1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Cúp điện thoại, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, đầy đơn đứng trong gió, lẳng lặng đứng dưới đường ngước nhìn khu nhà trọ, chiếc xe taxi lúc nãy chạy vòng rồi dừng lại trước mặt .

      Nhìn thấy kéo vali ra, tài xế cười trêu chọc: "Chàng trai trẻ, tướng mạo của cậu như thế này mà còn bị bạn đuổi ra ngoài à?"

      Kỷ Hằng ngước mắt, nhìn đối phương cái, gì.

      Nhưng ngay cả cũng cảm thấy buồn cười, máy bay vừa hạ cánh lập tức chạy đến đây, lại được vào nhà, cười yếu ớt, cúi người mở cửa sau xe taxi ra, : ". . . . . . Tôi chưa vào đó."

      Cánh cửa của , thể vào, cũng biết, rốt cuộc người nào mới có thể vào đó được.

      ***

      Tòa nhà Quốc Yến lúc

      Mười giờ rưỡi, tầng cao nhất, nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy, bữa tiệc ở trong đó cuối cùng cũng kết thúc.

      Lan Khê chỉ ăn mấy cái bánh ngọt thay cho bữa ăn tối, cầm chai nước suối uống dở dang ở trong tay, ngửa đầu nhìn chằm chằm phòng ăn cao của tòa nhà Quốc Yến bậc nhất thành phố A, chỉ muốn quay về thôi.

      Nghe William ta ở chỗ này, nên mới đợi ta ở đây đến giờ này.

      Lại đợi lúc nữa, bên trong rốt cuộc cũng có người ra.

      Phía trước có người đàn ông nhìn rất quen mắt, nhưng lại say bí tỉ, gương mặt lúc say y như cái đầu heo, được người ta đỡ mà bước chân loạng choạng, đưa lưng về phía ánh sáng chói mắt, tôn quý ở bên trong, theo sát ở phía sau là dáng người tuấn bất phàm, có vẻ bực mình, vỗ vỗ bả vai của người đàn ông say khướt, giọng câu.

      Người đàn ông cười lên, cũng vỗ vai ta tỏ vẻ thân mật, lúc nhìn thấy cảnh này, Lan Khê mới nhớ ra.

      uống ngụm nước, nhưng lại bị sặc, ho sặc sụa, ho đến kinh thiên động địa.

      Người ăn cơm với ta, ràng chính là thư ký của thị trưởng.

      Cách con đường tối, ánh mắt của Mộ Yến Thần lướt nhìn qua phía đối diện, rơi vào người , thần sắc vẫn lạnh lùng như thường, thu ánh mắt lại, căn dặn mấy người lãnh đạo về cửa an toàn, chân vẫn ngừng bước về phía chiếc xe đậu gần hồ nước.

      Lan Khê vội vàng lấy tay che miệng lại, đôi mắt sáng trừng trừng, nhàng liếc nhìn thôi cũng làm cho người ta vị câu hồn phách lạc.

      William tiến lên cung kính mở cửa xe cho Mộ Yến Thần, thần sắc nghiêm cẩn lãnh đạm, quay đầu lại thấy Lan Khê, nghiêng nghiêng đầu ý bảo lại.

      Nhưng dù sao bây giờ cũng muộn rồi, sao biết được bọn họ đâu chứ?

      xác định là bây giờ ta còn đủ sức để chuyện với tôi?” Lan Khê lo lắng hỏi, “Cũng sắp mười giờ rồi.”

      William kinh ngạc, nhìn đồng hồ tay, khẽ cười tiếng: “Vẫn còn quá sớm.”

      Lan Khê càng thêm khiếp sợ, tay bé vuốt ve tay cầm cửa lạnh lẽo, làm ra vẻ thấy chết sờn.

      Trong chiếc xe chật hẹp, mùi rượu ngừng tỏa ra.

      Mộ Yến Thần uống ít, chỉ là kiềm chế rất tốt nên bề ngoài có vẻ gì là say, nhưng ra cảm thấy rất khó chịu, đầu như muốn nổ tung ra, dạ dày cứ cồn cào, khó chịu chết được.

      Ánh đèn trong xe lẳng lặng chiếu xuống, nằm ngửa, tay gác ở trán, hàng lông mi dài như như gương mặt tuấn tú của .

      “Nước…” khàn giọng từng chữ, ngữ điệu vững vàng làm cho người ta thể nào biết rất khó chịu.

      Lan Khê cau mày, bây giờ ở trong xe, đâu tìm nước cho ta bây giờ? Ánh mắt dời đến chỗ chai nuốc suối bị uống dở dang của mình, mặt thoáng đỏ bừng, nếu như cho ta uống cái này, ta có để ý hay ?

      nhàng cử động, ngồi xổm xuống, thử rất nhiều tư thế, nhưng vẫn có cách nào để cho uống nước được.

      Cả người Lan Khê đầy mồ hôi, kéo ống tay áo lên, lấy tay đỡ cổ lên, ngồi vào chỗ kế bên, rồi nhàng đỡ đầu lên đặt lên chân mình, sau đó lấy chai nước để lên bờ môi mỏng của .

      Nhưng Mộ Yến Thần lại có động tĩnh gì.

      Lan Khê cau mày lại, nhịn được cắn môi, người đàn ông này, phải ta muốn uống nước sao?

      Quay người ngược lại.

      Hai hàng lông mi dài của Mộ Yến Thần khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng tái , càng lúc càng cảm thấy khó chịu, đầu giật giật, cảm thấy mình nằm ở nơi rất mềm mại, lúc này mới hoàn toàn tháo xuống cảnh giác, thư thái hơn chút.

      Vẫn chưa đủ.

      rút cánh tay dài đặt trán xuống, nghiêng người xoay qua chỗ khác, dán chặt người bào nơi mềm mại, như cố chiếm giữ lấy nó.

      Lan Khê kinh ngạc!

      Chai nước trong tay thiếu chút nữa rơi xuống! ta lại lại…

      Lại chui vào trong lòng , cánh tay to lớn, mạnh mẽ ôm chặt lấy hông , ngủ say!

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trở nên tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ bối rối, lên đây là muốn chuyện với ta, nhưng ngờ ta lại như vậy, cánh tay bé của muốn đẩy đầu xa ra chút, để cho hơi thở ấm áp của xuyên qua quần áo phà vào người mình, nhưng chỉ mới chạm vào mái tóc của , chớp mũi của tự dưng chua chua, ngón tay càng len vào sâu hơn, đẩy ra nữa.

      từng hoan ái với nhau vô số lần, ngón tay cũng giống như lúc này, cũng xoa mái tóc của giống như thế này.
      Last edited by a moderator: 16/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 172: Mộ Yến Thần khốn khiếp
      Editor:♥MạnNhi♥

      Khi xe dừng lại, suy nghĩ phiêu tán của Lan Khê cũng nhanh chóng bị kéo về.

      Khoảng gian ở bên ngoài cửa sổ đen kịt, trong đôi mắt của Lan Khê có hơi nước ẩm ướt, nhìn vào cửa sổ có thể thấy được hình bóng của chính mình, nét mặt ưu tư phức tạp, tay vẫn nhàng xoa xoa vào mái tóc của , khẽ ôm lấy , muốn ngủ thoải mái hơn.

      Đột nhiên quay đầu trở về! Lan Khê cắn môi chặt, tự cảm thấy bản thân mình là hèn hạ.

      Cặp lông mi run rẩy che giấu nước mắt, tức giận : "Đến nơi rồi, dậy ."

      vùi đầu ở nơi mềm mại, Mộ Yến Thần lạnh lùng nhíu mày, cầu đơn giản cũng được thỏa mãn, môi mỏng vẫn hơi nứt nẻ, chợt nhúc nhích, mơ hồ nỉ non: "Nhan Mục Nhiễm… Nước…."

      Lan Khê ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, thân thể chợt cứng đờ.

      vừa gọi ai vậy?

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt, cụp mắt xuống nhìn , ngón tay cũng nhàng run rẩy, khẳng định mới vừa rồi bản thân nghe sai cái tên kia.

      Nhan Mục Nhiễm.

      gọi Nhan Mục Nhiễm sao?!

      Lan Khê kinh ngạc, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bọn họ ở bên cạnh nhau? trong mộng lại có thể gọi tên ta theo thói quen? ! !

      Vào giờ phút này cửa xe bị mở ra.


      William mặc bộ quần áo sáng màu đẹp mắt, trong nháy mắt đẩy cửa ra giật mình, trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ thể tưởng
      tượng nổi, rơi xuống tư thế Lan Khê nhẹ nhàng ôm lấy cấp của , hai người quấn quít một các mập mờ và ấm áp.

      Lan Khê ́ đè nén vẻ nhợt nhạt đáng sợ gương mặt, rút tay về để sang hai bên, lạnh lùng nói: “Giúp tôi đỡ ấy xuống với, ấy khiến tôi tê cứng rồi.”

      Lòng của đột nhiên đông cứng thành băng, đau đớn đến mức thể hô hấp.



      Trong phòng tắm, liên tục vang lên tiếng nước chảy ‘ào ào’.

      Dưới ánh sáng như hò của đèn tường, cách thức bày biện của căn phòng trọ này đơn giản mà xa hoa. Lan Khê vùi sâu vào trong sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, lẳng lặng chờ tắm rửa ra ngoài.

      Mới vừa rồi khi William chạm vào , trong nháy mắt cũng đã tỉnh lại, đôi mắt lạnh lẽo mở ra, trong nháy mắt làm khí trong buồng xe cũng đông cứng thành băng.

      Mộ Yến Thần nhíu nhíu mày, lạnh nhạt liếc mắt vào người nào đó cúi đầu: “Tại sao gọi dậy?”

      Trong lòng Lan Khê đau nhói từng đợt, lạnh lùng oán thầm ‘bởi vì lúc ngủ còn nằm mơ thấy người đẹp, nên nỡ gọi dậy, nên nằm mơ cả đời , để trán khi tỉnh dậy lại nhìn thấy người muốn nhìn’.

      Ở trong đó sột soạt mất mấy giây, bầu khí ấm áp lại bị hơi thở lạnh giá của thay thế, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Yến Thần thản nhiên ra lệnh: “Khăn lông.”

      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lành lạnh, muốn di chuyển, cuối cùng khi kiên nhẫn mà ra lệnh lần thứ hai thfi mới đứng dậy, mang theo sự bực bội đến tủ bếp lấy khăn lông mới ra, cách một cánh cửa đưa cho , rồi lại quay lại ngồi sô pha.

      Một lúc lâu sau, rốt cuộc mới quấn một tấm khăn tắm ra, một tay lau lau mái tóc đã khô một nửa.

      Ánh mắt thâm thúy nâng lên, rơi vào bóng dáng của gái ở ghế sa lon.

      Mộ Yến Thần vừa rồi còn ngà ngà say, giờ đã tỉnh táo lại mấy phần, có thể mơ hồ nhớ lại vừa rồi dưới ánh trăng mờ bàn tay nhỏ bé kia đã nhẹ nhàng ôm lấy mình, cảm giác vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng đến ném khăn lông cho , vừa hờ hững ra lệnh: “Giúp lau tóc.”

      Lông mày Lan Khê nhăn lại, nắm lấy chiếc khăn lông hơi ẩm ướt tràn đầy hơi thở nhẹ nhàng khoang khoái của , ánh mắt oán hận vừa lòng –tại sao? Tại sao phải giúp lau tóc chứ?

      Thân hình cường tráng của dựa vào bên cạnh, ghế sa lon bị lún sâu xuống, xoa xoa mi tâm để giảm cảm giác nhức đầu, nét mặt coi như là chuyện đương nhiên.

      Trong lòng Lan Khê cười lạnh, đúng, đúng vậy, còn có chuyện muốn cầu cạnh .

      Nhờ vả người khác thì lúc nào cũng yếu thế hơn.

      đặt ly thủy tinh xuống, cam chịu số phận giúp lau tóc, nhưng ngồi quá xa, chỉ có thể xoay người, quỳ ghế salon mà nghiêng người sang, sức lực dưới lòng bàn tay lúc năng lúc nhẹ, có phần thô bạo, để cho bản thân trầm luân vào hơi thở quen thuộc kia.

      Mộ Yến Thần khẽ nhíu mày, đột nhiên bắt láy tay : “Em ́ ý à?”

      thoải mái?” Lan Khê ́ ý hỏi, bên trong đôi mắt trong trẻo chứa đựng ánh sáng ranh mãnh giễu cợt: “Thật là đáng tiếc, tôi có bản lĩnh thay người nào đó có thể làm cho thoải mái! có muốn tiếp tục hay ? chịu được thì kêu dừng lại nhé, hoặc gọi ‘em gái nhỏ’ vào lau tóc cho ấy, chúng ta cũng có thể thoải mái nói chuyện, cũng phải là được.”

      Mộ Yến Thần nguy hiểm nheo mắt lại—từ khi nào lại trở nên cay nghiệt sắc sảo như vậy?

      Xuyên qua mái tóc ẩm ướt nhỏ giọt, ánh mắt thâm thúy mị hoặc mở to, Mộ Yến Thần giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ở ngay trước mặt, khàn khàn giọng hỏi nhỏ: “Em làm sao vậy?”

      Mơi vừa rồi ở xe còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại đột nhiên xù lông lên vậy?

      Lan Khê cảm thấy chán nản, muốn để ý đến , tiếp tục lau tóc cho một cách thô bạo, nhưng sức lực lại nhẹ rất nhiều.

      Mộ Yến Thần lại hơi kiên nhẫn, túm lấy khăn lông vứt sang một bên, ôm hông của rồi tiện tay kéo vào lồng ngực. Lan Khê kinh ngạc! thực hiện động tác này rất lưu loát, nhưng lại bị giật mình ít, theo bản năng muốn thoát ra. Mộ Yến Thần cũng đồng ý, bàn tay giữ chặt cái gáy mềm mại của , nhẹ nhàng tựa vào trán của , giọng nói trầm thấp càng làm mê hoặc lòng người: “Ai chọc ghẹo em vậy?”

      Động tác này có điểm quá mức thân mật rồi.

      Lan Khê giãy dụa nhưng nhúc nhích được chút nào, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên: “Mộ tiên sinh, nửa đêm mới dành thời gian cho tôi, phải là vì muốn đùa giỡn tôi chứ?”

      Khuôn mặt Mộ Yến Thần hoàn toàn trầm xuống: “Em nói cái gì đấy?”
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 172: Mộ Yến Thần khốn kiếp [2]
      Editor: Mạn Nhi

      "Tôi đủ rồi đấy!" Lan Khê hơi giận dữ, khuôn mặt nhắn đối diện với , nghiêm túc , "Mộ Yến Thần, tôi biết tại sao lại để doanh nghiệp nước ngoài đỉnh cao đến tìm công ty quảng cáo của chúng tôi, tại sao lại cố tình muốn tôi đến đây, mà bây giờ tôi cũng muốn biết nữa ! Cầm bản kế hoạch này về tôi xem dưới mười lần, tôi tìm ra chỗ nào có thể khiến hài lòng, trừ có ý định thiên vị! Vậy bây giờ còn muốn tôi đến đây tìm để làm gì? Cầu xin à? Cầu xin nể mặt tôi là em , để hợp đồng này cho tôi à?"

      Đôi mắt ửng đỏ cố đè nén cảm giác hít thở thông, cắn cắn môi, hàm chứa giễu cợt: "Hay là muốn tôi lấy cái gì đó để đổi? Cùng cả đêm? Hay muốn giống như bốn năm trước, cam tâm tình nguyện chờ ngày ngày đến cưng chiều tôi?

      ! !"

      Từng câu chữ sắc bén như vậy, như con dao nhọn đâm mạnh vào trái tim của Mộ Yến Thần!
      Ánh mắt lạnh lẽo của mở to, im lặng nhìn chăm chú, ngờ sau bốn năm, ở trong lòng lại xấu xa hèn hạ đến mức này. Nối oán hận của , chỉ có tăng có giảm.

      tiếng cười nhạt lạnh như băng tràn ra từ đáy lòng.

      Vết thương trong lòng đau đớn vô cùng.
      Cánh tay ôm chợt buông ra, ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần cuộn thành nắm đấm, đặt lên môi, đôt nhiên lạnh lùng : "Đứng lên."

      Mệnh lệnh vừa phát ra, bỗng chốc khiến thân thể của Lan Khê cứng đờ.

      tức giận của bị áp xuống chút, cắn cắn môi, từ ghế salon đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lành lạnh kiêu ngạo nhìn chăm chú.

      "Dụng ý của quảng cáo là gì?" Ánh mắt lạnh lẽo của nâng lên, đặt ra vấn đề.

      Lan Khê run lên, ngờ lại chuyển đổi đề tài nhanh như vậy, khuôn mặt nhắn lành lạnh cố đè nén cảm giác lúng túng, nhanh chóng suy nghĩ, khàn giọng : "Tuyên truyền."

      "Mục đích của tuyên truyền là gì?" Giọng của lạnh như băng, tiếp tục chậm rãi hỏi.

      "Mở rộng ảnh hưởng, khuyến khích tiêu dùng!" cũng chịu yếu thế trừng mắt lại với , trả lời đanh thép ràng.

      Mộ Yến Thần gật đầu, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối, tiếp tục : "Suy cho cùng, chủ đề tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường đối với đa số người tiêu dùng mà có bao nhiêu sức hấp dẫn? Nghĩ đến ? Từ tâm lý tiêu dùng, chủ đề này có ưu thế, lợi ích gì với bọn họ?"
      Qua mỗi câu , dẫn dắt từng bước , miêu tả đáp án sinh động.
      Đôi mắt của Lan Khê mở to, sắp ra đáp án, Mộ Yến Thần lại lạnh lùng ngắt lời : "Những thiết kế em làm ở trường học, bao gồm cả những tác phẩm giành giải thưởng cấp tỉnh, cấp thành phố, xem rồi, hầu hết đều có tính thưởng thức rất cao, hoàn toàn có thể làm hài lòng mục đích tuyên truyền của những đơn vị hành chính nghiệp. Nhưng DiglandYork giống những đối tượng tuyên truyền trước kia của em à? Em xác định em thực hiểu nó? Thương nhân đặt nặng vấn đề lợi ích nhất, đến điểm đấy mà em cũng hiểu, còn làm thiết kế làm gì?"

      Giống như cái bạt tai vô hình, "Bốp!" tiếng, hề lưu tình tát vào mặt của ! !

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt, cả đầu óc đều ong ong.

      biết giờ phút này đầu óc của như sắp nổ tung, chưa bao giờ kiêu ngạo, nhưng vừa rồi biết tại sao lại ra những lời như vậy, bây giờ nhìn lại, chẳng những kích thích được , ngược lại từng câu

      Từng chữ đều biến thành tự bôi nhọ bản thân.

      Mộ Lan Khê, tại sao mày lại có thể ngu xuẩn như vậy, ngốc vậy?!

      Trong trường học, phải thầy giáo chưa từng dạy, khi theo những case thương mại hề giống với những đề án mà bọn họ tiếp xúc ở trường học, phần lớn đều thể xuất phát từ sở thích và nhận thức của bản thân. Hầu hết thương nhân đều hay bắt bẻ, cay nghiệt, gây , tường thiết kế của mình thể thỏa mãn mức lợi nhuận tiêu thụ và lực khống chế của bọn họ! nên trách người ta!

      Mộ Lan Khê…Mày mới học được mấy năm? Chẳng lẽ đến lượt mày đến trước mặt , con cưng của giới thương nhân, oai phong cõi múa rìu qua mắt thợ?

      Lan Khê ôm chặt chính mình, ngón tay nhắn cũng phiếm trắng, khẽ run.

      Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn lạnh lùng như cũ, tiếp tục hỏi: “Khiến em bị đả kích sao? nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng khả năng chịu đựng của em tốt hơn chút, ra vẫn chỉ như vậy?”

      Bóng dáng cao ngất đứng dậy, áp lực khổng lồ và cảm giác nguy hiểm đột nhiên kéo đến!

      thân hình thẳng tắp đến trước mặt , Mộ Yến Thần cười lạnh tiếng, nắm chặt cổ tay , đột nhiên kéo mạnh, sau hồi trời đất quay cuồng, Lan Khê bị ném lên giường lớn mềm mại! khẽ kêu tiếng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể áp xuống, ánh mắt giống như chim ưng lộ ra sát khí nguy hiểm, nắm chặt cổ tay của : “Hơn nữa em nghĩ, nếu như Mộ Yến Thần muốn em, phải hao phí nhiều sức lực như vậy à, lượn vòng lớn như vậy à?”

      Cất tiếng cười lạnh, mang theo lạnh lùng, nguy hiển cúi đầu xuống, hôn lên cổ của .

      …!

      Trong nháy mắt, loại cảm giác giống như điện giật khiến cả người Lan Khê nổi cả da gà, tê dại mà nguy hiểm, vùng vẫy, “ muốn… Mộ Yến Thần”

      Mộ Yến Thần mặc kệ giãy giụa của , giữ chặt cổ tay của , càng càn rỡ hơn cúi đầu hôn , triền miên bên khóe môi ngọt ngào của , nghe thấy trong giọng của dần nghẹn ngào.

      “Tôi muốn…” Lan Khê nhịn được khóc nức nở, khóe mắt nhiễm nước mắt ẩm ướt, cảm thấy lại trở về bốn năm trước, quá xấu, vẫn cố chấp như vậy khiến ai có thể chống cự. Tài nghệ của bằng người ta, thẹn quá hóa giận làm sao?! Nhưng có nghĩa là có thể kiêng nể gì mà bắt nạt người ta như vậy!!

      “Mộ Yến Thần, khốn khiếp!” Lan Khê nhịn được giơ chân lên đạp .

      Mộ Yến Thần nghe thấy khóc nức nở như vậy, trong khoảnh khắc nhịn được mà buông lỏng sức lực, cước này của đá vô ích, lại đổi lấy lạnh lùng của càng lan tràn, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào nước mắt dâng lên trong mắt , cũng biết mình làm quá rồi.

      Buông cổ tay của ra, thuận tay kéo lấy hông của để tựa vào trước ngực mình.

      khóc rồi.

      Đáng lẽ chỉ dọa chút, nhắc nhở dù sao cũng nên nghĩ xấu xa như vậy, lại nghĩ rằng chọc cho khóc.

      “Lan Khê…” Mộ Yến Thần nhíu mày, nhàng nâng khuôn mặt lên, khẽ họi .

      Đáng nhẽ Lan Khê đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực xuống, nhưng được gọi dịu dàng như vậy, chua xót giống như đại hồng thủy dâng trào, trong mắt nhanh chóng có mảnh ẩm ướt, tầm mắt mơ hồ. tức giận đẩy ra, chưa từng thấy có người biết xấu hổ như vậy, phía mặc quần áo còn ôm người ta, là lưu manh!

      Mộ Yến Thần ôm sát , trong đôi mắt phức tạp đầy tràn thương : “Đừng khóc…Lan Khê, đừng khóc nữa…”

      “Là lỗi của …Là trai sai rồi, có được …Lan Khê khóc nữa…” Hơi thở nóng bỏng của dán sát vào lỗ tai mềm mại của , thương vỗ về, muốn dừng tiếng khóc của lại.

      lâu rồi gặp tiếng “ trai” này, mở ra những hồi ức khổ sở.

      giọt nước mắt rơi vào trong ngực, thiếu chút nữa bốc cháy lên trong lồng ngực của , Mộ Yến Thần nhắm mắt, cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân.

      Rốt cuộc, sau lúc dừng lại, nước mắt của Lan Khê mờ mịt, cực kỳ khó chịu khi bị ôm vào trong ngực, đưa tay đẩy ra, lại bị ôm chặt hơn vào trong ngực, nụ hôn sườn mặt.

      Giày vò đủ rồi, cũng rất mệt mỏi, đột nhiên Lan Khê muốn tranh luận nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi chút.

      Giằng co quá hao phí sức lực.

      “Bao giờ về tôi sửa bản kế hoạch”, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn cất lời, đôi mắt mang theo nước mắt ngước lên lạnh lùng liếc , giọng mềm mại hơn, “Gần đây có rãnh rỗi , về nhà chuyến , mẹ ngã bệnh rồi.”
      Last edited by a moderator: 19/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 173: Tối nay dạy dỗ em

      Edit: Rei

      Đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của dì Trương.

      Mặt Mộ Yến Thần trầm tĩnh đầy lạnh lùng, đổi tay ôm lấy , tay khác lướt gương mặt đầy nước mắt của : "Em liên lạc với bọn họ?"

      Lan Khê mặc kệ , chuyển lời xong liền quay mặt , ánh mắt đầy oán khí nhìn chằm chằm vào bức tường.

      Mộ Yến Thần cau mày, nhàng chạm vào khuôn mặt nhắn của : "Về cùng em hả?"

      Khuôn mặt nhắn của lan Khê giống vừa trải qua cơn mưa,ngước mắt tức giận : "Tuần trước tôi về rồi, nhưng chỉ thăm chú thôi."

      Nụ cười lạnh nở rộ khóe môi tuấn dật, : "Vậy sao em còn phải quan tâm có về hay ?"

      Lan Khê trợn to hai mắt, thể tưởng tượng được : "Đó là mẹ của , bà ta bị bệnh!"

      Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, phức tạp mà sâu xa, thể nào hiểu được, nụ cười lôi cuốn của dần tản ra, đứng dậy : "Hoặc là cùng nhau về, hoặc là thôi."

      —— Chỗ đó, người đàn bà đó, mặc kệ, còn lười phải thấy nữa.

      trơ mắt nhìn lấy cái áo sơ mi và cà vạt từ tủ quần áo ra mặc vào, khuôn mặt nhắn của Lan Khê đỏ lên, theo bản năng xoay mặt nhìn thay quần áo: "Chuyện liên quan gì tới tôi."

      Tại sao muốn về chung ta mới chịu về? ?

      Mộ Yến Thần xoay người, nhìn cái, rồi lại rời , môi mỏng nhàng mím lại chút biến sắc.

      giường, vang lên tiếng “Ong Ong”.

      Lan Khê nhìn sang, thấy cái màn hình điện thoại di động màu lam giá trời của sáng lên, đó lên dãy số có tên. ôm mình lại co rúc ở bên cạnh, quay mặt nhìn .

      Mộ Yến Thần tới nghe điện thoại, quần áo còn chưa mặc xong, lại thèm để ý tới việc có nhìn thấy cơ thể của , ánh mắt Lan Khê trở nên mơ hồ nhìn lồng ngực cường tráng và cơ bụng của , đôi mắt trong sáng đá qua: " làm gì mà cứ đứng trước mặt tôi thay đồ hoài vậy!"

      Mắt Mộ yến thần chợt lóe sáng, nắm lấy mắt cá chân của , nhìn chóp mũi chảy đầy mồ hôi của , mất thăng bằng ngã nhào ở giường, mái tóc đen nhánh xinh đẹp xõa ra khăn chải giường trắng tinh, môi hồng răng trắng, quyến rũ vô cùng, trong nháy mắt làm bụng dưới của gợi lên ngọn lửa khát vọng ,miệng đắng lưỡi khô đúng lúc đó điện thoại di động lần nữa rung lên, kéo ý thức của trở về.

      "Sao"

      "Yến thần!" giọng nữ ngọt ngào mang theo lo lắng vang lên.

      "Ừ."

      "Yến Thần, ở Trung Quốc phải ?" Giọng nữ khẽ run, "Trước đây lâu bảo em theo hạng mục ở bờ biển, lúc trở lại em biết mang theo đám người thu thập thông tin của thị trường quốc nội! Yến Thần cố ý phải ? muốn cho em theo , cho nên mới cố ý bỏ rơi em phải! !"

      Ngón tay của Mộ Yến Thần mân mê cúc áo, ánh mắt đầy lạnh nhạt: " nghĩ nhiều quá rồi."

      là do nghĩ nhiều sao, sức ảnh hưởng của , còn chưa đủ để cho phải dấu làm những việc này.

      "Nhưng sao về nước lại gọi em về cùng? !" uất ức chịu nổi, "Lúc đầu, em vì mới sang Mĩ, em vì mà trở mặt với cha, từ trước đến nay em chưa từng cầu xin đừng bỏ rơi em, nhưng ít nhất cũng phải cho em biết tin tức của chứ! Yến Thần, em ở bên cạnh bốn năm, còn chưa biết tâm ý của em sao? !"

      Ngón tay nhàng đỡ mi tâm, còn bình tĩnh nữa: " muốn về nước về, tùy . . . . . . còn chuyện gì nữa ?"

      ". . . . . ." thở hổn hển, cảm thấy chua xót nổi thành lời.

      "Nếu tôi cúp máy đây " Mộ Yến thần lạnh lùng , "Lần sau đừng có tự ý gọi vào số điện thoại cá nhân của tôi, tôi thích bị làm phiền."

      Cúp điện thoại, bên trong phòng đầy yên lặng.

      Ghen tuông bao phủ chóp mũi, Lan Khê chống thân thể lên, mái tóc đen xinh đẹp xõa loạn vai: "Bạn của gọi điện thoại đến kiểm tra sao?"

      Mộ Yến Thần đứng dậy về phía , ném điện thoại di động lên giường, chống lại ánh mắt trong suốt của : "Phải sao?"

      cố ý chặn đầu câu.

      Quả nhiên, mặt Lan Khê nhanh chóng đỏ lên, nghĩ tới việc ta trực tiếp thừa nhận, nỗi buồn bực, đau đớn kéo tới, ánh sáng trong mắt từ từ trở nên ảm đạm, mất mác bao phủ lấy .

      "Cám ơn tối nay chỉ bảo tôi, tôi về trước." lạnh lùng bỏ lại câu, đứng dậy xuống giường.

      " tiễn em."

      " cần!"

      Mộ Yến Thần cau mày,nắm lấy cánh tay của , kéo vào trong ngực: "Qua mười hai rồi, em ở đây náo loạn cái gì chứ? Khu này chỉ có thể gọi taxi về, em cho rằng yên tâm?" Bàn tay nhàng lướt qua cổ của , cúi đầu thấp xuống hỏi, "hay là do em ghen nên mới cố ý náo loạn với ?"

      Lan Khê cả kinh, cau mày muốn tránh —— mới ghen, cả nhà mới phải ghen!

      "Đừng cử động ." khàn giọng ra lệnh.

      Lan Khê nghe theo mới là lạ.

      Ánh mắt Mộ Yến Thần phát ra tia sáng nguy hiểm, túm lấy kéo vào trong ngực: " đừng có cử động, muốn ăn em ở trong này tốt nhất nên nghe lời , em cho rằng bỏ qua cho em lần nữa sao, em tưởng vận khí của em tốt đến vậy sao!" xong, bàn tay của lại chút lưu tình đánh "Bốp!" cái vào mông của !

      Cách lớp vải mỏng manh , Lan Khê khẽ "A!" lên tiếng, đau lắm đó, khiếp sợ và uất ức ngước mắt nhìn —— lại dám động thủ? lại dám dạy dỗ ? !

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Hào Môn thừa hoan – Mộ Thiếu xin hãy tự trọng.

      Chương 173.2

      Cơ thể mảnh khảnh của Lan Khê núp ở trong ngực , ngừng uất ức, bị giáo huấn mà cũng cáu kỉnh.

      Nhưng mà vẻ mặt uất ức của quá đáng , Mộ Yến Thần si mê vuốt ve khuôn mặt nhắn của , rồi lấy tay mình kẹp khuỷu tay lại, ôm ra khỏi cửa.

      ……

      Gió đêm lanh, ào ào thổi tới, làm cho Lan Khê tỉnh táo lại phần nào.

      ngồi bên cạnh ghế tài xế thiu thiu ngủ, lúc tỉnh lại thấy dãy nhà trọ của mình ở ngay trước mặt, mơ màng bò dậy, định mở cửa xuống quay đầu lại, : “Mộ Yến Thần, tôi đồng ý về nhà cùng lần này, nhưng cũng phải đồng ý với tôi việc.”

      Trong kính chiếu hậu, lông mày của Mộ Yến Thần khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm.

      Liếm liếm môi khô nứt, tỏ ra nghiêm túc, nhàng : “Thứ nhất, mọi người trong công ty vẫn chưa hết quan hệ của chúng ta, tôi cũng hy vọng bọn họ biết được điều đó, trong lúc làm việc, tôi hy vọng chúng ta phải ràng với nhau, được để tình cảm riêng tư xen vào, thứ hai…..”

      Ánh mắt trong trẻo trở nên yếu ớt, ra những lời trong lòng mình: “Mộ Yến Tần, trai của tôi, sau này được tự ý trêu ghẹo tôi, giữa chúng ta vĩnh viễn có khả năng. Thứ ba, từng làm những chuyện đó với tôi, tôi tuyệt đối quên, qua có nghĩa là tôi tha thứ, cũng đừng tưởng chỉ cần mê hoặc tôi, là tôi và coi trọng .”

      Ba điều kiện này, rất nghiêm túc, là cảnh cáo , cũng là như cảnh cáo chính mình.

      Mộ Yến Thần cười lạnh: “Bốn năm trước em cũng biết trai em, vậy sao em lại ? ép em sao?”

      Lan Khê đột nhiên chấn động, trái tim yếu ớt của chỉ vì lời chút lưu tình nào của làm cho đau đớn.

      -- việc chủ động, nếu động lòng, ai có thể ép được!!

      sai rồi….” lấy tay mở cửa xe ra, mái tóc bay bay trong gió đêm vô cùng quyến rũ, hai mắt ướt át cúi đầu nhìn , dịu dàng . “Khi còn bé hiểu chuyện, có người tốt với mình nên tự nhiên cũng lệ thuộc vào người đó, dễ dàng bị mê hoặc, Mộ Yến Thần, dù có ở chung chỗ, vĩnh viễn cũng phải là ‘tôi ”, hãy nhớ kỹ điều này.”

      xong, “Rầm!” tiếng, cửa xe đóng lại.

      Ánh mắt lạnh lung của Mộ Yến Thần vẫn chưa rời khỏi đó, xuyên qua cửa sổ nhìn bong dáng lẻ loi của , cười lạnh, rồi chợt cảm thấy rất đúng, ở chung chỗ, phải là do .

      Nhưng tại sao, nhiều năm ở cùng nhau, vậy mà vẫn em tha thiết như vậy?

      Hồi lâu sau, mới tỉnh táo lại, trong lòng buồn bực, lo lắng, Mộ Yến Thần khởi động xe, chạy trở về.

      cần vội, bảo bối.

      ……….. Ngày tháng của chúng ra vẫn còn dài.



      Sáng sớm, điện thoại nội bộ vang lên.

      Lan Khê tập trung suy nghĩ bị cắt ngang, đôi mày thanh tú nhàng nhíu lên, bắt máy: “Alo, xin chào”

      “Mộ Lan Khê phải ? tới tầng 37 chuyến, tôi họ Lý, lên đây gặp tôi.”

      Tầng 37?

      Lan Khê còn chưa kịp phản ứng lại, còn chưa hỏi đầu đuôi đối tượng cúp máy rồi.

      Đây là ý gì?

      đứng dậy, vỗ nhè lên bả vai người phía trước: “Tiểu Kha, tầng 37 là chỗ nào vậy?”

      Tiểu Kha ngẩn ra, mù mờ ngỡ ngàng quay đầu lại: “Đó là phòng làm việc của Đổng Trưởng, sao thế?”

      Lan Khê trợn trừng hai mắt! Suýt tý nữa là bị sặc nước miếng.

      Khuôn mặt nhắn khẽ trắng bệch, cắn môi, đại não nhanh chóng tự hỏi gần đây mình có làm sai chuyện gì , cố nhớ lại mọi việc nhưng đúng cả buổi cũng nhớ được là mình làm gì sai, chẳng lẽ việc làm mất hợp đồng đến tai Đổng Trường?

      Lan Khê vội vàng dọn dẹp dơ chút, rồi chạy lên lầu.

      Tầng 37, sắc mặt của vị trợ lí họ Lý rất nghiêm túc, lãnh đạm chút biểu nào dẫn tới trước cửa, cửa mở ra, người phụ nữa cao quý ngồi xem tài liệu, nhìn cười nhàn nhạt.

      “Đổng Trưởng, ngài khỏe .”Lan Khê nhàng gật đầu, dịu dàng .

      Người phụ nữa cao quý mím môi cười nhạt, gật đầu với trợ lý cái, ý bảo ta đóng cửa lại, lúc nà, mới cẩn thận quan sát đứng trước mặt, quả là vẻ đẹp tự nhiên, hề có chút son phần nào đó, rồi gọi tên : “Lan Khê?”
      Last edited by a moderator: 23/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :