1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 10

      Lan Khê mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đói bụng quá, đói đến nỗi dạ dày cũng đau lên, bực bội nhíu chặt lông mày.

      .". . . . . . Buổi tối hôm nay con về, mẹ cần gấp gáp dọn dẹp lại phòng, tạm thời chưa cần thiết” Mộ Yến Thần giọng trầm thấp , rất có từ tính, lễ phép nhưng xa cách, dễ dàng tiếp cận. Đôi mắt sâu hun hút nhìn về phía Lan Khê, , "Về phần ta…. Con đưa ta trở về”

      Lan Khê đứng lên khỏi ghế , giơ tay vuốt vuốt bụng, cau mày, nâng lên khuôn mặt nhắn: " cố tình ngược đãi tôi phải ?"

      Đôi mắt Mộ Yến Thần sắc như dao, nhìn mấy giây, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy, nắm chặt chìa khóa: ". . . . . . Tôi đưa về nhà."

      Lan Khê sửa sang lại váy: "Ngày mai, tôi đến đây nữa !"

      lúc này như đứa bé hờn dỗi, uất ức lắm nha, cả ngày làm gì hết, tựa như đứa đầu gỗ, di động mang theo cũng hết pin. Còn phải chờ ta đằng đẵng suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ hay rồi, dạ dày đau muốn ngất luôn!

      Mộ Yến Thần dừng lại bước chân.

      Khí thế cường tráng của lại xuất , ánh mắt rơi đỉnh đầu của , Lan Khê lập tức khẩn trương, cắn môi. Nhưng đâu gì sai, còn muốn nổi giận? được cảm thấy tủi thân sao?

      "Tới công ty hay là chuyện của , là tự muốn chờ đợi, có đủ hai tay hai chân, lẽ còn muốn người khác hầu hạ.”

      Giọng trần thấp bình tĩnh, tựa như mặt hồ yên ả, chút nhấp nhô hay lăn tăn gợn sóng.

      Lan Khê chỉ còn biết câm nín!

      Khuôn mặt lúc này rất đặc sắc, hai màu trắng, đỏ liên tục thay nhau biến đổi. Ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần. giờ hiểu , người đàn ông này những là tên tự cao tự đại mà còn là kẻ máu lạnh, tên này quả còn thuốc chữa!

      kéo thẳng nếp gấp váy, xong thẳng người tiến lên phía trước.

      Khi hai người lướt qua nhau, hàng lông mi của Mộ Yến Thần khẽ rũ xuống, khí tức lạnh nhạt cũng tan vài phần. Lan Khê có cảm giác cánh tay mình bị khối lực lượng nắm chặt lại, lảo đảo suýt té ngã, đỉnh đầu truyền đến thanh trầm tĩnh.

      "Tôi khi làm việc để ý tới thời gian, để cho phải đợi lâu, tôi xin lỗi. Lần sau nếu tình huống này xảy ra, cứ lên tiếng nhắc nhở, cần im lặng chờ đợi."

      Giọng mang theo thành khẩn, hoàn toàn mất lạnh lùng, thay thế bằng hiền hòa, thân thiện.

      đợi Lan Khê phục hồi lại từ trong cơn chấn động vì thay đổi đột ngột của mình, Mộ Yến Thần buông tay ra.

      "Ba chờ ở nhà, tôi đưa trở về." Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt , cầm chìa khóa thẳng ra ngoài.

      Lan Khê vẫn ngơ ngác, cho tới khi Mộ Yến Thần tới cửa chính, vẫn chưa tìm lại được phản ứng tự nhiên.

      Mộ Yến Thần cau mày, quay đầu lại: "Còn sao nữa?"

      —— cố kiên nhẫn , nhẫn nại chuyện, giải thích cho hiểu, còn chưa hài lòng sao?

      Lan Khê hơi hoảng hốt, chậm rãi tới cửa, bàn tay đặt nắm cửa, lúng túng : "Tôi muốn về nhà."

      Có trời mới hiểu tại sao lại muốn về ngôi nhà đó!.

      vốn có gia đình hạnh phúc, nhà ba người trải qua cuộc sống ngọt ngào, vui vẻ, tại hoàn toàn biến mất. cuộc hôn nhân xa lạ đột ngột chen vào, phá hủy mọi thứ, ba vui vẻ với tình mới. Tiểu tam phá hoại gia đình lại còn mang theo đứa trai đến chiếm cứ ngôi nhà. Hạnh phúc gia đình ngày xưa cùng tình thương của ba ngày càng rời xa, cái gì cũng chẳng còn.

      Mộ Yến Thần dĩ nhiên hiểu được tâm trạng giờ của , gương mặt lại dấy lên lạnh lùng.

      cố đè nén cỗ tức giận muốn cháy lên, đôi tay cắm vào túi quần, lạnh lùng xoay người: "Việc này thể do quyết định."

      Chương 11 đơn sao?.

      Bỏ lại sau lưng tầng nhà mênh mông rộng lớn , dáng người to lớn, thon dài của Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục hướng về phía trước, lấy tay gạt cầu dao xuống, “ong” tiếng, toàn bộ gian trở yên tĩnh đến đáng sợ..
      Hàng mi dài run lên, bóng tối ập đến che lấp khuôn mặt nhắn của Lan Khê.

      Trong bóng tối, chỉ còn nghe được tiếng giày da nện xuống đất cùng tiếng hô hấp khe khẽ, Lan Khê lúc này như bừng tỉnh từ cơn mơ, hoàn toàn hiểu vấn đề.

      đời này, có thể nhân nhượng trước bất kì người nào, ngoại trừ người đàn ông này. Đó là trong những kẻ dẫm nát hạnh phúc gia đình .

      em ruột sao chứ? Cho dù quan hệ sau này có tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng nửa dòng máu của người đàn bà kia vẫn chảy trong người . Tương lai khó nắm bắt trước, nếu có ngày cùng mẹ trở mặt, dùng chân suy nghĩ cũng biết luôn đứng cùng chiến tuyến với mẹ mình thôi!

      Nỗi chua sót cuồn cuộn trào dâng trong lòng, đôi mắt sáng trong ngẩng lên, nhanh chân đuổi theo người phía trước.

      Đói bụng nên chạy được nhanh, thấy cửa thang máy sắp khép lại, Lan khê hấp tấp nhảy vào, tà váy xém nữa bị kẹp giữa 2 cánh cửa.

      Mộ Yến Thần trơ mắt nhìn dáng người mảnh mai xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy vào thang máy. Chân Lan Khê đứng vững, sắp ngã lên người . cau mày, nhưng cánh tay to lớn vẫn theo bản năng vươn ra tiếp đỡ, ôm cả người vào lòng.

      Sau phen hoảng loạn, cửa thang máy hoàn toàn đóng chặt., gương mặt Mộ Yến Thần cũng tối theo luôn.
      Ánh mắt thâm thúy, lạnh lùng, môi mím chặt, chân bước về sau, cánh tay dời từ eo sang chống đỡ dưới nách Lan Khê——

      "Đứng ngay ngắn lại coi."

      Lời vang ra, nhiệt độ cũng lạnh thêm vài phần, cực kì giống giọng điệu nghiêm khắc của thầy giám thị răn đe học sinh ngỗ ngược.

      Lan Khê run lên, cảm nhận ràng bàn tay từ eo chuyển sang dưới nách mình. Đôi mắt vừa nâng lên liền chạm phải khuôn mặt tuấn tú, hô hấp lập tức rối loạn. đỏ mặt, khẽ tránh ra, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn ở bên thang máy.

      Điện thoại đúng lúc vang lên, giải quyết tình huống khó xử này.

      Lan Khê ngước mắt hỏi: "Sao chịu nhận điện thoại?"

      Vừa ra, lập tức hối hận. Trong thang máy tín hiệu yếu, đâu có ai dùng điện thoại, trẻ ba tuổi còn biết điều này. đúng là đồ đại ngốc mà!

      Mộ Yến Thần chẳng buồn quan tâm.

      Ra khỏi thang máy, mới nhận điện thoại, thanh Nhiếp Minh Hiên mang theo kích động mong đợi: "Ở lầu ba nhá, lát nữa cậu đến tên là có người hướng dẫn" tiếp sau lại , " mình?"

      "Ừ."

      “ Đây là biểu cậu vẫn còn độc thân, đơn lẻ bóng?" Thanh mang theo ý trêu chọc.

      Mộ Yến Thần lên tiếng, khẽ liếc nhìn nhóc ấm ức đứng kế bên, môi mỏng nhàn nhạt dán lên ống nghe: "Chờ tớ chút, còn có tí việc."

      Đối phương chưa kịp hỏi, tắt máy.

      Suốt nửa đường về nhà, nhóc hay lãi nhãi vẫn hề lên tiếng, Mộ Yến Thần cho rằng ngủ, tâm tình cũng khẽ buông lỏng, mở cửa sổ cho gió đêm tràn vào, cánh tay gác lên thành cửa.

      Thành phố xa cách nhiều năm, giờ trở về. Vào khoảnh khắc bình yên này, chỉ muốn thoải mái tận hưởng, bỏ xuống hết mọi buồn phiền, bực dọc trong lòng.

      " Mộ Yến Thần."

      thanh nhàng của người bên cạnh truyền đến, mang theo cảm giác đơn, buồn tẻ.

      Mi mắt giật giật, môi mỏng vẫn mím chặt, đoán được còn muốn tiếp.

      Lan Khê cắn môi, ngẩng nhìn thành phố về đêm, bầu trời cao lấp lánh những ánh sao: "Trước kia mẹ tôi còn sống, tôi cảm thấy hạnh phúc khi ba mẹ chỉ có duy nhất mình tôi, lúc đó hai người đều dành tất cả tình thương cho tôi. Nhưng giờ mẹ còn, tôi lại cảm thấy làm con chẳng hay ho gì, bên cạnh người em nào để san sẻ nỗi đơn cùng mình. Mọi buồn đau, mọi lạc lõng chỉ trút xuống mình tôi thôi. . . . . ."

      hồi, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lại nhớ tới chuyện, quay mặt nhìn về phía .

      "Mộ yến thần, tôi nghe dì Mạc bảo sống mình ở nước ngoài suốt nhiều năm trời, thân mình, cảm thấy đơn sao?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 12: Cùng đến Dạ Vạn Cương.
      Lan Khê thắc mắc vấn đề tương đối tế nhị tại nơi thích hợp, nên Mộ Yến Thần lựa chọn đối sách: thèm quan tâm.

      Con ngươi trong mắt càng thêm sắc lạnh, những khớp xương nổi ngón tay khi dùng sức nắm chặt tay lái. Khi xe chạy đến khúc cua, thanh lãnh khốc vang lên:" phải việc cần quan tâm."

      Câu ngắn gọn dài dòng làm người khác thể đoán được tâm tư của lúc này.

      Lan Khê cả thấy hơi xấu hổ vì đụng chạm đến vấn đề riêng tư của người khác, bèn quay mặt tiếp tục ngắm cảnh, thực chính sách “im lặng là vàng”. .

      ***

      Về đến nhà lại càng cảm thấy đói hơn, nhưng bên trong phòng khách xa hoa lộng lẫy lại vô cùng trống trải. Chỉ thấy người giúp việc, còn chủ nhân thấy tâm hơi.
      Lan Khê méo mó gương mặt ngồi phịch xuống ghế, hỏi: "Ba của tôi đâu?"

      Quản gia đáp: "Tiên sinh cùng phu nhân ở thư phòng."

      "Vậy bọn họ ăn chưa?" ngưỡng mặt lên hỏi.

      "Ăn rồi ạ."

      Quản gia nhận ra đáy mắt Lan Khê nháy lên tia mất mác, tiếp tục : "Trong phòng ăn bày sẵn thức ăn nóng, tiểu thư tại có thể dùng, hôm nay về trễ có đói bụng ?"
      Lan Khê sờ bụng, đột nhiên cảm thấy người quản gia này so ba , còn quan tâm nhiều hơn.

      chiếc bản ăn to lớn bày đầy đủ các món sơn hào hải vị, từ xa ngửi được mùi thơm. Lan Khê ngồi vào ghế, nhưng lạ thay giờ phút này lại chẳng thấy đói bụng, cảm thấy mình như ngồi trong nhà vệ sinh để thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn, cho dù ngon tới đâu vẫn nuốt trôi.

      tự lấy tay đánh vào đầu mình, so sánh điên khùng mà!.

      "Mang bánh ngọt vào phòng của tôi !"
      Dặn dò xong quay về phòng. Vào phòng, liền sạc pin điện thoại mở máy lên, đúng lúc Kỉ Diêu gọi đến.

      "Hôm nay tớ được trai dẫn tới Dạ Vạn Cương chơi. Wow! Ở đây toàn trai đẹp à! Lan Khê ơi, tới chơi , tớ giới thiệu vài đẹp trai cho cậu" Giọng của nàng Kỉ Diêu đinh tai nhức óc, oang oang gọi ..
      Lan Khê còn ngần ngại, dám tự mình quyết định, suy nghĩ chút cảm thấy mình nên xin phép vị quân trưởng khó tính trong nhà. Ai ngờ vừa tới cửa phòng liền bị ngăn trở.

      "Tiểu thư, người tại nên là tìm tiên sinh, có thể….. quấy rầy ông ấy…”Người giúp việc tỏ vẻ lúng túng.

      Lan Khê nhìn chằm chằm cửa phòng, sau hai giây mới hiểu được ý tứ của người giúp việc.

      Lan Khê mặt đỏ nhưng trong lòng lại lạnh như băng, thầm nghĩ, “ năm mươi tuổi rồi, "phương diện kia" vẫn còn sung thế à? Hay là vừa mới cưới được bà vợ trẻ đẹp như hoa, cho nên hormone nam tính lập tức tăng lên ngùn ngụt?”

      Hít hơi, : "Vậy chờ ba tôi ‘ làm việc ’ xong, nhắn lại với lại ông ấy, tôi ra ngoài cùng bạn, buổi tối có người đưa về, về quá muộn."

      xong Lan Khê quay mặt .

      "Tiểu thư, là bạn nào thế?" Người giúp việc vội vàng hỏi.

      Lan Khê ngoái đầu nhìn lại, dừng chút, với bà ta: "Dì vui tính ghê, ba tôi còn chưa thèm quan tâm, dì vội quan tâm làm gì cho mệt? Đừng lo, tôi trở về."

      có người thương , tự thương bản thân mình!

      Lan Khê Vừa ngân nga bài hát vui tai vừa trở về phòng chuẩn bị, diện bộ váy ngắn gợi cảm phối hợp cùng đôi giày cao gót màu bạc, mang áo khoác ở bên ngoài, muốn cho người trong nhà thấy bộ đồ mặc ở bên trong, nhanh chân chạy ra khỏi nhà
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương13: Thiếu nữ vị thành niên

      Trời đêm gió lớn, thời điểm Lan Khê tới Dạ Vạn Cương, cả người đều toát ra khí lạnh. Vừa bước vào thấy cảnh tượng người đàn ông mập ú ôm triền miên ăn mặc cực kì hở hang . vội vàng dán sát tường, nhanh chóng qua, dám làm phiền người ta làm việc.

      Kỷ Diêu vội chạy tới, cầm chặt bàn tay lạnh buốt trong áo khoác, la lớn: "Cuối cùng cậu cũng đến!"

      Lan Khê mặt đỏ như máu: "Đừng đụng vào tớ, tớ vừa chứng kiến hình ảnh đồi trụy đó. Ui! Nổi hết cả da gà, biết tối nay có bị bệnh đau mắt nữa!"

      Kỷ Diêu cười ha ha: "Nè! Sao cậu trang điểm tí?"

      "Tầm phào! Tớ đây trời sinh là mỹ nhân hoa lệ rồi!"

      Hai nhóc vừa cãi nhau chí chóe vừa cất bước vào trong..
      Lan Khê vào, liền bị tiếng nhạc to lớn làm chấn động cả màng nhĩ, níu lấy cổ áo, cùng Kỷ Diêu vào phòng đặt trước, Kỷ Diêu tò mò, mực muốn biết bên trong mặc trang phục như thế nào, Lan Khê đồng ý, liên tục giãy dụa, cố tránh thoát khỏi móng vuốt của nàng, đỏ mặt: "Kỷ Diêu cậu là đồ biến thái, đồ dê xồm, tớ cởi áo khoác đâu”

      "Gớm! lại còn ra vẻ! dám mặc vào mà dám khoe ra? Tớ chỉ xem tí, cậu ngại cái chi? Những gì cậu có chẳng lẽ tớ có?”

      Lan Khê yếu ớt : "Nhưng cùng kích cỡ hình dáng. . . . . ."

      Kỷ Diêu đỏ mặt: " Bà nó chứ! Mộ Lan Khê, cậu chê của tớ phải . . . . ."

      Hai người vẫn mải mê nháo loạn, chú ý tới người có dáng vẻ ôn hòa thân thiện ngồi bên cạnh từ nãy giờ. Ánh mắt người thanh niên mang tia cảnh cáo ném về phía Kỉ Diêu, ra hiệu được làm loạn thêm nữa, sau cất giọng trầm bổng hướng Lan Khê: "Em vừa mới tới hả?”

      Lan Khê ổn định hô hấp, quay mặt lại nhìn, từ lúc nào Kỷ Hằng ngồi bên cạnh .

      Nhìn dáng vẻ của , Kỷ Hằng nở nụ cười ôn hòa, lấy lon coca đưa cho : "Chỗ này có chút loạn, em ngồi ở đây chơi với Kỷ Diêu nha, đừng lung tung mình, muốn đâu cho biết."

      Lan Khê nhận lấy cola, uống hớp, lập tức cả người sảng khoái . . . . . Vẫn là ở cùng bạn bè vui nhất .

      Kỷ Diêu ra vẻ người lớn tiếp lời: "Nghe chưa cưng? được lung tung, nhất là được tìm trai đẹp? Chỉ được phép tìm trai tớ thôi? Cậu có nắm được trọng tâm vấn đề chưa?"

      Kỷ Diêu cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm: “Gớm cái ông này, mới thấy người ta xuất , hai mắt lập tức sáng bừng lên, giờ còn bắt chước Tôn Ngô , vẽ ra cái vòng xung quanh, hạn chế tiếp xúc bên ngoài”

      Kỷ Hằng , trong mắt có ý cười, ngón tay ưu nhã giơ lên: " quên dặn, em cũng phải ngoan ngoãn cho ."

      "Thôi , đừng là ra vẻ đạo mạo nữa. trai à, chúng em chỉ vừa học xong lớp 11 thôi, muốn gì gì đó, phải chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba ——" Kỷ Diêu híp mắt, tiếp tục vạch trần bộ mặt của ông mình.

      Lời còn chưa hết, trán bị bàn tay đập vào, Kỷ Diêu che cái trán, lập tức la lên!

      Lan Khê để ý tới 2 người, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, ở đó có người hát bài “Người chở con thuyền tình ”. nhất thời khí thế bừng bừng, đứng lên : "Tớ muốn ra hát bài!"

      Kỷ Diêu vừa mới bị trai dùng “Nhất dương chỉ” bắt nạt, lại nghe thấy giọng giọng hào hứng của Lan Khê, lúc này chỉ muốn nằm lăn quay mặt đất: "Thôi cậu giết tớ , cho tớ nhanh được giải thoát . . . . ."

      Nụ cười mặt Kỷ Hằng càng thêm sâu, chậm rãi tựa vào ghế sa lon, nghe cất giọng hát ngâm nga: "Em chỉ mong lúc mặt trời chiếu rọi Tây Sơn, hai chúng ta đắm chìm trong nụ hôn. . . . . . Oh oh oh oh. . . . . ."

      Nụ cười ôn hòa càng thể kiềm chế, lan rộng ra tận mang tai.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 14: Biến mất
      khí xung quanh ngày càng nóng lên, thấy Lan Khê vui vẻ, Kỷ Hằng mới khẽ lòng. Ba tháng trước, lúc biết tin Mộ phu nhân qua đời, Mộ Minh Thăng liền lập tức tái giá, cậu rất lo cho bị ám ảnh tâm lí. Nhưng nhìn tình huống bây giờ có vẻ tệ, Lan Khê ngoại trừ đôi lúc hơi “điên” tí, căn bản có bất kì điểm dị thường.

      Kỷ hằng xoa xoa mi tâm, nhìn nhóm người “điên loạn” nhảy múa, cậu buồn cười, quay qua với người bên cạnh: "Cho tôi ra ngoài tí."

      Cậu muốn tính tiền trước .

      Tính tiền xong trở lại, trùng hợp cửa phòng VIP mở ra, bên trong phòng VIP vô cùng yên tĩnh, cách biệt với thế giới ồn ào ngoài này. Kỷ Hằng dừng bước, con ngươi khẽ nhìn lướt vào trong, quả nhiên thấy được nhân vật lớn, rất có sức ảnh hưởng tới thành phố này.

      —— Nhiếp Minh Hiên, trong những “Thái tử gia” nổi tiếng.

      Giờ phút này ta dựa vào ghế sa lon, nở nụ cười tà mị, bên cạnh là người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, hai người trò chuyện với nhau.

      Mi mắt giật giật, Kỉ hằng cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen mắt.

      Nhưng lúc này trong đầu cậu toàn nhớ đến hình ảnh bé Lan Khê xinh xắn, đáng . Vì thế, cậu lười vào chào hỏi, cất bước về chỗ của mình.

      Khi vừa mở cửa, tiếng nhạc “đinh tai nhức óc” lập tức tấn công vào trong tai, cậu phải mất mấy giây mới ổn định lại thính lực, tiếp ưu nhã vào bên trong, thấy Kỷ Diêu vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn học. Kỉ Hằng theo bản năng quét lượt trong phòng, tìm kiếm bóng dáng mảnh mai, nhắn. Nhưng nhìn tới nhìn lui mấy lượt vẫn thấy nhóc đâu.

      .Gương mặt Kỉ Hằng lập tức trầm xuống, mím môi, cậu tới kéo Kỉ Diệu ra xa khỏi nhóm bạn. đợi nàng tức giận, cậu lên tiếng hỏi trước: " Lan Khê đâu?"

      Kỷ Diêu lập tức yên lặng, quan sát xung quanh, Lan Khê “ cánh mà bay”, hoàn toàn biến mất tiêu!

      nàng lập tức tỉnh rượu, gãi đầu: "Em. . . . . . biết, vừa rồi còn ở cạnh em mà. Này, các cậu có ai thấy Lan Khê ?"

      nam sinh ngẩng đầu, chỉ cửa: "Bạn ấy uống say, chắc ra ngoài nôn rồi."

      "Mẹ kiếp, các cậu biết là thể để bạn ấy mình khi bạn ấy uống rượu sao!" Kỷ Diêu suýt nữa nhảy dựng lên.

      Nam sinh co rúm người, vẻ mặt quỷ dị —— Con bé này điên à! Cậu đâu phải thần, làm sao cái gì cũng biết được?

      Mặt Kỉ Hằng tái mét, buông tay em ra, nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm. Kỷ Diêu cũng trở nên hốt hoảng , vội vàng chạy theo sau. Bỗng nhiên Kỉ Hằng dừng bước, quay lại chất vấn nàng: "Em gì với Lan Khê, tại sao em ấy lại uống rượu?"

      Kỷ Diêu rất uất ức: "Em có gì đụng chạm tới con bé, cùng lắm xấu với nó thôi à!"

      Nhưng cẩn thận suy nghĩ, nàng phát ra việc.

      Kỉ Diêu muốn vả miệng mình ngay lập tức, chỉ tại cái miệng vô dụng này gây họa. Lúc nãy, nàng vui quá, cứ nắm tay Lan Khê bô bô ngừng, đông tây, đủ thứ chuyện trời dưới đất. Lan Khê vẫn chăm chú nghe nàng , sau lúc hai tay bé năm chặt lại, bâng quơ câu "Gia đình cậu hạnh phúc đó, mọi người trong nhà hết sức thương nhau nhỉ!."

      ***

      Mộ Yến Thần khẽ vỗ trán, mi tâm nhíu lại.

      là đau đầu!.

      thường ngày chỉ thích những nơi yên tĩnh, quả phù hợp với những chỗ ồn ào như thế này. Nếu nể mặt Nhiếp Minh Hiên cùng đám bằng hữu, chuồn về nhà từ sớm rồi. Cánh tay thon dài vươn lên, muốn nới lỏng cavat cho dễ thở tí, thình lình mùi nước hoa nồng nặc xông lên hai cánh mũi.

      . cúi đầu, quét nhìn người phụ nữ tự nhiên nhào vào trong ngực mình.

      Hai cánh tay người phụ nữ như rắn quấn chặt lấy vòng eo tinh tráng của Mộ Yến Thần. Cả người ả mềm oặt, cứ nhích tới nhích lui, ánh mắt ả mơ màng như bị người đàn ông tuấn trước mắt câu mất linh hồn. Toàn thân ả lúc này dâng lên cỗ khát vọng nguyên thủy nhất, nheo mắt lại, nhịn được, nhướn người tham lam liếm dọc theo chiếc cằm hình vòng cung của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 15: Bị bắt quả tang


      Theo phản ứng, luồn khí nóng đột ngột nổi lên, dâng trào khắp cơ thể, nhưng gương mặt Mộ Yến Thần vẫn chút biểu cảm, dưới ánh đèn tỏa ánh sáng mê ly.

      Người phụ nữ hôn đến nghiện, cứ triền miên trằn trọc bên môi . Môi Mộ Yến Thần vẫn mím chặt, phản đối cũng chẳng hùa theo.

      Khuya áo bằng kim loại phản chiếu ánh đèn, phát ra những tia sáng chói mắt, nâng ly rượu lên môi, tai vẫn lắng nghe Nhiếp Minh Hiên bình luận những chuyện đen tối xảy ra gần đây trong thành phố. Giọng ta mang theo ý châm biếm, hài hước, bộ điệu như khi ở cùng người thân thiết nhất, chút cố kị, thoải mái đàm tiếu những việc xấu xa, dơ bẩn.

      Người phụ nữ vẫn chăm chỉ, miệt mài đốt lửa người Mộ Yến Thần, bàn tay ả ngày càng lớn mật, cởi ra cái cúc cổ áo , ý đồ mon men luồn vào trong cổ áo để được chạm vào làn da nóng bỏng bên trong.

      Còn chưa chạm được tí da thịt nào, Mộ Yến Thần liếc mắt xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu nên ai có thể đoán biết được tâm tư lúc này. dùng tay giữ chặt cổ áo, tay còn lại dùng sức nắm cổ tay người phụ nữ “dâm đãng” này kéo mạnh ra xa, rồi tiếp tục mở miệng, giọng trầm thấp ưu nhã: "Tôi ra ngoài tí."

      Người phụ nữ bị đẩy, ngã ngửa ra, đụng phải khay trà làm bằng đá cẩm thạch, đau điếng người!

      Nhiếp Minh Hiên cười cười, hớp ngụm rượu, làm động tác cạn ly với bóng lưng Mộ Yến Thần., thầm nghĩ: “Nhiều năm trôi qua, tính tình của thằng nhóc này vẫn thay đổi”..

      Người phụ nữ đau đến mức nước mắt ào ào chảy xuống, cổ tay bị bóp như muốn bể ra. ả vừa ngừng xoa tay vừa ngừng run rẩy. Nhiếp Minh Hiên cười đến chói sáng, đưa cho ly rượu, bàn tay sờ sờ cằm ả, tỏ vẻ muốn an ủi, : "Được rồi! Nín , sau này nhớ kĩ, muốn trêu chọc ai cũng được, nhưng phải tránh xa tên kia đó."

      ***

      Từ phòng vệ sinh ra, liền thấy được dáng người mảnh khảnh , oằn người dựa bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.

      Mộ Yến Thần quan tâm, thu hồi ánh mắt , nghiêng người rời .

      "Bé cưng, nôn xong chưa? Có cần chú giúp tay . . . . . ." gã đàn ông say khướt , từ từ đến, ôm lấy bả vai .

      Lan Khê cau mày, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tỏ ra chán ghét cực độ.

      "Bé tới đây cho chú xem chút, xem bé khó chịu chỗ nào?. . . . . ."

      ghê tởm, tay bé cố đẩy khuôn mặt dâm tà hướng sát mình, giọng mềm nhũn: "Chú cái đầu ông đó, cút . . . . . ."

      Mộ Yến Thần bước chân dừng lại, đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lùng.

      nhớ lúc đưa về, ngồi trong xe, xác định vào trong nhà mới rời . Nhưng giờ sao? nhóc này y phục chỉnh tề, đầu óc mơ mơ màng màng, xuất tại địa phương phù hợp với độ tuổi, eo cùng chân bị cánh tay ghê tởm của gã đàn ông kia khinh nhờn.

      cỗ tức giận bùng lên trong người, lan tràn ra tận khóe mắt.

      Lan Khê dạ dày khó chịu, hai hàng chân mày nhíu chặt, vô cùng hối hận vì lúc nãy hơi nốc cạn ly rượu kia. Cả người vô lực, mềm nhũn, phải men theo vách tường trượt xuống. Vốn muốn ngồi bệt xuống đất, nhưng hai chân giờ còn sức lực để chống đỡ cả thân người nên phát té nhào xuống nền đất, áo khoác mang ở ngoài bị thấm nước. bực mình, lấy tay vẫy vẫy để nước văng ra.


      Trong mơ hồ, Lan Khê nghe được tiếng giày da nện xuống đất cùng tầng áp suất lạnh tiến về phía mình..


      Cố gắng ngửa đầu nhìn lên, khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông phía đỉnh đầu, hai mắt Lan Khê lập tức mở to. Tròng mắt đen láy to tròn, sáng lóng lánh y hệt như quả nho chín mọng. Khuôn mặt đỏ hồng lập tức biến sang trắng bệch, thể hít thở!

      Mà gã đàn ông vô sỉ kia, lúc này ôm con mắt bầm tím, chạy thục mạng như gặp phải quỷ!.

      —— Hic , sao tự nhiên có cảm giác lén đương vụ trộm, bị người lớn trong nhà tóm được quá!.

      Lan Khê chật vật đứng dậy, đầu choáng váng, nhưng cố sức giả vờ trấn tỉnh. Ngón tay chỉ về hướng hành lang, lắp bắp: "Tôi cùng bạn học. . . . . . chúng tôi chỉ tới ca hát, tôi xin phép. . . . . . Ba tôi đồng ý . . . . . ."
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :