1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 187: Ti tiện đáp ứng [1]
      Editor:♥MạnNhi♥

      Cảm giác này giống như sắp bị đâm thủng vậy, hơi đau, mang theo chút đáng sợ.

      Trong đôi mắt lạnh nhạt của Mộ Yến Thần như có ngọn lửa bùng cháy, cầu xin càng kích thích thú tính trong lòng , nụ hôn kèm theo hơi thở nóng rực áp lên mái tóc của , cảm thấy bị kích thích đến run rẩy, khàn khàn : "Chịu đựng! Còn sâu hơn nữa. . . . . ."

      Cả người Lan Khê toát ra lớp mồ hôi mỏng, nức nở nghẹn ngào tiếng, siết chặt lưng ghế sofa, cảm giác bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió vừa mới bắt đầu.

      Mộ Yến Thần càng triền miên hôn , ngón tay thăm dò đến cần cổ nhẵn nhụi của , theo đường cong thẳng xuống dưới rồi vào váy ngủ bị vén lên, hơi dừng lại khiến điên cuồng, khiến càng bị kích thích hơn, mỗi thanh rên rỉ càng kích thích nhiệt tình. Trong phòng khách, sáng sớm vang lên tiếng rên rỉ, càng ngày càng mãnh liệt.

      Lần thứ hai lên đến cao triều, rốt cuộc lúc đó Mộ Yến Thần cũng chịu bỏ qua cho , cả người xụi lơ, nằm co quắp, xoay người lại, ôm chặt rồi hôn lên mái tóc của , nuốt hết tiếng nức nở nghẹn ngào của vào bụng, dùng tư thế ân ái đè vùi sâu vào ghế sô pha.

      Cái chân thon dài đặt vai , Mộ Yến Thần khàn khàn ra lệnh: "Về sau cách ta xa ra! Nghe chưa?"

      Trong lòng Lan Khê tràn đầy cảm giác chua xót, căng đầy cả lồng ngực, sau khi buông thả, bụng vừa mới co rút vẫn còn sót lại chút quặn đau, khuôn mặt nhắn rơi đầy nước mắt quay , muốn để ý đến .

      Mộ Yến Thần đặt đỉnh của mình điểm mẫn cảm của , kêu tiếng rồi ngẩng đầu lên, lần nữa bị cảm giác kích thích làm xuất phản ứng.

      " ‘đồng ý’ ." Trong đôi mắt lạnh lẽo của lộ ra ánh sáng tuyệt vọng, môi mỏng dán chặt vào vành tai của .

      Lan Khê cắn môi, trong cơn kích tình lại lần nữa mất phương hướng, ôm chặt bờ vai của giọng khóc sụt sùi cầu xin tha thứ.

      Mệt quá, đau, sắp bị giày vò đến chết rồi.

      Trong cơn mơ màng, Mộ Yến Thần bị vẻ yếu ớt của đánh sụp trong nháy mắt, hô hấp cũng nặng nề gấp mấy lần, giữ nguyên tư thế quấn chặt lấy của rồi hôn lên môi của , chậm rãi chạy nước rút rồi dần dần tăng nhanh, cuối cùng yếu ớt giãy giụa rồi bị xỏ xuyên sâu hơn, chạm tới chỗ sâu nhất!

      Như ngọn núi lửa phun trào,

      mồ hôi nóng rực giao hòa, hơi thở nặng nề rối loạn đến cùng cực.

      người Lan Khê dấp dính khó chịu, muốn đứng dậy tắm rửa nhưng nhanh chóng bị cánh tay to lớn của làm cho thể nhúc nhích, khẽ nhíu lông mày, uất ức trong lòng càng nhiều hơn, ánh mắt lành lạnh nhìn sang, thanh khàn khàn : “ ghen à.”

      Thanh rất , rất yếu ớt, lại thản nhiên dùng câu khẳng định, khiến người đàn ông ở phía đột nhiên cứng đờ.

      Lúc này Lan Khê mới có chút cảm giác trả thù nho , trả thù của vừa mới làm toàn thân mình đau đớn, trong lòng ê ẩm muốn đẩy xuống ghế sa lon. Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần lại quấn chặt lấy bàn tay mềm mại của , kéo qua rồi tách năm ngón của ra, nhìn vào lòng bàn tay của .

      Xối qua nước ấm, chỗ bị rách da cũng còn rướm máu, mà biến thành mảng hồng hồng.

      Hóa ra là nhớ tới chuyện mới vừa rồi mất thăng bằng nên ngã lên hòm giữ đồ.

      “Còn đau ?” khàn khàn hỏi, giọng lộ ra vẻ thương tiếc.

      Lan Khê bỗng hoảng hốt, muốn rút tay lại nhưng rút về được, đành phải cười trào phúng: “Đau, đau chết được. Mộ Yến Thần vẫn giống như trước kia, mỗi lần trong lòng thoải mái lại lấy tôi làm chỗ trút giận, bây giờ vui chứ?”

      Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mí lại thành đường thẳng, híp mắt nhìn , ôm chặt hông của rồi ôm đặt lên lồng ngực của mình, Lan Khê đau đớn khẽ kêu, cả người như vừa bị ngâm nước, thế mới biết cả người mình đau đớn đến ngón tay cũng đau, muốn đẩy ra chính là mở tưởng hão huyền.

      “Em cũng biết thoải mái?” lãnh đạm hỏi, tâm tình khôi phục lại vẻ bình thường.

      Lan Khê khe khẽ dựa vào ngực , cau mày khàn giọng oán trách: “Quỷ cũng nhìn ra được……”

      Bờ môi mỏng của Mộ Yến Thần khẽ nhếch lên, muốn hỏi điều gì đó nhưng chưa hỏi ra, nhưng mà quá khó để kìm chế, cúi đầu tựa vào trán của : “Mấy năm qua có ở đây, em có từng ở chung chỗ với người khác ?”

      vốn muốn so đo vấn đề này, cũng từng cho rằng bản thân so đo, nếu ban đầu quyết định để cũng biết sau này cuộc đời thuộc về người đàn ông khác, nhưng tình cảnh vào buổi sáng sớm khiến dần hiểu ra, cũng dần dần thanh tỉnh, hóa ra có số việc cho dù lí trí cần để tâm vẫn thể để tâm, hóa ra khi có người khác chạm vào , cũng chịu nổi.

      Lan Khê cứng đờ, đưa mắt nhìn , rất muốn đương nhiên là có.

      cũng hi vọng mình từng ở cùng chỗ với người khác như vậy, đến khi ra cũng có thể chọc tức .

      Lông mi dài rũ xuống, nhu nhược : “Em tin chứ?”

      Tại sao trước kia lại có phát ra lòng đố kỵ của người đàn ông này lại nặng như vậy? Hoặc là phương diện này, hề tự tin?

      Mộ Yến Thần vỗ vỗ cái gáy của , lãnh đạm : “ .”

      Lan Khê thở dài hơi, khàn giọng : “ có. Em chưa từng ở cùng chỗ với bất kì ai.”

      Dừng chút, Mộ Yến Thần tiếp tục hỏi: “Kể cả Kỷ Hằng cũng có?”

      Lan Khê mặc kệ nghi ngờ, vùi sâu vào ngực của cố ý : “Đương nhiên là có, em dối đó, em chính là hoa khôi của khoa, người đuổi theo em xếp thành hàng dài, em hẹn hò với bọn họ mỗi người ngày, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp.”

      Trong lồng ngực tràn ra dòng nước ấm, khiến Mộ Yến Thần phen hoảng hốt, lúc lâu sau mới phản ứng kịp là cố ý chế nhạo.

      Khóe môi tuấn dật hiếm khi cong lên như vậy, ngón tay thon dài nâng mặt của lên tới cắn vào môi của phát.

      cái cắn này, ánh mắt đến gần, từng tia sáng lấp lánh trong đôi mắt, hai người nhìn nhau rồi cuối cùng rời mắt ra được nữa.

      “Chỗ của là khu vực ồn ào, em muốn mỗi ngày phải qua đó, hàng ngày cũng có nhiều thời gian để với em. Ở đây có cái chìa khóa em thường đặt ở phía mái hiên, thò tay vào là có thể lấy được, nếu như lúc nào đó có chỗ để …… Em chứa chấp .” Hàng lông mi của Lan Khê run rẩy, chịu đựng chua xót ở trong lòng, cố làm vẻ hào phóng .

      Lông mày Mộ Yến Thần đột nhiên nhảy lên!

      -- lời này của là có ý gì?

      “Em chứa chấp ?” híp mắt lại, ngón tay đặt dưới cằm xinh đẹp của , đầu ngón tay vuốt ve bờ môi của .

      “Ừ,” Lan Khê đỏ mặt gật đầu, “Em chứa chấp .”

      Mộ Yến Thần chăm chú nhìn lúc lâu, nhàng phun ra câu: “Đây là phương thức em lựa chọn ở chung với ?”

      Khuôn mặt của Lan Khê trong nháy mắt càng đỏ hơn.
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      pink_lee thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 187:Ti tiện đáp ứng [2]
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹



      ràng là do vẫn cảm thấy khổ sở, thậm chí là khó chịu, trong lồng ngực côđau đớn như thể bị cơn sóng dữ càn quét, trong đôi mắt vẫn sư lại vẻ bình thản: " chỉthế, còn cóđiều kiện nữa."

      Mộ Yến Thần bị gợi lên hứng thú, mặc dù nghe vậy trong lòng có hơi chán nản, nhưng vẫn tỏý bảo tiếp.

      "Mộ Yến Thần, dù sao tại bên cạnh em có ai, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố này rồi cũng chỉ có mình, cứ muốn dây dưa với em, mà em cũng tránh được, vậy chúng ta hay ở cùng chỗ— chuyện trước kia em muốn so đo nữa, cho dù là muốn ở cùng chỗ với em để tìm kích thích cũng được, muốn lừa gạt em lần nữa cũng được, em rất côđơn, nên cũng cần ai đóở bên cạnh em, bằng chọn luôn vậy."

      tới đây dừng lại chút, cười khổ: "Cũng phải là chưa từng làm chuyện loạn luân, điên khùng lần thìđã làm sao."

      "Nhưng mà Mộ Yến Thần, em muốn trước với —— giữa chúng ta có tương lai, nếu như có ngày em sựgặp được người mình thích, hoặc là có ngày phải muốn chơi đùa nữa, muốn lùi bước để kết hôn, hãy cho đối phương nghe, chúng ta ở bên nhau rồi cũng có lúc chia tay, thế nào?"
      Đây là cách thức duy nhất mà có thể nghĩ ra đểở chung chỗ với lại bị tổn thương, chính là như thế này.
      Đây là cách tốt nhất để nam nữ thành thị giải quyết côđơn mà phải chịu trách nhiệm.
      —— trao tình cảm, cần phụ trách, muốn tương lai, cần đểý làđúng hay sai. . . . . .

      Mộ Yến Thần, thế nào?

      Sau khi xong hơi liền lẳng lặng chờđợi phản ứng của , nghĩđến tất cả khả năng có thể xảy ra, tính tình Mộ Yến Thần kiêu ngạo, khi muốn điều gì ai có thể thay đổi, còn nếu như bị cự tuyệt, Lan Khê cũng cảm thấy mình mất gì cả.
      Ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm lúc lâu.


      Môi mỏng hơi trắng bệch, ngón tay thon dài của nâng cằm lên rồi hỏi: "Lan Khê em cho biết. . . . . . phải em muốn toàn tâm toàn ýở cùng chỗ với , nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vì có tương lai, vậy từ trước giờ em chưa hề ?"

      Câu cuối cùng kia, hỏi rất , phải hao phí tất cả sức lực để hỏi .

      dám khẳng định, khẳng định làđối với phải hoàn toàn có cảm giác, nhưng mà , hề có quan hệ tới những chuyện khác, thương là chuyện, muốn , dám lại là chuyện khác, vẫn giấu khúc mắc đóở trong lòng, vẫn dám trực tiếp cho biết nguyên nhân thực , có lẽ là như vậy ——

      Lan Khê, có lẽ em hề như vậy.

      Từ bốn năm trước biết, khoảng cách giữa bọn họ vốn dĩ đơn giản như vậy, ngoại trừ máu mủ, còn có tuổi tác, từng trải, rất nhiều, rất nhiều thứ, nếu như lột bỏ tất cả quan hệ thân mật giữa bọn họ, lấy tư cách là người đàn ông và người phụ nữ đơn thuần, rốt cuộc có thể thực con người Mộ Yến Thần hay ? Bốn năm trước, quá đơn quá thống khổ, coi lệ thuộc và ấm áp là , nhưng bốn năm sau? Sau khi hiểu là gì, bên cạnh có nhiều người vây quanh như vậy, còn có thể kiên định lựa chọn Mộ Yến Thần như vậy , lại còn dành cho chính mình con đường lui, cảm thấy chắc chắn, thể ?

      Khuôn mặt Lan Khê như thiêu nhưđốt, bị mấy vấn đề của đẩy vào lúng túng, trong mắt lộ ra vẻđấu tranh: " nên hỏi em những vấn đề này, em biết."

      Cóđôi khi có quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ, chính cũng kiềm chếđược mà nhức đầu.

      Trong bụng Mộ Yến Thần lạnh thành mảnh, trong đôi mắt thâm thúy như cất giấu toàn bộ si mê khắc cốt ghi tâm của mấy năm qua, sau lúc lâu cũng câu, lạnh nhạt buông cằm ra, chậm rãi gật đầu.

      Sau đó đứng dậy, trong nắng sớm bóng dáng tuấn bất phàm tản ra mùi vị lạnh lùng, sửa sang lại quần áo, nhặt cà vạt bị ném khay trà lên, loạt động tác cũng ưu nhã bức người như vậy.

      Như vậy là coi như đãđáp ứng rồi sao?

      Cho tới bây giờđều là ép côở chung chỗ với , tại sao khi mở miệng ra, lại vui vẻ?

      Lan Khê cắn môi, muốn nghĩ gì nữa, rời khỏi ghế sa lon, nhưng vừa mới động chút cảm thấy cả người đau đớn đáng sợ, hơn nữa đau nhức giữa hai chân có cách nào để .

      Mộ Yến Thần ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng dừng người .

      lúc lâu sau, rốt cuộc ánh mắt của cũng mềm , tới, tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của vòng lên ôm cổ của mình, tay đưa xuống phía dưới đầu gối của rồi bếngang lên.

      "Có biết ?" nhìn chằm chằm rồi , " cảm thấy ban đầu nên từ thủđoạn để giữ em ở bên cạnh mình, để em học đại học quái quỷ gìđó, vào xã hội cái gìđó . . . . . Như vậy đầu óc em có thể sạch hơn chút, có những chuyện lộn xộn này."

      Lan Khê ngẩn ra, ngay sau đó cũng hiểu cái gì.

      Lộn xộn?

      nhàng nhíu mày, cam lòng nhìn chằm chằm.

      Mái tóc ẩm ướt có phần xốc xếch của xõa ra, cổ trước ngực toàn là vết hôn, Mộ Yến Thần nhìn thấy lại miệng đắng lưỡi khô hồi, dời ánh mắt nóng rực , bằng đợi lát nữa lại nhịn được màép buộc lần nữa.

      "Động tác nhanh chút, em còn mười lăm phút, sắp trễ rồi." tốt bụng dặn dò, bế côđi tới cửa phòng tắm.
      Ánh mắt Lan Khê run lên, nhìn về phía đồng hồ treo tường, lúc này mới phát ra sắp chín giờ rồi.

      bị dọa sợ tới mức trượt từ người xuống ngay lập tức, vội vàng chạy chân vào trong phòng tắm.
      Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm côđóng cửa lại, môi mỏng lạnh lùng mím thành đường thẳng, cảm xúc trong lồng ngực như dời sông lấp biển, nhưng mà có thể làm thế nào đây? Mặc dùđau lòng như vậy, thoải mái như vậy, nhưng mà tại sao khi nghe mềm nhũn ra mấy chữmuốn "ở chung chỗ" với , lại hèn hạđồng ý như vậy?
      đến ghế sofa rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng của nhắm lại, chậm rãi xoa mi tâm, môi mỏng tái nhợt.

      Mộ Yến Thần, mày hết thuốc chữa rồi.

      Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, Lan Khêđiên khùng chạy qua chạy lại, sau khi rửa mặt thìđi mặc quần áo, trước đó cũng vỗ vỗ chút kem làm trắng da lên mặt, làm lộ ra dung nhan xinh đẹp tinh khiết, ống tay áo xinh đẹp bằng tơ lụa làm nổi bật ánh sáng rực rỡ xinh đẹp của .


      chạy ra xỏ giày, Mộ Yến Thần cầm túi xách của côđứng đợi cửa ra vào.

      "Động tác chậm như vậy, chân vẫn đau à?" chau mày lại , Trong giọng trầm thấp, từ tính lộ ra vẻ cốý.

      Khuôn mặt Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, như bị thiêu đốt đến khó chịu, trong nháy mắt xoay người đóng cửa bị từ phía sau ôm vào trong lồng ngực, nhàng hôn lên vành tai, hương thơm lượn lờ khiến người ta muốn ngừng mà được.

      Hết chương 187
      pink_lee thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 188: chua ngọt cùng tồn tại

      Lan Khê khẽ cắn môi, dấu răng vẫn còn in môi, ngửa mặt lên lộ ra tia mê ly, giọng khẽ run: "Ngoài hành lang có camera. . . . . . Đừng muốn thân mật ở đây nha. . . . . ."

      Mộ Yến Thần cúi đầu xuống ngửi hương vị ngọt ngào của , ngón tay dài
      nhàng để ở cổ áo của , rồi từ từ vào trong.

      Lan Khê co vai lại, tay run run vòng qua khóa cửa lại, ngoái đầu lại xin tha: “Mộ Yến Thần...”

      “Chìa khóa kìa?” Mộ Yến Thầncũng muốn chọc giận nữa, nếu cũng thể khống chế tâm tình mình được nữa, ngước mắt lên nhìn , đột nhiên , “Em vừa cái gì? Tay em vừa đụng cái gì?”

      Trong nháy mắt, Lan Khê đỏ hết cả mặt, ngửa đầu nhìn mép tường: “ ở phía .”

      Hai mắt Mộ Yến Thần lạnh như băng, tay nắm lấy hông của , mộttay sờ lên, qủa nhiên đụng trúng cái chìa khóa ở mép tường, lấy xuống nhìn chút rồi cảnh cáo : “Lần sau được phép để chìakhóa phòngở đây nữa.”

      Cái thói quennày... chỉ mình biết, chẳng lẽ ngốc đến mức để cho người lạ lấy ?

      mặt Lan Khê đột nhiên sáng lên, hình như tâm trạng của rất tốt, khóe mắt đuồi mày đều là ý cười, ngoan ngoãn đóng cửa, nhấn nút thang máy.

      “Em cười cái gì?” nhàn nhạt hỏi.

      Lan Khê liếc mắt thấy cầm chìa khóa, liền đỏ mặt: “ có gì, Mộ Yến Thần, ngón tạy của rất thích hợp để chơi dương cầm,vừa lại vừa dài.”

      hề kéo kiệt lời khen dành cho chút nào.

      gương mặt xinh đẹp sáng lên rỡ khác hẳn trước đây, chắc là vì trước kia chưa bao giơ hiểu được thế nào là mập mơ, thế nào là mờ ám..

      Mộ Yến Thần híp mắt lại, khi bước vào thang máy, liền bị kéo vào lòng, đè vào vách thang máy để tránh camera ghi hình lại, hô hấp của bị ngưng trệ, ánh mắt hoảngsợ nhìn .

      Hai mắt Mộ Yến Thần tĩnh mịch, giọng ám ách cảnh cáo: “Tay đàn dương cầm giống như vậy sao? Vậy lần nhất định rasức, để cho biết ngoài đàn dương cầm ra nó còn thích hợp để làm việc khác hơn…”

      Mặt Lan Khê đỏbừng, muốn nổ tung ra, dám nhìn thẳng vào mắt nữa.

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần lúc này mới giản ra, vuốt vuốt mấy sợi tóc sau lưng , hôn lên mặt của cái.

      Bất kể như thế nào, lâu chưa có lại cảm giác này, rất cảm kíchbất chợt lúc này này lại muốn buông ra, lúc này, từng giây từng phút đối với rất quý giá.

      Hai người triền miên cho đến khi xuống đến tầng trệt, Lan Khê mới đẩy thân thể của ra, nhưng được, lại còn bị dắt ra ngoài.

      còn kịp giờ nữa, chắc chắn bị trễ làm.

      Ánh nắng tươi sáng chiếu rọi tới đây, Lan Khê có chút ủ rũ, ngoái đầu nhìn lại với : “Mộ Yến Thần, lần trước làm hóa đơn rất nhanh, nhưngmà lãnh đạo công ty tôi lại …” biết nên thế nào.

      gì?” Mộ Yến Thần vừa mở cửa xe vừa ngước mắt nhìn cái.

      Nắm chặt tay lại, khẽ cắn răng mở miệng : “Họ hy vọng có thể tiếp tục hợp tác cùng Diglan York, ý em là sau này đó, em cố hết sức để tranh thủ nắm bắt cơ hội lần này, tất nhiên cũng có thể từ chối hoặc là chờ đến khi xem xong quản cáo rôisuynghĩ thêm, xem xem công ty em có đủ năng lực .”

      Mộ Yến Thần gật đầu cái: “Xem thành quả.”

      Đối với công việc, luôn giải quyết cách công bằng..

      Nghe được câu này Lan Khê ngược lại còn thở phào nhõm, may mắn đáp ứng dễ dàng, nếu cảm thấy mình bán thân vì công việc, mặc dù tạm thời ở chung chỗ, nhưng muốn dính dáng bất cứmột cuộc giao dịch nào trong mối quan hệ của hai người.

      Qua kính chiếu hậu trong xe, chăm chú nhìn .

      “Đưa tay cho .” nhàn nhạt ra lệnh.

      Lan Khê ngẩn ra, liếc cái liền hiểu ý đồ của , mặt ửng đỏ, cự tuyệt : “ đừng như vậy, tập trung lái xe .”

      “Cho .” lặp lại.

      “Tại sao tật xấu nhiều năm như vậy,mà chịu bỏ hả? biết phải lái xe bằng hai tay mới an toàn sao?”

      sớm sửa được rồi, rồi sao hả?” lạnh bạc nhìn sang.

      Lan Khê cứng họng!

      Lúc dừng đèn đỏ, chủ động đưa tay qua, nắm lấy tay của .

      Lan Khê giãy giụa, liền kéo tay củacô lên hôn cái trấn an.

      Lan Khê hơi bực,“Thói quen của là đáng sợ, bốn năm qua có em ở cạnh, vậy nắm tay ai mà sốnghả?”

      xong tay liền cảm thấy đau! co vai lại, lúc này mới phát cắn ngón tay mình để trừng phạt!

      Trong lòng sóng to gió càng lúc càng lớn, tức giận nhưng thể thể bật dậy được, chua xót và ngọt ngào cùng tồn tại, biết đây là cái gì loại cảm giác, thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cảm giác lòng bàn tay của rất nóng, nóng đến mức làm cho cũng muốn nóng lên theo.
      Last edited: 3/12/14
      pink_lee thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 188.2
      Xe chậm rãi dừng lại ở dưới công ty.

      “Tan việc tới đón em.’ Mộ Yến Thần nhàn nhạt .

      Lan Khê kinh ngạc: “ rãnh sao?” Ở trong ký ức của là người đàn ông bận rộn, sao lại có nhiều thời gian như vậy.

      Gật đầu cái, lạnh nhạt khởi động xe:“Chỉ cần em muốn...”

      Chỉ cần em muốn rảnh lúc nào cũng có thời gian.

      Xe mất, Lan Khê hoảng hốt hồi mới từ từ vào, cảm thấy cuộc sống của mình khác .

      *****

      Mỗi tuần bộ phận kế hoạch đều có cuộc họp theo định kỳ, Branda đại diện cho tổ B tổng kết, gõ gõ xuống mặt bàn cạnh tay Lan Khê, lạnh lùng giao phó câu: “Còn em, sau này có chuyện gì hãy xin nghỉ, em biết em mới đến có mấy ngày thôi ?”

      Branda nổi danh là người nghiêm nghị vô tình, ai trong tổ đều bị chị ta đâm qua lần, nhưng chị ta vẫn rất nương tay cho nhân viên của mình, những người bị để ý sau này vẫn có cơ hội để sửa chữa, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chị ta có thể ngồi ở chức vị này lâu như vậy.

      Sau khi Branda câu răn đe liền có người hỏi khẽ: “Lan Khê, khai thông DiglandYork có hiệu quả ? Ý kiến của họn họ về việc hợp tác về sau như thế nào? Tuy tổ trưỏng hỏi nhưng cũng nên chút chứ?”

      Kỷ Hằng ngồi ở vị trí đầu bàn hội nghị, liếc mắt nhìn cái hề rời mắt khỏi .

      Hôm nay rất đẹp.

      thể nàodiễn tả được vẻ đẹp của , xinh đẹp, chói lọi, có thể làm cho người ta muốn trở nên bồng bột lần.

      “Tôi hỏi rồi, đối phương là muốn xem hiệu quả tuyên truyền lần này rồi mới tính đến việc có tiếp tục hợp tác nữa .” Lan Khê chắc chắn đáp.

      Những lời này ra làm cho bốn phía trở nên huyên náo.

      Quan Bội Nhã cười cười, ngón tay sơn màu hồng phấn của ta lướt mặt bàn: “Suy nghĩ? ta phải là trai của sao? Vậy mà cho chút mặt mũi nào hả?”

      Hơi thở của Lan Khê ngừng trệ.

      Đồng nghiệp ở đây đều biết đến vụ việc hôm mở tiệc chúc mừng, cũng nhìn thấy quan hệ của và Mộ Yến Thần, ánh mắt đó khỏi làm cho ngươi ta phải suy đoán lung tưng, cho nên biết chắc là do cố gắng năn nỉ đối phương mà thôi.

      Kỷ Hằng nhếch miệng cười, nhàn nhạt ra câu:“Nếu chỉ vì mặt mũi của ấy mà cho chúng ta cơ hội, chỉ sợ Digland York sụp đổ từ lâu. Khôngcần phải động não suy nghĩ ta cũng biết ý đồ của các người,nếu biết, ta cũng được ngồi lên vị trí này đâu, các người tưởng chỉ cần ngồi đó rồi nghe người ta ra lệnh là được sao?’

      Ngón tay gõ lên mặt bàn, lạnh nhạt : ‘Tiếp tục.”

      Hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành, sắc mặt Quan Bội Nha lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lan Khê chằm chằm.

      Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, Lan Khê chờ tất cả mọi ngườirời rồi tiến về phía Kỷ Hằng, thành khẩn : “Cám ơn , học trưởng.”

      Kỷ Hằng đangdọn dẹp đồ, giọng hỏi: ‘Chung đụng với ta có tốt ?”

      Mặt Lan Khê đột nhiên tái hiểu hỏi câu này là có ý gì, cũng dám tùy tiện đáp lại.

      Động tác của Kỷ Hằng cũng chậm lại, ánh mắt cất giấu nhiều loại cảm xúc mà người khác biết được, có chút chán nản buông vật gì đó ra, ngước mắt nhìn : “Lan Khê, em khôngnên đề phòng như vậy. biết em chuyện với người khác rất cẩn thận, là vì muốn châmchước ba bốn phần, nhưngchúng ta quen nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ em hiểu , bất kể em như thế nào cũng hại em, emcũng cần dùng thái độ đốivới người ngoài mà chuyện với như vậy, Lan Khê, em đeo mặt nạ lâu như vậy mà thấy mệt sao.”

      Khóe miệng của lộ ra nụ cười thê lương, giơ tay, nhàng vuốt ve mặt của .

      “Từ lúc nào mà em chuyện với mà còn phải suy nghĩnhư vậy hả?”

      bỏ cảm giác đề phòng, áyáy nhìn .

      Trong lòng căng thẳng như dây cung, Lan Khê cảm thấy gần đây mình rất cẩn thận, lúc còn ở trường, khi chuyện với , cho tới bây giờ trong ánh mắt của chưa hề che giấu bất cứ điều gì, thẳng thắn đốidiện với , nên cảm thấy rất thoải mái.

      “Học trưởng, trưa nay, em mời ăn cơm, đến được ?” đột nhiên cười hỏi.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 189: ngày để nhớ

      Mí mắt Kỷ Hằng giựt giựt.

      Tính tình của lúc nào cũng vậy, lúc nóng lúc lạnh.

      Khóe miệng nhịn được liền cười cười: "Thời tiết như vầy mà ăn cơm nồi đất sao?"

      Lan Khê gật đầu: "Dạ, dưới lầu có tiệm vừa mới mở đó."

      Nụ cười của Kỷ Hằng sáng lên: "Em có chuyện tốt gì muốn với sao?"

      " có, tại vì hôm nay tâm trạng em tốt thôi."

      Kỷ Hằng cầm văn kiện vỗ lên đầu cái: "Để trưa rồi tính, nếu hết bận với em."

      "Thủ tướng chính phủ cũng bận bằng ."

      "Em cái gì?"

      " có gì, " lan Khê theo sau ra ngoài, trong mắt tràn đầy ánh sáng, " em mời người khác vậy."

      "Em dám ——" kỷ Hằng đột nhiên cau mày, lấy văn kiện trong tay muốn gỏ lên đầu , nhanh chóng chạy trốn, đứng cách vài mét, cười tự nhiên, làm tư thế chào tâm biệt, rồi xoay người .

      Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, nụ cười môi kỷ Hằng từ từ tắt , cả

      người đơn, lạnh lẽo.

      lâu lắm rồi mới thấy vui vẻ như hôm nay.

      -- Ở cùng chỗ với ta làm vui đến vậy sao?

      ***

      Buổi trưa, tiệm ăn rất náo nhiệt, Lan Khê cầm số xếp hàng hồi mới đến lượt bọn họ.

      Kỷ Hằng ngồi ở đằng xa nhìn , biết tại sao lại nhớ đến mùa đông ở thành phố C năm đó, ngày hôm đó, đến nhà tìm Kỷ Diêu, chỉ cách ghi danh vào trường A, ấy ngồi ở bên cạnh mà mất hồn, cho đến điện thoại di động vang lên mặt mày mới trở nên hớn hở, trong nháy mắt băng tuyết cũng vì ánh sáng chói lòa của mà tan ra, sau này mới biết, dành nó cho người đàn ông khác. Côn trùng.

      Hôm nay, cũng giống như vậy.

      “Coi chừng nóng!” Lan Khê thấy thẳng đến đụng phải nồi đá, liền lên tiếng nhắc nhở.

      Hình như nhắc trễ bước, Kỷ Hằng rút tay về nhàng xoa xoa, mi tâm nhíu lên, tự cười nhạo chính mình.

      Lan Khê nở nụ cười ấm áp: “Học trưởng, cũng qua mùa xuân rồi, vậy mà vẫn còn nhớ mùa xuân…”

      Kỷ Hằng cầm đũa lên, gõ đầu cái: “ biết lớn .”

      Lan Khê co vai lại, nụ cười nở ra đôi môi xinh đẹp.

      xong, Kỷ Hằng dừng lại chút, biết lớn như vậy mới làm cho người ta khỏi cưng chiều, suy nghĩ chút về từng trải của Mộ Yến Thần, cách nào hiểu được, bọn họ chung đụng với nhau như thế nào, rốt cuộc là bọn họ nghĩ cái gì?

      “Mấy năm nay em ở nước ngoài, trừ nghiệp ra chẳng lẽ suy nghĩ đến chuyện khác? Tuổi cũng còn nữa, mặc dù ở nước ngoài tuổi tác kết hôn quan trọng, nhưng ta về nước rồi, cha mẹ em cũng thúc giục gì sao?” Kỷ Hằng nhàn nhạt hỏi.

      Tay cầm đũa của Lan Khê nhất thời cứng lại.

      “…” Lan Khê ngờ lại hỏi như vậy nên nhất thời nghĩ ra đáp án, “Có lẽ, sớm thúc giục thôi.”

      Nhưng cha và Mạc Như Khanh chưa từng ở trước mặt thúc giục lấy vợ.

      Kỷ Hằng đưa mắt nhìn hồi lâu, cười yếu ớt: “ hỏi đột ngột quá hả?”

      Lan Khê có chút tự nhiên, gượng cười lắc đầu: “ có, ấy trở về lâu rồi và mới về nhà được có lần, cũng chỉ tụ tập chơi với Nhiếp Minh Hiên, cũng chưa gọi về cuộc điện thoại nào cho ra hồn cả, ai gặp cũng hỏi như vậy thôi, nên hỏi vấn đề này cũng rất bình thường. Học trưởng, lần sau nếu ấy bận gì chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, có được ?”

      Lần sau.

      Kỷ Hằng gật đầu, lạnh nhạt : “Đừng đem lời để trong lòng, nếu bây giờ em cảm thấy vui vẻ, hãy ở bên cạnh ta , dù sao tương lai sau này của em suôn sẻ, lúc này ta cũng có thể cho em thoải mái chút, cũng tệ.”

      Trong tiệm ăn, lời của làm cho sắc mặt Lan Khê trắng bệch, dừng đũa lại, ngạc nhiên nhìn Kỷ Hằng, trong nháy mắt, cảm thấy hình như ấy biết hết mọi chuyện rồi phải.

      lịch sử tin nhắn
      --- Trong lòng tràn đầy khiếp sợ.

      Tay chân của đông cứng lại.

      Kỷ Hằng bừng tỉnh nhìn , trong con ngươi xẹt qua tia đau đớn, để đũa xuống, cầm lấy tay : “Bây giờ em đừng đoán biết từ lúc nào, Lan Khê, có biết cũng có gì phải sợ đâu.”

      ra cảm thấy mình là người rất truyền thống, học rồi bắt đầu công việc cũng làm từng bước , tôn kính trưởng bối chăm sóc vãn bối, sau này dù có kết hôn cũng như vậy, rất khó chấp nhận những chuyện xảy ra ở bên ngoài… Nhưng mà, Lan Khê biết tại sao từ khi biết được việc em ở cùng với ta, lại bình tĩnh như vậy. Giống như bây giờ vậy, em có biết suy nghĩ gì ?”

      Lan Khê rũ mắt xuống, lắc đầu, dường như hơi thở của cũng ngừng lại.

      Trong ánh mắt Kỷ Hằng lộ ra vẻ đau lòng: “ nghĩ đến bộ dạng lúc em sinh non. Lan Khê, ngay cả chuyện này cũng có thể tiếp nhận được, lại càng muốn đến quyết định bây giờ của em, dù có hoang đường nữa biết em có lý do của riêng mình. chỉ sợ -- Lan Khê, bây giờ dám thả em ra, sợ khi em lựa chọn sai rồi, lần sau, khi em bị thương mà lại có ở đây, em phải làm sao đây?”

      Lan Khê ngẩng lên, mắt ngấn nước, hiểu sao lại cảm thấy lòng mình đau đến như vậy.

      Kỷ Hằng chăm chú nhìn vẻ mặt của , liền cảm thấy hình như mình chuyện này đúng lúc, trong hoàn cảnh ồn ào như thế này, hình như quá nhiều. Nhưng thể nào kềm chế được nỗi lo lắng trong lòng, có lẽ như vậy cũng sai.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :