1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 169: muốn làm gì? [2]
      Edit by Mạn Nhi

      Khao khát dung nạp vào bụng, cùng hòa thành thể.

      "Lan Khê..." khàn khàn gọi , trong lồng ngực, đau đớn và buồn bực lan tràn ra, hơi thở nóng bỏng phun xuống mang theo nhớ nhung khắc sâu nhất tận xương tủy suốt bốn năm nay, "...Lan Khê, trở về rồi."

      Rốt cuộc trở về bên cạnh em rồi đây.

      Lan [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 170: Làm bạn của Tôi

      Edit: Rei

      Ở lại công ty tăng ca đến tận tám giờ tối.

      Bao tử lại bắt đầu nhoi nhói lên làm cho Lan Khê khỏi cau mày, buông cây bút ra, lấy tay xoa xoa bụng. hiểu sao tự dưng lại nhớ tới việc xãy ra ngày hôm nay, bàn tay của xoa bóp ngực rất mạnh, làm cho thấy đau, chắc chắn nó bị sưng đỏ lên rồi, cảm thấy cơ thể mình vẫn con nóng bừng như lúc đó.

      may là trong công ty còn ai, nếu nhất định tưởng là bị sốt , nên mặt mới đỏ lên như vậy

      Trước khi tan hợp, mọi người trong bộ phận kế hoạch ai cũng bất mãn, Lan Khê cũng giải thích với họ là DiglandYork xem xét lại kế hoạch của mình, hợp đồng có thể bị hủy, nhưng ai tin cả, ngay cả Branda cũng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lập tức bảo mọi người tan họp.

      Mọi người dần dần giải tán, nên bây giờ ở lại làm việc cũng chả có tác dụng gì.

      Trái ngược hoàn toàn với tổ kế hoạch B, mấy vị sư tỷ cùng tốt nghiệp ở trường đại học A lại cười híp mắt với sao, người mới ai cũng vậy cả thôi, dự án thất bại là chuyện bình thường.

      Nhưng giọng đó, ràng chứa đầy giễu cợt.

      khuôn mặt nhắn của Lan Khê thoáng qua vẻ đơn, bất lực nhìn màn hình máy tính, nghiên cứu kế hoạch mà gửi cho DiglandYor, nhưng vẫn biết rốt cuộc là nó sai ở chỗ nào.

      —— bị cười nhạo là đáng đời.

      Lan Khê thở dài, thu dọn đồ đạc, cho dù có phải nghiên cứu cả đêm vẫn muốn ra ngoài chút.

      Lúc vào thang máy xuốngđại sảnh, cách cánh cửa thang máy cũng có thể nghe được những tiếng ồn ào ở bên ngoài.

      "Rốt cuộc em có chỗ nào tốt, cho em biết , em nhất định sửa mà!" Giọng nữ thê lương bật khóc nức nở, lời thoại này có hơi cũ phải.

      Cửa thang máy mở ra, Lan Khê rũ hai mắt xuống, vờ như biết chuyện gì, đường vòng ra ngoài.

      " hả? Suy cho cùng có chỗ nào tốt hả? Nếu có em, cũng có người khác thôi”. Người đàn ông kiêu căng trêu chọc , ngữ điệu lạnh lùng vô tình.

      "Kiều Khải Dương! là kẻ có mới nới cũ! Đứng núi này trông núi nọ! !" gào thét.

      Người đàn ông tiếp tục cười, nheo mắt lại nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên trước mắt xuất bóng dáng mảnh khảnh, làm cho cơ thể cứng đờ, ánh mắt như bị Lan Khê trói chặt, thể nhúc nhích, chăm chú nhìn ở phía xa xa.

      Nhếch miệng, đôi môi lạnh lùng của Kiều Khải Dương xuất nụ cười chế giễu, khàn giọng : "Điểm này sợ là mình thể thay đổi. . . . . ."

      Đứng núi này trông núi nọ.

      Có lẽ đúng là vậy...! .

      Ngón tay thon dài của lạnh lùng hất đứng bên cạnh ra, muốn chạy tới chặn Lan Khê lại.

      Nhưng nhất quyết chịu buông tay, mặt mày đầy nước mắt giận dữ : "Vậy , người mới của là ai? Em muốn nhìn xem mặt ta thế nào mà có thể câu mất hồn của !"

      Kiều Khải Dương mất hết kiên nhẫn, cười lạnh: " bị bệnh hả. . . . . ."

      Trước khi vui đùa đương nhiên phải đối sử tốt rồi, phụ nữ quá mau quên hay là quá nên ảo tưởng? Tất cả mọi việc đến cuối cùng rồi cũng bị lãng quên hết thôi.

      "Em bệnh sao!" gào thét tiếng, rưng rưng ôm lấy , "Khải Dương, em rất , đừng quan tâm đến em. . . . . ."

      Lan Khê ở phía trước, trong lòng run lên dữ dội!

      hiểu sao chân tự nhiên bước chậm lại, nhớ lại nhiều năm về trước, ở trong đêm động lạnh giá ở thành phố C, cũng từng hèn mọn níu tay áo của người giống như vậy, với , Mộ Yến Thần, đừng quan tâm đến em.

      Hốc mắt hiểu sao lại trở nên ẩm ướt.

      Ánh mắt của Kiều Khải Dương lạnh dần, gở hai cánh tay của để ôm hông của ra, lạnh lùng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của : " cũng em, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. ? sao? Nếu em cứ dây dưa mãi như thế này, chút hứng thú cuối cùng của dành cho e cũng còn. . . . . . Em hiểu ?"

      bị lời vô tình của làm cho đông cứng tại chỗ.

      Kiều Khải Dương nhân cơ hội này thoát ra, chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Lan Khê.

      "Em tin. . . . . . Kiều Khải Dương, trừ khi cho em biết ta là ai! ! Em nhất định phải biết vì sao lại vứt bỏ em. . . . . ." Tiếng gào thét của từ đằng sau truyền đến.

      Kiều Khải Dương phiền chết được, ánh mắt sắc lạnh lùng tiến lên kéo cổ tay của Lan Khê lại, trong lúc còn kinh ngạc nhanh chóng kéo lại đứng trước mặt mình, Lan Khê bị kéo làm cho lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng lại bị ta ôm lấy, vật nặng gì đó đè lên vai của , sau đó gáy của truyền tới hơi thở ấm áp cùng với giọng lạnh lùng vang lên: "Chính là ấy. . . . . . Em nhìn , bảo bối nhà đẹp hơn nhiều phải ?"

      Hơi thở ấm áp đó, làm toàn thân Lan Khê đông cứng!

      Khuôn mặt nhắn của trắng bệch, rốt cuộc đến lúc này mới phản ứng lại.

      Kiều Khải Dương.

      Cái tên này sao nghe quen quá vậy..

      theo bản năng muốn đẩy vật nặng vai mình ra, ánh mắt của Kiều Khải Dương lại đột nhiên trầm xuống, nắm chặt hai tay của hơn, ôm ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lộ ra chút khẩn cầu, ở bên tai : "Cho tôi ôm chút. . . . . ."

      Ánh mắt Lan Khê lạnh lẽo, định động thủ, nhưng bất chợt suy nghĩ lại.

      Tiếng giày cao gót của dồn dập rồi dừng lại,ánh mắt đỏ ngầu đầy ghen ghét: " là ai? !"

      Kiều Khải Dương cười thỏa mãn: " ấy là khối trân bảo hiếm thấy. . . . . ."

      nắm chặt cái túi, lần này hiểu rồi, chấp nhận ! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương biết, trừ khi là ta rất thích, nếu ta dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      pink_lee thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      nắm chặt cái túi, lần này hiểu rồi, chấp nhận ! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương biết, trừ khi là ta rất thích, nếu ta dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!

      “Kiều Khải Dương, là tên khốn!” gào thét lên tiếng, sau đó chỉ thẳng vào mặt Lan Khê, “Con hồ ly tinh khốn kiếp, hãy chờ đó, tôi có chết cũng để sống yên đâu!”

      Giày cao gót lướt qua, người phụ nữ tát Kiều Khải Dương cái mạnh, Kiều Khải Dương nhanh chóng đưa tay lên đỡ, sợ ta làm Lan Khê bị thương.

      Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.

      “Chuyện của xong chưa?” Lan Khê dịu dàng hỏi.

      Kiều Khải Dương sửng sốt, phát mình vẫn kéo tay , đầu nhàng tựa lên vai , cảm giác này thoải mái.

      “Ừ…” ta trầm đáp tiếng, trong lòng chợt thấy ấm áp, nhàng nắm chặt cổ tay của , “Sao lại về trễ quá vậy…”

      Đây là lần đầu tiên quan tâm đến người phụ nữ.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê lành lạnh, xoay người lại đối diện với ta, giọng dịu dàng : “Thà về muộn còn hơn gặp .”

      Kiều Khải Dương vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp của , có kịp phản ứng.

      “Bốp!” tiếng nổ tung ngay trước mắt! Kiều Khải Dương rên lên tiếng rồi che mũi lại, nhưng vẫn hề né tránh! Khuôn mặt đau đớn làm ta nghĩ mình bị hủy hoại dung nhan mất rồi, nhưng đau hơn chính là ở phía dưới, bởi vì Lan Khê vừa đá vào đó cái, ta quỳ chân đất, che chỗ đau lại thể nổi lời nào.

      Đại sảnh rộng lớn lành lạnh, chỉ còn lại tiểu thư lễ tân đứng che miệng nhìn bọn họ.

      Lan Khê nhàng kéo kín cổ áo khoác lại, ánh mắt đầy tức giận, ngữ điệu lạnh như nước: “Mình chết được rồi, đừng có kéo tôi xuống nước theo, lần sau đừng có chạm vào tôi nữa, nếu tôi khách khí.”

      xong liền quay người bỏ .

      Người đàn ông như vậy, quá hư đốn, dù có bị gì cũng đáng đời.

      Lúc Lan Khê vừa đẩy cửa kiếng ra, gió lạnh ùa vào, lạnh đến phát run lại nghe thấy tiểu thư lễ tân sợ hãi thét lên: “Kiều Thiếu!!” Sau đó là chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

      Lan Khê sửng sốt, suy nghĩ chút, tay xiết chặt tay cầm cửa quay đầu lại xem chuyện gì.

      -- Người đàn ông lúc nãy còn quỳ chân dưới đất, lấy tay bịt mũi, khuôn mặt thống khổ, máu đỏ sềnh sệt chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay ta, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống đất, chảy đầy sàn nhà, nhìn thấy mà ghê.

      ***

      Đêm khuya, ở phòng cấp cứu.

      Kiều Khải Dương ngước đầu, trong mũi nhét hai miếng bông gòn, ngước lên nhìn trần nhà.

      Lan Khê cà thẻ trả tiền xong quay trở lại, từ xa nhìn thấy hai cánh tay của ta gác lên ghế dài, chân dài đưa ra, ngửa đầu cầm máu, bộ dáng vẫn kiêu ngạo như trước.

      Thấy trước mặt có người xuất , Kiều Khải Dương trở nên nghiêm túc, sắc mặt nhợt nhạt, cười lạnh với cái.

      “Lần sau, em hãy nhớ cho kỹ. Đừng xuống tay độc ác như vậy, ngộ nhỡ làm người ta mất mạng tốt đâu.” nghiêm túc cảnh cáo.

      Lan Khê lườm ta cái, lời nào, chờ tới lúc ta khỏe hơn chút ngay.

      Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm , ánh mắt lạnh lùng trở nên mềm mại.

      “Mộ Lan Khê, lúc còn học đại học em có học võ hả?”

      Lan Khê hiểu ra, thèm để ý tới ta nữa.

      “Xuống tay ác như vậy, có phải em từng bị tên khốn nào ăn hiếp phải ? Cho nên em mới đề phòng dữ như vậy?”

      Lan Khê liếc nhìn ta, vẫn tiếng nào.

      thấy cũng khó trách…” Con mắt sắc bén của ta tối dần, nhìn chằm chằm, khàn giọng : “Sau này, nếu có người bảo vệ em, em như thế nữa…”

      “Em có nhớ ?”

      Mắt Lan Khê run lên.

      Kiều Khải Dương ngớ ngẩn, đột nhiên bật cười, lắc đầu cái: “Ngàn vạn lần em đừng nên nhớ tới .”

      Đó phải là chuyện tốt đẹp gì, ngàn vạn lần đừng nhớ.

      còn chảy máu mũi ?” lạnh lùng hỏi, “Nếu còn tôi về trước đây.”

      “Em có biết hôm nay hoàn toàn chia tay với tất cả bạn ?” ta gỡ bông xuống nhìn, sắc mặt có chút hốc hác những vẫn vô cùng tuấn, ngước mắt , “Hôm đó lúc nhìn thấy em, thể nào quên em được. Mộ Lan Khê, sau này hãy để bảo vệ em, có được ? Em làm bạn có được ?”
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 171: Khi say thoải mái


      Lan suối bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, được lời nào.

      kinh ngạc, phải vì đột nhiên ta theo đuổi .

      Mà là vì đây là lần đầu tiên nghe được có người dùng từ "Những thứ kia" để hình dung bạn mình.

      quả gặp phải người đàn ông “cực phẩm”.

      Ánh mắt của trong trẻo, lấy hóa đơn tiền thuốc từ trong túi xách


      ra, tới nhét vào trong lòng bàn tay của ta, để cho ta xem hanh toán hết bao nhiêu tiền, rồi mờ ám liếc ta cái, xoay người rời .

      Hẹn gặp lại.

      Cực phẩm.

      ***

      Lúc nhận được điện thoại của dì Trương từ nhà gọi đến, cũng là lúc Lan Khê vừa mới mở cửa ra, bước vào nhà đổi giày, sững sốt, điện thoại di động suýt nữa bị rớt xuống!

      “Tiểu thư?” Giọng nhàng của dì Trương truyền tới.

      Trong lòng Lan Khê khẽ run lên, cảm thấy lòng bàn tay chống lên tường của lạnh như băng, cổ họng giống như bị chặn lại, dịu dàng : “… Dì Trương, dì gọi con có chuyện gì ? Sao dì biết số điện thoại của con?”

      “À, hôm qua dì đến bệnh viện, vô tình gặp cậu thiếu gia nhà họ Kỷ, nên xin lại số điện thoại của con, từ lúc con đến giờ ròng rã bốn năm rồi mà thèm gọi điện về nhà, con lại còn liên tục đổi số điện thoại, cho cả nhà biết…”

      Trong lòng Lan Khê trở nên căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại: “Bệnh viện? Dì Trương bệnh viện sao?!! Là ai ngã bệnh, ba sao?”

      Dì Trương dừng chút, hồi lâu sau mới thở tiếng: “Cũng phải tiên sinh gặp chuyện may, là phu nhân cảm thấy thoải mái nên đến bệnh viện kiểm tra phen, tạm thời vẫn chưa tra ra là bệnh gì, chắc chỉ là đầu óc căng thẳng quá thôi.”

      Vừa nghe nhắc tới Mạc Như Khanh, Lan Khê hiểu sao lại thở phào nhõm, còn khẩn trương nữa.

      - Bà ta xảy ra chuyện?

      “Tiểu thư, có thể liên lạc với thiếu gia ?” Dì Trương lúng túng hỏi.

      Lan Khê sững sốt, tự biết là bà nhắc đến Mộ Yến Thần.

      nhàng cắn môi, dấu răng in lại đôi môi đỏ tươi của , gượng gạo giọng : “Là Mạc Như Khanh muốn tìm ta sao?”

      Dì Trương thở dài : “Đúng vậy, biết tại sao bốn năm trước thiếu gia lại cãi nhau ầm ĩ với phu nhân, thỉnh thoảng về nhà cũng là mặn lạt, bây giờ bà ấy ngã bệnh nên muốn gặp con trai, nhưng lúc nào gọi điện thoại cho cậu ấy toàn gặp trợ lý, cậu ấy rất bận rộn…”

      Lông mi dài của Lan Khê rũ xuống, cái tay cởi áo khoác vào trong, khuôn mặt nhắn của trầm lặng, thể nhìn ra được tâm trạng của lúc này.

      ta rất bận, đừng có gạt người.

      “Tiểu thư, và thiếu gia cũng thân nhau, nghe cậu ấy về nước, có thể liên lạc, được với cậu ấy ?” Dì Trương thành khẩn .

      Lan Khê ngã mình xuống giường, suy nghĩ, đâu chỉ liên hệ được với ta, bây giờ muốn thoát cũng thoát được.

      Nhắm hờ mắt lại, hỏi khẽ: “Bọn họ muốn con gì với ta?”

      Giọng hiền lành già nua của dì Trương nhàng cất lên: “Tiểu thư, hai người có rảnh , cùng nhau trở về thăm lão gia và phu nhân .”

      Sau khi cup điện thoại hồi lâu, Lan Khê nằm co rúc ở giường, rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

      Nhà họ Mộ xa hoa, trống trải suốt bốn năm nay.

      Con cái nên thù cha mẹ, nhưng mỗi lần nhớ lại năm xưa mười tám tuổi, cái bạt tai tàn nhẫn đánh vào mặt , còn có giọng cha vang lên có đứa con như , trong lòng Lan Khê lại cảm thấy bất an.

      suy nghĩ, nếu bây giờ tiếp xúc với Mộ Yến Thần, càng bất an hơn.

      Quả , trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác sợ sệt, da đầu tê dại.

      hồi lâu sau, chuông điện thoại reo lên, Lan Khê nắm lấy nó, mơ mơ màng màng: “Xin chào.”

      “Lan Khê.” Giọng đàn ông nhu hòa truyền đến.

      “Học trưởng?!” Lan Khê giật mình, ngồi bật dậy.

      Kỷ Hằng cười nhạt : “Trong nhà xảy ra chút chuyện, kiểm tra sức khỏe với cha nên mới về trễ, mới vừa xuống máy bay - chuyện của em nghe đồng nghiệp rồi, bây giờ em có rảnh ? qua giúp em xem bản kế hoạch, xem có thể giúp gì được cho em ?”

      Cả nửa ngày sau Lan Khê mới phản ứng lại: “Bây giờ tới đây?”

      “Em đừng nóng? sợ ngày mai thể giúp em được.” Kỷ Hằng giọng giải thích.

      Lan Khê nhìn đồng hồ tay rồi nhàng cau mày, khàn giọng : “Còn chưa tới lúc phải làm phiền đến , mới vừa xuống máy bay nên chắc cũng mệt lắm rồi, học trưởng, cũng muộn rồi, nên nghỉ ngơi sớm .”

      Kỷ Hằng nín thở, ánh mắt dịu dàng của tỏa sáng trong đêm.

      “Lan Khê, nếu như cảm thấy phiền chút nào, em có đồng ý cho đến ?” đột nhiên giọng hỏi.

      Mắt Lan Khê run lên, hiểu gì.

      Kỷ Hằng yên lặng hồi lâu, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười hời hợt, dịu dàng : “Ngủ ngon.”
      Last edited: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :