1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 176: Là do quá nóng lòng

      Nghe lời.

      bảo nghe lời?

      Ngữ điệu nhàng như vậy làm cho Lan Khê thể nào kháng cự được, khuôn mặt nhắn của rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, muốn tránh khỏi bàn tay của , tay kia nắm chặt lại. Cả người Lan Khê đều đầy mồ hôi, nhịn được bấm cái, ánh mắt cam lòng ngước lên nhìn .

      Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, nhàng tựa vào tráng hưởng thụ bộ dạng lúc này của .

      Lan Khê cắn môi, mắt như chực sẵn nước mắt, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ tươi, làm cho nó trở nên trắng bệt.

      . . . . . .

      Trong tòa cao ốc rộng lớn xa hoa ở thành phố C, sau nữa năm sửa chữa liền trở nên đẹp đến chói mắt,dường như đây là khu mua sắm và tiêu phí l
      lớn nhất thành phố này, cũng nhờ ánh sáng lộng lẫy, chói lóa đó mà những vị khách vào đây cũng trở nên sang trọng hơn.
      - - Chỉ chọn quần áo thôi mà, tại sao lại đến chứ?
      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê hơi tái nhợt, tiếng giày cao gót dừng lại, nhịn được liền lật bảng giá của bộ đồ ra xem, khi nhìn thấy sáu con số ở đó tay lập tức bỏ ra cứ như là sợ bị phỏng vậy!
      Sáu con số.
      muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, cực khổ làm việc cả năm, lẽ chỉ bằng bộ đồ thôi sao?
      Cách đó xa có người quay lại, cau mày nhìn : "Em nhìn cái gì vậy?"
      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê liền đỏ lên!
      Buông bộ đồ ra, cố bình tĩnh lại, ánh mắt trong trẻo: "Nhìn xem nó đẹp hay xấu, quần áo ở đây đẹp chút nào."
      Giọng của rất , nhưng cũng đủ để nhân viên bán hàng ở bên cạnh nghe được, đôi mắt đẹp trừng lớn đầy giận dữ nhìn !
      Ánh mắt của Mộ Yến Thần trở nên dịu dàng, : "Theo ."
      Trong lòng Lan Khê đầy căng thẳng, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn theo sau , có mấy lần muốn quay về, muốn kéo rời khỏi đây, nhưng hình như phát ra ý đồ của , lúc ở trong thang máy lên lầu ba liền chụp lấy tay nắm chặt lại, phía trước bảo vệ .
      "Mộ Yến Thần tôi muốn...."
      còn chưa xong, bị kéo như điên đến cửa tiệm.
      "Em tự chọn hay là muốn giúp em?" Hơi thở ấm áp của phả ra, giọng lãnh đạm vang lên.
      Lan Khê chỉ cảm thấy mình thở nổi nữa rồi!
      Nhìn thấy cặp tình nhân kỳ lạ, nhân viên bán hàng liền nở nụ cười tươi bước lại gần: "Để tôi lựa giúp vị tiểu thư này chọn đồ được ? Đảm bảo tôi làm cho hài lòng! Được tiên sinh?"
      Mộ Yến Thần nhàng ôm lấy eo Lan Khê, hôn lên tóc cái, ý bảo cứ ...
      Làm cho nhân viên bán hàng vô cùng hâm mộ, khuôn mặt nhắn của Lan Khê xanh mét.
      - - Nếu như bọn họ biết được người đàn ông thân mật với trai ruột của , họ nghĩ gì?
      Nhưng còn chưa kịp định thần lại bị nhét quần áo vào trong tay rồi, Lan Khê chỉ biết ngu ngơ thay đồ.
      Lúc ở cửa phòng thử đồ ra, liền cảm thấy ánh sáng bên ngoài chói mắt.
      chiếc ghế sa lon đối diện, Mộ Yến Thần xem tạp chí cũng tự nhiên ngẩng đầu lên, ánh sáng chói mắt liền thoáng qua trong mắt .
      "Qúa hở hang, đổi cái khác." lạnh lùng ra lệnh.
      Sau hồi lựa chọn, đều từ chối hết, đến lúc này tự nhiên Lan Khê phát - - Tại sao lại phải thử đồ cho xem chứ? Tại sao lại để quyết định?
      ưu sầu đẩy cửa ra, cảnh cáo: "Tôi thay nữa, chọn cái này !"
      Dưới ánh sáng, khuôn mặt cáu gắt, thẹn thùng của vô cùng xinh đẹp.
      Mộ Yến Thần ngước mắt lên, nhìn bộ váy lụa dài tới gối ở người lâu, rất dịu dàng, rất quyến rũ, phần da thịt trắng ngần ở cổ lộ ra vô cùng chói mắt.
      Ánh mắt của Mộ Yến Thần trở nên vô cùng sắc bén, để chân xuống, lấy cái áo khoát ở bên cạnh, khoát lên người , rồi nhanh chóng ôm vào lòng: "Trước đây có mặc như thế này lần nào chưa?"
      Trong những năm rời , có mặc như thế này cho người đàn ông khác nhìn ?
      Lan Khê cau mày, khuôn mặt nhắn lạnh lùng ngước lên: "Tôi là học sinh!"
      phải chỉ mới tốt nghiệp thôi sao?
      Hình như Mộ Yến Thần cũng biết là do mình suy nghĩ quá nhiều, nên ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, tự nhiên ý thức được, suốt mấy năm qua, được thời gian mài dũa nên càng lúc càng xinh đẹp hơn, nhưng phải chỉ là cho mình nhìn, mà tất cả đàn ông thế giới này đều nhìn thấy.
      Ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, lấy tay đặt lên cổ , khàn giọng hỏi: "Dây chuyền đâu?"
      cổ trống .
      "Tôi ném rồi, lẽ muốn đánh tôi ngay tại đây chứ?" Lan Khê cố ý .
      " " Mộ Yến Thần bát bỏ, môi liền xuất nụ cười lạnh môi mỏng nhích lại gần vành tai nhạy cảm của : " lập tức bóp chết em... Sau đó theo em ngay."
      Giọng đó, làm toàn thân Lan Khê run rẩy.


      Mộ Yến Thần ôm chặt hơn, cười nhạt nhẽo, đến quầy thanh toán.
      " cần quẹt thẻ của ta, tôi trả!" Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trở nên quật cường, kéo tay lại rồi đưa thẻ của mình ra.
      Làm cho nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc!
      Gương mặt tuấn của Mộ Yến Thần càng trở nên lạnh lùng hơn, kéo lại, rồi tiếp tục đưa thẻ tới, nhân viên bán hàng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cầm quẹt.
      Last edited: 26/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 176.2

      Gương mặt tuấn của Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng hơn, kéo lại, rồi tiếp tục đưa thẻ tới, nhân viên bán hàng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cầm quẹt.

      "Mộ Yến Thần tôi cần" gấp gáp hô to "Ai biết được dùng cái thẻ đó mua đồ cho bao nhiêu người phụ nữ, qua tay biết bao nhiêu người rồi!"

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh hơn, nhưng lại cố kìm nén tức giận ở trong lòng lại, trừng mắt nhìn : "Bao nhiêu người phụ nữ"

      "Mộ Yến Thần, có phải làm như vậy là để chứng minh với tôi, sớm còn như xưa? Tôi biết quý trọng, cũng có biết bao nhiêu người phụ khác quý trọng
      có phải ? » Lan Khê ngửa đầu hỏi.
      Mộ Yến Thần buồn bực trong lòng, cười lạnh, cúi đầu : « Mộ Lan Khê, em cũng vậy thôi. »
      Em cũng sớm còn giống như xưa nữa rồi.
      Nhiệt độ ở sau lưng càng lúc càng nóng, nhưng cả người lại lạnh như băng.
      Lan Khê bị câu của làm cho kích động, chóp mũi chua xót, mắt ngấn nước, sáng trong, rút tay ra khỏi quày, khẽ run rẩy.
      Ừ, thay đổi.
      Bốn năm qua, vẫn cứ rực rỡ nhu vậy, vô cùng chói mắt, hoàn toàn khác với . bị mắc chứng sợ bóng tối, có khuyết điểm, từng sảy thai, thậm chí còn biết làm sao để thích người khác, làm sao để tiếp nhận tình cảm của người khác… còn là Mộ Lan Khê của ngày trước nữa rồi.
      « Tiểu thư, quần áo của . » Nhân viên bán hàng đưa túi đồ cho .
      Lan Khê cố nén nước mắt đưa tay nhận lấy.
      ****
      đường , gọi cho Nhiếp Minh Hiên để xác nhận số phòng, sau khi cúp điện thoại, Mộ Yến Thần cũng gì thêm nữa.
      trở nên lạnh lùng hơn, chẳng phải lúc đầu vẫn còn rất tốt sao, hiểu sao tự nhiên lại cãi nhau như thế này, có lẽ là do quá nóng lòng, nên mới bức như vậy.
      Nghĩ như vậy, lúc xe dừng lại trước khi giải trí, tim cũng mầm lại, đưa tay ôm lấy .
      Lan Khê cũng thèm để ý tới, mở cửa xe xuống.
      Đến trước quầy trực tiếp tên của Nhiếp Minh Hiên ra, liền có hầu bàn dẫn vào phía trong.
      Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần theo ở phía sau, nheo mắt lại nhìn , cảm thấy giống với bốn năm trước, lời lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, làm người khác cứ tưởng rằng sao cả, vô cùng kiên cường, nhưng lại yên tâm để cho kiên cường như vậy.

      « Nhiếp thiếu gia, khách của ngài tới. » Người hầu bàn cười lễ phép .
      Lân Khê tới trong ánh sáng mơ hồ chỉ nghe được tiếng hoan hô.
      mở mắt ra, liền thấy gương mặt bỡ ngỡ ở trước mặt mình, mặt liền trở nên ngượng ngùng giống như đóa hoa đào nở rộ, làm cho người ta khỏi si mê.
      « trai em đâu ? » Nhiếp Minh Hiên phát giác có cái gì đó đúng, nhíu mày mà hỏi.
      Lan Khê lắc đầu, nhận lấy ly rượu từ người bên cạnh, ngồi xuống uống gần nửa, để ý đến nữa.
      Nhiếp Minh Hiên muốn đứng dậy liền nhìn thấy Mộ Yến Thần tới, ánh mắt sáng quắc của rơi vào ly rượu tay người nào đó, Nhiếp Minh Hiên đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, kéo tay áo của người bên cạnh ý muốn người đó đổi chỗ khác.
      Ngồi bên cạnh là tóc xoăn dài đến eo, chơi với cái bật lửa, bất đắc dĩ qua chỗ khác, đổi chỗ cho .
      « Xin chào, tôi là Tô Noãn, là vị hôn thê của Nhiếp Minh Hiên. » Tô Noãn nhìn cầm ly rượu ở bên cạnh, cau mày .
      Lan Khê cười nhạt, nhìn nửa ly rượu tay tỏ vẻ hài lòng, rồi lại rót thêm ly nữa : « Là dâu mới sao ? Vậy tôi mời ly, chúc hạnh phúc, sớm sinh quý tử ! »
      Thấy tự nhiên lại rót ly rượu đầy, Tô Noãn cau mày chặt hơn, rồi lớn tiếng : « Cái gì mà dâu mới chứ, chúng tôi chỉ mới đính hôn chứ chưa có kết hôn, có quỷ mới lấy ta ! »
      Lan Khê uống đến vui vẻ, chóng mặt nên cũng muốn quản nhiều nữa.
      Nhiếp Minh Hiên nhìn người đàn ông bên cạnh xoa mi tâm, cười : « Hai người lại cãi nhau ? »
      Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím chặt lại, hồi lâu sau mới phiền não mở miệng : « biết ấy nháo cái gì… » Lúc mở mắt ra, ánh mắt của cũng trở nên nhàng hơn, Tô Noãn sáp lại gần nhưng biết phải gì, nên muốn kéo ấy sang đây, nhưng lại bị Nhiếp Minh Hiên ngăn cản.
      « Vậy rốt cuộc lần này cậu quay về là để làm cái quái gì vậy ? » Nhiếp Minh Hiên câu cười câu nghiêm túc hỏi , « Mình cứ tưởng là sau bốn năm cậu hiểu được, nhất thiết phải dây dưa với người phụ nữ mà cậu thể sống chung cả đời được, cho dù cậu thích Mục Nhiễm, nhưng ít nhất cũng phải có người ở bên cạnh cậu chứ… Cậu hãy nhớ tới những sai lầm trước kia , chẳng lẽ cậu còn bỏ được ấy ? Đừng quên cho dù có trải qua bốn năm chăng nữa ấy vẫn là em của cậu. »
      Mộ Yến Thần tỉnh táo lại, lẳng lặng bóp cái ly suy nghĩ, hồi lâu mới : « …. ấy phải. »
      Nhiếp Minh Hiên bị những lời này chọc tức làm cho mi mắt giật giật ngừng !!
      Tiếng nhạc quá lớn, còn cho là mình nghe lầm.
      Nụ cười vẫn còn móc tại khóe miệng, nhưng còn tự nhiên như trước nữa, Nhiếp Minh Hiên hỏi lại lần nữa: “Cậu cái gì vậy?”
      Last edited: 28/10/14
      pink_lee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Xin lỗi mn vì hôm nay mình úp trễ nhé!! =D =D



      Chương 177: Say rượu lại càng trở nên hấp dẫn hơn

      Môi mỏng khẽ mở ra, vẫn còn muốn thêm gì nữa nhưng điện thoại trong túi áo lại reo lên.

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần mô hồ.

      Số điện thoại này ngoài ra chỉ có mình William biết, mà trước khi nghĩ phép dặn là chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới được phép gọi, chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng, nếu gọi vào giờ này đâu.

      "Cậu trông em ấy giúp mình." Mộ Yến Thần dặn dò câu, rồi ra ngoài nghe điện thoại.

      Nhiếp Minh Hiên bị lời của làm cho sợ hết hồn, chưa kịp hỏi gì ra ngoài, trong lòng lại bồn chồn thôi, nhìn sang bên cạnh liền nhìn thấy hai xinh đẹp với hai phong cách khác nhau ngồi ghế sa lon cười tự nhiên, nhìn sơ có thể Tô Noãn cũng hợp với Lan Khê, chỉ là nụ cười mang theo ý nghĩa khác nhau. . . . . .

      Nhiếp Minh Hiên lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác uống
      Nhiếp Minh Hiên lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác uống rượu, người phụ nữ đáng chết đó, ràng chỉ những lúc xấu mới trở ên vui vẻ như vậy.

      ………….

      Lúc Mộ yến Thần trở lại, mày lạnh lùng nhíu lại, làm cho căn phòng lạnh lẽo này xém chút nữa cháy bùng lên.

      Bởi vì thấy Lan Khê núp mặt trong sofa, nụ cười quyến rũ, ướt át, áo choàng mà chọn giúp rớt ra, sau lưng hở mảng lớn làm lộ ra phần da thịt mềm mại, mái tóc rơi xõa đó càng làm cho trở nên quyến rũ hơn. Tô Noãn chỉ mấy vết sẹo ở xương quai xanh của , hỏi sao lại bị như vậy, Lan Khê cười chợt co rúm lại, ánh mắt sắc bén của đám đàn ông ở gần đo như lang như hổ nhìn chằm chằm.

      Sắc mặt của Mộ yến Thần lạnh xuống.

      Cởi xuống áo khoác đắp lên người , tay còn lại kéo vào trong ngực, để ý đến giãy giụa của mà lạnh giọng hỏi: “Ai chuốc say em ấy?”

      Giọng lãnh vô cùng bức người, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này, giật mình giám trả lời, Nhiếp Minh Hiên cũng hơi ngà ngà, bị hỏi như vậy liền trở nên tỉnh táo.

      Thấy ai trả lời, Mộ Yến Thần cười lạnh, ôm vào trong ngực: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai chuốc say em ấy?”

      Nhiếp Minh Hiên khống chế hơi men mà đứng dậy: “Mình, mới vừa rồi mình còn thấy ấy rất tốt mà……”

      Tô Noãn ngồi trong góc vẻ mặt rất chi là vô tôi, nháy nháy mắt : “Tửu lượng của ấy quá kém, mới uống có hai ly mà say mèm như thế rồi.”

      Tốt.

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh như băng nhìn tóc xoăn ngồi trong góc, cười lạnh, chuyền qua tay khác, rồi giọng cảnh cáo Nhiếp Minh Hiên: “Quản lão bà của cậu cho tốt vào.”

      “Tôi đỡ ấy giúp .” Tô Noãn linh hoạt đứng dậy.

      “Tránh ra.” Mộ yến Thần lạnh lùng , rồi ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó ôm .

      …………

      Hia chân Lan Khê đứng vững, khuôn mặt nhắn trở nên nóng bỏng, vừa đỏ vừa mê mang, ngửa đầu hỏi: “ dẫn tôi về nhà hả?”

      Mộ Yến Thần tay ôm tay mở cửa xe, ánh mắt lạnh như băng vô cùng đáng sợ.

      --- Cũng tệ lắm, còn có thể ràng nguyên câu.

      “Vậy mau lái xe .” Lan Khê vừa vừa đẩy vao ra, vung ngón tay lên. “ nhớ nhá, nhà tôi ở bên kia chứ phải bên này.”

      Tay của chỉ lung tung.

      Áo choàng nhanh chóng rơi xuống. Mộ Yến Thần lạnh lùng túm lấy áo khoác trở lại cho , hận bóp chết đám đàn ông nhìn lúc nãy, giọng với : “Được rồi, đừng quậy nữa, say cũng đừng có làm loạn.”

      Trong mắt Lan Khê tràn đầy uất ức, nước mắt chảy ra: “ biết tôi ở đâu mà còn đòi chở tôi về! nghe chưa hả? Tôi là nhi! muốn chở tôi về đó sao? Đó phải là nhà của tôi!”

      hơi lớn tiếng, làm cho người bảo vệ đứng bên ngoài hết hồn, nhìn sang bên này.

      Mộ Yến Thần nhanh chóng ôm người gây rối đó vào lòng, ấn cổ , ánh mắt lạnh lùng lúc này cũng chỉ có thể thu lại để dỗ dành : “ biết rồi……… biết rồi, em đứng vững ôm này…….”

      Lan Khê vùi đầu ở trong ngực , uất ức ôm chặt lấy hông của .

      Cho đến khi Mộ Yến Thần nhét vào trong, liền y như bạch tuộc quấn lấy chịu buông, làm cho mặt của Mộ Yến Thần đỏ lên, giữ chặt lấy hông của , đè xuống, mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi của hôn tới tấp, rất muốn ăn ngay.

      Vị ngọt ngào của rượu vẫn còn vương đầu lưỡi, Mộ Yến Thần hôn sâu hơn, Lan Khê thể thở nổi, cả người thấm đầy mồ hôi, lúc này mới đàng hoàng chút, vùi ở mình trong lớp sương mù ở xe mặc cho định đoạt.

      bước ra khỏi xe, gió lạnh thổi vào người làm cho tỉnh táo lại được chút, Mộ Yến Thần nhàng thở dài, cởi nút áo ở cổ ra, chỉ hy vọng mình đừng ở chỗ này mà mất khống chế.

      “Rầm!” tiếng cửa xe đóng lại, vòng quanh xe.

      Vừa rồi giơ tay chỉ về hướng nhà họ Mộ, cũng đủ thấy được trong lòng bài xích nó như thế nào, đầu óc Mộ Yến Thần hỗn loạn, muốn dẫn đến nơi nào đó cách xa nơi này ra, nhìn và trong bóng đêm mờ mịt, đưa ra quyết định.

      Ai biết được! Lan Khê ngừng náo loạn được lúc, nửa đường lại bắt đầu làm ầm ĩ.

      Kéo cửa sổ xuống, gió lạnh ùa vào, Lan Khê bị gió lạnh làm cho run rẩy, sau đó nhanh chóng chồm ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Mẹ, con trở về………!”

      Mộ Yến Thần ngồi ở chỗ tài xế hít hơi sâu, vội vàng giảm tốc độ lại.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      pink_lee thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 177.2
      Động tác của làm hoảng sợ, đưa mắt nhìn về phía trước, tay lái xe, tay ôm lấy hông của , giọng khàn khàn đầy thương : “Ngồi xuống Lan Khê, đừng đưa đầu ra ngoài như vậy, nguy hiểm lắm…”
      Lan Khê thích bị ôm trở lại, nên liều mạng giãy giụa, mắt nhìn thấy cảnh vật ở phía trước, lại vui mừng đứng lên: “Xem kìa! có thấy tiệm kem ở đằng trước ? mau dừng xe lại , dừng xe lại mau, tôi muốn ăn kem!”
      Mộ Yến Thần cau mày muốn ôm trở lại: “Lan Khê, trễ thế này rồi, nên ăm kem đâu…”
      mau mua !” cau mày ra lệnh.
      “Lan Khê!”
      tránh ra!” Ánh mắt của lại bắt đầu sóng sánh nước, ở dưới màn đêm như thế này, bất kể ai nhìn thấy như thế này cũng đều cảm thấy đáng thương. “Đừng có để ý đến tôi! trai của tôi nhất định mua cho tôi, là ai mà quản tôi chứ!”
      vừa vừa mở cửa xe ra.
      Cửa xe mở ra, sắc mặt của Mộ Yến Thần trở nên tái nhợt, ánh mắt tối sầm, rồi đột ngột chuyển tay lái, dừng xe lại, đợi xe dừng lại hẳn mới quay sang với bằng giọng khàn khàn: “Được rồi, mua, mua ngay bây giờ. Đừng làm loạn nữa…”
      bị hành hạ đến nỗi sắp điên lên rồi.
      Nhốt ở trong xe, Mộ Yến Thần tới tiệm kem, dưới màn đêm như thế này, cảm thấy khó thở, ngực trái của đau dữ dội.
      mua ly kem Việt Quất cho , liền náo loạn nữa.
      Mộ Yến Thần nhàng vuốt ve mặt của , lại phát cầm ly kem mà khóc.
      Lúc này trời cũng còn sớm nữa.
      đường , với nhau câu nào.
      Lúc xuống xe có hơi choáng váng, Lan Khê cảm thấy khó chịu, thậm chí đến cửa thang máy rồi mà còn biết, phải bấm mấy lần nữa, mơ màng vào trong thang máy, đến nơi còn kịp đợi cửa phòng mở ra mà cởi giày ra khỏi chân.
      Giày cao gót làm chân đau.
      ăn miếng kem lớn rồi vứt hũ , nhíu mày lại, thế mới biết mình sai.
      ngụm lớn kem ở trong miệng, thể nào nuốt hết được, đầu lưỡi lạnh đến nỗi tê cứng, Lan Khê khóc ra nước mắt, lấy tay quạt quạt vào miệng cho bớt lạnh.
      Mộ Yến Thần bỏ áo khoác vào trong sọt đồ rồi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng bị làm cho bối rối, quần áo xinh đẹp cộng với động tác ngây thơ của làm cho nhịn được mà cau mày, lấy vài tờ khăn giấy lại gần .
      “Đừng có ăn nữa, nhả ra .”
      Lan Khê như được đại xá, vội vàng nhả kem trong miệng vào tay , cau mày lại.
      Cắn môi, lạnh đến mức chịu nổi.
      Mộ Yến Thần lạnh lùng đem khăn giấy vo thành cục vứt , sau đó xoay người, tiến thêm bước, chống tay lên cửa làm điệu bộ vô cùng thân mật với , sau đó môi mỏng sáp lại gần, đặt ở đôi môi lạnh lẽo của mà trằn trọc.
      Cả người Lan Khê khẽ run, chưa kịp phản ứng, cái lưỡi nóng bỏng của xâm nhập vào trong miệng , cưỡng chế tiến vào nơi tư mật đầy mẫn cảm của , nhàng nâng cái lưỡi lành lạnh của lên, hơi thở của trở nên nặng nề, đem toàn bộ cơ thể bé của dán vào cửa, lần nữa nếm lấy mùi vị ở trong miệng , xâm chiếm cả linh hồn của .
      Cái lưỡi của từ lạnh như băng dần trở nên nóng bỏng, rồi đến cả cơ thể của cũng trở nên nóng như lửa đốt.
      Cái lưỡi đột ngột vọt tới vừa đau vừa kích thích làm cho toàn thân tê dại! Lan Khê run lên cái, chóp mũi rịn mồ hôi, ánh mắt ươn ướt mở ra, cơ thể nóng bỏng của làm cho dần lấy lại ý thức.
      “Tỉnh rồi hả?” Mộ Yến Thần dựa vào trán của , khàn giọng hỏi.
      Lan Khê hoa mắt chóng mặt, cho dù có say nhưng cũng biết được mình ở chỗ nào, khung cảnh quen thuộc ở trước mặt làm cho khỏi kích động, chỉ muốn tránh ra nhanh, giọng run run : “Tại sao lại dẫn tôi tới chỗ này…”
      Nơi này từng là “tổ ấm” của hai người bọn họ.
      Tất cả những tội ác trước đây của hai người đều được cất giấu tại đây.
      Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần giữ chặt lấy gáy của , lạnh lùng chặn đôi môi đỏ mọng của , giọng sắc bén : “Em cầu xin muốn em, sao có thể nghe theo được…”
      Last edited: 30/10/14
      pink_leelaula thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 178: Ở cùng chỗ nhé!
      Editor:❀MạnNhi❀


      Ngón tay thon dài giữ chặt gáy của , Mộ Yến Thần lạnh lùng áp lên bờ môi đỏ tươi của , sau đó mơ hồ : "Em cầu xin muốn em, làm sao có thể nghe lời em được…"

      " bậy!" Lan Khê run giọng phản bác, trong đôi mắt tràn đầy sương mù, tiếp nghênh đón trận choáng váng do say rượu, đứng vững, đầu óc bị đốt cháy khó chịu, xúc động muốn khóc nức nở.

      Mộ Yến Thần kéo thắt lưng của về phía mình, càng lúc càng cảm thấy lý trí trong cơ thể sắp bị cháy sạch rồi.

      "Bây giờ có biết là ai ?" Môi mỏng mang theo cảm giác xâm phạm, cách lọn tóc đặt lên vành tai nhạy cảm của , giọng trầm khàn mang theo cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể , cảm thấy toàn thân cũng vì vậy mà run rẩy.

      "Vừa rồi còn mở miệng gọi tiếng ' trai’ mà, tại sao bây giờ nữa?

      Sức lực Mộ Yến Thần vuốt ve sau gáy của càng mạnh hơn, đôi mắt thâm thúy đầy tia máu: "Nếu trai tốt như vậy tại sao đứng trước mặt em em lại cần?"

      Lan Khê sắp bị ép đến sụp đổ, kìm nén nước mắt muốn đẩy ra.

      "Ngay cả nghĩ đến chút xíu cũng muốn à?!" Mộ Yến Thần kéo lại, giữ lấy , nghiến răng khàn giọng hỏi, trong đôi mắt thâm thúy phát ra ý lạnh khát máu! "Lan Khê, em có biết , nhớ em đến mức sắp phát điên rồi?"

      Nhưng nỗi nhớ nhung ấy dày vò ròng rã bốn năm liền, Lan Khê, em có biết hay ?

      Hô hấp nóng bỏng len lỏi giữa hai người, Lan Khê kinh ngạc, đột nhiên ngước mắt lên, thể tin nổi nhìn .

      " dối...."

      Sau khi dừng lại lúc lâu ngước mắt lên, giọng nghẹn ngào đáng thương khiến người ta đau lòng: "Mộ Yến Thần, dối!"

      Mộ Yến Thần nhịn được cười lạnh, đè nén nỗi đau đớn cúi đầu hôn lên bờ môi nồng nàn, khàn giọng hỏi : " lừa em chuyện gì...."

      Lan Khê say đến lợi hại, tay chân lạnh như băng, chóp mũi chua xót, khuôn mặt nhắn chứa đựng vẻ uất ức hoảng hốt : "Trái tim bị lừa đấy thôi..." thầm, ngước mắt lên nhìn , bàn tay che ở phía ngực trái, "Chỗ này trống này!"

      câu khiến thân thể cao ngất của Mộ Yến Thần đột nhiên bị chấn động, trong đôi mắt ẩm ướt bị đau đớn kích thích!

      "Vậy sao..." khàn khàn , bàn tay nâng khuôn mặt của lên, "Thế trái tim của sao? Bao giờ em mới trả !"

      cố kìm nén tiếng gầm đau đớn dữ dội ở trong lòng, Mộ Yến Thần đè nén tơ máu đỏ tươi trong đáy mắt, đột nhiên hôn lên bờ môi của ! Hô hấp của Lan Khê bị ngăn chặn, nước mắt rung động trong bờ mi, nụ hôn này kịch liệt giống như là dời núi lấp biển, ngay cả thở cũng có cơ hội, sắp bị nuốt hết tất cả !

      Mấy năm rồi ân ái, dường như muốn đòi lại tất cả từ trong lần duy nhất!

      Vành mắt ẩm ướt, Lan Khê cực kì tủi thân, cam lòng mà muốn cắn , nhưng hàm răng cũng hé ra chút nào để có cơ hội, gấp đến mức muốn vặn bung cánh tay cường tráng của ra, đầu lưỡi lại bị mút đến mức đau đớn tê dại, từng chùm ánh sáng trắng kèm theo men say thoáng trong đầu óc, mềm nhũn đến mức đứng vững.

      Mộ Yến Thần ôm lấy eo của , mặc cho áo choàng rơi mặt đất.

      Cả người thơm mát mềm mại, kích thích khiến ngón tay thon dài của khẽ run.

      Ôm lấy rồi hôn thẳng xuống yết hầu, ngón tay theo độ cong của cần cổ dọc xuống phía dưới, khẽ chạm vào vết sẹo mờ mờ ở chỗ xương quai xanh của , thương đưa tay xuống phía dưới nách của chạy đến phía sau, chạm vào khóa kéo của chiếc váy lụa rồi kéo xuống! Lan Khê chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh như băng, sau đó có bàn tay nóng hầm hập thăm dò vào trong, ôm vào trong lồng ngực!

      "..." Lan Khê mất khống chế khẽ rên lên, sau đó tất cả lời lẽ đều bị nuốt mất!

      Cả người tỏa ra lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay chạm đến chỗ nào cũng cảm thấy vô cùng nóng bỏng, Mộ Yến Thần vỗ về cơ thể run rẩy dữ dội của , nụ hôn hung ác khóe môi dần thả chậm lại, thăm dò vào trong nội y của rồi tỉ mỉ vuốt ve, để cho cảm nhận ràng từng chút cảm xúc , khơi lên nhiệt tình trong cơ thể .

      Lan Khê nức nở nghẹn ngào, trong đôi mắt hơi nước ẩm ướt càng dày hơn, muốn cùng với , nhưng thân thể lại phản bội mình.

      "Muốn ?" Mộ Yến Thần trằn trọc bờ môi của , giọng khàn khàn mê hoặc.
      Lan Khê nhịn được nhón chân lên, với tới khóe môi của , trong men say mông lung tất cả ý thức đều bị nắm trong tay, thân thể khó chịu kêu gào muốn phóng thích, hai cánh tay mềm mại bám vào , quấn chặt lấy cổ của .

      "Lan Khê...Muốn gọi tiếng trai ." Đôi mắt của nhiễm những tia máu đỏ tươi.

      Nhưng Lan Khê đột nhiên giống như bị điện giật! Nhớ tới cấm kỵ giữa bọn họ muốn lùi bước.

      Bàn tay của Mộ Yến Thần lại thâm nhập xuống phía dưới váy của , theo vào trong rồi giữ chặt lấy khu vực ẩm ướt, mẫn cảm nhất của ! Lan Khê hét ầm lên, hai đầu gối trơn bóng muốn khép nhưng vẫn bị xâm nhập nên hai chân vẫn mở như trước, có cách nào khép lại !

      Dường như sắp khóc thành tiếng.

      Mộ Yến Thần hôn lên môi của , nhấn xuống để kích thích , dùng hết sức lực để vân vê nhào nặn: "Gọi ."

      cảm giác cực kì thoải mái bao trùm lên , Lan Khê ôm chặt cổ của lần nữa, khóc thành tiếng: "...."

      chịu nổi nữa.

      muốn làm nô lệ tình dục nhưng hề có chút xíu phương pháp nào để chống lại, nóng quá, cảm giác trống rỗng, khó chịu trong thân thể rất muốn bộc phát, cảm giác thoải mái quen thuộc sau bốn năm lại cuốn lấy , ngón tay của đốt lên lửa nóng, sắp hành hạ đến điên rồi!

      Đầu ngón tay ướt át khiến chịu đựng của Mộ Yến Thần cũng căng thẳng đến cực hạn.

      Gân xanh trán nổi lên rất đáng sợ, ánh mắt Mộ Yến Thần nghiêm nghị, rút ngón tay ra rồi ôm ngang lên! Bố cục của cả căn phòng vẫn chưa hề thay đổi, phòng ngủ lại càng như vậy, khi vừa bước vào, đột nhiên lại có cảm giác mình quay lại khoảng thời gian bốn năm trước đây.

      Lột sạch mọi thứ người ra, ngón tay đưa vào nơi ẩm ướt nhất của rồi trêu chọc. Mộ Yến Thần vùi người , môi mỏng dây dưa, hơi thở nóng bỏng như muốn hòa tan ra.

      " còn nhớ, em quanh căn phòng này tìm như thế nào, rồi với câu 'Mộ Yến Thần em thích ’ như thế nào; em thích mặc áo ngủ màu trắng, thích tới lui bằng chân ở trong phòng, mùa đông thích tắt điều hòa khí rồi bọc chăn kín mít..." Môi mỏng của dây dưa với sợi tóc bên tai , giọng như muốn hòa nhập vào trong linh hồn , cho phép trốn tránh, "Ở nơi này, em chúc đêm giáng sinh vui vẻ... Nhưng em có biết, bốn năm qua, trải qua đêm giáng sinh như thế nào ?"

      Gơng mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, ôm chặt . Rút ngón tay ở bên trong ra, đổi lại là cự vật nguy hiểm hơn chống đỡ ướt át của , sức lực mạnh như vũ bão nhanh chóng vào, Lan Khê run rẩy co lại, nhưng lại bị bàn tay to lớn của đưa ra sau lưng ôm chặt lấy bả vai của .

      "Em có biết có em bên cạnh, mùa đông bên Los Angeles, những cơn mưa tuyết lạnh biết bao nhiêu! !"

      Tiếng gầm khàn khàn, Lan Khê có cảm giác thân thể bị mạnh mẽ mở ra, thứ nóng bỏng hung hăng xuyên vào! Cũng thừa lại chút nào!

      hơi ngửa đầu, cảm thấy hô hấp cũng bị chặn lại.

      Cả người Mộ Yến Thần cứng đờ, rên lên tiếng, ôm chặt lấy rồi vùi đầu vào giữa cổ của , cảm giác tầng tầng lớp lớp nóng bỏng bao bọc suýt nữa bộc phát ra! Cơ thể cường tráng của khẽ run rẩy, mồ hôi nóng bỏng cũng bị hơi nóng từ bốn phương tám hướng làm cho tuôn ra, đau đớn trong lồng ngực cũng tan biến hết.

      Lông mày nhíu chặt của cũng chậm rãi buông lỏng, nhận ra bản thân mất khống chế.

      Nhưng bị cuốn chặt như vậy, muốn mất khống chế cũng rất khó khăn.

      Mộ Yến Thần mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở, nỉ non, mà đáng thương, bảo bối ở trong ngực níu chặt lấy ga giường mà khóc, Mộ Yến Thần chịu đựng cả người đầy mồ hôi mở mắt ra, thấy đau đến mức khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      quá thô bạo, nên làm đau.
      Vẻ áy náy thoáng lên trong đôi mắt, Mộ Yến Thần cúi đầu khẽ hôn lên bờ môi mất dần huyết sắc, trầm thấp gọi : "Lan Khê..."

      Xoa khuôn mặt của , khẽ hôn trằn trọc, vừa dịu dàng gọi tên của vừa bắt đầu di chuyển nhàng, cảm thấy ràng khi rút ra khỏi khe hở, cả người mềm mại buông lỏng, khi tiến vào lần nữa lại hơi đau đớn căng thẳng, chậm rãi muốn vào sâu hơn, tay vừa đặt lên điểm mẫn cảm của , môi mỏng cũng bắt đầu cắn nuốt điểm đỏ tươi xinh đẹp.

      Chỉ chốc lát sau tiếng khóc nỉ non cũng yếu dần, thanh nức nở nghẹn ngào kia giống như rên rỉ, khiến người nghe ngứa ngáy.

      Mộ Yến Thần trêu chọc tất cả những điểm mẫn cảm người , lại tiếp tục trêu chọc. Đến khi đến chính bản thân mình cũng chịu đựng nổi, mồ hôi mỏng trán chảy ra, nhàng mò xuống cặp đùi trơn bóng của , lùi ra chút rồi nhàng đụng vào, vừa bắt đầu Lan Khê còn có thể chịu đựng, đến khi chịu được nữa cánh môi cũng bị che lại, khóe mắt tràn ra nước mắt ẩm ướt, xỏ xuyên càng kịch liệt hơn, sắp khiến lục phủ ngũ tạng của bị đẩy ra ngoài rồi!

      Ngón tay thon dài giữ chặt mái tóc của , dụ dỗ hôn triền miên, bắt cố gắng tiếp nhận mình.

      cuộc ân ái, ban đầu là cắn xé giằng co, rồi hòa thành thể ! !

      Thân thể chìm đắm trong cao chiều như muốn nổ tung, nước mắt làm ẩm ướt khuôn mặt , Mộ Yến Thần thu tất cả vẻ đẹp của vào trong mắt, thậm chí bao gồm cả việc run rẩy bất lực cuộn lại, nhưng chưa thở ra hơi, kia vòng dày vò mới lại bắt đầu lan ra...
      Trong cơn sóng to gió lớn, mãnh liệt chiếm giữ ép khô sức lực của , chẳng bao lâu khiến sắp ngất xỉu!

      Lần bộc phát cuối cùng, Mộ Yến Thần đầm đìa mồ hôi, vững vàng phóng thích vào trong người , cảm thấy đầu lưỡi của run rẩy trong miệng mình kích thích tất cả đau đớn và thương...

      Lan Khê cuộn tròn trong ngực , mồ hôi nhễ nhại, ngay cả ngón tay cũng run rẩy

      Trong cơn khoái hoạt khổng lồ Mộ Yến Thần khôi phục bình tĩnh, lâu rồi trong đôi mắt thâm thúy mới tràn đầy ấm áp và cảm động, nhàng vén sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp mặt ra, giọng khàn khàn : "Lan Khê, chúng ta ở cùng chỗ nhé?"

      Hết chương 178
      pink_leelaula thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :