nắm chặt cái túi, lần này hiểu rồi, chấp nhận ! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương biết, trừ khi là ta rất thích, nếu ta dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!
“Kiều Khải Dương, là tên khốn!” gào thét lên tiếng, sau đó chỉ thẳng vào mặt Lan Khê, “Con hồ ly tinh khốn kiếp, hãy chờ đó, tôi có chết cũng để sống yên đâu!”
Giày cao gót lướt qua, người phụ nữ tát Kiều Khải Dương cái mạnh, Kiều Khải Dương nhanh chóng đưa tay lên đỡ, sợ ta làm Lan Khê bị thương.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.
“Chuyện của xong chưa?” Lan Khê dịu dàng hỏi.
Kiều Khải Dương sửng sốt, phát mình vẫn kéo tay , đầu nhàng tựa lên vai , cảm giác này thoải mái.
“Ừ…” ta trầm đáp tiếng, trong lòng chợt thấy ấm áp, nhàng nắm chặt cổ tay của , “Sao lại về trễ quá vậy…”
Đây là lần đầu tiên quan tâm đến người phụ nữ.
Khuôn mặt nhắn của Lan Khê lành lạnh, xoay người lại đối diện với ta, giọng dịu dàng : “Thà về muộn còn hơn gặp .”
Kiều Khải Dương vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp của , có kịp phản ứng.
“Bốp!” tiếng nổ tung ngay trước mắt! Kiều Khải Dương rên lên tiếng rồi che mũi lại, nhưng vẫn hề né tránh! Khuôn mặt đau đớn làm ta nghĩ mình bị hủy hoại dung nhan mất rồi, nhưng đau hơn chính là ở phía dưới, bởi vì Lan Khê vừa đá vào đó cái, ta quỳ chân đất, che chỗ đau lại thể nổi lời nào.
Đại sảnh rộng lớn lành lạnh, chỉ còn lại tiểu thư lễ tân đứng che miệng nhìn bọn họ.
Lan Khê nhàng kéo kín cổ áo khoác lại, ánh mắt đầy tức giận, ngữ điệu lạnh như nước: “Mình chết được rồi, đừng có kéo tôi xuống nước theo, lần sau đừng có chạm vào tôi nữa, nếu tôi khách khí.”
xong liền quay người bỏ .
Người đàn ông như vậy, quá hư đốn, dù có bị gì cũng đáng đời.
Lúc Lan Khê vừa đẩy cửa kiếng ra, gió lạnh ùa vào, lạnh đến phát run lại nghe thấy tiểu thư lễ tân sợ hãi thét lên: “Kiều Thiếu!!” Sau đó là chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Lan Khê sửng sốt, suy nghĩ chút, tay xiết chặt tay cầm cửa quay đầu lại xem chuyện gì.
-- Người đàn ông lúc nãy còn quỳ chân dưới đất, lấy tay bịt mũi, khuôn mặt thống khổ, máu đỏ sềnh sệt chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay ta, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống đất, chảy đầy sàn nhà, nhìn thấy mà ghê.
***
Đêm khuya, ở phòng cấp cứu.
Kiều Khải Dương ngước đầu, trong mũi nhét hai miếng bông gòn, ngước lên nhìn trần nhà.
Lan Khê cà thẻ trả tiền xong quay trở lại, từ xa nhìn thấy hai cánh tay của ta gác lên ghế dài, chân dài đưa ra, ngửa đầu cầm máu, bộ dáng vẫn kiêu ngạo như trước.
Thấy trước mặt có người xuất , Kiều Khải Dương trở nên nghiêm túc, sắc mặt nhợt nhạt, cười lạnh với cái.
“Lần sau, em hãy nhớ cho kỹ. Đừng xuống tay độc ác như vậy, ngộ nhỡ làm người ta mất mạng tốt đâu.” nghiêm túc cảnh cáo.
Lan Khê lườm ta cái, lời nào, chờ tới lúc ta khỏe hơn chút ngay.
Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm , ánh mắt lạnh lùng trở nên mềm mại.
“Mộ Lan Khê, lúc còn học đại học em có học võ hả?”
Lan Khê hiểu ra, thèm để ý tới ta nữa.
“Xuống tay ác như vậy, có phải em từng bị tên khốn nào ăn hiếp phải ? Cho nên em mới đề phòng dữ như vậy?”
Lan Khê liếc nhìn ta, vẫn tiếng nào.
“ thấy cũng khó trách…” Con mắt sắc bén của ta tối dần, nhìn chằm chằm, khàn giọng : “Sau này, nếu có người bảo vệ em, em như thế nữa…”
“Em có nhớ ?”
Mắt Lan Khê run lên.
Kiều Khải Dương ngớ ngẩn, đột nhiên bật cười, lắc đầu cái: “Ngàn vạn lần em đừng nên nhớ tới .”
Đó phải là chuyện tốt đẹp gì, ngàn vạn lần đừng nhớ.
“ còn chảy máu mũi ?” lạnh lùng hỏi, “Nếu còn tôi về trước đây.”
“Em có biết hôm nay hoàn toàn chia tay với tất cả bạn ?” ta gỡ bông xuống nhìn, sắc mặt có chút hốc hác những vẫn vô cùng tuấn, ngước mắt , “Hôm đó lúc nhìn thấy em, thể nào quên em được. Mộ Lan Khê, sau này hãy để bảo vệ em, có được ? Em làm bạn có được ?”
Last edited by a moderator: 13/10/14