Chương 166: Đường hẹp, Gặp lại! [2]
Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹
***
Từ khi vào công ty đến nay, đây là lần đầu tiên thức suốt đêm, rạng sáng quay về nhà trọ tắm rửa, sau đó lại đến đây.
Mọi thành viên trong bộ phận lập kế hoạch đều thức suốt đêm, nhưng vẫn cố gắng vốc nước lạnh để tinh thần của bản thân phấn chấn lên.
"Mười giờ đúng đối tác đến, Tiểu Kha, em
Kiểm tra lại thiết bị !” Branda nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ra chỉ thị, ngước mắt nhìn thấy Lan Khê im lặng nhìn bản kế hoạch, giẫm lên giày cao gót đến trước bàn của , “Em có vấn đề gì à?”
Khuôn mặt nhắn của Lan Khê ngước lên, dịu dàng nở nụ cười: “ có vấn đề.”
có vấn đề.
Những lời này, rốt cuộc nửa giờ sau mới ý thức được rằng bản thân chắc chắn quá sớm.
nhàng ôm lấy mình, cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ trong phòng họp mở thấp quá.
Nửa giờ sau, rốt cuộc có xe chạy đến lầu dưới của công ty, nhân viên nhiều chuyện chạy ra cửa nhìn, liên tục hít khí lạnh, chỉ phong thái phô trương lãng phí, còn có sắc mạnh của người đàn ông sải bước đầu tiên là lạnh lùng, khuôn mặt tuấn khiến bọn họ cảm thấy hoảng hốt như nhìn thấy ngôi sao sáng chói.
Đầu năm nay, khuôn mặt tuấn được thượng đế mài dũa đến mức thể bắt bẻ cộng thêm quyền thế ngập trời và bối cảnh tập đoàn, tương đương với thần thoại đó.
DiglandYork được sáng lập mười lăm năm trước, từ đó dẫn đầu giới tài chính nước Mỹ.
Bốn năm trước sau khi trải qua khủng hoảng như sóng to gió lớn lặng lẽ đổi chủ, cố gắng làm lại từ đầu rồi gia nhập mười tổ chức lớn nhất thế giới, vượt trội ở mọi lĩnh vực, ai có thể vượt qua.
Branda hít sâu hơi, dẫn dắt đội ngũ ở phía sau ra nghênh đón.
Cửa kính cảm ứng tự động đột nhiên mở ra.
“Mộ tổng!” Khuôn mặt nghiêm nghị vạn năm của Branda nâng lên nụ cười, sáng rỡ mà lễ phép, tiến lên bắt tay với , “ tôi nghĩ ngài tự mình đến đây, mời bên này, ngồi nhìn khung cảnh xung quanh chút, khi nào muốn bắt đầu bài thuyết minh kế hoạch chúng tôi …”
Mộ Yến Thần cũng trả lời, ngược lại trợ lý ở bên cạnh cười lễ phép, làm động tác tay ngắt lời .
“Chúng tôi vội, Branda.” lễ phép giải thích.
Branda hơi lúng túng, nhanh chóng khôi phục bằng nụ cười xinh đẹp: “Tôi biết rồi, chúng tôi tiến hành ngay lập tức… Lan Khê!”
gọi ấy, muốn cho ấy đến đây.
Nhưng sau lúc lâu có động tĩnh, Branda cau mày sốt ruột nhìn về phía sau, lại thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lan Khê đứng im lặng, bàn tay hơi siết chặt bản kế hoạch hoàn chỉnh, ánh mắt xuyên qua mọi người ở đây biết nhìn đâu nữa.
Lan Khê lẳng lặng đứng đó, nhìn người kia từ đằng xa.
Cho đến bây giờ, chưa từng nghĩ rằng cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại , khi tác ra cũng chỉ biết chào tạm biệt, cũng chỉ biết vĩnh viễn thể gặp lại nhau.
Khoảng cách của trái tim, so với Thái Bình Dương còn xa hơn.
Cho dù bay qua, bơi sang, cũng có biện pháp ở cùng nhau.
đên đó, giữa lúc mồ hôi đầm đìa giữ chặt lấy , môi mỏng đặt lên vành tai nhạy cảm của , khàn giọng với : “Lan Khê, em.”
Nhưng đến hôm nay, qua bốn năm rồi.
Muôn sông nghìn núi.
Mộ Yến Thần cũng đưa mắt nhìn lúc lâu, đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng dời , bỏ qua ánh nhìn lấp lánh kia, dường như chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, môi mỏng lạnh nhạt của khẽ mở: “Chưa chuẩn bị xong, vậy lần sau .”
xong, gót chân xoay tròn, định quay người rời .
Lòng Branda nhất thời nóng như lửa đốt: “ phải đâu! Mộ tổng, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi, bây giờ có thể!”
Ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch, quay người lại, ra lệnh cho người của bộ phận lập kế hoạch chuẩn bị tốt bài thuyết trình, ánh mắt mang theo tức giận quét về phía Lan Khê, ý bảo nhanh chóng vào trong.
Lan Khê ngây ngốc, bị người ta đẩy vào, mãi đến khi đến trước máy chiếu phim, tia sáng “vụt” lên chiếu lên mặt của , co rúm người nhắm mắt lại, lông mi dài hơi rung động, ý thức đột nhiên thanh tỉnh.
Nhưng biết làm sao máy móc vẫn thể khởi động, cả người Tiểu Kha, người thường phụ trách thiết bị nhất thời toát mồ hôi lạnh!
Lan Khê miễn cưỡng đứng ở bên cạnh, đôi mắt mở to, rướn người ra nhìn chút rồi nhắc nhở: “Phích cắm nguồn.”
Tiểu Kha chợt giật mình, chịu đựng cả người toàn mồ hôi lạnh, cắm phích cắm vào ổ, ngước mắt lên dành cho ánh mắt cảm kích.
Ánh đèn trong phòng họp bị tắt , trong bóng tối, Lan Khê bị luồng sáng mạnh mẽ bao phủ, tất cả ở phía dưới đều mờ mờ nhìn , chỉ có thể cảm nhận được vị trí chủ tọa, ánh nhìn lạnh lùng, sâu thẳm mang theo hơi thở mạnh mẽ và áp lực bức người tiến đến công kích, nặng nề dùng áp suất thấp bao phủ toàn bộ khí xung quanh người.
Lan Khê hơi dừng lại, hai tay chống lên mặt bàn, bả vai thoáng siết chặt hết cỡ, lúc này mới nhàng ngước mắt lên
Last edited by a moderator: 5/10/14