1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 16: Mộ Lan Khê, đứng ngay ngắn lại cho tôi.


      ngượng nghịu giải thích, khuôn mặt đỏ bừng, rượu xông vào tận não, cách nào đứng vững .

      Ánh mắt Mộ Yến Thần bao trùm lên đỉnh đầu , Lan Khê ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dáng biết sai nhận lỗi..

      Lâu sau, giọng lạnh băng từ đỉnh đầu truyền đến: " cần phải giải thích với tôi."

      muốn đâu, hoặc muốn quậy phá, ngỗ ngược đến chừng nào… tất cả liên quan tới .

      xoay người bước , để lại cho bóng lưng lạnh lùng, khắc nghiệt.

      Lan Khê liếm liếm môi, tay bé chống tường, cố gắng đuổi theo phía sau , giày cao gót vững cứ ngã ngã nghiêng nghiêng. Dạ dày cuộn thắt lại, rất muốn nôn, nhưng cố gắng bụm miệng, dám nôn.

      Tay chân luống cuống hồi, lại đâm đầu đụng phải sau lưng Mộ Yến Thần.

      Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy lưng ấm áp, áp lực đột ngột đánh tới khiến có chút chao đảo. lạnh lùng, vươn cánh tay ra phía sau, phát tóm chặt con ma say xỉn về phía trước, ôm vào trong ngực mình..

      Lan Khê đờ đẫn mê mang, sợ hãi ngửa đầu nhìn , chưa kịp xin lỗi, thấy Mộ Yến Thần cau mày, bàn tay to lớn giữ cằm , mang theo cỗ tức giận, cúi đầu xuống .

      Lan Khê sợ tới mức ngây người, theo bản năng đầu ngửa ra phía sau, nhưng gáy lại bị bàn tay khác giữ chặt, mạnh mẽ kéo trở lại!

      vội vàng nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch còn tia máu, cố vùng vẫy thoát khỏi tay .

      Gương mặt Mộ Yến Thần chút biểu cảm, vẫn tự nhiên cúi người, khẽ ngửi bên môi . Ngửi xong chậm rãi ngước mắt, lạnh lùng hỏi: "Uống rượu?" ( úi mẹ ơi , có em nào như vậy trời, gian tình cứ gọi là bay tung tóe á)

      Lan Khê run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt, gương mặt tuấn tú vẫn gần sát bên cạnh .

      "Còn là Bạch Cửu nữa. Mộ Lan Khê, càng ngày càng giỏi." ( Bạch Cửu: rượu đế, rượu trắng)

      Thanh mỗi lúc mỗi trầm hơn, hàng vạn tia khí lạnh tỏa ra từ hơi thở của , làm da đầu người ta tê dại. Lan Khê cắn môi, hai hàng chân mày nhíu chặt, cơ hồ chạm vào nhau, tay nắm chặt cổ áo .

      " Mộ Yến Thần. . . . . . Tôi mắc ói quá. . . . . ."

      Giọng mềm nhũn, có chút nũng nịu, đánh sâu vào lòng .

      Con ngươi Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, môi mỏng lạnh lùng mím lại, khoảng cách giữa hai người rất gần. thậm chí có thể thấy được từng cọng lông mi dài run rẩy của , còn có gương mặt cần son phấn vẫn trắng hồng tỏa sáng. Còn chưa kịp khiển trách, con ma men này liền “ọe’ tiếng, mềm nhũn dựa sát vào ngực ..

      Mộ Yến Thần muốn nổi điên lên, gương mặt tối sầm xuống trở nên đen kịt!

      May cho Lan Khê, nôn ra được thứ gì, chỉ là dạ dày co thắt lại. Thấy nôn ra, ánh mắt Mộ Yến Thần mới dịu xuống. Hai tay vẫn ôm lấy eo , còn hai tay nắm lấy cổ áo , tư thế hai người muốn có bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu.

      Kỷ Diêu từ hành lang phía bên kia chạy đến, đúng lúc thấy được màn đặc sắc này, hai mắt trợn trừng, tròng mắt như muốn rớt ra!!

      ". . . . . . . . . . ." Chứng kiến cảnh tượng này, Kỉ Diêu tuy rất tức giận, nhưng nàng vẫn chỉ là con nhóc học cấp ba, đâu dám dùng vũ lực giải quyết với Mộ Yến Thần, nên đành sử dụng tạm “ võ mồm”, đứng tại chỗ xù lông lên, quát to:" buông Lan Khê ra cho tôi, lập tức buông tay! Đồ cái thứ lưu manh, muốn giở trò vô sỉ hả? ơi! ơi!”

      Kỷ Diêu gấp đến độ vừa quát vừa nhảy dựng lên!

      Mộ Yến Thần loay hoay đối phó với người trong ngực, nghe tiếng Kỉ Diêu, khẽ đưa mắt quét nhìn nàng.

      Kỷ Hằng tìm khắp lầu hai, nghe tiếng Kỉ Diêu vội vàng chạy tới. Khi thấy được màn “ôm ấp tình cảm” của hai người kia, mặt cậu đỏ lên, kịch liệt thở dốc, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ.

      " buông ấy ra , thấy ấy rất khó chịu sao." Giọng Kỷ Hằng lạnh lùng nhưng vẫn duy trì lịch , tao nhã.

      Mộ Yến Thần có thể đoán được thân phận của hai người vừa xuất , nhưng cần chú ý tới họ, miệng dán lên tai Lan khê, lạnh nhạt ra lệnh: "Đứng lên ngay ngắn coi."

      nhóc trong ngực vẫn nhíu chặt chân mày, trán chảy đầy mồ hôi. Dạ dày như bị kéo căng ra, rồi quấn chặt lại, đau đến chết sống lại, chẳng còn hơi sức chuyện.

      Kiên nhẫn của Mộ Yến Thần giờ đây bay sạch, giọng trở nên nghiêm nghị: "Mộ Lan Khê, đứng ngay ngắn lại cho tôi."

      Hai cánh tay mềm mại quấn lấy cổ , cả người nhắn nép vào lòng , tiếng nức nở đáng thương: "Dạ dày tôi đau quá. . . . . ."

      rất đau. Đau đến chết mất. Chết rồi chắc được gặp mẹ nhỉ!

      " Mộ Yến Thần. . . . . .em đau lắm….. em nhớ mẹ mình quá. . . . ." Lan Khê oa oa kêu lên, kèm theo giọt nước mắt chảy xuống.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 17: Vô tình tỏ ra yếu ớt


      Giờ phút này nằm trong ngực yếu ớt như mảnh thủy tinh dễ vỡ.

      Mộ Yến Thần mở cửa xe, đem Lan Khê ngồi vào vị trí phó lái. Thời điểm này có chút do dự, biết có nên đưa trở về Mộ trạch hay . Nếu giờ về đó, phải giải thích như thế nào với người trong nhà, đặc biệt là Mộ Minh Thăng, nên dùng lí do gì cho việc khuya thế này hai người lại ở cùng nhau? đứng thẳng dậy, khẽ hít sâu vào, đem cánh cửa xe đóng lại

      .Kỷ Diêu tỏ ra lo lắng, đứng ở ngoài, thông qua cửa kính sốt ruột nhìn Lan Khê. Kỉ Hằng gõ vào vai nàng, ý bảo nàng lên tiếng. Ánh mắt Kỉ Diêu nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần, tỏ vẻ khó tin.

      "Khụ…Khụ… . À, con bé thoải mái, lát cho nó uống nhiều nhiều nước nóng nha. . . . . ." Kỷ Diêu đỏ mặt .

      Mộ Yến Thần đáp lời, tiếp tục qua mở cửa xe phía bên kia.

      Những thứ này, cần bọn họ chỉ dạy.

      cũng biết để ngăn chặn những việc như thế này xảy ra lần thứ hai, chính là từ nay cấm tiệt giao du với những loại bạn này, để khỏi bị dụ dỗ đến những nơi chứa đầy cạm bẫy giống hôm nay. chả cần cùng loại người này phí nước bọt, lạnh lùng phóng xe về phía trước.

      Kỷ Diêu kinh ngạc, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Kỷ Hằng.

      " ơi, trong nhà Lan Khê khi nào mọc ra người đàn ông đáng sợ này vậy? Con nhóc kia thèm gì với em hết!" Kỷ Diêu vò đầu.

      Kỷ Hằng trầm mặc trả lời, vẫn chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.

      ***

      Do tác dụng của rượu mãnh liệt đánh vào, Lan Khê toàn thân nóng bức, cả người như bị nhét vào lò nướng, tay bé bắt đầu kéo kéo y phục.

      Mộ Yến Thần nhìn trong kính thấy màn như thế, gương mặt tuấn tú thoáng chốc lạnh xuống, giọng trầm thấp cảnh cáo: "Mặc vào, được cởi."

      —— Mẹ kiếp, giờ đây mới thấy trang phục mặc bên trong áo khoác, là bộ váy ngắn hai dây khá “thiếu vải. Tuy có thể phủ kín những nơi cần nên che đậy, nhưng vẫn tôn lên hình dáng những đường cong ngọt ngào của thiếu nữ, đánh mạnh vào thị giác của cánh đàn ông. Cảnh đẹp bày ra trước mắt chỉ càng làm cho Mộ Yến Thần thêm tức giận, gân xanh nổi đầy lên trán.

      Lan Khê thèm để ý tới lời cảnh cáo, đem quần áo từ người cởi xuống. Tốt! cởi xong thấy mát hẳn ra.

      “Két” tiếng, Mộ Yến thần vội vàng đạp thắng xe lại.

      bực mình đem áo khoác bị ướt của thảy ra ghế phía sau, tiếp theo cởi tây trang người mình, đem nửa thân của bao bọc kín mít, còn chút khe hở. Lan khê cũng nổi cáu lên, sao mới mát được tí trở nên nóng bức thế này, dùng giằng, giãy dụa nhất quyết chịu phối hợp.

      Bàn tay Mộ yến Thần bóp chặt lấy hai tay , ngăn cản tiếp tục hành động “hoang dại” lại, mở giọng chất vấn: " bao nhiêu tuổi? Đua đòi theo ai mà mặc loại trang phục thô kệch này hả?"

      Lan Khê bị chận thở nổi, bị ép tới khó chịu, nức nở cau mày kháng nghị: "Tôi nóng lắm. . . . . ."

      Than xong, bàn tay bé tiếp tục làm loạn.

      Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục đè chặt con nhóc cứng đầu này, áp trán mình vào trán , cau mày cảnh cáo: "Đừng quậy nữa! . . . . . . Tôi mở điều hòa cho ."

      bỗng cảm thấy kỳ quái, vừa nãy còn than đau dạ dày, ra vẻ đau đến chết sống lại, sao thoáng cái có sức làm loạn?

      Lan Khê nâng hai hàng lông mi nước đẫm vì thấm nước mắt, tủi thân : ". . . . . . Tôi đói bụng quá."

      Mộ Yến Thần thở dài hơi, giằng co với chỉ mới vài phút làm cả người xuất đầy mồ hôi, nhìn sâu, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Muốn ăn gì?"

      "Bánh ngọt." Thanh mềm nhũn nhưng có chút thanh tỉnh.

      Lạy trời! Món này khó tìm, có thể chiều theo lần, định gật đầu đáp ứng lại nghe tiếng mơ mơ màng màng:"Nhưng phải là bánh sinh nhật nha."

      Mặt lúc này y chang đáy nồi!

      Dừng xe lại ven đường, quay qua với người bên cạnh: "Ngoan ngoãn ngồi đây, chút nữa tôi quay lại."

      Xuống xe, cẩn thận khóa lại cửa xe.

      Mộ Yến Thần trong lòng có chút mê mang khó hiểu. biết bản thân phải là loại người dễ dàng mềm lòng trước bất kì ai. Nhưng hôm nay hành động của hoàn toàn trái ngược ngày thường. thỏa hiệp, kiên nhẫn này có phải chỉ đơn giản vì say xỉn, rồi tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ?

      Thời điểm cầm bánh sinh nhật trở lại, nhóc ồn ào nào đó tựa vào kính xe, ngủ thiếp .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 18: Thỏa hiệp.

      Sáng hôm sau, Lan Khê mơ mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đôi môi như muốn nứt ra hết.

      mở mắt, lồm cồm ngồi dậy. Nhìn thấy nơi xa lạ, lập tức trợn mắt há mồm, vội vàng cúi xuống xem xét lại trang phục. Khi thấy quần áo hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, mới dám thở phào ra. Lan Khê lười biếng ngó nghiêng toàn bộ căn phòng lúc mới chịu xuống giường, mở cửa ra ngoài.

      Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được bao quát khắp phòng khách, bên bàn ăn, có bóng dáng của Mộ Yến Thần ngồi xem báo.

      Hình ảnh này đập vào thị giác có sức công phá mãnh liệt, khiến Lan Khê phải gấp gáp lui chân về phía sau, tay bé nắm chặt lan can, liên tục thở ra hít vào.

      Đây là. . . . . . Nơi nào?

      " dậy rồi rửa mặt , đến đây thấy có gì ăn được ăn, tôi cho 20 phút."

      Giọng trầm thấp, bình tĩnh vang lên dội khắp căn nhà.

      Lan Khê cắn môi, gương mặt đỏ ửng, người đàn ông này chắc có con mắt thứ ba đỉnh đầu nhở? .

      chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, qua loa đánh răng rửa mặt. Trong phòng tắm bao trùm màu trắng xóa, từ sơn tường đến những vật dụng như khăn lông, bàn chải đánh răng…. Cả căn phòng toát lên tịch năng nề như chính chủ nhân của nó.

      dám kéo dài thời gian, làm xong, Lan Khê lập tức mang vội đôi dép dùng trong nhà, nhanh chóng chạy ra ngoài trình báo.

      Lúc xuống lầu, Lan Khê mới nhìn , diện tích phòng khách so với tưởng tượng của còn lớn hơn nhiều. lúng túng, lựa chỗ cách Mộ Yến Thần xa nhất, mới kéo ghế ngồi xuống, tiếng hỏi: “ Đây là đâu?”

      Mộ Yến Thần đúng lúc vừa xem xong mục tài chính cuối cùng của tờ báo, đem tờ báo để qua bên, cầm lấy khăn ăn, lau sạch hai bàn tay.

      "Nhà tôi." .

      Lan Khê ngạc nhiên.

      Nhưng bụng réo rắt liên tục, biểu tình vì ngược đãi nó. Lan Khê cũng chả buồn tỏ ra khách sáo với , tay bé cầm bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi: ". . . . . . Tôi làm sao lại ở chỗ này, khi ngủ, mộng du nên bơi tới đây hả?"

      Tay cầm nĩa của Mộ Yến Thần thoáng dừng lại, để xuống, bưng ly sữa tươi bên cạnh nhấp ít, ngước mắt hỏi: " nhớ gì sao?"

      Lan Khê cả kinh, bánh bao nhai trong miệng suýt bị nghẹn, khẩn trương nhìn . Hôm qua uống say, lẽ lại gây chuyện rắc rối, lại còn dính dáng đến người đàn ông này, hôm qua làm gì đắc tội với sao?

      Mộ Yến Thần đem ly sữa tươi để xuống, gương mặt tuấn tú vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt, trầm giọng : "Tới đây ngồi."

      Hic, khí thế cường đại, đáng sợ lại ép tới Lan Khê rồi, mỗi khi khí lực này tràn đến là hít thở thông mà. Lúc này, có thêm mười lá gan cũng dám kháng lệnh .

      cố thu hết can đản, tiến lại ngồi gần ..

      Vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Mộ Yến Thần liền bất ngờ tấn công, nhanh chóng dùng tay bắt lấy cằm Lan Khê, xoay khuôn mặt về phía , bắt buộc nghiêm túc nhìn vào mắt , nghiêm nghị .

      " Lan Khê, tôi chỉ lần duy nhất, từ nay ban đêm được ra khỏi nhà, nghiêm cấm giao du với loại người như tối hôm qua, cũng bao giờ được đặt chân đến những địa phương thích hợp với tuổi của nữa, nghe chưa?"

      Lan Khê mới đầu bị khí thế của hù dọa, lúc lâu mới yếu ớt phản ứng.

      "Vô lí! Những người hôm qua là bạn của tôi, được phép họ . . . . ."

      " ‘ vâng ’."

      Lan Khê bị chặn họng, mặt đỏ bừng bừng như máu:"Mộ yến thần, dựa vào đâu mà muốn quản tôi? Chẳng qua chỉ là ông hờ danh nghĩa, ngay cả ba tôi còn chưa quản chặt tôi như thế. . . . . ."

      " hi vọng bị mọi người ngó lơ, ai thèm quan tâm, coi ngó?” Ngữ điệu giờ rét lạnh như băng, "Tôi chỉ lặp lại lần, lập tức ”Vâng”."

      Cằm Lan Khê đau lắm nhưng vẫn muốn đầu hàng trước , ánh mắt sáng long lanh, nhìn trực diện vào mắt , thể quật cường của bản thân.

      Hai người im lặng giằng co. giây, hai giây…. Từng giây chậm chạp trôi qua. Cuối cùng , Lan Khê đành giơ cờ trắng, đáy mắt long lanh ảm đạm chút ánh sáng, lông mi dài rủ xuống, nhàng chớp nháy. Giọng mang theo chút uất ức, tủi thân, dùng giọng mũi “ừ” tiếng. Hic! Cường thế của Mộ Yến Thần ép Lan Khê đến mức ngột ngạt, thể hít thở nổi. Nếu còn ngoan cố, chắc chết mất.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 19: Lời dối bị vạch trần

      Nhận được thỏa hiệp của Lan Khê, ánh mắt hung hăng của Mộ Yến Thần mới dần dịu lại, thu hồi bàn tay, thẳng người ngồi lại chỗ cũ.

      "Ăn nhanh , sau đó tôi đưa về nhà gặp ba rồi mới tới công ty. Nhưng trước tiên, nên suy nghĩ tìm ra lí do chính đáng cho việc cả đêm về nhà ——" đến đây, Mộ Yến Thần liền dừng lại, ánh mắt tự nhiên liếc nhìn động tác của Lan Khê.

      Khuôn mặt trong trẻo, lành lạnh như nước, hai má phồng lên, miệng thổi phù phù vào ly sữa lúc nãy mới uống.

      khí trong nhà dường như được sưởi ấm lên, Mộ Yến Thần cố thu lại mất tự nhiên, giọng trầm thấp : "Tìm được lí do chưa?"

      "Rồi."

      "Lí do gì?"

      " là tới nhà chú hai ngủ lại đêm. Trước kia tôi toàn lấy lí do này." trả lời mà thèm nhìn vào mặt .

      Đem ly sữa đẩy ra xa, Lan Khê đứng dậy: "Tôi ăn no rồi."

      Mộ Yến Thần nhìn vào dĩa bánh bao của , phát mới ăn tí xíu, cau mày: "Ăn thêm nhiều chút."

      Lan Khê lại nghiêng đầu, lạnh lùng liếc cái, nhấc chân bỏ mạch, bị chọc tức, còn ăn được mới lạ.


      ***
      Suốt quãng đường về nhà họ Mộ, Lan Khê vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, bí xị.


      Tia nắng ban mai tỏa khắp căn biệt thự xa hoa, rực rỡ chói sáng tựa như ngày đầu Mộ Yến Thần từ nước ngoài trở về.

      Trong phòng khách, Mộ Minh Thăng ngồi ghế sa lon, mặt trắng bệch như bị trét cả tấn thạch cao. Mạc Như Khanh cũng như ngồi đống kiến lửa, thấp thỏm yên. Lúc này, theo luồn ánh sáng hắt vào phòng, dáng người cao lớn, tuấn dật từ từ xuất . Ánh mắt Mạc Như Khanh sáng lên, mang theo tia vui mừng khi thấy Mộ Yến Thần, bà tò mò nhìn phía sau Mộ Yến Thần, lập tức reo lên:.

      "Minh Thăng, Minh Thăng! Lan Khê về rồi!" Trong giọng điệu của bà mang theo kích động khó kìm nén.

      Mộ Minh Thăng biểu tình nhất thời trầm xuống, lửa giận cháy lan khắp toàn thân, nhưng vẫn cố nhịn xuống đáy lòng, bình tĩnh ngước mắt quan sát.

      Lan Khê cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, bình tĩnh chắp tay sau lưng, kêu tiếng: "Ba."

      Lúc này, hai bàn chân thon của được bọc trong đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh. Toàn thân được bao phủ bởi cái áo khoác lớn. Cả đêm ở bên ngoài, giờ lại xuất với bộ dạng này, khỏi làm cho người khác có những suy đoán mờ ám. Cũng may trước khi trở về, nhờ Mộ yến Thần mua cho chai súc miệng, tẩy sạch mùi rượu hôm qua còn vương người.

      "Hôm qua mày đâu hả ? Chú Phúc mày ra khỏi nhà từ tối! Con ra ngoài cả đêm, có đức hạnh, con nhỉ!" Mộ Minh Thăng hoàn toàn thể ngăn chặn lửa giận .

      Lan Khê sờ di động trong túi, cẩn thận lựa lời "Di động con hôm qua hết pin, lại mang theo nhiều tiền nên thể bắt xe về nhà, sẵn tiện nhà chú hai gần đó nên con tắp qua nhà chú xin ngủ nhờ đêm."

      "Mày thử láo thêm chữ nữa xem! !" tiếng rống dữ dội vang lên, như cơn bão to suýt chút thổi bay đầu .

      Lan Khê khiếp nhược, toàn thân run rấy.

      Quản gia đứng ở bên cạnh tỏ ra lúng túng, có ý tốt nhắc nhở: "Tiểu thư. . . . . . Sáng này, tôi gọi điện hỏi chú hai của rồi. . . . . ."

      Lan Khê cảm thấy lúc này như có cây súng chặn ngang cổ họng.

      "Tao cho mày biết, sáng nay, chú Dương gọi điện với tao, khuya hôm qua, ở thành tây, chú ấy thấy có đứa con dáng vẻ y chang mày." Mộ Minh Thăng càng càng cố gằn giọng, sắc mắt lúc đen lúc trắng,"mày có biết nơi đó là loại địa phương ra sao hả con? Lần trước quậy huyên náo ở ven đường, lần này tiến bộ hơn, trực tiếp đến những nơi đen tối, bẩn thỉu. Mày muốn tao tức chết mới vừa lòng phải ? !"

      còn lời nào có thể phản bác hay ngụy biện, đầu Lan Khê cúi xuống gần tới ngực.

      Nhưng cẩn thận suy nghĩ đến những lời vừa rồi, trong lòng Lan khê lại trào lên bi thương, chua xót, tủi thân : "Vậy cả đêm hôm qua, trong nhà ai quan tâm tìm con. . . . . ."

      Mộ Minh Thăng trợn to hai mắt, giận đến khói bốc lên tận đỉnh đầu! Sắc mặt lúng túng, cứng họng thốt nên lời.

      khí, thoáng chốc trở nên quỷ dị.

      Lan Khê chớp chớp hai mắt, cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, vẻ mặt mê mang lộ vẻ đáng thương, quay qua nhìn người quản gia: "Tôi đoán đúng phải ? Các người. . . . . . Khi nào mới biết tôi biến mất?"

      dự cảm xấu dần nổi lên trong lòng
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 20: Con bé còn … đừng đánh!

      Quản gia nhất thời biết trả lời Lan Khê ra sao, khúm núm né tránh ánh mắt .

      Mặt Lan Khê tái xanh, đôi mắt thoáng tia thê lương, tự cười chính bản thân mình: "Nếu tôi đoán nhầm, sáng nay tôi xuống dùng bữa, nhờ vậy nên các người mới biết tôi có ở phòng mình, có phải ?"

      khoanh hai tay trước ngực, cố tạo ra tư thế thoải mái, nhưng thân hình bé dưới ánh sáng ban mai vẫn tràn ra tịch, mất mát làm não lòng người.

      im lặng, ngột ngạt khắc nghiệt bao trùm toàn bộ phòng khách to lớn.

      Lan Khê cảm thấy đáng buồn cho bản thân mình.

      Suốt dọc đường trở về, tâm trạng luôn hồi hộp lo lắng, thể nào yên lòng. luôn nghĩ mình phải như thế nào mới có thể che dấu chân tướng, đem việc ngày hôm qua chôn vùi. phải là đứa trẻ hư hỏng, mê chơi biết đường về. Khi vừa mới tỉnh lại luôn tự trách bản thân, sợ ba mình lo lắng cho mà tâm tình tốt, ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.

      Nhưng kết quả sao? Là ngốc nghếch, tự đánh giá cao bản thân mình, căn bản chỉ là thứ bị dư ra trong ngôi nhà này.

      Lan Khê cảm thấy mệt mỏi quá, muốn phải nghe chất vấn của bất kì ai nữa, xoay người chuẩn bị lên lầu.

      Thời điểm xoay người, thấy được Mộ Yến Thần ngả đầu tựa ghế salon, vẫn nhàn nhã, trầm tĩnh như ngày thường, như chìm vào trong thế giới của riêng mình, quan tâm đến những chuyện diễn ra xung quanh.

      Trong lòng Lan Khê như chứa đầy những chiếc giai nhọn hoắc đâm sâu vào lòng , làm đau đớn quá!.

      "Mày đứng lại! !" Mộ Minh Thăng mở miệng, lửa giận vẫn còn, "Mày tưởng tao khơi khơi bỏ qua chuyện tày trời này cho mày hả?!"

      Lan khê lạnh lùng quay lại hỏi ông: "Vậy phải làm sao đây? Ba muốn xử lí con thế nào mới vừa lòng?"

      "Từ hôm nay, mày chính thức bị cấm túc, ở nhà lo học hành đàng hoàng cho tao !"

      "Con muốn!" lạnh lùng phản đối.

      " đăng kí lớp luyện thi vào buổi tối, trai mày phụ trách đưa đón, có thế tao mới yên tâm!"

      "Con cần!"

      "Mày dám chữ “ ” nữa cho tao xem!" Mộ Minh Thăng gõ mạnh cây gậy trong tay xuống tấm thảm dưới sàn nhà, tay chỉ thẳng mặt , khẽ run, "Sao mày biết tự kiểm điểm lại chính bản thân mình hả con? Mày nhìn mày mà cảm thấy tự xấu hổ cho bản thân mình à? Đều là con của tao, nhưng mày ngay cả ngón chân của Mộ Yến Thần cũng bằng! mày từ phải mình ra nước ngoài học tập nhưng chưa bao giờ làm dì Mạc phải lo lắng thấp thỏm. Còn mày sao? Y như đứa đầu đường xó chợ, có giáo dục!"

      có giáo dục”..

      Bốn chữ này như thanh dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim , làm trái tim nặng nề rỉ máu!

      Nước mắt thể nào kìm nén nổi, thi nhau tuôn rơi khuôn mặt trắng nõn, Lan Khê cắn chặt môi mình cho đến khi nó tràn ra máu, cáu kỉnh phản bác: "Ba đừng so sánh buồn cười như vậy, tôi từ chính bụng mẹ tôi chui ra- bà là người mà ba danh chính ngôn thuận cưới vào cửa. Còn ta? Cũng chỉ là kết quả của mối tình vụng trộm đáng bị người ta khinh bỉ. Ba xem, tôi và ta, người nào mới là kẻ có giáo dục? !"

      câu , làm Mạc Như Khanh cả người bật run lên, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống đất!
      ghế salon, Mộ Yến Thần ngồi an tĩnh, cũng mở mắt to ra, mang theo đạo ánh sáng lạnh.

      "Mày . . . . . Cái con mất dạy này. . . . . ." Mộ Minh Thăng tức muốn hộc máu, đột nhiên đem cây gậy "Phanh! tiếng, đập vào bên má Lan Khê. Lực tay ông rất mạnh, theo phản xạ, cây gậy quơ đường dài trung, đập vào bình hoa treo tường, bể tan tành thành từng mảnh vụn.

      mảnh vụn sắc bén xẹt qua mặt Lan Khê, kéo thành đường gò má, máu tươi bắt đầu thấm ra. đau đớn hét lên tiếng, hai bả vai rụt lại, vội lui về phía sau.

      Còn chưa hả giận, Mộ Minh Thăng tay giơ cao lên, hướng về bên mặt bị thương của Lan Khê, định “tặng” cho thêm cái bạt tay! ( edit khúc này bức xúc quá, ông này dã man quá >.<)

      Thình lình bàn tay giơ ra nắm lấy bàn tay của Mộ Minh Thăng, dùng lực rất mạnh, nhất quyết ngăn trở hành vi của ông ta!

      biết từ lúc nào Mộ Yến Thần đứng trước mặt Lan Khê để che chở cho .

      Bóng dáng cao lớn, khí thế lạnh lùng mà ngạo mạn, ánh mắt từ cao nhìn xuống Mộ Minh Thăng, vô cùng trầm tĩnh, vô cùng chững chạc.

      "Con bé còn , " con ngươi trong mắt vằn lên tia máu hồng, giọng vẩn đều đều trầm bổng: "Đừng dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề."
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :