Chương 184: Làm cho người ta cảm thấy ghê tởm [2]
Editor:♥MạnNhi♥
Branda nhíu mày nhìn chăm chú vào bé ở trước mặt, cuối cùng cũng hiểu ấy rối rắm vấn đề gì.
Gật đầu cái, lạnh nhạt : "Được rồi em đừng sắp xếp nữa, đến đây ngồi xuống."
Lan Khê lúng ta lúng túng, tới rồi ngồi xuống.
Nhưng khi chưa kịp ngồi vững tập tài liệu đập vào đầu hề lưu tình! Tiếng "bốp" vang lên thanh thúy khiến Lan Khê đau đớn kêu gào, che đầu nhìn khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép của Branda ở trước mặt, lúc này mới cảm nhận được ràng hỏa khí của ấy.
"Chỉ vì giải quyết được vấn đề này nên muốn từ chức? Mộ Lan Khê, chị quá xem trọng em rồi!" Branda hề lưu tình thốt lên câu, trực tiếp trách móc.
Hốc mắt Lan Khê hơi ẩm ướt, phải bởi vì đau lòng, mà như lời Branda , cũng cảm thấy bản thân có phần có tiền đồ.
Hít sâu hơi Branda cố gắng đè nén cơn bực tức xuống hỏi: "Ý tứ của em chị hiểu , chỉ vì em muốn dựa vào quan hệ để làm việc ở công ty mà thôi, chuyện này chị giúp em giải quyết. Nhưng mà chuyện em cần lo lắng phải là việc này, vừa qua em có thể nhìn thấy áp lực của tập thể, xem, chẳng lẽ em cảm thấy tự mình khai thông với trai rất khó khăn à? Quan hệ của hai người tốt?"
Lan Khê lắc đầu, cảm thấy vấn đề cơ bản phải là tốt hay tốt.
"Chị cũng cảm thấy hai người tốt," Branda cười lạnh, " phải tối hôm qua ta còn đến đón em về nhà sao? Chị nhớ nhà em cũng có người thân nào ở thành phố A, vậy hai em em ở cùng với nhau?"
Thân thể Lan Khê cứng ngắc, khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch.
"Em phải khẩn trương, từ trước đến giờ chị bao giờ tham gia vào chuyện của người khác, cho dù người bên cạnh mình có đồng tính luyến ái chị cũng có thể tiếp nhận, người già nhưng tâm vẫn chưa lão, " Branda trêu chọc đôi câu, cười đến mức lạnh bạc, bưng ly cà phê ở bàn nguội lạnh lên uống ngụm, sâu xa , "Mặc dù tuổi em còn nhưng mà ánh mắt chọn đàn ông cũng tệ lắm, mà còn là cực phẩm...... Nhưng mà Lan Khê à, suy cho cùng khi lựa chọn cũng phải nhìn xem có khả năng hay , em hiểu chứ?"
Lựa chọn, cũng phải nhìn xem em có khả năng hay .
Chỉ câu này khiến Lan Khê thể bội phục sáng suốt của Branda, ngước mắt lên nhìn chị ấy chăm chú, trong mắt tràn đầy hoang vu và bất lực. Branda bị ánh mắt của đâm vào dám nghênh đón, đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay , lạnh nhạt : "Em chú ý chút, đừng gây ra chuyện gì quá lớn, những kẻ kia trong bộ phận lập kế hoạch lúc nào cũng nóng lòng mở miệng xấu người khác chứ chẳng ngồi đâu, có xảy ra chuyện gì cũng phải mỗi mình em bị phỉ báng đâu, hiểu chứ?"
ân cần và nhu tình chân thành trong mắt Branda khiến trong lòng Lan Khê nóng lên.
"Vậy nếu như chính bản thân mình có biện pháp làm thế nào? Nếu như nhịn được mà ..."
Branda nghe hai câu nhàng bất lực của xong, hít sâu hơi! Sắc mặt trắng bệch rút tay lại!
Nha đầu này. . . . . . Quả nhiên là cực kì có dũng khí!
"Vậy nghĩ đến bố mẹ và người thân !" Branda quả quyết bỏ xuống câu, ánh mắt lành lạnh, "Loạn luân phải là chuyện đùa, chờ em say đắm rồi mới biết là sai trái!"
Nếu như tình có thể tùy tiện xằng bậy như vậy, thế giới cũng bị xáo trộn từ lâu rồi.
"Em thu thập tất cả tài liệu còn lại cho xong , chị còn có chuyện khác nên trước!" Branda lạnh nhạt xong, cầm tài liệu ở bên cạnh lên rồi xoay người rời , khi đẩy cửa ra thân thể lại nhịn được mà cứng đờ, người ở cửa dọa cho giật nảy mình!
nghĩ tới, mới vừa rồi trong khi các chuyện, bên ngoài lại có người nghe thấy!
Bóng dáng cao ngất ấy vẫn có tính tự giác như cũ, cả người rét lạnh dựa vào tường, ánh mắt lười biếng bức người dừng ở Branda ra, thậm chí khi nhìn còn nở nụ cười lạnh.
Kiều Khải Dương.
" ở đây làm cái gì?" Branda nhíu mày hỏi, vô cùng lo sợ.
Thân thể dựa vào tường của Kiều Khải Dương đứng thẳng lên, cười lạnh như ác ma khát, đẩy cửa ra rồi vào: "Tôi tìm vợ của tôi."
....
Branda nhất thời nghẹn họng, dựa vào cửa biết nên gì với cậu ta, . . . . . . vợ? Có mà vợ quỷ ấy!
Lan Khê đứng dậy tiếp tục sắp xếp tủ tài liệu, rướn người với tới tầng cùng của tủ tài liệu, đường cong xinh đẹp bị nhìn thấy sót chút gì.
Vừa liếc mắt qua, nhìn thấy Kiều Khải Dương lại cảm thấy khiếp sợ trong lòng.
Lan Khê dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía người vừa tới.
Tia máu trong mắt của ta vẫn chưa tiêu tán, gương mặt tuấn tú vì căng thẳng nên hơi xanh mét, dưới cằm râu ria cũng chưa được cạo sạch : "Buổi sáng em xin nghỉ, có phải bởi vì tối hôm qua quá kịch liệt hay , nên xuống giường được, hả?"
Câu này cực kì kích thích người ta, từ miệng ta thốt lên, khiến cả người Lan Khê cũng run lên.
Ánh mắt lạnh lẽo ướt át liếc nhìn ta, Lan Khê quan tâm.
Kiều Khải Dương cũng buông tha, tay chống vào tủ tài liệu cúi đầu đưa mắt nhìn , giọng khàn khàn: "Em có biết , buổi tối ngày hôm qua phải trải qua như cáp treo? Trước đó em cho biết em từng vì người đàn ông mà sinh non, rồi còn để tận mắt nhìn thấy em hôn môi với trai em. . . . . . Mộ Lan Khê, cho dù là người đàn ông có tính cách tốt hơn cũng kiên nhẫn đến đây hỏi em rốt cuộc xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ cũng là lần duy nhất hỏi em."
"Lần trước em với em có người trong lòng, có phải là trai em hay ?" Ánh mắt đầy sương mù của Kiều Khải Dương nhìn chằm
Chằm chằm , cười lạnh tiếng, “Hai người loạn luân à?”
Động tác của Lan Khê chậm lại, khuôn mặt nhắn trong trẻo như núi rừng sau cơn mưa cố tình kìm nén cảm xúc tuyệt vọng.
biết nếu là người khác như thế nào, nhưng mà bị người đàn ông mến mình ép hỏi như vậy, trong lòng cũng có phần khó chịu, móc cài của tập tài liệu tiếp xúc với đầu ngón tay lạnh như băng, thậm chí còn hơi run rẩy, giấu diếm được nữa rồi.
Ánh mắt nhàng nhìn về phía , gật đầu.
“Rất xin lỗi vì tôi giấu diếm lâu như vậy, Kiều Khải Dương, tôi từng với đừng có tiếp xúc nhiều với tôi, phải thất vọng, quả nhiên bây giờ làm thất vọng rồi.” Lan Khê khẽ , “ đoán rất đúng, tối hôm qua tôi ở giường của ấy.”
Có trời mới biết, khi đón ánh mắt của ta để ra những lời này, ở phía bên trái lồng ngực của có bao nhiêu khó chịu.
Kiều Khải Dương lại cảm thấy, bởi vì câu này toàn bọ bầu trời sụp đổ trong nháy mắt. Có gì khó chịu hơn khi nghe mà mình quý tự ra, rằng tối hôm qua ở giường của trai ruột ây, có gì tê tâm liệt phế hơn? Kiều Khải Dương muốn nắm chặt nắm đấm ,nhưng nắm đấm lại ngừng run rẩy, chuyện này vượt quá nhận thức của , cũng đủ sức để tiếp nhận.
Cuối cùng khi nắm tay bị nắm quá chặt, khớp xương vang lên tiếng kẽo kẹt, cảm giác như muốn bùng nổ nhưng dám ra khiến sắp sụp đổ.
“Mộ Lan Khê, phải khiến tôi thất vọng….”
Trong đôi mắt của Kiều Khải Dương tràn đầy tia máu, vành mắt đau đớn, cắn răng từng chữ , “ TMD khiến tôi, ghê tởm!!!”
Tiếng gào thét xen lẫn tức giận, vang dội ở trong phòng tài liệu.
Cả tầng lầu cũng yên tĩnh khác thường, tất cả nhân viên cũng vì vậy mà dừng công việc lại tò mà nhìn sang bên đó, chỉ thấy “rầm” tiếng, cửa kính của phòng tài liệu bị mở ra, rồi đạp ngược vào tường, suýt nữa vỡ nát. Kiều Khải Dương lửa giận ngút trời từ bên trong ra, sải bước khỏi bộ phận lập kế hoạch.
Lan Khê lẳng lặng nghe loạt thanh vừa vang lên, sắc mặt khẽ chuyển thành trắng bệch, trong lòng chua xót, tất cả đều kết thúc rồi.
Mộ Lan Khê, TMD làm tôi ghê tởm.
nở nụ cười thê lương mà xinh đẹp, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc cũng thấy được phản ứng của người bình thường, cuối cùng cũng biết loạn luân là việc khiến người ta cực kì buồn nôn.
Buổi tối phải làm thêm giờ để sắp xếp tài liệu, khoảng mười giờ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi công ty.
Bụng đói kêu vang, ánh đèn nhu hòa của phòng chứa đồ và phòng trà nước vẫn sáng, Lan Khê tắt, sau đó trong bóng tối lấy thẻ ra vào ra, khi lùi lại dưới chân đột nhiên bị vấp cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Lan Khê nhíu mày, vội vàng lùi về phía sau mấy bước cẩn thận nhìn về phía góc tường tối tăm biết là có cái gì đó, tại sao mới vừa khi vấp vào còn có cảm giác mềm mềm? Còn có thể động đậy?
Trong lòng có chút sợ hãi, muốn bật đèn lên, lại nghe thấy có tiếng kêu đau.
Người ở đất giật giật, trong bóng tối, môi mỏng phát ra câu khàn khàn: “Đau…..”
Vừa rồi khi vấp, đạp phải cánh tay của ta rồi.
Lan Khê kinh ngạc, trong bóng tối ánh mắt cẩn thận nhận biết dáng vẻ của ta, dám gọi, nhưng mà thanh mà vừa nghe thấy, đây là…….
“ đến đây đỡ tôi dậy……..” Người đàn ông dùng giọng khàn khàn để lệnh, cau mày nhịn đau, “Tôi ngồi lâu quá nên đứng dậy được.”
Ngồi lâu quá?!
“Kiều Khai Dương?” Lan Khê có phần chắc chắn, giọng kêu lên.
“Đúng, là tôi, nhanh chút .” Kiều Khải Dương lạnh lùng nhíu mày ra lệnh.
Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trắng bệch.
Suy nghĩ chút rồi bỏ qua việc bật đèn, đến nâng ta dậy về phía ánh sáng yếu ớt của phòng vệ sinh, ta là nặng, mất chút hơi sức mới có thể nâng cánh tay của ta để đỡ ta đứng lên.
Kiều Khải Dương giống hệt lưu manh, trong nháy mắt khi đứng lên tay vòng qua eo của , mệt mỏi dựa vào vai của .
“………………” Lan Khê chợt nhíu mày, khi sau lưng bị ta ôm chặt, lên tiếng cảnh cáo theo bản năng, “Kiều Khải Dương, buông ra.”
“ buông.” nhanh chóng hai chữ.
Tay ôm chặt , Kiều Khải Dương vùi vào cổ của , thanh cực kì yếu ớt, rất đáng thương: “Tôi sai lầm rồi……….. Tôi nên mắng em, tôi sai lầm rồi…….em coi như tôi chưa gì có được ?”
Last edited by a moderator: 20/11/14