1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Tiếng gió gào thét ở bên tai.

      Trong ký ức của Lan Khê, chưa bao giờ phải chạy theo



      Mộ Yến Thần như thế này.

      Lúc vừa đóng cửa kính lại, cũng là lúc Lan Khê đuổi theo đến nơi, mặt lấm tấm mồ hôi.

      “Tổng giám đốc Mộ!”

      Tiếng hét trong trẻo vang lên từ đằng xa truyền đến tai .

      Bóng dáng cao to của Mộ Yến Thần từ từ dừng lại, mắt run rẩy, ngẩn người khi nghe gọi.

      Tổng giám đốc Mộ.

      gọi là Tổng giám đốc Mộ.

      Môi mỏng lạnh lùng mím lại, ai có thể nhìn ra được tâm tình của lúc này, đợi đến lúc chạy đến gần, tầm mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , nghe giọng trong trẻo của : “Tổng giám đốc Mộ, có thẻ cho tôi biết hài lòng chỗ nào trong bảng kế hoạch ?”

      Gần đến như vậy.

      Môi mỏng của Mộ Yến Thần vẫn mím chặt như cũ, sắc mặt lạnh lùng đầy khắc nghiệt, trong ánh mắt ngừng chuyển động, mênh mang nhìn , sau đó quay người lại, chậm rãi bước lại gần , từ cao nhìn xuống làm cảm thấy áp lực.

      Lan Khê cảm thấy miệng mình bị khô, cắn cắn đôi môi đỏ mọng của mình rũ mắt xuống.

      đưa tay nâng cằm lên đối diện với mình, gương mặt tuấn tú của gần ngay trước mắt, ngón tay thô ráp của nhàng vuốt ve môi , : “Em gọi lại lần nữa xem.”

      Tổng giám đốc Mộ.

      Em có gan gọi lại lần nữa cho tôi nghe xem.

      Cho đến tận lúc này, Lan Khê vẫn chưa biết, Mộ Yến Thần ở trong lòng , lại làm cho người ta khiếp sợ và có cảm giác bị áp bức đến như vậy.

      Mắc dù trước kia cũng có, nhưng giống như lúc này, dám nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của , chỉ mới chạm vào người , có thể cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay , rất nóng, như muốn đốt cháy vậy.

      Lấy hết can đảm, Lan Khê ngước lên nhìn thẳng vào mắt , giọng khàn khàn : “Tôi nhất định phải hỏi cho ràng để về báo cáo lại…”

      “Em cảm thấy em đuổi theo tôi có thể đem hợp đồng về báo cáo với công ty sao?” giọng lạnh lùng từ tính cắt ngang lời , ngón tay của bóp chặt hơn, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh, Mộ Yến Thần dịu dàng hỏi, “Em là gì của tôi?”

      __ Em nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà em tin mình có trọng lượng ở trong lòng tôi?

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt!

      nắm chặt văn kiện, các ngón tay kịch liệt run rẩy, rất muốn né ra, ngước mắt lên, cố kiềm chế tâm tình của mình mở miệng : “Tôi là gì cả, tôi chỉ là nhân viên của công ty, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao cho tôi. Mộ tiên sinh, phương án tốt có thể đổi, tại sao cho chúng tôi thêm cơ hội?”

      Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím chặt, đưa mắt nhìn .

      Sau hồi lâu mới nở nụ cười lạnh, ngón tay mềm mại từ cằm của trượt xuống dưới cách uyển chuyển, nhàng mơn trớn cổ của , như muốn nắm lấy hơi thở của .

      “Em hồi phục lại nhanh …” Hơi thở mong manh, lạnh lùng của thầm bên tai .

      vui vẻ.

      Cũng giống như nhiều năm trước, chỉ có mình hoài niệm, mình đau khổ.

      Em phải là gì của . Mộ Lan Khê, em được lắm.

      xong, lạnh lùng thả lỏng cổ ra, cười giễu cợt, người Mộ Yến Thần đầy lạnh lùng và hờ hững.

      Lan Khê quýnh lên: “Mộ tiên sinh!”

      “Đuổi theo tôi.” lạnh giọng ra lệnh, có nhiệt độ, giọng khàn khàn đáng sợ, “Chẳng lẽ em muốn đứng ở đây chuyện?”

      Lan Khê trố mắt nhìn, hồi lâu sau mới phản ứng lại.

      đứng tại chỗ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót, chạy theo .



      Trước cửa, trợ lý William lái xe đến cửa chờ .

      Mắt thấy phía sau có người đuổi theo, mí mắt William giựt giựt, thức thời sang phía bên cạnh, mở cửa cho Lan Khê.

      này, nhìn rất quen.

      Lúc Lan Khê chạy tới nơi, có chút do dự, liếc mắt nhìn vào bên trong chiếc xe thương vụ to lớn bên trong giống như chiếc hộp xa hoa sang trọng, cái gì cũng có, bên trong còn có người đàn ông tuấn lười biến và mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, tự nhiên dám bước vào.

      “Tiểu thư?” William cười gọi .

      Tay Lan Khê nhàng bấu vào cửa xe, giải thích được hỏi câu: “ lái xe ở phía trước sao?”

      William ngẩn ra cười , “Dĩ nhiên!”

      Lan Khê nhàng thở phào nhõm, vậy tốt.

      Có người thứ ba ở đây, cảm giác bị áp bức nặng nề như vậy nữa. lên xe, William ở phía sau vẫn nhìn , quên với câu – ghế lái và chỗ ngồi ở phía sau thông nhau, có vách ngăn che lại, hiệu quả cách tương đối tốt
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 168.2


      Lan Khê! là gì của em?


      “Rầm!” Lúc cửa xe nặng nề đóng lại cũng là lúc Lan Khê biết mình nhầm to.

      Trong bóng tối, ánh mắt của run rẩy, nhìn gì cả, nhấc tay lên định đặt lên chỗ gác tay bằng kim loại vô cùng tinh xảo, nhưng ngờ lại đụng trúng cái ly, làm cho nó rơi xuống đất bể nát, làm cho Lan Khê khỏi hoảng sợ dám rút tay về, khí lạnh ở trong xe làm cho da thịt của ửng đỏ, lành lạnh rất khó chịu.

      Trong bóng tối, vang lên giọng trầm thấp từ tính mang theo vẻ uể oải cất lên: “Ngồi bên này.”

      Lan Khê ở trong bóng tối nhàng cau mày.

      Bên này, là chỗ nào?

      vẫn như cũ dám động đạy, tay nhàng bám vào hai bên ghế da, ngón tay trắng nõn nhàng bấm chặt vào.

      Phía đối diện chợt vang lên tiếng người chuyển động, tiếng quần áo chạm vào ghế, Lan Khê dường như cảm nhận được bóng sáng lạnh lùng xuyên qua khí nhào tới chỗ , mấy giây sau cổ tay có vật gì đó ấm!

      nắm cổ tay .

      Lan Khê cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay nóng bỏng đó lại đột nhiên siết chặt tay hơn, rồi trong lúc cơ thể căng cứng lại đột nhiên buông tay, Lan Khê thở phào cái, nhưng chưa kịp mừng rỡ đôi tay đó ôm hông , kéo qua!

      Lan Khê nóng lòng giữ chặt cái tay ôm eo , tim như đánh trống!!

      “…” cau mày, khuôn mặt nhắn tái nhợt, muốn vùng khỏi .

      “Đừng động đậy” giọng khàn khàn trầm tĩnh vang lên đỉnh đầu, mang theo vẻ lười biếng ra lệnh, đưa tay lên nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của , “Ngoài sau có cái bàn.”

      Trong bóng tối, thị giác mất hiệu lực, nên xúc giác và khứu giác liền trở nên nhạy cảm hơn hẳn!

      Lan Khê cảm thấy cái tay của vô cùng quen thuộc, hơi thở mạnh mẽ của hoàn lẫn với mùi thuốc lá, vô cùng nghiêm nghị, làm cho mi khỏi run rẩy, nhắm chặt mắt lại, muốn mình nhớ lại những hồi ức qua nữa.

      “Mộ tiên sinh…” Xin tự trọng.

      Giọng lạnh lùng của còn chưa kịp xong, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cổ mình, hơi thở đều đặn của nhàng phà vào cổ , khàn giọng : “Gầy ?”

      Mặc dù trước kia cũng gầy, nhưng thể thấy ràng như bây giờ, cằm của nhọn hoắc, nhắn mê hoặc lòng người, ôm như thế này càng làm cho cảm thấy đau lòng.

      Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mở ra trong bóng đêm, tràn đầy thương và hoài niệm, hai tay ôm chặt lấy , ngón tay thon dài chôn sâu vào tóc của , môi mỏng nhàng bên tai : “Ăn sáng xong chưa?”

      Lan Khê ở trong lòng của như gặp sóng to gió lớn.

      thể nhịn được nữa, mày của nhíu lại, cố nén cảm xúc lại đẩy ra, sức lực của lớn, dùng hết sức của mình là có thể đẩy ra, nhưng do quán tính quá lớn, “Rầm!” tiếng, Lan Khê đụng vào vách xe, xương bị đụng mạnh nên rất đau, mà cũng ngờ.
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      168.2
      Mặt lan Khê đỏ bừng, nắm chặt văn kiện ở trong tay, nhớ ra ở đây cách công ty khoảng hai giờ xe buýt? !

      "Bây giờ muốn đâu?" Tay nắm chặt cửa xe, nhưng biết làm cách nào để mở nó ra, gấp gáp, " lẽ muốn chở tôi theo? Hai người chở tôi đến đó, buổi chiều tôi làm sao về công ty được chứ? !"

      Mộ Yến Thần thèm để ý đến , nhắm mắt, xoa mi tâm giả vờ ngủ say.

      "Mộ tiên sinh. . . . . ." giọng gọi.

      "Mộ tiên sinh!" Lan Khê có hơi tuyệt vọng, sao lại thèm để ý đến người khác chứ.

      Dĩ nhiên biết đây vốn là lịch trình làm việc của , làm sao có thể chỉ vì nhân viên bình thường của công ty quản cáo mà thay đổi? Tài sản lưu động mỗi ngày của DiglandYork đều mấy trăm triệu, trong vòng giây có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ai dám phỏng đoán con số đó cả!

      Hay là, bây giờ xuống xe tự mình về. Chứ ở lại đây cũng chỉ phí công mà thôi, hoàn toàn có ý định bàn chuyện với !!

      Ngón tay nhắn của Lan Khê nhàng run rẩy, máu cứ thế tuôn lên, mắt đỏ lên khi bước vào công ty này, biết Kỷ Hằng tốn biết bao nhiêu công sức mới giành được vị trí này cho , đây là hợp đồng đồng tiên của , chẳng lẽ phải đứng nhìn nó bị hủy, làm cho công ty bị thua lỗ?!

      Bụng đau quá…

      Lan Khê cau mày, nhàng cúi người ôm lấy bụng, những năm gần đây hay có tật xấu, cứ mỗi lần gấp gáp là bị đau bao tử.

      Dĩ nhiên, phần cũng là vì công việc gần đây rất bận rộn nên có thời gian để ăn sáng.

      Hoàn cảnh như vậy, làm sắp nổi điên lên rồi.

      Cắn môi, mội dòng nước mắt ấm áp rơi xuống, Lan Khê thể chịu được nữa. Trong gian bé tràn đầy hơi thở lạnh lùng của , chịu được nữa, vừa nhắm mắt lại trong đầu cứ tràn đầy hình dáng của , thể tiếp tục giả vờ được nữa.

      “Mộ Yến Thần…” khàn giọng với vẻ nhu nhược, yếu đuối, nghẹn ngào gọi tên .

      “Rốt cuộc em muốn như thế nào…”

      Cơ thể của Yến Mộ Thần chợt cứng ngắc, môi mỏng trắng bệch, mãi cho đến khi nghe tiếng gọi mới chịu mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên mềm mại.

      Yên tĩnh nhìn hồi, môi mỏng khẽ mở, : “Lại đây ngồi.”

      Lại là câu này.

      Lan Khê cắn môi, mắt ngập nước nhích lại gần chỗ , gần chỗ tay để, giơ tay nhàng vuốt ve tóc , giống như con vật chờ rủ lòng thương xót.

      Mộ Yến Thần trầm lặng cúi người, khí thế mãnh liệt, đưa mắt nhìn , giọng hỏi: “Đau?”

      phát ra vẻ mặt tái nhợt của từ sớm, hai gò má của cũng ướt đẫm vì cơn đau.

      Lan Khê yếu ớt mắt đầy oán hận nhìn , cắn môi thèm chuyện nhưng lại cam lòng mở miệng : “ có thể cho biết rốt cuộc kế hoạch này có chỗ nào tốt? Hay là có ý định nhằm vào công ty mà là nhằm vào tôi?... Nếu có gì tốt, cứ , tôi đổi, còn nếu muốn để tôi làm dự án này, trong công ty vẫn còn rất nhiều tinh , học trưởng nhất định làm tốt hơn tôi, tôi nhường cơ hội lần này cho người khác, nên đừng hủy hợp đồng có được ?”

      biết là nhà kinh doanh phải làm gì.

      Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh dần, nhìn chằm chằm, ràng nhận ra thay đổi của .

      “Học trưởng?” Môi mỏng của nhàng nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa đùa cợt, “Em tới Kỷ Hằng hả?”

      Hàng mi dài của Lan Khê run lên, hiểu sao tự dưng lại lôi những việc này vào, tay nhè ôm bụng, nghĩ thèm để ý .

      Mộ Yến Thần thể nào hiểu được, tại sao có thể vì tất cả mọi người ở xung quanh, cho dù chỉ mới vào công ty có mấy ngày, vẫn chưa hiểu hết đồng nghiệp của mình, cũng có thể vì bọn họ mà đắn đo suy nghĩ, nhưng lại cố tình tức giận với .

      Mộ Yến Thần cười lạnh, lộ ra đau đớn tuyệt vọng, nhàng kéo mặt của lại, khàn giọng : “Lan Khê, là ai?”

      - Em nhìn cho kỹ , cẩn thận trả lời, rốt cuộc là ai?

      Chỉ câu của , cũng đủ làm khóe mắt Lan Khê ươn ướt, cắn môi muốn nhìn , nhưng lại thể.

      “Mới bốn năm gặp mà em nhận ra ?” Nụ cười yếu ớt của lộ ra đầy vẻ nguy hiểm, sâu xa , “Nếu hai năm tới, vẫn chưa trở về, em quên mất luôn phải ?”

      Tim như vỡ tan ra, thể thở nổi, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.

      Mặt Lan Khê đỏ ửng, rũ mắt xuống, lời nào.

      Ánh mắt sắc sảo của Mộ Yến Thần càng thêm lạnh lùng như băng, tuyệt vọng lướt qua , nhìn nữa! Nhưng khi nhìn thấy , tại sao trong lòng lại đau đến như vậy! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của , trong lòng càng đau đớn hơn! Như con dao ngừng đâm vào nó!

      Cánh tay dài vươn ra ôm lấy , Lan Khê giật mình, ánh mắt luốn cuống giống như động vật hoảng sợ, trong mắt Mộ Yến Thần thoáng xuất tia sáng lạnh lùng, giữ chặt cằm của , cúi đầu nhàng chạm vào môi của .

      bị khống chế, lông mi hơi run rẩy, Mộ Yến Thần mê muội, gặm chặt lấy môi mà triền miên, đợi đến khi Lan Khê phản ứng lại, giãy giụa, ngượng ngùng khi kẽ răng bị cạy ra, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của , cho phép khép miệng lại.
      Last edited: 8/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      _____________________________________
      Chương 169: muốn làm gì? [1]

      Sau lưng Lan Khê dán chặt vào vách buồng xe, cảm giác mồ hôi mỏng từ cả người rỉ ra, nóng ran vô cùng!

      cảm thấy bị mạnh mẽ hôn đến mất hết sức lực, theo bản năng đưa tay đẩy bả vai của , muốn đẩy ra!

      Mùi vị quen thuộc lâu gặp, mang theo quyến rũ xinh đẹp, làm Mộ Yến Thần mất hết tâm trí, đôi mắt lạnh lùng của mở to, vốn định đơn giản trừng phạt chút lại nghĩ đến hương vị của so với mấy năm trước càng làm cho mình trầm mê hơn. quan tâm đến giọt nước mắt kháng cự của , bàn tay thăm dò vào trong áo sơ mi mỏng manh của vuốt ve eo của , Lan Khê thể kìm chế mà run lẩy bẩy, Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt của , hơi dùng sức hút lấy. Ra sức cắn nuốt cái lưỡi của , ngửa đầu, bỗng cảm thấy hơi choáng váng, cảm thấy linh hồn cũng bị hút mất.

      "....” Lan Khê chợt kêu khẽ tiếng, đau đến co lại về phía sau!

      ác ý cắn vào lưỡi của để thoáng tỉnh táo lại. Khi đôi mắt mênh mang bị phủ tầng hơi nước mở ra Mộ Yến Thần nhìn thấy uất ức của , bàn tay làn theo bên sườn của bên lên, từ phía sau tháo mở áo ngực của rồi chiếm giữ lấy nơi đẫy đà xinh đẹp của !

      Lan Khê sắp sụp đổ hoàn toàn rồi!

      Nước mắt ngưng tụ trong

      [​IMG]

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      _____________________________________
      Chương 169: muốn làm gì? [1]

      Sau lưng Lan Khê dán chặt vào vách buồng xe, cảm giác mồ hôi mỏng từ cả người rỉ ra, nóng ran vô cùng!

      cảm thấy bị mạnh mẽ hôn đến mất hết sức lực, theo bản năng đưa tay đẩy bả vai của , muốn đẩy ra!

      Mùi vị quen thuộc lâu gặp, mang theo quyến rũ xinh đẹp, làm Mộ Yến Thần mất hết tâm trí, đôi mắt lạnh lùng của mở to, vốn định đơn giản trừng phạt chút lại nghĩ đến hương vị của so với mấy năm trước càng làm cho mình trầm mê hơn. quan tâm đến giọt nước mắt kháng cự của , bàn tay thăm dò vào trong áo sơ mi mỏng manh của vuốt ve eo của , Lan Khê thể kìm chế mà run lẩy bẩy, Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt của , hơi dùng sức hút lấy. Ra sức cắn nuốt cái lưỡi của , ngửa đầu, bỗng cảm thấy hơi choáng váng, cảm thấy linh hồn cũng bị hút mất.

      "....” Lan Khê chợt kêu khẽ tiếng, đau đến co lại về phía sau!

      ác ý cắn vào lưỡi của để thoáng tỉnh táo lại. Khi đôi mắt mênh mang bị phủ tầng hơi nước mở ra Mộ Yến Thần nhìn thấy uất ức của , bàn tay làn theo bên sườn của bên lên, từ phía sau tháo mở áo ngực của rồi chiếm giữ lấy nơi đẫy đà xinh đẹp của !

      Lan Khê sắp sụp đổ hoàn toàn rồi!

      Nước mắt ngưng tụ trong
      Hốc mắt của , sắp bị trêu chọc đến khóc thành tiếng!

      Bàn tay bé lôi kéo áo vét của , sắp xé nát áo của rồi.

      Mộ Yến Thần nhận ra cả người căng thẳng và run rẩy, dường như chỉ cần ép như vậy chút nữa hoàn toàn sụp đổ, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc của , ôm chặt lấy , xoay người thả cho nụ hôn mãnh liệt kia chậm lại, chậm dần, tháo gỡ cảm xúc của .

      Xúc cảm dưới lòng bàn tay tốt như vậy, bị mạnh mẽ nhào nặn nên ra dấu tay, đỏ tươi khó có thể biến mất. Ngón tay của vừa ác ý ma sát qua đỉnh nhạy cảm của , rồi lui ra ngoài, dọc theo viền áo lót lướt qua đường cong mềm mại và xinh đẹp.

      “Hôm nay rảnh.” Giọng trầm tĩnh, lạnh như băng của chậm rãi vang lên đỉnh đầu, lộ ra ý tứ cho kháng cự, giống như đế vương vô cùng nhân từ tuyên bố: “Tạm thời sau bữa tiệc tối mai chưa có sắp xếp gì cả, nếu em muốn tranh thủ thời gian liên lạc với , có thể chuyện về bản kế hoạch này lần nữa… tranh thủ thời gian này, cho em thời gian tìm ra lỗi sai của mình đó.”

      xong rút người ra, hơi thở nghiêm nghị trầm tĩnh bao phủ quanh người, tao nhã trở về chỗ ngồi, rút bản ghi chép mỏng ở bên cạnh bàn ra để xử lý công việc.

      Lan Khê hổn hển thở gấp, khóe mắt lấp lánh ánh sáng của nước mắt, con ngươi ửng hồng, vẫn chưa phản ứng kịp.

      Tay run rẫy chống xuống chỗ ngồi, ngước mắt nhìn .

      Ánh đèn sáng chói chiếu lên người của , bộ quần áo tây trang màu phát ra ánh sáng u ám, giống như Satan địa ngục vậy, vẻ mặt khi làm việc của Mộ Yến Thần cực kì khắc nghiệt và lạnh lùng, làm cho người ta nhìn vào dám đến gần, , hai chính là hai.

      “…” Lan Khê cắn môi, quả muốn cắm vật gì đó bằng kim loại vào mặt của !

      Người đàn ông này!

      Mắt ngấn lệ, cách áo sơ mi sửa sang lại khuy áo ngực của mình tốt, vốn định thu ánh mắt về, nhưng ánh mắt tràn ngập căm giận và khuất nhục lại quét đến cái ly đặt bàn – cái cốc sứ trắng đơn giản, hoa văn phía là con thỏ và cỏ xanh, cái thìa nho nhàng dựa vào mép cốc.

      Cái này, tại sao nhìn cái này lại quen mắt vậy nhỉ?

      “Nếu như như vậy thả tôi xuống xe, tôi tự giác bắt xe quay về.” Lan Khê lười phải nghĩ ngợi, đè nén cảm xúc nghẹn ngào xuống, rồi .

      đường cao tốc thể dừng lại, ngốc quá.” Giọng lạnh lùng của Mộ Yến Thần thản nhiên đáp lại.

      “” vừa mới tới vòng qua trung tâm thành phố chuyến!” phản bác, tranh thủ cơ hội để bản thân được xuống xe!

      “Qua rồi.” giống như kiên nhẫn giải thích

      Ánh mắt trong trẻo của Lan Khê nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận và cam lòng, cũng cảm giác thấy mình rất lớn mật, Lan Khê trước kia chưa bao giờ nghĩ tới lấy thân phận tổng giám đốc của Digland Tork xuất trước mặt , bây giờ biết, cảm thấy ai dám la hét ầm ĩ khi chăm chú làm việc giống như , quấy rầy .

      Chẳng lẽ cứ mặc kệ lái xe đến nhà máy ở Thành Đông à?

      Trong lòng Lan Khê ngừng kêu khổ, may mà đáp ứng để sửa chữa phương án, đây là chuyện tốt đẹp duy nhất trong ngày hôm nay.

      Thức thông cả đêm qua, giờ phút này bên trong buồng xe điều hòa nhiệt độ vừa đủ, lại vô cùng yên tĩnh, Lan Khê có phần nhịn được nữa, nhàng dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Qủa thực, xe thương vụ xa hoa như vậy rất là thoải mái, những xe khác căn bản thể so sánh được.

      Ý thức dần dần hỗn độn, trừ khí điều hòa lạnh lẽo khiến co rụt người lại, có cái gì khác làm tỉnh lại.

      cứ ngủ như vậy còn nằm mơ nữa.

      Trong mơ là mùa hè năm mười bảy tuổi, ở cửa lớn Mộ gia, ánh nắng ban mai chiếu xuống sàn phòng khách dưới tần trệt cách rực rỡ, thân hình cao ngất chậm rãi ngược sáng vào nhà, vào thế giới của , vào torng lòng của .

      Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần ngưng động tác lại, ánh mắt lạnh lẽo dần dần mềm mại, nhìn về phía người ngồi dựa ghế kia.

      Bản ghi chép mỏng manh kia bị ném sang bên cạnh.

      Khi ôm mới phát khóe mắt thấm đẫm nước mắt, lạnh đến run rẩy, biết là do lạnh hay do nằm mơ thấy ác mộng.

      Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, lồng ngực giống như bị đánh quyền mạnh mẽ, buồn bực đa đớn dữ dội.

      Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng phức tạp, cả cả hận, cởi áo khoác tây trang của mình ra rồi ôm lấy , ngón tay ấm áp nhàng lau nước mắt của , nhịn được nên cúi đầu hôn lên gò má và mái tóc của , càng hôn càng triền miên.
      Last edited: 10/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :