tay muốn lướt mặt nước nóng, tay lại bị bắt được, Mộ Yến Thần ôm lấy gáy của rồi đặt nụ hôn lên môi của , dời lực chú ý của , cùng tắm rửa.

      lần nữa khôi phục ý thức, máy điều hòa khí trong phòng được bật lên.


      Cuối hè, thời tiết vẫn hơi nóng, đắp chăn mỏng lên người rồi mở máy điều hòa khí là vừa vặn, Lan Khê nghe thấy tiếng vù vù, da đầu thoải mái tê dại, mở mắt ra nhìn thấy Mộ Yến Thần quấn khăn tắm ở hông, còn nằm đùi , tóc bị máy sấy nhàng thổi, chân tóc được sấy khô.

      Giờ phút này, đèn cũng sáng.

      Trong lòng Lan Khê chợt có cảm giác kỳ quái, dường như nhớ nổi trận hắc ám kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngẩng mặt nhìn vẻ mặt lại nghĩ ra dụng ý của , nhưng mà. . . . . . trong lòng rất ấm áp.

      lại có thể biết sấy tóc cho .

      Vươn cánh tay mềm mại ra,

      ôm chặp lấy eo của .

      “Đầu đừng có tựa vào chỗ đó —“ Ánh mắt Mộ Yến Thần nhàn nhạt, tốtbụng nhắc nhở , “Trừ phi em muốn ngủ trễ hai giờ nữa.”

      Chỗ nào?

      Lan Khê giật mình, mở mắt ra nhìn chút, lúc này mới phát giác giờ phút này hô hấp của bản thân đối diện với cái gì đó của ở dưới tấm khăn tắm màu trắng, nhất thời cứng đờ, mặt cũng hồng đến thể tưởng tượng nổi, vội vàng buông eo ra rồi rụt đầu lại, chỉ gối lên chân của .

      Có thể coi là như vậy, còn cảm thấy ở chỗ huyệt thái dương có luồng nhiệt dâng lên, có cái gì đó cứng lên rồi.

      Trái tim đập bang bang, ngước mắt giải thích: “Em khônghề muốn trêu chọc .”

      Tuyệt đối thể bắt phụ trách.

      Mộ Yến Thần để ý tới, tùy ý sấy khô tóc cho , cất xong máy sấy đến vén chăn nằm vào.

      Trong đôi mắt Lan Khê lộ ra tia sợ hãi, theo bản năng dựa sát vào trong, dám đến gần .

      “Giường hơi , ngàymai đổi cái lớn chút.” nhắm mắt .

      Lan Khê hơi yên tâm, nhìn cũng có ý đó nữa, liền gật đầu phụ họa: “Dạ, vâng.”

      Trong cái chớp mắt Mộ Yến Thần lật người, cánh tay dài vươn ra kéo vào trong lồng ngực, cằm tựa đỉnh đầu của cọ cọ hai cái muốn ngủ.

      Lan Khê lại khẩn trương muốn chết, cảm thấy ràng ở phía dưới có cái gì đó chống lên chân của .

      “Mộ Yến Thần...”. giọng gọi .

      Mộ Yến Thần nhắm hai mắt ôm chặt , thanh chầm chậm: “Sợ à? Em sờ sờ nó, sờ sờ nó liền bỏ qua cho em.”

      ……………. Sờ?

      Lan Khê sắp khóc rồi... đừng đùa như thế này với chứ.

      Bờ môi mỏng của Mộ YếnThần mang theo hơi thở ấm nónglen lỏi trong từng sợi tóc của : “……. Nhanh lên mộtchút.”

      Lan Khê nuốt nước miếng, rồi : “Theo em thấy… Thậtra nếu chỉ cần sờ sờ là được, hình như cũng có thể....”

      Mộ Yến Thần mở mắt ra, ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của , nâng cằm của lên chậm rãi ép hỏi: “Em cái gì?”

      có giỏi lặp lại lần nữa xem.

      Vì vậy đêm nay, người nào đó bị ép buộc nên nhắm mắt sờ lên,nhưng mà tay chỉ đặt ở phía , run rẩy dám động, còn bị cười nhạo là kinh nghiệm chưa đủ, người nào đó nhắm mắt lại chỉ cho là sờ xúc xích, bên tai đột nhiên bị bao phủ bởi luồng nóng ẩm, câu tê dại rót vào màng nhĩ của : “‘Cảm xúc như thế nào.”

      cảm thấy..., muốn, điên khùng, rồi!

      ràng là bật máy điều hòa khí, nhưng hai người vẫn làm ầm ĩ đến mức cả người đầy mồ hôi, cuối cùng Mộ Yến Thần nhớ đến thể thức đêm quá lâu chỉ là hôn cái rồi náo loạn nữa, Lan Khê mệt mỏi vùi vào hõm cổ của , ngủ cách cực kỳ uất ức.

      “Có thể tắt đèn ?” Mộ Yến Thần ôm chặt , dịu dàng hỏi.

      Lan Khê nhắm mắt lại căng cứng hồi lâu, vùi mặt vào lồng ngực của , giọng khàn khàn: “Nếu có thể bảo đảm cả đêm ôm em buông ra — có thể tắt.”

      Mộ Yến Thần khẽ hôn lên gò má của , đưa tay ra tắt đèn, ôm ngủ.

      Bàn tay bé của Lan Khê suốt đêm đều ở trước ngực bấtan lộn xộn, cho đến khi cảm thấy nhiệt độ người và nhịp tim vẫn luôn ở đây, lúc này mới nhắm chặt hai mắt lại rồi ngủ say.

      ****

      Qua khảo sát, 80% phái nữ sau đêm trải qua xxoo kịch liệt, ngày hôm sau tâm thần khôngyên, làm việc cũng có cách nào chuyên tâm.

      Đây là số liệu khoa học.

      Khi Lan Khê lên tầng vào phòng giải khát lấy nước, nhìn chằm chằm vào ánh đèn, đột nhiên có chút sợ hãi, sợ có ngày có thói quen trong bóng đêm phải ôm mới có thể ngủ, vậy thìphải làm sao?

      Nước tràn ra làm nóng tay của .

      lấy xong chưa?” giọng lạnh như băng truyền đến tai.

      Lan Khê ngẩn ra, vội vàng tắt nước nóng tránh ra, ngẩng đầu thế nhưng lại thấy bóng dáng cao to xuất ở trước mặt, sắc mặt lạnh lung mà tái nhợt, tay bị treo ngược quấn đầy băng gạc, cái tay cầm cái ly cúi người lấy nước.

      Vài ngày gặp mặt, lại như cách mấy đời.

      Lan Khê sợ run hồi mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên cầm cái ly của : “Để tôi giúp , buông ra .”

      Kiều Khải Dương lạnh nhạt lùi lại, tựa vào tường nhìn .

      hồi lâu sau Lan Khê đứng dậy, đưa chén nước cho : “ phải gãy xương sao? Thương gân động cốt phải nghỉ trăm ngày, tại sao hôm nay lại ra viện đến công ty làm?”

      Kiều Khải Dương liếc nhìn , khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

      “Nằm viện cũng có ai đau lòng...Còn ở cái rắm à.”
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      pink_lee thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 192: Cút ra xa chút cho tôi

      Giọng giễu cợt như có gai, làm cho Lan Khê nhàng nhăn mày lại.

      Hít khí vào, nín thở, định thần lại đưa ly nước cho ta.

      Kiều Khải Dương nhất thời nở nụ cười lạnh hơn: "Em có gì để hỏi sao?"

      —— Bộ dạng của như thế này xuất trước mặt của , vậy mà nữa câu quan tâm cũng hỏi được sao?

      Lan Khê dừng chút, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, dịu dàng giải thích: " là vì vô tình bị thương mới nằm viện, chứ phải vì muốn nhận được an ủi mới cố ý té ngã có phải ? Nếu cần gì mâu thuẫn như vậy?"

      Đâu có gì tốt, phô trương như vậy để làm cái gì?

      Kiều Khải Dương cười nhạo tiếng, để ly nước qua bên cạnh, bước lại gần : "Nếu cố ý ngã sao?"

      Câu đó, làm cho hai mắt Lan Khê khỏi trợn to, đầu như muốn nổ tung

      Cố ý.

      ta ta cố ý?!

      Sắc mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên rồi lại biến trắng, thậtkhông thể tưởng tượng nổi, cau mày la lên: “Kiều Khải Dươnganh điên rồi hả?!”

      Thanh hơi lớn làm cho người ở bên ngoài cũng phải hết hồn.

      Kiều Khải Dương đưa mắt nhìn sâu vào mắt , hồi lâu sau khóe miệng tuấn dật nở ra nụ cười tuyệt vọng, bưng ly nước lên uống thèm để ý đến nữa, nhưng Lan Khê nhìn ra được, ta cố ý muốn .

      ta thừa nhận sao?!

      Nhất thời, Lan Khê giận đến tay chân run hết lên, thểtưởng tượng được, ngay cả chuyện như vậy mà ta cũng dám làm, vì muốn người khác đau lòng, ta có thể tùy tiện làm mình bị thương, bây giờ là té cầu thang gảy cánh tay, chẳng lẽ lần sau ta lại chạy ra đường lấy cái chết để uy hiếp sao?! tức giận thở gấp, tặng thêm câu: “Tại sao có thể ấu trĩ đến như vậy hả!!”

      Động tác của Kiều Khải Dương lập tức dừng lại, con ngươitrong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

      để ly nước xuống đưa mắt nhìn : “ ấu trĩ sao hả?”

      cánh tay bị băng gạc treo ngược lên, cả người Kiều Khải Dương vẫn lộ ra khí thế áp bức, tiến tới gần chống tay lên tường để vây lại: “Mà có ấu trĩ đổi lấy được cái gì hả? Mộ Lan Khê, mỗi lần theo đuổi phụ nữ Kiều Khải Dương tôi đều ấu trĩ như vậy đó, chẳng lẽ em còn chưa cảm thấy công bằng?” Hốc mắt ta ửng hồng, nụ cười lạnh lộ ra đau đớn, cánh tay còn lại nắm lấy , trong bụng lạnh thành mảnh, “Hay đúng hơn, ở trongbệnh viện tay bị bó bột chờ em đến thăm, còn em ở ngoài vui vẻ chẳng thèm liếc mắt nhìn cái, ta cần làm gì, chỉ cần mỗi ngày đứng dựa vào xechờ em về nhà, với hoa loa với em, ta TM thậm chí còn có thể quang minh chánh đại lưu lại những thứ đó ở người em để cho có thể nhìn thấy được!!”

      Tiếng cuối thoáng chốc biến thành tiếng gầm thô bạo, giống như con thú phải nhẫn nhịn!

      Kiều Khải Dương xé cổ áo ra, màng đến tiếng thét chói tai của mà đẩy vào tường, dấu hôn mập mờ ở khắp nơi chiếc cổ trắng nõn của của , nút áo rơi ra làm ánh sáng chiếu vào càng thêm ràng hơn, đâm thẳng vào mắt , lửa ghen mau chóng đốt sạch lý trí của , suýt chút nữa bóp chết !

      Lan Khê nóng lòng giãy giụa, lại bị tay ta siết chặt eo, chân đè vào tường để kiềm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt của .

      Lan Khê hốt hoảng che cổ lại khóe mắt đầy nước!

      Bên ngoài truyền đến tiếng người cười , càng lúc càng đếngần nơi này.

      Đẩy cửa vào, mấy người đó liền bị cảnh tượng trước mắt này làm cho hóa đá,cảnh tượng trước mắt khỏi làm cho máu sục côi lên, ai dám thở mạnh.

      “Kiều...Kiều tổng...” người mới sợ sệt lêntiếng gọi ta.

      Kiều Khải Dương mang theo sát khí liếc mắt nhìn lại.

      Cười lạnh, giống như hàn băng rét lạnh, tùy tiện : “Thế nào, còn muốn ở đây chờ tôi biểu diễn cảnh xuân cho các người coi hả?”

      Tiếng đầy giận dữ, khàn khàn mà nguy hiểm.

      Mấy người đó hoảng hốt lùi về phía sau, lôi kéo lẫn nhau, ngay cả việc mình vào đây làm gì cũng nhớ nổi, tay run run vội vàng đóng cửa lại.

      Trong phòng nước an tĩnh làm cho người ta bỡ ngỡ.

      Trong mắt Kiều Khải Dương đọng lại chút nước, cũng ngoái đầu nhin lại thấy những dấu hơn bên trong cổ áo của , đưa mắt nhìn chằm chằm tiến lại gần hỏi: “Kịch liệt thế này... Làm cùng trai sảng khoái như vậy sao? Có phải sảng khoái hơn nhiều so với người bình thường ?”

      Lan Khê mệt mỏi nhìn ta, tay nắm chặt cổ áo, muốn đẩy ta ra.

      Kiều Khải Dương cười đến chảy nước mắt, nắm lắy cái tay đẩy mình ra, đè vào trong tường, đè người lên, tuyệt vọng cười lạnh, “Em cũng cảm thấy mình công bằng hả? Mộ Lan Khê, em mà lại là người như vậy sao, đương biết bao nhiêu lần, lên giường, mangthai, còn cùng trai loạn luân. vô lí.... . Sao lại cứ cố chấp người như vậy....”

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh, dù ta có gì cũng chút động lòng, chỉ chờ ta phát tiết đủ rồi tránh ra.

      Trong ánh mắt toát lên vẻ đau đớn, ngực hít thở thông, Kiều Khải Dương gắt gao nhìn , từ từ ôm chặt lấy chui vào trong cổ áo của , nghiến răng bằng cái run run: “Tại sao em cho cơ hội...”

      Cho lần.

      Chỉ lần cũng được.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :