1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 162: vì em có làm gì cũng đáng giá
      Bốn năm sau.
      ***
      ràng là định mượn bầu khí ấm áp dễ chịu ở bên ngoài để chợp mắt chút, ngờ lại ngủ lâu đến như vậy, lâu đến nổi có thể mơ được cả giấc mơ dài, cứ y như vậy.
      Cho đến khi mơ màng tỉnh dậy thấy cổng trường A nằm đối diện con đường rộng gần bằng sân bóng , nhánh cây sum xuê nặng nề rũ xuống che cả khoảng đường lớn, chiếc xe buýt chạy đến dừng lại ở dưới bóng cây.
      Kỷ Hằng nhìn ra ngoài đường, tóc rơi ở trán dính đầy mồ hôi.
      rất gấp, trong tin nhắn Lan Khê ấy lên xe buýt rồi lập tức tới đây ngay, nhưng mà còn phải với giáo viên hướng dẫn đến khoa kỹ thuật để lấy tài liệu, nên biết có đón kịp nữa.
      Lúc qua đường, giáo viên hướng dẫn ngừng chuyện với , khóe môi của Hỷ Hằng cong lên cười khiêm tốn sáng như ngọc đầy mị hoặc, làm chúng sinh điên đảo, tay lại ngừng bấm điện thoại gởi tin nhắn cho Lan Khê
      "Lan Khê, tới ngay em chờ chút. . . . . ."
      Tin nhắn còn chưa viết xong, chiếc xe buýt ở phía trước nổ máy chạy .
      Tram dừng xe trở nên ồn ào hẳn lên, các vị phụ huynh cũng tới đây, xung quanh vừa tìm vừa hỏi chỗ đón tân sinh viên ở đâu, bóng dáng mảnh khảnh bước xuống, xách theo túi hành lý lớn, nhàng đứng ở bên cạnh.
      Xung quanh ồn ào ngừng chui vào lỗ tai làm cho người ta muốn phát điên, vậy mà lại giống như hề nghe thấy, ánh mắt nhìn lướt qua cổng trường đại học A rộng lớn, thu hồi ánh mắt lại, rồi liếc nhìn về phía Kỷ Hằng đứng cầm điện thoại ở bên kia đường.
      Kỷ Hằng cứng người.
      Lan Khê cũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn , dường như trải qua mấy kiếp, sau đó nhàng gật đầu, khóe miệng lên nụ cười ngọt ngào sáng ngời, cách con đường lớn tiếng : "Xin chào học trưởng."
      hồi sau, Kỷ Hằng mới phản ứng được.
      quay đầu , bị chọc cho bật cười, chua xót mãnh liệt chạy lên chóp mũi, hốc mắt ươn ướt.
      Mùa hè ở thành phố A, quá khác nhau.
      mơ màng dường như có vật gì đó đột nhiên lôi cái để cho thoát khỏi mơ màng trở về với thực tế, Kỷ Hằng giật mình cái nhanh chóng bừng tỉnh, những cơn gió mát lạnh ngừng thổi vào tay , uể oải và mệt mỏi từ từ kéo tới.
      . . . . . .
      Thoáng cái qua bốn năm.
      ***
      Kỷ Hằng rũ mắt xuống, xoa xoa mi tâm, ánh mắt trong veo ngước lên nhìn thời gian chỉ còn tới mười lăm phút nữa, thế nhưng thể đợi được nữa
      Cầm lấy tập hồ sơ, đóng cửa phòng lại, ra khỏi cửa.
      Xuyên qua con đường lớn bước vào công ty, người ở bên trong cũng vừa mới ngủ trưa dậy bưng cái ly rót nước, thoáng qua , liền cất giọng lanh lảnh .
      "Tổng giám!"
      "Xin Chào Tổng giám!"
      Kỷ Hằng cười nhạt, gật đầu, thẳng đường đến bộ phận quản lý nhân , gõ cửa hai rồi nhanh chóng đẩy cửa vào.
      "Lần trước tôi có giới thiệu người với ông, ông xem qua tài liệu chưa? Chiều nay tôi đón ấy đến đây nhận việc." Kỷ Hằng .
      Quản Lý bộ phận nhân nuốt ngụm cà phê, cầm lý lịch lên lướt sơ qua, nhìn người xinh đẹp dịu dàng ở trong tấm hình, thể nào dời mắt được, chậm rãi : "Mộ Lan Khê, bề ngoài cũng tệ " tiếp theo “phạch” cái ném sơ yếu lý lịch lên bàn, "Bất quá bộ phận kế hoạch của các cậu đều nhìn mặt mà phán định người đó có đủ tư cách hay sao? Còn muốn dựa vào quan hệ nữa à?"
      Lông mày Kỷ Hằng nhăn lại, ràng nghe ra ý tứ muốn gây khó dễ.
      Nở ra nụ cười nhạt làm điên đảo chúng sinh, mị hoặc mà tự nhiên, giọng : "Vậy ông thử xem, ấy có chỗ nào phù hợp?"
      "Chỗ nào?" Quản lý bộ phận nhân nhăn mày, cầm sơ yếu lý lịch của lên , "Đừng có với tôi là cậu chưa xem qua, vị tiểu sư muội của cậu, nghe trong kỳ thi tốt nghiệp trung học thiếu chút nữa là ta bị hủy kết quả thi và bị cấm thi ba năm vì gian lận, cậu có biết bộ phận kế hoạch xem trọng nhất là cái gì ? Trung thực, kiên định, nhân phẩm đều phải vượt qua kiểm tra, nếu kế hoạch mà làm nữa ương nữa dở phải chỉ liên lụy đến đến người, hơn nữa phải tạo cơ hội cho đối thủ ăn cắp ý tưởng sao!" “Phạch” thanh giòn vang vang lên, tài liệu lại bị ném lên bàn, "Người như vậy, cậu nghĩ công ty nhận sao? Kỷ Hằng, cậu là lá bài chủ chốt của bộ phận kế hoạch, tôi cho cậu
      đãi ngộ đặc biệt, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà tất cả chó và mèo đều có đãi ngộ đặc biệt sao? !"
      trán Kỷ Hằng nổi đầy gân xanh, con mắt sắc trầm tĩnh như nước.
      Quả đấm vừa siết chặt lại thả lỏng ra, chậm rãi : "Tôi nhớ là hồ sơ hề ghi những việc này, ông là nghe ai vậy?"
      Sắc mặt của quản lý bộ phận nhân trở nên khó coi , lắc đầu trả lời.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      162.2

      vốn cũng hiểu thị phi, lười phải tranh luận, nhưng chỉ vì mà vừa rồi làm như vậy, biết từ lúc nào mà trở thành thế này, có thể chèn ép người ta, có số việc, vốn tưởng mình làm được, nhưng nếu là vì , làm gì cũng đáng giá.

      ……….

      Trong ga ra ở tầng hầm ánh sáng rất yếu ớt, Lan Khê tìm được chỗ đậu xe, hồi lâu sau mới thấy được chỗ, lại phát chiếc xe dừng sát ở vị trí cạnh bên, chịu chạy vào.

      Đôi mày thanh tú nhàng nhíu lại, đầu ngón tayvừa định nhấn kèn nhắc nhở ta đừng có cản đường, có thể chạy tiếp mà lại dừng lại --

      Bên trong chiếc xe kia, ngừng truyền ra tiếng kẽo kẹt, tiếng va chạm, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ cùng nụ cười kiều mỹ.

      Lan Khê ngơ ngẩn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xenhìn sang, quả nhiên thấy được người đàn ông cả người đổ đầy mồ hôi và cái eo ếch ngừng lên xuống…

      “Á!” tiếng rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nhắn phút chốc đỏ lên.

      Hàng mi dài run lên, thuần thục quay đầu xe, lái xe vào, chiếc xe bên cạnh trong lúc kịch chiến, bị chiếm mất chỗ để xe, tức bốc khói, nhảy xuống xe.

      Nhanh chóng khóa xe, Lan Khê xoay người lại suýt nữa đụng vào người khác, định thần nhìn lại, chủ nhân của chiếc xe đó xuống.

      Ánh sáng chồng chất lên nhau, vừa đúng lúc đụng thẳng vào người đó, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng sắc bén, ta lạnh lùng cười, có chút nhiệt độ nào, áo sơ mi màu đen được mở tung vài nút, bộ ngực tinh tráng còn đầy mồ hôi.

      Vóc dáng to lớn cao 1m8 dựa vào cửa xe, môi mỏng lười biếng mở ra: “ nhanh đấy, có biết đó là chỗ đậu xe của tôi hả?”

      Lan Khê cầm cái chìa khóa trong tay, phát ra thanh trong trẻo, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta cái, tiếp theo vòng qua ta.

      Người đàn ông cau mày, con mắt sắc phát ra ý lạnh, ngữ điệu vẫn lười biếng như cũ: “ điếc hả? nghe thấy tôi gì sao?”

      Lan Khê dừng bước.

      uyển chuyển xoay người lại, nhìn ta hai giây, giọng mát lạnh phát ra từ đôi môi đỏ tươi: “ cũng rất nhanh mà, còn chưa tới phút xong chuyện, rất có hiệu suất, hãy tiếp tục giữ vững!”

      Lời đích thực mang đầy gai nhọn, khiến lông mày của người đàn ông chau lại.

      phút? ta lại còn dám chỉ cần phút làm xong chuyện?!!

      Cả người tản ra sát khí lạnh lẽo, giơ cánh tay êm ái ra ngoài cửa sổ xe níu ta lại, thế nhưng ta lại xấu tính vung tay hất bàn tay của ra, đôi chân dài chỉ bước bước nhảy tới trước mặt Lan Khê, lạnh lùng : “ chiếm chỗ để xe của tôi, còn xin lỗi?”

      Lan Khê ngẩng đầu nhìn ta, tư thế hơi mệt mỏi.

      Hàng mi dài rũ xuống, hiểu tại sao lại nhớ tới người có cao bằng thậm chí còn cao hơn ta nữa, nhưng mỗi lần chuyện với hề cảm thấy mệt mỏi, luôn cúi đầu nghiêm túc nghe , từng câu từng chữ đều nhớ rất ràng.

      “Xin lỗi” ngước mắt lên, dịu dàng , “ đất hề viết tên của , cho nên tôi biết, xin lỗi.”

      ràng là xin lỗi, nhưng biết tại sao lại cảm thấy nó chói tai như vậy.

      -- ta là con nhím sao?

      lạnh lùng đưa tay bắt lấy bả vai của , hai mắt Lan Khê run lên, lùi bước, khủy tay nhàng tách khỏi thân thể, trong mắt đầy vẻ đề phòng và sát khí.
      Last edited by a moderator: 20/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 163: Chỉ cần em! [1]
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀
      ------------

      ta lạnh lùng nhíu mày.

      " sợ tôi à?" ta khẽ nâng lên nụ cười lạnh.

      " người bẩn!" Lan Khê lạnh lùng phản bác!

      Sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi.

      ta chưa từng bị người ta khiêu khích trong gara như thế này, cũng chưa từng bị người phụ nữ nào chê bẩn, thậm chí ta còn có chút thích sạch , phải người phụ nữ nào cũng động vào, thế mà này lại chê bẩn??

      Khẽ liếm bờ môi mỏng, trong đôi mắt của ta lộ ra tia sáng đẫm máu, lạnh lùng ngang nhiên xông qua, trước khi Lan Khê tránh thoát được lần nữa nhanh chóng túm lấy cổ tay mảnh khảnh của , lông mày chợt nảy lên, cảm thấy cực kì gầy yếu!

      Cánh tay còn lại vén tóc mái của lên: "Được rồi, tôi nhớ kỹ khuôn mặt của rồi, ——!"

      Cặp lông mày của người đàn ông tiếp tục nhíu lại lần nữa, gương mặt tuấn tú dần dần trắng bệch, nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ kia, kí ức giống như là có cái gì đó mãnh mẽ đập vào suy nghĩ của ta, trong đầu óc chợt ra khuôn mặt, dính vết máu, tái nhợt đến đáng sợ, đôi mắt trong veo nhưng tràn đầy sát khí đẫm máu.

      Lần cuối nhìn thấy khuôn mặt này là mấy năm trước nhỉ? Vậy mà lột xác thành bộ dáng xinh đẹp động lòng người như vậy.

      Lan Khê mặc kệ ta nhàng vén tóc của mình lên, rồi chăm chú nhìn mình, ánh mắt run lên, giọng : " nhìn đủ chưa?"

      Người đàn ông nghẹn họng! Trong đôi mắt hẹp dài mị hoặc chứa đựng khiếp sợ.

      giây sau, ánh sáng lưu chuyển trong mắt của , mênh mông động lòng người, cổ tay của người đàn ông biết bị khống chế từ bao giờ, đột nhiên phía trước bị lôi kéo, suýt nữa lảo đảo mà ngã xuống, dưới nách lại căng thẳng, luồng sức mạnh mạnh mẽ đủ để ta bay lên , sau đó xoay tròn 360 độ rồi "Phịch!" tiếng rơi xuống mặt đất

      ". . . . . ." Đau nhức, kèm theo thanh xương cốt toàn thân bị va đập truyền khắp tứ chi!

      Động tác ném qua vai làm cổ tay Lan Khê hơi đau nhức, người đàn ông này nặng chết được, đôi mày thanh tú của nhíu lại, vừa cố gắng vặn vặn cổ tay để xoa dịu, vừa tiến lên phía trước bổ sung thêm cước!

      " cước này để dạy dỗ đừng có năng lỗ mãng rồi động tay động chân, cái trước đó, để biết mà chú ý giữ gìn đạo đức xã hội, nên ở bất cứ chỗ nào cũng tùy tiện phát dục, cẩn thận bị bệnh đó!"

      xong, giày cao gót cao ba centimet màu bạc khẽ dẫm xuống, ung dung ra ngoài nhà để xe.

      mặt đất, trong cơn đau nhức. lúc lâu sau người đàn ông mới từ từ đứng dậy, sắc mặt đau đớn dữ tợn, ôm lấy chỗ xương sườn vừa mới bị đạp vào mà đứng dậy, lông mày của khẽ nhướn lên, ngưng mắt nhìn vào bóng dáng ra đó, nhìn chăm chú vào từng động tác của , vẻ quyến rũ của khóe mắt đuôi mày, thậm chí là dáng vẻ mái tóc bị gió lay động.

      nhớ ra rồi.

      Hơn nữa, ấn tượng rất sâu sắc.

      ***

      theo người ta đến từng bộ phận để chào hỏi, Lan Khê tìm được vị trí của mình, khi được vòng liên tục nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bên cạnh máy in có hai trẻ tuổi cúi người chuyện, lông mi giả lấp lánh hàm ý bát quái .

      " là non mềm nha, chẳng lẽ Tổng giám lại thích loại phụ nữ như thế này?"

      "Chắc là vậy, nghe Tổng giám vốn là có cơ hội đến trong 500 công ty lớn nhất châu Mỹ, nhưng vì ấy nên mới ở lại thành phố A, giữ vị trí này lại hai năm, chỉ chờ ấy vào."

      "Si tình như vậy à? !"

      "Tất nhiên rồi, có biết bọn họ biết nhau từ lâu rồi ? Mình cũng tốt nghiệp đại học A đó."

      "A vậy sao? Vậy cậu có biết tình hình bên trong . . . . . ."

      "Đúng vậy, đúng vậy, nhiều chuyện lắm. . . . . ." Những người bên cạnh cũng xúm vào theo.

      "Nhưng mà ấy cũng rất khổ nha, " Sư tỷ cùng trường nhếch miệng cười cười, "Bộ phận lập kế hoạch có hai tổ thành viên, ấy cùng tổ với Tổng giám, ấy cùng với Branda đó, mọi người biết Branda chứ? Nghe người đó có khả năng tự thông bồn cầu, sửa bóng đèn, bê bình gas, . . . . . là lão xử nữ đó."

      "Nôn. . . . . ."

      "Nôn. . . . . ."

      Mọi người nghe thấy thế che miệng giải tán.

      Branda đến, nhàng gõ gõ lên mặt bàn của Lan Khê, ánh mắt lạnh lẽo hề có nhiệt độ, đợi khi Lan Khê ngẩng đầu ném bản kế hoạch lên bàn của : "Tôi nghe dự án của SeaWorld là làm?"

      Lan Khê nhàng rút bàn tay đau đớn do vừa mới bị tập văn kiện đập vào ra, nâng ánh mắt lên: "Tôi chỉ tham gia chút."

      Branda cũng để ý, ra hiệu cầm văn kiện lên: "Xem cái này chút , có công ty bên Mỹ đưa cầu, thế lực của bọn họ ở đó cũng lớn, lâu nữa đến khu vực Đông Nam Á phát triển, cẩn thận xem qua cầu của bọn họ rồi làm bản kế hoạch sơ bộ, sáng sớm ngày mai đưa cho tôi."

      Khuôn mặt của Lan Khê lập tức trắng còn chút máu.

      mở ra văn kiện ra nhìn lướt qua những cầu cơ bản rồi nhàng khép lại: "Khó đấy."

      Branda nhíu mày: " cái gì? !"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      _______________________

      Chương 164: So với còn kém xa [1]
      Editor:✭MạnNhi✭
      Giọng khàn khàn vừa xong những câu đó, cuối vẫn còn vấn vương, cảm thấy trong lòng thoáng mềm mại, rồi trong nháy mắt giống như bị điện giật, thân hình mảnh mai xinh đẹp bị ôm chặt dưới ánh sáng màu xanh lá cây mềm mại, khuôn mặt nhắn của Lan Khê trở nên trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trong suốt mang theo run rẩy kịch liệt rũ xuống, cả người cuộn lại, bịt lỗ tai, ngón tay thon dài cuốn chặt lấy lọn tóc.

      Đừng nữa.

      Đừng chuyện đó với nữa.

      Kỷ Hằng cảm thấy trong lòng trống rỗng, lúc này trong khí lạnh lẽo, tịch mịch mới phản ứng kịp bản thân vừa nhắc nhở những gì, trong ngực đột nhiên đau nhói, bình tĩnh nhìn hai giây, đau đớn bắt đầu lan tràn trong lồng ngực, lan tỏa khắp tứ chi.
      Editor:✭MạnNhi✭
      khóe môi của thoáng nở nụ cười yếu ớt, sau đó khàn giọng : "Coi như quay về xem chút, với mẹ em chỉ ở nhờ đêm, có ý tứ gì khác, bốn năm chưa trở về, dù sao ở nơi đó vẫn có người khiến em nhớ nhung, đúng ?"

      Trong khí lạnh lẽo, Lan Khê hơi lúng túng, trong đôi mắt nổi lên gợn sóng trong suốt, nhàng buông ra tóc của mình ra, cầm bút lên, hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ mọng cũng buông lỏng hơn. Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại☀
      "Ngày mai, em gửi tiền vé máy bay cho ." Trong giọng êm ái của chút khàn khàn.

      Kỷ Hằng biết, đồng ý.

      Vẫn nở nụ cười yếu ớt, đè nén toàn bộ cảm xúc xuống, cầm túi lên đưacho : “Bữa ăn khuya, mua cho em đó, đừng ngây ngô ở đây muộn quá.”

      Thấy ánh mắt Lan Khê sáng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào trong cái túi.

      “Là sữa chua nguyên chất, biết em thích ăn vị khác.” Khóe miệng của Kỷ Hằng tràn đầy cưng chiều.

      thôi, ở đây rất lạnh.” giọng , bóng dáng cao lớn đứng dậy ngăn chặn ánh đèn phía sau lại, in xuống bóng người thon dài. Edit by MạnNhi DĐ--LQĐ

      Làm việc ở công ty này hai năm rồi, Kỷ Hàng vẫn luôn cảm thấy bức tường xi măng màu trắng xanh ở cầu thang thoát hiểm có cảm giác rất hoang vu, bây giờ càng cảm thấy như vậy, làm cho người ta khi đến đều cảm thấy hơi lạnh ngấm đến tận xương.

      Đây phải là lần đầu tiên về chủ đề này với , đâu, cùng, dừng lại, đứng chờ, từ chối, đợi lần lại lần….. phải si tình cũng phải là cố chấp, chỉ vì là Lan Khê, là thương , cất giấu trong lòng từ Iâu lắm rồi, phải ngày, cũng phải là năm, mà lâu đến mức đến bản thân cũng đếm được là bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm rồi.

      Từ bỏ, cũng biết làm thế nào để từ bỏ nữa.

      ***

      Lúc tan tầm ngày thứ sáu, Lan Khê đặt bản kế hoạch lên bàn của Branda, xé tờ giấy ghi chú, viết lên đó mấy chữ rồi đặt xuống dưới cốc trà của chị ấy sau đó ra khỏi phòng làm việc, tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi chạy vào thang máy.

      “Lan Khê, học trưởng của em ở dưới lầu chờ em về nhá à?” nhân viên nhìn cửa sổ sát đất, cười cười cất giọng hỏi.

      Lan Khê sững sờ, mặt ửng đỏ g, giơ tay lên bấm nút cho thang máy xuống: “Bọn em vội lên máy bay thôi."

      “À…. Vội lên máy bay à…..” xung quanh truyền đến tiếng cười thưa thớt.

      Lan Khê nghe ra ý tứ của đối phương là trêu chọc hay là cái gì khác, dứt khoát coi như nghe thấy, Branda ra từ phòng rửa tay, vẫy vẫy tay nhìn bóng dáng của Lan Khê, cau mày : “Đằng sau của em đó! Vẫn dính tờ giấy ghi chú đấy, chạy cái gì mà chạy?”

      Ánh mắt Lan Khê run lên, bối rối sờ sờ quả thấy ở dưới vạt áo có dính tờ giấy.

      “Bản kế hoạch ở bàn của chị đó.” cũng câu với Branda.

      Branda lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, giẫm lên giày cao gót rồi vào.

      “Oa,” nhân viên thấy thế nghẹn họng nhìn trân trối, đầu cứng đờ quay sang. “Vừ rồi là chị ấy quan tâm em đó à?- Edit by MạnNhi DĐ—LQĐ

      -- cảnh tượng này người xem kinh hãi.

      Cửa thang máy “Đinh” tiếng rồi mở ra.

      Ánh sáng hắt ra từ bên trong, sáng rực rỡ khiến ánh mắt Lan Khê chợt lóe lên, sau khi vào mới chợt phát ra bóng dáng cao ngất của người đàn ông, nghiêng người dựa vào thang máy, người là bộ âu phục được cắt may khéo léo, phẳng phiu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, giống như báo săn vậy, được vây chặt bởi vòng những xinh đẹp động lòng người, chuyện dịu dàng, giong mềm mại như nước.

      Hơn nữa, đều vô tình hoặc cố ý dựa lên người ta.

      Ánh mắt khép hờ của người đàn ông đột nhiên sáng lên, nhìn Lan Khê chằm chằm, giống như tìm được con mồi.

      Theo bản năng, Lan Khê cũng cảm thấy đúng.

      Thang máy rất chật chội, đối diện với lồng ngực của người đàn ông này, muốn xoag người cũng thể.

      khóe môi tuấn dật của Kiệu Khải Dương vẽ lên nụ cười tà mị, thân hình lạnh lùng, cao ngất đứng thẳng dậy, trong vòng của nũng nịu quyến rũ, cúi đầu thầm, rồi khẽ dựa vào Lan Khê bên tai : “Trong vạn bụi hoa có điểm xanh biếc, có cảm thấy như vậy ?”

      Lại gặp mặt rồi. Mộ Lan Khê Edit by MạnNhi DĐ--LQĐ

      Vành tai Lan Khê mềm nhũn, ngay sau đó khuôn mặt nhắn trở nên lạnh lùng, đột nhiên biết tại sao người đàn ông này lại thích khoe khoang như vậy.

      Nhưng sau khi ta như vậy, thanh thầm mị hoặc của các ở bốn phía đột nhiên dừng lại, ánh nhìn lạnh như băng đồng loạt bay về phía Lan Khê, cho rằng Ià mục tiêu công kích.

      Ngón tay thon dài của mò mẫm về phía sau, trực tiếp nhấn phím xuống tầng .

      Đột nhiên, lông mày của Kiều Khải Dương lạnh lùng nhíu lại!

      “Cũng có chút cảm giác như vậy……”Giọng dịu dàng, trong suốt như nước của Lan Khê vang lên, ánh mắt lên ánh sáng mê ly.

      Kiều Khải Dương thấy vậy sững sờ.

      [Chúcbanđọctruyệnvuivẻtại DĐ – LQĐ]

      Thang máy xuống đến tầng tiếp theo,”Đinh” tiếng rồi mở ra, Lan Khê lùi thẳng về phía sau rồi sải bước ra khỏi thang máy đầu ngón tay nắm chặt túi xách, nhìn chằm chằm vào ta, bờ môi đỏ tươi nhàng cất lời nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ có điều, trong vạn bụi hoa có đống……”

      đống.

      đống…….gì?
      Last edited: 25/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 164: So với còn kém xa [2]

      Editor: Mạn Nhi
      ----------------------------

      Mày kiếm đậm như màu mực của Kiều Khải Dương giương lên.

      Lan Khê ngậm miệng lại, khuôn mặt nhắn quay qua chỗ khác, như là muốn làm cho từ ngữ bẩn thỉu, ghê tởm như vậy phát ra từ miệng của mình. Hừm, vậy để tự bản thân ta lĩnh ngộ .

      đảo đảo con ngươi, lộ ra nụ cười quyến rũ đầy thâm ý với ta, rồi nâng tay lên, làm tư thế hẹn gặp lại.

      Cửa thang máy từ từ đóng lại.

      “…….” đống cứt.

      Mẹ nó, đoán được rồi.

      Sắc mặt của Kiều Khải Dương thoáng tối sầm lại, bàn tay như muốn vặn bung cửa thang máy ra, lại bị sức lực đột nhiên kẹp chặt!

      “Ái --!” Kiều Khải Dương hít sâu hơi, ra sức rút ngón tay thiếu chút nữa bị kẹp đứt về, đám phụ nữ ở xung quanh hoảng sợ kêu lên: “Kiều Thiếu!”

      Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào khe hở cửa thang máy, chỉ tiếc là nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh, dịu dàng ấy nữa.

      vẫy vẫy tay, gương mặt tuấn tú dịu xuống, mặc kệ đám phụ nữ này lải nhải, cố gắng đưa bàn tay ra để ấn nút xuống tầng dưới cùng, tin đế cửa công ty còn nhìn thấy !

      Rốt cuộc cũng xuống dưới tầng cuối cùng, khuôn mặt Kiều Khải Dương lạnh lùng, đẩy mọi người ra rồi ra khỏi thang máy, sải bước đến cửa chính.

      Rốt cuộc cũng thấy được rồi --

      Cách cánh cửa chính cảm ứng tự động bằng thủy tinh của công ty Lan Khê chạy chậm rồi lên chiếc xe, chính là chiếc xe mà ngày đó gặp phải, bên ghế lái còn có người đàn ông ngồi, thấy lên ánh mắt dịu dàng, mặt cũng giống như vừa nãy, mà là dáng vẻ tươi cười.

      đuổi kịp được, Kiều Khải Dương nheo mắt lại nhìn nhãn hiệu của chiếc xe kia. ^

      Cất giọng cười nhạo. Editor Mạn Nhi
      Chọn đàn ông cũng giống như chọn xe vậy, hóa ra phẩm vị của cũng như thế thôi.

      Hừ……

      Kiều Khải Dương sờ sờ cằm, cảm thấy người đàn ông kia so với còn kém xa.


      ***CậpnhậtchươngmớinhấttạiCQH

      Sau hơn hai tiếng đồng hồ máy bay hạ cánh xuống ở sân bay thành phố C.

      Từ phía bầu trời nhìn xuống thành phố, bởi vì do dòng khí lưu nên hơi xóc nảy, Lan Khê ngồi tại chỗ nhúc nhích, Kỷ Hằng nhịn được đưa tay ra giúp thắt chặt dây an toàn, sau đó chậm rãi đóng cửa sổ lại, : “Chú ý an toàn nhé."

      muốn để vừa nhìn thấy toàn cảnh thành phố bắt đầu thương cảm.

      Tầm mắt bị ngăn lại, đột nhiên Lan Khê cảm thấy ngỡ ngàng mất lúc.

      --” phải về Mỹ à?..... Là vĩnh viễn hay chỉ là tạm thời?”

      --”Nghe Iâu, sau đó cũng về nữa…….”

      --” quan tâm tôi sao?” Editor: Mạn Nhi

      cảm thấy trận lạc lõng như băng ở trong lòng.

      Sắc mặt tái nhợt Lan Khê cúi người xuống, hai khủy tay chống lên đầu gối, ôm chặt lấy bản thân mình.

      Đột nhiên nhớ đến chuyện, là vữa rồi chỉ đột nhiên nghĩ đến…. ấy còn ở đây nữa rồi.

      còn ở thành phố C từ lâu rồi.

      Lông mày Kỷ Hằng lo lắng mà nhíu lên, ôm lấy bả vai của : “Sao vậy?”

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trắng bệch, lúc Iâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nhàng lắc đầu.

      Mà cùng lúc đó, ở thành phố A --

      “Cái gì?! Cần ngay lúc này?!” Branda nhận điện thoại, vô cùng kinh ngạc mà kêu tiếng. Editor:Mạn Nhi

      Sắc mặt của chị cực kì lúng túng, vừa cầm tập tài liệu trong tay gắp vừa : “Trợ lý tiên sinh, có thể với người chịu trách nhiệm hạng mục này được , bên cho thời gian là tuần, lúc này còn chưa đến ba ngày, tay tôi mới chỉ giữ bản kế hoạch sơ thảo chưa được sửa chữa hoàn toàn, cái này làm sao có thể trực tiếp đưa cho người phụ trách của các xem được?!!”

      Ngăn cách bởi làn sóng điện tử, Trung Văn vẫn còn xen lẫn ít tiếng , trợ lý Khang từ tốn : “Sửa chữa lại chút , phải đưa cho người phụ trách xem đâu”

      “Là tổng giám đốc của chúng tôi muốn xem.”

      Nếu , làm sao có thể đến lượt trợ lý tổng giám đốc như làm chuyện như vậy?!

      “…….” Trong nháy mắt, Branda cảm thấy, hô hấp của bản thân bị ngừng lại, đôi mắt mở to. Cậpnhậtchươngmớinhấttại CQH
      " đùa đấy à.” bình tĩnh ra.

      Trợ lý còn thời gian để hao phí với , từ từ cất giọng trầm thấp: “Scan bản sao , tốt nhất là chuyển phát đến đây, địa chỉ vừa biết rồi đó. Ừm, cứ như vậy .”

      Hết chương 164
      Last edited: 26/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :