1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 179: Đừng có thân thiết với tôi quá!

      Edit: Rei

      Lông mi dài bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đâm vào mắt rất khó chịu, nhưng Lan Khê vẫn cố mở mắt ra, trừng mắt nhìn người đàn ông ôm vào trong lòng.

      Men say làm đầu đau nhứt, nhưng vẫn cách nào thoát khỏi cảm giác kích thích khi bị trêu ghẹo,nó vô cùng thoải mái, khiến cả người tê dại, cảm giác đau nhức cũng dần mất sạch. Trong ánh trăng mờ ảo, dường như rất nhiều, nhưng nghe được, chỉ nghe được có câu duy nhất ——

      "Em có biết lúc có em bên cạnh, tuyết ở Los Angeles trở nên lạnh đến nhường nào hay ?"

      Còn câu nữa, Lan Khê, chúng ta ở chung chỗ có được ?

      Chua xót xông lên chóp mũi, khuôn mặt nhắn trắng nõn của Lan Khê lộ
      Ra uất ức và mông lung, nước mắt trào ra, nahnh chóng nhắm mắt lại để thẻ trào ra được, mệt mỏi kéo tới, làm cho mở mắt ra nổi nữa.

      Mộ Yến Thần hồi hộp chờ đợi lúc lâu, cuối cùng ánh mắt trong veo nheo lại, nhìn thấy vì mệt mỏi mà ngủ say mất rồi.

      Cơ thể mềm mại đó chạm vào trái tim .

      Mộ Yến Thần vươn tay ôm vào trong lòng, ôn chặt hơn nữa, môi móng nhàng hôn lên trán .

      mấy năm được gặp em, người con , em có khỏe ?

      ******

      Khi tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra.

      Lan Khê chống người uể oải ngồi dậy mới hốt hoảng nhận ra đây phải là phòng mình.

      Nhưng nơi này đúng là.

      Là căn phòng mà bốn năm trước, chỉ dành riêng cho mình mà thôi.

      Cánh môi khô nứt, liếm môi, quay sang nhìn người đàn ông ngủ say ở bên cạnh, gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào trong tầm mắt của . Khuôn mặt của Lan Khê trở nên nhăn nhó, cố nhớ lại những chuyện xảy ra, làm cho đầu đau nhức thôi.

      nhíu mày lại, đứng dậy tắm.

      Ngày hôm qua, quần áo của bị xé rách, mặc được nữa nên Lan Khê mặc tạm cái áo sơ mi của vào rồi tìm quần áo để thay, may là còn có cái ao thun và cái cái quần sort jean mà để lại lúc trước vẫn còn có thể mặc được.

      Mở tủ lạnh ra, bên trong còn lại ít sữa tươi, trứng gà và bánh bích quy hình thú.

      lấy ra sữa tươi chưa quá hạn cùng trứng gà làm bữa sáng đớn giản đặt bàn ăn phòng khách. Lan Khê suy nghĩ lát rồi lấy ra tờ giấy, viết mấy chữ rồi lấy ly sữa đè lên, ngẩn ngơ nhìn mặt bàn hồi lâu, rồi mới chạy lấy túi của mình, chuẩn bị ra khỏi cửa.

      ---Lan Khê, chúng ta ở chung chỗ được ?

      Khuôn mặt nhắn của tái nhợt, dừng chút rồi ngồi xổm xuống mở tủ giày ra lấy giày mang vào, lấy cái túi nilon bỏ dép và ít vật dụng vào, muốn để lại bất cứ thứ gì ở chỗ này.

      phải muốn tuyệt tình…

      Mà là muốn để cho biết, cũng muốn khiến bất luận kẻ nào biết, bôn năm trước, lúc mất bé cưng, từng quỳ gối trước thùng rác, nhìn vết máu dơ bẩn đó mà thề.

      : “ xin lỗi.”

      “Mộ Lan Khê tôi xin thề từ nay về sau bao giờ người mà mình nên , mẹ xin thề từ nay về sau bao giờ để việc này xảy ra lần nữa. xin lỗi, bé cưng.”

      buồn cười, lúc đó còn chưa đủ 19 tuổi, vẫn là đứa trẻ.

      Rất lâu sau đó, thể nào đối mựt được với việc này, càng nghĩ lại càng thương, càng nghĩ lại càng thể tha thứ cho chính mình.

      Lúc ấy rốt cuộc ngây thơ đến mức nào, mới có thể vì mà ở chung chỗ với ? Cảm thấy có cả thế giới này? Nhưng khi lớn lên mới hiểu, tình chân nhất thiết phải ở cạnh nhau.

      Cuối cùng, Lan Khê liếc mắt nhìn phòng ngủ, ánh mắt vô cùng thê lương, rồi mở cửa ra ngoài.

      ………..

      Mấy phút sau, Mộ Yến Thần dọn dẹp phòng ngủ sạch rồi ra, thấy cái bàn ngoài phòng khách có bữa sáng, còn có tờ giấy mà để lại.

      Phía có dòng chữ dễ nhìn…

      trai, tôi về trước, nhớ uống sữa lúc còn nóng.” Kí tên, Lan Khê.

      Mộ Yến Thần nắm chặt tờ giấy, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, nhìn chằm chằm vào bữa sáng trước mặt, rồi nghĩ: ấy chỉ câu đơn giản rồi vứt bỏ mọi thứ ở lại cách sạch

      ***

      xuống máy bay, khí ở thành phố A nhàng khoan khoái, định bắt chiếc taxi trở về nha.

      Nhưng chưa kịp lại xe taxi, chiếc màu đen từ từ chạy tới trước mặt của .

      Lan Khê liếc mắt nhìn chiếc xe kia, khẳng định mình biết nó, lại thể nhìn thấy bên trong nên đành phải đường vòng.

      Chiếc Cayenne (*) đó lại chạy tới trước mặt .

      (*) dòng xe của Porsche.

      Gió nhàng thổi làn tóc bay loạn, Lan Khê phát có cái gì đó đúng nên khẽ cau mày dừng lại.

      Cửa sổ xe kéo xuống.

      Kiều Khải Dương đeo kính mắt dưới ánh mặt trời cực kỳ huênh hoang.

      Lan Khê ngạc nhiên.

      khéo quá.” hồi lâu sau mới giọng chào hỏi, nhìn cái người ở phía xa xa đó, mặc quần áo thanh thuần y như đứa học sinh. “ tới sann bây đón người hả?”

      Kiều Khải Dương nhịn được liếm liếm môi cười cười, lười biếng ngoái đầu nhìn lại, gật đật cái. “Đúng là tới đón người, nhưng mà chỉ số thông minh của em chắc thấp đến mức biết tới đây để đón em đâu nhỉ?”

      Lan Khê càng thêm kinh ngạc!
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 179. 2

      Kiều Khải Dương nhịn được liếm liếm môi cười cười, lười biếng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu cái: "Đúng là tới đón người, nhưng mà chỉ số thông minh của em chắc thấp đến mức biết tới đây để đón em đâu nhỉ?"

      Lan Khê càng thêm kinh ngạc!

      Khuôn mặt nhắn đỏ lên, biết là nên vì mình bị mắng mà tức giận, hay là cảm kích hảo tâm của ta.

      Hình như cả hai đều phải.

      "Vậy cám ơn nhiều, chẳng qua tôi thích tự bắt xe về." lễ phép cự tuyệt, khuôn mặt nhắn lạnh nhạt quay , đưa tay ra quắt chiếc taxi ở ven đường, (D@D@L@Q@D) trái tim của đập nhanh hơn khi gặp phải Kiều Khải Dương.

      "Bin bin ——" còi ô tô vang lên hai tiếng, vang động khắp cả con đường, Kiều Khải Dương đeo kính đen cau mày : "Được rồi, tìm em có chuyện, lên xe ."

      Lan Khê mất hết kiên nhẫn, thèm để ý nữa.

      Kiều Khải Dương cau mày chặt hơn, hạ cửa sổ xe xuống nhô người ra: "Em có tin ôm em ngay bây giờ ?"

      Bóng lưng Lan Khê cứng đờ, vừa khẩn trương qua vừa cau mày oán trách —— Tại sao luôn gặp những người đàn ông như thế này chứ? Ngồi lên xe, Kiều Khải Dương ném di động cho , đạm mạc : "Xem ."

      Xem?

      Xem cái gì?

      Lan Khê chân tướng, cầm lấy điện thoại di động của trượt mở màn hình,
      Phía có mật khẩu, đưa sang. “Tôi biết mật khẩu của .”


      “Ngày sinh nhật của em.” Kiều Khải Dương lạnh lùng ném ra mấy cái chữ, nhanh chóng khởi động, xe chạy .


      lần nữa, Lan Khê bị ta làm cho chấn kinh, nhìn Kiều Khải Dương cảm thấy ta càng ngày càng bình thường.


      Nhập ngày sinh nhật của vào quả nhiên chính xác, màn hình có mở website mở, hình như là diễn đàn của công ty BBS, trang nhất có tiêu đề nóng hổi. “Dựa hơi nhười có địa vị, người mới trở thành báu vật.” Lan Khê khẽ cau mày mở ra xem.


      nghĩ tới nội dung bên trong càng làm thêm khiếp sợ.


      Bởi vì bên tỏng có bất kỳ chữ nào, chỉ có mấy tấm hình, mà mấy tấm hình đo, lại là hình và Mộ yến Thần từ khách sạn Hoàng Gia trở về nhà trọ, say, nhưng bong dáng đó vẫn tuấn bất phàm như cũ, ôm lên lầu, thân thể tiếp xúc vô cùng thân mật.


      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê thoáng chốc xanh mét, nhìn bình luận ở bên dưới cũng biết mọi người gì.


      “Bài viết này được đăng vào lúc sáng sơm, truyền rất nhanh, bây giờ ở trong công ty trừ xuống dưới ai cũng biết, chủ yếu là bởi vì hợp đồng do em phụ trách được gửi tới lúc sáng, thậm chí ngay cả tiền cũng được gửi đến .” Kiều Khải Dương liếc nhìn qua cặp mắt kính, lười biếng tự đắc . “Biết ? Loại chuyện nhờ vào thân thể để đem hợp đồng về phải chưa từng xảy ra, thậm chí có rất nhiều công ty đặc biệt thành lập bộ phận PR chuyên làm những chuyện ăn tươi nuốt sống đó, cho nên cho dù có cũng có gì lạ, cũng có gì phải mất thể diện. Có lẽ em phải người như vậy, nhưng mấu chốt ở chỗ là đối phương tự nhiên lại thay đổi quá nhanh, thời gian trước đó tất cả mọi người đều thấy bọn họ kiên quyết hủy hợp đồng, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thay đổi nhanh như vậy, ai mà cảm thấy kỳ quái chứ?”


      Như vậy, ngày hôm nay ta cố ý tới sân bay đón , là vì mốn cho nhìn thấy cái này?


      Hai mắt Lan Khê vô cùng bình tĩnh, trả điện thoại lại cho ta, khuôn mặt nhắn lãnh đạm như thường: “ đổi mật khẩu khác , tôi với có bất cứ quan hệ nào hết nên đừng lấy ngày sinh nhật của tôi làm mật khẩu nữa.”


      Khóe miệng Kiều Khải Dương vẽ ra nụ cười vô cùng xấu, lung túng : “Em giải thích gì sao?”


      Lan Khê tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế giả vờ ngủ say, để ý tới ta.


      “Mộ Lan Khê, vậy coi như hỏi em, em và người đàn ông đó rốt cuộc có phải là loại quan hệ kia hay ?” Kiều Khải Dương nghiêm túc hỏi.


      Lan Khê khẽ nhíu mày.


      Đây được coi là câu hỏi lịch sao?


      Lại tiếp tục hỏi: “Em có bị ăn tươi nuốt sống ? Có phải nhờ lên giường với người ta nên em mới có được hợp đồng quảng cáo lớn như vậy ?”


      “Dừng xe!” .


      Kiều Khảu Dương gỡ mắt kinh xuống, ánh mắt sâu xa lộ vẻ lo lắng dịu dàng : “Em giận?”


      “Tôi thoải mái, dừng xe lại .”


      Kiều Khải Dương cau mày, bất đắc dĩ đem xe dừng ở ven đường, giọng chuyện với : “ có ý gì khác… Mộ Lan Khê, em cũng biết hoàn toàn biết gì về chuyến bay hôm nay của em, đợi từ sáng đến giờ là vì muốn em đến công ty, đến lúc đó bị người ta nhắc tới chuyện này, mà em lại biết giải thích thế nào như vậy rất chịu! thích em, cho nên dù có chuyện gì vẫn thích em! Cho dù hôm nay em với , em làm những chuyện đó, coi như là do Kiều Khải Dương TMD có bản lãnh, để cho người con mình thích vì kế sinh nhai mà phải làm những việc đó! Rốt cuộc em có hiểu hay hả?”


      rất cám ơn , Kiều Khải Dương.” Khuôn mặt Lan Khê chút cảm xúc ra câu này, ngoái đầu lại nghiêm túc . “Nhưng tôi cũng phải cho biết, nếu như muốn tìm đứa con trong trắng sạch để nghiêm túc chuyện đương rồi kết hôn, người đó tuyệt đối phải là Mộ Lan Khê tôi, bởi vì tôi sớm sạch gì rồi, cho dù là trái tim hay thân thể.”


      xong liền mở cửa xuống xe, rồi khuyên ta câu. “Đừng có thân thiết với tôi quá, cảm thấy rất thất vọng.”


      “Rầm!” tiếng, cửa xe nhanh chóng đóng lại.


      Lan Khê lững thững dọc theo đường lớn về phía trước, nghĩ tới chuyện vừa rồi, sở dĩ sợ mấy cái tin tức bát quái nhàm chán này là vì tin đồn kia hoàn toàn vô căn cứ, nên cần phải tức giận làm gì.


      Chỉ là việc và Mộ Yến Thần có quan hệ máu mủ, sợ là dấu diếm được lâu.
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 180: Vết hôn

      Dưới ánh mặt trời, Kiều Khải Dương cách lớp thủy tinh trơ mắt nhìn xa, ánh mắt tràn đầy dây dưa, nặng nề và ướt át, tay nắm thành đấm kêu lên thành những tiếng rắc rắc.

      Chẳng lẽ chưa đủ ràng sao?

      Cái gì là thích? Kiều Khải Dương bao giờ tùy tiện gặp bất kì ai đường cũng có thể sống chết mà đòi kết hôn, mà là do trái tim của rung động vì Mộ Lan Khê! Chẳng lẽ ngu tới mức biết mình động lòng hay sao!

      Nhưng tại sao lại hiểu chứ?

      Ngón tay thon dài chà sát hai cái môi, Kiều Khải Dương đè xuống lửa giận ở trong lòng,
      chuyển tay lái sang con đường khác chạy .

      Mộ Lan Khê, chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều phải mình em hợp chắc chắn hợp.

      ***

      Trong phòng làm việc bộ phận kế hoạch, có thể nhìn thấy được nhóm người tụm lại tám chuyện, những tiếng sột soạt nho trải rộng toàn bộ gian, tiếng giày cao gót từ phía Nam sang phía Bắc vang lên.

      thanh thanh thúy dừng lại, phó phòng gõ lên cửa kính hai cái.

      Kỷ Hằng tay cầm ly cà phê, tay lật văn kiện ra xem, ánh mắt từ màn hình máy vi tính ngước lên, nhàn nhạt câu: “Vào .”

      bóng dáng yểu điệu đẩy cửa vào.

      “Có chuyện gấp gì sao?” Nụ cười dịu dàng giắt khóe miệng.

      tồi, tôi có chuyện muốn với .” Kỷ hằng ngước mắt lên nhìn người bạn học cùng trường đại học A, lễ phép .

      Quan Ngọc nở nụ cười bất đắc dĩ, hai tay chống lên bàn, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Em có chuyện gì cả, chỉ là sáng nay mới nghe được tin, nên mới lo lắng đến đây tìm -- Kỷ Hằng, sao chứ?”

      Kỷ Hằng cười lớn tiếng: “Tôi có chuyện gì?”

      “Về Lan Khê.” Quan Ngọc nhàng cau mày, dịu dàng : “Em theo sát hợp đồng của ta từ đầu đến cuối, nên em cũng rất tò mò người mới như ta làm sao có thể cướp về bản hợp đồng lớn như thế, lại có thể làm cho tổng giám đốc DiglandYork phải nể mặt, nhưng em ngờ ta lại có thể dùng cách như vậy. Kỷ Hằng, em biết thích ta lâu rồi, ta làm như vậy làm cho thất vọng, ta cũng…”

      ta cũng xứng với .

      Nhưng câu này còn chưa hết, liền bị Kỷ Hằng nhàn nhạt giơ tay lên ngăn lại.

      cần làm việc?” hỏi.

      “Đương nhiên là có, nhưng em muốn cho biết, nên thích loại phụ nữ…”

      “Loại phụ nữ như thế nào?” Kỷ Hằng tiếp tục hỏi.

      rút tay ra khỏi bàn, lấy cây bút tay chỉ vào màn hình máy tính, lạnh nhạt hỏi: “ cho rằng ấy vì bản hợp đồng, mà tiếc lấy thân thể ra đổi sao?”

      “Đó phải chỉ là bản hợp đồng bình thường!” Quan Ngọc khích động , “Hợp đồng đó trị giá tỷ, còn liên quan đến tiền thường cuối năm và chức vụ tổ phó tổ B nữa! Chẳng lẽ ta muốn?!”

      Kỷ Hằng nhìn ta, vẫn nở nụ cười, tựa lưng vào ghế.

      Quăng sấp văn kiện lên bàn, ngước mắt : “Lúc ra ngoài làm phiền với đám người bàn tán ngoài kia làm việc cho tốt vào, muốn làm nữa tôi cho các người nghỉ luôn, còn nữa, đừng có bàn về mấy tấm hình này nữa, tốt nhất là đừng để cho tôi biết ai đăng mấy tấm hình này lên--”

      biết ai làm ?” Kỷ Hằng hỏi ngược lại câu, nụ cười lạnh bạc mà vô tình, “Đó là trai ruột của ấy, trai cùng cha khác mẹ của ấy, bây giờ có còn muốn cho tôi biết, bọn họ lên giường với nhau ?”

      Câu này như tiếng sấm rền làm cho Quan Ngọc chấn động, trợn to hai mắt, lộ vẻ thể tin được!

      trai. Đó là trai ruột của ta.

      cẩn thận nhớ lại tên họ của bọn họ, có rất ít người chút ý đến điều này, hoặc có thể là có rất ít người có thể tin được nhân viên mới của bộ phận kế hoạch lại có quan hệ với tổng giám độc của DiglandYork! Nhưng hai người đó cùng họ với nhau. Cả hai đều cùng họ Mộ.

      Ánh mắt Kỷ Hằng dời , nụ cười lãnh đạm: “ ra ngoài .”

      Nếu là lời đồn, vậy hay hai cái có gì khác nhau.

      …….

      Mãi cho đến lúc tan làm tinh thần vẫn có cách nào tập trung được, tài liệu vừa tra được luôn có sai sót, Kỷ Hằng xoa xoa mi tâm, đoán chừng lúc này cũng bận rộn gì, liền đứng dậy, xuống tầng dưới.

      Nhân viên cả tầng này rất ấm ức, có tin tức Bát Quái, bọn họ liền trở nên ỉu xìu.

      Lúc tới nơi thấy Lan Khê chuyện với Branda.

      “Có quấy rầy hai người ?” Kỷ Hằng cúi người, yếu ớt hỏi.

      Branda đùa giỡn với mấy sợi tóc má, ánh mắt lạnh bạc: “ sao, chúng tôi cũng chuyện xong rồi, buổi tối ở Tây Uyển có tổ chức lễ chúc mừng, do phía sắp xếp, cậu có tới ?”

      Mặc dù quá trình có chút quanh co nhưng kết quả lại rất tốt, phía ngược lại cực kỳ coi trọng hợp đồng lần này.

      “Tôi xem tình hình sao , buổi tối chắc còn phải tăng ca.” Kỷ Hằng .

      “Tùy cậu.” Branda thu xếp đồ đạc xong liền cầm lấy túi xách, nhìn hai người cái. “Là tôi nên quấy rầy hai người mới đúng, nha.”

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê khẽ trắng bệch, khe khẽ tựa vào chỗ ngồi.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 180.2

      -- , tóm lại là do bọn họ hiểu lầm.
      Nhưng là....
      Kỷ Hằng ngồi tại chỗ nhìn thu dọn đồ rồi cầm túi ra, nụ cười vẫn như cũ.
      hề biết. Lúc nghe điện thoại, da thịt phía sau tai lộ ra ngoài, đó có rất nhiều dấu màu đỏ, ràng vết hôn, điều đó có nghĩa là đêm hôm qua kịch liệt triền miên suốt cả đêm.
      Kỷ Hằng giật mình, tròng lòng vô số phỏng đoán đáng sợ.
      suy nghĩ vô cùng đáng sợ chợt nảy ra, Kỷ Hằng suy nghĩ hồi cũng cảm thấy hoang đường nên bật cười, nhưng trừ đáp án kia ra, Lan Khê, em còn có thể giải thích thế nào về những dấu vết kia?
      ***
      Hai chữ "Tây Uyển" to màu xanh ngọc treo ở tường.
      Lan Khê vừa bước vào hành lang liền nghe tiếng bể vang lên ở phía đầu, sau đó phía liền có những mảnh giấy màu rơi xuống, rơi lung tung đầu .
      Các đồng nghiệp cười đùa, hò hét từ xung quanh bước ra, vừa làm ruy băng nổ tung chính là Tiểu Kha đứng chuyện với đồng nghiệp nam.
      "Mọi người àm tôi sợ muốn chết...." Lan Khê dở khóc dở cười, gạt cái đeo ruy băng đầu ra.
      Phục vụ ở bên cạnh thấy vậy, nhịn được tiến lên giọng nhắc nhở: " ngại quá, xin mọi người đừng ăn mừng ở đây? Chúng tôi muốn quét chỗ này đến chết đâu, mọi người muốn vào trong phòng mà ..."
      Tiểu Kha vừa cười vừa xin lỗi: " xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi phải cố ý làm dơ hành lang, là do chúng tôi dám làm náo loạn ở trong phòng, xin lỗi...."
      Tiểu Kha nắm cánh tay của giọng kề tai : "Bọn mình mau vào trong , Đổng Trưởng và con trai bảo bối của bà ấy cũng ở bên trong! Nhưng mà cậu yên tâm, Đổng Trưởng ngày kiếm được tỷ bạc, nên bà ấy chỉ nán lại chút rồi ngay."
      Đổng Trưởng và con trai bảo bối của bà ấy?!
      Hai mắt Lan Khê run lên cái, nghĩ đến chuyện đó, trong đầu hình ảnh người phụ nữ cao quý , nên có chút nhút nhát, lại nghĩ đến Kiều Khải Dương cũng ở đây, càng thêm lúng túng.
      Khi gặp mặt, ít nhất cũng phải kính ly rượu
      Bàn tay lành lạnh nắm chặt bàn tay của Tiểu Kha, Lan Khê : "Được, chúng ta mau vào thôi."
      Tiểu Kha bất đắc dĩ vì bị mè nheo mà phải vào.
      Màn đêm buông xuống, chiếc xe màu đen ở trong ánh đèn ấm áp của thành phố dần dần tiến vào sát ven đường, hai chữ Tây Uyển xinh đẹp lóe lên, ngón tay thon dài dùng lực cầm lấy tay lái, khớp xương vang lên từng tiếng.
      -- Bỏ lại tờ giấy liền xoay người rời , có chút đền bù nào cho chuyện tối ngày hôm qua, quả chỉ có mới làm được như vậy.
      Mộ Yến Thần dừng xe lại, ánh mắt sắc thâm thúy nhìn chằm chằm vào bóng dáng mơ hồ kia.
      Sau hồi lâu mới bước xuống: "Rầm!" tiếng cửa xe đóng lại, nhấc chân về phía trước.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      pink_leerina93 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 181: To gan thân mật
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      Trong phòng bao, Branda ngồi bên cạnh tiếp chuyện với chủ tịch, giọng chuyện gì đó.

      Thấy Lan Khê vào, chị ấy mở miệng muốn gọi đến đó: "Lan Khê..."

      "Ngồi đây này." đợi Branda ra miệng, ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Khải Dương nâng lên, kéo cái ghế bên cạnh mình ra rồi dùng giọng nhàn nhạt ra lệnh.

      Trong thoáng chốc, bầu khí trong phòng bao thấp hơn mấy lần, trong khí lan tràn cảm xúc tinh tế, ánh mắt của tất cả đồng nghiệp cũng là lạ, ngửi thấy mùi vị bất thường ở đây, Tiểu Kha ở bên cạnh cũng mím môi cười.

      Ánh mắt Lan Khê lộ vẻ dị thường, đến kéo cái ghế ra, rồi ngồi bên cạnh Branda.

      Phía đối diện, ngay lập tức mặt của Kiều Khải Dương trở nên rất khó coi.

      Tống Mẫn Tuệ nhìn tình cảnh như thế nén nổi nụ cười yếu ớt, từ ái vỗ vỗ mu bàn tay đứa con nhà mình, mở miệng : "Con nhìn thấy chưa hả? Theo đuổi con thể lúc nào cũng la lối om sòm với người ta, con nghĩ xem tại sao người ta lại phải nghe lời con? Con phải cưng chiều che chở, phải giống như mẹ lúc nào cũng nuông chiều con, hiểu chưa?"

      bờ môi của Kiều Khải Dương gợi lên nụ cười cực kì xấu xa.

      "Mẹ rất đúng," ta lật tay vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình, cười đến mức lười biếng tà mị, " ấy cần nuông chiều con, con nuông chiều ấy là được."

      xong đứng dậy kéo cái ghế của mình ra, đến phía bên kia của bàn tròn, tự chủ trương lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lan Khê.

      Tống Mẫn Tuệ hé miệng cười, gương mặt trang điểm tinh tế tỉ mỉ, cuối cùng cũng hiểu ra cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Lan Khê lại càng ngồi càng khẩn trương.

      Bầu khí xung quanh cũng bớt căng thẳng, mọi người cười , chào hỏi ngồi xuống, ở phía ngoài món ăn và rượu cũng bắt đầu được mang lên.

      "Tôi còn có chút việc thể bồi mọi người cùng nhau ăn mừng được, để những người trẻ tuổi tự mình vui chơi vậy, chi phí tính hết vào sổ sách công ty, cứ thoải mái ." Tống Mẫn Tuệ nâng ly rượu lên.

      Coi như là mở màn bữa tiệc, mọi người rối rít nâng chén lên rồi uống cạn, rượu đế nguyên chất cay xè bị rót xuống.

      " xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, " Kiều Khải Dương đặt ly rượu xuống rồi khẽ nghiêng người sang, tay đỡ lấy thành ghế cúi đầu nhàng , "Lan Khê, sau đó mới biết đó là trai em, còn hiểu lầm em léng phéng với người ta, coi như sai lầm rồi, mời em ly rượu để bồi tội có được ?"

      Nhưng Lan Khê lại nhíu mày nhàng che miệng lại, lúc sau mới chậm rãi : "Cái này bao nhiêu độ vậy?"

      Kiều Khải Dương cũng nhíu mày: "Chắc gần 60 độ, sao vậy? Em thể uống à?"

      Trong miệng Lan Khê cực kì cay, lắc lắc đầu lời nào.

      đến mức thể uống, chỉ là uống hơi nhiều chút say, đêm hôm trước say rượu công thêm việc kích tình cả đêm khiến đầu vẫn đau, cũng dám uống nhiều nữa.

      Lúc rời Tống Mẫn Tuệ lại mời Lan Khê ly, trong cảm giác cay xè đó chỉ nghe Tống Mẫn Tuệ cười : "Tôi phải rồi, giúp tôi để ý Khải Dương nhé, đừng để nó uống đến say khướt rồi về nhà, nếu như lại bị tài xế kéo về tôi tha cho nó nữa."

      Lan Khê nghe thấy vậy cảm thấy mất tự nhiên, cố gắng duy trì lễ phép giọng : "Bản thân ấy phải có chừng mực."

      Tống Mẫn Tuệ hé miệng cười cười rồi rời .

      Đặt ly rượu xuống Lan Khê liền nhàng nhíu mày quay sang phía ta, giọng rất nghiêm túc: "Kiều Khải Dương đừng như vậy có được hay ? ràng tôi với hề có gì, nhưng mà cứ làm loạn như vậy khiến tất cả mọi người lầm tưởng rằng chúng ta có quan hệ. Còn mẹ nữa, có thể đừng làm bà ấy hiểu lầm được ? Lời của bà ấy với tôi làm tôi cảm thấy. . . . . ."

      Cảm thấy tôi sắp giống con dâu của bà ấy vậy.

      cần câu kế tiếp, Kiều Khải Dương có thể ý tứ trong lời của rồi.

      Trong con ngươi thoáng qua lên tia sáng lạnh lẽo, cười tự giễu: "Em vẫn đồng ý à?"

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê ửng đỏ, mới vừa uống rượu mà nhanh chóng đỏ lên rồi, đưa mắt về hướng khác, cho rằng mình đủ ràng.

      "Mộ Lan Khê, đây là lí do của em hả?" Kiều Khải Dương quan tâm bàn cơm những người bên cạnh bắt đầu túm năm tụm ba chuyện ầm ĩ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú người ở trong vòng tay, khàn giọng hỏi, "Trước kia em chịu hẹn hò với , cho rằng em có người trong lòng rồi, nhưng bây giờ chứng minh người kia chỉ là trai của em mà thôi là hiểu lầm, vậy em còn có lý do gì nữa?"

      Khóe môi tuấn dật khẽ nâng lên thành nụ cười lạnh khát máu, hỏi tiếp: "Em với là em dơ bẩn, em cho biết , em có chỗ nào dơ?"

      Mấy năm trước ở thành phố C, về kiện kia của ai có thể biết hơn so với Kiều Khải Dương .

      Trong kiện đó, hề bị cường bạo.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê càng lúc càng đỏ, trong đôi mắt phát ra những tia sáng mê ly, bị ta tra hỏi đến choáng váng, đầu óc cũng hơi đau." đừng hỏi có được ?"

      "Nếu em với hỏi nữa." Ánh mắt lạnh lùng Kiều Khải Dương.

      Khẽ nhíu mi, rồi ngước mắt lên: " nhất định muốn biết chứ gì ?"

      Lông mày của Kiều Khải Dương nhịn được nhảy lên!

      "Kiều Khải Dương, tôi từng được nghe câu , khi vừa mới bắt đầu thích người, người ta thường rất hay tò mò, tôi biết rốt cuộc tò mò điều gì về tôi, muốn biết tôi cũng thể cho biết" Ánh mắt Lan Khê khẽ ửng hồng, " phải tôi chưa từng chuyện đương, tôi từng thích người đàn ông, tôi còn mang thai con của ấy, sau đó mất rồi !"

      " có biết hay có người đường cống ngầm trong nhà
      Vệ sinh của bệnh viên phụ sản đều là máu thịt của trẻ con chưa kịp ra đời, những người phụ nữ nhẫn tâm phá thai chính là những kẻ giết người bỉ ổi! Tôi chính là người kẻ giết người bỉ ối đó!

      Nước mắt ấm áp tràn quanh vành mắt, ngón tay của cực kỳ run rẩy!

      Kiều Khải Dương kinh ngạc nghe tất cả những gì , chỉ có cảm thấy trong nháy mắt khi nghe thấy những thông tin đó đầu óc như nổ tung.

      còn nghe thấy bất cứ thanh nào ở trong phòng, trong tầm mắt chỉ có hốc mắt ửng hồng và đôi môi rủn ẩy của .

      Vào giây phút này cửa phòng bao cũng bị mở ra.

      phải phục vụ mang thức ăn lên mà là người đàn ông xa lạ

      xa lạ, ra đối với mọi người trong bộ phần lập kế hoạch cũng xa lạ, thậm chí khi xuất , thân hình số người cứng đờ trong nháy mặt, Branda càng thêm cảm thấy thể tin được, sau khi khiếp sợ sững sờ hồi lâu mới kêu lên: “Mộ tổng?!”

      Tại sao đột nhiên ta lại xuất đây?!

      riêng gì bọn họ đến Lan Khê nhìn thấy đột nhiên cũng ngẩn ra trong vành mắt nước mắt nóng bỏng chợt trở nên lạnh lẽo.

      Yến Thần lại lạnh lùng theofm quan tâm trong phòng bao có cả nam lẫn nữ, thẳng về phía Lan Khê, cầm ly rượu trống rỗng mà run rẩy nắm trong lòng bàn tay đặt lên bàn, áp suất như giảm xuống, mở miệng : “Tối hôm qua uống nhiều như vậy, hôm nay còn dám uống à?”

      Ngay tức khắc, tay chân Lan Khê lạnh như băng, cho là chính mình nhìn nhầm, sống lưng cũng cứng lại.

      “Tiệc liên hoan kết thúc rồi phải ?” hỏi, rồi giơ tay lên vỗ cố bả vai của , cúi đầu . “Xong rồi đứng lên, chúng ta về nhà.”

      Mấy câu đó có vẻ như bình thản như nước, nhưng đống nhân viên nữ ở xung quanh lại cảm thấy như được gặp minh tinh quốc tế vậy, phải nắm chặt tay mới có thể kiềm chế nỗi kích động và hưng phấn muốn thét chói tai! Cho dù đó là quan tâm của trai với em cũng khiến họ kích động thôi. Trời ơi, nếu như ấy đối xử với bạn của chính mình vậy có dáng vẻ kiều diếm khiến máu nóng của người ta sục sôi như thế nào?

      Lan Khê lại ngồi như đống lửa, cảm thấy như có ánh mắt của toàn thế giới đâm về phía họ, quỷ dị, khó chịu, đột nhiên bụm miệng, trong dạ dày có cảm giác buồn nôn như dời sông lấp biển.

      Đứng dậy đẩy cái bàn ra, từ trong lòng chạy trốn ra ngoài.

      Ngay lập tức, sắc mặt của Mộ Yến Thần trở nên xanh mét. Xem ra nah đến chậm bước rồi, có lẽ uống hơi nhiều.

      Bóng dáng cao ngất hơi dừng lại, đẩy cái ghế ra rồi sải bước ra ngoài.

      Người có phản ứng cuối cùng chính là Kiều Khải Dương.

      Nếu như trước đó đều nhìn Mộ Yến Thần từ xa, lần này nìn ở khoảng cách gần khiến người ta chấn động , thể đến khí thế cường đại, dường như đến đâu ánh mắt của toàn thiên hạ cũng tập trung người ta, nhưng Kiều Khải Dương giải thích được vì sao lại cảm thấy ánh mắt của ta nhìn Lan Khê là quỷ dị, dáng dấp của hai người cũng có nét tương đồng, nhưng lại có thân mật hơn nhiều so với người .

      nhíu mày, cũng đuổi theo.

      Bàn tay Lan Khê bám lấy bồn rửa mặt lạnh như băng nôn khan, dạ dày như cuộn lại, như bị bàn tay vô tình giày xéo, làm thế nào cũng nôn ra được, chỉ có thể nôn khan.

      bóng người thoáng áp xuống, thân hình mảnh khảnh hơi run rẩy của được đôi tay cường tráng ôm lấy, khóa chặt vào trong ngực. Bờ môi mỏng hơi tái của Mộ Yến Thần lạnh mùng mím lại, nhìn khó chịu thành ra như vậy, đau lòng đến vô cùng.

      “Ai cho em uống nhiều rượu như vậy?!” lạnh lùng trách mắng, ôm chặt , môi mỏng khẽ phủ lên vàng tai mềm mại của , lông mày nhíu chặt. “Còn khó chịu ?”

      nôn ra được, Lan Khê chỉ có thể đưa bàn tay xuống dưới vòi nước cảm ứng lấy nước xúc miệng.

      Lồng ngực nóng bỏng quen thuộc như vậy, khiếncho cảm xúc dây dưa mãnh liệt tràn đầy trời đất của buổi tối hôm qua quấn lấy trí nhớ của lần nữa, nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy dữ dội, khi cố gắng trốn tránh, cơ thể cũng bị lật lại.

      Mộ Yến Thần nhang nhíu mày, cánh tay ôm thân thể mềm yếu mất hơi sức của , lau dòng nước lạnh như băng đọng lại môi , sau đó đặt bờ môi nóng bỏng của mình lên, mang theo mối nguy hiểm và lúc áo bức khẽ trằn trọc, ngón tay giữ chặt lấy gáy của .

      “Tại sao tối hôm qua lại chào mà vậy?” Giọng của trầm thấp, đầy mê hoặc truyền đến.
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :