1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 165: triệu tập khẩn cấp

      Edit: Rei
      Sau vài ngày mất tích, em trở lại và ôm theo bất ngờ =D2 =D2
      ******

      Giọng nhún nhường đầy lễ phép, lại như cố tình tạo chút áp lực, làm cho Branda được chữ nào!

      "Tút tút tút. . . . . ." Điện thoại bị tắt .

      Branda cau mày chặt lại, nhưng lại dám đắc tội với khách hàng lớn, cầm bản thảo của Lan Khê lên nhanh chóng bấm gọi cho đội hậu cần để bọn họ lên lấy đồ.

      Chắc công ty chuyển phát nhanh đưa đồ đến đó vào tối nay.

      Việc mà hy vọng nhất vào lúc này chính là bản sơ thảo chưa qua kiểm duyệt của Lan Khê đừng có xảy ra sơ xuất gì, nếu , đơn hàng lần này thất bại, vậy tổ kế hoạch B của bọn họ bị trừ lương trong vòng nửa năm mất!

      . . . . . .

      Trong đại sảnh trang hoàng rộng lớn, trợ lý liếc nhìn tập tài liệu sơ khảo tay.

      Hội nghị kéo dài hơn hai tiếng rồi, nếu có gì bất ngờ xảy ra chắc cũng sắp kết thúc rồi, trong lúc trợ lý giơ tay lên nhìn đồng hồ cửa phòng hội nghị được được phụ tá mở ra, môt thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi đầy lạnh lùng bước ra đầu tiên, cơ thể của tỏa ra uy hiếp, cầm tập văn kiện trong tay, vẫn lắng tay nghe tổng giám bộ phận tài chánh với mái tóc xù lam nhãn chỗ ở kế bên ngừng báo cái cáo việc gì đó, rũ mắt xuống chỉ hai câu đưa ra được phương án giải quyết, đám người này toàn bộ đều là những nhân viên tinh được điều từ tổng bộ ở DiglandYork về, nếu thể nào chỉ trong vòng tuần lễ có thể đem thị trường trong nước đẩy nhanh ra ngoài, làm nên lịch sử vang dội đến như vậy.

      "Đây là đồ ngài cần." Trợ lý điều chỉnh lại sắc mặt, đưa bản thảo lên.

      Mộ Yến Thần đưa người ra ngoài, ánh mắt đầy lạnh lùng, liếc nhìn bản thảo, trầm giọng : “Đem đến phòng làm việc cho tôi.”

      Trợ lý ngẩn ra, vội vàng sải bước đuổi theo , vừa vừa nhịn được cười, giọng : “Tôi cảm thấy công tử hồn thiết kế được chọn lần này tệ lắm, mặc dù phải là công ty tốt nhất trong nước, nhưng lúc nãy tôi có xem qua, rất có sáng tạo, tôi còn tưởng mấy công ty quản cáo trong nước thể nào có được đẳng cấp giống mấy công ty ở nước ngoài ngờ tới….“

      ta còn chưa xong, tay tự nhiên hẫng , văn kiện tay bị lấy vứt lên bàn, bóng lưng đầy lạnh lùng của Mộ Yến Thần đưa về phía , ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, chậm rãi hỏi: “Còn việc gì nữa ?”

      Trợ lý ngẩn ra, theo bản năng trả lời: “Tạm thời có.”

      “Vậy ra ngoài .”

      Ba chữ lạnh như băng, đầy lực uy hiếp.

      hồi lâu sau trợ lý mới có thể phản ứng lại, mặt đầy kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại cúi đầu chào rồi ra ngoài.

      Cửa đóng lại, phòng làm việc khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

      Mộ Yến Thần cởi áo khoác ra suốt ngày nay, toàn thức trắng đêm để làm việc nên tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, cũng may tình hình bên này được dàn xếp ổn thỏa, từ khi trở về nước tới nay chưa có được giấc yên ổn nào cả, biết tối có bị như vậy nữa hay .

      Có lẽ như vậy cũng chưa đúng lắm, phải chỉ mới mượn thuốc để có được giấc ngủ sâu, mà dùng nó nhiều năm nay rồi.

      Vốn định pha ly cà phê, nhưng suy nghĩ chút rồi rót ly nước.

      Người ở trong công tử hồn cùng dần thưa thớt, yên tĩnh dần dần bao lấy , Mộ Yến Thần cầm lấy tập văn kiện nằm yên bàn lên lật ra, từ đầu đến cuối chỉ có phác thảo đơn giả, trang phía vẫn để hình của , Mộ Yến Thần rút ra nhìn, tờ cuối cùng còn có chú ký của , ba chữ nhắn xinh đẹp, Mộ Lan Khê.

      Hốc mắt chợt lóe lên đầy tổn thương, khẽ ươn ướt, buồn bực, đau đớn từ tim truyền ra ngoài giống như dòng nước lớn bao phủ lấy .

      Để tờ giấy lên trện bàn, vẻs mặt trầm ngâm của ra vừa ý, đây chính là cái mà người ta thường gọi là tài năng.

      —”Em bỏ được Kỷ Diêu sao? đến trường A, học nghành thiềt kế quảng cáo sao ?”

      —“…….Em bỏ được. , sao lại biết em muốn học thiết kế?”

      Ngày thi tốt nghiệp, nhớ mình từng nhờ Nhiếp Minh Hiên với câu, , Lan Khê, em là tốt nhất.

      quả nhiên là tốt nhất.

      Mười ngón tay thon dài đan lại với nhau, nắm chặt lại, hai tay chống lên mặt bàn.

      Cái cảm giác này, lúc còn ở nước ngoài, vô số lần cảm thấy được nó, cái cảm giác đau đớn muốn đốt cháy cả tim , dường như là mong mỏi, nhưng lại biết mình mong mỏi việc gì cũng bởi vì nó mà thể nào ngủ yên được.

      Mở mắt ra, hai mắt Mộ Yến Thần lạnh như băng, cởi nút áo ở cổ ra, cầm điện thoại lên gọi cho người trợ lý vừa mới tan việc kia, khẩn giọng : “Hủy những cuộc hẹn sắp xếp trước đó . Hẹn gặp công ty nào vào ngày thứ hai.”

      ***

      Hôm bọn họ trở về cũng là hôm mà thanh thố C mưa như trút nước.

      Kỷ Hằng muốn lái xe đưa về nhà, nhưng Lan Khê lại từ chối, kiên quyết xe buýt, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa nhìn thấy nhà ấm áp đứng chờ, Kỷ Diêu vì công việc nên dọn ra khỏi nhà, nếu cả nhà có thể đoàn tụ rồi.

      Đoàn tụ.

      Hai chữ này như đâm sau vào lòng của , Lan Khê cười ngọt ngào, khoát khoát tay rồi lên xe buýt.

      Đến điểm dừng chân, chạy nhanh qua cái sân đến gõ cửa nhà, vì vậy mà bị nước mưa bắn tung tóe đầy chân.

      Tiếng mưa rơi hòa với tiếng mở cửa, sau hồi lâu mới có người che dù ra mở cửa, là vị phu nhân tướng mạo thanh tú, nhìn thấy Lan Khê đứng trong mưa, khỏi giật mình đứng yên tại chỗ, quay về phía sau la lên: “Minh Khải! Minh Khải --! Ông mau ra đây xem…. Ông xem coi ai đến nè!”

      Thím mở cửa cho , hốc mắt nhanh chóng mắt ướt: “Sao con lại ở đây giờ này, thế nào.. — thế nào mà con lại tớl đây! may là hôm nay dì nghĩ làm sớm, chú con cũng ra ngoài, nếu con phải làm sao đây! Nhanh vào trong , người con ướt hết cả rồi……“

      Mộ Minh Khải đeo kiếng say sưa đọc sách, nghe có tiếng người vào, mặt cũng khỏi ngạc nhiên.

      Lan Khê bình tĩnh đứng yên tại chỗ, ngước mắt nhìn người thân nhất của mình, cười dịu dàng gọi: “Chú .”
      Last edited: 27/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bên trong phòng khách, Mộ Minh Khải vừa vui mừng vừa lo lắng bước ra, nhìn vợ bận rộn ở trong bếp, rồi ngoái đầu nhìn lại chậm rải : "con có chắc là cần về thăm nhà chút , ngày mai con phải nữa rồi?"

      Hai mắt Lan Khê ươn ướt, run lên cái, nắm chặt ly trà trong tay, gật đầu.

      Trong mắt Mộ Minh Khải thoáng qua chút đau thương, hốc mắt ửng đỏ, thở dài hơi rồi ngồi xuống: "Con xem con còn muốn ầm ĩ gì nữa chứ? Lúc đầu cũng phải ba con cố ý hiểu lầm con, sau khi mọi chuyện được giải quyết con cũng mất, vậy còn tận bốn năm liền thèm quay về, ba mẹ con nghĩ thế nào đây? Người nhà với nhau cả, sao có thể hận nhau được chứ?"

      Lan Khê cười yếu ớt, lắc đầu cái: "Chú , con sợ nếu như con về ba vui, phải con còn hận ông ấy, mà là con chưa từng hận ông ấy."

      Trong trí nhớ của , chưa từng làm bất cứ việc gì cho ba được vui cả.

      Hơn nữa ông ấy cùng từng còn là con của ông ấy, cho nên chỉ cần ông ấy muốn, bao giờ xuất trước mặt ông ấy, để khỏi làm ông ấy tức giận.

      "Con xem con cái gì đấy, vậy mà còn hận?" Mộ Minh khải cười chua xót, tay để lên mép bàn, " trai con bận rộn như vậy mà còn biết trở về thăm bọn họ,vậy mà con lại biết?"

      Lan Khê đột nhiên giật mình!

      trai .

      Khuôn mặt nhắn của tái nhợt, há miệng muốn gì đó nhưng lại thể thành lời, hồi lâu sau mới nghe được giọng khàn khàn của mình: " ấy. . . . . . Trở về lúc nào vậy. . . . . ."

      "Hôm kia!" Mộ Minh Thăng , rồi suy nghĩ hồi, " đúng là trước đó mấy ngày, nó còn mang theo ít đồ đến thăm chú nữa, chú hỏi nó có liên lạc gì với con , nó còn với chú là con rất khỏe chú cần lo lắng, chẳng lẽ con biết nó trở về?"

      Sắc mặt Lan Khê hoàn toàn thay đổi.

      Cơ thể của cương cứng, ngồi yên, may là ngay lúc này điện thoại trong túi xách điện thoại lại reng lên.

      bắt máy.

      "Alo"

      "Mau đến đây tăng ca!" Giọng nghiêm nghị cho ai có cơ hội phản đối của Branda truyền đến.

      Lan Khê ngẩn ra: "Branda, giờ em ở thành phố A."

      Branda nhất thời quên thở: "Chị quên mất, em lập tức bắt chuyến bay sớm nhất quay lại đây , có việc rất gấp, chị trả tiền vé lại cho em."

      "Việc gì mà gấp dữ vậy?" nhàng cau mày .

      "Là vì bản thảo hôm trước —— Lan Khê, đối phương hẹn mình ngày mốt đến bàn chuyện, em nhanh chóng trở lại chỉnh sửa phương án và bài diễn thuyết lại cho tốt, rồi giao cho phòng tài vụ tính toán chi phí, chúng ta còn nhiều thời gia nữa, em tranh thủ !" Branda vội vã cúp điện thoại.

      "Sao vậy? Con thể ở lại ăn cơm sao?" Thiếm mang tạp dề cầm tô bột mì ra.

      Lan Khê nhìn dáng vẻ hiền lành rất ra dáng bà chủ của bà, hốc mắt chợt ướt át, cười cười, tiến lên ôm bà cái rồi : "Lúc học là sướng nhất, mỗi ngày cũng bị thúc giục làm việc, thiếm con có việc gấp phải lập tức ngay, lần sau trở về ăn món sửu cảo của thiếm có được ?"

      "Đừng, xa như vậy, vé máy bay chắc chắn rất mắc." mắt của thiếm cũng bắt đầu ươn ướt.

      Mộ Minh khải bật cười: "bà lung tung gì vậy hả."

      Lan Khê tạm biệt hai người bọn họ, cố kìm chế để nước mắt tuôn ra, tươi cười ra ngoài, ở bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.

      lên xe bus gọi điện thoại cho kỷ Hằng: "Học trưởng, em vừa nhận được điện thoại của Branda. . . . . ."

      " biết rồi " kỷ Hằng lưu loát trả lời, dịu dàng , " đặt vé rồi, chuyến bay sớm nhất vào lúc hai giờ chiều, chắc kịp thôi, chúng ta gặp nhau ở. . . . . ."

      " phải, học trưởng, " Mặt Lan Khê ửng đỏ, giọng cắt lời, "Ý của em là cần quay lại với em, em trước, ở nhà chơi với chú , cuối tuần gặp lại, em muốn bỏ lỡ thời gian ở nhà với người thân."

      Kỷ Hằng dừng chút.

      Lan Khê dịu dàng : "Cám ơn về cùng em, học trưởng."

      xong liền cúp điện thoại, ngồi vào hàng ghế cuối cùng xe buýt, đường có trạm dừng nào, chạy thẳng đường đến sân bay.



      ------------------------------

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 166: Đường hẹp, Gặp lại! [1]
      Editor:❀MạnNhi❀

      Trong hành lang công ty được trang hoàng xa hoa, tinh xảo, ngày chủ nhật vẫn nổi lên khí làm việc căng thẳng nghiêm túc.

      Lan Khê xuống máy bay, về nhà trọ, tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngủ được mấy tiếng nhưng trong đầu toàn bộ đều là từ ngữ để giải thích trong bản kế hoạch, lúc sáng sớm bò dậy, rửa mặt xong đến công ty, tiếng giày cao uyển chuyển xuyên qua đại sảnh, mệt mỏi thang máy lên lầu.

      "Thôi —— chủ nhật phải làm thêm giờ, sao mẹ giết con ?" Ánh mắt Kiều Khải Dương lười biếng lạnh lùng, chỉ khoác áochoàng tắm đứng trước cửa sổ, phun ra lời trách cứ lạnh lùng.

      “Khải Dương, con đừng có lộn xộn.” giọng nhu hòa than thở, hơi bất

      đắc dĩ. “Mẹ cho con vào đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy phải để con

      ngày nào cũng chơi đùa...”

      “Con ngày nào cũng chơi đùa. Mẹ nhìn thấy rồi hả?” Khóe môi ta gợi lên

      u lãnh đáp lại, bóng dáng cao ngất rót nước.

      “Bộ phận lập kế hoạch bên kia theo kịp, nếu con cho rằng mẹ để con

      đến công ty lúc này...”

      Kiều Khải Dương hờ hững cầm nước uống, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy

      tòa nhà công ty ở phía đối diện, ánh mắt lạnh lùng, hẹp dài đột nhiên khóa chặt, hình

      như thấy được bóng dáng quen thuộc, cảnh tượng Lan Khê vội vã

      vào trong thang máy bị thu vào đáy mắt.

      “Mẹ bây giờ à?” ta dùng giọng sâu xa hỏi.

      “...?”

      “Được, bây giờ con đây.” cúp điện thoại, ánh mắt thâm thúy hơi lộ ra vẻ

      nguy hiểm như báo săn.

      -- ấy cũng làm thêm giờ à?

      Cũng quản ở đầu kia điện thoại, thái hậu nương nương có bao nhiêu khiếp

      sợ và kinh ngạc, tay tìm kiếm dao cạo râu, tay cầm áo sơ mi lên rồi

      vào phòng tắm, lâu rồi chưa có buổi sáng sớm chủ nhật nào bận rộn và nóng ruột như

      vậy.

      ***

      Đứng trước bàn tròn, Lan Khê hết những suy nghĩ được sắp xếp ổn thỏa

      cho Branda nghe, Branda nhíu mày nghe xong rốt cuộc chân mày cũng hơi giãn

      ra, vỗ vỗ tay phân công: “Tiểu Kha kiểm tra thiết bị chiếu phim trong phòng họp,

      Linda vẽ đồ họa máy tính, Lan Khê, trong vòng ba giờ em phải hoàn thành bản sơ

      thảo, chị thúc giục người trong phòng tài vụ nhanh chóng phái người đến đây làm

      dự toán, Go Go Go!”

      Trong lòng Lan Khê căng thẳng, khuôn mặt nhắn trầm tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi,

      nhưng vẫn nghiêm túc ngồi trước máy vi tính gõ chữ như trước.

      lúc lâu sau, cuối cùng Branda người phụ trách của phòng tài vụ mang

      cái ghế ngồi ở phía sau .

      cảm thấy đối phương có thể chi nhiều nhất bao nhiêu tiền cho quảng cáo

      này?” Giọng trầm tĩnh chậm rãi truyền đến.

      “Công ty bọn họ rất hào phóng, cứ tính toán dựa trăm triệu ,

      có vấn đề.”

      “Nhân dân tệ hay đô la?” Giọng tiếp tục vang lên.

      Lông mày Lan Khê nhíu lại, vừa gõ chứ vừa giọng : “Trong lãnh thổ

      Trung Quốc, cho rằng như thế nào?”

      “Tôi thấy rằng... cái áo khoác vàng nhạt của em ngày hôm nay rất đẹp.”

      Giọng khàn khàn êm ái đó tiến đến bên tai .

      Lan Khê run lên, đánh nhầm mất chữ.

      Bình tĩnh xóa chữ sai . Ánh mắt của quét vòng quanh màn hình máy

      tính u ám, khuôn mặt nhắn trở nên lạnh như băng, lạnh giọng : “Râu ria của

      được cạo sạch , rất xấu xí đó.”

      Kiều Khải Dương cau mày, cánh tay thon dài khoác lên ghế sau lưng ,

      nhốt chặt lại, muốn lại gần hôn nhưng lại cảm thấy dám.

      “Cũng tình nguyện quay mặt lại nhìn tôi cái à?” lười biếng hỏi.

      “...”

      “Aiz, tôi tên là Kiều Khải Dương.” ta nhíu mày chặt hơn, đè nén cảm xúc

      khàn khàn .

      “...”

      “Sao em gì vậy?” siết chặt quả đấm, đó nổi gân xanh lên,

      kiên nhẫn nhanh chóng biến mất.

      “...”

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê thoáng qua tia nhẫn sau đó

      kiên nhẫn nữa, lưu bản chính văn bản vào ổ đĩa, quyết định đến phòng hội nghị gõ

      tiếp, đứng dậy đối diện ta, trong đôi mắt thoáng lên như gợn sóng mùa xuân,

      giọng : “ muốn làm việc nên làm chậm trễ công việc của

      người khác, chúng tôi rất vội, nếu như dự án này bị vuột mất chịu trách nhiệm

      chứ?”

      Môi mỏng của Kiều Khải Dương khẽ nhếch, kinh ngạc, rốt cuộc nên

      lời.

      Lạnh lùng đá phát lên ghế xoay của ta sang bên, Lan Khê đứng dậy

      chạy đến phòng họp , khi quay sang chỗ khác, khuôn mặt nhắn dâng lên

      tia đau đớn, cái đá vừa rồi rất là đau, tên đàn ông chết tiệt này nặng quá!

      nhân viên ở bên cạnh nhìn thấy tranh chấp của bọn họ, lại gần với

      Lan Khê: “ có ai cho em biết à? Cậu ta chính là con trai độc nhất của tổng

      giám đốc tài chính, nữ thành viên hội đồng quản trị đó!”

      Trong lòng Lan Khê hơi kinh ngạc, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn bình tĩnh như

      nước: “ biết.”

      “Nhưng mà ấy nổi tiếng hoa tâm đó.” nhân viên bĩu môi, mặt ửng

      đỏ, “Thấy người người, Lan Khê, em cũng đừng để ấy lừa nhé.”

      Lan Khê hiểu ý định của người phụ nữ này, vừa mắng lại vừa thích

      người ta, đây là đạo lý gì vậy?

      “Dạ, vâng.” ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lảng tránh, đẩy cửa vào phòng

      họp.
      Last edited: 4/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 166: Đường hẹp, Gặp lại! [2]
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹

      ***

      Từ khi vào công ty đến nay, đây là lần đầu tiên thức suốt đêm, rạng sáng quay về nhà trọ tắm rửa, sau đó lại đến đây.

      Mọi thành viên trong bộ phận lập kế hoạch đều thức suốt đêm, nhưng vẫn cố gắng vốc nước lạnh để tinh thần của bản thân phấn chấn lên.

      "Mười giờ đúng đối tác đến, Tiểu Kha, em

      Kiểm tra lại thiết bị !” Branda nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ra chỉ thị, ngước mắt nhìn thấy Lan Khê im lặng nhìn bản kế hoạch, giẫm lên giày cao gót đến trước bàn của , “Em có vấn đề gì à?”

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê ngước lên, dịu dàng nở nụ cười: “ có vấn đề.”

      có vấn đề.

      Những lời này, rốt cuộc nửa giờ sau mới ý thức được rằng bản thân chắc chắn quá sớm.

      nhàng ôm lấy mình, cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ trong phòng họp mở thấp quá.

      Nửa giờ sau, rốt cuộc có xe chạy đến lầu dưới của công ty, nhân viên nhiều chuyện chạy ra cửa nhìn, liên tục hít khí lạnh, chỉ phong thái phô trương lãng phí, còn có sắc mạnh của người đàn ông sải bước đầu tiên là lạnh lùng, khuôn mặt tuấn khiến bọn họ cảm thấy hoảng hốt như nhìn thấy ngôi sao sáng chói.

      Đầu năm nay, khuôn mặt tuấn được thượng đế mài dũa đến mức thể bắt bẻ cộng thêm quyền thế ngập trời và bối cảnh tập đoàn, tương đương với thần thoại đó.

      DiglandYork được sáng lập mười lăm năm trước, từ đó dẫn đầu giới tài chính nước Mỹ.

      Bốn năm trước sau khi trải qua khủng hoảng như sóng to gió lớn lặng lẽ đổi chủ, cố gắng làm lại từ đầu rồi gia nhập mười tổ chức lớn nhất thế giới, vượt trội ở mọi lĩnh vực, ai có thể vượt qua.

      Branda hít sâu hơi, dẫn dắt đội ngũ ở phía sau ra nghênh đón.

      Cửa kính cảm ứng tự động đột nhiên mở ra.

      “Mộ tổng!” Khuôn mặt nghiêm nghị vạn năm của Branda nâng lên nụ cười, sáng rỡ mà lễ phép, tiến lên bắt tay với , “ tôi nghĩ ngài tự mình đến đây, mời bên này, ngồi nhìn khung cảnh xung quanh chút, khi nào muốn bắt đầu bài thuyết minh kế hoạch chúng tôi …”

      Mộ Yến Thần cũng trả lời, ngược lại trợ lý ở bên cạnh cười lễ phép, làm động tác tay ngắt lời .

      “Chúng tôi vội, Branda.” lễ phép giải thích.

      Branda hơi lúng túng, nhanh chóng khôi phục bằng nụ cười xinh đẹp: “Tôi biết rồi, chúng tôi tiến hành ngay lập tức… Lan Khê!”

      gọi ấy, muốn cho ấy đến đây.

      Nhưng sau lúc lâu có động tĩnh, Branda cau mày sốt ruột nhìn về phía sau, lại thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lan Khê đứng im lặng, bàn tay hơi siết chặt bản kế hoạch hoàn chỉnh, ánh mắt xuyên qua mọi người ở đây biết nhìn đâu nữa.

      Lan Khê lẳng lặng đứng đó, nhìn người kia từ đằng xa.

      Cho đến bây giờ, chưa từng nghĩ rằng cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại , khi tác ra cũng chỉ biết chào tạm biệt, cũng chỉ biết vĩnh viễn thể gặp lại nhau.

      Khoảng cách của trái tim, so với Thái Bình Dương còn xa hơn.

      Cho dù bay qua, bơi sang, cũng có biện pháp ở cùng nhau.

      đên đó, giữa lúc mồ hôi đầm đìa giữ chặt lấy , môi mỏng đặt lên vành tai nhạy cảm của , khàn giọng với : “Lan Khê, em.”

      Nhưng đến hôm nay, qua bốn năm rồi.

      Muôn sông nghìn núi.

      Mộ Yến Thần cũng đưa mắt nhìn lúc lâu, đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng dời , bỏ qua ánh nhìn lấp lánh kia, dường như chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, môi mỏng lạnh nhạt của khẽ mở: “Chưa chuẩn bị xong, vậy lần sau .”

      xong, gót chân xoay tròn, định quay người rời .

      Lòng Branda nhất thời nóng như lửa đốt: “ phải đâu! Mộ tổng, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi, bây giờ có thể!”

      Ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch, quay người lại, ra lệnh cho người của bộ phận lập kế hoạch chuẩn bị tốt bài thuyết trình, ánh mắt mang theo tức giận quét về phía Lan Khê, ý bảo nhanh chóng vào trong.

      Lan Khê ngây ngốc, bị người ta đẩy vào, mãi đến khi đến trước máy chiếu phim, tia sáng “vụt” lên chiếu lên mặt của , co rúm người nhắm mắt lại, lông mi dài hơi rung động, ý thức đột nhiên thanh tỉnh.

      Nhưng biết làm sao máy móc vẫn thể khởi động, cả người Tiểu Kha, người thường phụ trách thiết bị nhất thời toát mồ hôi lạnh!

      Lan Khê miễn cưỡng đứng ở bên cạnh, đôi mắt mở to, rướn người ra nhìn chút rồi nhắc nhở: “Phích cắm nguồn.”

      Tiểu Kha chợt giật mình, chịu đựng cả người toàn mồ hôi lạnh, cắm phích cắm vào ổ, ngước mắt lên dành cho ánh mắt cảm kích.

      Ánh đèn trong phòng họp bị tắt , trong bóng tối, Lan Khê bị luồng sáng mạnh mẽ bao phủ, tất cả ở phía dưới đều mờ mờ nhìn , chỉ có thể cảm nhận được vị trí chủ tọa, ánh nhìn lạnh lùng, sâu thẳm mang theo hơi thở mạnh mẽ và áp lực bức người tiến đến công kích, nặng nề dùng áp suất thấp bao phủ toàn bộ khí xung quanh người.

      Lan Khê hơi dừng lại, hai tay chống lên mặt bàn, bả vai thoáng siết chặt hết cỡ, lúc này mới nhàng ngước mắt lên
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 167


      Máy chiếu phim "Vụt" tiếng.

      "Cám ơn mọi người" Lan Khê nhàng khom người xuống, mắt nhìn phía trước, giọng dịu dàng lộ ra tự tin, "Ý tưởng Quảng cáo lần này của chúng tôi là tiết kiệm năng lượng để bảo vệ môi trường, cho nên trong bảng thiết kế chủ yếu lấy màu xanh lá cây và những màu sắc nhu hòa làm chủ đạo, nay, thành phố A là nơi tiêu thụ sản phẩm điện tử mạnh nhất cả nước, vì vậy, các thông tin liên lạc của cả nước và những thiết bị tiêu dùng đều được làm từ đây. . . . . ."

      Mộ Yến Thần yên lặng ngồi đó, đưa mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của .

      chưa bao giờ thấy như vậy.

      Lan Khê của bốn năm trước, giống như đóa hoa nở rộ, mang theo tính cách quen thuộc đặc trưng của , hốt hoảng chạy vào trong lòng , vào trong thế giới của .

      bảo vệ , cưng chiều
      , bỏ qua những cấm kỵ về quan hệ máu mủ mà , kéo xuống vực sâu của tội ác.

      từng đau đớn cũng như hưởng thụ, hưởng thụ vì giống như ngọn lửa nho cho cảm giá thương và ấm áp, nhớ lúc hai người ở Los Angeles, ở trong cơn mưa mù mịt, nụ cười của vừa rực rỡ vừa dịu dàng, nhớ từng yếu đuối, ngừng giãy giụa trong đau khổ, còn nhớ kể cho nghe ước mơ của mình, cùng với tất cả những vất vả và phấn đấu của , trong ánh mắt phát ra ánh sáng thể nào che giấu được.

      Bây giờ, rốt cuộc cũng làm được.

      đứng ở nơi xa, rạng rỡ và tỏa sáng.

      Môi mỏng trắng bệch của Mộ Yến Thần khẽ mím lại, cặp mắt thâm thúy thoáng qua tia sáng, ý lạnh tỏa ra.

      Gần nửa giờ sau, diễn thuyết kết thúc.

      “… Phương án cụ thể chính là như vậy, nếu như các vị còn chỗ nào chưa hài lòng chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc sửa đổi…” Lan Khê giọng .

      “Đây chính là kết quả sửa đổi của ?” cắt ngang lời , trầm giọng , lực áp bức mười phần.

      Lan Khê giật mình, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại, nhàng gật đâu.

      Trong ánh mắt thanh thúy thoáng qua tia sáng lạnh, Mộ Yến Thần gật đầu cái, trong mắt, để hai chân xuống đất, ưu nhã mà lạnh lùng đứng dậy: “Hủy hợp đồng này, tìm công ty khác cho tôi.”

      dặn dò trợ lý của mình.

      Ánh mắt đằng sau cặp kính của vị trợ lý chút gợn sóng, chau chau mày, tỏ vẻ hiểu ý, sau đó dọn dẹp đồ đạc theo sau , nhanh chóng ra khỏi phòng, áp lực trong phòng cũng dần mất .

      Trong phòng chỉ còn lại người của bộ phận kế hoạch, nổi giận đùng đùng.

      Sắc mặt Branda tái nhợt, để bàn tay kịch liệt run rẩy lên bàn, chút suy nghĩ liền đá văng cái ghế ra đuổi theo: “Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Mộ!!”

      Lan Khê ngơ ngác đứng ở bệ, người của bộ phận kế hoạch lòng như lửa đốt tụ lại chỗ.

      “Xảy ra chuyện gì vậy? Hủy hợp đồng? Tôi có nghe lầm , ta vừa mới hủy hợp đồng hả?”

      “Ông trời ơi… Tại sao có thể như vậy chứ? Lúc ký hợp đồng này, bộ phận tiêu thụ triển khai kế hoạch hết rồi, tại sao bây giờ lại đột nhiên nuốt lời? Phải bồi thường tiền sao?”

      bị đần à, những người làm trong ngành quảng cáo rất coi trọng uy tín, cho rằng bọn họ để tâm đến việc quy phạm hiệp ước sao?”

      “Đúng vậy, nhưng chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta tốt sao? Tôi thấy nó rất tốt mà! Những người trong nước ai làm được tốt như chúng ta đâu…”

      Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, đầu óc của Lan Khê trống rỗng.

      Tay chân lạnh cứng, sắc mặt trắng bệch, Branda đẩy cửa vào, gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh, lướt mắt vòng nhìn mọi người rồi sau đó dừng lại người Lan Khê: “Lan Khê, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

      __ Vừa rồi đuổi theo hỏi Mộ Yến Thần tại sao lại đột nhiên hủy hợp đồng, yên lặng, sắc mặt có chút lạnh lùng nào, nhưng lại làm cho người khác phải sợ, bước vào trong rồi : “Chắc là do các người tiếp đãi chu đáo?”

      Những người xung quanh khỏi liền cười nhạo

      Branda hiểu.

      Nguyên nhân làm cho DiglanYork vi phạm hợp đồng, phải đơn thuần là do bản kế hoạch. Mặc dù cũng cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy đối phương là cố ý gây khó dễ mình, nhưng lại có biện pháp, chỉ có thể dựa vào lập trường mà tìm ra vấn đề.

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê xanh mét, trong đầu nhanh chóng ra khuôn mặt của Mộ Yến Thần, hô hấp của liền trở nên khó khăn.

      Tiểu Kha cau mày, giật tay áo của : “Hay là hỏi bọn họ , hỏi xem rốt cuộc bọn họ hài lòng ở đâu?”

      “Đúng, đúng” có người phụ họa, cau mày nhìn Lan Khê “ nhanh , nên biết nếu mất hợp đồng lần này những chúng ta lập công được, mà uy tín của công ty cũng bị mất !”

      “Đúng vậy, còn có tiền thưởng của chúng ta nữa, hôm qua Tổng giám có nếu chúng ta có thể làm tốt kế hoạch này tiền thưởng cuối năm có thể tăng gấp mấy lần, bây giờ sắp còn…”

      Lan Khê ổn định lại tinh thần, lúc mọi người còn ban tán ồn ào cầm bản kế hoạch ra ngoài, mái tóc mỏng manh mềm mượt xõa áo sơ mi của , kịp lấy áo khoác, vội vàng tới thang máy.

      Branda cau mày, nhịn được lại dặn dò : “Em nhớ lễ phép chút đừng có làm gì sốc nổi!”

      hiểu tính cách của nha đầu này, có sao vậy, biết uyển chuyển là gì.
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :