Chương 182:
Tại sao chào mà ?
Toàn thân Lan Khê kịch liệt run rẩy, muốn mở mắt ra nhưng lại cảm thấy được hơi thở của rất gần môi của , ở trong tình thế nguy hiểm như thế này mà chóp mắt cái chắc chắn bị hôn rồi nuốt vào bụng luôn, đôi tay bé dính đầy nước lạnh chống đỡ lồng ngực của , nhàng cau mày: " đừng có làm vậy. . . . . . Người của công ty vẫn còn ở bên trong. . . . . .".
Mộ Yến Thần lạnh lùng trằn trọc đôi môi của , dùng sức rất mạnh, chặn lời của lại.
" nguyên nhân tại sao thả em ra." lạnh nhạt nỉ non.
Lan Khê gấp gáp, cau mày, mang theo tia nức nỡ : "Tôi muốn phải ở cùng với . . . . . ."
Lời bị ngăn lại, cặp mắt của Mộ Yến Thần thoáng chốc trở nên lạnh như băng, cạy mở môi của ra chặn lại những lời cự tuyệt của .
Đáng chết.
làm sao có thể để mặc cho những lời này ra khỏi miệng? !
Ở hành lang khác, Kiều Khải Dương lại phía này đột nhiên dừng lại! ta vô cùng lo lắng nhìn vòng trước cửa toilet nhưng thấy ai, lúc định rời bóng dáng hai chói mắt của hai người rơi vào tầm mắt rơi vào này đô, làm cho máu nóng trong người khỏi sôi sục khi thấy màn trình diễn kia, có nửa điểm ly kỳ.
Đầu óc Kiều Khải Dương trong thoáng chốc như bị sét đánh trúng.
—— nhìn thấy cái gì đây?
khẳng định hai mắt của mình có vấn đề, người đàn ông mới vừa tới kia, người đàn ông được xưng là cùng cha khác mẹ với , ngay lúc này cưỡng chế ôm vào lòng, ngón tay thon dài mị hoặc vùi sâu vào vào tóc , lạnh lùng hôn , dưới đèn mờ ảo có thể thấy được nước mắt mơ hồ bên khóe mắt của , vừa giống như thống khổ giãy giụa vậy. vừa giống như triền miên.
"Hài người làm cái gì vậy hả?" Giọng khàn khàn kèm theo tiếng cười nhạt vang lên, đầu óc của Kiều Khải Dương chưa kịp phản ứng gì , miệng thốt ra câu hỏi.
Lan Khê nhất thời giống như bị điện giật, kịch liệt run rẩy, nén nước mắt mà mở to hai mắt ra!
Bóng dáng tuấn bất phàm của Mộ Yến Thần vẫn hề nhúc nhích, ôm chặt hơn, ánh mắt sâu sắc giống như mặt hồ chút gợn sóng.
Cả người tản ra khí lạnh, Mộ Yến Thần lấy tay giữ chặt trong ngực an ủi, rồi mới ngước mắt lên nhìn về người vừa tới.
"Là tôi nhìn lầm hay nghe lầm?" Cả người Kiều Khải Dương phát run, đỡ tường cười lạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh trong ngực ta, "Hai người phải là em sao? Mộ Lan Khê, em gạt sao?"
Lan Khê đứng vững, nếu như phải Mộ Yến Thần ôm , chỉ sợ sớm ngã xuống đất.
Mộ Yến Thần nhìn ta hồi lâu, cúi đầu giọng hỏi Lan Khê: "Đồng nghiệp của em?"
" chỉ là đồng nghiệp! !"
Kiều Khải Dương nghiến răng cắt lời, trong con ngươi thoáng qua tia máu.
ta gầm cắn răn từng chữ, gương mặt tuấn tú trắng bệt nỗi đầy gân xanh làm cho người ta khỏi giật mình!
Mộ Yến Thần ngước mắt, lại nhìn ta hồi lâu.
"Là đồng nghiệp theo đuổi em?" Giọng lạnh bạc, ánh mắt lấp lánh, giọng từ tính chậm rãi hỏi.
". . . . . . !" Khuôn mặt của Kiều Khải Dương tái nhợt rồi trong thoáng chốc kìm nén đến mức đỏ bừng lên!
Ánh mắt
của ta nóng rực, để lộ tình khiến người ta hít thở thông của ra!
“ vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi” môi mỏng tràn ra câu , hai mắt Kiều Khải Dương đầy tia máu gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Yến Thần. “Hai người làm cái gì…”
“Cậu xem hiểu hả?” lạnh lùng cắt ngang lời ta.
Lan khê có thể nghe được mùi thuốc sung trong đoạn đối thoại đó, khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt, nhịn được đưa tay mềm mại níu chặt y phục của : “Mộ Yến Thần --”
muốn tất cả mọi người đều biết.
muốn bọn họ biết mối quan hệ dơ bẩn của !!
Tiếng gọi này làm cho Mộ Yến Thần có chút mềm lòng, lạnh lùng trong ánh mắt cũng dần dần tản .
Cánh tay to lớn trở về ôm ấp , cúi đầy nhàng mè nheo khuôn mặt nhắn của : “Ừ, chúng ta trở về rồi . Nhưng lần sau đừng để thấy em uông nhiều như vậy….. về sau được uống rượi nữa, biết ?”
Trong lòng Lan Khê kịch liệt rung động!
gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, muốn thêm bất kỳ lời nào nữa.
Kiều Khải Dương cũng sớm chịu nổi, đấm vào tường cái.
Cái con mẹ nó đấy là cái quái gì vậy?!!
Khí lạnh trong lòng Mộ Yến Thần cứ như tản băng chịu tan , vẫn ôm người con mềm mại trong ngực như cũ, cả người tỏa ra đề phòng, mặc dù trong long sớm biết khối ngọc thô chưa mài dũa này trải qua theo từng năm tháng chắc chắn hấp dẫn ít người, nhưng khi đối thủ đứng trước mặt cạnh tranh , cái loại cảm giác này, rất khó chịu.
Ở trong long , khỏi đau khổ, vậy ở trong lòng người khác ?
vui hơn sao?
Suy nghĩ này khiến ôm chặt hơn, chặt đến mức làm cho đau, cả người tỏa ra khí thế bá đạo, có thể làm cho người ta đông cứng lại được!
Vỗ vỗ cái ót của , Mộ Yến Thần ôm ra khỏi Tây Uyển
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Khải Dương trở nên vô cùng khó coi!
phục vụ đẩy xe thức ăn vào phòng, lúc qua chỗ này liền cảm thấy lúng túng, bởi vì Kiều Khải Dương chắn đường, giọng lễ phép : “Tiên sinh, có thể tránh qua chút được … Á!!”
Tiếng hét chợt vang lên, kèm theo đó là tiếng xe thức ăn đổ ầm ầm xuống đất!
Sắc mặt Kiều KHải Dương xanh mét, đá chiếc xe thức ăn làm cho nó ngã xuống đất!
Tức…….
cơn lửa giận tên từ trong lòng trào ra, dám suy đoán mối quan hệ của hai người đó, lại dám đoán xem trốt cuộc trong lòng Lan khê nghĩ như thế nào, nhưng vừa rồi – lúc ở trong ngực người đàn ông đó, có thể nhìn thấy được câu đầu tiên ta làm cho cảm động, lạnh lungd, lãnh đạm, thậm chí có khuynh hướng hơi bạo kuwcj nhưng khi ở trước mặt người đàn ông đó hoàn toàn sụp đổ!
em …. Ha, hiến thấy, lớn đến từng này, chưa từng gặp qua an hem nào mà lại “Tốt” với nhau đến như vậy !!!
Gió đêm lành lạnh, thổi qua làm cho ý thức tỉnh táo lại.
Lan Khê nhàng dựa vào ghế lái phụ, cảm thấy chút lạnh, mở mắt nhìn đến đường bên ngoài xửa xe, bầu trời đêm đầy sao sán, theo bản năng đóng cửa xe lại, gió ngừng thổi vào, khí tự nhiên cũng trở nên cứng ngắc.
“ dẫ tôi đâu?” mở miệng ra mới biết được giọng của mình trở nên khan như thế.
“Công việc của em thường xuyên xã giao như thế này?” Mộ Yến Thần hỏi.
Lan Khê ngẩn người ra, nhàng lắc đầu, giọng trả lời: “ phải xã giao, là ăn mừng.”
đến hai chữ ăn mừng, chính cũng cảm thấy chân chọc.
Mi tâm nhàng nhíu lại, nhắm mắt, đột nhiên hiểu tại sao dù đủ trưởng thành bước vào xã hội, có thể cố gắng dựa vào hai tay của mình để tựu nuôi sống chính minhg, hoàn toàn độc lập rồi, nhưng vẫn thoát khỏi tác động của Mộ Yến Thần đối với cuộc sóng của ?
“Tôi biết rồi.” Lan Khê buông hàm rang cắn môi đỏ mộng của mình, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, khan khan , “Chắc trước khi về nước biết được tin tôi làm ở trong công ty quảng cáo, nhất định biết.”
Cho nên, mới đem cành ô liu đến công ty của .
Cho nên, mới có thể người mới vào công ty hiểu chuyện như nhận bản hợp đồng lớn như vậy.
Mi tâm càng nhíu chắt lại, khẽ thông khổ thầm: “ ra là muốn buông tha tôi…….”
Chuyện này từ khi mới bắt đầu chỉ có cục.
Last edited by a moderator: 12/11/14