162.2
vốn cũng hiểu thị phi, lười phải tranh luận, nhưng chỉ vì mà vừa rồi làm như vậy, biết từ lúc nào mà trở thành thế này, có thể chèn ép người ta, có số việc, vốn tưởng mình làm được, nhưng nếu là vì , làm gì cũng đáng giá.
……….
Trong ga ra ở tầng hầm ánh sáng rất yếu ớt, Lan Khê tìm được chỗ đậu xe, hồi lâu sau mới thấy được chỗ, lại phát có chiếc xe dừng sát ở vị trí cạnh bên, chịu chạy vào.
Đôi mày thanh tú nhàng nhíu lại, đầu ngón tayvừa định nhấn kèn nhắc nhở ta đừng có cản đường, có thể chạy tiếp mà lại dừng lại --
Bên trong chiếc xe kia, ngừng truyền ra tiếng kẽo kẹt, tiếng va chạm, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ cùng nụ cười kiều mỹ.
Lan Khê ngơ ngẩn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xenhìn sang, quả nhiên thấy được người đàn ông cả người đổ đầy mồ hôi và cái eo ếch ngừng lên xuống…
“Á!” tiếng rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhắn phút chốc đỏ lên.
Hàng mi dài run lên, thuần thục quay đầu xe, lái xe vào, chiếc xe bên cạnh trong lúc kịch chiến, bị chiếm mất chỗ để xe, tức bốc khói, nhảy xuống xe.
Nhanh chóng khóa xe, Lan Khê xoay người lại suýt nữa đụng vào người khác, định thần nhìn lại, chủ nhân của chiếc xe đó xuống.
Ánh sáng chồng chất lên nhau, vừa đúng lúc đụng thẳng vào người đó, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng sắc bén, ta lạnh lùng cười, có chút nhiệt độ nào, áo sơ mi màu đen được mở tung vài nút, bộ ngực tinh tráng còn đầy mồ hôi.
Vóc dáng to lớn cao 1m8 dựa vào cửa xe, môi mỏng lười biếng mở ra: “ nhanh đấy, có biết đó là chỗ đậu xe của tôi hả?”
Lan Khê cầm cái chìa khóa trong tay, phát ra thanh trong trẻo, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta cái, tiếp theo vòng qua ta.
Người đàn ông cau mày, con mắt sắc phát ra ý lạnh, ngữ điệu vẫn lười biếng như cũ: “ điếc hả? nghe thấy tôi gì sao?”
Lan Khê dừng bước.
uyển chuyển xoay người lại, nhìn ta hai giây, giọng mát lạnh phát ra từ đôi môi đỏ tươi: “ cũng rất nhanh mà, còn chưa tới phút xong chuyện, rất có hiệu suất, hãy tiếp tục giữ vững!”
Lời đích thực mang đầy gai nhọn, khiến lông mày của người đàn ông chau lại.
phút? ta lại còn dám chỉ cần phút làm xong chuyện?!!
Cả người tản ra sát khí lạnh lẽo, giơ cánh tay êm ái ra ngoài cửa sổ xe níu ta lại, thế nhưng ta lại xấu tính vung tay hất bàn tay của ra, đôi chân dài chỉ bước bước nhảy tới trước mặt Lan Khê, lạnh lùng : “ chiếm chỗ để xe của tôi, còn xin lỗi?”
Lan Khê ngẩng đầu nhìn ta, tư thế hơi mệt mỏi.
Hàng mi dài rũ xuống, hiểu tại sao lại nhớ tới người có cao bằng thậm chí còn cao hơn ta nữa, nhưng mỗi lần chuyện với hề cảm thấy mệt mỏi, luôn cúi đầu nghiêm túc nghe , từng câu từng chữ đều nhớ rất ràng.
“Xin lỗi” ngước mắt lên, dịu dàng , “ đất hề viết tên của , cho nên tôi biết, xin lỗi.”
ràng là xin lỗi, nhưng biết tại sao lại cảm thấy nó chói tai như vậy.
-- ta là con nhím sao?
lạnh lùng đưa tay bắt lấy bả vai của , hai mắt Lan Khê run lên, lùi bước, khủy tay nhàng tách khỏi thân thể, trong mắt đầy vẻ đề phòng và sát khí.
Last edited by a moderator: 20/9/14