Chương 172: Mộ Yến Thần khốn kiếp [2]
Editor: Mạn Nhi
"Tôi đủ rồi đấy!" Lan Khê hơi giận dữ, khuôn mặt nhắn đối diện với , nghiêm túc , "Mộ Yến Thần, tôi biết tại sao lại để doanh nghiệp nước ngoài ở đỉnh cao đến tìm công ty quảng cáo của chúng tôi, tại sao lại cố tình muốn tôi đến đây, mà bây giờ tôi cũng muốn biết nữa ! Cầm bản kế hoạch này về tôi xem dưới mười lần, tôi tìm ra chỗ nào có thể khiến hài lòng, trừ có ý định thiên vị! Vậy bây giờ còn muốn tôi đến đây tìm để làm gì? Cầu xin à? Cầu xin nể mặt tôi là em , để hợp đồng này cho tôi à?"
Đôi mắt ửng đỏ cố đè nén cảm giác hít thở thông, cắn cắn môi, hàm chứa giễu cợt: "Hay là muốn tôi lấy cái gì đó để đổi? Cùng cả đêm? Hay muốn giống như bốn năm trước, cam tâm tình nguyện chờ ngày ngày đến cưng chiều tôi?
! !"
Từng câu chữ sắc bén như vậy, như con dao nhọn đâm mạnh vào trái tim của Mộ Yến Thần!
Ánh mắt lạnh lẽo của mở to, im lặng nhìn chăm chú, ngờ sau bốn năm, ở trong lòng lại xấu xa hèn hạ đến mức này. Nối oán hận của , chỉ có tăng có giảm.
tiếng cười nhạt lạnh như băng tràn ra từ đáy lòng.
Vết thương trong lòng đau đớn vô cùng.
Cánh tay ôm chợt buông ra, ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần cuộn thành nắm đấm, đặt lên môi, đôt nhiên lạnh lùng : "Đứng lên."
Mệnh lệnh vừa phát ra, bỗng chốc khiến thân thể của Lan Khê cứng đờ.
tức giận của bị áp xuống chút, cắn cắn môi, từ ghế salon đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lành lạnh kiêu ngạo nhìn chăm chú.
"Dụng ý của quảng cáo là gì?" Ánh mắt lạnh lẽo của nâng lên, đặt ra vấn đề.
Lan Khê run lên, ngờ lại chuyển đổi đề tài nhanh như vậy, khuôn mặt nhắn lành lạnh cố đè nén cảm giác lúng túng, nhanh chóng suy nghĩ, khàn giọng : "Tuyên truyền."
"Mục đích của tuyên truyền là gì?" Giọng của lạnh như băng, tiếp tục chậm rãi hỏi.
"Mở rộng ảnh hưởng, khuyến khích tiêu dùng!" cũng chịu yếu thế trừng mắt lại với , trả lời đanh thép ràng.
Mộ Yến Thần gật đầu, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối, tiếp tục : "Suy cho cùng, chủ đề tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường đối với đa số người tiêu dùng mà có bao nhiêu sức hấp dẫn? Nghĩ đến ? Từ tâm lý tiêu dùng, chủ đề này có ưu thế, lợi ích gì với bọn họ?"
Qua mỗi câu , dẫn dắt từng bước , miêu tả đáp án sinh động.
Đôi mắt của Lan Khê mở to, sắp ra đáp án, Mộ Yến Thần lại lạnh lùng ngắt lời : "Những thiết kế em làm ở trường học, bao gồm cả những tác phẩm giành giải thưởng cấp tỉnh, cấp thành phố, xem rồi, hầu hết đều có tính thưởng thức rất cao, hoàn toàn có thể làm hài lòng mục đích tuyên truyền của những đơn vị hành chính nghiệp. Nhưng DiglandYork giống những đối tượng tuyên truyền trước kia của em à? Em xác định em thực hiểu nó? Thương nhân đặt nặng vấn đề lợi ích nhất, đến điểm đấy mà em cũng hiểu, còn làm thiết kế làm gì?"
Giống như cái bạt tai vô hình, "Bốp!" tiếng, hề lưu tình tát vào mặt của ! !
Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt, cả đầu óc đều ong ong.
biết giờ phút này đầu óc của như sắp nổ tung, chưa bao giờ kiêu ngạo, nhưng vừa rồi biết tại sao lại ra những lời như vậy, bây giờ nhìn lại, chẳng những kích thích được , ngược lại từng câu
Từng chữ đều biến thành tự bôi nhọ bản thân.
Mộ Lan Khê, tại sao mày lại có thể ngu xuẩn như vậy, ngốc vậy?!
Trong trường học, phải thầy giáo chưa từng dạy, khi theo những case thương mại hề giống với những đề án mà bọn họ tiếp xúc ở trường học, phần lớn đều thể xuất phát từ sở thích và nhận thức của bản thân. Hầu hết thương nhân đều hay bắt bẻ, cay nghiệt, gây , tường thiết kế của mình thể thỏa mãn mức lợi nhuận tiêu thụ và lực khống chế của bọn họ! nên trách người ta!
Mộ Lan Khê…Mày mới học được mấy năm? Chẳng lẽ đến lượt mày đến trước mặt , con cưng của giới thương nhân, oai phong cõi múa rìu qua mắt thợ?
Lan Khê ôm chặt chính mình, ngón tay nhắn cũng phiếm trắng, khẽ run.
Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn lạnh lùng như cũ, tiếp tục hỏi: “Khiến em bị đả kích sao? nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng khả năng chịu đựng của em tốt hơn chút, ra vẫn chỉ như vậy?”
Bóng dáng cao ngất đứng dậy, áp lực khổng lồ và cảm giác nguy hiểm đột nhiên kéo đến!
thân hình thẳng tắp đến trước mặt , Mộ Yến Thần cười lạnh tiếng, nắm chặt cổ tay , đột nhiên kéo mạnh, sau hồi trời đất quay cuồng, Lan Khê bị ném lên giường lớn mềm mại! khẽ kêu tiếng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể áp xuống, ánh mắt giống như chim ưng lộ ra sát khí nguy hiểm, nắm chặt cổ tay của : “Hơn nữa em nghĩ, nếu như Mộ Yến Thần muốn em, phải hao phí nhiều sức lực như vậy à, lượn vòng lớn như vậy à?”
Cất tiếng cười lạnh, mang theo lạnh lùng, nguy hiển cúi đầu xuống, hôn lên cổ của .
…!
Trong nháy mắt, loại cảm giác giống như điện giật khiến cả người Lan Khê nổi cả da gà, tê dại mà nguy hiểm, vùng vẫy, “… muốn… Mộ Yến Thần”
Mộ Yến Thần mặc kệ giãy giụa của , giữ chặt cổ tay của , càng càn rỡ hơn cúi đầu hôn , triền miên bên khóe môi ngọt ngào của , nghe thấy trong giọng của dần nghẹn ngào.
“Tôi muốn…” Lan Khê nhịn được khóc nức nở, khóe mắt nhiễm nước mắt ẩm ướt, cảm thấy lại trở về bốn năm trước, quá xấu, vẫn cố chấp như vậy khiến ai có thể chống cự. Tài nghệ của bằng người ta, thẹn quá hóa giận làm sao?! Nhưng có nghĩa là có thể kiêng nể gì mà bắt nạt người ta như vậy!!
“Mộ Yến Thần, khốn khiếp!” Lan Khê nhịn được giơ chân lên đạp .
Mộ Yến Thần nghe thấy khóc nức nở như vậy, trong khoảnh khắc nhịn được mà buông lỏng sức lực, cước này của đá vô ích, lại đổi lấy lạnh lùng của càng lan tràn, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào nước mắt dâng lên trong mắt , cũng biết mình làm quá rồi.
Buông cổ tay của ra, thuận tay kéo lấy hông của để tựa vào trước ngực mình.
khóc rồi.
Đáng lẽ chỉ dọa chút, nhắc nhở dù sao cũng nên nghĩ xấu xa như vậy, lại nghĩ rằng chọc cho khóc.
“Lan Khê…” Mộ Yến Thần nhíu mày, nhàng nâng khuôn mặt lên, khẽ họi .
Đáng nhẽ Lan Khê đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực xuống, nhưng được gọi dịu dàng như vậy, chua xót giống như đại hồng thủy dâng trào, trong mắt nhanh chóng có mảnh ẩm ướt, tầm mắt mơ hồ. tức giận đẩy ra, chưa từng thấy có người biết xấu hổ như vậy, phía mặc quần áo còn ôm người ta, là lưu manh!
Mộ Yến Thần ôm sát , trong đôi mắt phức tạp đầy tràn thương : “Đừng khóc…Lan Khê, đừng khóc nữa…”
“Là lỗi của …Là trai sai rồi, có được …Lan Khê khóc nữa…” Hơi thở nóng bỏng của dán sát vào lỗ tai mềm mại của , thương vỗ về, muốn dừng tiếng khóc của lại.
lâu rồi gặp tiếng “ trai” này, mở ra những hồi ức khổ sở.
giọt nước mắt rơi vào trong ngực, thiếu chút nữa bốc cháy lên trong lồng ngực của , Mộ Yến Thần nhắm mắt, cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân.
Rốt cuộc, sau lúc dừng lại, nước mắt của Lan Khê mờ mịt, cực kỳ khó chịu khi bị ôm vào trong ngực, đưa tay đẩy ra, lại bị ôm chặt hơn vào trong ngực, nụ hôn sườn mặt.
Giày vò đủ rồi, cũng rất mệt mỏi, đột nhiên Lan Khê muốn tranh luận nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi chút.
Giằng co quá hao phí sức lực.
“Bao giờ về tôi sửa bản kế hoạch”, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn cất lời, đôi mắt mang theo nước mắt ngước lên lạnh lùng liếc , giọng mềm mại hơn, “Gần đây có rãnh rỗi , về nhà chuyến , mẹ ngã bệnh rồi.”
Last edited by a moderator: 19/10/14